Bọn họ đến đây để lịch luyện, chứ không phải đến để chơi!
Những con tiểu yêu giết được dọc đường, cũng không đủ cho bọn họ ăn.
Mà kỳ lạ hơn nữa là bọn họ không hề đụng phải ai trên đường đi!
Nhưng bọn họ đâu có biết, những nguy hiểm dọc đường đi đều đã được Trần Dương dẹp hết, thậm chí còn… giết cả đám người không có mắt kia, còn những kẻ biết điều thì lo mà chạy trốn chứ ở đó làm gì.
“Sao ồn ào vậy?”
Từ Tu trợn trừng hai mắt, tỏ vẻ tức giận: “Nếu các người thấy tôi đang hại các người, thì ai muốn có thể đi, tôi không giữ!”
Nghe thấy vậy một số kẻ chỉ biết cúi thấp đầu xuống, cũng có kẻ thì ngẩng đầu lên, nói: “Nếu vậy thì tôi xin cáo từ, tôi đến đây để luyện tập chứ không phải trốn tránh. Chúng ta là kiếm tu, không phải là con rùa rút đầu, cho dù chết thì tôi cũng cam lòng!”
“Đúng vậy, nếu như mất đi dũng khí vốn có trước giờ, thì những thanh kiếm trong tay chẳng khác nào là sắt vụn cả!”
Người đứng ra lên tiếng chính là Diệp Thần, thường ngày anh ta rất khiêm tốn, nên chẳng ai nghĩ là anh ta có thể nói ra được những lời này!
Không ít người nghe thấy vậy cũng trở nên dao động.
“Cậu… cậu muốn đi thì mặc xác cậu, nhưng đừng đầu độc những anh em khác!”
Từ Tu nghiến răng nói.
Sắc mặt Diệp Thần lạnh tanh: “Tôi đầu độc hay đây mới chính là sự thật thì trong lòng các người rõ nhất”.
Nói xong, anh ta liền đi về phía ngược lại với đám người.
Anh ta cũng không muốn đi chung với đám người này nữa!
“Không lẽ mấy người cũng muốn đi sao?”
“Xin lỗi đại sư huynh, chúng tôi cảm thấy vẫn nên tách ra thì hơn!”
Bọn họ đâu phải kẻ ngu, mật ít ruồi nhiều, Từ Tu là đại sư huynh nên đương nhiên là được nhiều phần nhất rồi, còn bọn họ thì được cái gì?
Con người mà ai chẳng ích kỷ.
Từ Tu siết chặt quả đấm, móng tay như muốn xuyên thấu da thịt.
“Diệp Thần, hãy đợi đấy!”
…
Nửa tháng sau, Trần Dương gần như đã tìm tòi hết 7 nghìn dặm cấm địa.
Về cơ bản là không hề thấy bóng dáng của linh hỏa Hồi Thiên.
Lẽ nào linh hỏa lại nằm ở những chỗ nguy hiểm trong cấm địa hay sao?
Chuyện này cũng có khả năng lắm chứ, chắc phải đến 80% mất thôi.
Anh cũng không thể đi tìm từng cái một được, cũng không kịp.
Hay là, cuộn da dê mà Thất Bảo Trai đưa cho anh có sự nhầm lẫn, linh hỏa Hồi thiên không hề nằm trong núi Lạc Gia nhỉ?
Nếu đúng là như vậy thì Thất Bảo Trai quả này tiêu đời với anh.
Chính vào lúc này, một bóng người nào đó rơi vào tầm mắt của anh, khiến anh cảm thấy hứng thú.
Người này bày ra mấy đạo pháp trận, pháp trận cảnh giác, pháp trận Liễm Tức.
Mặc dù chỉ là những pháp trận cấp thấp, song cách mà anh ta bày ra pháp trận khiến Trần Dương chú ý.
Lúc này thần niệm của anh đã ngang với Uẩn Thần sơ kỳ hoặc trung kỳ, phương pháp công kích cũng dần thoát ra khỏi bí pháp tinh thần của Thiên Ma Sách.
Một tia thần niệm có thể đi vào sâu bên trong pháp trận, mà không lo đối phương phát hiện ra.
“Cổ Lão!”
Người kia nhẹ giọng gọi một câu, ngay sau đó từ chiếc nhẫn trên ngón tay cái của anh ta lóe lên một tia sáng, một đạo u hồn bay từ bên trong ra.
Đạo cốt của u hồn này, dường như là một cao nhân, nhưng trông có vẻ yếu ớt.
“Diệp Thần, đã thu thập được đủ tài liệu chưa?”
Diệp Thần gật đầu một cái, anh ta lấy ra mười loại linh dược trăm năm.
“Tuyệt, mấy cái này được đó”.
Cổ Lão gật đầu một cái: “Cậu chỉ mới bước vào Ngưng Đan thôi, tuy nhiên thân xác thì lại dừng ở cảnh giới Quy Chân, cho nên hôm nay tôi dạy cậu chế ra đan được hạng 3, Tôi Thân Đan”.
“Cổ Lão, từ đã, có một chuyện tôi muốn thỉnh giáo”.
“Cậu nói đi!”
“Ông có thể cho tôi biết, 1500 năm trước ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì được không?”
Ánh mắt Diệp Thần có vẻ mong chờ.
Vẻ mặt Cổ Lão thì đăm chiêu, lắc đầu nói: “Tôi không dám nói, đúng ra là không thể nói, hiện giờ tu vi của cậu còn quá thấp, nên nói ra cũng không có lợi ích gì!”
“Có sự dạy dỗ của ông, thì tôi nhất định không thể nào dậm chân mãi ở cảnh giới Ngưng Đan được”.
“Cậu có nói gì cũng vô ích thôi, giờ cậu cứ tìm được cấm địa nơi mà tôi đã bỏ mạng đã, để lấy lại linh hỏa Hồi Thiên của tôi trước đi!”
Cổ Lão nói: “Đáng tiếc là hiện giờ tu vi của tôi chỉ dừng lại ở Nguyên Thần sơ kỳ”.
“Cổ Lão yên tâm, nhất định tôi sẽ tìm mọi cách để gom đủ những bảo tài cần thiết để ông nặn lại được thân xác của mình”.
“Được rồi, để tôi dạy cậu luyện đan đi!”
Trần Dương thu hồi thần niệm, trong lòng anh cũng thấy kích động.
Cổ Lão, Diệp Thần, linh hỏa Hồi Thiên, luyện đan, nặn lại thân xác!
Những từ khóa này không ngừng được anh xâu chuỗi lại trong đầu và đưa đến một kết luận: “Đệch, đây chẳng phải là phương pháp được nhắc đến trong tiểu thuyết hay sao? Lẽ nào mình đang đụng phải Thế Giới Chi Tử rồi?”
Mặc dù cuộc trò chuyện của hai người đó không dài, nhưng Trần Dương đã phân tích ra được nhiều manh mối quan trọng.
Hồn thể có tên ‘Cổ Lão’ này, nhiều khả năng là một trong những nhân vật chính của cuộc đại chiến Hóa Thần năm xưa, nếu không tại sao lão lại nhắc đến chuyện ‘lấy lại linh hỏa Hồi Thiên’ chứ?
Cũng may là hiện giờ tu vi của lão đang ở Nguyên Thần, nếu không thì nhất định sẽ phát hiện ra anh.
Thú vị thật đó, lần này mình lại đụng phải cái gọi là Thế Giới Chi Tử này, gặp được quả đúng là may mắn.
Bên trong pháp trận, Diệp Thần đang tập trung hết tâm trí vào việc luyện đan, nhưng với tu vi hiện giờ của anh ta mà luyện đan dược hạng 3 thì cũng có chút miễn cưỡng.
“Cổ Lão, giúp tôi với!”
Pháp lực của Diệp Thần chưa đủ, Cổ Lão chỉ ngón tay một cái, Diệp Thần liền cảm thấy một luồng linh khí cuồn cuộn đang không ngừng chảy vào trong cơ thể.
Đây là một trong những tuyệt học của Cổ Lão, một loại thần thông. Dù chỉ là thần thông cấp thấp đi chăng nữa, thì cũng phải người có cảnh giới Ngưng Đan mới có thể tu luyện được.
Hiện giờ anh ta mới lên đến Ngưng Đan, nên con đường phía trước còn rất dài.
Thiên tư của anh ta không tốt lắm, còn bị vợ sắp cưới từ hôn, nếu như không gặp được Cổ Lão, thì chắc giờ này vẫn chỉ là một cậu ấm ở thành Tiểu Sơn mà thôi.
Nửa tiếng sau, Cổ Lão mở đôi mắt ra nói: “Mở lò!”
Diệp Thần mở lò ra, mấy chục viên đan dược bay ra từ bên trong.
Được đấy, đan dược thượng phẩm!
Cổ Lão vui vẻ gật đầu.
Còn Diệp Thần thì mặt đầy xấu hổ: “Nếu không nhờ Cổ Lão ra tay, thì sợ rằng tôi…”
Cổ Lão xua tay nói: “Căn cốt của cậu không được tốt lắm nên tôi có linh đan diệu dược giúp cậu tẩy tủy phạt gân, tuy rằng chỉ mở được huyệt khiếu hạng 3, tuy nhiên sau khi lấy được linh hỏa Hồi Thiên về, thì sẽ mạnh hơn nhiều”.
“Không lẽ linh Hỏa Hồi Thiên có thể gia tăng được sức chứa của huyệt khiếu”.
“Không thể!”
Ánh mắt Diệp Thần trở nên buồn bã.
“Nhưng mà, linh hỏa Hồi Thiên có thể giúp luyện lại huyệt khiếu!”
Cổ Lão mở to mắt nói: “Chỉ cần cậu có thể chịu được sự đau khổ khi bị linh hỏa nung đốt, thì thậm chí còn có thể mở ra được huyệt khiếu thần phẩm!”
Cái gì, luyện lại huyệt khiếu!
Diệp Thần vô cùng trấn động khi nghe thấy điều này.
Đừng nói là anh ta, ngay cả Trần Dương cũng vô cùng kinh ngạc.
Linh hỏa Hồi Thiên còn có thể tu luyện huyệt khiếu, chức năng này quả là tuyệt vời.
Nếu như vậy, liệu rằng anh có thể…
“Nhưng cậu đừng vội vui mừng, quá trình này hết sức đau đớn, hơn nữa linh hỏa Hồi Thiên chỉ có thể giúp một người luyện, mà cao nhất cũng chỉ đến huyệt khiếu thần phẩm mà thôi, không thể cao hơn được”.
Đối với anh ta, đừng nói là huyệt khiếu thần phẩm, ngay cả huyệt khiếu hạng 3 thôi cũng đã là tốt lắm rồi.
Khuôn mặt Diệp Thần tỏ rõ vẻ kích động: “Tôi không sợ đau đớn, thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt, còn hơn buồn le lói suốt trăm năm”.
“Được, có chí khí!”
Cổ Lão gật đầu một cái: “Vậy cậu uống đan dược vào trước đi đã, cơ bắp chính là nền tảng của toàn bộ mọi thứ, nên cho dù có muốn tẩy luyện huyệt khiếu đi chăng nữa, thì trước tiên nền tảng phải vững, chỉ có như vậy thì khi tẩy luyện huyệt khiếu mới có hiệu quả”.
Nghe thấy vậy, Trần Dương khẽ thở dài một cái, thì ra là có thể tẩy luyện huyệt khiếu thần phẩm à. Hiện giờ một huyệt khiếu của anh có thể chứa được 180 đạo kiếm nguyên, đã vượt qua phạm vi của huyệt khiếu thần phẩm từ lâu rồi.
Nếu như trên huyệt khiếu thần phẩm mà còn có cấp khác nữa, chắc hiện giờ đang phải là huyệt khiếu thánh phẩm.
“Nếu như năm đó tôi biết trọng thân xác, thì chắc cũng không rơi vào tình cảnh hiện giờ”.
Khuôn mặt Cổ Lão hiện lên vẻ hối hận: “Tu hành không tu thân, cuối cùng lại tay trắng!”
Diệp Thần gật đầu, há miệng nuốt viên đan dược vào.
Dược Lực tan ra, anh ta cảm nhận cơ bắp trên cơ thể giống như bị xe ngựa cán qua vậy.
“Nhẫn nhịn, không được kêu lên thành tiếng, nếu chỉ cần cậu mở miệng thôi thì hiệu quả sẽ bị giảm đi nhiều!”
Nghe thấy vậy Diệp Thần ngậm miệng lại, xếp bằng ngồi dưới đất, ngửa mặt lên trời, trên trán nổi đầy gân xanh, nhẫn nhịn chịu đựng nỗi đau.
Từng dòng chất nhờn màu đen chảy ra từ lỗ chân lông anh ta, mùi vô cùng hôi tanh.
“Nếu như hiệu quả tẩy luyện của linh hỏa Hồi Thiên không được tốt, vậy thì cậu vẫn cần tập trung luyện thân xác, nếu như một ngày nào đó đột phá lên được Uẩn Thần, thì mới có thể tung hoành trong hư không để tìm ra được bảo bối quý hơn linh hỏa Hồi Thiên”.
Tu luyện thân xác cũng chính là con đường lui mà Cổ Lão đã vạch ra cho anh ta.
Diệp Thần cũng hiểu được tình cảnh hiện giờ của mình, anh ta không thể chịu thua được, nếu chịu thua một lần thì sẽ còn có lần sau, tu hành thì ngược lại là phải tiến về phía trước.
Một ngày nào đó, anh ta muốn nhìn thấy Thượng Quan Nhược Lan hối hận!
Trần Dương gật đầu, tâm chí của Diệp Thần quả nhiên kiên định, nhìn vẻ đau đớn hiện giờ của anh ta thì cũng không khác gì nỗi đau mà anh phải chịu khi luyện Thiên Đao Vạn Qua và Vô Danh Kiếm Quyết cả.
Muốn có thực lực mạnh, thì nhất định phải chuẩn bị sẵn tâm lý là phải chịu khổ sở.
Khả năng chiến đấu mà hiện giờ anh có được, cũng được đổi lại từ những nỗi đau ấy.
Nửa tiếng sau, áp lực dần giảm xuống, sau khi vượt qua được sự đau đớn thì sức mạnh của thân xác cũng tăng lên.
Thân thể Diệp Thần rung động, vẩy sạch những dơ bẩn trên người xuống, siết chặt quả đấm.
Ngay cả không khí cũng bị anh ta bóp vỡ.
“Sức mạnh lớn thật đó, tôi có cảm giác giờ tôi có thể đánh chết tu sĩ Ngưng Đan chỉ trong một đòn!”
“Đây thực chất chỉ là ảo giác xuất hiện khi thực lực tăng đột ngột thôi, còn càng lên cao thì sự đột phá càng khó khăn”.
Cổ Lão vuốt vuốt râu: “Theo như tôi đánh giá thì hiện tại cậu có thể khiêu chiến với Ngưng Đan hậu kỳ, nếu như dốc hết chiêu trò ra, thì thậm chí còn có khả năng thắng được Ngưng Đan viên mãn”.
Trần Dương thu hồi thần niệm, anh suy nghĩ xem có cách nào để làm quen với Diệp Thần.
Có một câu nói như này. Chặt đứt đường phát tài của người ta thì chả khác nào giết chết cha mẹ người ta cả.
“Không ổn, vậy mình phải bày ra thêm nhiều pháp trận khác nữa, như vậy mới an toàn được”.
Bản chất của Diệp Thần cũng chẳng khác gì Trần Dương, thậm chí còn lươn lẹo hơn cả anh, hãy chờ đấy còn nhiều cửa khó lắm!