Nam tử hán trên quỳ với trời, dưới quỳ với đất, giữa quỳ dưới cha mẹ, vậy mà Hạ Lam ỷ vào việc mình tu luyện cao siêu, ép anh ta phải quỳ xuống.
Việc này khiến Lý Thiên Bá khó lòng mà chịu nổi.
Lý Thiên Bá nổi giận đùng đùng, gầm lên một tiếng, giùng giằng muốn đứng lên.
“Uỵch” một tiếng, cảnh giới Phản Phác của Hạ Lam phóng ra hết bên ngoài.
Lý Thiên Bá lúc này nằm sõng soài trên mặt đất, không thể động đậy được.
Lần này, Trần Dương đã hiểu rõ, Hạ Lam đang muốn giết gà dọa khỉ, anh liền lao về phía Lý Thiên Bá nói nhỏ: “Lý Thiên Bá, tôi biết anh đang vô cùng tức giận, nhưng không thể lấy yếu đấu mạnh, anh vẫn nên…”
“Phụp!”
Trần Dương còn chưa nói hết câu, anh liền cảm nhận được có gì nó nặng đè lên người, Trần Dương cứ vậy mà quỳ xuống đất.
Mẹ kiếp, mụ đàn bà này không biết phân rõ đúng sai hay sao?
Tôi kêu Lý Thiên Bá nhận sai cũng là không đúng sao?
“Hai cậu, hoặc giờ cút ra ngoài hít đất cho tôi, hoặc là lập tức biến ngay đi, sau không cần đến nữa!”, Hạ Lam khoanh tay trước ngực, vẻ mặt lạnh lùng.
Khốn kiếp, nếu không phải vì không thể địch lại nổi Hạ Lam này, thì Lý Thiên Bá cũng muốn đánh lại cô ta, lúc này, Trần Dương vừa thở vừa nói: “Thôi bỏ đi, Thiên Bá, chúng ta nên chấp nhận hình phạt này”.
Chúng ta coi như đụng nhầm người rồi, tự dưng lại bị cô ta đem ra thị uy.
Lý Thiên Bá hít sâu một cái, lạnh lùng đi đến sân tập cùng Trần Dương.
Đến sân tập, Lý Thiên Bá liền bắt đầu hít đất, vết thương của anh ta còn chưa bình phục hoàn toàn, phải hít đất lúc này, ắt hẳn sẽ ảnh hưởng đến nó: “Mẹ kiếp, ông đây sẽ nhớ mối thù này với cô, dám làm tôi mất mặt như vậy, sớm muộn tôi cũng phải lấy lại vị trí của mình!”
Đường đường là một tiểu bá vương của Tây Xuyên, vậy mà lại phải quỳ trước mặt cả lớp, đúng là khiến Lý Thiên Bá không còn mặt mũi nào.
Trần Dương vừa hít đất, vừa nói: “Cô ta đã đạt đến cảnh giới Phản Phác, chúng ta còn kém cô ta quá nhiều, nếu muốn báo thù chỉ còn cách tu luyện, mấy chuyện này không nên nghĩ nhiều làm gì”.
Cùng lúc đó, Tào Bảo đang ngồi bên cửa sổ lớp Thiên Tự 20 trong tâm trạng nhàm chán thì hắn bỗng nhiên nhìn ra ngoài và thấy được cảnh tượng Trần Dương và Lý Thiên Bá đang phải hít đất, trong lòng vô cùng vui sướng.
Rồi hắn vui vẻ hô to về phía mọi người trong lớp: “Mọi người mau đến xem, cái thằng chạn vương đó ngay ngày đầu nhập học đã bị phạt hít đất, còn cả Lý Thiên Bá, anh ta cũng chịu chung hình phạt kìa.
Nghe thấy những lời của Tào Bảo, mọi người trong lớp đổ xô ra phía cửa kính, nhìn cảnh hai người họ đang hít đất, trông thật nhốn nháo.
“Ồ đúng rồi, chính là hắn”.
“Thật buồn cười, các cậu xem động tác của hắn kìa, trông chả khác nào con chó hoang đang đi tiểu cả!”
Ha ha ha, ai nấy nghe được đều cười rộ lên, tiếng cười khiến cho các lớp khác cũng phải chú ý, ai nấy đều hướng về phía sân tập.
Ngay cả Tô Diệu và Từ Tiểu Nhu cũng không thể bàng quan được, họ đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, khi cô nhìn thấy Trần Dương và Lý Thiên Bá thì sắc mặt không còn được tự nhiên.
Lần này thì hay rồi, Trần Dương phen này ngay ngày đầu tiên đi học đã bị phạt hít đất, chưa hết một ngày đã trở nên nổi tiếng khắp trường.
Còn thêm Tào Bảo thích chọc gậy bánh xe, giờ đây toàn bộ học viện Lục Phái đều biết đến Trần Dương lớp Thiên Tự 8 là một kẻ phế vật chuyên ăn bám.
Chỉ trong có một lúc, Trần Dương liền biến thành trò cười cho toàn bộ học viện Lục Phái.
Sau khoảng 40 phút thì hai người họ thực hiện xong hình phạt.
“Không ổn rồi, vết thương trên người tôi đã bị vỡ, giờ tôi phải đi thay băng mới.” Khi Lý Thiên Bá đứng dậy thì quần áo trên người anh ta đã dính rất nhiều máu rồi.
Cũng may là học viện Lục Phái này còn có phòng y tế, anh ta cùng Trần Dương đi đến đó, thay lại băng y tế khác.
Khi hai người họ quay trở lại lớp học, Hạ Lam không hề nói gì, cô ta phổ biến một số nội quy và quy định của trường, sau đó cho mọi người giải tán.
Vì hôm nay mới là ngày đầu tiên, nên còn có nhiều học sinh đến từ những thành phố khác, họ cần có thời gian để đến kí túc và sau giờ trưa họ có thể tự do hoạt động.
Lý Thiên Bá quàng tay lên cổ Trần Dương rồi cùng nhau rời lớp học, họ đang bàn đến chuyện trưa nay sẽ đi ăn ở đâu, thì thấy phía bên kia có một cô gái xinh đẹp.
Cô gái này không ai khác chính là Tô Diệu.
Tô Diệu khoác một chiếc túi xách, thấy hai người họ đang đi đến, liền vội vàng bước tới: “Trần Dương, chúng ta cùng nhau về nhà đi.”
Lý Thiên Bá thấy vậy liền buông Trần Dương ra, lặng lẽ đi qua một bên.
Trần Dương còn chưa nói gì, anh quay lại vỗ vai Lý Thiên Bá nói: “Thiên Bá, đi thôi, hôm nay tôi mời anh một bữa”.
Tô Diệu sốt ruột, vội kéo tay Trần Dương lại, cắn môi nói: “Trần Dương, em biết lỗi rồi mà, anh đừng giận nữa, chúng ta về nhà có được không”.
Trần Dương liền gạt tay Tô Diệu ra, lần này Tô Diệu cảm thấy vô cùng rối, cô kéo tay Trần Dương lại một lần nữa, nước mắt trực trào: “Trần Dương, em cầu xin anh mà, anh về nhà với em đi, em thực sự biết sai rồi...”
Trần Dương tỏ ra vô cảm, nói với Lý Thiên Bá: “Đi thôi, chúng ta đến khách sạn Vương Triều”.
Lý Thiên Bá chỉ biết lắc đầu nói: “Thôi, cậu với em dâu về nhà đi, mấy ngày nữa cậu mời tôi cũng chưa muộn.”
Nói đoạn, Lý Thiên Bá xoay người rời đi, lúc này ở lại chả khác nào kỳ đà cản mũi, chẳng vui vẻ gì.
“Trần Dương, anh đừng đi được không, cho em thêm một cơ hội đi mà?”, Tô Diệu vừa khóc vừa ôm lấy Trần Dương.
Mấy ngày hôm nay Tô Diệu đã suy nghĩ rất nhiều, cô hiểu ra được là có nhiều chuyện bản thân đã làm không đúng.
Nếu lần này không thể làm lành với Trần Dương, thì sau này hai người họ cũng coi như là không còn cơ hội nữa, cho nên Tô Diệu hạ quyết tâm nói: “Nếu anh không về cùng với em, thì từ giờ anh đi đâu em sẽ theo đến đó”.
Nhìn bộ dạng này thì có vẻ nếu như hôm nay Trần Dương không về nhà cùng Tô Diệu, thì cô sẽ một mực không buông.
Trần Dương thở dài, rút tay lại nói: “Được, vậy thì đi thôi”.
Nếu đơn giản là trở về cùng Tô Diệu thì cũng được, nhưng để anh có thể tha thứ cho cô thì quá khó.
Lần này, Tô Diệu đã làm anh tổn thương vô cùng.
Vậy nên trên đường trở về Trần Dương chỉ đăm chiêu, không nói lời nào.
Một tiếng sau, chiếc xe đưa hai người đến biệt thự Thiên Mộng Viên.
Sau khi xuống xe, Trần Dương nhìn xung quanh, có vẻ ưng ý.
Biệt thự này là do công ty Bất động sản Đại Thuận quản lý.
Đúng là không tồi, Lý Mật này quả là có mắt nhìn.
Mỗi căn biệt thự ở khu này đều được làm một cách tinh xảo, hơn nữa phong cách vô cùng khác lạ, nhưng kết tinh trong đó là một sự hài hòa diễm lệ, bước vào đây có cảm giác như bước đến chốn bồng lai tiên cảnh nào đó vậy.
Hơn nữa, trước đây anh có xem qua bảng doanh số tiêu thụ quý mà Lý Mật đưa cho, thì chưa đến một tháng mở bán, biệt thự Thiên Mộng Viên đã gần như được bán hết. Hiện giờ chỉ còn lại 2 căn, 2 căn này là do Trần Dương dặn cô ta giữ lại.
Tô Diệu kéo lấy cánh tay Trần Dương: “Nào, em sẽ đưa anh đi xem nhà mới của chúng ta”.
Trần Dương dừng bước nói: “Em đi về trước đi, anh đi mua bao thuốc lá”.
Trong khu biệt thự Thiên Mộng Viên này, có một siêu thị lớn được công ty Bất động sản Đại Thuận mở ra, sau này xung quanh đây còn có trường học, bệnh viện, Trần Dương dự tính sẽ biến khu này trở thành một vùng lãnh địa riêng.
Tuy Trần Dương nói là đi mua thuốc lá, nhưng thật ra anh đi mua ít đồ, đã lâu ngày không trở lại, nếu về tay không thì cũng cảm thấy ngại.
“Anh biết hút thuốc từ khi nào vậy”. Tô Diệu nhíu mày nói.
“Anh học được lúc bị giam ở trong tù”. Trần Dương thản nhiên đáp: “Tiện thể anh đi mua chút hoa quả nữa”.
Thấy Trần Dương không được vui, Tô Diệu nhanh chóng hiểu ra, khó khăn lắm cô mới khuyên được Trần Dương quay trở lại, sao có thể để anh tức giận bỏ đi được?
Hơn nữa, trong lời nói của Trần Dương có chút gì đó lạnh lùng, giống như lần này đến làm khách vậy.
“Ừ!”
Trần Dương gật đầu rồi xoay người đi về hướng siêu thị.
Rốt cục, vừa đến nơi anh lại chạm mặt một người quen, anh còn chưa kịp nói gì, đối phương đã nhanh chóng bắt chuyện: “Ôi, trùng hợp nhỉ, anh cũng ở đây sao!”