Trần Dương cười cười lấy ra thẻ thân phận khác, là thẻ thân phận cán bộ cao cấp của Tân Hỏa.
"A, thuộc hạ bái...”
"Đừng lớn tiếng thế, ngươi ghi danh đi, cho ta vào”.
"Vâng!"
Tên quan ghi danh kia cũng không ngờ Trần Dương lại là Tinh Hỏa cấp cao, hắn đã trông giữ tàng kinh các lâu như vậy, đã ở đây một mình hàng nghìn năm, giờ cuối cùng hắn đã tìm được cảm giác thân thuộc đó.
"Lên lầu bốn có được không?"
"Tầng bốn có hạn chế. Người cấp Bính khó mà vào được, phải có thẻ thân phận của đệ tử cấp Ất mới vào được ạ”.
Trần Dương gật đầu: “Cám ơn”.
"Không có gì!"
Bước vào tàng kinh các, Trần Dương thầm nghĩ mọi chuyện quả nhiên không dễ dàng như anh nghĩ, anh bước đến một góc và triệu hồi Ma Dương ra: “Đi xem xem thần thông phá giới có xuyên qua được hạn chế hay không”.
Ma Dương gật đầu, Trần Dương tuy là tông sư pháp trận, nhưng phân tích pháp trận cần thời gian, khó có thể tránh được việc sẽ gây chú ý.
Lặng lẽ vận chuyển thần thông, Ma Dương dễ dàng tiến vào tầng thứ tư!
Hai người tâm ý tương thông, Ma Dương nói: "Ở đây có trên trăm tỷ cuốn sách, đều là Siêu Thoát sơ kỳ”.
"Kệ mẹ, vơ hết đi!"
Trần Dương nói.
Mặc dù anh ta có thể chia sẻ thị giác, nhưng anh ta đã không làm như vậy, thay vào đó anh ta dừng lại trước giá sách, lấy cuốn sách lên và đọc nó.
Từng quyển sách thu nạp đạo pháp Siêu Thoát cũng có nghĩa là nền tảng Siêu Thoát của Trần Dương ngày càng được củng cố.
Sau nửa canh giờ, Ma Dương tìm được một góc không người, vận chuyển phá giới đi lên tầng năm.
Tầng năm thậm chí còn ít người hơn, cũng chỉ có bốn mươi đến năm mươi tỷ cuốn sách.
Đều là thần thông đạo pháp Siêu Thoát trung kỳ.
Kết giới của tầng thứ tư lên tầng thứ năm cũng mạnh hơn một chút.
Sau đó, anh ta lại làm theo phương thức cũ, đọc hết những cuốn sách này.
Sau đó, Ma Dương lên tầng sáu. Tầng sáu đều là điển tịch Siêu Thoát hậu kỳ, số lượng đã giảm mạnh xuống còn hơn hai mươi tỷ.
Tầng thứ bảy là Siêu Thoát viên mãn và bán Đạo Vương, chỉ có bảy tỷ, hơn nữa nó đã là tầng cao nhất rồi!
Từ tàng kinh các đi ra, đã qua hơn hai canh giờ rồi.
"Ngài đi thong thả”.
"Hừ, nếu có đồng chí khác tới, ngươi phải ‘linh hoạt’ lên đấy nhé!"
"Vâng, lãnh đạo”.
Quan ghi danh gật đầu liên tục.
Trần Dương đi ra, thu nạp gần 200 tỷ quyển điển tịch cảnh giới Siêu Thoát.
Từ Siêu Thoát sơ kỳ đến bán Đạo Vương, Nguyên Dương ước tính phải mất hàng nghìn kỷ nguyên mới có thể thôi diễn hết.
Ở bên ngoài thì chỉ mất trên dưới hai năm.
Sau hai năm, Tân Hỏa chắc cũng đã lớn mạnh lắm rồi, lúc đó cơ thể của anh cũng đã đột phá đến Siêu Thoát hậu kỳ, có thể đi tìm Mạnh Tử Bình được rồi.
Thuyền tiên Lan Đình lái trong hư không mênh mông, thỉnh thoảng dừng lại ở một động phủ giới nào đó, lần lượt từng người mới Siêu Thoát được đưa lên thuyền, rồi lặng lẽ biến mất.
