Mục lục
Thần cấp cuồng tế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám người đứng nhìn kẻ kia truyền tống đến Bất Hủ Đạo cung.



Giữa các đạo vực có giới vực làm bình phong, các đạo vực cách nhau hàng tỷ năm ánh sáng.



Nửa canh giờ sau.



“Các vị, thời khắc chứng kiến kỳ tích đã đến rồi, giờ tôi sẽ liên lạc với người bên đó”.



Sau ba hơi thở thì đối phương bắt đầu kết nối được giọng nói.



“Có nghe thấy tiếng ta không?”



“Có… ta nghe được rồi!”



Giọng của đối phương như run lên khiếp sợ.



Không chỉ có hắn, những người vây xung quanh xem cũng mắt chữ A mồm chữ O, quả thật có thể truyền âm xuyên đại vực.



Ngay cả truyền âm thạch cấp cao nhất cũng không thể làm được chuyện này, hơn nữa để mua một máy truyền âm thạch cần đến hàng nghìn đá pháp tắc, mà còn phải đá pháp tắc cao cấp.



Còn máy truyền ảnh này chỉ cần chín mươi tám đá phá tắc sơ cấp, chênh lệch nhiều lần, hiệu quả thật kinh hoàng.



“Lợi hại thật, lại còn có thể liên lạc xuyên biên giới”.



“Tốt, đồ tốt thật đấy”.



Nghe thấy lời khen của đám người, người nọ bật cười: “Chuyện này đã là gì!”



Vừa nói, hắn vừa ấn chức năng chia sẻ video.



Sau hai hơi thở, một hình ảnh 3D lập tức xuất hiện trước mặt mọi người, đúng là người đàn ông ban nãy rồi, không chỉ vậy, mà toàn cảnh xung quanh hắn ta cũng hiện ra rõ nét.



Cảm xúc kinh ngạc trên mặt hắn cũng rõ mồn một, thậm chí còn nhìn thấy cả lỗ chân lông.



“Há!”



Ai nấy đều hít một hơi lạnh, quả thật khủng khiếp.



Chức năng này quá mạnh.



“Vị huynh đài này, nhờ huynh mua một đoạn gỗ Bất Hủ rồi truyền tống qua đây cho ta được không!”



Người kia lập tức gật đầu, hắn đi vào trong một thương hội rồi mua một đoạn gỗ Bất Hủ: “Truyền tống kiểu gì?”



“Ngươi chỉ cần nói ‘truyền tống’ một câu, thì khí linh của máy truyền tống sẽ tự động bắt đầu công việc”.



“Truyền tống!”



Người nọ nói một câu, đoạn gỗ Bất Hủ trong tay hắn liền biến mất.



“Chuyện… chuyện gì đang xảy ra vậy?”



“Gỗ Bất Hủ của ta đâu? Sao lại biến mất rồi?”



Lúc này, có người lên tiếng nói: “Ta biết rồi, nhất định là được truyền tống qua đây”.



“Chức năng này quá mạnh, nhưng để truyền tống được qua đây chắc phải mất nửa canh giờ nhỉ?”



Dứt lời, một đoạn gỗ Bất Hủ chui ra từ hư không, rơi vào trong tay của người kia: “Chỉ mất mười hơi thở thôi à, cũng được đấy, nhanh hơn lần trước một chút”.



Cái gì!



Sao có thể?



Mất có mười hơi thở mà đã truyền tống đến sao, chuyện… lẽ nào do tôi hoa mắt?



Ai nấy đều xôn xao, quả đúng là không thể tưởng tượng nổi.



“Đương nhiêu, đồ truyền tống càng nhiều thì càng tiêu hao nhiều năng lượng, cũng sẽ mất nhiều thời gian hơn, hơn nữa chỉ có thể truyền tống vật chết, không thể truyền tống được vật sống”.



“Kể cả không thể truyền tống được vật sống, thì máy này cũng đủ khiến người ta giật mình”.



Nhiều người cảm thấy hứng thú, có máy truyền ảnh nhiều chuyện sẽ trở nên nhanh gọn?



Khi bản thân ra ngoài làm nhiệm vụ, thì người nhà chỉ cần gửi đồ qua máy là được rồi, tiện hơn bao nhiêu?



“Giờ các người tin rồi chứ?”



“Tin tin, chúng ta tin rồi”.



Mọi người đều tâm phục khẩu phục.



“Mà những công năng này chỉ là chức năng cơ bản, bên trong máy còn có nhiều công năng khác nữa, ta cũng không nói nhiều nữa, các người mua thì biết”.



Nói xong, người nọ dường như nghĩ ra điều gì, vỗ đầu một cái: “Nguy rồi xém chút nữa là quên việc chính, ta còn phải đi mua ít đồ gửi cho bạn bè nữa!”



“Đúng rồi đạo huynh, máy truyền ảnh này tặng ngươi đó, nếu có duyên sẽ gặp lại”.



Nói đoạn dưới chân người kia nổi gió, biến mất như một làn khói.



Đám người sửng sốt, sau đó hô lớn: “Còn ngây ra đó làm gì, đi cướp thôi!”



Tuy nhiên, khi bọn họ chạy đến nơi, thì chỉ nghe được một tin là toàn bộ hàng đã bán sạch.



“Các vị, máy truyền ảnh rất quý, nên hiện giờ số lượng bán vẫn còn có hạn, nếu muốn mua thì mời các vị ngày mai đến sớm!”







Chưởng quầy chắp tay một cái, nở nụ cười tươi.



“Đi, ta nghe nói thương hội bên kia cũng bán, chúng ta qua đó xem sao”.



“Đi…”







“Thủ lĩnh, có kết quả rồi, mười nghìn chiếc máy truyền ảnh đều đã được bán sạch!”



Linh Đỉnh Thượng Nhân nói: “Ai nấy đều nóng lòng muốn mua!”



“Đừng vội, trước tiên dử bọn họ đã, nửa tháng tới mỗi ngày bán ra mười nghìn bộ, rồi sau đó tính tiếp”.



“Tuân lệnh thủ lĩnh!”



“Còn nữa, kêu bọn họ đẩy nhanh tốc độ thâu tóm tông môn, nhiệm vụ tháng này sẽ hơi nặng một chút”.



“Ngoài ra, nếu như có thế lực nào đến hỏi, thì trả lời là chúng ta phải nhận được sự đồng ý thì mới có quyền bán. Nếu Bất Hủ Đạo Cung và Diễn Thánh Đế Tông đến, thì báo cho họ giá sỉ là 98 nguyên thạch sơ cấp, hiểu chưa?”



“Dạ, thủ lĩnh, thuộc hạ hiểu rồi!”



Linh Đỉnh Thượng Nhân cung kính nói.



Sau khi ông ta đi khuất, Bắc Dương nói: “Bản tôn cũng đã phản hồi lại, tốc độ mua rất nhanh, nhưng phía Lan Đình Tiên Cung là đại bản doanh, mà ngài ấy còn kéo thêm được Bích Tiêu sư tỷ vào cuộc, chia cho cô ấy một phần lợi nhuận, nên mới được như thế”.



“Xem ra cục diện được mở ra lần này tốt hơn chúng ta dự đoán, nhưng mà… làm kinh doanh thì dễ, để giữ được mới là khó, tính xem nên chia cho các đại tông môn kia bao nhiêu lợi nhuận!”



“Chuyện này để Linh Đỉnh làm đi, chúng ta không cần lộ diện”.



Dương Phật nói: “Vân Hải Điện, Kim Lan Cốc, Ma Vân Tông, Triều Thánh Cung, Hỗn Nhất Môn, Linh Hư Tiên Tông, Vương Đình Đạo Tông, Tà Vương Phủ, Yêu Linh Tông, Vô Tâm Giáo!”



“Mười đại tông môn thượng đẳng này chiếm cứ đường dây lớn nhất của khu vực không ai quản lý. Hơn nữa sau lưng bọn chúng là những thế lực khác nhau, nếu như muốn bán được lượng lớn, thì phải chia lợi ích cho bọn chúng!”



“Chỉ có thể làm vậy thôi!”







“Sư đệ, 10% lợi nhuận thì nhiều quá, thật sự là nhiều quá!”



Bích Tiêu sống chết không chịu nhận.



Tiền vốn để bỏ ra sản xuất máy truyền ảnh rất nhỏ, 99% là lợi nhuận, vậy nên 10% lời chả là gì so với anh cả, anh cần một đối tác tốt, để bảo vệ việc làm ăn của mình.



Nhưng đối với Bích Tiêu mà nói, thì số 10% này là quá nhiều, một ngày mà thu về mấy chục nghìn đá pháp tắc sơ cấp, nếu nhân với một năm, thì là mấy chục triệu?



Trần Dương còn nói mười nghìn máy này chỉ mới là bắt đầu, sau này sẽ mở rộng thêm, mỗi ngày có thể bán ra được mấy chục nghìn, thậm chí là mấy trăm nghìn máy, vậy thì doanh thu sẽ lên đến hàng trăm triệu.



Cô ấy không dám nhận số lợi nhuận này!



“Sư tỷ, thương vụ làm ăn này ta không thể làm một mình được. Sư phụ thì không muốn làm rồi, ở Lan Đình Tiên Cung này chỉ có sư tỷ là người ta có thể tin tưởng được”.



Trần Dương nói ra những lời ruột gan.



“Sư đệ, sư tỷ không dám nhận đâu!”



Bích Tiêu không ngờ rằng Trần Dương lại tin tưởng cô ấy đến vậy.



“Ta đã nói là tỷ nhận đi, thì tỷ cứ nhận đi”.



Lời nói của Trần Dương vô cùng đanh thép.



Lợi nhuận năm đến mấy trăm triệu đá pháp tắc cơ mà, Bích Tiêu nghĩ thôi cũng thấy rùng cả mình, toàn bộ tài sản của cô ấy cũng mới chỉ có mấy chục triệu đá pháp tắc, mặc dù phần lớn là đá pháp tắc trung phẩm và cao cấp, nhưng toàn bộ đều do cô ấy tự lực mà có.



“Sư đệ, ta…”



“Sử tỷ, tỷ đừng từ chối nữa, nếu làm vậy coi như là không nể mặt đệ rồi”.



Trần Dương cố ý xị mặt ra: “Nếu như tỷ không giúp đệ, vậy thì ai chịu giúp đệ cơ chứ”.



Nghe vậy, Bích Tiêu cũng không từ chối nổi nữa: “Sư đệ, đệ đừng giận, ta nhận mà, đệ yên tâm, nếu kẻ nào dám quấy nhiễu việc làm ăn của chúng ta, ngay kể cả đạo chủ ta cũng không ngán đâu!”



Đúng là không bao giờ được chọc giận đàn bà.



“Tỷ nhận vậy có phải tốt không”.



Trần Dương vừa cười vừa nói. Còn về phía Mạnh Tử Bình, Trần Dương cũng kéo hắn vào chuyện buôn bán này, tuy nhiên anh chỉ chia cho hắn một chút lợi nhuận, ấy vậy mà cũng được hai ba mươi nghìn đá pháp tắc sơ cấp.



Sau khi nhận được khoản lợi nhuận, Mạnh Tử Bình cười, chiếc máy truyền ảnh này quả là đồ tốt.



Cuối cùng hắn cũng phát hiện ra đây là một cơ hội làm ăn tốt, là thứ rất ra gì và này nọ.



Mấu chốt là không thể sao chép bằng bất cứ giá nào.



Kể cả sao chép lại, cũng không thể phá được mấu chốt trong đó.



Vụ làm ăn hời như vậy ai chả thích?



Không khác nào độc quyền kinh doanh cả.



“Đúng là không thể nào cưỡng nổi được lợi ích thu được từ vụ làm ăn này, lại còn phải nghĩ đủ mọi cách để bảo vệ hắn, kẻ này đúng là cao tay”.



Mạnh Tử Bình đánh giá cao Trần Dương hơn trước đây nhiều, trước đây hắn vốn định sau khi lợi dụng anh xong thì sẽ tìm cách để diệt trừ anh.







Nhưng còn chưa kịp ra tay, thì đối phương đã trở thành đệ tử chân truyền thứ 11 của Chiến Kiếm Phi một cách thần kỳ, địa vị cũng chỉ thấp hơn hắn một chút.



Giờ lại còn chiêu máy truyền ảnh này nữa, có thể dự đoán được lợi ích thu được sau này vô cùng khả quan.



“Giờ xem ra đúng là có ích cho mình thật”.



Mạnh Tử Bình lẩm bẩm: “Nếu như không diệt được, vậy thì kết thân thôi!”



Chỉ có lợi ích là mãi mãi, chứ không có kẻ địch nào là mãi mãi, hắn vẫn luôn tâm niệm như vậy.



Suy nghĩ một lát, hắn gửi một tin cho Trần Dương: “Chắc chắn, không có kẻ nào dám tranh giành quyền lợi!”



Sau khi nhận được tin tức, Trần Dương cười một tiếng: “Trên đời này, mọi chuyện đều có thể giải quyết bằng tiền, hoặc rất nhiều tiền”.



Cùng lúc đó, bên trong đình viện của Cô Chi Viễn.



“Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”



Cô Chi Viễn xua tay, ra hiệu cho nữ đệ tử dừng lại, mấy nữ đệ tử đang quỳ bên cạnh thậm chí còn không dám thở mạnh.



“Thiếu gia, mấy ngày nay có ba cửa hàng mở đối diện cửa hàng của chúng ta, kéo nhiều khách sang bên đó, khiến cho doanh thu giảm 70%!”



“Choang!”



Cô Chi Viễn đập vỡ tách trà, nước trà còn đang nóng bắn hết lên người chưởng quầy, nhưng hắn không dám hé răng nửa lời.



“Cửa hàng gì, ngươi đã dò hỏi chưa?”



“Là một thương hiệu mới, một cửa hàng bán dược liệu, một cửa hàng bán binh khí, một cửa hàng bán công pháp điển tịch. Nhưng bọn họ đều có một điểm chung, đó chính là bán một thứ gọi là ‘máy truyền ảnh’ ạ!”



Máy truyền ảnh?



Cô Chi Viễn cau mày: “Đó là cái gì?”



“Thiếu gia, thuộc hạ đã bỏ ra chín mươi tám đá pháp tắc sơ cấp để mua máy truyền ảnh này, mời ngài xem, máy truyền ảnh này là…”



Chưởng quầy kia dâng máy truyền ảnh lên, rồi sau đó giảng giải cụ thể về chức năng bên trong.



Cô Chi Viễn vừa nghe vừa dùng thử, càng dùng hắn càng cảm thấy sửng sốt: “Được rồi, không cần nói nữa, ngươi có biết chủ của ba cửa hàng này là ai không?”



“Bẩm thiếu gia, hiện giờ vẫn chưa tra ra được”.



“Chúng ta phải liên lạc được với vẻ đứng sau bằng bất cứ giá nào. Chúng ta cần chiếc máy truyền ảnh này, bảo bọn chúng giao hàng cho chúng ta, nhất định phải lấy được giá sỉ tốt nhất”.



“Tuân lệnh, thiếu gia!”



“Còn nữa, chín mươi tám đá pháp tắc là quá ít, ít nhất cũng phải giá 980 đá pháp tắc thì mới có lãi, nói với bọn chúng rằng nếu để chúng ta phân phối máy này, thì giá bán có thể tăng gấp mười lần!”



Cô Chi Viễn đâu phải kẻ ngốc, hắn liếc một cái là có thể nhìn thấy viễn cảnh tươi sáng của máy truyền ảnh.



“Cút đi, hôm nay tha cho ngươi đó, nếu chuyện này mà cũng không giải quyết xong, thì ngươi liệu cái thần hồn!”



“Dạ dạ dạ, đa tạ thiếu gia đã không giết!”



Chưởng quầy lăn một vòng ra ngoài.



“Sư… sư huynh, huynh còn muốn bóp không ạ?”



“Tiếp tục đi!”



“Dạ, sư huynh!”







Ngày hôm sau, ba cửa hàng vừa mở cửa thì bên ngoài đã xếp thành hàng dài: “Mọi người đừng chen lấn, hôm nay chúng ta bán một trăm nghìn máy, ai cũng có phần!”



Một trăm nghìn máy sao, vậy cũng được rồi!



“Chưởng quầy, bán cho ta mười máy, ta muốn hai mươi máy!”



“Bán hết cho ta… ta muốn mua hết…”



“Lũ con buôn khốn kiếp, các người muốn mua rồi bán lại với giá cao chứ gì?”



Có nhiều người lên tiếng chửi rủa.



“Xin lỗi, mỗi người chỉ được mua hai máy thôi!”



Chưởng quầy nói.






Một vị tiên sinh nọ chuyên kể chuyện cổ tích, bây giờ cũng không cần đến sách nữa, ông ta cầm máy truyền ảnh, rồi cho đám người phía dưới xem video, ai nấy đều không ngừng tán thưởng.



Nghe nói là khách đến chật nhà, ngưỡng cửa cũng sắp bị san bằng đến nơi.



- -------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK