Trần Dương ở bên cạnh lại không nhịn được cười.
Tuy rằng âm thanh trong điện thoại rất nhỏ, người khác đều không nghe thấy được, nhưng một tu sĩ Tiên Thiên hậu kỳ như anh chả nhẽ lại không nghe được chắc?
Hàn Huân này chẳng qua cũng chỉ là loại thùng rỗng kêu to mà thôi.
Nghĩ vậy, Trần Dương bước tới nói với Đường Tĩnh: "Mẹ, nếu Hàn Huân không lấy lại được tiền cho mẹ, thì để con giúp mẹ lấy lại”.
Cái gì?
Con rể Đường Tĩnh nói cậu ta có thể lấy lại được tiền kìa?
Người ở trong phòng bệnh đều đổ dồn ánh mắt vào anh.
Đùa kiểu gì vậy, nếu như thực sự có khả năng, thì cậu ta còn bị Đường Tĩnh mắng cho té tát như vậy chắc?
“Đồ rác rưởi, câm mồm lại cho tao, cút ra ngoài, đừng ở đây làm xấu mặt tao thêm nữa”, Đường Tĩnh tức giận đến đỏ bừng cả mặt.
"Cậu nói cái gì cơ? Cậu nói cậu có thể đòi được tiền á?”, Hàn Huân nghe thấy vậy, cười như bố đẻ em bé.
Thằng cha ở rể này thật là biết đùa, ông đây còn không đủ năng lực làm việc này, thế mà một thằng ở rể như cậu ta lại ở đó mà khoe khoang khoác lác, buồn cười chết được.
“Tiểu Huân, con đừng chấp nhặt với thằng phế vật này, nó không lắp não trước khi nói đâu, con đừng giận nhé”, Đường Tĩnh vô cùng sốt sắng, nhanh chóng giải thích với Hàn Huân.
"Đúng, đúng, cậu rộng lượng, đừng chấp nhặt cậu ta làm gì”.
"Nếu cậu ta làm cậu khó chịu, chúng tôi sẽ đuổi cậu ta ra ngoài”.
"Mau cút ra ngoài đi, đừng có ở đây làm hỏng việc nữa!"
"Đường Tĩnh, bà cũng phải quản con rể bà cho tốt vào chứ, mau đuổi cậu ta cút đi!"
“Nghe thấy chưa, còn không mau cút khỏi đây đi!”, Đường Tĩnh nghiến răng nghiến lợi nói.
“Mẹ… sao mẹ có thể nói như vậy với Trần Dương?”, Tô Diệu cũng rất tức giận.
“Vợ à, đừng tức giận, anh ra ngoài hít thở không khí chút”, Trần Dương cười, anh không quan tâm người khác nói gì, chỉ cần Tô Diệu vẫn đứng về phía anh là được rồi.
Sau đó, anh bước ra khỏi phòng và gọi cho Lưu Quốc Bang.
Cùng lúc đó, trên tầng cao nhất của tòa nhà Quốc Bang, ở bên trong văn phòng của Lưu Quốc Bang.
Chu Cương Cường đang đứng tại bàn làm việc và báo cáo doanh thu khủng này cho Lưu Quốc Bang.
Lưu Quốc Bang dùng một tay kẹp điếu xì gà Cuba trong khi xem báo cáo tài chính khủng.
“Tốt lắm, tốt lắm, doanh thu quý này đã đạt 100 triệu!”, Lưu Quốc Bang nhìn Chu Cương Cường tán thưởng, rút một điếu xì gà từ trong hộp trên bàn ra và đưa cho hắn.
Chu Cương Cường nhận lấy điếu xì gà như thể nhận một báu vật, vui vẻ châm lửa.
"Khà! Mùi của điếu xì gà được lăn trên đùi trinh nữ này thật là thơm!"
Xì gà Lưu Quốc Bang hút là hàng đặt riêng, nghe nói mỗi điếu có giá hơn một nghìn đô, hắn đã thèm từ lâu rồi, không ngờ hôm nay cuối cùng hắn cũng đủ tư cách để hút một điếu xì gà được lăn trên đùi của trinh nữ.
“Nhìn cái bộ dạng của cậu kìa”, Lưu Quốc Bang gác chân lên bàn, mãn nguyện nhả ra một hơi: “Tháng này tiền thưởng của cậu sẽ được tăng gấp đôi”.
“Cảm ơn Tổng giám đốc Lưu, cảm ơn anh”, Chu Cương Cường không kìm được vui mừng, cảm ơn Lưu Quốc Bang rối rít.
"Được rồi, không có việc gì nữa thì cậu về trước đi...”
Ông ta còn chưa kịp nói xong, điện thoại của Lưu Quốc Bang trên bàn đã vang lên!
Là điện thoại của cậu Trần.
Nhìn thấy tên người gọi, Lưu Quốc Bang vội vã đứng dậy, lau tay rồi ấn vào nút nghe.
“Lưu Quốc Bang, ông được lắm”, khi cuộc gọi vừa được kết nối, thì giọng nói lạnh lùng của Trần Dương ngay lập tức truyền đến.
“Trần…cậu Trần, có chuyện gì vậy ạ?”, Lưu Quốc Quang sợ tới mức toát cả mồ hôi hột.
"Ông còn hỏi tôi có chuyện gì à, tôi hỏi ông, đàn em của ông có phải có người tên Chu Cương Cường không?"
"A, cậu Trần, làm sao cậu lại biết...”
“Làm sao tôi biết à?”, Trần Dương lạnh lùng nói: “Ông có tên đàn em được đấy, mượn danh ông ra ngoài đi lừa lọc người khác, không những lừa mẹ vợ tôi 20 triệu mà còn sai người đánh bà ta, bây giờ tôi đang ở bệnh viện Nhân dân số năm, ông liệu mà làm đấy ... "
Nói xong, anh cúp máy.
Cái gì?
Nghe được những lời của Trần Dương, Lưu Quốc Bang rùng mình ớn lạnh, sau đó ông ta giơ tay tát cho Chu Cương Cường một cái bạt tai, khiến cho răng của hắn đều rụng hết cả.
Chu Cương Cường miệng đầy máu, nửa khuôn mặt của hắn ngay lập tức sưng phồng lên.
"Tổng giám đốc Lưu, sao anh ... sao anh lại đánh em ...”, Chu Cương Cường ôm mặt, đầu óc trống rỗng, chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Không phải lúc nãy còn vừa khen ngợi vừa ban cho mình một điếu xì gà sao, sao vừa mới nhận một cuộc điện thoại thôi mà đã đánh mình rồi?
"Đánh mày à, bây giờ tao còn muốn giết chết mày luôn ấy chứ”.
Nói rồi Lưu Quốc Quang vẫn còn chưa hả giận, ông ta nắm lấy cổ áo hắn, tát liên tiếp cho đến khi đầu hắn sưng vù lên.
"Mẹ mày, ông đây đã nói với mày như thế nào, chẳng phải tao đã dặn đi dặn lại là không được đi lừa người khác à, thế mà mày thì sao? Mày ở ngoài đi lừa lọc người khác, mày nghĩ Lưu Quốc Bang tao có thể một tay che trời sao?"
"Anh Hổ, không lừa người khác thì lấy đâu ra tiền chứ? Công ty bảo hiểm bây giờ rất khó làm ăn, chúng ta là dân mới, nếu không dùng thủ đoạn thì sao có thể…”
“Hôm nay tao sẽ giết mày, đồ ngu si này!”, Lưu Quốc Quang thiếu chút nữa là bị thằng ngu này làm cho ức chết: “Con mẹ nó, mày còn dám lừa mẹ vợ của cậu Trần, lại còn dám đánh người ta, mày muốn chết thì đi chết một mình đi, đừng có kéo tao theo chứ!"
Cậu Trần? Cậu Trần nào?
Chu Cương Cường lúc này đã bị đánh đến mức hoa mắt chóng mặt rồi, sao mà có thể nhớ ra được nữa chứ.
Lưu Quốc Bang giẫm lên mặt hắn, ngồi xổm xuống nói: "Nhớ cho kỹ đây, Cậu Trần là quý nhân trong đời tao, nếu mà không được cậu ấy tha thứ, mày nên nằm sẵn vào trong quan tài đi là vừa”.
...
Hai mươi phút sau, Chu Cương Cường đã đến bệnh viện Nhân dân số 5 và chạy thẳng đến phòng bệnh.
Ngay khi hắn bước vào phòng, người trong phòng đều hét lên: "Mọi người mau nhìn kìa, Chu Cương Cường đến rồi”.
"Đúng là hắn, đúng là Chu Cương Cường rồi!”
"Hắn thực sự đến để trả lại tiền cho chúng ta rồi!"
Mặc dù bộ mặt của Chu Cương Cường đã gần như không thể nhận ra, nhưng mọi người đều có thể nhận ra hắn trong nháy mắt.
Lúc này, Đường Tĩnh liền vui vẻ nắm lấy tay Hàn Huân, nói: "Tiểu Huân, con thật là giỏi, từ lúc con gọi điện đến giờ chưa quá nửa tiếng thế mà Chu Cương Cường này đã đến đây rồi, thật sự là quá giỏi”.
Giờ phút này, Đường Tĩnh vui mừng khôn xiết, không được rồi, bà ta thật sự quá thích cậu trai này rồi, bà ta đã muốn cậu ta làm con rể của bà ta lắm rồi.
Cái gì?
Hắn là Chu Cương Cường á?
Thành thật mà nói, Hàn Huân hoàn toàn không biết Chu Cương Cường.
Rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Bố cậu ta không phải đã bảo cậu ta bớt lo chuyện bao đồng đi rồi sao?
Tại sao bây giờ Chu Cương Cường lại ở đây?
Có thể nói đến bây giờ cậu ta vẫn đang ngẩn cả người ra, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Ngay khi Chu Cương Cường vừa bước vào phường, hắn lập tức quỳ "phịch" một cái xuống đất: "Xin lỗi, tôi sai rồi, tôi thực sự biết sai rồi, xin hãy tha thứ cho tôi, tôi sẽ trả lại tiền cho mọi người ...”
Vừa nói, hắn vừa đập tay xuống sàn, sau đó một người phụ nữ trung niên khoảng ngoài bốn mươi từ cửa phòng bệnh bước vào, người này không phải Phan Cầm thì còn có thể là ai nữa?
"Phan Cầm, bà là đồ lừa đảo, sao cô lại lừa chúng tôi!"
"Tại sao bà lại hại chúng tôi...”
"Mau quỳ xuống xin lỗi chúng tôi đi...”
Ngay khi Phan Cầm vừa xuất hiện, đám đông đã lập tức trở nên náo loạn, tất cả mọi người đều ngồi dậy và lên án bà ta.
Tất cả là do người phụ nữ này, nếu không có người phụ nữ này, họ sẽ không bị như thế này.
Đặc biệt là Đường Tĩnh, bà ta vô cùng kích động: "Phan Cầm, bà còn có lương tâm không, chúng ta là bạn học bao nhiêu năm như vậy, sao bà có thể lừa chúng tôi như thế?"
Nếu ánh mắt có thể giết người, thì Phan Cầm đã chết từ lâu rồi.
"Xin lỗi ... xin lỗi, thực sự xin lỗi mọi người ..”, đối mặt với mọi người, Phan Cầm sợ tới mức chân mềm nhũn cả ra.
"Xin lỗi cái con khỉ, mau quỳ xuống đi!"
"Bốp!"
Vừa nói Chu Cương Cường vừa tát vào mặt Phan Cầm một cái, làm bà ta ngã khuỵu xuống đất: "Con đàn bà thối tha, những người này đều là những người mày lừa đấy, mày lừa của họ mỗi người bao nhiêu tiền trong lòng mày đều biết, trả lại bọn họ không thiếu một đồng nào cho tao, nếu mà thiếu chỉ một đồng thôi, mày chết với tao".
"Vâng, vâng ..”, Phan Cầm ôm mặt quỳ trên đất, nói: "Tất cả đều là lỗi của tôi, tất cả đều là lỗi của tôi, tôi đáng chết...”
Nhìn thấy cảnh đó, tất cả mọi người đều nở nụ cười sảng khoái.
Ây, thật là tuyệt!
Hệt như nắng hạn gặp mưa rào, thật là phê.
Mọi người lập tức giơ ngón tay cái lên tán thưởng Hàn Huân, khen ngợi: "Tiểu Huân, cậu thật là giỏi”.
"Đúng vậy, đều là nhờ cậu, Tiểu Huân”.
Dù không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng Hàn Huân vẫn nở một nụ cười đắc thắng.
Cậu ta ho hai tiếng, hắng giọng, đi đến trước mặt hai người họ, nhìn họ một cách trịnh thượng và nói: "Được rồi, nể tình hai người kịp thời thừa nhận lỗi lầm của mình và rất thành tâm nhận lỗi, chuyện này coi như cho qua, nếu còn tái phạm, tôi nhất định sẽ không tha cho hai người".
Chu Cương Cường ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Hàn Huân, hắn lập tức trở nên vô cùng kinh ngạc.
Cha này là ai?
Mạnh miệng nhỉ?
Tuy nhiên, Chu Cương Cường đã bị lời nói của Lưu Quốc Bang làm cho hoảng sợ, hắn không dám bật lại, chỉ đành gật đầu liên tiếp: "Đúng vậy, anh nói đúng, lần này chúng tôi đã sai rồi, chúng tôi sẽ không tái phạm nữa ...”
Sau khi nói xong, Chu Cương Cường lại tiếp tục: "Để bày tỏ sự thành tâm của tôi, tôi cũng sẽ bồi thường thêm cho anh viện phí, phí thất nghiệp khi nằm viện và phí bồi dưỡng, tôi hy vọng anh có thể nhận giúp”.
Cái gì, còn vậy nữa ư?
Nghe đến đây, mọi người mừng như điên!
Cứ tưởng lấy lại được tiền là tốt rồi, nhưng bây giờ còn được đền bù nhiều như vậy, họ thật sự quá hài lòng.
“Hay, hay, nói rất hay!”, câu trả lời của Hàn Huân khiến Đường Tĩnh rất hài lòng.
“Mẹ, mẹ hỏi thế là có ý gì?”, Tô Diệu lo lắng dậm chân: “Con sẽ không ly hôn với Trần Dương đâu, cả đời này cũng không ly hôn!
Tô Diệu nói chắc như định đóng cột.