“Vì bảo vệ vợ tôi nên hai cô mới bị thương, cho nên tôi chữa trị cho hai cô là chuyện đương nhiên. Hơn nữa, sau này chúng ta đều là người một nhà. Đã là người một nhà thì không nên nói lời khách sáo như vậy”, nhìn thấy hai người họ như muốn bái lạy mình, Trần Thanh nhanh chóng đưa tay ra, đỡ hai người lên.
“Tuy nhiên, thực lực của hai cô vẫn chưa đủ, sau này tôi sẽ giúp các cô nâng cao thực lực”, Trần Thanh nói thẳng mà không hề giấu giếm.
“Vâng, cám ơn cậu Trần giúp đỡ”, vốn dĩ sau khi nghe Trần Thanh nói rằng bọn họ là người một nhà, trong lòng đã vô cùng hưng phấn, nhưng bây giờ lại nghe anh có thể giúp mình nâng cao thêm thực lực, hai cô lại càng kích động không thôi.
“Trần Thanh, anh đi theo em”, Nam Cung Yến lập tức bặm môi nói.
“Ồ, được”, anh có chút bối rối khi nghe Nam Cung Yến nói vậy, cảm thấy tâm trạng của cô trở nên có chút kỳ lạ.
Đi theo Nam Cung Yến đến ban công lầu hai của biệt thự, cô chỉ nhìn chăm chăm vào Trần Thanh mà không nói lời nào, khiến anh cảm thấy có chút chột dạ.
“Vợ à, có chuyện gì vậy? Anh không có làm chuyện gì sai chứ?”, Trần Thanh chợt lo lắng khi nhìn thấy bộ dạng khác lạ của vợ mình.
“Có phải em là vợ của anh không?”, Nam Cung Yến đỏ mặt, nhưng cô vẫn nghiến răng hỏi.
“Đương nhiên là phải rồi. Cuộc hôn nhân của chúng ta còn được nhà nước chứng nhận”, trong lòng Trần Thanh đột nhiên dao dộng, không phải cô lại sắp nhắc đến chuyện ly hôn với mình chứ?
“Nếu em đã là vợ của anh, vậy tại sao anh lại giúp bọn họ nâng cao sức mạnh, để tất cả bọn họ đều được tu luyện, mà lại không quan tâm đến em chút nào?”, Nam Cung Yến nói đến đây thì đột nhiên cảm thấy chạnh lòng.
“Vợ ơi, oan cho anh quá, còn oan hơn cả Đậu Nga. Quá trình tu luyện này rất vất vả, anh không muốn em phải khổ, chỉ muốn em tận hưởng những điều tốt đẹp ở nhà và làm những gì em muốn, còn sóng gió ở bên ngoài, cứ để anh lo”, nhìn dáng vẻ uất ức của vợ, Trần Thanh lập tức ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng nói.
“Không cần, em không cần anh che mưa chắn gió cho em, em muốn cùng anh trải qua phong ba bão táp, bằng không, nếu gặp phải chuyện như ngày hôm nay, em thậm chí còn không có khả năng tự bảo vệ mình, sẽ làm liên lụy đến anh”, Nam Cung Yến lại ngẩng đầu lên nói với ánh mắt vô cùng kiên định.
“Đừng nói mấy lời liên lụy gì đó nữa, anh đều tự nguyện vì em cả”, Trần Thanh nhìn thấy Nam Cung Yến còn muốn nói điều gì đó, liền nhanh chóng nói: “Được rồi, anh hứa với em sẽ dạy em tu luyện”.
“Vậy còn tạm được, với sự thông minh lanh lợi của tổng giám đốc đây, sẽ không mất quá nhiều thời gian để vượt qua anh. Đến lúc đó anh đừng có khóc đấy”, Nam Cung Yến tinh nghịch nói.
“Haha, được thôi, vậy đến lúc đó vợ nhớ bảo vệ anh đấy, dù gì thì người ta vốn rất yếu đuối mà”, Trần Thanh tỏ ra yếu ớt nói.
“Dẹp đi, đừng nói mấy lời như vậy, tởm chết đi được”, nhìn thấy bộ dạng của Trần Thanh, Nam Cung Yến chợt bật cười.
“Ghê tởm sao? Em nếm thử xem”, dứt lời, Trần Thanh liền ôm lấy Nam Cung Yến hôn ngấu nghiến.
Sự tiếp xúc mềm mại này khiến anh không muốn dừng lại, cũng không muốn buông ra.
“Đại ca, em mua dược liệu về rồi”, ngay khi Trần Thanh và Nam Cung Yến đang “củi khô bốc lửa”, chính thức hôn nhau lần đầu tiên thì một âm thanh vang lên khiến anh muốn ngã quỵ.
“Đồ lưu manh, anh thật biết lợi dụng người khác”, Nam Cung Yến đẩy Trần Thanh ra, sau đó vội vàng chạy đi với khuôn mặt ửng hồng vì ngượng ngùng.
“Tên khốn kiếp này, sớm không đến, muộn không đến, đúng lúc này thì lại đến”, anh nghiến răng nghiến lợi nói, lập tức xoay người đi xuống lầu.
Giang Tử Phong vốn là đang hăng hái muốn lập công, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt tối sầm của đại ca mình thì trong lòng cậu ấy bỗng có chút thấp thỏm.
“Đại ca, em để dược liệu ở đây, còn có một số dụng cụ, em đột nhiên nghĩ ra có một số vấn đề trong việc tu luyện, nên em phải đi lĩnh ngộ một chút đã”, Giang Tử Phong không dám ở lại nữa, vội vàng rời đi.
“Đợi tôi luyện xong thuốc, tôi sẽ cho cậu huấn luyện đặc biệt, đảm bảo lĩnh ngộ xong, tu luyện của cậu sẽ tỏ như ban ngày”, nhìn Giang Tử Phong giống như đang chạy trốn, anh nhẹ giọng nói.
Giang Tử Phong đang chạy điên cuồng, sau khi nghe thấy lời của anh thì chân cậu ấy bắt đầu loạng choạng suýt nữa đã ngã xuống đất.
“Anh cho chúng tôi huấn luyện đặc biệt với được không?”, Dương Lệ và Từ Tịnh Nhã nghe thấy huấn luyện đặc biệt thì hai mắt sáng lên và háo hức hỏi.
“Cái này, đợi tôi luyện xong thuốc rồi tính”, nhìn ánh mắt khao khát của hai người, Trần Thanh vội vàng chạy về phòng, đóng cửa lại.
“Haiz, lúc đầu lão già kia đã dạy mình thuật luyện đan dược, tiếc là không có lò luyện thuốc nào có thể dùng được, bằng không, nếu luyện ra được đan dược thì hiệu quả sẽ càng tốt hơn”, Trần Thanh nhìn dùng cụ Giang Tử Phong đã đưa đến mà lắc đầu bất lực.
Ngay khi anh đóng cửa để luyện thuốc, Phong Lạc đã mang vài tên thuộc hạ bị đánh gãy một cánh tay và tên Vân Phụng Thiên đã bị ngất xỉu trở về Kỳ Môn Sơn.
“Sơn chủ, chúng tôi đã trở về, là tôi đã không bảo vệ chu toàn cho cậu chủ, xin sơn chủ hãy trừng phạt”, vừa đến chính điện của Kỳ Môn Sơn, nhìn Vân Hạn Lâm đang ngồi phía trên, ông ta liền quỳ xuống với dáng vẻ đầy tự trách.
“Con trai tôi bị làm sao vậy?”, Vân Hạn Lâm vẫn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy lời của Phong Lạc thì lập tức mở mắt ra, đến bên cạnh Vân Phụng Thiên, nhìn con trai mình đã ngất đi, ông ta liền nổi giận đùng đùng.
“Sơn chủ, đều trách tên Trần Thanh kia, chính là hắn ta đã đánh cậu chủ ra nông nổi này”, Phong Lạc nhìn thấy Vân Hạn Lâm nổi cơn tam bành thì sợ đến toàn thân run rẩy.
“Lẽ nào ông không bài binh bố trận theo lời tôi nói với hắn ta sao?”, Vân Hạn Lâm nheo mắt hỏi.
“Sơn chủ, hắn ta đã phá vỡ trận địa của sơn chủ chỉ bằng một đòn công kích”, Phong Lạc do dự một hồi rồi mới trả lời.
“Cái gì? Lẽ nào hắn ta cũng là một võ đạo tông sư sao?”, vẻ mặt của Vân Hạn Lâm đột nhiên trở nên nghiêm túc khi nghe Phong Lạc nói vậy.
“Không phải vậy. Hắn ta chỉ là thiên tiên đại thành, nhưng chân khí của hắn ta có chút dị thường, uy lực rất mạnh. Ngoài việc không thể phóng xuất ra năng lượng, có thể nói sức chiến đấu của hắn ta gần như là của một võ đạo tông sư”, Phong Lạc nghĩ một hồi sau đó nói.
“Hừ, thiên tiên đại thành thì vẫn là thiên tiên, căn bản là không cùng đẳng cấp với võ đạo tông sư. Được rồi, chuyện này không cần phải lo lắng, trước mắt phải cứu con trai của tôi tỉnh lại rồi tính”, Vân Hạn Lâm nghe nói Trần Thanh chỉ là thiên tiên đại thành thì chợt cười khinh bỉ, ông ta đỡ con trai mình lên.
“Sơn chủ, cẩn thận, tên Trần Thanh này đã giở thủ đoạn trên người của cậu chủ. Nếu như ép cậu chủ tỉnh dậy, e rằng sẽ gây nguy hiểm cho cậu ấy mất”, nghĩ đến những gì Trần Thanh đã nói trước đó, Phong Lạc lập tức nhắc nhở.
“Hở? Còn có chuyện đó sao?”, Vân Hạn Lâm lập tức kiểm tra cơ thể con trai mình khi nghe Phong Lạc nói vậy.
