“Khương tặc, ông làm điều ngang ngược khiến trời oán người giận, hôm nay sẽ chính là ngày tàn của ông”.
Vương Lâm không nói nhiều, Vương Ngạn liền vội vàng trả lại đao Trảm Đạo cho ông ta.
Mẫu đầu tiên của bảo vật Siêu Thoát cũng là bảo vật Siêu Thoát, mạnh hơn thần khí Quy Nhất nhiều lắm.
Giết!
Vương Lâm hóa thành một đạo bóng dáng. Chiến pháp Kiền Nguyên mà ông ta tu luyện cũng là một loại công pháp có thể dung nạp được rất nhiều thần thông.
Một đao chém ra, bên trong chứa vô số đạo pháp thần thông. Thiên biến vạn hóa, tất cả đều nằm trong một đao này.
Khương Hoàng hơi nheo mắt, không ngờ bản thể của Vương Lâm lại có thực lực mạnh mẽ như thế, thậm chí còn mạnh hơn ông ta một chút.
Nhưng Khương Hoàng cũng không kém.
Ông ta là một chiến thể A Tu La có tiếng của nhà họ Khương, một khi khai mở chiến thể thì sức chiến đấu sẽ tăng mạnh gấp 10 lần.
Nhưng kính Bình Thiên trong tay ông ta cũng không phải là đồ giả, với công kích kiểu này, kính Bình Thiên có thể đánh bật lại như bỡn.
Đánh văng đao cương đi, Khương Hoàng cười lạnh lùng: “Vô dụng thôi, tuy đao trong tay ông rất mạnh, nhưng đến cả bảo vật Siêu Thoát hạ phẩm cũng chẳng phải, rõ ràng không phải bảo vật Siêu Thoát đúng nghĩa. Có sức mạnh Siêu Thoát nhưng lại không có cái uy của Siêu Thoát”.
Vương Lâm lạnh lùng, phát động chiến pháp Kiền Nguyên,nhát đao sau ghê hung ác hơn nhát đao trước, hàng nghìn đại đạo nén vào một nhát đao.
Kính Bình Thiên rất lợi hại, có thể đánh bật nhiều loại thương tổn, nhưng nếu công kích của ông ta đủ nhanh đủ mạnh, thì liệu Khương Hoàng có đỡ kịp không?
Vương Lâm cũng có một loại chiến thể có thể dung nạp đủ loại đạo pháp thần thông trong thân thể, nếu hoàn thành thì sức mạnh sẽ tăng lên gấp bội hoặc tốc độ tăng nhanh.
Mặc dù không bằng chiến thể A Tu La, nhưng cũng không kém nhiều.
Loại chiến thể này là Đế Tôn đã luyện giúp ông ta, lúc trước ông ta rất ít khi dùng đến.
Vì sợ sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng đã đến lúc này rồi thì ông ta cũng không lo nghĩ nhiều như vậy nữa.
Khương Hoàng cảm nhận được công kích của đối thủ càng ngày càng ác liệt và mạnh mẽ, tốc độ cũng ngày càng nhanh.
Ông ta không dám khinh thường: “Mở ra chiến thể Tu La!”
Lúc trước khôi phục lại chân thân Tu La, thực lực của ông ta đã tăng đến rất gần bán Siêu Thoát, bây giờ mở ra chiến thể Tu La khiến sức mạnh của ông ta lại một lần nữa tăng vọt.
Vượt qua cả bán Siêu Thoát, đạt đến rất gần với cảnh giới Siêu Thoát.
Nhưng loại sức mạnh này chỉ là tạm thời, không duy trì được lâu, nhưng vẫn đủ để thay đổi tình thế một cuộc chiến.
“Chết đi!”
Khương Hoàng cười gằn, tốc độ nhanh đến kinh hồn, chỉ trong nháy mắt đã vượt qua cả tốc độ ánh sáng.
“Vụt!”
Ông ta vứt bỏ kính Bình Thiên, điên cuồng đối chiến với Vương Lâm.
“Rầm! Ầm! Ầm!”
Cả vũ trụ chấn động, không biết có bao nhiêu ngôi sao đã bị vỡ nát thành bụi.
Vương Lâm trong lòng cả kinh, sức mạnh dần dần bị áp chế. Cho dù ông ta đã cầm đao Trảm Đạo, mở ra chiến thể, nhưng vẫn không phải là đối thủ của Khương Hoàng.
Ông ta thậm chí đã muốn lấy khúc xương đùi kia ra.
“Nhẫn nhịn đi, bây giờ chưa phải lúc”.
Ánh mắt Vương Lâm hơi sợ hãi. Tuy Khương Hoàng đánh cận chiến, nhưng có kính Bình Thiên hóa thành miếng hộ thân vững vàng che chắn, thỉnh thoảng lại thả ra một đạo thần quang hủy thiên diệt địa.
Vô cùng khó giải quyết.
Xương Siêu Thoát trong tay ông ta tuy lợi hại, nhưng nói cho cùng thì cũng chỉ sánh được với bảo vật Siêu Thoát trung phẩm, kính Bình Thiên có sức phòng ngự quá mạnh, còn mạnh hơn cả Phiên Thiên Ấn.
Chưa chắc có thể phá vỡ được.
Nói là mượn đao giết người, thế mà chỉ có một mình Vương Lâm ra trận, là sao?
Chính vào lúc này, Diêu tộc vẫn luôn yên lặng đột nghiên phát lực.
Diêu Mục Thiên là Mục Vương của Diêu tộc, cũng là Tông vương tôn kính.
Ông ta có địa vị tôn kính tại Diêu tộc, cũng là Chủ soái trong lần phạt Khương này.
Ông ta vẫn luôn im lặng quan sát thực lực của các nhà khác, Diêu Hoàng đã yêu cầu ông ta như vậy.
Nhà họ Diêu năm xưa đã từng là nhà họ Yêu!
Do Yêu hóa thành.
Mà bản thể của Diêu tộc là Kim Ô (quạ mặt trời).
Diêu Mục Thiên tay cầm bình hồ lô, đây là bảo vật Siêu Thoát của Diêu tộc, hồ lô Trảm Thần.
Bản thể của hồ lô Trảm Thần là bảo vật Siêu Thoát thượng phẩm, dù chỉ là hình chiếu thì e là cũng chẳng kém hơn đao Trảm Đạo của Vương Lâm là bao.
Thấy Vương Lâm dần rơi vào thế yếu, nếu như bị áp chế, e rằng bọn họ cũng chẳng có lợi.
“Hiên Viên Nguyên soái, Nhậm soái, Trương soái, Vương Hoàng đã bị áp chế, vậy chúng ta kết hợp công kích đi?”
Diêu Mục Thiên nói.
Hiên Viên Chấn, Trương Cấu, Nhậm Thiên Hà cũng gật đầu. Ngũ Hoàng phạt Khương, chỉ có thể thắng chứ không được phép thua!
“Cùng nhau lên đi”.
Hiên Viên Chấn cầm kiếm thánh Linh Nguyên trong tay, múa ra vô số kiếm khí chấn hồn. Nếu bị đánh trúng, bán Siêu Thoát cũng sẽ phải bị cắt đôi người.
Đây chính là chỗ đáng sợ của kiếm thánh Linh Nguyên.
Đánh thẳng vào dương thần.
Bảo tỉ trong tay Trương Cấu hóa thành ngọn núi khổng lồ, xông về phía Khương Hoàng.
“Roi vạn Thần”.
Roi đánh Thần ngưng tụ thành vô số ý chí thần linh. Trước mặt luồng ý chí này, đến cả trời đất còn phải khuất phục, nói gì đến con người?
“Cút cho ta!”
Khương Hoàng hét lớn, chiến thể Tu La bạo phát ra sức mạnh ghê gớm.
Rầm!
Một quyền đấm vào bảo tỉ Thiên Hoàng, sức mạnh khổng lồ đánh bay bảo tỉ Thiên Hoàng ra xa vạn dặm.
Kính Bình Thiên trước mặt ông ta cũng đánh bật kiếm khí chấn hồn.
“Không ổn rồi!”
Mặt Hiên Viên Chấn biến sắc, ông ta không ngờ kính Bình Thiên lại có thể đánh bật lại cả công kích thuộc loại tinh thần.
Chẳng trách có người nói kính Bình Thiên là bảo vật Siêu Thoát phòng ngự mạnh mẽ nhất.
Chỉ cần không vượt qua cực hạn của nó, thì bất kỳ công kích nào cũng sẽ bị đánh bật lại. Đây đúng là một pháp bảo lưu manh mà.
Còn đánh đấm cái gì nữa?
Hiên Viên Chấn liên tục vung kiếm thánh, triệt tiêu đi công kích của chính bản thân mình.
Nhất thời ông ta cũng chẳng biết nên ra tay như thế nào nữa.
Khương Hoàng giờ như một con nhím vậy, tấn công từ góc nào thì người bị thương cũng sẽ là bản thân.
“Trời không che được mắt của ta, đất không chôn được lòng ta, ý chí thần đạo nho nhỏ mà cũng đòi ta thần phục? Ta là Vua, là chúa tể tối cao vô thượng của Khương vực”.
Roi đánh Thần bị đánh bay, Nhậm Thiên Hà bị lực phản chấn đập vào, phun ra một búng máu.
Xuất phát điểm của ông ta không sai, nhưng ông ta đã quên người trước mặt mình là Hoàng Đế của Khương vực, là chúa tể tối cao vô thượng.
Vô số sinh linh đều phải khuất phục dưới chân Khương Hoàng.
Ở một góc độ nào đó mà nói, vị trí Hoàng Đế là vị trí tối cao trong đạo Thần Linh.
Cũng khó trách roi đánh Thần lại thất bại trước mặt ông ta.
“Ha ha, câu mà Khương Hoàng nói nghe quen tai ghê, cảm giác hơi ra vẻ nhỉ!”
Ma Dương không kìm được mà bật cười, nhớ đến một cuốn sách mình từng xem lúc trước.
Thực lực rất gần với cảnh giới Siêu Thoát đúng là có tư cách để nói ra câu này.
Đám người Nguyên Dương đều hiểu Ma Dương đang nói gì, chỉ có Diệp Thần và Thần Nam là ngơ ngác.
Thần Nam lẩm bẩm: “Câu này nghe cũng ngầu phết mà”.
Bắc Dương cười: “Ta có bản đầy đủ đây này, muốn nghe thử không?”
“Ồ?”
Thần Nam nhất thời cảm thấy hứng thú: “Mời sư bá nói ạ”.
“Bản gốc là thế này!”
Bắc Dương nói: “Ta muốn trời này không thể nào che được mắt của ta nữa. Ta muốn đất này không thể nào chôn không được lòng của ta nữa. Ta muốn Thần Phật khắp trời tan thành mây khói”.
“Wow!”
Diệp Thần và mọi người nổi hết cả da gà lên.
Người nói ra câu này phải kiêu ngạo tới mức nào chứ?
Nhóm Trần Tú cũng bật cười. Bọn họ đã đọc sách này rồi, câu này đúng là hơi ra vẻ thật. Nếu đây không phải thế giới bờ bên kia Hỗn Độn thì bọn họ còn phải nghi ngờ có phải là Khương Hoàng đã đến vũ trụ mà họ từng sống hay không đấy.
“Xem tiếp đi, đúng là càng lúc càng thú vị”.
Nguyên Dương nói: “Đám người này chắc chắn vẫn chưa rút con át chủ bài ra đâu. Dựa vào sức mạnh mà bọn họ thi triển ra hiện tại, muốn đánh bại Khương vực là không thể nào”.
Mọi người cũng gật đầu đồng ý.
Khương Hoàng đánh bay công kích của năm người, tàn ác vô cùng.
Các lão tổ của nhà họ Khương cũng đánh với thế như chẻ tre. Mặc dù thương vong không ít, nhưng bọn họ thiệt nhiều hơn!
“Bệ hạ vạn tuế! Giết! Giết! Giết!”
“Các huynh đệ, giết sạch đám xâm lăng này đi!”
“Các tướng sĩ tiến công!”
Khương Chính Liệt một lần nữa gõ trống tiến quân: “Tùng tùng tùng! Tùng tùng tùng! Tùng tùng tùng!”
Tiếng trống đại diện cho khí thế đang không ngừng tăng cao, trống này cũng là một pháp bảo có thể làm tăng sĩ khí.
“Xung phong!”
Từng nhóm chiến sĩ xếp thành trận hình vuông tiến lên giết địch, cũng có cả quỷ vương và quỷ nô A Tu La, liên quân Ngũ Hoàng lại có xu hướng bị áp chế.
“Các vị, đừng giấu nghề nữa, mau giết chết Khương Hoàng đi, nếu chậm trễ sẽ có biến cố mất!”
Nhậm Thiên Hà lau vết máu trên miệng, cũng biết nếu cứ để Khương Hoàng oanh tạc thì sớm muộn cũng sẽ thua.
Một khi liên quân thất bại, đám lão tổ nhà họ Khương tới đây tương trợ nữa thì tỉ lệ thắng của bọn họ càng thêm mong manh.
Lúc này bọn họ cũng hiểu được, trước khi đem quân tới đây, họ đã đánh giá thấp thực lực và nền tảng của nhà họ Khương.
Hiên Viên Chấn hít sâu một hơi, thúc giục kiếm thánh Linh Nguyên trong tay, từng luồng sức mạnh huyền diệu truyền đến.
Có sức mạnh nguyên linh rót vào, dương thần của ông ta đã vượt qua bán Siêu Thoát, đạt đến rất gần với cảnh giới Siêu Thoát.
Sức mạnh tăng lên mấy chục lần!
“Tốc chiến tốc quyết, tôi chỉ có thể giữ được một canh giờ thôi”.
Một khi sử dụng hết sức mạnh, Hiên Viên Chấn sẽ bị đánh trở lại nguyên hình, thậm chí còn bị rơi vào trạng thái yếu ớt trong một thời gian.
Nói xong, ông ta cầm kiếm thánh Linh Nguyên xông tới.
“Khương Hoàng, mời xoay người!”
Trong lời nói của Diêu Mục Thiên chứa đầy sức mạnh ám thị và sức mạnh quy tắc.
Khương Hoàng không kìm được mà xoay người.
“Vụt!”
Một lưỡi phi đao từ trong hồ lô bắn ra với tốc độ nhanh như chớp, ông ta thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại thì nó đã bay tới trước mắt ông ta rồi.
“Choang!”
Kính Bình Thiên trước ngực ông ta lóe ra một ánh sáng ấm áp, bao bọc Khương Hoàng ở bên trong.
Phi đao Trảm Thần bị đánh bay.
Nhưng phi đao bị bắn bay đi thì lại hóa thành vô số phi đao khác, công kích vào thân thể của Khương Hoàng.
Những tiếng “leng keng leng keng” vang lên không dứt, bảo vệ cho Khương Hoàng trót lọt.
“Tu La Thần Quyền!”
“Ầm!”
Một quyền này đánh vỡ vô số phi đao, nhưng lại có thêm phi đao mới được ngưng tụ bay đến.
“Còn ở đó làm gì nữa, mau xông lên đi!”
Diêu Mục Thiên chau mày, thấp giọng quát lên.
Mà Hiên Viên Chấn lúc này đã giương kiếm thánh Linh Nguyên lên chém.
“Phá cho ta!”
“Rầm!”
Tia lửa văng khắp nơi, kính Bình Thiên lại tiếp tục đánh bật các công kích. Nhưng lần này ông ta cảm nhận được lực đánh bay đã kém hơn trước nhiều.
“Tại sao vậy nhỉ? Là vì phi đao không ngừng công kích nên kính Bình Thiên cần nhiều sức mạnh hơn để đánh bay công kích sao?”
Hiên Viên Chấn dần nắm được mấu chốt: “Với những công kích có tốc độ nhanh thì lực đánh bay của kính Bình Thiên sẽ trở nên nhỏ hơn rất nhiều”.
“Tăng thêm hương hỏa!”
Tại Nhậm vực cũng có vài đại vực cung phụng Nhậm Thiên Hà nên sức mạnh hương hỏa cũng rất nhiều. Roi đánh Thần trong tay ông ta có thể dễ dàng lấy sức mạnh hương hỏa ra cho bản thân sử dụng.
“Quỳ xuống cho ta!”
Nhậm Thiên Hà cũng không quan tâm nhiều nữa, sau khi sức mạnh tăng vọt, ông ta cũng tự tin hơn nhiều.
Roi đả Thần quất liên tục vào người của Khương Hoàng. Mặc dù đều bị đánh bật lại nhưng lực đánh bật đã thật sự dần dần yếu đi.