Mục lục
Thần cấp cuồng tế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bắt đầu đi!”



Nguyên Dương nói.



Lúc này động thiên tổ khiếu cũng đã được mấy chục năm, các loại linh thực trong trong thế giới động thiên cũng đã trưởng thành hoàn toàn.



Linh khí tiêu hao vẫn trong phạm vi Trần Dương chấp nhận được, bởi vì có suy nghĩ khống chế chặt chẽ, nên không xảy ra tình trạng linh thực hóa thành tinh.



Phóng mắt nhìn ra, màu xanh mướt mắt, có vẻ sức sống dồi dào.



Trên bầu trời có một mặt trời lơ lửng, đó là hình chiếu mắt phải của Trần Dương, phía sau mặt trời còn có mặt trăng đang ẩn náu.



Bốn mùa xoay vòng, xuân hạ thu đông, động thiên tổ khiếu lan tỏa một luồng sức mạnh quy tắc kỳ diệu.



Quả nhiên quy tắc mới đã được sinh ra.



Trần Dương vốn đã nắm được 99 trùng quy tắc, bây giờ lại thêm 4 cái, chính là xuân, hạ, thu, đông.



Tuy quy tắc vẫn chưa viên mãn, nhưng… quả thực là quy tắc đã đột phá xiềng xích để tăng thêm.



Ngoài ra còn có quy tắc Sơ Dương, Hồng Nguyệt và Triều Tịch vẫn đang diễn biến.



Sinh Trưởng, Khô Ủy, Tử Vong, Tuế Nguyệt…



Ba người nhìn qua, linh khí, đạo vận, và một số quy tắc mới sinh ra.



Khi thăng cấp lên động thiên đỉnh cấp, thế giới chỉ có đạo vận không có quy tắc, nhưng hiện giờ… lại sinh ra quy tắc.



Phát hiện này khiến Trần Dương mừng phát điên, thế giới quả nhiên là do mình tự hoàn thiện.



Ma Dương và Nguyên Dương cũng vô cùng vui vẻ.



Dù sao bản thể lớn mạnh thì bọn họ mới lớn mạnh thực sự.



“Nếu như có sự can thiệp của con người, 1000 năm sau, 10 nghìn năm sau, liệu có sinh ra pháp tắc không nhỉ?”



Nếu quả thực như vậy thì rốt cuộc giới hạn của thế giới này nằm ở đâu?



Hai mắt Trần Dương phát sáng.



Nguyên Dương trích một giọt máu tươi, cống hiến một suy nghĩ, Ma Dương vận dụng phương pháp chân linh xóa đi ký ức của suy nghĩ.



Không cần bất cứ thiên tài địa bảo gì, máu của Trần Dương chính là thiên tài địa bảo tốt nhất.



Máu tươi rơi xuống đất, xuất hiện một nam một nữ.



Cơ thể bọn họ đang lớn lên với tốc độ nhanh chóng, chớp mắt đã biến thành một đôi nam nữ có ba phần giống anh.



Hai người lõa thể, nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ tò mò, ánh mắt trong suốt, không mang theo bất cứ ham muốn nào.



Bọn họ bây giờ như đứa trẻ mới sinh ra, không hề có khái niệm tình yêu nam nữ.



“Xin lỗi, xin lỗi, xóa quá tay!”



Ma Dương bực bội cười: “Lần đầu hơi kích động, không chống chế được lực đạo!”



Anh ta cong ngón tay búng một cái, hai đạo linh quang nhập vào đầu đôi nam nữ này.



Hai người nhắm mắt yên lặng hấp thu kiến thức: “Tham kiến phụ thần!”



Hai người quỳ dưới đất.



Trần Dương ngưng tụ một đạo phân thân nhập vào: “Đứng lên đi, bắt đầu từ hôm nay, mày tên là Thái Sơ, mày tên là Thái Âm, tao giao thế giới cho chúng mày, phải xem chúng mày có thể biến nó thành thế nào!”



“Phụ thần, ngài muốn rời đi sao?”



Hai người quỳ dưới đất, trong mắt tràn ngập vẻ lưu luyến.



“Hãy bảo vệ cẩn thận thế giới này!”



Trần Dương nhìn hai người họ, sau đó biến mất.



Ba người nhìn hai người họ dưới góc nhìn của Thượng Đế, sau đó tiếp tục sáng tạo các loài sinh vật.



Dần dần, thế giới động thiên huyệt khiếu trở nên đông vui, mấy nghìn loài sinh linh nguyên thủy sinh sôi trong thế giới này.



Nhưng vẫn chưa đủ, Trần Dương đang thu thập tinh huyết của các loài thần thú trên đại lục Thần Ma, xóa đi phong ấn và sức mạnh huyết mạch của chúng, thay vào đó là khí tức của anh.



Trong Bắc Hải Nhãn, một quả trứng rồng đang hấp thu tinh hoa Quỳ Thủy.



Trên núi Ngô Đồng 3000 dặm về phía Bắc có một cây đại thụ che trời, trên cây có một đôi chim đang quấn quýt lấy nhau.



Trên ngọn núi cao vạn trượng này, vô số chim muông sinh sống ở đây.



Phía Nam 5000 dặm, một người mình sư tử, sừng hươu, mắt hổ, thân nai, vảy rồng, đuôi trâu đang gầm thét chốn sơn lâm.







Tuy vẫn rất nhỏ, nhưng đã bắt đầu có uy nghiêm.



Trên đỉnh Thiên Trụ có một sơn động, trong động có một đầm nước trong, mọc một đóa hoa sen, lá sen xanh ngắt càng tôn lên vẻ đẹp của hoa sen, thân sen thẳng đuột.



Không ai biết trong hoa sen, lá sen và thân sen có ba nguyên thần đang được sinh ra.



Một đám mây màu tím trên trời lững lờ trôi, một ngọn gió mát thổi qua, thổi tan đám mây, một cậu bé đang ngủ say ở đó.



Ở mỗi góc của thế giới này đều ẩn giấu một người đang ngủ say chưa tỉnh.



Bọn họ muốn tỉnh giấc thì phải cần nghìn năm, chục nghìn năm, không ai biết là mất bao lâu cả.



Làm xong tất cả mọi thứ, ba người Trần Dương cảm giác cơ thể sắp trống rỗng.



Nhưng cảm giác này thực sự rất tuyệt, lúc ba người tạo nên sinh linh, động thiên tổ khiếu vẫn đang mở rộng, chẳng bao lâu nữa là có thể lên tới 10 triệu trượng.



“Ha ha… Đúng vậy, chính là cảm giác nằm không cũng có thể trở nên mạnh mẽ!”



Ba người cười lớn, chớp mắt đã mấy chục năm trôi qua trong kiếm giới, động thiên huyệt khiếu đã được mấy trăm năm.



Linh khí trời đất dồi dào khiến tất cả sinh linh phát triển nhanh chóng.



Bọn họ tu luyện các loại thần thông công pháp Trần Dương để lại, thực lực cũng không ngừng tăng lên, người cao nhất đã là Nguyên Thần.



Cùng với sự lớn lên của các sinh linh này, Trần Dương cũng cảm thấy thế giới đang dần trở nên mạnh mẽ hơn.



Khi có 100 người đột phá cảnh giới Nguyên Thần, thế giới động thiên đã mở rộng từ 9 triệu trượng lên tới 9,2 triệu trượng.



Phát hiện này khiến Trần Dương rất mừng.



Xem ra lần này anh đi đúng hướng rồi.



Ba người vừa giám sát thế giới động thiên tổ khiếu, vừa ra sức khai mở các thế giới khác.



Vạn sự khởi đầu nan, có sự thành công của động thiên tổ khiếu, việc khai mở các thế giới sau cũng dễ hơn nhiều.



Thế giới võ đạo, thế giới thần thông, thế giới khoa học kỹ thuật, thế giới yêu thú, thế giới huyết tộc, thế giới ma pháp, các loại thế giới được sinh ra dưới bàn tay của ba người.



Tiêu hao lớn, nhưng thu hoạch còn lớn hơn.



Các loại cảm ngộ không ngừng tràn tới, đây chính là cảm giác tạo ra sinh linh sao?



Trong chớp mắt, thế giới bên ngoài đã trôi qua nửa năm, còn trong kiếm giới đã được 40 năm, thế giới huyệt khiếu được 160 năm, ba người trong những năm này đã khai mở được tổng cộng 10 nghìn thế giới.



Chứa nghìn tỷ sinh linh sinh tồn!



Những sinh linh này cung cấp đủ loại cảm ngộ, đạo pháp thần thông cho anh, thế giới dần hoàn thiện, quy tắc thế giới cũng đang dần trưởng thành.



Hiện giờ Trần Dương đã nắm được khoảng 300 quy tắc, điều khiến anh vui mừng là sức mạnh quy tắc có thể sinh ra, thậm chí là làm chín muồi sức mạnh pháp tắc.



Nếu như là người bình thường thì đương nhiên không thể, nhưng Trần Dương có mấy chục nghìn thế giới làm hậu thuẫn, vậy nên… pháp tắc Nhân Quả của anh đã đại thành, pháp tắc Thời Quang cũng đã nắm được, ngoài ra còn có pháp tắc Phong Ấn, pháp tắc Tứ Quý, pháp tắc Sinh Tử, Quang Minh, Hắc Ám…



Thập Chuyển Kim Thân Quyết viên mãn, Trần Dương diễn hóa thiên đạo thế giới, lại thêm sức mạnh vạn giới, anh cảm thấy bây giờ mình chỉ cần một ngón tay cũng có thể bóp chết lão tổ nhà họ Thần.



Chân Thần?



Hay là cảnh giới Sáng Thế?



Trần Dương không biết, nhưng anh biết đại lục Thần Ma đã không thể chứa được mình nữa.



“Được rồi, cứ để bọn chúng tự phát triển, chúng ta về thôi!”



Trần Dương dẫn theo Ma Dương chui vào màng thai Thiên Địa, lần này anh phải vơ vét một lượt đại lục Thần Ma.



Để cung cấp cho sự phát triển của thế giới trong người anh.



Anh xé rách không gian, đi từ châu Đông Thắng Thần tới châu Bắc Lô, đây là thuật Na Di không gian mà cảnh giới Thánh nắm được.



Lúc này Trần Bất Hối và Trần Côn đang luyện tập đối đầu ở sân diễn võ của Hàng Cổ Đệ Nhất Tông, hai anh em đánh rất nghiêm túc.



Trần Côn ra quyền nào cũng dùng hết sức, tuyệt đối không nương tay.



Trong hơn 1 năm Trần Dương rời đi, Trần Bất Hối cũng đã đột phá lên Uẩn Thần trung kỳ.



Phải biết rằng năm nay cậu bé mới 7 tuổi, thiên phú hơn người, đã lớn bằng nửa người lớn rồi.



“Nào, tiếp tục!”



Trần Bất Hối nói với Trần Côn.



Cậu bé ra sức tu luyện, chính là hy vọng có một ngày có thể theo kịp bố mình.



Cậu bé biết rất rõ bố mình mạnh mẽ đến nhường nào.



“Hay là nghỉ một lát đi!”







Trần Côn sợ khiến Trần Bất Hối bị thương.



“Không cần đâu, bây giờ có em ở cạnh anh, nếu ngày nào đó anh ra ngoài một mình gặp phải kẻ địch mạnh thì phải làm sao? Ai cho anh nghỉ chứ?”



Trần Bất Hối lau máu tươi ở khóe miệng: “Tiếp tục!”



“Được rồi, vậy anh đừng có khóc đấy!”



Trần Côn cười mỉa, hóa thành một luồng ánh sáng xông tới.



Thực ra, yêu thần trung kỳ đánh với Uẩn Thần trung kỳ rất nhẹ nhàng.



Nhưng dưới sự chèn ép của cảnh giới này mà Trần Bất Hối vẫn ngoan cường chống đỡ, hơn nữa còn đánh đâu ra đấy.



Thực lực không giỏi thì bồi dưỡng ý thức chiến đấu vậy.



“Bốp!”



Sau khi giao thủ mấy trăm chiêu, Trần Bất Hối bị Trần Côn đánh bay, va vào trụ sàn đấu, lập tức phun ra một ngụm máu tươi.



Đúng lúc nó chuẩn bị đỡ Trần Bất Hối dậy thì bỗng ngây người ra.



“Bố!”



Nhìn thấy người đến, Trần Côn lập tức lao tới, còn chẳng thèm quan tâm tới Trần Bất Hối nữa.



Trần Bất Hối ở bên cạnh xoa bụng, nôn ra ngụm máu: “Mẹ kiếp, em đánh anh cũng mạnh tay đấy…”



Còn chưa nói xong, cậu bé đã nhìn thấy người trên sàn đấu.



“Bố!”



Cậu bé có thể cảm nhận được rõ ràng, người đứng ở kia là bản thể của bố mình.



“Bất Hối!”



Trần Dương quay đầu lại, để lộ nụ cười vui vẻ.



Trần Bất Hối thực sự rất muốn lao tới đó, nhưng nghĩ mình là anh thì lập tức dẹp bỏ suy nghĩ đó: “Bố, để bố chê cười rồi, con không phải là đối thủ của em!”



Trần Dương xoa đầu Trần Côn: “Em trai con khác, con đã giỏi lắm rồi, bố… cảm thấy rất vui”.



Dù gì cũng là đứa bé chưa tròn 7 tuổi, nghe Trần Dương khen ngợi, Trần Bất Hối không nhịn được mỉm cười.



Lời khích lệ của bố còn có ích hơn bất cứ thiên tài địa bảo nào.



“Đi nào, cùng bố đi thăm mẹ các con!”



Trần Dương tuy để lại phân thân, nhưng hầu hết thời gian đều bôn ba bên ngoài, kể ra thì anh cũng lâu lắm rồi không gặp Viên Tuyết Phi.



Nhìn thấy Trần Dương, Viên Tuyết Phi và Ngọc Khiết kinh ngạc, sau một lúc hàn huyên thân thiết thì là cảnh tượng cấm trẻ em dưới 18 tuổi.



Ở tông môn một thời gian, Trần Dương nói: “Mấy ngày nữa anh phải tới khoảng không vũ trụ, các em ngoan ngoãn chờ anh về nhé!”



Viên Tuyết Phi ôm lấy Trần Dương: “Ở nhà đã có em, anh cứ yên tâm!”



Thực ra Viên Tuyết Phi là một người phụ nữ rất hiểu lòng người, Ngọc Khiết cũng vậy, tuy trước đây đã xảy ra những chuyện không vui, nhưng bây giờ Trần Dương vẫn rất thích hai người họ.



“Bất Hối lại đây, bố có chuyện giao cho con!”



Trần Bất Hối biết Trần Dương sắp tới khoảng không vũ trụ, có lẽ phải rất lâu nữa mới trở về, trong lòng cậu bé cũng cảm thấy lưu luyến không rời, nhưng nghĩ mình là anh nên cậu bé vẫn tỏ vẻ rất bình tĩnh.



“Chăm sóc em trai, mẹ con và mẹ hai, bố sẽ để lại 8 đại hóa thân trấn thủ đại lục Thần Ma, thế giới này đã không chứa được bố nữa rồi”.



Trần Dương nói: “Bố sẽ tới khoảng không vũ trụ, tìm các mẹ cả của con, sau đó nhà ta đoàn tụ”.



“Côn Nhi!”



“Con đây bố!”






Anh thu lại cảm xúc lưu luyến, biết mình đã đến lúc thực hiện lời hứa 10 năm.



Anh khắc sâu hình bóng của họ vào trong đầu: “Chờ anh trở về!”



Nói xong, anh rời đi trước mặt mọi người, đến khoảng không vũ trụ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK