• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 466: Chấn động
Ông ta còn muốn giới thiệu cháu gái mình cho Trần Thanh, dù sao Trần Thanh cũng tài giỏi như vậy, ông ta không muốn bỏ lỡ, mà biện pháp tốt nhất đương nhiên sẽ là liên hôn.
Đáng tiếc bây giờ ý định này của ông ta đã hoàn toàn bị phá sản.
“Cảm ơn lời khen của ông Hạ, vậy tôi đi tìm bọn họ trước”, bây giờ Trần Thanh sốt ruột đi tìm Nam Cung Yến để giải thích cho rõ ràng, đương nhiên không muốn đứng nói chuyện với đám người này.
“Được rồi, đám người trẻ tuổi các cậu tự mình chơi đi, sau này nhớ quay lại tìm tôi, có lẽ tư liệu sẽ nhanh chóng điều tra được”, Hạ Thanh Minh cũng không nóng lòng muốn tâm sự với Trần Thanh, mà là để cho anh đi trước.
“Được”, Trần Thanh gật đầu, sau đó nhanh chóng chạy về phía sân sau.
Đám người Tật Phong cũng không thân với ông Hạ, đương nhiên cũng không ở lại phòng khách, mà là nhanh chóng đi theo Trần Thanh tới sân sau.
“Tên nhóc Trần Thanh này đúng là một kỳ tài hiếm có, nếu không phải cậu ta đã kết hôn, tôi còn muốn gả cháu gái cho thằng nhóc này đấy”, nhìn bóng dáng rời đi của Trần Thanh, Hạ Thanh Minh bất đắc dĩ nói.
“Đây là ông đang tự đi vào ngõ cụt rồi, tuy rằng chế độ bây giờ là một vợ một chồng, nhưng có cường giả nào bên người không có vài người phụ nữ không? Luật pháp trên đời này chỉ áp dụng cho người thường, đối với loại cường giả này, không thể quản chế được”, gương mặt Quý Vân Hải bên cạnh tràn đầy ý cười, ông ta nhìn Hạ Thanh Minh nói.
“Ý của ông là…”, nghe được lời của Quý Vân Hải, hai mắt Hạ Thanh Minh lập tức sáng ngời.
“Nhưng ông nhất định phải nhớ kỹ, phải chú ý tới cường độ, tuyệt đối đừng khiến cậu ta phản cảm”, Quý Vân Hải biết người bạn già này của mình chắc chắn sẽ biết làm thế nào, nhưng ông ta vẫn muốn mở miệng nhắc nhở vài câu.
“Yên tâm”, Hạ Thanh Minh cười tới không khép miệng lại được, nếu như cho ông ta biết bên người Trần Thanh có vài người phụ nữ không thua kém cháu gái ông ta là bao, chẳng qua đám người đó không có dấu hiệu cho thấy có thể làm lung lay tình cảm của Trần Thanh thì không biết ông ta sẽ nghĩ thế nào.
Trần Thanh đem theo đám người Tật Phong đi tới chỗ vườn hoa ở sân sau vừa lúc nhìn thấy mấy người phụ nữ đang nói ríu rít không ngừng.
Đương nhiên, người nói nhiều nhất trong đám người đó chính là chị họ của Nam Cung Yến, Triệu Diễm Linh, lúc này Triệu Diễm không khác hóa thân của chính nghĩa là bao, qua miệng của cô ta, hình tượng Trần Thanh cực kỳ thối nát.
Tuyên Hoàng ở bên cạnh nghe tới trợn cả mắt, hầm hừ nhìn Triệu Diễm Linh, rất muốn mở miệng phản bác nhưng lại không biết phải biện hộ thế nào.
Hạ Hiểu Vũ cũng không hiểu rõ Trần Thanh, cho nên cũng chỉ đứng nghe ở bên cạnh, chẳng qua lấy chỉ số thông minh của cô ta, Triệu Diễm Linh này chắc chắn đang làm mưa làm gió, chỉ muốn thế giới đại loạn mới tốt.
Cho nên đối với lời của Triệu Diễm Linh, cô ta cũng chỉ nghe cho vui, không hề tin tưởng lời cô ta nói.
“Cung Yến, em tỉnh táo lại đi, Trần Thanh không phải là người em có thể gửi gắm cả đời, nhân lúc em còn trẻ, còn chưa làm tới bước cuối cùng kia, nhanh chóng ly hôn đi, như vậy tốt biết bao”, Triệu Diễm Linh bày ra bộ dạng tận tình khuyên bảo, không ngừng khuyên Nam Cung Yến.
“Cô Triệu này, hình như đây là chuyện của chị Cung Yến với anh rể tôi đúng không, có phải là cô quản nhiều quá không”, cuối cùng Tuyên Hoàng cũng không nhịn được, mở miệng phản bác.
“Nhóc con, tuy rằng tôi không biết cô là người nào, nhưng tôi chính là chị họ của Nam Cung Yến, là chị họ ruột, tôi còn có thể hại em ấy được à? Tôi đây là muốn tốt cho em ấy, cô thì biết cái gì?”, họng súng của Triệu Diễm Linh nhằm về phía Tuyên Hoàng, lời nói ra khiến Tuyên Hoàng cứng miệng không trả lời được.
Trong lòng Tuyên Hoàng và Hạ Hiểu Vũ khẽ động, bởi vì bọn họ nghe được một tin tức mấu chốt.
Đó chính là tuy rằng Trần Thanh và Nam Cung Yến là vợ chồng, nhưng lại chưa từng làm chuyện vợ chồng.
“Cô Triệu, tôi muốn hỏi một chút, cô chỉ có một tấm ảnh làm căn cứ, chẳng lẽ cô nhìn thấy anh ấy đi vào trong đó làm gì rồi à? Có lẽ đây chỉ là hiểu lầm thôi”, Hạ Hiểu Vũ ở bên cạnh đã sớm ngứa mắt với Trần Triệu Linh, nhìn thấy Tuyên Hoàng mở miệng, cô ta cũng mở miệng chất vấn.
“Tôi nói này, hai người các cô cũng đã nhìn thấy ảnh mà tôi chụp, chuyện này còn chưa rõ sao? Hơn nữa, nơi bẩn thỉu như vậy, sao tôi có thể đi vào, chỉ cần nhìn thấy nơi đó thôi tôi cũng thấy ghê tởm rồi”, Triệu Diễm Linh bày ra bộ dạng ghét bỏ, kiêu ngạo nói.
Nam Cung Yến bên cạnh lại ủ rũ hơn một chút, rõ ràng chuyện này đả kích cô quá lớn.
Phải biết khoảng thời gian này cảm tình giữa cô và Trận Thanh liên tục tiến triển, trong lòng cô đã hoàn toàn chấp nhận Trần Thanh, thế nhưng cô lại không nghĩ tới, vào thời điểm như vậy thế mà Trần Thanh lại làm ra chuyện như thế.
Bấy giờ cô đột nhiên nhớ tới lời mà Julia đã từng nói với cô, cô đã kết hôn với Trần Thanh, thế nhưng cho tới bây giờ hai người vẫn chưa làm chuyện vợ chồng.
Người đàn ông bình thường làm sao có thể nhịn được!
Nhưng cho dù là như thế, Trần Thanh làm sao có thể tới chỗ đó tìm phụ nữ được chứ.
Càng nghĩ Nam Cung Yến càng tức giận, cô không chỉ tức giận với Trần Thanh, mà còn tức giận với cả chính mình.
Sao bản thân mình lại thất bại như vậy? Rõ ràng đã là vợ chồng với Trần Thanh, sao lại không dám làm tới bước cuối cùng kia với anh chứ?
“Triệu Diễm Linh, vậy mà cô còn dám tới, xem ra bài học lần trước cô vẫn còn cảm thấy không đủ”, vào lúc đám người Nam Cung Yến đang đau đầu suy đoán, giọng nói của Trần Thanh đột nhiên truyền đến.
Triễu Diễm Linh cực kỳ sợ Trần Thanh, nghe được giọng nói của Trần Thanh, cả người Triệu Diễm Linh lập tức run lên, suýt chút nữa quỳ rạp xuống đất.
Mà phản ứng của ba người phụ nữ còn lại cũng không giống nhau, Nam Cung Yến ngơ ngác nhìn về phía Trần Thanh, trong ánh mắt còn mang theo chút ấm ức.
Không phải chỉ là em sợ hãi thôi sao, chẳng lẽ như vậy anh lập tức đi tìm người phụ nữ khác ư?
Ánh mắt hai người Hạ Hiểu Vũ và Tuyên Hoàng nhìn về phía Trần Thanh lại có hơi phức tạp, tuy rằng bọn họ cũng không tin Trần Thanh sẽ làm ra loại chuyện này, nhưng sự thật lại rành rành trước mắt, bọn họ không thể không tin.
“Vợ yêu, xin lỗi em, để em chịu ấm ức rồi, nếu như em đồng ý tin tưởng anh, vậy thì anh sẽ lập tức giải thích cho em nghe”, Trần Thanh làm rõ thái độ của mình, bất kể thế nào, để cho vợ của mình chịu ấm ức, vậy chính là do anh không đúng.
Vì sao anh phải tự mình đi vào cơ chứ?
Vì sao không cẩn thận một chút, khiến cho người phụ nữ ngu ngốc như Trần Triệu Linh nắm được chứng cứ vu hại anh.
“Được, em tin anh, anh hãy cho em một lời giải thích đi”, Nam Cung Yến lau nước mắt nơi khóe mắt, gương mặt mang theo sự chờ đợi.
Thật ra cô vẫn luôn hy vọng Trần Thanh có thể cho cô một lời giải thích, cho dù lời nói đó là lời nói dối đi chăng nữa.
“Được, em tới đây”, Trần Thanh không giải thích với Nam Cung Yến ở chỗ này, dù sao chuyện này có quan hệ với đám anh em của anh, anh không muốn để cho người khác biết.
Có lẽ hôm nay là một cơ hội tốt.
Thân phận ở thế giới hắc ám của anh, cứ nói thẳng cho Nam Cung Yến biết thôi.
Dù sao người phụ nữ có tố chất thần kinh Julia kia cũng biết thân phận của anh, cô ta cũng là một trái bom hẹn giờ.
Chờ tới ngày để Julia bật kíp nổ, chi bằng nhân cơ hội này nói hết mọi chuyện ra.
Chương 467: Đây là chuyện bí mật
"Này, hai người làm như vậy có phải không tốt lắm không, có gì muốn giải thích mà không thể nói trước mặt chúng tôi chứ?”, Tuyên Hoàng nhìn thấy hai người bọn họ muốn đi, lập tức có chút không vui nói.
Thật ra cô ta cũng rất muốn biết vì sao Trần Thanh lại đi đến nơi đó?
Đáp án sắp được biết đột nhiên lại bị người ta che đi không nói cho nghe, quả thực không thể chấp nhận nổi.
Hạ Hiểu Vũ cũng có thái độ tương tự, chỉ hận không thể lập tức biết vì sao Trần Thanh lại muốn đến nơi đó?
"Con nít con nôi, tò mò như vậy làm gì?”, Trần Thanh tức giận nói, sau đó nhanh chóng dẫn Nam Cung Yến đi về phía sâu trong vườn hoa.
Cái vườn hoa này của nhà họ Hạ đúng là rất lớn, quả thật chính là Ngự Hoa Viên, hương hoa tỏa ra bốn phía, những bông hoa không nở vào mùa này, cũng nở rộ xinh đẹp ở đây.
Trần Thanh dẫn Nam Cung Yến đi đến trước một cái ghế đá ở sâu trong vườn hoa, hai người cùng ngồi xuống ghế.
"Nói đi!”, sắc mặt Nam Cung Yến vẫn không tốt lắm, giọng điệu khi nói chuyện rất khó chịu.
"Vợ, thật ra bọn anh là…”, lúc này Trần Thanh kể cho Nam Cung Yến nghe về chuyện lúc trước anh cùng đám người Tật Phong kia lăn lộn trong thế giới ngầm.
Anh cũng không gấp gáp giải thích, bởi vì anh biết, dù cho có giải thích rõ ràng Nam Cung Yến cũng sẽ không hoàn toàn tin tưởng.
Ngay từ đầu, tâm trạng của Nam Cung Yến còn có chút khó chịu, nhưng dần dần, lực chú ý của cô đã bắt đầu tập trung ở câu chuyện mà Trần Thanh kể.
Khi thì lo lắng cho hoàn cảnh nguy hiểm của Trần Thanh, khi thì vui vẻ bởi vì bọn họ giành thắng lợi.
"Còn gì nữa không? Em còn muốn nghe!”,Trần Thanh chỉ tùy tiện kể vài chuyện về việc đám người Huyết Lang bọn họ ở trong thế giới ngầm, cũng không kể hết toàn bộ, cho nên Nam Cung Yến vẫn còn chưa hết tò mò.
"Còn có rất nhiều, nếu muốn kể xong toàn bộ thì chỉ sợ nói ba ngày ba đêm cũng không hết”, Trần Thanh bất đắc dĩ nói.
"Được thôi! Năm người trong câu chuyện kia chính là các anh đúng không”, Nam Cung Yến cực kì thông minh, trước tiên nghĩ đến bốn người đi cùng với anh, bộ dạng đặc thù của bọn họ rất phù hợp với những người trong câu chuyện của Trần Thanh kể.
"Không sai, anh chính là Huyết Lang”, mặc dù Trần Thanh đã sớm muốn nói thẳng với Nam Cung Yến, nhưng tới khi kể cho cô nghe xong, tâm trạng của Trần Thanh lại thấp thỏm không yên.
Bởi vì chuyện này đối với một cô gái bình thường thì quá máu me, mặc dù Trần Thanh tự nhận là những năm gần đây anh chưa từng làm chuyện có lỗi với lương tâm, nhưng mà câu chuyện này vẫn máu me như cũ, anh sợ Nam Cung Yến không chấp nhận được.
"Thật sao? Sao anh không nói với em sớm hơn?”, mắt Nam Cung Yến đột nhiên sáng lên, sau đó kích động nói.
"Anh sợ em không chấp nhận được một người dính đầy máu tanh như anh, vậy bây giờ em có chấp nhận anh không?”, vẻ mặt Trần Thanh thấp thỏm nói.
"Em... Không chấp nhận”, vẻ mặt Nam Cung Yến rất nghiêm túc, cô nói thẳng.
Nghe thấy lời của Nam Cung Yến, Trần Thanh lập tức cảm giác trong lòng đau đớn, sắc mặt cũng biến thành xám trắng.
Anh sớm nên nghĩ đến kết quả này mới đúng, thế mà anh còn ngây thơ cho rằng Nam Cung Yến không phải cô gái bình thường, quả nhiên vẫn như thế.
"Bởi vì không phải em cảm thấy tay anh dính đầy máu tươi, mà là anh chiến đấu vì chính nghĩa. Anh như vậy lại càng khiến hình tượng của anh trong lòng em cao lớn hơn, chứ không phải tà ác. Cho nên, em sẽ không tiếp nhận một Trần Thanh hai tay đầy máu, mà là chấp nhận anh trong con người tràn ngập chính nghĩa”, Nam Cung Yến nhìn thấy vẻ mặt của Trần Thanh, nhanh chóng nói.
"Em làm anh sợ muốn chết, anh còn tưởng rằng em cảm thấy anh quá máu me, quá tà ác chứ”, Trần Thanh lập tức thở dài một hơi, sau đó vui vẻ nói.
"Thế nhưng, nói nhiều như vậy, nhưng chuyện này có liên quan gì với việc anh tới chỗ kia không?”, lời nói của Nam Cung Yến rất sắc bén.
"Anh lập tức giải thích về chuyện này đây”, Trần Thanh không nghĩ tới Nam Cung Yến lại chấp nhất như vậy, cho nên anh nhanh chóng nói về chuyện đã xảy ra hôm nay.
Sau khi nghe Trần Thanh nói xong, trong lòng Nam Cung Yến đã tin tưởng, thật ra lúc trước khi Triệu Diễm Linh tới, cô đã sớm biết, chỉ sợ cô chị họ này của mình lại muốn gây sự.
Thế nhưng cô lại không nghĩ tới, thế mà Triệu Diễm Linh lại mang đến tin tức như vậy, mặc dù cô hoàn toàn không tin lời mà cô ta nói, nhưng tới lúc Triệu Diễm Linh bày hết chứng cứ ở trước mặt cô, cô không thể không tin được nữa.
Lại thêm Triệu Diễm Linh không ngừng nói trước kia Trần Thanh xấu xa như thế nào, chuyện này lại càng khiến tâm trạng của cô thêm bực bội.
Cho nên, lúc đối mặt với Trần Thanh, sắc mặt của cô không hề tốt, mãi đến khi anh giải thích xong, mà kết quả của lời giải thích này cô còn có thể chấp nhận được.
"Vợ yêu, em có thể tha thứ cho anh không?”, vẻ mặt Trần Thanh thấp thỏm nhìn về phía Nam Cung Yến.
"Tại sao em lại phải tha thứ cho anh?”, vẻ mặt Nam Cung Yến nghiêm túc, sau đó nói: "Anh cũng không có lỗi gì, tại sao em lại phải tha thứ cho anh”.
"Vợ à, chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng được không, em cứ thở mạnh như vậy, khiến anh suýt không thở nổi”, nghe thấy Nam Cung Yến nói như vậy, Trần Thanh lập tức thở dài một hơi, trên mặt lộ ra một nụ cười vui vẻ.
"Anh mau nói cho em nghe chuyện về các anh khi ở trong thế giới ngầm đi”, Nam Cung Yến cũng không đùa Trần Thanh nữa, mặt mũi cô tràn đầy hiếu kì hỏi lần nữa.
"Đã nói chuyện này hơn một tiếng rồi, chúng ta mà còn không ra ngoài, thì có khi bọn họ lại phải đi tìm chúng ta nữa đó”, Trần Thanh nhìn thời gian một chút, bất đắc dĩ nói.
"Có phải anh chê em phiền hay không? Không muốn nói với em nữa à?”, Nam Cung Yến quét mắt qua, tức giận nói.
"Ha ha, vợ à, nếu như em thật sự muốn nghe, đêm nay chúng ta có thể nói chuyện trắng đêm, anh hứa sẽ kể những chuyện vô cùng đặc sắc”, Trần Thanh ném cho Nam Cung Yến một ánh mắt đầy quyến rũ, trong lòng lập tức nổi hứng trêu đùa nói.
"Được thôi", Nam Cung Yến vừa nói xong, đột nhiên ý thức được Trần Thanh đang đùa giỡn mình, gương mặt cô lập tức đỏ lên, sau đó tỏ vẻ hờn dỗi, thở phì phò đấm nhẹ Trần Thanh mấy cái.
Hai người lại bắt đầu trêu đùa nhau trong vườn hoa, đám người kia đã sớm không chờ nổi bèn đi tìm bọn họ, kết quả, lại thấy được hình ảnh hai người đang đùa giỡn.
"Tôi bảo này, hai người cũng thật quá đáng, chúng tôi ở bên ngoài khổ sở đợi một giờ, hai ngươi thì hay rồi, thế mà lại làm ầm ĩ ở chỗ này”, Tuyên Hoàng nhìn thấy hai người Trần Thanh đùa giỡn ở nơi đó, lập tức buồn bực nói.
"Không sai, hai người quá đáng thật, nếu như hai người không nói chuyện vừa nói với nhau cho chúng tôi biết, chúng tôi sẽ không tha thứ cho hai người đâu”, Hạ Hiểu Vũ quen biết Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng chưa đến nửa này cũng cười trêu đùa.
"Tôi lại không nói cho các người đó, đây là chuyện bí mật”, Nam Cung Yến tự nhiên biết những lời kia của Trần Thanh quá mức dọa người, hơn nữa cô cũng không muốn cho người khác biết.
"Được, thế mà lại không nói cho chúng tôi, cào cô ấy”, Tuyên Hoàng nghe xong trực tiếp chạy lên đuổi theo Nam Cung Yến, mà Hạ Hiểu Vũ cũng gia nhập vào trong hàng ngũ này, ba cô gái đùa giỡn trong hoa viên, giống như là ba con hồ điệp xinh đẹp nô đùa, quả thật quá đẹp.
Nhìn ba người đang đùa giỡn, trong mắt Trần Thanh lập tức lộ ra ý cười, anh nhất định phải bảo vệ phần hạnh phúc này, tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào đến phá hoại.
Chương 468: Quân tử báo thù mười năm không muộn
“Triệu Diễm Linh đâu?”, Trần Thanh nhìn người ở chỗ này, lập tức tò mò hỏi.
"Lúc bọn em ở bên ngoài, cô ta lấy cớ đi toilet, sau đó không trở lại nữa”, Cẩu Tử lắc đầu nói.
"Đi toilet gì chứ, theo tôi thấy là trốn rồi”, Tật Phong lập tức khó chịu nói.
Bọn họ vừa mới biết là người phụ nữ kia ở phía sau gây sự, nếu không đại ca cũng không phải khổ cực chạy đến để giải thích như vậy, cho nên, bọn họ không có chút hảo cảm nào đối với Triệu Diễm Linh cho dù Triệu Diễm Linh là chị họ của Nam Cung Yến đi chăng nữa.
"CậuTrần, ông chủ của chúng tôi bảo tin tức tới rồi, bảo ngài đi ra sảnh ngoài một chuyến”, chính vào lúc này, bên ngoài có một người đàn ông trung niên đi tới, cung kính nói với Trần Thanh.
"Mọi người ở chỗ này chơi đi, tôi đi trước một chuyến”, đợi đến khi các cô gái dừng lại, Trần Thanh nhanh chóng mở miệng nói ra.
"Được, anh đi đi”, mặc dù Nam Cung Yến không biết là tin tức gì, nhưng cô nghĩ tới chuyện này rất quan trọng với Trần Thanh cho nên cũng không ngăn cản.
Sau đó Trần Thanh dẫn đám người Tật Phong đi tới phòng tiếp khách ở phía trước, mà lúc này Hạ Thanh Minh và Qúy Vân Hải đã ngồi trong đại sảnh từ lâu.
"Ông Hạ, ông Quý”, Trần Thanh đi lên trước, chào hỏi bọn họ một câu.
"Tên nhóc Trần Thanh à, ngồi đi, đây là danh sách các thế lực tham gia vây quét, mà người tuyên bố treo giải cũng tra được, tài liệu cặn kẽ đều ở bên trong”, lúc này Hạ Thanh Minh đưa một tập tài liệu cho Trần Thanh.
"Được rồi”, nghe đến đó, trong mắt Trần Thanh lập tức hiện lên một tia hung ác, sau đó nhận lấy túi tài liệu kia, cẩn thận xem xét.
Đám người Tật Phong cũng bước lên trước vài bước, ngược lại bọn họ cũng muốn xem xem, là thế lực gì chạy tới đánh lén bọn họ?
"Thiết Minh, Lôi Hình hội, Hưng Hân xã. Ba thế lực chủ đạo, còn có một số thế lực nhỏ, làm tốt lắm”, nhìn những thế lực này, sát ý trong mắt Trần Thanh lan rộng, hận không thể lập tức xông lên để xả giận.
"Đại ca, những người này là hướng về phía bọn em, cứ để tự bọn em giải quyết là được”, Tật Phong nhìn những người khác một chút, sau đó kiên định nói.
Chuyện này đối với chức nghiệp của bọn họ mà nói chính là sự sỉ nhục, bị người đuổi theo thời gian dài như vậy, còn suýt chút nữa bị giết, bọn họ đã sớm một bụng tức.
"Tự mình giải quyết?”, nghe thấy lời của Tật Phong, Trần Thanh lập tức nhíu mày, nhìn qua ba người Ưng Chuẩn bọn họ một cái, ba người ánh mắt như một, hiển nhiên bọn họ đã sớm thương lượng xong.
"Quân tử báo thù mười năm không muộn, chúng ta không nóng nảy, nỗi sỉ nhục lớn như vậy, bọn em muốn tự mình rửa sạch”, bốn người bọn họ cùng gật đầu, vô cùng khẳng định nói.
“Được, nếu như các cậu đã quyết định như thế, vậy tôi ủng hộ các cậu”, Trần Thanh gật đầu, anh hiểu rất rõ tính tình của đám anh em này, nếu như mình báo thù giúp bọn họ, có lẽ trên mặt bọn họ không nói, nhưng nhất định trong lòng sẽ rất khó chịu.
Anh cũng không muốn xa cách gì với đám anh em của mình, nếu bọn họ đã có ý định này, vậy thì ủng hộ bọn họ thôi.
"Mấy người này, tôi muốn nói một câu”, Hạ Thanh Minh và Qúy Vân Hải đương nhiên nghe thấy cuộc trò chuyện giữa bọn họ, mặc dù không biết thực lực của mấy người này thế nào, nhưng với sự hiểu biết của bọn họ về ba thế lực này, chỉ sợ không dễ dàng báo thù.
"Mặc dù ông già này cũng không biết thực lực của các vị thế nào, nhưng mà ba thế lực này đều không đơn giản, bọn họ khống thế ba thành phố lớn ở Giang Bắc thị, cải tạo thành phố đó trở nên cứng rắn không dễ chọc giống như thùng sắt vậy. Bình thường đắc tội với ba thế lực lớn này, đều không có kết cục tốt đẹp gì”, vẻ mặt Hạ Thanh Minh nặng nề nói.
"Yên tâm đi, ông Hạ, chúng tôi cũng sẽ không xúc động, chờ đến khi tự nhận là có thực lực thì mới ra tay”, Tật Phong cung kính nói, bọn họ là những thợ săn có kiên nhẫn, không thể nào làm chuyện lấy trứng chọi đá.
"Ông Hạ, có điều tra rõ ràng là ai ban bố treo thưởng truy sát hay không?”, thật ra điều mà Trần Thanh để ý hơn cả là ai đứng phía sau màn chắn ra tay, dù sao ba thế lực này cùng lắm là khiến con đao đâm sâu hơn, mà người cầm đao chân chính lại là người đứng phía sau.
"Cái này... Thật xin lỗi, chuyện treo thưởng được tuyên bố ở trang web thế giới ngầm Hoa Hạ, Ám Võng, chúng tôi không có năng lực điều tra rõ ”, Hạ Thanh Minh có chút ngượng ngùng nói.
"Ám Võng sao?”, nghe thấy mấy chữ quen thuộc này, Trần Thanh lập tức sửng sốt một chút, bọn Tật Phong cũng ngây ngẩn cả người.
Dù sao, Ám Võng kia của bọn họ và Ám Võng này không biết có phải là cùng một cái không.
"Chờ một chút”, Hạ Thanh Minh thấy bọn Trần Thanh ngây người, còn tưởng rằng bọn họ không biết Ám Võng, cho nên nhanh chóng bảo người đưa máy tính đến.
Có điều, làm một người già như ông Ha, thao tác trên máy tính rất chậm, gõ tới bàn phím cũng sắp hỏng rồi, nếu không phải ông Hạ là trưởng bối thì anh đã sớm xông lên thao tác thay.
"Đây chính là Ám Võng”, Hạ Thanh Minh còn tưởng rằng mình rất tuyệt, điều tra được Ám Vọng, sau đó bày ra vẻ mặt đắc ý, cuối cùng cũng có thứ mà đứa nhóc này không biết.
Nhìn thấy động tác của Hạ Thanh Minh, ngược lại đám người Trần Thanh quả thật có ngơ ngác, bởi vì thao tác khi vào trang web Ám Võng này cũng không khác là bao, đều là thông qua trang web thứ ba truy cập vào, từ một trang web nhỏ truy cập vào.
Đợi đến khi tiến vào giao diện, bọn Trần Thanh lập tức phát hiện, Ám Võng của Hoa Hạ giống với Ám Võng của thế giới ngầm, nói cách khác, tài khoản của bọn họ cũng có thể đăng nhập.
"Hắc Tử, cậu đi xem thử”, lúc này Trần Thanh bảo Hắc Kiện tra một chút.
Nghe thấy Trần Thanh nói, Hắc Kiện lập tức buồn bực, tên của mình mà, sao lại dễ dàng để cho người ta họi thành Hắc Tử được chứ?
Có điều Hắc Kiện cũng không quan tâm cái này, lập tức nhận lấy máy tính, bắt đầu thao tác.
Vốn dĩ Hạ Thanh Minh còn có chút đắc ý, thế nhưng chờ tới khi ông ta nhìn thấy thao tác thành thạo của Hắc Kiện, lập tức đen mặt.
Ông ta có được coi là nghịch đại đao trước mặt Quan công không?
"Đại ca, quả thật không thể tìm thấy người treo giải trên Ám Võng này là ai”,sau khi thao tác một phen, Hắc Kiện lắc đầu, khẳng định trình độ của người lập trình thành lập Ám Võng này ở trên cậu ta, nếu không thì chắc chắn cậu ta có thể xâm nhập sâu hơn.
Đương nhiên, nếu như cho cậu ta thời gian, lại cộng thêm thiết bị cao cấp, nhất định cậu ta có thể phá được, nhưng khẳng định hiện tại không được.
"Vậy thì thôi, để tôi đi tra”, Trần Thanh đột nhiên nghĩ đến mấy người Long Tổ đó còn thiếu trị liệu lần cuối cùng, có lẽ hỏi bọn họ một chút, xem có thể tra được thứ gì hay không.
"Cảm ơn ông Hạ, tôi phải đi ra ngoài một chuyến, trước tiên sẽ để bọn họ ở chỗ này quấy rầy một đoạn thời gian, không biết có làm phiền không?”, Trần Thanh quay đầu hỏi Hạ Thanh Minh.
"Đương nhiên không thành vấn đề, ở bao lâu cũng được”, Hạ Thanh Minh lại cười, hiển nhiên rất vui vẻ vì Trần Thanh chịu tín nhiệm ông ta.
Qúy Vân Hải ở bên cạnh bất đắc dĩ lắc đầu, nhà họ Quý của mình trải qua sự kiện lần này, còn muốn khôi phục thực lực như trong quá khứ, chỉ sợ càng khó hơn, thế nhưng người bạn già này lại dựa vào Trần Thanh, chỉ sợ về sau thực lực của nhà họ Hạ sẽ nâng cao một bước.
Đây là thời vận, không có cách nào khác.
Sau đó Hạ Thanh Minh bảo Hạ Hiểu Vũ sắp xếp chỗ ở giúp bọn Trần Thanh, chờ đến khi sắp xếp xong xuôi, Trần Thanh một mực đòi truyền thụ các phương pháp tu luyện cho bốn người.
Đợi sau khi cả bốn người đều có thể vận chuyển linh lực một vòng, lúc này Trần Thanh mới rời khỏi nhà họ Hạ, đi về phía căn cứ của Long Tổ.
Chương 469: Trải qua vô số đợt huấn luyện
Sau khi đến căn cứ của Long Tổ, Trần Thanh đặc biệt ngửi thấy một mùi máu tanh nhàn nhạt trong không khí, khiến anh khẽ nhíu mày.
Anh lập tức gọi điện cho Phạm Thanh Thanh, nhưng đổ chuông rất lâu mà không có ai bắt máy.
Trần Thanh bèn cất điện thoại đi, lập tức bước lên lầu.
Lúc sắp tới tầng lầu của bọn họ thì mùi máu tanh càng lúc càng nồng hơn, khiến cho Trần Thanh đề cao cảnh giác, mắt xuyên thấu lập tức quét ra, bao phủ cả gian phòng của Long Tổ.
Trong lòng anh khẽ run lên, bởi vì cả gian phòng của Long Tổ vô cùng hỗn loạn, khắp nơi đều là vết máu, trong đại sảnh, chú Vinh nằm trên vũng máu, còn đám ba người Phạm Thanh Thanh thì không thấy tăm hơi.
“Chú Vinh, ông sao rồi?”, mặc dù Trần Thanh không muốn dính líu đến mấy chuyện này, nhưng gặp phải tình huống này cũng không thể làm ngơ, Trần Thanh đạp cửa xông vào.
“Cậu... cậu Trần, e là tôi không xong rồi. Cứu ba người họ, ba người họ đã bị bắt đi rồi”, khi chú Vinh, người chỉ còn lại chút hơi thở cuối cùng nhìn thấy Trần Thanh thì trong mắt dấy lên một tia hy vọng, gắng sức nói.
“Ông khoan hẳn nói, để tôi giúp ông chữa trị”, Trần Thanh không cho phép bất cứ một người nào còn đang còn thở hổn hển chết ở trước mặt mình, cho dù kinh mạch của chú Vinh đã đứt và bị nội thương rất nghiêm trọng.
Mặc dù chú Vinh rất muốn Trần Thanh đừng bận tâm đến mình, nhưng nhìn thấy vẻ nghiêm túc của anh, ông ấy cũng không nói gì thêm.
Không lâu sau, chú Vinh liền cảm thấy bên trong cơ thể có một luồng khí rất ấm áp, nội tạng trong cơ thể vốn vô cùng đau rát, nhưng lúc này lại thấy vô cùng ấm áp và dễ chịu hẳn ra.
“Lát nữa sẽ hơi đau, ông cố chịu đựng một chút”, sau khi Trần Thanh phục hồi xong nội tạng của ông ấy thì chuẩn bị bắt đầu chữa trị đến kinh mạch.
Nhưng việc chữa trị kinh mạch khác với nội tạng, kinh mạch đã bị đứt, để hồi phục lại nó chắc chắn sẽ vô cùng đau đớn.
“Được, không sao cả”, nghe Trần Thanh nói vậy, chú Vinh liền gật đầu, lúc này nội tạng đã không còn đau nữa, không ngờ y thuật của Trần Thanh lại lợi hại đến như vậy.
“Xì...”
Trong lúc ông ấy đang nghĩ lung tung thì một cơn đau tê tái từ trong kinh mạch truyền đến, cho dù đã hạ quyết tâm nhưng cũng không tránh khỏi hít sâu một hơi.
Nhưng ông ấy vẫn cắn răng chịu đựng, nếu không phải là thành viên của Long Tổ, đã trải qua vô số đợt huấn luyện, các loại huấn luyện chống đau này cũng đã được luyện qua, e là ông ấy đã không chịu nổi rồi.
Quả nhiên như Trần Thanh đã nghĩ, sau khi mắt xuyên thấu của anh tiến hóa thành màu xanh thì hiệu quả chữa bệnh trở nên mạnh hơn.
Chưa đầy hai phút, anh đã có thể phục hồi hoàn toàn lại kinh mạch đã bị đứt.
“Được rồi, xem thử như thế nào?”, Trần Thanh bỏ tay ra, sau đó đứng dậy nói.
Nghe những gì Trần Thanh nói, chú Vinh không khỏi sửng sốt, không ngờ anh lại có thể chữa trị khỏi cho mình trong thời gian ngắn như vậy.
Ngay lập tức, chú Vinh cảm nhận được cơ thể mình ngoài việc còn khá yếu ra, ông ấy hoàn toàn không thấy khó chịu chút nào nữa, kỹ thuật y học này vượt ngoài sức tưởng tượng của ông ấy, quả là một thần y.
“Được rồi, rốt cục chuyện gì đã xảy ra?”, Trần Thanh chau mày. Phải biết rằng Trương Hàng chỉ còn một lần điều trị nữa là gần như đã khỏi, nhưng đã là bệnh nhân của mình, nay lại bị bắt đi, đồng nghĩa với việc mình sẽ có nguy cơ thất bại trong việc điều trị, điều này Trần Thanh tuyệt đối không cho phép được xảy ra.
“Cậu Trần, thực sự xin lỗi, vấn đề này là việc riêng của chúng tôi. Tốt hơn là cậu không nên tham gia vào việc đó, nếu không sẽ khiến cậu gặp rất nhiều rắc rối”, vốn dĩ ông ấy muốn nói hết ra, nhưng sau đó, lại lắc đầu.
“Nói đi, mặc dù tình trạng của ông bây giờ đã ổn, nhưng đối phương có thể đánh ông ra nông nổi này, lát nữa gặp lại, ông cũng không may mắn tránh được đâu. Hơn nữa, Trương Hàng là bệnh nhân của tôi, tôi phải có trách nhiệm với bệnh nhân của mình”, Trần Thanh xua tay, nghiêm nghị nói.
Nghe được lời nói của Trần Thanh, chú Vinh chợt kích động, nhưng ông ấy biết thực lực của anh, nếu anh thực sự ra tay thì mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn.
“Đừng nói nữa, chúng ta đi thôi, vừa đi vừa nói”, Trần Thanh không còn cho chú Vinh cơ hội phản bác, anh xoay người bước ra ngoài.
Chú Vinh ngây người ra, sau đó vội vàng đi theo.
Sau khi xuống xe, cả hai lái xe về phía ngoại ô thành phố.
Trên đường đi, Trần Thanh đã biết được chuyện gì đã xảy ra.
Hóa ra hai ngày trước Phạm Thanh Thanh đã nhận một nhiệm vụ. Họ cứ tưởng đó là nhiệm vụ thường lệ nhưng không ngờ rằng cô ta lại vô tình đạt được một thứ, mà một số kẻ bí ẩn vì muốn cướp thứ này mới truy đuổi theo đến căn cứ của bọn họ.
“Rốt cục là thứ gì vậy?”, Trần Thanh tò mò hỏi.
“Thực ra tôi cũng không biết, tôi chỉ biết chuyện này có liên quan đến sự an nguy của một số người. Nó được ghi lại trong USB. Tiếc là chuyện này đã xảy ra trước khi tôi kịp kiểm tra nó”, chú Vinh lắc đầu, không hề nói trắng ra mọi thứ.
“Ừm”, Trần Thanh gật đầu, dù sao anh cũng không phải là người của Long Tổ, người ta cũng không thể nói hết cho anh biết được.
Sau khi đến ngoại ô thành phố, nơi này vô cùng hoang vắng, một ngôi làng được bỏ hoang, mà thiết bị định vị trên đám người Phạm Thanh Thanh được hiển thị ở đây.
Xe không thể lưu thông qua được, sau đó hai người họ vứt xe lại và lao nhanh về phía trước. Mặc dù chú Vinh cố gắng lắm mới có thể theo kịp bước chân của Trần Thanh, nhưng dần dần cũng bị bỏ lại phía sau, điều này khiến ông ấy cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Phải biết là mặc dù thực lực của ông ấy không mạnh lắm nhưng thân pháp và tốc độ của ông ấy chắc chắn rất giỏi, nhưng dù vậy, vẫn không theo kịp bước chân của Trần Thanh.
Mắt xuyên thấu của Trần Thanh giống như một chiếc máy quét, trực tiếp quét mọi thứ mình đã đi qua và tìm thấy một số dấu vết.
“Tổng cộng có mười người, hai người bước đi nguệch ngoạc chắc là của đám người Vu Hòa Vĩ, một người còn lại dấu vết rất sâu thì là Trương Hàng bị người khác kéo đi”, Trần Thanh dừng lại nói.
“Phù...”, chú Vinh lúc này rốt cục cũng đuổi kịp tới, không ngừng thở hổn hển, biết Trần Thanh đã tìm ra dấu vết, liền thở phào nhẹ nhõm.
“Thế này đi, tôi đi tới phía trước xem có phát hiện ra thứ gì khác không, ông ở phía sau cũng thử tìm có gì không”, Trần Thanh vừa dứt lời thì bóng dáng cũng mất hút.
Đương nhiên là anh không kỳ vọng vào chú Vinh có thể tìm thấy bất cứ điều gì, với khả năng nhìn xuyên thấu của anh, không có manh mối nào có thể che giấu được anh.
Đơn giản là anh cảm thấy chú Vinh đi quá chậm rồi!
Trần Thanh tự mình đi sẽ nhanh hơn, liên tục nhảy qua những ngôi nhà làng đổ nát đấy.
Nhìn thấy tốc độ của Trần Thanh, chú Vinh đột nhiên cảm thấy thật thất bại, ông ấy sớm đã ước lượng được sức chiến đấu của Trần Thanh rồi, nhưng nhìn phong độ hiện tại của anh, e rằng thực lực của anh còn mạnh hơn nhiều.
Đúng lúc này, Trần Thanh đột nhiên từ xa phóng đến.
“Suỵt… Bọn họ đang ở một cái hầm phía trước, chúng ta hãy lặng lẽ đi tới”, Trần Thanh liền nói sau khi trở về.
Chương 470: Lấy nhu thắng cương, nước chảy đá mòn!
“Quá tốt rồi, chúng ta đi thôi”, chú Vinh nghe Trần Thanh nói xong thì lập tức phấn khởi, bèn chuẩn bị bước tới trước.
“Chờ một chút, xung quanh căn hầm này được bố trí rất nhiều camera ẩn, nếu lao tới rất có thể sẽ bị phát hiện. Một khi bị phát hiện, chúng sẽ bắt bọn họ làm con tin, chúng ta sẽ rơi vào thế bị động”,Trần Thanh không hề nhúc nhích mà nói.
“Vậy ý của cậu là...”, nghe xong lời của Trần Thanh, chú Vinh lập tức hiểu được ý của anh.
“Ông ở lại đây và đừng di chuyển lung tung. Tôi sợ ông sẽ gặp phải camera ẩn của đối phương. Tôi sẽ tự mình đi cứu họ. Tin tôi đi”, Trần Thanh không thể hứa với ông ấy bất kỳ lời hứa nào khác, vì vậy chỉ có thể nói vậy.
“Tôi… tôi tin cậu”, tuy thực lực của chú Vinh không phải mạnh nhưng rất quyết đoán, biết mình không thể giải cứu được đồng đội của mình, cũng như không thể tránh được tất cả các camera.
Như vậy chỉ có thể dựa vào Trần Thanh.
Chỉ có một cách như vậy, cho nên ông ấy không chút do dự rất quả quyết, trực tiếp đồng ý.
Trần Thanh không nói nhiều, thân hình lập tức lóe lên quét về phía nơi có căn hầm.
Khi đến khu vực lân cận, Trần Thanh mở hết khả năng xuyên thấu quan sát, bao quát cơ thể mình trong phạm vi 200 mét, anh tin rằng dưới con mắt xuyên thấu của mình, không camera nào có thể thoát được.
Thân pháp của Trần Thanh như điện, có vài cái camera chuyển động, lợi dụng khe hở lúc chúng di chuyển, trực tiếp lướt qua.
“Đây là một góc chết. Người lắp đặt camera này là một nhân tài”, sau khi Trần Thanh dạo quanh trong hầm một vòng, phát hiện vốn không có con đường nào để thông qua.
“Chỉ có một cách”, Trần Thanh cười lạnh một cái, một vài chiếc lá vụt khỏi tay anh, được ném ra nhanh như chớp, khi những chiếc lá này áp vào camera, Trần Thanh lao thẳng vào góc chết mà camera không thể quay được.
Khi Trần Thanh đến nơi an toàn, camera trở lại bình thường, chỉ là trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nếu không nhìn lại thì sẽ không thể phát hiện ra, trừ khi người kia nhìn chằm chằm không chớp mắt, nhưng cũng chỉ nghĩ rằng là một trận lá rụng chắn camera mà thôi, không thể nghĩ gì khác.
“Tốt lắm, kế tiếp là đến giờ biểu diễn của mình rồi”, Trần Thanh giống như một con linh miêu nhanh nhẹn, âm thầm hạ cánh, liên tục bay qua nhiều địa hình phức tạp khác nhau, vừa tránh những chiếc camera đó, vừa đến gần căn hầm.
Trần Thanh quét mắt và thấy rằng bảy người này đang tra tấn Vu Hòa Vĩ và Phạm Thanh Thanh vẫn còn tỉnh táo.
Chỉ là bọn họ rõ ràng đã đánh giá thấp sự cứng rắn của hai người họ, hai người họ đã bị đánh đến mức không còn nhận dạng được hình người rồi, nhưng vẫn không hé ra một chữ.
“Ông Fujiwara, thủ đoạn của ông cũng quá thô lỗ rồi. Có một câu nói ở Hoa Hạ gọi là lấy nhu thắng cương, nước chảy đá mòn. Để đối phó với tính khí cứng rắn của họ, ông phải dịu dàng một chút”, một người đàn ông trông có vẻ thấp bé nhưng rất cường tráng, đột nhiên lên tiếng.
Nghe thấy lời nói của người này, trong lòng Trần Thanh khẽ run lên.
Anh không ngờ rằng những người này lại là người Tịch Quốc, trước đó bọn họ không có nói chuyện, nên anh không thể phân biệt được.
Trần Thanh không phải là người tốt tuyệt đối, nhưng anh cũng tự cho mình là người Hoa Hạ, những người Tịch Quốc này gây rối ở Hoa Hạ, điều mà anh tuyệt đối không cho phép.
“Ồ, ông có cao kiến gì ông Akutagawa?”, ông Fujiwara Yuma dừng tay lại, nghi hoặc hỏi.
Phải biết là vừa rồi ông ta tra tấn hai người này vô cùng thảm khốc nhưng cho dù như vậy, bọn chúng cũng không thể cạy miệng hai người này.
“Lấy nhu thắng cương, xin ông Fujiwara đưa cho tôi”, Akutagawa Naoya tươi cười, rồi bước tới.
Fujiwara Yuma tò mò nhìn Akutagawa Naoya, ông ta muốn xem thử Akutagawa Naoya lấy nhu thắng cương là như thế nào.
“Này, hai người, tỉnh lại đi”, Akutagawa Naoya lấy một vại nước bên cạnh đổ thẳng lên đầu hai người họ.
“Cẩu tặc, đừng hòng lôi ra được tin gì từ miệng chúng tôi, tôi khinh!”, Phạm Thanh Thanh hung hăng nói, nhìn thấy những người này đang vây quanh thì cười lạnh một tiếng.
“Thật ngại quá, tôi sẽ không hỏi nữa, tôi nghe nói rằng hắn là chiến hữu của các người, tình chiến hữu là loại tình cảm tuyệt vời nhất. Trước đây tôi không tin, nhưng bây giờ tôi muốn xem cái gì gọi là tình chiến hữu?”, Akugawa Naoya cười mang rợ, rồi từ trên chân mình rút ra một con dao găm đen.
“Các người… các người muốn làm gì?”, nhìn thấy hành động của Akutagawa Naoya, Phạm Thanh Thanh và Vu Hòa Vĩ vừa tỉnh dậy bỗng trợn to mắt, sau đó tức giận nói.
“Không làm gì cả, tôi muốn xem thứ đó có quan trọng hay là chiến hữu của các người mới là quan trọng, tôi thật sự rất muốn biết đáp án”, Akutagawa Naoya giống như một ác quỷ, nhìn hai người Phạm Thanh Thanh nói.
“Haha...”, Fujiwara Yuma giễu cợt, không ngờ Akutagawa Naoya cũng nghĩ ra cách này, nói người Hoa Hạ coi trọng tình nghĩa, nhất là quân nhân, ông ta muốn thử, loại tình cảm này sâu đậm đến cỡ nào.
“Đồ đê tiện”, khi nghe lời nói của Akutagawa Naoya, Phạm Thanh Thanh nghiến răng nghiến lợi, lập tức chửi rủa.
“Đừng nói nhảm nữa, cơ hội cuối cùng, nếu các người không nói, tôi sẽ cắt cổ hắn, để các người nhìn hắn chảy đến giọt máu cuối cùng mà chết”, con dao găm trên tay Akutagawa Naoya nhẹ nhàng cứa vào cổ của Trương Hàng một cái, lập tức xuất hiện một đường máu.
“Không… đừng”, nhìn thấy điều này, hai người họ cực kỳ phẫn nộ, hận không thể ăn tươi nuốt sống bọn này.
“Tôi đếm đến ba”, Akutagawa Naoya không quan tâm đến sự tức giận của hai người họ, nhẹ nhàng mà bắt đầu đếm, thời gian đếm đến ba rất ngắn, nhưng lại bị Akutagawa Naoya đếm vô cùng chậm rãi.
Đây chắc chắn là một cực hình khốc liệt nhất đối với cả hai người họ.
“Ông ra tay đi, cậu ấy có chết cũng sẽ chết một cách có ý nghĩa, cho dù phải hy sinh tính mạng, các người cũng đừng có mơ mà lấy được dù chỉ là một chữ từ miệng chúng tôi”, Vu Hòa Vĩ và Phạm Thanh Thanh nhìn nhau, sau đó Vu Hòa Vĩ nói một cách bình tĩnh.
“Ồ? Đúng là tàn nhẫn. Rõ ràng bản thân có thể cứu hắn nhưng lại trơ mắt nhìn chiến hữu của mình chết trước mặt. Nếu hắn tỉnh lại, không biết hắn sẽ oán hận các người ra sao, sống chết của hắn, dựa vào đâu mà các người quyết định chứ? Các người chính là tước đi quyền sống sót của hắn ta”.
Akutagawa Naoya không hổ là người am hiểu Hoa Hạ, những lời này của gã ta nói ra thật khiến người khác lay động, nếu lập trường không vững, chắc sẽ làm phản mất.
“Đừng phí lời, ra tay đi”, Phạm Thanh Thanh đột nhiên nhắm mắt lại, khóe mắt chảy ra giọt nước mắt trong suốt, cô ta biết lần này bọn họ e là không thể sống sót mà rời khỏi.
Lúc này Phạm Thanh Thanh không hiểu vì sao lại nghĩ đến một người giống như chiến thần, có lẽ anh ấy sẽ có thể cứu vớt được mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK