• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 6 :

Nam Cung Yến đỗ xe dưới tòa nhà công ty.

Cô dừng xe hẳn lại rồi nhìn chằm chằm vào Trần Thanh, đến tận lúc này rồi mà cô vẫn cảm giác như đang nằm mơ.

Cô vẫn không dám tin hẳn.

“Vợ à, có phải giờ em đã nhận ra là hơi hơi thích anh rồi không?”

Trần Thanh ngồi cạnh cười đắc ý, nói: “Thực ra thì em thích anh cũng rất là bình thường, kiểu đàn ông hoàn hảo như anh có khác gì đom đóm trong đêm đen đâu, đến đâu thì cũng sẽ phát sáng hết”.

Nam Cung Yến nhìn ai đó đang cười hớn hở, lửa giận dâng lên trong lòng, cô mắng: “Hừ, vô liêm sỉ, ai thèm thích anh chứ, tôi có thích một con chó cũng không thèm thích anh”.

“Gâu... gâu!”

Trần Thanh sủa ngay hai tiếng: “Bây giờ thích anh rồi chứ?”

“Anh, anh... vô liêm sỉ!”, Nam Cung Yến chỉ vào người nào đó mà hậm hực: “Tức chết đi được!”

“Vợ à, em đã nói rồi, chỉ cần đòi được tiền về thì chúng ta sẽ đi đăng ký, chọn ngày đẹp không bằng gặp ngày lành, chi bằng hôm nay chúng ta đi đăng ký kết hôn luôn nha? Có thể bồi đắp tình cảm luôn, đến tối thì chúng ta có thể về nói chuyện cuộc đời rồi”. Trần Thanh lộ vẻ đắc ý, cười bảo: “Em làm tổng giám đốc, chắc không phải kiểu nuốt lời đâu ha?”

“Ai nói tôi nuốt lời hả, tiền vẫn chưa vào thẻ thôi. Không tính!” Nam Cung Yến khẽ hừ một tiếng, nói: “Chờ tiền vào thẻ rồi nói tiếp”.

Giờ Nam Cung Yến vẫn còn hơi thắc mắc.

Ban đầu cô muốn mượn chuyện này để ai đó biết khó mà lui, nhưng cô hoàn toàn không ngờ được rằng anh thực sự đòi được tiền về.

Hơn nữa điều khiến cô bất ngờ nhất là, đến người như Hồ Lục Chỉ mà cũng phải nghe lời anh.

“Tôi hỏi anh, vì sao Hồ Lục Chỉ lại nghe lời anh?”

Nam Cung Yến vẫn không kìm được tò mò mà hỏi.

“Em muốn biết à?”, Trần Thanh vờ cười bí hiểm.

“Nói thừa”.

“Thế thì em hôn anh một cái trước đi, hôn anh một cái thì anh sẽ nói cho em biết”.

“Đồ bỉ ổi, không nói thì thôi!”

Nam Cung Yến nói xong là xuống xe luôn, hậm hực đóng cửa xe lại.

Cô đóng cửa xe xong bèn bước nhanh vào công ty.

Trần Thanh chờ Nam Cung Yến đi xa rồi cũng xuống xe.

Anh nhìn Nam Cung Yến đi hẳn vào trong công ty rồi mới quay đầu đi về phía khác công ty.

Hôm nay Trần Thanh không định về công ty nữa, đằng nào thì có về cũng chỉ ngủ, thà tự đi kiếm chỗ nào rồi nghỉ ngơi tử tế còn hơn.

Dạ Mị là một quán bar vô cùng nổi tiếng ở Nam Hải, đó cũng là một quán bar rất đặc biệt.

Quán bar này trừ trang trí đặc sắc ra, nó còn có một điểm rất đặc biệt khác, bà chủ của nơi này cực kỳ xinh đẹp.

Đêm nay!

Quán bar Dạ Mị cũng như bình thường, khách khứa đã ngồi kín từ lâu.

Khách nam ở đây cũng vẫn vậy, ánh mắt bị một bóng hình xinh đẹp ở một chỗ nào đó của quầy bar thu hút.

Bà chủ của quán bar Dạ Mị, Tô Hồng Mị, lúc này đang cầm một chiếc ly chân cao, ngồi ở quầy bar uống rượu một mình.

Mái tóc dài gợn xoăn màu đỏ rượu để xõa trông vừa lười nhác vừa ngạo ngược, vẻ mặt cô ta lạnh như băng giá, đôi mày liễu dài mảnh được tô màu tím đậm, lớp phấn mắt sẫm màu dưới hàng mi dài, đôi mắt nâu lấp lánh thứ ánh sáng xa người ngàn dặm, nhưng lại ẩn giấu sự buồn bã khó lòng nhận ra dưới lớp vỏ lạnh lùng.

Sống mũi cao mảnh, trông thanh tú vương vẻ lạnh lùng, nhưng cô lại đang uống rượu, khi nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt cô hiện nét cười quyến rũ.

Đàn ông bên cạnh nhìn thấy bóng hình này đều bất giác thầm thở dài, sao một người phụ nữ lại có thể hòa hợp nhiều loại phong thái như thế cơ chứ.

Hơn nữa chính phong thái khiến người ta chẳng thể nắm bắt được này đã khiến rất nhiều người đàn ông mê mẩn.

Nhưng rất nhiều người đàn ông đều thấy rằng, phụ nữ như vậy chỉ có thể đứng xa mà ngắm chứ chẳng thể lại gần.

Lúc này có một cậu nhà giàu mặc toàn hàng hiệu cầm một bó hoa hồng màu xanh lam đi đến trước mặt Tô Hồng Mị. Anh ta mỉm cười lịch lãm rồi nói: “Mị Nương, bó hồng xanh này dành cho em. Số hoa này được chuyển từ nước ngoài về mới sáng nay thôi, tôi nghĩ chỉ có em mới xứng đáng với chúng”.

Cậu chàng nói xong bèn đưa bó hoa sang.

Lúc này Tô Hồng Mị mới ngước mắt lên, nhìn cậu nhà giàu đẹp trai tuấn tú trước mắt, nhưng cô ta chẳng tỏ thái độ gì.

“Mị Nương, tôi có vinh hạnh được mời em một ly không?”

Cậu chàng lại vừa cười vừa nói.

Cậu chàng biết, mời được Tô Hồng Mị uống một ly rượu thì mình cũng nở mày nở mặt.

“Không có”, Tô Hồng Mị lạnh lùng nhả ra hai chữ.

Hự!

Cậu nhà giàu sững ra.

“Mị Nương à, chỉ cần em đồng ý uống một ly, tôi sẽ bao hết tất cả rượu ở đây đêm nay”, cậu chàng vẫn không từ bỏ, cười nói.

“Cút!”

Tô Hồng Mị lạnh lùng nói không chút nể nang: “Biến khỏi mắt tôi ngay lập tức, không thì lát tôi sẽ cho người quẳng anh ra ngoài”.

Tô Hồng Mị nói vậy, sắc mặt cậu nhà giàu sầm xuống, nhưng cuối cùng vẫn ủ rũ bỏ đi.

“Người thứ chín trong tối nay rồi”.

“Không ngờ đến cậu Đỗ đẹp trai tuấn tú như thế mà cũng không giành được trái tim Mị Nương”.

“Xem ra không ai có thể lọt mắt xanh Mị Nương rồi”.

Đám đàn ông bên cạnh nhao nhao nói.

Tối nay đã có không ít cậu ấm muốn mời Tô Hồng Mị uống rượu, hơn nữa còn dùng đủ thể loại chiêu trò, nhưng Tô Hồng Mị còn chẳng buồn liếc mắt.

Bao nhiêu công tử nhà giàu đều không thể khiến cô động lòng, đám đàn ông kia nghĩ một hồi, cũng chẳng có ai dám dòm ngó đến cô nữa.

Nhưng đúng lúc này lại có một bóng người chầm chậm đi về phía Tô Hồng Mị.

“Người đẹp, bông hoa này tặng chị, tôi nghĩ chỉ có nó mới hợp với chị”.

Gã đàn ông đi đến bên cạnh Tô Hồng Mị, anh chìa một bông hoa nhỏ màu vàng sắp héo ra.

“Lại một gã muốn chết”.

“Ôi chao, lại còn mặc đồng phục bảo vệ chứ”.

“Nó tặng hoa gì kia? Hoa dại hái ven đường hả?”

“Không biết xấu hổ, cầm một bông hoa dại mà đòi tán Mị Nương, chờ bị Mị Nương hất cẳng ra ngoài đi”.

Đám đàn ông ngồi bên cạnh nhìn đều cười khi thấy người khác gặp họa, chờ xem kịch hay.

Họ nghĩ đàn ông như vậy chắc chắn sẽ bị Tô Hồng Mị đuổi thẳng ra ngoài.

Tối nay tâm trạng Tô Hồng Mị đã không vui sẵn, thấy bông hoa dại trước mắt, mặt cô liền lộ vẻ tức giận.

Cô đang định ngẩng đầu lên nổi đóa thì nhìn thấy người đàn ông trước mặt, cô sững ra rồi nở nụ cười rạng rỡ.

Cô chìa hai ngón tay ra đón lấy bông hoa dại, sau đó còn đưa lên mũi hít một cái.

“Thơm quá”, Tô Hồng Mị vừa cười vừa khen.

Hả!

Thấy Tô Hồng Mị vừa cười vừa đón lấy bông hoa dại trong tay cậu bảo vệ, đám người bên cạnh đều lộ vẻ kinh ngạc.

“Người đẹp, tôi không có tiền, chị không ngại thì mời tôi một ly nhé?”, cậu bảo vệ vừa cười vừa hỏi.

Cậu bảo vệ nói vậy, đám đàn ông bên cạnh lại đực mặt ra.

Thằng cha này cũng hơi cực phẩm quá đấy.

Không có tiền còn muốn học người ta đi tán gái?

Đã thế còn đòi người ta mời rượu mình, vô liêm sỉ quá.

Lần này chắc chắn Tô Hồng Mị sẽ đuổi gã này ra ngoài. Mọi người lại nghĩ vậy lần nữa.

Nào ngờ kết quả lại khiến người ta hơi bất ngờ.

Tô Hồng Mị lại cười ngọt ngào, đáp: “Đương nhiên là được, hay là tôi tự pha cho cậu một ly nhé”.

Hả! Hả!

Nghe Tô Hồng Mị nói vậy, đám đàn ông bên cạnh thộn hết mặt ra.

Không chỉ mời gã này uống rượu mà Tô Hồng Mị còn muốn tự pha cho gã này một ly nữa.

Cậu bảo vệ này có bản lĩnh gì mà lại được đối xử như vậy chứ!

Không thể không nói, đám đàn ông xung quanh lúc này đều ghen tị chết đi được.

Chương 7 :

Cậu bảo vệ này dĩ nhiên là Trần Thanh rồi.

Lúc này, dưới ánh mắt vừa ganh ghét vừa hâm mộ của những người đàn ông xung quanh, anh đang thưởng thức ly cocktail mà Tô Hồng Mị tự tay pha chế.

Tô Hồng Mị ngồi đối diện anh, hai tay chống cằm, ánh mắt nhìn Trần Thanh tràn ngập mong chờ.

Mấy người đàn ông kế bên nhìn thấy, thầm nghĩ, nếu Tô Hồng Mị cũng nhìn họ với ánh mắt này, chẳng cần men rượu thì bản thân họ cũng say.

"Ngon không?"

Tô Hồng Mị thấy Trần Thanh đặt ly xuống, cô mỉm cười hỏi.

"Tôi cảm thấy ừm... Lần này pha cũng tạm, vị của các tầng không rõ lắm".

Trần Thanh đáp.

Nghe xong câu trả lời của Trần Thanh, mấy người đàn ông gần đó thật muốn xé xác anh ra, chỉ là một tên bảo vệ cỏn con mà thôi, Tô Hồng Mị người ta chịu mời cậu uống rượu, đó là vinh hạnh cho cậu rồi, cậu còn dám ngồi đó chê ỏng chê eo?

Hơn nữa, loại rượu mà Tô Hồng Mị pha chế, một tên bảo vệ cỏn con thì có tư cách gì mà bàn tới bàn lui? Giả vờ hiểu biết cái gì, bình thường có uống nổi không?

Họ cứ nghĩ theo tính tình của Tô Hồng Mị, hẳn là sẽ đuổi tên nhóc bảo vệ này ra ngoài mới đúng.

Nhưng tiếp đó lại xảy ra chuyện làm bọn họ không thể tin vào mắt mình.

Tô Hồng Mị nghe xong lời nhận xét của Trần Thanh, cô ta cũng không tức giận mà ngược lại còn thích thú, còn bước ra kéo tay Trần Thanh thân thiết nói: “Trên phòng tôi còn rất nhiều rượu ngon, đi nào, lên phòng tôi đi, tôi mời cậu nếm thử".

Nói xong, Tô Hồng Mị cũng không chờ Trần Thanh từ chối, cô liền kéo Trần Thanh đi lên lầu.

Hả!

"Tôi không nhìn nhầm chứ?"

"Trời ạ, nữ thần của tôi lại mời một tên bảo vệ cỏn con lên phòng uống rượu. Tôi nghĩ cũng chẳng phải đơn giản là thử rượu thôi đâu".

"Tôi có gì thua tên nhóc bảo vệ kia chứ, vậy mà nữ thần của tôi lại nhìn trúng cậu ta".

"Đúng là vô lý mà!"

Mấy người đàn ông trong quán bar thấy hai người Trần Thanh lên lầu, bọn họ cũng phải than một tiếng không cam lòng.

Nói thật, bọn họ không cam tâm vì thấy bản thân hơn Trần Thanh gấp trăm lần, thế mà nữ thần lại không thèm đếm xỉa gì tới bọn họ, lại nhìn trúng Trần Thanh.

"Chị Mị, chị làm thế, mấy gã đàn ông bên ngoài chắc sẽ xem tôi là kẻ thù mất".

Sau khi lên phòng với Tô Hồng Mị, Trần Thanh liền nở một nụ cười khổ, nói.

Lúc này, Tô Hồng Mị dán sát người vào Trần Thanh, nhanh chóng hỏi: "Vậy thì sao? Tôi cố ý để cho tất cả mọi người biết, cậu chính là người đàn ông của tôi!"

"Chị Mị, tôi là người đã có vợ rồi".

Ngữ điệu của Trần Thanh bất đắc dĩ, anh nhẹ giọng nói.

Lúc này Tô Hồng Mị dán người lại hơi gần, Trần Thanh có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt đẹp đẽ kia của cô ta, còn ngửi được mùi hương thoang thoảng trên mái tóc.

Trần Thanh cảm thấy dù là bất cứ ai cũng không thể kháng cự được khi ở bên cạnh người phụ nữ này, sẽ mê muội với vẻ đẹp của cô ta chỉ với một ánh nhìn.

"Tôi cũng chẳng quan tâm", Tô Hồng Mị mỉm cười nói.

Tô Hồng Mị nói xong lại càng tiến gần.

"Haiz, cần gì phải thế?"

Trần Thanh khẽ thở dài.

Tô Hồng Mị cười quyến rũ, nói: "Mạng của người ta cũng là cậu cứu, dĩ nhiên nửa đời sau sẽ theo cậu rồi".

"Chuyện này cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi!", Trần Thanh dừng một chút rồi cười bảo: "Chữa bệnh cho người khác cũng là một trong những sở thích của tôi mà".

"Tôi không nói chuyện này, tôi nói chuyện khác cơ".

Tô Hồng Mị nói khẽ: "Nếu không có cậu, tôi đã sớm phơi thây ngoài đường rồi, từ lúc đó trở đi, tôi chỉ biết có cậu mà thôi".

Trần Thanh biết chuyện Tô Hồng Mị nói, Trần Thanh quen Tô Hồng Mị chỉ là do tình cờ, lúc ấy Trần Thanh thấy Tô Hồng Mị có bệnh lạ, vì nhiều lý do mà anh muốn chữa bệnh cho Tô Hồng Mị.

Vừa khéo đương lúc chữa bệnh, Hồ Lục Chỉ dẫn theo người của ông ta ép cô từ chức, lúc ấy Trần Thanh ngứa mắt, anh thẳng tay dạy dỗ đám người Hồ Lục Chỉ, làm cho đám người Hồ Lục Chỉ từ bỏ luôn ý nghĩ này.

Cũng chính vì thế, bây giờ Hồ Lục Chỉ mà nhìn thấy Trần Thanh liền khép na khép nép.

"Trần Thanh, tối nay cậu đến đây có phải đã nghĩ kỹ rồi không, muốn ngủ chung với tôi, ngày mai cùng nhau thức dậy?"

Tô Hồng Mị thấy Trần Thanh không nói lời nào, cô ta lại cười càng thêm quyến rũ, nói.

Trần Thanh hết chịu nổi mấy động tác này của Tô Hồng Mị, anh đẩy Tô Hồng Mị cách xa một chút, cười nói: "Chị Mị, tối nay tôi đến đây là định châm cứu chữa bệnh cho chị, tôi còn ngây thơ lắm, nhất định không có ý gì khác".

Tô Hồng Mị nghe xong bĩu môi thở dài nói: "Haiz, xem ra chị đây già rồi, thua xa Nam Cung Yến còn con gái tươi xanh”.

"Chị Mị, sao chị biết?"

Trần Thanh hơi bất ngờ, hình như anh chưa kể với Tô Hồng Mị chuyện này bao giờ.

"Cậu đang mặc đồng phục bảo vệ của Khuynh Thành Quốc Tế đấy thôi", Tô Hồng Mị hờn dỗi nói: "Một người đàn ông như cậu sao có thể chạy đi làm một tên bảo vệ cỏn con chứ? Mà trong cả Khuynh Thành Quốc Tế, tôi thấy chỉ có Nam Cung Yến là đáng cho cậu làm thế thôi nhỉ? Nếu không thì sao mà cậu chịu yên phận làm công việc này được?"

"Thừa nhận đi, cậu làm sao mà lừa được tôi chứ", Tô Hồng Mị quở trách nói: "Cơ mà tôi lại thấy cô ấy không xứng với cậu".

"Tại sao lại nói thế?"

"Cô ấy lạnh lùng như vậy, nhất định rất khó sống chung... Với lại người phụ nữ như thế hoàn toàn không biết cách dỗ ngọt cậu đâu". Tô Hồng Mị ném qua một ánh mắt quyến rũ, cười nói: "Mà tôi... thì không giống vậy".

Cô ta vừa dứt lời, Trần Thanh cũng cạn lời, người phụ nữ này đúng là ác quỷ, hơn nữa còn là loại ác quỷ đi khắp nơi dụ dỗ người khác phạm tội.

Anh vội vã đổi chủ đề, nói: "Chị Mị, tối nay tôi đến đây để chữa bệnh cho chị, chị qua bên kia nằm xuống đi, để tôi bắt mạch cho chị trước đã, lát nữa sẽ châm cứu cho chị".

Nghe Trần Thanh nói vậy, Tô Hồng Mị liền tự giác đi đến cạnh giường.

"Chị Mị, chị làm gì thế?"

Trần Thanh vội vã hô lên.

"Châm cứu, bộ không phải kéo áo xuống một chút sao?"

Tô Hồng Mị hỏi.

"Tối nay không cần".

Trần Thanh cười nói.

"Vậy sao lần trước thì cần?", Tô Hồng Mị cười híp mắt nói: "Tôi biết rồi, lần trước là cậu cố ý, đúng không? Cậu hư lắm nha, cậu muốn sao cũng được mà, chị đây sẽ thoải mái phối hợp với cậu".

Vừa nói, tay Tô Hồng Mị vừa tiếp tục cử động.

"Chị Mị, thật sự không phải vậy mà. Lần trước là châm cứu toàn thân, tình huống đặc thù thôi. Lần này không giống thế. Chỉ cần châm cứu theo vùng là được rồi".

Trần Thanh đỏ mặt nói.

Tô Hồng Mị thấy Trần Thanh đỏ mặt, cô ta liền mỉm cười quyến rũ: "Được rồi, người ta nghe theo cậu hết".

Trần Thanh thấy ánh mắt bắn điện tứ tung của Tô Hồng Mị, anh lập tức quay sang chỗ khác rồi nói: "Chị Mị, chị nằm xuống đi, bắt mạch xong tôi sẽ châm cứu cho chị".

"Được."

Tô Hồng Mị khẽ đáp một tiếng.

"Tình hình cơ thể tốt hơn trước rất nhiều".

Trần Thanh bắt mạch rồi nói: "Tôi sẽ châm thêm một đợt kim cho chị".

Vừa nói Trần Thanh vừa lấy ngân châm ra, anh từ từ châm lên người Tô Hồng Mị.

Không lâu sau, hơi thở của Tô Hồng Mị phát ra âm thanh khe khẽ.

Trần Thanh lau mồ hôi lạnh, chữa bệnh cho kiểu phụ nữ ngon nghẻ như Tô Hồng Mị này, đối với anh mà nói, chẳng khác nào một loại giày vò!

Chương 8 :

Sau khi châm cứu xong, Tô Hồng Mị cảm giác cả người mình không còn chút sức lực nào, ngã nhào người xuống giường.

“Được rồi”.

Trần Thanh lau mồ hôi trên trán, thu châm lại.

Trong quá trình châm cứu lúc nãy, Trần Thanh cảm thấy Tô Hồng Mị cố ý khiến cho bầu không khí trở nên mập mờ, anh chỉ đang chữa bệnh thôi, không có làm chuyện gì khác cả.

“Trần Thanh, sao cả đầu cậu toàn mồ hôi thế? Cậu có muốn vào tắm qua một chút không?”

Tô Hồng Mị vừa lấy lại sức lực liền nhìn Trần Thanh vừa cười vừa nói.

“Còn không phải là do chị làm hại sao”.

Trần Thanh cười khổ.

“Không phải là do kỹ thuật châm cứu của cậu quá tốt sao?”, Tô Hồng Mị cười đắc ý: “Lại nói, tôi cũng cho phép cậu làm chút gì đó, tôi sẽ không trách cậu đâu mà”.

“Bỏ đi”, Trần Thanh lắc đầu: “Bệnh của chị còn chưa chữa khỏi đâu”.

“Vậy đợi đến lúc tôi khỏi bệnh, cậu muốn người ta lấy thân báo đáp sao?”, Tô Hồng Mị nheo mắt, cười: “Người ta rất là cam tâm tình nguyện đó”.

“Ha ha”.

Trần Thanh thu châm lại: “Đợi chút nữa thì chị hãy đi tắm nhé”.

“Ừm”, Tô Hồng Mị nhẹ giọng, rồi lại hỏi tiếp: “Trần Thanh, y thuật của cậu là học từ ai thế? Bệnh này của tôi các chuyên gia đều nói là không thể chữa được, mà cậu vừa ra tay thì lại chữa được”.

“Học theo một ông chú”, Trần Thanh nhấn mạnh lại một lần nữa: “Một ông chú vô cùng bủn xỉn”.

Nói thật là, tự nhiên Tô Hồng Mị nhắc đến lại làm Trần Thanh nhớ đến ông chú kia.

Trần Thanh là một cô nhi, từ khi anh biết nhận thức đến nay, đều luôn ở cùng ông chú đó học võ thuật và y thuật.

Sau này khi Trần Thanh đi lính, mới rời xa ông chú đó. Đợi đến khi Trần Thanh xuất ngũ ra, ông chú đó liền sắp xếp rất nhiều nhiệm vụ khác nhau cho anh làm vì thế nên hai người gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều.

Bao gồm cả lần này, do mắt của Trần Thanh gặp phải chút vấn đề nên chuẩn bị quay lại để nghỉ ngơi một chút.

Ai ngờ ông chú đó lại sắp xếp cho anh nhiệm vụ bảo vệ Nam Cung Yến, mà cái nhiệm vụ này còn là vô thời hạn chứ.

“Ông chú đó nhất định phải là một người vô cùng tài năng vì thế mới có thể dạy cho cậu những kĩ năng thần kì như vậy”, Tô Hồng Mị nhẹ giọng: “Còn cậu nói ông chú đó là một người bủn xỉn, chắc là do cậu hiểu sai về ông ấy rồi”.

“Cái này chắc chắn không phải là hiểu sai”, Trần Thanh nói một cách khẳng định: “Ông lão đó không những bủn xỉn mà lại còn đáng ăn đòn”.

Nhắc đến đây, Trần Thanh lại thấy đây chính là một câu chuyện đẫm nước mắt khác.

Bản thân mình bao nhiêu năm qua đã làm biết bao nhiêu nhiệm vụ thập tử nhất sinh, mỗi một nhiệm vụ đều có giá trên trời thế mà ông chú kia mỗi lần lại chỉ đưa cho anh có mỗi 200 tệ.

Trần Thanh nghĩ nếu không phải do nể tình và đánh không lại ông chú đó thì anh đã sớm tạo phản rồi.

“Haha, thật sao? Tôi thực sự rất muốn được gặp ông chú đó một lần đấy”.

“Vẫn là thôi đi, ông ấy vừa nhìn thấy gái đẹp là hai mắt liền phát sáng hết cả lên”, Trần Thanh lắc đầu: “Tôi sợ là sau khi ông ấy nhìn thấy chị sẽ quên mất mình còn có một người đệ tử là tôi đây”.

“ Thật sao?”

“Ừ”.

“Không còn sớm nữa, tôi phải đi đây”.

Trần Thanh nói chuyện với Tô Hồng Mị một lúc liền nhìn thời gian và nói.

“Trần Thanh, tôi còn một chuyện muốn nói với cậu”.

Tô Hồng Mị đột nhiên nhớ ra, liền nắm lấy tay Trần Thanh.

“Còn chuyện gì nữa sao?”, Trần Thanh hỏi.

“Rất nhanh thôi là đến đại hội võ thuật Nam Hải rồi, tôi nghe nói là Triệu Ngũ Gia và Lý Tam Đa bên đó lần này đã mời hai cao thủ đến giúp đỡ, đến lúc đó tôi muốn mời cậu giúp một tay”, Tô Hồng Mị nhìn Trần Thanh với một ánh mắt mong đợi: “Tôi đã sắp xếp hết những cao thủ bên tôi rồi, đến lúc đó chưa chắc cậu đã phải ra tay, chỉ là nếu mà có cậu ở bên cạnh thì tôi sẽ cảm giác an toàn hơn”.

Trần Thanh cũng biết một chút về đại hội võ thuật mà Tô Hồng Mị nhắc đến.

Đó chính là ba thế lực lớn ở Nam Hải, để giải quyết những mâu thuẫn của ba thế lực trong việc tranh giành lãnh thổ nên họ đã quy định với nhau, cứ ba năm một lần, các bên sẽ mời các cao thủ đến và đấu ba trận trên võ đài, người thắng cuối cùng sẽ là người được quyết định mọi việc trong ba năm tiếp theo.

Vì thế ba thế lực này đều vô cùng coi trọng đại hội võ thuật này, Tô Hồng Mị tất nhiên cũng không ngoại lệ.

“Đến lúc đó mà tôi có thời gian thì lại bàn”.

Trần Thanh không muốn nhúng tay vào chuyện này quá nhiều.

“Đi đây!”

“Tối nay có thể đừng đi hay không?”

Tô Hồng Mị nắm chặt tay Trần Thanh, hỏi.

“Không thể!”

Trần Thanh trả lời.

“Nếu không chúng ta đặt cược đi, nếu cậu thua thì tối nay không được đi nữa”, Tô Hồng Mị nháy mắt.

“Cược gì?”

“Quy tắc cũ”, Tô Hồng Mị cười.

Tô Hồng Mị nói như thế, Trần Thanh nghiêm túc đánh giá cô, sau đó cười xấu xa nói: “Màu tím”.

Tô Hồng Mị nghe đến đây thì sững người “Sao cậu lại biết được?”

“Nhìn thấy”.

Nói xong, Trần Thanh quay người đi ra ngoài.

“Cậu cái tên xấu xa này, thực sự là nhìn thấu được sao?”, Tô Hồng Mị oán giận: “Nếu không thì sao có thể lần nào cũng đoán đúng được”.

Trần Thanh nghe được lời Tô Hồng Mị nói, liền cười và rời đi.

Anh thực sự có khả năng nhìn thấu, sau khi đôi mắt bị thương vào lúc làm nhiệm vụ lần trước hồi phục lại, Trần Thanh phát hiện ra bản thân mình có khả năng nhìn xuyên thấu, còn tại sao lại như thế thì tất nhiên là Trần Thanh không thể giải thích được.

Thái độ của Trần Thanh chính là việc gì đến cũng đã đến, cứ bình tĩnh mà đối mặt với nó.

Sau khi Trần Thanh ra khỏi quán bar, anh lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị tìm thuê một chiếc xe đạp công cộng để đi ra ngoài.

Theo bản đồ trên điện thoại, Trần Thanh đi đến phía sau con hẻm của quán bar mới nhìn thấy một chiếc xe đạp công cộng.

Trần Thanh quét mã trên điện thoại để mở khóa.

“Mấy tên lưu manh các người muốn làm gì? Tôi cảnh cáo các người, các người không được lại đây”.

Trong lúc Trần Thanh đang lái xe chuẩn bị rời khỏi đây thì từ phía trong con ngõ truyền đến một giọng nói rất quen thuộc.

Nghe thấy giọng nói này, Trần Thanh liền đạp xe vào sâu trong ngõ.

Sau khi đi một vòng, Trần Thanh mới nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Ngay ở phía trước, Dương Lệ mặc một bộ quần áo bó sát đang bị mấy tên lưu manh vây ở giữa.

Dương Lệ lúc này đã hơi say, cô thất tha thất thiểu chỉ vào mấy tên lưu manh xung quanh: "Các người đừng tới đây. Nếu các người còn tới nữa, đừng trách tôi ra tay".

Mấy tên lưu manh nhìn thấy bộ dạng thất tha thất thiểu của Dương Lệ lúc này, liền cười phá lên.

“Này em gái xinh đẹp, em định ra tay thế nào với các anh đây?”

“Định dùng nắm đấm nhỏ kia đấm vào ngực anh sao?”

“Nếu em muốn ra tay, thì đến đây, anh rất sẵn sàng cho em một cơ hội”.

“Haha, đến đây, đến đây”.

Mấy tên lưu manh vừa cười, vừa sán gần lại Dương Lệ.

Dương Lệ nhìn thấy bọn họ sán lại gần, liền trực tiếp ra tay.

Nhưng do uống quá say rồi, cô muốn tiến lên phía trước nhưng cơ thể lại ngã ra sau.

Ngay lập tức cô liền bị dồn vào góc tường.

Lúc này mấy tên lưu manh lại càng hưng phấn hơn.

“Ê!”

Đúng vào lúc này, Trần Thanh – người không để chuyện này vào mắt lại kêu lên một tiếng.

Trần Thanh kêu lên như thế khiến cho tất cả sự chú ý của mọi người đều dồn cả vào anh.

Dương Lệ nhìn thấy Trần Thanh thì sững người: “Là cậu sao?”

“Ừ, là tôi”.

Trần Thanh lái xe lại gần chút nữa, cười: “Đội trưởng Dương, cần tôi giúp gì không?”

Chương 9 :

Dương Lệ nhìn thấy Trần Thanh xuất hiện, liền cảm thấy có hi vọng, cô tự biết bản thân mình đã uống không ít nên căn bản là không thể giải quyết được mấy tên lưu manh này.

Nào ngờ cô vẫn chưa lên tiếng thì Trần Thanh đã nói tiếp: “Đội trưởng Dương, cô muốn tôi giúp cũng được thôi, nhưng mà cô phải đồng ý với tôi, sau này ở công ty không được làm khó tôi nữa, sau này không được nhắc đến chuyện khai trừ tôi nữa”.

Nghe được lời nói của Trần Thanh, Dương Lệ tức đến ói máu, tên nhãi này thật là không biết xấu hổ, giây phút này rồi mà vẫn còn bàn điều kiện nữa.

Trần Thanh thực sự cũng là bị ép không còn cách nào nữa, anh không muốn ngày nào đi làm cũng bị Dương Lệ gây rối.

Hơn nữa đây cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi, anh tin là Dương Lệ nhất định sẽ đồng ý.

“Cậu cút cho tôi! Tôi không cần cậu giúp”.

Dương Lệ tức giận: “Đàn ông các người không có ai tốt đẹp cả”.

“Ê, nghe rõ chưa, cô ấy bảo mày cút đi!”

“Đừng làm ảnh hưởng đến nhã hứng của các anh đây, nếu không đến mày cũng sẽ bị ăn đánh đấy”.

“Cút đi!”

Mấy tên lưu manh không còn chút kiên nhẫn nào nói với Trần Thanh.

Nói xong bọn họ lại quay lại nhìn chằm chằm Dương Lệ, trên mặt là nụ cười dung tục xấu xa.

“Em gái xinh đẹp, có cá tính đấy, anh trai thích nhất là mấy em gái có cá tính”.

“Haha, hắn không giúp em thì để anh giúp”.

Mấy tên lưu manh áp sát lại gần Dương Lệ.

Dương Lệ nhìn thấy bọn hắn áp sát lại, bước chân loạng choạng muốn phản kích.

Nhưng mà một động tác còn chưa làm xong đã bị mấy tên lưu manh giữ chặt, lúc này cô thực sự là bị ép đến góc tường.

“Các người cút đi, đàn ông đúng là thứ không đáng tin cậy, cút hết cả cho bà!”

Dương Lệ hét to.

“Cút?”

“Haha, gọi đi, có gọi đến khản cổ cũng không có người đến cứu đâu”.

Mấy tên lưu manh cười càng to.

“Cút!”, Dương Lệ vẫn còn muốn thượng cẳng chân hạ cẳng tay.

Nhưng mà cô vừa mới hành động thì tay chân đã bị bọn họ giữ chặt khiến cho cô không thể cựa quậy được nữa.

Lúc này Trần Thanh lại cất tiếng: “Đội trưởng Dương, cô mau ra quyết định đi, chỉ cần cô bảo đảm, sau này khi đi làm không tìm tôi gây rối nữa, tôi lập tức giúp cô giải quyết bọn họ”.

Đến bước này rồi mà tên này vẫn còn không biết xấu hổ thừa nước đục thả câu, Dương Lệ thực sự là tức muốn điên lên rồi.

Nhưng hình như, lúc này cô cũng không còn lựa chọn nào khác nữa.

Cô chỉ có thể cắn chặt răng mà hét to: “Tôi đồng ý với cậu”.

Nghe được lời này của Dương Lệ, Trần Thanh thở phào nhẹ nhõm.

Anh ném chiếc xe đạp qua một bên, sau đó liền chỉ vào mấy tên lưu manh, hét: “Ê, các người”.

Bọn họ dừng lại và quay lại nhìn anh.

“Làm gì thế?”

“Muốn chết sao?”, mấy tên lưu manh hỏi anh.

“Cút ngay lập tức, bỏ tay khỏi người đội trưởng Dương thân yêu của tao ngay, nếu không đừng trách tao không khách khí”.

Trần Thanh tức giận nói.

Bọn họ đánh giá Trần Thanh một lúc, rất nhanh sau đó liền lộ ra một nụ cười châm biếm.

Nói thật thì, họ không hề để Trần Thanh vào mắt, lúc nãy như thế, bây giờ cũng vậy.

“Giải quyết tên nhãi không hiểu chuyện này trước đi”.

“Đúng đấy, giải quyết nó xong rồi chơi sau”.

“Chó má, tên nhãi này, thiên đường có lối người không đi, lại cứ muốn đến chọc giận bọn này, đã thế rồi thì đừng trách bọn này”.

“Để tao lên!”

Lúc này một tên lưu manh khỏe mạnh nhất trong đám vân vê nắm đấm từng bước một đi về phía Trần Thanh.

“Đi chết đi!”

Đợi đến lúc đi gần đến phía Trần Thanh, hắn vừa hét vừa vung nắm đấm vào anh.

Trần Thanh nhìn thấy nắm đấm của hắn liền giơ tay lên vững vàng mà bắt lấy nắm đấm của đối phương.

Tên lưu manh không ngờ đến, nắm đấm của mình lại bị bắt được một cách dễ dàng như thế.

Chỉ là Trần Thanh cũng không cho hắn thêm một cơ hội nào nữa.

Anh tiến lên nửa bước, đạp một phát vào đầu gối hắn ta.

Bịch!

Tên lưu manh đập mạnh vào tường, đợi đến lúc hắn trượt từ trên tường xuống thì đã ngất xỉu rồi.

“Bọn mày thì sao, muốn cút hay là muốn tiếp tục nào?”

Trần Thanh dừng lại, nhìn mấy tên lưu manh mà cười.

Mấy tên lưu manh nhìn nhau rồi lập tức buông Dương Lệ ra và chạy.

Sau khi đám lưu manh bỏ chạy, Trần Thanh đi đến bên cạnh Dương Lệ, lúc này cô ấy đã mê man rồi.

“Đội trưởng Dương, đội trưởng Dương”.

Trần Thanh vừa vỗ vào mặt Dương Lệ vừa gọi.

“Cô đừng có ngủ, cô ở đâu, nói cho tôi biết, tôi đưa cô về”.

Tiếc là Dương Lệ uống quá nhiều, thực sự là không có một tý phản ứng nào.

“Xem ra chỉ có thể đưa cô đi thuê phòng thôi”.

Trần Thanh bất đắc dĩ mà nói, nói xong liền vác Dương Lệ lên vai đi ra khỏi con hẻm.

Rất nhanh sau Trần Thanh đã dẫn Dương Lệ đi thuê một căn phòng ở trong một khách sạn gần đó.

Sau khi ném Dương Lệ lên giường, Trần Thanh chuẩn bị rời đi.

“Anh đừng đi, anh đừng đi”.

Không đợi Trần Thanh quay người đi, Dương Lệ đã giơ tay túm lấy quần anh.

“Đội trưởng Dương...Tôi không đi không được, nếu còn không đi tôi sợ sẽ không khống chế được mình”.

Anh nhìn Dương Lệ nằm trên giường, nói liên thanh.

Khi nãy ở chỗ Tô Hồng Mị đã quá là dằn vặt rồi, bây giờ lại nhìn thấy thân hình ma quỷ của Dương Lệ, anh lại cảm thấy càng khó chịu hơn.

“Tôi khát, tôi muốn uống nước”.

Lúc này Dương Lệ lại kêu lên.

“Tôi lấy nước cho cô”.

Trần Thanh mang đến một chai nước khoáng.

Sau khi vặn nắp, anh liền đút cho Dương Lệ uống.

Dương Lệ thật sự rất khát vì thế liền mở miệng uống một ngụm lớn.

Trần Thanh muốn rót chậm một chút, nhưng cô cứ giữ chặt tay không cho anh cử động.

“Cô uống chậm một chút”.

Trần Thanh có lòng tốt nhắc nhở.

Khụ! Khụ!

Trần Thanh vừa nói xong thì Dương Lệ đã bị sặc đến mức ho khan.

Cô sặc nước làm cho quần áo phía trước ướt một mảng.

Trần Thanh nhìn đến mức đờ đẫn, đừng có như vậy chứ.

“Tôi khát!”

Dương Lệ liếm môi nói nhỏ.

“Không uống nữa, nghỉ ngơi sớm chút đi”.

Trần Thanh thực sự sợ mình không khống chế được, anh kéo chăn đắp cho Dương Lệ, sau khi đắp chăn cho Dương Lệ xong liền quyết định vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo lại.

Cảnh tượng này có sức hấp dẫn với anh quá rồi.

Anh không biết tiếp nhận kiểu gì nữa.

Sau khi Trần Thanh rửa mặt xong đi ra đã thấy Dương Lệ bò ra khỏi chăn rồi.

Chắc là do uống rượu, quần áo lại bị ướt, lúc này Dương Lệ cảm thấy rất khó chịu vì thế đang cố gắng cởi bỏ quần áo của mình.

“Đội trưởng Dương, cô muốn làm gì thế?”

Trần Thanh lập tức đi đến chặn lại.

“Tôi nóng!”

Dương Lệ vẫn muốn tiếp tục cởi bỏ quần áo.

“Không nóng, không nóng”.

Trần Thanh nói: “Tôi mở điều hòa cho cô”.

Trần Thanh giữ chặt lấy Dương Lệ rồi tìm điều khiển điều hòa hạ thấp nhiệt độ xuống một chút.

Sau khi điều chỉnh nhiệt độ điều hòa, Trần Thanh đưa Dương Lệ trở lại giường, “Đội trưởng Dương, nhiệt độ thích hợp rồi, cô nghỉ ngơi sớm đi”.

Trần Thanh nói xong chuẩn bị giúp cô đắp lại chăn.

Nhưng khi Trần Thanh cúi người đắp chăn cho cô, Dương Lệ bất ngờ ôm chặt lấy anh, trước khi Trần Thanh phản ứng lại, Dương Lệ đã hôn anh.

Ưm!

Đầu óc Trần Thanh đột nhiên ngừng hoạt động.

Đây là tình huống gì thế?

Đây... đây là do cô quyến rũ tôi, nếu mà có chuyện gì xảy ra thật, thì nhất định không được trách tôi đâu đó.

Chương 10 :

Trần Thanh không bao giờ nghĩ mình là chính nhân quân tử, nhưng anh vẫn có nguyên tắc, anh không bao giờ làm chuyện cháy nhà hôi của.

Chỉ có điều tình hình hiện giờ thì hơi khác.

Không phải anh muốn cháy nhà hôi của, mà là anh sắp bị người ta hôi của nhân lúc cháy nhà.

Reng! Reng!

Nhưng khi nhiệt độ không khí giữa hai người sắp tăng cao, điện thoại của Trần Thanh bỗng vang chuông.

Trần Thanh nghe thấy tiếng chuông điện thoại, tỉnh táo lại ngay lập tức.

Anh bèn ấn Dương Lệ xuống.

“Đội trưởng Dương, tôi có việc quan trọng phải làm, không thể ở đây tiếp cô nữa”,

Trần Thanh vừa nói vừa lấy một cây châm bạc ra, châm lên người Dương Lệ, chờ Dương Lệ ngủ say rồi, Trần Thanh mới ra khỏi phòng.

Chừng nửa tiếng đồng hồ sau, Trần Thanh xuất hiện ở mỏm núi đối diện một căn biệt thự.

Đứng trên mỏm núi hứng gió đêm, Trần Thanh tỉnh táo hơn hẳn.

Lúc này đèn trong biệt thự đã sáng lên, Trần Thanh lầm bầm: “May là đến kịp.”

Tòa biệt thự đối diện chính là nơi Nam Cung Yến ở, hàng ngày Nam Cung Yến đều về nhà vào tầm giờ này, cô về nhà rồi sẽ cho vệ sĩ đi hết, cũng cho cả bảo vệ biệt thự về nhà.

Trần Thanh biết nếu có người ra tay với cô vào giờ này thì sẽ rất dễ dàng, sau khi nhận nhiệm vụ bảo vệ cô, tối nào Trần Thanh cũng sẽ xuất hiện ở đây đúng giờ.

Cũng chính vì thế nên ban ngày về đến công ty là Trần Thanh sẽ đi ngủ, cũng chính vì nguyên nhân này khiến Trần Thanh muốn sớm đăng ký kết hôn với Nam Cung Yến, sau đó tiện kiếm cớ ở chung, chỉ cần vào được biệt thự là sẽ tiện bảo vệ cô hơn.

Trần Thanh trông một lúc, ánh đèn trong biệt thự tối đi, chắc là Nam Cung Yến chuẩn bị đi ngủ rồi.

Nam Cung Yến tắt đèn đi nghỉ, Trần Thanh cũng tìm được chỗ, chuẩn bị lặng lẽ luyện công.

Đúng vào lúc này, điện thoại của Trần Thanh rung lên.

Trần Thanh lấy điện thoại ra liếc nhìn màn hình, một dãy số lạ đang gọi cho anh.

Nhìn thấy dãy số này, Trần Thanh có thể đoán được đại khái là ai đang gọi.

“Alo, chuyện gì? Tôi đã bảo mấy người đừng tìm tôi nữa rồi cơ mà?”

Trần Thanh vừa bắt máy đã hỏi luôn.

“Anh Thanh, thực sự là anh ạ? Anh về Hoa Hạ rồi à?”, người bên kia nghe thấy tiếng Trần Thanh, lập tức hỏi bằng giọng kích động.

“Phải”, Trần Thanh đáp: “Cẩu Tử, tôi bảo cậu rồi mà nhỉ? Đừng gọi cho tôi!”

“Anh Thanh, không phải em không nghe anh, anh biết em cũng bị ép mà”, Cẩu Tử rầu rĩ nói: “Mọi người đều lo cho anh lắm”,

Cẩu Tử nói vậy, Trần Thanh như chìm vào hồi ức, các anh em trong đội đều từng đồng sinh cộng tử với nhau, họ lo cho mình cũng là chuyện bình thường.

“Tôi không sao, tôi sống ở Hoa Hạ tốt lắm”, Trần Thanh trầm giọng đáp.

“Không sao là tốt, anh Thanh, mọi người bảo em hỏi anh là bao giờ anh về”,

“Không về nữa”, Trần Thanh đáp.

“Hả!”, Cẩu Tử lập tức nói đấy kích động: “Anh Thanh, anh không về là không được đâu, tổ chức không có anh sắp loạn cào cào cả lên rồi, chưa biết chừng lại giải tán bất cứ lúc nào đấy, anh Thanh, anh mau về đi”,

“Không về nữa, tổ chức giải tán thì kệ cho giải tán đi”, Trần Thanh đáp.

“Nhưng anh ơi, tổ chức chúng ta mạnh nhất thế giới đấy. Cứ giải tán như thế thì tiếc lắm mà?”, Cẩu Tử nói vẻ không cam tâm.

“Có gì mà tiếc”, Trần Thanh trầm giọng.

“Thế anh Thanh này, bọn em có thể đến Hoa Hạ tìm anh không?”

Cẩu Tử im lặng một lúc rồi hỏi tiếp.

“Không được”, Trần Thanh đáp chắc nịch: “Tôi đã rời đội rồi, các cậu đừng đến tìm tôi nữa, đừng ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi, ai mà đến là tôi đánh gãy chân”.

Trần Thanh không muốn loanh quanh mãi chuyện này nữa, anh cúp điện thoại luôn, cúp xong bèn thuận tay tắt luôn nguồn.

Cúp điện thoại xong, Trần Thanh châm cho mình một điếu thuốc.

Trần Thanh thở ra một vòng khói thuốc rồi chìm vào suy nghĩ.

Anh chấp hành nhiệm vụ bên ngoài rất nhiều lần, anh đã lôi kéo không ít cao thủ trên thế giới, hợp thành một tổ chức tên là Huyết Lang.

Từ sau khi thành lập, tổ chức Huyết Lang chưa bao giờ thất bại một nhiệm vụ nào, đồng thời cũng là tổ chức ngầm trên toàn thế giới, được công nhận là tổ chức mạnh nhất, Trần Thanh là con dê đầu đàn của Huyết Lang, khiến không ít người nghe thôi đã sợ.

Đương nhiên những chuyện đó đều đã là quá khứ với Trần Thanh rồi.

Trong thời gian dưỡng thương này, Trần Thanh nhận ra mình thích cuộc sống bình yên thế này hơn, anh đã chán ngấy cuộc sống ngày trước rồi.

Trần Thanh hút hết điếu rồi dập tắt tàn thuốc, sau đó anh vừa cười vừa nói: “Cuộc sống bình yên vẫn tốt hơn, chuyện ngày xưa cứ để tất cả trôi theo gió là được”,

Trần Thanh không nghĩ về chuyện ngày xưa nữa.

Anh lúc này đang ngồi khoanh chân, bắt đầu luyện công.

Từ khi bắt đầu ghi nhớ được, Trần Thanh đã luyện bộ công pháp không tên này rồi. Bộ công pháp không tên này có rất nhiều chỗ thần kỳ, Trần Thanh có thể trở nên mạnh như thế này đều là do nó cả.

“Nói theo lời ông già thì là mình đã đạt đến giai đoạn sau của Hậu Thiên võ giả, nếu vượt qua được cấp này thì có thể đạt đến cảnh giới Tiên Thiên võ giả rồi”.

Trần Thanh lẩm bẩm nói: “Chỉ là, mình đã dừng ở cấp này gần hai năm rồi, lúc nào mới có thể vượt lên đến cảnh giới Tiên Thiên võ giả nhỉ?”

Trần Thanh nói xong, anh bắt đầu vận công tu luyện.

Rạng sáng.

Khi ánh nắng đầu tiên rọi lên người Trần Thanh, người anh tỏa ra chút khói tím lờ mờ.

Lúc này Trần Thanh đang trong giai đoạn thu công, cảm nhận được hơi ấm của ánh nắng, anh bất giác thấy mừng. Trần Thanh lúc này cảm nhận được nhiệt lượng của ánh nắng đang xối lên người anh.

“Chẳng lẽ đây chính là khói tím đằng đông trong truyền thuyết?”

Trần Thanh thầm nghĩ.

Lúc này toàn thân anh đang không ngừng hấp thụ năng lượng đó, Trần Thanh cũng không dám dừng lại, một lần nữa vận khí luyện công. Chẳng bao lâu sau, khói tím trên người Trần Thanh từ từ bị hút sạch.

Khói tím tan rồi, Trần Thanh bật dậy, lúc này anh cảm thấy cơ thể vô cùng khoan khoái, như đang tràn trề luồng sức mạnh vô tận.

Hơn nữa Trần Thanh còn có cảm giác như đang hòa chung thành một thể với thế giới.

Trần Thanh vung vài nắm đấm, anh cảm thấy mình tràn trề sinh lực.

“Đây chính là cảnh giới của Tiên Thiên võ giả à?”

Trần Thanh phấn khích nói.

Trần Thanh vừa nói vừa không nhịn được mà lao vọt lên.

Đối diện khu biệt thự là một ngọn núi, anh hớn hở chạy qua qua chạy lại trong rừng cây, chừng nửa tiếng đồng hồ sau, Trần Thanh hớn hở quá mức mới dừng lại.

“Thực sự không ngờ được mình lại vượt lên cảnh giới Tiên Thiên võ giả như thế này”,

Khi Trần Thanh xuống núi, anh vẫn không nhịn được mà phấn khích nói: “Xem ra ông già đó nói đúng, cơ duyên mà đến thì mình sẽ vượt qua được ngay”.

Trần Thanh cảm giác toàn thân tràn đầy sức mạnh, chẳn mấy chốc đã đến công viên dưới chân núi.

Xuống núi rồi, anh tìm một nơi ngồi nghỉ chân.

Ngồi chưa được bao lâu, anh chú ý vào ông cụ đang luyện võ ở một phía trong công viên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK