Mục lục
Thần cấp cuồng tế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngươi trốn không thoát đâu”.



Lão tổ Quy Nhất hừ lạnh, ném ngọc Bỉ Ngạn sang.



Nhưng đúng lúc này, huyết ảnh kia trở nên mờ nhạt một cách kỳ lạ, ngọc Bỉ Ngạn xuyên thẳng qua huyết ảnh!



“Cái gì, chuyện này không thể nào!”



Sắc mặt lão tổ Quy Nhất thay đổi, ngọc Bỉ Ngạn có thể phong ấn cả bán Siêu Thoát, không thể nào mà không phong ấn được một huyết ma.



“Khoan đã, trừ phi hắn không phải huyết ma”.



Nghĩ đến đây, ánh mắt nhìn huyết ma của ông ta chợt thay đổi, nếu không phải huyết ma vậy hắn là gì?



Luồng sát khí và huyết khí nồng nặc làm người ta thấy buồn nôn, trông thế nào cũng giống huyết ma.



Chẳng lẽ ban nãy là sức mạnh bẩm sinh của hắn?



Kính Bình Thiên có thể cố định hắn lại, điều đó chứng minh thực lực của hắn không mạnh đến mức quá đáng.



Có lẽ nhờ thần thông hư ảo này mà hắn không bị người ta phát hiện.



Ngọc Bỉ Ngạn không thể phong ấn được thì phải làm sao?



“Thử cách này xem”.



Hình chiếu kính Bình Thiên liên thông với mười tám tầng địa ngục Tu La của Khương vực, có lẽ đám quỷ nô Tu La đó có thể làm hắn bị thương.



Mở thông đạo liên thông, vô số quỷ nô Tu La bay từ trong ra, giương nanh múa vuốt bay tới.



Huyết ảnh bị kính Bình Thiên cố định chỉ có thể vùng vẫy một cách yếu ớt.



“Xoẹt!”



Một quỷ vương A Tu La cảnh giới Quy Nhất cào về phía huyết ảnh, để lại năm vết hằn sâu trên ngực hắn, mặc dù dấu vết đó đã biến mất trong nháy mắt.



“Có hiệu quả!”



Lão tổ Quy Nhất vui mừng!



“Lên cho ta, đánh mạnh lên, các ngươi xem thử xem có thể chia hắn ra ăn, trấn áp hắn trong bụng được không?”



Huyết ảnh này rất mạnh, nếu ông ta có thể dùng hắn thì chắc chắn sẽ có tác dụng lớn.



Vài con quỷ vương A Tu La bắt tay nhau khống chế huyết ảnh, nuốt các bộ phận của hắn vào và phong ấn trong bụng.



“Có thể thật này!”



Lão tổ Quy Nhất gật đầu, thu hồi mấy con quỷ vương A Tu La về.



Một trận sóng gió đẫm máu cứ thế bị tiêu diệt.



Cùng lúc đó, Khương Hoàng nhận được tin huyết ảnh bị bắt, ông ta có thể thấy đầu đuôi mọi chuyện thông qua kính Bình Thiên.



Suy tính một phen, huyết ảnh này ra đời tại Khương Vực.



Chuyện này làm ông ta sầu não muốn chết.



Đối mặt với sự chất vấn của mấy đặc sứ, ông ta chỉ có thể chối bay.



“Khương vực chúng tôi cũng là người bị hại, huyết ảnh này đã bị chúng tôi vây giết, đây là thiên tai chứ không phải nhân họa”.



Khương Hoàng nói: “Khâm Thiên Giám phỏng đoán, hẳn là số người thương vong trong cuộc chiến Vương tộc và Hoàng tộc quá nhiều, oan hồn kết hợp lại mới tạo ra huyết ảnh”.



Vài đặc sứ không còn gì để nói, họ đã có cái nhìn hoàn toàn mới về độ mặt dày của Khương vực.



“Nếu đây là câu trả lời của Khương Hoàng, vậy Hiên Viên Bệ hạ của chúng tôi sẽ rất thất vọng, nhất định tôi sẽ bẩm báo từng câu từng chữ theo đúng sự thật”.



Sứ giả đại vực Hiên Viên mang vẻ mặt lạnh lùng, cáo từ rời đi.



Sau đó sứ giả Nhậm vực cũng nối gót rời đi.



Sắc mặt của sứ giả Trương vực đen như đáy nồi, những đại vực thuộc quyền thống trị của Trương vực đã chết rất nhiều, vậy mà Khương vực lại đưa ra câu trả lời thế này, thật sự xem người ta là kẻ ngốc hết mà!



Vương vực không phái sứ giả đến bởi vì bọn họ đã hoàn toàn trở mặt với Khương vực, một đạo Thánh Chỉ, một lệnh thảo phạt đã khiến mối quan hệ giữa hai bên hoàn toàn rạn nứt.



Khương Hoàng đau đầu không thôi, đúng lúc này, Thánh Chỉ lên án công khai của Diêu Hoàng đã lan truyền rộng rãi.



Thánh chỉ lên án công khai đã hoàn toàn xác nhận hiềm nghi của Khương vực, đồng thời cũng đưa ra kết luận về vấn đề này.



Thoáng chốc, thiên hạ thi nhau chửi rủa.



“Khương Hoàng cực kỳ mặt dày!”



“Tự biên tự diễn, tội không thể tha!”



“Lệnh thảo phạt của Vương vực đúng lắm, hẳn là mấy nhà nên liên hợp lại cùng tấn công Khương vực!”



“Đi, đến Đế Tinh xin được thảo phạt Khương vực!”



Thậm chí bên ngoài Hoàng thành nhà họ Diêu còn có rất nhiều người đến yêu cầu Diêu Hoàng xuất binh.



Thánh Chỉ lên án công khai của Diêu Hoàng đã nói rõ mọi thứ, nhưng bọn họ chỉ có thể thêm mắm dặm muối, chứ không thể xuất binh thảo phạt được.



Không phù hợp với lợi ích của Diêu vực.



Trai cò đánh nhau ngư ông được lợi.



Cùng lúc đó vài đặc sứ đã về đến Đế Tinh.







Trương Hoàng: Khương vực khinh thường ta ít binh, người đâu, phái 20 nghìn tỉ quân, xâm chiếm lãnh thổ!



Hiên Viên Hoàng: Khương Vực vô đạo, cùng thảo phạt!



Nhậm Hoàng: Khương Hoàng lật lọng, lấy oán trả ơn, Nhậm vực ta tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn!



Cứ như thể ba nhà đã thảo luận với nhau, mỗi nhà phái 20 nghìn tỉ quân, cộng lại thành 60 nghìn tỉ quân.



Lệnh thảo phạt của ba vực vừa công bố, thiên hạ vui mừng khôn xiết.



Diêu Hoàng cũng phái 1 nghìn tỉ quân giúp đỡ tượng trưng.



Trong nháy mắt, đại nghĩa mà lúc trước khó khăn lắm Khương Hoàng mới giành được đã hoàn toàn sụp đổ.



Trở thành con chuột chạy qua đường bị người người đuổi đánh.



Thậm chí nội bộ Khương vực cũng cũng bắt đầu lục đục.



“Mất mặt, đúng là mất mặt, thì ra tất cả những thứ này do chúng ta làm”.



“Haiz, thảo nào Vương vực lại muốn trở mặt, quả thậtlà chúng ta đã rất quá đáng”.



“Khương Hoàng của thế hệ này kém cỏi thật đấy, đã không có tài trí mưu lược lại còn không có lòng thương người!”



Từ đường lớn đến hẻm nhỏ, vô số giọng nói vang lên, cuối cùng cũng truyền đến tai Khương Hoàng.



Lúc này, ngoài biên vực, Vương vực đã phát động tấn công. Năm bên cùng tấn công khiến Khương Hoàng tức giận đến phát điên.



“Là ai, cuối cùng làkẻ nào đâm sau lưng ta?”



Ông ta cực kỳ oan ức, ông ta không hề làm những chuyện này.



Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, phía sau lưng luôn có bàn tay bí ẩn dẫn dắt mọi chuyện, ông ta giống như người mù vậy.



“Bệ hạ, chuyện cấp bách bây giờ là điều binh từ các Vương tộc thế gia đến biên giới phòng thủ!”



“Bệ hạ, vi thần có ý kiến, chúng ta phái sứ giả đến Phong tộc, Tiết tộc, Doanh tộc xin được giúp đỡ!”



Khương Thừa đứng ra.



