Mục lục
Thần cấp cuồng tế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơ Hoàng xòe bàn tay ra, lực Siêu Thoát tỏa ra từ đầu ngón tay của ông ta.



Tu vi thực sự của ông ta là cảnh giới Quy Nhất viên mãn.



Ông ta không thể hiểu được lực Siêu Thoát mà Phiên Thiên Ấn hấp thụ vào, ông ta chỉ có thể sử dụng nó một cách rất đại khái.



Dù vậy, nó vẫn mạnh hơn trước gấp trăm lần.



Đó là sức mạnh Siêu Thoát tất cả, khiến người ra phải run sợ.



"Ầm! Ầm! Ầm!"



Năm người đã bị bắn bay ra ngoài ngay lập tức.



Hơn nữa còn bị thương ở các mức độ khác nhau.



Đặc biệt là Diệp Thần, anh ta đã bị thương nặng.



"Sư huynh, đi mau đi, anh không thể ở đây được”.



Ma Dương bê bết máu, cổ họng ngọt tanh nhưng lại bị anh ta ra sức đè xuống.



Diệp Thần gật đầu, biết rằng ở lại đây sẽ không giúp được gì, thậm chí còn liên lụy đến bọn họ.



Điều duy nhất anh ta có thể làm bây giờ là làm yên lòng họ.



"Phá cho ta!"



Đại trận Nguyên Dương tạo ra sụp đổ ngay lập tức.



Hỗn Nguyên Đỉnh chịu một cú đánh nặng nề, nhưng vẫn trụ được.



"Luyện cho ta!"



Hỗn Nguyên Đỉnh đã luyện chế ra hàng trăm triệu căn nguyên Hỗn Độn trong mấy năm nay, vô cùng mạnh mẽ.



Ngoài việc thiếu khí vận ra, nó không hề kém cạnh Hỗn Nguyên Kiếm.



Thần hỏa căn nguyên Hỗn Độn vô cùng tận đã bao phủ lấy Cơ Hoàng.



Bức tường không khí bị đốt vang lên tiếng xì xì, lực Siêu Thoát bị tiêu hao dữ dội.



"Phiên Thiên Ấn!"



Bùm!



Đại ấn lật một cái, đánh vào đáy Hỗn Nguyên Đỉnh, suýt chút nữa thì đánh bay nó.



"Trấn áp!"



Cả ba đứng tại 3 góc Hỗn Nguyên Đỉnh, Nguyên Dương đứng ở giữa.



Dương Phật khắc Bát Tự Châm Ngôn lên thân đỉnh.



Lực phong ấn mạnh mẽ giúp nó đứng vững!



"Cùng thi triển thuật phong ấn xem xem chúng ta có thể phong ấn ôn gta không nào!"



Nguyên Dương hét lên, may mắn thay, anh ta đã dùng Hỗn Nguyên Đỉnh bọc lấy Cơ Hoảng, một khi ông ta thoát khỏi khó khăn, thì khó mà có thể ngăn được ông ta.



"Hỗn Nguyên phong ấn!"



"Thần Ma phong ấn!"



"Âm Dương Ngũ Hành phong ấn!"



4 tầng phong ấn lần lượt khắc lên Hỗn Nguyên Đỉnh.



Trong Hỗn Nguyên Đỉnh, Cơ Hoàng bị lửa Hỗn Độn thiêu đốt, sắc mặt ngày càng tối hơn.



"Phiên Thiên Ấn!"



Bùm!



Lần này Hỗn Nguyên Đỉnh chỉ rung lên hai lần, sau đó hoàn toàn bất động.



Chả nhẽ mình cứ vậy mà bị phong ấn sao?



Cơ Hoàng cười lạnh một tiếng: "Các ngươi chả biết gì về sức mạnh của cảnh giới Siêu Thoát cả!"



Siêu Thoát là gì, Siêu Thoát tất cả mới gọi là Siêu Thoát.



"Vô Thủy Thần Quyền, Siêu Thoát hết thảy!"



Năm ngón tay tạo thành nắm đấm, Phiên Thiên Ấn ở trên đỉnh đầu của Cơ Hoàng, từ trên đỉnh đầu tuôn ra một luồng sức mạnh Siêu Thoát, xuyên qua vùng dưới đồi, tiến thẳng đến huyệt khiếu.



"Bùm! Bùm! Bùm!"



Một cú đấm, hai cú đấm, ba cú đấm!



Tuy không thể điều khiển lực Siêu Thoát một cách dễ dàng, nhưng vậy thì có sao.



Chỉ cần lực Siêu Thoát đủ mạnh, thì có thể lật tung mọi thứ.



Ví dụ, bây giờ, sức mạnh Siêu Thoát trong cơ thể ông ta tiếp tục tăng vọt, nó đã gần đến giai đoạn Siêu Thoát trung kỳ rồi.



Uy lực cực lớn, phản lực tác động dữ dội vào 4 người.



Ngay cả Hỗn Nguyên Đỉnh vô địch cũng đã xuất hiện có một loạt vết nứt nhỏ.



"Quân Ma Vương thua rồi!"



Vô số người xem đều lắc đầu, ngàn vạn kỉ nguyên qua, quý tộc đến rồi đi, nhưng Đế tộc thì bất diệt.



Dù là Đế tộc lâu đời hay Đế tộc mới lập thì đều không bị tiêu diệt.



Sức mạnh của bảo vật Siêu Thoát khiến ai cũng phải run sợ.



Khương Hoàng mỉm cười: "Bốn người này chắc là mấy kẻ có sức chiến đấu mạnh nhất trong quân Ma Vương đây, nhưng cũng chỉ đến vậy. Xem ra lúc trước chúng ta đã quá thận trọng rồi. Dù có thực lực chiến đấu Siêu Thoát, thì cũng chỉ là thành phần bị trấn áp thôi”.



"Người đâu, đến các đại vực khác hỏi xem khi nào thì xuất binh!"







"Rõ!"



Đặc sứ của Khương vực vội vàng rời đi.



Trong khi đó, Hiên Viên Hoàng nói: "Tôi thì luôn cho rằng quân Ma Vương có hậu thuẫn. Nhậm Hoàng nghĩ thế nào?"



Nhậm Hoàng thả một quân cờ xuống: "Khó nói lắm, trận chiến vẫn chưa kết thúc, ai thắng ai thua vẫn chưa biết được”.



"Nếu quân Ma Vương thua thì sao?"



Nhậm Hoàng cười nói: "Lúc chúng thua cũng là lúc chúng ta phát động xuất binh, Cơ Hoàng đấu trận này là để giữ thể diện cho Đế tộc, cũng là để bảo vệ mọi thứ của ông ta, nhưng ông ta chắc chắn sẽ bị thương nặng đấy”.



"Quân Ma Vương đã chiếm hơn 300.000 đại vực, món hời như vậy, sao mà bỏ qua được”.



"Nhậm Hoàng nói đúng”.



"Vậy thì chờ xem sao đã!"



Hiên Viên Hoàng mỉm cười và đặt Phù Hổ sang một bên, ông ta biết rằng một khi quân Ma Vương bị đánh bại, 6 gia tộc sẽ phát binh ngay lập tức.



Quân đội đã được tập kết, chỉ chờ kết quả cuối cùng.



"Đều là cáo cả, sao phải giả thỏ làm gì”.



Nhậm Hoàng cười thầm, cờ thì vẫn đang chơi đấy nhưng lòng ông ta lại như lửa đốt.



Đánh thua cũng chẳng sao, thắng thua cũng chỉ là nhất thời mà thôi.



Là một người chơi cờ, quá trình chả nói lên điều gì, quan trọng là kết quả.



"Người đâu, tập hợp quân đội, chuẩn bị đi, chờ lệnh của ta”.



Diêu Hoàng nói.



"Chiến hạm chuẩn bị xong chưa?"



"Tâu Bệ hạ, đã sẵn sàng rồi ạ”.



"Tốt lắm, chờ lệnh của ta!"



Trương Hoàng nói.



Ở một nơi khác, Vương Lâm cũng bị ‘Đế Tôn’ gọi đến: “Thế giới bên ngoài xảy ra chiến tranh rồi sao?



"Vâng, Đế Tôn!"



Vương Lâm kính cẩn nói.



"Ai thua ai thắng?"



"Vẫn chưa có kết quả ạ”.



"Oh!"



Trong bóng tối, giọng nói già nua đột ngột dừng lại, một lúc sau lại vang lên: "Đến đây, ta cho ngươi một thứ!"



Vương Lâm cảnh giác, nhưng trên mặt lại bình tĩnh nói: "Ân đức lão tổ như núi, ban thưởng đã đủ nhiều rồi, Vương Lâm sợ!"



"Hehe, ngươi thật khéo mồm khéo miệng đấy”.



Giọng nói già nua cười cười: "Đến đây, lần này là ban thưởng!"



Ban thưởng?



Vương Lâm không tin, thưởng cái khỉ gì mà thưởng!



"Đế Tôn, ngọc Nghịch Vận còn chưa đầy. Hay là chờ ngọc Nghịch Vận đầy rồi Đế Tôn ban thưởng sau cũng được ạ!"



"Ta đưa cho ngươi, ngươi phải nhận lấy, ta không đưa cho ngươi, ngươi không được đòi hỏi, hiểu chưa?"



Giọng nói già nua lạnh lùng: "Đừng để ta nói lần thứ hai, đừng quên, mạng sống của ngươi đang ở trong tay ta!"



Vương Lâm biến sắc, ông ta muốn lao vào băm lão già kia ra thành cám luôn, ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Vâng, Đế Tôn!"



Ông ta tập tễnh đi về phía trước với tâm trạng bất an, đi vào bóng tối, rùng mình ớn lạnh.



Vương Lâm cảnh giới Quy Nhất đã lâu không cảnh thấy như này.



"Đế Tôn?!"



"Lại đây tí nữa xem nào, ngươi sợ cái gì, ta chả thèm ăn thịt ngươi đâu!"



"Có thể bật đèn lên không?"



Một ngọn lửa nhàn nhạt sáng lên trên đầu ngón tay Vương Lâm, ngọn lửa bị khí tức lạnh lẽo phả vào, lay động như thể muốn tắt, yếu ớt như đom đóm trong bóng tối.



"Tiếp tục tiến lên phía trước đi!"



Hàm răng Vương Lâm va vào nhau, ngọn lửa trên đầu ngón tay tắt cái phụp, tựa như có người ở bên cạnh thổi tắt mất.



Phóng thần niệm ra, giống như đá chìm đáy biền, không nhận thức được bất cứ điều gì.



Ở đây không có sự tác động của bất kì linh khí nào, cũng không có bất kì đạo pháp nào, đây rõ ràng là vùng đất không có pháp lực.



"Đế Tôn, còn phải đi bao xa nữa vậy”.



"Sắp rồi, sắp tới rồi!"



"Đế Tôn, trận chiến bên ngoài có lẽ đã kết thúc rồi, đồng minh của Đế tộc chắc chắn là sắp tìm ra thuộc hạ rồi”.



Dứt lời, trong bóng tối lặng im như tờ.



Qua một lúc lâu, giọng nói già nua kia mới cất lời: "Ngươi sợ ta, sợ ta, có phải ngươi nghĩ rằng ta sẽ giết ngươi không?"



"Không!"



Vương Lâm không chút suy nghĩ nói: "Tấm lòng của thuộc hạ đối với người có trời đất chứng giám”.



"Ha ha, ta vốn định cho ngươi pháp bảo còn mạnh hơn cả bảo vật Siêu Thoát. Nhưng xem ra chả có cửa cho ngươi rồi”.



Lúc này, tay Vương Lâm nặng trĩu, như thể là có đồ gì đó.







Lúc đầu hơi lạnh, còn nặng nữa, bề mặt có vẻ rất mịn, hai đầu thô.



Sau khi mò mẫm một hồi, tim Vương Lâm Dược trùng xuống, đây rõ ràng là xương người!



"Đây là xương đùi của cường giả cảnh giới Siêu Thoát. Công dụng vô hạn. Có thể sánh ngang với bảo vật Siêu Thoát trung kỳ. Nếu có dũng khí, ngươi có thể thay đoạn xương đùi này. Nó có thể giúp ngươi tấn thăng lên cảnh giới Siêu Thoát luôn cũng nên đấy!"



Giọng nói của Đế Tôn vừa xa lại vừa gần, như có thể khơi gợi lên lòng tham sâu thẳm trong lòng con người ta.



Ngay cả Vương Lâm nhất thời cũng đã bị thu hút.



Ông ta cắn đầu lưỡi, lắc đầu: "Đa tạ Đế Tôn!"



Thay xương đùi mình bằng xương người khác?



Ông ta bị úng não mới làm thế.



Ai mà biết cái xương đùi này có phải là của lão già đó không.



Nếu lão ta đoạt xác mình luôn thì sao?



Cảnh giới Siêu Thoát ngon thì ngon thật đấy, nhưng ông ta đã có một kế hoạch tốt hơn rồi, nếu kế hoạch này thành công, ông ta sẽ trở thành chúa tể chí cao vô thượng của thế giới bờ bên kia Hỗn Độn.



"Lui ra đi!"



"Rõ!"



Vương Lâm vội vàng quay lại còn đường cũ, chẳng mấy chốc đã tới nơi có ánh sáng.



Ngay khi Vương Lâm vừa rời đi, trong bóng tối vang lên một tiếng cười lành lạnh: "Con bọ này vẫn khá thận trọng, muốn đoạt xác của nó cũng không đơn giản đâu...”



Sau khi ra ngoài, tim Vương Lâm đập loạn nhịp.



"Đây là xương đùi của cường giả cảnh giới Siêu Thoát sao?"



Nhìn khúc xương trên tay, một luồng ý Siêu Thoát truyền đến, luồng khí tức này dường như khiến mọi vật phải thần phục.



Tim Vương Lâm đập loạn xạ, trong lòng dường như có tiếng nói: "Thay xương này rồi là có thể lên Siêu Thoát đấy”.



Vội vàng kìm lòng tham lại, Vương Lâm quyết định phong ấn đoạn xương này, nếu không phải thời điểm then chốt sẽ không bao giờ lấy ra.



Bảo vật Siêu Thoát tốt thì tốt thật nhưng mạng cũng quan trọng chứ.



Sau khi phong ấn đoạn xương xong, Vương Lâm tập trung quan sát trận chiến.



"Ồ, đã như thế này rồi cơ à”.



Vương Lâm híp mắt, nền tảng của Đế tộc quả là thâm hậu, thêm sức mạnh của bảo vật Siêu Thoát nữa đúng là làm người ta phải lác mắt.



Sức chiến đấu cao cấp của quân Ma Vương cũng rất mạnh, nhưng vẫn kém một chút.



Tâm niệm vừa động, tầm nhìn của ông ta thay đổi, phân thân khí vận của ông ta đang điên cuồng cướp khí vận trên chiến trường!



Ông ta có thể cảm nhận được sức mạnh của phân thân khí vận đang ngày càng mạnh hơn.



Rất tốt, miễn là nó được duy trì, thì việc lên Siêu Thoát chỉ còn là vấn đề thời gian.



Lão già kia chèn ép ông ta nhưng cũng giúp ông ta có được cơ duyên tốt.



"Đợi đi, đến lúc đó thì ta sẽ cho lão một niềm vui bất ngờ nhé”.



......



"Đế tổ, cờ không thể đi tiếp được nữa”.



Phong Vô Tà nói.



"Đừng nóng vội”.



Đế tổ của nhà họ Phong nói: "Con không đi tiếp được bởi vì năng lực của con chưa đủ, con vẫn chưa nhìn xa trông rộng”.



"Quân Ma Vương đã kiệt quệ rồi, tại sao người lại...”



Ông ta không nói nữa, nói thêm sẽ thành chất vấn Đế tổ.



Đế tổ liếc ông ta một cái: "Nếu như xuất binh tiến đánh Tiết vực, con có tùy tiện tấn công không?"



"Không!"



Phong Vô Tà nói.



"Quân Ma Vương quân có thể bành trướng trong khoảng thời gian ngắn như vậy, chiếm cứ hơn 300.000 đại vực, hẳn là có bí mật mà người khác không biết”.



"Người thật sự nghĩ thanh kiếm đó là nền tảng của họ sao?"



"Đế tổ, ý người là, có người đứng sau quân Ma Vương sao?"



Đế tổ mỉm cười, không đối mặt mà trả lời: "Con còn chưa nhìn thấy phần chìm của tảng băng đâu!"



"Việc chúng ta phải làm là giữ vững phong độ. Nhưng có một câu nói con phải nhớ, nhà họ Phong, chắc chắn sẽ là người chiến thắng cuối cùng”.



"Vâng, Đế tổ!"



Phong Vô Tà gật đầu, trong lòng cũng thấy yên tâm hơn.



Doanh vực!






Tiết Minh nghĩ gì, Doanh Hoàng đều biết rõ cả, đây rõ ràng là không muốn xuất quân, nếu thật muốn xuất quân, ông ta đã ra tay từ lâu rồi.



Miếng mồi ngon như thế, ăn trước không phải tốt hơn sao?



Cùng lắm thì, xuất binh trước rồi báo lại sau, như vậy thì ai còn nói được gì nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK