Mục lục
Thần cấp cuồng tế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Viên Bất Hối nhìn Trần Dương, thảo nào mình lại có cảm giác gần gũi đến thế, cho dù chỉ là lần đầu gặp mặt, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy ở bên chú ấy rất yên tâm.



Sau đó trong lòng cậu bé lại cảm thấy tức giận: “Tại sao bố lại vứt bỏ mẹ con con? Bố có biết những năm nay mẹ con đã phải chịu khổ thế nào không?”



Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt Viên Bất Hối, trong mắt cậu bé đầy vẻ phẫn nộ.



Trần Dương cảm thấy rất áy náy, im lặng không nói gì, chỉ là khí tức toàn thân ngày càng đáng sợ.



Cuối cùng Viên Bất Hối khóc mệt, nhìn Trần Dương nói: “Thế lần này bố đến rồi có đi nữa không?”



“Không!”



Trần Dương nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Viên Bất Hối.



“Thế tức là Bất Hối có bố rồi?”



Viên Bất Hối chưa bao giờ hận Trần Dương, bởi vì Viên Tuyết Phi nói với cậu bé rằng bố cậu bé là một anh hùng cái thế, năm đó một thân một mình cứu cả một thành.



Là người xứng để tất cả mọi người kính phục.



Viên Tuyết Phi không khiến Viên Bất Hối hận Trần Dương, cái tên Bất Hối cũng đã cho thấy tấm lòng của cô ấy.



“Nói cho bố biết đã xảy ra chuyện gì?”



Trần Dương không muốn suy luận tính toán, anh muốn để cậu bé kể với mình rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì.



Viên Bất Hối nghĩ một lát, rồi kể hết mọi chuyện với anh.



“Các người đáng chết, tất cả đều phải chết!”



Trần Dương nổi giận đùng đùng, trời đất cũng phải thất sắc.



Khí tức khủng khiếp thậm chí còn khiến không gian run lên bần bật.



Ngọc Càn chân quân vô cùng sợ hãi, nhìn Thích Tiêu Tử quỳ dưới đất mà tức giận không thôi.



“Đồ chết giẫm, dám làm ra chuyện ác tày trời như vậy!”



Nếu ông ta biết Thích Tiêu Tử thu nhận người thân của một đạo quân Hóa Thần làm đồ đệ thì chắc chắn đã coi là Đạo tử tông môn để nuôi nấng rồi.



Chính vì cái tên chết giẫm này mà gần như cả tông môn phải chôn cùng.



“Tiền bối bớt giận, tiền bối bớt giận!”



Ngọc Càn chân quân sợ hãi nói: “Chuyện này là Thổ Linh Tông tôi làm sai, nhưng lỗi chính là do Thích Tiêu Tử, chuyện này chúng tôi cũng không biết, xin tiền bối bớt giận! Bất kể tiền bối ra điều kiện gì thì Thổ Linh Tông tôi cũng đáp ứng hết!”



Đứng trước cường giả bậc này thì cứ ngoan ngoãn nhận sai cho xong, có khi còn được tha một mạng.



Trần Dương không nói gì, nhìn Viên Bất Hối: “Để bố trả thù thay con hay con tự làm?”



Viên Bất Hối nghĩ một lúc, trả lời dứt khoát: “Con muốn tự trả thù, con muốn tự mình giẫm đạp những người này dưới gót chân!”



“Được!”



Trần Dương gật đầu, Viên Bất Hối còn nhỏ nhưng khôn sớm, thiên phú dị bẩm, gặp phải đại nạn mà tâm trí vẫn vững vàng.



Nhưng ngoài sự an ủi ra, trong lòng anh cũng cảm thấy mắc nợ.



Tuy anh cũng chỉ mới biết mình có con lưu lạc ở bên ngoài, nhưng sai chính là sai, mấy năm nay cậu bé chắc chắn đã phải sống rất vất vả.



Anh nhất định phải bù đắp gấp trăm, gấp nghìn, gấp vạn lần.



“Các người nghe cho rõ đây, hãy nuôi cẩn thận 2 kẻ này cho tôi, 5 năm nữa con trai tôi sẽ đích thân đến lấy cái đầu chó của chúng, thiếu một người là tôi sẽ diệt cả tông!”



Trần Dương đứng đó, giọng nói không lớn, nhưng khí thế chết chóc thì khiến tất cả mọi người không rét mà run.



Cũng chính từ giây phút này, Trần Dương đã để lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc trong lòng Viên Bất Hối.



“Đi nào, bố dẫn con về nhà!”



Dứt lời, anh dẫn theo Viên Bất Hối rời khỏi Thổ Linh Tông, những người bị giam cầm cũng khôi phục khả năng hành động.



Lần này bọn họ đại nạn không chết, sắc mặt ai nấy đều vui mừng.



Ngọc Càn chân quân nhìn hai người dưới chân như hai con chó: “Bắt đầu từ hôm nay, hai người các ông bế quan ở Thổ Linh Tông 5 năm cho tôi, ngoài ra cắt đứt hết mạch của Thích Tiêu Tử”.







Cảnh giới Ngưng Đan nho nhỏ mà suýt nữa khiến cả tông môn phải chôn cùng, Ngọc Càn chân quân quyết định điều tra một lượt toàn tông, nếu còn xảy ra chuyện tương tự thì giết hết không tha.



Chuyện xảy ra ở Thổ Linh Tông Trần Dương không biết, cũng không có hứng muốn biết, tông môn nhỏ nhoi như vậy, anh chỉ cần 1 chưởng là toàn diệt.



Anh ôm Viên Bất Hối, tiến vào kiếm giới, đến thế giới trong quan tài.



Viên Bất Hối cũng rất ngoan ngoãn, lúc vào đến kiếm giới cũng chỉ tò mò nhìn xung quanh chứ không hỏi gì.



Sự bình tĩnh này khiến Trần Dương cũng phải tự thẹn không bằng.



Nhưng sự cảnh giác trong mắt cậu bé vẫn chưa hết hẳn.



“Đây là một Tiểu Thiên thế giới, cũng là pháp bảo của bố, chúng ta nghỉ dưỡng ở đây một thời gian nhé!”



Trần Dương mỉm cười xoa đầu cậu bé, Viên Bất Hối bị thương nặng, chỉ khi nào khỏi hẳn hoàn toàn thì mới có thể chôn Thần Ma Cốt chí tôn vào người cậu bé.



Anh không ngờ lúc trước mình xin trăm đạo pháp tắc của Hồ Lô lão tổ, cuối cùng lại cứu được con trai mình.



Viên Bất Hối gật đầu, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: “Tại sao bố lại vứt bỏ mẹ con con?”



Aizzz!



Trần Dương thở dài, nghĩ một lúc, cũng không giấu giếm mà kể hết sự tình, nhưng anh đã thay đổi không ít chi tiết.



Viên Tuyết Phi sai hay không đã không còn quan trọng nữa, điều quan trọng nhất là cô ấy đã sinh Viên Bất Hối cho anh.



Từ lời của Viên Bất Hối, anh có thể cảm nhận được Viên Tuyết Phi không hề trách anh, thậm chí còn nói với cậu bé rằng anh là một đại anh hùng, đại hào kiệt đầu đội trời chân đạp đất.



Chỉ riêng chuyện này, Trần Dương đã cảm thấy mình nợ cô ấy rất nhiều.



Trần Dương nhận hết mọi trách nhiệm, xoa đầu Viên Bất Hối: “Trước đây là bố không tốt, từ nay trở đi, bố sẽ không để con phải chịu bất cứ uất ức nào nữa, ai dám bắt nạt con, bố sẽ giết kẻ đó!”



Viên Bất Hối mỉm cười, sự nuối tiếc lớn nhất trong lòng không còn, thần kinh suy sụp nửa năm nay cuối cùng cũng phấn chấn lại, nặng nề chìm vào giấc ngủ.



Trần Dương kiểm tra một lượt, biết cậu bé chỉ ngủ thiếp đi, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.



Nhân lúc cậu bé ngủ, Trần Dương lấy một đạo pháp tắc trong hồ lô đỏ ra, bắt đầu ngưng luyện Thần Ma Cốt chí tôn.



Linh căn ngũ hành kia là cái khỉ gió gì chứ?



Cho dù Viên Bất Hối là một kẻ vô dụng không có bất cứ thiên phú tu luyện nào, thì Trần Dương cũng có thể bồi dưỡng cậu bé thành một thiên tài hàng đầu.



Viên Bất Hối ngủ đúng ba ngày ba đêm, Dược Lực của đan dược cấp Thần không ngừng cải thiện khôi phục thân xác và nguyên khí bị hao tổn, đến tổn thương về tinh thần cũng đã khôi phục rất nhiều.



“Bố!”



Viên Bất Hối vừa tỉnh dậy đã gọi, nhìn căn nhà tranh không một bóng người, trong lòng cậu bé cảm thấy vô cùng sợ hãi.



Cậu bé nhảy từ trên giường xuống, liền nhìn thấy Trần Dương đang ngồi ở ven hồ cách đó không xa, luyện chế đan dược.



Trần Dương ngoảnh đầu lại nhìn, liền thấy cậu bé đang đứng ở cửa nhìn về phía mình.



Anh vẫy tay, cậu bé chạy như bay tới.



Viên Bất Hối ôm lấy anh, nhìn linh dịch bị linh hỏa thiêu đốt, ngẩn người ra: “Bố, sao bố luyện đan lại không cần lò đan thế?”



Cậu bé lúc 4 tuổi đã đọc hết tất cả kinh thư trong Tàng Kinh Các nhà họ Viên, biết luyện đan cần phải có lò luyện đan.



“Con có hứng với luyện đan sao? Bố dạy con luyện đan nhé?”



“Vâng!”



Viên Bất Hối gật đầu.



“Thuật luyện đan của bố đến từ một cuốn kỳ thư có tên là “Thiên Kim Dược Phương”, trong đó ghi chép rất nhiều đan dược, và cả cách luyện đan nữa”.



Trần Dương không rót tất cả pháp môn vào đầu Viên Bất Hối mà nói từng câu từng lời cho cậu bé nghe.



Anh giảng giải rất nghiêm túc, Viên Bất Hối cũng nghe rất chăm chú.



Cậu bé có trí nhớ rất tốt, nhất là Trần Dương còn thêm cả đạo âm, Viên Bất Hối vừa nghe đã có thể hiểu được.



Một canh giờ nhanh chóng trôi qua, Viên Bất Hối vui vẻ nói: “Bố, con nhớ hết rồi, hơn nữa con cũng hiểu hết nữa!”







Nhưng cậu bé chẳng vui mừng được bao lâu đã xịu mặt xuống: “Nhưng sau này con không thể tu luyện được nữa, linh căn ngũ hành của con đã bị Dương Lâm lấy đi mất rồi”.



“Nhưng mà không sao, Bất Hối tu luyện chỉ để bảo vệ mẹ, bây giờ bố về rồi thì mẹ với con sẽ không bị bắt nạt nữa”.



Cậu bé dù lợi hại nhưng cũng chỉ là một đứa trẻ chưa đầy 5 tuổi.



Trần Dương xoa đầu cậu bé, trong mắt tràn đầy yêu thương: “Mất linh căn ngũ hành rồi thì thôi, chỗ bố còn có linh căn cực phẩm tốt hơn linh căn ngũ hành cả nghìn cả vạn lần. Chờ cơ thể con hoàn toàn khỏe mạnh, bố sẽ đưa linh căn cho con”.



Trong mắt Viên Bất Hối lộ vẻ sợ hãi: “Bố, linh căn này được lấy từ người khác sao?”



Trần Dương ngây ra, sau đó mỉm cười lắc đầu: “Đương nhiên là không phải, sao bố con lại làm chuyện đó chứ?”



“Linh căn này là bố dùng đại pháp lực ngưng tụ, tên là Thần Ma Cốt chí tôn, ở thời thượng cổ nổi tiếng lắm đấy”.



“Thời cận cổ, cùng với sự suy yếu của linh khí trời đất, pháp tắc trời đất hoàn thiện, nên nó đã mai danh ẩn tích!”



Viên Bất Hối cái hiểu cái không, những thứ này quá cao thâm với cậu bé, cậu bé từ lời của Trần Dương chỉ biết rằng, Thần Ma Cốt chí tôn này còn tốt hơn linh căn ngũ hành rất rất nhiều.



Hơn nữa không phải lấy của người khác.



“Ầm!”



Đúng lúc này, trên trời giáng xuống một đạo sấm sét, Trần Dương thổi một cái, sấm sét lập tức tan biến.



Đan dược cao cấp thần phầm Thần Nguyên Đan đã được luyện xong.



Một viên đan dược trắng như ngọc, có chín đường vân mây xuất hiện trong tay Trần Dương: “Con nuốt viên đan dược này là vết thương của con sẽ khỏi hẳn”.



Viên Bất Hối ngoan ngoãn gật đầu, nuốt đan dược vào bụng.



Trần Dương ở bên cạnh cẩn thận bảo vệ, để Dược Lực được cậu bé hấp thụ bằng phương thức dịu dàng nhất. Số Dược Lực dư thừa bị Trần Dương phong ấn ở các bộ phận trên người cậu bé.



Đừng nói cậu bé chỉ là Quy Chân, cho dù là Uẩn Thần thì cũng phải mất một thời gian mới có thể tiêu hóa hết.



“Bố, Bất Hối cảm thấy trong người ấm áp lắm!”



Viên Bất Hối nằm trong lòng Trần Dương ngủ thiếp đi, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên hồng hào với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy.



Bàn tay cũng trở nên đầy đặn, tinh khí thần cả người đã hoàn toàn khôi phục lại đỉnh cao.



“Tốt lắm, bây giờ có thể chôn Thần Ma Cốt chí tôn rồi”.



Trần Dương đưa Thần Ma Cốt chí tôn đã được luyện xong vào người cậu bé, cậu bé đang ngủ ngon tỏ vẻ hơi đau đớn.



Nhưng lại nhanh chóng bình tĩnh trở lại.



Trần Dương cẩn thận quan sát tình hình dung hòa của Thần Ma Cốt chí tôn, cứ quan sát như vậy mà kiếm giới đã trôi qua 10 ngày.



Lúc hai bên dung hòa hoàn toàn với nhau, Trần Dương thở phào nhẹ nhõm, sau này chỉ cần thích ứng với Thần Ma Cốt chí tôn thôi.



Mấy ngày tiếp theo, Trần Dương quên cả tu luyện, một lòng một dạ ở bên cậu bé.



Viên Bất Hối cũng dần thoát khỏi ám ảnh.



Có sự dạy dỗ của Trần Dương, thực lực của Viên Bất Hối tăng lên nhanh chóng.



Thực lực ở đây ý chỉ sức mạnh thân xác của Viên Bất Hối.



Anh biết rất rõ lợi ích của việc sở hữu một thân xác mạnh mẽ.






Thời gian rảnh rỗi, anh lại dạy Viên Bất Hối đạo lý và tri thức làm người.



Thậm chí chơi trò chơi với cậu bé.



Nửa năm này cũng là khoảng thời gian vui vẻ nhất từ khi cậu bé bắt đầu biết ghi nhớ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK