Cô ấy liền bừng tỉnh.
Ngay sau đó, người đàn ông kia vác hai người phụ nữ trên vai đi vào.
“A, Phương Di sư thúc, Thanh Uyển sư thúc!”, Vu Lan mừng rỡ!
Trần Dương đặt hai người họ lên trên giường.
Haizz!
Mệt chết đi được.
Trần Dương thở một hơi dài.
Nhìn hai người nằm bất động, Trần Dương sử dụng cương khí để giải huyệt vị trên người bọn họ.
“Dâm tặc, mày sẽ không được chết tử tế đâu!”, anh vừa giải huyệt vị thì Thanh Uyển sư thái liền lên tiếng mắng mỏ.
Phương Di sư thái thì không nói năng gì, cô ấy lo lắng nhìn Vu Lan đang nằm trong chăn: “Lan Lan, cô sao rồi, có bị anh ta làm gì không?”
“Phương Di sư thúc, con không sao đâu!”, Vu Lan nói với Phương Di sư thái xong thì nhìn về phía Thanh Uyển sư thái: “Thanh Uyển sư thúc, người trách nhầm anh này rồi, anh ấy… anh ấy đến cứu hai người ra đó”.
“Cứu chúng ta sao?”, Thanh Uyển sư thái cười lạnh, nói: “Hắn có lòng tốt như vậy không?”
Mẹ kiếp!
Con mụ Thanh Uyển sư thái này bị bệnh gì à!
Đang yên đang lành đi tin lời người khác rồi đòi giết mình, bây giờ anh tốt bụng cứu cô ta, lại còn bị nghi ngờ.
Lẽ nào cô ta nghĩ anh không biết tức giận?
“Cô nói thêm câu nữa xem, tôi lập tức đem các người ném về hầm ngục, rồi để cho đám đệ tử Thần Long Giáo nhục mạ các người”, Trần Dương ra bộ hung hăng tàn ác nói.
“Mày…”, Thanh Uyển sư thái còn đang tính cãi lại, Phương Di sư thái liền vội vàng lên tiếng: “Này cậu, cậu đừng tức giận, là do chúng tôi đã trách lầm cậu”.
“Cô nói vậy thì còn tạm được!”, Trần Dương hừ lạnh một tiếng, rồi nhấc hai người đến bên cạnh bể nước nóng.
Nhưng mà khác với Vu Lan lúc nãy, Trần Dương cũng không rảnh đâu mà cởi quần áo ra cho bọn họ, cứ để họ đầm mình trong bể như vậy.
Hai người để nguyên quần áo ngâm trong hồ nước nóng, chỉ lát sau thôi, nước bên trong đen kịt lại.
Đậu, bẩn vậy!
Trần Dương tỏ ra vẻ ghê rợn, cũng may hai người này đều cạo trọc đầu, nên không cần gội, nếu không chắc lại đến tay anh mất.
“Hai người cứ tắm cho sạch sẽ đi nhé”, Trần Dương nói thôi chứ không buồn nhìn hai người họ, anh đi rót cho mình một ly nước.
Thanh Uyển sư thái và Phương Di sư thái nhìn nhau, hai người đều tỏ ra lúng túng.
“Này anh, anh có thể qua đây một lát được không?”
“Lại sao thế?”
Trần Dương bực bội đi đến.
“Này, anh có thể, có thể… tìm cho chúng tôi ba bộ quần áo được không?”, Vu Lan ngại ngùng nói: “Chúng tôi không thể nào không mặc gì được”.
“Cô chờ một lát”, nói đoạn Trần Dương đi đến chỗ ngăn kéo tìm, nhưng tìm đi tìm lại cũng chỉ thấy mấy bộ quần áo bó sát.
Nhưng mà mấy bộ này mỏng tang tang, mặc cũng như không mặc.
Trần Dương lúng túng sờ lỗ mũi, Thái Mỹ Cơ với Long Tại Thiên quả là biết hưởng thụ.
Anh bỏ đồ xuống rồi lại lật tìm tiếp, tìm chừng mười phút mới tìm ra ba bộ đàng hoàng.
Khi anh mang quần áo đến trước mặt Vu Lan, mặt cô ấy thoáng đỏ bừng: “Này anh… quần áo gì sao mỏng vậy”.
“Thì mặc tạm vào đi, đợi sáng mai rồi tôi đi tìm cho mấy bộ khác”.
Quần áo của Thái Mỹ Cơ xuyên thấu quá nên đúng là khó lòng mà mặc nổi, đợi sáng mai anh sẽ tìm vài bộ quần áo của nữ đệ tử Thần Long Giáo là cho bọn họ là xong.
“Cảm ơn anh!”, Vu Lan đỏ mặt hỏi: “Này anh, anh tên là gì vậy?”
“Cô cứ gọi tôi là Trần… Trương Đống là được rồi”.
“Vậy tôi gọi anh là anh Trương nhé”, Vu Lan cười một tiếng: “Anh Trương, rốt cuộc anh có chức vụ gì trong Thần Long Giáo vậy?”
“Cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi”, Trần Dương lạnh giọng nói.
“Ồ”.
Xem ra địa vị của Trương đại ca này trong Thần Long Giáo không phải thấp, nếu không sao có thể có bản lĩnh lớn đến vậy được.
Trong lòng Vu Lan thầm nghĩ.
Sau đó, Trần Dương đưa Thanh Uyển sư thái và Phương Di sư thái ra khỏi bể nước nóng.
Anh dùng tấm vải trắng bịt mắt lại, sao đó cởi quần áo trên người họ xuống.
“Không được kêu, ai dám phát ra âm thanh, đừng tránh tôi không khách khí!”, Trần Dương nói: “Tôi không nhìn thấy gì hết, nên đừng lo tôi sẽ sàm sỡ các cô”.
Nói xong, anh dùng khăn tắm quấn họ lại, sau đó đặt lên trên giường.
Thanh Uyển sư thái giận đỏ mặt, nếu không phải vì trúng Nhuyễn Cân Tán, thì cô ta nhất định phải chém tên dâm tặc này.
Mặt Phương Di sư thái cũng đỏ bừng lên, trong đầu cô ấy luôn hiện lên hình ảnh ban nãy Trần Dương không may phải chạm phải thân thể cô ấy.
Ba cô gái xinh đẹp mình trần nằm trên giường, chuyện này đối với Trần Dương đúng là một sự giày vò ghê gớm.
Mặc dù Thanh Uyển và Phương Di đã hơn 30 tuổi, nhưng họ chăm sóc cơ thể rất tốt, nhìn không kém gì Vu Lan cả.
Ba người mỗi người một vẻ, nhưng họ đều giống nhau ở chỗ là rất đẹp, dáng người thì vô cùng nuột.
Nhìn thấy ánh mắt gian xảo của Trần Dương cứ lởn vởn trên người mình, Vu Lan vô cùng ngượng ngùng, mặt Phương Di cũng đỏ ửng như người say rượu.
Chỉ có Thanh Uyển sư thái là tức đến mức đỏ bừng mặt.
“Tên dâm tặc này…”
Chưa hết câu trước mặt Thanh Uyển sư thái liền tối sầm lại, ngất đi.
Mẹ kiếp, con mụ Thanh Uyển sư thái này cứng đầu quá đi mất, tự dưng tức quá làm gì để mà ngất đi.
Trần Dương cũng không còn lời nào để nói.
Vu Lan cắn cắn môi nói: “Anh Trương, anh có thể mang cho chúng tôi chút đồ ăn không? Sư thúc tôi… đói quá ngất rồi!”
Cái gì?
Đói phát ngất sao?
Trần Dương định thần nhìn lại, phát hiện ra sắc mặt Thanh Uyển sư thái tái đi, mặt cắt không còn giọt máu, nhìn giống như là đang ốm.
“Các cô chờ đó, tôi đi một lát rồi quay lại”.
Trần Dương vừa nói vừa đẩy cửa đi ra ngoài, nửa tiếng sau, anh xách theo một cái giỏ.
Bên trong đựng một bát cháo lớn, mấy cái bánh bao và vài món ăn nữa.
“Nào, để tôi đút cho cô”.
Trần Dương kê một chiếc gối phía sau lưng Vu Lan, sau đó đút cháo cho cô ấy.
“Anh Trương, cảm ơn anh”, Vu Lan cười ngọt ngào với Trần Dương.
Trần Dương cười thôi chứ không nói gì, anh từ từ đút cho Vu Lan hết bát cháo, sau đó là 2 chiếc bánh bao, rồi mới thôi.
“Này sư thái, để tôi đút cho cô”, vừa nói Trần Dương vừa cởi giày tiến lên trên giường, ngồi bên cạnh Phương Di sư thái.
Phương Di sư thái đỏ mặt nói: “Này cậu, cậu gọi tôi Phương Di là được. Còn nữa, cảm ơn cậu nhiều nhé”.
Giọng nói nhẹ nhàng, lại vô cùng ôn hòa, khiến Trần Dương nghe xong cũng mềm tai.
“Nào, Phương Di sư thái, cháo hơi nóng nên cô cẩn thận chút”, vừa nói Trần Dương vừa thổi cháo, cẩn thận đút vào miệng Phương Di.
1 miếng, 2 miếng, 3 miếng…
Sau khi ăn hết bát cháo, sắc mặt Phương Di cũng khá lên nhiều: “Cậu, cậu Trương, làm phiền cậu quá rồi”.
“Không có gì đâu”.
Trần Dương cười một tiếng, rồi anh ấn một cái sau gáy Thanh Uyển sư thái.
“Ôi…”
Thanh Uyển sư thái kêu lên một tiếng nhẹ, sau đó dần tỉnh lại.
“Nào, ăn cháo đi!”, Trần Dương múc thêm một bát cháo nữa, mặt lạnh như băng đưa cháo đến trước miệng cô ta: “Há ra!”
“Mày, tao có chết cũng không ăn cháo của mày”, Thanh Uyển sư thái cảm thấy vô cùng nhục nhã, thân là trưởng lão phái Nga My, mà lại giống như tên ăn mày vậy, điều này khiến cô ta không thể chịu nổi.
“Thanh Uyển sư thúc, anh Trương là người tốt mà”, Vu Lan ở gần đó khuyên nhủ: “Nếu mấy ngày trước anh ấy không đưa cho chúng ta bánh bao và thuốc, sợ rằng sư thúc đã sớm…”
Vu Lan nói không sai, nếu Trần Dương không đem bánh bao và thuốc hạ sốt đến, Thanh Uyển sư thái e rằng lành ít dữ nhiều.
“Thanh Uyển, Vu Lan nói đúng đó”, Phương Di sư thái cũng đỏ mặt nói: “Cậu Trương này, cậu ấy thực sự là người tốt, ngoài việc mang đồ ăn với mang thuốc đến, còn cứu chúng ta nữa, đúng là người trung nghĩa”.
“Xí, trung nghĩa mà lại mà lại đi cởi hết đồ của ba người chúng ta rồi để trên giường sao? Người trung nghĩa mà lại tắm cho chúng ta sao?”, Thanh Uyển sư thái châm chọc nói: “Vừa rồi cánh tay thối của hắn còn sờ soạng trên người chúng ta đó, giờ lại giả nhân giả nghĩa đút cháo cho chúng ta, chẳng phải người tốt lành gì!”
Mẹ kiếp!
Trần Dương liền tức giận.
Nếu không dạy dỗ cô ta, thì cô ta lại nghĩ mình như thế nào.
“Có ăn hay không?”, sắc mặt Trần Dương lạnh xuống.
“Không ăn, mày đừng hòng…”
Không đợi cô ta nói hết, Trần Dương xoay người ngồi lên trên người Thanh Uyển, vội bóp chặt lấy mặt cô ta, mở miệng ra.
“Không ăn cũng phải ăn!”, Trần Dương đổ cháo vào miệng cô ta: “Nếu cô dám nôn ra chăn thì tôi sẽ mở chăn ra, đợi đến lúc đó xem ai thiệt ai hơn!”
“Mày…”, Thanh Uyển sư thái trợn trừng hai mắt.
Ba người bọn họ đều đang trần truồng, nếu mở chăn ra thì sẽ bị nhìn thấy hết còn gì?
Mặt Vu Lan và Phương Di cũng đỏ bừng lên.
“Anh Trương, anh đừng…”
Cô đừng quên là cô đã thề rồi đó, giờ cô là người của ai, phải bênh ai mới đúng?
“Lan Lan, có phải tên khốn kiếp này đã uy hiếp cô?”
“Sư thúc, anh Trương không hề uy hiếp tôi, mọi chuyện là do tôi tự nguyện”, Vu Lan cười gượng nói.
“Nuốt mau, không lẽ nào tôi không nhét vào miệng cô được?”
Trần Dương lạnh lùng đút từng thìa cháo vào miệng cô ta.
Sau khi đút xong, Thanh Uyển sư thái tức giận đùng đùng.
Trần Dương liếc nhìn cô ta: “Cô phải hiểu rõ là tôi cứu các cô, đừng làm ra vẻ bản thân đã phải hy sinh nhiều như thế”.
Vừa nói, Trần Dương vừa đi đến cuối giường nằm xuống, nhắm hai mắt lại.
Mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, anh cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Ngày mai, đợi đến khi đám đệ tử phát hiện thiếu người, nhất định sẽ náo loạn cả lên, giờ anh cần nghỉ ngơi dưỡng sức, để mai còn đối phó.
Nghĩ vậy, Trần Dương nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ba người kia nằm ở đầu còn lại, khi họ nghe thấy tiếng hít thở cuối giường, thì trố mắt nhìn nhau, khuôn mặt đầy phức tạp.
Thôi, ngủ đi!
Mấy ngày nay bọn họ phải ngủ trong hầm ngục lạnh giá, nên giấc ngủ cũng chẳng tròn, bây giờ được ăn no, lại còn được tắm nước nóng, nên vô cùng thoải mái.
Chẳng bao lâu ba người họ cũng thiếp đi.
Bị đánh thức, Trần Dương cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, anh mở mắt nhìn, trước mặt anh là một mảng trắng lòa, đầu của anh đang tựa vào bên kia.
Mẹ kiếp!
Trong nháy mắt anh liền bừng tỉnh, sau đó anh nhìn thấy Phương Di dường như đang khóc, Thanh Uyển sư thái thì nghiến răng nghiến lợi, còn Vu Lan thì mặt đầy mơ hồ.