"Ầm...".
Một luồng hơi thở khủng bố phát ra từ trên người Trần Thanh, hơi thở đó thuộc về Thiên tiên đỉnh. Lần trước khi Trần Thanh đột phá lên Thiên tiên Đại thành cũng đã đủ mạnh, lần này lên tới Thiên tiên đỉnh, sức chiến đấu đã tăng lên ít nhất ba lần.
Nếu như gặp một Võ đạo Tông sư như Vân Hạn Lâm thì lại càng dễ dàng chiến đấu.
Biết lúc này chưa phải là thời cơ tốt để củng cố cảnh giới nên Trần Thanh lập tức thu lại, đứng lên.
"Đại ca, anh đột phá rồi", thấy Trần Thanh đứng lên, bọn họ nhanh chóng vây lại.
"May là đột phá", Trần Thanh vẫn còn hơi kích động, lần đột phá này tuy không nằm trong kế hoạch của anh, nhưng con đường tu luyện chính là như vậy, bất cứ khi nào suy nghĩ thông suốt cũng có thể trực tiếp đột phá.
Dù gì chân khí mà Trần Thanh tích lũy cũng đã hoàn toàn đạt tiêu chuẩn, thậm chí còn vượt qua một khoảng lớn.
"Quả thật là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, lão già vừa mới đột phá lên Thiên tiên đỉnh cậu đã lập tức bắt kịp, xem ra không cần đợi lâu, thế gian này lại sắp có thêm một Võ đạo Tông sư rồi", ông cụ Lâu cảm khái nói.
"Cảm ơn ông đã giúp tôi canh giữ", nghe thấy ông cụ Lâu nói vậy, Trần Thanh nhanh chóng chắp tay nói bằng giọng cảm kích.
Tuy anh có một ít mẹo nhỏ, dù cho người đến quấy rối thì cũng sẽ không bị làm phiền, nhưng dẫu sao thì cũng là người ta chủ động đến giúp một tay.
"Thật là, anh mới lớn hơn tôi có vài tuổi, rõ ràng đều là Thiên tiên đỉnh, thế mà còn có thể chém giết Võ đạo Tông sư, thật sự không công bằng chút nào", Lâu Tình Nhi đứng bên cạnh nhịn không được ghen tị nói.
"Cô đừng ủ rũ, dựa vào thiên phú, rất nhanh thôi cô cũng sẽ đạt đến trình độ này của tôi", nghe Lâu Tình Nhi nói vậy, Trần Thanh không nhịn được cười to.
"Đi thôi, chúng ta về nhà trước đã", Trần Thanh cũng không muốn đứng thừ ra ở chỗ này như con khỉ trong vườn thú để mặc cho người khác quan sát.
Lữ Đại Vĩ đến tận bây giờ còn chưa xuất hiện, chắc chắn là không đến.
Cùng với biểu hiện của Lữ Đại Vĩ hôm nay, Trần Thanh bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Sợ là hôm đó ông ta đồng ý quyết đấu cũng vì tranh thủ cho bản thân một chút thời gian chuẩn bị kỹ càng trước khi chạy trốn.
Có khi tất cả sản nghiệp của Lữ Đại Vĩ ở thành phố Long Hải đều đã bị bán mất, lần này muốn tìm ông ta lại không dễ dàng rồi.
Chỉ là qua vụ việc này, Trần Thanh càng nhìn Lữ Đại Vĩ không thuận mắt.
Một võ giả mà không có ý chí dũng cảm tiến về phía trước thì đừng mong thực lực của mình sẽ tiến bộ. Hơn nữa loại người này cũng không xứng làm đối thủ của anh.
Nghe Trần Thanh nói quay về, bọn họ cũng không phản đối, cho nên mọi người cùng nhau xuống núi.
Vốn là muốn ngăn Trần Thanh lại, gần giống với cách làm của anh, nhưng kết quả Trần Thanh không những không ngừng lại mà còn trực tiếp đi thẳng, điều này khiến họ thoáng thất vọng, nhưng cũng không dám thật sự ngăn cản.
Qua chuyện lần này, tên tuổi của Trần Thanh ở thành phố Long Hải hoàn toàn vượt lên, một ít thế lực đã bắt đầu điều tra anh, biết được Trần Thanh thống nhất cả một thế giới ngầm ở thành phố Nam Hải, san bằng Vân Hải, giờ đây lại tới Long Hải chém giết, dọa lùi cả Võ đạo Tông sư.
Có thể nói hiện giờ Trần Thanh đã thật sự là người đứng đầu cả Tam Hải.
Thông qua một chút hành động của anh thì biết Trần Thanh vô cùng bênh vực người của mình.
Vì thế những thế lực kia đều nhanh chóng điều tra kỹ càng Trần Thanh, cả những người xung quanh anh nữa, nếu ai chọc đến vị chủ nhân đó, tuyệt đối không được làm liên lụy đến thế lực nơi này.
Trần Thanh hiển nhiên không biết những chuyện này, cho dù biết thì anh cũng mừng thầm, đỡ có một vài con ruồi tự cho là mình tài giỏi chạy đến phá rối, làm phiền người khác.
Mấy ngày sau quả thật nhàn rỗi hơn không ít, chẳng có chuyện gì làm, Trần Thanh hàng ngày tu luyện, rồi chỉ dẫn đám người Tật Phong, đồng thời cả Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng cũng đều có tiến bộ rất lớn.
Lúc vừa mới bắt đầu, bọn người Tật Phong còn có thể dựa vào kinh nghiệm chiến đấu phong phú để Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng hoàn toàn không đụng được đến mình, nhưng thiên phú của hai người kia lại đáng sợ vô cùng, chỉ mới mấy ngày mà đã thông hiểu quy luật chiến đấu.
Tu vi võ đạo của bọn Tật Phong lại không bằng hai người Nam Cung Yến, thời gian dài về sau thì mấy người bọn họ bị hành đến thê thảm, dù gì thì Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng cũng đều tiếp thu nhanh đến bất ngờ. Cuối cùng thì không còn ai dám đánh nhau với hai người bọn họ nữa.
Dĩ nhiên Trần Thanh đã trở thành người huấn luyện, dựa vào thực lực của anh thì không gì là không được, chỉ là Trần Thanh lại không muốn ra tay.
Cuối cùng, hai cô gái cảm thấy nhàm chán, mà Lâu Tình Nhi lại chủ động xin đi giết giặc, muốn giúp đỡ các cô luyện tập, từ đó Trần Thanh mới thoát khỏi biển khổ.
Ba cô gái ngày ngày cùng nhau tập luyện, cùng nhau thảo luận về võ đạo, dưỡng da, đồ trang điểm... Ngược lại làm cho quan hệ giữa bọn họ càng thêm thân mật.
Còn về ông cụ Lâu, hôm đó vốn dĩ định dẫn Lâu Tình Nhi rời đi, nhưng sau khi thấy Trần Thanh bày ra một ít thân pháp, ông ta lập tức bị hấp dẫn, quyết định ở lại.
Đương nhiên điều này cũng nằm trong kế hoạch của Trần Thanh.
Tuy hiện giờ thủ hạ dưới trướng anh vô cùng đông đảo, nhưng có rất ít người thực lực đủ mạnh, ông cụ Lâu tuy tuổi đã cao nhưng thực lực cũng không hề kém, Tiên thiên đỉnh, sức mạnh thế này cũng đủ làm kinh sợ cả một thành phố.
Vi thế nên Trần Hạo mới nghĩ mọi cách để giữ ông cụ Lâu lại, cứ như vậy thì dù cho anh có việc phải rời đi, những người kia, ngoại trừ Võ đạo Tông sư ra, không một ai có thể đến đây kiếm của hời.
Cũng chính hôm ấy, Trần Thanh đề nghị muốn dẫn bọn họ ra ngoài ăn cơm, tuy là có hơi đột ngột nhưng cũng không ai nói gì.
Địa điểm ăn cơm được đặt ở nhà hàng Yến Tân, tòa nhà cao nhất của thành phố Long Hải. Nhà hàng này không có sao nào, nhưng lại là nơi cao cấp nhất nơi này, bởi vì... nhà hàng này được đặt ngay vị trí trọng điểm của Long Hải, tòa nhà chọc trời Yến Tân.
Tại tầng cao nhất của nhà hàng có thể quan sát rõ toàn bộ thành phố, phong cảnh có thể nói là đẹp không sao tả xiết, là thánh địa của nhiều du khách đến tham quan Long Hải.
Phòng ăn bàn tròn của nhà hàng Yến Tân nổi tiếng là đắt tiền, những nguyên liệu dùng để nấu ăn toàn bộ đều tươi mới nhất, rất nhiều loại bình thường khó mà tìm được thì ở đây đều có.
Chỉ là đắt như vậy, không phải ai cũng đủ tiêu chuẩn vào ăn, nếu không phải có chức quyền, hoặc triệu phú thì dù cho có tiền cũng không vào được tới cửa.
"Em sớm đã nghe danh tiếng của phòng ăn bàn tròn, chẳng qua không có cơ hội đến thử, không ngờ hôm nay lại được thực hiện", Tuyên Hoàng vô cùng vui vẻ, ngồi trên xe mà phấn khởi không thôi, liên tục nắm lấy Trần Thanh hỏi này hỏi nọ.
"Được rồi cô chủ của tôi ơi, có thể thu lại chút không, cứ như là chưa từng được ăn cơm không bằng", thấy bộ dáng đó của Tuyên Hoàng, Trần Thanh thật sự không nhịn được nữa, bất đắc dĩ nói.
"Anh mới chưa từng ăn cơm ấy, hừ, không nói được thì đừng nói, thật là", bị Trần Thanh nói như vậy, Tuyên Hoàng lập tức không làm gì nữa, hầm hừ quay đầu sang chỗ khác.
Chỉ là rất nhanh sau đó đã chuyển mục tiêu sang người Nam Cung Yến và Lâu Tình Nhi, líu ra líu ríu hỏi.
Chương 497: Tường cao chót vót
Rất nhanh chiếc xe đã chạy đến cửa chính khách sạn, cũng không phải là có thể đi thẳng vào khách sạn Yến Tân này được, mà cổng lớn nằm tách biệt, toàn bộ đều bị tường cao lấp kín che chắn, thế giới ngoài tường và thế giới trong tường hoàn toàn tách rời.
Cổng lớn cao ít nhất là năm mét, làm bằng gỗ nặng nề, cực kì có cảm giác năm tháng lắng đọng.
Khi xe của mấy người Trần Thanh lái đến cổng lớn, cánh cổng nặng nề tự động mở ra, phát ra một tiếng vang trầm thấp.
"Đây là… Đây là ai cũng có thể đi vào sao?”, thấy xe của bọn họ đi tới mà cánh cổng trực tiếp mở ra, Lâu Tình Nhi lập tức mở to hai mắt nhìn, tò mò hỏi.
Còn Tuyên Hoàng ở bên cạnh cũng bày vẻ mặt hiếu kì.
"Có lẽ đây cũng là một trong những nguyên nhân để bọn họ có thể trở thành khách sạn số một đi”, Trần Thanh mỉm cười, đáp lại.
Chắc chắn là không phải rồi, bởi vì anh đã bảo Tăng Kim Lai hẹn trước, mà biển số xe của bọn họ chính là giấy thông hành tốt nhất.
Đến bãi đỗ xe bên ngoài khách sạn, bọn họ vừa đỗ xong, đã có tài xế của khách sạn lái xe điện ngắm cảnh màu xanh lá bảo vệ môi trường tới trước mặt, hiển nhiên là đón bọn họ vào khách sạn.
Lên xe ngắm cảnh, trên đường đi, Trần Thanh có ấn tượng rất tốt với khách sạn này, bởi vì từ khi anh vào đây, chưa hề nhìn thấy một chỗ nào không sạch sẽ cả, anh không nhịn được nhìn đế giày của mình, quả nhiên, thế mà vô cùng sạch sẽ.
Trần Thanh nhớ lại, lúc bọn họ xuống xe, đúng là có cảm giác dưới lòng đất chấn động, chắc hẳn là từ lúc bọn họ xuống xe đã bắt đầu làm sạch đế giày của bọn họ rồi.
Cách hoạt động của khách sạn này đúng là vô cùng thân thiện với người dùng, cũng không khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
"Đại ca, khách sạn này được đấy chứ, ai lại có năng lực xây được một khách sạn như thế?”, Tật Phong không nhịn được tò mò hỏi.
"Tổng giám đốc của khách sạn này tên là Phương Minh Sinh, mặc dù là ông trùm trang sức, nhưng ông ấy cũng không phải một nhân vật đơn giản, chỉ cần nhìn khách sạn này là biết, nếu như ông ấy chuyển sang ngành nghề khách sạn, chỉ sợ toàn bộ việc làm ăn của các khách sạn ở thành phố Long Hải đều bị ông ấy quét sạch”, Nam Cung Yến mở miệng giải thích.
