“Anh, thôi bỏ đi, không đi thì thôi”, Đường Trung nói bóng nói gió: “Ai bảo nhà họ Đường chúng ta bây giờ không giống ngày xưa nữa cơ, ngay cả chị gái cũng coi thường chúng ta rồi đấy”.
Đường Tĩnh lo lắng, vội vàng nói: "Cậu hiểu lầm ý của tôi rồi, tôi thật sự không có ý chê bai gì cả”.
“Thôi được rồi, chị, chị đừng nói nữa, chúng tôi không đi nữa là được chứ gì”, nói rồi Đường Trung đứng dậy định rời đi.
“Đứng lại!”, Đường Tĩnh nói: “Tôi… tôi sẽ đưa cậu đến đó, nhưng đã thống nhất với nhau rồi đấy, khi đến nhà họ Tô, đừng có nói lung tung đấy”.
Hai anh em họ cười với nhau rồi cùng gật đầu: "Chị đừng lo, chúng em chỉ đến thăm nhà bà thông gia một chút thôi mà”.
Họ vừa nói xong, thì điện thoại của Đường Tĩnh vang lên, là Tô Diệu gọi tới.
“Alo, mẹ, mẹ vẫn ở nhà bà ngoại sao?”, Tô Diệu nói: “Con với Trần Dương đến đón mẹ nhé”.
Mười lăm phút sau, chiếc Land Rover của Tô Diệu dừng trước một ngôi biệt thự.
Trước khi nhà họ Đường phá sản, họ sống trong một trang viên.
Nhưng bây giờ có biệt thự mà ở là đã tốt lắm rồi.
Trần Dương xuống xe nhìn vào, căn biệt thự này khá lớn nhưng đã được xây từ lâu rồi, lớp sơn trên tường bị bong tróc khiến nó trông khá cũ kỹ.
Vừa vào đến cửa, Đường Tĩnh đã chạy ra đón.
Nhìn thấy Tô Diệu ôm Trần Dương, bà ta vô thức nhíu mày nói: "Ôm ôm ấp ấp, ra cái thể thống gì không, để bà ngoại con nhìn thấy thì hay lắm đấy?"
Nghe vậy, Tô Diệu không biết nên cười hay nên khóc, họ đã là vợ chồng rồi, có phải là cái gì lén lút đâu.
“Chị, đây là Tô Diệu à?”, Đường Viễn đi tới, nhìn Tô Diệu nói: “Diệu Diệu, cháu có nhớ cậu không?
“Cậu cả”, Tô Diệu cười, lớn tiếng chào.
“Trần Dương, đây là cậu cả”, Tô Diệu chỉ vào Đường Trung bên cạnh Đường Viễn, nói: “Đó là cậu hai”.
“Cậu cả, cậu hai”, Trần Dương cười, chào hai người họ.
Đường Viễn cau mày nhìn Trần Dương, Đường Trung ở phía sau cười khinh bỉ: "Diệu Diệu, đây là thằng chồng vô dụng của cháu đấy à?"
Chỉ một câu nói thôi đã đã khiến cho sắc mặt của Tô Diệu thay đổi ngay lập tức.
Đường Tĩnh cũng tỏ ra khó chịu.
"Cậu hai, sao cậu có thể...”
“Diệu Diệu, cậu nói cháu nghe, cháu dù gì cũng xuất thân từ một gia tộc lớn, sao lại ra đường cùng cái loại này cơ chứ?”, Đường Viễn nghiêm mặt nói: “Loại ở rể này, cứ để ở nhà rửa bát, nấu cơm là được rồi, dẫn nó ra ngoài người ta cười cho đấy”
“Thôi, thôi, đừng nói nữa, chúng ta mau đến nhà họ Tô đi”, Đường Tĩnh mặc dù không vui nhưng cũng không nói gì.
“Phải phải phải, anh, chúng ta đến nhà họ Tô đi, đừng có phí lời với cái loại bỏ đi đó làm gì”, Đường Trung nhìn Trần Dương bằng ánh mắt khinh thường, từ lâu đã nghe chuyện chị cả tuyển một đứa ở rể rồi.
Ở rể là cái thá gì, nếu là trước đây, thì đến cửa ông ta cũng không cho vào, đứng cùng một kẻ thấp hèn như vậy, không phải là xúc phạm người khác hay sao?
“Mẹ, bọn họ cũng đi sao?”, Tô Diệu khó hiểu nhìn Đường Tĩnh.
Đường Tĩnh gượng gạo, bà ta cười khan nói: "Cậu của con đã lâu không gặp bố con nên muốn đến thăm ông ta”.
Trần Dương đột nhiên hiểu ra, dường như mẹ vợ không nói cho bọn họ biết chuyện đã ly hôn với chồng.
“Cái này… cái này có được không?”, Tô Diệu cắn môi nói.
“Sao lại không được?”, Đường Trung chen vào: “Diệu Diệu, cháu cũng coi thường cậu à?”
“Cháu quên là lúc nhỏ cậu thường dẫn cháu đi chơi rồi à?”, Đường Viễn buồn bực chỉ vào cô nói: “Có phải là giàu có rồi thì quên cậu đúng không?
"Không ... không phải...”
“Không phải thì tốt”, Đường Viễn nghe xong liền nguôi giận, sau đó nói với Đường Tĩnh: “Chị, đi thôi”.
Đường Tĩnh gượng gạo gật đầu, lập tức dẫn hai người đi ra ngoài.
Tô Diệu và Trần Dương nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự bất lực trong mắt nhau.
"Cậu lên làm gì đấy? Mau xuống xe đi!”, Đường Trung nhìn thấy Trần Dương lên xe, sắc mặt liền thay đổi, chỉ vào anh nói: "Có hiểu phép tắc không vậy? Ai cho phép cậu lên xe hả?"
“Tại sao cháu không được lên xe?”, Trần Dương nhẹ giọng nói.
“Láo toét, dám cãi tôi à!”, Đường Trung nói với Đường Tĩnh: “Chị, chị không quản con rể của chị đi, nó coi trời bằng vung rồi kia kìa”.
“Trần Dương, xuống, tự mình bắt taxi đi đi!”, Đường Tĩnh trừng mắt với Trần Dương.
"Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy?"
Tô Diệu nhíu mày, rút chìa khóa ra, tắt máy: "Trần Dương mà không lên xe, thì không ai đi đâu hết”.
Nói rồi cô xuống xe.
"Chị ơi, Diệu Diệu đối xử với hai cậu như thế đấy, chị thấy chưa?"
"Không đi, không đi nữa, chúng ta là người một nhà, giờ ngay cả cháu gái cũng coi thường tôi, vậy thì chúng tôi còn đi làm gì nữa, mất mặt nhau ra?"
Nói rồi hai người họ giả bộ xuống xe.
Nhìn thấy cảnh này, Trần Dương chỉ có thể lắc đầu ngao ngán, hai người này lạ thật đấy.
Đường Tĩnh nghe hai người họ nói mà phát đau đầu, bất lực hét vào mặt Tô Diệu: "Diệu Diệu, coi như mẹ xin con đấy, mau đi đi”.
"Chồng, chúng ta lên xe đi!"
Sau khi hai anh em họ xuống xe, Tô Diệu nói.
"Okay!"
Trần Dương mỉm cười đáp lại, lên xe.
“Mẹ, thắt dây an toàn vào đi, chúng ta đi!”, nói xong, Tô Diệu khởi động xe.
“Diệu Diệu, cậu của con còn chưa lên xe”, Đường Tĩnh vội vã nói: “Mau gọi cậu lên xe đi”.
Bà ta đã đưa cho họ tám triệu vào tối qua, nếu không đưa họ đi, thì không biết họ sẽ gây ra những chuyện gì nữa.
Ở ngoài, hai anh em họ ngay lập tức hốt hoảng khi thấy chiếc xe thực sự sắp rời đi.
"Ây da, đợi đã, chờ cậu, Diệu Diệu”.
“Không phải hai người vừa nói không đi nữa sao?”, Tô Diệu kéo kính xe xuống, vừa nói vừa nhìn hai người.
"Đâu có, bọn cậu xuống xe hít thở không khí tí thôi ấy mà”.
“Diệu Diệu, cậu hai cháu nói đúng đấy, trong xe ngột ngạt, bọn cậu xuống xe lấy tí không khí thôi”, Đường Viễn cười nói.
"Được rồi, lên xe đi”.
Sau khi hai người họ lên xe, liền nhìn thấy Trần Dương đã ngồi yên vị ở hàng ghế sau, trên mặt liền lộ ra vẻ xấu hổ.
"Hừ, có gì mà vênh, không phải chỉ là Land Rover thôi sao? Nếu là mấy năm trước, tôi còn lâu mới thèm ngồi”, Đường Trung lầm bẩm.
Nghe ông ta lẩm bẩm, Trần Dương cười lạnh lùng, trên đường đến, anh đã nghe Tô Diệu nói hai người cậu của cô đều là loại vô công rồi nghề, chỉ trong hai ba năm ngắn ngủi đã tiêu pha hết sạch tài sản nhà họ Đường.
Bây giờ xem ra, nói rằng họ là công tử bột là còn khen họ rồi đấy, hai cha này rõ ràng chỉ là đồ ngốc.
Cả chặng đường không ai nói với ai câu gì, một lúc sau họ đã đến trang viên nhà họ Tô.
Sau khi xuống xe, hai anh em Đường Viễn nhìn trang viên nhà họ Tô, không khỏi ghen tị, nói: "Ôi chao, nhà họ Tô này làm ăn được phết nhỉ, ở trong ngôi nhà lớn như vậy cơ mà”.
Lúc này, tất cả người nhà họ Tô đều đã có mặt đông đủ tại đại sảnh.
Ngay khi họ vừa mở cửa, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào họ.
Nhìn thấy Tô Diệu và Đường Tĩnh, vẻ mặt Tô Trường Hà đang đứng ở đầu tiên liền phức tạp khó tả.
Còn người phụ nữ đứng bên cạnh ông ta thì lại nhếch mép cười nhạo.
Bà ta không phải ai khác mà chính là mẹ ruột của Tô Linh Nhi, Thôi Nghiên Tinh.
“Daddy, đó là chị con đúng không?”, Tô Linh Nhi chỉ vào cô gái có chút giống mình, nói.
“Ừ”, Tô Trường Hà gật đầu.
Đường Viễn cùng Đường Trung đi theo sau Đường Tĩnh, nhìn về phía người nhà họ Tô.
Họ rất biết điều, vì có hơn 200 người ở đây.
Khi nhà họ Đường ở thời kỳ đỉnh cao, cũng chỉ có 70 hay 80 thành viên trong gia tộc, có vẻ như nhà họ Tô thực sự rất phát triển.
Hai anh em họ rất phấn khích, nếu có thể dựa vào nhà họ Tô thì khôi phục lại nhà họ Đường là việc trong tầm tay.
Đường Tĩnh khó hiểu nhìn Tô Trường Hà, lẽ nào ông ta chưa nói cho lão phu nhân chuyện ly hôn sao?
Sau khi ngồi vào chỗ, Tô Hải thì thầm vào tai lão phu nhân vài câu, bà Tô vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, liền mở mắt: "Mọi người đã đến đông đủ rồi nhỉ, Tiểu Hải, cháu thông báo đi”.
Tô Hải gật đầu, nói với mọi người trong nhà họ Tô: "Các vị, hôm nay nhà họ Tô có một chuyện vui, nhà họ Tô chúng ta có thêm hai thành viên mới!"
Chà!
Nghe vậy, mọi người trong nhà họ Tô đều vỗ tay, cả đại sảnh bỗng vang lên tiếng vỗ tay như sấm rền.
Tô Diệu cũng vỗ tay theo, chẳng lẽ nhà họ Tô mới có thêm cháu sao?
Chắc không phải đâu nhỉ, cô nhớ rằng không có ai trong nhà họ Tô mang thai cả.
Đường Tĩnh cũng nhíu mày, một dự cảm không lành dâng lên trong lòng bà ta.
Bà ta vô thức nhìn người đứng bên cạnh Tô Trường Hà, bà ta luôn có cảm giác bóng dáng đó rất quen thuộc, nhưng lại không nhớ được mình đã nhìn thấy ở đâu.
Hai phút sau, tiếng vỗ tay ngừng lại, Tô Hải lại tiếp tục: "Sau đây xin mời thím hai của tôi, Thôi Nghiên Tinh, và em gái tôi là Tô Linh Nhi lên nói vài câu với mọi người”.
Thịch!
Khi Đường Tĩnh nghe thấy ba chữ Thôi Nghiên Tinh, bà ta hoàn toàn choáng váng.
Không, đây ... làm sao có thể?
Tô Hải gọi mụ ta là gì cơ? Gọi là thím hai?
Và đứa con gái bên cạnh, có vẻ giống với Tô Diệu, có lẽ nào nó là ...
Thôi Nghiên Tinh bước đến, cười nói: "Xin chào mọi người, tôi là Thôi Nghiên Tinh, là vợ kết tóc se duyên của Tô Trường Hà. Tôi trước đây ở nước Mễ, hôm nay có thể gặp mọi người ở đây tôi rất lấy làm vui mừng”.
Sau khi nói xong, cô gái bên cạnh bà ta nói: “Cháu chào các cô dì, chú bác, anh chị, cháu tên là Tô Linh Nhi, là con gái của bố Tô Trường Hà, năm nay 19 tuổi, trước đây cháu ở Mễ, mới về đây vài ngày trước. Mẹ cháu nói, dòng máu chảy trong người cháu là của nhà họ Tô, bà nội cũng nói với cháu là hôm nay cho cháu nhận tổ quy tông!"
Cái gì cơ?
Tô Diệu bị sốc nặng, không dám tin vào mắt mình.
Đó là tình nhân và đứa con ngoài giá thú của bố.
Cô gái đó vừa nói gì cơ?
Nhận tổ quy tông?
Nhận tổ nào cơ, quy tông nào cơ?
Sau khi Tô Linh Nhi nói xong, bà Tô vẫy vẫy tay gọi hai mẹ con họ đến, rồi tháo đôi vòng ngọc đang đeo ra đeo vào tay họ.
"Mấy năm nay hai mẹ con sống ở bên ngoài vất vả rồi. Từ nay về sau, hai mẹ con đã có gia đình rồi nhé”.
"Cô, cảm ơn cô...”
“Ây, phải đổi cách xưng hô đi”, bà Tô nhắc nhở.
“Mẹ”, Thôi Nghiên Tinh xúc động thốt lên.
“Ơi, con dâu ngoan của mẹ!”, bà ta nắm lấy tay Thôi Nghiên Tinh hài lòng gật gật đầu.
Lúc này Tô Hải mới đứng lên nói: "Vì thím hai trước đây là Đường Tĩnh đã ly hôn với cậu hai, nên từ hôm nay Đường Tĩnh sẽ bị xóa tên khỏi gia phả”.
Mẹ kiếp, chị và anh rể ly hôn rồi sao?
Thế thì còn làm ăn gì nữa?
Tuy nhiên, tin sốc vẫn chưa hết, Tô Hải tiếp tục: "Một thời gian trước, tiền bạc gia tộc bị cạn kiệt. Bà nội và tôi đã đích thân đến để cầu xin sự giúp đỡ, nhưng Tô Diệu đã từ chối. Sự máu lạnh và tàn nhẫn của cô ta đã làm hại mọi người trong nhà họ Tô. Vì vậy, tôi đứng ở đây, thông báo rằng Tô Diệu sẽ bị xóa tên khỏi gia phả. Bắt đầu từ hôm nay, hai mẹ con họ sẽ không còn là người nhà họ Tô nữa”.