Sự xinh đẹp của Lưu Nhị đều được mọi người công nhận, không hề thua kém bất kỳ ngôi sao nào của công ty Huyễn Ngu. Cô gái xinh đẹp như thế được nhân viên casting của Huyễn Ngu coi trọng cũng là chuyện đương nhiên. Tuy nói vậy nhưng mọi người vẫn không khỏi hâm mộ. Đó chính là Huyễn Ngu, công ty giải trí lớn nhất thành phố Tây Xuyên, nếu ký hợp đồng, bằng tài nguyên và năng lực nâng người của Huyễn Ngu, không muốn nổi cũng khó. Trần Dương đứng một bên cảm thấy rất hứng thú, không ngờ Lưu Nhị muốn ký hợp đồng với Huyễn Ngu. Sau hôm nay Huyễn Ngu sẽ thuộc về anh, nói vậy sau này cô ấy sẽ là người của anh. Nghĩ đến đây, khóe miệng Trần Dương cong lên, đi tới muốn cùng Lưu Nhị nói chuyện vài câu. Vừa mới ngồi xuống, còn chưa kịp mở miệng Lưu Nhị đã nhíu mày, yên lặng dịch ra xa, vẻ mặt ghét bỏ nhìn Trần Dương: "Người cậu toàn mùi mồ hôi, có thể cách xa tôi một chút được không?" Trần Dương ngẩn ra, giải thích theo bản năng:" Ngại quá, tôi đi vội không kịp tắm rửa." Lưu Nhị bịt mũi, chán ghét nói: "Trần Dương, cậu không thể tắm rửa thay quần áo rồi hãy đi ra ngoài được à? Cậu xem người cậu đầy bụi bặm thế này, không biết còn tưởng là ông nông dân nào xông vào đây ấy." Cái đệch, quần áo này vừa mới giặt hôm qua, mình cũng đâu ra mồ hôi, còn có cả mùi nước giặt hương bạc hà hẳn hoi. Còn nữa, nông dân thì làm sao, nông dân thì không tới đây được à? Trần Dương vừa muốn nói đã bị bạn cấp ba là Tôn Chí kéo đi. Thành tích thời đi học của Trần Dương rất tốt, nhưng Tôn Chí thì ngược lại, hai người hai tính cách, thành tích trái ngược nhau lại trở thành bạn thân. Tôn Chí kéo Trần Dương đến một góc sáng sủa, cậu ta thở dài lắc đầu nói: "Tiểu Dương, phụ nữ như Lưu Nhị không phải loại đã nghèo còn xấu xí như chúng ta có thể với tới được đâu, thực tế chút đi." Trần Dương ngẩn người, thấy dáng vẻ cô đơn của Tôn Chí, xem ra người anh em này mấy năm nay sống không tốt lắm. Anh cười cười, không phản bác mà hỏi sang tình hình gần đây của Tôn Chí. Hai người nhiều năm không gặp, vừa mở miệng liền nói không ngừng, khiến Trần Dương có cảm giác như trở lại thời đi học vậy. Từng ly rượu vào bụng, nhiều người ở đây đều có chút say, không khí bắt đầu trở nên náo nhiệt. Lưu Nhị là người nổi bật nhất ở đây, đương nhiên bị mời rượu không ít, qua vài vòng cô đã hơi say. Đôi mắt mê mang, gương mặt ửng hồng khiến mấy người đàn ông ngồi xung quanh nhìn đến ngây người, thật sự rất xinh đẹp. Lần họp lớp này mọi người đều rất vui vẻ, nhưng hôm sau còn phải đi làm nên cũng không thể chơi thỏa thích. Vì thế Vương Hải đề nghị cuối tuần lại họp thêm lần nữa, mời thêm cả giáo viên chủ nhiệm. Đề nghị của Vương Hải được tất cả mọi người tán đồng. Sau khi tan cuộc, các bạn nam đều tranh nhau đưa Lưu Nhị về, kết quả sau khi ra khỏi quán Karaoke, Lưu Nhị liền leo lên một chiếc xe jeep đi luôn. Các bạn nữ vừa hâm mộ lại vừa ghen tị,tại sao mình lại không xinh đẹp được như vậy. "Có thể ngủ với người như thế dù chỉ một lần thì giảm thọ mười năm tôi cũng chịu." Tôn Chí nuốt nước miếng. Trần Dương cười lạnh nhìn theo hướng Lưu Nhị rời đi. Hy vọng ngày mai có thể cho cô một niềm vui bất ngờ! Trần Dương lạnh lùng nghĩ. Đúng lúc này, chuông điện thoại của anh vang lên, màn hình hiển thị: Vợ đại nhân! Trần Dương nhanh chóng nhận điện thoại, còn chưa nói chuyện đã nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Tô Diệu: "Anh đang ở đâu? Anh muốn để mọi người chờ mình anh à? Anh cố ý muốn làm tôi bẽ mặt phải không?" Giọng nói của Tô Diệu rất lạnh lùng, trong lời nói còn có chút thất vọng. Xong rồi, Trần Dương vỗ trán, chả hiểu sao quên luôn chuyện này! Anh vội vàng nói với Tôn Chí câu cuối tuần gặp lại, nhanh chóng móc chìa khóa trong túi quần khởi động xe điện. Bởi vì sốt ruột, hơn nữa còn uống rượu, Trần Dương mở mãi cũng không mở được. "Ha ha, thật bần hàn, đã đi xe điện đến họp lớp còn không biết ngại hay gì!" "Đừng có cười nhạo người ta, AIMA là thương hiệu số một toàn quốc đó." "Ha ha ha, chuẩn, hàng hiệu đó tụi bây!" Mấy bạn học nữ cười nhạo không thèm che giấu. Trần Dương đương nhiên nghe được nhưng anh lười cùng mấy người tóc dài não ngắn này tranh cãi, mở khóa xong lái xe đi thẳng. Tại cửa một khu biệt thự xa hoa trong thành phố Tây Xuyên, Tô Diệu mặc một bộ lễ phục dạ hội màu đen, tôn lên dáng người uyển chuyển của cô. Trên cần cổ trắng nõn mịn màng đeo một sợi dây chuyền ngọc thạch khiến người ta lóa mắt mê mẩn. Đá quý xanh lam phối với làn da trắng sứ tinh tế tựa như một bức tranh tuyệt mỹ. Trần Dương nhìn đến ngẩn người, thật sự quá đẹp, cho nên anh quên luôn nói chuyện. Tô Diệu nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Trần Dương, vẻ mặt vô cảm lạnh lùng nói: "Tiệc tối hôm nay sẽ có rất nhiều trưởng bối trong gia tộc đến, anh cố gắng đừng nói gì cả, đừng khiến cho tôi khó xử." Trần Dương hồi phục tinh thần, nhẹ nhàng gật đầu, không nói câu nào dừng xe điện, ngồi lên xe. Còn chưa ngồi vững đã nghe thấy tiếng trách mắng của mẹ vợ. "Cậu xem người cậu toàn mùi rượu, mặt xám mày tro, Âu phục đâu? Muốn nhà chúng ta bị mọi người cười nhạo, không ngẩng nổi mặt với trưởng bối trong gia tộc à, cái thứ vô ơn này, cậu cố ý đúng không?" Đường Tĩnh mặc lễ phục trắng, tương xứng với lễ phục đen của Tô Diệu, hai người đứng cùng nhau, người nào không biết còn tưởng là hai chị em. Trần Dương gãi đầu cười hề hề, không nói câu nào. Đường Tĩnh thấy dáng vẻ cà lơ phất phơ của Trần Dương tức đến khó thở, suýt chút nữa ném cái túi trong tay đi. Tô Diệu thấy mẹ tức giận bèn vỗ về nói: "Mẹ, mẹ đừng tức giận." "Con gái, con nghe mẹ nói, ngày mai phải đi cục dân chính ly hôn với thằng phế vật này, con không lo cho bản thân thì cũng phải lo cho mẹ, cứ như thế này sớm muộn cũng có một ngày mẹ bị tức chết." Tô Diệu không nói gì, nhìn Trần Dương qua gương, trong mắt không kìm nổi nỗi thất vọng, ngay cả bản thân cô cũng không rõ tại sao mình lại thất vọng. Cả đoạn đường im lặng, ba người đi vào trang viên nhà họ Tô. Lúc này cửa trang viên đã đỗ đầy xe, toàn bộ đều là xe sang. Mọi người đều đã tới đông đủ, đứng đầy trên bãi cỏ trang viên. Bọn họ cần ly rượu trong tay, tụ thành nhóm ba năm người đứng tán gẫu. Thấy Tô Diệu tới, không ít người cùng cô chào hỏi. Trong trường hợp này, Trần Dương chỉ có thể làm không khí, tất cả mọi người đều làm lơ anh, như thế cũng tốt, bớt nói bớt gây họa. Anh sờ bụng, lúc nãy đi họp lớp chỉ lo uống rượu, giờ dạ dày rỗng tuếch, ăn no trước rồi tính sau. Trần Dương vừa định đi lấy đồ ăn thì phía trước có một người đi tới. "Yo, chồng Diệu Diệu đây mà?" Tô Hải đến trước mặt Trần Dương, đánh giá anh một phen sau đó ngạc nhiên kêu lên: "Ôi, quần áo của mày sao mà giống ăn mày tao gặp trên đường thế, mày cướp của người ta đấy à?" Tô Hải cố ý chọc Trần Dương, cho nên anh ta nói rất to, mọi người xung quanh đều nhìn lại đây, Trần Dương lập tức trở thành tiêu điểm toàn trường. Trần Dương sờ mũi, sao mỗi lần gặp thằng ngốc này nó đều châm chọc anh vậy? Chẳng lẽ anh khiến người ta căm ghét đến thế à? Thấy Trần Dương không nói gì, Tô Hải cố ý nói:" Mày xem, tao nói đúng rồi phải không, nếu mày không có tiền mua quần áo thì có thể gọi điện cho tao nha, nhà tao có nhiều lắm, cho mày tất." "Nói bậy, đây là quần áo vợ tôi mua." Trần Dương nói: "Hơn nữa, nếu tôi không có quần áo mặc, vợ tôi sẽ mua cho tôi." "Ha ha!" Người xung quanh đều bật cười, lần đầu thấy có người ăn bám vợ còn không biết xấu hổ như thế, đúng là kỳ lạ! "Trần Dương. . .mau lại đây!" Tô Diệu cảm thấy nóng cả mặt, nhìn ánh mắt của mọi người, cô cảm giác mình đã mất hết mặt mũi. Nếu không phải nhà họ Tô quy định họp mặt hàng năm tất cả mọi người đều phải đến thì có thế nào cô cũng sẽ không dẫn anh ta tới, thật sự rất mất mặt Lúc này, Tô Hải lại nói một câu, toàn trường đều ồ lên!