• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 121: Phỉ Thúy Thủy Tinh
Trần Thanh xuất hiện tại bãi cắt đá, những người có mặt đều quây xung quanh anh.
Tất cả đều muốn xem Trần Thanh đã chọn đá gì.
Nhưng bây giờ, Trần Thanh chỉ có hai tảng.
Mọi người nhìn thấy vậy thì bàn luận sôi nổi.
"Tôi thấy không khả quan mấy".
"Hai tảng này rõ ràng không phải đá tốt".
"Trông còn non, không có hàng gì tốt cả".
"Haiz, chỉ riêng chất lượng thôi đã kém rồi".
"Xem ra, lần này Giang Tử Phong sẽ bị thua lỗ đến khóc mất".
Những người có mặt tại đây đều bàn tán không ngừng.
"Còn một tảng nữa. Nói không chừng tảng đó lại tốt".
"Cũng có thể".
Lúc này, ông chủ Hoa chen qua nói: "Người anh em, tôi rất xem trọng cậu. Tôi đã cược cậu thắng rồi, cậu không được làm tôi thất vọng đâu đấy".
"Ông chủ Hoa, ông yên tâm đi. Tôi sẽ không bao giờ để ông phải thất vọng".
Trần Thanh cười nói.
"Nhưng lúc tôi nhìn thấy cậu chuyển hai tảng này ra, tôi cảm thấy khá thất vọng. Còn tảng kia đâu?", Ông chủ Hoa nói: "Còn một tảng nữa cho tôi xem thử đi".
"Ông chủ Hoa không cần nhìn đâu, tảng còn lại cũng chỉ là đồ người khác vứt đi mà thôi".
Tất Văn Bách chen vào đám đông và bước tới.
"Không phải chứ?", ông chủ Hoa há miệng trợn mắt nói.
"Ừm", Trần Thanh đáp.
Ông chủ Hoa chán nản nói: "Người anh em, tôi đã nhìn nhầm cậu rồi".
"Haha".
"Ông chủ Hoa, tôi bảo ông cược cậu Tất thắng, nhưng ông lại không tin".
"Ông xem, bây giờ thì tốt rồi".
Những người xung quanh đắc ý cười.
"Tôi không muốn cậu ta thắng", ông chủ Hoa nói.
"Tên họ Trần kia, đến anh chọn hai người tham gia định giá rồi", Tất Văn Bách nhìn chằm chằm vào Trần Thanh cười: "Sau khi chọn xong, chúng ta sẽ bắt đầu cắt đá".
"Tôi sẽ chọn ông chủ Hoa", Trần Thanh chỉ vào ông ta cười: "Ông chủ Hoa, ông hãy giúp tôi chọn thêm một người đi".
Trần Thanh có thể nhìn ra được, dường như ông chủ Hoa không thích Tất Văn Bách, cho nên ông ta tất nhiên phải chọn một người có lợi cho mình rồi.
"Cậu để tôi chọn sao?"
"Ừm".
"Tôi chọn lão Chương. Ông ta cũng là một chuyên gia trong lĩnh vực này”, ông chủ Hoa tiến cử một người đàn ông trung niên cao và gầy cho Trần Thanh.
"Được. Vậy chính là ông ta", Trần Thanh gật đầu nói.
"Vậy chúng ta nên cắt đá của ai trước đây?"
Tất Văn Bách hỏi.
"Cắt của anh trước đi", Trần Thanh cười: "Tôi sợ rằng nếu cắt của tôi trước sẽ làm trò chơi này mất đi sự kịch tính".
"Xí".
Tất Văn Bách khinh thường nói: "Không biết lượng sức mình. Nhưng nếu anh muốn cắt của tôi trước, thì tôi chiều theo ý anh vậy".
Lúc này, Tất Văn Bách bắt đầu bảo mọi người giải tán, sau đó hắn ta kéo ba tảng đá ra ngoài.
Lần này, thầy Sơn sẽ đích thân cắt những tảng đá này.
Đầu tiên, ông ta chọn những cái nhỏ nhất và bắt đầu cắt chúng.
Ông ta vô cùng tự tin cắt từng nhát dao xuống.
"Trúng rồi!"
"Trúng lớn rồi!"
"Là Phỉ Thúy Nước. Trông khá lớn".
"Nhìn vào vết cắt thứ hai kìa!"
Mọi người đều mừng rỡ kêu lên.
Đây đúng là một khởi đầu tốt.
Bọn họ vẫn đang bàn tán thì thầy Sơn đã cắt nhát dao thứ hai xuống.
Nhát dao này cắt xuống.
"Viên này không hề nhỏ".
"Ít nhất phải mười triệu".
"Thầy Sơn không hổ danh là bậc thầy mà".
"Một khởi đầu tốt!"
Nhìn thấy hai bên đều có ngọc thì trong lòng Tất Văn Bách thầm nghĩ đã nắm chắc rồi.
Tảng đầu tiên đã nhanh chóng tìm thấy.
Mọi người đều cảm thấy khá tốt.
Vào lúc này, thầy Sơn trực tiếp cắt tảng thứ hai.
Tảng đá thứ hai lớn hơn một chút.
Thầy Sơn cắt xuống, nhưng lần này thì không thấy gì.
Nhưng ông ta không cắt nữa mà dùng giấy nhám lau nó.
Ông ta lau một chút thì ngay sau đó bên trong tảng đá rỉ ra một chút màu xanh lục.
"Phỉ Thúy Băng!"
"Lại trúng mánh rồi!"
"Chết tiệt! Cái này còn giá trị hơn cái trước nữa".
"Cả hai tảng đều trúng. Thầy Sơn thực sự là một bậc thầy cược ngọc mà".
Vào lúc này, nụ cười trên gương mặt Tất Văn Bách càng trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ khác.
Hai tảng đá tính sơ cũng gần 30 triệu rồi.
Có thể cắt ra được Phỉ Thúy Băng đã là rất giỏi rồi.
Tất Văn Bách nghĩ rằng thầy Sơn thực sự rất giỏi, hàng được đặt dưới hộp này thật sự rất tốt.
"Anh Thanh, có phải bây giờ em nên đi chuẩn bị một danh sách ‘sugar mami’ rồi không?"
Giang Tử Phong cảm thấy hơi lo lắng.
Nam Cung Yến lo lắng nói: "Tảng thứ hai cắt ra là Phỉ Thúy Băng, có khi nào tảng thứ ba là Phỉ Thúy Thủy Tinh không?
"Không đến nổi tàn nhẫn như vậy chứ".
Giang Tử Phong hét lên: "Nếu là Phỉ Thúy Thủy Tinh, em nghĩ thua là cái chắc rồi".
Trần Thanh tự tin nói: "Chàng trai, đừng lo lắng. Chỉ là một trận đấu thôi mà, thua thì thôi, không có gì to tát cả".
Liên tiếp cắt ra được hai loại ngọc tốt, trong lòng thầy Sơn càng tự tin hơn.
Ông ta nóng lòng muốn lấy tảng đá thứ ba cho vào máy cắt.
Thực ra, thầy Sơn coi trọng tảng này nhất, cũng chính là tảng đá được thế hệ trước của ông ta truyền lại. Bọn họ cho rằng tảng đá này chắc chắn sẽ có hàng tốt. Hơn nữa còn là một hàng cực phẩm.
Thầy Sơn cũng đã nghiên cứu hơn mười năm, ông cũng cảm thấy tảng này chắc chắn sẽ cho ra hàng tốt.
Nhưng có thể cho ra một món hàng tốt gì thì vẫn chưa nói chắc được.
Dù sao nói về lĩnh vực cược ngọc, đây vẫn là chuyện không thể nói trước được.
Thầy Sơn vẽ một đường rồi bắt đầu khởi động máy cắt đá.
Ông ta cắt xuống một dao.
Nhát dao này cắt xuống không hề thấy ngọc.
Ông ta dùng giấy nhám chà xát nhưng sau vài phút rồi vẫn không có xuất hiện viên ngọc nào.
Thầy Sơn đổi hướng khác và cắt một dao xuống.
Mọi người đều chăm chú nhìn.
Nhưng sau khi cắt xong vẫn không có gì.
"Cắt tốn công rồi".
Giang Tử Phong hùng hồn nói: "Vỡ rồi. Tảng này sắp vỡ rồi".
Trần Thanh nhìn chằm chằm vào thì thấy hình dáng viên ngọc này có chút lệch, nếu thầy Sơn không cắt trúng thì anh lại nhặt được của hời rồi.
Tất nhiên lần này cơ hội không lớn.
Thầy Sơn thấy rằng mình cắt hai lần rồi mà không thể cắt ra được ngọc, nên đã quan sát nó một hồi rồi lại cắt thêm một nhát dao khác.
"Cầu trời cho nó đừng có ra".
Giang Tử Phong hét lên.
"Không có cơ hội rồi!"
Trần Thanh nhẹ giọng nói.
"Cơ hội là gì?", Giang Tử Phong hỏi.
"Có ngọc rồi!"
"Chết tiệt! Loại này là Phỉ Thúy Thủy Tinh".
"Hóa ra lại là một Phỉ Thúy Thủy Tinh".
"Chỉ đáng tiếc là thầy Sơn hơi vội vàng nên đã tổn hại đi một ít".
"Tổn hại rồi cũng vẫn rất đáng giá. Có thể nhìn ra là đã cắt được một viên rất to rồi".
"Đã lâu không thấy ai cắt ra được loại Phỉ Thúy Thủy Tinh này rồi".
"Thầy Sơn thật tài giỏi!"
"Chúng ta thắng là cái chắc rồi! Haha"
Mọi người đều rất hào hứng hét lên.
Tảng cuối cùng lại cắt ra được loại Phỉ Thúy Thủy Tinh.
Tất Văn Bách vui mừng khôn xiết, nụ cười trên mặt hắn ta kéo đến tận mang tai.
"Tiêu rồi!"
Vẻ mặt Giang Tử Phong ỉu xìu.
Khuôn mặt của Nam Cung Yến cũng sa sầm lại.
"Chúng ta thua rồi".
Nam Cung Yến thì thầm.
Thầy Sơn nhìn thấy Phỉ Thúy Thủy Tinh thì trong lòng càng hăng hái hơn.
Ông ta đánh bóng nó bằng giấy nhám.
Và lần này thì ông ta trở nên thận trọng hơn.
Ông ta mất gần nửa tiếng đồng hồ mới lấy được viên Phỉ Thúy Thủy Tinh bên trong ra.
Ông ta cầm nó trên tay, mọi người nhìn thấy nó không khỏi kinh ngạc.
"Một viên Phỉ Thúy Thủy Tinh lớn như vậy. Ít nhất là 80 triệu hơn rồi".
"80 triệu vẫn rẻ. Một tỷ cũng không thấy đắt".
"Mẹ ơi! Nếu không phải bị cắt nhầm một góc, e là giá trị phải lên đến con số 105 triệu mất".
"Có khả năng là một viên gây xáo động cả thị trường rồi".
"Thầy Sơn thật tuyệt vời!"
"Thật cmn ngầu quá đi mất!"
Mọi người đều khen ngợi không ngừng.
Trên mặt thầy Sơn lộ ra vẻ tự hào.
Lúc này, Tất Văn Bách nóng lòng muốn giật lấy viên Phỉ Thúy Thủy Tinh từ tay thầy Sơn, hắn ta bước tới trước mặt các nhà định giá nói: “Các vị ra giá đi”.
Chương 122: Đồ bỏ đi cũng có lúc đổi đời!
Tất Văn Bách cầm trên tay ba viên ngọc phỉ thuý cho vài người định giá.
Bọn họ đã nhanh chóng ra được một cái giá.
Sau một hồi ước lượng, viên ngọc Phỉ Thuý Nước kia giá 15 triệu tệ, viên Phỉ Thuý Băng 40 triệu, viên sau cùng là Phỉ Thuý Thuỷ Tinh trị giá 150 triệu.
Ba viên phỉ thuý này cộng lại thì đã hơn 200 triệu.
Chỉ trong một ngày đã cắt ra ba viên phỉ thúy như thế, quả thật làm người khác không nói nên lời mà.
"Ba viên này đều là phỉ thuý thượng hạng, tổng giá trị đã hơn 200 triệu rồi, đúng là quá đỉnh!"
"Tôi nghĩ là không cần thi thố gì nữa, có thể chọn được ba khối đá chứa ngọc đã quá sức tưởng tượng rồi, huống chi là bàn về giá tiền của chúng chứ".
"Cậu Tất lời to rồi".
Những người bên cạnh đều xôn xoa bàn tán.
Lúc này Tất Văn Bách giống như một con gà trống vừa đá thắng, phách lối kiêu ngạo bước tới cạnh Trần Thanh tươi cười nói: "Họ Trần, bây giờ mày có cảm nghĩ gì hả?"
"Tôi không dám nghĩ luôn á!"
Giang Tử Phong lắc đầu nói: "Không dám nghĩ, không dám nghĩ".
Trái lại, Trần Thanh thản nhiên nói: "Tôi chỉ cảm thấy đáng tiếc khi mấy người đã làm mẻ viên Thúy Thuỷ Tinh kia thôi".
"Có gì mà tiếc chứ?", Tất Văn Bách hỏi lại.
"Dù sao, lát nữa nó cũng là của tôi, bây giờ bị mẻ một chút, đương nhiên là thấy tiếc rồi", Trần Thanh sờ mũi cười nói.
"Haha~"
"Hắn ta bị điên rồi à?"
"Hắn cảm thấy hắn có cửa thắng sao?"
"Má ơi, ảo tưởng sức mạnh quá đó!"
"Cậu tính chọc tôi cười chết à?"
Mọi người xung quanh phá lên cười.
Bọn họ đều cho rằng Trần Thanh bị điên thật rồi.
Còn hi vọng thắng cuộc sao?
Đó là chuyện không thể nào!
Nam Cung Yến lắc đầu thở dài, cô cũng cảm thấy không thể nào có chuyện đó được.
Số cũng phải đỏ lắm mới giống được như thầy Sơn, ra tay cái là chọn được ba món đồ thượng hạng.
Trần Thanh lại muốn cắt ra ba viên nữa, còn phải có giá cao hơn bọn họ, chuyện này tuyệt đối không thể nào xảy ra được.
Theo cách nghĩ của Nam Cung Yến, xác suất mở ra chắc còn nhỏ hơn trúng 5 triệu nữa.
"Anh Thanh, đành chịu thôi".
Giang Tử Phong nhụt chí nói.
"Hà~", lúc này Tất Văn Bách đang chết cười liền dừng lại nói: "Họ Trần, thôi thì thế này, chỉ cần mày bắt chước chó sủa mấy tiếng, tao sẽ để mày thua một nửa thôi".
"Cậu Tất, cậu rộng rãi quá".
"Nhãi ranh, còn không mau đồng ý đi, như thế thì cậu cũng có lời rồi còn gì".
"Thua một nửa thì cũng xem như có lời rồi"
Mọi người ồn ào nói.
"Anh Thanh, anh nên cân nhắc một chút đi".
Giang Tử Phong yếu ớt nói.
"Tất Văn Bách, không bắt chước chó sủa mà chỉ nhận thua một nửa thôi được không?", Giang Tử Phong nhẹ giọng năn nỉ.
Nam Cung Yến cũng đồng ý với ý kiến này.
"Biến!"
Trần Thanh đanh mặt thụi cho Giang Tử Phong một cái.
"Tôi không bao giờ nhận thua đâu!"
Sau đó Trần Thanh lại nói: "Bắt đầu cắt tảng đá của tôi ra đi, tôi không thể thua được".
Haha!
Trần Thanh vừa nói xong, mấy người đứng bên cạnh lại cười phá lên châm chọc.
"Trần Thanh, đôi khi nhận thua cũng không phải là không tốt".
Nam Cung Yến nhẹ giọng nói.
"Em phải tin anh chứ, nhất định sẽ thắng mà!"
Trần Thanh vẫn vô cùng tự tin.
Giang Tử Phong thở dài nói: "Xem ra em cũng nên tự tìm một phú bà rồi".
Mấy người đứng bên cạnh vẫn tiếp tục cười nhạo.
Trần Thanh thì lại vô cùng nghiêm túc bê tảng đá của mình, giải thích cho mấy người thợ nên cắt như thế nào.
Mấy tảng đá này đều do Trần Thanh đã vẽ đường xong sẵn.
Chỉ cần cắt theo mấy đường vẽ đó, thì không có vấn đề gì cả.
Sau khi thợ cắt đá đã hiểu rõ thì bắt đầu khởi động máy cắt đá.
Vừa cắt ra được một mảng.
"Ra màu xanh lục!"
"Độ trong suốt cũng không tồi".
"Vậy thì sao chứ?"
Khẩu vị những người ở đây đã ở một tầm cao mới, tảng đá đầu tiên của Trần Thanh cắt ra gần như là Phỉ Thuý Băng, mọi người đều cảm thấy cũng thường thôi.
Đối với bọn họ mà nói, dù cho có là ba viên Phỉ Thuý Băng cũng không thể nào thắng nổi Phỉ Thuý Thuỷ Tinh của Tất Văn Bách được.
Tảng đá thứ hai của Trần Thanh cũng nhanh chóng được cắt ra.
Lại là một viên Phỉ Thuý Băng nhưng còn nhỏ hơn viên đầu tiên nữa.
Độ trong suốt và độ tinh khiết không tồi, nhưng lại nhỏ quá.
Nếu định giá thì tầm 20 triệu là cao.
Thêm viên đầu tiên thì hai viên phỉ thuý của Trần Thanh cộng lại nhiều nhất là 30 triệu.
Mang đi so sánh với ba viên của Tất Văn Bách thì còn thua xa.
"Thua tám con phố luôn".
"Hình như hắn ta vẫn chưa có ý định từ bỏ".
"Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà".
"Haha~ Hôm nay hăng máu ghê!"
Nét cười trên gương mặt mỗi người càng lúc càng nhiều.
Còn vẻ mặt hai người Giang Tử Phong và Nam Cung Yến lại càng cứng lại.
Bọn họ gần như tuyệt vọng rồi.
"Họ Trần, bắt chước tiếng cho sủa và thua một nửa thôi".
Tất Văn Bách vẫn vô cùng phách lối nói.
"Vẫn còn một tảng mà, anh vội cái gì chứ?"
Trần Thanh thản nhiên nói.
"Cậu Tất, cho hắn ta cơ hội mà hắn còn từ chối, loại người này có thua thì cũng đáng đời".
"Chỉ cần bắt chước chó sủa mà thua có một nửa thì hắn ta vẫn lời chán rồi!"
"Haiz, tôi cũng không biết ai cho hắn niềm tin mạnh mẽ như thế luôn đó!"
Tiếng cười cợt chế giễu không ngưng vang lên.
Tất Văn Bách lại mừng thầm trong bụng, hắn ta cảm thấy như đang được vả mặt người khác vậy.
Tát mạnh vào mặt Trần Thanh.
Nhục nhã ngày trước lần này hắn ta quyết trả đủ.
Dù cho bản thân có tổn thất bao nhiêu, hắn cũng phải bắt Trần Thanh ói ra cho bằng hết.
"Sao còn chưa bê tảng cuối cùng lên?"
Trần Thanh hỏi.
"Đến rồi, đến rồi, phiền nhường đường cho".
Lúc này có mấy người đang đẩy một tảng đá đến.
"Ông Triệu, tảng đá cuối cùng lại là của nhà ông à?"
"Tảng đá kia nhìn quen quen nhỉ?"
"À tôi nhớ ra rồi! Không phải tảng đá này là ngày xưa ông Triệu Hào mang ra cược, đã cắt hết một phần sao?"
"Nhiều người từng nhìn qua rồi, ai cũng cho rằng bên trong không còn gì cả".
"Ông Triệu cũng suýt vì tảng đá này mà không ngóc đầu dậy được. Sau đó ông ta mang tảng đá đã bị cắt này về đặt trước cửa cửa hàng nhà ông ta, như là tự nhắc nhở bản thân không nên chơi trò cược ngọc này nữa".
"Mang đồ bỏ đi tới đánh cược sao?"
"Bị điên à, thằng nhãi ranh này đúng là bị điên rồi".
Mọi người lại càng thêm kinh ngạc.
Ông chủ Hoa cũng lắc đầu nói: "Xem như tiền của tôi đổ sông đổ biển rồi".
Ông chủ Triệu nghe thấy mọi người nói thế, ông ta cũng bất lực nói: "Tôi cũng hết cách, cậu ấy nhất định đòi mua, lại còn nói sẽ cắt ra được đồ ngon".
"Chú em à, cậu nghĩ kỹ chưa? Đồ bỏ đi này ngày thường cũng chỉ để chắn cửa thôi. Bây giờ mà cậu cắt nó ra, tôi nghĩ chắc chắn sẽ nát đấy", ông chủ Triệu lại khuyên nhủ: "Hay tôi trả tiền lại cho cậu được không?"
"Tôi đã quyết định rồi!"
Trần Thanh nói chắc như đinh đóng cột.
Ông chủ Triệu nhìn thấy Trần Thanh kiên quyết như vậy cũng không nhiều lời nữa.
Chỉ là ông vẫn cho rằng Trần Thanh cứng đầu quá thôi.
"Thầy Sơn, ông có đánh giá gì về tảng đá này không?"
Tất Văn Bách đứng một bên cười khà khà hỏi.
Thầy Sơn quan sát một lúc liền nói: "Đồ bỏ đi, chẳng có gì tốt cả".
"Toàn bộ người trong giới cược ngọc đều biết rõ tảng đá mà ông Triệu Hào mang ra cược năm đó, cắt ra chỉ có rác mà thôi".
"Đá rác mà cũng dám mang tới thi".
"Không bằng nhận thua còn nhanh hơn".
Mọi người lại tiếp tục không nể nang gì đả kích Trần Thanh.
"Anh Thanh, hay mình đổi tảng khác đi anh?"
Giang Tử Phong gần như tuyệt vọng nói.
Nam Cung Yến cũng nhẹ giọng khuyên: "Trần Thanh, anh biết rõ là sẽ thua nên vác một cục đá vớ vẩn tới dâng cho Tất Văn Bách đúng không? Thế thì có thể giảm bớt được một chút thiệt hại".
"Không phải!", Trần Thanh lắc đầu nói.
"Tôi không ngại nói cho mọi người biết, đồ bỏ đi cũng có ngày đổi đời. Mọi người chờ xem đi!"
"Haha~"
Trần Thanh vừa dứt lời, một trận cười giòn giã lại vang lên.
Chương 123: Một viên ngọc đè bẹp toàn bộ!
Tiếng cười nhạo xung quanh vang lên không ngớt.
Vẻ mặt Trần Thanh đứng trước tảng đá vô cùng đăm chiêu.
Anh đang phải cẩn thận từng li từng tí.
Loại ngọc bên trong tảng đá này rất quý, nhất định không được làm nó sứt mẻ dù chỉ một chút, nếu như có sơ xuất giá trị ắt hẳn bị giảm đáng kể.
Trước đó, Trần Thanh mới chỉ dùng khả năng nhìn thấu nhìn thử thì đã không khỏi giật cả mình, nhưng còn vị trí cụ thể thế nào thì anh cũng không nắm chắc.
Vì lúc anh cố dùng khả năng nhìn thấu nhưng vẫn không thấy được, Trần Thanh đành dùng cách bảo đảm nhất có thể thôi.
Anh vẽ một đường xung quanh bên ngoài.
Sau đó để cho thợ cắt đá bắt đầu cắt.
Không ngoài dự đoán, nhát cắt đầu tiên hoàn toàn không nhìn thấy được chút màu xanh nào.
Điều này lại dẫn đến thêm không ít lời bàn tán luyên thuyên.
Đặc biệt là Tất Văn Bách, vẻ mặt đắc ý của hắn ta cũng muốn nghênh tới trời.
"Có cắt tiếp không?"
Thợ cắt đá hỏi Trần Thanh.
"Không cần đâu, tôi thấy mài được rồi đó".
Trần Thanh cầm lấy giấy nhám bắt đầu chà sát.
"Chưa thấy được chút màu xanh nào mà hắn lại mài rồi á?"
"Đầu óc người này có vấn đề rồi".
"Còn không chịu thua nhanh đi, làm mất thời gian người ta quá".
Mọi người nhìn Trần Thanh lấy giấy nhám chà thì không nhịn được lên tiếng.
"Tảng đá này nếu cắt ra được hàng ngon, tôi sẽ nuốt nó luôn đó", thầy Sơn cười lạnh nói: "Sao còn chưa bỏ cuộc chứ hả?"
Tất Văn Bách híp mắt cười nói: "Hắn chưa bỏ cuộc cũng là vì muốn kéo dài thêm chút thời gian thôi, chúng ta cứ mặc cho hắn câu giờ đi".
"Có câu giờ cũng vô ích, dù sao cũng thua chắc rồi!"
"Đệt, dám chơi méo dám chịu, có phải là đàn ông không?"
Tiếng mỉa mai vang lên không ngừng.
Giang Tử Phong chỉ biết thở dài.
Cậu ấy cũng muốn khuyên Trần Thanh bỏ cuộc cho rồi.
Nam Cung Yến lại không biết nên nói gì với Trần Thanh cho phải.
Trần Thanh cầm giấy nhám cứ mài như thế hơn 20 phút đồng hồ.
Toàn bộ quá trình tiếng cười cợt châm chọc của tất cả mọi người không ngừng văng vẳng bên tai.
Không chỉ vậy mà còn càng ngày càng lớn hơn.
Dần dà bọn họ lại tỏ ra bực dọc.
Họ cảm thấy chuyện này chỉ đang lãng phí thời gian của tất cả mọi người thôi.
"Nhãi ranh, đừng có mà ở đây làm trò khùng trò điên nữa, tảng đá bỏ đi này dù có đổi đời thì cũng chỉ là đồ bỏ đi mà thôi".
"Nó cũng y như mày vậy đó".
"Mang một tảng đá bỏ đi đến, còn muốn cắt ra được hàng xịn, mày có nằm mơ cũng không có đâu".
"Mẹ nó, nhanh chịu thua đi".
"Lãng phí thời gian mọi người quá đấy".
Có vài người mất kiên nhẫn chửi đổng lên.
Tất Văn Bách vẫn ra vẻ đắc ý cười nói: "Mọi người đừng hối chứ, trái lại tôi muốn xem thử hắn ta định câu giờ tới khi nào, xem xem mặt hắn ta dày bao nhiêu".
Tất Văn Bách quay lại cười rồi nói với Nam Cung Yến: "Tiểu Yến à, anh không ngờ bên cạnh em lại có loại người này luôn đó".
Nam Cung Yến không biết nên nói gì nữa, cô cũng nghĩ Trần Thanh hết hi vọng rồi, anh chỉ đang cố kéo dài thời gian thôi.
"Xuất hiện màu xanh rồi!"
Ngay lúc này không biết ai đó đã kêu lên.
Nghe thấy tiếng la, mọi người mới nhìn sang.
Bọn họ liền nhìn thấy một màu xanh biếc.
"Dù có ra màu xanh thì sao chứ".
"Có thể đáng giá bằng Phỉ Thuý Thuỷ Tinh sao?"
"Hắn ta có thể cắt ra được một viên phỉ thuý trị giá hơn trăm triệu à?"
Mọi người vẫn tiếp tục dè bỉu.
"Là... là Đế Vương Lục".
"Má ơi ~"
Lúc này thì từng tiếng kêu vì kinh ngạc dần bật thốt lên.
Theo những chỗ Trần Thanh đã mài, mọi người rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ độ tinh khiết bên trong.
Không còn nghi ngờ gì nữa, là Đế Vương Lục rồi!
Vua trong các loại phỉ thúy - Đế Vương Lục.
Đứng trước Đế Vương Lục, các loại Thuỷ Tinh, Băng, Nước... đều chỉ là phù du.
Sột soạt! Sột soạt! Sột soạt!
Ngay khoảnh khắc này, hiện trường yên lặng đến đáng sợ.
Bọn họ chỉ còn nghe thấy tiếng mài đá chầm chậm của Trần Thanh.
Mà Trần Thanh càng mài thì bọn họ lại càng nhìn thấy mảng xanh lá càng lớn.
Đế Vương Lục đậm chất bá chủ dần hiện ra.
"Chắc cũng không lớn lắm đâu".
"Tôi nghĩ không thể nào lớn được".
"Má ơi, hắn ta quả thật có thể cắt ra được Đế Vương Lục từ một đống rác".
"Xem như hôm nay hắn ta dùng hết may mắn tích từ mấy kiếp rồi".
"Ôi thần linh ơi, mong là viên Phỉ Thúy Đế Vương Lục này không lớn lắm".
Mọi người gian nan nuốt nước miếng nói.
Bọn họ cảm thấy những lời chế giễu Trần Thanh khi nãy của bọn họ khác nào tựa ngửa mặt lên trời mà phun nước miếng chứ.
Tất Văn Bách lại ngây ngẩn cả người, hắn ta đanh giọng nói: "Thầy Sơn, không phải ông nói tảng đá của hắn ta chỉ là đồ bỏ đi thôi sao?"
"Đúng là rác rưởi mà", Thầy Sơn cắn răng nói: "Tôi nhìn chắc chỉ có một chỗ xanh lá nhỏ thôi. Nếu chóp ngọc không lớn, thì cũng không cần phải sợ hắn ta. Đế Vương Lục rất hiếm ra được chóp lớn".
Tất Văn Bách gật đầu đứng nhìn Trần Thanh vẫn miệt mài chà sát, trong bụng âm thầm cầu nguyện.
Giang Tử Phong cũng đang đứng lẩm bẩm: "Cầu thần linh phù hộ, cầu mong chị dâu phù hộ, làm phép cho cái tảng đá đó sẽ ra được viên lớn ".
Việc Trần Thanh cắt ra được Đế Vương Lục đã đả kích bọn họ quá mức.
Tâm trạng của bọn họ lúc này giống như ngồi xe vượt đèo vậy.
Nam Cung Yến nhìn Trần Thanh đến nỗi miệng cũng há thành chữ O.
Cô cảm thấy cứ như người đàn ông này có thể nhìn thấu hết mọi thứ vậy.
Chẳng hạn như ngay lúc này, tất cả mọi người đều cho rằng là đồ bỏ đi sẽ không cắt ra được gì.
Anh vẫn khăng khăng giữ vững lập trường.
Sau cùng lại cắt ra được Phỉ Thúy Đế Vương Lục, chuyện này khác nào vả mặt từng người một ở đây.
"Đừng nói là lớn nha".
"Đừng có lớn thêm nữa chứ".
"Trời phật phù hộ".
Trần Thanh vẫn mài không ngừng.
Đế Vương Lục trên tay anh càng ngày càng lớn.
Những người đứng xung quanh càng thêm xôn xao.
Cứ tiếp tục như thế bọn họ sẽ thua mất.
Sắc mặt Tất Văn Bách thì dần trở nên như nuốt phải ruồi.
Giang Tử Phong thì kích động hô lên: "Phải thật lớn nhá, chị dâu tôi đã làm phép rồi, phải lớn y như chị dâu tôi vậy ".
Nghe mấy câu này, Nam Cung Yến xúc động muốn đập cho cậu ấy một trận, nói linh ta linh tinh gì không biết nữa.
Trần Thanh vẫn im thin thít tập trung mài dũa.
Lúc này, anh cảm thấy gần như thấy được hình hài rồi, anh nhanh chóng tập trung cao độ quan sát lại một lượt.
Bây giờ thì anh có thể nắm chắc được vị trí chính xác rồi.
Anh vẽ thêm một đường rồi quay sang nói với người thợ cắt đá: "Cắt từ chỗ này giúp tôi một đường".
"Tôi, tôi không dám cắt đâu", thợ cắt đó run rẩy nói: "Cái này quý quá, lỡ như tôi làm sứt mẻ gì tôi không đền nổi đâu".
"Vậy thôi để tôi tự làm".
Trần Thanh đích thân cầm dao lên.
Đến lúc này thì anh đã tràn đầy tự tin ra tay rồi.
Soạt! Soạt!
Trần Thanh nhanh như chớp cắt ra một đường.
"Xanh kìa!"
"Toàn bộ đều là màu xanh!"
Trần Thanh liền cắt thêm một đường, thì hiện trường lập tức ngưng đọng lại.
Lúc này thì bọn họ lại không thốt lên được câu nào nữa.
Bởi vì hai bên đã lộ ra hoàn toàn rồi.
Viên Phỉ Thúy Đế Vương Lục này không hề nhỏ chút nào.
Giá trị chắc chắn cao hơn cả ba viên phỉ thuý của Tất Văn Bách cộng lại.
Một viên ngọc đè bẹp toàn bộ!
Về độ tinh khiết, độ trong suốt hay màu xanh lá thẳm này, chính xác là Đế Vương Lục không phải bàn cãi gì nữa. Hơn nữa kích cỡ không hề nhỏ, lớn cũng tầm hai nắm tay là ít.
Phỉ Thúy Đế Vương Lục chính là bá chủ.
Là vua của vua trong muôn vàn loại phỉ thúy!
Hết thảy phỉ thúy trên đời này cũng chả là cái đinh gì với nó.
Những người cười nhạo Trần Thanh trước đó giờ thì cười hết nổi rồi.
Họ đang cảm thấy mặt mình nóng bừng bừng.
Tất Văn Bách cũng không thốt lên được dù chỉ nửa chữ.
Cặp mắt thầy Sơn trừng muốn lọt cả tròng, ông ta vẫn không tài nào chấp nhận được cái sự thật này, ngoài miệng vẫn nói: "Loại đá vụn đó làm gì thì cũng là đồ bỏ đi, làm sao có thể cắt ra được Đế Vương Lục chứ, tuyệt đối không thể nào".
Thầy Sơn biết, nếu như để thua, bảo vật trấn tiệm của ông đều phải dâng hết cho Trần Thanh mất.
Điều này mới là chuyện mà ông ta không hề muốn xảy ra nhất!
Chương 124: Phỉ Thúy Đế Vương Lục
Không lâu sau, Trần Thanh đã lấy được viên Phỉ Thúy ra.
Trần Thanh nâng nó trong lòng bàn tay, nó có kích cỡ gần bằng với quả bóng chuyền.
Phỉ Thúy Đế Vương Lục đã rất hiếm thấy, bây giờ còn có viên Phỉ Thúy to như vậy, quả thực là hàng trên cả cực phẩm.
Đặc biệt là lúc Trần Thanh cầm lên, ánh sáng chiếu lên viên Phỉ Thúy Đế Vương, màu xanh rêu đó của nó, thật sự là khiêm tốn và vững vàng như một bậc đế vương, nhưng lại toát lên được vẻ uy nghiêm.
“Cái này đáng giá bao nhiêu tiền vậy?”
“Giá khởi điểm ít nhất cũng phải trên hai trăm triệu tệ nhỉ?”
“Tôi còn thấy hai trăm triệu tệ là rẻ rồi đấy”.
“Trời ơi! Đã rất lâu rồi tôi chưa được nhìn thấy viên Phỉ Thúy Đế Vương Lục nào lớn như vậy”.
“Nó lại còn được lấy từ trên một tảng đá đã được cắt qua rồi, tôi thật sự là phục sát đất rồi”.
“Tôi cũng phục rồi!”
“Có chơi có chịu”.
“Phải phục thôi!”
Nhìn thấy viên Phỉ Thúy Đế Vương trên tay Trần Thanh, không ai là không phục.
Trước đó, bọn họ cho rằng không thể nào so bì nổi với ba viên Phỉ Thúy của Tất Văn Bách, nhưng trước viên Phỉ Thúy Đế Vương Lục này, đến xách dép cũng không xứng.
“Tất Văn Bách, anh đắc ý đi, tiếp tục đắc ý thử cho tôi xem nào. Không phải vừa rồi anh rất oai hay sao?”
Lúc này, Giang Tử Phong cười điên cuồng.
“Dám cược với anh Thanh của tôi, anh thua là cái chắc rồi!”
Sau khi nghe thấy lời này của Giang Tử Phong, vẻ mặt Tất Văn Bách sa sầm lại, hắn ta cảm thấy mình như vừa bị tát cho vài phát vào mặt, vô cùng đau rát.
Hắn ta biết, tất cả sự chê cười trước đó của hắn đều đã trở thành những lời khiến mình phải nhục nhã.
Những điều này đều không quan trọng, mà quan trọng là lần này hắn ta đã bị tổn thất rất nặng.
Tất Văn Bách thật sự không hiểu nổi, tại sao Trần Thanh lại kỳ lạ như vậy, bắt đầu từ khi mình gặp được anh đều chưa từng thắng được.
“Đúng vậy! Cậu Tất còn thua nhiều hơn chúng ta”.
“Cậu ta ngoài thua 50 triệu tệ tiền cược ra thì còn đánh cược 30 triệu tệ với cậu ấy. Lại cộng thêm ba viên Phỉ Thúy trị giá hơn 200 triệu tệ. Chỉ nghĩ thôi tôi đã thấy xót”.
“Hình như cũng đúng”.
“Tôi đã nói từ lâu rồi, không thể theo cậu ta được đâu. Nhân phẩm cậu ta không tốt, chắc chắn là sẽ thua”.
Mọi người lại bắt đầu an ủi lẫn nhau.
Tất Văn Bách nghe thấy lời này, sắc mặt càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Các người đắc ý cái gì, còn chưa định giá nữa. Các người nghĩ mình thắng chắc rồi sao?”
“Hơ hơ”.
Tất Văn Bách vừa nói ra, liền có người khẽ cười một tiếng.
Sau đó, bọn họ liền lẩm bẩm rằng.
“Đến cả kẻ ngốc cũng biết là cái đó đáng giá”.
“Tất Văn Bách chắc là không muốn chịu thua rồi”.
“Một viên Phỉ Thúy của người ta, còn đắt hơn là ba viên của cậu ta. Còn đòi định giá, không phải là đang đợi tự chuốc nhục vào mình sao?”
Tất Văn Bách nghe thấy lời của những người bên cạnh, thật sự rất muốn ra tay đánh người.
“Anh Thanh, anh ta đòi chờ định giá. Vậy thì anh hãy mang đi định giá để anh ta hoàn toàn tuyệt vọng đi”.
Giang Tử Phong đắc ý cười: “Cho anh ta hoàn toàn tuyệt vọng luôn”.
“Được thôi!”
Trần Thanh thản nhiên cười.
“Anh Thanh, hay là để em cầm cho”.
Giang Tử Phong giơ tay cầm lấy.
“Được thôi!”
Trần Thanh nói một cách sảng khoái.
Giang Tử Phong vừa định nhận lấy thì lúc này Nam Cung Yến liền đi tới nói: “Để chị cầm cho. Cậu vụng về như vậy, ngộ nhỡ làm rơi vỡ thì sao?”
Nói xong, Nam Cung Yến bất chấp tất cả mà nhận lấy viên Phỉ Thúy.
Nam Cung Yến cầm lấy viên Phỉ Thủy Đế Vương Lục vào lòng bàn tay. Cô nhìn màu xanh bắt mắt đó, thì trong mắt không giấu nổi sự phấn khích.
“Tôi thích viên Phỉ Thúy này. Đến lúc đó định giá bao nhiêu, thì tôi sẽ trả bấy nhiêu”.
Nam Cung Yến liền đặt trước. Thứ đẹp như vậy, cô cảm thấy có thể làm vật báu để trấn giữ cửa tiệm. Có được thứ này, sau này danh tiếng tiệm vàng của cô chắc chắn sẽ vang dội.
“Có điều tôi chỉ có thể trả góp”.
Sau đó, Nam Cung Yến liền nói thêm một câu.
“Vậy thì không được”.
Trần Thanh liền từ chối.
“Tại sao?”, trong mắt Nam Cung Yến có chút lo lắng nhìn chằm chằm vào Trần Thanh.
“Anh không định bán, anh định tặng nó cho vợ của anh”, Trần Thanh cười đắc ý: “Ai làm vợ anh, thì anh sẽ tặng cho người đó”.
“Vãi, lại thả thính rồi”.
Giang Tử Phong hét lên.
Nam Cung Yến nghe thấy lời này thì cũng không nói gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào như được rót mật vậy.
Trong lòng cô nghĩ, một người nào đó chịu tặng thứ quý giá như vậy cho mình, ít nhất cũng chứng tỏ rằng cô vẫn chiếm được vị trí quan trọng trong lòng anh ấy.
“Có điều, nếu em cương quyết muốn mua, thì anh cũng có thể bán nửa giá cho em. Suy cho cùng, em cũng có công lao. Nếu như không phải nhờ có mông của em khai sáng, anh thật sự không thể tìm thấy thứ tốt như thế này”, Trần Thanh lại cười nói.
Nam Cung Yến nghe thấy lời này thì cô liền thở dài một tiếng. Người nào đó mãi mãi không thể nào khiến cô vui quá hai giây.
Nam Cung Yến mang viên Phỉ Thúy Đế Vương Lục tới chỗ mấy ông chủ để định giá.
Người đầu tiên định giá là người của Tất Văn Bách mời.
Người đầu tiên đã đưa ra cái giá một trăm triệu tệ.
Lúc ông ta ra giá, tất cả mọi người đều xùy một tiếng.
“Các người xùy cái gì, nếu thua, chúng ta đều phải bồi thường tiền đấy”.
Tất Văn Bách nghiến răng nói.
“Cho dù thua, tôi cũng bằng lòng”.
“Thua trước Phỉ Thúy Đế Vương Lục, ông đây cũng nể phục”.
“Làm trái lại lương tâm giống như các cậu thì mất mặt lắm”.
“Tất Văn Bách, chúng tôi không muốn bị bẽ mặt”.
Những người bên cạnh mắng mỏ.
Tất Văn Bách nhìn thấy nhóm người này, hắn ta liền mắng thầm rằng một lũ ngu xuẩn.
Đối với Tất Văn Bách mà nói, mất tiền không là gì cả, nhưng điều quan trọng nhất là hắn ta đến thể diện cũng chẳng còn.
Lúc người thứ hai định giá, ông ta không hề ép giá như người thứ nhất, có điều cuối cùng vẫn làm trái lại với lương tâm, ra giá một trăm linh năm triệu tệ.
Cho dù như vậy, mọi người vẫn xùy một tiếng.
Tới khi Phỉ Thúy lọt vào tay của ông chủ Hoa, ông ta còn không thèm nhìn mà đã trực tiếp nói: “Tôi ra giá là năm trăm triệu tệ”.
“Sao lại ra giá cao như vậy, ông có mua với giá này không?”
Tất Văn Bách hỏi với vẻ khó chịu.
“Đương nhiên là có”.
Ông chủ Hoa cười nói: “Nếu người anh em này chịu bán, năm trăm triệu tôi còn thấy hời đấy. Lão Chương, ông thấy thế nào?”
“Hàng đẹp thế này, năm trăm triệu chưa chắc đã mua được. Tháng trước ở đảo Hồng Kông, một chiếc vòng tay Phỉ Thúy Đế Vương Lục đã được đấu giá với cái giá cao ngất ngưởng là tám mươi triệu tệ. Thứ này ít nhất cũng phải làm được ra tám chiếc vòng tay giống thế, tôi thấy sáu trăm triệu tệ là còn rẻ đấy”.
Ông chủ Chương tán thành nói.
“Hơn nữa nếu người anh em này chịu bán, tôi và ông chủ Hoa có thể cùng nhau bỏ tiền ra mua”, ông chủ Chương nói một cách khẳng định.
“Cho dù phải vay tiền tôi cũng mua”, ông chủ Hoa nói: “Người anh em, sáu trăm triệu tệ, cậu thấy thế nào?”
“Không bán đâu”, Trần Thanh lắc đầu từ chối: “Tôi muốn tặng cho vợ tôi cơ”.
“Vợ cậu thật có phúc”, ông chủ Hoa nói.
Ông chủ Chương cũng gật đầu nói: “Nếu tôi có con gái, chắc chắn tôi sẽ gả nó cho cậu để hời được một viên Phỉ Thúy Đế Vương Lục”.
“Cậu Trần, tôi thật sự có một đứa con gái, nhưng nó còn đang đi học, cậu thấy thế nào?”, ông chủ Hoa hỏi: “Trông cũng xinh xắn lắm”.
Nam Cung Yến nghe thấy, trong lòng cô bỗng thắt lại.
“Thôi bỏ đi, tôi là người rất chung thủy đấy”, Trần Thanh cười nói.
Hừ! Nam Cung Yến nghe thấy, cô liền mắng thầm rằng đồ vô liêm sỉ, còn dám nói ra lời như vậy.
“Con gái tôi quả thực không thể so bì được với cô Nam Cung đây”.
“Người anh em, vừa nhìn tôi đã thấy cậu không phải người tầm thường. Cô Nam Cung tìm được người đàn ông như vậy, đúng là may mắn mà”.
Ông chủ Hoa và ông chủ Chương thay phiên nói.
Hai má của Nam Cung Yến khẽ ửng hồng.
Một viên Phỉ Thúy Đế Vương Lục của Trần Thanh lại có cái giá như vậy, cho nên không cần nói cũng biết kết quả thế nào rồi.
Anh đã dùng một viên Phỉ Thúy Đế Vương Lục để đè bẹp ba viên Phỉ Thúy của đám Tất Văn Bách.
Kết quả này, ngoài Tất Văn Bách ra thì những người khác đều nể phục.
Hơn nữa, bọn họ cảm thấy thứ này thật sự rất quý giá.
Phỉ Thúy Đế Vương Lục đương nhiên là khí phách rồi. Trước mặt nó, các loại đá khác đều chỉ là rác rưởi!
Chương 125: Bỏ cái suy nghĩ vớ vẩn này của cậu đi!
“Anh Thanh, chúng ta thắng rồi sao?”
Giang Tử Phong kích động hỏi.
“Không thì sao nữa?”
Trần Thanh cười nói.
“Chúng ta thắng rồi, vậy thì dựa theo lời cá cược, có phải ba viên đá đó cũng thuộc về chúng ta rồi không?”, Giang Tử Phong cười vui vẻ hỏi.
“Đương nhiên rồi!”
Trần Thanh nhìn sang Tất Văn Bách cười nói: “Anh Tất, anh là người có máu mặt, trước đó đã quỵt nợ một lần rồi, lần này anh sẽ không quỵt nữa đâu nhỉ?”
“Hứ, ông đây không phải loại người như vậy”.
Tất Văn Bách nói, nhưng trong lòng lại như đang rỉ máu: “Thứ nhỏ nhặt này, tôi không tiếc đâu”.
“Phải rồi, còn ba mươi triệu tệ nữa”.
Nam Cung Yến vừa cười vừa nhắc nhở: “Anh Tất, anh muốn quẹt thẻ hay là viết séc? Tôi sợ anh quỵt nợ, nên sẽ không cho anh trả vào lần sau đâu”.
“Đúng đấy! Tất Văn Bách, anh đừng nói là lần sau đưa nữa. Chuyện anh hay quỵt nợ, tất cả mọi người đều biết đấy”, Giang Tử Phong cười nheo mắt: “Anh còn định quỵt nợ thì tôi chắc chắn sẽ khiến cho tất cả mọi người trong giới đều biết”.
Tất Văn Bách cảm thấy trái tim đang rỉ máu của mình lại bị đâm thêm một nhát dao nữa.
Chuyện hôm nay, hắn ta đúng là mất cả chì lẫn chài, cuối cùng còn bị người ta đâm cho một nhát dao.
“Anh Tất, không phải anh định quỵt nợ thật chứ?”
“Như vậy thì chúng tôi thật sự coi thường anh đó”.
“Tôi vốn đã coi thường anh rồi, nếu anh không đưa, thì tôi càng khinh anh hơn đấy”.
Dưới sự chú ý của mọi người, Tất Văn Bách lấy ra tờ séc và viết một tờ séc ba mươi triệu tệ.
Giang Tử Phong giơ tay ra cầm lấy.
“Tên họ Trần kia! Không phải lần nào mày cũng sẽ được may mắn như vậy đâu”.
Tất Văn Bách chỉ vào Trần Thanh, nghiến răng rồi phẫn nộ nói.
“Xin lỗi, từ trước tới giờ vận may của tôi đều rất tốt”.
Trần Thanh cười nhạt.
“Hãy đợi đấy!”
Tất Văn Bách để lại một câu nói, rồi hậm hực rời đi.
“Cậu Tất, cậu không giúp tôi lấy lại viên Phỉ Thúy Thủy Tinh đó sao?”
Thầy Sơn bước nhanh theo sau Tất Văn Bách rồi hét lên.
“Cút!”
Tất Văn Bách phẫn nộ mắng: “Đến cả một tên rác rưởi cũng không thắng nổi, ông vẫn còn dám theo tôi sao?”
Thầy Sơn ủ rũ vì bị mắng, chỉ có thể đi theo sau Tất Văn Bách với vẻ mặt buồn bã: “Cậu Tất, cậu đã bảo chỉ là mượn tạm thời thôi mà”.
“Anh Thanh, số Phỉ Thúy này nên xử lý thế nào đây?”
Lúc này, Giang Tử Phong hỏi Trần Thanh.
“Đừng hỏi tôi”.
Trần Thanh đáp.
“Chị dâu...”
Giang Tử Phong nhìn Nam Cung Yến. Lúc này, cô đang nhìn viên Phỉ Thúy Đế Vương Lục không rời mắt chút nào.
Lúc Giang Tử Phong gọi cô, thì cô mới định thần lại.
“Mang hết về đi”, Nam Cung Yến nói: “Tôi sẽ bảo Đường Võ đưa thêm vài người tới”.
“Người anh em, tôi muốn thương lượng với cậu một chuyện”.
Đúng lúc này, ông chủ Hoa chen tới.
Giang Tử Phong nhìn thấy ông chủ Hoa, cậu ấy liền viết tờ séc hai triệu tệ cho ông ta.
Ông chủ Hoa không nhận tiền mà nói với Trần Thanh rằng: “Người anh em, tôi có một chuyện muốn thương lượng với cậu”.
“Ông chủ Hoa, ông có chuyện gì vậy? Có phải là ông muốn lấy một viên Phỉ Thúy không? Chúng tôi có thể bán một viên cho ông”, Trần Thanh nói.
Trần Thanh cảm thấy ông chủ Hoa rất tốt, rất đáng để làm bạn.
“Đây không phải điều quan trọng nhất”.
Ông chủ Hoa vừa xoa tay vừa cười nói: “Người anh em, là như thế này, tôi muốn mời cậu làm cố vấn cược ngọc của công ty tôi. Muốn bao nhiêu tiền thì cậu cứ ra giá, chỉ cần mỗi tháng, cậu cùng tôi đi tới sàn cược ngọc vài lần là được rồi. Cậu thấy thế nào?”
“Ông Hoa, ông tham lam thế”.
“Nếu muốn mời cậu ấy, thì ông phải hỏi cô Nam Cung có bằng lòng hay không trước đã”.
Lúc này, những người xung quanh đều nhốn nháo nói.
“Nếu cô Nam Cung đồng ý, tôi cũng muốn mời về với giá cao”.
“Tôi trả một triệu tệ một tháng”.
“Tôi trả một triệu rưỡi”.
Tất cả mọi người đều biết, Trần Thanh rất thần kỳ. Nếu Trần Thanh làm cố vấn cược ngọc của bọn họ, cắt ra được một viên Phỉ Thúy Đế Vương Lục như hôm nay, vậy thì cả đời này cũng không cần phải lo nghĩ nữa.
Lần này, có thể nói Trần Thanh là người mà ai ai cũng muốn có được.
Ông chủ Hoa thấy vậy liền nghiến răng nói: “Tôi trả năm triệu một tháng”.
“Ông Hoa, ông trả cao quá rồi”.
“Nếu mấy tháng mà không mở hàng, ông sẽ lỗ chết đấy”.
Mọi người đều thấy đây là cái giá trên trời rồi.
Ông chủ Hoa lại nghiêm túc nói: “Các người hiểu cái quái gì, tôi rất tin tưởng vào cậu ấy”.
Người khác không để ý rằng, ông chủ Hoa vẫn luôn chú ý tới Trần Thanh. Ông ta phát hiện ra mỗi lần Trần Thanh đều vô cùng điềm tĩnh, chắc chắn. Chỉ từ điểm này, ông chủ Hoa có thể khẳng định, Trần Thanh tuyệt đối không phải là người chỉ dựa vào vận may, mà là thực sự có tài.
“Người anh em thấy thế nào? Giá cả chưa hợp lý, thì vẫn có thể thương lượng tiếp”, ông chủ Hoa nhìn Trần Thanh nói.
“Ông chủ Hoa, cái này ông phải hỏi sếp tôi, sếp tôi không đồng ý, tôi cũng không thể tùy tiện nhảy việc được”.
Trần Thanh nói.
“Cô Nam Cung, không biết là cô có bằng lòng cho cậu ấy sang chỗ tôi không?”
Ông chủ Hoa nói.
Nam Cung Yến lắc đầu nói: “Ông chủ Hoa, thật xin lỗi ông, tôi không giúp được ông rồi. Tôi cảm thấy anh ấy làm ở công ty tôi vẫn ổn hơn”.
“Ông chủ Hoa, tôi cũng cảm thấy mình ở công ty hiện tại thì có tương lai phát triển hơn”.
Trần Thanh cười nói.
“Người anh em, bây giờ cậu làm chức gì ở công ty hiện tại? Lương thế nào?”, ông chủ Hoa vô cùng tò mò hỏi.
“Tôi làm ở bộ phận bảo vệ, lương là ba ngàn rưỡi tệ một tháng, sau khi làm chính thức thì là bốn ngàn rưỡi tệ”, Trần Thanh cười nói.
Hả!
Trần Thanh nói ra lời này, những người bên cạnh đều vô cùng kinh ngạc.
“Người anh em, bọn họ trả bao nhiêu, thì tôi sẽ trả gấp đôi, không, tôi sẽ trả gấp 1000 lần”, ông chủ Hoa nói.
“Thôi, tôi vẫn thấy ở công ty hiện tại thì có tương lai hơn”.
Trần Thanh lại từ chối.
Những người bên cạnh quả thực là phục sát đất.
Bảo vệ quèn một tháng chỉ được ba ngàn rưỡi tệ, lại từ chối một công việc có tiền lương tận mấy triệu. Hơn nữa, còn nói là có tương lai. Miệng bọn họ thật sự là sắp không ngậm được lại rồi.
Nam Cung Yến cảm thấy người nào đó đã khiến cho mình rất hãnh diện.
Tiền lương cao như vậy cũng không thể nào lấy được người của mình đi.
Nên cô có chút đắc ý.
“Chúng ta đi thôi”.
Lúc này, Nam Cung Yến ôm Phỉ Thúy Đế Vương Lục đi ra phía ngoài.
Giang Tử Phong đưa tiền cho ông chủ Hoa, rồi cậu ấy ôm một viên Phỉ Thúy đi theo, còn phần còn lại thì giao cho đám người Đường Võ.
“Chị dâu... Đợi đã”.
Giang Tử Phong đi theo tới bãi đỗ xe, cậu ấy nhìn thấy Nam Cung Yến định lên xe, liền vội vàng hét lên.
“Có chuyện gì sao?”
Nam Cung Yến dừng lại hỏi.
“Hihi... Haha...”
Giang Tử Phong xoa tay, để lộ vẻ ngại ngùng: “Chị dâu, em có một thỉnh cầu hơi quá đáng”.
“Cậu nói đi...”
Nam Cung Yến nói.
“Là thế này...”, Giang Tử Phong do dự một chút, cậu ấy lấy hết dũng khí rồi nói: “Chị dâu, chị có thể ngồi lên tay em, dùng mông của chị để khai sáng cho tay em? Để sau này, em được cược đâu thắng đó”.
Hờ!
Nam Cung Yến nghe thấy lời này thì sững người.
Trần Thanh liền đi tới, đạp một cú lên mông của Giang Tử Phong.
“Giang Tử Phong, bỏ cái suy nghĩ vớ vẩn này của cậu đi? Ai cho phép cậu được sờ mông cô ấy?”
Trần Thanh nghiêm giọng nói.
“Anh Thanh, em biết không được phép sờ soạng linh tinh mông của chị dâu, thế nhưng có thể dùng tấm đệm để ngăn cách, ngồi lên một chút xíu thôi cũng được mà”, Giang Tử Phong buồn bã nói.
Trần Thanh lại đá thêm một cú nữa: “Mông của hổ mà cậu cũng dám tơ tưởng, hơn nữa còn là một con hổ cái, cậu chán sống rồi sao?”
Nam Cung Yến nghe thấy câu này của Trần Thanh, mặt cô liền xị ra, nghiêm giọng nói: “Tên họ Trần kia, anh nói ai là hổ cái?”
“Em đấy! Anh thấy bộ dạng lúc này của em giống hệt hổ cái sắp ăn thịt người”, Trần Thanh cười nói.
“Cút ngay cho tôi!”
Nam Cung Yến phẫn nộ gào lên.
Chương 126: Lời nhắc nhở của Triệu Ngũ
Tất Văn Bách rời khỏi sàn cược ngọc, trong lòng hắn cảm thấy bức bối vô cùng.
Hơn nữa, hắn càng nghĩ càng thấy tức giận.
Đặc biệt là nghĩ tới việc lúc trước hắn bị người ta bắt bẻ, chuyện này còn có thể cố gắng bỏ qua. Nhưng sau đó không ngờ lại lỗ nhiều như vậy, hắn không cam lòng chút nào.
Bịch! Bịch!
"Mẹ kiếp!"
A!!!
Tất Văn Bách đấm vào thân xe để xả giận, nhưng vừa đấm xong, hắn liền kêu lên đau đớn.
Tất Văn Bách dừng lại, phát hiện bàn tay mình đang chảy đầy máu.
"Chết tiệt!"
Tất Văn Bách càng thêm tức giận.
"Thằng nhãi họ Trần kia, còn cả Nam Cung Yến nữa, dám đắc tội tao thì đừng trách tao không khách sáo".
Tất Văn Bách nén cơn đau, cầm lấy điện thoại lên và nối máy.
"Alo.."
Rất nhanh, đầu giây bên kia truyền tới một giọng nói trầm ấm.
"Triệu Ngũ gia, tôi muốn ông tìm giúp tôi một sát thủ, càng lợi hại càng tốt. Tôi muốn giết hai người".
Tất Văn Bách nghiến răng nghiến lợi nói.
"Cậu Tất, cậu muốn tìm sát thủ để giết ai?", Triệu Ngũ gia hiếu kì hỏi: "Ai dám đắc tội với cậu vậy?"
"Triệu Ngũ gia, tôi muốn giết Nam Cung Yến, và tên bảo vệ quèn bên cạnh Nam Cung Yến".
Tất Văn Bách oán hận nói: "Ông giúp tôi tìm một sát thủ lợi hại nhất. Bất luận thế nào, tôi đều muốn hai bọn họ phải chết".
"Cái gì?"
Triệu Ngũ giật mình, sau đó ông ta liền trầm giọng đáp: "Cậu Tất, chuyện này tôi không giúp nổi cậu. Cậu tìm người khác đi".
Tất Văn Bách không ngờ Triệu Ngũ sẽ từ chối mình, tâm trạng hắn vốn đã không tốt sẵn rồi, hắn liền hét lên: "Triệu Ngũ, có phải ông chê ít tiền không? Tôi nói cho ông biết, ông cứ việc báo giá đi. Tôi muốn tìm sát thủ lợi hại nhất".
Tất Văn Bách mắng mỏ, còn Triệu Ngũ lại bình thản đáp: "Cậu Tất, cậu nghe tôi khuyên một câu, có những người cậu không đắc tội được đâu. Đặc biệt là Trần Thanh, cậu tốt nhất đừng nên đắc tội".
"Mẹ nó chứ, tôi chính là muốn giết hắn. Bất luận thế nào tôi cũng phải giết được hắn. Có người nào mà tôi không đắc tội được chứ".
Tất Văn Bách ngông cuồng đáp.
"Cậu Tất, cậu đừng nghĩ rằng nhà mình có quyền thế là có thể chèn ép tất cả mọi người. Có những người, cậu thật sự không nên đắc tội", Triệu Ngũ tiếp tục khuyên ngăn: "Cậu Tất, tôi khuyên cậu, tốt nhất là nên bỏ ý nghĩ đó đi".
"Vớ vẩn! Triệu Ngũ, ông không giúp tôi thì tôi tự tìm người".
Tất Văn Bách nói xong liền ngắt điện thoại.
"Chết tiệt!"
Tất Văn Bách ném điện thoại đi, tiếp tục nổi giận mắng mỏ.
Triệu Ngũ đặt điện thoại xuống, thở dài lắc đầu: "Có những người, cậu không đắc tội nổi đâu. Dù cho hiện tại người đó chỉ là một tên bảo vệ quèn thì sao chứ, vảy vàng thì sẽ chẳng ở mãi trong hồ nhỏ, chỉ cần gặp thời lập tức sẽ biến thành rồng thôi".
Triệu Ngũ nghĩ một hồi liền quyết định báo tin này cho Trần Thanh.
Lúc này, Trần Thanh và Nam Cung Yến đang ngồi ở ghế sau xe.
Nam Cung Yến nhìn chằm chằm vào anh.
"Sao anh lại gọi tôi là cọp cái".
Nam Cung Yến kích động nói.
"Vì em giống cọp cái".
Trần Thanh cười hì hì đáp: "Hơn nữa, em nói em không phải cọp cái, vậy tức là là anh có thể sờ mông em đúng không?"
"Họ Trần kia, tôi phải giết anh".
Nam Cung Yến nói rồi liền nhào về phía Trần Thanh.
Lúc Nam Cung Yến nhào tới, Trần Thanh cũng không né, anh còn thuận tay kéo cô lại phía mình và đè cô xuống.
Lúc này, cả người Nam Cung Yến đang bị Trần Thanh đè lên.
"Vợ à, em có phải chuẩn bị để anh "thịt" không vậy? Em đừng gấp gáp, chúng ta về nhà rồi làm, được không?"
"Đồ lưu manh, tôi phải giết anh".
Lúc này, Nam Cung Yến vung nắm đấm tới.
Trần Thanh cũng để mặc cho cô đánh mình.
Dù gì cô đánh cũng chẳng đau, hơn nữa lúc này Nam Cung Yế còn đang bị đè dưới người anh, Trần Thanh thích thú hưởng thụ khoảng khắc này.
Cũng không tồi chút nào!
Ting! Ting!
Đúng lúc này, điện thoại của Trần Thanh vang lên.
"Vợ à, đừng quậy nữa. Anh nghe điện thoại đã".
Trần Thanh nói.
"Không được, anh phải nói rõ cho tôi, còn phải xin lỗi tôi nữa", Nam Cung Yến không định ngừng tay lại.
Mà lúc này, Trần Thanh đột ngột vung tay lên.
Aaa!
Nam Cung Yến giật mình hét lên, tiếp đó cô liền cảm thấy toàn thân đau nhức, ê ẩm.
"Còn dám động đậy nữa là anh tiếp tục đó", Trần Thanh đáp.
Nam Cung Yến không còn dám động đậy nữa.
Trần Thanh lôi điện thoại ra, là Triệu Ngũ gọi tới.
Trần Thanh đẩy Nam Cung Yến ra rồi nhấc máy, trầm giọng đáp: "Là tôi đây, có chuyện gì sao?"
Sau khi nghe Triệu Ngũ nói xong, anh liền đáp: "Tôi biết rồi. Ông giúp tôi theo dõi chuyện này, có động tĩnh gì báo ngay cho tôi".
Nói xong, Trần Thanh cúp máy.
"Là cô gái nào gọi cho anh à? Thần bí như vậy?"
Nam Cung Yến bĩu môi nói: "Nếu giờ anh muốn đi gặp người phụ nữ khác thì cứ đi đi. Không cần về cùng tôi nữa".
"Vợ à, em đang ghen sao?", Trần Thanh cười nói.
"Hứ, tôi không thèm ghen đâu", Nam Cung Yến bĩu môi đáp: "Anh có ở bên cạnh người phụ nữ nào thì cũng chẳng liên quan tới tôi. Dù gì sớm muộn chúng ta cũng sẽ ly hôn thôi".
"Sớm muộn cũng sẽ ly hôn? Vậy xem ra, miếng ngọc Phỉ Thúy Đế Vương Lục của anh phải đem về cất kĩ rồi".
Trần Thanh cười nói.
"Anh dám?"
Nam Cung Yến chừng mắt nhìn anh, bày ra tư thế như thể bất cứ lúc nào cũng sẽ liều mạng với Trần Thanh.
"Hì hì", Trần Thanh sờ sờ mũi, cười nhẹ.
"Anh nói rồi miếng ngọc này là để tặng cho vợ mình. Ý của em là đồng ý làm vợ anh rồi?"
"Hừ, không thể nào".
Nam Cung Yến đáp.
"Vậy thì anh sẽ lấy lại nó".
"Không được".
"Em ngăn nổi anh sao?"
Trần Thanh cười đáp.
Nam Cung Yến nghe tới đây liền tức giận.
"Họ Trần kia, anh muốn sao nào?"
"Muốn anh không lấy lại cũng được. Em hôn anh một cái đi".
Trần Thanh cười đểu: "Hoặc là em để anh hôn một cái. Nếu như chuyện này mà em cũng không chịu, thì anh sẽ lấy lại nó thật đó".
Nam Cung Yến do dự một hồi, cô biết mình đấu không lại tên lưu manh trước mặt này.
Cô liền nhắm chặt mắt, đáp: "Muốn hôn thì hôn đi. Tôi coi như bị chó hôn vậy".
Trần Thanh thấy Nam Cung Yến nhắm chặt mắt, cộng thêm biểu cảm giận dữ của cô, có chút đáng yêu.
Anh lại gần cô và hôn lên đôi môi anh đào nhỏ nhắn kia.
Trần Thanh hôn xong, Nam Cung Yến liều mạng lau miệng, nói: "Giờ được rồi chứ. Anh có thể đi kiếm người phụ nữ của anh rồi".
"Đương nhiên là không được rồi", Trần Thanh cười đáp: "Anh còn phải đem đống đá của anh về nhà nữa. Bên trong này đều là đồ tốt đó".
Trần Thanh nói vậy, Nam Cung Yến liền nghĩ ra một chuyện.
Cô có chút kích động hỏi: "Anh nói đống đá hôm nay chọn được bên trong toàn đồ tốt sao?"
"Anh chỉ nói bừa thôi mà", Trần Thanh cười đáp: "Anh nghĩ là có, nhưng cũng không chắc sẽ đúng".
"Vậy chắc chắn đúng rồi", Nam Cung Yến nghĩ tới việc Trần Thanh chọn được nhiều đá như vậy, nếu như bên trong tất cả đều là phỉ thúy, thì đủ cho cô mở một tiệm đá quý rồi.
Tính ra như vậy, cô có thể kiếm được một khoản kếch xù rồi.
"Chỗ đá này tôi muốn giữ hết".
Nam Cung Yến nghiêm túc nói.
"Gồm cả anh em cũng muốn giữ phải không?"
"Không thèm!", Nam Cung Yến lạnh lùng từ chối.
Chương 127: Đôi ba câu chuyện ở văn phòng
Thứ hai.
Trần Thanh vẫn như mọi ngày, đưa Nam Cung Yến tới công ty an toàn.
Sau khi đưa cô tới công ty, Trần Thanh đi về phía bộ phận quan hệ xã hội.
Khi vừa tới nơi, người đẹp ở bộ phận quan hệ xã hội đều rất nhiệt tình chào hỏi Trần Thanh.
Hơn nữa, không ít người còn chuẩn bị bữa sáng phong phú đem cho anh.
Sau khi bọn họ phát hiện Trần Thanh không chỉ là phải một bảo vệ quèn, bọn họ đều trở nên nhiệt tình vô cùng.
Trần Thanh nhìn một lượt, anh phát hiện Hồ Tiểu Nhạc không có ở đây, Hứa Mỹ Tình hình như cũng chưa tới.
Nghĩ tới Hứa Mỹ Tình, trong lòng Trần Thanh chẳng thể bình thản được.
Hai hôm nay, Hứa Mỹ Tình chia sẻ rất nhiều ảnh đẹp ở trên Wechat, không ít lần khiến anh đứng ngồi không yên, suýt chút nữa không kiềm chế được mà chạy tới kiếm Hứa Mỹ Tình gây lộn.
"Trần Thanh, ăn bữa sáng yêu thương của tôi đi".
"Cái này của tôi tốt hơn, là tôi tự tay làm đó".
"Ăn của tôi trước đi".
Những người đẹp ở đây đều sợ bản thân bị tụt hậu, nên bọn họ đều tích cực vô cùng.
"Cứ để hết xuống, để hết xuống. Tôi sẽ ăn hết".
Trần Thanh nở một nụ cười cam chịu.
Đồng nghiệp nhiệt tình như vậy, Trần Thanh cảm thấy không nên từ chối.
"Khụ! Không cần làm việc hay sao?"
Đúng lúc này, trong văn phòng vang lên một giọng nói không mấy thân thiện.
Mọi người đồng loạt nhìn qua, hóa ra là giọng của Trình Minh Viễn.
Đến tận hôm nay, mặt Trình Minh Viễn vẫn còn hơi sưng.
Mọi người nhìn thấy Trình Minh Viễn liền lập tức quay trở lại chỗ ngồi của mình.
Còn lúc này, Trình Minh Viễn tiến về phía Trần Thanh.
Trần Thanh vốn nghĩ Trình Minh Viễn lại tiếp tục tới gây rắc rối với mình, nên anh đã chuẩn bị trước rồi.
Chỉ là khi Trình Minh Viễn tới gần, anh ta nở một mụ cười tươi rói rồi nói: "Anh Thanh, chưa ăn sáng đúng không? Tôi mua cho anh cháo cá nổi tiếng nhất ở Nam Hải nè, anh tranh thủ ăn lúc còn nóng nhé".
Trình Minh Viễn vừa cười vừa đưa chiếc bình giữ nhiệt anh ta đang cầm cho Trần Thanh.
"Trưởng phòng Trình, vậy thì ngại quá đi?"
Trần Thanh cười đáp.
"Anh Thanh, đừng ngại gì hết. Hơn nữa, từ nay về sau ở bộ phận quan hệ xã hội này, chúng ta là anh em rồi. Tôi cũng chưa phải trưởng phòng gì hết. Anh Thanh, nếu anh không ngại thì sau này gọi tôi là Tiểu Trình cũng được", Trình Minh Viễn tươi cười.
Những người trong bộ phận quan hệ xã hội thấy vậy cũng thầm mỉm cười trong lòng.
Ngày xưa thì không thèm ngó ngàng, giờ mới phát hiện ra là không với tới được nhỉ.
Đương nhiên đối với Trình Minh Viễn, dù cho anh ta không muốn qua lại với Trần Thanh, thì anh ta cũng không thể đối đầu được. Sau khi trải qua chuyện đó, Trình Minh Viễn không còn dám đắc tội với Trần Thanh nữa.
"Vậy thì cảm ơn anh trước nhé".
Trần Thanh nhận lấy bữa sáng.
"Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn".
Trình Minh Viễn thấy Trần Thanh nhận bữa sáng của mình, trong lòng vui mừng vô cùng.
Anh ta còn sợ Trần Thanh sẽ từ chối chứ.
Nhưng mà đối với Trần Thanh, anh chẳng thèm nghĩ mọi chuyện phức tạp vậy đâu, trước giờ quy tắc của anh là, người ta không động tới anh thì anh cũng sẽ không động tới họ. Nhưng một khi người ta đã động chạm tới anh rồi, thì người đó gặp rắc rối lớn rồi đó.
"Anh Thanh, anh ăn từ từ nhé. Tôi đi làm việc trước đây".
Trình Minh Viễn tươi cười nói.
"Ừ!"
Trần Thanh gật đầu.
Trình Minh Viễn thấy vậy mới vui vẻ rời đi.
Trình Minh Viễn mới đi không bao lâu thì Hứa Mỹ Tình cũng từ từ tiến vào.
"Chị Mỹ Tình.."
Trần Thanh thấy cô liền gọi lớn.
Hứa Mỹ Tình nhìn Trần Thanh đầy thắc mắc.
"Tôi có rất nhiều đồ ăn sáng. Chị ăn chưa? Có muốn cùng ăn không?"
Trần Thanh nhìn Hứa Mỹ Tình cười nói.
Hứa Mỹ Tình nhìn anh một cái rồi nhắc nhở: "Đang giờ làm việc, ăn sáng cái gì chứ. Chuyên tâm làm việc đi, không là tôi sẽ trừ lương cậu đó".
"Ồ".
Trần Thanh đáp.
Lúc này, Hứa Mỹ Tình cũng không để mắt tới Trần Thanh nữa, cô đi về phía bàn làm việc của mình.
Trần Thanh thấy biểu cảm đó của Hứa Mỹ Tình, trong lòng anh lại có chút đắc ý, anh đã nhìn ra, Hứa Mỹ Tình là một người bên ngoài lạnh lùng, nhưng bên trong lại nhiệt tình. Hai người trong Wechat còn tán dóc rất nhiều về những chủ đề không phù hợp với trẻ em đó.
Vậy mà giờ ở công ty, cô lại vờ như hai người không thân thiết.
Trần Thanh trong lòng đắc ý, cũng thú vị đó.
Anh thích những người phụ nữ thế này, vẻ ngoài nghiêm túc đứng đắn nhưng bên trong lại nhiệt tình, quyến rũ.
Ting! Ting!
Trân Thanh vừa ngồi một lúc thì Wechat liền reo lên, mười mấy tin nhắn được gửi tới.
Trần Thanh nhìn lướt qua, tất cả đều là Hứa Mỹ Tình gửi.
Nhanh như vậy đã không kìm được mà muốn kiếm anh nói chuyện rồi ư?
Trần Thanh mỉm cười mở Wechat lên.
Trong Wechat, Hứa Mỹ Tình kêu Trần Thanh lập tức qua chỗ cô.
Hơn nữa gửi rất gấp gáp.
Cuối cùng, Hứa Mỹ Tình còn nhắc nhở, khi đi qua tìm cô cần kín đáo một chút.
Trần Thanh trả lời lại một câu, rồi anh cất điện thoại và từ từ đi về phía chỗ ngồi của Hứa Mỹ Tình.
Chỗ ngồi của Hứa Mỹ Tình nằm ở khu trong cùng, cũng có thể coi như một phòng làm việc nhỏ độc lập.
"Chị Mỹ Tình, chị tìm tôi có việc gì à?"
Trần Thanh bước tới gần rồi cười nói.
Hứa Mỹ Tình kéo Trần Thanh vào trong, sau đó chỉ vào những nội dung trên màn hình máy tính của mình, có chút mắc cỡ và nói: "Sửa máy tính giúp tôi, hình như máy tính của tôi nhiễm virus rồi".
Trần Thanh nhìn màn hình của Hứa Mỹ Tình, bên trong toàn là những nội dung không dành cho trẻ em, hơn nữa còn không ngừng nhảy lên màn hình destop.
Chắc chắn là nhiễm virus rồi.
Chẳng trách Hứa Mỹ Tình lại gọi anh tới gấp gáp như vậy.
"Sao không tìm bộ phận IT của công ty tới sửa?"
Trần Thanh bước tới trước máy tính và nói.
Hứa Mỹ Tình đỏ mặt, cô bước tới gần Trần Thanh và nói: "Trong máy tính của tôi có rất nhiều ảnh riêng tư".
"Mấy ảnh đó à?"
Trần Thanh cười nói: "Vậy cũng không có sao. Đằng nào cũng không nhìn ra đó là chị".
Hứa Mỹ Tình vươn tay véo Trần Thanh một cái rồi nói: "Còn riêng tư hơn mấy bức ảnh đó nữa. Cậu có sửa được không đồ xấu tính? Không sửa được là tôi chỉ còn cách đổ nước để phá máy tính thôi đó".
Trần Thanh thấy Hứa Mỹ Tình căng thẳng như vậy, hơn nữa còn đòi phá máy tính, anh liền hiểu ra trong này có không ít đồ tốt rồi.
"Sửa được", Trần Thanh cười nói: "Nhưng tôi có một điều kiện".
"Điều kiện gì?"
Hứa Mỹ Tình hừ nhẹ: "Cậu còn dám ra điều kiện với tôi à? Mặt dày quá rồi phải không".
Hứa Mỹ Tình cảm thấy trước người đàn ông này, cô chẳng thể nào giữ được vẻ bình thản mọi ngày.
"Điều kiện của tôi là, tôi muốn xem mấy bức ảnh trong này", Trần Thanh cười một cách nham hiểm.
"Đồ tồi! Muốn chết hả! Không được!"
Hứa Mỹ Tình khắp mặt đỏ bừng.
"Vậy tôi không sửa nữa".
Hứa Mỹ Tình thấy vậy liền giữ Trần Thanh lại, cắn môi đáp: "Có thể cho cậu xem, nhưng cậu không được để lộ ra ngoài".
"Đương nhiên, đồ tốt như vậy làm sao tôi nỡ cho người ngoài xem chứ".
"Vậy cậu sửa nhanh đi!"
Hứa Mỹ Tình giục.
"Được rồi".
Trần Thanh ngay lập tức nhanh nhẹ hẳn.
Hứa Mỹ Tình nhìn Trần Thanh, mặt cô bắt đầu nóng lên.
Cô chẳng thể ngờ mình lại đồng ý điều kiện đó. Hơn nữa cô còn có chút kì vọng, người đó nhìn thấy những bức hình kia sẽ khen ngợi vẻ đẹp của cô như thế nào.
Vì dù gì chỉ với những bức ảnh lúc trước, người đó đã khen ngợi không ngớt rồi.
"Sửa xong rồi".
Khi Hứa Mỹ Tình vẫn đang mải suy nghĩ, Trần Thanh đã đứng dậy rồi đáp.
"Sửa xong rồi?"
Trong ánh mắt Hứa Mỹ Tình lộ đầy vẻ kinh ngạc, không dám tin.
"Chị xem thử đi", Trần Thanh nói.
Hứa Mỹ Tình bắt đầu thao tác với máy tính, cô phát hiện dường như nó còn thao tác mượt mà hơn lúc trước nữa.
"Trần Thanh, cậu sửa máy tính cũng lợi hại vậy sao?"
Hứa Mỹ Tình không kìm được mà khen ngợi.
"Đương nhiên. Hơn nữa tôi còn cài cho chị một phần mềm chống virus. Sau này máy tính của chị chắc chắn sẽ không bị nhiễm virus nữa đâu".
Trần Thanh cười nói.
Phầm mềm chống virus của Trần Thanh phải nói là phần mềm tốt nhất trên thế giới, người bình thường không có cách nào phá được. Lúc nãy Trần Thanh đã tiện tay cài đặt cho Hứa Mỹ Tình rồi.
"Thật không?"
"Đương nhiên là thật rồi. Chị Mỹ Tình, vậy mấy bức ảnh mà tôi muốn xem đâu?"
Trần Thanh lại tiếp tục cười nói.
"Đồ xấu tính! Cậu cứ về trước đi. Chút nữa tôi sẽ gửi cho cậu".
Hứa Mỹ Tình lườm Trần Thanh một cái.
"Được thôi!"
Trần Thanh mỉm cười rời đi, trong lòng anh còn đang thầm nghĩ, những bức ảnh riêng tư của Hứa Mỹ Tình sẽ táo bạo tới mức nào nhỉ?
"Anh Thanh!"
Trần Thanh vừa về tới chỗ ngồi của mình liền thấy Hồ Tiểu Nhạc vẻ mặt tiều tụy bước tới, nói: "Anh Thanh, em có chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ".
Chương 128: Lang băm giết người
“Tiểu Nhạc, có chuyện gì vậy?”
Thấy vẻ mặt của Hồ Tiểu Nhạc không tốt cho lắm, Trần Thanh quan tâm hỏi.
“Anh Thanh, anh có thể xin Trình Minh Viễn cho em nghỉ một tuần được không?”, Hồ Tiểu Nhạc khẽ nói: “Mẹ em mắc phải bệnh lạ, hiện đang nằm viện, em muốn đi chăm sóc mẹ em. Em sợ Trình Minh Viễn không đồng ý cho em nghỉ”.
“Chuyện này không thành vấn đề”.
Trần Thanh thoải mái nói: “Cô đi theo tôi”.
Trần Thanh dẫn Hồ Tiểu Nhạc đi tìm Trình Minh Viễn. Thấy Trần Thanh tới giúp Hồ Tiểu Nhạc xin nghỉ, anh ta không nói hai lời, phê duyệt cho Hồ Tiểu Nhạc nghỉ luôn một tháng.
“Tiểu Nhạc, nếu không đủ thì cô gọi điện thoại cho tôi là được, không cần tới tận đây đâu”, Trình Minh Viễn cười ha ha nói: “Hoặc bảo anh Thanh nói một tiếng là được rồi”.
“Chắc là đủ rồi”, Hồ Tiểu Nhạc nhẹ giọng đáp.
Xin phép xong, Hồ Tiểu Nhạc đi theo Trần Thanh ra khỏi văn phòng.
“Anh Thanh, cám ơn anh”.
Hồ Tiểu Nhạc đang lo là sẽ rất khó xin nghỉ, không ngờ Trần Thanh ra tay là lại được nghỉ luôn một tháng như thế.
“Nói thế thì khách sáo quá rồi đấy”, Trần Thanh sờ mũi cười nói: “Phải rồi, cô nói mẹ cô mắc bệnh lạ à? Rốt cuộc là bệnh lạ gì vậy?”
Trần Thanh hỏi vậy, vẻ mặt của Hồ Tiểu Nhạc càng thêm u sầu.
Cô ta lắc đầu nói: “Khó nói lắm, bệnh viện không kiểm tra ra được, nhưng tình hình không quá khả quan”.
“Hay là thế này, để tôi đi theo cô tới bệnh viện xem sao”, Trần Thanh chủ động đề nghị.
“Anh đi theo em?”, Hồ Tiểu Nhạc hơi sửng sốt.
“Đúng thế”, Trần Thanh nói: “Tiểu Nhạc, thực ra tôi biết trung y, biết chữa khá nhiều bệnh, để tôi đi theo cô xem sao”.
Nghe Trần Thanh nói, Hồ Tiểu Nhạc mới chợt nhớ ra, ngay cả những nhân vật tai to mặt lớn như Giang Sơn còn phải mời Trần Thanh tới nhà khám bệnh, nếu anh ra tay giúp đỡ thì chữa biết chừng sẽ chữa khỏi ấy chứ.
“Vâng, thế thì làm phiền anh Thanh nhé”, Hồ Tiểu Nhạc vội vàng đồng ý.
Trần Thanh nói với Hứa Mỹ Tình một tiếng, sau đó gửi tin nhắn cho vợ mình rồi đi theo Hồ Tiểu Nhạc rời khỏi công ty.
Nửa tiếng sau, Hồ Tiểu Nhạc và Trần Thanh tới bệnh viên nhân dân số một của thành phố Nam Hải.
Trên đường đi, Trần Thanh đã hỏi Hồ Tiểu Nhạc về bệnh tình của mẹ cô ta rồi.
Một tháng trước, ngày nào mẹ Hồ Tiểu Nhạc cũng ngất xỉu.
Khi ấy bọn họ đưa tới bệnh viện nhưng không phát hiện ra vấn đề gì cả. Thế nhưng ngày nào bà ấy cũng ngất, theo thời gian trôi qua, triệu chứng càng lúc càng nhiều.
Sau đó bọn họ lại tới bệnh viện kiểm tra tổng quát, phát hiện ra trong máu của mẹ Hồ Tiểu Nhạc có cồn, bà ấy ngất xỉu là bởi vì say rượu.
Nhưng điều kỳ lạ nằm ở chỗ mẹ Hồ Tiểu Nhạc không hề uống rượu, mà nồng độ cồn trong máu bà ấy không hề hạ xuống, ngày nào cũng trong trạng thái như đang say rượu.
Tạm thời bên bệnh viện chưa tìm ra cách chữa trị, chính vì vậy nên Hồ Tiểu Nhạc mới lo lắng, xin nghỉ phép để chăm sóc mẹ.
Nghe kể lại căn bệnh này, Trần Thanh cũng cảm thấy kỳ lạ, ít nhất thì anh chưa gặp tình huống như vậy bao giờ.
“Anh Thanh, anh đã gặp căn bệnh này bao giờ chưa?”
Hồ Tiểu Nhạc hỏi Trần Thanh.
“Chưa gặp bao giờ”, Trần Thanh đáp.
“Vậy có chữa được không ạ?”, Hồ Tiểu Nhạc lo lắng nói.
Trần Thanh an ủi cô ta: “Cô cứ yên tâm đi, có anh Thanh ở đây, không có bệnh gì là khó chữa hết”.
“Vâng”, Hồ Tiểu Nhạc gật đầu.
Thực ra Hồ Tiểu Nhạc không tin tưởng y thuật của Trần Thanh cho lắm, dù sao những người học trung y tầm tuổi Trần Thanh hình như vẫn đang thực tập thì phải.
Hồ Tiểu Nhạc dẫn Trần Thanh vào phòng bệnh.
“Tiểu Nhạc, cô tới rồi à?”
Bọn họ vừa vào phòng bệnh, một bác sĩ cao gầy khoảng chừng ba mươi tuổi, đeo kính gọng vàng bước tới nói.
“Bác sĩ Mã”.
Nhìn thấy hắn ta, Hồ Tiểu Nhạc chào hỏi với vẻ tôn kính.
“Tiểu Nhạc, cô gọi tôi là Thiên Tinh thôi, chúng ta cũng xấp xỉ tuổi nhau mà”.
Mã Thiên Tinh nở nụ cười. Trong lúc nói chuyện, đôi mắt của Mã Thiên Tinh không hề dời khỏi người Hồ Tiểu Nhạc.
Nhìn thấy ánh mắt của Mã Thiên Tinh, trên cơ bản Trần Thanh đã đoán ra tâm tư của hắn ta.
“Khụ, bác sĩ Mã này, tình hình của bác gái thế nào rồi?”
Trần Thanh ho nhẹ rồi hỏi.
Lúc này, Mã Thiên Tinh mới phát hiện ra Trần Thanh đang đứng bên cạnh Hồ Tiểu Nhạc, hắn ta hỏi với vẻ cảnh giác: “Tiểu Nhạc, anh ta là ai?”
“Anh ấy là đồng nghiệp của tôi, tên là Trần Thanh, anh Thanh”.
Hồ Tiểu Nhạc đáp.
“Chào anh, tôi là bác sĩ chính của mẹ Tiểu Nhạc, là phó chủ nhiệm trẻ tuổi nhất của bệnh viện nhân dân Nam Hải”, Mã Thiên Tinh nói với Trần Thanh, mang theo chút kiêu ngạo.
“Chào bác sĩ Mã, tôi cũng là bảo vệ đẹp trai nhất và trẻ tuổi nhất của công ty Khuynh Thành Quốc Tế thuộc tập đoàn Nam Cung”, Trần Thanh cười nói.
“Bảo vệ?”
Nghe thấy thân phận của Trần Thanh, khóe miệng Mã Thiên Tinh nhếch lên vì khinh thường.
Vốn dĩ hắn ta còn định bắt tay với Trần Thanh, nhưng lúc này lại rút tay về, trong mắt hiện lên đôi phần khinh miệt.
Nhìn thấy ánh mắt coi thường của Mã Thiên Tinh, trên mặt Hồ Tiểu Nhạc hiện lên sự bất mãn, cô ta cảm thấy Mã Thiên Tinh đúng là mắt chó mới coi thường người khác.
“Bác, bác sĩ Mã, tôi bị bệnh gì vậy? Có phải là không chữa được không?”
Lúc này, mẹ của Hồ Tiểu Nhạc tỉnh lại, bà ấy hỏi trong mê man.
Mã Thiên Tinh lật bệnh án ra đọc rồi chau mày nói: “Bác gái, bệnh của bác không khả quan đâu. Nhưng bác yên tâm, có cháu ở đây, cháu sẽ không để bác xảy ra chuyện gì hết. Còn những chuyện khác, đợi cháu từ từ bàn bạc với Tiểu Nhạc rồi sẽ nói với bác sau”.
Sau đó Mã Thiên Tinh quay đầu nói với Hồ Tiểu Nhạc: “Tiểu Nhạc, tôi bảo cô xin nghỉ dài hạn tới bệnh viện chăm sóc bác gái, cô đã xin nghỉ chưa?”
“Rồi”.
Hồ Tiểu Nhạc gật đầu.
“Vậy là tốt, bệnh tình của bác gái hết sức phức tạp, thậm chí còn không mấy khả quan, có rất nhiều vấn đề, vậy nên tôi muốn trò chuyện với cô một lát. Chi bằng thế này, trưa nay chúng ta cùng nhau ăn cơm, sau đó sẽ bàn bạc chi tiết hơn, cô cảm thấy thế nào?”
Mã Thiên Tinh chủ động mời Hồ Tiểu Nhạc.
Hơ!
Hồ Tiểu Nhạc hơi sửng sốt.
Cô ta hiểu ý của Mã Thiên Tinh, mấy ngày qua Mã Thiên Tinh luôn tìm đủ mọi cớ để hẹn cô ta.
“Bác sĩ Mã, tôi cảm thấy…”
“Tiểu Nhạc, thực ra tôi cũng muốn tốt cho cô thôi. Cô thấy đấy, bác gái tốn khá nhiều tiền viện phí, tôi cũng muốn giúp cô một tay, nhưng chuyện này thì phải trò chuyện riêng. Hơn nữa bệnh của bác gái rất lạ, và cũng rất nghiêm trọng, nếu cô không phối hợp với tôi thì tôi không biết bác gái có thể cầm cự được bao lâu đâu”.
Giọng nói của Mã Thiên Tinh nặng hơn một chút.
Trên mặt Hồ Tiểu Nhạc hiện lên nét lo lắng: “Bác sĩ Mã, tôi sẽ nghe theo sự sắp xếp của anh”.
“Hừ!”
Thế nhưng đúng lúc này, Trần Thanh bỗng hừ lạnh một tiếng: “Bác sĩ Mã, tôi thấy loại lang băm như anh đang muốn giết người thì có! Anh muốn tán gái thì cũng được thôi, nhưng anh không thể lấy tính mạng của bệnh nhân ra nói đùa được đâu”.
Nghe thấy Trần Thanh nói như vậy, Mã Thiên Tinh quay đầu nhìn sang.
Hắn ta nhìn thấy Trần Thanh đang cầm lấy cổ tay bệnh nhân, trông có vẻ như đang bắt mạch.
Lúc này, hắn ta chẳng buồn nể mặt nữa, cất tiếng quát tháo: “Loại bảo vệ quèn như anh thì biết cái gì? Về coi cổng đi!”
Chương 129: Tôi là gây rối thì chính là gây rối!
Bị Trần Thanh mắng là lang băm muốn giết người, Mã Thiên Tinh khá kích động.
Dù gì cũng là phó chủ nhiệm trẻ tuổi nhất trong bệnh viện nhân dân, bây giờ lại bị một bảo vệ quèn dạy đời, hơn nữa còn ở ngay trước mặt Hồ Tiểu Nhạc, vậy nên cơn tức trong lòng hắn ta bùng lên.
“Ha, chẳng lẽ tôi nói sai sao?”
Trần Thanh nhìn chằm chằm vào Mã Thiên Tinh và nói: “Bệnh tình của bệnh nhân chưa rõ ràng, vậy mà lại nói khuếch đại lên trước mặt bà ấy, làm ảnh hưởng tới tác dụng tâm lý của bệnh nhân, đồng thời còn muốn mượn cớ chữa bệnh để tán gái, đúng là lang băm không có y đức! Nếu bởi vì áp lực tâm lý do anh tạo thành mà khiến bệnh nhân nghĩ quẩn thì anh chính là hung thủ giết người”.
Trần Thanh không có ý kiến gì về chuyện Mã Thiên Tinh muốn tán Hồ Tiểu Nhạc.
Thế nhưng hắn ta lại khuếch đại bệnh tình của mẹ Hồ Tiểu Nhạc lên để ép Hồ Tiểu Nhạc nghe lời mình. Trần Thanh cảm thấy làm như vậy chẳng khác nào loại lang băm.
Vả lại, thông báo bệnh tình bừa bãi ngay trước mặt bệnh nhân như thế chính là giết người.
Bị Trần Thanh vạch trần mục đích, Mã Thiên Tinh như nhảy ngược lên như mèo bị giẫm phải đuôi, hắn ta kích động mắng mỏ: “Toàn nói vớ vẩn! Không hề có chuyện đó! Còn nữa, anh dựa vào đâu mà nói bệnh của bệnh nhân không nặng? Phỏng đoán mà không có căn cứ thì chính là nói bừa”.
“Tiểu Nhạc, cô đừng nghe anh ta”.
Mã Thiên Tinh quay đầu lại giải thích với Hồ Tiểu Nhạc.
Thế nhưng Hồ Tiểu Nhạc lại nhẹ giọng nói: “Tôi tin tưởng anh Thanh”.
Nghe vậy, Mã Thiên Tinh cảm thấy sốc nặng.
Vốn dĩ Mã Thiên Tinh cảm thấy với thân phận địa vị của mình, hắn ta thừa sức thắng tên bảo vệ quèn này. Những cô gái bình thường đều sẽ tin tưởng hắn ta chứ không thể tin một bảo vệ quèn được.
Ấy vậy mà bây giờ Hồ Tiểu Nhạc lại nói là tin tưởng Trần Thanh, khiến Mã Thiên Tinh càng thêm nổi cáu.
“Anh cút ra ngoài ngay, cút về coi cổng đi!”
Mã Thiên Tinh tức tối mắng mỏ.
Trần Thanh đứng lên, anh nói với Hồ Tiểu Nhạc: “Tiểu Nhạc, đi làm thủ tục xuất viện cho bác gái đi. Bệnh này rất đơn giản, tôi có thể chữa được”.
Hả?
Hồ Tiểu Nhạc sửng sốt một lát.
Nghe anh nói vậy, Mã Thiên Tinh cười khinh khỉnh: “Anh nói anh có thể chữa được bệnh của bác ấy?”
“Đúng thế, có vấn đề gì à?”, Trần Thanh gật đầu đáp.
“Vớ vẩn! Đúng là vớ vẩn!”
Mã Thiên Tinh nói với vẻ mặt khinh miệt: “Anh chỉ là một thằng bảo vệ quèn mà thôi, anh biết chữa bệnh ấy hả? Còn nữa, cho đến lúc này bệnh viện chúng tôi vẫn chưa tìm ra nguyên nhân của căn bệnh này, vậy mà anh lại nói là có thể chữa khỏi? Đúng là ăn nói linh tinh!”
“Tiểu Nhạc, cô tuyệt đối đừng nghe lời anh ta, anh ta là loại lừa đảo đấy”.
Mã Thiên Tinh lại nói với Hồ Tiểu Nhạc.
Hồ Tiểu Nhạc cảm thấy rối ren, lúc này cô ta không biết phải nghe ai cả.
“Đừng cãi nhau, đừng cãi nhau nữa, tôi khó chịu lắm, đầu tôi rất đau”.
Lúc này, mẹ Hồ Tiểu Nhạc nằm trên giường bệnh nói trong đau đớn.
“Mẹ, mẹ không sao chứ?”
Thấy mẹ mình như vậy, Hồ Tiểu Nhạc vội vàng bước tới đỡ bà ấy.
“Đầu mẹ đau chết mất, mẹ cảm thấy đầu sắp nổ tung rồi. Khó chịu quá…”
Mẹ của Hồ Tiểu Nhạc lấy tay vỗ vào đầu mình.
“Bác gái, bác nằm xuống trước đi. Để cháu châm cứu cho bác là bác sẽ khỏi ngay”.
Trần Thanh nói với Hồ Tiểu Nhạc: “Đặt bác gái nằm xuống trước đi, để tôi châm cứu cho bác ấy”.
“Vâng”.
Lúc này, Hồ Tiểu Nhạc chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Trần Thanh.
Thấy Trần Thanh lấy kim ra, Mã Thiên Tinh tức tối mắng: “Anh dừng tay lại ngay! Nếu xảy ra chuyện gì thì anh có gánh nổi trách nhiệm không?”
Trần Thanh chẳng quân tâm tới hắn ta, vẫn cứ cầm kim lên chuẩn bị châm cứu.
“Tôi bảo anh dừng tay!”
Thấy Trần Thanh không nghe lời mình, Mã Thiên Tinh càng thêm phẫn nộ.
Hắn ta rảo bước tới ngăn cản.
Bịch!
Hắn ta vừa tới gần là Trần Thanh lập tức đá hắn ta ngã lăn.
Mã Thiên Tinh ngã vật xuống mặt đất, hắn ta hô ầm lên: “Gây rối trong bệnh viện, mọi người mau tới đây! Có kẻ gây rối trong bệnh viện!”
Mã Thiên Tinh vừa hô lên,
Những người bên ngoài nghe thấy đều ập vào phòng bệnh.
Bọn họ nhìn thấy Mã Thiên Tinh ngã dưới mặt đất.
“Bác sĩ Mã, anh không sao chứ?”
Có người dìu Mã Thiên Tinh đứng lên và hỏi.
Mã Thiên Tinh kích động nói: “Thông báo cho cấp trên, nói rằng có kẻ gây rối trong bệnh viện, đồng thời báo cảnh sát luôn đi!”
Mã Thiên Tinh vừa dứt lời là có người lập tức làm theo lời hắn ta.
Hiện giờ bệnh viện rất chú trọng vấn đề gây rối.
Nghe nói là có người gây rối, bảo vệ của bệnh viện không hề nghĩ nhiều, cầm gây xông thẳng vào trong.
“Kẻ gây rối ở đâu?”
“Ở đâu?”
Bọn họ xông vào bệnh viện là lập tức hỏi ngay.
“Anh Thanh…”
Hồ Tiểu Nhạc lo lắng đứng nhìn mọi chuyện.
Trần Thanh thở dài một hơi, anh không thể châm cứu trong tình huống như thế này được, chỉ có thể cất kim đi.
Mã Thiên Tinh chỉ vào Trần Thanh nói: “Bắt lấy anh ta, anh ta chính là kẻ gây rối. Anh ta đòi tự châm cứu cho bệnh nhân, đồng thời còn đánh tôi”.
“Bác sĩ Mã, anh đừng nói lung tung, anh Thanh vẫn chưa châm cứu. Hơn nữa vừa rồi anh định tấn công anh Thanh nên anh ấy mới đẩy anh ra”.
Hồ Tiểu Nhạc lập tức giải thích ngay.
Trần Thanh cười lạnh nói: “Bác sĩ Mã, tôi chỉ mắng anh là lang băm, như vậy cũng được gọi là gây rối trong bệnh viện sao? Xem ra là anh chột dạ rồi”.
Các bảo vệ tưởng rằng đây là vụ gây rối gì căng lắm, nhưng bây giờ lại chỉ nhìn thấy một cặp nam nữ thanh niên, hơn nữa người ta cũng không làm chuyện gì quá đáng cả, bọn họ đánh người ta thì cũng không hay.
Vả lại, như vậy cũng chưa được tính là gây rối trong bệnh viện.
Nhưng Mã Thiên Tinh lại kích động nói: “Tôi nói là gây rối thì chính là gây rối. Các người lập tức bắt tên đó lại cho tôi”.
Mã Thiên Tinh chỉ vào Trần Thanh.
Đám bảo vệ bước tới bao vây Trần Thanh.
“Người anh em, xin hãy phối hợp với chúng tôi để đi điều tra”.
Bảo vệ nhìn Trần Thanh.
“Khách khí như thế làm gì? Đánh nó luôn đi!”
Mã Thiên Tinh mắng: “Tôi đã nói là chính nó đã gây rối mà, còn làm tôi bị thương nữa. Tôi ra lệnh cho các người bắt lấy thằng đó rồi dạy cho nó một bài học, đánh mạnh vào!”
Nghe thấy những lời nói của Mã Thiên Tinh, đám bảo vệ đều cảm thấy khó xử.
Trần Thanh chẳng hề phản kháng, bọn họ đâu thể tùy tiện đánh người được.
Nhìn thấy bộ mặt thật của Mã Thiên Tinh, Hồ Tiểu Nhạc cảm thấy tởm lợm.
“Lũ rác rưởi! Sao vẫn chưa đánh? Tôi sẽ bảo bố tôi đuổi cổ các người!”
Mã Thiên Tinh lại gào lên: “Bố tôi là giám đốc bệnh viện đấy”.
Trần Thanh cười thầm, thì ra là có chỗ dựa.
Bị Mã Thiên Tinh mắng, nhóm bảo vệ cũng chẳng dám cãi lại.
Bọn họ nói với Trần Thanh: “Người anh em, chúng tôi xin lỗi nhé”.
Bố người ta là giám đốc bệnh viện, bọn họ phải nghe lời hắn ta, nếu không thì sẽ chẳng thể làm ở bệnh viện tiếp được.
Vậy nên bọn họ chỉ có thể ra tay với Trần Thanh.
Thấy đám bảo vệ cầm vũ khí chuẩn bị đánh mình, Trần Thanh cũng chuẩn bị sẵn sàng.
“Anh Thanh…”
Hồ Tiểu Nhạc lo lắng tột độ.
Mã Thiên Tinh vênh váo chỉ vào Trần Thanh và nói: “Thằng bảo vệ quèn, nơi này là địa bàn của tao, tao mới là người có quyền quyết định. Hôm nay mày gây rối ở bệnh viện thì phải nếm mùi, đánh đi!”
Mã Thiên Tinh vừa dứt lời, đám bảo vệ đi về phía trước.
“Tất cả dừng tay lại cho tôi!”
Đúng lúc này, một giọng nói nghiêm nghị vọng tới từ phía cửa.
Chương 130: Cô lớn nhà họ Giang.
Nghe thấy giọng nói này, tất cả bảo vệ đứng khựng lại.
Mã Thiên Tinh kích động hét lên: “Ai cho mấy người dừng lại? Tiếp tục!”
“Không được nhúc nhích!”
Giọng nói đằng sau lưng vang lên lần nữa.
“Là tên khốn khiếp nào dám đối đầu với ông, mau lộ mặt ra đây!”
Mã Thiên Tinh cảm thấy không nhịn được nữa, quay người quát lớn.
“Là tôi!”
Mã Thiên Tinh vừa quát xong, đám người xung quanh bỗng tách ra, hắn ta nhìn thấy có hai người đang đứng đằng sau mình.
Một cô gái tươi trẻ, vô cùng xinh đẹp, là người vừa mới lên tiếng ban nãy.
Người còn lại là một ông già tóc trắng.
Ông già vừa nhìn thấy Mã Thiên Tinh thì thấp giọng nói: “Bác sĩ Mã, nóng giận thật đấy!”
Mã Thiên Tinh trông thấy hai người này thì bỗng toát mồ hôi lạnh.
Mặc dù bố của Mã Thiên Tinh là giám đốc bệnh viện nên hắn ta được nước vênh mặt.
Vậy nhưng vẫn có hai người hắn không dám động tới.
Một người là cô gái lớn nhà họ Giang đang đứng trước mặt đây, thân thế của cô lớn nhà họ Giang ai ai cũng biết, Mã Thiên Tinh không dám động vào.
Còn người kia là thầy của cô lớn nhà họ Giang, gọi là thầy Ôn. Thầy Ôn cũng là người quyền cao chức trọng, Mã Thiên Tinh không dám trêu chọc.
Vậy mà hôm nay, cả hai người này đều xuất hiện ở đây.
Hơn nữa, Mã Thiên Tinh còn nhìn thấy cô lớn nhà họ Giang sát khí bừng bừng, trong lòng hắn ta bỗng run lên bần bật.
Hắn ta vẫn chưa biết mình đắc tội với cô lớn nhà họ Giang chỗ nào.
“Thầy Ôn, cô Giang, chào hai vị!”
Mã Thiên Tinh đi tới, rặn ra một nụ cười: “Chúng tôi đang xử lý một vụ gây rối bệnh viện, ha ha, để hai người chê cười rồi”.
“Hừ, ai nói anh Thanh là người gây rối bệnh viện?”
Cô lớn nhà họ Giang bực dọc mắng.
Mắng rồi, cô lớn nhà họ Giang sải bước đi về phía Trần Thanh. Đám bảo vệ đều biết cô ấy nên lập tức nhường đường.
“Anh Thanh, anh có sao không? Bọn họ không làm anh bị thương chứ? Nếu bọn họ làm thương một cọng lông của anh, anh cứ nói với em, em ra mặt giúp anh!”, cô lớn nhà họ Giang nhìn thấy Trần Thanh thì tóm lấy anh, khuôn mặt giận dữ nói: “Tên nào dám động vào anh Thanh, em cạo đầu tên đó!”
Ế?
Nhìn thấy cô lớn nhà họ Giang ra sức bảo vệ Trần Thanh, mọi người có mặt ở đó đều sững sờ.
Mã Thiên Tinh cũng ngẩn người. Hắn ta không ngờ rằng cô lớn nhà họ Giang lại có quen biết với một tên bảo vệ quèn.
Hơn nữa tên bảo vệ này có tài cán gì mà được cô lớn nhà họ Giang đối xử đặc biệt đến vậy?
Đám người Mã Thiên Tinh nhìn thấy cô lớn nhà họ Giang nộ khí xung thiên, trong lòng bỗng run sợ.
Bọn họ không thể chọc giận được người này.
“Bọn họ chưa làm anh bị thương. Có điều nếu em xuất hiện muộn chút nữa thì chưa chắc!”, Trần Thanh bình thản cười nói.
Trần Thanh cũng không ngờ rằng có thể gặp được Giang Uyển Quân ở đây. Sự xuất hiện kịp thời của Giang Uyển Quân giúp anh bớt được rất nhiều phiền phức.
“Mọi người giải tán cả đi, tụ tập ở đây thì ra thể thống gì nữa?”, thầy Ôn thấp giọng nói.
Thầy Ôn dứt lời, đám bảo an vội vã giải tán.
“Anh Thanh, có phải Mã Thiên Tinh muốn nhằm vào anh không? Anh nói với em, em giúp anh dạy dỗ hắn!”
Giang Uyển Quân kéo tay Trần Thanh, tức tối nói: “Dám động đến anh Thanh của tôi, tôi không bỏ qua cho anh!”
Nghe thấy thế, Mã Thiên Tinh toát hết mồ hôi hột.
Lúc này, hắn ta không biết phải làm như nào.
“Thiên Tinh, rốt cuộc ở đây đã xảy ra chuyện gì?”
Thầy Ôn hỏi Mã Thiên Tinh.
Mã Thiên Tinh chỉ về phía Trần Thanh rồi đáp: “Thầy Ôn, chuyện là như này. Hắn là bảo vệ của một công ty nào đó. Vừa đến đây, hắn đã to mồm nói có thể chữa được bệnh cho người ta, hơn nữa còn nói bệnh viện của chúng ta không có cách nào chữa bệnh cho bệnh nhân, đúng là chẳng làm được trò chống gì. Sau đó, tôi nhìn thầy hắn rút cây kim ra, định châm cứu cho người ta nên vội ngăn hắn lại, thế mà hắn còn đánh tôi. Tôi sợ bệnh nhân xảy ra chuyện mới gọi bảo vệ tới. Thầy Ôn, thầy nói xem, một tên bảo vệ quèn còn tự nhận mình là bác sĩ Đông y, còn nói rằng bản thân có thể chữa khỏi bệnh, đây chẳng phải là làm càn sao?”
Nghe thấy Mã Thiên Tinh nói, thầy Ôn đanh mặt lại: “Vớ vẩn, rõ ràng là làm càn, tôi còn chẳng nắm chắc có thể chữa khỏi bệnh này!”
“Chẳng phải vậy sao!”, Mã Thiên Tinh đắc ý nói.
“Thầy Ôn, thầy phải tin anh Thanh!”
Cô lớn nhà họ Giang kiên định nói.
“Uyển Quân, sao con lại nói thế?”, thầy Ôn hỏi.
Mã Thiên Tinh có lòng tốt nhắc nhở: “Cô Giang, tin tưởng mù quáng là không tốt!”
“Tôi không phải tin tưởng mù quáng!”, cô lớn nhà họ Giang nghiêm túc: “Là anh Thanh chữa khỏi bệnh cho tôi. Tôi tin anh Thanh chính là thần y!”
Cô lớn nhà họ Giang đã nói như vậy, sắc mặt của thầy Ôn có hơi thay đổi. Ông ta hơi kích động nói: “Uyển Quân, con nói, bệnh của con được chữa khỏi rồi?”
“Không thể nào!”, Mã Thiên Tinh bàng hoàng nói.
Giang Uyển Quân nói chắc nịch: “Có gì không thể chứ. Anh Thanh là người chữa khỏi bệnh cho tôi. Anh Thanh, anh nói với bọn họ đi!”
Trần Thanh khiêm tốn nói: “Chỉ là tôi ăn may, vừa hay biết cách chữa!”
Lúc này, ánh mắt Hồ Tiểu Nhạc bỗng nhen nhóm lên tia hy vọng. Cô ta bắt đầu tin tưởng Trần Thanh có thể trị khỏi bệnh cho mẹ mình.
Chuyện Giang Uyển Quân mắc bệnh trước đây, tất cả mọi người trong bệnh viện nhân dân đều biết, thầy Ôn còn thành lập một nhóm chuyên gia phụ trách điều trị, vậy nhưng không đạt được hiệu quả nên ông ta mới rút lui.
Thì ra sau khi thầy Ôn nghỉ, bệnh tình của Giang Uyển Quân không có tiến triển gì, ai ngờ đột nhiên căn bệnh lại được chữa khỏi hoàn toàn.
Vỗn dĩ thầy Ôn cứ nghĩ nhà họ Giang mời đến một thần y nhiều tuổi rồi.
Nhưng ông ta thực sự bất ngờ, ai biết được thần y lại trẻ tuổi như thế này, hơn nữa nghe Mã Thiên Tinh nói thì anh còn là một tay bảo vệ.
“Anh Thanh, anh có thể giúp mẹ em chữa bệnh không?”
Hồ Tiểu Nhạc lên tiếng.
“Đương nhiên rồi. Bây giờ cô làm thủ tục xuất viện đi. sau khi về nhà, tôi giúp bác ấy châm cứu. Đến khi ấy, chắc chắn có thể chữa khỏi”.
Để tránh rắc rối, Trần Thanh quyết định để mẹ của Hồ Tiểu Nhạc xuất viện xong mới làm châm cứu.
Tránh sau này đám người Mã Thiên Tinh lại gây rắc rối cho mình.
“Ừ!”
Hồ Tiểu Nhạc gật đầu.
Thầy Ôn vội vã ngăn lại: “Cô gái, đừng vội đi!”
Thầy Ôn cản Hồ Tiểu Nhạc lại, sau đó hỏi Trần Thanh: “Chàng trai trẻ, cậu nói mình chữa được căn bệnh này?”
“Phải!”
Trần Thanh gật đầu chắc chắn.
“Vậy cậu có thể làm vài đường cơ bản ngay tại đây được không?”, thầy Ôn hứng thú vô cùng: “Tôi muốn xem xem cách thức chữa bệnh của cậu. Hơn nữa nếu như cậu đồng ý, tôi có thể xin bệnh viện miễn toàn bộ tiền thuốc cho bà ấy!”
Nghe thầy Ôn nói vậy, Trần Thanh nhìn Hồ Tiểu Nhạc.
Anh biết nhà Hồ Tiểu Nhạc không khá giả gì nên gật đầu: “Được!”
“Thầy Ôn, nếu như để hắn chữa bệnh ở đây, nhỡ xảy ra chuyện gì thì chúng ta không gánh nổi trách nhiệm đâu”, Mã Thiên Tinh có lòng nhắc nhở: “Có xảy ra vấn đề, chúng ta còn ảnh hưởng đến cả bệnh viện nữa!”
“Hừ, không có bệnh nào anh Thanh không chữa được!”, Giang Uyển Quân nhìn Trần Thanh đầy sùng bái: “Anh Thanh là thần y. Tôi tin anh ấy!”
Thầy Ôn đanh giọng: “Có xảy ra chuyện, cứ đổ mọi trách nhiệm lên đầu tôi là được chứ gì!”
Nghe thấy thế, Mã Thiên Tinh cười nói: “Vậy thì được!”
Có người đứng ra chịu trách nhiệm, Mã Thiên Tinh nhẹ nhõm hơn nhiều.
Hắn ta nhìn sang Trần Thanh, cười thầm trong bụng. Hắn ta chờ xem Trần Thanh thất bại thảm hại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK