"Anh Thanh, anh với đội trưởng Dương thật sự "có gì đó" với nhau à?"
"Hồ Đại Quân, sao cậu lại nói thế, là đội trưởng Dương muốn "có gì đó" với anh Thanh, nhưng mà anh Thanh không muốn mà thôi".
"Anh Thanh, tại sao đội trưởng Dương lại chịu thuần phục dưới đũng quần anh thế?"
"Đúng đó. Nhanh nói cho em biết với".
Vào buổi trưa.
Sau khi no bụng mọi người tập hợp trong phòng bảo vệ.
Lúc này, đám Hồ Đại Quân đang đứng bên cạnh bóp vai đấm chân cho Trần Thanh.
"Mấy cậu muốn biết à?"
Trần Thanh ngậm một điếu thuốc, nhìn đám Hồ Đại Quân hỏi.
Bọn người Hồ Đại Quân gật đầu lia lịa.
"Vậy thì nghe cho kỹ đây".
Trần Thanh nở một nụ cười bí hiểm, nói: "Về chuyện này, mấy cậu cũng không được đi nói lung tung đó".
Đám Hồ Đại Quân vội vã gật đầu.
Trần Thanh ngoắc tay với bọn họ, để cả đám xúm lại gần chút.
Khi đám người Hồ Đại Quân đến gần, Trần Thanh liền cười nói: "Bởi vì anh đây đẹp trai, đội trưởng Dương của mấy cậu kìm lòng không đặng nên yêu tôi điên cuồng".
Hở!
Cả đám Hồ Đại Quân ngớ người ra.
Sau đó làm vẻ mặt không thèm tin.
"Mấy cậu không tin à?"
Trần Thanh hỏi.
Đám Hồ Đại Quân gật đầu.
"Không tin thì thôi!", Trần Thanh nhàn nhạt cười nói: "Nhưng mà mấy cậu nhất định không được đi nói lung tung đâu đó, nếu để mấy người đẹp công ty biết, suốt ngày chạy tới quấy rầy tôi, vậy thì không hay lắm".
Thấy Trần Thanh ra vẻ ta đây, đám Hồ Đại Quân mắng thầm trong bụng, đúng là đồ mặt dày!
Rè! Rè! Rè!
"Các anh em, tình huống khẩn cấp, tình huống khẩn cấp, cảnh báo cấp một, cảnh báo cấp một".
Ngay lúc này, trong bộ đàm vang lên tiếng của bảo vệ đứng gác bên ngoài.
"Mẹ kiếp, lại nữa!"
"Nhanh lên nào!"
Đám Hồ Đại Quân nghe xong, bọn họ lập tức hành động.
Lúc này có người cầm bộ đàm trả lời: "Lập tức đến! Lập tức đến!"
Sau khi nói xong, bọn họ vội vàng trang bị đầy đủ, rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
"Đại Quân, có chuyện gì vậy? Có người tới phá đám sao?"
Trần Thanh vừa đi phía sau Hồ Đại Quân vừa hỏi.
"Anh Thanh, anh nhanh chóng đổi trang bị đi. Chờ xuất phát rồi, tôi sẽ giải thích với anh. Nếu như không giải quyết xong, tháng này chúng ta đừng mong có tiền thưởng".
Hồ Đại Quân nói xong, anh ta bực bội mắng: "Còn mấy ngày nữa hết tháng rồi, mấy tên khốn kia lại chạy tới quậy. Ông đây hận không thể bóp chết hắn ta".
"Tôi cũng muốn đập chết hắn. Nhưng mãi vẫn chưa có dịp".
"Tôi còn tưởng sẽ yên ổn được hết tháng này".
"Nếu tiền thưởng tháng này đi tong, ông đây nhất định sẽ về vẽ vòng phép nguyền rủa hắn".
Mấy người bảo vệ đi trước cũng liên mồm chửi rủa.
Trần Thanh nghe thấy các các nhân viên bảo vệ mắng chửi, anh lại có chút tò mò, ngay cả trang bị còn không đổi, đuổi theo đám người Hồ Đại Quân từng bước nói: "Có chuyện gì thế?"
"Anh Thanh, anh chờ một lát rồi biết".
Hồ Đại Quân nói: "Thấy rồi kể tiếp cho anh hiểu".
Hồ Đại Quân nói xong, anh ta lại tăng tốc bước nhanh hơn.
Rất nhanh sau đó, Trần Thanh đã theo đám Hồ Đại Quân đi tới trước cửa công ty.
Lúc này, Trần Thanh nghe loáng thoáng có tiếng nhạc ở phía trước.
Còn đám bảo vệ Hồ Đại Quân thì đang bày trận nghênh địch, vẻ mặt tràn đầy căng thẳng.
Trần Thanh chen lên trước vài bước, trước cửa công ty, anh thấy có một chiếc siêu xe dáng thể thao bản limited đang chặn ngang, không cho mọi người ra vào.
Mà ở phía trước xe thể thao, có một cậu ấm mặc vest trắng hàng hiệu đang đứng. Lúc này, hắn đang đánh đàn Ukulele. Trước mặt hắn còn có hình trái tim được xếp bằng hoa tươi.
Lúc này, hắn giống như không coi ai ra gì, vừa đánh đàn vừa hát bài "Yêu em 10 ngàn năm", chỉ là không dám bàn đến giọng hát.
Nghe vô cùng dở, người ta thì đòi tiền, giọng hắn thì đòi mạng.
"Hắn là ai vậy?"
Trần Thanh kéo Hồ Đại Quân hỏi.
"Một trong những người theo đuổi tổng giám đốc Nam Cung, tự xưng tứ thiếu gia Nam Hải - Tất Văn Bách".
Hồ Đại Quân nghiến răng nói: "Mỗi tháng hắn sẽ đến chặn cửa một lần, làm cho mọi người trong công ty không thể ra vào, chặn cho đến khi tổng giám đốc Nam Cung đi ra gặp mặt mới chịu thôi, hơn nữa lần nào tới cũng lái một con siêu xe, cũng vì siêu xe quá đắt nên không ai dám đụng vào. Nhưng mà tổng giám đốc Nam Cung đã hạ tuyệt lệnh, nếu trong vòng nửa tiếng không giải quyết được, thì tiền thưởng tháng đó đi tong luôn, bọn tôi còn tưởng được yên ổn hết tháng này, giờ xem ra không được rồi".
"Lần nào đến cũng hát bài này. Nghe như đấm vào tai ấy!"
Người đứng bên cạnh lại oán hận mắng.
Sau khi nghe đám người Hồ Đại Quân kể xong, Trần Thanh đã hiểu rõ, thì ra là ong bướm theo đuổi Nam Cung Yến.
"Cậu chủ Tất, hôm nay tổng giám đốc Nam Cung của chúng tôi không có ở đây, mời anh về giùm".
Ngay lúc này, Dương Lệ vừa xuất hiện, cô liền đi đến trước mặt Tất Văn Bách nói.
Tất Văn Bách thấy Dương Lệ đi ra, hắn ngừng hát, hất mái tóc lên, làm ra dáng vẻ tự cho là đẹp trai nhất nói: "Dương Lệ, cô đừng hòng gạt bản thiếu gia. Trước khi tới đây, tôi đã sai thám tử tư điều tra rồi, sáng sớm Tiểu Yến đã đến công ty, đến giờ vẫn chưa rời khỏi".
Dương Lệ nghe Tất Văn Bách nói thế, cô liền nói sang hướng khác: "Cậu chủ Tất, anh ở đây chờ tổng giám đốc Nam Cung cũng được, nhưng anh không thể chặn ngang cửa công ty chúng tôi như thế, ảnh hưởng đến người trong công ty ra vào, hơn nữa anh làm thế sẽ ảnh hưởng đến công việc hằng ngày của công ty chúng tôi".
"Vậy thì sao?", Tất Văn Bách ra vẻ khinh khỉnh nói: "Cũng chả liên quan đến bổn thiếu gia, dù thế nào đi nữa, nếu Tiểu Yến không ra thì tôi sẽ không đi".
Tất Văn Bách nói xong, hắn lại tiếp tục đàn hát.
Dương Lệ thấy bộ dáng ngoan cố của Tất Văn Bách, nghiến răng nghiến lợi.
Cô lập tức ra lệnh: "Chuẩn bị dọn rác".
Nghe thấy Dương Lệ ra lệnh, các nhân viên bảo vệ từ từ tiến lên.
Tất Văn Bách thấy các nhân viên bảo vệ đến gần, hắn dừng lại mắng: "Đám chó mấy người dám động đến bổn thiếu gia à? Cảnh cáo mấy người, nếu dám động đến cọng tóc của bổn thiếu gia, thì tôi sẽ không bỏ qua cho mấy người".
Ngay lúc Tất Văn Bách đang nói, bên cạnh liền vọt đến mười mấy người vệ sĩ.
Vệ sĩ vừa xuất hiện, nhanh chóng cản lại các nhân viên bảo vệ.
Tất Văn Bách thấy vệ sĩ của mình xuất hiện, hắn chỉ vào Dương Lệ đắc ý cười nói: "Dương Lệ, cô biết đám chó giữ cửa này không thể cầm chân tôi mà. Nếu bọn họ dám tiến tới, bổn thiếu gia sẽ để vệ sĩ đánh bọn họ như đánh chó".
"Cậu chủ Tất, anh làm thế là đang ép chúng tôi ra tay", Dương Lệ nghiến răng kiềm chế lửa giận.
"Phụt..."
Tất Văn Bách phun một ngụm nước miếng nói: "Có gan thì mấy người ra tay thử xem. Cái đám rác rưởi mấy người đánh thắng vệ sĩ của tôi sao? Lúc đó đừng trách bổn thiếu gia ra tay độc ác".
Vẻ mặt Tất Văn Bách hống hách cười đắc ý: "Một đám chó giữ cửa cũng dám sủa bậy trước mặt bổn thiếu gia".
Dương Lệ nghe thấy những lời Tất Văn Bách nói, lửa giận càng sôi sục.
Đám người Hồ Đại Quân cũng giận điên mà không dám lên tiếng.
Bọn họ biết vệ sĩ của Tất Văn Bách rất lợi hại, bọn họ cũng từng ăn đòn không ít.
Nhưng bọn họ không chịu nổi bộ dạng hống hách của Tất Văn Bách.
Mà Tất Văn Bách người ta hống hách thì sao, bọn họ quả thật không có cách gì. Ai bảo nhà Tất Văn Bách có tiền có thế, nếu hắn muốn đập chết một bảo vệ cỏn con, dễ như trở bàn tay.
"Dương Lệ, nếu cô muốn ra tay, tôi cho cô ra tay đó. Để xem cô có bản lĩnh ra tay dọn dẹp không".
Tất Văn Bách nhìn thấy Dương Lệ tức điên, hắn lại càng làm tới.
Nhìn bọn họ không dám động đậy, hắn lại càng khỉnh thường, cười nói: "Một đám chó giữa cửa cũng dám gây phiền phức cho bổn thiếu gia, hừ!"
Ầm!
Vào lúc này, sau lưng Tất Văn Bách vang lên một tiếng nổ.
Tất cả mọi người nhìn qua, thấy chuyện đang diễn ra trước mắt, đều ngẩn người tại chỗ.
Chương 17 :
Đám Dương Lệ, Tất Văn Bách cũng nhìn sang.
Họ liền thấy trên nóc siêu xe bản limited có một người đàn ông đang đứng.
Vóc dáng của người đàn ông đó không quá cường tráng, anh ta mặc đồng phục bảo vệ, bộ dạng xốc xếch.
Nhưng lúc anh ta thấy mọi ánh mắt đổ vào mình, anh liền cười nói: "Ai để rác lung tung thế này, để tôi dọn giúp cho nhá".
Dứt lời, Trần Thanh nhảy lên rồi giẫm mạnh lên nóc xe.
Ầm!
Một tiếng động lớn lại vang lên.
Lần này cửa kính của siêu xe cũng đã bị giẫm vỡ.
Những người có mặt đều sợ ngây người.
"Xe thể thao bản limited của tôi!", lúc này, Tất Văn Bách đã không còn khống chế được nữa, nổi cơn tanh bành, hắn chỉ vào Trần Thanh ra lệnh: "Lôi đầu hắn xuống, đập chết hắn cho tôi!"
Tất Văn Bách gần như gào lên.
Hắn tức muốn phát điên lên rồi.
Hắn không ngờ, một tên bảo vệ cỏn con mà lại dám đứng nhảy nhót trên xe thể thao bản limited của hắn.
Đây giống như là đang giáng cho hắn một bạt tai.
Hơn nữa chiếc xe thể thao này lại còn là phiên bản hạn chế, hắn chuyên dùng để cưa gái, hôm nay lại bị tên bảo vệ nhãi nhép này giẫm đạp như vậy, quả thật là muốn Tất Văn Bách hắn bóp chết mà.
Tất Văn Bách gào xong, vệ sĩ bên cạnh hắn lập tức xông tới bên cạnh Trần Thanh.
"Đội trưởng Dương, chúng ta có cần giúp anh ấy không?"
Hồ Đại Quân quay sang hỏi Dương Lệ.
Dương Lệ nhìn rồi lắc đầu nói: "Cứ xem trước đã rồi tính".
Trước tình hình này, Dương Lệ cũng không biết nên xử lý thế nào.
Cô không ngờ Trần Thanh lại hung hãn như vậy, dám đập cả xe thể thao của người ta.
Vốn dĩ Dương Lệ cũng có chút lo lắng cho Trần Thanh, nhưng nghĩ lại Trần Thanh có thể giải quyết Đường Võ trong vòng một chiêu, hẳn là không có chuyện gì đâu.
Dương Lệ quyết định không giúp, cũng không phải trả thù riêng, cô chỉ nghĩ cho mấy người bảo vệ khác. Nếu lỡ bọn họ cũng tham gia, Tất Văn Bách truy cứu thì sẽ liên luỵ đến bọn họ.
Mặc dù lúc này, nhìn Trần Thanh ra tay, Dương Lệ nhìn cũng sướng con mắt lắm. Nhưng mà, cô vẫn cảm thấy Trần Thanh quá kích động.
Tóm lại, nói gì thì nói, cũng không nên đắc tội với loại người như Tất Văn Bách.
Khi vệ sĩ của Tất Văn Bách xông đến chỗ Trần Thanh, Trần Thanh cũng nhảy khỏi xe thể thao.
Thấy bọn họ lại gần, Trần Thanh cười nhạt nói: "Chỉ có mấy người thôi à? Tôi thấy không đủ đâu!"
Nghe Trần Thanh nói thế, tên vệ sĩ xông lên đầu tiên gằn giọng mắng: "Đợi tao cho mày khóc tiếng Mán".
Hắn vừa nói vừa đấm về phía Trần Thanh.
Trần Thanh thấy nắm đấm của hắn sắp tới mình, anh giơ một tay lên.
Nắm đấm của đối phương bị Trần Thanh chụp gọn.
Hơ!
Thấy Trần Thanh dễ dàng chụp được nắm đấm của mình, hắn cả kinh.
Lúc hắn đang định đổi chiêu thức, Trần Thanh đã giơ chân.
Anh đạp một cái.
Ầm!
Tên vệ sĩ bị đá văng ra ngoài.
Lúc hắn văng ra ngoài, va vào mấy vệ sĩ phía sau đang xông tới, mới có thể dừng lại.
Trần Thanh đánh ngã một người, anh liền quét mắt sang nhìn mấy tên bên cạnh, cười nói: "Tôi khuyên các anh đừng xông lên nữa, các anh không đủ trình đâu!"
Nhìn vẻ mặt cười khinh của Trần Thanh, đám vệ sĩ không nhịn được nổi nóng.
Còn Tất Văn Bách lúc này cũng đang gào thét muốn khàn cổ: "Đập hắn què luôn cho tôi. Có chuyện gì ông đây chịu trách nhiệm. Người nào đánh thắng hắn đầu tiên, sẽ được thưởng một tháng lương".
Đám vệ sĩ nghe Tất Văn Bách nói thế, bọn họ càng có thêm động lực, tất cả đều giơ nắm đấm, xông về phía Trần Thanh.
Đùng! Đùng!
Nhưng chỉ cần bọn họ lại gần Trần Thanh, anh đã ra tay rồi!
Rất nhanh sau đó, bọn người Dương Lệ nhìn thấy, Trần Thanh đứng giữa, tay đấm chân đá, ngã nhào từng tên một.
Vệ sĩ tinh anh bên cạnh Tất Văn Bách hoàn toàn không đánh lại!
Gần 2 phút sau, tất cả vệ sĩ của Tất Văn Bách đều bị đánh ngã!
"Má ơi, anh ta là con người sao?"
"Mạnh quá rồi!"
"Không hổ là người đàn ông mà đội trưởng Dương theo đuổi, mạnh đến đáng sợ!"
"Haha, không phải vệ sĩ nhà Tất Văn Bách rất trâu bò, rất hống hách sao? Bây giờ bị anh Thanh đánh như chó vậy!"
Đám Hồ Đại Quân đứng hóng chuyện, lúc này cũng vui vẻ hẳn lên. Thêm vào đó lại cảm thấy có chút hãnh diện.
Dương Lệ nhìn người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ xốc xếch, ánh mắt cô lộ ra vài suy nghĩ sâu xa.
Cô không thể không thừa nhận, người đàn ông này thật sự rất mạnh. Thực lực với bộ dạng cà lơ phất phơ của anh ta hoàn toàn chả liên quan gì nhau.
"À cậu chủ Tất, anh có lên luôn không?"
Trần Thanh chỉ về Tất Văn Bách cười nói.
Sắc mặt Tất Văn Bách lúc này đã tái mét, hắn nhìn thấy Trần Thanh dũng mãnh như vậy, không tới 2 phút đã đánh bẹp toàn bộ vệ sĩ của mình, hắn chả còn dám hó hé gì nữa.
Tất Văn Bách không dám nói tiếng nào, Trần Thanh quay sang kêu đám Hồ Đại Quân: "Mấy anh em, có ai giúp tôi chút chuyện không?"
"Anh Thanh, tôi!"
"Anh Thanh, cần giúp làm gì vậy?"
"Anh Thanh, bây giờ anh là đại ca của em, anh cần giúp gì, anh cứ nói đi".
Đám người Hồ Đại Quân cũng không vòng vo nữa, tức thì chạy tới bên cạnh Trần Thanh nhiệt tình nói.
Dương Lệ thấy Trần Thanh mở miệng hô trăm người đáp, cô thở dài bất lực, mình còn chưa có uy được vậy đâu.
"Giúp tôi dạt cái xe bể này ra ngoài, sau đó dọn dẹp sạch sẽ chỗ này".
"Vâng!"
Trần Thanh ra lệnh.
Đám Hồ Đại Quân cùng nhau bế chiếc siêu xe của Tất Văn Bách ra khỏi cổng công ty.
"Anh Thanh, xe này anh tính xử lý thế nào ạ?"
Đám Hồ Đại Quân để cái xe xuống rồi quay lại hỏi Trần Thanh.
"Đương nhiên là đập nát rồi!"
Trần Thanh rút cây côn nhựa từ chỗ Hồ Đại Quân ra, nói: "Dám mang thứ rác này để trước cổng công ty chúng ta, việc của chúng ta là dọn dẹp sạch sẽ đống rác này".
Nói xong, Trần Thanh cầm lấy côn nhựa đập mạnh vào xe thể thao.
Rầm!
Trần Thanh đập một cái, cái xe lập tức bị lủng một lỗ.
"Khốn kiếp, mày dám đập xe của tao. Mày có biết bổn thiếu gia là ai không hả?"
Tất Văn Bách điên cuồng gào thét.
Rầm!
Tất Văn Bách mắng một câu, Trần Thanh lại đập một cái.
"Tôi cần đếch gì biết anh là ai? Chỉ cần biết chặn ngang cổng công ty chúng tôi thì là rác. Mà là rác thì phải dọn dẹp thôi".
Trần Thanh nhìn Tất Văn Bách cười nói: "Nếu anh ngứa mắt, thì bước ra ngăn tôi lại đi".
Nghe tới đây, Tất Văn Bách tiếp tục mắng mấy câu thô tục, nhưng sau cùng quả thật cũng không còn cách nào ngăn cản Trần Thanh, hắn chỉ có thể uy hiếp: "Mày chờ đó cho bổn thiếu gia, tao sẽ cho mày muốn sống không được, chết cũng không xong".
Rầm! Rầm! Rầm!
Bỏ ngoài tai tiếng mắng chửi của Tất Văn Bách, Trần Thanh không nể tình cầm côn đập tới tấp.
Với Trần Thanh mà nói, dám chạy đến địa bàn của anh mà chặn cửa, hơn nữa còn có ý định tán tỉnh vợ anh, nhất định phải cho hắn một bài học.
Tất Văn Bách nhìn thấy hành động của Trần Thanh, thiếu chút nữa tức muốn ngất.
"Trần Thanh, được rồi", Dương Lệ đi tới bên cạnh Trần Thanh nói.
"Vẫn chưa", Trần Thanh cười khẽ rồi nói: "Tôi phải đập nó thành sắt vụn mới thôi, để xem nó còn đậu xe bừa bãi được nữa không".
Dương Lệ thấy vậy, cô cũng không nói nữa mà chỉ biết lắc đầu, cô cảm thấy Trần Thanh đúng là tên điên mà.
Nhưng lúc này, với đám Hồ Đại Quân, Trần Thanh đã trở thành thần tượng rồi, anh ta đang làm chuyện mà bọn họ luôn muốn làm nhưng lại không dám.
"Anh Thanh, còn đống rác này thì sao?"
Có người chỉ vào mấy vệ sĩ đã bị hạ gục, hỏi.
"Dọn sạch toàn bộ cho tôi", Trần Thanh cười nói: "Các cậu muốn xử lý thế nào thì làm thế đó, có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm hết".
Đám Hồ Đại Quân nghe được mấy câu này của Trần Thanh, họ quay sang nhìn chằm chằm đám vệ sĩ của Tất Văn Bách, vẻ mặt bây giờ giống như sói đói.
Đập xe thì bọn họ không dám, còn đánh người thì chả sợ đâu!
Hơn nữa, Trần Thanh đã nói, anh ta sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ, họ càng chẳng cần lo sợ gì cả.
Hôm nay bọn họ cảm thấy, có thể tính sổ thù mới hận cũ một lần luôn rồi!
Nghĩ xong, bọn họ liền rút côn nhựa ra nhào tới.
Chương 18 :
Phòng làm việc của Nam Cung Yến vang lên tiếng gõ cửa.
“Mời vào”.
Nam Cung Yến bận rộn đến mức chẳng ngẩng đầu lên được, cứ thế nói.
Nam Cung Yến vừa dứt lời, thư ký của cô đã nhanh chóng bước vào.
“Tổng giám đốc Nam Cung, có chuyện này cần phải báo cáo cho chị biết”.
Giọng nói của người thư ký có chút gấp gáp.
“Chuyện gì?”
Nam Cung Yến ngừng công việc lại, ngẩng đầu hỏi.
“Chuyện liên quan đến cậu chủ Tất Văn Bách”, người thư ký đáp.
Nghe thấy cái tên này, Nam Cung Yến bắt đầu nhíu mày: “Tất Văn Bách lại tới rồi?”
“Đúng vậy!”
“Chẳng phải tôi đã nói với cô rằng chuyện này không cần phải báo cáo với tôi sao?”, Nam Cung Yến tỏ ra khó chịu nói.
Cô cảm thấy vô cùng chán ghét cái tên Tất Văn Bách này. Nếu không phải vì công ty của cô có mối quan hệ làm ăn với công ty nhà hắn, Nam Cung Yến có khi còn báo cảnh sát vì hành vi của hắn.
“Lần này khác, có người ra tay với Tất Văn Bách, đập nát xe hơi của cậu ấy, còn đánh cả đám người của Tất Văn Bách nữa!”, thư ký đáp.
“Cái gì?”
Nghe thấy vậy, Nam Cung Yến đứng bật dậy nói: “Là ai làm? Dám gây ra chuyện như vậy!”
Mặc dù Nam Cung Yến luôn muốn làm thế nhưng cô không dám, dù sao cô cũng sợ sẽ ảnh hưởng đến chuyện làm ăn giữa hai nhà.
Bây giờ, có người gây ra chuyện như vậy, mặc dù khiến người khác nghe vào rất vui nhưng Nam Cung Yến vẫn có chút lo lắng.
“Là cậu bảo vệ mới, mấy ngày trước có đến gặp mặt chị”, thư ký đáp.
“Cô nói Trần Thanh?”
Thư ký gật đầu
“Tổng giám đốc Nam Cung, chị nói xem có nên lập tức báo cảnh sát để họ xử lý người này không, tôi sợ sẽ gây ra ảnh hưởng vô cùng lớn”.
Thư ký cũng chẳng ngờ được, một tay bảo vệ mới đến dám làm ra chuyện như vậy, chuyện lần này sẽ để lại hậu quả vô cùng xấu.
“Không cần!”
Trên mặt Nam Cung Yến lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý: “Cô xuống dưới xem sao, chưa biết chừng đây là một chuyện tốt”.
“Chuyện tốt?”
Người thư ký không hiểu gì.
Nam Cung Yến gật đầu cười: “Chuyện tốt!”
Theo Nam Cung Yến thấy, Trần Thanh ra tay với Tất Văn Bách sẽ khiến Tất Văn Bách nhận được một bài học, sau này không dám làm ra mấy chuyện kia nữa. Đối với Nam Cung Yến, điều quan trọng là Trần Thanh gây ra hậu quả lớn như vậy, cô có thể đuổi anh ra khỏi công ty.
Nghĩ đến chuyện không phải nhìn thấy mặt ai kia khi ở công ty, trong lòng Nam Cung Yến bỗng trở nên vui vẻ.
Người thư ký nhìn thấy nụ cười ấy của Nam Cung Yến thì không dám tin vào mắt mình. Cô ta chưa bao giờ trông thấy người phụ nữ lạnh lùng này vui đến thế.
Nam Cung Yến và thư ký nhanh chóng đi xuống dưới.
Khi đến sảnh ở tầng trệt, Nam Cung Yến nhìn thấy nhân viên công ty đang vây kín lại hóng chuyện.
Lúc này, nhiều đồng nghiệp nữ đang xôn xao bàn tán.
“Cậu bảo vệ kia đẹp trai phết!”
“Đúng đấy, đúng là thần tượng của tôi, tôi gai mắt tên họ Tất kia lâu rồi”.
“Đúng là hả lòng hả dạ. Không biết cậu trai kia có bạn gái chưa nhỉ, tôi muốn tán cậu ta!”
“Tôi cũng muốn tán cậu ta!”
Nhiều đồng nghiệp nữ trong công ty nhìn thấy phong độ của Trần Thanh, ai nấy đều nói chuyện như lên cơn mê trai vậy.
Thật ra chuyện này cũng chẳng có cách nào khác, Tất Văn Bách thường xuyên chặn cửa, không cho nhân viên công ty ra vào, mọi người đã ngứa mắt hắn lâu lắm rồi, có điều tất cả chỉ dám ôm giận trong lòng chứ không nói ra.
Hôm nay, Trần Thanh ra tay, có thể nói là khiến bọn họ hả lòng hả dạ, đúng là điều mà ai cũng mong muốn.
Nghe thấy lời bàn tán của nhân viên nữ trong công ty, sắc mặt Nam Cung Yến đanh lại. Cô cảm thấy mấy người này đúng là không có mắt nhìn người, loại đàn ông như vậy mà cũng để ý tới.
“Khụ!”
Nam Cung Yến hắng giọng.
“Tổng giám đốc Nam Cung!”
Đám đông đằng trước quay đầu nhìn sau đó cùng lên tiếng.
“Tránh đường”.
Nam Cung Yến đanh giọng nói.
Mấy nhân viên nữ bảo nhau nhường lối đi.
“Loại đàn ông này không phù hợp với các cô”.
Nam Cung Yến đi được vài bước thì dừng lại, nói với mấy nhân viên nữ.
Hử?
Mấy nhân viên nữ tỏ ra ngơ ngác.
Bọn họ không hiểu câu nói của Nam Cung Yến có ý gì, có chút mông lung khiến người khác xoắn não.
“Lẽ nào tổng giám đốc Nam Cung cũng để ý cậu ta nên mới nói không thích hợp với bọn mình?”
“Chắc là thế”.
Mấy nữ nhân viên lại thầm thì với nhau.
Nam Cung Yến thính tai nghe được, suýt chút nữa thì vấp ngã. Cô thấy, cho dù mắt có mù đi nữa, cô cũng không bao giờ để ý tới loại đàn ông như Trần Thanh.
Ra khỏi công ty, nhìn thấy tình hình bên ngoài xong, cô lập tức ngẩn người.
Chiếc xe hơi của Tất Văn Bách bị đập cho tả tơi, vệ sĩ của Tất Văn Bách cũng bị tẩn cho lăn lê bò toài.
Tất Văn Bách thì mặt đỏ bừng bừng đang tức giận mắng chửi.
Còn Trần Thanh đứng một bên thoải mái hút thuốc, giống như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
Trông thấy cảnh tượng này, thật lòng mà nói thì trong lòng Nam Cung Yến vô cùng hả hê.
Thật sự quá hả hê.
Loại người thường ngày kiêu căng ngạo mạn như Tất Văn Bách, phải có người dạy dỗ hắn mới được.
Đương nhiên Nam Cung Yến không thể hiện ra ngoài. Vừa mới xuất hiện, cô đã chỉ vào mặt Trần Thanh, đanh giọng nói: “Quá đáng, ai cho anh làm như vậy?”
“Tiểu Yến, em đến thật đúng lúc!”
Tất Văn Bách nhìn thấy Nam Cung Yến xuất hiện thì vội vã chạy đến trước mặt cô, tức giận nói: “Em xem bảo vệ công ty em, không coi ai ra gì cả. Không những hắn phá hoại xe của anh mà còn đánh thương người của anh nữa. Em nói xem chuyện này nên giải quyết như thế nào? Tiểu Yến, có phải em nên cho anh một lời giải thích rõ ràng không?”
Khi Tất Văn Bách nói chuyện, Trần Thanh cũng đi về phía này.
“Chính là hắn, là hắn cầm đầu!”
Tất Văn Bách nghiến răng chỉ vào Trần Thanh
“Là anh làm?”
Nam Cung Yến nhìn chằm chằm Trần Thanh rồi hỏi.
“Ừ!”
Trần Thanh gật đầu cười.
“Tổng giám đốc Nam Cung, thật ra chuyện này tôi cũng có phần”, Dương Lệ chủ động đứng ra.
Dương Lệ đột nhiên đứng ra khiến Trần Thanh có chút bất ngờ.
Cũng không rõ vì sao, Dương Lệ muốn Trần Thanh bị đuổi việc nhưng lúc này cô ấy lại không nỡ. Đương nhiên Dương Lệ dùng cái cớ mình là đội trưởng để an ủi bản thân.
“Tổng giám đốc Nam Cung, tôi cũng có phần”.
Hồ Đại Quân cũng đứng ra: “Nếu phạt thì phạt cả tôi nữa!”
“Tôi cũng ra tay”.
“Tôi cũng tham gia!”
Lúc này, mấy người bảo vệ đứng quanh Trần Thanh đều lần lượt đứng ra.
Nam Cung Yến hơi bất ngờ khi nhìn thấy tất cả người của đội bảo vệ đều đứng ra nhận tội thay Trần Thanh.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, ai kia lại được lòng người như vậy.
Đến cả Dương Lệ không ưa gì anh cũng đã ra mặt.
“Tiểu Yến, không cần nói nhiều, cứ đuổi việc hết, sau đó còn phải truy cứu trách nhiệm của bọn họ để bọn họ đền tiền nữa, đền đến khi cái quần xà lỏn cũng không còn mới thôi!”
Tất Văn Bách bực mình nói: “Dám đập xe của ông đây, còn đánh cả người của ông nữa, ông đây tuyệt đối không để đám chó má chúng mày sống tử tế. Mẹ kiếp, một đám chó canh cửa lại dám ngang ngược như vậy!”
“Anh nói ai là chó?”
Trần Thanh trầm giọng hỏi Tất Văn Bách.
“Ông đây mắng mày là chó, đám chúng mày đều là chó. Một đám bảo vệ canh cửa không là chó thì là gì?”, Tất Văn Bách kích động mắng chửi.
Nghe thấy vậy, đám người Hồ Đại Quân bắt đầu trở nên tức giận.
Bọn họ là bảo vệ nhưng cũng không đến mức bị người khác sỉ nhục thành một con chó.
Mặc dù bọn họ vô cùng tức giận nhưng không ai dám động đến Tất Văn Bách, dù sao hắn cũng là người có máu mặt.
Bốp!
Ngay lúc Tất Văn Bách chỉ vào mặt đám người Trần Thanh mắng chửi, Trần Thanh đi thẳng tới, giáng một bạt tai xuống mặt hắn.
Chương 19 :
“Anh Võ, có tin tốt đây!”
Lúc này, có một người vệ sĩ hớt hải chạy vào phòng làm việc của Đường Võ.
“Có tin gì tốt?”
Đường Võ đứng dậy hỏi.
“Anh có biết tên bảo vệ quèn đánh anh bị thương đã làm ra chuyện gì không?”
“Làm gì?”
“Hắn đập nát xe Tất Văn Bách, còn tẩn Tất Văn Bách một trận nữa!”
“Thật sao?”
Đường Võ nở một nụ cười.
“Thật!”
“Hay lắm, ha ha. Hắn làm vậy, chắc chắn sau này không thể ở lại công ty được nữa. Nếu thế, tao lại có thể tiếp cận Dương Lệ rồi!”, Đường Võ cười đầy sung sướng: “Bọn họ còn ở dưới đó không?”
“Vẫn còn, lúc đi lên đây, em nhìn thấy hắn tát Tất Văn Bách một bạt tai, vậy nên em mới cố ý chạy lên, báo cho anh biết để xuống xem trò hay”.
“Chúng ta đi ngay thôi!”
Đường Võ nhanh chóng chạy ra ngoài, hắn muốn đợi xem cảnh tượng Trần Thanh bị đuổi việc.
Trần Thanh vừa mới giáng một cái bạt tai xuống.
Âm thanh lanh lảnh của cái tát vang lên.
Nghe thấy âm thanh bạt tai, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Ai nấy đều kinh ngạc nhìn Trần Thanh.
Đến cả Nam Cung Yến cũng bàng hoàng.
Bọn họ không dám tưởng tượng, một tên bảo vệ quèn lại dám vả mặt Tất Văn Bách.
Cái này thật đúng là quá dũng cảm rồi.
“Mẹ kiếp, mày dám đánh vào mặt tao, con chó canh cửa này!”
Tất Văn Bách lại tức giận mắng chửi.
Bốp! Bốp!
Chỉ là Tất Văn Bách chưa mắng hết câu, hắn lại ăn thêm hai cái tát nữa.
“Bọn tao là bảo vệ nhưng cũng có tôn nghiêm của mình. Mày còn mắng bọn tao là chó một câu nữa xem, có tin ông đây đánh cho nát cái bản mặt mày không!”
Trần Thanh hùng hổ nói.
Nghe thấy câu nói này của Trần Thanh, đám người Hồ Đại Quân đều cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Quả thực, đối với bọn họ, cho dù chỉ làm chân bảo vệ quèn, một nghề không đáng để mắt tới nhưng vẫn có tôn nghiêm của mình, không thể bị người khác tùy tiện gọi là chó được.
Mấy cái bạt tai của Trần Thanh đã nói lên tiếng lòng của bọn họ.
Nói thật lòng, đám người Hồ Đại Quân vô cùng sùng bái Trần Thanh.
Dương Lệ nhìn Trần Thanh, cô ấy không khỏi thầm khâm phục. Thời khắc này, Trần Thanh đúng là một người đàn ông đích thực.
Nhìn thấy vẻ mặt của Trần Thanh, Tất Văn Bách không dám mắng thêm câu nào nữa.
Vừa mới đến thì chứng kiến ngay cảnh tượng này, Đường Võ hận không thể bật cười lớn tiếng.
Hắn cảm thấy lần này Trần Thanh gặp rắc rối to rồi.
“Tiểu Yến, em xem nhân viên công ty của mình đi. Hắn lại dám đánh anh!”
Tất Văn Bách ôm mặt oán giận nói với Nam Cung Yến.
Sau đó hắn lại nhìn chằm chằm Trần Thanh, mắng: “Món nợ ngày hôm nay ông đây ghim rồi, sẽ có ngày tao bắt mày phải trả. Tao sẽ khiến mày phải hối hận vì đã sinh ra trên đời này!”
“Ha ha!”
Đối mặt với lời uy hiếp của Tất Văn Bách, Trần Thanh chỉ cười nhạt.
“Tổng giám đốc Nam Cung, chuyện này mình tôi làm, mình tôi chịu. Nếu cô muốn phạt thì phạt mình tôi là được rồi”.
Lúc này, Trần Thanh nhìn Nam Cung Yến và nói.
Nam Cung Yến tỉnh táo lại, cô nghiến răng nói: “Trần Thanh, anh cho rằng mình làm như vậy là rất dũng cảm đúng không? Anh bị đuổi việc rồi. Không chỉ vậy, phía công ty sẽ còn truy cứu trách nhiệm của anh!”
Sau đó, Nam Cung Yến quay lại nói với Tất Văn Bách: “Cậu chủ Tất, anh yên tâm, tôi sẽ đền xe cho anh, hơn nữa tôi sẽ chịu toàn bộ tiền viện phí và tiền thuốc trị thương cho anh”.
“Cái anh cần không phải tiền”, Tất Văn Bách nghiến răng nói: “Chuyện anh bị người ta vả mặt thì phải tính thế nào?”
“Đây là ân oán cá nhân giữa anh và anh ta, không liên quan gì tới tôi!”, Nam Cung Yến đáp.
Tất Văn Bách nhìn sang Trần Thanh đang đứng cười nhạt. Thấy vậy, suýt chút nữa là hắn hộc máu mồm. Bây giờ hắn không dám động đến Trần Thanh nữa.
Hơn nữa, Nam Cung Yến cũng tỏ vẻ rằng Trần Thanh bị đuổi việc rồi, chuyện này không liên quan gì tới công ty bọn họ nữa.
“Ở đây náo nhiệt thế, xảy ra chuyện gì sao?”
Ngay lúc này, có giọng nói hào sảng vang lên từ phía ngoài đám đông.
Nghe thấy giọng nói này, ai nấy đều lập tức nhường đường: “Chủ tịch Nam Cung!”
“Chào chủ tịch!”
Trần Thanh ngẩng đầu nhìn, người đi tới là bố của Nam Cung Yến, Nam Cung Minh Đức, cũng chính là chủ tịch tập đoàn Khuynh Quốc Khuynh Thành, và là bố vợ của anh.
“Lần này có trò hay xem rồi”.
Đường Võ cười khinh khỉnh: “Chủ tịch Nam Cung biết được hắn tát Tất Văn Bách, chắc chắn sẽ vặn cổ hắn!”
Nam Cung Yến nhìn thấy bố mình đi tới, cô cũng mừng thầm trong lòng. Để bố cô biết được mọi việc Trần Thanh làm ra, chắc chắn là anh không còn cửa kết hôn với cô nữa!
“Chú Nam Cung, chú đến đúng lúc lắm!”
Tất Văn Bách bước nhanh về phía trước, đến bên cạnh Nam Cung Minh Đức, kích động nói: “Chú Nam Cung, bảo vệ của công ty chú không những đập xe của cháu, đánh bị thương người của cháu, mà còn còn tát vào mặt cháu nữa. Chú nói xem, loại người này có nên cho hắn một bài học không?”
Tất Văn Bách biết, Nam Cung Minh Đức luôn tán thành chuyện hắn theo đuổi Nam Cung Yến, vả lại gia đình hai bên làm ăn qua lại thường xuyên, bây giờ ông ta xuất hiện tại đây, chắc chắn là phải đứng về phía hắn và ra mặt giúp hắn rồi.
Hơn nữa, Nam Cung Minh Đức là nhân vật hàng đầu tại Nam Hải, muốn di chết Trần Thanh cũng dễ như trở bàn tay.
“Lại có chuyện như vậy sao?”, sắc mặt Nam Cung Minh Đức bỗng đanh lại: “Là ai to gan lớn mật dám làm Văn Bách cậu bị thương?”
Mọi người nhìn thấy sắc mặt của Nam Cung Minh Đức thì đều nhận ra, ông ta nổi giận rồi.
Nam Cung Minh Đức mà nổi giận thì Trần Thanh gặp rắc rối lớn rồi.
Đến cả Nam Cung Yến cũng phải nghĩ đến chuyện xem có nên đứng ra giải thích chút không.
“Chú Nam Cung, chính là hắn!”
Tất Văn Bách chỉ về phía Trần Thanh đang đứng cách đó cả mấy hàng người.
“Chú Nam Cung, cho dù như thế nào, chú cũng phải giúp cháu trả thù. Cháu bị đánh ở địa bàn của chú đó!”
Nhìn theo ngón tay của Tất Văn Bách, Nam Cung Minh Đức trông thấy Trần Thanh.
Ông ta ngây người một lúc, sau đó Nam Cung Minh Đức hỏi: “Người cậu nói là cậu ta?”
“Đúng thế, không sai!”
Tất Văn Bách nói chắc nịch: “Chú Nam Cung, bây giờ chú gọi người trong công ty xử lý đi, phải giúp cháu dạy dỗ hắn. Cháu thấy hắn đúng là thiếu đòn mà”.
“Hừ!”
Chỉ có điều, Tất Văn Bách vừa dứt lời, Nam Cung Minh Đức hừ một tiếng lạnh tanh: “Tôi thấy người thiếu đòn là cậu thì đúng hơn!”
Hả?
Đột nhiên Nam Cung Minh Đức lại sây sẩm mặt mày, đanh giọng trách mắng, Tất Văn Bách tỏ ra không hiểu chuyện gì.
“Chú Nam Cung, cháu không rõ, chú nói vậy là có ý gì? Cháu bị người ta tát cơ mà!”, Tất Văn Bách hỏi.
“Cậu bị người ta tát là đáng đời!”
Nam Cung Minh Đức trầm giọng nói: “Tất Văn Bách, cậu đừng nghĩ là tôi không biết những chuyện mà cậu đã làm tại công ty tôi. Tôi đã chướng mắt cậu từ lâu rồi. Tôi nói cho cậu biết, cậu ấy đánh cậu là do cậu đáng đời!”|
Hả!
Nam Cung Minh Đức vừa mới đứng về phía Tất Văn Bách, bỗng nhiên thay đổi thái độ, điều này khiến rất nhiều người không kịp phản ứng. Bọn họ đều đứng chôn chân tại chỗ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đến cả Tất Văn Bách cũng tỏ ra không dám tin vào chuyện này.
Khi mọi người vẫn còn đần mặt không hiểu gì, Nam Cung Minh Đức đã đi đến chỗ Trần Thanh. Lúc đến bên cạnh anh, ông ta vỗ vỗ vai Trần Thanh, tỏ ra khen ngơi: “Cậu tên là gì? Chuyện này cậu làm rất tốt!”
Nhìn thấy Nam Cung Minh Đức khen ngợi Trần Thanh, tất cả mọi người có mặt tại đó đều đứng hình.
Chương 20 :
“Tôi không nhìn lầm chứ? Chủ tịch hội đồng quản trị lại khen anh ta”.
“Cậu không nhìn lầm đâu, đây là sự thật”.
“Cái con mẹ nó, tôi còn nghĩ là mình đang mơ”.
Các nhân viên trong công ty nhìn thấy một màn này, đều lộ ra vẻ mặt không thể nào tin được.
Rõ ràng là một giây trước Nam Cung Minh Đức còn đang rất tức giận, nhưng sau khi nhìn thấy Trần Thanh liền lập tức thay đổi thành bộ dạng ân cần niềm nở.
Hành động này của Nam Cung Minh Đức khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Có người nhìn thấy khung cảnh này liền hiểu ra một chuyện, có thể khiến cho Nam Cung Minh Đức thay đổi sắc mặt thế này thì Trần Thanh chắc chắn phải là một người có bối cảnh.
Nhất là Hồ Đại Quân, anh ta từng nghe Trần Thanh nói là mình có bối cảnh, hơn nữa còn là bối cảnh rất lớn.
Lúc đó Hồ Đại Quân không tin, nhưng bây giờ xem ra, không tin không được.
Trần Thanh không những có bối cảnh mà bối cảnh của anh ta chính là ông bố vợ ở ngay trước mắt này.
Trần Thanh nhìn bộ dạng giả vờ không quen biết anh của Nam Cung Minh Đức thì cũng thẳng lưng, nghiêm túc trả lời: “Báo cáo Chủ tịch hội đồng quản trị, tôi tên là Trần Thanh”.
“Trần Thanh, đúng không? Tên nhóc, không tồi đâu, có tiền đồ đấy. Chuyện này, cậu làm rất tốt”, Nam Cung Minh Đức đập vai anh, cười: “Trần Thanh, tôi thực sự đánh giá cậu rất cao, tập đoàn chúng ta còn thiếu một vị trí một phó giám đốc, cậu có hứng thú không?”
A!
Nghe được lời nói của Nam Cung Minh Đức, tất cả mọi người ở đó đều tròn hết cả mắt lên.
Nam Cung Minh Đức định thăng cấp cho tên bảo vệ quèn này lên thẳng chức vụ phó giám đốc sao?
Vậy thì cũng quá mức quá rồi.
“Chú Nam Cung, chú có ý gì? Anh ta đánh cháu mà chú lại còn thăng chức cho anh ta”.
Tất Văn Bách hỏi một cách kích động: “Nếu chú thật sự làm như thế, cháu nghĩ là gia đình hai chúng ta cũng không cần phải hợp tác tiếp đâu”.
Nếu chỉ vì chuyện Trần Thanh tự tay tát hắn này mà được thăng chức, thì điều này chính là một nỗi sỉ nhục với hắn. Tất Văn Bách tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra, vì thế liền dùng đến tuyệt chiêu của mình.
“Tất Văn Bách, cậu đang uy hiếp tôi sao?”, Nam Cung Minh Đức nói một cách lạnh lùng: “Không hợp tác thì không hợp tác, chẳng có gì là to tát cả”.
Tất Văn Bách cho rằng chỉ cần hắn sử dụng tuyệt chiêu này, Nam Cung Minh Đức tất sẽ chịu thua, nhưng hắn ta không ngờ đến ông ta lại là một người cứng rắn như vậy. Lúc này, hắn thực sự là không biết xử lý thế nào.
“Bố, bố đừng kích động”.
Nam Cung Yến đứng một bên khuyên nhủ.
Nam Cung Yến cảm giác mọi chuyện đang đi không đúng hướng, trước đây tất cả những chuyện liên quan đến Trần Thanh đều do một tay ông nội cô sắp xếp hết cả, mà Nam Cung Minh Đức luôn phản đối, lúc nãy Nam Cung Yến còn định nhân cơ hội này mà đá Trần Thanh đi luôn.
Bây giờ xem ra, mọi việc đều không giống như tưởng tượng của cô.
Nam Cung Yến bắt đầu cảm thấy không thể nắm chắc được mọi chuyện nữa rồi.
“Bố không kích động”, Nam Cung Minh Đức cây ngay không sợ chết đứng: “Nhân viên tập đoàn chúng ta làm đúng, sao chúng ta lại không bảo vệ cậu ta, Trần Thanh, cậu thấy sao? Cậu có hứng thú với chức vụ phó tổng giám đốc này không?”
Nam Cung Yến nghe thấy bố mình nói như vậy, thì thực sự chịu thua rồi. Cô đưa mắt liếc nhìn người kia, nghĩ xem không biết người kia đã mua chuộc bố cô từ lúc nào rồi.
“Báo cáo Chủ tịch hội đồng quản trị, tôi không có hứng thú”, Trần Thanh trả lời.
“Tại sao chứ? Cậu chê chức vụ này còn chưa đủ cao sao? Chuyện chức vụ này, chúng ta có thể thương lượng được”, Nam Cung Minh Đức nói với Trần Thanh.
Oh shit!
Không ít người nghe được lời nói này của Nam Cung Minh Đức đều chửi thề trong lòng, đúng là so sánh khập khiễng giữa người với người chỉ khiến mình thêm bực.
Nếu sớm biết là đứng ra đập vỡ xe của Tất Văn Bách sẽ nhận được đãi ngộ này, thì họ đã sớm làm rồi.
“Báo cáo Chủ tịch hội đồng quản trị, ước mơ của tôi là được trở thành một người bảo vệ vĩ đại”, Trần Thanh trả lời.
Nghe được câu trả lời của Trần Thanh, không ít người muốn trực tiếp đi lên mắng thẳng vào mặt anh, anh có phải là bị ngu hay không?
Chức vụ phó tổng giám đốc này, làm sao vị trí một bảo vệ quèn có thể so được.
Hơn nữa, anh còn có ước mơ chó má gì thế?
Muốn làm bảo vệ cả đời sao?
“Tại sao?”, Nam Cung Minh Đức cũng không thể nào hiểu được.
“Bởi vì làm một người bảo vệ thì có thể bảo vệ cho tài sản và nhân viên của tập đoàn, tôi làm bảo vệ chính là để phục vụ cho tập đoàn”, Trần Thanh nói một cách quang minh chính đại: “Hơn nữa, chuyện xảy ra ngày hôm nay, không chỉ là công của mình tôi mà còn là công lao của tất cả các bảo vệ ở đây”.
“Tốt, nói hay lắm, tập đoàn chúng ta cần người biết hi sinh như vậy”, Nam Cung Minh Đức gật đầu một cách hài lòng: “Tất cả các bảo vệ ở đây đều được khen thưởng 1 tháng lương”.
Nghe đến đây, Hồ Đại Quân cảm thấy, anh Thanh đúng thật là một người có nghĩa khí, lúc này rồi mà vẫn nhớ đến họ.
“Cảm ơn Chủ tịch”.
Đám Hồ Đại Quân liên tiếp nói.
“Trần Thanh, cậu vẫn muốn làm công việc bảo vệ này của mình sao”, Nam Cung Minh Đức hỏi.
“Đúng thế”, Trần Thanh vẫn nói một cách khảng khái như thế: “Tôi phải vì tập đoàn mà phục vụ, vì nhân dân mà phục vụ”.
“Tốt lắm”, Nam Cung Minh Đức đập lên vai Trần Thanh: “Vậy tôi cũng không ép cậu, người trẻ tuổi mà có cách nghĩ như thế là rất tốt, thật sự rất tốt. Các cậu phải học tập cậu ấy, rõ cả chưa?”
“Rõ rồi”, đám Hồ Đại Quân đồng thanh đáp.
Nam Cung Minh Đức đúng là khen Trần Thanh không dứt lời.
Nam Cung Yến nghe được lời này, khuôn mặt không khống chế được co rút cả lại.
Cô biết người kia muốn làm bảo vệ chứ không phải là vì ước mơ quỷ quái gì cả, theo cách nói của anh ta lúc ấy, anh ta làm bảo vệ thì có thể ngày ngày đứng trước cổng công ty, nhìn mỹ nữ ra ra vào vào. Bây giờ anh ta lại nói ra một cách cao cả như thế, Nam Cung Yến thực sự khinh thường.
Sau khi Nam Cung Minh Đức khen Trần Thanh xong liền chỉ vào Tất Văn Bách: “Tất Văn Bách, tôi khuyên cậu, nếu cậu dám xuống tay với người trong tập đoàn tôi... muốn làm tổn thương nhân viên công ty tôi thì đừng trách tôi không khách khí, bây giờ thì đưa người của cậu cút ngay lập tức”.
“Nam Cung Minh Đức, ông nói như thế thì đã nghĩ tới hậu quả chưa?”
“Cút!”, Nam Cung Minh Đức cắn răng: “Nếu không cút thì có tin rằng tôi sẽ bảo Trần Thanh dạy dỗ cậu ngay tại đây không?”
Tất Văn Bách không ngờ ông lại cứng rắn như vậy, hắn cắn chặt răng, nhìn Trần Thanh với một con mắt oán giận rồi tức giận đùng đùng dẫn người rời đi.
Đợi sau khi Tất Văn Bách rời khỏi, Nam Cung Minh Đức mới nói với tất cả những người ở đây: “Giải tán cả đi, ai làm gì thì về làm việc đó”.
“Trần Thanh, nếu cậu có hứng thú muốn làm phó tổng giám đốc thì nói với tôi, tôi sẽ trực tiếp thăng chức cho cậu”, Nam Cung Minh Đức lúc này lại quay sang nói với Trần Thanh.
Nói xong ông liền đi về phía thang máy.
Nam Cung Yến liếc Trần Thanh một cái rồi nhanh chóng đi theo bố mình.
Chuyện của Nam Cung Yến này là chuyện không thể nào khinh thường được, anh vẫn là phải đi khuyên cô ấy mấy câu.
Sau khi Nam Cung Minh Đức và Nam Cung Yến rời đi, mọi người cũng lần lượt giải tán hết.
Khi mọi người giải tán đều quay sang nhìn Trần Thanh một cái.
Tất cả mọi người đều không ngờ đến, kết quả của chuyện vừa rồi lại là như vậy.
Ngay lúc này, một vài nhân viên nữ của công ty trước khi rời đi còn chạy lại viết cho Trần Thanh số điện thoại và số Wechat lên một mảnh giấy rồi đưa cho anh, có người còn hôn lên mặt giấy để lại vết son rõ ràng, sau khi họ đưa cho Trần Thanh còn không quên phóng ánh mắt đưa tình về phía anh.
Trong cái nhìn của không ít các nhân viên nữ thì họ đều cảm thấy Trần Thanh quá sức đẹp trai, hơn nữa điều quan trọng là Trần Thanh là một người có tiền đồ vô hạn.
Khi Đường Võ rời đi còn lẩm bẩm: “Xong rồi, xong rồi, sau này không thể nào theo đuổi Dương Lệ được nữa, mình và cô ấy không có duyên phận rồi”.
Những người đứng bên cạnh Đường Võ đều gật đầu đồng ý.
Vào nhóm đọc truyện miễn phí vs em Yến nhé https://zalo.me/g/zivpdz264