"Sư tỷ, nguyên thai Đạo Hoàng là của tỷ rồi đấy".
Nhận nguyên thai, Bích Tiêu cảm động không nói nên lời: "Sư đệ, đệ cứ dùng nguyên thai Đạo Hoàng này đi, ta..."
"Ta mới là Siêu Thoát hậu kỳ thôi, biết khi nào mới dùng được? Tỷ đã là Đạo Hoàng hậu kỳ nên tỷ sử dụng nguyên thai Đạo Hoàng là tốt nhất, thực lực sư tỷ càng mạnh thì sư đệ như ta mới yên tâm được".
Nghe vậy, Bích Tiêu không từ chối nữa, cắn răng nói: "Vậy được, ta sẽ nhận nguyên thai Đạo Hoàng này!"
Cô ấy không nhắc đến chuyện tiền bạc vì như vậy chỉ làm mối quan hệ hai người càng xa lạ hơn.
"Chúng ta đi".
Bích Tiêu nói: "Những chuyện tiếp theo nhàm chán đến cực đỉnh, ta nghĩ đệ cũng sẽ không thích".
Trần Dương đã không muốn ở lại đây từ lâu rồi: "Đi thôi".
Tiêu vài trăm triệu, Trần Dương cũng muốn quay về xem xét mảnh vụn, tiện thể tế luyện con rối chết thay và Độn Quang Phù.
"Bích Tiêu sư tỷ không đợi chúng ta".
Tả Linh Nhi hơi rầu rĩ buồn bực.
"Chúng ta cũng đi!"
Đêm nay Mạnh Tử Bình không thu hoạch được gì nên tâm trạng không được vui lắm.
"Kiều sư muội, đợi ta..."
Đứng trước cửa viện, Bích Tiêu nói: "Sư đệ, có thể ta sẽ bế quan một khoảng thời gian, đệ không cần phải chia hoa hồng mấy ngày nay cho ta và sau này ta cũng không cần".
"Sư tỷ, vậy không hay lắm nhỉ? Chuyện nào ra chuyện đó..."
"Nhóc con, đệ cho rằng ta không biết đệ đang nghĩ gì hả?"
Ngón tay trắng nõn chỉ lên trán Trần Dương: "Yên tâm đi".
"Vậy khoảng thời gian này ta không đến quấy rầy sư tỷ".
Trần Dương cười ha ha, xoay người vào viện.
Anh bày xong pháp trận thì lắc mình tiến vào kết giới Thời Quang!
Chuyện thứ nhất anh muốn làm là lấy những mảnh vụn đó ra, sau đó kiểm tra cẩn thận.
"Mảnh này không phải, mảnh này cũng không phải..."
Sau khi kiểm tra cẩn thận một hồi, anh phát hiện không có bất kì điều gì khác thường.
"Không thể nào, lẽ nào dấu hiệu mà cánh cửa Chúng Diệu đưa cho mình đã sai rồi sao?"
Trần Dương lại kiểm tra thật cẩn thận một lần nữa nhưng vẫn không hề phát hiện mảnh vụn khác biệt nào.
"Chẳng lẽ mình tiêu nhiều đá pháp tắc như vậy mà chỉ đổi lấy một đống mảnh vụn thôi sao?"
Anh suy nghĩ một chốc rồi lấy cánh cửa Chúng Diệu ra. Cánh cửa Chúng Diệu to bằng bàn tay xuất hiện trong tay anh.
Đúng lúc này, hai mảnh vụn to bằng ngón út bay lên từ đống mảnh vụn, tỏa ánh sáng màu xanh lá.
"Quả nhiên là mảnh vụn!"
Trần Dương vui vẻ vội vàng lấy hai mảnh vụn, không để khí tức bị rò rỉ ra.
Anh quan sát cẩn thận, phát hiện hai mảnh vụn này không giống mảnh vụn trên tay mình lắm.
Nếu không phải anh đã có một cánh cửa Chúng Diệu thì chắc chắn không thể tìm được hai mảnh vụn này.
Anh vội vàng thu hai mảnh vụn vào trong cơ thể rồi bắt đầu tế luyện.
Cũng không biết là vì anh đã có cánh cửa Chúng Diệu hay mảnh vụn này đã từng bị tế luyện mà Trần Dương tế luyện rất suôn sẻ.
"Đúng là khí tức tỏa ra không giống tý nào, hình như có thể làm thoải mái dương thần!"
Trần Dương vui mừng quá đỗi, thanh khí không ngừng bị dương thần trong vùng dưới đồi thị hấp thụ, sảng khoái giống như được uống thuốc cực bổ.
"Hình như đây là sức mạnh linh hồn thuần khiết!"
Mắt Trần Dương lóe sáng: "Chín cánh cửa Chúng Diệu đều có tác dụng độc đáo, ví dụ như cánh cửa của mình có tác dụng làm thân xác thoải mái, mảnh vụn mới có được thì lại khiến dương thần thoải mái".
"Chỉ tiếc là ít quá, chưa đến một phần mười, nếu muốn gom đủ thì e là không dễ dàng gì".
"Nhưng mà sao Lan Đình Tiên Cung lại có tung tích của hai cánh cửa Chúng Diệu?"
Trần Dương thầm nghĩ, dù thế nào cũng không thể để người khác biết chuyện mình có cánh cửa Chúng Diệu: "Dành chút thời gian đi tìm Lục lão Tứ, hỏi xem mảnh vụn của hắn ở đâu ra".
Sau đó anh lấy con rối chết thay và Độn Quang Phù ra. Con rối chết thay có thể đỡ được một chiêu của Đạo Hoàng trung kỳ, nếu hơn nữa sẽ không còn tác dụng.
Độn Quang Phù cũng là đồ xài một lần, có thể dùng lúc chạy trốn.
Có thêm hai con át chủ bài, Trần Dương yên tâm hơn.
Sau khi làm những chuyện này xong, Trần Dương ném hết tất cả đá pháp tắc sơ cấp và trung cấp vào vũ trụ bên trong cơ thể.
Bây giờ thứ đang tăng chậm nhất là pháp lực, vũ trụ càng lớn, chất lượng không gian càng cao, tài nguyên cần thiết càng nhiều.
"2,13 triệu tỷ tinh vực, vẫn quá chậm, ít nhất phải 2,5 triệu tỷ mới đủ để đột phá Siêu Thoát viên mãn!"
Trên Siêu Thoát viên mãn còn có bán Đạo Vương, ít nhất cần phải có ba triệu tỉ tinh vực mới có hy vọng, Trần Dương nghĩ mà thấy tê da đầu.
Cùng lúc đó, tại khu vực không ai quản lý.
Linh Đỉnh đã móc nối được với các thương nhân bôn ba tứ phương của Bất Hủ Đạo Cung và Diễn Thánh Đế Tông, lượng hàng xuất ra mỗi ngày đã vượt quá một triệu.
Đây là do Bắc Dương quản lý nghiêm ngặt, nếu không sẽ còn nhiều hơn, ngày nào cũng bỏ túi mấy chục triệu khiến Linh Đỉnh Thượng Nhân nhìn lé cả mắt.
Kiếm tiền thật là dễ dàng, còn nhanh hơn đi cướp giật nữa.
Nếu ông ta mà có nghề này rồi thì còn kinh doanh lô đỉnh làm gì!
"Mười tông môn lớn đã chú ý đến chúng ta, lại còn sai người đi tiếp xúc với nguồn bán, hình như là muốn tìm nhà cung cấp từ phía nguồn!"
"Bảo Linh Đỉnh tung tin để họ biết nguồn hàng là do Lan Đình Tiên Cung cung cấp là được, cho họ mười lá gan họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ”.
"Nhưng vẫn phải cho chút ngon ngọt, để cho họ giá sỉ là tám mươi đá pháp tắc, ít lãi hơn nhưng có thể giảm rất nhiều phiền phức, vẫn đủ để chia cho người của Bất Hủ Đạo Cung và Diễn Thánh Đế Tông nên cũng không thiệt thòi".
"Cứ sắp xếp vậy đi".
Ba người anh một câu tôi một câu quyết định những chuyện tiếp theo. Người của Linh Đỉnh xử lý công việc khá tốt, trong khoảng thời gian ngắn đã gặp người của mười tông môn lớn, ký hiệp nghị, trong nháy mắt lượng chào hàng bùng nổ.
Từ mỗi ngày một triệu đến mỗi ngày chục triệu, giá cả thống nhất.
Khu vực không ai quản lý nên vẫn còn bị chiếm đoạt, tông môn trung cấp buôn bán cực kỳ vui vẻ, mới một tháng thôi mà Tân Hỏa đã bao phủ khắp khu vực không ai quản lý.
Tiền lời mỗi ngày lên đến vài tỷ, tiền hàng ra vào lên đến hàng chục tỷ.
Ngoại thành Lan Đình Tiên Cung cũng đã bùng nổ, từ ba chi nhánh trở thành ba mươi chi nhánh!
Chiếm cứ những con đường trọng yếu ngoại thành, mỗi ngày lượng hàng hóa xuất ra khoảng ba triệu, tiền lãi mỗi ngày của Mạnh Tử Bình cũng hơn mười triệu.
Cầm tiền là phải làm việc, trước đó không lâu, Từ Thiên Xuyên của thương hội Phú Quý nhận lệnh của Cô Chi Viễn làm giả một lượng hàng rất lớn.
Mục đích là ảnh hưởng đến danh tiếng của máy truyền ảnh.
Mạnh Tử Bình tìm hiểu nguồn gốc, tắm máu thương hội Phú Quý, cầm đầu của Từ Thiên Xuyên đến gặp Cô Chi Viễn.
Nói thẳng một câu: "Chặn đường làm ăn như giết cha giết mẹ, nếu có lần sau thì sẽ quyết đánh cho đến chết!"
Bởi vì nhân chứng vật chứng đều có nên mặt Cô Chi Viễn xanh mét, không dám nói gì.
Từ đó, mọi người đều biết đường làm ăn này là của Mạnh Tử Bình.
Cứ ngỡ mọi chuyện sẽ kết thúc như vậy, nhưng sau khi Bích Tiêu xuất quan biết tin, lại xách kiếm đánh đến tận cửa nhà.
Ra tay sắc bén, chiêu nào cũng là chiêu chí mạng làm Cô Chi Viễn không thể đỡ nổi.
Sau khi nuốt nguyên thai Đạo Hoàng, Bích Tiêu đã thuận lợi đột phá bán Đạo Hoàng, chỉ cần hấp thu sức mạnh của nguyên thai Đạo Hoàng, không bao lâu sau là có thể đột phá Đạo Hoàng.
"Bích Tiêu sư muội, muội điên rồi à?"
“Ta điên rồi?”
Bích Tiêu lạnh mặt hỏi: "Ai bảo huynh làm chuyện này? Huynh không biết máy truyền ảnh là đường làm ăn của ta à?"
"Ta nói cho huynh biết, nếu hôm nay huynh không giải thích rõ ràng thì ta sẽ đi mách với sư bá!"
Sư bá mà Bích Tiêu nói là Đạo chủ của Thiều Hoa Cung.
"Chẳng phải máy truyền ảnh là đường làm ăn của Mạnh Tử Bình sao? Sao tự dưng lại biến thành của muội?"
"Chúng ta bắt tay nhau làm, không được hả?"
Cô Chi Viễn sửng sốt, thầm nói sao lại đụng đến ngươi thế này, nếu chuyện này mà đến tai sư phụ đang bế quan, chắc chắn mình sẽ xui xẻo.
"Muội đừng ức hiếp người quá đáng”.
"Cuối cùng ai khinh/ức hiếp người quá đáng?”
Bích Tiêu nói: "Ta nể tình huynh là đồng môn nên cho huynh một cơ hội, huynh chẳng những không cảm ơn mà còn tệ hơn, ta sẽ mời sư bá phân xử chuyện này".
“Không được đi!”
Cô Chi Viễn bùng nổ ngăn cản bước chân của Bích Tiêu: "Bích Tiêu sư muội, làm ăn thì cạnh tranh là bình thường thôi mà, đâu cần phải làm lớn vậy đúng không?"
"Huống hồ bên các muội cũng đã giết người rồi!"
"Đáng đời!"
Bích Tiêu hừ nói: "Muốn ta không đi tìm sư bá cũng được, đền bù tiền đi. Huynh có biết chuyện thương hội Phú Quý làm đã ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của bọn ta thế nào không?”
Cô Chi Viễn hít thật sâu, cố kiềm chế suy nghĩ muốn giết người xuống: "Được, đền bù bao nhiêu!"
"Một tỷ đá pháp tắc trung cấp!"
Cái gì?
Một tỷ?
Trán Cô Chi Viễn hằn gân xanh: "Muội đang ăn cướp hả!"
"Một tỷ đá pháp tắc trung cấp là nhiều lắm hả?"
Bích Tiêu cười mỉa nói: "Chỉ bằng mười tỷ đá pháp tắc sơ cấp thôi mà!"
"Nếu không phải bọn ta đang khống chế lượng hàng xuất thì mỗi ngày một tỷ đá pháp tắc sơ cấp là chuyện dễ như trở bàn tay, mười tỷ chỉ vài ngày thôi".
“Cô sư huynh, huynh không muốn đưa, ta cũng không muốn ép, chút tiền đó chẳng là gì, ta chỉ muốn được xử lý rõ ràng!"
Cô Chi Viễn kinh hãi và cực kỳ phẫn nộ, một tỷ đá pháp tắc trung cấp mà chẳng là gì?
Mấy chục năm nay hắn chưa thấy ai kiếm được nhiều như vậy.
Thấy Cô Chi Viễn không nói gì, Bích Tiêu cũng mất kiên nhẫn: "Nói một câu thôi, huynh có bồi thường hay không!"
"Ta bồi thường!"
Cô Chi Viên cắn răng nói.
"Này!"
Nhận nhẫn chứa, thần niệm Bích Tiêu quét qua: "Chuyện này kết thúc tại đây, nếu còn xảy ra nữa ta sẽ không để yên như vậy đâu".
Sau khi Bích Tiêu rời đi, Cô Chi Viễn quát lên: "Ả khốn, ả khốn!"
"Tốt nhất ngươi đừng rơi vào tay ra, một ngày nào đó, ta sẽ cho ngươi biết được sự lợi hại của ta".
"Người đâu, đưa nữ đệ tử giúp việc vào đây, phải thật xinh vào đấy!"
...
"Sư đệ, có tiền rồi đây!"
Bích Tiêu thắng lợi trở về, đưa nhẫn chứa cho Trần Dương: "Cho đệ".
"Sư tỷ, ý tỷ là sao?"
"Một tỷ đá pháp tắc trung cấp, cho đệ hết đó".
Trần Dương sờ mũi: "Nhiều quá, tỷ bỏ nhiều công sức nhất, chia 8/2 đi, tỷ tám ta hai!"
"Không được, chia 5/5!"
"Tỷ mà nói vậy ta chia 1/9 đó".
Bích Tiêu gõ trán Trần Dương: "Người khác thì ước càng nhiều tiền càng tốt, đệ thì ngược lại cứ đẩy ra mãi".
"Ta là sư đệ của tỷ, không phải ai xa lạ, không thể đánh đồng vậy được".
Chỉ một câu nói bình thường mà lại làm Bích Tiêu đỏ mặt: "Đệ nói vậy, ta không muốn 5/5, đệ cứ lấy hết đi xem như ta trả cho đệ!"
"Tỷ chắc không?"
"Ta chắc mà!"
Bích Tiêu nói: "Nếu không nhờ đệ, ta nào có nhiều đá pháp tắc như vậy".
Cô ấy đã tu luyện gần mười triệu năm nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ có nhiều đá pháp tắc như vậy.
Bích Tiêu cười.
"Đúng rồi, vài tháng nữa là đại thọ của sư bá, đệ định tặng gì?"
- -------------------