Trong ánh mắt nhìn về phía Trần Dương của bọn họ tràn ngập sự phức tạp.
Tô Diệu cũng sững sờ đứng nguyên tại chỗ, trái tim cô không kìm được, đập thình thịch.
Anh… anh ấy dám nói vậy trước mặt tất cả mọi người!
“Nực cười, cậu là chồng của con bé?” Bà Tô dường như nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian, không kìm được cười phá lên: “Cậu thử hỏi Diệu Diệu xem con bé có thừa nhận cậu là chồng hay không?! Nếu như con bé thừa nhận, vậy sau này tôi sẽ coi như không có đứa cháu gái như nó. Nếu như con bé không thừa nhận, vậy cậu lập tức cút khỏi nhà họ Tô cho tôi!”
Bà Tô vừa dứt lời, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn sang phía Tô Diệu.
Đây đúng là một lựa chọn khó khăn.
Một bên là bà nội, một bên là người chồng hữu danh vô thực, rốt cục cô phải chọn bên nào đây?
Ngay khi tất cả mọi người đang xem trò vui thì Đường Tĩnh đi tới, vung tay lên, “chát” một tiếng, đánh vào mặt Trần Dương!
Cái tát này quá bất ngờ, Trần Dương không kịp đề phòng, bị đánh cho lảo đảo, gương mặt nhanh chóng đỏ bừng với tốc độ dùng mắt thường cũng thấy rõ.
“Mẹ nói rất phải, mày là cái thá gì? Sao mày dám ra quyết định thay con gái của tao?” Đường Tĩnh chửi Trần Dương: “Mày chỉ là một con chó mà nhà họ Tô nuôi thôi, có quyền gì mà lên tiếng? Kết hôn hơn hai năm, mày còn chưa nắm tay con gái tao một lần, tao chính là người đầu tiên không thừa nhận loại phế vật như mày, mau cút ra ngoài!”
Ha ha ha!
Chắc hẳn giờ tên vô dụng này đã sợ vỡ mật rồi, không có nhà họ Tô thì tên vô dụng này có thể sống sót nổi sao?
Chờ đó mà xem, Trần Dương sẽ lập tức quỳ xuống xin lỗi mà thôi!
Khi tất cả mọi người cho rằng Trần Dương sẽ xin lỗi thì Trần Dương nói cho họ biết lần này họ đã sai hết cả rồi.
Trần Dương cười lạnh, ánh mắt của anh vô cùng lạnh lùng, khiến Đường Tĩnh phải rét lạnh trong lòng.
Ánh… ánh mắt của tên phế vật này đáng sợ quá, hơn hai năm rồi, đây là lần đầu tiên bà ta nhìn thấy Trần Dương lộ ra ánh mắt như vậy, khiến bà ta phải cảm thấy run sợ!
“Mẹ không nhận con là con rể cũng không sao!” Trần Dương sờ lên vị trí vừa bị tát, nói: “Con và con gái mẹ kết hôn hai năm, trong hai năm này con chịu bao uất ức, mệt nhọc cũng chưa từng than oán nửa câu, cho dù không có công lao cũng có khổ lao!
“Các người không nhớ điểm tốt của con cũng không sao!” Trần Dương lớn tiếng nói: “Nếu như mẹ cho rằng vì con mà mẹ và Tô Diệu không thể ngẩng cao đầu trước mặt người khác thì con cũng nhận! Mẹ đã tát con một cái, chúng ta không nợ gì nhau nữa! Không phải là mẹ muốn con cút hay sao? Được, như ước nguyện của mẹ!”
Sau khi nói xong, Trần Dương đi thẳng ra cổng, không thèm ngoái đầu lại!
Lời này của Trần Dương khiến tất cả mọi người kinh ngạc.
Không ai ngờ rằng một tên phế vật lại dám nói ra những lời đó.
Chuyện này nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
Nhưng Trần Dương còn chưa đi tới cửa thì Tô Hải đã xông ra, gào: “Mẹ kiếp, đứng lại đó cho bố mày! Tao vẫn còn chưa tính món nợ khi nãy với mày đâu! Muốn đi cũng được, nhưng mày phải quỳ xuống!”
Anh ta còn chưa nói xong thì đã thấy mấy chiếc xe du lịch Jinbei đỗ trước cửa trang viên nhà họ Tô.
Ngay sau đó, có hơn hai mươi gã đàn ông cao lớn từ trên xe nhảy xuống, trên tay mỗi người đều cầm một cây gậy bóng chày hoặc là ống tuýp.
“Anh Cường!” Tô Hải đẩy người làm đang đỡ mình ra, khập khiễng đi về phía người đàn ông cầm đầu.
Người đàn ông cao lớn kia gật đầu, trên tay cầm một thanh côn sắp to như cánh tay trẻ con: “Ai dám bắt nạt cậu?”
“Chính là tên ngu xuẩn ở cổng, anh Cường, đánh gãy chân nó đi!” Tô Hải chỉ vào Trần Dương, hét lớn.
Trần Dương quay đầu lại nhìn, lập tức bật cười.
Tôn Cường?!
Viện trợ Tô Hải tìm tới hóa ra chính là đội trưởng đội bảo vệ quán bar Muses - Tôn Cường, con nuôi của Triệu Hà Cầu!
Móa nó, tên Tô Hải này đúng là quan hệ rộng mà, Tôn Cường mà cũng mời được!
Tên Tôn Cường này nổi tiếng là kẻ ác độc, lần này Trần Dương xui xẻo rồi.
“Trần Dương, anh mau chạy đi!”
Tô Diệu thấy Trần Dương gặp nguy hiểm, không biết như nào lại hô lên như vậy.
Cho dù cô chưa từng gặp Tôn Cường, nhưng thường xuyên nghe bạn bè nhắc tới.
Nghe nói trong giới sống về đêm ở thành phố Tây Xuyên, Tôn Cường vô cùng nổi tiếng.
Nổi tiếng to gan, đàn em hung ác, quan trọng hơn chính là người đứng sau lưng gã là Triệu Hà Cầu!
Triệu Hà Cầu là ai cơ chứ?!
Đó chính là ông chủ quán bar xa xỉ nhất thành phố Tây Xuyên, đồng thời cũng là một ông trùm có máu mặt!
Tô Diệu thấy Tôn Cường cầm côn sắt trên tay, dáng vẻ hung ác, nếu như Trần Dương bị gã bắt được, cho dù không bị đánh chết thì ắt cũng tàn phế.
Bản thân mình đang rất mâu thuẫn, vừa cảm thấy xem thường Trần Dương lại vừa cảm thấy lo lắng khi thấy Trần Dương gặp nguy hiểm.
“Diệu Diệu, em mau trở lại đây!” Lúc này Ngụy Minh Đông kéo Tô Diệu lại: “Em quản tên phế vật này làm gì? Loại người miệng thối như vậy thì nên để cho người khác dạy cho một bài học nhớ đời!”
“Thế nhưng…”
“Ngoan nào, nghe lời anh, chút nữa họ đánh nhau, em bị thương thì cũng không ổn!”
“Dám đánh anh em của tao hả, mày ăn gan hùm mật gấu rồi đó!” Tôn Cường ồm ồm nói.
Trong lòng Tô Hải mừng rỡ không thôi, chính anh ta cũng không ngờ Tôn Cường lại nể mặt, dẫn theo nhiều người tới đây để đánh nhau giúp mình như vậy!
Tôn Cường cách Trần Dương hơn chục mét, bởi vì trời tối, ánh sáng lại khá yếu cho nên gã tạm thời chưa nhận ra đó là Trần Dương.
Gã cầm côn sắt, hùng hổ lao về phía Trần Dương!
“Trần Dương, chạy mau đi!” Thấy Tôn Cường xông tới, trái tim Tô Diệu nhảy vọt lên cổ, cô hất tay Ngụy Minh Đông ra, định xông tới nhưng bị người nhà họ Tô ngăn cản, không cho cô đi đến.
Tô Diệu không đành lòng, nhắm mắt lại, dường như cô đã nhìn thấy cảnh Trần Dương nằm giữa vũng máu!
Nhưng cô có nằm mơ cũng không ngờ rằng thanh côn sắt trên tay Tôn Cường khi còn cách đầu Trần Dương hai mươi phân thì ngừng lại.
Trần Dương cười tủm tỉm nhìn Tôn Cường.
Trong khoảnh khắc này, sau lưng Tôn Cường ướt đẫm mồ hôi lạnh!
Ực!
Gã không kìm được nuốt nước miếng, cánh tay cầm côn sắt cũng hạ xuống.
Thấy Tôn Cường mãi không ra tay, Tô Hải cảm thấy nôn nóng.
“Anh Cường, chính là thằng ngu này đã bắt nạt em.” Tô Hải hô lớn: “Anh mau đánh nó đi, mau đánh gãy chân nó!”
“Tiểu Hải, dạy cho cậu ta một bài học là được, đừng tạo thành án mạng!” Bà Tô nói.
“Bà cứ yên tâm, cháu biết mà.” Tô Hải cười lạnh trong lòng, hôm nay Trần Dương đánh mình ở trước mặt tất cả mọi người, nếu như mình không trả thù vậy sau này mình không thể ngẩng đầu lên nổi trước mặt người nhà.
Lúc này Tôn Cường nhìn về phía Tô Hải, hỏi: “Người mà cậu muốn đánh chính… chính là anh ấy sao?”
“Đúng vậy, chính là tên ngu xuẩn này đó anh Cường!” Tô Hải lớn tiếng đáp.
Mồ hôi từ trên trán Tôn Cường chảy xuống, từng giọt to như hạt đậu, mẹ kiếp, thằng ngu này muốn hại chết mình à?!
Vị trước mặt mình là ai cơ chứ? Đó chính là nhân vật mà bố nuôi mình phải gọi một tiếng đại thiếu gia, là nhân vật mà thứ cắc ké như mình có thể đắc tội nổi hay sao?
“Tôi hỏi cậu một lần nữa, người cậu muốn đánh chính là vị ở trước mặt tôi hay sao?”
“Chính là nó!” Tô Hải bị hỏi nhiều lần đến nỗi mất kiên nhẫn: “Anh mau đãnh gãy chân tên ngu xuẩn này đi!”
“Mẹ kiếp, bố đánh gãy chân của mày trước!” Tôn Cường giận dữ gầm lên một tiếng, giơ cao thanh côn sắt trên tay, nhanh chân xông về phía Tô Hải.
Tô Hải sợ tới sững sờ, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Sao Tôn Cường lại lật kèo thế?
Nhìn Tôn Cường đằng đằng sát khí xông về phía Tô Hải, tất cả mọi người đều sững sờ, sao Tôn Cường không đánh Trần Dương mà lại đánh người nhà?!
Một chân của Tô Hải bị thương, vốn đi lại không tiện sẵn, hiện giờ lại bị mọi chuyện diễn ra trước mắt dọa cho giật thót, không thể phản ứng kịp được, chờ khi phản ứng lại thì thanh côn sắt to bằng cánh tay trẻ con kia đã đánh về phía mình!
“Á!” Chân của tôi!
Gần như Tôn Cường đã dùng hết sức, một cái tát đã khiến Tô Hải rụng vài cái răng, trong miệng máu tươi chảy ròng ròng!
Toàn thân Tô Hải sững ra, anh ta khóc lóc nói: “Anh Cường, sao anh lại đánh tôi, chẳng phải là anh nên đánh Trần Dương hay sao?”
“Mẹ mày, mày tính hại chết bố hả?!” Tôn Cường gào lên vào mặt Tô Hải!