Khi ông cảm thấy một nguồn năng lượng đáng sợ đang ẩn trong cơ thể của con trai mình, sắc mặt ông ta liền đanh lại.
“Sơn chủ, tên Trần Thanh này đã giở trò trên lưng của cậu chủ. Sơn chủ hãy kiểm tra lưng của cậu ấy xem sao”, Phong Lạc nghĩ đến Trần Thanh đã vẽ lên lưng Vân Phụng Thiên, lập tức nhắc nhở.
Nghe vậy, Vân Hạn Lâm lập tức xé áo của con trai mình ra, quả nhiên là trên lưng hắn ta có một chữ “chiến” rất lớn, chữ “Chiến” này hiện lên màu đỏ sẫm, thoạt nhìn thì không có gì đặc biệt, nhưng lại khiến người ta sởn gai ốc.
Chương 333: Đá pha lê tím
"Thủ đoạn thật sự rất lợi hại, cũng vô cùng độc địa, cơ thể kia ấy mà lại mang cả tinh thần chiến đấu và phương thức giết người gộp chung lại, nếu bây giờ tôi xoá bỏ chữ này, e rằng con tôi chỉ có một con đường chết".
Lúc cảm nhận được chữ "Chiến" sau lưng con trai mình, ông ta cảm thấy vô cùng nan giải.
"Sơn chủ, ông còn cách nào không?", nghe xong lời của sơn chủ, Phong Lạc cảm thấy rét run trong lòng, ông ta không ngờ Trần Thanh lại có thể hoá giải mánh khoé của sơn chủ một cách dễ dàng như vậy, nhưng khi đối mặt với thủ đoạn của Trần Thanh, sơn chủ lại dường như hết cách.
"Cách thì có, tôi có thể cần phải bế quan để loại trừ tai họa ngầm này cho con trai tôi", lúc này Vân Hạn Lâm ôm con trai ông ta nhảy vào sau núi.
Phía bên này, Trần Thanh đã điều chế thành công thuốc trị sẹo, anh mang ra ngoài đưa cho hai cô nàng, sau đó còn hướng dẫn hai người cách sử dụng, trước khi và sau khi thức dậy thì bôi một lần, nhiều lắm là ba ngày thì dường như vết sẹo sẽ biến mất.
Nhận được thuốc của Trần Thanh, hai chị em họ Cận mừng đến suýt khóc, bọn họ cứ cho rằng vết sẹo này sẽ theo họ suốt đời rồi chứ, không ngờ Trần Thanh chỉ trong một ngày đã điều chế ra loại thuốc có thể trị được sẹo.
Xem ra, cậu Trần vẫn quan tâm đến chị em bọn họ.
"Em gái, em cũng thấy rồi đó, cậu Trần đã có tổng giám đốc Nam Cung rồi, chị không mong em sẽ lún sâu vào", bên trong phòng, Cận Băng nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc khi cầm chai thuốc của em gái mình, bất lực khuyên răn.
"Chị à, chẳng lẽ chị không thấy, hai người Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ cũng đều thích cậu Trần sao? Bọn họ có thể thích thì tại sao em không thích được chứ?", Cận Liệt vểnh môi, bất mãn phân bua.
"Em... Haiz, thôi, tuỳ em vậy", thấy em gái mình cứng đầu như vậy, người làm chị như cô ta cũng không biết nên nói gì nữa, vả lại, cô ta có tư cách gì mà nói em gái mình chứ?
Không phải cô ta cũng đang như thế sao?
Đương nhiên Trần Thanh không hề hay biết chuyện này, sau khi bọn họ đã đi về nghỉ ngơi, Trần Thanh lại đi đến giữa hồ Lộc Minh.
"Tiểu Thải, ra đây", Trần Thanh bất động, cũng không mở miệng, dùng tâm trí triệu hồi nó.
"Vèo..", ngay thời điểm Trần Thanh vừa gọi, một con rắn bảy màu sặc sỡ vụt lên trên thuyền, bò đến bên cạnh anh, thân thiết cọ cọ vào cổ anh.
"Ngoan lắm, Tiểu Thải, tao đến thăm mày một lát, hình như mày mập lên không ít rồi nha", Nhìn Tiểu Thải lớn hơn trước khá nhiều, Trần Thanh không kiềm được trêu chọc nó.
"Khè khè...", nghe thấy Trần Thanh nói, Tiểu Thải bò một mạch đến mũi thuyền, cả người lắc lư hướng về phía trước.
"Ý mày là muốn tao đi theo mày sao?", Trần Thanh thấy động tác của Tiểu Thải nhất thời trong lòng nảy sinh điều gì đó, anh bèn theo hướng Tiểu Thải muốn, cho thuyền đi về phía đối diện hồ.
Đến bờ, tốc độ của Tiểu Thải lại càng nhanh hơn, Trần Thanh cũng bắt đầu gia tốc, chạy theo sau Tiểu Thải, người và rắn rất nhanh đã đến một cái hố to.
"Mày muốn nói mày ăn đồ trong hố này à?", thấy Tiểu Thải dẫn mình đến cái hố to này, Trần Thanh liền nhớ lại chuyện đám ba người Giang Tử Phong bị té vào một cái hố rồi ngất đi, đến lúc bọn họ tỉnh dậy thì đã trở thành hậu thiên võ giả rồi.
"Khè khè...", Tiểu Thải không biết nói chuyện, chỉ có thể sốt sắng, sau cùng nó nhảy vọt ào xuống cái hố kia.
Trần Thanh nhìn thấy thì cũng nhảy vào theo.
Tiểu Thải giống như một con tê tê vậy, ngọ nguậy cái đuôi làm lớp đất đá cưng rắn bên dưới lập tức vỡ ra, rất nhanh sau đó cái hố lớn lại càng sâu thêm.
Khoảng chừng năm phút sau, Trần Thanh liền cảm nhận được có một luồng linh khí vô cùng thuần khiết truyền đến từ dưới lòng đất, luồng khí này dường như không cần trải qua tôi luyện mà có thể hấp thu trực tiếp.
"Thật sự có đồ xịn!", hai mắt Trần Thanh sáng chưng, không ngờ Tiểu Thải còn có khả năng tìm báu vật, thứ được chôn sâu tận trong lòng đất như thế này mà nó cũng có thể tìm ra.
"Tao đần chết đi được!", Trần Thanh vỗ vào đầu anh một cái, quên mất luôn cả khả năng nhìn xuyên thấu của mình.
Lúc này, Trần Thanh sử dụng khả năng ấy, rà soát dưới hố đất.
Sau quá trình rà soát, Trần Thanh đã nhìn thấy được một cái lỗ rất nhỏ, chắc là do lúc Tiểu Thải chui ra ngoài tạo thành, lần này nó hao hơi tổn sức như vậy, chắc là vì muốn mình nhìn theo.
Nhìn vào trong cái hố nhỏ kia, rốt cuộc Trần Thanh cũng tìm được đồ xịn đang nằm dưới lòng đất.
Đó là một viên đá pha lê tím đã bị cắn vỡ một nửa, bao bọc xung quanh không ít pha lê màu xám đã kết tinh.
"Cái này... quả thực là một linh thạch hảo hạng", Trần Thanh không ngờ lại ở đây lại có một viên linh thạch hảo hạng như vậy.
Trên thực tế, con người không có cách nào hấp thu trực tiếp những loại linh thạch thông thường được, chỉ có thể hấp thu từng chút, sau đó phải tôi luyện một hồi mới có thể biến đổi thành chân khí.
Mà linh thạch hảo hạng thì không được xếp vào loại này, con người có thể hấp thu trực tiếp linh thạch hảo hạng, không cần phải trải qua quá trình tôi luyện từng bước.
Hơn nữa, linh thạch hảo hạng còn ẩn chứa khối lượng linh khí khổng lồ, có người nói một viên linh thạch hảo hạng cũng đủ linh khí cho thiên tiên tiểu thành đạt đến thiên tiên đại thành rồi.
"Chà, món đồ này quá xịn rồi, thế mà lại ăn mất của tao hơn phân nửa", nhìn viên linh thạch hảo hạng bị cắn hơn phân nửa, nhất thời Trần Thanh đau lòng không thôi.
Cơ mà dù sao thì đây cũng là của Tiểu Thải người ta đó, nó đã dẫn mình tới cũng không tồi rồi, ở đó mà trách cứ nó cái gì chứ?
"Ngoan lắm Tiểu Thải, mày không cần vất vả như vậy đâu, bò thẳng xuống lấy đồ lên đi", anh xem xét lại khoảng cách, nếu như Tiểu Thải cứ đào xuống như vậy, không biết phải chờ đến bao giờ.
Nghe Trần Thanh nói thế, Tiểu Thải như hiểu tiếng người lắc lư cái đầu, sau đó chui tọt cả cơ thể vào cái hố nhỏ.
Không lâu sau, Tiểu Thải mang ra một viên linh thạch màu tím lớn khoảng chừng một nắm tay em bé.
Trần Thanh vốn còn phiền não chuyện đám Giang Tử Phong sao lại đột phá nhanh như vậy, anh cảm thấy chắc là vì do Tiểu Thải chui ra vào cái hố, làm linh khí của linh thạch hảo hạng bay ra ngoài, thế nên bọn họ đã hấp thu được.
Tiểu Thải như đang hiến dâng báu vật, dùng đầu nó dè dặt nâng linh thạch hảo hạng lên, đưa đến trước mặt Trần Thanh.
"Giỏi lắm, làm tốt lắm, yên tâm, nếu sau này tao luyện chế được thứ gì ngon, nhất định sẽ để dành cho mày một phần", nhận lấy linh thạch hảo hạng kia, cảm nhận được linh khí ẩn chứa trong linh thạch, Trần Thanh vô cùng thoả mãn gật đầu.
Chỉ là, viên linh thạch hảo hạng có hữu dụng với Nam Cung Yến hơn là với Trần Thanh, anh cũng không nhất thiết cần nó.