Tình hình bây giờ của Khương Vực rất tệ, có thể nói đây là lần nguy hiểm nhất trong 2 triệu kỷ nguyên trở lại đây.



Đi nhầm một bước, rất có khả năng sẽ bị lật đổ.



“Đi, tốc độ lên!”



Khương Hoàng liên tục phái sứ giả, nếu không phải biết quân Ma Vương cấu kết với Vương vực, thậm chí ông ta còn muốn phái người đến quân Ma Vương.



Thảo luận xong kế sách, Khương Hoàng cho triều thần lui xuống.



Ông ta đến cấm địa Hoàng cung, bái lạy các lão tổ các đời, khoảng hơn mấy nghìn người phải dựa vào bảo vật Siêu Thoát của nhà họ Khương, kính Bình Thiên.



Mười tám tầng địa ngục Tu La của nhà họ Khương đang phong ấn hàng trăm tỉ quỷ nô.



Đều là quỷ nô được lấy ra từ vũ trụ Hỗn Độn để luyện chế thành.



Nếu không phải cung cấp quỷ nô nuôi dưỡng lão tổ thì e là sẽ có hơn triệu tỉ.



Thật ra ông ta cũng không hoảng lắm, ông ta chỉ sợ 5 vị Hoàng Đế ra tay cùng một lúc.



Cho dù nhà họ Khương có mạnh đi chăng nữa cũng khó mà chống lại 5 Hoàng giả có bảo vật Siêu Thoát.



Hàng trăm tỉ quỷ nô là át chủ bài của nhà họ Khương.



Đúng lúc này, ông ta nhớ đến huyết ảnh bị mấy quỷ vương chia thành thức ăn để phong ấn.



Âm thầm quyết định, triệu quỷ vương ra giải phong ấn, thoáng chốc huyết ảnh lại xuất hiện.



“Còn muốn phản kháng?”



Khương Hoàng cười lạnh, hắn bị kính Bình Thiên trấn áp nên đến ngón tay cũng không thể động đậy.



Đây không phải hình chiếu mà là bản thể.



Sau khi điều tra, cuối cùng Khương Hoàng cũng biết đây là gì: “Là huyết ma mà cũng không phải huyết ma, là oán linh nhưng cũng không phải oán linh. Nửa ma nửa oán linh? Thảo nào ngọc Bỉ Ngạn không thể phong ấn được.”



“Thứ tốt!”



Khương Hoàng cười, dùng kính Bình Thiên xóa sạch ý thức của huyết ảnh, sau đó rót ý thức của mình vào.



Sau khi luyện chế xong, Khương Hoàng nhếch miệng cười.



Nhìn quỷ vương bên vương cạnh, nở nụ cười dữ tợn.







Trụ sở quân Ma Vương.



“Phía tham mưu đã thôi diễn ra ai đứng sau lưng chỉ đạo chuyện này chưa?”



“Đã thôi diễn được rồi”.



Bắc Dương nói: “Vương vực là chủ mưu, Diêu tộc là đồng lõa, thậm chí Nhậm tộc cũng nhúng tay”.



Mọi người vừa nghe vậy thì bật cười.



Đúng là thú vị!



Thật ra quân Ma Vương không có hành động gì là vì điều tra thông tin, sau đó báo cáo tổng hợp lại, thông qua số liệu chọn ra vài kết quả có khả năng nhất.



Phương pháp này hữu dụng, thậm chí ở một trình độ nhất định, nó còn tốt hơn đạo thôi diễn.







Hoặc có thể nói, đây là sự phóng đại đạo thôi diễn.



“Vừa ăn cướp vừa la làng! Những người này cừ thật!”



Ma Dương chậc lưỡi, cứ tiếp tục như vậy, khổ chủ sẽ thành hung thủ.



“Chúng ta có ra tay không?



“Ra tay cái gì, không ra tay!”



Nguyên Dương nói: “Ít nhất bây giờ không cần, chẳng phải Vương vực muốn kéo chúng ta xuống nước hay sao? Vậy thì làm theo những gì ông ta muốn, Khương vực thua chắc rồi, sau đó chúng ta chỉ cần làm thế này… Sau đó lại thế này…”



Mọi người nghe xong thì đều cười ranh mãnh.



“Cũng cần phải đề phòng ba tộc Phong, Tiết, Doanh, có lẽ bọn họ sẽ ngồi hưởng thành quả. Đặc biệt là Diêu tộc, bọn họ có rất nhiều diễn viên đứng phía sau châm dầu vào lửa”.



“Không sao, năng lực tình báo của chúng ta đứng đầu thiên hạ, các đại vực đã bày trận từ lâu rồi, không thể qua mắt chúng ta được đâu”.



Ma Dương tự tin nói.



Cùng lúc đó, tại Phong vực.



“Đế tổ, Khương vực có chống nổi không?”



Phong Vô Tà hỏi.



“50 - 50!”



Phong Vô Tà khó hiểu hỏi: “Tại sao lại nói như vậy?”



“Nền tảng của nhà họ Khương thâm hậu, cháu đừng quên tại sao nhà họ Khương lại nổi lên”.



Đế tổ thờ ơ nói, sau đó im lặng không nói gì nữa, chuyên tâm đánh cờ.



Nhà họ Khương là một quân cờ tốt, chỉ tiếc trong lần đánh cờ này, thua!



Nhưng sẽ không thua hoàn toàn, bọn họ vẫn còn át chủ bài.



Bất kỳ ai dám xem thường nhà họ Khương đều sẽ phải trả giá.



Phong Vô Tà trầm tư hồi lâu, sau đó bừng tỉnh nói: “Cháu hiểu rồi, quả nhiên nhà họ Khương có năng lực lật ngược ván cờ, trừ phi 5 vị Hoàng Đế bắt tay nhau, nếu không Vương vực sẽ thất bại!”







Ở Tiết vực, Tiết Minh cảm thấy chuyện 5 vị Hoàng Đế thảo phạt Khương vực (Ngũ Hoàng phạt Khương) này cực kỳ thú vị.



“Thảo nào lão tổ nói, cuộc chiến Hoàng tộc lần này có lẽ sẽ là lần cuối cùng”.



Tiết Minh lẩm bẩm tự nói: “Xem ra đúng là như vậy, thiên hạ nên thống nhất rồi”.



“Người đâu, truyền lệnh của ta, lên án công khai nhà họ Khương!”



“Dạ!”



Nếu Thánh Chỉ lên án công khai của Diêu tộc là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.



Thì Tiết Minh đang đào một cái hố, chôn con lạc đà xuống đất, sau đó lấp đất, cuối cùng giẫm vài cái thật mạnh.



Doanh Hoàng nghe đại thần báo cáo, khẽ bật cười, Tiết Hoàng nghịch ngợm quá, chuyện này vui như vậy, sao bọn họ có thể bỏ qua được?



“Các ngươi nói xem, chúng ta có nên ban Thánh Chỉ lên án công khai Khương Vực không?”



Có người nói lên án, cũng có người nói không.



Nhưng tổng thể lên án công khai vẫn chiếm số đông.



Thể chế của thế giới này rất lạ, các đại vực giết nhau máu chảy thành sông trong cuộc chiến Vương tộc và cuộc chiến Hoàng tộc, nói đến cùng thì cũng để phục vụ cho mục đích chính trị.



Giai cấp trên cao bọn họ không quan tâm nhưng giai cấp bên dưới rất chú ý.



Làm cho người mình xem, cũng làm cho người khác xem.



Bọn họ không thể xuất binh nhưng vẫn có thể góp công vào khẩu chiến, thêm mắm dặm muối.



Thoáng chốc, Thánh Chỉ lên án công khai của Hoàng triều nhà họ Doanh đã được công bố.



Bây giờ chỉ có hai nơi chưa lên tiếng đó là Phong vực và quân Ma Vương!



Sau đó toàn bộ thế giới bờ bên kia Hỗn Độn xuất hiện những lời đồn kỳ lạ.



Có người nói quân Ma Vương là thế lực do Phong tộc nâng đỡ.



Cũng có người nói quân Ma Vương và Phong tộc đã âm thầm hợp tác.






“Người nhìn xem, có con sâu không chịu nổi nữa, muốn vàng thau lẫn lộn!”



“Không cần quan tâm, chỉ có kẻ yếu mới quan tâm đến những chuyện đó!”



Đế tổ Phong tộc: “Cháu chỉ cần nhớ rằng, cho dù là bất kỳ âm mưu gì, đứng trước thực lực tuyệt đối, nó cũng chỉ là trò cười mà thôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK