Chết rồi, vậy là thất bại!
Chuyện này sao có thể xảy ra được chứ!
Khuôn mặt xinh đẹp Ôn Nhu tái đi, sao có thể như vậy?
Đây cũng không phải là lần đầu tiên cô ấy sắc Bổ Khí Thang, từ dược liệu đến độ lửa rồi mức nước đều hài hòa, không thừa không thiếu, tất cả đều là dựa vào kinh nghiệm của mấy lần sắc trước.
Chẳng lẽ mình sai sao? Thật sự là phải cho thêm nước sao?
Lúc này, ruột gan Ôn Nhu rối loạn, sớm biết thế này cô ấy đã nghe lời Trần Dương, cho thêm chút nước.
Haizz!
Trần Dương thở dài một cái, anh đi đến bên cạnh Ôn Nhu, thấp giọng nói: “Cô giáo Ôn, sốc lại tinh thần đi nào!”
Ôn Nhu ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ rưng rưng nhìn Trần Dương nói: “Trần Dương, thật lòng xin lỗi, tôi…đáng ra tôi nên nghe lời cậu!”
Lúc này, những thầy chế thuốc đã bị loại ra khỏi cuộc thi cũng nhìn Ôn Nhu theo kiểu cười trên nỗi đau của người khác.
“Cô, em không trách cô!”, Trần Dương nói: “Hiện tại vẫn còn dư nửa tiếng, để em đi chọn vài dược liệu, em sẽ giúp cô chế thuốc!”
Cái gì, cậu ta giúp mình chế thuốc sao?
Có nửa tiếng đồng hồ thì chế ra được thuốc gì chứ hả trời?
Lẽ nào là cậu ta muốn sắc Hoạt Huyết Hóa Ứ Thang giống hai ngày trước.
Nghĩ vậy, Ôn Nhu thấy căng thẳng, nếu như trong cuộc thi nhà chế thuốc này mà cô ấy lại đi sắc một loại thuốc chỉ dành cho hội mới vào nghề thì nhất định sẽ bị cười cho thối mũi.
“Trần Dương, thôi bỏ đi, tôi nhận thua!”
Thà nhận thua còn hơn để bị người khác cười nhạo, dù sao cuộc thi này năm nào cũng tổ chức, cùng lắm thì năm sau thi lại là được.
Hơn nữa chính cô ấy mới là thầy chế thuốc, ai lại để cho đồ đệ đứng ra chế thuốc, chẳng ra thể thống gì cả?
“Cô giáo Ôn, cô hãy tin em!”, Trần Dương xoay người về phía Ôn Nhu, để cho cô ấy yên tâm.
“Nhưng mà…”
Ôn Nhu còn muốn nói điều gì đó, nhưng khi cô ấy nhìn thấy ánh mắt của Trần Dương, cô bất giác gật đầu, nói theo bản năng: “Vậy…vậy được!”
Sau khi được sự đồng ý của Ôn Nhu, Trần Dương nhanh chóng đi đến phía bàn bày dược liệu và bắt đầu chọn!
Cái gì?
Lúc này, ban giám khảo ai nấy đều kinh ngạc hô thành tiếng.
Cô Ôn Nhu này làm sao vậy?
Lẽ nào cô ấy muốn sắc một vạc thuốc mới?
Chuyện…chuyện này sao có thể!
Không chỉ giám khảo, mà ngay cả những thầy chế thuốc đã bị loại cũng chả có vẻ gì là tin tưởng Trần Dương cả.
Trời, Ôn Nhu này lại còn để cho học trò đi chọn thuốc, hay là định sắc một vạc thuốc mới!
Tất cả mọi người đều cho rằng Ôn Nhu muốn làm lại, chứ không phải Trần Dương, bởi vì một tên lính mới tò te thì làm gì có tư cách gì để mà chế thuốc.
Cho nên theo phản xạ tự nhiên mọi người đều cho rằng là Ôn Nhu muốn làm lại!
Từ bây giờ đến lúc kết thúc cuộc thi còn có nửa tiếng đồng hồ, thời gian đã gấp lắm rồi.
Tần Uyển Đồng ngồi trên khán đài, ánh mắt cô ta có chút gì đó tiếc nuối, cũng có chút khâm phục.
Tinh thần chiến đấu đến cùng như vậy thật đáng để khâm phục.
Còn những thầy chế thuốc vì thất bại mà bỏ cuộc giữa chừng kia trong mắt cô ta không đáng để nhắc tới.
Thành công của bọn họ ở đời này cũng chỉ đến thế, thầy chế thuốc nếu như không có một lòng kiên định, thì không thể đạt đến cảnh giới cao hơn được .
Khi Tần Uyển Đồng còn đang thầm khen Ôn Nhu, thì những chuyện tiếp sau đó càng khiến cô ta đứng hình!
Sau khi Trần Dương lựa chọn được liệu xong, anh đi thẳng đến bàn số 88, anh lần lượt bày dược liệu lên trên bàn, sau đó nổi lửa, đổ nước, rồi lần lượt bỏ từng dược liệu vào trong vạc.
Uầy!
Hành động của Trần Dương trong nháy mắt đã khiến cả hội trường xôn xao!
Điên rồi, thầy chế thuốc bàn số 88 điên rồi sao, sao lại để cho một tên học nghề chế thuốc…Đây không phải là chuyện đùa đấy chứ?
Học trò ra thay thầy mình chế thuốc, chuyện này chưa bao giờ xảy ra ở các cuộc thi thầy chế thuốc trước đây.
Lúc này, vẻ mặt ai nấy dưới khán đài đều chứa đầy nghi ngờ, tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Trần Dương!
“Mẹ kiếp, tên phế vật kia lại dám thay cô giáo Ôn chế thuốc sao”.
“Tên ở rể này điên rồi sao? Không hiểu cô giáo Ôn nghĩ cái gì trong đầu nữa?”
“Thật là nực cười mà!”
Không ít người đã quay video lại, họ gửi đến cho các bạn cùng lớp, giờ Trần Dương lại nổi như cồn thêm lần nữa!
Trên diễn đàn của học viện Lục Phái đầy ắp những lời giễu cợt Trần Dương.
“Cái thằng nhãi Trần Dương này, mau cút xuống!”
“Thật mất mặt, nó không nhìn xem đây là nơi nào à, một thằng học nghề có tài có đức gì mà dám thay cô giáo Ôn chế thuốc chứ!”
Lúc này, những tuyển thủ khác đang ở trên khán đài cũng dồn sự chú ý về phía Trần Dương, với ánh mắt đầy giễu cợt.
Thầy chế thuốc bàn số 88 cũng chả ra làm sao, sao tự dưng lại để cho một thằng học nghề chế thuốc!
Chuyện này đúng là không coi ai ra gì?
Dù vậy thuốc của bọn họ cũng sắp sắc xong rồi, cuộc thi cũng đã dần đi đến hồi kết!
“Keng!”
Lúc này thầy chế thuốc bàn số 8 gõ chuông, ra hiệu cô ta đã chế xong thuốc!
Bàn số 8 chính là đệ tử của phái Nga My.
Cô ta chầm chậm đi từng bước bưng thuốc về phía ban giám khảo, đặt thuốc ở trên bàn.
Cô MC xinh đẹp vội vàng đem micro đưa cho cô ta: “Kính thưa các vị giám khảo, tôi là Quách Dao đệ tử phái Nga My, đây là Cửu Dương Thang tôi đã sắc ra! Loại thuốc này chính là thuốc bí truyền của phái Nga My chúng tôi, sau khi dùng nó sẽ giúp tăng nội lực của tu sĩ!”
Cái gì?
Tăng nội lực sao?
Không ít tu sĩ có mặt ở đó đều đổ dồn ánh mắt về phía Cửu Dương Thang với tràn trề khát vọng.
Khi cảnh giới của các tu sĩ ngang nhau, ngoại trừ công pháp, võ nghệ, thì còn có nội lực.
Nếu như hai vị tu sĩ cùng cảnh giới tu luyện chiến đấu với nhau, thì ai có nội lực mạnh hơn ắt sẽ chiến thắng.
“Rất tuyệt!”, Thanh Uyển sư thái cười gật đầu một cái, ánh mắt tán thưởng nhìn Quách Dao: “Cửu Dương Thang này chính là bài thuốc bí truyền của phái Nga My chúng ta, tôi không nghĩ rằng cô có thể điều chế thành công được loại thuốc này, phái Nga My vậy là có người nối nghiệp rồi!”
Mấy vị giám khảo khác cũng gật gù, Cửu Dương Thang này quả là rất được, đem sắc 14 vị thuốc lại với nhau.
Tuy rằng bài thuốc này chỉ có hiệu quả với tu sĩ cảnh giới Hậu Thiên, tuy nhiên điều chế ra được cũng rất đáng mừng rồi!
Mở nắp vạc ra, thì một luồng hơi nóng bay lên, những người xung quanh đều cảm nhận được luồng hơi nóng xộc thẳng vào mặt!
“Được, tốt lắm, không thể nào tưởng tượng được kỹ thuật chế thuốc có thể đạt đến cảnh giới này! Dược Lực Hóa Khí, thuốc Cửu Dương Thang này có đến bảy phần Dược Lực”, lúc này Thích Không đại sư của phái Thiếu Lâm lên tiếng khen.
Bảy phần Dược Lực, có nghĩa là Dược Lực của 14 vị thuốc trong Cửu Dương Thang này thì có bảy phần là được hòa quyện lại với nhau.
Độ hòa quyện của Dược Lực càng cao, thì hiệu quả sau khi uống càng mạnh.
“Tiếp theo, xin mời các vị giám khảo chấm điểm!”, đợi sau khi cho điểm xong thì cô MC đọc to.
“Bảy điểm!”
“Bảy điểm!”
“Bảy điểm!”
“Chín điểm!”
“Sáu điểm!”
…
Rất nhanh các vị giám khảo đã đưa ra số điểm, cao nhất dĩ nhiên là 9 điểm của Thanh Uyển sư thái, còn thấp nhất chính là 5 điểm của Tần Uyển Đồng.
Sau cùng, số điểm Quách Dao đạt được là 42 điểm.
“Keng!”
Sau khi MC thông báo xong số điểm, thì có một thầy chế thuốc khác cũng xong.
“Trời, nhìn người đàn ông đó bay đến kìa!”
Lúc này, trong đám người đột nhiên xuất hiện một tiếng hét kinh hãi.
Một giây sau, tất cả mọi người đều nhìn lên bầu trời!
Có một người đang bay lên, anh ta bay thẳng một phát đến trước mặt ban giám khảo.
Người này không ai khác chính là nhà chế thuốc bàn số 6, Trương Túc Thanh đệ tử phái Võ Đang.
Võ Đang tuyệt học, Tung Vân Thê!
Trời!
Toàn bộ hội trường đều xôn xao! Bọn họ đã nhìn thấy cái gì chứ, anh ta loại bỏ được lực hút của trái đất, nhảy một cái bay vèo lên cao!
Trong giây phút này, tất cả mọi người đều nhìn Trương Túc Thanh, ai nấy đều kinh hãi nói không lên lời.
Nhưng chuyện tiếp sau đây, càng làm mọi người phải ngạc nhiên hơn!
“Vãn bối đệ tử phái Võ Đang Trương Túc Thanh, tôi đã luyện Ngộ Đạo Thang! Uống thuốc này vào sẽ giúp tu sĩ giác ngộ!”
Sao cơ?
Giác ngộ!
Trời,…đây quả là thần được!
Giác ngộ là cái gì, có tu sĩ cổ xưa đã nói, là có thể thấu hiểu được mọi sự trên đời.
Sau khi uống Ngộ Đạo Thang thì có thể giúp tu sĩ tiến vào giác ngộ, thời gian giác ngộ càng dài thì thu hoạch càng lớn!
Nghe nói có người sau khi uống Ngộ Đạo Thang thì đột phá thẳng lên cảnh giới Phản Phác.
Tuy rằng còn nhiều dấu hỏi về việc phóng đại công hiệu, nhưng cũng không thể phủ nhận sự thần kỳ của Ngộ Đạo Thang.
Lúc này các vị giám khảo trong hội đồng ai nấy đều kinh ngạc.
Người vui nhất chính là Thanh Liên đạo trưởng của phái Võ Đang.
Trương Túc Thanh này chính là nhân vật đứng đầu trong số đệ tử trẻ tuổi của phái Võ Đang, không chỉ có khả năng bẩm sinh về võ đạo siêu mạnh, tài chế thuốc thiên phú cũng vô cùng kinh khủng.
Tuổi còn trẻ, nhưng đã có thể sắc được 24 vị thuốc lại với nhau.
Phái Võ Đang có được đệ tử như vậy thì lo gì không lớn mạnh!
Bùm.
Mọi người ai nấy đều khiếp sợ khi Trương Túc Thanh mở nắp vạc, một mùi thơm phức bay ra từ trong vạc.
“Woa, thơm quá!”
Mùi thơm nồng nàn, khiến ai nấy ngửi được tinh thần đều phấn chấn!
Một giây sau thôi, trong ánh mắt nhìn chăm chú của không ít người, bên trong vạc dâng lên làn khói rồi biến thành mấy chục bông sen.
“Cái gì, Dược Lực Hóa Hình!”
Thanh Liên đạo trưởng phái Võ Đang kích động đứng lên!
Những vị giám khảo khác cũng nhìn không chớp mắt! Ngay cả Hội trưởng hiệp hội y học cổ Tần Uyển Đồng cũng phải ngước mắt lên nhìn!
“Đúng vậy, chính là Dược Lực Hóa Hình, có vẻ độ dung hợp của Dược Lực đã đạt đến 8 phần”, trưởng lão chín túi Cái Bang Ngô Lục Chỉ nói.
“Không, phải là đạt đến 8 phần rưỡi!”, lúc này đại trưởng lão ngoại môn của Vô Lượng Kiếm phái Kiếm Nhất nói.
“Kỳ tài khó kiếm!”
Tuy rằng những người xem phía dưới họ không hiểu Dược Lực 8 phần rưỡi có nghĩa là gì, nhưng Dược Lực kia tạo nên mấy chục bông hoa sen là có thật.
Không chỉ là người xem, mà những thầy chế thuốc đến dự thi lần này ai nấy cũng đều khâm phục, Dược Lực Hóa Hình, thật là quá mạnh!
Bọn họ ngay cả Dược Lực Hóa Khí cũng còn chưa đạt đến, nói chi đến Dược Lực Hóa Hình.
Quách Dao của phái Nga My cũng tỏ ra kính nể.
Chỉ có Ôn Nhu là vô cùng thất vọng.
Thời điểm cuộc so tài chỉ còn 5 phút nữa là kết thúc, những người khác đều đã được chấm điểm xong, lúc này chỉ có Trần Dương là còn đang sắc thuốc.
“Còn ba phút cuối cùng! Hiện giờ còn có thầy chế thuốc bàn số 88 còn đang sắc thuốc!”, cô MC cầm micro hô lớn.
Trong giây phút này, ánh mắt của toàn bộ mọi người đều đổ dồn về phía Trần Dương.