“Là tôi thì sao nào? Không phải tôi thì sao nào?”
Triệu Ngũ có chút khinh thường, nói: “Hơn nữa cậu có tư cách gì mà ở đây nói chuyện với tôi? Dù cho là Nam Cung Minh Đức tới đây cũng phải gọi tôi một tiếng Ngũ gia! Cậu là cái thá gì chứ?”
“Ngũ gia nói đúng. Mày là cái thá gì chứ?”
“Mày không xứng!”
Đám người xung quanh kích động, đồng loạt lên tiếng.
Trong mắt bọn họ, Trần Thanh chẳng qua chỉ là một tên nhãi nhép, căn bản không có tư cách gì để nói chuyện với Ngũ gia như vậy.
Trần Thanh coi như không có gì, cười cười và nhả một hơi khói, đáp: “Nếu như là ông, thì tôi sẽ bắt ông phải trả giá. Một cái giá rất đắt!”
Trần Thanh nhấn giọng.
“Hừ!”
Triệu Ngũ cười lạnh một tiếng, nói: “Cậu có bản lĩnh gì để bắt tôi phải trả giá chứ?”
Nói rồi, Triệu Ngũ rút ra một khẩu súng, chĩa về hướng Trần Thanh.
“E là cậu cũng không có cơ hội để bắt tôi trả giá rồi”.
Triệu Ngũ nhắm thẳng về phía đầu Trần Thanh, trên mặt lộ ra nụ cười khinh bỉ.
“Ngũ gia, bắn chết hắn đi”.
“Này thì huênh hoang, giết hắn đi”.
“Woa, Ngũ gia rút súng ra rồi. Mày chết chắc rồi”.
Đám người xung quanh thấy Triệu Ngũ rút súng chĩa về Trần Thanh lập tức trở nên hào hứng.
Bọn họ liền bộc phát hết những cảm xúc phải kìm nén khi nãy.
Triệu Ngũ nhìn Trần Thanh cười lạnh, nói: “Thằng nhãi, giờ quỳ xuống xin tha, tới lúc bị tôi đánh gãy chân tay thì tôi còn có thể tha cho cậu một mạng”.
Trần Thanh nhìn nòng súng đen kịt, anh dường như chẳng hề để tâm tới nó, tiếp tục nhả một hơi khói và nói: “Tôi từ trước tới nay không thích ai chĩa súng về phía mình”.
“Ngũ gia thích chĩa súng về mày đó thì sao nào?”
Triệu Ngũ cười đáp: “Không lẽ cậu vẫn còn chiêu gì à? Mẹ kiếp, giờ tôi đếm ba tiếng, quỳ xuống cho tôi. Không thì tôi sẽ bắn chết cậu”.
“Ba!”
Nói rồi Triệu Ngũ bắt đầu đếm ngược.
“Quỳ xuống, tha cho mày một mạng!”
“Haha, tao không tin mày không sợ súng”.
“Một bảo vệ quèn mà dám ăn nói với Ngũ gia như vậy, đây chính là kết cục của mày”.
Đám đông bắt đầu thúc giục.
“Hai!”
Triệu Ngũ thấy Trần Thanh vẫn tiếp tục hút thuốc, không có chút động tĩnh. Ông ta liền tiếp tục đếm.
“Thằng nhãi, tỏ vẻ trước mặt tôi không có chút tác dụng nào đâu”.
Triệu Ngũ đanh giọng đáp.
Trần Thanh liếc mắt, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
“Muốn bắn thì bắn nhanh lên”, Trần Thanh thản nhiên như không mà đáp.
“Đúng là không thấy quan tài không rơi lệ mà”.
Triệu Ngũ nghiến răng nói.
Pằng!
Ông ta vừa dứt lời, một tiếng súng lập tức vang lên
Tiếng súng vang lên, tất cả mọi người đều cười thầm, bọn họ đều đang chờ coi kết cục bị bắn nổ đầu của Trần Thanh.
Trần Thanh thấy Triệu Ngũ nổ súng, anh đã có chuẩn bị trước rồi.
Trần Thanh luôn tự tin vào tốc độ của mình, với khoảng cách ở đây, anh tin rằng mình hoàn toàn có thể né được phát đạn đó.
Nhưng ngay vào lúc Trần Thanh chuẩn bị né đạn, ánh mắt anh liền lóe sáng.
Ánh sáng sau khi vụt tắt, Trần Thanh nhìn lại cảnh trước mặt.
Vào khoảnh khắc anh nhìn thấy, trong mắt anh lộ một tia kinh ngạc.
Lúc này anh không ngờ mình có thể nhìn rõ hướng bay của viên đạn.
Dường như tốc độ của viên đạn đã chậm lại.
Chẳng nhẽ đây là tác dụng của nhìn xuyên thấu sao? Tất cả những gì lọt vào tầm mắt của anh tốc độ đều sẽ bị chậm lại.
Trần Thanh vốn nghĩ nó chỉ giúp anh mạnh hơn, nào ngờ còn có thêm tác dụng này nữa.
Nhìn rõ hướng bay của viên đạn, Trần Thanh đột nhiên có một ý tưởng táo bạo.
Tiếng súng đã ngưng.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm về phía Trần Thanh.
Bọn họ vốn nghĩ rằng Trần Thanh trúng đạn và chết rồi.
Ahh!
Nhưng khi bọn họ nhìn rõ, tất cả lập tức ngây người.
Trên tay Trần Thanh cầm một viên đạn.
Nhìn thấy viên đạn trong tay Trần Thanh bọn họ ngạc nhiên tới mức há hốc miệng.
“Cái này…”
“Sao có thể như vậy được?”
“Trời ơi!”
Bọn họ hít một hơi lạnh.
Triệu Ngũ cũng ngây người.
Ông ta không hề tưởng tượng được, Trần Thanh lại có thể dùng tay để bắt lấy viên đạn.
Cái này quá thần kì rồi.
Trần Thanh vứt viên đạn xuống, cười nhẹ nói: “Cái này đối với tôi không có tác dụng đâu!”
“Mẹ kiếp!”
Triệu Ngũ nghiến răng mắng nhiếc, ông ta chĩa súng về phía Trần Thanh, chuẩn bị tiếp tục nổ súng.
Pằng! Pằng!
Hai tiếng súng liên tiếp vang lên.
Bọn họ thầm nghĩ, bắn hai phát liên tiếp thế này, tên biến thái Trần Thanh chắc sẽ không bắt được đâu.
Nhưng tới lúc bọn họ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Tất cả đều chết lặng.
Trên tay Trần Thanh đang cầm hai viên đạn
Không còn nghi ngờ gì nữa, dù là bắn liên tiếp hai phát cũng không có tác dụng gì với Trần Thanh.
“Mẹ nó, có phải người không vậy?”
“Đạn mà cũng bắt được”.
“Chết tiệt”.
Đám đàn em của Ngũ gia không dám tin vào mắt mình.
Ngũ gia thấy vậy, ông ta vẫn muốn tiếp tục nổ súng.
Chỉ là lần này Trần Thanh không định cho ông ta cơ hội nổ súng rồi.
Trần Thanh đã ra tay trước khi Triệu Ngũ định nổ súng rồi.
Động tác của Trần Thanh nhanh vô cùng.
Loảng xoảng!
Một giây sau, bọn họ nhìn thấy Trần Thanh cầm chiếc gạt tàn bằng ngọc trên bàn đánh vào đầu Triệu Ngũ.
Triệu Ngũ bị đánh ngã đập xuống bàn.
Bọn họ thấy Triệu Ngũ bị đánh bể đầu, máu tươi liên tục chảy.
Đầu ông ta đập xuống bàn, Trần Thanh liền vươn tay ấn đầu ông ta xuống.
Đầu Triệu Ngũ bị ấn xuống, Trần Thanh cười nhẹ nói: “Tôi đã nói rồi, tôi không thích người khác chĩa súng về phía mình, ông làm như vậy sẽ phải trả giá đó”.
Bịch!
Trần Thanh dứt lời liền tóm đầu Triệu Ngũ và đập mạnh xuống bàn.
Bàn trà bằng đá cẩm thạch lập tức nứt vỡ.
A!!!!!!
Triệu Ngũ kêu lên một tiếng thảm thiết.
Đám đàn em của Triệu Ngũ thấy ông ta bị Trần Thanh tóm đầu, thật quá tàn nhẫn mà.
Lúc này, trên mặt Triệu Ngũ đầy máu, phía sau đầu cũng toàn là máu, trông đáng sợ vô cùng.
Hơn nữa, máu vẫn đang tiếp tục chảy
Bịch!
Trần Thanh tiếp tục túm đầu Triệu Ngũ và đập xuống bàn.
Triệu Ngũ đau đớn kêu la thảm thiết.
Không ai ngờ được, Trần Thanh lại mạnh như vậy.
Không những có thể tay không bắt lấy đạn, giờ còn trực tiếp ra tay đánh người.
“Đừng đánh nữa”.
Triệu Ngũ nén cơn đau hét lên: “Có chuyện gì có thể từ từ thương lượng mà”.
Triệu Ngũ bị Trần Thanh khống chế, trong lòng ông ta hiểu rất rõ, con người này không đơn giản chút nào, hơn nữa nếu như Trần Thanh muốn giết ông ta, đây là chuyện dễ như trở bàn tay.
Tên bảo vệ này lại mạnh tới vậy.
Chẳng trách anh dám một mình tới đây, hơn nữa còn không thèm coi ông ta ra gì.
Đây không phải là ngông cuồng, mà là Trần Thanh tin vào năng lực của mình.
Nghe Triệu Ngũ nói vậy, Trần Thanh liền quẳng ông ta lên sofa.
A!!!!
Người đẹp vốn đang ngồi cạnh Triệu Ngũ, giờ thấy bộ dạng thảm hại ngày của ông ta liền bị doạ tới mức hét lên, sau đó lập tức nép về một bên.
Trần Thanh ném Triệu Ngũ xuống sofa rồi nhặt khẩu súng dưới đất lên.
Anh ngồi đối diện ông ta, vừa hút thuốc vừa nghịch khẩu súng trong tay.
Triệu Ngũ thấy hành động này của Trần Thanh, nén cơn đau mà nói: “Đại ca, có chuyện gì thì từ từ thương lượng. Đừng có nổ súng.”
Trần Thanh lúc này liền dừng lại, anh cầm súng chĩa về phía Triệu Ngũ, trên mặt lộ vẻ thản nhiên và nói: “Giờ ông có thể trả lời rồi, Nam Cung Yến bị tấn công có phải do ông làm hay không?”
Chương 92: Nhớ lấy tên của tôi!
“Đúng vậy, việc này là do tôi làm”.
Lúc này Triệu Ngũ không dám phủ nhận, ông ta cắn răng nói: “Tuy nhiên không phải tất cả đều do một mình tôi làm”.
“Còn có người khác đứng sau giật dây ông làm những việc này?”
Trần Thanh hỏi.
Triệu Ngũ gật đầu: “Là Tất Văn Bách, hắn ta chính là kẻ chủ mưu. Hắn bảo tôi bắt người, ép Nam Cung Yến phải chuyển nhượng mảnh đất đi, sau đó hắn sẽ diễn vai anh hùng cứu mỹ nhân. Nếu như việc này thành công, đến lúc đó bọn tôi có thể cùng phát triển mảnh đất đó. Nam Cung Yến không nể mặt tôi, tôi cũng không ưa gì cô ta. Nhưng nếu như không phải do Tất Văn Bách xúi giục, tôi tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Hơn nữa còn rất nhiều người liên quan cũng là do Tất Văn Bách mua chuộc”.
“Ông có chứng cứ gì không?”, Trần Thanh hỏi.
“Có. Tôi có chứng cứ xác minh việc Tất Văn Bách dùng tiền mua chuộc người”, Triệu Ngũ vội vàng nói: “Tôi có thể giao nộp toàn bộ.”
Trần Thanh nhìn chằm chằm Triệu Ngũ, anh cảm thấy ông ta có vẻ không giống đang nói dối.
Có điều Trần Thanh không nghĩ rằng Tất Văn Bách cũng nhúng tay vào vụ việc này.
Vốn anh chỉ cho rằng Tất Văn Bách cùng lắm là một tên lưu manh giả danh trí thức, giờ xem ra hắn ta thật sự đúng là loại cặn bã.
“Thực ra tôi biết kế hoạch của Tất Văn Bách không chỉ đơn giản như vậy”, Triệu Ngũ nghiến răng nói: “Hắn ta biết tập đoàn Nam Cung sau khi chiếm được mảnh đất này đã đầu tư rất nhiều tiền vào đó, chỉ cần Nam Cung Yến xảy ra chuyện gì thì sẽ làm chậm tiến độ phát triển, đến lúc đó tập đoàn Nam Cung bị thiếu hụt kinh tế, Tất Văn Bách sẽ lợi dụng sơ hở mà đục nước béo cò. Nếu được còn có thể chiếm lấy tập đoàn Nam Cung, như vậy thì hắn ta cũng sẽ cưới được Nam Cung Yến. Đại ca, nếu như anh muốn kiếm chuyện thì hãy tìm Tất Văn Bách ấy, đừng tìm tôi, dù sao tôi cũng chỉ là tay sai mà thôi”.
Triệu Ngũ dứt khoát nói ra hết tất cả, ông ta không muốn bị Trần Thanh tìm tới nữa. Dù gì nhỡ Trần Thanh không giữ được bình tĩnh mà nổ súng thì cái mạng của ông ta coi như xong đời tại đây.
“Có phải do Tất Văn Bách làm hay không, tôi sẽ tự điều tra ra được”.
Trần Thanh lại nói thêm: “Có điều ông cho người lén tấn công Nam Cung Yến, dù sao cũng phải trả giá chút chứ nhỉ”.
Triệu Ngũ nghe đến hai từ “trả giá” xong liền nhăn nhó mặt mày.
“Đại ca, xin đừng đánh tôi nữa, sẽ chết người đó!”, Triệu Ngũ van nài nói.
Ông ta quả thực là người có máu mặt ở Nam Hải, nhưng đối diện với loại người ngang ngược như Trần Thanh thì cũng bất lực. Chỉ có cầu xin mới là cách thiết thực nhất.
“Yên tâm đi. Tôi là người có văn hóa, tôi sẽ không tùy tiện đánh người đâu”, Trần Thanh cười nói.
“Vậy anh muốn gì?”
Trần Thanh chăm chú nhìn Triệu Ngũ, cười nói tiếp: “Hình như ông đã đấu thầu được mấy mảnh đất khá tốt nhỉ”.
Nghe xong câu này của Trần Thanh, Triệu Ngũ không khỏi đau đớn trong lòng.
Ông ta nói: “Đại ca, tôi có thể chuyển nhượng một hai mảnh đất với giá gốc cho anh”.
Hiện giờ bất động sản phát triển rất mạnh, Triệu Ngũ muốn dựa vào việc kinh doanh bất động sản để tẩy trắng, bây giờ Trần Thanh muốn chiếm mấy miếng đất ấy thì chẳng khác nào đòi mạng của ông ta.
“Tôi muốn lấy tất cả” ,Trần Thanh nhẹ nhàng nói: “Phải để cho ông đau khổ chút thì mới nhớ rõ được bài học lần này”.
“Đại ca, như vậy không được đâu”, Triệu Ngũ yếu ớt van nài.
Pằng! Pằng! Pằng!
Trần Thanh cầm súng bắn liên tiếp mấy phát.
Aa! Aaa! Aaaa!
Triệu Ngũ hoảng sợ hét lên.
Mười phút sau, Trần Thanh vui vẻ cầm bản hợp đồng đứng dậy, anh nhìn Triệu Ngũ đầu dính đầy máu rồi cười nói: “Ngũ gia, sau này hợp tác vui vẻ.”
Nói xong Trần Thanh liền quay người đi ra ngoài.
“Đại ca!”
Triệu Ngũ chợt hét lên.
“Sao?”
Trần Thanh quay người hỏi.
Triệu Ngũ liền nói: “Đại ca, anh tên là gì vậy, tôi vẫn chưa biết tên của anh”.
“Sao? Ông muốn báo thù à?”
Trần Thanh hỏi.
“Không. Không phải như vậy”, Triệu Ngũ vội vàng lắc đầu nói: “Chỉ là tôi muốn kết bạn với anh mà thôi”.
Triệu Ngũ thật sự không hề có ý định báo thù, Trần Thanh quá đáng sợ, quá khác thường. Ông ta cảm thấy nếu như đắc tội với loại người như Trần Thanh thì anh có thể lấy mạng của ông ta bất kỳ lúc nào.
“Tôi là Trần Thanh. Nhớ rõ tên của tôi đấy”.
Trần Thanh cười nhẹ.
Triệu Ngũ vội nói: “Anh Thanh, đi từ từ nhé.”
Trần Thanh liếc nhìn ông ta một cái rồi quay đầu đi ra ngoài.
Phịch!
Đợi bóng dáng Trần Thanh hoàn toàn biến mất, Triệu Ngũ mới ngồi phịch xuống ghế.
Lúc này ông ta mới dám thở mạnh.
“Ngũ gia, có cần cho người theo sau phục kích hắn không?”
“Chúng ta lén tấn công rồi giết hắn luôn”.
Vài tên đàn em đề nghị.
“Đừng, tuyệt đối đừng”.
Triệu Ngũ cắn răng nói: “Loại người này không dây vào được. Nếu như đụng đến hắn ta, có thể toàn bộ người của chúng ta đều phải bỏ mạng. Hắn nếu như muốn giết chúng ta thì cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay”.
“Ngũ gia, hắn ta thật sự đáng sợ như vậy ư?”
Đám đàn em của ông ta hỏi.
Triệu Ngũ gật đầu: “Hai mươi năm trước, tôi từng chứng kiến cảnh thầy của Võ Cung ra tay, trong đêm tối, một mình ông ấy đã tiêu diệt toàn bộ băng phái của kẻ khác. Trần Thanh chính là kẻ như vậy, thậm chí hắn còn ghê gớm hơn cả Võ Cung”.
Đám đàn em nghe xong chuyện này liền không kìm được mà cảm thấy rét run trong lòng.
Trần Thanh ra khỏi câu lạc bộ Hùng Sư, anh đang định gọi xe để quay về công ty.
Khi anh vừa nghĩ vậy xong thì có một chiếc xe đã dừng lại trước mặt Trần Thanh.
Xe dừng xong, cửa kính ô tô được hạ xuống, gương mặt lạnh lùng của Nam Cung Yến liền hiện ra trước mắt.
“Lên xe!”
Nam Cung Yến nói với Trần Thanh.
“Vợ yêu, sao em lại tới đây?”
Trần Thanh vừa nhìn thấy Nam Cung Yến thì liền vui vẻ cười nói:“Có phải em lo cho anh không? Hay là em đã nghĩ thông suốt rồi, quyết định để anh giúp trị bệnh. Haha, nếu vậy thì không nên để chậm trễ, chúng ta đi thuê phòng thôi. Em yên tâm, anh cũng được coi là “tay lái lụa”, kỹ năng đầy mình, đảm bảo khiến em thoải mái vô cùng”.
“Đồ lưu manh!”
Nam Cung Yến mắng anh.
“Vợ yêu, anh còn có thứ đồ càng lưu manh hơn nữa cơ, em có muốn biết không?”, Trần Thanh cười cười: “Tối nay về sẽ cho em xem nhé?”
Nam Cung Yến nghe mấy lời này, sắc mặt liền trầm xuống.
“Khụ!”
Lúc này cửa sổ hàng ghế sau cũng hạ xuống, Nam Cung Minh Đức khẽ ho một tiếng: “Trần Thanh, loại chuyện vui khuê phòng này cháu về nhà từ từ nói, nó không thích hợp với mấy người có tuổi như chú đâu, ha ha!”
Trông thấy Nam Cung Minh Đức, Trần Thanh liền cười ngượng ngùng: “Chú Nam Cung, chú cũng ở đây ạ”.
Trêu trọc con gái nhà người ta ngay trước mặt phụ huynh của họ, Trần Thanh cảm thấy đúng là xấu hổ.
Nam Cung Minh Đức nói: “Chú nghe nói cháu một mình đến đây tìm Triệu Ngũ, sợ cháu xảy ra việc gì, cho nên liền cùng Tiểu Yến qua đây. Nếu như cháu còn không ra thì có khả năng bọn chú vào trong tìm cháu rồi”.
Lúc này Nam Cung Yến lạnh lùng lên tiếng: “Bố, con đã nói rồi, không cần lo cho loại người này. Hơn nữa kẻ như anh ta dù có chết thì cũng chả có gì đáng thương”.
“Vợ yêu, em nói vậy là không đúng rồi. Nếu như anh chết thì em sẽ phải làm quả phụ đấy”, Trần Thanh cười đùa: “Nếu như thế thì em sẽ phải bầu bạn với dưa chuột và “đồ chơi” ở đầu giường suốt những năm tháng sau này mất”.
“Tên khốn khiếp, anh nói cái gì thế hả?”
Nam Cung Yến mặt đỏ bừng bừng quát: “Anh có lên xe hay không? Nếu không thì chúng tôi đi đây”.
“Lên chứ!”
Trông thấy Nam Cung Yến muốn rời đi, Trần Thanh vội mở cửa nhảy lên xe.
Chương 93: Đã bảo là thật mà!
“Trần Thanh, cháu có sao không? Triệu Ngũ không làm khó gì cháu đấy chứ?”
Trần Thanh vừa ngồi lên xe, Nam Cung Minh Đức đã lo lắng hỏi.
“Triệu Ngũ không làm khó cháu”, Trần Thanh cười nói: “Hơn nữa chúng cháu còn vừa gặp đã thân, nói chuyện rất vui vẻ”.
“Cháu đùa chú đấy à? Chú thấy cháu bị dọa cho không nhẹ, ngay cả cửa lớn cũng chẳng vào nổi nữa là”.
Nam Cung Yến hừ lạnh một tiếng nói: “Anh tưởng mình là ai chứ? Triệu Ngũ người ta sẽ để ý một bảo vệ nhỏ bé như anh hay sao?”
Nam Cung Minh Đức nhìn chằm chằm Trần Thanh gật đầu nói: “Trần Thanh, chưa gặp được Triệu Ngũ cũng không sao. Có điều một mình cháu đi vào đó thật sự là quá nguy hiểm. Từ sau tuyệt đối đừng làm thế nữa. Cho dù chuyện này có do ông ta làm đi chăng nữa, chúng ta cũng chỉ có thể tìm cách hẹn ông ta thương lượng bảo ông ta ngừng lại”.
Tập đoàn Nam Cung ở Nam Hải cũng có chút ảnh hưởng, nhưng so với Triệu Ngũ con người kia còn kém một chút. Quan trọng hơn cả, Triệu Ngũ là người của thế giới ngầm, nếu ông ta muốn đối phó với ai thì không thiếu gì cách.
“Chú Nam Cung, cháu và Triệu Ngũ thật sự đã nói chuyện rất vui vẻ. Triệu Ngũ cũng thừa nhận chuyện đó do ông ta làm. Ông ta cũng đã nhận ra lỗi lầm của mình, vì vậy đã có một số phương án bồi thường cho chúng ta”, Trần Thanh đem đồ trong tay đưa cho Nam Cung Minh Đức cười nói: “Chú xem phương án này đi, có thỏa đáng hay không?”
“Thật sao?”
Nam Cung Minh Đức có chút không dám tin nhận lấy thứ Trần Thanh đưa.
Nam Cung Minh Đức rút tập văn kiện ra, vừa nhìn đã kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Không phải thật đấy chứ?”
“Trời ơi!”
Giọng nói của Nam Cung Minh Đức có chút run rẩy.
“Bố, bố sao vậy?”
Nam Cung Yến tò mò hỏi.
“Anh ta cầm về cái gì vậy?”
Nam Cung Yến nói xong liền dừng xe lại bên đường.
“Con tự mình xem đi.”
Nam Cung Minh Đức đem văn kiện trên tay đưa cho cô.
Nam Cung Yến nhận lấy, vừa nhìn thấy nội dung bên trong, trong mắt cô lộ ra thần sắc kinh ngạc.
“Cái này… là giả đúng không?”
Nam Cung Yến biểu lộ sự khó tin, ngẩng đầu nhìn Trần Thanh: “Anh tìm thuê người làm giả à?”
“Bà xã, em nghĩ anh là người thế nào chứ?”, Trần Thanh cười nói.
“Không phải là giả? Tuyệt đối không thể như thế. Triệu Ngũ xem trọng nhất là mấy miếng đất này. Tại sao lại có thể chuyển nhượng cho chúng ta hai miếng, hơn nữa còn có một miếng đất lớn nhất, còn nói muốn cùng chúng ta hợp tác mở rộng", Nam Cung Yến lắc đầu nói: "Trừ phi ông ta điên rồi, nếu không, tuyệt đối sẽ không bao giờ làm ra loại chuyện này!"
Nam Cung Minh Đức ngiêm túc nói: "Bố cũng cảm thấy không có khả năng. Trong này có một miếng đất ở phía trước miếng đất chúng ta đã đấu giá trước đây, chúng ta luôn muốn mua nó về, nhưng lúc đó trả giá như thế nào Triệu Ngũ cũng không đồng ý. Bây giờ lại bằng lòng chuyển nhượng cho chúng ta thế này, tuyệt đối không thể nào!"
"Trần Thanh, không ngờ anh lại làm giả giấy tờ để lừa gạt chúng tôi", Nam Cung Yến dứt khoát nói: "Tôi kinh thường nhất loại người như anh đấy!"
Nam Cung Yến hoàn toàn khẳng định, giấy tờ này của Trần Thanh là giả.
"Trần Thanh, thật ra chuyện này nếu không làm được chúng ta cũng không trách cháu. Nhưng mà cháu lại làm như vậy, thật sự là không thể chấp nhận được", Nam Cung Minh Đức lắc đầu thở dài nói.
Trần Thanh nhìn biểu cảm của hai người, ngược lại không biết phải giải thích ra sao.
Rõ ràng là thật, lại bị bọn họ coi là giả.
"Nếu là thật thì sao?", Trần Thanh nhìn chằm chằm Nam Cung Yến nói: "Nếu không tin, chúng ta có thể đánh cược".
"Được thôi", Nam Cung Yến nghiêm túc nói: "Nếu cái này của anh là thật, anh muốn tôi làm gì cũng được, còn nếu là giả, chúng ta lập tức ly hôn".
Nam Cung Yến lập tức đưa ra yêu cầu.
Cô hận không thể lập tức ly hôn với Trần Thanh.
"Được thôi", Trần Thanh sảng khoái đồng ý.
"Trần Thanh, cái này..."
"Bố, bố không cần nói gì cả, chỉ cần làm chứng thôi!", Nam Cung Yến nói.
Reng!
Nam Cung Minh Đức đang muốn khuyên bảo hai người, ngay lúc đó, điện thoại của ông kêu lên.
Nam Cung Minh Đức nhìn điện thoại hiển thị, lập tức nói: "Là của Triệu Ngũ".
Nam Cung Yến cười lạnh: "Trần Thanh, lát nữa chúng ta gặp nhau ở Cục Dân Chính!"
Nam Cung Minh Đức bắt máy cười nói: "Triệu Ngũ gia, ông có chuyện gì tìm tôi sao?"
Đối diện với Triệu Ngũ, Nam Cung Minh Đức cũng phải hạ thấp giọng.
"À chủ tịch Nam Cung, tôi muốn hỏi một chút, anh Trần đã trở về hay chưa?", Triệu Ngũ ở bên kia hỏi.
“Anh Trần? Anh Trần nào cơ?"
Nam Cung Minh Đức ngây ra, ông quay sang nhìn Trần Thanh, cả người lập tức như tỉnh ra.
