Mười triệu kỷ nguyên trước Phong Thánh Tông như vậy, mười triệu kỉ nguyên sau lão càng trở nên lo thần lo quỷ.
Niềm tin của Doanh Tam Sinh được xây dựng trên thực lực mà ông ta cho là tuyệt đối. Nhưng sau khi giăng bẫy, lão ta mới biết thực lực của mình không mạnh như lão ta nghĩ. Cho nên lão ta có thể khẳng định trong lòng đối phương đã có ý định rút lui trong hòa bình.
Đồng tử Phong Thánh Tông co rút, thực sự lão có lo lắng về điều này.
Lão đã đợi mười triệu kỉ nguyên, cuối cùng lại để người khác nẫng tay trên, nhất định lão sẽ nổi điên.
Hơn nữa người đứng đầu quân Ma Vương cộng với người kia nữa, lòng lão đã nảy sinh ý định rút lui.
Nhưng bảo lão tay trắng trở về cũng không được.
"Lâm Tiên, Mộ Tiên, các ngươi cũng ra đi!"
Thêm hai phân thân xuất ra từ cơ thể lão.
"Ngươi... Ngu ngốc ngớ ngẩn!"
Sắc mặt Doanh Tam Sinh chợt thay đổi, không ngờ Phong Thánh Tông gọi luôn hai phân thân kia ra.
"Ma Lâm!"
Thúc giục ma huyết, Doanh Tam Sinh biến thành Ma Đầu mặt quỷ răng nanh, bốn đầu tám tay.
Mỗi cánh tay cầm một pháp bảo khác nhau!
"Muốn chơi thì tới bến luôn đi, hôm nay ta nhất định sẽ nuốt sống các ngươi!"
Doanh Tam Sinh nổi giận đùng đùng.
Khóe miệng Phong Thánh Tông hơi nhếch lên, biến thành một đạo lưu quang bắn về phía Doanh Vũ.
"Diệt Ma Thủ!"
Ầm!
Bàn tay khổng lồ đập lên người Doanh Vũ, một chưởng này đủ lấy mạng ông ta.
Thương Giết Thần, tháp Cửu Ma đều bị đánh bay.
"Của ta rồi!"
"Vũ Nhi!"
Doanh Tam Sinh đã hiểu được, Phong Thánh Tông đã sớm không muốn đánh rồi, nhưng mà lão không chịu về tay không.
"Phong Thánh Tông, lão già kia, nhất định có một ngày ta sẽ giết ngươi!"
Nói xong, lão ta né thoát sự tấn công của hai người kia mà lẻn đi.
Việc cứu Doanh Vũ đã không còn cần thiết nữa, Doanh Vũ đã thua, nếu bọn họ liên thủ vây đánh, nói không chừng xui xẻo chính mình cũng bỏ mạng ở đây.
Đúng lúc này, có một âm thanh vang lên: "Thật không biết xấu hổ, ỷ đông hiếp yếu, ta thấy chướng mắt quá".
"Ai! Mau đi ra đi!"
Phong Thánh Tông rống lên: "Tiết Lập Ngôn, lão già chết tiệt, dám giả thần giả quỷ?"
Việc lão lo lắng nhất cuối cùng cũng xảy ra.
"Tiết huynh đệ, ta và ngươi liên thủ xử cái tên đê tiện này đi!"
Doanh Tam Sinh phấn chấn.
Kẻ thù của kẻ thù là bạn!
"Ai là Tiết huynh đệ của ông, trợn mắt lên nhìn thử xem!"
Trần Dương và đám phân thân bước ra từ hư không.
Mười một người phi độn, trong nháy mắt đã bày bố pháp trận, giam cầm cả không gian này.
"Đại Đạo Phong Cấm, Thống Khổ Trầm Luân!"
Ba đạo kết giới bày xong, còn đều là thần trận Siêu Huyền.
"Là ngươi!"
Phong Thánh Tông là người đầu tiên phản ứng: "Thủ lĩnh quân Ma Vương!"
Cái gì?
Thủ lĩnh quân Ma Vương?
Ai cũng đều nhìn lại.
Râu ria chúng mày xử, sừng sỏ để cho tao.
"Chấn Đãng Thần Quyền!"
Trần Dương đánh ra một quyền, quyền này đập lên người Mộ Tiên.
"Ầm!"
Mộ Tiên nổ tung!
"Sức mạnh thân xác thuần túy đã mạnh như vậy rồi?"
Trần Dương kinh hãi, bị sức mạnh của chính mình dọa sợ.
Cũng khó trách, tất cả các tế bào trong người đều đã đạt cảnh giới Siêu Thoát. Nếu sức mạnh của sáu mươi nghìn tỉ tế bào Siêu Thoát không thể hạ phân thân của một Siêu Thoát viên mãn, vậy cũng quá tệ rồi.
"Muốn trốn?"
"Ầm!"
Lâm Tiên cũng bị đánh nổ tung.
"Phụt!"
Cách đó không xa, Phong Thánh Tông cũng bị trọng thương, một khí hóa ba tiên nhưng lại phân thành ba hồn, luyện khí huyền diệu thành phân thân.
Lúc này đây, cả ba hồn đều chấn động kịch liệt, dương thần của Phong Thánh Tông cũng bị chấn động.
"Còn một phân thân là Trích Tiên nữa phải không? Cá lớn nuốt cá bé, Trích Tiên cái khỉ gì chứ!"
Bấm một đốt tay, thần thông đại đạo quấn quanh, xẹt một cái đã xuyên thủng đầu Trích Tiên, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.
Lúc này, ba tiên chết sạch!
Doanh Tam Sinh cũng ngớ người.
"Cảnh… cảnh giới Đạo Vương! Ngươi là cảnh giới Đạo Vương sao? Sao có thể chứ!"
Lão ta hét lên thất thanh.
Trần Dương nhướng mày, "Cảnh giới Đạo Vương mà ông đang nói tới là cảnh giới trên Siêu Thoát à?"
“Ngươi không biết à?”
Doanh Tam Sinh cau mày, ánh mắt đầy kinh ngạc.
“Được rồi, không nhiều lời nữa, ông đừng chạy, ông chạy thì ta không dám đảm bảo là ông được an toàn đâu”.
Trần Dương cười: “Vô Địch Vũ Trụ Bạo Trác Quyền siêu cấp nghiêm túc, thêm năm mươi lần công lực!”
Quyền vừa ra đã khuấy động trời đất, thời gian ngừng chảy, không gian bị nén đến cực hạn, cả hàng tỷ dặm đều thu lại trong tầm mắt.
“Chạy!”
Phong Thánh Tông điên cuồng bỏ chạy, nhưng mà không gian rộng lớn như vậy, lão không thể phá vỡ ba tầng kết giới.
“Không trốn được đâu, ta ghét nhất những kẻ ỷ mạnh hiếp yếu”.
Phong Thánh Tông nghe thấy tiếng gió dữ dội sau lưng mình, toàn thân nổi da gà.
“Bùm!”
Lão xoay người luân chuyển pháp lực toàn thân cộng với thần thông mạnh nhất, cố gắng đỡ quyền này, nhưng tất cả đều vô ích.
Cả người rơi xuống như ngôi sao băng, dương thần nứt vỡ, 99% tế bào trong cơ thể đã chết, huyệt khiếu sụp đổ. Nếu không nhờ cánh cửa Chúng Diệu liên tục tỏa ra khí huyền diệu vớt vát sinh mệnh, chỉ e gánh một quyền này lão đã chết tươi rồi.
“Ồ? Chưa chết luôn, pháp lực cũng mạnh đó chứ!”
Quyền Trần Dương mới đánh đã dùng năm phần sức mạnh, đối thủ chưa chết cũng là điều đáng ngạc nhiên.
“Trấn áp!”
Anh điểm ngón tay, Phong Thánh Tông đã bị giam cầm, không thể làm gì khác ngoài thở.
Phong Vô Tà chết lặng.
Đế tổ bất khả chiến bại bị đối thủ đánh suýt chết một cách dễ dàng như vậy, một quyền, chỉ một quyền nhìn đơn giản thế thôi.
Sao có thể chứ!
"Không, không thể như vậy! Ngày đó lão tổ đấu với ngươi, rõ ràng ngươi yếu hơn, chuyện này không thể là thật!"
“Không phải ta quá mạnh mà là các người quá yếu”.
Trần Dương cười rồi vẫy tay một cái, mảnh vụn cánh cửa Chúng Diệu trong cơ thể Phong Thánh Tông đều phá thể bay ra, xuất hiện trong tay anh!
Mảnh vụn cánh cửa Chúng Diệu vừa rời khỏi cơ thể, Phong Thánh Tông đứt hơi, dương thần lụi tàn, pháp lực khô kiệt, thân xác ngũ suy, chết ngay tại chỗ.
Khoảnh khắc lão sắp chết, Phong Vô Tà cảm nhận được hơi thở của Đế tổ đang tiêu tan.
“Đế tổ, không... Đế tổ...”
Ông ta luống cuống, kẻ địch hùng mạnh, mặc dù bây giờ trên người ông ta đang có bảy món bảo vật Siêu Thoát nhưng không có món nào mang lại dũng khí cho ông ta.
“Ta…”
“Phục ta thì sống, phản ta thì chết!”
“Ông tự đưa mảnh vụn ra hay để ta tự lấy?”
Doanh Tam Sinh siết chặt tay, thực lực của Trần Dương mạnh hơn lão ta quá nhiều, hai ba chiêu đã giết Phong Thánh Tông chết, sợ là lão ta còn chẳng chịu nổi một chiêu.
“Ta tự đưa!”