Trần Dương có thể cảm nhận được nó như được rập khuôn, thậm chí giống như sinh mạng được anh nuôi dưỡng nên.
Mẹ kiếp, rốt cuộc là có chuyện gì vậy nhỉ?
Theo phương pháp tu luyện nội kiếm, thì nội kiếm mãi mãi là nội kiếm, không thể biến thành hình thái nguyên thần được.
Tại sao quy luật thép cả tỉ năm của giới tu hành đến chỗ anh lại trở nên khác biệt như vậy?
Trần Dương vô cùng đau đầu.
Đạo thần lôi thứ năm đã tan, dưới sự mài mòn của thần lôi, tốc độ hấp thu chuyển hóa của kim tinh thạch tăng lên gấp trăm lần.
Trong khoảnh khắc đó, Trần Dương đã thuận lợi đột phá từ Ngưng Đan lên Nguyên Thần.
Cảm giác thân thiết với thế giới tăng mạnh, thậm chí… nguyên thần trong đan điền cũng mở mắt.
Rào cản thế giới lại giảm đi rất nhiều.
Anh há miệng hút một cái, linh khí trong phạm vi trăm dặm lập tức bị hút vào.
Pháp lực tăng mạnh.
Tuy vẫn là 3600 huyệt khiếu, nhưng chất lượng lại lần nữa tăng lên mấy chục lần.
Kiếm nguyên trong huyệt khiếu hóa thành tinh thể, từ vô hình thành hữu hình, sự thay đổi này khiến Trần Dương không biết nên nói gì cho phải.
Thay đổi rồi, dù sao cũng đã thay đổi hoàn toàn rồi.
Ngưng Đan đánh bại được Uẩn Thần vốn đã là chuyện không thể, nhưng Trần Dương lại làm được.
Vậy nên bất cứ chuyện kỳ quái nào xảy ra đối với bản thân, Trần Dương cũng điềm nhiên đón nhận.
Anh lấy một pháp trận trong nhẫn trữ đồ ra bày bố, linh khí trong phạm vi nghìn dặm đều bị dẫn đến.
“Không đủ, vẫn không đủ!”
Pháp lực của Trần Dương vốn đã hùng hậu gấp trăm người bình thường, bây giờ chất lượng lại tăng lên, nên pháp lực cần thiết lại càng tăng nữa.
Nếu ví pháp lực của người khác là sông dài, thì pháp lực của anh chính là biển rộng, vô cùng hùng hậu.
Anh bóp nát triệu nguyên thạch cực phẩm, linh khí cuồn cuộn được anh hấp thu hết.
Huyệt khiếu đang có sự thay đổi rất lớn, từng viên tinh thể được ngưng kết, tỏa sáng lấp lánh.
Khoảnh khắc này, Trần Dương đột nhiên thấy thấu suốt, đây là dấu hiệu của thân xác Uẩn Thần.
Thân xác của con người là một vũ trụ vô cùng tận, tràn đầy những khả năng vô hạn.
Huyệt khiếu là hồ chứa pháp lực, cũng là sự bắt đầu và khởi nguồn của tất cả.
Cảnh giới cao nhất của thể tu chính là tự bản thân tiến hóa lên vũ trụ.
Vậy nên mỗi huyệt khiếu cũng là một động thiên nhỏ.
Năng lượng nó cần không chỉ gấp trăm lần người bình thường, mà phải gấp nghìn lần, chục nghìn lần.
Nếu lúc trước Trần Dương đả thông một huyệt khiếu cần 100 viên nguyên thạch cực phẩm, thì bây giờ anh phải cần đến 10 nghìn viên.
Sức mạnh thuần túy của thân xác đã vượt quá 50 triệu cân.
Vậy nếu anh tu luyện tiếp thì sẽ thành thần, thành chủ tạo hóa sao?
Trần Dương biết cảnh giới đó quá xa, ít nhất hiện giờ anh còn lâu mới với tới.
