Đầu óc cô ta trống rỗng, người này là ai? Tại sao Lý Bình lại quỳ xuống thế này?
Lúc này sắc mặt của những người xung quanh đều rất kinh ngạc, nếu nghe kĩ thì còn có thể nghe thấy tiếng xì xào bàn tán của người khác.
Trần Dương nhìn Lý Bình cười: "Còn kêu tôi quỳ nữa không?"
Lý Bình nghe xong sợ đến mức liên tục xin tha thứ: "Chủ tịch Trần, em có mắt như mù, mạo phạm đến anh, anh nể mặt chị họ em, tha cho em với".
Nghe được những lời của Lý Bình, Lý Mật tức điên, thứ vô dụng này đúng là đồ ngu, không nhìn thấy chủ tịch Trần đang khó chịu đây sao?
Tất cả mọi thứ cô ta có được bây giờ đều do Trần Dương ban cho, nghĩ đến đây chân cô ta mềm nhũn ra, lấy hết can đảm bước đến chỗ Trần Dương, hốt hoảng nói: "Chủ… chủ tịch Trần, là tôi chưa tốt, tôi sẽ đuổi nó đi ngay ạ! "
Thực ra, nếu Trần Dương tức giận, cô ta sẽ không sợ đến thế, nhưng điệu bộ tươi cười của Trần Dương, làm cô ta không lường trước được điều gì.
Rõ ràng là anh đang vô cùng tức giận.
Nhìn thấy dáng vẻ dè dặt thận trọng của Lý Mật, Trần Dương khẽ thở dài: "Em cô, cô tự xử lý đi, nhưng đừng có lặp lại chuyện này lần nữa đấy! Còn nữa, tiền thưởng quý này của cô sẽ bị cắt, coi như lấy công chuộc tội! "
"Vâng, chủ tịch Trần!"
Trần Dương đã trừng phạt mình rồi, có nghĩa là anh ta không thực sự tức giận, Lý Mật thầm trách mình, mọi thứ diễn ra vô cùng thuận lợi khiến cô mất cảnh giác.
Chính Trần Dương đã dặn dò kỹ là để lại hai căn hộ, cô ta đúng là ngu mới tự tiện bán cho Lý Bình, nghĩ đến đây, cô ta liền chán nản không thôi.
Lúc này, cô ta nhìn thấy Lý Bình đang khúm núm quỳ trên mặt đất, cơn giận trong cô ta lập tức bùng lên: "Còn quỳ ở đó để mà làm mất mặt nhau à, còn không mau đem con tiện nhân kia cút đi!"
Lý Bình sợ tới mức nhanh chóng từ dưới đất bò dậy, cúi đầu khom lưng nói với Trần Dương: "Đội ơn, đội ơn chủ tịch Trần đại ân đại nghĩa!"
Nói xong hắn liền rời đi như thể chạy trốn, Hứa Thiến Thiến ở bên nhìn thấy Lý Bình đã đi rồi, vội vàng với theo định bắt lấy Lý Bình, nhưng cô ta còn chưa kịp chạm vào thì đã bị hắn đá văng ra: “ Mẹ kiếp, con đàn bà thối tha, cút ngay, nếu không phải vì mày, ông đây có xúc phạm đến chủ tịch Trần không? Tao nói cho mày biết, tao với mày kết thúc rồi!”, nói xong liền sải bước rời đi.
Hứa Thiến Thiến đang lăn lộn trên mặt đất, cô ta chả sợ mất thể diện, nếu Lý Bình thật sự không cần cô ta nữa, cô ta sẽ lập tức trở lại nguyên hình.
"Anh yêu à, đợi em, đợi em với...”
Đứng bên cạnh Trần Dương, Lưu Xảo Xảo nhìn anh bằng ánh mắt kỳ quái, anh ấy... hóa ra lại ghê gớm đến thế, ngay cả đến tổng giám đốc của công ty bất động sản Đại Thuận cũng phải sợ anh ấy!
Lưu Xảo Xảo nhìn khuôn mặt tuấn tú góc cạnh của Trần Dương, trong lòng chợt xấu hổ.
"Anh ấy trông đẹp trai quá!"
Trần Dương ở bên cạnh không hề để ý đến sự thay đổi của Lưu Xảo Xảo, xử lý xong chuyện, Trần Dương bảo Lý Mật về trước, sau đó tạm biệt Lưu Xảo Xảo, tới siêu thị mua một ít hoa quả rồi về nhà.
Kết quả là vừa bước vào biệt thự, liền gặp ngay Đường Tĩnh từ trong phòng bước ra.
Nhìn thấy Trần Dương quay lại, bà ta tức đến phát rồ, nhanh chóng đi tới đẩy anh ra: "Đồ rác rưởi, cút ra ngoài mau, đồ ăn trộm, nhà chúng tao không cho phép kẻ trộm vào nhà”.
Bị bắt vì ăn cắp đồ lót của phụ nữ.
Thật đáng xấu hổ.
Trần Dương bị bất ngờ không kịp phản kháng, trái cây trong tay lập tức rơi xuống, vãi ra đất.
Đường Tĩnh vẫn không có động tĩnh gì, cười lạnh: "Nghe cho rõ đây. Ngày mai mày và Diệu Diệu sẽ đến Cục dân chính ly hôn. Không dây dưa nữa...”
Trần Dương không nói gì, ngồi xổm xuống, lần lượt nhặt từng quả rơi vãi trên mặt đất.
Đúng lúc này, Tô Diệu nghe thấy tiếng động vội vàng từ trong phòng đi xuống, nhìn thấy Trần Dương bị mẹ chặn ở ngoài cửa, hoa quả rơi vãi khắp sàn nhà, cô vội vàng chạy tới: “Mẹ, mẹ làm gì vậy? Là con bảo anh ấy quay lại mà”.
Cái gì?
Là con đã gọi tên trộm này quay lại?
Đầu Đường Tĩnh mông lung khó hiểu.
Đứa con gái yêu của bà, nó chưa tỉnh ngủ sao?
Bà ta nhiều lần dặn dò rằng không được để cho tên rác rưởi này biết địa chỉ nhà mới, nhưng cô lại chủ động đưa anh về, bà ta sững sờ đứng đó, không biết nói gì.
Một lúc sau, lồng ngực của Đường Tĩnh quặn thắt, oán giận chỉ vào Tô Diệu, nói: "Đây là nghiệp duyên, sao con lại mù quáng như vậy? Công tử nhà họ Thẩm kia tốt như vậy, đã gặp mặt nhau rồi, không phải con đã nói cậu ta rất được sao? Còn nói muốn suy nghĩ chuyện ở bên cậu ta nữa sao?"
Tô Diệu chợt xấu hổ, lúc đó là do cô không hiểu được nội tình của sự việc đấy chứ?
Chuyện xảy ra vài ngày trước Tô Diệu đã không nói cho mẹ biết, cho nên bây giờ bà ta vẫn nghĩ Thẩm Lãng là con rể vàng trẻ tuổi và giàu có.
Thấy mẹ cứ nói hết cả ra, Tô Diệu vội vàng: "Mẹ, con nói con sẽ ở bên anh ta khi nào? Mẹ cứ nói lung tung thế? Dù thế nào, con ... con cũng sẽ không ly hôn với Trần Dương đâu”.
Đường Tĩnh tức giận, nắm lấy cánh tay Tô Diệu, sau đó đóng cửa lại: “Cậu đi đi, hôm nay tôi nhất định không cho cậu vào nhà”.
Đường Tĩnh rất kiên định, dù thế nào hôm nay cũng không cho Trần Dương vào, nhất định phải cho Tô Diệu ly hôn với thằng ăn trộm đấy.
Ở ngoài cửa, Trần Dương sờ sờ mũi, được lắm, dù sao thì anh cũng không muốn quay lại, giờ về nhà mình là tốt nhất.
Ngược lại, Trần Dương cảm thấy thoải mái, tự do, anh cũng không phải kẻ tâm thần, ngày nào cũng bị gọi tới gọi lui, chỉ tay vào mũi mà chửi bới, có quỷ mới chịu được.
Sau khi đến biệt thự trung tâm, Trần Dương lấy chìa khóa ra rồi bước vào, cái này là cái lúc nãy Lý Mật đưa cho anh.
Mở cửa nhà nhìn vào, chợt thấy vô cùng vắng lặng, anh gọi bố mẹ thì không thấy ai trả lời.
Đặt đồ lên trên bàn trà, mới thấy một tờ ghi chú bên trên.
Thì ra hai người đã về quê, mảnh giấy này là do hai người họ cố tình để lại, vì sợ Trần Dương khi về sẽ không tìm thấy mình.
Trần Dương nở nụ cười, đoán được hai người ở đây không có ai nói chuyện cùng, về quê tìm người buôn chuyện rồi.
Trần Dương sờ sờ bụng, mở tủ lạnh tìm thứ gì đó, ăn đại vài thứ.
Sau đó anh mãn nguyện nằm xuống ghế sô pha, lấy quyển "Diệu Thủ Không Không" mà Giáo chủ phu nhân đưa cho anh ra.
Tuy nói Diệu Thủ Không Không này là một cuốn sách về nghệ thuật ăn cắp, nhưng chủ nhân của kỹ thuật này là vua trộm Diệu Thủ Không Không. Dù xuất thân từ môn phái Cửu Lưu, nhưng ông ta trung thành và can đảm, tuyệt đối không bao giờ ăn cắp của cải bất chính.
Mở đầu là đoạn văn khuyên người hướng thiện, đừng trộm cắp của cải bất chính, cướp của người giàu chia cho người nghèo, kẻ hiểu biết sẽ cứu giúp thiên hạ, kẻ nghèo khổ thì chỉ biết lo thân.
"Chà, Diệu Thủ Không Không này thực sự là một tên trộm chính nghĩa!"
Trần Dương vốn vẫn còn chưa hứng thú cuốn sách này lắm, ngay lập tức khâm phục khi thấy những lời ông ta lưu lại để khuyên dạy thế hệ tương lai.
Thực ra, người nào cũng có cái hay và cái dở, điều đó tùy thuộc vào cách bạn nghĩ về nó.
Nghĩ đến đây, Trần Dương tĩnh tâm rồi tiếp tục đọc cuốn sách,
Trần Dương đã bị mê hoặc.
Diệu Thủ Không Không này không chỉ ghi lại hàng trăm kỹ thuật trộm cắp, mà quan trọng hơn, nó còn ghi lại phương thức tuyệt vời mà Diệu Thủ Không Không đã sử dụng.
Phù Du Công!
Sở dĩ Diệu Thủ Không Không có thể trộm được bất cứ thứ gì, đó là ngoại trừ tài trộm cắp tuyệt diệu của ông ta, công lao của Phù Du Công là vô cùng to lớn.
Vào thời cổ đại, mái nhà đều làm bằng ngói, Diệu Thủ Không Không sử dụng Phù Du Công không chỉ có thể bay trên mái nhà như đi trên mặt đất, mà còn không phát ra tiếng động nào.
“Đồ tốt, quả là đồ tốt, kỹ năng Phù Du Công này quả là hữu dụng!” Trần Dương như là gặp được bảo vật, mẹ nó, đây chính là thứ khinh công được nói đến trong truyền thuyết.
Trần Dương vô cùng phấn khích, vội vàng luyện tập theo lộ trình dài của Phù Du Công.
Sau khi luyện tập cả đêm, Trần Dương chẳng những không cảm thấy mệt mỏi, ngược lại còn tràn đầy năng lượng, cảm thấy có một luồng khí mát lạnh chạy dọc người mình, Trần Dương không khỏi bật cười, coi như đã biết được một chút về Phù Du Công rồi.
Anh mệt mỏi duỗi eo, điện thoại vang lên, là Tô Diệu gọi: "Trần Dương, anh cuối cùng cũng nghe máy rồi. Anh lại giận em sao?"
Trong điện thoại, giọng nói của Tô Diệu nghe vô cùng tủi thân và kiệt sức.
Trần Dương sững sờ, cầm điện thoại di động lên xem, phát hiện Tô Diệu đã gọi cho mình hàng chục cuộc, gửi hàng chục tin nhắn, nhưng anh không trả lời một tin nhắn nào.
Anh vỗ đầu giải thích: "À, tối qua ngủ say quá không nghe thấy chuông điện thoại”.
Tô Diệu gần như cả đêm qua không ngủ, cô vô cùng sợ hãi, cô sợ Trần Dương sẽ thờ ơ với cô như mấy ngày trước, sợ anh sẽ rời xa cô.
Tô Diệu sụt sịt: "Dậy đi, sắp muộn học rồi. À, anh còn chưa ăn sáng đúng không, em làm bữa sáng cho anh, lát nữa sẽ mang tới!"
Nói xong cô liền cúp máy!