Ông thầy bói cười lớn nói: “Trương Bán Tiên tôi không phải là người hữu danh vô thực, hơn nữa tôi xem bói thì chỉ xem cho những người có duyên, nếu như không có duyên thì dù có dùng bao nhiêu tiền cũng không mua chuộc được tôi xem đâu!”
“Tiên sinh quả thật là cao nhân!”, Tào Bảo chắp tay nói.
Trương Bán Tiên xua tay lia lịa, hai cô cậu có duyên với tôi, nên tôi xem miễn phí, nhưng tôi sẽ xem thật cẩn thận!
Xung quanh không ít người nghe được việc ông thầy bói xem mà không lấy một đồng nào, ai nấy đều thấy nể phục, đây mới thực sự là cao nhân.
Bảo sao người ta gọi ông ấy là Bán Tiên, đúng là danh bất hư truyền.
Tào Bảo cảm thấy kính nể, liền nói: “Vậy thì làm phiền ông!”
Trương Bán Tiên gật đầu, nhìn về phía Vu Lan hỏi: “Cô gái này, cô có thể nói sinh thần bát tự cho tôi biết được không?”
Vốn dĩ Vu Lan không tin, nhưng thấy ông ta xem có vẻ chuẩn, nên cũng thấy có chút hứng thú, nên cô ta không chần chừ mà nói ngày sinh của mình ra: “Rạng sáng ngày 8 tháng 11 năm 1991…”
“Rạng sáng ngày 8 tháng 11 năm 91…”
Trương Bán Tiên vừa lẩm bẩm trong miệng vừa bấm ngón tay tính toán.
Mấy phút sau, ông ta dừng lại nói: “Dạo gần đây mọi chuyện của cô không được thuận thì phải!”
Cái gì?
Không được thuận?
Vu Lan nhíu mày, vội vàng hỏi dồn dập: “Ông nói không thuận là có ý gì?”
Trương Bán Tiên khẽ mỉm cười: “Nếu như tôi tính không lầm, thì từ đầu năm đến giờ mọi chuyện của cô đều không được thuận, thường xuyên bị tiểu nhân vu khống hãm hại có đúng không?”
Ông ta vừa dứt lời, Vu Lan cũng gật đầu một cái.
Quả thật, năm nay cô ta làm gì cũng không thuận lợi, mấy vụ án mạng vẫn không có đầu mối, lại càng khiến cô ta bị áp lực rất lớn, trong đội cảnh sát cũng có đồn thổi rằng, trong năm nay mà Vu Lan không giải quyết được những vấn đề này, thì có khả năng sẽ phải rời bỏ vị trí hiện tại.
Thấy Vu Lan có vẻ tin, Tào Bảo khẽ nhếch miệng, nhìn tên Trương Bán Tiên kia bằng ánh mắt tán thưởng.
Thật ra thì, cái tên Tương Bán Tiên này chính là một tên lừa bịp hạ đẳng trong thành phố Tây Xuyên, ông ta căn bản không biết coi bói.
Có điều, ông ta rất có tài lừa bịp người khác, ngay cả đến một viên đội trưởng đội cảnh sát như Vu Lan mà cũng không nhìn ra bộ mặt đó.
Thấy được ánh mắt tán thưởng của Tào Bảo, Trương Bán Tiên quyết định bắt đầu phán bừa: “Năm nay là năm tam tai của cô, nếu làm không tốt e rằng công việc cũng khó mà giữ được, hơn nửa năm nay cô liên tục gặp phải những chuyện nguy hiểm, có điều đều có quý nhân phù trợ, nên mới có thể gặp dữ hóa lành. Hơn nữa khi tôi nhìn vào mệnh của cô, nếu như tôi đoán không nhầm thì cô là một cảnh sát!”
Cái gì, chuyện…chuyện này chuẩn quá đi!
Trong lòng Vu Lan có chút dao động,
Đầu tiên là vụ gặp bọn trộm mộ ở núi Đông Mang, sau đó là bị Ân Trường Không bắt cóc, lần nào cũng nguy hiểm, nếu như không phải hết lần này đến lần khác được Trần Dương cứu, thì e rằng giờ Vu Lan đã hy sinh vì nhiệm vụ từ lâu rồi.
Chẳng lẽ, Trần Dương chính là quý nhân của cuộc đời mình?
Nghĩ đến mấy lần trước tiếp xúc thân mật với Trần Dương, mặt cô ấy bỗng đỏ lên.
Cô ấy có chút xấu hổ, một Vu Lan thông minh nhanh trí vậy mà lúc này biến thành một cô gái dễ xấu hổ.
Hơn nữa ông thầy bói tên Trương Bán Tiên này xem đúng quá, Vu Lan bây giờ đã gần như hoàn toàn tin tưởng vào sự thông thái của ông ta.
Cô ấy cắn môi nói: “Xin hỏi ông là có cách nào hóa giải được hay không!”
Trương Bán Tiên không nói gì, một lần nữa ông ta lại bấm ngón tay, lúc sau, ông ta cười một tiếng nói: “Có, nếu như muốn hóa giải vận hạn năm nay, biện pháp duy nhất chính là có chuyện vui!”
Cái gì?
Có chuyện vui?
Vu Lan ngẩn người ta, có chuyện gì vui chứ?
Trương Bán Tiên cười lớn nói: “Chuyện vui này vốn có đã lâu, nếu như cô muốn hóa giải hết vận hạn của mình, thì cần phải có một chuyện vui lớn mới có thể giải trừ được!”
Lúc này, Vu Lan đang suy nghĩ, cái gọi là chuyện vui này chính là chuyện kết hôn sao.
Vừa nói Trương Bán Tiên ngước nhìn về phía Tào Bảo bên cạnh, chỉ vào hắn nói: “Nếu như tôi tính không sai, thì cậu này chính là bạn thanh mai trúc mã của cô, hai người biết rất rõ về nhau, từ nhỏ đã được định là sẽ lấy nhau, không biết tôi nói vậy đúng không?”
Khuôn mặt Vu Lan ửng đỏ lên, cô ấy gật đầu.
Khi Vu Lan gật đầu, những người xung quanh không khỏi xôn xao!
Trời ơi, ông Trương Bán Tiên này nói đúng quá, thậm chí còn biết được cả việc họ đã có đính ước, đúng là thần tiên mà!
Trương Bán Tiên nhẹ nhàng cười một tiếng, ra vẻ từ tốn.
Sau đó ông ta mở miệng nói: “Vừa hay giờ đang là kỳ nghỉ Quốc Khánh, là ngày vui của cả nước, nếu như hai người có thể kết hôn trong mấy ngày này, thì sau này mọi sự đều viên mãn!”
Nói xong, Trương Bán Tiên cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng ông ta cảm thấy vui vẻ, cô gái này thật là dễ bị lừa.
Lừa xong vụ này, ông ta sẽ lên tàu rời khỏi thành phố Tây Xuyên!
Thấy vậy, Tào Bảo nhân cơ hội quỳ xuống dưới đất, lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn kim cương, hướng về phía Vu Lan nói một cách chân thành: “Lan Lan, cưới anh nhé”.
Nói xong, hắn đưa chiếc nhẫn trong tay gần về phía Vu Lan.
Chiếc nhẫn kim cương góc lớn góc nhỏ đều sáng lấp lánh dưới ánh đèn, khiến ai nấy đều mê mẩn.
Trời ơi, chiếc nhẫn kim cương mới lớn làm sao!
Chiếc nhẫn kim cương được đưa ra, đám con gái xung quanh ai nấy mắt tròn mắt dẹt.
Cầu hôn trước mặt nhiều người như vậy! Đúng là một chuyện vui vừng không tả nổi!
Có không ít người đang đứng xem góp vui cũng vỗ tay rần rần, hô lớn: “Đồng ý đi, đồng ý đi!”
Vu Lan bối rối!
Kết hôn sao, cô ấy không muốn kết hôn sớm như vậy!
Tuy rằng Vu Lan và Tào Bảo sớm đã có hôn ước, nhưng nhìn vào biểu hiện mấy lần gần đây, hắn khiến cô ta vô cùng thất vọng, nếu như không phải vì sợ làm mất mặt hai nhà thì cô ta đã sớm từ hôn rồi.
Hắn cầu hôn đột ngột như vậy, càng làm cho Vu Lan cảm thấy bối rối.
Mặc dù cô ấy không ghét Tào Bảo, nhưng cũng không thích hắn!
Nếu như nói là lấy hắn, thì cô ấy không muốn lắm, hình mẫu lý tưởng trong lòng cô ấy phải là một người đàn ông đĩnh đạc, Tào Bảo này còn kém xa quá.
Nhưng mà, ông Trương Bán Tiên này đã nói rồi, chỉ có chuyện vui mới có thể hóa giải được vận hạn năm nay.
Lúc này, Tào Bảo quỳ một chân trên đất, vô cùng chân thành nói: “Lan Lan, hãy lấy anh đi, anh sẽ bảo vệ em cả đời”.
Trong lòng Tào Bảo đang vô cùng sốt ruột gấp gáp!
Cái lão Trương Bán Tiên này chỉ là một kẻ đê tiện dưới đáy của thành phố Tây Xuyên.
Nếu như ông ta có thể giúp Tào Bảo cầu hôn thành công, thì hắn sẽ cho ông ta một triệu!
Là một triệu đó, ông ta có buôn nước bọt nửa đời người cũng chưa từng thấy số tiền lớn như vậy, nếu có nhiều tiền như thế, thì ông ta còn cần giả thần giả thánh làm cái quái gì nữa!
Lần này ông ta quyết đánh đến cùng.
Tào Bảo tin rằng, giờ là lúc thiên thời địa lợi nhân hòa, Vu Lan nhất định sẽ đồng ý lấy hắn!
Vu Lan rất muốn cự tuyệt Tào Bảo, nhưng cô ta cũng không biết phải làm cách nào, cô ta không muốn lấy một người mình không thích!
Trong lúc Vu Lan đang bối rối như vậy, thì cô ta nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Không hiểu sao, khi Vu Lan nhìn thấy khuôn mặt đó, thì trong lòng bỗng vui như mở hội.
Người đó không phải Trần Dương thì còn có thể là ai được nữa!
Vu Lan không hề nghĩ ngợi thêm, cô ta bỏ mặc Tào Bảo, đi nhanh về phía Trần Dương.
Tảo Bảo lúc này đang quỳ dưới đất liền ngây ra, ngay cả chuyện cầu hôn mà cũng làm không xong, hắn đứng dậy, nhìn Trần Dương với ánh mắt nảy lửa: “Trần Dương, sao mày cũng ở đây?”
Trời sinh Trần Dương đúng là khắc tinh của Tào Bảo, chỉ cần hắn xuất hiện là bao chuyện tốt của mình hỏng hết cả!
Trần Dương còn chưa kịp phản ứng lại, Vu Lan liền chạy tới kéo cánh tay anh, vì cô chạy hơi nhanh nên đã va nhẹ phải anh.
Những người xung quanh thấy vậy, có cảm giác dường như không phải Vu Lan đang kéo Trần Dương, mà là cô đang lao vào lòng anh!
Tào Bảo nhìn thấy cảnh này thì tức nổ đom đóm mắt!
Mẹ kiếp!
Trần Dương, thằng ở rể phế vật này, còn không mau buông Vu Lan ra!
Hắn không nghĩ ngợi gì mà hét to lên, ai ấy nghe được đều sững sờ!
Người đàn ông này ở rể?
Không thể nào, nhìn người này trông giống một cậu công tử mới đúng!
Những người xung quanh đều đổ dồn ánh mắt về phía Trần Dương!
Vui thật đó, đang cầu hôn yên lành, thì nữ chính lại chạy về phía một tên ở rể, đúng là một màn kịch hay!
Vu Lan va vào người Trần Dương, bộ ngực mềm mại chạm vào cánh tay anh, khiến cho cô ấy tim đập thình thịch!
“Trần…Trần Dương, anh…Sao anh cũng ở đây à? Đúng rồi, anh đã chuẩn bị xong Phá Chướng Đan chưa?”
“Tôi đang xem bói ở đây, anh có muốn xem không hay là qua đây xem một quẻ?”, theo bản năng Hạ Lam kéo cánh tay Trần Dương, cô ta nói với giọng có chút nhõng nhẹo : “Ông thầy bói này xem rất chuẩn, anh cũng xem một quẻ đi!”
Trần Dương dở khóc dở cười!
Mấy cái trò mê tín dị đoan này đến một đội trưởng đội cảnh sát như cô ấy mà cũng đi tin sao?