Tò mò?
Không, Trần Dương chẳng tò mò chút nào, anh chỉ cảm thấy độc ác.
Sao ông ta có thể đành lòng xuống tay với một đứa trẻ còn nhỏ như vậy được?
Thấy Trần Dương không nói gì, Diêu Thánh Nguyên cười lạnh lùng: "Có phải cậu cảm thấy tôi rất độc ác?"
"Cậu có biết 72 trại, 108 động của Nam Cương đã sinh ra bao nhiêu đứa trẻ thiểu năng dị tật do kết hôn cận huyết không? Bọn chúng sinh ra đã là quái vật, sống trên đời này cũng phải chịu đủ nhục nhã, tôi chỉ giúp chúng được giải thoát sớm hơn thôi".
"Có mấy thôn do đám phản bội Ngũ Độc Giáo lập nên, bọn chúng sợ chúng tôi tìm thấy, nên trước giờ không liên lạc cũng không liên hôn với thế giới bên ngoài. Anh chị em họ lấy nhau, những đứa trẻ sinh ra hầu hết đều bị dị tật".
"Tôi giúp chúng được giải thoát là sai sao? Tôi nói cho cậu biết, tôi không sai! Kẻ sai là Lục Đại Phái, tay bọn chúng còn dính nhiều máu tươi hơn tôi! Còn tôi chỉ lợi dụng một lũ vô dụng, tại sao lại ngăn cản tôi? Chỉ cần Cổ Hoàng mọc ra cái cánh thứ tám là tôi có thể cứu được Thiền Nhi".
Ánh mắt ông ta tràn ngập oán độc, Trần Dương quả thực không thể đồng tình với quan điểm này của ông ta.
"Cho dù bọn họ có bị thiểu năng, bị dị tật, thì bọn họ cũng có quyền được sống".
"Tôi thà phụ người trong thiên hạ, cũng không để người trong thiên hạ phụ tôi! Chỉ cần cứu sống được Thiền Nhi, giết nhiều người hơn nữa cũng có làm sao?"
Diêu Thánh Nguyên gầm lên với Trần Dương, sau đó phun ra một ngụm máu tươi: "Thiền Nhi, anh xin lỗi, anh... anh sắp không qua khỏi rồi. Em hãy chờ anh, anh sắp đến với em rồi đây!"
Lúc này Diêu Thánh Nguyên vẫn gắng gượng được là nhờ ý chí.
"Tôi giao nó cho cậu", nói xong, ông ta lấy một con nhộng trong người ra, chính là con Cổ Vương 4 cánh đã nuốt mất mấy con Cổ Vương.
Trần Dương kinh ngạc, ông ta đưa Cổ Vương 4 cánh cho anh?
"Cầm lấy đi, nó là do tôi dùng cổ trùng nuôi được, trước kia đều là thủ hạ của tôi dùng máu để nuôi dưỡng. Tuy không biết tại sao nó lại ở trên người cậu, nhưng nó rất thân thiết với cậu", Diêu Thánh Nguyên đưa con nhộng đến trước mặt Trần Dương: "Đừng từ chối, nó rất sạch sẽ!"
Có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng màu đỏ đang ngọ nguậy bên trong con nhộng màu vàng, Cổ Vương 4 cánh đang lột xác, sau khi lột xác xong, hẳn sẽ mọc ra cái cánh thứ năm.
"Nó quý giá quá, tôi không thể nhận được!"
Tự nhiên tỏ vẻ ân cần, chắc chắn có vấn đề.
Diêu Thánh Nguyên nói với anh nhiều chuyện như vậy, còn đưa cả Cổ Vương 4 cánh cho anh, rốt cuộc ông ta có ý đồ gì?
Hình như đoán được suy nghĩ của Trần Dương, ông ta cười nhạt: "Cậu yên tâm, tôi không có ý đồ gì cả, người ta bảo người gần chết nói lời thật lòng, chưa kể cậu và con gái tôi còn tự quyết định chuyện chung thân, chắc cậu không định trêu đùa rồi vứt bỏ con bé đấy chứ?"
"Sao cơ? Diêu Thế Tôn ông..."
"Tôi đã gần đất xa trời, người duy nhất tôi không yên tâm chính là Nhân Nhân. Con bé được tôi bao bọc quá tốt, nếu tôi không còn, Ngũ Độc Giáo rộng lớn này sẽ không có chỗ cho nó dung thân. Vậy nên tôi hy vọng cậu ở lại đây bảo vệ nó, cho đến khi nó đủ trưởng thành kế thừa vị trí Thế Tôn của Ngũ Độc Giáo".
"Đây không phải ép buộc, nếu cậu đồng ý, tôi có thể cho cậu cái này!"
Cái gì vậy?
Diêu Thánh Nguyên run rẩy lấy một cuốn sách cổ trong người ra, trên bìa sách có hai chữ: Cổ Kinh.
"Đây là tuyệt học trấn giáo của Ngũ Độc Giáo, năm đó tấn công Hắc Miêu tuy bại trận, nhưng tôi cũng đã bổ sung đầy đủ những truyền thừa của Ngũ Độc Giáo".
"Cầm lấy đi".
"Tôi không lấy".
Trần Dương lắc đầu, anh đã có truyền thừa của Thiên Ma Tông, tham quá cũng không tốt, huống hồ anh cũng không thích mấy thứ như cổ trùng.
"Cậu... cậu đang từ chối tôi sao?"
"Ông hãy đưa cổ và quyển sách này cho Nhân Nhân đi, tôi không cần".
Diêu Thánh Nguyên ngây người ra, sau đó tức quá bật cười: "Có phải cậu vẫn hận tôi không? Hận tôi bắt cậu về đây rồi hành hạ cậu?"
Trần Dương thở dài, cười khổ nói: "Nếu tôi còn hận ông, thì đã không ra tay giúp đỡ, cũng sẽ không đến đây với ông".
"Thế thì tại sao?"
"Tôi không thích thôi!"
Cậu không thích?
Diêu Thánh Nguyên hoàn toàn không hiểu gì cả, cậu ta từ chối Cổ Vương và sách quý chỉ vì không thích?
Nếu để người khác biết được, chắc chắn sẽ đấm ngực dậm chân. Sở hữu một con Cổ Vương là ước mơ của tất cả người Nam Cương, điều quan trọng hơn cả là con Cổ Vương này còn đang lột xác.
"Cậu không lấy, tôi đưa cho Nhân Nhân cũng chẳng tích sự gì", Diêu Thánh Nguyên cũng không biết nói gì, muốn tặng của quý cho cậu mà cũng không được sao?
"Tu sĩ Nam Cương chúng tôi từ khi sinh ra đã biết nuôi cổ trùng, một khi đã xác nhận cổ trùng thì cả đời không thể thay đổi. Bản mệnh cổ của Nhân Nhân là Băng Thiền hiền hoà nhất, con bé không áp chế được Cổ Vương!"
Sở dĩ Diêu Thánh Nguyên có thể áp chế được Cổ Vương là vì ông ta có Cổ Hoàng.
Chưa kể bản thân ông ta cũng có tu vi cảnh giới Quy Chân, một con Cổ Vương cũng không làm gì được ông ta.
Nhưng nếu đưa cho Diêu Nhân Nhân lại khác, bản mệnh cổ của cô ta là Băng Thiền, có thể nói là loại hiền hoà nhất trong số các loại cổ.
Tu vi của cô ta cũng chỉ mới là Tiên Thiên trung kỳ, đưa Cổ Vương cho cô ta thì chẳng khác gì hại cô ta.
"Vậy sao?"
Trần Dương nhăn nhó nói: "Thôi được, tôi miễn cưỡng nhận vậy, nhưng Cổ Kinh thì tôi không lấy".
Diêu Thánh Nguyên cạn lời, nếu không phải ông ta đang có việc cần xin giúp đỡ, thì đã một chưởng đánh chết thằng nhãi được voi còn đòi tiên này rồi.
"Ông yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp Nhân Nhân", nghĩ một lát, Trần Dương lại nói.
Diêu Thánh Nguyên gật đầu, qua trận chiến này, những người có thể đe doạ đến Trần Dương hầu như đã chết, số còn lại cũng bị ông ta dùng độc dược khống chế, không cần phải sợ.
"Dìu tôi ra ngoài".
Trần Dương gật đầu, bước đến bên cạnh, đỡ Diêu Thánh Nguyên dậy.
Hai người ra khỏi căn phòng bí mật, trời đã sáng hẳn.
Nhưng trong sơn trại mù mịt, toàn là khói ngạt thở.
"Mau, dập lửa đi!"
Mấy ngàn người xách thùng dội nước, dưới sự cố gắng không mệt mỏi của mọi người, ngọn lửa đã bị dội tắt ngấm.
Cuối cùng cũng dập được lửa.
Tất cả mọi người đều không khỏi nhảy cẫng lên hoan hô.
Nửa tiếng sau, trong đại sảnh nghị sự.
Diêu Thánh Nguyên ngồi ghế trên cùng, Trần Dương và Diêu Nhân Nhân đứng ở hai bên, bên dưới là các đệ tử Ngũ Độc Giáo mặt mũi lem luốc.
"Tham kiến Thế Tôn!"
Bốn người Trương Khởi Phong, Vương Hổ, Chu Minh, Cáp Mỹ Tâm đứng đầu, đồng loạt quỳ lạy dưới đất.
"Phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn!"
Các đệ tử bình thường ở phía sau cũng quỳ lạy dưới đất.
Diêu Thánh Nguyên không nói nhiều, kéo tay Diêu Nhân Nhân, tuyên bố: "Bắt đầu từ hôm nay, Diêu Nhân Nhân chính là tân Thế Tôn của Ngũ Độc Giáo!"
Ồ!
Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Nhất là đám người Trương Khởi Phong thì lại càng ngạc nhiên, Diêu Thánh Nguyên thoái vị rồi sao?
Lẽ nào ông ta...
"A-ba, a-ba nói gì vậy?"
Diêu Nhân Nhân cũng khó hiểu.
Diêu Thánh Nguyên không trả lời mà ấn cô ta ngồi xuống ghế.
Sau đó ông ta đứng dậy, lặp lại lần nữa: "Tôi tuyên bố, bắt đầu từ hôm nay, Trần Dương sẽ đảm nhiệm Hộ Giáo Đại Pháp vương, địa vị chỉ đứng sau Thế Tôn!"
Sao cơ?
Mọi người đều nhìn về phía Trần Dương.
Đùa nhau chắc?
Trần Dương cũng gãi đầu, thế là mình đã trở thành Hộ Giáo Pháp vương rồi sao?
Bây giờ anh vừa là Thánh Tử của Nhật Nguyệt Thần Giáo, vừa là Giáo chủ của Thần Long Giáo, giờ thì hay rồi, đến Nam Cương lại trở thành Hộ Giáo Đại Pháp vương của Ngũ Độc Giáo.
Nhưng anh cũng không từ chối, cứ kệ đi, thêm hay bớt một thân phận cũng chẳng làm sao cả.
"Sao vậy? Lẽ nào các người không nghe thấy tôi nói gì sao?", Diêu Thánh Nguyên trừng mắt, đám người Trương Khởi Phong vội vàng cúi rạp dưới đất, cao giọng hô to: "Tham kiến tân Thế Tôn, chúc Thế Tôn phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn!"
Chờ mọi người hành lễ xong, Diêu Thánh Nguyên kéo Diêu Nhân Nhân đang ngu ngơ đến hậu đường, để lại đám người vẻ mặt khó hiểu.
Lại có chuyện gì vậy?
Bọn họ không dám nói gì, cũng không dám hỏi gì, chỉ có thể ngoan ngoãn quỳ dưới đất.
Trần Dương thì vẫn đứng ở trên, suy nghĩ miên man.
Đúng lúc tất cả mọi người quỳ tê hết cả chân, thì Diêu Nhân Nhân mắt đỏ hoe bước từ hậu đường ra, sụt sịt nói: "A-ba đi rồi!"
Cô ta vừa dứt lời, mọi người đang quỳ dưới đất bắt đầu khóc lóc ầm ĩ: "Thế Tôn, sao ông lại đi trước chúng tôi như vậy..."
"Hu hu, Thế Tôn..."
Nghe thấy tiếng khóc, Diêu Nhân Nhân cũng không nhịn được, oà khóc.
Diêu Thánh Nguyên đã chết, nhưng trước khi chết, ông ta đã để Cổ Vương ăn mất Băng Thiền của Diêu Nhân Nhân, còn truyền nốt cho cô ta số công lực ít ỏi còn lại.
Trong thời gian nửa nén hương, Diêu Nhân Nhân thăng liền ba cấp, đột phá từ Tiên Thiên trung kỳ lên cảnh giới Phản Phác sơ kỳ.
Ông ta dặn dò Diêu Nhân Nhân, sau khi ông ta chết, đừng mai táng ông ta, mà đưa vào căn phòng bí mật ở phòng sách, để ông ta và Thiền Nhi vĩnh viễn bên nhau.
Diêu Nhân Nhân 6 tuổi mất mẹ, 19 tuổi lại mất a-ba.
Cô ta đã không còn người thân nào trên đời này.
Người duy nhất cô ta có thể dựa dẫm chính là Trần Dương.
"A-ca, a-ba bảo sau này anh sẽ bảo vệ em, đúng không?", Diêu Nhân Nhân nước mắt giàn giụa nhìn Trần Dương.
"Ừ, anh sẽ bảo vệ em", Trần Dương ôm lấy Diêu Nhân Nhân an ủi.
Hôm sau, Diêu Nhân Nhân đào một nấm mồ, an táng Diêu Thánh Nguyên và mẹ mình với nhau.
Diêu Nhân Nhân mặc đồ trắng nhìn xung quanh, khí thế mạnh mẽ của cảnh giới Phản Phác tràn ra.
Một số đệ tử cảnh giới Tiên Thiên, Hậu Thiên không chịu được luồng khí thế mạnh mẽ này, đều quỳ xuống đất.
"Bắt đầu từ hôm nay, tôi chính là tân Thế Tôn của Ngũ Độc Giáo, có ai không phục không?", Diêu Nhân Nhân nhìn mọi người với ánh mắt lạnh lẽo.
"Tôi không phục!"
Vương Hổ là người đứng ra đầu tiên, hắn cười lạnh lùng nói: "Một con nhãi miệng còn hôi sữa như cô thì có tư cách gì làm Thế Tôn? Theo quy định của Ngũ Độc Giáo, tân Thế Tôn phải được tất cả mọi người tôn kính. Cho dù là Diêu Thánh Nguyên thì năm đó cũng phải đi lên từng bước trên lôi đài. Cô muốn làm Thế Tôn cũng được thôi, nhưng phải theo quy định, nếu không tôi không phục!"
"Đúng vậy, tôi cũng không phục!"
Trương Khởi Phong nhìn Diêu Nhân Nhân, ôm quyền nói: "Cô Diêu, cô đừng trách chúng tôi ỷ lớn hiếp nhỏ, nhưng cô muốn làm Thế Tôn thì e là không dễ dàng như vậy đâu. Các đời Thế Tôn của Ngũ Độc Giáo đều đi lên từ lôi đài, chứ không phải là Thế Tôn đời trước tiến cử. Như vậy không hợp với truyền thống".
"Nhỏ tuổi mà phách lối gớm", Vương Hổ bĩu môi khinh bỉ nói: "Nếu Diêu Thánh Nguyên còn sống thì đương nhiên chúng tôi không dám nói những lời như vậy, bây giờ ông ta đã chết, cô nghĩ cô là cái thá gì? Nếu cô biết điều thì ngoan ngoãn giao thuốc giải ra đây, có khi chúng tôi nể tình chuyện cũ không làm gì cô".
"Nếu như cô không chịu, thì e là hôm nay không bước ra được cánh cửa này đâu".
"Ồ, vậy sao? Tôi lại muốn xem thử hôm nay rốt cuộc là ai không ra được khỏi cánh cửa này".