Trần Dương cười lạnh lùng: “Nếu lão thực sự lợi hại đến vậy thì bảo lão đích thân đến đây, cử đám lâu la chúng mày đến làm gì?”
Hồ Duệ suýt nữa thì ói máu, lâu la?
Hắn dám coi yêu hoàng là lâu la?
Cóc Hoàng, Giáp Hoàng cũng vô cùng tức giận, nhưng không dám có bất cứ hành động gì.
Tên kiếm tu loài người trước mặt này quá đáng sợ, có khi đã bước một nửa vào cảnh giới Uẩn Thần rồi cũng nên.
Kiếm tu vốn là trường phái tấn công hàng đầu, nếu bước vào cảnh giới Uẩn Thần thì chắc chắn là sự tồn tại đáng sợ nhất.
Cho dù chỉ là bước vào được một nửa.
Bất kể mày có thiên biến vạn hóa thế nào, tao chỉ một kiếm là phá vỡ.
“Mày… mày đây là tự tìm đường chết đấy nhé!”
Hồ Duệ dứt lời, lặng lẽ lấy tổ huyết ra, lập tức bóp nát.
“Mày có biết bọn phản diện tại sao lại chết nhanh như vậy không?”
“Tại sao?”
Hồ Duệ không hiểu gì.
“Bởi vì bọn phản diện luôn chết vì lắm lời!”
Dứt lời, Thần Niệm Chi Đao lần nữa hạ xuống, Hồ Duệ đầu óc trống rỗng, sau đó thân thể rơi từ trên không trung xuống.
Chết không kịp ngáp.
“Câu hồn!”
Nhưng lần này Thích Tần tay không trở về.
“Ồ, vẫn chưa chết à?”
Thần Niệm Chi Đao của Trần Dương lại lần nữa thất bại, nhưng anh đoán chắc hẳn đối phương có chiêu giữ mạng nào đó.
Cũng chẳng hề gì, chạy thì cứ chạy đi, chẳng có gì to tát cả.
Đến Hồ Duệ cũng bị chém, Cóc Hoàng sao thoát được kiếp này, Trần Dương nhìn con cóc cực lớn dưới đất, suýt nữa thì phát nôn.
Kinh tởm quá đi mất!
Nhưng Thích Tần thì lại ăn đến là thỏa mãn.
Cứ thế này thì e là nó lại sắp thăng cấp, thăng cấp lên nữa thì chính là thần khí đó.
Nghĩ thôi đã khiến người ta kích động.
Nghe nói thần khí sở hữu uy năng rất lớn, đó là pháp bảo chỉ Thần Ma mới có.
“Đến lượt mày rồi đấy, vừa nãy chính mày phá pháp trận của thành Vô Úy đúng không?”
Giáp Hoàng biết mình không trốn được, quỳ sụp xuống: “Xin anh hãy cho tôi ra đi dứt khoát, đừng lấy mất hồn phách của tôi đi”.
“Việc này không phải mày muốn là được, lúc mày tấn công thành Vô Úy có từng nghĩ đến lúc này không?”
Anh nói xong, Thần Niệm Chi Đao liền hạ xuống, đúng lúc này, trên tường thành vang lên giọng nói: “Chủ nhân… khoan đã!”
Trần Dương xoay người lại nhìn, bèn nhìn thấy Quản Đồ quỳ trên tường thành, nước mắt nước mũi giàn giụa.
Trần Dương vẫy tay một cái, Quản Đồ liền bay thẳng tới.
“Ý mày là sao?”
“Chủ nhân, cầu xin ngài hãy tha cho ông tổ của tôi!”
Quản Đồ quỳ lạy.
Giáp Hoàng sững sờ, cảm nhận được khí tức quen thuộc trên người Quản Đồ, lão không khỏi ngây ra: “Ngươi… ngươi là Quản Đồ? Sao… sao ngươi lại ở đây?”
“Ông tổ, con được Gấu Hoàng gài vào thành Vô Úy, chuẩn bị nội ứng ngoại hợp tấn công thành Vô Úy, nhưng con gặp được chủ nhân, bây giờ đã bỏ tối theo sáng, nhận chủ nhân làm chủ”.
Quản Đồ đáp.
Giáp Hoàng cũng không biết nên nói gì, thực ra lão vẫn luôn yêu quý đứa cháu này, nhưng sức mạnh bẩm sinh của nó lại là biến thành hình người, không thể gánh gác trọng trách của tộc Xuyên Sơn Giáp.
Cũng bắt đầu từ đó, lão dần lạnh nhạt với Quản Đồ.
“Mày nói lão già này là ông tổ của mày sao?”
Trần Dương cũng cảm thấy hơi khó xử, không giết thì có lỗi với những người dân đã chết của thành Vô Úy, lương tâm anh cũng cắn rứt.
Nhưng giết lão thì Quản Đồ lại đau lòng, tuy sống chết của hắn là tùy anh, nhưng anh không thích cảm giác này.
Quan trọng nhất là Quản Đồ rất nghe lời, có thể giúp anh xử lý một số chuyện vặt vãnh.
“Vâng thưa chủ nhân, tôi biết ông tổ tội lỗi nặng nề, không thể tha thứ, nên tôi muốn dùng mạng mình để đổi với mạng của ông tổ!”
“Quản Đồ con…”
Giáp Hoàng nghe vậy thì cảm động không nói nên lời.
Việc này…
“Mày đúng là tình sâu nghĩa nặng, nhưng đừng quên mạng của mày vốn là của tao”.
Trần Dương cười lạnh lùng.
Quản Đồ nghe xong thì im lặng, nó chỉ quỳ dưới đất dập đầu liên tục.
Ông tổ là trụ cột của tộc Xuyên Sơn Giáp, nếu ông tổ mà chết thì các anh chị em của hắn chắc chắn sẽ bị săn giết.
Tộc Xuyên Sơn Giáp không tranh với đời, cũng không thích đấu đá giết chóc, sao có thể chống lại được chứ?
“Mày hãy cho tao một lý do không giết lão!”
Cuối cùng Trần Dương vẫn mềm lòng, người ta cứ nói yêu thú vô tình, nhưng con người mới là động vật vô tình nhất.
Quản Đồ nghĩ nát óc, rốt cuộc nên dùng lý do gì đây?
Nó biết pháp trận bảo vệ thành Vô Úy chắc chắn do ông tổ mình phá vỡ, không có ông ấy, dù pháp trận sớm muộn gì cũng bị công phá, nhưng ít nhất vẫn có thể cố thủ được vài canh giờ.
Nó vắt kiệt óc, cuối cùng nảy ra một ý: “Chủ nhân, ông tổ tôi có thể làm thần thú thủ thành của thành Vô Úy, thậm chí tộc Xuyên Sơn Giáp cũng có thể chuyển đến đây”.
Trần Dương nghe vậy thì gật đầu: “Mày nói cũng có lý, muốn tao tha cho lão già này cũng được, giao nguyên hồn ra rồi nhận tao làm chủ!”
“Ông tổ…”
Quản Đồ háo hức nhìn Giáp Hoàng.
“Aizzz, thôi vậy, là ta nảy lòng tham thì hãy để ta kết thúc!”
Dứt lời, Giáp Hoàng giao nguyên hồn của lão ra, quỳ xuống đất: “Quản Chủng tham kiến chủ nhân!”
Quản Chủng quỳ xuống đất, tỏ vẻ chân thành.
Quản Đồ không ngờ ông tổ nhà mình lại khuất phục nhanh như vậy, còn tưởng hắn phải nói khô cả miệng chứ, bây giờ thấy hóa ra chuyện cũng đơn giản đi nhiều.
Thực ra hắn không biết Quản Chủng đã bị Trần Dương đánh cho sợ mất mật, bất kể là thân thể bất khả xâm phạm, kiếm đạo không thể chống đỡ, hay chiêu thức chém giết linh hồn lặng lẽ của anh, đều khiến lão phải sợ hãi.
Thực ra làm thú cưng của người ta cũng chẳng sao, có thể làm thú cưng của cường giả loài người cũng không tệ lắm, với sức chiến đấu của Trần Dương thì tương lai của anh vô cùng rộng mở.
Lão đã chừng này tuổi, cũng chẳng còn gì để lưu luyến, điều duy nhất khiến lão không yên tâm là tộc của mình. Có sự bảo vệ của Trần Dương, đám con cháu của lão cũng có thể sống tiếp.
“Đứng lên đi!”
Trần Dương nói.
“Cảm ơn chủ nhân!”
Quản Chủng đứng lên, nhưng vẫn luôn khom lưng.
“Có chuyện này tao thấy rất khó hiểu, không biết mày có biết không”.
“Xin chủ nhân cứ nói, tôi mà biết nhất định sẽ nói”, Quản Chủng cung kính đáp.
“Rốt cuộc con hồ ly kia là thế nào, vừa rồi tao không câu được hồn nó!”
Quản Chủng vuốt râu đáp: “Hóa ra chủ nhân muốn biết chuyện này à? Thực ra cũng không có gì, Hồ Duệ này là trưởng tộc của mạch Thanh Khâu, là hồ ly Cửu Vĩ, hắn tổng cộng có bốn chiếc đuôi, thời gian trước không biết sao bị mất một chiếc, mỗi chiếc đuôi của hắn là một cái mạng”.
“Mẹ kiếp, ghê gớm thế sao?”
Trần Dương cũng kinh ngạc, mỗi chiếc đuôi là một cái mạng, thế chẳng phải nó có chín cái mạng sao?
Đây mới là con gián đánh mãi không chết một cách đúng nghĩa này.
Thú vị, thú vị lắm, sau này có cơ hội nhất định phải thu con hồ ly này làm thú cưng mới được, không biết tại sao, hình như bây giờ Trần Dương đã nghiện việc thu yêu thú làm thú cưng rồi.
Một con thú cưng với một bầy thú cưng đối với anh cũng chẳng có gì khác biệt.
Anh thu dọn Gấu Hoàng, Cóc Hoàng, Nhện Hậu và bộ da lông Hồ Duệ lột bỏ dưới đất, dẫn hai con yêu bay thẳng lên thành Vô Úy.
Nhìn thấy Quản Chủng và Quản Đồ bên cạnh Trần Dương, mọi người ai nấy đều hơi sợ hãi.
“Mọi người đừng sợ, bây giờ hai bọn chúng đã nhận tôi làm chủ, sẽ không làm mọi người bị thương đâu!”
Trần Dương nói: “Đây là Quản Chủng, yêu hoàng cấp viên mãn, sau này sẽ là thần thú thủ thành của thành Vô Úy!”
Sao cơ?
Yêu hoàng viên mãn làm thần thú thủ thành?
Viên Thiên Cương nghe đến đây thì sững sờ.
Không chỉ ông ấy, những người khác cũng mắt chữ A miệng chữ O.
Trời ơi, đây là yêu hoàng đấy!
Thành Vô Úy chỉ là một thành nhỏ ở biên thùy, vậy mà có yêu hoàng cấp viên mãn thủ thành, nói ra ai dám tin?
“Tiền bối… việc này…”
Viên Thiên Cương có chút cảm động, nhưng cảm giác sợ hãi vẫn lớn hơn.
Ông ấy là Thành chủ thành Vô Úy, sau này người qua lại với yêu hoàng là ông ấy đấy.
“Ông đừng sợ, bình thường lão sẽ không làm phiền ông, chỉ lúc nào thành Vô Úy lại có kẻ địch làm kinh động thì mới ra tay!”
“Trương… Trương Đống… Đã… đã lâu không gặp!”
Viên Tuyết Phi mặt đỏ bừng, lớn gan chào hỏi Trần Dương.
Ủa?
Có người biết tên giả của anh sao?
Anh quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang đỏ mặt ngại ngùng nhìn mình.
“Sao cô biết tên tôi?”
Anh vừa nói xong, Viên Tuyết Phi cũng ngây ra.
“Sao vậy nhỉ, anh ấy… anh ấy không nhận ra mình sao?”
Trái tim cô ấy lập tức đập loạn lên.
“Là tôi đây mà, lẽ nào anh quên rồi sao?”
Viên Tuyết Phi cuống lên: “Anh quên ngày hôm đó, anh đã cứu một chủ một tớ ở núi Thập Vạn rồi sao? Viên Phi đó, anh còn nhớ chứ?”
Lúc này, cô hầu Ngọc Khiết ở phía sau Viên Tuyết Phi cũng nhìn trộm Trần Dương.
Trần Dương nghĩ một lát, nhanh chóng nhớ ra: “À, cô là gì của cậu ấy?”
Viên Tuyết Phi lập tức ngớ người ra.
“Tôi… tôi chính là… chính là Viên Phi!”
Sao cơ?
Trần Dương cũng kinh ngạc, anh đánh giá Viên Tuyết Phi một lúc, một bên là người đàn ông thô lỗ, một bên là người đẹp như tiên.
Thế này thì bảo anh nhận ra kiểu gì?
“Đúng là không nhìn ra!”
Trần Dương xoa cằm, thực ra cũng không trách anh được, lúc đó anh chỉ mải để ý đến việc thu thập chiến lợi phẩm, đâu có quan tâm bọn họ là nam hay nữ chứ?
“Đó là lúc tôi giả trang”.
Viên Tuyết Phi nói xong liền e hèm: “Anh Trương, cảm ơn anh ngày đó đã cứu mạng!”
Khoan đã, Viên Tuyết Phi?
Con gái Viên Thiên Cương?
Anh quay ngoắt lại nhìn Viên Tuyết Phi: “Cô nói gì cơ? Cô tên Viên Tuyết Phi? Có phải trước đó cô đã từng lấy chồng, chồng cô tên là Trần Dương không?”