Với Nam Cung Yến, bây giờ cô đang muốn tu luyện, nếu như có viên linh thạch hảo hạng này làm cơ sở, nền tảng của cô nhất định sẽ vững chắc vô cùng.
Nghe được lời khen ngợi của Trần Thanh, Tiểu Thải nhất thời hưng phấn bò quá bò lại trên người anh.
Trần Thanh đưa Tiểu Thải về, liền đến xem thử mộc thạch bảy màu, anh phát hiện ra chỉ cần thêm vài ngày nữa mộc thạch bảy màu đã hoàn thiện, anh còn nghĩ cũng phải cần thêm một hai tháng nữa chứ, không ngờ lại nhanh đến thế.
Trận quyết đấu với Vân Hạn Lâm trước đó anh đã lấy về được viên mộc thạch bảy màu này.
Anh cũng đã nghĩ ra nên điều chế mộc thạch bảy màu thành thuốc gì rồi, có lẽ lần quyết đấu với Vân Hạn Lâm hôm đó, thực lực của anh cũng đã tăng thêm một bậc.
Chương 334: Quá chất!
Từ núi trở về, Trần Thanh liền tiến vào trạng thái tu luyện, sau khi thực lực của anh đạt đến thiên tiên đại thành, chưa có hôm nào nghiêm túc tu luyện lại cả.
Nam Cung Yến thì đang ở phòng cách vách, vả lại, linh khí ở hồ Lộc Minh vô cùng dày đặc, Trần Thanh hấp thu linh khí giống như hack vậy, linh khí xung quanh ồ ạt kéo đến.
Đám Giang Tử Phong đang tu luyện bên cạnh đồng loạt tỉnh lại, bởi vì bọn họ không thể hấp thu được chút linh khí nào, cách mà Trần Thanh hấp thu linh khí chất quá trời.
"Đại ca à, đây là sao hả? Chuyện này quá kinh khủng rồi, em cảm thấy tất cả linh khí đều bị đại ca hấp thu hết rồi", Giang Tử Phong cảm nhận được toàn bộ linh khí đều tràn vào phòng Trần Thanh, nhất thời bất đắc dĩ nói.
"Bộ bọn tôi không giống vậy sao, không hấp thu được một tí linh khí nào cả, anh ấy sao không xuống núi nhanh đi chứ", hai cô nàng Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ cũng đều thốt lên mấy câu oán giận.
"Được rồi, nếu đã không thể tu luyện được nữa, đành về phòng đánh một giấc thật ngon, thức dậy biết đâu đại ca đã về nhà rồi", vẻ mặt Giang Tử Phong tràn đầy sầu não, thơ thẩn quay về phòng.
"Haiz, từ khi mỗi ngày ngồi thiền tu luyện, riết rồi cũng không quen ngủ luôn, đầu óc và tinh thần lúc ngủ dậy cũng không được như sau khi tu luyện.
Hiển nhiên Trần Thanh không hề biết bọn họ đang oán giận, lúc này anh đang hấp thu một cách vô cùng sảng khoái.
Nên biết rằng, sau khi kinh mạch và đan điền của anh trải qua không ít lần tôi luyện, chúng đã vô cùng bền bỉ, tốc độ hấp thu cũng như tích trữ linh khí rất đáng gờm, vì thế toàn bộ linh khí ở hồ Lộc Minh đều bị Trần Thanh thu hút, những người khác thì không tài nào hấp thu được.
Chính vì thế, lượng chân khí mà cơ thể Trần Thanh sản sinh trong một đêm làm người khác không thể nào theo kịp.
Sáng hôm sau, Trần Thanh cảm thấy cả người thoải mái, chân khí trong cơ thể cũng đã tràn đầy, chỉ là vừa mới xúc tiến, vốn dĩ không phải thời điểm tốt để đột phá, nên vẫn phải tiếp tục con đường đè nén bớt chân khí lại.
"Wow... Vết sẹo trên người hai người đâu mất rồi?", sáng sớm, tất cả mọi người nhìn cánh tay chị em họ Cận, những vết sẹo kia chẳng những biến đâu mất mà làn da còn trắng nõn mịn màng hơn trước.
"Đều nhờ có cậu Trần điều chế thuốc cho chúng tôi đấy, không thì nhan sắc bị huỷ mất rồi", nghe mọi người nói thế, chị em nhà họ Cận chỉ đành thành thật trả lời.
"Tốt lắm, ăn đi thôi, nếu các cô đã khỏi rồi thì không cần dùng nó nữa đâu", Trần Thanh thấy Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ, còn thêm Nam Cung Yến vợ anh, vẻ mặt người nào cũng tràn đầy khát vọng, anh chỉ đành nói.
Nghe thấy Trần Thanh nói thế, ba cô nàng nhìn nhau bật cười, cũng không tị nạnh chuyện này nữa.
"Đại ca, sau khi ăn sáng xong, anh dạy bọn em vài kỹ thuật chiến đấu đi", trên bàn ăn, Giang Tử Phong bày ra vẻ mặt nịnh nọt nói.
"Kỹ thuật chiến đấu à, không thành vấn đề, sau khi ăn xong, gọi luôn cả bọn Hứa Nghị ra", Trần Thanh gật đầu đồng ý, đám Giang Tử Phong còn chưa có sức mạnh, chưa từng luyện võ bao giờ, cũng chưa đánh nhau với ai, vốn dĩ không có sức chiến đấu gì, trước hết phải chuyển hoá sức mạnh thành sức chiến đấu đã.
"Được rồi, em ăn xong rồi, để em đi gọi bọn họ, chúng ta tập hợp ở quảng trường nhá", thấy Trần Thanh đã đồng ý, nhất thời Giang Tử Phong hưng phấn, nhanh chóng lùa hết bữa sáng vào miệng rồi chạy đi mất.
"Thằng nhóc này vẫn hấp tấp như vậy", nhìn thấy bóng lưng vọt đi của Giang Tử Phong, Trần Thanh lại chỉ lắc đầu bất lực.
"Em có thể đến xem không một lát không?", Nam Cung Yến vừa nghe được liền nhìn Trần Thanh với ánh mắt mong đợi hỏi.
"Đương nhiên là được", Trần Thanh gật đầu, nếu vợ anh quyết tâm tu luyện hiển nhiên anh cũng sẽ không ngăn cản làm gì.
Sau khi kết thúc bữa sáng, tất cả mọi người cùng nhau đi đến quảng trường, Giang Tử Phong cũng đã gọi các nhân viên bảo vệ khác đến, từng người đều xếp hàng nghiêm trang, xem ra Hứa Nghị cũng không ngừng huấn luyện bọ họ, chuyện này làm Trần Thanh vô cùng hài lòng.
"Đại ca, ngoại trừ bảo vệ trực cổng, tất cả mọi người đều đã đến đông đủ", thấy đám người Trần Thanh đến, Giang Tử Phong nhanh nhẹn chạy đến báo cáo.
"Tốt lắm", Trần Thanh gật đầu rồi bước tới.
"Các vị, mọi người đều là chiến sĩ tinh anh, hôm nay gọi mọi người đến đây là vì muốn mọi người hướng dẫn mấy người bọn họ một vài kỹ thuật chiến đấu, cứ yên tâm ra tay, có đánh như thế nào thì mọi người cũng không cần chịu trách nhiệm mà tôi còn thưởng thêm, người nào đánh thắng thì người đó được thưởng 100 ngàn", Trần Thanh nhìn tất cả mọi người nói một cách thẳng thắn.
Trước kia, bọn họ đều là chiến sĩ tinh anh, bây giờ thì đã giải ngũ nhưng vẫn phải chu cấp cho gia đình, nếu bắt bọn họ làm chuyện xấu để kiếm tiền không sạch sẽ thì chắc chắn bọn họ sẽ không làm, nhưng dùng bản lĩnh bọn họ để kiếm tiền thì ắt hẳn không thành vấn đề.
"Đại ca không phải thế chứ, bọn em còn chưa đánh đấm bao giờ đâu, mà thôi, dù sao cũng là hậu thiên võ giả, nhất định sẽ không làm đại ca mất mặt!", vẻ mặt Giang Tử Phong tràn đầy tự tin, mấy hôm trước cậu ấy đã từng thử rồi, chỉ một đấm cũng có thể đấm nát được đá.
Hai cô nàng Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ cũng không hề tỏ ra yếu kém, từ trước đến giờ hai cô cũng không cho rằng mình yếu hơn phái nam, sau này lại thêm tu luyện, cả hai đều cảm thấy sức khoẻ và mức độ nhạy bén của cơ thể mình đều đã tăng vọt, đương nhiên càng không e dè.
"Tôi lên trước, làm mẫu cho mấy người", Giang Tử Phong nóng lòng muốn thử, quay sang đối diện nói: "Ai lên đây?"
"Đội trưởng, để tôi lên", một người đàn ông da ngăm bước lên chờ lệnh.
"Ừ, được, nhưng cẩn thận chút, đừng làm bọn họ bị thương", Hứa Nghị gật đầu những vẫn dặn dò vài lời.
Hứa Nghị biết, bây giờ Trương Quân đang rất cần tiền, đây cũng xem như là cơ hội tốt để kiếm thêm, những người còn lại cũng không bước lên tranh giành, đương nhiên bọn họ cũng biết hoàn cảnh gia đình của Trương Quân.
"Vâng, đội trưởng", Trương Quân nghe thấy lời đồng ý của đội trưởng thì nhất thời vui vẻ, sau đó anh ta chạy vọt vào sân.
"Đại ca, em lên đây, nhớ cổ vũ cho em đó", Giang Tử Phong tràn đầy tự tin đứng đối diện với Trương Quân.
"Trương Quân thuộc đội bảo vệ, xin chỉ giáo thêm", Trương Quân khom người chào Giang Tử Phong.
Giang Tử Phong cũng không rành quy tắc, thấy động tác của Trương Quân thì cậu ấy cũng khom người, còn định mở miệng nói vài câu.
Ngay lúc đó, Trương Quân vọt về phía trước, nhanh chóng siết cổ Giang Tử Phong.
"Cậu thua rồi", Trương Quân kiềm chặt tay ở cổ Giang Tử Phong, thản nhiên nói.
"Anh... Anh lừa tôi, không tính", Giang Tử Phong nghe Trương Quân nói thể, bỗng nhiên cả mặt đỏ bừng, thở hổn hển nói.
"Sao lại không tính chứ?", nghe Giang Tử Phong nói thế, Trương Quân liền nóng nảy, anh ta không muốn làm Giang Tử Phong bị thương, nhưng anh ta lại muốn thắng, thế nên dùng cách này là tốt nhất.
"Tử Phong, nhanh quay lại đây, bất kể là nguyên do gì, cậu thua chính là thua. Nếu như ở đây là chiến trường, thì cậu đã toi mạng rồi, quay lại ngay!", nhìn thấy Giang Tử Phong bắt đầu bộc phát tính tình, Trần Thanh liền quát lạnh.
Chương 335: Cảm ơn cậu Trần
Nghe Trần Thanh nói vậy, tuy Giang Tử Phong không phục nhưng vẫn không dám làm loạn.
“Các người hãy nhớ rằng trên chiến trường, bất cứ mánh khóe nào cũng có thể đem ra sử dụng, hãy xem như đây là bài học đầu tiên để các người ghi nhớ lấy”, Trần Thanh vốn không để ý tới ánh mắt oán hận của Giang Tử Phong, giọng nói vô cùng nghiêm khắc.
“Vợ ơi, phiền em ghi lại cho người anh em này 100 ngàn tệ. Chờ sau khi mọi chuyện kết thúc thì phát luôn thể”, Trần Thanh quay người nhìn sang Nam Cung Yến rồi nói.
“Cảm ơn cậu Trần”, nghe Trần Thanh nói vậy, ánh mắt của Trương Quân đột nhiên sáng lên, lập tức chắp tay cảm kích.
“Em sẽ thử lại lần nữa”, Giang Tử Phong không phục bèn tiến lên trước.
“Cậu đã lên một lần rồi, giờ tới lượt tôi”, Dương Lệ kéo Giang Tử Phong lại, sau đó nói với Từ Tịnh Nhã: “Chị, chị ở dưới xem trận này, em lên trước”.
“Được, chú ý an toàn!”, Từ Tịnh Nhã gật đầu. Tuy cô ta cũng muốn lên, nhưng tính cách của cô ta thì không muốn tranh giành.
“Ừm!”, Dương Lệ gật đầu, cô ấy lập tức kiễng chân lên một chút, cả người như một con bươm bướm nhẹ nhàng chạm xuống sàn đấu.
“Tôi là Dương Lệ, đội trưởng đội bảo vệ của tập đoàn Khuynh Thành Quốc Tế, xin hãy chỉ bảo thêm”, Dương Lệ chắp tay, cúi người rồi lên tiếng.
“Trương Quân”, nhìn cách Dương Lệ lên sàn đấu vô cùng phóng khoáng, anh ta bèn cảnh giác. Cô ấy chắc chắn là người có bản lĩnh.
“Không cần sợ, tôi sẽ không đánh lén đâu”, Dương Lệ che miệng cười nhẹ. Lúc cô ấy cười, đội bảo vệ kia đang đứng đối diện nhìn thấy vậy thì lập tức ngây người ra, bao gồm cả Trương Quân, ánh mắt không khỏi mơ màng.
Chính ngay lúc này, bóng dáng Dương Lệ vụt qua, trực tiếp đứng trước mặt của Trương Quân. Cô ấy khẽ giơ tay, tung một chưởng vào lồng ngực của anh ta.
Ngay lúc Dương Lệ ra tay với Trương Quân, anh ta mới tỉnh táo lại, hai tay liền chắn trước ngực.
“Bịch …”, Trương Quân cảm nhận được một lực tấn công khủng khiếp tác động lên hai cánh tay mình, cơ thể như muốn bay ngược ra sau, sau đó tiếp đất một cách đau đớn.
“Đây…”, mọi người đều không ngờ, thấy Dương Lệ mỏng manh như vậy mà thực lực lại đáng sợ đến thế. Hơn nữa, một chưởng vừa rồi có thể nói là vừa hay trả thù thay cho Giang Tử Phong.
“Hay lắm”, nhìn thấy cảnh này, Giang Tử Phong đột nhiên hét to.
Mắt Từ Tịnh Nhã chợt sáng lên, dù gì thì Dương Lệ cũng là đội trưởng đội bảo vệ, cũng có một chút bản lĩnh. Nếu không thì lúc đầu ở công ty cũng không thể đàn áp được đám người cao to kia. Hiện tại sau khi đã tu luyện thì dĩ nhiên thực lực phải càng mạnh hơn rồi.
Hơn nữa, sau khi trở thành võ giả thì không chỉ sức mạnh và tốc độ đều được nâng cao, mà sự nhanh nhẹn, thị lực cũng được cải thiện rất nhiều.
“Xin lỗi, tôi không phải cố ý. Tôi cũng không ngờ mình lại mạnh như vậy”, nhìn thấy Trương Quân bị mình đánh văng ra xa, Dương Lệ bất ngờ nhìn vào đôi tay mà không dám tin điều này. Sau đó, cô ấy lo lắng vội chạy tới nói với anh ta.
“Được rồi, yên tâm. Cậu ta không sao, chỉ là cánh tay đã bị thương, không thể tiếp tục thi đấu được rồi, đỡ cậu ta xuống nghỉ ngơi đi”, Trần Thanh đã tới trước Dương Lệ một bước, đứng trước mặt Trương Quân kiểm tra một chút, phát hiện không có gì đáng ngại nên cho người đỡ anh ta về.
Sắc mặt của Trương Quân hơi ủ rũ, vốn nghĩ rằng mình có thể kiếm được mấy trăm ngàn, không ngờ chỉ mới có một trăm ngàn mà đã thất bại rồi.
“Được rồi, tiếp tục”, sau đó Trần Thanh nhìn sang đám bảo vệ, không ngờ rằng thực lực của Dương Lệ đã mạnh lên rồi.
Đám bảo vệ kia nhìn thấy Trương Quân mạnh như vậy mà bị đánh bại bởi một chiêu thì đột nhiên chần chừ.
“Đồ nhát cáy, Lý Đào, cậu lên đi”, Hứa Nghị nhìn thấy bọn họ bắt đầu lưỡng lự, chợt phẫn nộ. Anh ta bèn kêu một người bảo vệ có thân hình nhỏ gầy nhưng nhìn có vẻ lanh lợi ra ứng chiến.
“Đội trưởng, yên tâm đi, tôi sẽ lấy lại danh dự cho anh”, bọn họ do dự không phải vì nhát gan, mà thấy Dương Lệ là con gái, cho nên mới không muốn ra đấu. Nhưng bây giờ đội trưởng đã điểm mặt, cậu ta không thể không ra tay.
“Tôi là Lý Đào, xin chỉ bảo nhiều thêm”, Lý Đào chắp tay, sau đó cậu ta nhanh chóng tấn công về phía Dương Lệ.
Tốc độ của Lý Đào rất nhanh, thân thủ linh hoạt, Dương Lệ vẫn ra đòn như lúc nãy nhưng dù có muốn chạm cũng không chạm được cậu ta.
Điều này khiến Dương Lệ có chút nóng vội, cô ấy bèn gia tăng tốc độ công kích, dĩ nhiên cũng tăng thêm lực.
Cuộc chiến giữa Lý Đào và Dương Lệ đã đến hồi gây cấn, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của Lý Đào phong phú, ra tay khá từ tốn, cậu ta không dùng chiêu thức cũ mà trực tiếp đổi chiêu, nếu Dương Lệ không phản ứng nhanh thì e là đã thất bại rồi.
Cho dù là vậy, tâm lý của Dương Lệ cũng bắt đầu trở nên vội vàng
Trần Thanh thấy vậy thì đột nhiên lắc đầu, Dương Lệ sắp thua rồi.
Quả nhiên, chưa tới một phút, Lý Đào đã bắt được thóp của Dương Lệ, ngón tay cậu ta xẹt ngang cổ họng của cô ấy.
“Dừng, Lý Đào thắng”, thấy Dương Lệ còn muốn ra tay, Trần Thanh lập tức đứng lên và hét to.
“Tại sao? Tôi vẫn chưa thua mà”, Dương Lệ vẫn chưa biết mình thua ở đâu. Nghe Trần Thanh nói vậy thì cô ấy liền vội lên tiếng.
“Cô đã bị người ta cứa ngang cổ họng. Nếu Lý Đào có dao găm trong tay thì cô đã không còn mạng rồi”, Trần Thanh lập tức lên tiếng giải thích.
“Hơn nữa, các người đều là hậu thiên võ giả, còn bọn họ chỉ là người bình thường, lúc ra tay phải chú ý khống chế lực”, Trần Thanh quét mắt nhìn đám người Giang Tử Phong rồi nói.
“Em cũng muốn thử”, Trần Thanh vốn còn tưởng người tiếp theo sẽ là Từ Tịnh Nhã, không ngờ Nam Cung Yến lại đứng ra háo hức muốn thử.
“Em đừng có náo loạn”, nghe Nam Cung Yến nói vậy, Trần Thanh chợt bất lực nói.
“Em không có làm loạn. Lúc nãy họ đánh nhau, em đã nhớ hết rồi”, Nam Cung Yến không hề để bụng, cô từ tốn đứng ra.
“Tên to cao nhà cậu, ra đây đi”, cô mặc kệ lời Trần Thanh nói, trực tiếp đi tới trước mặt Hứa Nghị rồi nói.
Nghe Nam Cung Yến nói vậy, Hứa Nghị trợn tròn mắt. Nhưng anh ta biết, cô gái xinh đẹp giống tiên nữ trên trời này là vợ của ông chủ Trần Thanh. Hơn nữa, cũng chưa từng tu luyện nên anh ta không dám nhận lời.
Hứa Nghị bèn quay đầu nhìn Trần Thanh, muốn bảo anh ngăn cản vợ mình.
“Anh nhìn anh ấy làm gì? Chuyện này do tôi quyết định”, Nam Cung Yến thấy dáng vẻ của Hứa Nghị, cô nhướng mày rồi dùng chân đá thẳng vào Hứa Nghị.
Cú đá này, tốc độ rất nhanh, hơn nữa, góc độ rất xảo quyệt, cơ bản không giống người chưa từng tu luyện.
Trần Thanh khá là bất ngờ. Anh không ngờ Nam Cung Yến lại có thực lực này. Thực lực này đã thuộc võ giả sơ cấp rồi.
Chị em nhà họ Cận đứng bên cạnh lại che miệng cười. Họ biết Nam Cung Yến vì muốn nâng cao thực lực bản thân nên đã tìm không ít người dạy. Nhưng lần nào cũng đều phải thay người dạy vì bọn họ đều bị cô đánh bại.
Chương 336: Vùng vẫy trong nước
Đương nhiên là Trần Thanh không biết những điều này. Hứa Nghị ở bên cạnh lại càng không biết. Đối mặt với đòn tấn công của Nam Cung Yến, Hứa Nghị nhất thời lúng túng, không dám ra tay nên chỉ có thể né tránh.
“Nếu cậu chỉ biết né tránh thì chịu thua đi”, Nam Cung Yến thấy Hứa Nghị vừa né tránh vừa không đánh trả thì cảm thấy không thoải mái, liền công kích dồn dập rồi hừ lạnh một cái nói.
Quả nhiên, Hứa Nghị bị những đòn công kích này của Nam Cung Yến làm cho lúng túng, không thể không ra tay.
Xem tới đây, Trần Thanh cũng không còn lo lắng gì.
Lúc này, anh cũng biết chuyện gì đang xảy ra. Lần trước, lúc anh quay về đưa lọ thuốc luyện được cho cô, khiến cơ thể cô tẩy tủy phạt cốt lần nữa. Những chiêu thức này rõ ràng thuộc về loại Sanda.
Nhưng, rất nhanh sau đó góc độ Nam Cung Yến ra tay cũng thay đổi. Đây rõ ràng là học được từ cuộc đối đầu giữa Trương Quân và Dương Lệ.
Lần này, Trần Thanh cảm thấy bất ngờ với tài năng võ thuật bẩm sinh của Nam Cung Yến. Cô thật sự là quá mạnh, chỉ nhìn một lần thì có thể học được và áp dụng ngay.
Lúc đầu, Hứa Nghị không dám ra tay. Sau đó anh ta dần buông lỏng tay chân. Còn Nam Cung Yến cũng từ từ tìm được nhịp điệu. Hai người thi đấu ngang tài ngang sức.
Nhưng Trần Thanh biết, võ công của Hứa Nghị thuộc loại dứt khoát. Nếu Hứa Nghị nghiêm túc thì e Nam Cung Yến cũng không thể đỡ nổi năm chiêu.
“Ầm…”, ngay khi mọi người đang xem say sưa, một tiếng nổ kinh hoàng vang lên làm gián đoạn sự quan sát của mọi người và cắt ngang cuộc thi đấu hiện tại.
“Không ổn rồi!”, Trần Thanh cảm nhận được phương hướng phát ra của tiếng nổ, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, vì hướng đó chính là nơi ở của mộc thạch bảy màu.
Chắc là mộc thạch bảy màu đã xảy ra chuyện. Nghĩ tới đây, Trần Thanh lập tức nói với họ: “Mọi người chờ ở đây, đừng đi đâu hết, không được phép đi theo”.
Nói xong, anh vội chạy như bay về phía hồ Lộc Minh.
“Sao vậy? Có chuyện gì sao?”, thấy Trần Thanh khẩn trương như vậy, mọi người đều tỏ ra thắc mắc. Ai nấy đều nhìn về phía anh chạy đi.
“Có thể sẽ có nguy hiểm, mọi người ở đây, đừng đi đâu hết”, Nam Cung Yến đột nhiên nhớ tới lời trước khi đi Trần Thanh có nói, cô bèn ngăn cản mọi người đừng đi tới bên hồ.
“Chị dâu, đại ca chắc là gặp nguy hiểm rồi. Chúng ta không thể ngồi chờ vậy được, phải đi giúp anh ấy thôi”, Giang Tử Phong nóng lòng nói.
“Cậu cảm thấy, với năng lực của Trần Thanh, nếu có nguy hiểm mà đến anh ấy còn không giải quyết được, vậy chúng ta đi có tác dụng gì sao?”, tuy Nam Cung Yến cũng rất nôn nóng, nhưng cô lại là người giỏi quan sát tình hình chung nên trực tiếp ngăn cản mọi người.
“Tôi đồng ý với lời Tiểu Yến nói. Thực lực của chúng ta không đủ, nếu đi thì e cũng không giúp được gì cho Trần Thanh. Ngược lại còn khiến anh ấy phân tâm”, Từ Tịnh Nhã bình tĩnh và lên tiếng phân tích.
Nghe Nam Cung Yến và Từ Tịnh Nhã nói như vậy, mọi người tuy vẫn còn lo lắng nhưng cũng không manh động chạy tới đó.
Trần Thanh chèo thuyền tới giữa hồ, từ xa anh đã phát hiện giữa hồ có ba chiếc thuyền. Trên đó có một vài võ giả. Tiếng nổ lúc nãy chắc là do bọn họ ném bom xuống.
Sắc mặt của Trần Thanh trầm xuống. Lại có người ngang nhiên vào địa bàn của anh, lại còn dùng bom. Hơn nữa, những người này có mang súng thì rõ ràng là không có ý tốt khi tới đây.
Trần Thanh sợ Tiểu Thải sẽ gặp nguy hiểm nên lập tức gọi nó ra.
Anh thở phào nhẹ nhõm vì Tiểu Thải đã đáp lại anh.
“Người đến là ai? Lập tức cút khỏi đây. Nếu không thì chúng tôi sẽ dùng súng giết ngay”, những người trên ba chiếc thuyền đó dĩ nhiên phát hiện Trần Thanh đang đứng trên chiếc thuyền gỗ nhỏ, thấy anh chỉ là một thanh niên ngoài 20 tuổi thì đám người này hét lên với giọng điệu rất ngông cuồng.
“Các người là ai vậy? Mau rời khỏi đây đi. Nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo”, nghe đám người kia nói vậy, Trần Thanh đột nhiên tức lên, không hề nể nang nói.
“Hừ, muốn chết à”, nghe giọng điệu xốc nổi của Trần Thanh, đám người trên ba chiếc thuyền kia tức tối mắng anh một trận.
Không chờ Trần Thanh trả lời, đối phương đã giương súng nhắm ngay anh mà bắn.
Vẻ mặt Trần Thanh lạnh tanh, đám người này đúng là hống hách, nói chưa dứt câu thì đã ra tay giết người.
Trần Thanh không hề do dự, anh nhanh chóng né qua một bên. Những viên đạn rơi như trút nước lên chiếc thuyền nhỏ mà Trần Thanh đang đứng.
Vốn dĩ đây không phải là một chiếc thuyền kiên cố nên dưới tác động của làn đạn, nó đã bị vỡ tan tành.
Anh đạp chân lên chiếc thuyền nát, dùng khí công trong người lao lên, cả người giống như lướt trên mặt nước, tốc độ như bay nhắm về hướng ba chiếc thuyền kia.
“Lập tức bắn”, họ vốn dĩ còn muốn xem kịch hay khi có người chút nữa sẽ rơi xuống nước. Kết quả, bị doạ cho một phen kinh hoàng. Sau khi tỉnh táo lại, đám người kia đều rút súng ra và bắn về phía anh.
Đối mặt với những viên đạn này, Trần Thanh vẫn có thể tìm khe hở để thoát thân. Cho nên cảnh tượng những viên đạn không hề chạm được vào người anh nhìn qua vô cùng thần kì.
“Tan nát cho tôi”, Trần Thanh tới một trong ba chiếc thuyền, dùng hai chưởng mạnh vào thân thuyền.
“A…”, thân thuyền cơ bản không chống đỡ được, nhanh chóng vỡ tan tát, người phía trên cũng không bị thương nhưng đều bị rơi xuống hồ.
“Cứu tôi với, tôi không biết bơi”.
“Mau, mau kéo chúng tôi lên”.
Đám người kia vùng vẫy trong nước, liều mình giãy giụa, có người trực tiếp leo lên chiếc thuyền khác. Điều này làm cho sắc mặt của người trên hai chiếc thuyền còn lại đều tái nhợt. Có người muốn lên thì họ cũng không quan tâm nữa.
“Hừ, mau xuống cho tôi”, nhìn thấy cảnh này, Trần Thanh hừ lạnh. Tiếp theo, ván thuyền dưới chân anh đã vỡ tan tành, Trần Thanh một cước đá văng tất cả những người trên thuyền xuống.
Tất cả mọi người đều liều mình giãy giụa. Sau đó, khí công trong người Trần Thanh tăng lên, chiếc thuyền nhỏ hung hăng lao về phía chiếc thuyền còn lại.
“Mau nhảy đi”, nhìn thấy cảnh này, người trên chiếc thuyền còn lại đột nhiên đổi ý, nhanh chóng nhảy vào hồ nước.
Nhưng không phải ai cũng nhảy xuống, còn một lão già và một cô gái trẻ. Hai người đó vốn không có nhảy mà chỉ đứng đó nhìn Trần Thanh.
“Chàng trai trẻ, thực lực của cậu rất mạnh. Nhưng tôi khuyên cậu tốt nhất đừng có đắc tội với chúng tôi. Nếu không sau này cậu sẽ không xong đâu”, lão già đó vốn không vì người của mình đều nhảy xuống nước mà thấy hoang mang, ngược lại ông ta điềm tĩnh lên tiếng.
Nghe người này nói vậy, Trần Thanh đột nhiên cười lạnh.
Cái lão già này, đến bây giờ còn không biết trời cao đất dày, xem ra để ông ta nhìn kỹ người đang nắm cục diện lúc này là ai mới được.
“Không sai, mau cút sang một bên cho tôi”, cô gái trẻ nhìn thấy bản lĩnh của Trần Thanh, trong mắt chợt hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó phóng thẳng hai thanh trường kiếm trong tay vào người Trần Thanh.
Chương 337: Đất đã có chủ
“Hả?”, cảm nhận được kiếm pháp của cô gái trẻ này, Trần Thanh có chút sửng sốt. Vì anh cảm thấy kiếm pháp này khá quen thuộc nhưng cụ thể là gì thì anh nhất thời không nhớ ra.
“Thực lực của cô quá yếu, đừng ép tôi phải ra tay với cô”, đối diện với kiếm pháp của cô ta, Trần Thanh né tránh một cách dễ dàng, đồng thời lên tiếng.
“Anh muốn chết à”, cô ta hừ lạnh một tiếng, sau đó thanh trường kiếm trong tay cô ta xẹt qua cực nhanh, tung ra một vòng hoa kiếm, vốn nhìn không rõ là cô ta sẽ công kích ở điểm nào.
“Đúng là ấu trĩ”, thấy kiếm pháp loè loẹt của cô gái, Trần Thanh bất lực lắc đầu. Sau đó, anh liền đưa ngón tay mình vào trong vòng hoa kiếm, như thể đang tự tìm lấy cái chết.
“Hả?”, cô gái vốn định dùng tuyệt chiêu của mình để chế ngự Trần Thanh nhưng không ngờ thanh kiếm của mình lại bị hai ngón tay của anh kẹp chặt, cô ta cố gắng thế nào cũng không nhúc nhích được.
“Anh buông tay ra cho tôi”, sắc mặt của cô gái tái nhợt, tức tối nói.
“Nhanh chóng rút lui đi. Bằng không đừng trách tôi không khách sáo”, Trần Thanh dùng sức, thoạt nhìn thì thấy chất liệu thanh kiếm cũng không tệ, hình dáng độc lạ nhưng đã bị anh trực tiếp bẻ gãy đi mũi kiếm.
Nhìn thấy thanh kiếm yêu thích của mình bị Trần Thanh làm gãy, cô gái đột nhiên tức giận. Nhưng cô ta biết là mình không đánh lại người này.
“Chàng trai trẻ, giọng điệu của cậu cũng thật phách lối. Nơi này cũng không phải địa bàn của cậu, cậu có tư cách gì mà đuổi chúng tôi?”, thấy vậy, ánh mắt ông cụ trở nên nghiêm túc và bắt đầu nói đạo lý.
“Sao vậy? Đánh được thì dùng nắm đấm. Đánh không lại thì chuyển sang nói đạo lý với tôi à. Các người quả là biết bày mưu tính kế đấy”, nghe ông cụ nói vậy, Trần Thanh chợt cười lạnh rồi nói: “Được, chúng ta nói đạo lý với nhau vậy”.
Nói tới đây, Trần Thanh tiến lên trước một bước rồi lạnh lùng nói: “Ông nói đây không phải địa bàn của tôi, lẽ nào ông không biết trong vòng 10 dặm quanh hồ Lộc Minh đều là địa bàn của tôi hay sao? Ông đây phải tốn hàng chục tỷ mua lại đấy. Hai người còn muốn nói đạo lý với tôi sao?”
Nghe Trần Thanh nói vậy, ông cụ và cô gái đột nhiên đơ ra. Họ cũng không ngờ nơi này lại là đất đã có chủ, cảm thấy có chút xấu hổ.
Đánh cũng đánh không lại. Nói đạo lý thì là họ đã thất lễ trước, vậy thì còn nói được gì đây chứ.
“Cậu Trần này, bảo vật trong thiên hạ là dành cho người có đức. Bảo vật này là do chúng tôi phát hiện trước. Cho dù đây là địa bàn của cậu, là người tu luyện thì cậu cũng không thể bá đạo như vậy chứ”, ông cụ rốt cuộc cũng mưu mô tính toán, cãi chày cãi cối với anh.
“Vậy làm sao ông biết là tôi đã không phát hiện ra trước?”, Trần Thanh vẫn luôn quan sát mộc thạch bảy màu, phát hiện nó vẫn cần một ít thời gian để thật sự trưởng thành. Trần Thanh cũng không vội, anh cười to và nói.
“Được thôi. Anh nói nơi này là do anh phát hiện. Vậy anh lấy bằng chứng ra đi. Nếu anh không đưa ra được bằng chứng gì để chứng minh, vậy coi như nơi này do chúng tôi phát hiện trước”, cô gái vô cùng tự tin nói, cho rằng mình đã nắm chắc phần thắng.
“Vậy nếu tôi có chứng cứ thì sao?”, Trần Thanh vừa nghe thì bật cười hỏi lại.
“Nếu anh có bằng chứng, vậy chúng tôi sẽ rời khỏi, tuyệt đối không giành bảo vật nữa”, cô gái trẻ không chờ ông cụ nói thì trực tiếp trả lời anh.
Ông cụ vừa nghe thì bỗng dưng lo lắng. Nhưng lời nói cũng đã nói ra thì không cách nào thu lại được.
“Cũng được thôi. Nếu hai người muốn xem bằng chứng, vậy tôi cho hai người xem, để hai người tâm phục khẩu phục vậy”, Trần Thanh thấy bộ dạng mặt dày vô sỉ của bọn họ thì anh cười khinh một tiếng, sau đó tập trung tinh thần triệu tập Tiểu Thải ra.
“Tiểu Thải, ra gặp người ta đi nào”, Trần Thanh sợ bọn họ lại bày trò gì đó nên anh hét to.
Nghe Trần Thanh nói vậy, người rơi xuống nước, và cả ông cụ lẫn cô gái trẻ kia đột nhiên nhìn nhau, không biết anh đang gọi ai.
Vừa dứt lời, mặt hồ vốn bình lặng thì đột nhiên sóng nước dâng trào. Thuyền của họ bắt đầu lắc lư, hơn nữa người rơi xuống nước đều bị sóng lớn đánh chìm xuống đáy hồ.
Lập tức có một tràng tiếng kêu cứu truyền lại. Tuy vậy, Trần Thanh không hề có chút phản ứng, anh rất bình tĩnh, thờ ơ với tình cảnh khốn khổ của những người này.
Chân khí trong người Trần Thanh xoay chuyển, thuyền dưới chân đã ổn định lại, không lắc lư theo sóng nước.
“Ôi…”
Chính ngay lúc này, một tiếng rồng gầm lên khủng khiếp. Sau đó, một cái đầu rắn khổng lồ với cặp sừng to bằng đầu ô tô nhô ra khỏi mặt nước, đôi mắt của nó lạnh lùng quét ngang những người đang có mặt tại hiện trường.
Nhìn thấy cảnh này, người còn sống sót đều sững sờ ra. Họ vốn không ngờ trong hồ lại có một con rắn to khủng khiếp đến như vậy. Đây đúng là Godzilla, phiên bản đời thực mà.
“Quái… Quái thú, mau chạy thôi”.
Đám người rơi xuống nước kia không quan tâm có bảo vật hay không, họ bơi điên cuồng về phía bờ và bỏ mặc ông chủ của mình.
Sắc mặt của ông cụ và cô gái trẻ kia đều thay đổi, rõ ràng họ không ngờ giữa hồ này còn có một cự thú khủng khiếp như vậy. Đừng nói là bọn họ, cho dù là người có thực lực mạnh hơn, cũng không cách nào đấu lại khi đối mặt với cự thú như vậy.
“Tiểu Thải”, Trần Thanh vừa gọi, sau đó anh đạp một chân thì cả người bay thẳng lên trời.
Đầu của cự thú Tiểu Thải bỗng hạ xuống, đúng lúc tiếp được Trần Thanh. Anh đứng trên đầu của Tiểu Thải, dửng dưng nhìn hai người kia.
Ông cụ và cô gái trẻ nhìn thấy cảnh này thì đều ngây người ra. Nếu lúc nãy còn nói lý do này nọ, bây giờ ngay cả sức để giải thích họ cũng không còn, giờ cãi lý gì được nữa?
Đánh thì đánh không lại, đem đạo lý ra nói thì người ta lấy bằng chứng ra cũng đủ để nuốt chửng họ rồi.
“Cậu Trần, xin lỗi, lần này chúng tôi đường đột quá. Vậy chúng tôi rút đây”, ông cụ biết, sống chết nằm trong tay người ta, cho nên đặc biệt tỏ thái độ hối lỗi hết mức.
“Muộn rồi, lúc đầu bảo hai người rút đi thì không chịu. Bây giờ Tiểu Thải của tôi đã đói rồi”, Trần Thanh lạnh lùng nhìn bọn họ, không chút thương cảm.
Trên đời này làm gì có chuyện tốt đến thế?
Trước tiên là dùng bom muốn nổ chết Tiểu Thải, sau đó lại dùng súng tấn công anh. Nếu dễ dàng thả họ đi như vậy, e là sau này càng có nhiều người không biết điều sẽ lại tìm tới đây.
Tiểu Thải cực kỳ phối hợp với Trần Thanh, há to miệng ra, gào rú một lúc, hàm răng sắc bén toát ra một thứ ánh sáng lạnh lùng.
“Cậu Trần, chúng tôi đồng ý bồi thường. Cậu nói đi, cậu cần gì?”, ông cụ rốt cuộc cũng vô cùng bình tĩnh, đầu óc ông ta vẫn rất sáng suốt khi đối mặt phải tình huống như vậy.
“5 tỷ, đưa 5 tỷ đây, tôi sẽ để hai người rời khỏi”, Trần Thanh nhìn bọn họ rồi điềm đạm nói.
“Cái gì? Sao anh không đi cướp luôn đi?”, nghe Trần Thanh nói vậy, cô gái trẻ đột nhiên tức tối gào lên.
“Nếu hai người không đồng ý, vậy thì làm thức ăn cho bạn của tôi đi”, Trần Thanh lạnh lùng nói.
Chính ngay lúc này, đám người vốn đã bỏ chạy mười mấy mét bị một chiếc đuôi cực lớn cuốn ngược lại.
Hiển nhiên, không có lệnh của Trần Thanh, đám người này có muốn trốn cũng không được.
Chương 338: Năm Tỷ
Trước sự biến hóa của Tiểu Thải, Trần Thanh cũng vô cùng bất ngờ, không ngờ con vật bé nhỏ này lại có thể biến hình thành như vậy, đúng là yêu thú mà.
“Tiểu Thải, nếu đám người này không chịu phối hợp, vậy coi như là thức ăn cho mày vậy”, Trần Thanh vốn không muốn bàn điều kiện với họ nữa, anh trực tiếp ra lệnh cho Tiểu Thải.
Nghe anh nói vậy, đôi mắt của Tiểu Thải đột nhiên lộ ra vẻ ghét bỏ. Rõ ràng, món ăn này cũng không có ích lợi gì đối với nó cả.
Nhưng bọn họ đâu hề hay biết, đều vô cùng sợ hãi khi nghe Trần Thanh nói vậy.
“Cậu Trần, chúng tôi đồng ý, 5 tỷ thì 5 tỷ”, ông cụ biết, nếu như không đồng ý thì e là một người một thú không dễ dàng buông tha cho bọn họ.
Tiền thì có là gì? Nếu người không còn thì có nhiều tiền cũng chỉ là thứ hư ảo không chạm vào được.
“Coi như ông thông minh đấy. Con người tôi không thích nợ tiền người khác, dĩ nhiên cũng không thích người khác nợ tôi. Cho nên, hãy chuyển khoản ngay đi”, Trần Thanh gật đầu nói.
Anh đưa hẳn số tài khoản ngân hàng của mình cho họ.
Anh vốn chỉ muốn nói thách để đối phương trả giá, thật không ngờ họ bị doạ không nhẹ, bèn đồng ý ngay.
Xem ra, mình ra giá thấp rồi.
Trần Thanh cũng không thử nghĩ, bất cứ ai đối mặt với sự đe doạ của cự thú như vậy có thể bình tĩnh được sao.
Anh nhanh chóng nhận được tin nhắn, đối phương dùng mọi cách để chuyển khoản 5 tỷ cho anh.
“Được rồi. Hai người có thể đi được rồi. Nhưng chuyện ngày hôm nay, tôi hy vọng các người giữ kín miệng. Nếu không thì…”, mặc dù anh chỉ nói nửa vời nhưng trong lời nói lại sặc mùi thuốc súng.
Nghe Trần Thanh nói vậy, dĩ nhiên họ không dám phản bác, nhanh chóng cứu những người bị sóng lớn đánh ngất đưa lên thuyền, còn những người còn lại vì thuyền không đủ chỗ nên đành tự bơi vào bờ.
“Tiểu Thải, thân hình của mày đúng là lớn quá rồi. Nếu lúc đầu mày biến thành bộ dạng như vậy, tao cũng không biết phải làm sao với mày nữa”, Trần Thanh vỗ đầu Tiểu Thải rồi cười nói.
Trần Thanh vừa nói xong, linh khí trong hồ bắt đầu dâng lên cuồn cuộn, hiển nhiên là mộc thạch bảy màu sắp trưởng thành.
Sắc mặt của Trần Thanh hơi kích động, anh bèn nhìn nó.
Chỉ thấy mộc thạch bảy màu đã có sự biến đổi lớn, một đoá sen bảy màu từ từ nở rộ, linh khí xung quanh bắt đầu quay cuồng nó, mộc thạch bảy màu không ngừng hấp thu linh khí này.
Theo thời gian, đoá sen bảy màu bắt đầu khô héo, lộ ra đài sen bảy màu. Đài sen này thay đổi nhanh chóng, hiển nhiên là phát triển với tốc độ rất nhanh.
Trần Thanh không dám chậm trễ, bèn nhảy vào trong nước, tới trước mặt của đài sen bảy màu. Mặc dù những cánh hoa đầy bảy màu đã héo úa nhưng lại ẩn chứa một linh khí rất đáng sợ, chắc chắn là đồ tốt.
Anh trực tiếp nhặt những cánh hoa bảy màu này lên, tuy hạt sen giữa đài mới là tốt nhất, nhưng cánh hoa và thân rễ của đoá sen này cũng đều là đồ tốt, mỗi loại có công hiệu khác nhau.
Thời gian trôi qua, đài sen bảy màu đã phát triển. Đài sen bắt đầu nứt ra, những hạt sen xanh mướt rơi ra từ kẽ nứt.
Anh vẫn luôn chờ đợi, dĩ nhiên không thể để hạt sen rơi xuống. Hạt sen bảy màu này có một đặc điểm, một khi đã rơi xuống đất thì chỉ có thể bén rễ và nảy mầm, không thể dùng làm thuốc được.
Trần Thanh không ngừng đón lấy hạt sen, lấy được thì đều cho vào chiếc bình ngọc. Như vậy có thể bảo đảm hiệu quả thuốc không bị hao hụt ở mức lớn nhất.
Đương nhiên, cách tốt nhất là đem đống hạt sen này để vào hộp cơ quan. Trong đó bảo vệ hiệu quả của thuốc còn tốt hơn cả bình ngọc, nhưng bây giờ hộp cơ quan không có bên người.
Thu những hạt sen này xong, Trần Thanh cũng lấy cả thân rễ kia vào.
Không phải Trần Thanh không muốn trồng cây khác, mà vì thời gian mộc thạch bảy màu trưởng thành quá dài, anh cơ bản không thể đợi tới khi mộc thạch bảy mới trưởng thành.
Sau khi thu hết hạt sen, Trần Thanh nhìn thấy Tiểu Thải đã biến trở lại thành con rắn nhỏ, anh bất lực nói: “Hạt sen bảy màu không có tác dụng lớn gì đối với mày, chờ tao luyện thành thuốc, nhất định sẽ để một viên cho mày, yên tâm đi”.
Nghe Trần Thanh nói vậy, Tiểu Thải mới nén lại sự tham lam trong mắt mình.
“Mau đưa tao lên bờ đi”, lúc này Trần Thanh mới nhớ ra, thuyền của mình đã bị nát, muốn về thì không còn cách nào khác.
Tiểu Thải lập tức biến hình lớn trở lại, đưa Trần Thanh lên bờ. Vì không muốn doạ đám người Giang Tử Phong, anh không để Tiểu Thải xuất hiện mà trực tiếp nhảy lên bờ.
“Trần Thanh, anh có sao không?”, thấy anh quay về, Nam Cung Yến nhanh chóng đi tới, vẻ mặt lo lắng hỏi anh.
“Anh không sao. Yên tâm đi. Đám người kia đi chưa?”, Trần Thanh xua xua tay, sau đó hỏi cô.
“Đại ca, không biết đám người kia làm cách có thể lên được núi, vì để an toàn, chúng em đã bắt hết bọn họ lại rồi. Hơn nữa đám người này, em đều quen biết”, Giang Tử Phong đột nhiên lên tiếng.
“Ồ? bọn họ là ai?”, Trần Thanh nghe Giang Tử Phong nói vậy thì cảm thấy tò mò, người có thể biết hồ Lộc Minh có mộc thạch bảy màu, còn một lúc chi ra 5 tỷ thì tuyệt đối không đơn giản. Đây coi như là đã kết oán rồi, vậy cũng phải biết mình gây thù với ai chứ.
“Đại ca, cô gái kia là Đoạn Thanh Vân, cô cả nhà họ Đoạn ở thành phố Long Hải. Ông cụ kia là nghệ nhân nhà họ Đoạn”, Giang Tử Phong lập tức lên tiếng.
“Lại là thành phố Long Hải. Xem ra người của thành phố Long Hải thích tới thành phố Nam Hải của chúng ta để cướp đồ quá”, nghe Giang Tử Phong nói vậy, Trần Thanh lại bật cười. Anh đúng là gây thù với không ít người của thành phố Long Hải. Nếu quay về thành phố Long Hải thì không phải sẽ bị bao vây ư.
“Được rồi. Chuyện này tới đây thôi. Thời gian tới, các người cần nhanh chóng làm quen với cách chiến đấu. Trải qua trận thi đấu hôm nay, các người chắc đã biết mình còn thiếu sót những gì rồi”, Trần Thanh cơ bản không để ý chuyện này, anh dặn dò.
“Chờ tới lúc mọi người không cần dùng chân khí để đánh bại Hứa Nghị, tôi sẽ dạy các người một vài thứ khác”, Trần Thanh không vội dạy cho họ thân pháp hay võ công gì hết. Dù gì một khi học mấy thứ này thì họ sẽ hình thành một tâm thế chiến đấu cố định, sẽ không dễ dàng để thay đổi nó.
“Được rồi, đại ca. Chúng em nhất định sẽ tu luyện thật tốt”, nghe Trần Thanh nhận lời dạy cho họ vài chiêu thức, Giang Tử Phong và Từ Tịnh Nhã đột nhiên vui mừng khôn xiết.
“Ồ. Đúng rồi, Đoạn Thanh Vân trả tiền bồi thường 5 tỷ rồi. Thả họ đi đi”, Trần Thanh đột nhiên nhớ tới đám người bị bắt, anh dặn dò.
“Vâng, đại ca”, nghe Trần Thanh nói vậy, người có mặt đều ngẩn ra. Họ không ngờ lần này anh lại tống tiền đám người này.
Chương 339: Thể chất đặc biệt
Trên đường trở về từ Hồ Lộc Minh, dọc đường Nam Cung Yến không hề để ý đến Trần Thanh, điều này khiến Trần Thanh cảm thấy phiền muộn, không biết anh đã làm gì đắc tội cô.
“Bà xã, có phải anh làm sai chuyện gì không? Tại sao nhìn em có chút không vui vậy?”, khi về đến nhà, cuối cùng Trần Thanh không nhịn nổi, ra vẻ đáng thương hỏi Nam Cung Yến.
“Chẳng lẽ anh không hề nhìn ra, em luôn muốn tu luyện nhưng anh lại không dạy em, anh có ý gì hả? Bạn thân của em và Dương Lệ đã bắt đầu tu luyện rồi, nhưng em vẫn chưa thể tu luyện, em có thể không tức giận sao!”, Nam Cung Yến nhăn mặt, tức giận nhìn Trần Thanh, hỏi.
“Bà xã, đương nhiên là anh sẽ dành cho em những điều tốt nhất rồi, thể chất của em cực kỳ đặc biệt, anh cũng không biết rõ em có thể tu luyện hay không, nên tu luyện bằng công pháp nào? Cho nên, anh mới chậm trễ, không dám cho em tu luyện”, nghe thấy lời chất vấn của bà xã mình, Trần Thanh cũng cực kỳ bất lực.
Thể chất của Nam Cung Yến rất đặc biệt, bản thân anh ở bên cạnh cô thì tốc độ tu luyện của mình sẽ nhanh hơn rất nhiều, anh chưa từng gặp thể chất của ai như vậy, đây cũng là nguyên nhân chính khiến anh không dám để Nam Cung Yến tu luyện.
Nếu như có thể liên lạc được với ông lão, có lẽ có thể biết được Nam Cung Yến có thể tu luyện hay không, dù sao thì ban đầu cũng là do ông lão bảo anh đi tìm Nam Cung Yến.
“Thể chất của em như thế nào?”, thấy Trần Thanh nói vậy, Nam Cung Yến lập tức trở nên căng thẳng.
Cô sợ Trần Thanh sẽ nói thể chất của mình không thể tu luyện, dù thế nào, cô cũng là một người rất hiếu thắng, cấp dưới của mình, bạn thân của mình đã tu luyện rồi, cô vẫn là một người bình thường, sao cô có thể bằng lòng.
“Để anh kiểm tra cho em”, Trần Thanh lập tức vươn tay, nắm lấy cổ tay của Nam Cung Yến, chân khí trong cơ thể thăm dò cơ thể cô.
Nhưng ngay sau đó, Trần Thanh phát hiện ra, sau khi tiến vào cơ thể của Nam Cung Yến, chân khí của anh giống như một đi không trở lại, không hề có động tĩnh nào, hơn nữa còn không thể thu lại được, tất cả đều bị cô hấp thu hết.
Trần Thanh không tin, lại truyền thêm chân khí vào một lần nữa, nhưng cơ thể Nam Cung Yến giống như một cái động không đáy, anh chưa từng gặp phải tình huống này, thật sự rất quỷ dị.
“Để anh thử lại lần nữa!”, Trần Thanh mở đôi mắt xuyên thấu ra ngay lập tức, anh muốn quan sát tình hình cơ thể của Nam Cung Yến một chút, nhưng điều mà anh không thể ngờ đến, sau khi ánh sáng vàng tiến vào cơ thể cô rất thuận lợi, lại biến mất ngay lập tức, điều này khiến Trần Thanh rất đau lòng.
Nếu chân khí thì còn có thể khôi phục được một chút, nhưng ánh sáng vàng thì rất khó để khôi phục đó.
“Bà xã, thể chất của em cực kỳ đặc biệt, anh phải suy nghĩ một chút, xem phải dùng công pháp nào mới phù hợp với em”, Trần Thanh cười khổ, liền bất đắc dĩ nói.
“Có phải em không hợp để tu luyện không?”, nghe xong lời nói của Trần Thanh, khuôn mặt của Nam Cung Yến liền lộ ra vẻ mất mát, sở dĩ cô có thể đánh Hứa Nghị như vậy, chính là vì sức của cô rất lớn, thuốc tôi luyện cơ thể mà Trần Thanh đưa cho cô cũng rất tốt.
“Chắc chắn không phải vậy rồi, có lẽ cơ thể của em là loại thể chất rất đặc biệt, nhưng anh phải tìm xem trong công pháp tu luyện của anh, có công pháp nào phù hợp với em không”, Trần Thanh thấy dáng vẻ thất vọng buồn bã của Nam Cung Yến, vội vàng an ủi.
“Được rồi, anh nghỉ ngơi sớm đi, em đi tắm”, mặc dù Nam Cung Yến vẫn còn hơi buồn bã, nhưng tâm trạng của cô đã khá hơn một chút rồi.
“Bà xã, em có muốn tắm chung không?”, Trần Thanh nghe Nam Cung Yến nói vậy, ánh mắt bỗng trở nên nóng bỏng, chỉ hận không thể dung hòa vào làm một với Nam Cung Yến.
“Anh dám không?”, Nam Cung Yến nghe thấy lời nói của Trần Thanh thì trừng mắt nhìn anh, sau đó đi thẳng lên tầng.
“Anh dám không à?”, nghe thấy Nam Cung Yến nói vậy, Trần Thanh hơi sững sờ, cuối cùng thì anh có nên đi lên hay không?
Trần Thanh đứng đó do dự, không biết nên chọn lựa như thế nào.
“Đồ ngốc này, rõ ràng như vậy rồi, còn không dám đi lên!”, vốn dĩ tình cảm của Nam Cung Yến dành cho Trần Thanh đã tốt hơn rất nhiều, đặc biệt là trong khoảng thời gian này, cô ngày càng ỷ lại Trần Thanh.
Cho nên, Nam Cung Yến cũng suy nghĩ, liệu có nên để mối quan hệ với Trần Thanh tiến thêm một bước nữa hay không, thế nhưng, một người phụ nữ như cô sao có thể chủ động chuyện này được, mà Trần Thanh tên ngốc ấy lại giống như một tên đầu gỗ vậy.
Bình thường cô thấy anh ba hoa hăng hái như vậy mà, nhưng khi thật sự gặp chuyện kiểu này thì lại không dám.
Sau khi Nam Cung Yến tắm xong bước ra ngoài, cô thấy Trần Thanh đã tắm xong rồi, đang trải chăn nệm nằm xuống đất, chuẩn bị nghỉ ngơi.
“Bà xã, đêm nay anh sẽ suy nghĩ công pháp trước, đợi anh nghĩ xong, có lẽ ngày mai có thể cho em tu luyện được rồi”, Trần Thanh nhìn thấy bà xã tắm xong đi ra ngoài, dáng vẻ đáng yêu, khiến cho Trần Thanh nhìn thấy mà nóng mắt.
Nhưng anh cũng chỉ nhìn mà thôi, anh sợ nếu mình quá đáng thì sẽ dọa Nam Cung Yến sợ chạy mất.
Hai người họ không dễ dàng gì mới có được mối quan hệ như hiện tại, nhưng anh không muốn chỉ vì ham muốn trước mắt mà phá vỡ mọi thứ.
“Được, anh nghĩ đi, em đi ngủ!”, nghe thấy Trần Thanh nói vậy, Nam Cung Yến liền khó chịu, sau đó đi lên giường, khẽ lẩm bẩm: “Đúng là đồ đầu gỗ!”
“Em nói gì?”, lúc đầu Trần Thanh thấy hơi khó hiểu tại sao Nam Cung Yến lại tức giận nữa, cho nên mấy câu sau anh không hề nghe rõ.
“Không nói gì cả, em nói, anh đúng là một người đàn ông tốt”, Nam Cung Yến nói xong, liền nằm xuống giường.
“Khà khà, đương nhiên rồi, anh chắc chắn là người đàn ông tốt nhất trên đời rồi”, nghe được lời khen của bà xã, Trần Thanh đột nhiên đắc ý.
May mà anh không vội vàng, nếu không sợ rằng đã bị đuổi ra khỏi cửa rồi.
Làm sao có thể thoải mái như bây giờ, không chỉ có thể ngủ trong phòng bà xã mà còn được bà xã khen ngợi.
Trần Thanh không đi tu luyện, mà tìm kiếm các công pháp tu luyện trong đầu.
Anh suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng vẫn không tìm thấy cái nào phù hợp.
“Hửm?”, đột nhiên, Trần Thanh nghĩ đến thời gian ban đầu mình vừa tu luyện, ông lão đã từng yêu cầu anh học thuộc một công pháp rất khó đọc, anh nhớ khi đó ông lão bảo anh phải học thuộc, vì chuyện này, anh còn từng bị ông lão đánh cho một trận, cuối cùng nhớ không sót một chữ nào.
Nhưng vì thời gian quá dài, hơn nữa, những mảnh ký ức đó thật sự rất đau khổ, nên anh không muốn nhớ lại.
“Ông lão đa mưu túc trí như vậy, khi đó chắc sẽ không lo lắng gì đâu nhỉ?”, Trần Thanh nghĩ đến chuyện này, không khỏi cảm thấy hơi kỳ lạ.
Trần Thanh nhớ lại công pháp đó, nhận ra nó hoàn toàn khác với Thuần Dương Vô Cực Công mà anh tu luyện, có lẽ sẽ phù hợp để các cô gái tập hơn.
Có lẽ, công pháp này chính là công pháp mà ông lão chuẩn bị cho Nam Cung Yến.
Trần Thanh nghĩ đến đây, lập tức đứng dậy, kêu to: “Bà xã!”
“Sao thế?”, thật ra Nam Cung Yến không hề ngủ, cô luôn nghe xem Trần Thanh nói thầm gì ở đó, giọng nói đột ngột này khiến cô giật nảy mình.
“Chẳng lẽ anh ấy thật sự muốn làm mấy chuyện đấy sao? Nếu như anh ấy muốn, mình có nên cho anh ấy không? Nhưng mà, chuyện này có phải đột ngột quá rồi không?”