Nhậm Viễn thấy cảnh này cũng vô cùng vui vẻ, rốt cuộc anh ta không cần phải chết nữa rồi.
Ngay lúc này, La Sâm ban đầu đã dừng tiến lên, cứ như là nghe rõ ý trong lời nói của Nhậm Viễn vậy, đôi mắt đột nhiên toả ra ánh sáng hung dữ, răng nanh nhô dài, móng vuốt hai tay vốn đã mọc dài ra, lần này càng trở nên lớn hơn.
Như thế còn chưa phải kết thúc, cơ thể của ông ta cũng trở nên to lớn theo, ban đầu chỉ có một mét năm mấy, bây giờ lại biến thành một người to con cao đến một mét tám mấy, đã sắp chạm đến đỉnh chiếc lồng.
Nhìn thấy biến hóa này, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Nhậm Viễn phản ứng nhanh nhất, đột nhiên quay đầu lại chạy ra bên ngoài chiếc lồng.
“Mau, mau đóng cửa lồng lại cho tôi”, thấy cảnh này, không cần người khác nói, ai cũng đều biết thực lực của La Sâm lại mạnh lên rồi, cho nên, quản gia kia liền gào lên với một tên bảo vệ ở cửa.
Bảo vệ ở cửa lồng sắt phản ứng cũng không chậm, trước khi quản gia kêu lên đã đưa tay đóng cửa lại, thế nhưng tốc độ phản ứng của Nhậm Viễn cũng rất nhanh, lúc cánh cửa sắt sắp được đóng lại, anh ta lại đẩy mạnh cánh cửa đó ra khiến bảo vệ bị đẩy lui lại mấy bước, đặt mông ngồi xuống đất.
“Buông ra cho tôi, nếu không tôi sẽ bắn chết cậu”, quản gia lấy súng ra chỉ thẳng vào Nhậm Viễn, nổi giận gầm lên một tiếng.
Nhậm Viễn không ngờ quản gia này lại phản ứng nhanh như vậy, trong phút chốc, Nhậm Viễn lựa chọn lui lại, sau đó anh ta lấy một lá bùa từ bên hông ra, tay phải điểm một cái lên trên lá bùa, cả người anh ta bỗng nhiên thu nhỏ lại, chui qua dưới người La Sâm.
Ngay sau đó, không đợi La Sâm kịp phản ứng, lá bùa trong tay anh ta đã đột nhiên rơi vào sau gáy ông ta rồi.
Hành động của La Sâm lập tức chậm chạp lại, rồi đứng tại chỗ không nhúc nhích nữa.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều ngây ra, ánh mắt nhìn về phía Nhậm Viễn toàn là vẻ khâm phục.
Mà Nhậm Viễn ban đầu còn chưa kịp bình tĩnh đã thở dài một hơi, sau đó anh ta kiêu ngạo đứng dậy, lạnh nhạt nhìn về phía quản gia.
“Ông ta đã bị tôi khống chế rồi, yên tâm đi, tất cả cứ giao cho tôi”, Nhậm Viễn kiêu ngạo vỗ ngực mình, cực kì có trách nhiệm nói.
“Tên ngốc này sắp xong đời rồi”, Trần Thanh lại lắc đầu, vẻ mặt đồng tình nhìn Nhậm Viễn, nhưng mà anh cũng không có ý định ra tay, dù sao tên Nhậm Viễn này là người ở tầng dưới cùng của Thiên Môn, loại người này xưa nay hành động đều không quan tâm đến hậu quả, như thế tự bọn họ gây ra phiền phức, đương nhiên bọn họ cũng phải tự gánh chịu hậu quả.
Ngay lúc này, La Sâm vốn đã được ổn định lại từ từ động đậy, mà lá bùa sau gáy ông ta cũng bắt đầu lay động, rất nhanh, lá bùa kia liền bay xuống mặt đất.
Mà Nhậm Viễn còn chưa phát hiện ra được, đương nhiên chỉ có mấy người quản gia và Trần Thanh mới nhìn thấy cảnh này.
Anh ta vốn đang không hề cảm giác được gì, nhưng làm nghề này lâu rồi, anh ta vẫn có năng lực phán đoán nguy hiểm nhất định, liền không hề do dự cúi người xuống một cái, sau đó ôm đầu gối lăn về phía trước một vòng, lăn thẳng ra chỗ cánh cửa, hai chân đá mạnh vào cửa.
Cánh cửa sắt kia vốn không khóa, chỉ mới đóng lại, bị Nhậm Viễn đá một cú thì mở ra, sau đó anh ta lao thẳng một mạch ra ngoài.
Mà La Sâm đã biến hoá kia cũng có phản ứng không chậm, bám theo sát Nhậm Viễn xông ra khỏi lồng sắt.
“Đáng chết, mau, cản ông ấy lại cho tôi”, lúc này quản gia và một đám bác sĩ vệ sĩ đều luống cuống, phải biết, vừa rồi bọn họ đã được chứng kiến sự kinh khủng của La Sâm rồi, lúc vẫn ở trong lồng sắt thì mọi người còn có thể yên tâm, nhưng bây giờ ông ta đã lao ra khỏi lồng sắt, chuyện lúc này đã không giống trước đó nữa.
“Haiz, tên ngu ngốc kia, còn phải để mình đến thu dọn tình hình hỗn loạn này nữa”, nhìn thấy thế, Trần Thanh lập tức nhíu mày, anh biết mình không ra tay là không được, nếu như mình không ra tay thì sẽ chỉ có hai kết quả, những người này nổ súng để bắn chết La Sâm, một kết quả khác chính là La Sâm tàn nhẫn sát hại hết những người ở chỗ này.
Nhưng cho dù là kết quả nào cũng đều không phải là điều mà Trần Thanh muốn.
“Mấy người tự chú ý an toàn”, Trần Thanh căn dặn một tiếng, sau đó cơ thể lóe lên, lao thẳng về chỗ La Sâm.
Mà lúc này sau khi La Sâm lao ra liền tìm đến tên bảo vệ canh cửa đầu tiên, móng tay bén nhọn mang theo từng tia sáng lạnh, vung mạnh về phía cổ họng của bảo vệ kia.
Tên bảo vệ kia cảm thấy mình chỉ cách cái chết có mỗi một bước, nhưng quản gia lại không hạ lệnh nổ súng, bởi vì ông ta cảm thấy, sự sống chết của một tên bảo vệ cũng không quan trọng cho lắm.
“Hả?”
Ngay lúc tất cả mọi người đều nghĩ rằng tên bảo vệ này sẽ bị xé rách cổ họng, Trần Thanh lại xuất hiện, bắt lấy bả vai La Sâm, cho dù ông ta có lao về phía trước như thế nào cũng không thể dịch chuyển được.
Tên bảo vệ kia đợi nửa ngày mà không chờ được cảm giác đau đớn truyền đến khi cổ họng mình bị xé nát, điều này khiến hắn ta thấy cực kì khó hiểu, lúc này mới chậm rãi mở to mắt, vừa hay nhìn thấy ông chủ đang giương nanh múa vuốt ở trước mặt mình, nhưng ông chủ lại giống như đang hù doạ hắn ta chứ căn bản không hề chạm vào hắn ta được.
“Lão La, là tôi, tôi là Huyết Lang”, Trần Thanh truyền tinh thần lực của mình vào trong giọng nói, chậm rãi đưa vào trong não của La Sâm.
Ông ta vốn đang điên cuồng cào xé đột nhiên ngừng lại, ánh mắt cũng trở nên tỉnh táo hơn.
Trần Thanh nhìn thấy vậy, trong lòng hiểu rõ, lúc này điểm tay một cái, khiến La Sâm hôn mê bất tỉnh.
“Người đâu, giúp tôi đưa ông chủ của mấy người lên trên giường đi”, Trần Thanh đỡ lấy La Sâm, sau đó nói với quản gia vẫn còn đang sững sờ ở bên cạnh.
“A...Vâng, vâng. Nhanh, người đâu, đưa ông chủ lên trên giường đi”, nghe thấy Trần Thanh nói vậy, quản gia mới kịp phản ứng, vừa rồi trong lòng ông ta còn đang đấu tranh tư tưởng, rốt cuộc là nên bắn chết ông chủ hay là bỏ trốn đây.
Nhưng mà bây giờ xem ra đã không cần chọn nữa rồi.
Mặc dù quản gia nói như vậy, nhưng lại không có một tên vệ sĩ nào dám đi ra, hiển nhiên là đã bị một màn vừa mới xảy ra doạ sợ.
“Yên tâm đi, lão La đã ngủ rồi, không tỉnh lại đâu”, nhìn thấy thế, Trần Thanh liền trấn an bọn họ.
Nghe thấy anh nói vậy, lại nhìn ông chủ đúng là đã ngất đi, lúc này mới có hai người tới đỡ La Sâm đi vào.
“Cảm ơn cậu, nếu như không có cậu ra tay, sợ là ông chủ của chúng tôi đã…”, đợi đến khi ông chủ được đưa lên chiếc giường phía sau, quản gia mới cảm kích nói với Trần Thanh.
“Không cần cảm ơn tôi, tôi là bạn của lão La, hẳn phải ra tay giúp đỡ ông ấy, vì sao không gọi điện thoại cho tôi trước khi xảy ra chuyện?”, Trần Thanh nhìn quản gia kia, hỏi.
“Cậu chính là Huyết Lang đúng không, vừa rồi tôi đã nghe thấy cậu nói, nhưng mà ông chủ của chúng tôi chưa từng nói cho chúng tôi biết làm sao để liên hệ với cậu, ông chủ vừa xảy ra chuyện đã mất hết tỉnh táo, căn bản không có biện pháp để liên lạc với cậu”, quản gia kia nghe Trần Thanh hỏi vậy thì vội vàng cung kính đáp lại.
Chương 632: Cậu Huyết Lang
"À, được rồi, tôi đi vào chữa trị cho ông ấy trước đã, chờ lão La tỉnh lại rồi nói sau”, Trần Thanh cảm thấy hơi xấu hổ, có không ít người biết chuyện anh và La Sâm là bạn bè, nhưng mà chỉ có mỗi mình ông ta nhìn thấy mặt anh, chứ ngay cả quản gia thân tín của La Sâm cũng chưa từng nhìn thấy Trần Thanh bao giờ.
Thật ra điều này cũng là do anh cố ý làm thế, dù sao, không có cái gì đáng sợ hơn một kẻ địch vĩnh viễn không biết mặt, có thể nói thế này, ở nước ngoài, mấy người Tật Phong còn được biết đến hơn cả Trần Thanh, bởi vì chỉ có anh là thần bí nhất, đến nay những người từng nhìn thấy Huyết Lang, ngoài anh ra thì chỉ còn những người đã chết rồi thôi.
"Ông quản gia, tên Nhậm Viễn kia chạy mất rồi”, ngay lúc này, có một vệ sĩ đột nhiên nói với quản gia.
"Ngu ngốc, vô dụng, thế mà lại để cậu ta chạy trốn ở ngay địa bàn của chúng ta, mấy người làm ăn kiểu gì thế hả?”, nghe vệ sĩ nói vậy, quản gia lập tức biến sắc, sau đó chửi ầm lên với bọn họ.
"Được rồi, đừng để ý tới anh ta, một kẻ không có tên tuổi mà thôi, chạy thì chạy, bây giờ nhiệm vụ quan trọng là làm cho lão La khôi phục lại”, Trần Thanh khoát tay, ra hiệu cho quản gia không nên tức giận.
Anh biết rất rõ, với cách làm của loại người trong Thiên Môn như Nhậm Viễn, muốn chạy trốn, chỉ bằng những người này thì chắc chắn sẽ không có khả năng bắt lại được, trừ khi mình ra tay, thế nhưng chỗ La Sâm đang rất cấp bách, anh không có nhiều thời gian như vậy.
Nghe Trần Thanh nói vậy, quản gia kia vội vã gật đầu.
"Đúng rồi, ba người kia là bạn bè của tôi, để bọn họ vào cùng đi, những người khác thì ông cứ tự xem mà làm thôi”, Trần Thanh lạnh nhạt nói với quản gia.
Nghe thấy lời của anh, trong lòng quản gia run lên, trịnh trọng gật đầu.
Sau khi nói xong, Trần Thanh dẫn mấy người Nam Cung Yến đi vào.
Rất nhanh, quản gia đã đến, trên người còn có một mùi máu tanh và sát khí nhàn nhạt, hiển nhiên, ông ta đã tự mình đi làm chuyện này, chuyện mà Huyết Lang bảo làm, ông ta tuyệt đối không dám mập mờ.
"Cậu Huyết Lang, ông chủ nhà chúng tôi thế nào rồi?”, quản gia thận trọng hỏi Trần Thanh.
"Yên tâm đi, cứ làm theo lời tôi nói, không có vấn đề gì quá lớn”, Trần Thanh suy nghĩ một chút, lúc này viết một bài thuốc bắc cực kì bình thường, ở một nơi như Nam Phi, muốn tìm được thuốc bắc bình thường cũng không dễ dàng, mà anh lại viết một vài thứ được sản xuất ở Nam Phi ra phía sau để ông ta đi chuẩn bị.
"Hãy nhanh chóng chuẩn bị kĩ càng những thứ này, tôi sẽ dùng ngân châm giúp ông ấy kéo dài một khoảng thời gian trước, nếu như vượt quá ba giờ, chỉ sợ ông chủ sẽ không còn là ông chủ của mấy người nữa”, Trần Thanh nghiêm túc mở miệng nói với quản gia kia.
"Vâng, tôi sẽ cho người đi làm ngay”, nghe thấy Trần Thanh nói năng nghiêm trọng như vậy, quản gia không hề do dự chút nào, lập tức cầm lấy đơn thuốc của anh đi ra ngoài.
"Ông xã, anh thật sự có thể chữa khỏi cho ông ấy sao?”, sau khi quản gia rời khỏi đây, Nam Cung Yến mới quan tâm hỏi.
"Đương nhiên, không có bản lĩnh đó thì sao anh dám làm chứ”, nghe bà xã mình lại dám chất vấn mình, Trần Thanh tỏ vẻ kiêu ngạo nói.
"Phụt…Dáng vẻ khoác lác đó của anh đúng là khiến người ta thấy khó chịu”, Julia ở bên cạnh cũng bật cười, sau đó tức giận nói.
"Đúng thế, giống y như tên Nhậm Viễn vừa rồi vậy”, Nam Cung Yến cũng che miệng khẽ cười, nói.
"Có sao? Rõ ràng anh đẹp trai hơn anh ta nhiều, hơn nữa, anh là đẹp trai theo kiểu bên trong bí ẩn, còn tên kia gọi là vô dụng”, Trần Thanh hiếm khi trêu đùa các cô.
"Được rồi, được rồi, có mỗi anh đẹp trai nhất trên đời này”, nghe Trần Thanh tự biên tự diễn, hai người bọn họ đã bị chọc cười.
Đương nhiên là Trần Thanh cố ý, bởi vì anh phát hiện, từ khi đến đại lục Nam Phi này, cảm xúc của hai người Nam Cung Yến và Julia cực kì khẩn trương, cho nên anh mới dùng đủ mọi cách để các cô có thể thả lỏng hơn một chút.
Hơn nữa, đây cũng là thời điểm để các cô biết được thực lực của mình, chỉ cần biết được thực lực của mình, hai người bọn họ sẽ không còn gì phải lo lắng về hành trình đến Nam Phi lần này nữa.
Sau khi điều hòa bầu không khí một chút, cảm xúc của bọn họ cũng bắt đầu ổn định lại.
Ngay lúc này, quản gia kia cũng tiến vào.
"Quản gia, ba người bạn này của tôi rất thích trang viên của lão La, hay là ông dẫn bọn họ đi dạo một vòng đi”, Trần Thanh muốn châm cứu, Nam Cung Yến và Julia ở đây có lẽ sẽ không tiện lắm.
"Vâng, tôi sẽ cho người dẫn bọn họ đi dạo một vòng”, nghe Trần Thanh nói vậy, đương nhiên quản gia không thể không cho phép, lúc này bảo người dẫn bọn Nam Cung Yến rời đi.
Đợi đến khi mấy người Nam Cung Yến đi rồi, Trần Thanh mới lấy ngân châm của mình ra bắt đầu châm cứu giúp La Sâm, ngân châm này đương nhiên là châm Phượng Vĩ lúc trước Trần Thanh thắng được, bây giờ đã thuộc về anh.
Dùng châm Phượng Vĩ này để châm cứu, hiệu suất và xác suất thành công sẽ cao hơn, đương nhiên, với thực lực của anh, cho dù không cần cũng không sao cả, nhưng dùng châm Phượng Vĩ thì sẽ thuận tay hơn.
Sau khi châm cứu, bộ lông đen sì ban đầu của La Sâm đã bắt đầu tróc ra, mà hai chiếc răng nanh kia cũng chậm rãi thu về, cứ như là có cơ quan ở trong miệng của ông ta vậy.
Trừ cái đó ra, còn có bộ móng sắc bén trên tay chân của ông ta cũng được thu vào trong cơ thể, lúc này ngoại trừ chiều cao và cơ bắp khủng bố hơn trước, thì nhìn qua La Sâm hoàn toàn giống như một người bình thường.
Quản gia vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn, lúc đầu Trần Thanh dùng ngân châm đâm vào trên người ông chủ, ông ta còn cảm thấy như vậy thì có thể làm được cái gì chứ, thế nhưng sau khi biến hóa xuất hiện, ông ta không thể không thừa nhận, quốc gia phương đông thần bí như Hoa Hạ tuyệt đối là sâu không lường được.
Về phần tên Nhậm Viễn trước đó, căn bản chính là một tên lừa đảo, có lẽ cũng có một chút tài năng thật, nhưng chắc chắn không phải kẻ mạnh có tiếng tăm lừng lẫy như cậu Huyết Lang, chỉ là, trước đó chưa từng nghe nói cậu Huyết Lang có y thuật tốt đến thế.
Mặc dù có chút khó hiểu, nhưng mà chỉ cần có thể chữa trị cho ông chủ khỏi bệnh, vậy tất cả đều là đáng giá.
Đương nhiên chỉ châm cứu không thì sẽ không có khả năng hiệu quả như vậy, Trần Thanh vừa dùng đôi mắt xuyên thấu để nhìn, vừa khống chế hiệu quả ngân châm, thu dọn hết những thứ hỗn loạn trong cơ thể La Sâm, như thế mới khiến đặc điểm của thú dữ trên người La Sâm biến mất, nếu không, cuối cùng ông ta chỉ có thể biến thành một con quái thú.
"Cậu Huyết Lang, bây giờ ông chủ của chúng tôi đã ổn hơn chưa?”, sau khi Trần Thanh rút ngân châm trên người La Sâm ra, quản gia liền tiến lên mong đợi hỏi.
"Vẫn chưa, bây giờ chỉ mới thu lại đặc điểm của thú dữ trong cơ thể của ông ấy thôi, muốn hoàn toàn loại trừ tận gốc, còn cần thứ vừa rồi tôi bảo ông đi tìm nữa, tốt nhất là tìm ra trong vòng ba tiếng, nếu không cho dù là tôi cũng không thể cứu được ông ấy đâu, cuối cùng ông ấy sẽ biến thành một con quái thú, một con quái thú không còn lí trí, chỉ có giết chóc”.
Trần Thanh lắc đầu, cực kì trịnh trọng nói, lúc anh chữa trị mới phát hiện tình trạng trên cơ thể của lão La đã nằm ngoài dự đoán của anh rồi.
Chương 633: Cứ soi gương trước đi!
“Cậu Huyết Lang, cậu cứ yên tâm đi, tôi đã điều động tất cả sản nghiệp dưới tay ông chủ tôi rồi, chỉ cần là thứ có thể lấy được trên vùng đất Nam Phi này, nhất định sẽ có thể tìm ra”, nghe Trần Thanh nói vậy, quản gia nghiêm túc gật đầu.
“Được rồi, đừng quấy rầy tôi nữa, để tôi nghỉ ngơi trước một chút”, Trần Thanh khẽ gật đầu, sau đó ngồi xếp bằng ở trên mặt đất bên cạnh giường của La Sâm, bắt đầu khôi phục.
Vừa rồi châm cứu nhìn như dễ dàng, thật ra Trần Thanh đã dùng hết sức lực, chân khí trong cơ thể tiêu hao khoảng năm phần, mà bởi vì đôi mắt xuyên thấu tăng cấp, ngược lại đã không còn cảm giác không lưu loát nữa, nhưng tinh thần lực vẫn có chút không chịu đựng nổi.
Nhìn thấy dáng vẻ của Trần Thanh, quản gia cực kì sáng suốt lui về phía sau mấy bước, đứng ở ngay cửa, sợ có người tùy tiện xông tới, quấy rầy cậu Huyết Lang nghỉ ngơi.
Mà bởi vì mấy người Nam Cung Yến nhớ đến chuyện ở chỗ Trần Thanh, cho nên không đi chơi được bao lâu đã trở về, vừa đến cửa, biết được anh đang nghỉ ngơi, bọn họ cũng chỉ đành chờ ở ngoài.
Thời gian một tiếng đã trôi qua, ngay lúc này, Trần Thanh đột nhiên mở mắt ra, sau đó đứng dậy.
Theo động tác của anh, một vệ sĩ ôm rương lớn điên cuồng vọt vào, lại bị quản gia kia ngăn cản.
“Để hắn ta vào đi, chắc hẳn đã đủ hết đồ rồi”, vừa rồi Trần Thanh cảm nhận được mùi của các vị thuốc, cho nên mới mở mắt.
“Có phải đã đủ đồ rồi không?”, lúc này quản gia mới thấy rõ đúng là người của mình, vội vàng hỏi hắn ta.
“Thưa ông, đã chuẩn bị đủ đồ rồi, không thiếu một thứ nào, hơn nữa vì sợ không đủ, mỗi thứ đều được chuẩn bị dư thêm ba phần”, hiển nhiên tên vệ sĩ kia đã từng được huấn luyện, mặc dù thở hồng hộc, nhưng lúc nói những lời này, hắn ta không phải dừng lại chút nào, đến khi nói xong mới mới phải thở hổn hển.
“Tốt, làm tốt lắm, đi xuống đi”, quản gia khẽ gật đầu, sau đó phất tay bảo hắn ta rời đi.
“Cậu Huyết Lang, mời cậu xem qua, nhìn xem những thứ này có chính xác không?”, mặc dù người của mình đã nói cực kì chắc chắn, nhưng nhất định vẫn phải để Huyết Lang kiểm tra một chút.
Trần Thanh mở cái rương ra nhìn lướt qua, sau đó khẽ gật đầu, nói: “Chuẩn bị rất tốt, đều là đồ tốt cả, không hề có đồ kém chất lượng”.
“Vậy là được rồi”, nghe thấy lời khẳng định của anh, quản gia lập tức thở phào.
Đương nhiên tiếp theo Trần Thanh muốn luyện chế đan dược, chỉ là lần này anh cũng không mang theo dược đỉnh, chỉ có thể dùng phương pháp luyện chế dung dịch thuốc lúc trước, mặc dù hiệu quả kém một chút, nhưng vẫn đủ để chữa khỏi bệnh cho La Sâm.
Sau đó, dưới cái nhìn chằm chằm ngơ ngác của quản gia, Trần Thanh đã hoàn thành việc chắt lọc dung dịch thuốc, ít nhất ở trong mắt quản gia, tất cả hành động của anh đều rất kì diệu và thần bí.
Ông ta không thể hiểu nổi, Trần Thanh chỉ mới lắc lắc mấy cái, tại sao đã biến một vị thuốc nguyên lành thành dung dịch thuốc được, cuối cùng còn biến một đống đồ lớn thành một bình nhỏ, đúng là còn thần kì hơn cả nhà ảo thuật.
“Được rồi, cho ông chủ của mấy người uống đi”, Trần Thanh đưa dung dịch thuốc đã chắt lọc xong vào trong tay quản gia.
Quản gia vội vàng dùng hai tay nhận lấy, sau đó đi đến trước mặt ông chủ, cẩn thận chậm rãi đổ dung dịch thuốc trong tay vào miệng La Sâm.
Cũng may, sau khi được Trần Thanh châm cứu, tình trạng của La Sâm đã tốt hơn rất nhiều, khi dung dịch thuốc được đổ vào trong miệng, ông ta đã chủ động nuốt xuống.
“Được rồi, ông trông ông ấy đi, chờ đến khi ông ấy tỉnh lại thì ông hãy gọi tôi, trước lúc đó, đừng động vào ông ấy”, lúc này Trần Thanh lại ngồi xuống khôi phục lần nữa.
Quản gia vô cùng lo lắng nhìn ông chủ của mình, sợ ông chủ lại xảy ra chuyện gì, mặc dù bây giờ ông chủ không giống lúc trước lắm, nhưng ít nhất cũng là con người bình thường, lúc đầu ông chủ đúng là quá đáng sợ, còn không thể nói là người, mà chính là một con quái thú.
Cho nên, ông ta vô cùng tin tưởng Trần Thanh.
Thời gian dần dần trôi qua, La Sâm đang nằm trên giường cũng chậm rãi mở mắt.
“Ông…Ông chủ, ông tỉnh rồi? Ông có nhận ra tôi là ai không?”, quản gia thấy ông chủ đã tỉnh, trong lòng cực kì mừng rỡ, sau đó thận trọng hỏi.
“Jerry, có phải ông điên rồi rồi? Ngay cả ông chủ mà cũng dám đùa giỡn, cho dù ông có hóa thành tro, tôi cũng nhận ra”, La Sâm nằm ở trên giường nghe quản gia của mình nói vậy thì trừng mắt, sau đó tức giận nói.
“Ông…Ông chủ, cuối cùng ông cũng đã trở về, hu hu...Quá tốt rồi, thần phù hộ cho ông chủ!”, quản gia Jerry nghe thấy giọng nói và giọng điệu quen thuộc của ông chủ thì vui đến phát khóc, trực tiếp quỳ xuống, bắt đầu dập đầu.
“Tôi nói này, có phải ông điên rồi không? Tôi chỉ là ngủ thiếp đi mà ông làm gì thế?”, La Sâm ngây ra, ông ta hoàn toàn không biết gì về chuyện sau khi mình hôn mê cả.
“Tôi nói này lão La, ông được lắm, học cách quỵt nợ rất nhanh, không phải vừa tỉnh lại đã không nhớ rõ là tôi cứu ông chứ?”, lúc này Trần Thanh đột nhiên đứng lên, nổi giận nói với La Sâm.
“Ôi, trời ơi, lão Trần, tại sao cậu lại ở chỗ này?”, La Sâm nghe thấy giọng Trần Thanh thì giật nảy mình, cường điệu kêu lên, ngay sau đó, ông ta liền nhảy xuống giường, kết quả dùng sức quá lớn, cả người vọt thẳng ra ngoài, đâm mạnh vào một cây cột cạnh giường.
“Rầm...”
Cây cột kia cứ như một miếng đậu, bị La Sâm đâm thành một cái hố lớn, cả người ông ta cũng xuyên qua cây cột.
“Tôi nói này, cho dù ông có thấy hổ thẹn, cũng không cần tự mình hại mình như thế chứ”, thấy cảnh này, Trần Thanh bật cười ha ha, hiển nhiên biết rất rõ về trạng thái của La Sâm bây giờ.
Quản gia Jerry lại trợn tròn mắt, ông ta cực kì rõ ràng ông chủ của mình chính là một người bình thường, thế nhưng sau khi bị bệnh, thế mà ông chủ lại biến thành siêu nhân, bởi vì lúc này ông chủ hoàn toàn cứ như không có chuyện gì mà bò dậy từ dưới đất, vỗ vỗ đầu của mình, vẻ mặt mờ mịt.
“Đây...Đây là chuyện gì?”, cuối cùng bây giờ La Sâm đã cảm giác được không đúng lắm, nhìn về phía Jerry và Trần Thanh hỏi.
“Cứ để quản gia của ông nói với ông đi”, anh nhún vai, chỉ vào Jerry.
“Ông chủ, tôi khuyên ông vẫn nên soi gương trước đã”, Jerry cũng không quen thuộc với hình tượng của ông chủ mình cho lắm, vì thế ông ta chạy sang một bên, mang một chiếc gương cả người đến, ra hiệu cho La Sâm nhìn một chút.
“What the fuck?”, khi ông ta nhìn thấy cả người mình trong gương thì xổ một câu nói tục, rơi vào trong sự sụp đổ.
Hơn nửa ngày sau, cuối cùng ông ta mới chấp nhận được hình tượng bây giờ của mình.
Sau đó, quản gia Jerry dùng ngôn ngữ để miêu tả, lại thêm video bằng chứng, La Sâm mới hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
“Người anh em của tôi, lần này may mà có cậu, nếu không cái mạng già của ông anh này đã đi đời rồi”, khi biết được đầu đuôi tất cả mọi chuyện, La Sâm đi đến trước mặt Trần Thanh, ôm lấy anh một cái, sau đó cực kì kích động nói với anh.
Chương 634: Có thuốc còn sót lại
"Tôi nói này, ông có thể nhẹ nhàng hơn một chút được không, bây giờ ông cứ như là một con quái vật ấy, sắp siết chết tôi rồi. Hơn nữa, tôi cũng không thích như thế lắm, nhanh chóng buông tôi ra”, đối mặt với cái ôm gấu của La Sâm, Trần Thanh cực kì tức giận nói.
"Bây giờ tôi có dáng vẻ thế này, hẳn không có vấn đề gì chứ?”, La Sâm có chút lúng túng buông Trần Thanh ra, sau đó lo lắng hỏi anh.
"Trước hết ông hãy nói cho tôi biết rốt cuộc là tại sao ông lại biến hoá thành như vậy đã?”, Trần Thanh không trả lời, mà khó hiểu nhìn La Sâm, hỏi.
Phải biết, loại độc mà La Sâm trúng cũng không mạnh lắm, nói một cách chính xác, là lấy ra được gen sói, sau đó đưa gen sói vào trong cơ thể, mới khiến ông ta có được tính chất đặc biệt của loài sói, nhưng cùng lúc đó còn có cả đặc điểm của loài người, có thể nói là người sói, hơn nữa còn là người sói phiên bản nhân tạo.
Bởi vì Trần Thanh cảm nhận được có thuốc còn sót lại ở trên người La Sâm, nói cách khác, tình trạng bây giờ của ông ta là do con người gây ra.
"Haiz, là do tôi gặp phải người không tốt, một khoảng thời gian trước...”, lúc này La Sâm nói với Trần Thanh về chuyện ông ta đã phải trải qua trong thời gian này, nghe La Sâm nói xong, anh mới hiểu được ông ta đã phải trải qua cái gì.
Hoá ra, trước đó La Sâm có bỏ ra rất nhiều tiền để mua một bình thuốc nghe nói là có thể làm cho đàn ông trở nên lợi hại hơn từ một người bạn tốt, sau khi mua được loại thuốc này, đúng là ông ta đã lấy lại được lòng tự tin của mình, nhưng cũng chỉ duy trì được thời gian tối đa là một tháng, về sau lại phải liên tục sử dụng mấy lần.
Sau lần sử dụng cuối cùng, cơ thể của ông ta bắt đầu xảy ra vấn đề, mà người bạn tốt kia thì cứ như bốc hơi khỏi thế giới.
Về sau, ông ta nhân lúc mình còn tỉnh táo, chuyển một ít tiền tài cho quản gia, nếu như mình thật sự xảy ra vấn đề gì, cũng tiện để người ta chữa trị cho mình.
Quả nhiên, về sau ông ta đã hoàn toàn mất hết nhận thức, cho tới bây giờ, Trần Thanh đã biết hết chuyện sau đó rồi.
"Ông đúng là trong họa có phúc đấy, sau khi sử dụng loại thuốc này, tố chất về các phương diện trên người ông đã tăng lên không biết bao nhiêu lần, đơn giản chính là một chiếc xe tăng hình người”, Trần Thanh nói đùa với ông ta.
Thật ra anh đang nói sự thật, La Sâm đã được thuốc mà anh luyện chế giải trừ hết tất cả những ảnh hướng trái chiều rồi, nhưng loại thuốc trước đó đã cải tạo cơ thể của ông ta trở nên càng thêm ổn định, ở một trình độ nào đó, cơ thể của ông ta đã giống như là siêu nhân rồi.
"Đó là do tôi may mắn, nếu không phải cậu trùng hợp tới đây cứu tôi tỉnh lại, chỉ sợ tôi đã biến thành một con quái vật, đến lúc đó chắc chắn sẽ bị người ta bắn chết”, La Sâm lại lắc đầu, ông ta có thể tung hoành ở Nam Phi lâu như thế, tuyệt đối không phải là kẻ ngốc, đương nhiên ông ta biết rất rõ, tất cả những gì ông ta có bây giờ đều nhờ vào Trần Thanh.
"Nếu ông đã tỉnh táo lại rồi, vậy hãy giúp tôi một việc, có người bắt cóc một người em gái của tôi, là bộ lạc Somtar”, Trần Thanh cảm thấy không quan trọng lắm, dù sao anh cũng không có tổn thất gì, ngược lại trên vùng đất Nam Phi này, cái tên La Sâm sẽ dùng được tốt hơn.
"Còn có chuyện như vậy ư? Cậu chờ một chút, tôi sẽ gọi điện thoại cho bộ lạc Somtar”, nghe Trần Thanh nói vậy, vẻ mặt La Sâm đột nhiên nghiêm túc hẳn lên, sau đó bảo quản gia Jerry lấy điện thoại ra.
Thế nhưng gọi nửa ngày, đầu bên kia điện thoại vẫn không hề có động tĩnh gì, không có ai bắt máy hết.
"Đi, tôi sẽ tự dẫn mọi người đi một chuyến”, không thể gọi điện thoại được, sắc mặt La Sâm có chút khó coi, dù sao nơi này cũng được coi như địa bàn của ông ta, vậy mà lại xảy ra chuyện như thế, có lẽ bộ lạc Somtar cũng không biết người bị bắt cóc là em gái của Trần Thanh, nhưng chuyện này lại không hề ảnh hưởng đến lửa giận của La Sâm.
"Được rồi, tôi biết bộ lạc Somtar, tộc trưởng căn bản không có tác dụng gì quá lớn, thật ra lãnh đạo lớn nhất hẳn là linh vu của bọn họ, cho dù ông có quan hệ tốt với tộc trưởng, chỉ sợ cũng không có cách nào can thiệp vào chuyện trong tộc bọn họ đâu”, Trần Thanh lại lắc đầu, bây giờ điều anh lo lắng chỉ là làm như thế nào để tìm ra bộ lạc Somtar, còn có sau khi cứu được người thì rút lui như thế nào.
Mà muốn làm được những điều này, chỉ có La Sâm mới có năng lực như thế, cho nên, nhất định ông ta không thể để lộ quan hệ với mình, mà là dẫn anh đi tìm bộ lạc Somtar, chờ đến khi anh cứu được người rồi, lại dùng con đường của ông ta để đưa bọn họ rời đi.
"Như thế này nhé...”, lúc này Trần Thanh bàn bạc với La Sâm về kế hoạch cứu viện.
Rạng sáng ngày hôm sau, có hai chiếc xe lái ra khỏi trang viên của La Sâm, chạy ra vùng ngoại ô.
Đương nhiên người lái xe là mấy người Trần Thanh, còn có một chiếc xe là đội dẫn đường mà La Sâm đưa cho bọn họ, tiến vào bộ lạc nguyên thủy ở Nam Phi cũng không phải là một chuyện dễ dàng, trên đường đi còn phải liên lạc với từng bộ lạc nguyên thủy khác, mà ngôn ngữ của những bộ lạc này cũng không tương thông, cho nên, trong đêm đó La Sâm đã xác định trước con đường phải đi qua để vào bộ lạc Somtar, đồng thời tìm nhân tài hiểu rõ về ngôn ngữ của các bộ tộc ven đường.
Hai chiếc xe cũng không có ký hiệu về thế lực của La Sâm, mặc dù lấy thế lực của ông ta, cũng không phải sợ bộ lạc Somtar này, nhưng Trần Thanh lại không muốn mang đến phiền phức cho bạn bè của mình, La Sâm có thể cung cấp những sự trợ giúp này là anh đã thấy cực kì thoả mãn rồi.
Trần Thanh cũng không để cho mấy người dẫn đường ngồi cùng một xe với bọn anh, mà để Tật Phong ngồi chung xe với họ, Trần Thanh tự mình lái xe chở Nam Cung Yến và Julia, bởi vì mấy người da đen dẫn đường kia khiến Trần Thanh vô cùng khó chịu, luôn luôn dùng loại ánh mắt lén lút để nhìn bà xã mình và Julia.
Trên đường đi, anh đã dẫn hai người bọn họ đi tìm hiểu những thứ đặc biệt của bộ lạc nguyên thuỷ trên đại lục Nam Phi, có rất nhiều thứ mà các cô chưa bao giờ nghe nói đến, cũng có những thứ mà từ trước tới nay chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Có vài bộ lạc làm lễ trưởng thành cực kì tàn khốc, đó là dùng dao cứa một ít vết thương ở trên người, sau đó bôi một vài loại thuốc đặc biệt của bộ lạc trên đại lục Nam Phi lên đó, khiến nó đông lại thành hoa văn đặt biệt làm lễ trưởng thành.
Còn có một số bộ lạc cho rằng miệng rộng là đẹp, phụ nữ ở bộ lạc này từ nhỏ đã bắt đầu dùng đủ mọi đồ để làm căng miệng của mình ra, thậm chí còn có người lấy dao chọc một lỗ ở giữa môi và lợi, để môi mình càng thêm nới lỏng.
Một chuyện khác chính là những bộ lạc nguyên thủy này có một số kiểu tóc rất thần kì, thậm chí tóc của vài người đàn ông còn phức tạp và đẹp đẽ hơn cả kiểu tóc của phụ nữ, những kiểu tóc này đều khiến hai người Nam Cung Yến và Julia phải than thở.
Bởi vì có người dẫn đường, cho nên Trần Thanh đã dẫn Nam Cung Yến và Julia đi ăn rất nhiều đặc sản của các bộ tộc, đương nhiên, đúng là có một số đặc sản rất khó mà nuốt được, dù sao không phải tất cả đặc sản đều phù hợp với vị giác của người phương Đông.
Những bộ lạc không thể đi vào, bọn họ mang theo một vài món quà để phân phát cho các bộ tộc đó, nhận được ấn tượng tốt của bọn họ.
Còn có một số bộ lạc có quan hệ tốt với thế lực của La Sâm thì trực tiếp cho đi, điều này cũng làm cho mấy người Trần Thanh nhận thấy được La Sâm mạnh đến thế nào ở trên vùng đất đại lục Nam Phi này.
Đương nhiên, có một số thân thiện với bọn họ, nhưng cũng có một số không hề thân thiện, chỉ là dưới sự uy hiếp bằng vũ lực của Trần Thanh, bọn họ vẫn có thể vượt qua được.
Chương 635: Bộ lạc Somtar
Cho dù như thế, bọn họ cũng làm chậm trễ không ít thời gian, lúc đến bộ lạc Somtar đã là ngày thứ ba sau khi bọn họ xuất phát rồi, mà trong khi đó, Julia lại nhận được một cuộc điện thoại, nói nếu như ba ngày sau không mang tiền chuộc đến, thì sẽ dùng lửa để hiến tế Iris.
Cho nên hai ngày sau, bọn họ liền tăng thời gian đi đường lên, cuối cùng đã đến được bộ lạc Somtar trước khi trời tối, mà lúc này bộ lạc đã sáng rực ánh lửa, một đống lửa lớn được đặt ở trung tâm của bộ lạc, mà người của bộ lạc Somtar thì đang khiêu vũ quanh đống lửa đó.
“Em gái..”
Ngay lúc này, Julia lại đột nhiên nhìn về phía đối diện đống lửa, nghẹn ngào hô lên.
Mặc dù Julia không nói quá lớn, nhưng cũng đã khiến người bộ lạc Somtar phát hiện ra, một đám người bộ lạc mặc váy rơm, cầm trường mâu trong tay bao vây lấy bọn họ.
“% $%...”, lúc này người dẫn đường tinh thông ngôn ngữ của bộ lạc Somtar bắt đầu giao tiếp với những người đó, chỉ là hình như cũng không có tác dụng lớn lắm, những người đó trực tiếp áp giải mấy người Trần Thanh đi về phía đống lửa.
Đối với chuyện này, mấy người Trần Thanh cũng không phản kháng, để mặc cho những người đó trói bọn họ lại.
“Tất cả mọi người nhẫn nại một chút, chờ lát nữa cứu người xong thì nói sau”, cũng không phải mấy người Trần Thanh bị bắt lại hết, bây giờ chỉ có ba người bọn anh và cả một người dẫn đường tinh thông ngôn ngữ của bộ lạc Somtar thôi.
Về phần Tật Phong và những người dẫn đường còn lại vẫn chưa đến đây, mà đã chuẩn bị xong để tiếp viện rồi.
Khi mấy người Trần Thanh áp giải đến gần đống lửa, bọn họ mới phát hiện, cũng không chỉ có mỗi mình Iris bị trói trên cột, mà còn có mười nam nữ nữa, chỉ là nhìn dáng vẻ của bọn họ cũng không phải là người của bộ lạc nguyên thủy, mà là tới từ thế giới văn minh bên ngoài.
“Những người bạn thân yêu của tôi, chào mừng mọi người đã đến, hả? Mấy người lại đến tay không như thế sao?”, lúc bọn Trần Thanh bị áp giải vào sân cúng tế, những người da đen đưa bọn họ đến cũng nhanh chóng đi vào trong sân, nói ra một tràng.
Một lão già mặc áo choàng màu đỏ, tóc tai bù xù, trên mặt là nụ cười kinh khủng đang ngồi ở vị trí trung tâm, ngẩng đầu lên nhìn mấy người Trần Thanh rồi nói.
“Ông Linh Vu tôn kính, lần này chúng tôi đến đây là muốn chuộc người bạn của chúng tôi về, nhưng mà chúng tôi không thể cho mấy người lương thực và vũ khí được”, dưới sự chỉ dẫn của Trần Thanh, người phiên dịch kia mở miệng nói với Linh Vu áo đỏ.
Linh Vu ngay từ đầu không thấy được đồ đã có chút tức giận rồi, nghe người phiên dịch này nói thế thì lập tức nổi giận, hét lên: “Nếu đã không mang đến, vậy tất cả không cần phải đi nữa, hiến tế cho thần linh hết đi”.
“Chờ một chút, mặc dù chúng tôi không mang những thứ đó đến, nhưng lại mang đến thứ tốt hơn, tuyệt đối có thể khiến ông Linh Vu tôn kính hài lòng”, lúc này người phiên dịch vội nói khoan đã với Linh Vu kia, sau đó mới nói kế hoạch của mình ra.
Nghe như thế, Linh Vu liền khoát tay, hiển nhiên lão ta rất có hứng thú với thứ mà người phiên dịch nhắc đến.
“Ồ? Thứ gì thế?”, Linh Vu nghe xong, lúc này phất tay cho người tiến lên chuẩn bị lục soát bọn họ, nếu bọn họ đã bị bắt rồi, không muốn nộp những thứ đó lên cũng không được.
Thấy cảnh này, ban đầu Trần Thanh không có ý định vội vàng ra tay, lúc này lại không nhịn được, bởi vì nghe Linh Vu kia nói soát người, đôi mắt của những người da đen trong bộ lạc Somtar liền tỏa sáng, vội vàng lao về phía Nam Cung Yến và Julia, hiển nhiên, đối với những người đàn ông của bộ lạc nguyên thủy chưa bao giờ thấy phụ nữ ở bên ngoài này, Nam Cung Yến và Julia chính là thiên thần hạ phàm.
Cho nên, nghe Linh Vu nói muốn lục soát người, đương nhiên bọn họ sẽ tranh nhau chen lấn muốn đi kiểm tra Nam Cung Yến và Julia rồi.
Lúc Trần Thanh đang chuẩn bị ra tay, Linh Vu vốn ngồi trên ghế cao của tế đàn lại đột nhiên biến sắc, sau đó lão ta ngã xuống đất.
“A...Người đâu mau đến đây, Linh Vu xảy ra chuyện rồi”.
Lúc Linh Vu vừa ngã xuống đất, những tên vốn đang tranh nhau chen lấn muốn âu yếm kia lập tức dừng lại, bọn họ biết rất rõ, nếu như Linh Vu xảy ra chuyện thật, như vậy thứ đang chờ đợi bọn họ sẽ là tai hoạ.
Lúc này cả bộ lạc đều vô cùng hỗn loạn, căn bản không có ai để ý đến mấy người Trần Thanh.
Mà sau đó, anh đã cảm giác được có cái gì không đúng, anh hít một hơi, sắc mặt đột nhiên biến đổi, không chút do dự bóp nát dây thừng đang trói anh lại, rồi lấy một cái bình ngọc từ trong túi của mình ra, nhanh chóng đổ đan dược trong bình ngọc vào trong miệng hai người kia.
Đồng thời, Trần Thanh cũng bóp nát dây thừng của các cô, lại lấy ra một cái bình ngọc, để các cô cho người dẫn đường và Iris ăn vào, hai người bọn họ đi cứu người, mà Trần Thanh thì đưa tay kéo một cây cột đến để bảo vệ khu vực này, một khi những người kia kịp phản ứng, chỉ sợ sẽ tới tấn công, anh chính là một chỗ để phòng ngự.
Mặc dù không biết vì sao Trần Triệu cho các cô ăn thứ kia, nhưng mà biết anh sẽ không hại mình, cho nên sau khi bọn họ ăn đan dược rồi bắt đầu đi cứu người.
Lúc hai người Nam Cung Yến đi cứu người khác, Trần Thanh cũng đang quan sát Linh Vu kia.
Linh Vu vẫn có mấy phần bản lĩnh, một năng lượng quỷ dị vận chuyển trong cơ thể lão ta, mà năng lượng từ bên ngoài xâm nhập vào trong người lão ta lại đang bị ép rút lui ra bên ngoài từng chút một.
Chỉ là, Trần Thanh lại phát hiện ra một hiện tượng cực kì thú vị, đó chính là năng lượng từ bên ngoài nhìn như đang phải rút lui này, thật ra là đang cắn nuốt năng lượng trong cơ thể thuộc về Linh Vu để làm mình lớn mạnh hơn.
Trần Thanh biết, sớm muộn gì năng lượng trong cơ thể Linh Vu cũng sẽ bị nuốt hết, mà loại độc đó tuyệt đối không có khả năng vô duyên vô cớ xuất hiện được, nhất định là có người đang muốn giết Linh Vu.
Trần Thanh cũng không muốn bị cuốn vào trong cuộc đấu tranh này, bởi vì đối với anh mà nói, tốt nhất là đừng tham gia vào cuộc chiến giữa các bộ lạc, nếu không sẽ là một chuyện vô cùng phiền phức.
Vừa rồi Trần Thanh cũng đã phát hiện ra một vấn đề, có lẽ loại độc này chỉ làm người bình thường bị chóng mặt, chứ không có tác dụng quá lớn, nhưng nó lại là một loại tai hoạ đối với người tu luyện.
Loại độc này có thể cắn nuốt năng lượng trong cơ thể người tu luyện, cho dù là ở hình thức gì, chỉ là loại độc này không hề có tác dụng gì với Trần Thanh, mà giải độc đan do anh luyện chế ra cũng có thể khắc chế được loại độc này.
“Có chuyện gì thế?”, lúc đầu Trần Thanh tính toán đợi đến khi Nam Cung Yến cứu được Iris thì sẽ rời đi, nhưng khi anh nhìn thấy một đám người đi theo sau Nam Cung Yến, lập tức giật nảy mình.
Bởi vì tất cả những người bị trói đều đã được hai người Nam Cung Yến cứu ra, ban đầu dẫn các cô rời đi đã rất khó khăn rồi, bây giờ lại dẫn theo cả đám người này nữa, có thể đi ra được mới là lạ.
Mà lúc này, người của bộ lạc Somtar cũng đã kịp phản ứng, bọn họ lao ra ngăn cản mấy người Trần Thanh, có điều sự chú ý của bọn họ đã bị Linh Vu thu hút mất, nên chỉ có thể bị động ngăn bọn Trần Thanh lại thôi.
Chương 636: Hóa giải mâu thuẫn
“Em thấy bọn họ thật đáng thương, vậy nên đã tiện thể cứu bọn họ”, nhìn thấy dáng vẻ ấy của Trần Thanh, Nam Cung Yến không vui, cô cảm thấy mình không làm sai.
“Thôi bỏ đi, cứu cũng cứu rồi”, thấy vợ mình như vậy, Trần Thanh không nỡ trách móc.
“Bạn bè Hoa Hạ thân yêu, thật sự rất cám ơn, nếu không có sự xuất hiện của các bạn thì chúng tôi đã bị lũ người man rợ này thiêu chết rồi”, Trần Thanh đang nhức đầu thì một người đàn ông trung niên cảm kích nói. Ông ta có da trắng, mặc áo chùng màu trắng, trông vô cùng thê thảm.”
“Cứu các người chỉ bởi vì chúng tôi tiện tay thôi, không cần cám ơn”, Trần Thanh lắc đầu, không quan tâm tới sự cảm kích của người đó.
Trần Thanh biết, nếu không giải quyết bộ lạc Somtar, bọn họ sẽ rất khó rời khỏi đây, dù sao hiện tại không chỉ đơn giản là đưa nhóm Iris đi nữa, mà còn có cả đám người này.
“Mau chóng khống chế nhóm người ngoài này lại, chính bọn họ đã mang tai họa tới đây, mới khiến thầy pháp biến thành như thế”, lúc này, tù trưởng của bộ lạc Somtar bỗng lên tiếng, chỉ vào nhóm Trần Thanh và cao giọng nói.
Rốt cuộc người của bộ lạc Somtar cũng có phản ứng, cả đám bao vây Trần Thanh, hằm hè nhìn bọn họ.
“Làm sao bây giờ?”, nhìn thấy cảnh này, Nam Cung Yến phát hoảng, đồng thời cô cũng hiểu rằng mình cứu người như vậy sẽ mang tới rất nhiều phiền phức cho quá trình trốn chạy.
Nếu chỉ có bọn họ, với thực lực của Trần Thanh, anh hoàn toàn có thể dẫn hai chị em Julia và người dẫn đường kia xông ra ngoài.
Nhưng hiện tại lại có thêm mười mấy người bình thường nữa, đó chắc chắn sẽ là gánh nặng lớn nhất.
“Không sao, trò hay sắp ra sân rồi”, nhìn thấy vẻ tự trách trong mắt vợ mình, Trần Thanh cảm thấy không đành lòng, bèn vươn tay ra khoác lên vai cô, nhẹ giọng an ủi.
Nghe Trần Thanh nói vậy, Nam Cung Yến hơi sửng sốt.
Trò hay? Trò hay gì?
Đúng lúc này, một đoàn người chạy từ phía xa tới. Bọn họ vừa gõ trống vừa hô hào khẩu hiệu thống nhất, xuất hiện một cách đột ngột, khiến người của bộ lạc Somtar sững sờ.
“Là thầy pháp Tabu”.
Người của bộ lạc Somtar đang rất cảnh giác, nhưng khi nhóm người đó tới gần, bọn họ lập tức thả lỏng, đồng thời tách ra một con đường.
Thấy vậy, đám Trần Thanh nghệt mặt ra, không ai ngờ mọi chuyện lại diễn ra thế này.
Thầy pháp của bộ lạc mình trúng độc, người trong tộc không mau chóng nghĩ cách cứu người và ngăn cản đối phương vào đây, ngược lại còn để bọn họ vào.
“Là thế này, bộ lạc Somtar và một vài bộ lạc nguyên thủy đều rất kỳ lạ, thầy pháp ở đây chưa chắc đã là người của bộ lạc bọn họ, người của những bộ lạc khác cũng có thể tới khiêu chiến. Nếu chiến thắng, cho dù là người ngoài cũng có thể trở thành thầy pháp của bộ lạc Somtar, hưởng thụ quyền lực tối cao”.
Lúc này, hiển nhiên người phiên dịch kia cũng nhận ra nỗi nghi hoặc của nhóm Trần Thanh, bèn mở miệng giải thích.
Nghe hết những gì phiên dịch nói, cả đám ngẩn tò te. Quả nhiên, bộ lạc nguyên thủy này chẳng phải kiểu lương thiện, mà dù sao lúc này cũng không đi được, ở lại đây xem hai vị thầy pháp so tài vậy.
Chỉ có điều ông thầy pháp mới tới này cũng có thủ đoạn đấy, kiếm ra được loại thuốc độc này.
“Hử?”, lúc liếc nhìn thầy pháp đang nằm mê man trên mặt đất, trên mặt Trần Thanh hiện lên nét quái lạ.
“Thú vị đấy, xem ra lần này sẽ xuất hiện tình trạng kẻ tám lạng, người nửa cân rồi”, Trần Thanh không vội nghĩ cách rời khỏi đây, anh muốn xem hai vị thầy pháp này định so đấu kiểu gì.
“Nào, ngồi xuống mà xem kịch”, Trần Thanh kéo Nam Cung Yến ngồi xuống một chiếc ghế được làm từ gốc cây, thuận tay vơ một đống thức ăn trên bàn tới, cả một bình rượu nữa.
Trần Thanh ăn rất thoải mái, còn bình rượu kia, anh chỉ uống một ngụm là lập tức nôn ra.
Cái quái gì thế này, chẳng có vị rượu gì cả, rõ là sỉ nhục từ “rượu” mà.
Nhưng thức ăn của bộ lạc Somtar này không tệ, ít nhất cũng bình thường hơn mấy bộ lạc trước nhiều, mùi vị khá ngon.
“Anh còn có tâm trạng ăn uống nữa, không nghĩ cách rời khỏi đây à?”, lúc này, Iris đột nhiên mở miệng.
Từ khi được cứu ra, Iris chẳng đoái hoài gì đến chị gái Julia của mình, và cũng chẳng nói năng gì với những người khác.
“Tôi còn tưởng cô câm điếc cơ đấy. Chúng tôi cứu cô, biết nói mà đến một câu cám ơn cũng không có, có phải là hơi quá đáng rồi không?”, Trần Thanh liếc nhìn Iris, sau đó thản nhiên nói.
Nghe Trần Thanh nói vậy, Iris thay đổi sắc mặt, khẽ cắn răng rồi nói lí nhí: “Cám ơn!”
“Cô phải cám ơn chị gái của cô mới đúng, nếu cô ấy không cầu xin chúng tôi, cô nghĩ ai muốn tới cái nơi quái quỷ này để cứu cô? Bây giờ chính chúng tôi còn rơi vào tình cảnh nguy hiểm nữa”, Trần Thanh nhìn thoáng qua Iris rồi hờ hững nói.
Anh nhìn ra được rằng trong lòng Iris cũng có sự cảm kích, nhưng lại không muốn nói ra, nhất là đối với người chị gái cùng cha khác mẹ của mình, vậy nên Trần Thanh định hàn gắn mối quan hệ của bọn họ.
Đương nhiên, đây cũng là lý do Trần Thanh nhất quyết phải dẫn Julia tới bộ lạc Somtar, Julia xuất hiện thì mới có thể làm Iris cảm động.
“Cái gì? Anh bảo tôi cám ơn chị ta? Đừng mơ, tuyệt đối không thể nào”, nghe thấy câu ấy của Trần Thanh, Iris lại lắc đầu nguầy nguậy, nhưng càng nói, giọng của cô ta càng nhỏ.
Nghe Iris nói thế, ánh mắt của Julia dần trở nên ảm đạm.
Quả nhiên, cô ấy vẫn chưa buông bỏ khúc mắc trong quá khứ.
“Haizz, bỏ đi, vốn tôi còn nghĩ trước khi chết, chị em có sẽ hóa giải mâu thuẫn, trở thành người một nhà, nhưng bây giờ xem ra, hai cô sẽ phải chết đi trong nỗi oán hận sâu đậm mất thôi, chỉ mong hai cô đừng hối hận”, Trần Thanh thở dài một hơi rồi thản nhiên nói.
Nghe vậy, trái tim của hai cô gái run lên, nhất là Iris, trong mắt cô ấy mang theo nét giãy dụa.
Thực ra, ngay từ khi Julia dẫn Trần Thanh xuất hiện ở trước mặt cô ấy, nội tâm cô ấy đã đón nhận Julia rồi, dù sao thì, không phải ai cũng dám bất chấp nguy hiểm để cứu người khác.
Chỉ có điều, lòng tự trọng bấy lâu nay không cho phép cô ấy buông bỏ, hiện tại cô ấy chỉ đang cố nhịn thôi.
Thế nhưng, sau khi Trần Thanh nói xong câu ấy, Iris không thể giữ nổi bình tĩnh. Cô ấy biết, tất cả đều là chấp niệm mà mẹ truyền sang cho mình, vậy nên ngay từ đầu cô ấy đã có thành kiến với Julia.
Hiện tại, bọn họ rơi vào tình cảnh nguy hiểm như thế này, nếu thật sự mang theo tiếc nuối rời khỏi thế gian, chắc chắn cô ấy sẽ hối hận.
Chương 637: Cuộc đấu pháp của linh vu
Sau khi nói xong, Trần Thanh không để ý đến hai người nữa vì cuộc đấu pháp của hai linh vu đã sắp bắt đầu.
Hoàn toàn không có ai quan tâm đến họ vì cho rằng đó chỉ là những kẻ ngoại tộc, cho dù chạy được thì có thể chạy đến đâu? Chuyện quan trọng nhất bây giờ đương nhiên là cuộc đấu pháp của hai vị linh vu, bởi vì kết quả sẽ quyết định ai là lãnh tụ tương lai của bộ lạc Somtar.
Khi một linh vu được gọi là Tabu đi đến trước mặt đối thủ, trong tay hắn ta đột nhiên xuất hiện một cây súng lục, không do dự nổ một phát súng về phía linh vu đang nằm dưới đất.
"Đoàng!"
Tiếng bắn súng vang lên, linh vu đang nằm dưới đất đột nhiên mở mắt, che ngực nhưng máu tươi chảy ra không ngừng, không thể cầm lại nổi.
Đôi mắt gã ta đầy vẻ khó tin, không ngờ đối phương lại dùng thứ như súng ống trong lúc đấu pháp, nhưng máu nóng đang chảy đầm đìa lại chứng tỏ toàn bộ đều là sự thật.
"Anh..."
Tên linh vu kia oán hận nhìn Tabu, đồng tử dần dần tan rã, cuối cùng chết không nhắm mắt.
Tiếng súng này khiến cho tất cả những người thuộc bộ lạc Somtar đều ngỡ ngàng, ai cũng biết một điều rằng trong các cuộc đấu pháp của linh vu chưa bao giờ có ai dùng súng cả.
"Thưa thần linh vĩ đại, xin người hãy tha thứ cho kẻ đầy tớ này, vì tôi theo chủ nghĩa nhân từ nên mới làm ra hành động đớn đau như thế, anh ta đã thua tôi nên nếu trong cuộc đấu pháp thông thường thì anh ta sẽ chết vô cùng thê thảm, tôi chỉ đành dùng cách nhanh nhất để anh ta ra đi, trở lại với vòng tay của thần mà thôi. Xin thần linh vĩ đại hãy tha thứ cho tôi".
Linh vu Tabu đột nhiên nằm sấp xuống đất, miệng không ngừng lầm bầm với bầu trời.
Cùng lúc đó, phiên dịch viên dịch lại lời nói của Tabu, Trần Thanh nghe xong rất bội phục hắn ta có thể mặt dày nói ra những lời hoa mỹ có cánh như thế, Tabu này đúng là quá vô sỉ mà.
Có điều, dù nói thế nào thì chuyện này cũng xem như đã kết thúc, tiếp theo hãy xem xem vị linh vu Tabu này sẽ xử lý Trần Thanh và những người khác như thế nào.
"Xin kính chào linh vu Tabu", người của bộ lạc Somtar đồng loạt quỳ xuống, khúm núm hô lên với Tabu vừa trở thành linh vu.
"Đứng lên đi", hắn ta ngạo nghễ đứng ở phía trước, nhưng khi thấy đám người Trần Thanh không những không quỳ xuống mà còn ngồi yên ăn uống ngon lành, sắc mặt lập tức chùng xuống.
"Tù trưởng, có chuyện gì vậy?", Tabu mới vừa chiến thắng linh vu cũ, trở thành linh vu mới của bộ lạc Somtar nên đang kiêu ngạo lắm, giờ lại thấy có người không quỳ, đương nhiên là cáu gắt rồi.
"Thưa đại nhân linh vu tôn kính, những kẻ đó vốn là đồ tế cho thần linh, bọn đang ngồi là những kẻ muốn đến cứu chúng ra ngoài", tù trưởng kia đương nhiên biết chuyện vừa xảy ra, lập tức cung kính trả lời.
"Hừ, như vậy thì đốt lửa lên lại đi, tiếp tục thi hành", nghe vậy, trong lòng linh vu Tabu nảy ra một suy nghĩ, hừ lạnh nói.
Hầu như ai cũng quỳ xuống mà chỉ mấy người này không quỳ, vậy giữ lại làm gì nữa?
"Tôi khuyên tốt nhất là anh đừng có xen vào việc của người khác, việc linh vu của anh anh cứ làm, chuyện của chúng tôi anh không nhúng tay được đâu!", nghe người phiên dịch ở bên cạnh nói xong, Trần Thanh vốn đang tỏ ra như đang xem kịch lập tức nổi giận, bảo người phiên dịch quát vào mặt tên linh vu kia.
Linh vu Tabu nghe vậy thì nổi trận lôi đình, hắn ta mới trở thành linh vu mà có kẻ dám khiêu khích sự tôn nghiêm và địa vị của hắn ta rồi, xem ra phải chấn chỉnh lại thôi, nếu không sau này còn ai để linh vu này vào mắt chứ?
"Tôi không nhúng tay được đúng không? Tốt thôi, tôi đây sẽ cho anh biết thế nào gọi là cơn thịnh nộ của linh vu!", linh vu Tabu giận dữ gầm lên, ra lệnh thuộc hạ đi bắt họ lại.
"Lùi về phía sau đi, để tôi lên", thấy những kẻ bao vây, Trần Thanh cười lạnh bảo vệ mọi người ở sau lưng, bản thân thì một mình đối phó với những kẻ bao vây kia.
"Tôi đã nhắc nhở anh là đừng có trêu vào chúng tôi, nếu không hậu quả anh không gánh nổi đâu", anh lắc đầu, có một số người chính là như vậy, thế nào cũng phải bị thực tế quật ngã cho bầm dập mới tỉnh ngộ ra.
"Hậu quả? Hừ, lát nữa anh sẽ biết hậu quả là cái gì thôi, tôn nghiêm của linh vu không phải thứ anh có thể khiêu chiến đâu!", linh vu Tabu nở nụ cười lãnh khốc, nghĩ Trần Thanh đang cố gắng tỏ ra kiên cường.
"Vợ à, nếu có người tập kích ở đằng sau thì em phụ trách đảm bảo an toàn cho những người khác nhé", Trần Thanh biết bây giờ không phải lúc để nhún nhường, anh tin vợ mình sẽ làm tốt.
"Yên tâm, cứ giao cho em", Nam Cung Yến gật đầu, lòng cực kỳ vui sướng vì cuối cùng cũng có thể giúp anh.
Đối mặt với số lượng lớn những kẻ bao vây, Trần Thanh không lùi lại mà chủ động tiến lên.
Với thực lực của anh, mấy người da đen chỉ cường tráng hơn người thường một chút kia hoàn toàn không trụ nổi, bị anh thẳng tay đánh bay ra ngoài.
Trần Thanh không tốn thì giờ với họ, bắt giặc phải bắt vua trước, nếu linh vu là lãnh đạo tối cao của bộ lạc Somtar thì đánh bại hắn ta là được.
Nghĩ đến đây, cơ thể Trần Thanh nhoáng lên rồi xuất hiện trước mặt linh vu Tabu, vỗ mạnh một chưởng.
Sắc mặt của linh vu Tabu biến đổi, không do dự lấy một gói thuốc bột ra hất vào mặt anh.
"Hừ, chỉ biết dùng một màu thủ đoạn thấp hèn này, một kẻ như thế mà có thể trở thành người đứng đầu của một bộ tộc sao?", Trần Thanh hừ lạnh, đột nhiên giơ tay phát một luồng kình khí ra, số thuốc bột kia bị cuốn ngược trở về.
"Khụ khụ!", linh vu Tabu không nghĩ rằng có chiêu này nên hoàn toàn không đề phòng, bị thuốc bột do chính mình vẩy ra hất hết lên mặt, mũi và miệng đầy thuốc bột làm cho hắn ta ho sù sụ.
Cuộc chiến đấu của Trần Thanh và linh vu Tabu không bị những người khác bao vây tấn công, bởi vì trong quy tắc của bộ lạc bọn họ thì người ngoài không được nhúng tay khi linh vu đang chiến đấu.
Khi linh vu Tabu bị Trần Thanh đánh cho thành dáng vẻ này chỉ bằng một chiêu, tất cả mọi người đều há hốc mồm, đây là linh vu mà họ vừa quỳ lạy đó sao? Thật sự là mất mặt đến mức họ cũng không lường trước nổi.
"Dừng lại, anh…anh chơi xấu, thế này không công bằng!", linh vu Tabu giận dữ quát.
"Hình như mấy cái này là anh tự vẩy mà đúng không? Đây gọi là tự làm tự chịu, trách được ai? Nhưng anh nói không công bằng sao? Được thôi, tôi có thể cho anh thêm một cơ hội, anh rửa sạch đống phấn độc này cho sạch sẽ, uống thuốc giải rồi chúng ta bàn tiếp", Trần Thanh cười nhạo, không giải thích nhiều mà cho hắn ta thêm cơ hội.
Nét mặt của người bộ lạc Somtar trở nên rất khó coi, dù sao thì tình hình vừa rồi họ cũng thấy, thua thì thua đi, còn quỵt nợ nữa là sao?
"Đây là anh nói đấy nhé, đừng hối hận, chờ tôi!", linh vu Tabu tức khắc mừng rơn, bảo mấy người của mình mang đến đỡ bản thân đi rửa sạch phấn độc.
Chương 638: Nổi cơn thịnh nộ
Sở dĩ Trần Thanh làm vậy là vì anh muốn đánh bại người này triệt để, nếu không có lẽ việc mang Nam Cung Yến và những người khác rời khỏi đây sẽ có chút khó khăn.
Không lâu sau đó, linh vu Tabu kia đã rửa mắt và miệng của mình xong, chẳng qua hai mắt hắn ta sưng đỏ lên, môi thì như hai miếng lạp xưởng vậy, hoàn toàn không có dáng vẻ ung dung tự tại như vừa rồi.
Mặc dù có hơi chật vật nhưng bây giờ ít nhất Tabu có thể thấy rõ mọi thứ rồi. Không thể không nói rằng hắn ta vẫn khá có bản lĩnh, theo như những gì Trần Thanh được biết về phấn độc thì nếu trúng thật cảm giác sẽ không dễ chịu chút nào, vậy mà hắn ta có thể giải trừ nó nhanh như vậy. Thủ đoạn cũng không tệ.
"Bây giờ được rồi đúng không? Lên đi, chúng ta công bằng, công chính, công khai đánh một trận, nếu bây giờ thua thì đừng kiếm cớ nữa", nhìn dáng vẻ buồn cười ấy của Tabu, Trần Thanh cố nhịn cười, giễu cợt nói.
"Hừ...", Tabu lại không phản bác mà chỉ hừ lạnh. Không phải không muốn nói mà vì miệng hắn ta đang hơi khô nên khó nói nên lời.
Tabu hành động trước, trong tay xuất hiện một thanh đao dài bị vải quấn ở phần chuôi, ánh đao lóe lên trong không khí, tức tốc chém về phía anh.
"Ơ?", cảm nhận được cách dùng đao của linh vu Tabu, Trần Thanh tức khắc sinh lòng nghi ngờ vì nó tuyệt đối không có ở lục địa Nam Phi. Đây là cách dùng đao của Hoa Hạ.
"Thảo nào kiêu ngạo như vậy", thực lực của linh vu này đã đạt đến mức cao nhất của hậu thiên võ giả, mà khả năng sử dụng độc dược của hắn ta cũng tốt, nếu không gặp được anh thì có thể sẽ làm ăn ra trò ở lục địa Nam Phi này rồi.
"Nhóc con, chỉ dựa vào anh thôi mà muốn đánh bại tôi à? Nằm mơ đi! Anh đây biết võ Hoa Hạ đấy, ngạc nhiên lắm chứ gì!", linh vu Tabu quơ quơ thanh đao dài trong tay, không ngừng tấn công Trần Thanh. Những lời hắn ta vừa nói làm cho anh sửng sốt, không ngờ tên này lại biết nói tiếng Hoa Hạ, mặc dù còn hơi cứng nhưng đại khái vẫn nghe hiểu được.
"Chắc anh chưa biết rồi, ở Hoa Hạ chúng tôi võ được chia làm rất nhiều loại, thứ mà anh học được gọi là hàng bán chạy, tức là bất cứ một trường võ thuật nào cũng có thể dạy. Đắng lòng cho anh hai giây, chắc là học phải hàng giả rồi", cơ thể Trần Thanh chuyển động, cho dù Tabu vung vẩy đao thế nào cũng không thể chạm được anh dù chỉ một chút.
"Đừng có nói thầy tao như vậy, ông ấy sẽ không lừa tao, tao muốn giết mày!", nghe anh nói vậy, linh vu Tabu lập tức nổi cơn thịnh nộ, gầm lên rồi điên cuồng vung đao.
"Thôi, không chơi nữa, kết thúc đi", đối mặt với lối dùng đao cũ rích này, Trần Thanh không chơi với hắn ta nữa, ban đầu anh nghĩ là có gì mới lạ nhưng không ngờ lại là hàng vỉa hè.
Trần Thanh giơ một ngón tay ra, mà đao của đối phương cũng vừa lúc chém tới.
Người của bộ lạc Somtar thấy cảnh tượng này đều căng thẳng, thậm chí có người đã tưởng tượng ra dáng vẻ anh bị một đao chém thành hai nửa.
Ngược lại, người của Trần Thanh lại không mảy may lo lắng, Nam Cung Yến là một võ giả Tiên Thiên danh xứng với thực, sao cô lại không biết thực lực của anh nằm ở đâu được?
Julia thì đã biết Trần Thanh rất mạnh từ lâu, dù sao lúc hai người quen biết nhau ở phương Tây, anh chính là thủ lĩnh của Huyết Lang, là người tung hoành ngang dọc ở nước ngoài, hạng lâu la này mà làm khó được anh ư?
Về phần Iris, mặc dù chưa từng thấy Trần Thanh dùng hết toàn lực bao giờ nhưng anh lại có thể bắt cô ấy rất dễ dàng trong khi cô ấy đã dùng hết sức lực, người thực lực như vậy vốn một linh vu không thể trêu vào nổi.
Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, ngón tay của Trần Thanh chạm vào đao của đối phương.
"Rắc!"
Một âm thanh trong trẻo vang lên, thanh đao dài trong tay linh vu Tabu đứt thành hai khúc.
"Ơ kìa..."
Thấy hình ảnh này, ai nấy đều hít sâu một hơi. Đó là đao cơ mà, hơn nữa nó còn được sử dụng bởi linh vu Tabu có thực lực phi phàm, hắn ta là đại lực sĩ nổi tiếng gần xa, nghe nói nếu dốc sức thì có thể chém cả tấm thép thực thụ thành hai khúc chứ đừng nói là ngón tay người.
Mà bây giờ họ đang nhìn thấy cái gì đây?
Người đàn ông Hoa Hạ gầy gò yếu ớt này lại chỉ dùng ngón tay đã làm gãy được thanh đao của linh vu Tabu? Đúng là một trò đùa!
Nhưng nhiều người đang nhìn thế này, không thể nào là giả được.
Sắc mặt của Tabu cực kỳ khó coi, không ngờ nhát đao dùng hết sức của mình lại bị chặn lại bởi một đầu ngón tay của đối phương, đã thế còn làm đứt cả đao của mình.
Trần Thanh không muốn chơi với Tabu nữa, ngón tay nhẹ nhàng búng một cái, một luồng chân khí xâm nhập vào đan điền của hắn ta, phế bỏ hoàn toàn chân khí hắn ta khó khăn lắm mới tu luyện ra.
"Mày...mày phế đan điền của tao ư? Á...", cảm nhận được trong cơ thể mình trống rỗng, Tabu điên cuồng gào thét, rõ ràng không thể nào chấp nhận được chuyện này.
Phải biết rằng Tabu đã nhiều năm đi qua các bộ lạc và sử dụng thực lực của mình để trở thành linh vu của họ, dĩ nhiên thủ đoạn của hắn ta cũng rất tàn nhẫn. Nhưng nếu hôm nay Tabu bị phế thì các thế lực và những kẻ mà hắn ta từng chọc giận chắc chắn sẽ không bỏ qua, lúc đó...
Nghĩ đến đây, trong mắt Tabu tràn trề tuyệt vọng, nằm như một con chó ở dưới mặt đất, nhìn về phía Trần Thanh cầu xin: "Thưa anh, thế được rồi chứ, làm ơn giết tôi đi!"
Những người xung quanh thấy vậy thì đều ngỡ ngàng.
Đây còn là linh vu Tabu không ai sánh bằng, nhìn đời bằng nửa con mắt đấy ư?
Chẳng khác gì một con chó đánh mất tôn nghiêm!
Người của bộ lạc Somtar đều khinh thường nhìn linh vu Tabu, cho dù cuối cùng hắn ta vẫn giành chiến thắng thì chắc sau này sẽ không còn ai phục tùng hắn ta nữa.
"Chết? Nghĩ hay quá nhỉ, nếu anh chết thì chẳng phải những người vô tội đã chết trong tay anh sẽ không được nhắm mắt sao?", anh lại khẽ nhếch môi, nở nụ cười đầy nhân ái.
Trần Thanh có thể cảm nhận được sự oán hận và máu tanh rất sâu trên người Tabu, đó là kết quả của việc giết người năm này qua năm nọ. Mặc dù anh không phải người tốt lành gì nhưng cũng không có ý định cho hạng người như hắn ta được sống tốt.
Hơn nữa, anh không tin kẻ này lại ngoan ngoãn chịu chết như thế, có khi tự sát hắn ta cũng không dám nữa là.
"Mày...mày đúng là tàn nhẫn!", Tabu nhận thấy sự ác ý đến từ Trần Thanh rất rõ nhưng lại không còn cách nào. Đúng như anh đoán, một kẻ thích hưởng thụ như hắn ta sao có thể chịu chết được? Vậy nên hắn ta mới oán hận.
"Tôi tàn nhẫn? So với anh thì tôi không hề tàn nhẫn chút nào, ít nhất tôi còn giữ mạng anh lại mà, thế thì tôi phải nhân từ mới đúng, hiểu chưa?", Trần Thanh lắc đầu vỗ vào mặt Tabu một cái, vui vẻ cười.
Chương 639: Mỏ kim cương
"Bái kiến đại nhân linh vu tôn kính", đúng lúc này, tù trưởng của bộ lạc Somtar lại đột nhiên quỳ xuống, cao giọng xưng hô với Trần Thanh.
Người xung quanh vừa nhìn thấy vậy cũng lập tức quỳ lạy theo, đồng thời cao giọng hô lên.
Người tù trưởng này vô cùng thông minh, ông ta nhận ra, linh vu mới này có thực lực còn kinh khủng hơn linh vu Somtar vừa nãy, nếu có thể giữ linh vu này ở lại bộ lạc của bọn họ, vậy bộ lạc của bọn họ có thể nhận được nhiều lợi ích hơn nữa, cũng có thể giành được uy tín lớn hơn nữa trong các bộ lạc xung quanh, cho nên ông ta mới không do dự chút nào quỳ rạp xuống đất, thừa nhận thân phận linh vu của Trần Thanh.
Anh nhất thời bối rối, tình huống gì thế này? Chẳng qua mình chỉ đánh bại linh vu này thôi, thế mà những người này lại có thể quỳ xuống trước mặt anh.
Người phiên dịch vừa nghe thấy vậy thì ngẩn ra, sau đó bước nhanh về phía trước, mở miệng phiên dịch lại cho Trần Thanh một lượt.
"Không được, anh nói với bọn họ, tôi không thể làm linh vu của bọn họ được, tôi còn có việc nữa", Trần Thanh nghe thấy lời nói của người phiên dịch xong, trợn tròn mắt, anh hoàn toàn không muốn ở lại nơi cằn cỗi này, dù sao, anh đang sống ở Hoa Hạ rất yên ổn, chạy đến đây chịu tội làm cái gì.
"Anh Trần, e rằng không được đâu, nếu không có ai có thể đánh bại anh, trở thành linh vu mới, chỉ sợ anh sẽ không có cách nào rời đi được", người phiên dịch nghe thấy Trần Thanh nói vậy thì mở to hai mắt không thể tin nổi nhìn anh.
Phải biết rằng bộ lạc Somtar này chính là bộ lạc lớn nổi tiếng gần xa, trong mắt anh ta, trở thành linh vu của bộ lạc Somtar chắc chắn là một chuyện cực kỳ trâu bò, nhưng mà điều khiến anh ta không ngờ được chính là, Trần Thanh này thế mà lại từ chối.
"Oh fuck, phiền toái như vậy sao?", Trần Thanh nghe thấy thế lập tức trợn tròn mắt, chuyện này thực sự quá phiền toái, nếu biết trước thế này đã dẫn mấy người Nam Cung Yến xông ra ngoài từ lâu rồi.
"Vậy tôi có thể lén lút trốn đi được không?", Trần Thanh khe khẽ hỏi người phiên dịch.
"Được thì cũng được, nhưng mà, nếu anh thật sự rời đi, người của bộ lạc này sẽ cho rằng thần linh đã từ bỏ bọn họ, đến lúc đó e rằng lại có một hoạt động hiến tế với quy mô lớn nữa, hơn nữa còn dùng người sống để hiến tế, đến lúc đó ít nhất phải có đến hơn trăm người chết", người phiên dịch nghe thấy anh nói vậy, sắc mặt liền thay đổi, ngay sau đó khuyên can Trần Thanh.
"Ồ? Còn có chuyện như vậy nữa sao?", Trần Thanh cảm thấy đau đầu, nếu anh thật sự cứ đi thẳng như vậy, đến lúc đó hiến tế mà chết người, e rằng cũng sẽ coi là lỗi của anh, chỉ sợ cả đời này anh cũng không thể yên tâm được.
Nếu biết trước như vậy cũng không cần phải làm thế này, giờ hay rồi, trở thành linh vu của người ta, bây giờ mà muốn đi, e rằng chỉ có một cách duy nhất, tìm một linh vu mới cho bọn họ.
Lúc này mấy người Nam Cung Yến cũng đã đi tới, rõ ràng bọn họ cũng bị sự thay đổi bất ngờ này làm cho bối rối, hơn nữa bọn họ cũng nghe thấy lời nói của người phiên dịch này, điều này khiến Nam Cung Yến rất lo lắng.
"Vậy phải làm sao bây giờ? Mau nghĩ cách đi", lúc này, Nam Cung Yến luống cuống, nắm lấy tay Trần Thanh, gấp gáp nói.
"Đều tại tôi, nếu không phải tại tôi, mọi người cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh này", lúc này Iris cũng không kiêu ngạo lạnh lùng nữa, biết rõ chuyện này nghiêm trọng đến mức độ nào, mặt cô ấy lộ ra vẻ hổ thẹn nói.
"Đừng vội, trước tiên chúng ta bình tĩnh lại đã, đợi ngày mai anh lại nghĩ cách", Trần Thanh biết, lúc này anh nhất định không thể luống cuống được.
"Anh Trần, bọn họ vẫn còn quỳ kìa", người phiên dịch chỉ sang những người của bộ lạc Somtar vẫn đang quỳ ở kia, mở miệng nói với Trần Thanh.
"Bảo bọn họ đứng dậy cả đi", anh hơi đau đầu, lập tức vẫy vẫy tay.
Sau đó anh ta phiên dịch lại những lời Trần Thanh vừa nói, chuyện tiếp theo rất đơn giản, anh được tôn sùng là lãnh tụ cao nhất, mà Iris đương nhiên cũng được thả ra, không những vậy, còn sắp xếp cho bọn họ một nơi ở rất xa hoa.
Đây là một ngôi nhà một tầng được xây rất cao, trang trí có cảm giác rất hiện đại, điều này khiến Trần Thanh hơi kinh ngạc, bộ lạc nguyên thủy như vậy lại có thể có thiết kế như thế này, thật sự là rất khó khăn.
Nói là xa hoa, thật ra cũng chỉ là tương đối thôi, so sánh với bộ lạc Somtar này mà nói, rõ ràng là rất xa hoa, dù sao, phần lớn bộ lạc Somtar vẫn còn sống trong những nơi như lều cỏ hoặc hốc cây vân vân, mà chỗ Trần Thanh lại là nơi ở của linh vu các đời, đương nhiên cũng đã là nơi sang trọng nhất rồi.
Vốn dĩ mấy người Trần Thanh còn định nghỉ ngơi, nhưng lại bị tù trưởng đột nhiên đến thăm giữ lại.
"Đại nhân linh vu tôn kính, anh vẫn khỏe chứ, tôi là Lacey, tù trưởng của bộ lạc Somtar", điều khiến Trần Thanh không ngờ được là, Lacey này nói tiếng Hoa Hạ rất trôi chảy.
"Ông…có phải các ông đều từng đi du học ở Hoa Hạ không? Nếu không tại sao ai nấy lại nói tiếng Hoa Hạ trôi chảy như vậy?", Trần Thanh vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lacey hỏi.
"Thật không dám giấu giếm, tôi luôn khao khát hướng tới văn hóa Hoa Hạ, đáng tiếc thân là tù trưởng, lại không có cách nào phân thân ra được. Còn tiếng Hoa Hạ của tôi, thật ra, chúng tôi đã có mấy đời đại nhân linh vu đều là người Hoa Hạ, bọn họ từng dạy tiếng Hoa và lễ nghi Hoa Hạ cho chúng tôi, thiên phú về ngôn ngữ của tôi có hơi khá hơn một chút, cho nên mới nói trôi chảy như vậy".
Nghe thấy lời nói của Trần Thanh, Lacey lập tức hơi kiêu ngạo nói.
"Ồ? Lại có đến mấy đời linh vu đều là người Hoa Hạ sao, vậy bọn họ đâu rồi?", Trần Thanh quả thật không ngờ được, dù sao chỗ này thật sự cách Hoa Hạ quá xa, làm sao có thể không có việc gì mà chạy đến đây làm linh vu được.
"Cái này…đều đã chết hết rồi", Lacey vừa nghe thấy vậy, nhất thời cũng hơi lúng túng, nói đến đây, ông ta không đợi Trần Thanh tức giận, vội vàng nói tiếp: "Có hai người là bị linh vu khác thách đấu mà chết, còn hai người khác chết trong lúc đánh cược với những bộ lạc khác rồi".
"Ừ, nói đi, đến tìm tôi có chuyện gì?", anh cũng không quá mức so đo những chuyện này, dù sao, người ta cũng chết hết rồi, còn dây dưa thêm nữa cũng có tác dụng gì đâu?
Lacey vừa đến, Trần Thanh đã biết, nhất định là có chuyện gì đó, anh biết, linh vu này tuyệt đối không phải người chỉ hưởng thụ mà không làm việc, bây giờ vừa mới lên làm linh vu, Lacey này đã chạy đến đây, chắc chắn là có chuyện rồi.
"Là thế này, ở khu vực tây bắc của bộ lạc Somtar chúng tôi có một mỏ kim cương, vốn dĩ vẫn luôn ổn thỏa, nhưng mà ngay một tuần trước, bộ lạc Uku ở sát vách ép buộc chiếm đoạt mỏ kim cương của chúng tôi, nếu muốn giành lại mỏ kim cương kia một lần nữa, cũng chỉ có thể để linh vu hai bên so tài, ai thắng có thể giành được quyền sở hữu mỏ kim cương", vốn dĩ Lacey còn muốn khách sáo với Trần Thanh mấy câu, nhưng thấy anh hỏi thẳng như vậy, ông ta cũng không còn cách nào, chỉ có thể bất đắc dĩ nói ra.
Lacey cũng bị ép buộc đến hết cách, bằng không, cũng không thể để linh vu mới nhậm chức đến tham gia trận so tài như vậy, dù sao, nếu thua, sẽ mất cả mỏ kim cương, nghe nói, mỏ kim cương này còn là một mỏ màu mỡ, ngoài ra, sợ rằng bộ lạc của bọn họ sẽ phải trải qua một cuộc sống không có linh vu, như vậy quá nguy hiểm.
Chương 640: Danh tiếng vang xa
"Nếu theo như ông nói, chẳng phải là có thể đi thách đấu bất cứ lúc nào hay sao, cho dù tôi thắng lần so tài này, lần sau bọn họ lại tiếp tục đến thách đấu, chẳng phải là sẽ kéo dài mãi mãi không dứt sao?", Trần Thanh nghe Lacey nói, nhất thời nhíu mày, sau đó sắc mặt không vui nói.
"Đại nhân linh vu, ngại quá, có thể tôi nói không rõ lắm, nếu là so tài giữa hai linh vu, như vậy chỉ có một lần, miễn là thắng trận, những thứ giành được sau trận đấu đều là tài sản thuộc về cá nhân linh vu".
"Thật ra đây cũng là chuyện không còn cách nào thôi, hai bộ lạc chúng tôi đã vì mỏ kim cương này mà xung đột rất nhiều lần, nếu còn tiếp tục tranh giành, hai bộ lạc đều sẽ tổn thất vô cùng nặng nề, cho nên mới quyết định dùng phương pháp này để giải quyết".
Lacey cũng có chút quá mức không biết xấu hổ nói với Trần Thanh.
Nghe ông ta nói xong, Trần Thanh mới hiểu được, hóa ra là bất đắc dĩ mới để cho linh vu ra tay, dù sao, nếu linh vu ra tay, đó chính là tài sản thuộc về cá nhân linh vu, không có chút ích lợi gì với bộ lạc.
"Được, ngày mai đi xem thử", Trần Thanh gật đầu, lại không hề từ chối, thật ra anh cũng không quá mức hứng thú với mỏ kim cương này, dù sao đôi mắt xuyên thấu của anh còn chưa từng nhìn xuyên qua khu vực khai khoáng bao giờ, anh cũng muốn nhìn xem, khi viên kim cương còn nằm trong lòng đất sẽ như thế nào.
Quan trọng nhất là, đến tận bây giờ, anh vẫn chưa từng dẫn vợ mình đi du lịch, chơi đùa bao giờ, đúng lúc nhân dịp này, dẫn vợ đi chơi một chuyến.
Nghe thấy lời nói của Trần Thanh, Lacey hết sức vui mừng, tuy rằng mỏ kim cương này thuộc về sở hữu của linh vu, nhưng mà nếu linh vu của bộ lạc họ chiến thắng linh vu của bộ lạc Uku, như vậy bộ lạc Somtar bọn họ cũng sẽ nổi tiếng xa gần, đến lúc đó đương nhiên cũng giành được nhiều lợi ích hơn nữa.
Một đêm trôi qua, không có chuyện gì xảy ra.
Vừa đến rạng sáng ngày hôm sau, Trần Thanh hai mắt thâm quầng đi ra, mấy người Tật Phong nhìn thấy vậy cũng buồn cười, nhưng mà sau khi bắt gặp ánh mắt sắc bén của đại ca xong, cậu ta vội vàng ngậm miệng lại.
Sáng sớm hôm nay, những người phương tây được anh thuận tay cứu lúc trước đã chuẩn bị rời đi, dù sao bọn họ cũng cảm thấy ở nơi như thế này quá nguy hiểm, bọn họ không có năng lực tự vệ gì vẫn nên lựa chọn nhanh chóng thoát khỏi nơi nguy hiểm này là tốt hơn.
Lần này, Trần Thanh cũng không ngăn cản gì, chẳng qua những người này không phải người bình thường, là người của Hiệp hội y tế quốc tế, người đàn ông cầm đầu kia lại là người lãnh đạo cấp cao, ông ta đã hứa hẹn với Trần Thanh, nếu anh hoặc bạn bè anh có cần đến, có thể ra tay chữa trị miễn phí một lần.
Đối với lần này, Trần Thanh không tỏ rõ ý kiến gì, còn mấy người Nam Cung Yến bên cạnh, mặc dù cũng có xúc động muốn cười, cũng may mà bọn họ nhịn được.
Dù sao, đứng trước mặt anh nói ra những lời như vậy, cũng không sợ bị sét đánh.
Đợi đến khi đám người kia rời đi, mấy người Trần Thanh mới đi theo tù trưởng Lacey đến vị trí của mỏ kim cương.
Tuy rằng nơi này đã trở thành nơi tranh chấp giữa hai bộ lạc, nhưng vì không ai nhường ai, cho nên công việc khai thác kim cương ở chỗ này đã ngừng lại.
Có điều, mỏ kim cương này cũng không bị đóng lại, vì ở nơi như thế này, không ai có thể dựa vào thủ công mà tìm được kim cương, cho dù tìm được, chỉ sợ cũng không phải kim cương tử tế gì.
Cho nên, chỗ này sẽ có người đi tìm kim cương, mà chỉ cần người đi tìm kim cương giao nộp chi phí nhất định là có thể nhận được một chiếc xẻng nhỏ bằng sắt, tìm kiếm kim cương ở đây trong một ngày.
Đương nhiên, đó cũng không phải văn hóa đặc trưng của mỏ kim cương này, một số mỏ kim cương đã bỏ đi cũng sẽ dùng cách này, dù sao đã đào đến mức bỏ đi rồi, cho dù để cho người ta đến tìm kim cương, cũng chẳng còn gì nữa cả, lại còn có thể kiếm được một khoản tiền.
Trong chuyện này đương nhiên cũng có người cực kỳ "may mắn", tìm được một số kim cương cao cấp, hấp dẫn những người tìm kim cương này đến đây tìm kiếm.
Bình thường, những người tìm được kim cương cao cấp kia đều là cái bẫy do người chủ của mỏ kim cương bày ra, vì để thu hút những người tìm kiếm kim cương này.
Có điều, bình thường đều là những mỏ kim cương đã cằn cỗi hoặc là những mỏ đã khai thác gần hết rồi mới có những hoạt động như vậy.
Mà một mỏ kim cương, chỉ vì tranh đấu giữa hai bộ lạc, không còn cách nào khai thác được, cho nên mới bàn bạc đưa ra một phương pháp tạm thời, như vậy cũng có thể kiếm lời được một ít tiền.
"Ông xã, chúng ta đi đào kim cương đi", sau khi nghe Lacey nói chỗ này có hoạt động đào kim cương, Nam Cung Yến vẻ mặt hưng phấn nói với Trần Thanh.
Julia và Iris bên cạnh cũng vậy, con gái mà, từ trước đến nay vẫn không có chút đề kháng nào với những thứ sáng long lanh thế này, hơn nữa lần này còn đi đến mỏ kim cương nữa, có thể tự tay mình đào ra một viên kim cương thuộc về mình, đây tuyệt đối là một chuyện cực kỳ đáng được vui mừng.
"Lacey, thế nào? Chúng tôi cũng đi đào kim cương được chứ!", lúc này Trần Thanh hỏi Lacey.
"Đại nhân linh vu yêu quý, đương nhiên không có vấn đề gì, có điều, nếu anh muốn kim cương, chỗ tôi còn có rất nhiều kim cương tỷ lệ rất tốt, có thể tặng cho anh", tù trưởng Lacey vừa nghe thấy thế, nhất thời hơi sửng sốt, ông ta không ngờ đại nhân linh vu vĩ đại lại có thể để ý đến nghề nghiệp như đi tìm kim cương này, còn muốn tự mình ra tay nữa.
Phải biết, theo Lacey, nghề nghiệp đi tìm kim cương này hoàn toàn là những người quê mùa, làm lao động, vốn dĩ không có gì tốt đẹp.
"Không, ông nhầm rồi, tôi không thiếu tiền, kim cương lại càng không, chúng tôi chỉ thiếu niềm vui tìm báu vật, niềm vui đào kim cương thôi, còn có niềm vui bất ngờ khi đào được kim cương kia", Trần Thanh lại lắc đầu, sau đó giải thích.
"Được thôi, việc nhỏ như vậy không đáng kể. Đại nhân linh vu, đằng trước chính là mỏ kim cương rồi", Lacey buông tay tỏ vẻ không hiểu cho lắm, sau đó nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, chỉ vào một sườn núi không cao lắm ở trước mặt, kêu lên.
"Đây là..."
Sau khi nhìn thấy mỏ kim cương xong, ba người Nam Cung Yến cảm thấy thất vọng, vì hoàn toàn không giống như mỏ kim cương trong tưởng tượng của các cô, chỗ này nào có dáng vẻ gì của mỏ kim cương, rõ ràng chỉ là một nơi hoang vắng lạnh lẽo.
Trần Thanh giương mắt nhìn lên, chỗ trước mặt họ đều bị lưới thép kéo lại, trên lưới thép còn có rất nhiều những thứ như đinh sắt linh tinh.
Diện tích nơi này nhìn qua cũng không quá rộng lớn, nhìn ra xa cũng chỉ khoảng một hai nghìn mét, nhưng mà phải biết đây chính là vùng núi, sườn núi cao thấp không đều cũng đã tăng lên diện tích rất lớn cho nơi này.
Bọn họ nhanh chóng đến cửa.
Quả nhiên, ở cửa đang có rất nhiều người đang nộp tiền, sau đó nhận được xẻng sắt đi vào bên trong, còn có một số người có xẻng sẵn rồi, chỉ nộp tiền rồi đi thẳng vào, cũng rất náo nhiệt, còn có một số người không phải dân bản xứ, người da đen chiếm đa số, cũng có một số người da trắng.
"Nếu có người thật sự đào được kim cương cao cấp, vậy các ông sẽ để họ mang đi sao?", Trần Thanh hơi khó hiểu nhìn những người này, dù sao nơi này là địa bàn của bộ lạc người ta, nếu người của bộ lạc không đồng ý, có đào được nhiều kim cương hơn nữa, e rằng cũng chẳng mang đi được.