"Chị, Phương Minh Sinh này là ông chú lần trước xuất hiện ở lễ mừng thọ của ông nội thứ hai chúng ta sao?”, Nghe thấy Nam Cung Yến nói vậy, Tuyên Hoàng lập tức nhớ tới Phương Minh Sinh lúc ấy xuất hiện ở buổi lễ.
"Không sai, Phương Minh Sinh này chính là ông chú đó”, nghe thấy Tuyên Hoàng hỏi, Nam Cung Yến lập tức che miệng cười khẽ.
Nếu Phương Minh Sinh biết Tuyên Hoàng gọi ông ấy như vậy, không biết sẽ có vẻ mặt gì nữa.
"Em vẫn luôn tò mò, vì sao Phương Minh Sinh này lại gọi em là cô cả? Còn cả Đổng Thiên Hải kia nữa”, Tuyên Hoàng đột nhiên nghĩ đến một việc, lúc này quay đầu nhìn về phía Trần Thanh, hỏi.
"Sao mà anh biết được, em phải hỏi bọn họ mới đúng chứ, nhìn anh làm gì”, thấy Tuyên Hoàng đột nhiên nhìn mình, Trần Thanh không nhịn được trêu chọc.
"Ha ha!”, Tuyên Hoàng lại nở nụ cười kì quái.
Sao cô ấy có thể không biết, chỉ sợ những người này là do Trần Thanh gọi tới làm chỗ dựa cho mình, chỉ là anh không thừa nhận mà thôi.
"Các vị khách quý, chào mừng đã đến với khách sạn Yến Tân, xin mời các vị đi theo tôi”, lúc mấy người Trần Thanh đi vào cửa khách sạn, một người đàn ông trung niên mặc âu phục giày da ra đón, mở miệng nói.
"Đi thôi”, Trần Thanh dẫn mọi người xuống xe, dưới sự dẫn đường của người đàn ông, bọn họ đi thang máy ngoài trời lên nhà hàng xoay tròn ở tầng cao nhất.
Thang máy này hoàn toàn trong suốt, ở trong thang máy có thể nhìn ra bên ngoài, khi đi lên cao, có thể thu hết toàn bộ khung cảnh thành phố Long Hải vào mắt, một vẻ đẹp khác thường.
Rất nhanh, thang máy đã đi lên nhà hàng xoay tròn ở tầng cao nhất. Nhà hàng xoay tròn này cũng không ở bên trên tòa nhà khách sạn, mà là ở trên một kiến trúc vươn ra một đoạn trên tầng cao nhất, ở đó ngoại trừ sàn nhà ra thì tường xung quanh cũng là trong suốt, nhìn qua có một vẻ đẹp mộng ảo.
Sở dĩ gọi là nhà hàng xoay tròn, là bởi vì sảnh của nhà hàng này không phải là cố định, mà luôn xoay tròn, trong vòng thời gian nửa tiếng, có thể khiến khách hàng ăn cơm ở đây nhìn thấy hết toàn bộ thành phố Long Hải.
Đợi đến khi mấy người Trần Thanh đến nhà hàng, mới phát hiện đã có không ít người ăn cơm trong này rồi, điều này khiến bọn họ cảm thấy khó hiểu, bây giờ là buổi sáng, lại có nhiều người tới ăn cơm như vậy, thật sự là rảnh rỗi không có chuyện gì làm mà.
Mặc dù trong lòng đều châm chọc như thế, nhưng bọn họ cũng không nói ra, dù sao, bọn họ cũng là người rảnh rỗi không có chuyện để làm, sao phải chó chê mèo lắm lông.
"Trần Thanh, sao đột nhiên anh lại muốn tới chỗ này ăn cơm?", Nam Cung Yến có chút hiếu kì, nhỏ giọng hỏi Trần Thanh.
"Tính toán thời gian, chỉ sợ chúng ta ở không được bao lâu đã phải trở về, anh đã sớm nghe nói đến tên tuổi của nhà hàng này rồi, nhưng vẫn luôn không tìm được cơ hội, vừa vặn hôm nay rảnh rỗi, liền đặt trước ở đây”, Trần Thanh ghé vào bên tai Nam Cung Yến, khẽ nói.
"Nhiều người đang nhìn đấy”, hô hấp của Trần Thanh phả lên tai, khiến tai cô lập tức đỏ bừng, trong lòng sinh ra một cảm giác kì lạ, nhanh chóng đẩy Trần Thanh ra.
Dưới sự hướng dẫn của phục vụ khách sạn, mấy người Trần Thanh đi tới vị trí hoàng kim của nhà hàng xoay tròn, ở chỗ này có thể nhìn thấy hết toàn bộ thành phố Long Hải mà không hề bị che chắn, phong cảnh chắc chắn là tốt nhất.
Đương nhiên, cũng đắt nhất.
Vừa ngồi vào vị trí, tất cả mọi người cũng không vội chọn món ăn, mà thưởng thức cảnh đẹp của thành phố Long Hải trước, mặc dù bây giờ là ban ngày, nhưng vẫn nhìn thấy cực kì rõ ràng.
"Ông chủ này đúng là một nhân tài, khách sạn kiểu này, nhà hàng kiểu này, khách sạn cao cấp quốc tế có khi còn không bằng”, Hắc Kiện đẩy cặp kính trên sống mũi lên, không nhịn được mở miệng khen ngợi.
"Được rồi, mọi người xem muốn ăn cái gì đi?”, đợi đến khi người phục vụ mang menu tới, Trần Thanh bảo mọi người gọi món ăn, mà anh thì bắt đầu nhìn xung quanh.
Ngay lúc này, một vị khách nữ đột nhiên đi tới, trong tay có một bó hoa hồng, đi về phía bàn của mấy người Trần Thanh.
Mọi người còn đang thấy khó hiểu, chỉ thấy người này đưa bó hoa hồng trong tay đến trước mặt Nam Cung Yến.
Nam Cung Yến vô cùng khó hiểu, nhưng vẫn nhận lấy, dù sao chỉ là một người phụ nữ thôi, sẽ không có chỗ nào không ổn.
Thế nhưng việc sau đó lại làm cho cô ngây ra, bởi vì bắt đầu có người đến tặng hoa liên tục, Nam Cung Yến cũng chỉ có thể bị động nhận hoa, cuối cùng, đồ ăn còn chưa lên, bên trên bàn đã bày đầy hoa hồng rồi.
Ngay lúc này, mái vòm vốn đang vô cùng trong suốt sáng sủa đột nhiên tối sầm lại, hiển nhiên, lớp kính trong suốt này được làm từ chất liệu có thể thay đổi được, nếu không chỉ trong suốt đơn giản thì quá mức đơn điệu.
Toàn bộ đại sảnh sáng đèn, ấm áp mà lãng mạn, trong phòng có đầy màn hình LED, phía trên là những bức ảnh đẹp đẽ ngọt ngào, chỉ là nhân vật nam nữ chính đều không để lộ mặt.
"Chị, đây là... Những bức ảnh phía trên không phải là chị và anh rể đấy chứ?”, Tuyên Hoàng đầy vẻ hâm mộ nhìn những bức ảnh trên màn hình, cô ấy đã nhạy cảm nhận ra hình như mình có quen chủ nhân của những bức ảnh kia.
Chương 498: Quá xa xỉ
Lúc này Nam Cung Yến cũng hết sức kích động, cô đương nhiên nhận ra đây là nơi mà cô và Trần Thanh từng tới, tuy rằng bức ảnh này là chụp lén nhưng không thể không thừa nhận nó được xử lý rất tinh vi.
Đối với chuyện xảy ra hiện tại, Nam Cung Yến cũng đã có suy đoán mơ hồ, chỉ là cô vẫn không dám tin.
“Mau xem”, chính vào lúc này, trên màn hình chính của nhà hàng đột nhiên hiện ra một loạt sticker trái tim và hoa hồng, những sticker đó chậm rãi hợp thành vài chữ.
“Cung Yến, gả cho anh được không?”
Mọi người vừa nhìn thấy mấy chữ trên màn hình thì lập tức đồng loạt quay đầu nhìn về phía Nam Cung Yến, ngoại trừ đám người Tật Phong, khách mời khác đột nhiên lôi điện thoại từ trong túi ra, mở đèn flash lên, ánh sáng chậm rãi hợp thành một tấm hình lớn.
Nam Cung Yến cảm động cực kỳ, cô che miệng, bày ra vẻ không dám tin nhìn những việc xảy ra trước mắt này.
Cô chưa từng nghĩ tới, Trần Thanh sẽ cầu hôn với mình, hai người bọn họ đã kết hôn rồi, thật ra quá trình này cũng không cần lắm, thế nhưng Trần Thanh lại đột nhiên làm chuyện này.
“Anh rể đâu? Có ai nhìn thấy anh rể ở đâu không?”, lúc này, Tuyên Hoàng đột nhiên mở miệng hỏi.
Sắc mặt mọi người lập tức khẽ biến, Trần Thanh ở ngay bên cạnh bọn họ, nhưng anh rời khi đi nào thì bọn họ lại không hay biết, chuyện này quả thực kinh dị quá rồi.
Chính vào lúc này, vốn dĩ nhà hàng xoay tròn đang tối đen bỗng dưng lại thay đổi màu sắc.
Từ màu đen ban đầu, chậm rãi biến thành ánh sáng mờ ảo, mà mọi người cũng dần thích ứng với độ sáng như vậy.
“Ông… Ông…”, bấy giờ, Tật Phong vốn nói chuyện hay làm việc đều cực kỳ nhạy bén lại đột nhiên mở miệng, nói năng lắp bắp không hề giống bộ dạng ngày thường.
“Tật Phong, cậu điên rồi à? Chỗ này đâu có ông ngoại cậu đâu?”, cuối cùng Hắc Kiện cũng tìm được cơ hội chế nhạo Tật Phong, lập tức cười tủm tỉm trêu chọc nói.
“Không phải, mọi người mau nhìn xem, đại ca ở phía trên kìa”, bị Hắc Kiện châm chọc nhưng Tật Phong không hề tức giận mà chỉ vào không trung hét lớn.
Đám người theo hướng tay Tật Phong chỉ nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy được đối diện nhà hàng xoay tròn có một người, nhà hàng được bao phủ một tầng ánh sáng mờ ảo này có thể nhìn thấy rõ ràng.
Chỉ thấy trên nóc nhà, Trần Thanh như một trích tiên, đạp lên không khí đi từng bước một tới.
Đám người ở trong nhà hàng đều ngớ người, phải biết chỗ này chính là tầng cao nhất, không thể nào có dây thép hay cái gì có thể treo được, hơn nữa, khoảng cách gần như vậy, cho dù có dây thép treo bọn họ cũng có thể nhìn thấy rõ.
Nói cách khác, Trần Thanh là dựa vào năng lực của bản thân đứng giữa hư không, chuyện này quả thực làm điên đảo ấn tượng ban đầu của bọn họ, thật sự quá dọa người.
“Chuyện này… Đây là đại ca, anh ấy điên rồi à?”, nhìn thấy Trần Thanh một mình đứng giữa hư không, tuy rằng đám người Tật Phong biết rõ thực lực của Võ giả nhưng cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi.
“Liệu anh ấy có ngã xuống hay không? Chuyện này quá nguy hiểm”, nhìn thấy bóng dáng Trần Thanh, Nam Cung Yến lập tức lo lắng.
Lúc này, trong tay Trần Thanh lại có thêm một cây bút, anh dùng cây bút bắt đầu vẽ lên hư không.
Nương theo nét bút của Trần Thanh, trên không trung bắt đầu hiện ra vài chữ.
“Cung Yến, gả cho anh được không?”
Bức vẽ trên không này đột nhiên xuất hiện lại không tiêu tán, thủ đoạn của anh thành công khiến nhận thức của tất cả đảo điên.
“Chị, chị mau trả lời đi, quá lãng mạng rồi”, Tuyên Hoàng không nhịn được mở miệng khuyên bảo, trong mắt cô ấy toàn là hâm mộ, nếu như có người dùng cách này cầu hôn, cô ấy nhất định sẽ đồng ý không chút do dự.
Trong mắt Julia lúc này chỉ toàn mất mát, cô ta từ Đông Âu đuổi theo anh tới tận nơi này, quyết tâm trong lòng cô ta chưa từng dao động bao giờ nhưng tới khi nhìn thấy một màn này lại bỗng dưng thay đổi.
Có lẽ tất cả là do cô ta tự mình đa tình.
Nam Cung Yến nghe lời Tuyên Hoàng nói, lập tức giống như người mới tỉnh ngủ, đôi mắt ngập nước, cao giọng nói: “Em đồng ý, anh mau xuống dưới đi”.
Trần Thanh đứng giữa hư không đương nhiên thấy được Nam Cung Yến nói, anh lập tức đi từng bước về phía nhà hàng. Anh vừa bước đi, vài dòng chữ ban nãy đã hóa thành một hình trái tim cực kỳ lớn bao phủ phía sau lưng, khiến cho anh giống như một thiên sứ vậy.
Cuối cùng, Trần Thanh đạp lên nóc của nhà hàng xoay tròn, đi một đường xuống phía dưới.
Sau khi Trần Thanh đi xuống, khách hàng trong nhà hàng xoay tròn bắt đầu vỗ tay rầm rộ, hình ảnh ngày hôm nay khiến cho bọn họ xem Trần Thanh như thần rồi, thử hỏi ai có thể đứng thẳng giữa không trung mà không bị rơi xuống?
Đây quả thật chính là thủ đoạn của thần mà!
“Gả cho anh ấy, gả cho anh ấy…”
Đám khách hàng xung quanh cũng không biết là ai dẫn đầu, bắt đầu gào lên.
Nam Cung Yến đứng giữa nhà ăn, vẻ mặt thẹn thùng, cô không nghĩ tới Trần Thanh lại cầu hôn theo cách độc đáo như vậy, có thể nói là có một không hai.
Cô đã từng nghĩ qua vô số lần hình ảnh bản thân được cầu hôn, thế nhưng chờ tới khi cô và Trần Thanh cầm giấy đăng ký kết hôn, cô cũng đã hoàn toàn thất vọng, cô biết, chỉ sợ cả đời này cô cũng sẽ không được cầu hôn nữa.
Không nghĩ tới hôm nay Trần Thanh lại cho cô một bất ngờ lớn như vậy, quả thật khiến cô hạnh phúc tới mức sắp ngất đi.
Trần Thanh giống như một hoàng tử từng bước tới trước mặt Nam Cung Yến, sau đó quỳ một chân xuống đất, trong tay anh có thêm một cái hộp nhỏ, mở hộp ra, đồ vật bên trong lập tức bị xuất hiện.
“Oa…”
Đến lúc nhìn thấy thứ tản ra ánh sáng màu tím, một viên kim cương màu tím được cắt theo tỉ lệ hoàn mỹ kia, tất cả mọi người không nhịn được ồ lên.
Lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy viên kim cương màu tím lớn như vậy, phần lớn người ở đây còn chưa từng nhìn thấy kim cương màu tím, chứ đừng nói tới một viên lớn.
“Cái này… Cái này rốt cuộc bao nhiêu tiền thế?”
Có người không nhịn được dò hỏi, chỉ là người ở đây ai cũng lắc đầu, hiển nhiên không dám định giá cho viên kim cương màu tím lớn như vậy.
“Tôi tra được rồi, đây là vật phẩm đấu giá mà phòng đấu giá Đại Mã bán ra, trị giá 2,5 triệu đô”, đúng vào lúc này, có người giơ điện thoại ra, mở miệng nói.
“Oa…”
Nghe được lời người này nói, tất cả mọi người không khỏi lạnh gáy.
Ở đây không có người nghèo, người có giá trị bản thân hơn trăm triệu cũng có, nhưng để có thể lấy ra nhiều lần trăm triệu đi mua một viên kim cương màu tím thì người ở đây chưa ai nghĩ tới, quả thật quá xa xỉ rồi.
Lập tức đám đàn ông ở đây dùng ánh mắt sùng bái nhìn Trần Thanh.
Mà đám phụ nữ lại dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Nam Cung Yến, hận không thể thay thế bản thân mình vào đó.
“Đại ca đúng là đại ca, thật quyết đoán”, đám Tật Phong đương nhiên nghe được lời nghị luận của người nơi này, lập tức bày ra bộ dạng tập mãi đã thành thói quen.
“Xem ra đại ca thật sự phát tài rồi, không được, chút nữa nhất định phải tìm đại ca đòi tiền, mua thêm vài viên đạn mới được”, ngay cả Ưng Chuẩn vốn không hay nói cũng đột nhiên mở miệng nói chuyện.
Nghe được lời Ưng Chuẩn nói, da mặt của đám người Tật Phong lập tức run rẩy, bọn họ quay đầu qua chỗ khác, ai cũng không muốn phản ứng lại với bộ dạng này của cậu ta.
Chương 499: Trai tài gái sắc
"Trần Thanh là đại ca của các anh, thế mà lại không mua đủ đạn cho anh dùng sao?", mặc dù Tuyên Hoàng vẫn đang nhìn về phía Trần Thanh, nhưng mà bên tai lại nghe thấy đoạn đối thoại của đám Ưng Chuẩn, không nhịn được mà tò mò hỏi.
"Chứ còn gì nữa, mỗi lần anh ấy chỉ cấp cho anh mấy viên đạn thôi, haiz, số anh khổ quá mà", Ưng Chuẩn nghe Tuyên Hoàng nói vậy thì lập tức tỏ vẻ đau đớn, kể khổ.
"Tôi không chịu nổi nữa rồi đấy, Ưng Chuẩn, nếu cậu còn cứ tỏ vẻ đáng thương như thế này, cậu có tin là tôi sẽ xử lý cậu luôn không?”, hai người Cẩu Tử và Tật Phong lúc này đều trợn mắt nhìn Ưng Chuẩn một cái, hiển nhiên là có vẻ không được hài lòng.
“Xem ra các anh có rất nhiều chuyện cũ ấy nhỉ, nếu như có thời gian nhất định phải kể cho em nghe đấy. Bây giờ mấy người các anh đừng có phá đám nữa, đại ca của các anh còn đang cầu hôn ở đây cơ mà”, Tuyên Hoàng nghe bọn họ nói xong lập tức cảm thấy vui vẻ, chỉ có điều, hiện tại việc Trần Thanh cầu hôn vẫn quan trọng hơn.
Đương nhiên là Nam Cung Yến cũng nghe thấy những gì mà các khách mời thảo luận, chẳng qua là, lúc này cô đâu còn quan tâm được đến những thứ đó nữa, cô đang cảm thấy vô cùng chóng mặt rồi.
“Cô có nhận hay không thế? Nếu mà cô không nhận thì sẽ có người cầm thay cô đấy”, Julia đứng bên cạnh nhìn thấy Nam Cung Yến chậm chạp không nhận lấy chiếc nhẫn kim cương trong tay Trần Thanh, khóe mắt không kìm được mà hơi nóng lên, ê ẩm nói.
“Em đồng ý với anh”, gương mặt xinh đẹp của Nam Cung Yến đỏ hồng lên, giống như đang say rượu vậy, nhưng lại càng có vẻ mê người hơn. Cô chậm rãi vươn tay ra trước mặt Trần Thanh.
Lúc này, Trần Thanh đỡ lấy tay Nam Cung Yến, lấy chiếc nhẫn kim cương trong cái hộp nhỏ ra, đeo lên cho Nam Cung Yến.
“Hôn một cái, hôn một cái”.
Xung quanh đây có không ít người cũng biết chuyện, bắt đầu ồn ào lên.
Tật Phong cũng là một người thích xem trò hay, không ngại chuyện chưa đủ lớn, lúc này cũng theo đám người kia bắt đầu hò hét ầm ĩ.
Trong lòng Trần Thanh hơi bị lay động, nhìn thấy ánh mắt tránh né của Nam Cung Yến nhưng lại không hề có ý cự tuyệt, cho nên anh cũng không do dự nữa, kéo cô vào trong ngực, đôi môi hai người chạm vào nhau.
Hôn đến mức khiến cho Nam Cung Yến không thể thở nổi, sau đó mới dừng lại.
“Chỉ biết bắt nạt người ta”, Nam Cung Yến chạy thật nhanh về chỗ ngồi của mình, cúi thấp đầu, trông chẳng khác gì một con đà điểu.
“Cảm ơn các vị, tiếp theo tôi có một phần quà nhỏ để tặng cho mọi người, hi vọng mọi người sẽ không chê”, Trần Thanh vừa chắp tay vừa cao giọng nói với những vị khách được mời tới ở đây.
“Không cần phải khách sáo như vậy đâu, có thể chứng kiến một mối lương duyên như thế này cũng là phúc của chúng tôi rồi”.
“Không sai, đúng là khiến cho người ta hâm mộ chết đi được”.
“Trai tài gái sắc, thật sự là trời sinh một cặp”.
Khách khứa xung quanh lại nhao nhao lên nói lời khách sáo, đồng thời chúc mừng Trần Thanh.
Đối với mấy lời khách sáo đó của bọn họ, Trần Thanh lại không để tâm lắm, đợi lát nữa quà tặng được đưa ra rồi, e rằng bọn họ sẽ không còn từ chối như thế nữa.
Quả nhiên, có hai nhân viên phục vụ của khách sạn đẩy một cái xe nhỏ đi tới.
Bên trên cái xe đẩy nhỏ được bày một đống bình sứ, nhìn vô cùng phổ thông, không có vẻ có cấp bậc gì cả.
“Các vị, mời lấy”, Trần Thanh vươn tay ra, ra hiệu về phía chiếc xe đẩy nhỏ kia, nói.
Các vị khách ở đây lại hơi trợn tròn mắt, bọn họ còn tưởng rằng người trẻ tuổi có vẻ như thần tiên này sẽ chuẩn bị lễ vật gì đó ra dáng một chút, không ngờ lại chỉ là những bình sứ nhỏ chứa thuốc có hiệu quả nhanh khá giống với Cứu Tâm Hoàn. Keo kiệt như thế, nhất thời không ai muốn bước lên để lấy.
“Các vị, bỏ lỡ mất cơ hội này thì sẽ không còn lấy lại được nữa đâu”, đối với phản ứng của bọn họ, Trần Thanh không cảm thấy có bất ngờ gì, chỉ có điều vẫn mở miệng nhắc nhở như cũ.
“Không ai cần vậy thì để tôi lấy đi, cảm ơn”, ngay lúc này, một người thanh niên ăn mặc không được sang trọng cho lắm, dáng vẻ ốm yếu bước ra, đi đến trước cái xe đẩy nhỏ, còn ho khan hai tiếng, hiển nhiên là anh ta đang bị bệnh.
“Không cần khách sáo, anh có thể lấy thêm một bình, cầm rồi thì ăn đi”, Trần Thanh nhìn thấy người thanh niên này bước ra đầu tiên, lập tức nở nụ cười.
Suy nghĩ của chàng trai kia hiển nhiên là không giống người bình thường, anh ta thấy, một người đàn ông thần kì như thế này, sao có thể đưa ra một món đồ tầm thường được chứ.
Cho nên anh ta mới bước ra đầu tiên, bây giờ Trần Thanh lại bảo anh ta ăn đi, anh ta chỉ hơi chần chừ một chút, rồi vẫn vặn mở nắp bình, đổ thứ chứa trong đó ra ngoài.
Sau đó, một viên thuốc màu nâu từ trong bình sứ rơi xuống bàn tay anh ta, người thanh niên vốn còn có hơi khinh thường, nhưng khi ngửi thấy mùi hương tỏa ra từ viên thuốc đó, vẻ mặt anh ta cũng hơi thay đổi.
Dường như có một giọng nói nào đó từ nơi xa xăm bảo anh ta ăn hết viên thuốc này, ngay sau đó, anh ta bèn nuốt luôn cả viên thuốc đó vào trong miệng.
Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh này, tất cả đều ngừng thở, cẩn thận nhìn phản ứng của người thanh niên này.
Sau khi anh ta ăn hết viên thuốc không bao lâu, sắc mặt đột nhiên đỏ lên.
“Đừng cố chịu, phun ra”, Trần Thanh nhìn thấy dáng vẻ này của anh ta bèn mở miệng nhắc nhở.
Nghe Trần Thanh nói như vậy, vẻ mặt chàng trai kia lập tức thay đổi một chút, sau đó hé miệng, phun một ngụm máu tươi ra ngoài.
“Trời…”
Nhìn thấy tình huống như thế này, tất cả mọi người đều giật nảy mình.
Chàng trai kia vừa nãy còn đang bình thường, thế mà sau khi ăn viên thuốc kia xong lại ho ra máu, lúc này mọi người đều cảm thấy vô cùng may mắn vì bản thân mình đã không chọn đi tới cầm lấy thứ đồ kia. Lỡ như bọn họ ăn thứ này vào rồi chẳng phải là sẽ không khác gì thằng nhóc kia sao.
“Cảm ơn anh, cảm ơn anh rất nhiều”, lúc mọi người ở đây còn đang nghĩ làm thế nào để dùng ngòi bút như vũ khí chiến đấu với thằng nhóc trước mặt này thì chàng trai trẻ vừa ho ra máu kia đột nhiên đứng thẳng dậy, khom người thật thấp để chào Trần Thanh, trên mặt anh ta toàn là vẻ cảm kích.
“Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra? Vì sao cậu lại phải cảm ơn cậu ta? Không phải là cậu nên lên án cậu ta sao?”, có một người không nhịn được mà mở miệng ra hỏi.
“Các vị, thực ra tôi đang mang bệnh, một căn bệnh vô cùng nghiêm trọng. Vừa mới ăn viên thuốc này vào, nó đã đẩy hết những cục máu tụ trong người tôi ra, bây giờ tôi cảm thấy cơ vô cùng nhẹ nhõm”, lúc này, chàng trai kia bỗng mở miệng giải thích thay cho Trần Thanh.
“Tốt, mọi người muốn lấy thì đến cầm đi, chỉ có điều mỗi người chỉ được lấy một bình mà thôi, chúng tôi đi ăn cơm trước đây”, Trần Thanh vươn tay ra nói, sau đó thì đi về phía bàn của mình.
Ban đầu, ai nấy cũng đều định không lấy, nhưng ngay sau đó có mấy người thanh niên khác đã nhanh chân chạy tới, mỗi người cầm lấy một bình. Khi bọn họ ngửi được mùi thuốc trong bình sứ, lập tức ai nấy đều trở nên kích động.
Chỉ mới ngửi một cái thôi, bọn họ đã cảm thấy đầu óc rất sảng khoái, hiển nhiên cũng biết được thứ này là đồ tốt.
Đám người còn lại vốn còn đang đứng nhìn, thấy biểu hiện của nhóm thanh niên kia thì đều lập tức chạy tới, hiển nhiên là sợ mấy cái bình sứ quá ít, không đủ để bọn họ chia nhau.
Kết quả là mỗi người đều có được một bình sứ.
“A, đúng rồi, thuốc ở trong bình có thể trị được đại đa số các bệnh, chẳng qua là chỉ có một viên, nên hi vọng mọi người sử dụng cẩn thận, tôi chỉ muốn nói thế thôi”, lúc này, Trần Thanh lại đột nhiên đứng ra nói với tất cả mọi người.
Nghe Trần Thanh nói như vậy, những người có được bình sứ kia rồi đều nắm thật chặt trong tay của mình, sợ bị người khác cướp mất.
Mặc dù bọn họ không tin tưởng cho lắm, nhưng mà người thanh niên vừa rồi chính là một ví dụ vô cùng rõ ràng.
Lúc này, bọn họ đều hơi hâm mộ nhìn chàng trai trẻ kia, là người đầu tiên dám đứng ra, ngoại trừ một bình mà anh ta ăn rồi thì anh ta còn có thêm một bình nữa, thật sự là khiến cho bọn họ ghen tỵ muốn chết.
Chương 500: Đột nhiên xuất hiện chuyện ngoài ý muốn
Mặc dù trong tay mỗi người đều đang cầm một bình sứ, nhưng không phải ai cũng tin tưởng vào nó. Dù sao thì thần dược này cũng không phải là củ cải trắng, có ở khắp mọi nơi, một xe đẩy toàn thần dược như thế thật sự là khiến người khác phải khiếp sợ.
Chỉ có điều, bất kể là có phải hay không thì trước tiên cứ lấy một bình đã rồi nói tiếp, lỡ như là thật thì sao?
Sau đó, bàn ăn của nhóm Trần Thanh bị bao phủ bởi một bầu không khí quái dị, tâm trạng Julia thì sa sút, mặc dù đang ăn cơm, nhưng đồ ăn bỏ vào miệng lại chẳng có vị gì, thậm chí cô ta còn suýt gắp cả vỏ cua mà ăn.
Còn nhóm người Tật Phong thì lại thật sự thấy vui mừng cho Trần Thanh, dù sao thì lang thang một thời gian dài như vậy rồi, cuối cùng anh cũng ổn định lại.
Tuyên Hoàng thì ngược lại, không nghĩ nhiều như vậy, dáng vẻ vô tâm, cô ấy cứ tự lo ăn phần của mình như cũ.
Nam Cung Yến vẫn luôn cúi đầu thật thấp, không dám nhìn Trần Thanh. Mặc dù đã đồng ý với lời cầu hôn của Trần Thanh, nhưng cũng cần phải mất một chút thời gian để tiêu hóa chuyện này.
Dù sao thì, trước đó bọn họ kết hôn với nhau là vì người lớn trong nhà uy hiếp, còn lần này thì khác, cô cam tâm tình nguyện đồng ý với anh.
Trần Thanh thì lại hạnh phúc như một kẻ ngu, cả bữa cơm đều vui vui vẻ vẻ, dáng vẻ như bị hạnh phúc đập vào đầu cho choáng váng.
Ăn xong một bữa cơm, cả đám người đi ra bên ngoài.
Nhưng đúng lúc này, Trần Thanh lại phát hiện ra một người.
Nghiêm túc mà nói, thì anh không hề biết người này, nhưng mà trong một nháy mắt nhìn thấy người đó, Trần Thanh đã phát giác ra rằng người này có gì đó không ổn.
Bởi vì, tuy người đó đang hành động tự nhiên, nhưng ánh mắt thì lại hơi đờ đẫn, sâu trong đáy mắt có sự thống khổ khó nói thành lời.
Đây là một người phụ nữ, nghiêm túc mà nói thì đó là một người phụ nữ có vẻ bề ngoài vô cùng xinh đẹp, theo lẽ thường thì một người phụ nữ như thế tuyệt đối sẽ không có ánh mắt đờ đẫn giống vậy.
“Nhìn cái gì đấy? Nhìn dáng vẻ xinh đẹp của người ta sao?”, ngay tại lúc Trần Thanh để ý người phụ nữ kia, Nam Cung Yến ở bên cạnh không vui, kéo tay anh lại, sau đó thăm dò vào phía trong cánh tay, hai ngón tay nắm lấy chỗ thịt mềm mềm ở đó, tiếp theo là véo một cái ba trăm sáu mươi độ.
“Đau đau…”, mặc dù cơ thể Trần Thanh cũng đủ cứng rắn, nhưng mà không có nghĩa là anh đã mất đi cảm giác đau, anh vẫn có thể cảm nhận được sự đau đớn, nhưng đây chính là bà xã của mình, không thể dùng chân khí để đẩy cô ra ngoài được.
“Bà xã, anh không có, anh chỉ vô tình nhìn thoáng qua thôi”, Trần Thanh vô cùng tủi thân thu lại ánh mắt của mình, nhìn Nam Cung Yến nói.
“Lại còn ngụy biện”, Nam Cung Yến lại trừng mắt một cái, muốn ra tay một lần nữa.
“Bà xã, nhẹ tay thôi, nhẹ tay một chút”, cảm nhận được hành động của Nam Cung Yến, Trần Thanh vội vàng cầu xin tha thứ.
Cầu xin bà xã của mình tha thứ thì không có gì là mất mặt cả.
Còn đám người Tật Phong bên cạnh thì lại cười xấu xa, không ngờ một người uy phong như Trần Thanh lại có một mặt sợ vợ như thế này.
Còn Julia đứng bên cạnh thì lại tỏ rõ vẻ mặt ước ao, cô ta hi vọng mình là Nam Cung Yến nhường nào.
Ngay sau đó, cả nhóm người đi ra khỏi khách sạn, nhưng đúng lúc này người phụ nữ kia cũng đi theo ra ngoài. Vì sợ Nam Cung Yến hiểu lầm nên Trần Thanh nhanh chóng dừng bước chân, để người kia đi trước.
“Không ổn”, Trần Thanh vừa dừng chân thì người phụ nữ kia lại đột nhiên tăng tốc, chân khí trong cơ thể cô ta điên cuồng bộc phát ra, trong tay cũng có thêm một con dao găm nữa, hung hăng đâm về phía cổ họng trắng nõn của Nam Cung Yến.
Trần Thanh đã phát hiện ra điều không hợp lý từ trước, nhưng mà thế tấn công của người phụ nữ kia quá mãnh liệt, cộng thêm việc khoảng cách giữa cô ta và Nam Cung Yến quá gần, nên anh muốn ngăn cản nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Lúc này, Trần Thanh chỉ có thể ôm chặt lấy Nam Cung Yến, dùng lưng của mình để đỡ một nhát dao này của đối phương.
Thực lực của đối phương rất mạnh, một nhát chém kia cũng đủ để Trần Thanh cùng với Nam Cung Yến bị đánh bay ra ngoài.
Trong lúc nguy cấp, Trần Thanh đột nhiên quay người lại giữa không trung, sau lưng anh va mạnh vào cánh cửa khách sạn, nhưng cũng nhờ vậy mà Nam Cung Yến không bị thương.
Phản ứng của nhóm người Tật Phong cũng không chậm, trong chớp mắt Trần Thanh bị đánh bay ra ngoài, bọn họ lập tức vây lại xung quanh người phụ nữ kia.
“Cô là người từ đâu tới? Vì sao lại muốn ra tay đánh người khác bị thương?”, Tật Phong gầm thét lên hỏi.
“Tôi không làm người khác bị thương, tôi đến để giết người”, người phụ nữ kia nói chuyện rất máy móc, sau đó con dao găm trong tay cô ta điên cuồng đâm về phía đám người Tật Phong.
Nhóm của Tật Phong mặc dù đã theo Trần Thanh tu luyện được mấy ngày, nhưng thực lực võ đạo của bọn họ căn bản là không đủ, chỉ vừa mới tiếp chiêu mà bọn họ đã bị đánh lùi ra sau. Cũng may mà mặc dù khả năng võ đạo của bọn họ không đủ, nhưng kinh nghiệm chiến đấu thì lại vô cùng phong phú, vào thời khắc nguy cấp có thể tự bảo vệ bản thân.
Ép được đám Tật Phong lùi lại rồi, bước chân của người phụ nữ kia cũng xê dịch đi, lại một lần nữa lao về phía Trần Thanh và Nam Cung Yến.
“Muốn chết”, Trần Thanh lạnh lùng quát một tiếng, bây giờ anh đang rất tức giận, bởi vì người này ra tay là vì muốn lấy mạng Nam Cung Yến, điều đó khiến cho Trần Thanh chợt nhớ đến Mộ Dung Phong, chính là cái thằng khốn trước đó ở thành phố Nam Hải đã phái tay súng bắn tỉa và sát thủ đến biệt thự của anh, muốn lấy mạng Nam Cung Yến.
Lúc này, Trần Thanh ôm Nam Cung Yến đi về phía đám người Tật Phong, đặt Nam Cung Yến xuống, cùng lúc đó, anh đột nhiên đạp một phát, đá bay con dao găm trong tay đối phương ra ngoài.
“Chú ý an toàn”, nhìn thấy đối phương có hành động như thế, gương mặt Nam Cung Yến trắng bệch, vô cùng lo lắng dặn dò.
“Yên tâm đi, cô ta chết chắc rồi”, vẻ mặt Trần Thanh rất nhẹ nhàng đáp, sau đó quay người lại, khi anh xoay người đi rồi, đôi mắt vốn đang dịu dàng như nước trong nháy mắt đã trở nên lạnh lẽo.
“Nói cho tôi biết, ai là người phái cô tới, tôi có thể cho cô chết toàn thây”, Trần Thanh lạnh lùng nhìn người phụ nữ kia, quát lên.
Trong mắt người phụ nữ kia ánh lên sự đau khổ, nhưng ngay lập tức đã bị sự điên cuồng thay thế, con dao găm trong tay cô ta hung hăng đâm về phía Trần Thanh.
Đối với công kích của người phụ nữ này, Trần Thanh có thể đối phó được một cách dễ dàng, nhưng điều khiến anh phải lo nghĩ chính là, tại sao ánh mắt của người phụ nữ này lại trì trệ và mang theo đau khổ như thế? Chẳng lẽ là cô ta bị người khác thao túng tâm trí?
Nghĩ đến khả năng này, Trần Thanh không tiếp tục do dự nữa, ra tay nhanh như chớp, đánh mấy chiêu đã dồn cô ta vào một góc, sau đó bổ một nhát lên gáy cô ta, khiến cô ta lập tức hôn mê bất tỉnh.
“Tới đây, đưa cô ta lên xe”, Trần Thanh nói chuyện với đám người Cẩu Tử và Tật Phong vừa chạy tới, bảo bọn họ đưa người phụ nữ đã bất tỉnh này lên xe.
Anh vừa mới nhìn thấy có người đã gọi điện thoại, anh không muốn chuyện này bị nhiều người biết hơn nữa, phải nhanh chóng xử lý cho xong mới là cách tốt nhất.
“Rốt cuộc cô ấy là ai? Vì sao lại muốn giết em?”, Nam Cung Yến không phải người ngu, rõ ràng người này nhắm vào cô mà tới, từ góc độ và cường độ tấn công của cô ta, có thể nhìn ra được cô ta tới đây để giết mình.
“Anh cũng không biết, nhưng không sao cả, đã bắt được cô ta rồi, để lát nữa thẩm vấn là sẽ biết ngay thôi”, Trần Thanh vỗ vỗ lên vai Nam Cung Yến, nhẹ nhàng nói.
“Vâng”, Nam Cung Yến gật đầu, sau đó cả nhóm người cùng nhau lên xe.
Về phần Tăng Kim Lai thì ở lại nơi này để xử lý những chuyện còn lại, cũng không thể cứ như thế mà đi được, đến lúc đó sẽ khiến người ngoài chú ý.
Sau khi nhóm người Trần Thanh đưa người phụ nữ kia về đến biệt thự rồi, Trần Thanh không muốn trì hoãn thêm một giây phút nào nữa, sắp xếp cho Nam Cung Yến ở lại biệt thự đợi xong, Trần Thanh bèn dẫn người phụ nữ kia ra sân sau, nơi này cách kiến trúc chính của biệt thự khá xa, cho dù có tiếng vang gì thì cũng sẽ không bị đám người Nam Cung Yến nghe thấy được.