Hai năm sau, Trần Dương mở mắt ra, Nguyên Dương thôi diễn hết hơn 200 tỷ điển tịch Siêu Thoát, hình thành căn cơ Siêu Thoát vô cùng vững chắc, nhưng Trần Dương không có cảm giác đạt tới cực hạn, có nghĩa là vẫn có thể tiếp tục thôi diễn.
"Nếu bây giờ vận chuyển Bồ Thiên Công, thì có thể tăng thêm 10%-20% sức mạnh, nhưng về sau khó có thể bù đắp căn cơ được”.
Trần Dương rất biết lựa chọn, nâng cao sức mạnh đúng là làm người ta say mê đấy, nhưng nếu căn cơ có vấn đề, thì liên quan đến việc sau này bản thân có thể chen chân vào chí cao hay không.
Dương thần Siêu Thoát hậu kỳ, mỗi vũ trụ trong cơ thể chứa hơn hai nghìn tỷ tinh vực, bảy đại vũ trụ chủ cũng đang mở rộng ra một cách nhanh chóng, tất cả sáu mươi nghìn tỷ tế bào đều được tấn thăng lên Siêu Thoát hậu kỳ.
Đối đầu với Đạo Vương hậu kỳ, sẽ không vấn đề gì.
Thành viên Tân Hỏa trên tiên thuyền luôn được duy trì ở mức trên dưới 100 triệu, dưới sự đoàn kết lẫn nhau, những thành viên đang lâm vào cảnh khốn cùng đã dần thoát khỏi bể khổ và dần dần đảm nhiệm thêm một số vị trí quan trọng.
"Đã đến lúc tìm Mạnh Tử Bình rồi”.
Trần Dương bước ra khỏi phòng, triệu hồi đám người cốt cán Tiền Nhuận lại.
Hiện tại đã có hàng nghìn thành viên cốt cán, nhưng những thành viên hạt nhân thực sự vẫn là những người đồng cam cộng khổ cùng với Trần Dương ngay từ những ngày đầu.
"Cơ hội đến rồi, ta có thiếp mời ở đây, thủ lĩnh Tiền, gửi cho Mạnh Tử Bình đi!"
"Vâng, thuộc hạ tuân lệnh”.
Mặc dù Tiền Nhuận là phó thủ lĩnh, nhưng hắn biết ai mới là trưởng quan cao nhất của Tân Hỏa, ai mới là hạt nhân và linh hồn!
Vì vậy, hắn luôn xưng thuộc hạ với Trần Dương.
Tài nguyên mà hắn có được trong ba năm qua nhiều hơn rất nhiều so với 300.000 năm trước đó.
Tiếp tục với tốc độ này, thì sau khi xuống thuyền, hắn có thể thuận lợi gia nhập ngoại môn, trở thành đệ tử ngoại môn.
Tuy nhiên, sau khi được mấy đại phân thân của Trần Dương đả thông tư tưởng, họ đã chả còn coi ngoại môn ra cái thá gì nữa.
Họ phải tự mình gây dựng một thế lực khổng lồ, tuy khó khăn nhưng triển vọng thì vô cùng rộng mở.
Ai mà không muốn tự mình khai sơn lập phái, tự mình làm lão tổ cơ chứ?
Mấy năm nay Mã Lục đã dần khôi phục lại được khí thế trước kia, thực lực cũng tiến bộ rất nhiều, hiện tại cơ thể pháp lực dương thần đã cùng nhau thăng cấp, cùng nhau bước vào Siêu Thoát sơ kỳ.
Nó không dễ dàng gì.
Trên thực tế, sau khi xếp hạng cấp bậc còn có cơ hội thứ hai, sau khi tẩy đi lạc ấn ở hồ tẩy luyện, có thể thuận lợi tiến vào Đạo Vương trong vòng một triệu năm, còn có thể trở thành đệ tử ngoại môn, nếu hơn một triệu năm thì xin lỗi, có thể đường đường chính chính thành đệ tử giúp việc được rồi.
Tiên cung cũng không nuôi phế vật.
"Thủ lĩnh, ngài nói xem Mạnh Tử Bình liệu có tới không"
Trần Dương suy nghĩ một chút: “Chắc là hắn sẽ tới, dù sao thì hiện tại mọi người đều là châu chấu cùng thuyền cả”.
"Tôi nghe nói hắn đã bế quan mấy hôm trước rồi, e là phó thủ lĩnh Tiền không vào nổi đâu!"
Mã Lục vuốt cằm nói: "Thật ra chúng ta bây giờ rất mạnh, không cần lo lắng nhiều như vậy”.
"Ta nghĩ Tiểu Mã nói đúng!"
Ngô Hán Minh nói: "Chúng ta có 100 triệu thành viên cùng đồng lòng, bước ra ngoài ai dám coi thường chúng ta”.
"Đúng thế, thủ lĩnh, tôi thấy chúng ta không cần phải bắt tay với Mạnh Tử Bình đâu”.
Triệu Nghĩa nói.
"Một trăm triệu thành viên, một trăm triệu Siêu Thoát sơ kỳ, Đạo Vương giơ tay tát cũng có thể quét sạch mấy vạn. Đạo Hoàng thì sao? E là hắt xì một cái cũng đã giết được nguyên một đám rồi!"
Trần Dương cho biết: "Theo thông tin có được, cha của Kỷ Xuân là trưởng lão ngoại môn, quyền cao chức trọng, trong khi đó ông nội của Hùng Diễm là trưởng lão nội môn. Điều kiện để làm trưởng lão ngoại môn là nhất định phải đạt tới Đạo Hoàng sơ kỳ, trưởng lão nội môn thì phải lên đến Đạo Hoàng hậu kỳ mới được. Các ngươi nghĩ, chúng ta có đủ sức đấu lại sao? "
Đám người Mã Lục im như thóc.
Mạnh Tử Bình là đại sư huynh của Thiều Hoa Cung. Thông tin tôi điều tra được là cha của người này thuộc Tự Liệt của Thiều Hoa Cung. Mặc dù thứ hạng tương đối thấp, nhưng ông ta cũng là một Thiên Kiêu.
Địa vị cao quý hơn cả trưởng lão.
Có người này làm lá chắn, những người đó nhất định không dám làm gì bọn họ.
"Không chỉ vậy, chúng ta còn tóm được một sư đệ của Mạnh Tử Bình. Từ miệng của cậu ta, chúng ta biết được rằng Mạnh Tử Bình có tham vọng chen chân vào Tự Liệt”.
Trần Dương cười nói: "Một thế lực khổng lồ không có căn cơ chính là thứ hắn cần”.
Nghe vậy, mọi người đều gật đầu: “Thủ lĩnh quả là thông minh”.
Tất cả mọi người đều khiếp đảm, rốt cục tốt chỗ nào, ngay cả đệ tử nội môn của Thiều Hoa Cung cũng có thể tóm được.
Một lúc sau, Tiền Nhuận quay lại, Mạnh Tử Bình đi theo sau.
Mạnh Tử Bình vẻ mặt bình tĩnh, tĩnh lặng như mặt hồ, không nhìn ra được bất kì tâm tư gì.
"Không biết tuần bếp Diệp gọi ta tới có việc gì không?"
Trần Dương đứng lên: “Ngồi đi, Mạnh công tử”.
Anh chỉ vào chỗ ngồi, Mạnh Tử Bình nhướng mày: “Đây là vị trí của tuần bếp Diệp, tại hạ sao dám ngồi chứ”.
Vừa nói vừa soi xét Trần Dương, lúc này khí tức của Trần Dương vững như núi, hình như còn nặng hơn so với mấy năm trước, không biết hôm nay gọi mình tới để giở trò gì đây.
"Mạnh công tử, đây là món quà ta chuẩn bị riêng cho công tử”.
Trần Dương mỉm cười: “Hôm nay ta mạo muội mời công tử đến là có chuyện làm ăn muốn bàn với công tử”.
"Ồ? Làm ăn à? Làm ăn gì?"
"Vì là nói chuyện làm ăn, nên tất nhiên phải ngồi rồi, đứng thì sao có thể nói chuyện được chứ?"
Mạnh Tử Bình suy nghĩ một chút, rồi ngồi xuống chỗ ngồi, bình tĩnh nói: "Tuần bếp Diệp muốn bàn chuyện làm ăn gì nhỉ?"
"Mạnh công tử hãy lấy đại đạo thề trước, những thứ nghe thấy sẽ không để lộ ra dù chỉ một câu thì tôi sẽ nói”.
Trần Dương cầm tách trà lên nhấp một ngụm.
Mạnh Tử Bình khẽ nhíu mày, nhưng trong lòng thầm nghĩ, muốn lập lời thề đại đạo à, đây là kiểu làm ăn gì đây?
"Đó hẳn là một cuộc làm ăn lớn. Mạnh mỗ không có tài kinh doanh, vậy nên e là chuyện này không thể đàm phán được rồi”.
Trần Dương đặt tách trà xuống: “Chỉ Mạnh công tử mới đủ tư cách trong mối làm ăn này. Mạnh công tử nói vậy là hạ thấp mình quá đấy”.
"Tuần bếp Diệp muốn ép người ta hợp tác hay sao đây?"
"Đâu đến mức thế!"
Trần Dương cười nói: "Nhưng chả nhẽ Mạnh công tử muốn làm khách ở chỗ tôi hay sao”.
Mạnh Tử Bình tính nói rằng đúng là như vậy, nhưng trong lòng lại không yên tâm: “Nếu ta không trở về, e rằng Tả sư muội sẽ đi tìm người quản lý thuyền tiên đến tìm ta mất”.
"Mạnh công tử, chuyện này chỉ có lợi cho công tử, không có hại gì, còn có thể khiến công tử tiến gần thêm một bước với Tự Liệt”.
"Ngươi nói cái gì? Làm sao ngươi biết ta muốn chen chân vào Tự Liệt?"
Sắc mặt của Mạnh Tử Bình cuối cùng cũng thay đổi.
"Ta đoán!"
Trần Dương chớp mắt: “Mạnh Thành Vẫn, người xếp thứ 860, là phụ thân đáng kính của công tử đúng không? Đến lúc hai cha con cùng vào Tự Liệt, thì quả là chuyện đáng mừng, chắc hẳn nhà họ Mạnh sẽ có tiếng nói hơn trong Thiều Hoa Cung”.
"Là ai đã nói cho ngươi biết”.
Mạnh Tử Bình nhìn Trần Dương với ánh mắt sắc lẹm.
"Công tử không cần biết ai đã nói với ta, Mạnh công tử ạ. Điều ta muốn nói là chỉ cần Mạnh công tử sẵn sàng bằng lòng làm mối làm ăn này, chúng ta có thể giúp công tử vào Tự Liệt!"
Mạnh Tử Bình bối rối, liếc nhìn mọi người chung quanh, mọi người ở đây đều nhìn chằm chằm vào hắn, nơi này có cấm chế rất mạnh, nếu không thể đánh vỡ trong mười chiêu, thì hắn nhất định sẽ bị khuất phục.
Kể từ khi Trần Dương gọi hắn đến, thì đã có ý định giữ hắn lại rồi, thôi được, trước hết hãy xem người này muốn kinh doanh cái gì đã nào.
"Ta, Mạnh Tử Bình, lấy đại đạo ra thề. Nếu hé miệng nói ra nửa lời về chuyện hôm nay, thì ta sẽ chết chắc!"
"Ầm ầm!"
Sấm sét xuất hiện trong hư không, lời thề đại đạo được thiết lập.
"Rất tốt!"
Trần Dương nói: "Chúng ta đã thành lập một tổ chức với khoảng một tỷ thành viên, muốn mời Mạnh công tử tham gia”.
Mạnh Tử Bình giật mình: “Ngươi nói cái gì? Một tỷ thành viên?"
"Đúng!"
Trần Dương cười cười, phóng đại con số lên mười lần, vẻ mặt đám người Mã Lục lập tức trở nên kỳ quái.
Nhưng Trần Dương lại không thể cười trước mặt họ.
"Một tỷ thành viên có thể giúp Mạnh công tử rất nhiều, đúng không?"
"Chỉ cần Mạnh công tử chấp nhận tham gia, chúng ta sẽ tự mình tìm cách thu thập tài nguyên, sẽ không trở thành gánh nặng cho công tử”.
Mạnh Tử Bình không nói gì, trong mắt đầy sự kinh ngạc.
"Nhưng có một câu Mạnh công tử nói sai rồi. Chúng ta đang làm ăn. Làm sao có thể nói là chúng ta lợi dụng được?"
Trần Dương nói: "Chúng ta hỗ trợ Mạnh công tử vào được Tự Diệt, Mạnh công tử bảo hộ chúng ta. Đây là chuyện đôi bên cùng có lợi, dùng từ ‘lợi dụng’ là không phù hợp”.
- -------------------