Thấy Vu Lan bảo vệ Trần Dương như thế, Tào Bảo ghen ghét muốn nổ tung, hắn tức giận nói: "Lan Lan, rốt cuộc anh ta là bạn trai em hay anh là bạn trai em? Chẳng lẽ anh nói sai? Cả thành phố Tây Xuyên có ai là không biết thằng ở rể nhà họ Tô là một thằng vô dụng chơi bời lêu lổng, hết ăn lại nằm? Chẳng lẽ những điều này đều do anh bịa đặt?"
Nghe được một nửa, Vu Lan đã không muốn nghe thêm nữa, cô sải bước đi thẳng về phía trước.
"Lan Lan, rốt cuộc hai người muốn đi đâu?" Thấy Vu Lan không để ý tới mình, Tào Bảo sốt ruột chạy tới ngăn cô lại.
Vu Lan dừng bước, nhíu đôi mày thanh tú nói: "Mau tránh ra, tôi muốn đưa Trần Dương về."
"Em đẹp thế này, em và anh ta cô nam quả nữ, anh rất lo lắng." Tào Bảo nói: "Hay là em quay lại phòng bao chờ anh, anh sẽ đưa anh ta về, vừa hay tối nay có một buổi gặp mặt, em đi với anh."
"Không đi!"
Vu Lan lạnh lùng từ chối.
Trần Dương thở dài một hơi, xem ra mình nên gọi xe về rồi.
Lúc Trần Dương lấy điện thoại ra định gọi xe, một chiếc xe màu đen liền rời khỏi bãi đỗ xe cạnh khách sạn.
Lúc đi qua ba người Trần Dương, chiếc xe đó bỗng nhiên ngừng lại, sau đó cửa xe mở ra, mấy người đàn ông vạm vỡ bước xuống.
Người dẫn đầu mũi chim ưng, hốc mắt lõm sâu, ánh mắt vô cùng sắc bén.
"Chào cô, xin hỏi cô có phải là tiểu thư Vu Lan không?"
Người đàn ông dẫn đầu tới trước, khách khí hỏi.
Trần Dương cứ tưởng có người tới gây phiền phức, nhưng nếu đối phương có thể gọi tên Vu Lan thì chắc không phải đến gây chuyện.
Hơn nữa, Vu Lan là Hoa Bá Vương ở cục cảnh sát thành phố Tây Xuyên, ai dám có ý đồ gì với cô?
Nghĩ tới đây, Trần Dương thả lỏng cảnh giác.
Vu Lan thấy người đàn ông vạm vỡ đó gọi tên mình thì vô thức gật đầu, sau đó đáp: "Đúng là tôi!"
Vừa dứt lời, người đàn ông đó bỗng vung tay, ba người Trần Dương chỉ cảm thấy một mùi thơm xông vào mũi. Lúc ngửi thấy mùi hương đó, ba người thầm kêu không ổn, nhưng đã muộn rồi.
Ba người Trần Dương, Vu Lan, Tào Bảo chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn, cả người mềm nhũn, không còn chút sức lực nào.
Chết tiệt, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Ban ngày ban mặt mà muốn bắt cóc sao?
Rất nhanh, hành động của những người đó đã xác nhận suy đoán của Trần Dương. Ba người họ bị nhét vào xe, sau đó người bên trong kéo rèm xe lại, họ không nhìn thấy gì bên ngoài, cũng không biết mấy người này muốn dẫn họ đi đâu.
Lúc này, Tào Bảo hoàn toàn hoảng sợ, hắn hét lớn: "Chúng mày là ai? Tại sao lại bắt bọn tao? Có biết tao là ai..."
Hắn chưa nói xong, một người đàn ông vạm vỡ bên cạnh đã tát cho hắn một cái.
"Bốp ~" một tiếng, hai cái răng trong miệng Tào Bảo bay ra ngoài, có thể thấy được người đó ra tay độc ác thế nào.
"Còn kêu la om sòm sẽ giết chết mày." Người đàn ông đó dữ tợn nói.
Tào Bảo rùng mình một cái, sợ đến mức không dám nói lung tung.
Vu Lan là đội trưởng đội hình sự, tố chất tâm lý rất tốt, cô không hoang mang rối loạn mà trước hết thầm phân tích trong lòng, xem rốt cuộc là ai muốn bắt cóc mình.
Những người đó có thể gọi tên mình, chứng tỏ đây là một vụ bắt cóc đã được lên kế hoạch từ trước.
Cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông mũi chim ưng phía trước: "Rốt cuộc các ngươi là ai? Muốn đưa chúng tôi đi đâu?"
Người đàn ông mũi chim ưng đó rõ ràng chính là thủ lĩnh của mấy người này.
"Cảnh sát Vu, cô bắt nhiều đàn em của tôi như vậy, cuối cùng tôi cũng đòi lại công bằng cho họ rồi."
"Anh... anh là người của Nhật Nguyệt Thần Giáo?"
Vu Lan nghe thấy người mũi chim ưng nói vậy thì con ngươi hơi co lại, trong đầu lập tức nghĩ đến một giáo phái, không nhịn được nói thành tiếng.
"Nhật... Nhật Nguyệt Thần Giáo?" Nghe thấy cái tên này, Tào Bảo miệng đầy máu càng luống cuống, nét mặt đầy sự hoảng sợ.
Trần Dương ở bên cạnh nghe vậy thì khẽ nhíu mày.
Nhật Nguyệt Thần Giáo?
Đó là một giáo phái sao?
Lục đại phái có Nhật Nguyệt Thần Giáo?
Lúc Trần Dương đang nghi ngờ, người mũi chim ưng bật cười: "Cảnh sát Vu đúng là thông minh, mới vậy đã đoán được rồi, có điều đoán đúng không được thưởng đâu."
"Cảnh sát Vu, kẻ hèn này là Ân Trường Không, đường chủ của Nhật Nguyệt Thần Giáo ở thành phố Tây Xuyên." Ân Trường Không nói: "Cô đúng là có năng lực, chỉ trong một tháng ngắn ngủi đã bắt mười mấy thuộc hạ của tôi, cô nói xem tôi phải tính món nợ này với cô thế nào đây?"
Vu Lan cắn răng không nói gì, nhớ tới lúc ở trên núi Nga Mi, sư phụ đã nói: "Lan Lan, thiên hạ này ngoài sáu chính phái lớn chúng ta thì còn có hai đại tà giáo. Đệ tử của tà giáo này không ác không làm, nếu có gặp nhất định không được nương tay, hiểu không?"
Lời nói của sư phụ luôn được cô ghi tạc trong lòng.
Nhật Nguyệt Thần Giáo này chính là một trong hai đại tà giáo, đệ tử trong giáo có đến mấy trăm nghìn người.
Một trăm năm trước, lục đại phái liên hợp công kích tổng đàn của Nhật Ngữ Thần Giáo, như vậy mới khiến Nhật Nguyệt Thần Giáo yên lặng trăm năm.
Nhưng thời đại thay đổi, mấy năm gần đây, Nhật Nguyệt Thần Giáo không chỉ có dấu hiệu hồi sinh mà còn càng ngày càng lớn mạnh, trở thành tai họa hàng đầu của lục đại phái.
Nhật Nguyệt Thần Giáo phân chia đẳng cấp cực kỳ nghiêm khắc, người có thân phận cao nhất chính là giáo chủ và giáo chủ phu nhân của Nhật Nguyệt Thần Giáo.
Dưới giáo chủ là hai vị sứ giả Nhật, Nguyệt và Tứ Đại Tinh Quân.
Tứ Đại Tinh Quân theo thứ tự là: Thương Long Tinh Quân, Bạch Hổ Tinh Quân, Chu Tước Tinh Quân và Huyền Vũ Tinh Quân.
Xuống dưới nữa là đường chủ, cuối cùng chính là giáo chúng.
Thế lực của Nhật Nguyệt Thần Giáo vô cùng khổng lồ, lập nên rất nhiều phân đường ở các thành phố, trải rộng khắp thiên hạ, lục đại phái hoàn toàn không thể so sánh được.
Hơn nữa còn có tin truyền ra là Vô Lượng Kiếm Phái trong lục đại phái đã hợp tác với Nhật Nguyệt Thần Giáo, không biết có phải là sự thật không nữa.
Đệ tử của tà giáo phá nhà phá xóm, Vu Lan sao nhẫn nhịn được?
Chỉ là cô không ngờ, Nhật Nguyệt Thần Giáo lại có thể ngông cuồng đến thế, dám trả thù mình một cách trắng trợn như vậy.
Dọc đường đi, Vu Lan nghĩ cách báo tin cho đồng nghiệp nhưng đều bị người khác nhìn chằm chằm, cô căn bản không có cơ hội báo tin.
Chiếc xe nhanh chóng dừng lại, Ân Trường Không ra hiệu bảo thuộc hạ bịt kín mắt ba người Trần Dương.
Sau khi xuống xe, Trần Dương bị một người kéo lên phía trước.
Tuy không thấy rõ cảnh tượng xung quanh lắm, nhưng Trần Dương vẫn luôn lưu ý động tĩnh xung quanh.
Đi khoảng hơn mười phút, không khí bỗng có một mùi tanh nồng nhè nhẹ, kèm theo tiếng sóng vỗ.
Trần Dương kết luận, ba người họ bị Ân Trường Không đưa tới bờ biển Tây Hải, vị trí cụ thể thế nào anh cũng không rõ.
Đi thêm mấy phút nữa, ba người Trần Dương được cởi bịt mắt ra.
Sau khi thấy khung cảnh xung quanh, Trần Dương vô cùng kinh hãi.
Ba người họ bị dẫn xuống một cái mật thất rất lớn, nếu anh không đoán sai thì đây chính là phân đường của Nhật Nguyệt Thần Giáo bây giờ.
Chỗ bọn họ đang đứng là một đại sảnh, bốn phía thông với bốn con đường, mỗi con đường đều có người canh gác.
Anh nhíu mày, đại sảnh này có mùi dầu hỏa rất khó ngửi, anh nhìn mấy cây đuốc cắm trên vách tường, lập tức hiểu ra.
Tào Bảo vội vã hùa theo Vu Lan.
Vu Lan thấy Tào Bảo sợ chết như thế thì im lặng, nhưng trong lòng cực kì thất vọng.
Ân Trường Không cười to nói: "Cảnh sát Vu, cô đang đùa tôi đấy à? Tôi tốn bao sức lực mới bắt được ba người, cô nói thả liền thả? Cô hơi quá xem trọng mình thì phải."