"À, thằng bé đã trở về rồi", Nam Cung Minh Đức nói.
"Tôi có việc muốn tìm anh ấy. Phiền ông chuyển điện thoại sang cho anh ấy giúp tôi", Triệu Ngũ nói.
"Được, được!"
Nam Cung Minh Đức đem điện thoại đưa cho Trần Thanh.
"Triệu Ngũ gia tìm cháu".
Trần Thanh cầm điện thoại nói: "Triệu Ngũ, tìm tôi có chuyện gì thế?"
"Ừ, tôi biết rồi!"
Qua một hồi, Trần Thanh lại nói: "À đúng rồi, chuyện chúng ta cùng nhau hợp tác đó, họ không tin tôi, ông giúp tôi nói cho họ một tiếng đi!"
Nói xong Trần Thanh liền chuyển điện thoại trả lại Nam Cung Minh Đức.
Nam Cung Minh Đức vừa cầm điện thoại liền nói: "Triệu Ngũ gia, chuyện đó là thật sao?"
"Vâng, được, được! Tôi biết rồi!"
Nam Cung Minh Đức nói xong liền cúp máy.
Sau khi Nam Cung Minh Đức cúp máy, Nam Cung Yến đã hỏi: "Bố, không phải là thật đấy chứ?"
Nam Cung Minh Đức nghiêm túc gật đầu: "Là thật, Triệu Ngũ nói rồi, ông ta và Trần Thanh đã kí hợp đồng với nhau".
“A?”
Nam Cung Yến biểu lộ thần sắc kinh ngạc.
Cô trước sau vẫn không dám tin vào chuyện này.
"Trần Thanh, anh làm cách nào vậy?"
Nam Cung Minh Đức run run nhìn Trần Thanh nói: "Triệu Ngũ sao có thể nghe lời cháu mà kí vào bản hợp đồng rõ ràng là không công bằng này chứ?"
Nếu không phải chính Triệu Ngũ gọi điện tới, Nam Cung Minh Đức cũng không tin chuyện này
Nam Cung Yến cũng nhìn chằm chằm Trần Thanh, cô cũng muốn nhận được một câu trả lời thoả đáng.
"Cháu đã nói rồi. Cháu đi tìm Triệu Ngũ, Triệu Ngũ và cháu vừa gặp đã thân. Sau đó cháu hỏi ông ta có phải do ông ta làm không, ông ta liền thừa nhận, ông ta cảm thấy trong lòng có lỗi, cho nên liền đồng ý kí hợp đồng", Trần Thanh vui vẻ cười nói.
Trong quá trình đó có chút bạo lực, Trần Thanh tất nhiên sẽ không nói ra.
"Chỉ có vậy thôi sao?", Nam Cung Minh Đức hỏi.
"Chỉ có vậy", Trần Thanh gật đầu.
"Trần Thanh, anh coi tôi là trẻ con lên ba ư? Tôi không tin", Nam Cung Yến lắc đầu: "Triệu Ngũ không phải là một tên ngốc!"
"Con gái, không cần biết con tin hay không. Bố tin!"
Nam Cung Minh Đức cười phá lên nói.
Ông vừa nói xong liền mở cửa xe đi xuống
"Bố, bố muốn đi đâu?"
Nam Cung Yến hỏi.
"Bố tự bắt xe về nhà", Nam Cung Minh Đức nói
"Tại sao vậy?", Nam Cung Yến khó hiểu.
Nam Cung Minh Đức hướng phía Trần Thanh nói: "Trần Thanh, bây giờ cháu thắng rồi, cháu có thể đưa ra bất cứ điều kiện gì. Tên nhóc tài xế này, cháu muốn đưa con gái ta đi thuê phòng, à không đúng, cháu đưa con gái ta đi chữa bệnh đi! Ta không làm phiền hai đứa nữa. Cố lên! Ha ha".
Nam Cung Minh Đức nói xong, ông liền đóng cửa xe, sau đó như sợ ảnh hưởng tới Trần Thanh, ông lập tức nhanh chóng rời đi.
Chương 94: Điều đến phòng quan hệ xã hội.
Nam Cung Yến nhìn Nam Cung Minh Đức rời đi, trong lòng cô không khỏi cảm thấy bất lực.
Cô biết rõ trong lòng bố mình đang nghĩ cái gì.
Nhưng cô vẫn không thể hiểu nổi, tại sao bố cô lại cứ tán thưởng cái gã đàn ông cà lơ phất phơ trước mặt này chứ.
Lại còn bắt mình sinh nhóc tì với anh ta, Nam Cung Yến cảm thấy thật sự không tài nào chấp nhận được.
Tuy là thỉnh thoảng biểu hiện của ai đó cũng làm cho người khác hết sức kinh ngạc, nhưng Nam Cung Yến vẫn cho rằng người nào đó chỉ là một gã đàn ông đáng ghét, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ thích anh ta.
"Haha.."
Sau khi nhìn thấy Nam Cung Minh Đức rời đi, Trần Thanh nhìn chằm chằm Nam Cung Yến rồi bật cười.
"Anh cười gì chứ?", Nam Cung Yến cắn răng nói: "Anh đang nghĩ cái quái gì đó?"
"Em đang nghĩ cái gì thì anh cũng đang nghĩ cái đó", Trần Thanh đáp.
"Đồ lưu manh không biết xấu hổ!"
Nam Cung Yến sầm mặt mắng.
"Vợ à, hình như vừa rồi chúng ta cá cược với nhau, em nói em thua thì anh muốn gì cũng được, có đúng không hở?"
Trần Thanh hớn hở nhìn Nam Cung Yến cười nói.
"Xí, anh đừng có mơ!", Nam Cung Yến thẳng thừng dập tắt ý nghĩ của người nào đó.
"Vợ ơi, em xem anh là ai cơ chứ?", Trần Thanh xoa mũi cười nói: "Anh chỉ muốn em hôn anh một cái thôi mà!"
"Hừ, anh đừng có mơ".
"Nhưng em đã thua thì em phải chịu chứ".
"Tôi không chịu thua đó thì sao?", Nam Cung Yến ngang ngược: "Tôi là phụ nữ, tôi thích ngang ngược đó thì sao?"
Nam Cung Yến đã tỏ thái độ vậy rồi, Trần Thanh không còn lời gì để nói.
Trần Thanh cũng biết, không nên tranh cãi đúng sai với phụ nữ làm gì.
Nam Cung Yến thấy Trần Thanh cạn lời thì trong lòng cô có chút hả hê, cô liền khởi động xe chạy về công ty.
Trần Thanh mang về một hợp đồng lớn như vậy, Nam Cung Yến đang nghĩ phải chạy nhanh về sắp xếp đã.
"Xuống xe".
Xe chạy đến bãi đỗ xe của công ty thì dừng lại, Nam Cung Yến lạnh nhạt đuổi Trần Thanh xuống.
"Vợ à, có phải công việc tiếp theo của anh ở công ty là trợ lý cá nhân của em không? Kiểu 24/7 cận kề ấy?", Trần Thanh cười nói với Nam Cung Yến.
"Không có chuyện đó đâu!", Nam Cung Yến nhìn Trần Thanh nói: "Tôi đã sắp xếp cho anh xong xuôi rồi, anh đến phòng quan hệ xã hội cho tôi".
"Còn phải đến phòng quan hệ xã hội nữa sao?"
"Đúng vậy", Nam Cung Yến nghiêm túc nói: "Anh mà làm việc không tốt ở phòng quan hệ xã hội thì lập tức cuốn gói cho tôi, mà nếu như anh không muốn làm thì giờ cút luôn cũng được".
"Nhưng mà vợ ơi, em sắp xếp cho anh đến phòng quan hệ xã hội không lo mấy cô ở đấy nhìn trúng anh sao? Cái này gọi là đưa dê vào miệng sói đó!", Trần Thanh bất lực nói: "Đến khi đó lỡ như mấy cô ấy ép anh làm những chuyện anh không muốn thì sao?"
"Xì, sao anh không tự ngắm lại bản thân mình trong bãi nước tiểu đi, mấy cô ấy mà thèm để ý anh hả? Tôi nói anh đi thì anh phải đi, tôi sắp xếp xong hết rồi đó".
"Biết rồi!"
Trần Thanh cũng không muốn nói tới nói lui nữa.
Đối với Trần Thanh mà nói, nếu để anh kè kè đi theo Nam Cung Yến 24h anh cũng không chịu nổi.
Trái lại tìm đại một phòng ngồi chơi cũng không tồi.
Đương nhiên, Trần Thanh bình thản chấp nhận sắp đặt này, quan trọng hơn là ở phòng quan hệ xã hội có không ít người đẹp. Mỗi ngày cùng mấy người đẹp làm việc cũng xem như bổ mắt vậy.
Nam Cung Yến nhìn thấy Trần Thanh không còn phản đối gì nữa mà bước xuống xe, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như người nào đó cứ khư khư cố chấp theo sát mình thì quả thật cô phải bó tay với anh ta luôn đấy.
Cốc! Cốc!
Nam Cung Yến còn đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì bị tiếng gõ ở cửa kính kéo về.
Nam Cung Yến lấy lại tinh thần nhìn qua thì phát hiện là người nào đó quay lại gõ cửa kính xe.
"Chuyện gì nữa?"
Nam Cung Yến hạ cửa kính xe xuống rồi hỏi.
"Quay lại đòi nợ".
"Nợ gì chứ?", Nam Cung Yến hỏi.
Cô vừa dứt lời, Trần Thanh đột nhiên kéo người qua đặt một nụ hôn lên cái miệng nhỏ xinh của Nam Cung Yến.
Ưm!
Nam Cung Yến ngây người ra rồi trừng mắt thật to.
Cô định đẩy ra nhưng người nào đó lại không để cho cô thành công phản kháng.
Ưm!
Một lát sau, Trần Thanh mới buông cô ra.
A!
"Họ Trần kia anh làm gì vậy hả?"
Nam Cung Yến hét lớn.
"Có chơi có chịu".
Trần Thanh cười khà khà rồi rời đi: "Vợ ơi, đừng có kích động như thế, người ta thấy bây giờ, hà hà~ ".
Nói xong Trần Thanh cũng nhanh chóng chạy mất.
"Tên đàn ông xấu xa, tên lưu manh chết tiệt, anh chờ đó cho tôi!".
Nam Cung Yến mắng theo bóng lưng của người nào đó đang đi xa dần.
Nam Cung Yến không ngờ rằng người đó còn có chiêu này.
Nhưng khi người nào đó khuất bóng rồi, Nam Cung Yến lại sờ lên môi của cô, dù là chán ghét đó nhưng hình như lại có chút vui vẻ. Cứ như là cô đang hưởng thụ cảm giác "ngông cuồng" này vậy.
Chẳng qua Nam Cung Yến rất nhanh lắc đầu nói: "Tuyệt đối không có chuyện đó, hừ!"
Trần Thanh về đến công ty bèn ghé qua phòng bảo vệ ngồi chém gió với đám Hồ Đại Quân trước. Đến đầu giờ làm việc buổi chiều anh mới chậm rì rì lết qua phòng quan hệ xã hội.
Đến phòng quan hệ xã hội, Trần Thanh hờ hững bước vào.
Bụp! Bụp! Bụp!
Nhưng khi Trần Thanh vừa bước vào cửa phòng quan hệ xã hội, anh đột nhiên nghe một loạt tiếng nổ liên hồi.
Đợi đến khi định thần lại, Trần Thanh mới phát hiện ra trên đầu, cổ và mặt mày của anh dính đầy xác pháo.
Sau đó anh lại thấy đám Hồ Tiểu Nhạc xông ra.
"Anh Thanh, hoan nghênh anh gia nhập phòng quan hệ xã hội của bọn em".
Hồ Tiểu Nhạc nhìn Trần Thanh hân hoan nói.
"Trần Thanh hoan nghênh anh đến".
"Anh Thanh, hoan nghênh gia nhập đại gia đình phòng quan hệ xã hội".
Trần Thanh nhìn tất cả người đẹp của phòng quan hệ xã hội một lượt.
"Tiểu Nhạc, chuyện này là sao vậy?"
Trần Thanh nhìn nhóm người đẹp trước mắt ngơ ngác hỏi.
"Anh Thanh mọi người đang chào mừng anh đó", Hồ Tiểu Nhạc cười nói.
"Chào mừng tôi á? Tại sao phải chào mừng tôi?"
Trần Thanh khó hiểu hỏi.
"Bởi vì anh giúp bọn em đuổi tên già dê La Lương Bình đi, hơn nữa còn giúp bọn em đập ông ta một trận để trả thù nữa. Anh chính là người hùng của phòng quan hệ xã hội bọn em. Thế nên mọi người vô cùng chào mừng anh đến đó!", Hồ Tiểu Nhạc nói một cách hợp tình hợp lý.
"Đúng đó! Đúng đó!"
"Nếu không có anh, không biết là bọn em còn bị lão già khốn kiếp La Lương Bình kia ức hiếp đến khi nào".
"May có anh ra tay, xem như anh đã trả thù được cho bọn em rồi".
"Với bọn em, anh chính là người hùng của phòng quan hệ xã hội".
Những người khác ở phòng quan hệ xã hội cũng rối rít ủng hộ.
"Chuyện nhỏ thôi mà, giữa đường gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ là việc đàn ông nên làm. Hơn nữa có thể giúp đỡ những người đẹp thế này thì là vinh hạnh cho em trai đây rồi", Trần Thanh cười rồi nói tiếp: "Sau này chúng ta là người một nhà rồi, không cần khách sáo như vậy. Mọi người tiếp đón long trọng thế này, em trai thật nhận không nổi đâu".
Nhờ những lời này mà mọi người càng có thêm hảo cảm với Trần Thanh.
"Anh Thanh, bọn em biết được anh được điều đến phòng quan hệ xã hội, thế nên đã chuẩn bị một buổi chào đón đơn giản cho anh", Hồ Tiểu Nhạc bước lên vừa cười vừa nói.
"Tên nhóc này biết chuyện nói lắm, xem ra cũng có tài ngoại giao đấy!"
Lúc này có một người phụ nữ vừa mặn mà lại có phần dịu dàng đi đến trước mặt Trần Thanh cười nói: "Tôi tên là Hứa Mỹ Tình, hoan nghênh cậu gia nhập phòng quan hệ xã hội".
"Chào chị Mỹ Tình ~"
Trần Thanh lập tức tươi cười chào hỏi.
Chương 95: Phòng quan hệ xã hội hòa đồng.
"Xin chào!"
Hứa Mỹ Tình bắt tay với Trần Thanh.
Lúc Trần Thanh nắm vào bàn tay mềm mại thì không kiềm được miết một cái.
"Chị Mỹ Tình, chị không chỉ đẹp người mà tay chị cũng đẹp quá".
Trần Thanh buông tay của Hứa Mỹ Tình ra rồi thản nhiên khen ngợi.
Vừa rồi khi Trần Thanh miết tay, Hứa Mỹ Tình cũng hơi cau mày, cô ấy nghĩ rằng anh chẳng khác gì mấy tên đàn ông đáng ghét kia. Nhưng lúc Trần Thanh thản nhiên khen cô, Hứa Mỹ Tình nhìn vào ánh mắt chân thành của anh, cô ấy thầm nhủ, là bản thân nghĩ nhiều quá rồi.
Hơn nữa, có phụ nữ nào lại không thích được khen đâu.
Hứa Mỹ Tình giả vờ tức giận nói: "Nhóc con, vừa vào phòng quan hệ xã hội đã nói năng bậy bạ, có phải thảo mai quá rồi không?"
"Lời tôi nói là thật mà, chị Mỹ Tình có một loại khí chất mà người khác không có", Trần Thanh cười nói: "Trong mắt tôi chị Mỹ Tình là người đẹp nhất phòng quan hệ xã hội đó".
Hứa Mỹ Tình nhịn cười nói: "Lại là một tên nhóc con ma lanh, miệng mồm ngọt như mật, xem ra về sau mấy người đẹp trong phòng quan hệ xã hội này đều phải đề phòng cậu rồi".
"Anh Thanh, còn em? Em không đẹp sao?", Hồ Tiểu Nhạc cười nói: "Chị Mỹ Tình là đẹp nhất, vậy còn em đứng thứ mấy?"
"Đúng rồi, còn tôi thì sao?"
"Tôi cũng muốn biết mình đứng hàng thứ mấy đó?"
Mấy người đẹp của phòng quan hệ xã hội còn lại rối rít hỏi.
"Tất cả đều xếp thứ nhất", Trần Thanh cười nói: "Trong lòng tôi tất cả người đẹp ở đây đều đẹp nhất".
"Haha, xem ra chị Mỹ Tình nói đúng rồi, anh đúng là tên dẻo miệng".
"Sao mà tất cả có thể xếp hạng nhất chứ!"
"Không phải vậy hả!"
Trần Thanh lại vô cùng nghiêm túc nói: "Nếu các cô không tin, tôi sẽ thề với bóng đèn, trong lòng tôi mấy cô đều là người đẹp nhất, hơn nữa còn là mỗi người mỗi vẻ".
Trần Thanh nịnh nọt thảo mai đến nỗi mọi người trong phòng đều cười vui vẻ.
Giờ phút này Trần Thanh mới cảm thấy được bầu không khí hài hoà ở phòng quan hệ xã hội.
Ngày thường làm việc cùng với mấy người đẹp, đôi khi còn có thể cười đùa chọc ghẹo mấy cô ấy, Trần Thanh cảm thấy quả thật không tồi chút nào.
Hiển nhiên thành viên trong phòng quan hệ xã hội cũng rất nhanh chấp nhận Trần Thanh, anh lập tức trở thành người đàn ông được hoan nghênh nhất phòng ban này.
Lần này, khi quay về phòng quan hệ xã hội, Trần Thanh được đối đãi khác hoàn toàn so với lần trước.
"Khụ khụ, đang làm gì vậy? Hết giờ làm việc rồi à? Tất cả còn không mau làm việc cho tôi!"
Đang lúc mọi người trò chuyện vui vẻ, thì ở cửa phòng vang lên một giọng nói khó chịu.
Trần Thanh nhìn sang thì thấy một người đứng gần cửa, anh ta mặc một bộ vest phẳng phiu, khoảng chừng 30 tuổi, đeo mắt kính kiểu Hàn Quốc, nhìn giống như một người đàn ông thành đạt.
Anh ta vừa xuất hiện thì giọng điệu ra vẻ cấp trên căn dặn: "Tất cả dọn dẹp mọi thứ rồi làm việc nghiêm túc cho tôi. Chỉ là một nhân viên cỏn con thôi, có cần phải long trọng như vậy không hả?"
"Làm việc trước đi!"
Hứa Mỹ Tình thấy anh ta đến thì quay sang nói với mọi người.
Đám Hồ Tiểu Nhạc nhanh chóng dọn dẹp xong rồi ngồi lại chỗ của mình.
"Mỹ Tình, đến phòng làm việc của tôi, tôi muốn nghe cô nói lại về bản báo cáo liên quan đến công ty Hồng Thông ngày hôm qua".
Người đàn ông thành đạt quay sang nói với Hứa Mỹ Tình, dứt lời thì xoay người bước vào phòng làm việc lúc trước của La Lương Bình.
Không lâu sau Hứa Mỹ Tình cũng cầm một tập báo cáo đi vào theo.
"Công ty bổ nhiệm trưởng phòng mới nhanh như thế sao?"
Trần Thanh tò mò hỏi Hồ Tiểu Nhạc bên cạnh.
"Làm gì có", Hồ Tiểu Nhạc mím môi nói.
"Vậy đó là ai?"
Trần Thanh tiếp tục hỏi.
Hồ Tiểu Nhạc liền quay sang "suỵt" một cái với Trần Thanh.
Sau đó Hồ Tiểu Nhạc đưa đến trước mặt Trần Thanh một cái mã QR để anh quét mã vào nhóm.
Trần Thanh lấy điện thoại ra quét mã xin vào nhóm.
Rất nhanh sau đó Trần Thanh đã vào được một nhóm tên là: "Người đẹp phòng quan hệ xã hội".
Trần Thanh nhanh chóng lướt xem thì biết được trừ anh ra thì toàn bộ đều là nữ.
"Nickname Tay Lái Lụa là ai thế?"
"Sao lại cho nam vào, không phải nói không được cho nam vào sao?"
"Tay Lái Lụa là Trần Thanh", lúc này Hồ Tiểu Nhạc mới gửi vào trong nhóm một tin.
"Thì ra là Trần Thanh à, vậy thì được".
"Chà chà, hoá ra Trần Thanh là "tay lái lụa" luôn nha, xem ra bề ngoài đứng đắn còn bên trong thì đen tối nha".
Trần Thanh không nói nhiều thẳng tay tung lên một bao lì xì.
Nhóm wechat nhanh chóng bùng nổ.
Lúc này nhiều người xuất hiện hơn trong nhóm wechat, sau một trận giành giật lì xì, mấy cô liền gửi không ít icon xấu hổ.
Trần Thanh nhìn mấy icon này anh cảm thấy mấy cô mới là "tay lái lụa" thì có, anh ở trong nhóm này cũng chỉ là một con cừu non mà thôi.
"Trình Minh Viễn và chị Mỹ Tình đều giống nhau, hiện đều cùng là quản lý thôi. Bây giờ Trình Minh Viễn đang tìm một cái cớ để chuyển tạm vào phòng làm việc của La Lương Bình. Trước đó cái ghế trưởng phòng luôn trống, nghe nói, công ty đã sắp xếp ổn thoả cả trưởng phòng và phó trưởng phòng rồi. Vì Trình Minh Viễn muốn ngồi vào cái ghế trưởng phòng nên anh ta chỉ đang ra vẻ mà thôi. Bàn về năng lực, anh ta thua xa chị Mỹ Tình luôn đó".
Lúc này Hồ Tiểu Nhạc gõ ra một sớ dài.
"Đúng đó, đúng đó, nếu không phải Trình Minh Viễn có ô dù thì còn lâu mới tới lượt anh ta".
"Giờ còn chưa được thăng chức mà đã tự cho mình là trưởng phòng rồi, lại còn lên mặt nữa chứ".
"Nếu để anh ta làm trưởng phòng thật, tôi nghĩ những ngày tháng sau này của chúng ta sẽ không yên ổn đâu".
Người của phòng quan hệ xã hội tám chuyện trong nhóm.
Trần Thanh nghe mấy cô ấy nói xong, anh cũng đã hiểu được phần nào, Trình Minh Viễn này vẫn chưa được thăng chức mà đã tự xem mình là trưởng phòng. Hơn nữa anh ta lại còn đang ra vẻ ta đây, để mọi người đều phải xem anh ta thật sự là trưởng phòng. Chắc cũng là muốn cho cấp trên của công ty thấy, người thích hợp ngồi cái ghế ấy nhất không là anh ta thì còn là ai.
Đối với Trần Thanh mà nói, mấy chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến anh.
Trong nhóm người đẹp phòng quan hệ, mọi người cũng chỉ tám về Trình Minh Viễn một lát thì chủ đề liền chuyển qua cái khác.
Bọn họ thật sự không thèm xem Trần Thanh là đàn ông nữa, một đám con gái tám đủ chủ đề, nào là vớ da các loại, size áo ngực bao nhiêu, rồi có anh nào đó nhìn trộm các kiểu...
Thậm chí, có lúc bọn họ còn chọc ghẹo Trần Thanh mấy câu.
Đối diện với nhóm con gái này, anh chỉ có thể giả vờ là một thanh niên trong sáng.
Mà ngay trong khoảng thời gian đó, mười mấy người đẹp của phòng quan hệ xã hội đều kết bạn wechat với Trần Thanh.
Mọi người trò chuyện không bao lâu, rất nhanh sau đó Hứa Mỹ Tình đã đi ra.
Hứa Mỹ Tình vừa ra ngoài, thì nhóm wechat bỗng nhảy lên một tin nhắn.
"Để chào mừng Tay Lái Lụa trở thành thành viên đại gia đình của chúng ta, tối nay chúng ta cùng nhau đi ăn để chúc mừng Tay Lái Lụa gia nhập đi".
Trần Thanh đọc được thì biết đây là tin nhắn của Hứa Mỹ Tình.
"Cám ơn chị Mỹ Tình".
Trần Thanh vừa nói, anh lại gửi thêm một bao lì xì lên nhóm.
"Ủng hộ chị Mỹ Tình".
"Để cho Tay Lái Lụa cảm nhận được nhiệt tình của chúng ta nào".
"Éc éc".
Mọi người trong nhóm đều tán thành vô cùng.
Lúc này Trần Thanh lại nhận thêm yêu cầu kết bạn wechat của Hứa Mỹ Tình.
Vừa kết bạn xong, Trần Thanh nhìn thấy ảnh đại diện của Hứa Mỹ Tình là một đôi chân xinh đẹp mang vớ da.
Trần Thanh quan sát thật kỹ cũng không nhìn ra được đôi chân xinh đẹp này có phải là của Hứa Mỹ Tình hay không.
Nhưng mà nếu đã dùng cái ảnh như vậy làm ảnh đại diện, Trần Thanh cảm thấy bên trong người này cũng không trong sáng lắm đâu.
"Đây là wechat cá nhân của tôi, cậu là người đàn ông đầu tiên được kết bạn đó".
Hứa Mỹ Tình nhanh chóng gửi tới một tin.
Trần Thanh đọc xong tin nhắn này, cảm thấy Hứa Mỹ Tình có chút kiêu căng.
Trần Thanh trả lời: "Xem ra thì đây đúng là vinh hạnh cho kẻ hèn này rồi! Chị Mỹ Tình lại thiên vị kẻ hèn để cho kẻ hèn qua ải, kẻ hèn không có gì báo đáp, chỉ có thể lấy thân mà báo đáp thôi".
Chương 96: Hào Môn Dạ Yến
Trần Thanh gửi tin nhắn đi rồi nhưng đợi mãi vẫn chưa thấy Hứa Mỹ Tình trả lời lại.
Anh liền nghĩ, có khi nào Hứa Mỹ Tình giận rồi không?
Nghĩ đến đây, Trần Thanh thấy hơi hối hận, đáng ra mình không nên làm liều như vậy.
Trong lúc anh đang ăn năn hối lỗi thì điện thoại của anh vang lên.
Trần Thanh cầm lên thì thấy đó là tin nhắn của Hứa Mỹ Tình trả lời lại.
"Tên lưu manh, dám gạ gẫm phụ nữ khác. Chị đây sẽ cho cậu đẹp mặt", Hứa Mỹ Tình còn kèm theo vài icon chiếc búa đang đập vào đầu phía sau tin nhắn.
"Chị Mỹ Tình, em có một câu hỏi rất táo bạo muốn hỏi chị có được không?"
Trần Thanh thấy Hứa Mỹ Tình không hề để bụng về chuyện đó, thế là anh lại gửi một tin nhắn khác.
"Hỏi đi".
"Đôi chân xinh đẹp trên avatar chị là của chị sao? Thật đẹp quá đi mất!", Trần Thanh còn kèm theo một loạt icon đầy sắc thái ở phía sau.
Một lúc sau, Hứa Mỹ Tình trả lời lại vài câu: "Không phải! Cậu mau làm việc nghiêm túc đi, đang trong giờ làm việc đừng có mà nghĩ ngợi lung tung".
Nhìn thấy phản ứng của Hứa Mỹ Tình vậy, anh cũng không quấy rầy cô ấy nữa.
Vào lúc này, trong nhóm chat cũng rất ít người tán gẫu, bọn họ đều đang tập trung làm việc, thỉnh thoảng sẽ có vài người nói vài câu nhưng đều là liên quan đến công việc.
Trần Thanh theo Hồ Tiểu Nhạc để học kiến thức về quan hệ xã hội và chờ cho đến khi tan sở.
Hứa Mỹ Tình đặt đống tài liệu trong tay xuống rồi đứng dậy nói: "Tan làm rồi. Chúng ta đi thôi!"
Nghe thấy Hứa Mỹ Tình nói vậy thì mọi người đều đứng bật hết dậy.
"Chị Mỹ Tình, chúng ta đi ăn ở đâu vậy?"
"Có phải là tối nay AA không?"
Mọi người đều hỏi.
"Tối nay, tôi mời mọi người ăn tối tại khách sạn Dạ Yến".
Hứa Mỹ Tình hào phóng nói.
"Chị Mỹ Tình, là thật sao?"
"Ăn tối ở Dạ Yến không hề rẻ chút nào".
"Chị Mỹ Tình, chị thích Trần Thanh rồi sao! Cậu ấy vừa đến thì chị liền mời mọi người ăn tối ở Dạ Yến. Chúng em đều chưa được đãi ngộ như thế này bao giờ".
"Tôi nghĩ là đúng đấy. Chị Mỹ Tình phải lòng người ta rồi".
Đám người của bộ phận quan hệ xã hội cùng nhau trêu đùa.
"Trần Thanh, tên ‘lão làng’ nhà cậu, nhớ phải chăm sóc tốt cho chị Mỹ Tình đấy nhé!"
"Chị Mỹ Tình đối với cậu tốt như vậy, cậu không được phụ lòng tốt của người ta đâu đấy! Cho dù có không xuống nổi giường đi nữa thì cũng không được dừng lại, biết chưa?"
Các nữ nhân viên ở bộ phận quan hệ xã hội hùa nhau trêu chọc anh, khiến một người sành đời như Trần Thanh cũng khó tránh khỏi việc ngượng ngùng không dám trả lời.
Suy cho cùng thì pha ‘bẻ lái’ này của bọn họ cũng quá nhanh quá nguy hiểm rồi. Hơn nữa, lỡ như vừa đáp lại, bọn họ liền cho đầu xe đâm về hướng ‘ngôi nhà và những đứa trẻ’ thì làm thế nào chứ?
Nhưng Hứa Mỹ Tình lại khoái chí cười to: "Cậu ta vẫn chưa đạt tiêu chuẩn, nhìn thân hình nhỏ như thế, không lọt vào mắt xanh của tôi”.
"Không phải chứ!"
"Chị Mỹ Tình, chị chưa thử thì làm sao biết được chứ?"
"Haha, Trần Thanh, chị Mỹ Tình nói cậu không thể kìa? Cậu còn không thể hiện chút gì sao?"
Trần Thanh cười nhẹ: "Tôi nên thể hiện như thế nào?"
"Cởi quần của cậu ra đi".
"Hãy chứng minh điều đó cho chị Mỹ Tình xem".
"Khiến cho Chị Mỹ Tình không thể xuống giường được".
Các nữ nhân viên trong bộ phận quan hệ xã hội cười trêu.
"Một đám nhân viên nữ không biết liêm sỉ, mau đi thôi! Tôi đã gọi Didi rồi".
Lúc này, Hứa Mỹ Tình nói một cách giận dỗi.
Trần Thanh theo sau, không khỏi thầm thán phục bọn họ.
Đám nhân viên nữ này cũng quá cởi mở trong chuyện riêng tư rồi!
Nhưng Trần Thanh cho rằng đó cũng là một điều tốt, ít nhất bọn họ cũng coi mình như người cùng hội cùng thuyền.
Khi Trần Thanh rời công ty, anh đã gửi một tin nhắn cho Nam Cung Yến để xin ý kiến.
Hiện giờ, rắc rối liên quan đến tên Triệu Ngũ này cũng đã giải quyết ổn thỏa rồi. Trần Thanh cảm thấy sự an toàn của Nam Cung Yến tạm thời không cần phải lo lắng gì nhiều.
Hơn nữa, đây là một cơ hội tốt, có thể tụ tập ăn tối gia tăng tình cảm với mọi người trong bộ phận, Trần Thanh cũng không thể từ chối được.
Rất nhanh sau đó, một nhóm hàng chục người ngồi Didi đã đến khách sạn Dạ Yến.
Khách sạn Dạ Yến cũng tương đối nổi tiếng ở Nam Hải, đồng thời cũng được coi là một nhà hàng cao cấp.
Và nhiều người ở Nam Hải còn gọi đây là Hào Môn Dạ Yến.
Điều này cũng thể hiện lên được đẳng cấp của nó.
Sau khi đợi mọi người tập trung đầy đủ ở lối vào của Dạ Yến thì Hứa Mỹ Tình nói: "Đi thôi!"
Mọi người đi theo Hứa Mỹ Tình bước vào trong.
"Mỹ Tình, không ngờ lại gặp được cô ở đây. Haha, chúng ta thật là có duyên".
Ngay khi Hứa Mỹ Tình và mọi người bước vào thì đúng lúc Trình Minh Viễn cũng dẫn theo một nhóm người đến và mỉm cười chào hỏi.
Hứa Mỹ Tình nhìn thấy Trình Minh Viễn thì khá ngạc nhiên.
"Mọi người cũng tới đây ăn tối à?", Hứa Mỹ Tình hỏi.
"Đúng vậy! Cho nên mới nói đây chính là định mệnh sắp đặt chúng ta phải đi cùng nhau", Trình Minh Viễn cười nói: "Mỹ Tình, hay là chúng ta cùng nhau ăn tối đi, cô thấy thế nào?"
Nghe Trình Minh Viễn nói vậy mọi người phía sau Hứa Mỹ Tình đều tỏ ra không thích.
Bọn họ vốn đang rất vui vẻ, mọi người đang cười nói rôm rả, khi không ở đâu lại xuất hiện thêm đám người Trình Minh Viễn không khỏi khiến bọn họ cảm thấy mất tự nhiên.
"Không cần đâu", Hứa Mỹ Tình có chút do dự nói: "Để chào đón Trần Thanh nên tối nay mọi người cùng nhau đi ăn bữa cơm mà thôi. Chúng tôi cũng không muốn ảnh hưởng đến bữa ăn của anh với những người khác".
"Vậy thì tốt quá rồi! Tối nay cũng là bộ phận của chúng ta và các bộ phận khác của công ty cùng nhau ăn tối. Tất cả đều là người một nhà. Tôi đã đặt trước một phòng SVIP, chúng ta cùng nhau ăn tối đi".
Trình Minh Viễn cười nói.
"Như vậy thì không được hay cho lắm".
Hứa Mỹ Tình vẫn muốn từ chối.
"Mỹ Tình, cô cứ như thế chính là không nể mặt tôi rồi. Hơn nữa, đều là người cùng bộ phận, tôi cũng phải có mặt tại bữa tiệc chào đón nhân viên mới này mới đúng. Không phải cô đang muốn gạt tôi ra đấy chứ?"
Trình Minh Viễn nhìn Hứa Mỹ Tình và nói.
"Tất nhiên là không phải. Tôi chỉ sợ một lúc sau, bọn họ high lên thì ảnh hưởng đến anh mất".
"Thực ra nói về cuộc sống riêng tư, tôi đây cũng là một người rất ‘sành chơi’ đấy", Trình Minh Viễn cười nói: "Quyết định vậy đi! Tối nay, tôi sẽ thanh toán hết. Như vậy chắc cô sẽ không từ chối nữa đâu nhỉ? Nếu cô còn từ chối thì chứng tỏ cô không xem tôi ra gì rồi".
Nghe thấy Trình Minh Viễn nói như vậy thì Hứa Mỹ Tình liếc nhìn mọi người phía sau một cái rồi thở dài nói: "Được rồi! Vậy cứ thế mà làm đi".
"Vậy thì đi thôi, chúng ta lên đi".
Trình Minh Viễn cười nói.
Hứa Mỹ Tình và những người khác đi phía trước, trong khi đó Trình Minh Viễn lại cố ý đi ở phía sau với Trần Thanh.
Trình Minh Viễn lúc này mới hạ giọng nói với Trần Thanh: "Này, từ nay về sau ở bộ phận quan hệ xã hội, tốt hơn hết là mày nên nghe lời tao. Bọn họ có bất cứ chuyện gì thì mày cũng phải báo cáo cho tao hết".
Trần Thanh nghe được lời này của Trình Minh Viễn thì dừng lại rồi nhìn về phía anh ta rồi mỉm cười nói: "Dựa vào đâu chứ?"
"Dựa vào việc tao sẽ làm trưởng phòng của bộ phận quan hệ xã hội trong tương lai".
Trình Minh Viễn có phần chế nhạo nói: "Nếu không nghe lời, tao sẽ đá mày ra ngoài bất cứ lúc nào. Còn nữa, sau này đừng có cố cướp mất ánh đèn sân khấu của tao. Những người phụ nữ này chỉ có thể tôn sùng mình tao. Mày không được phép quá thân mật với bọn họ, rõ chưa?".
Trần Thanh cảm thấy hơi buồn cười khi nghe những lời này của Trình Minh Viễn.
Tên này cũng tự luyến quá mức rồi. Còn chưa được thăng chức đã tự coi mình là sếp của bộ phận quan hệ xã hội rồi!
"Haha", Trần Thanh ung dung cười: "Tôi không định nghe lời anh".
"Tao không nói mày nghe lời mà đây là mệnh lệnh! Mày hiểu chưa? Dám chống đối tao thì việc đầu tiên sau khi tao thăng chức sẽ là đá mày quay trở lại bộ phận bảo vệ. Khiến mày cả đời này chỉ có thể làm một tên bảo vệ quèn mà thôi", Trình Minh Viễn lộ ra vẻ cáo già, tự cho rằng lời mình nói ra chính là mệnh lệnh: "Hãy tự mình suy nghĩ cho kỹ vào!"
Sau khi nói xong, Trình Minh Viễn vượt mặt Trần Thanh, sải bước về trước nói: "Mỹ Tình, cô thích ăn món gì, uống loại rượu nào? Lát nữa thích gì cứ gọi nấy nhé".
Trần Thanh nhìn bộ dạng này của Trình Minh Viễn thì không khỏi lắc đầu, xem ra Trình Minh Viễn muốn lợi dụng địa vị của mình giống như La Lương Bình, sau đó lén lút làm ra những chuyện mờ ám đây mà.
Chương 97: Chúng ta cứ im lặng nhìn anh ta cố ra vẻ ngầu!
Sau khi mọi người bước vào phòng SVIP và ổn định chỗ ngồi, Trình Minh Viễn đắc ý nói: "Mọi người không cần phải khách sáo đâu, cứ ăn uống tùy thích đi".
"Anh Trình, em nghe nói đồ ở đây rất đắt. Chúng em có thể thích gì gọi nấy không?"
Lúc này, một người do Trình Minh Viễn dẫn đến nói.
"Sao có thể nói như vậy với trưởng phòng Trình chứ! Chút tiền này đối với anh ấy có là gì đâu!"
"Đúng vậy! trưởng phòng Trình không quan tâm đến số tiền ít ỏi này đâu".
Hai kẻ xu nịnh bên cạnh lại nói.
Trần Thanh quan sát, trong số ít người đi cùng với Trình Minh Viễn, có hai hoặc ba người là người của bộ phận quan hệ xã hội và một số khác có thể là lãnh đạo nhỏ ở các bộ phận khác.
Nhưng bọn họ đều có chung một đặc điểm là nịnh hót cực kỳ điêu luyện.
Trần Thanh nhớ được tên của hai người, gã trông cao gầy đó tên là Vương Đông, còn gã người béo phì kia là Cao Viễn. Hai người bọn họ đều là nhân viên của bộ phận quan hệ xã hội, cũng là chủ lực chuyên đi nịnh hót.
Trình Minh Viễn cười đắc ý: "Đừng lo, tôi quen biết với quản lý ở đây, sẽ được giảm giá 20%. Hơn nữa, tôi không quan tâm đến chuyện tiền bạc, điều quan trọng nhất vẫn là sự vui vẻ của mọi người".
"Trưởng phòng Trình thật cởi mở".
"Đúng là người sắp được thăng chức thành trưởng phòng có khác. Thật là hào phóng!"
"Sao lại gọi là người sắp được thăng chức trưởng phòng chứ? Chắc chắn vị trí trưởng phòng đó thuộc về anh Trình rồi".
Vài kẻ nịnh hót lại nói.
"Haha".
Trình Minh Viễn liền cười nói: "Bây giờ vui mừng vẫn còn quá sớm, mọi người đừng có gọi lung tung như thế".
"Mỹ Tình, cô cứ ăn bất cứ thứ gì mình thích", Trình Minh Viễn hùng hổ nói: "Không cần lo cho ví tiền của tôi đâu".
"Ừm", Hứa Mỹ Tình mỉm cười, sau đó cô ấy giả vờ nhìn vào menu.
Tít tít! Tít tít!
Đúng lúc này, điện thoại của Trần Thanh vang lên.
Có tin nhắn được gửi liên tục trong nhóm WeChat.
Trần Thanh mở ra xem.
Tất cả nữ nhân viên có mặt ở đây đều đang bàn tán trên nhóm.
"Một lũ không ra gì".
"Ăn chung với loại người này thật kinh tởm!"
"Còn chưa trở thành trưởng phòng đã bày đặt ra vẻ lãnh đạo rồi".
"Trước kia còn từng gọi chị Mỹ Tình là chị, nhưng bây giờ liền gọi thẳng tên chị ấy rồi. Thật kinh tởm!"
Trần Thanh nhìn thấy bọn họ bàn luận sôi nổi trên nhóm thì nhoẻn miệng cười rồi gửi lên một tin nhắn.
"Tất cả chúng ta cứ im lặng nhìn anh ta ra vẻ là được rồi. Đến lúc chọn đồ ăn nước uống cứ nhắm loại đắt tiền mà gọi. Cho là anh ta có ra vẻ đi chăng nữa, cũng phải để anh ta nếm mùi đau khổ một lần.
Sau khi tin nhắn của Trần Thanh được gửi đi thì ánh mắt của bọn họ liền bừng sáng lên như thể vừa giác ngộ ra điều gì.
Sau đó bọn họ gửi lại.
"Tán thành!"
"Ý kiến hay!"
"Duyệt!"
"Mọi người đừng nghịch điện thoại nữa. Mau gọi món đi!", lúc này Trình Minh Viễn lên giọng ra lệnh: "Đừng nghịch nữa. Mau đặt xuống cho tôi!".
Khi Trình Minh Viễn nói điều này, không ít người nhếch môi ra hiệu với nhau.
Điều khiến bọn họ khó chịu chính là bộ dạng ra vẻ lãnh đạo của Trình Minh Viễn.
Bọn họ quyết định làm theo lời Trần Thanh đã nói trên nhóm, chọn những món ăn đắt tiền trong menu.
Có người đã gọi món ăn rồi nên bọn họ gọi đồ uống. Tất cả đều chọn loại rượu rất đắt tiền.
"Mọi người gọi nhiều rượu như thế có uống hết không vậy?", Vương Đông thấy bọn họ gọi nhiều như vậy thì hỏi.
Cao Viễn cũng không vui nói: "Nếu như uống không hết, vậy thì quá lãng phí tiền của trưởng phòng Trình nhà chúng ta rồi".
"Trưởng phòng Trình không phải đã nói là anh ấy không thiếu tiền sao?"
"Hơn nữa, đây mới chỉ là gọi chút rượu mà thôi, chúng tôi còn cảm thấy chưa đủ".
"Nếu trưởng phòng Trình thấy xót tiền thì thôi vậy".
Nữ nhân viên trong bộ phận quan hệ xã hội nói.
"Trưởng phòng Trình là người sắp lên chức trưởng phòng rồi, sao có thể xót chút tiền đó được chứ? Tôi nghe nói Lafite 1982 rất ngon. Hay là chúng ta gọi thử vài chai nếm thử mùi vị xem sao?"
Trần Thanh lúc này mới cười nói: "Trưởng phòng Trình, chắc anh không có ý kiến gì đâu nhỉ?"
Khi Trình Minh Viễn nghe thấy những lời này của Trần Thanh thì nhăn hết cả mặt lại. Anh ta nhìn chằm chằm vào Trần Thanh với vẻ bực bội, đồng thời trong lòng cũng thầm chửi rủa, một tên bảo vệ quèn thì có tư cách gì để uống rượu Lafite 1982 chứ.
Lúc này, Hứa Mỹ Tình và những người khác đều hướng mắt nhìn về phía Trần Thanh và cảm thấy anh gan quá rồi. Bọn họ đều nhìn thấy chai rượu đó, nhưng không một ai dám gọi.
Trần Thanh thì giỏi rồi, anh lại muốn gọi đến vài chai để nếm thử.
"Tôi khinh! Cậu xứng uống loại rượu này sao?"
"Cho loại người như cậu uống thì thật là lãng phí quá rồi".
Vương Đông và Cao Viễn lần lượt chửi thẳng vào mặt Trần Thanh.
"Bữa tiệc hôm nay, chủ yếu là để chào đón Trần Thanh. Nếu Trần Thanh thích uống thì gọi một chai vậy. Tôi sẽ đích thân trả tiền", Hứa Mỹ Tình cười nói: "Dù sao tôi cũng muốn nếm thử, nhân tiện hôm nay thử một chút xem sao".
Hứa Mỹ Tình lên tiếng chính là muốn giữ thể diện cho Trần Thanh.
"Chị Mỹ Tình, nếu chị mời thì tôi không uống đâu. Quá đắt rồi. Tôi không nỡ", Trần Thanh nói.
"Không đắt, cùng lắm thì chúng ta cùng nhau trả tiền".
"Chúng tôi cũng muốn nếm thử".
"Đúng vậy, gọi một chai đi".
Các nữ nhân viên trong bộ phận quan hệ xã hội lần lượt lên tiếng để giữ thể diện cho Trần Thanh. Hơn nữa, bọn họ cảm thấy anh là người của mình, không thể để người khác bắt nạt được.
Khi Trình Minh Viễn nhìn thấy mọi người đều hùa theo bảo vệ Trần Thanh như vậy thì trong lòng anh ta thật sự không vui.
Ban đầu anh ta nghĩ, sau khi La Lương Bình rời đi, mình sẽ có cơ hội được thăng chức trưởng phòng, dựa vào ngoại hình, thân thế và địa vị của mình thì nhất định sẽ được các nữ nhân viên trong bộ phận quan hệ xã hội chào đón.
Nhưng không ngờ rằng sau bao lâu ở bộ phận quan hệ xã hội, anh ta còn không bằng một tên bảo vệ mới đến.
Trình Minh Viễn thực sự khó chịu.
Nhưng anh ta vẫn cố gượng cười và nói: "Tôi sẽ mời, gọi một chai là được rồi, quan trọng nhất vẫn là mọi người đều vui vẻ".
"Trưởng phòng Trình thật ngầu".
Trần Thanh giơ ngón tay cái lên.
Trình Minh Viễn khẽ cười.
"Nhưng tôi nghe nói Porto 1995 cũng ngon không kém. Trưởng phòng Trình, anh không ngại gọi thêm một chai này chứ. Làm người, quan trọng nhất là phải vui vẻ. Anh lại sắp được thăng chức trưởng phòng rồi, chắc sẽ không keo kiệt như vậy đâu nhỉ?"
Trần Thanh giở trò nịnh nọt hết lần này đến lần khác.
Trình Minh Viễn khó mà có thể từ chối được, loại rượu này tuy không đắt bằng Lafite 82 nhưng cũng tốn đến mấy chục ngàn.
Trần Thanh đang cố ý hút cạn máu của mình đây mà.
"Gọi đi! Cậu nói rất đúng!"
Trình Minh Viễn nghiến răng nói.
Khi các nữ nhân viên trong bộ phận quan hệ xã hội nhìn thấy Trần Thanh như vậy đều phải khâm phục anh, đồng thời cũng cười thầm trong lòng, lần này Trình Minh Viễn quả là bị chơi cho một cú rồi.
Nhưng đây chính là cái giá của việc ra vẻ ta đây!
Hơn nữa, bọn họ cũng đồng tình với câu nói của Trần Thanh, không nên vạch trần mà hãy để anh ta thả sức ra vẻ rồi chúng ta lặng lẽ một bên xem kịch, một bên gọi những món đắt tiền.
Sau khi mọi người gọi xong, Trình Minh Viễn ước tính rằng cũng đã ba trăm ngàn rồi.
Cái này đến công ty báo thanh toán cũng không được. Ngay cả khi đã giảm giá rồi thì mình cũng phải trả rất nhiều tiền.
"Trưởng phòng Trình, có phải quá nhiều, quá đắt rồi không? Hay là chúng ta gọi ít lại đi?"
Hứa Mỹ Tình nhìn vào mặt Trình Minh Viễn hỏi.
"Chị Mỹ Tình, không đắt đâu. Trưởng phòng Trình quen với quản lý ở đây nên sẽ được giảm giá 20% mà", Trần Thanh ra hiệu.
"Trưởng phòng Trình không có thiếu tiền".
"Đó chỉ là một số tiền nhỏ mà thôi. Sau khi trở thành một trưởng phòng, sẽ kiếm lại nhanh thôi".
"Trưởng phòng Trình thật quá hào phóng rồi".
Các nữ nhân viên lại thay phiên nhau khen ngợi.
Trình Minh Viễn chẳng khác gì đang tự vả vào mặt mình, anh ta xấu hổ không thể nào từ chối được.
"Chút thành ý mà thôi".
Anh ta cố nặn ra một nụ cười và nói: "Chỉ cần mọi người vui vẻ là được".
Trong lòng Trình Minh Viễn cảm thấy an ủi được một chút, ít ra các nữ nhân viên ở đây đều đã khen ngợi mình, vậy xem như có hiệu quả rồi.
Chương 98: Hàng trăm cách khiến mày không yên ổn.
Trình Minh Viễn gọi đồ xong thì trở lại, anh ta nhìn thấy các cô trong phòng SVIP đang vây xung quanh Trần Thanh trò chuyện, còn có người đang chụp hình tự sướng với Trần Thanh.
Dù sao hiện nay trên diễn đàn công ty, Trần Thanh đã được coi là người được săn đón hàng đầu, phụ nữ đều có lòng hư vinh, lôi kéo Trần Thanh chụp hình rồi đăng lên timeline, để có nhiều lượt thích.
Trần Thanh đúng là rất được chào đón, mọi người đăng lên vòng bạn bè, đều được rất nhiều lượt thích, có không ít cô gái từ bộ phận khác bình luận ganh tỵ với họ.
Ngược lại các nữ nhân viên trong bộ phận quan hệ xã hội thì rất hài lòng.
Thậm chí có người còn cả gan dám gọi Trần Thanh là bạn trai của mình.
"Tư Lâm, cô đúng là không biết xấu hổ. Trần Thanh là bạn trai của cô lúc nào chứ?"
"Hehe, nếu cô ghen tỵ thì cô cũng có thể đăng lên như vậy đi".
"Wow! Cách Cách à, cô cũng táo bạo quá rồi. Gọi thẳng là chồng luôn".
"Trần Thanh chính là người được chọn làm chồng tương lai của tôi. Nếu như không có ai hốt, vậy thì tôi hốt. Có gì lạ đâu".
"Không được. Tôi cũng muốn chụp, tôi cũng muốn đăng".
Được người đẹp vây kín xung quanh như vậy, Trần Thanh chỉ có thể hăng hái phối hợp với bọn họ mà thôi.
Nhưng mà Trần Thanh cảm thấy bọn họ cũng quá cởi mở rồi, chỉ vì muốn tỏ ra thân thiết mà làm mấy hành động gần như dán sát vào mặt mình luôn rồi.
"Mọi người đang chụp hình sao? Cùng chụp chung đi!"
Trong lòng Trình Minh Viễn ganh tỵ đến không chịu được, anh ta muốn chen qua chụp cùng.
"Giờ không chụp nữa rồi".
"Ăn cơm thôi. Đừng nghịch điện thoại nữa".
Trình Minh Viễn vừa tới gần thì mọi người đều tự giác cất điện thoại vào rồi trở về chỗ ngồi của mình. Sau đó bọn họ lại tỏ ra thái độ vô cùng hờ hững.
Ơ!
Trình Minh Viễn nhìn thấy bọn họ như vậy thì ngây người ra.
Vừa nãy mấy cô này rõ hãy còn tâng bốc anh ta, vậy mà bây giờ không mảy may nể nang gì cả.
"Haha. Đúng rồi. Ăn cơm đi".
Trình Mình Viễn ngượng cười tự gỡ rối cho mình nói.
"Đúng là một lũ đàn bà không biết điều".
"Người đàn ông ưu tú như trưởng phòng Trình thì không làm thân, lại đi vây quanh một tên bảo vệ quèn".
Vương Đông cùng Cao Viễn nhìn gai mắt nói.
"Là do bọn họ không biết nhìn xa trông rộng".
"Nếu tôi là phụ nữ, tôi chắc chắn sẽ làm thân với trưởng phòng Trình".
"Đúng vậy! Một tên bảo vệ quèn thì có tiền đồ gì chứ".
Người xung quanh bắt đầu nói.
Trình Minh Viễn nghe thấy lời bọn họ nói, tâm trạng anh ta cũng tốt lên rất nhiều.
Anh ta vỗ vai Cao Viễn nói: "Mọi người yên tâm, nếu như tôi làm trưởng phòng, tôi sẽ không quên mọi người đâu".
Vừa nói ánh mắt Trình Minh Viễn vừa nhìn về phía bọn người Trần Thanh.
Anh ta thầm nghĩ, nếu anh ta được làm trưởng phòng, việc đầu tiên anh ta làm là đuổi cổ Trần Thanh đi. Còn đám phụ nữ không biết điều kia, đến lúc đó phải cho bọn họ nếm thử mùi vị của việc hôm nay lạnh nhạt với mình, sau này có muốn trèo cũng trèo không tới.
Rất nhanh sau đó, đồ ăn và rượu được gọi đã đến.
Cao Viễn liền chủ động rót rượu cho Trình Minh Viễn.
Sau đó, gã ta đứng lên lớn tiếng nói: "Nào, trước tiên chúng ta kính trưởng phòng Trình một ly, chúc trưởng phòng Trình sớm ngày thăng chức".
"Nói rất hay. Cùng nhau kính trưởng phòng Trình một ly", Vương Đông cũng đứng lên.
Trình Minh Viễn đứng dậy nâng ly rượu nói: "Đều là người nhà đừng khách sáo như vậy".
Hứa Mỹ Tình nhìn thấy, cô ấy liền đứng lên nói: "Mọi người kính trưởng phòng Trình một ly đi!"
Lời của Hứa Mỹ Tình nói ra, mọi người mới miễn cưỡng đứng lên.
Nhanh chóng kính Trình Minh Viễn một ly.
Trình Minh Viễn uống xong, cảm thấy có chút lâng lâng, anh ta vỗ ngực nói: "Sau khi tôi làm trưởng phòng, sau này đều là người một nhà. Có gì cứ nói thẳng, không cần khách sáo đâu".
"Đó là điều đương nhiên rồi".
"Trưởng phòng Trình, tôi kính anh thêm một ly".
Bọn Vương Đông lại kính rượu Trình Minh Viễn.
Trình Minh Viễn cũng tiếp từng ly rượu.
Nhưng điều khiến Trình Minh Viễn không thoải mái đó là đám phụ nữ kia đều không thèm để ý đến anh ta. Trái lại bọn họ lại thích nói chuyện với Trần Thanh hơn.
Mặc dù, Trình Minh Viễn không thoải mái nhưng lại không làm được gì bọn họ.
Đúng lúc này thì có người đẩy cửa phòng ra.
Lúc này, có một người đàn ông trên mặt hằn mấy vết sẹo, người vạm vỡ khoác vest bước vào.
"Quản lý khách sạn Dạ Yến - Long Cảnh Sơn".
"Trình Minh Viễn thật sự quen biết anh ta sao?"
Người bên cạnh Trần Thanh thốt lên.
Bọn họ là người của bộ phận quan hệ xã hội, bình thường tiếp khách rất nhiều, tất nhiên sẽ biết Long Cảnh Sơn và cũng biết Long Cảnh Sơn là nhân vật hàng đầu. Hơn nữa, không phải ai Long Cảnh Sơn cũng nể mặt đâu, hôm nay, Long Cảnh Sơn xuất hiện khiến bọn họ cảm thấy có chút ngạc nhiên.
Anh ta vừa xuất hiện, liền nhanh chóng đi tới trước mặt cười nói: "Trưởng phòng Trình, nghe nói anh được thăng chức rồi. Tôi đặc biệt đến kính anh một ly. Chúc mừng anh thăng chức".
"À à, quản lý Long khách sáo rồi. Tạm thời tôi vẫn chưa thăng chức", Trình Minh Viễn vừa cười vừa nói.
"Nhưng điều đó sẽ nhanh thôi".
Long Cảnh Sơn cười: "Cạn ly nào".
Trình Minh Viễn cũng sảng khoái uống hết.
"Trưởng phòng Trình, cứ ăn uống no say. Có gì không vừa ý thì nói với tôi. Tôi đi tiếp mấy vị khách khác trước nhé".
Long Cảnh Sơn uống hết rồi nói.
"Được thôi".
Trình Minh Viễn đáp lời.
"Anh Trình, anh quen biết Long Cảnh Sơn thật sao?"
"Đúng vậy. Tôi nghe nói Long Cảnh Sơn là người hung dữ".
"Người có thể khiến Long Cảnh Sơn kính rượu không nhiều, anh Trình đúng là đỉnh ghê".
Bọn Vương Đông lập tức cùng nhau nói.
"Quả thật rất lợi hại".
"Trưởng phòng Trình, anh thật giỏi".
"Trưởng phòng Trình, anh quen thân với Long Cảnh Sơn như vậy, sau này nói anh ta giảm giá cho tôi đi".
Không ít người của bộ phận quan hệ xã hội lúc này cũng bắt đầu nói.
Thời khắc này, Trình Minh Viễn cảm thấy tới lúc mình toả sáng rồi.
Tối hôm nay, anh ta đến đây chính là muốn đợi khoảnh khắc này, anh ta phải nhân lúc bộ phận xã hội đầy đủ người, nhanh chóng thiết lập địa vị của bản thân mới được.
Nhất là khi anh ta nhìn thấy bọn Hứa Mỹ Tình lấy lòng mình, anh ta cảm thấy cực kỳ sảng khoái.
"Chuyện này có là gì đâu. Không thành vấn đề, sau này mọi người cứ nói tên của tôi là được".
Trình Minh Viễn đắc ý cười.
"Trưởng phòng Trình, chúng tôi kính anh một ly nào".
Bọn Vương Đông lại mời rượu.
Sau khi biết Trình Minh Viễn quen thân với Long Cảnh Sơn, bọn họ càng hăng hái hơn nữa.
Cũng có không ít cô gái của bộ phận quan hệ xã hội bắt chuyện với Trình Minh Viễn.
Điều này làm trong lòng Trình Minh Viễn rất sảng khoái.
Trong lúc vô ý, Trình Minh Viễn đã uống quá chén.
"Tên bảo vệ quèn kia!"
Lúc này, Trình Minh Viễn đã tới bên cạnh Trần Thanh, mang theo chút hơi say nói với Trần Thanh: "Tên bảo vệ kia, tao nói cho mày biết, nếu sau này mày muốn yên ổn ở bộ phận quan hệ xã hội, thì bây giờ uống hết chai rượu này cho ông đây".
"Tại sao?", Trần Thanh đáp trả.
"Hự, sau này còn muốn theo ông đây làm việc, thì mày phải uống", Trình Minh Viễn cao giọng nói: "Ông đây nói cho mày biết, mày chỉ là tên bảo vệ quèn mà thôi, còn ông đây là trưởng phòng, muốn đá mày đi lúc nào thì đá. Ông đây thích hành mày lên bờ xuống ruộng thì hành. Cho nên bây giờ, tốt nhất mày nên ngoan ngoãn nghe lời, uống hết cho tao".
"Tôi không định sẽ uống", Trần Thanh trả lời.
"Đừng có cho mày thể diện rồi mà mày còn không nể nha".
"Nếu không uống, có tin bọn tao xử đẹp mày không".
Vương Đông cùng Cao Viễn đập bàn giận dữ chỉ vào mặt Trần Thanh rống lên.
"Hay là để tôi uống giúp Trần Thanh", Hứa Mỹ Tình đứng lên nói.
"Cô đứng qua một bên cho tôi!", Trình Minh Viễn lên giọng nói.
Phụt!
Sau đó, anh ta nhổ một ngụm nước bọt vào ly rượu của mình rồi nói với Trần Thanh: "Bây giờ, tao cho mày cơ hội cuối cùng để uống hết ly rượu này. Nếu như không, ông đây có hàng trăm cách làm tên bảo vệ quèn nhà mày không yên ổn được đấy".
Chương 99: Trưởng phòng Trình thật là man
Đám người Hứa Mỹ Tình nhìn thấy Trình Minh Viễn đột nhiên đi đến đây thì chau mày lại.
Họ thực sự không ngờ rằng anh ta lại ghê tởm đến vậy, còn chưa được thăng chức trưởng phòng mà mới uống có mấy ly rượu đã ra dáng lãnh đạo rồi.
“Trưởng phòng Trình, anh ngầu lắm!”
“Tên bảo vệ quèn, uống đi! Nếu không uống thì sau này mày đừng mong trụ lại được ở bộ phận quan hệ xã hội này”.
Vương Đông và Cao Viễn cũng hùa theo.
Trình Minh Viễn mặt đỏ bừng bừng, nhìn Trần Thanh rồi nói một cách đắc ý: “Tên bảo vệ quèn này, tao đếm đến ba, nếu mày không uống thì đừng trách tao không khách khí”.
Trình Minh Viễn được hùa theo đến phổng cả mũi, lại thêm tác dụng của cồn rượu nên anh ta càng muốn áp chế Trần Thanh hơn.
Ý đồ của anh ta rất đơn giản, anh ta chỉ cần khiến cho Trần Thanh mất mặt là được.
“Trình Minh Viễn, anh quá đáng lắm rồi đấy”, Hứa Mỹ Tình nói.
“Quá đáng quá đi mất!”
“Không ngờ anh lại là loại người như vậy, Trần Thanh đừng có nghe lời anh ta nói”.
Các nhân viên nữ bên cạnh hùa nhau nói.
Các cô đứng bên cạnh đều bất bình lên tiếng nhưng Trình Minh Viễn cũng chẳng quan tâm.
“Uống!”
Trần Minh Viễn nhìn chằm chằm Trần Thanh: “Nếu mày không uống thì chính là không nể mặt tao đấy. Tao nói cho mày biết, tao rất thân với Long Cảnh Sơn, nếu mày không nể mặt tao thì tối nay tao sẽ khiến mày không thể bước ra khỏi đây”.
Trần Thanh nhìn vẻ mặt ấy của Trình Minh Viễn thì cười nhạt.
Trình Minh Viễn hùng hổ dọa người thế thì anh lại càng không muốn giữ thế diện cho anh ta.
Rầm!
Đúng lúc Trần Thanh vừa định ra tay thì cửa phòng SVIP bị người ta đẩy mạnh ra.
Tất cả sự chú ý của mọi người đều dồn cả về phía cánh cửa đó.
Họ nhìn thấy một người trung niên đầu trọc lốc, bước chân thì lảo đảo đang đứng trước cửa.
Khi họ nhìn sang thì người đó ợ lên một cái.
Rồi ông ta nhìn chằm chằm vào đám người Hứa Mỹ Tình.
“Giám đốc Trương, chúng ta đi nhầm phòng SVIP rồi, quay lại thôi”.
Lúc này, có một người chạy đến đỡ lấy ông ta rồi nói.
Giám đốc Trương hất văng tay người đó ra rồi nở một nụ cười thô tục: “Tôi không đi nhầm, chỗ này toàn gái xinh thế này, tôi muốn các cô ấy phục vụ mình”.
Giám đốc Trương vừa nói vừa lung lay cơ thể béo ục ịch của mình tiến lại gần.
Ông ta đi đến phía cạnh bàn, sau khi nhìn thấy đám người Hứa Mỹ Tình thì lại càng tỏ ra dâm dê hơn.
“Các người đều là ‘gái’ phục vụ đúng không, đến uống rượu với ông đây rồi ông đây sẽ thưởng cho”.
Giám đốc Trương vừa nói vừa mở túi tiền ra rồi rút ra một tập tiền.
Bịch!
“Chó má, có tiền là giỏi à, cút ra cho tôi”.
Trình Minh Viễn tức giận đứng bật dậy đập bàn rồi mắng.
Giám đốc Trương thấy Trình Minh Viễn như vậy thì cầm tiền quăng vào mặt anh ta rồi nói: “Vẫn chưa đủ tiền sao? Tôi còn rất nhiều, chỉ cần các cô em này uống rượu với tôi là được”.
Trình Minh Viễn bị ném tiền vào mặt như thế thì tức giận bừng bừng.
Anh ta lao thẳng ra: “Cùng đánh ông ta một trận cho tôi”.
Vừa nói xong Trình Minh Viễn đã vung nắm đấm vào mặt giám đốc Trương.
“Đánh hắn!”
“Dám đến đây khoe khoang, có tiền thì giỏi lắm sao. Đánh đi!”
Vương Đông và Cao Viễn dưới tác động của cồn rượu đã xông cả vào giúp đỡ.
Aiya! Aiya!
Rất nhanh sau thì giám đốc Trương và đám đàn em đã bị đánh đến kêu cha gọi mẹ.
“Cút!”
Trình Minh Viễn đánh đủ rồi thì chỉ thẳng vào mặt giám đốc Trương nói: “Mẹ mày, cút ra thật xa cho tao!”
Giám đốc Trương bị đánh đến bầm dập mặt mày đứng lên nói: “Cái đệt, mày được đó, cứ đợi đấy cho tao”.
“Ông đây sợ mày chắc? Tao nói cho mày biết, tao quen với Long Cảnh Sơn, ở đây anh ta là to nhất”, Trình Minh Viễn nói một cách khoa trương.
Giám đốc Trương liếc anh ta một cái rồi dẫn theo đám đàn em rời khỏi.
“Trưởng phòng Trình, ngầu lắm”.
“Thật là man”.
Đám Cao Viễn lại tiếp tục nịnh hót.
“Tất nhiên rồi!”
Trình Minh Viễn nói một cách kiêu ngạo.
Rồi anh ta quay sang nhìn mọi người ở đây với vẻ đắc ý: “Có nhìn thấy không? Muốn đối đầu với tôi thì chỉ có kết cục như vậy thôi”.
Cuối cùng anh ta nhìn về phía Trần Thanh như mang theo ý cảnh cáo.
Trần Thanh thấy anh ta ra vẻ như thế thì lắc đầu một cách bất lực.
Đám Hứa Mỹ Tình cũng thấy vậy, nhưng họ không có cách nào để phản bác lại được. Họ đều biết Trình Minh Viễn ở Nam Hải này là một người có ô dù, trong nhà có người làm chức vụ cao ở công ty.
Anh ta ra vẻ như thế thì mọi người cũng đành mặc kệ.
Giám đốc Trương bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập quay lại phòng SVIP.
Vừa vào đến phòng, ông ta đã mắng: “Mẹ nó, tên nghiệt chủng đó ra tay ác thật”.
“Giám đốc Trương, là ai đã đánh ông đến mức này thế?”
Lúc này, một người thanh niên ngồi ở giữa phòng, trái ôm phải ấp hai người đẹp hỏi.
“Cậu cả, chỗ này của cậu không ổn lắm, chuyện đầu tư tôi còn phải suy nghĩ thêm. Cậu có biết lúc nãy tôi đi nhầm phòng SVIP...”.
Giám đốc Trương kể lại toàn bộ câu chuyện lúc nãy.
“Đúng rồi, anh ta nói mình rất thân với Long Cảnh Sơn, tìm ai đến anh ta cũng không sợ”.
Cuối cùng ông ta còn nói thêm một câu.
Người trẻ tuổi đó nghe được lời này thì lạnh giọng hỏi Long Cảnh Sơn đang rót rượu bên cạnh: “Thân với cậu sao?”
Long Cảnh Sơn nhìn ánh mắt ấy của người trẻ tuổi này thì bị dọa thay đổi sắc mặt, anh ta lắc đầu nguầy nguậy: “Cậu cả, tôi không quen anh ta, chỉ là tôi thấy anh ta tiêu nhiều tiền lại còn hay đến đây cho nên mới giữ thể diện cho anh ta mà kính anh ta một ly thôi”.
“Anh ta có lai lịch thế nào?”, cậu cả lạnh lùng hỏi.
“Chỉ là trưởng phòng của một công ty thôi”, Long Cảnh Sơn nói: “Hình như trong nhà có ô dù, nhưng cũng không phải to lớn gì cho lắm”.
“Mẹ nó, mặc kệ anh ta là ai, dám đánh bị thương khách của cậu cả đây thì tôi sẽ không tha cho hắn”.
Người trẻ tuổi đó đứng lên rồi nói: “Giám đốc Trương, ông cứ yên tâm, tôi sẽ đòi lại công bằng cho ông rồi khiến cho đám cô gái xinh đẹp đó “phục vụ” ông uống rượu, nếu ông ưng ai thì ngủ với người đó, có chuyện gì xảy ra thì tôi chịu trách nhiệm”.
“Cậu cả, thật sao?”, giám đốc Trương cười rộ lên.
“Tất nhiên rồi”, người trẻ tuổi đó nói một cách ngông cuồng: “Ông cũng không xem xem đây là địa bàn của ai. Đi thôi!”
Vừa nói dứt lời thì cậu cả đã tự mình dẫn đường đi trước, Long Cảnh Sơn và giám đốc Trương vội chạy theo sau.
Long Cảnh Sơn thầm nghĩ trong lòng, tên Trình Minh Viễn này đúng thật là không muốn sống nữa rồi, đắc tội với ai không đắc tội mà lại dây vào cậu cả này.
Lại còn dám đánh khách của cậu cả nữa chứ, đúng là tự mình tìm đường chết mà.
Phòng SVIP bên này.
Trình Minh Viễn vẫn đang chém gió ầm ầm.
Anh ta có thể chém gió về chuyện đánh người ban nãy cả đời không dừng được mất.
Hơn nữa, anh ta nghĩ đám người Hứa Mỹ Tình chắc chắn phải cảm kích anh ta lắm.
“Chị Mỹ Tình, chúng mình cũng ăn no rồi, hay là đi về trước đi”.
Trần Thanh cũng không chịu được nữa, anh nói: “Đúng thế. Tôi ăn no rồi, chúng ta về trước đi”.
Cũng không còn sớm nữa.
Trần Thanh vừa đề nghị như vậy thì mọi người đều đồng ý.
Trình Minh Viễn đập bàn nói: “Ai cho các người đi? Ông đây còn chưa bảo giải tán mà”.
“Nếu cậu muốn cút thì tự mình cút đi thôi!”
Trình Minh Viễn chỉ thẳng vào Trần Thanh rồi nói: “Dù gì cậu cũng chỉ là một tên bảo vệ quèn thôi, sớm muộn gì cũng bị đuổi khỏi bộ phận quan hệ xã hội.”
“Haha, cút đi”.
“Trưởng phòng Trình bảo cậu cút đi đấy!”.
Vương Đông và Cao Viễn nhìn anh một cách khinh thường rồi nói.
Vốn dĩ Trần Thanh chỉ là một tên bảo vệ quèn, thế mà lại có thể vào được bộ phận quan hệ xã hội cho nên họ đều khinh thường anh. Hôm nay, anh lại còn được chị em trong phòng yêu thích như vậy nữa cho nên trong lòng họ đều thấy khó chịu với Trần Thanh.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là Trần Thanh không giữ thể diện cho Trình Minh Viễn chút nào, đây chính là điều khiến cho Trình Minh Viễn khó chịu nhất.
Chương 100: Cậu cả Nam Hải
“Trưởng phòng Trình, giờ cũng không còn sớm nữa. Chúng tôi cũng dùng bữa xong rồi nên xin phép đi về trước”.
Hứa Mỹ Tình đứng dậy nói.
Hứa Mỹ Tình cảm thấy mình đang nghĩ cho Trình Minh Viễn vì anh ta vừa đi công tác về, có lẽ chưa biết được sự lợi hại của Trần Thanh.
Nếu như có đánh nhau thật thì Trình Mình Viễn cũng đánh không lại.
“Cô như vậy là đang làm tôi mất mặt đấy”.
Khuôn mặt Trình Minh Viễn đỏ bừng lên, nói: “Nếu như ai trong số các người đi cùng cậu ta thì chính là không nể mặt tôi đây. Sau này, các người còn ở bộ phận quan hệ xã hội thì đừng trách tôi sao không khách khí, các người tự mình suy nghĩ đi”.
Nghe Trình Minh Viễn nói vậy, mọi người đều vô cùng khó xử, đồng thời cũng cảm thấy khá khó chịu. Trình Mình Viễn đúng là đang cậy thế hiếp người nhưng bọn họ lại không thể làm gì anh ta được. Trong tất cả những người được chọn làm trưởng phòng thì Trình Minh Viễn chính là người có tiềm năng nhất vì vậy mọi người không muốn đắc tội với anh ta.
“Chúng ta đi thôi, đừng để ý đến anh ta làm gì”.
Trần Thanh nói với đám người Hứa Mỹ Tình: “Tôi bảo đảm rằng anh ta chắc chắn sẽ không làm khó được mọi người đâu”.
“Mẹ kiếp, mày chỉ là một tên bảo vệ quèn thì có thể đảm bảo cái đếch gì chứ”, Trình Minh Viễn chửi rủa: “Nếu ai dám bước ra khỏi đây thì đừng trách tôi gọi Long Cảnh Sơn tới ”.
Nhắc đến Long Cảnh Sơn thì vẻ mặt đám người Hứa Mỹ Tình đều biến sắc, lộ ra vẻ lo lắng.
Dù sao thì đây cũng là địa bàn của Long Cảnh Sơn.
Ầm!
Trình Minh viễn vừa dứt lời thì đột nhiên cửa phòng SVIP bị ai đó đẩy bật ra.
Mọi người đều nhìn về đó thì thấy Long Cảnh Sơn đang bước vào với vẻ mặt ảm đạm.
Nhìn thấy Long Cảnh Sơn đi vào thì đám người Hứa Mỹ Tình thầm hoảng hốt, lẽ nào là Trình Minh Viễn gọi Long Cảnh Sơn đến để đối phó với Trần Thanh sao?
Trình Minh Viễn nhìn thấy Long Cảnh Sơn xuất hiện thì đắc ý nói: “Giám đốc Long, anh đến thật đúng lúc. Ở đây có một tên bảo vệ quèn không biết điều, anh giúp tôi dạy dỗ cậu ta đi”.
Bốp!
Trình Minh Viễn vừa dứt lời thì bị Long Cảnh Sơn bước tới cho một đấm vào mặt.
“Long Cảnh Sơn, tại sao mày đánh ông đây?”
Trình Minh Viễn giận dữ nói.
“Mẹ mày! Muốn đánh thì phải đánh cái tên nhóc có mắt mà như mù là mày mới đúng”.
Long Cảnh Sơn vừa nói vừa ra đòn đấm đá Trình Minh Viễn.
Hả!
Nhất thời, người trong phòng SVIP vẫn chưa hiểu được chuyện này rốt cuộc là như thế nào.
“Giám đốc Trương, còn ai đánh ông nữa. Ông hãy nói với tôi”.
Lúc này, một thanh niên trẻ dẫn giám đốc Trương bước vào hỏi.
“Vẫn còn vài thằng nữa”.
Giám đốc Trương chỉ về phía bọn Vương Đông và Cao Viễn.
“Đánh cho tôi!”
Tên thanh niên nhìn đám người bên cạnh mình nói.
Hắn ta vừa ra lệnh thì một đám người lập tức xông lên lôi bọn Vương Đông ra đánh một trận tới tấp.
Đám người Trình Minh Viễn bị đánh nhưng Trần Thanh lại không hề có ý định giúp đỡ, với thái độ lúc nãy của bọn họ thì Trần Thanh cảm thấy mình không ra tay là tốt lắm rồi.
Anh cảm thấy bộ dạng bây giờ của bọn Trình Minh Viễn đúng là tự làm tự chịu.
Tên thanh niên tiến vào tìm cho mình một chỗ rồi ngồi xuống, sau đó hắn ta ra vẻ ngạo mạn mà nhìn về phía đám người Hứa Mỹ Tình.
Lúc nhìn bọn cô thì trên khóe môi hắn ta lộ ra một nụ cười nhạt.
Mà lúc này Trình Minh Viễn cũng đã nhìn rõ tên thanh niên này, anh ta liền vội vàng cầu xin tha thứ: “Anh Long, đừng đánh nữa. Tôi cầu xin anh đừng đánh nữa, xin anh đừng đánh nữa. Cậu cả, cậu là người rộng lượng, cậu bỏ qua cho tôi đi”.
“Là hắn ta!”
Sắc mặt Hứa Mỹ Tình trầm xuống nói.
“Ai vậy?”
“Rất lợi hại sao?”
Đám người Hồ Tiểu Nhạc hỏi.
“Cậu cả Nam Hải”, Hứa Mỹ Tình nghiến răng nói.
“Cậu cả Nam Hải sao?”
“Hắn ta chính là Cậu cả Nam Hải sao?”
“Mẹ ơi, phải làm sao đây!”
Vẻ mặt của đám người ở bộ phận quan hệ xã hội không khỏi biến sắc.
Bọn cô đã nghe qua danh tiếng của cậu cả Nam Hải rồi, hơn nữa còn biết rằng nhân vật hàng đầu này cũng chính là người tàn bạo nhất. Hình như bố hắn ta là ông lớn của thế giới ngầm, còn hắn ta chính là cậu ấm quyền lực. Ở đất Nam Hải này, hắn ta được gọi là “Cậu cả Nam Hải”.
Dù sao thì đắc tội đến hắn ta chắc chắn sẽ phải nhận hậu quả khôn lường.
“Chị Mỹ Tình, chúng ta phải làm sao đây?”
“Chúng ta sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Hắn ta sẽ làm gì chúng ta đây?”
Đám người ở bộ phận xã hội vô cùng hoang mang hỏi.
Hứa Mỹ Tình hít một hơi thật sâu rồi nói.
“Xem tình hình rồi tính tiếp”.
Trái lại, Trần Thanh lại nói với bọn họ: “Các cô không cần phải lo lắng. Có tôi ở đây, tôi sẽ không để các cô xảy ra chuyện gì đâu”.
“Trần Thanh, cậu tuyệt đối đừng có càn quấy”, Hứa Mỹ Tình cảnh cáo Trần Thanh: “Đắc tội với hắn ta sẽ không có kết cục tốt đâu”.
“Đúng vậy, có cậu cũng không giải quyết được đâu”.
“Cậu cả Nam Hải rất đáng sợ đấy”.
“Tôi nghe nói là lúc trước, trong quán bar có người đã mời người phụ nữ của hắn ta uống rượu, hắn ta liền cắt phăng “thằng em” của kẻ đó vứt xuống sông”.
“Tôi còn nghe nói rằng hễ hắn ta nhìn ai không thuận mắt thì lập tức ném người đó xuống sông làm mồi cho cá ăn”.
Những người xung quanh Trần Thanh càng nói càng lo lắng.
“Đủ rồi!”, lúc này cậu cả nói.
Hắn ta vừa nói xong thì bọn Long Cảnh Sơn liền dừng tay lại.
“Giám đốc Trương, ông xem thích cô nào thì cứ nói với tôi, tôi cho cô ta uống rượu cùng ông”.
Cậu cả nhìn Giám đốc Trương đứng bên cạnh cười nói.
Giám đốc Trương đảo mắt nhìn một lượt rồi cười to nói: “Có thể chọn hết được không?”
“Đương nhiên là được!”, vẻ mặt cậu cả vô cùng đắc ý nói.
Sau đó, hắn ta chỉ vào đám người Hứa Mỹ Tình nói: “Nếu hôm nay, các cô muốn an toàn rời khỏi đây, thì lập tức qua uống rượu cùng giám đốc Trương. Chỉ cần giám đốc Trương vui vẻ thì lúc đó các cô muốn bao nhiêu tiền cũng có. Nhưng ngộ nhỡ làm giám đốc Trương đây không vui thì đừng trách sao tôi không khách khí”.
Giám đốc Trương nghe thấy những lời này thì cười vô cùng đắc ý: “Tất cả qua đây đi, chỉ cần tôi vui vẻ thì tiền bạc không thành vấn đề”.
Đám người Hứa Mỹ Tình và Hồ Tiểu Nhạc thấy tình hình như thế này thì đều sợ hãi.
“Đừng sợ, đi theo tôi!”
Lúc này, Trần Thanh nhìn bọn họ và nói.
“Đi theo cậu ư?”
“Cậu không sợ sao?”
“Trần Thanh, có thể đi thật sao?”
Người xung quanh Trần Thanh thì thầm hỏi.
“Ừm”, Trần Thanh nghiêm túc gật đầu: “Có tôi ở đây, các cô nhất định sẽ không sao cả. Đi thôi!”
Nói xong thì Trần Thanh chuẩn bị dẫn bọn họ rời khỏi đây.
Lúc này, cả đám đều đi theo Trần Thanh.
Nhưng Trần Thanh chưa đi được mấy bước thì Long Cảnh Sơn đã dẫn người chặn bọn họ lại.
“Mẹ nó! Không nghe thấy lời ông đây nói hả? Ông đây muốn các cô qua đây tiếp rượu cơ mà”, cậu cả Nam Hải đập bàn nói: “Các cô đi theo hắn là có ý gì hả?”
“Còn mày nữa, mày dám dẫn người phụ nữ của ông đây đi sao, mày chán sống rồi phải không?”
Cậu cả chỉ vào Trần Thanh vô cùng phẫn nộ chửi rủa.
Long Cảnh Sơn nhìn chằm chằm vào Trần Thanh rồi lạnh lùng nói: “Mày có thể cút đi nhưng toàn bộ các cô kia phải ở lại đây”.
“Biến đi!”
Trần Thanh nhìn Long Cảnh Sơn nói.
Sau đó, Trần Thanh nhìn vào cậu cả nói: “Tôi muốn đưa người đi thì ai cũng không cản được!”
“Mẹ nó! Mày cũng gan lắm, trước mặt ông đây mà mày cũng muốn lên mặt sao? Xử đẹp hắn đi!”
Cậu cả Nam Hải bực bội chỉ vào Trần Thanh nói.
Long Cảnh Sơn hắng giọng nói: “Tao đã cho mày cơ hội rồi mà mày lại không biết trân trọng”.
Vừa dứt lời thì anh ta đã thẳng tay đấm về phía Trần Thanh.
Á!
Các nhân viên nữ bên cạnh Trần Thanh hốt hoảng kêu lên.
Vào giây phút này, Trần Thanh là người mà bọn họ tin tưởng nhất, nếu như đến anh cũng bị đánh bại thì bọn họ thật sự không biết phải làm thế nào nữa.