Không nói câu nào thừa thãi, Trần Dương thoải mái đối phó với đối thủ.
Mặc dù đối phương mới chỉ là Hỗn Độn trung kỳ, nhưng nền tảng khá tốt. Dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo kia cho thấy anh ta rất tự tin về thực lực của mình.
Ra tay mạnh mẽ, biết dung nạp đạo pháp thần thông với kiếm, uy lực rất mạnh.
Thiên tài vẫn có rất nhiều, Trần Dương cũng vui vẻ chiến đấu với đối thủ, học hỏi tinh hoa của họ.
Càng là những thứ cơ bản thì càng có thể gia tăng nền tảng.
Sau hơn 100 nghìn chiêu, Trần Dương đánh bại đối thủ: “Đã nhường rồi!”
Trần Dương chắp tay, không thô bạo như đối xử với những người trước đó.
“Cảm ơn Lý Tướng quân đã nhẹ tay”.
Người này thua tâm phục khẩu phục. Anh ta nhìn Trần Dương thật lâu rồi quay người rời đi.
Triệu Vi tiến lên đón, kích động không thôi: “Lý Tướng quân, vào top 200 rồi!”
“Chỉ là thao tác cơ bản mà thôi, đừng quá bất ngờ!”
Trần Dương buông một câu, rồi bước qua một bên khôi phục lại pháp lực và khí lực.
Bỏ lại Triệu Vi ngơ ngác đứng đó.
Số người thi đấu giảm đi, trình độ khi so tài cũng tăng mạnh.
Sau khi nghỉ ngơi được nửa canh giờ thì bắt đầu lượt đấu thứ 17.
Càng về sau, chiến tướng thắng lợi càng được mọi người quan tâm.
“Hỗn Độn sơ kỳ, haha...”
Người xuất hiện là một tên đàn ông cao gầy, thân mặc áo giáp hoàng kim, khí tức uy nghiêm, rõ ràng là một chiến tướng cấp Vương đang ở Hỗn Độn hậu kỳ.
Trần Dương cũng cạn lời, đây chắc lại là một kẻ ngông cuồng tự đại nữa.
Anh đột nhiên nói: “Ê, có sao băng kìa!”
Gã đàn ông ngẩn ra, rồi cũng ngẩng đầu lên trên nhìn.
“Soạt!”
Chính vào lúc này, chiếc rìu lớn trong tay Trần Dương đã bay ra với tốc độ chóng mặt.
“Ầm!”
Gã kia còn chưa kịp phản ứng lại thì thân thể hắn trong phút chốc đã bay ra ngoài, cả người uốn cong trên không trung.
“Phụt!”
Gã đàn ông phun ra một búng máu, ngã ra khỏi đấu trường, hết vị.
Cả đấu trường xôn xao hẳn lên!
“Đánh lén, rõ ràng là đánh lén mà”.
“Vô sỉ, thật sự quá vô sỉ”.
“Dùng binh thì phải dối trá, đây gọi là ra tay bất ngờ”.
“Đúng vậy, ở trên đấu trường rồi mà còn sơ ý như thế thì bị loại là phải”.
Quần chúng phía dưới thi nhau bình luận, náo nhiệt vô cùng.
“Rìu, tới đây”.
Trần Dương hét một câu, chiếc rìu lớn liền bay về chỗ anh.
Nhìn chiếc rìu, Trần Dương từng bước đi xuống đài.
“Thắng, lại thắng rồi!”
Triệu Vi kích động nhảy nhót, mặc dù lần này thắng có hơi ba chấm nhưng vẫn là thắng.
Trần Dương cũng thuận lợi tiến vào top 100.
Lọt vào top 100 ở đại khu phía Bắc có ý nghĩa rất rõ ràng.
Triệu Vi lại gần với vị trí Quận vương kia thêm một bước.
“Lý Tướng quân, đây là căn nguyên Hỗn Độn do Tông lão gửi đến cho tôi mấy ngày trước, ngài mau dùng đi”.
Căn nguyên Hỗn Độn trong tay Triệu Vi là hàng cao cấp, mặc dù không sánh được với căn nguyên Hỗn Độn do Trần Dương ngưng tụ luyện hóa ra nhưng cũng không kém là mấy.
Anh nhìn Triệu Vi một cái, tên nhóc này cũng chịu chi thật.
“Ừm!”
Nhận lấy căn nguyên Hỗn Độn, Trần Dương bước sang một bên nhắm mắt dưỡng thần!
Buổi sáng cứ thế trôi qua. Qua lượt đấu thứ 18 vào buổi chiều, Trần Dương thuận lợi tiến vào top 50, giữ vững thành tích thắng 17 trận liên tiếp, là một trong 10 người có danh tiếng cao nhất hiện tại.
“Cố lên, Hắc Tướng quân Lý Quỳ, đánh chết hắn đi, tôi đã đặt cược vào ngài một trăm căn nguyên Hỗn Độn đó”.
“Tôi mà thắng thì ngài sẽ được một nửa luôn...”
Khán giả bên dưới cũng ồn ào hét lớn.
Tất nhiên, căn nguyên Hỗn Độn của bọn họ chỉ là hàng kém, Trần Dương không xem ra gì.
“Ta đặt cược bao nhiêu rồi?”
Triệu Vi dò hỏi.
Một tên thái giám đáp: “Thế tử, tổng cộng đã đặt 10 nghìn căn nguyên Hỗn Độn rồi ạ”.
“Không đủ không đủ, đặt hết cho tôi, Lý Tướng quân tất thắng”.
Có lẽ loạt chiến thắng liên tiếp của Trần Dương đã khiến hắn vững tin, hắn luôn cho rằng Tướng quân nhà mình có thể tiến vào top 10.
“Vâng, thưa Thế tử”.
Lão thái giám vội vàng đi đặt cược.
Trần Dương đánh giá người trước mặt mình, bộ giáp màu đen không che nổi cơ bắp cuồn cuộn của anh ta.
“Ồ, tộc Cổ Thần?”
Anh khá hứng thú quan sát người đàn ông này.
Tộc Cổ Thần cắn nuốt các ngôi sao để tu luyện, là một bộ lạc khá mạnh, thuộc chủng loài Chân Thần, nhưng mạnh mẽ hơn nhiều.
Người này tay cầm một cây Lang Nha Bảng, chống trên sàn đấu trường, khiến cho vô số khe nứt lan ra.
Vật này rất nặng.
Trần Dương nghĩ đến lời mà Cô Tô từng nói.
Không lẽ vật này được luyện từ sao từ?
Định dọa mình à?
Trần Dương cũng đặt chiếc rìu lên trên sàn đấu trường.
“Rắc rắc rắc!”
Sàn đấu trường tách hẳn ra làm đôi.
Đọ sức mạnh với anh á? Từ khi xuất đạo đến giờ, chưa có kẻ nào dám đọ với anh đâu đấy.
Chiếc rìu này của anh được luyện thành từ đá Hỗn Độn cứng cáp và nặng nề nhất, nặng hơn sao từ vô số lần.
Quả nhiên, sắc mặt của tên Cổ Thần kia hơi thay đổi, trong ánh mắt lộ ra sự cố kỵ.
Người đàn ông mặt đen này rất mạnh.
“Có đánh không đây?”
Trần Dương ngoáy lỗ tai, nhìn người này, đặt rìu lên vai: “Không ra tay thì tôi lên trước đấy nhé”.
“Đánh!”
Người đàn ông cầm Lang Nha Bảng lên, phảng phất như có hàng chục tỉ ngôi sao đang công kích tới.
“Rầm!”
Trần Dương lấy rìu ra đỡ, tiếng binh khí va chạm mạnh mẽ vang lên.
Cũng được đấy, nhưng lại chẳng gây ra chút thương tổn nào cho Trần Dương.
Đây chính là sự đáng sợ của sức mạnh thân xác khi đạt đến cảnh giới Vô Hạn.
“Nếm thử chiêu này xem”.
Trần Dương mỉm cười, bổ rìu xuống.
Một âm thanh “rầm rầm” vang lên, Lang Nha Bảng đã bị chặt đứt, chiếc rìu giờ đang treo lơ lửng trên đỉnh đầu của người đàn ông.
Cảnh tượng đáng sợ này làm tất cả mọi người ngơ ngác.
“Thua rồi, mình còn không đỡ nổi một nhát rìu của đối phương nữa”.
Người đàn ông hoảng loạn. Anh ta là Cổ Thần đó. Trước giờ, sức mạnh thể xác và nền tảng của Cổ Thần luôn nổi tiếng là mạnh mẽ ở khắp thế giới bờ bên kia Hỗn Độn.
“Xin lỗi nha, suýt chút nữa là không khống chế được lực đạo”.
Nói rồi, Trần Dương đá một cước vào bụng của người đàn ông. Khán giả chỉ thấy vù một cái, người đàn ông kia đã bay ra khỏi đấu trường.
“Thắng rồi, lại thắng rồi, tiến vào top 20 rồi”.
Lần này Triệu Vi không còn dáng vẻ đắc ý mà mất hình tượng như trước nữa. Hắn như đã dự liệu được chuyện này vậy.
Hắc Tướng quân Lý Quỳ có nền tảng thâm hậu, là vô địch trong số những người cùng cảnh giới.
Tuyệt đối là chiến tướng cấp Vương cao cấp.
Có thể tiến vào top 20 của đại khu, cũng được coi là cường giả trong Triệu vực rồi.
Vị trí Quận vương kia thuộc về hắn là cái chắc.
Hắn nắm chặt tay, dã tâm bừng bừng.
Lượt thi thứ 19, Trần Dương đánh bại đối thủ sau 100 chiêu.
Lượt thi thứ 20, 100 chiêu, thành công tiến vào top 3.
Lượt thi thứ 21, sau 1000 chiêu, đối thủ cũng thua.
Lúc này, Hắc Tướng quân Lý Quỳ thắng liên tiếp 21 trận, đứng đầu đại khu phía Bắc.
Nhìn số tinh hoa căn nguyên Hỗn Độn trong tay mình.
Trần Dương âm thầm gật đầu, coi như không phí công.
Chỉ một viên nho nhỏ vậy mà cũng mạnh hơn 1000 đạo căn nguyên Hỗn Độn mà anh tự ngưng luyện rồi.
Cũng không biết có thể dùng Hỗn Độn Bản Nguyên Pháp để luyện chế ra không.
“Nguyên Dương, phân tích kỹ xem nào”.
Ném tinh hoa căn nguyên Hỗn Độn cho Nguyên Dương, Trần Dương đi đến chỗ Triệu Vi: “Khi nào thì ta đi miền Trung?”
“Ngày mai khởi hành, trong vòng ba ngày sẽ tới nơi”.
Triệu Vi nói.
Trần Dương gật đầu, cũng không hỏi nhiều nữa mà về phòng của mình bế quan.
Ngày hôm sau, Trần Dương cùng Triệu Vi khởi hành đến miền Trung. Đây là trung tâm của Triệu vực, cũng là nơi phồn vinh nhất.
Hơn 100 nghìn chiến tướng bộc lộ tài năng đã tụ họp tại miền Trung của Triệu vực.
Đấu trường được đặt ở trên không trung.
Là để bọn họ được thi triển toàn lực ư?
Cách thời gian thi đấu còn hai ngày, Triệu Vi đưa Trần Dương đi dạo phố ở nơi đây. Lần này, Tông lão đã ghi luôn tên hắn vào danh sách Quận vương.
Chỉ cần Trần Dương có thể đạt được vị trí Phó tướng thì hắn cũng sẽ thành Quận vương luôn.
Phó tướng có 10 nghìn người, cũng tức là Trần Dương chỉ cần thắng năm lượt đấu là được.
Với lực chiến đứng đầu đại khu miền Bắc thì tiến vào top 5 còn không khó lắm nữa là.
Vị trí Phó tướng này không thường đâu, có thể được cai quản hàng trăm nghìn tinh vực đấy. Chỉ cần Trần Dương thuận lợi lên chức, thì bọn họ sẽ có được những thu hoạch không tưởng.
Đây là lợi ích rõ mồn một đấy.
Cũng khó trách vì sao Tông lão đồng ý trao vị trí Quận vương cho hắn.
Nói trắng ra là vì lợi ích.
Triệu Vi trong lòng tính toán ra sao Trần Dương đều rõ.
Phó tướng đã là gì, chỉ cần anh muốn, Chủ soái cũng dễ như bỡn.
Nhưng Chủ soái thì thôi đi, Phó soái còn tạm được, lố quá sẽ bị người ta chú ý mất.
Anh chỉ muốn lấy được càng nhiều lợi ích thôi.
Ma Dương đang hành động, những phân thân và hóa thân của anh cũng vậy.
Tài nguyên mỗi ngày đưa đến đều nhiều đến đáng sợ./nhiều vô số kể.
Đại khái là anh có thể tùy ý sử dụng để nuôi dưỡng mấy trăm nghìn cảnh giới Hỗn Độn cùng một lúc.
Mà số lượng tài nguyên cần dùng cũng tăng dần theo thời gian.
Cảnh giới Vô Hạn cần nhiều tài nguyên hơn, anh chỉ có thể lấy số lượng để thúc đẩy sự thay đổi về chất lượng thôi.
“Nhìn kìa, Lý Tướng quân lên đấu rồi!”
Lão thái giám the thé nói.
Triệu Vi mỉm cười, không quá để ý. Lượt đấu đầu tiên có thế nào thì Trần Dương sẽ đều thuận lợi tiến vào thôi.
Quả nhiên là vậy, sau khi giao đấu 100 chiêu với đối thủ thì Trần Dương đã hạ gục đối phương.
Anh thuận lợi tiến vào lượt đấu thứ hai.
Sau đó, Trần Dương tiến vào lượt đấu thứ năm với thế như chẻ tre.
“Được rồi, vị trí Quận vương đã vững như bàn thạch”.
Triệu Vi nắm chặt tay, trong lòng kích động không ngừng.
Từ địa vị là một con cháu Vương tộc của phân nhánh, đến Thế tử, giờ là chuẩn bị lên Quận vương.
Hắn chỉ tốn có hơn 20 năm.
Trở thành Quận vương là có thể mở phủ, thậm chí còn có khả năng thành Thân vương đấy.
Quận vương ở Triệu vực nhiều như lá đa, nhưng Thân vương thì chỉ có chưa đến 100 người thôi, đó chính là khác biệt.
Lượt đấu thứ năm, Trần Dương vẫn duy trì phong độ, giải quyết đối thủ trong vòng 100 chiêu.
Lượt đấu thứ sáu... Lượt đấu thứ 10, hơi thở của Triệu Vi ngày càng dồn dập.
Đã tiến vào lượt đấu thứ 10 rồi, Tướng quân của hắn sắp thành Đại tướng rồi.
Hắn đã sớm đoán được Trần Dương sẽ có số có má trong trận chung kết, nhưng không ngờ anh lại mạnh đến vậy.
Là Đại tướng đó!
Cả cái Triệu vực chỉ có 1000 viên Đại tướng, tất cả là để chuẩn bị cho cuộc chiến Vương tộc vào mấy trăm năm sau.
Hắn có thể nắm giữ thế lực mạnh mẽ hơn và tiếng nói cũng có uy lực hơn.
Đến cả lão thái giám cũng kích động đến nhảy cẫng lên.
Quận vương mà có Đại tướng thì tương lai không phải nghĩ nữa rồi, chắc chắn sau này sẽ được các phe phái lôi kéo.
Bọn họ sắp giàu to.
Thật sự giàu to.
Trần Dương mặt ngoài vẫn duy trì việc giằng co với đối thủ, nhưng trong thâm tâm thì lại điềm nhiên như không.
Dù càng về sau đối thủ càng mạnh, nhưng trong mắt anh, bọn họ đều không đỡ nổi một chiêu của anh.
Đặc biệt là khi anh đột phá đến cảnh giới Vô Hạn trung kỳ, khác biệt càng trở nên rõ ràng.
Sau cảnh giới Vô Hạn là cảnh giới Quy Nhất, sau đó là siêu thoát.
Suốt bao nhiêu năm nay, thế lực của anh đã vươn ra rất xa, tin tức có được cũng càng nhiều.
Triệu vực, Dương vực, Tô vực, người mạnh nhất chính là lão tổ của một số dòng họ. Nghe nói có không ít người đang ở cảnh giới Vô Hạn. Chắc hẳn cũng sẽ có cảnh giới Quy Nhất, nhưng mà không biết là bao nhiêu.
Cho nên trước khi anh đột phá cảnh giới Quy Nhất thì anh phải khiêm tốn một chút.
Cuộc chiến Vương tộc mới là lúc anh bung lụa. Những Vương tộc chinh chiến Hỗn Độn kia không biết đã vơ vét được bao nhiêu đồ ngon rồi.
Tích lũy của hàng chục triệu kỷ nguyên, nghĩ cũng thấy sợ!
Có thể tiến vào top 10 thì đều không phải dạng thường.
Trần Dương vừa đi lên, đối phương đã xông tới.
Trần Dương cực kỳ thích kiểu chiến đấu thế này, đánh nhanh thắng nhanh!