“Ăn hại, lũ ăn hại…”
Chân Kiến tức giận đập hết đồ trước mặt gã đi, không còn một thứ nào.
Cô trợ lý đứng bên cạnh cũng hết hồn hết vía, run lẩy bẩy.
“Trần Dương là cái thá gì chứ? Mà dám tuyên bố là cho tôi hai ngày để đến giải thích”.
Chân Kiến tức phát điên, chỉ cần nghĩ đến chuyện lần trước bị làm nhục trước đài truyền hình Giang Nam thôi, là gã muốn đem Trần Dương ra lột da rút gân.
Vốn dĩ, gã tính âm thầm mở một chi nhánh trong tòa nhà Huyễn Ngu, sau đó từng bước xâm chiếm Huyễn Ngu.
Nhưng gã đã quá chậm chân, gã nói với cô trợ lý bên cạnh: “Liên lạc cho tất cả các đầu mối, toàn lực chèn ép Huyễn Ngu, tôi muốn cho Huyễn Ngu biết ai mới chính là lão đại trong làng giải trí”.
“Dạ… tổng giám đốc”, cô trợ lý gật đầu như bổ củi, vội vàng chạy từ phòng làm việc ra ngoài.
Sau khi trợ lý rời đi, Chân Kiến còn chưa hết bực mình, gã gọi một ngôi sao hạng 3 của công ty giải trí thiên Hạ đến, sau đó gã hung hãn trút hết cơn giận.
Vài phút sau, Chân Kiến hài lòng ngồi trên ghế sofa, để mặc cho nữ nghệ sĩ kia dọn dẹp chiến trường cho gã.
“Tổng giám đốc Chân, anh đúng là ngày càng lợi hại, lúc nãy em cảm giác như mình được lên đến chín tầng mây ấy”.
“Ha ha, đúng là miệng lưỡi dẻo quẹo”, Chân Kiến nghe cô ả nói vậy thì liền cảm thấy độ nam tính được tăng lên nhiều: “Nếu như không phải vì lát nữa còn có việc, thì anh sẽ dạy dỗ em đến nơi đến chốn”.
Cô ả kia nghe vậy thì liên tục cầu xin tha thứ, nhưng trong lòng thầm oán: “Thử kéo xuống đi, một phút thôi cũng chắc gì đã chịu được nổi”.
“Được rồi, đi ra đi, mấy ngày nữa vừa tầm có một chương trình mới sắp quay, đến lúc đó anh sẽ sắp xếp cho em một vai quan trọng”.
“Cảm ơn tổng giám đốc Chân, cảm ơn anh nhiều”.
Cô ả hài lòng đi ra, kết quả vừa mở cửa thì một cô gái dáng người gầy gầy cao cao đi đến.
“Chị Thanh Thanh”, cô ả vội vàng chào hỏi.
Cô gái này không ai khác chính là Kỷ Thanh Thanh, là tiểu hoa đán đang nổi của công ty giải trí Thiên Hạ.
Showbiz là một nơi phân biệt đối xử, ai hot hơn thì người địa vị người đó càng cao.
Kỷ Thanh Thanh năm nay mới 20 tuổi, nhưng cô ta đã trở thành một tiểu hoa đán trong nước, vậy nên cô ả kia đâu có cửa nào bì được.
“Ừ”.
Kỷ Thanh Thanh còn chẳng thèm nhìn cô ả lấy một cái, trả lời cho có lệ rồi sải chân bước vào.
“Tổng giám đốc Chân, anh gọi em ạ?”
“Ngồi đi!”
Chân Kiến thấy Kỷ Thanh Thanh thì bộ mặt liền giãn ra, vui vẻ nói: “Nào, có chuyện này tôi muốn thương lượng với cô”.
“Tổng giám đốc Chân, có việc gì anh cứ việc nói thẳng, lát nữa em còn có show diễn”.
Chân Kiến đã sớm quen với lối thẳng tính của Kỷ Thanh Thanh. Hơn nữa cô ta chạy show cũng là giúp gã kiếm tiền, nên đâu có thể trách cô ta.
“Cô xem đoạn qua video này đi”.
Chân Kiến cầm lấy điện thoại, mở video ra.
Trong video là cuộc cãi vã giữa một người đàn ông và ba người phụ nữ, nhìn kỹ một chút, thì nhân vật nữ chính trong này chẳng phải là Kỷ Thanh Thanh và trợ lý của cô ta sao?
Còn người đàn ông kia, chính là tổng giám đốc tập đoàn Huyễn Ngu, Trần Dương.
Cô ta ngây ra, đây chẳng phải là mâu thuẫn lần đó xảy ra vào hôm quay chương trình trung thu của đài truyền hình Giang Nam hay sao? Sao Chân Kiến lại có được video này?
“Tổng giám đốc Chân, anh cho em xem video này là có ý gì vậy?”
“Từ đã, cô cứ xem hết đi”, Chân Kiến nở một nụ cười nham hiểm.
Không làm được gì khác, Kỷ Thanh Thanh đành chịu nhịn ngồi xem toàn bộ video, video này cũng ngắn, chỉ vẻn vẻn khoảng 3 phút.
Nhưng chỉ 3 phút đó thôi, mà đã thấy được sự hung hăng vô cùng của Trần Dương. Từ video này có thể thấy được Trần Dương đang gây gổ với cô ta, hơn nữa nhìn từ góc độ nào đó, đôi tay của anh dường như còn đụng vào chỗ nào đó không nên sờ.
Xem thì có vẻ như là đang cố ý.
“Video này… đã được chỉnh sửa phải không?”
Kỷ Thanh Thanh vừa xem đã hiểu được, đây rõ ràng là video đã được chỉnh sửa.
“Ha ha ha… cô chớ ăn nói bậy bạ, video này là tôi lấy được từ camera đài truyền hình Giang Nam đó, làm sao có chuyện chỉnh sửa được chứ?”
Chân Kiến cười một tiếng, sau đó lấy chiếc điện thoại về nói: “Tôi cần cô phối hợp diễn một màn kịch…”
…
Lúc này, tại đường khẩu của Nhật Nguyệt Thần Giáo tại Tây Xuyên. Triệu Uy Vũ, Thịnh Dũng, Ân Trường Không đều đang quỳ dưới đất.
“Tham kiến Giáo chủ phu nhân”.
“Đứng dậy đi”.
Mộc Thuyên nhẹ nhàng cười một tiếng, vẻ mặt ôn hòa nói: “Thánh Tử đâu, sao anh ta không đến vậy?”
Triệu Uy Vũ gãi đầu nói: “Phu nhân, tôi quên không thông báo cho Thánh Tử rồi ạ”. Dạo gần đây Trần Dương không hề tìm hắn, nên hắn và Thịnh Dũng chỉ còn biết ở trong khách sạn nằm chờ, ăn rồi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn, chán thì lại gọi nhân viên đến phục vụ, cuộc sống vô cùng thoải mái.
“Vậy giờ gọi điện thoại cho Thánh Tử đi, xem anh ta đang làm gì?”
“Dạ, phu nhân!”
Ân Trường Không liền đáp lời, sau đó bấm điện thoại gọi Trần Dương trước mặt mọi người.
Lúc này, Trần Dương vừa làm bữa tối xong.
Pu pu pu.
Là ai vậy nhỉ, sao lại gọi điện thoại vào lúc này.
Anh cầm điện thoại lên nhìn, là Ân Trường Không sao.
“Lại sao đấy?”
“Thánh Tử, phu nhân đã tới”, trước mặt mọi người nên Ân Trường Không không dám gọi Trần Dương là Đường chủ.
“Phu nhân sao? Ý anh nói là Giáo chủ phu nhân?”
Nói đến nửa sau anh vội vàng hạ thấp giọng, sợ bị Tô Diệu nghe thấy: “Sao cô ta lại đến đây?”
Lúc này Ân Trường Không như chết cứng, hắn đang để chế độ loa ngoài, Trần Dương nói câu nào bọn họ đều nghe thấy hết.
“Thánh Tử, hiện giờ phu nhân đang ở đường khẩu, anh mau đến đây đi”.
“Đến cái gì mà đến, tôi còn chưa được ăn cơm tối kìa”.
Nghe thấy vậy, Ân Trường Không sốt ruột, hắn đang định nói là phu nhân cũng đang nghe bên cạnh, Mộc Thuyên liền lên tiếng: “Trần Dương, tôi cho anh nửa giờ, nếu anh không đến, tôi sẽ cử Tôn Giả gầy tóm anh đến”.
“Há? Phu nhân cũng đang ở bên cạnh sao?”
Trần Dương thầm mắng Ân Trường Không, chó má, sao không nói sớm cơ chứ?
Để Tôn Giả gầy đến bắt mình sao?
Nói thật, giờ Trần Dương đâu có sợ, xưa khác nay khác rồi, chắc rằng bọn họ cũng chẳng thể nào ngờ được, còn chưa đến một tháng, mà tu vi của anh đã tăng chóng mặt lên đến Phản Phác viên mãn.
Nhưng Trần Dương cũng không muốn để họ biết thực lực của mình, không phải vì sợ, mà là ngại phiền phức, dẫu sao Nhật Nguyệt Thần Giáo còn có Uông Thần Thông, ông ta đã đạt đến cảnh giới Quy Chân.
“Được rồi, tôi sẽ đến ngay”.
Sau khi cởi tạp dề ra, Trần Dương vội vàng tắt bếp.
“Vợ à, anh có chút việc gấp phải ra ngoài, hai người ăn cơm trước đi”.
“Chuyện gì vậy, sao cơm cũng không ăn”.
“Hôm nay chắc anh sẽ về muộn một chút, nên em với mẹ ăn trước đi nhé”.
Vừa nói anh vừa xỏ giầy vào, rồi đi thật nhanh xuống lầu.
“Cái thằng Trần Dương này, cả ngày không thấy bóng dáng đâu, Diệu Diệu, con phải cẩn thận cho mẹ, đừng đi theo vết xe đổ của mẹ, con nhất định phải quản lý cho thật chặt, đàn ông có tiền thì dễ đổ đốn lắm”, những ngày qua Đường Tĩnh có vẻ đoán ra được điều gì đó, ví dụ như chuyện anh cho bà ta 10 triệu, rồi lại còn bộ dạng cung kính của Tôn Cường, đúng là khiến người ta nghi ngờ.
“Diệu Diệu, con đừng trách mẹ nhiều lời, con có biết gần đây nó làm chung với ai không? Sao mà mẹ cảm thấy nhiều người đều sợ nó”.
Tô Diệu cười khổ nói: “Mẹ, mẹ đừng suy nghĩ nhiều, chắc là do sếp anh ấy có việc gấp thôi”.
Cô và Trần Dương đã thống nhất trước, tạm thời không nói cho bà ta biết sự thật, cho nên cô không còn cách nào ngoài việc giấu kỹ trước đã.
30 phút sau, Trần Dương lái chiếc xe 4S của mình đến đường khẩu của Nhật Nguyệt Thần Giáo.
Xuống xe, nhìn đồng hồ, anh đến muộn mất 10 phút.
Hít sâu một hơi, Trần Dương sải bước đi lên.
“Tham kiến Thánh Tử”.
Dọc đường đi, đám đệ tử canh gác nhìn thấy Trần Dương thì rối rít quỳ xuống chào.
“Tất cả đứng lên đi”.
Mấy phút sau, Trần Dương đi đến sảnh lớn, Mộc Thuyên đang ngồi chính giữa, Tôn Giả gầy, Triệu Uy Vũ, Thịnh Dũng, Ân Trường Không đều ở 2 bên đợi lệnh.
“Tham kiến phu nhân. Chúc phu nhân phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn”, Trần Dương vội vàng quỳ một chân xuống.
“Đứng lên đi, Thánh Tử!”
“Cảm ơn phu nhân”.
Trần Dương chắp tay, cười tủm tỉm đứng lên.
Hai người mặt đối mặt, Mộc Thuyên liền trợn mắt nhìn anh, đúng là miệng lưỡi lúc nào cũng dẻo quẹo ra.
“Các người lui xuống trước đi. Ân Đường chủ, dẫn tôi đi đến mật thất, tôi có chuyện muốn hỏi Thánh Tử”.
“Dạ, phu nhân!”
Ân Trường Không liền vội vàng gật đầu, tiến lên phía trước, nói: “Phu nhân, Thánh Tử, mời đi theo tôi”.
Sau mấy phút đi theo Ân Trường Không, ba người đã đến mật thất.
Mộc Thuyên vẩy tay với đám lính gác, nói: “Không có chỉ thị của tôi, thì không ai được đến gần”.
“Tuân lệnh phu nhân!”
“Vào đi”.
Mộc Thuyên nhìn Trần Dương một chút, rồi đi vào chính giữa mật thất.
Trần Dương theo sát phía sau, anh cũng đi vào.
Ầm ầm.
Cửa đá bên trong mật thất đóng lại, Ân Trường Không thở dài một tiếng nói: “Thánh Tử được phu nhân và Giáo chủ coi trọng quá”.
Bên trong mật thất, đèn đuốc sáng choang, đây chính là mật thất Ân Trường Không cất giấu “Nhật Nguyệt Thần Điển” đã trộm được, hai bên là giá sách, và một chút dược liệu.
Ở giữa mật thất còn có một chiếc vạc chế thuốc.
Một bên còn có chiếc giường đá bên trên trải một tấm da hổ.
“Phu nhân, sao đột nhiên lại đến Tây Xuyên vậy?”
Mộc Thuyên liếc nhìn anh nói: “Không hoan nghênh tôi sao?”
“Sao có thể như thế được”.
Trần Dương cười một tiếng, đi đến bên cạnh cô ta, bắt lấy đôi bàn tay nõn nà, nhẹ nhàng xoa nắn: “Tôi chỉ mong cô ở lại đây mấy ngày thì càng tốt”.
“Nào, bình tĩnh đã”, cô ta nhẹ nhàng giơ tay ra ấn vào đầu Trần Dương một cái: “Chúng ta bàn chuyện chính đã, đừng có làm loạn”.
Gạt cánh tay đang mó máy của Trần Dương xuống, Mộc Thuyên nhẹ giọng nói: “Đại hội Tinh Quân lần này của Nhật Nguyệt Thần Giáo chúng ta anh biết chứ?”
“Ừ”.
Trần Dương gật đầu một cái, nói: “Không phải ba ngày nữa mới diễn ra sao?”
“Anh biết thì tốt”, Mộc Thuyên gật đầu một cái, lấy lòng cười nói: “Giáo chủ đang bế quan, không rảnh để đến tham dự cuộc tranh giải lần này, cho nên toàn bộ cuộc thi sẽ do tôi giám sát, còn anh thân là Thánh Tử, vậy nên phải cùng tôi giám sát cuộc thi này”.
Hả?
Tôi cùng cô giám sát cuộc thi sao?
Trần Dương ngẩn người, sao mà được cơ chứ, không may bị người quen nhận ra, vậy thì thân phận của anh sẽ bị bại lộ.
“Sao mặt mày có vẻ ủ dột thế?”
“Phu nhân, tôi có thể không đi không?”, vẻ mặt Trần Dương đau khổ nói.
“Cái đồ vô lương tâm này, anh không sợ người của Lục Đại Phái sẽ bắt tôi đi à?”, Mộc Thuyên trầm tư nói: “Anh thật sự cho rằng Giáo chủ đang bế quan à? Thật ra là ông ta không dám đến”.
Cái gì?
Không dám đến sao?