Thời điểm Trần Dương xuất hiện, xét trên mọi phương diện, đều quá kì quái, hơn nữa ông ấy cũng không tìm thấy bất kỳ thông tin gì về Trần Dương, cứ như người này xuất hiện từ không trung vậy.
Trên thực tế, suy nghĩ của ông ấy không sai, Trần Dương thật sự đã xuất hiện từ không trung.
Trần Dương có thể thấy được trong lời nói của Viên Thiên Cương rằng đối phương không quan tâm đến nguồn gốc của anh hay thậm chí là bí mật của anh. Điều duy nhất ông ấy quan tâm là sự an toàn của con gái mình.
"Tất nhiên rồi. Nếu đã trở thành con rể của nhà họ Viên, thì đương nhiên tôi sẽ tuân thủ quy tắc của nhà họ Viên”.
Trần Dương gật đầu.
"Cậu có dám thề độc không?"
Viên Thiên Cương nói: "Chỉ cần cậu thề độc rằng sẽ không bao giờ phản bội con gái tôi, nhà họ Viên tôi, tôi sẽ công nhận cậu là con rể!"
"Thề thì đương nhiên có thể, nhưng nếu con gái ông phản bội tôi thì sao? Nếu như nhà họ Viên phụ tôi trước thì sao đây? Tôi cũng không thể đứng im chờ chết được!"
Trần Dương rất thận trọng, vào thời điểm đột phá Siêu Thoát ở Địa Cầu, thậm chí đồ vật còn có ý chí.
Ở thế giới khác, lời thề độc nói không chừng có thể thực sự ứng nghiệm ấy chứ, nên anh phải hết sức thận trọng.
"Tuyết Phi sẽ không làm chuyện như vậy đâu”.
Viên Thiên Cương kiên quyết nói: "Chỉ cần cậu không phụ nhà họ Viên, nhà họ Viên tôi nhất định sẽ phụ cậu! Nếu như một ngày nào đó, nhà họ Viên phụ cậu, cậu có thể báo thù, Viên Thiên Cương tôi đã nói là sẽ giữ lời”.
Hóa ra đại tiểu thư nhà họ Viên tên là Viên Tuyết Phi?
Tên thì cũng đẹp đấy, nhưng nội tâm thì phức tạp quá, hoàn toàn không phù hợp với cái tên!
Nghe những gì Viên Thiên Cương nói, Trần Dương đã hiểu tương đối trực quan về ông bố vợ hờ của mình rồi.
Là người chính trực, cũng biết phân rõ phải trái như vậy thì ở cùng chắc sẽ không quá mâu thuẫn đâu nhỉ.
"Được, nếu đã như vậy, thì tôi thề!"
Trần Dương đã thề độc theo như những gì anh được yêu cầu.
Vừa mới thề xong anh liền có cảm giác, như thể nếu anh phá vỡ lời thề, thì thật sự sẽ bị cắn phản phệ mà chết vậy.
"Được, mau kính trà đi!"
Một nụ cười hiện trên khuôn mặt của Viên Thiên Cương.
Mai quản gia cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đưa mắt biểu ý, người giúp việc nữ ở bên liền bưng trà đi tới, Trần Dương nâng chén trà, tiến lên quỳ một chân: “Thái Sơn đại nhân, mời dùng trà”.
Ngoại trừ cha mẹ của anh ra, anh tuyệt đối không quỳ cả hai gối.
Viên Thiên Cương không hề để tâm đến những tiểu tiết này, đón lấy chén trà, nhấp một ngụm: “Được, bắt đầu từ hôm nay, cậu sẽ là con rể của Viên Thiên Cương tôi”.
"Mau đứng dậy đi!"
"Đa tạ Thái Sơn đại nhân!"
Trần Dương chống tay đứng lên.
"Sau này, phải sống hòa thuận với Tuyết Phi đấy nhé”.
Viên Thiên Cương nhìn sâu vào anh: “Nhanh chóng sinh con đẻ cái cho nhà họ Viên nhé!"
"Vâng ... Thái Sơn đại nhân!"
Trần Dương trong lòng cảm thấy phát tởm, thầm nhủ: “Con gái của ông, e là cả đời này tôi cũng chả có phúc hưởng đâu”.
"Nào, mang đồ lên đây”.
Viên Thiên Cương vẫy tay ra hiệu, người hầu đưa hộp gấm lên bằng hai tay.
"Có bảy viên thuốc hoạt huyết sinh tinh ở trong này, rất tốt cho cậu. Ngoài việc bồi dưỡng cơ thể ra, chúng còn có thể sinh huyết hoạt tinh”.
Bồi dưỡng cơ thể, sinh huyết hoạt tinh?
Đậu má, đây không phải là Bảo Kiện Hoàn sao?
Trần Dương không nói nên lời, năm đó Lý Thiên Bá và Tống Huyên mãi mà vẫn không có con, anh bèn luyện ra Bảo Kiện Hoàn, nhờ nó mà hai người họ đã có con nối dõi.
Cái này mà cũng có thể dùng làm quà gặp mặt sao?
Như thấy được sự chán ghét của Trần Dương, Viên Thiên Đường hỏi: "Sao, cậu không thích món quà này à?"
"Không… không phải...”
Trần Dương cố nặn ra một nụ cười, ông ấy muốn biến anh thành ngựa giống chắc.
"Thích thì nhận đi. Nếu không đủ thì bảo Mai quản gia đến Thất Bảo Trai mua thêm cho”.
"Cậu chủ, cậu mau nhận đi”.
Mai quản gia nháy mắt với Trần Dương.
Trần Dương trong lòng thở dài một tiếng, nhận lấy chiếc hộp gấm: “Cảm ơn Thái Sơn đại nhân!"
"Ừ, sau này nếu có việc gì cần thì cứ đến gặp trực tiếp Mai quản gia”.
Nói xong, Viên Thiên Cương đặt tách trà xuống, ra hiệu cho Trần Dương rời đi.
Trần Dương gật đầu: “Con rể xin cáo lui!"
Nói xong anh rời đi mà không ngoái lại.
Sau khi Trần Dương rời đi, Viên Thiên Cương nói: "Mai quản gia, để ý đến tên nhóc này cho tôi. Nếu có gì không ổn thì báo ngay cho tôi!"
"Vâng, lão gia!"
Dặn dò xong, Viên Thiên Cương đứng dậy nói: "Đi, đi săn dã thú ngoài thành thôi, hi vọng hôm nay săn được mãnh thú!"
Mãnh thú, đó là loại thú cấp cao hơn dã thú, có thể so sánh với tu sĩ cảnh giới Phản Phác.
Trên mãnh thú còn có hung thú, hung thú có thể so với tu sĩ ở cảnh giới Quy Chân!
Trước khi Bão thú đến, phần lớn đều là dã thú bình thường, tuy rằng số lượng rất nhiều nhưng cũng chỉ là bia đỡ đạn, giết bao nhiêu cũng vô dụng!
Mãnh thú là quân chủ lực, trong một trăm dã thú cũng khó có thể sinh ra một con mãnh thú.
Hung thú thì lại càng hiếm hơn, trong một triệu con khó có nổi lấy một con.
Viên Thiên Cương chỉ hy vọng rằng sẽ không có Vương thú trong Bão thú lần này, một khi Vương thú xuất hiện, ông ấy sẽ chết chắc!
Nó có thể so với người ở cảnh giới Ngưng Đan, thậm chí còn có Nguyên Thần.
Vương thú khôn ngoan, thậm chí còn biết bài binh bố trận, thông minh hơn người thường.
Một khi Vương thú xuất hiện, thành Vô Úy sẽ thực sự gặp nguy hiểm.
Nói xong, Viên Thiên Cương rời đi cùng với thập đại Phù Đồ, những người được gia tộc dốc lòng bồi dưỡng.
Thập đại Phù Đồ, mỗi người trong số họ đều là những cao thủ cảnh giới Quy Chân sơ kỳ, là nền tảng tạo nên chỗ đứng của nhà họ Viên, họ cũng là chỗ dựa của Viên Thiên Cương trong lần Bão thú này.
Nhưng vẫn chưa đủ, Viên Thiên Cương đã bỏ ra rất nhiều tiền để chiêu mộ cao thủ, tai họa sắp ập đến, càng nhiều cao thủ càng tốt!
Không chỉ có nhà họ Viên, mà các gia tộc lớn nhỏ khác cũng đang chiêu mộ cao thủ.
Nhưng nơi nhiều cao thủ nhất vẫn là phủ của Thành chủ!
......
Bên trong Tàng Kinh Các, Ngọc Khiết thở hổn hển chạy lên.
"Tiểu ... Tiểu thư, cậu ... cậu chủ đã dâng trà thỉnh an lão gia rồi ạ”.
"Chị biết rồi”.
Viên Tuyết Phi uể oải dựa vào cửa sổ, cô ấy đã biết mọi chuyện xảy ra sáng nay.
Đúng là một hòa thượng thông minh, khéo léo.
Như vậy cũng tốt, nếu Trần Dương quá ngốc, một số việc sẽ khó mà xử lý được.
"Tiểu thư ... chị không cảm thấy sao?"
"Cảm thấy gì cơ?"
Viên Tuyết Phi liếc nhìn cô ta.
"Cậu chủ ... thật ra, trông cũng khá đẹp trai mà, da mịn thịt mềm, đôi lông mày thanh tú. Tuy là một hòa thượng nhưng anh ấy tốt hơn nhiều so với những người thô kệch trong phủ ấy chứ”.
Cô hầu gái hôm nay đã nhìn trộm Trần Dương từ xa, cảm thấy cậu chủ đứng cạnh đại tiểu thư đúng là xứng đôi vừa lứa.
"Đẹp trai có ích lợi gì, người trong mộng của chị nhất định phải là đại anh hùng, đại hào kiệt cơ!"
Viên Tuyết Phi duỗi những ngón tay búp măng ra, nhẹ nhàng gõ vào đầu Ngọc Khiết một cái: “Nếu em thích, chị có thể mai mối cho em”.
"Tiểu thư ... Ngọc Khiết nào dám!"
Ngọc Khiết tái mặt vì sợ hãi, vội vàng quỳ rạp xuống đất..
"Em làm gì vậy, mau đứng dậy đi”.
Viên Tuyết Phi đau đầu, con bé này gì cũng tốt, nhưng có mỗi một cái là khờ quá.
"Ngọc Khiết muốn phục vụ tiểu thư suốt đời, hơn nữa đó lại là cậu chủ ...”
Nước mắt của Ngọc Khiết lã chã rơi.
"Được rồi, đứng lên đi”.
Viên Tuyết Phi nói: "Nếu em còn khóc, chị sẽ đuổi em đi, rồi gả em cho người khác đấy!"
Nghe thấy thế, Ngọc Khiết nhanh chóng ngừng khóc, cô ta lắc đầu quầy quậy: “Tiểu thư đừng đuổi em đi, đừng gả em cho người khác ...”
"Đi, giám sát anh ta, nếu anh ta có động thái gì thì báo cáo lại cho chị!"
Viên Tuyết Phi nói.
"Vâng, tiểu thư!"
Ngọc Khiết nở một nụ cười.
Ở một diễn biến khác, Trần Dương dựa vào trí nhớ siêu phàm của mình để quay về chỗ cũ, ném chiếc hộp gấm sang một bên, nhưng nghĩ đến linh khí chứa trong viên thuốc, anh vẫn mở hộp ra, nuốt thuốc trong nước mắt.
Bảy viên thuốc chứa đầy linh khí, Trần Dương bắt đầu vận chuyển Thiên Ma Thân để hấp thu những linh khí này, bắt đầu chữa trị kinh mạch bị tổn thương.
Chỉ trong chốc lát, sức mạnh của bảy viên thuốc đã được anh hấp thụ.
Tuy nhiên, nó vẫn chỉ là hạt cát trong sa mạc.
Phải tìm cách tự hấp thu linh khí trời đất thôi, cái này chậm quá.
Trần Dương suy nghĩ một chút liền tìm đến Mai quản gia: “Chú Mai, cho tôi hỏi, nhà họ Viên có Tàng Kinh Các không?"
Trần Dương bị đánh chết cũng không tin ở gia tộc tu sĩ này không có Tàng Kinh Các.
"Cậu muốn đọc sách à?"
Mai quản gia ngạc nhiên nhìn anh.
"Đúng vậy, ở trong phủ một mình chán quá, xem sách giết thời gian ấy mà tiện thể tìm hiểu về phong tục tập quán của thành Vô Úy luôn thể”.
Mai quản gia gật đầu: “Cũng được, theo tôi!"
Tàng Kinh Các là một trong những khu vực cấm quan trọng của nhà họ Viên, người thường khó có thể tiếp cận được, trong này chứa rất nhiều công pháp nội tu, là nền tảng cho sự thịnh vượng của nhà họ Viên.
Trần Dương đã trở thành con rể nhà họ Viên, đã được lão gia chấp thuận, nên đương nhiên có thể đọc nó.
Dẫn Trần Dương đến Tàng Kinh Các: “Cậu chủ, từ đây cậu tự đi nhé, tôi không đi cùng cậu nữa”.
"Có một vài điểm tôi cần giải thích cho cậu. Thứ nhất, không được đốt lửa. Thứ hai, chỉ có thể ở trong này đọc sách, không thể mang sách ra bên ngoài. Thứ ba, không được lên tầng cao nhất!"
"Cảm ơn chú Mai, tôi nhớ hết rồi”.
Trần Dương đẩy cửa bước vào, anh sững sờ trước bộ sưu tập sách bên trong, những năm sống ở Địa Cầu, anh được coi là một người đọc nhiều sách vở, có kiến thức uyên bác, đã đọc hết sách của Thần Long Giáo và Nhật Nguyệt Thần Giáo.
Nhưng Tàng Kinh Các của nhà họ Viên có thể được mô tả như một biển sách.
Trần Dương đột nhiên cảm giác không biết bắt đầu từ đâu.
Lấy lại tinh thần, Trần Dương quyết định bắt đầu với lịch sử thế giới trước, trước tiên phải hiểu được nơi mình đang ở là đâu đã.
Sau đó mới tìm hiểu lý do tại sao bản thân không thể hấp thụ linh khí.
Cũng may, tinh thần của Trần Dương đã gấp mấy chục lần người thường, cho dù là chưa hồi phục lại được toàn bộ, thì tốc độ đọc sách cũng hơn đứt người thường.
Ở tầng một, Trần Dương tìm kiếm rất lâu cuối cùng cũng tìm thấy một cuốn sách giống với biên niên sử của thế giới.
Lật xem đến cuối, Trần Dương đã hiểu sơ bộ về thế giới này.
Đại lục Thần Ma, hàng trăm triệu năm trước, Thần và Quỷ đã tạo ra trời và đất, tạo ra con người bằng Linh Thổ, Thần Mặt trời và Thần Mặt trăng đã lập ra Thiên Đình cổ xưa ...
Sao mấy cái này giống với thần thoại của Địa Cầu thế nhỉ?
Sau khi đọc xong biên niên sử thế giới, Trần Dương cảm thấy rối loạn không thôi.
Anh nghĩ rằng anh đã phá vỡ hư không rồi, những cái gọi là thần thoại này có thể không chỉ là thần thoại.
Những người đó có thể là thật, nhưng cảnh giới của anh còn quá thấp để có thể liên hệ với họ.