Đúng lúc Trần Dương đang tập trung tu luyện thì đạo Thiên Lôi thứ sáu giáng xuống.
Câu Mang Thần Lôi mang theo đạo vận mộc giáng xuống, Trần Dương cảm giác sinh lực trong cơ thể mình tràn trề, dường như có thứ gì đó muốn chui ra khỏi cơ thể.
“Rẹt!”
Đúng lúc này, trên cánh tay anh mọc ra một mầm cây.
Mẹ kiếp!
Trần Dương thất kinh, đạo vận mộc này thật là khủng khiếp, không ngừng hấp thu sức mạnh thân xác anh, định hút anh thành cái xác khô sao?
Tốc độ anh nuốt linh khí càng nhanh thì cái cây cũng lớn càng nhanh, thậm chí… chỉ trong chốc lát, nó đã đơm hoa kết trái, thậm chí còn tỏa ra mùi thơm nồng nàn.
Nhìn lại Trần Dương, anh đã bị hút thành cái xác khô.
Đây chính là đạo vận mộc sao?
Pháp mộc lôi chắc có thể hấp thụ nhỉ?
Trần Dương không dám chậm trễ, vội vàng vận chuyển Ngũ Lôi Chính Pháp, ba loại đạo vận của Hải Vương Kích trấn áp thân thể, không cho sinh lực của anh trôi đi.
Xích Huyết lơ lửng quanh anh.
Mùi thơm cực nồng tỏa ra, trong vòng trăm dặm, nghìn dặm, thậm chí chục nghìn dặm cũng có thể ngửi thấy mùi thơm ngát này.
Khuê Xà chân quân, Hỏa Quang chân quân thất kinh: “Đạo quả!”
Trần Dương thai nghén sinh ra đạo quả ở cảnh giới Uẩn Thần, điều này… sao có thể được chứ?
Trên trời, Linh Nguyên chân quân và Diệu Nguyên chân quân cũng biến sắc.
“Không hay rồi, mau liên thủ ngăn mùi thơm này lại!”
Diệu Nguyên chân quân ra tay, Kiếm Nguyên Đỉnh bay ra, lập tức ngăn cách không gian trăm dặm quanh Trần Dương.
Ông ấy bay xuống, nhìn đám người đang rục rịch: “Ai dám bước lên một bước sẽ là kẻ địch của Vô Cực Kiếm Tông tôi!”
Diệu Nguyên chân quân tay cầm Hạo Thiên Thần Kính, soi tỏ lòng tham ở tận đáy lòng mọi người.
Khuê Xà chân quân, Hỏa Quang chân quân cũng bay tới, chắn trước mặt mọi người, 7 chân quân phía sau cũng như gặp phải đại địch, nhìn chằm chằm những người này.
11 chân quân liên thủ với nhau, khiến mọi người cảm nhận được sự uy hiếp không nhỏ.
“Đó là mùi thơm đạo quả, đó là mùi thơm đạo quả!”
Trong đám người có ai đó kêu lên: “Nếu như cướp được đạo quả này thì chính là Hóa Thần tiếp theo!”
Ầm!
Có kẻ rắp tâm núp trong đám người hét lớn, khuấy động lòng người.
Đường tắt để trở thành Hóa Thần đó, ai mà không muốn chứ?
Tuổi thọ mấy trăm nghìn năm, vừa tự do vừa tiêu dao, ai mà không muốn chứ?
Những người vốn đang hơi sợ lập tức xiêu lòng.
Vô Cực Kiếm Tông tuy lớn mạnh, nhưng những người đến đây tham dự buổi lễ cũng không ít.
Vô Cực Kiếm Tông dù lớn mạnh thì có thể giết sạch bọn họ sao?
Diệp Thần đứng trong đám người cũng thất thần một lúc, lòng tham trỗi dậy, nhưng nhanh chóng bị anh ta dập tắt.
Đến linh hỏa Hồi Thiên anh ta cũng nhường cho Trần Dương không chút do dự, đạo quả tuy tốt nhưng không phải đạo của anh ta, nên anh ta… cũng không thèm.
“Cổ Lão, đạo quả này có sức mê hoặc mạnh quá!”
Diệp Thần vội vàng bay lùi về sau.
“Đại sư huynh này của cậu đúng là yêu nghiệt, vậy mà có thể thai nghén sinh ra đạo quả ở cảnh giới Uẩn Thần, cho dù là cường giả Hóa Thần cũng cực ít người có thể làm được như vậy”.
“Vậy năm đó ông có sinh ra được không?”
Diệp Thần hỏi câu này xong, không khí lập tức trở nên gượng gạo.
Cổ Lão không nói gì, vậy tức là… không sinh ra được!
“Đúng rồi, Cổ Lão, nếu người khác hái được đạo quả thì sẽ thế nào?”
“Sư huynh của cậu sẽ người chết đạo diệt, mọi đạo hạnh sẽ trở thành món hời cho người khác!”
“Hơn nữa đạo quả có sức mê hoặc cực mạnh, cậu nhìn các Nguyên Thần kia đi, họ đã bị mùi thơm đạo quả mê hoặc tâm trí rồi”.
Cổ Lão nói: “Đến lúc đó chắc chắn sẽ có một trận đại chiến, cuộc chiến cấp độ này cậu không tham gia được đâu, trốn ở một bên đánh hôi thì hơn!”
Lão biết bảo Diệp Thần khoanh tay đứng nhìn thì rất khó, nên mới bảo anh ta đánh hôi.
“Yên tâm đi Lão Cổ, đánh hôi thì tôi chuyên nghiệp rồi!”
Diệp Thần toét miệng cười.
Sức mê hoặc của đạo quả quá mạnh, thậm chí hải yêu ở biển cũng bị thu hút tới.
Trên trời dưới biển, ngày càng nhiều người bị thu hút tới.
Gấp mười, gấp trăm lần bọn họ!
Linh Nguyên chân quân phát một đạo tin tức, Cực Nguyên chân quân đang bế quan ở Vô Cực Kiếm Tông đột nhiên mở mắt: “Sư huynh cầu cứu!”
Ông ta lập tức biến mất khỏi phòng bế quan.
Thần thông Chỉ Xích Thiên Nhai được phát động, đi một bước đã được 50 nghìn dặm!
Đi một lèo mười mấy bước, nhìn kẻ địch đông như kiến, Cực Nguyên chân quân cũng thấy da đầu tê dại.
“Sư huynh!”
“Ông đến rồi à?”
“Sư huynh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Linh Nguyên chân quân cũng không dài dòng, bắn một đốm linh quang vào đầu Cực Nguyên chân quân, ông ta lập tức hiểu ra.
“Thằng nhóc này ngưng tụ được đạo quả?”
Thời gian này ông ta bế quan suốt, không biết ngoài giới đã xảy ra những gì.
Ngưng tụ đạo quả, cũng tức là thằng nhóc này sẽ thành Hóa Thần, Vô Cực Kiếm Tông của bọn họ lại sắp có một Hóa Thần?
Đây là chuyện đáng mừng, thảo nào lũ người này tấn công tập thể.
Một phần nhỏ trong số đó quả thực bị đạo quả làm đầu óc mê muội, nhưng chân quân Uẩn Thần thì chắc chắn không thể bị mê hoặc một cách dễ dàng như vậy.
Bọn họ là muốn nhân lúc này dồn Trần Dương vào chỗ chết, nếu có thể cướp được đạo quả thì là tốt nhất.
Pháp không trách chúng, cho dù Vô Cực Kiếm Tông là thánh tông thì cũng chẳng thể làm gì được bọn họ.
Đến lúc đó chỉ cần một câu: “Bị đạo quả mê hoặc”, là có thể phủi sạch trách nhiệm.
Cực Nguyên chân quân giỏi nhất về kiếm trận.
Ông ta lợi hại nhất là Tru Thần Kiếm Trận do bốn thần kiếm cấu thành.
Tru Nhân, Tru Tiên, Tru Yêu, Tru Ma, bốn thanh đều là thần khí.
“Phong tỏa!”
Kiếm trận được bày ra, chắn phía trước Trần Dương, muốn làm phiền đến anh thì phải phá được Tru Thần Kiếm Trận của ông ta trước đã.
Kiếm trận này không có 10 Uẩn Thần thì đừng hòng phá vỡ.
Trần Dương vẫn đang mướt mồ hôi chống lại Câu Mang Thần Lôi, bên ngoài lập tức bùng nổ.
“Giết!”
Cũng không biết là ai hét lên một câu, một đạo pháp thuật chói mắt đánh ra, cuộc chiến lập tức bùng nổ.
11 chân quân chặn tuyến đầu, 48 Nguyên thần thi triển pháp thuật ở phía sau.
Hải yêu liều mạng xông vào kiếm trận.
Kiếm khí lạnh lùng, thấy hải yêu liền chém giết.
Kiếm Nguyên Đỉnh cũng là một thần khí trung phẩm, đạo vận bắn ra, hàng triệu con hải yêu bị giết chết, máu đỏ tươi nhuộm cả vùng biển trăm dặm.
“Hạo Thiên Thần Kính!”
Diệu Nguyên chân quân khởi động kính thần, ánh sáng bắn từ trong kính ra soi tỏ dục niệm ở nơi sâu nhất đáy lòng người, có công dụng mê hoặc tâm trí rất mạnh.
Những kẻ có tâm trí lung lay, thần hồn yếu ớt lập tức rơi vào dục niệm, chém giết với những người xung quanh.
Sắc mặt Khuê Xà chân quân, Hỏa Quang chân quân lạnh lùng, hôm nay là ngày vui khai tông của bọn họ, vậy mà những người này dám gây sự, còn định phá hỏng việc Trần Dương độ kiếp, không thể tha được.
Hai người đã đột phá lên Uẩn Thần trung kỳ, phóng đạo vận của mình ra, những tu sĩ Nguyên Thần kia lần lượt bị giết, đến Uẩn Thần tạm thời cũng không dám xông lên nữa.
Hai bên đánh nhau dữ dội, chiến trường từ trăm dặm lên tới nghìn dặm, thậm chí dư âm khi các cao thủ Uẩn Thần so chiêu còn lan ra vùng biển cả chục nghìn dặm.
“Lão chó chết Hoành Dương, Bồng Lai Tiên Tông của ông mà cũng dám nhúng tay vào chuyện này?”
Linh Nguyên chân quân nổi giận.
“Sao lại không dám chứ? Hơn nữa tôi là tôi, Bồng Lai Tiên Tông là Bồng Lai Tiên Tông, giống nhau được sao?”
Hoành Dương chân quân cười lạnh lùng: “Đạo quả xuất thế, kẻ có đức sẽ giành được!”
“Lẽ nào lão chó chết Linh Nguyên ông có thể thay thế Vô Cực Kiếm Tông sao?”
Nếu là trước kia thì Hoành Dương chân quân tuyệt đối sẽ không ra tay, nhưng đạo quả quá quan trọng, nếu như có thể giành được thì ông ta sẽ trở thành Hóa Thần, đến lúc đó Bồng Lai Tiên Tông chắc chắn có thể trấn áp được Vô Cực Kiếm Tông và Ma Kha Giáo.
Không có Hóa Thần thì Uẩn Thần chính là cao nhất, một khi ra tay thì trời long đất lở.
“Tụ Lý Càn Khôn!”
Linh Nguyên chân quân vung tay một cái, lập tức bao trùm Hoành Dương chân quân vào trong.