Sau đó, vài người này trực tiếp bị người của Tăng Kim Lai khống chế. Còn đấu giá viên kia tuy là không bị khống chế nhưng vẫn có người canh chừng ông ta.
Lúc này, đấu giá viên gần như sắp khóc, ông ta biết, nghề nghiệp của mình sắp tiêu rồi.
Đừng thấy Tăng Kim Lai cười ha ha thì cứ tưởng rất hiền lành nhưng những ai quen biết với anh ta đều rất rõ, ai mà đắc tội phải anh ta thì kẻ đó sẽ bị hành hạ cho tới chết.
“Em có sao không?”, Trần Thanh nhanh chóng tới bên cạnh của Nam Cung Yến và ân cần hỏi han.
“Chỉ là mấy tên nhát gan, đừng quên, bổn cô nương cũng là một đại cao thủ, còn không mau đi tháo bom đi”, Nam Cung Yến nghe Trần Thanh nói vậy thì liền tự hào nói, sau đó thúc Trần Thanh đi tháo bom.
“Được, vậy mọi người nhớ chú ý an toàn”, Trần Thanh gật đầu, còn vài quả bom cần phải tháo bỏ.
Trần Thanh bắt đầu tháo bỏ các quả bom còn lại.
“Chị Tiểu Yến, chị lợi hại thật. Không ngờ chị lại là một cao thủ à nha”, Tuyên Hoàng bên cạnh sớm đã bị thần thái xuất sắc của Nam Cung Yến chinh phục, cô ấy bèn háo hức hét lên.
“Chị Tiểu Yến, chị nhất định phải dạy cho em đó. Em cũng muốn theo chị học, chị nhận em làm học trò đi”, Tuyên Hoàng sùng bái nói với Nam Cung Yến, đồng thời càng trở nên quyết tâm hơn.
Dù gì chuyện của Chu Đại Hải lúc nãy khiến cô ấy nghĩ lại mà thấy sợ. Nếu không phải Trần Thanh ra tay, e là bây giờ cô ấy đã rơi vào cảnh làm đồ chơi của Chu Đại Hải rồi.
Bây giờ biết Nam Cung Yến thật sự là một cao thủ võ thuật, cô ấy có thể không kích động ư.
Chỉ cần mình có thể trở thành cao thủ, có năng lực tự bảo vệ mình, vậy sau này ai còn dám ức hiếp cô ấy chứ?
Nghĩ tới đây, cô ấy không nhịn được vui vẻ hẳn, ánh mắt nhìn sang Nam Cung Yến trở nên nhiệt tình vô cùng.
“Chị cũng không phải cao thủ gì đâu. Nếu em muốn học thì theo anh Thanh mà học. Anh ấy mới là cao thủ”, tuy Nam Cung Yến tự cho là bản thân không tệ, nhưng cũng sẽ không tự cho mình có thể nhận dạy ai đó được.
“Nhưng, anh ấy có đồng ý dạy em không?”, Tuyên Hoàng hơi lo lắng. Dù gì thì Trần Thanh nhìn có vẻ dễ thuyết phục nhưng lại là một người vô cùng nguyên tắc.
“Yên tâm đi. Nếu em thật sự là có thiên phú, chị chắc chắn sẽ kêu anh ấy thu nhận em”, nghe thấy sự lo lắng của Tuyên Hoàng, Nam Cung Yến cũng không để tâm nhiều nói.
Dù gì Trần Thanh đã thu nhận cô gái xinh đẹp Dương Lệ, dựa vào gì không thể nhận Tuyên Hoàng?
Trần Thanh đang chuyên tâm tháo bỏ bom dĩ nhiên không biết chuyện này. Chỉ còn lại một quả cuối cùng, nhưng vị trí đặt quả cuối cùng này rất lạ lùng, ở phía trên cùng của đèn treo trong đại sảnh.
Vốn dĩ nơi này không được coi là trọng điểm, nhưng đại sảnh của toà nhà này được thiết kế làm trọng điểm, khiến quả bom này trở nên quan trọng.
Trần Thanh hít sâu một hơi, bỗng nhiên bật lên, cả người như viên đạn pháo vọt thẳng lên đỉnh nhà.
Tới đỉnh nhà, Trần Thanh dùng tay chộp lấy chiếc đèn chùm sang trọng trên đỉnh nhà.
“Woa…”
Những người bên dưới luôn theo dõi Trần Thanh, thấy động tác này của anh thì ai nấy cũng đều há hốc mồm.
“Cú nhảy này đúng là cao quá đi. Cho dù là quán quân nhảy cũng không nhảy cao được vậy”.
“Đúng là đẹp trai ngất ngây. Nếu có thể gả cho anh ấy thì tốt biết bao”.
“Được rồi đó cô ơi, nếp nhăn trên mặt cô cũng tương đương tôi đấy”.
Những người trong đại sảnh đột nhiên bàn tán xôn xao. Ánh mắt của đàn ông nhìn Trần Thanh trở nên sùng bái. Còn ánh mắt của phụ nữ nhìn anh cũng trở nên cuồng nhiệt. Nhất là những ngươi si mê còn muốn thề thốt phải gả cho anh.
“Còn mười giây”, lúc Trần Thanh nhìn thấy thời gian đếm ngược của quả bom cuối cùng thì mặt anh bỗng biến sắc. Điều quan trọng nhất là quả bom này hoàn toàn khác quả bom trước đó. Cho dù là anh cũng không cách nào tìm được sợi dây để cắt trong thời gian ngắn.
“Mọi người tránh ra cho tôi”, trong lòng anh chỉ có chút phán đoán, Trần Thanh kéo quả bom hẹn giờ xuống, tiếp theo anh xoay người, điên cuồng chạy ra phía cửa.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Lúc thấy Trần Thanh đột nhiên hành động như vậy, tất cả mọi người đều ngơ ngác.
“Tôi… tôi thấy quả bom hẹn giờ chỉ còn chín giây”, đột nhiên có một giọng run rẩy vang lên.
Nghe người này nói vậy thì ai nấy cũng đều ngơ ngác, họ không ngờ là vì nguyên nhân này.
Lúc mọi người chưa kịp phản ứng thì Trần Thanh trực tiếp phá cửa chính vô cùng kiên cố, sau đó anh xông ra khỏi cửa.
“Chồng à…”
Nghe những người kia nói vậy, lại thấy hành động của Trần Thanh điên cuồng như thế, Nam Cung Yến dĩ nhiên biết chuyện gì đang diễn ra.
Trong nháy mắt, cô hét ra danh hiệu mà trước giờ mình chưa từng gọi anh.
Lúc này, Tuyên Hoàng cũng tỏ ra lo lắng. Cô ấy không ngờ lúc nãy đang yên đang lành, sao đột nhiên lại có cái thứ phá hoại này, chỉ còn mười giây nữa chứ.
Lúc này trong lòng của mọi người đều lơ lửng. Dĩ nhiên họ nghĩ tới, nếu không phải Trần Thanh phát hiện quả bom này, e là chưa mất bao lâu thì họ sẽ tiêu tùng hết rồi.
Hay nói cách khác, Trần Thanh đã cứu tất cả mọi người.
Nghĩ lại thái độ trước đây của họ đối với Trần Thanh, họ càng cảm thấy hổ thẹn.
“Chồng à, anh nhất định phải an toàn quay về”, Nam Cung Yến nhìn chăm chăm vào lỗ hỏng lớn trên cánh cửa mà Trần Thanh phá, trong miệng cô lẩm bẩm.
“Anh Trần Thanh, anh phải nhanh chóng quay về nha. Tôi còn muốn theo anh luyện võ nữa đấy”, lúc này Tuyên Hoàng cũng thành tâm lẩm bẩm.
“Bùm…”
Lúc mọi người đang trầm ngâm thì có một tiếng nổ dữ dội từ bên ngoài vang lên.
Sắc mặt của mọi người đều thay đổi, ai nấy đều nhìn ra phía cửa, muốn xem thử Trần Thanh có bị nổ chết chưa.
Sắc mặt của Nam Cung Yến trắng bệch như tờ giấy trắng, cả người đột nhiên run rẩy. Rõ ràng cô đang sợ hãi, sợ Trần Thanh thật sự xảy ra chuyện.
“Chị Tiểu Yến, chị đừng lo. Anh Thanh nhất định sẽ không có chuyện gì đâu”, lúc này Tuyên Hoàng cũng không biết nên nói gì để an ủi Nam Cung Yến, chỉ có thể nói được như vậy.
“Ừm, chị tin anh ấy nhất định sẽ không sao”, Nam Cung Yến siết chặt hai tay, trong mắt mang theo tia hy vọng.
“Chị Tiểu Yến, chúng ta ra ngoài xem thử đi”, lúc này Tuyên Hoàng hơi nôn nóng, muốn ra ngoài xem thử. Dù gì tiếng nổ lúc nãy vang quá chừng, hơn nữa cũng ngay lúc Trần Thanh ra ngoài chưa bao lâu”.
“Không cần đâu. Anh ấy về rồi”, Nam Cung Yến đột nhiên mỉm cười, sau đó từ từ đứng lên, vẻ mặt lộ ra vẻ nhẹ nhõm.
Tuyên Hoàng lại đơ ra, buột miệng nói ra: “Chị Tiểu Yến, làm sao chị biết?”
Ngay lúc cô ấy vừa nói dứt câu thì một bóng dáng đi giữa đám người kia, bước vào từ cái lỗ lớn mà Trần Thanh phá lúc nãy.
Chương 407: Sức tàn phá
“Chồng à, anh làm em sợ chết đi được. Em còn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa chứ”, nhìn thấy Trần Thanh xuất hiện, Nam Cung Yến lập tức chạy tới bổ nhào vào vòng tay của Trần Thanh và bắt đầu khóc nức nở.
Trần Thanh sửng sốt, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy Nam Cung Yến gọi mình là chồng, trong lòng đột nhiên vô cùng phấn khích.
Có vẻ như từ tận đáy lòng, cô đã chấp nhận anh rồi, bản thân đã phải nỗ lực lâu như vậy rồi cuối cùng cũng không hề vô ích.
“Thực xin lỗi vợ, để em phải lo lắng rồi, sau này anh nhất định sẽ chú ý hơn”, vẻ mặt Trần Thanh hiện lên vẻ cưng chiều, nhanh chóng ôm lấy Nam Cung Yến.
Nhìn đôi môi đỏ tươi của cô, trong lòng Trần Thanh không khỏi rung động, tình cảm sâu đậm nên anh không kiềm chế được mà trực tiếp in môi lên đó.
Nam Cung Yến chợt sửng sốt trước sự tấn công bất ngờ của Trần Thanh, vốn dĩ vẫn còn không quen thuộc lắm nên cô có chút phản kháng, nhưng trước nụ hôn cháy bỏng của anh, cô ngay lập tức đắm chìm vào đó.
Nhìn thấy Trần Thanh và Nam Cung Yến ôm hôn say đắm như vậy, những người bên cạnh cũng hiểu chuyện nên không làm phiền bọn họ mà nhìn hai người họ với vẻ mặt chúc phúc.
Đây có thể nói là lần đầu tiên thân mật thực sự giữa Trần Thanh và Nam Cung Yến, đều là lần đầu tiên của cả hai nên tất nhiên là không được thành thạo lắm, nhưng trước sự mãnh liệt của tình yêu nên bọn họ đã để mình được đắm chìm trong đó và không muốn tách rời một giây phút nào.
Mất hai phút để não của Nam Cung Yến bình tĩnh lại một chút. Cảm nhận được những ánh mắt khác lạ xung quanh mình, khuôn mặt xinh đẹp của cô chợt đỏ bừng lên, lập tức đẩy Trần Thanh ra.
Bị Nam Cung Yến đẩy ra, Trần Thanh đột nhiên cảm thấy có chút luyến tiếc, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, Nam Cung Yến lại thẹn thùng, anh cũng không tiện tiếp tục.
“Lốp bốp...”
Giờ phút này, không biết ai dẫn đầu vỗ tay trước, ngay sau đó, toàn bộ hội trường chìm trong biển vỗ tay.
Ai cũng thành tâm chúc phúc cho đôi trai gái vàng, rốt cuộc sau một cơn đại nạn, ai cũng cần những thứ khác để phân tâm, nếu không, nhất định sẽ có người để lại cái bóng tâm lý.
“Đều tại anh cả”, Nam Cung Yến được mọi người vỗ tay chúc phúc như thế này thì vô cùng xấu hổ, cô giận dỗi nói, đang nằm trong vòng tay của Trần Thanh cũng không dám ngẩng đầu lên.
“Haha...”, trước lời trách yêu của Nam Cung Yến, lúc này Trần Thanh chỉ biết cười ngây ngô.
Rất nhanh sau đó mọi chuyện cũng kết thúc, không ai còn nhắc đến Thúy Linh Chi nữa, suy cho cùng ai cũng là người thông minh, đương nhiên sẽ không làm những chuyện kinh tởm như vậy.
“Tôi sẽ bỏ ra 200 triệu tệ để mua Thúy Linh Chi này, được không?”, Trần Thanh không muốn trục lợi như vậy, dù sao đây cũng là một cuộc đấu giá từ thiện, anh không muốn bị người ta nói xấu sau lưng.
“Không thành vấn đề, tôi tin rằng sẽ không có ai là không đồng ý cả”, là người tổ chức buổi đấu giá này, Tăng Kim Lai đương nhiên có quyền nói, nhưng dù sao cũng là một buổi đấu giá, cho nên anh ta đương nhiên phải đưa ra một câu hỏi theo thường lệ.
“Tất cả chúng tôi đều đồng ý rằng đây là điều mà Trần gia xứng đáng có được”.
“Đúng vậy, nếu không phải nhờ Trần gia, hôm nay không chỉ có đồ vật bị bọn cướp này cướp đi, e rằng chúng ta cũng sẽ bị chôn ở đây rồi”.
“Chúng tôi đều không có bất kỳ ý kiến gì”.
Nghe được lời của Tăng Kim Lai, tất cả mọi người đều đồng loạt lên tiếng đồng ý.
Tuy nhiên, hiển nhiên là không phải ai cũng có cùng cách nghĩ này, người đàn ông đã tham gia đấu giá lúc trước, lúc này vẻ mặt hiện rõ vẻ giằng co, nhanh chóng hạ quyết tâm nói.
“Trần gia, không biết cậu có thể từ bỏ sự thích thú này được không, tôi muốn cây linh dược này để cứu mạng”, người đàn ông hít sâu một hơi, trong lòng thấp thỏm lo âu, đi tới bên cạnh Trần Thanh, sắc mặt hiện lên vẻ khó xử nói.
Trần Thanh không quan tâm đến chuyện đó. Dù sao thì trước đó người đàn ông này đã rất cố gắng đấu giá cây Thúy Linh Chi này nên mới đưa ra giá cao vậy. Rõ ràng là ông ta rất cần nó.
“Xin lỗi, không được”, Trần Thanh vẻ mặt lãnh đạm, trực tiếp từ chối.
Nghe được lời nói của Trần Thanh, sắc mặt người đàn ông đột nhiên thay đổi, ánh mắt khi nhìn Trần Thanh cũng trở nên phức tạp.
Đánh cũng không lại đánh, cướp lại càng không thể, nên nhất thời có chút lúng túng.
“Tôi muốn dùng cái này cứu bố của mình, làm ơn, bán cho tôi đi”, người đàn ông trung niên đột nhiên quỳ xuống đất, vô cùng đau khổ cầu xin Trần Thanh.
Lúc này, Trần Thanh chỉ đứng nhìn một cách thờ ơ.
Trên thế giới này có quá nhiều người đáng thương, anh không thể chữa trị từng người một được, hơn nữa dùng Thúy Linh Chi cứu người thì có thể tăng thêm bao nhiêu tuổi thọ chứ?
Đó cũng chỉ là ba bốn ngày của cuộc đời, ba bốn ngày thì có ích lợi gì?
Điều này hoàn toàn chỉ làm lãng phí cây linh dược này.
Nam Cung Yến bên cạnh do dự, nhìn người đàn ông trung niên đang quỳ trên mặt đất, người này chắc chắn vì cứu người mới hạ mình như vậy. Cô đột nhiên cảm thấy có chút không kiềm lòng được.
“Hay là anh...”, Nam Cung Yến do dự, sau đó lên tiếng.
“Vợ à”, Trần Thanh ngắt lời Nam Cung Yến và lắc đầu.
Nhìn thấy dáng vẻ của Trần Thanh, Nam Cung Yến sững sờ một lúc, cô không ngờ Trần Thanh lại là người như vậy.
“Cây linh dược này chẳng có ích lợi gì đối với các người cả. Cho dù tôi có đưa nó cho bố của ông dùng thì cũng chỉ có thể kéo dài tuổi thọ của ông ấy nhiều nhất là ba ngày. Vậy ông dùng nó để làm gì chứ?”, mặc dù anh ngắt lời Nam Cung Yến, nhưng Trần Thanh cũng giải thích cho mọi người hiểu.
Nghe được lời nói của Trần Thanh, mặc dù người đàn ông trung niên vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, nhưng dù sao tâm tình cũng trở nên ổn định.
“Nếu như ông đồng ý thì có thể đưa ông ấy đến đây, tìm Tăng Kim Lai cũng sẽ tìm được tôi”, Trần Thanh không muốn để ý đến người này, nhưng vợ anh đã lên tiếng thì anh không thể không nể mặt vợ mình.
“Vợ, chúng ta về thôi”, Trần Thanh thật sự không muốn đối phó với những người này, nên lập tức nói với Nam Cung Yến.
“Được”, Nam Cung Yến lúc này có chút hối hận, cô không nên thay anh lên tiếng, may mà không gây ra sai lầm gì lớn.
“Lão Tăng, mọi việc còn lại giao cho anh vậy, tôi đưa vợ tôi về nhà trước đây”, Trần Thanh lúc này muốn quay về cắt viên đá ra để xem con trùng nhỏ trong đó.
Một con trùng nhỏ thần kỳ như vậy, xem có cứu được không.
“Anh Trần yên tâm, về phần cảnh sát, tôi sẽ không để bọn họ quấy rầy đến anh”, nghe Trần Thanh nói vậy, Tăng Kim Lai không hề thấy ngạc nhiên.
Trần Thanh không phải là người thích chỗ đông người như thế này, cũng không thích rắc rối. Hôm nay, sự việc này chắc chắn sẽ khơi dậy mối quan tâm rộng rãi ở thành phố Long Hải, đến lúc đó chắc chắn phải đối phó với các câu hỏi của cảnh sát và phóng viên, chỉ sợ rằng Trần gia sẽ trực tiếp phát điên lên mất.
“Ừm”, Trần Thanh gật đầu, sau đó dẫn Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng đi ra ngoài.
Trên đường đi, nhiều người chen chúc chào hỏi Trần Thanh và trao đổi thông tin liên lạc, nhưng đều bị anh từ chối.
Khi họ ra ngoài, Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng chỉ thấy quảng trường phía trước khách sạn đã bị đánh bom thành một cái hố dài 5 mét. Không phải muốn nói nó sâu bao nhiêu. Quan trọng là những chỗ bị nứt toác đều là bi thép và đinh, sức tàn phá không chỉ là uy lực của quả bom, mà còn có rất nhiều vật liệu như vậy.
Chương 408: Sát khí dày đặc
“Wow, anh thực sự cầm theo quả bom uy lực như thế mà không sợ nó nổ trước thời gian hay sao?”, Tuyên Hoàng ngạc nhiên nói.
“Trần Thanh, anh không sao thật chứ?”, nhìn thấy chiếc hố to ngay trước mặt thì Nam Cung Yến lập tức chạy lại kiểm tra Trần Thanh từ trên xuống dưới một lượt, đến khi thấy anh không bị sao mới yên tâm.
“Anh nói với em rồi mà, anh không sao, nếu mà thực sự có chuyện gì thì sợ bây giờ anh cũng không thể đứng trước mặt em như thế này nữa”, thấy Nam Cung Yến quan tâm mình như vậy thì Trần Thanh giơ tay nắm lấy tay cô rồi nói.
“Ôi, hai người nếu mà muốn rải cơm chó thì về phòng hai người rồi rải được không, tôi nuốt không trôi đâu”.
Ngay khi Nam Cung Yến và Trần Thanh đang kích động thì một giọng nói tràn ngập sự tức giận vang lên.
“Cô có biết cái gì gọi là “bóng đèn sáng trưng” không? Cô chính là nó đấy, hơn nữa còn là loại cực sáng trong nhà tắm ấy”, bầu không khí lãng mạn vừa xuất hiện được một chút thì đã bị Tuyên Hoàng phá tan, Trần Thanh bất lực nói.
“Tôi chính là bóng đèn đấy, chiếu sáng gian tình của hai người rõ từng chân tơ kẽ tóc luôn, hừ”, Tuyên Hoàng nghe thấy thế thì phản bác lại, tức giận nói.
Nghe thấy lời nói của Tuyên Hoàng thì sắc mặt Nam Cung Yến đỏ hết cả lên, lập tức bỏ tay Trần Thanh ra rồi không dám nhìn anh thêm lần nào nữa.
“Cô nhóc, nói bậy bạ gì thế, gian tình cái gì mà gian tình, hừ hừ hừ... nói nữa có tin chị bịt miệng em lại không?”, Nam Cung Yến tức giận đi đến phía trước Tuyên Hoàng, xấu hổ nói.
“Haha...”, Tuyên Hoàng bị Nam Cung Yến cù lét cười ra tiếng rồi không ngừng xin tha thứ, đến lúc này thì Nam Cung Yến mới bỏ qua cho cô ấy.
Sau đó Trần Thanh lái xe về khách sạn, vừa đến nơi thì anh đã nheo mắt lại nhìn.
“Hai người đi vào trong biệt thự đi, anh không bảo ra thì không được đi ra ngoài”, Trần Thanh dùng khả năng nhìn xuyên thấu nhìn lướt qua một lượt, bên trong biệt thự không xảy ra vấn đề gì, chắc là vẫn còn an toàn.
Nghe được lời này của anh thì hai người đều vô cùng lo lắng.
“Anh cũng cẩn thận nhé”, tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng thấy bộ dạng lo lắng đó của Trần Thanh, rõ ràng là sắp có chuyện nguy hiểm xảy ra.
“Ừ”, Trần Thanh gật đầu rồi đứng trước cửa nhà.
Đợi đến khi thấy hai người đi vào trong rồi thì anh mới nhìn về phía ngọn núi giả trước biệt thự, lạnh giọng nói: “Đừng trốn nữa, đi ra đi”.
“Vẫn không ra sao? Nếu các người không ra thì tôi đi vào nhà đây”, đợi một lúc, phát hiện hai người đó không có động tĩnh gì thì anh cười gằn một tiếng, lập tức nhìn về nơi bọn họ đang trốn.
Nói xong thì anh không để ý đến hai người đó nữa mà quay người đi vào biệt thự luôn.
“Đợi một chút”.
Ngay lúc anh chuẩn bị đi vào thì hai người đó không chịu được nữa mà lao thẳng đến trước mặt anh.
Đó là một người nam thanh niên, vóc dáng cao lớn, nhìn qua cũng khá đẹp trai, chỉ là ánh mắt hiện lên sự kiêu ngạo khó hiểu.
Dáng người và vẻ ngoài của người phụ nữ còn lại cũng phải được đến 90 điểm, tuy không được đến độ vượt trội như Nam Cung Yến nhưng cũng có chút khí chất anh hùng, chắc vì cô ta là một võ giả.
Trần Thanh không nói gì nữa mà chỉ yên lặng nhìn hai người họ, tình huống lúc này vô cùng khó xử.
“Anh Trần, tôi xin được giới thiệu một chút, tôi là Phạm Thanh Thanh, anh ta là Vu Hòa Vĩ, chúng tôi là...”, Phạm Thanh Thanh nhận thấy bầu không khí vô cùng khó xử thì lập tức nói.
“Thanh Thanh, nói nhiều lời với anh ta như vậy làm gì?”, Vu Hòa Vĩ đứng bên cạnh cắt ngang lời cô ta định nói, rồi lạnh lùng nhìn sang Trần Thanh.
“Tên nhóc, lần này bọn tôi đến là muốn cảnh cáo anh, tốt nhất anh nên bớt ngạo mạn lại đi, đừng có để lộ thực lực võ giả của mình trước mặt người bình thường”, Vu Hòa Vĩ cười gằn một tiếng rồi nói với giọng điệu dạy dỗ.
Nghe được lời của anh ta thì Trần Thanh nheo mắt lại, trên người tỏa ra một cảm giác vô cùng nguy hiểm.
“Vu Hòa Vĩ, anh câm miệng cho tôi, tôi mới là tổ trưởng”, Phạm Thanh Thanh đứng bên cạnh nghe được lời nói của anh ta thì hoảng sợ.
Dựa trên tư liệu có được thì người đàn ông trước mắt tính tình không được tốt cho lắm, điều quan trọng là thực lực của Trần Thanh còn vô cùng mạnh mẽ, nếu mà động đến anh thì chỉ sợ không có kết quả tốt đẹp gì.
“Anh Trần, thực sự xin lỗi anh, để tôi tự giới thiệu, tôi là thành viên của Tổ chức đặc biệt Hoa Hạ, nhiệm vụ của chúng tôi không chỉ là chống lại sự xâm lược của kẻ thù mà còn giám sát các võ giả của Hoa Hạ, ngăn họ làm những điều vi phạm pháp luật”.
Phạm Thanh Thanh thấy Trần Thanh có chút tức giận thì giật mình, lập tức nói.
“Ừ, ý của cô là, tôi phạm tội? Tôi phạm pháp?”, Trần Thanh cười gằn một tiếng rồi sau đó từ từ đi về phía hai người họ.
“Anh Trần bớt giận, do tôi nói sai, lần này tôi đến đây là muốn nhờ anh một việc”, nhìn thấy điệu bộ đó của Trần Thanh thì sắc mặt cô ta trở nên trắng bệch, cô ta không nghĩ mình và Vu Hòa Vĩ đánh lại được anh.
“Muốn đến nhờ cậy thì phải có thái độ của người muốn nhờ cậy, thái độ vừa rồi của các người là muốn nhờ cậy đấy ư?”, Trần Thanh không ngừng bước mà liếc sang Vu Hòa Vĩ một cái rồi lạnh giọng nói.
Vu Hòa Vĩ vẫn có chút không phục, nhưng ngay khi ánh mắt anh ta tiếp xúc với ánh mắt của Trần Thanh thì anh ta như cảm nhận được ánh mắt giết người của anh, sao mà trên người người đàn ông này lại có sát khí nặng như thế? Không biết anh đã từng giết bao nhiêu người rồi mới ngưng tụ lại được sát khí như thế?
Nghĩ đến đây thì sắc mặt Vu Hòa Vĩ đột nhiên thay đổi, anh ta phát hiện ra thực lực mà anh ta vẫn luôn lấy làm tự hào khi đứng trước mặt người đàn ông này thì không đáng một xu, do Trần Thanh không để tâm chút nào chứ nếu muốn giết chết anh ta chắc chỉ mất vào giây.
“Xin lỗi, anh Trần, vừa rồi là lỗi của tôi, tôi xin lỗi anh”, chỉ trong phút chốc, Vu Hòa Vĩ đã suy xét một lượt hết ưu nhược điểm rồi nhanh chóng đưa ra lựa chọn.
Anh ta chọn khuất phục.
Khuất phục trước người mạnh thì có gì khó, anh ta là một người thông minh, người thông minh biết mình lúc nào cần làm gì.
Phạm Thanh Thanh đứng bên cạnh có chút kinh ngạc, cô ta biết Vu Hòa Vĩ là một người vô cùng kiêu ngạo, không ngờ người như anh ta mà lại nhận sai trước mặt Trần Thanh, điều này khiến cô ta phải thay đổi cái nhìn với Trần Thanh.
“Được, tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh, các người có thể đi được rồi, tôi không có thời gian, cũng không có hứng thú biết mấy người là ai, muốn làm gì. Xin mời đi cho”, sắc mặt Trần Thanh dịu xuống rồi chuyển tầm mắt từ Vu Hòa Vĩ sang Phạm Thanh Thanh, nói.
Nói xong thì anh không đợi họ trả lời lại đã quay người đi vào trong biệt thự.
“Anh Trần, chúng tôi đến tìm anh là muốn nhờ anh chữa trị cho một người”, thấy anh muốn đi thì Phạm Thanh Thanh vội vàng nói.
Chương 409: Thiên tài vô song
“Tôi không rảnh”, Trần Thanh không ngừng lại mà vẫn đi về phía cửa nhà.
“Anh Trần, tôi biết một tin, có lẽ anh sẽ thấy hứng thú”, ngay khi anh sắp đi mất thì Phạm Thanh Thanh đột nhiên hét lớn.
Vốn anh không muốn quan tâm đến hai người họ nhưng khi nghe thấy lời này của cô ta thì anh dừng chân lại, quay sang nhìn về phía họ.
“Nói”, Trần Thanh không dư thời gian nói nhảm với họ, anh lập tức hỏi.
“Là chuyện có liên quan đến vợ anh, tôi có thể tra giúp anh thông tin liên quan đến việc lần trước cô ấy bị bắt cóc”, Phạm Thanh Thanh cắn chặt răng rồi nói.
“Hử?”, nghe thấy lời nói của Phạm Thanh Thanh thì anh lập tức cảm thấy vô cùng tức giận, chuyện xảy ra lần trước anh chỉ biết được đối phương là người Kinh Thành, nhưng còn thông tin chi tiết hơn thi không thể tra ra được.
Lần trước may mà anh ở đó nếu không thì vợ anh đã bị người khác ám sát rồi, cho nên anh rất muốn biết được người đứng sau chuyện này là ai.
“Được, tôi giúp cô cứu người, cô tra manh mối giúp tôi, chỉ mong là cô không lừa tôi, tôi đây ghét nhất chính là bị người khác lừa gạt”, Trần Thanh gật đầu đồng ý với đề nghị của Phạm Thanh Thanh.
“Tất nhiên rồi, chỉ cần anh trị khỏi cho người đó giúp tôi thì những tư liệu đó sẽ được chuyển đến tay anh”, Phạm Thanh Thanh nghe thấy anh nói thế thì thở phào một hơi.
“Vậy mau sắp xếp cho tôi gặp bệnh nhân đi, bao giờ các người sắp xếp xong thì đến tìm tôi”, Trần Thanh gật đầu, nói xong thì anh lập tức đi vào trong biệt thự.
Thấy anh rời đi rồi thì hai người lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Dù vừa rồi Trần Thanh không tạo cho họ bất kì áp lực tinh thần nào nhưng khi đứng cạnh anh thì họ vẫn thấy vô cùng căng thẳng.
“Thanh Thanh, chuyện cô vừa đáp ứng với Trần Thanh thực sự là có chút lỗ mãng quá rồi, nếu mà đội trưởng biết được cô lợi dụng mạng lưới tài nguyên của Long Tổ để tra tư liệu giúp Trần Thanh thì chỉ sợ cô sẽ gặp rắc rối đấy”, Vu Hòa Vĩ đứng cạnh lo lắng nói.
“Tôi biết hậu quả của chuyện này nhưng chỉ cần có một chút hi vọng thôi tôi cũng sẽ đánh cược, lẽ nào chúng ta cứ trơ mắt ra nhìn Tiểu Hàng trở thành một người tàn phế hay sao?”,
“Cô yên tâm, nếu chuyện này bị người khác phát hiện ra thì tôi sẽ chịu cùng cô, 3 người chúng ta là một gia đình”, Vu Hòa Vĩ gật đầu, nói một cách quyết tâm.
“Ừ”, Phạm Thanh Thanh nhìn thấy biệt thự nơi Trần Thanh đang ở thì cũng lộ ra một chút khao khát.
Sau khi Trần Thanh quay lại biệt thư thì đẩy cửa ra nhưng không mở được.
“Mở cửa ra, anh là Trần Thanh”, anh không ngờ khi nãy mình bảo hai người đi vào trước lại khiến họ hiểu nhầm là có nguy hiểm.
“Anh không sao chứ? Có chuyện gì thế?”, Nam Cung Yến nghe thấy giọng anh thì lập tức mở cửa ra, thấy anh bình an vô sự thì mới thở phào nhẹ nhõm.
“Không sao, chỉ là có người bị thương, muốn nhờ anh đi xem bệnh”, Trần Thanh không trả lời thật câu hỏi này của Nam Cung Yến.
Anh không muốn cô biết chuyện này, cho nên không nói cho cô biết hết mọi chuyện.
“Là võ giả sao?”, Nam Cung Yến vô cùng thông minh, dù anh không nói ra hết nhưng thông qua chuyện khi nãy anh bảo hai người trốn vào trong nhà thì cô có thể đoán ra được, đối phương chắc chắn là người mang đến sự uy hiếp.
“Ừ, là võ giả, yên tâm đi, anh là bác sĩ, họ mời anh đến xem bệnh nên chắc chắn sẽ khách sáo với anh”, anh biết Nam Cung Yến lo lắng điều gì nên lập tức nắm lấy tay cô, nhỏ giọng an ủi.
“Được rồi”, biết là mình không giúp được gì nên cô cũng không hỏi nữa.
“Anh rể, anh có thể dạy võ cho em không?”, ngay lúc này, Tuyên Hoàng đứng cạnh đột nhiên nói.
“Cô... cô vừa gọi tôi là gì?”, nghe được lời nói của Tuyên Hoàng thì Trần Thanh đột nhiên đơ người ra, đây là xưng hô gì thế?
“Anh rể, anh là chồng của chị Tiểu Yến thì em tất nhiên phải gọi là anh rể rồi”, Tuyên Hoàng nói một cách đương nhiên, hoàn toàn không phát hiện ra cách gọi của mình có chút mâu thuẫn nào.
“Thực sự là phục logic của cô thật, cô cũng không phải chị em ruột thịt với vợ tôi”, Trần Thanh bất lực nói.
“Chúng em tuy không phải chị em ruột nhưng chúng em còn thân thiết hơn cả chị em ruột thịt”, nói xong thì Tuyên Hoàng vô cùng tình cảm mà ôm chặt lấy tay Nam Cung Yến.
“Anh nói đi, có dạy hay không?”, Tuyên Hoàng lập tức đổi sang bộ mặt hung dữ nói.
“Cô nghĩ tu luyện là việc ai cũng làm được hay sao? Điều này còn phải dựa vào thiên phú, nếu không có thiên phú tu luyện thì kể cả tôi có dạy cũng không có tác dụng gì”, Trần Thanh bất đắc dĩ nói.
“Anh không dạy tôi sao biết tôi không có thiên phú? Nếu tôi là người có thiên phú, thậm chí còn là thiên tài vô song thì sao? Không phải anh đã lỡ mất một mầm non tốt hay sao, đây chính là sự lãng phí với tài năng thiên bẩm mà ông trời ban cho tôi”.
Tuyên Hoàng nói như súng liên thanh, bla bla bla một tràng đạo lý.
“Nếu có thời gian thì dạy cô ấy đi, để cô ấy có năng lực tự bảo vệ mình cũng tốt”, Nam Cung Yến cười một tiếng với sự nhiệt tình của Tuyên Hoàng, nên nói.
“Được, cô muốn học thì học đi, nhưng chúng ta cần nói rõ trước, nếu như cô không có thiên phú, không học được gì thì đừng có trách tôi”, Trần Thanh bất đắc dĩ nói.
“Được thôi, cảm ơn anh, anh rể”, nghe thấy Trần Thanh đồng ý với mình thì Tuyên hoàng lập tức hưng phấn mà kêu lên.
“Vợ à, chúng mình ra ngoài đi dạo một lát đi”, Trần Thanh nghĩ đến ở đây đang có một bóng đèn sáng rực, muốn nói một hai câu âu yếm với Nam Cung Yến cũng không được.
“Hai người đi đi, em không làm phiền hai người nữa”, Tuyên Hoàng phóng khoáng nói.
Nghe được lời này thì hai người đều thấy vô cùng bất lực, cô nhóc này đúng là tinh quái mà.
Hai người đi ra ngoài biệt thự rồi đi dạo bên trong Thiên Sướng Viên, cả hai đều im lặng không nói gì để tận hưởng không gian riêng tư không dễ gì có được này.
Đi một lúc thì Nam Cung Yến chủ động nắm tay Trần Thanh, khi anh quay sang nhìn thì cô lại giả vờ nhìn sang chỗ khác.
“Vợ à, anh biết sự xuất hiện đột ngột của anh khiến em khó chịu, đổi lại là anh thì anh cũng sẽ thấy như thế thôi, tự nhiên phải kết hôn với một người lạ, chuyện này còn là chuyện cả đời nữa, em chống cự anh, chán ghét anh, anh đều có thể hiểu được”.
“Nhưng mà vợ à, trải qua khoảng thời gian chung sống này, chắc em cũng biết được tâm ý anh dành cho em rồi”.
“Vợ à, gả cho anh, được không?”, nói đến đây, Trần Thanh đột nhiên quay người sang đối mặt với Nam Cung Yến, nói một cách vô cùng thâm tình.
Nam Cung Yến không ngờ anh đột nhiên lại nói thế nên lập tức sững sờ, ngay sau đó, trong mắt cô hiện rõ sự xúc động.
Trần Thanh hiểu rõ những tủi hờn, bất mãn, chống cự, chán ghét của cô trước đây.
Nhưng chỉ với lời tỏ tình đầy tình cảm này của Trần Thanh, mọi thứ đều tan biến hết.
“Không được!”
Nhìn thấy bộ dạng xúc động đó của Nam Cung Yến thì Trần Thanh vô cùng kích động, anh chờ đợi cô đồng ý lời cầu hôn của mình.
Nhưng mà, anh không ngờ đến Nam Cung Yến lại nói như vậy.
Chương 410: Chịu không nỗi rồi
"Hả ...", Trần Thanh lộ vẻ ngạc nhiên, sau đó nhìn Nam Cung Yến đầy đau khổ.
"Lời cầu hôn của anh quá cẩu thả, ngay cả nhẫn cũng không có. Người ta còn quỳ bằng một chân. Anh không có thứ gì hết mà còn muốn em lấy anh à, mơ đi", Nam Cung Yến nhìn Trần Thanh đau khổ, rồi cười tủm tỉm, sau đó nhanh chóng xoay người bỏ chạy.
"Vợ ơi, anh xin lỗi, anh sai rồi, đừng lo, anh sẽ cho em một màn cầu hôn và đám cưới hoàn hảo", nghe thấy những lời của Nam Cung Yến, Trần Thanh như muốn tự tát vào mặt mình 2 cái.
Thật tình, cầu hôn mà không nhẫn, không hoa, ngay cả quỳ bằng một chân cũng không có, như vậy có ra gì không?
Cả hai dạo quanh Thiên Sướng Viên hơn một tiếng rồi mới trở về biệt thự số 1.
"Cuối cùng thì hai người cũng về, em sắp chết đói luôn rồi", nhìn thấy Nam Cung Yến và Trần Thanh nắm tay nhau vui vẻ đi về, Tuyên Hoàng đột nhiên uất ức không thôi, nhìn hai người họ một cách đáng thương.
"Em xem anh là đầu bếp rồi à", nhìn dáng vẻ của Tuyên Hoàng, rõ ràng là muốn ăn cơm do mình nấu, thật là tham ăn.
"Hehe...Đâu có đâu, anh là một đầu bếp bậc thầy. Ăn xong đồ do anh nấu, rồi ăn những đồ khác thì thấy nhạt nhẽo hẵn luôn. Sau này em phải làm sao?", Tuyên Hoàng cười tươi, mặt đầy nịnh bợ nói.
"Đúng là một con mèo tham ăn, đợi chút nữa đồ ăn có ngay”, Trần Thanh cũng không đùn đẩy, dù sao vợ chồng anh cũng phải ăn.
Sau đó Trần Thanh vào bếp và bắt đầu nấu ăn.
Chưa đầy nửa tiếng, một bàn ăn thịnh soạn đã sẵn sàng.
"Em không thể đợi được nữa“, nhìn Trần Thanh bày thức ăn lên bàn, Tuyên Hoàng háu ăn, vừa nhìn thấy đã thấy thèm lắm rồi, ngửi thấy mùi hương hấp dẫn kia thì không nhịn được nữa.
"Đi rửa tay đi, còn món canh nữa, dọn ra ngay”, nhìn hai con mắt láu liên muốn ăn vụng của Tuyên Hoàng, Trần Thanh vội vàng ngăn cản.
"Vâng".
“Nghe thấy lời của Trần Thanh, Tuyên Hoàng miễn cưỡng đồng ý, chạy đi rửa tay.
Đúng lúc này, điện thoại của Trần Thanh vang lên, là Tăng Kim Lai gọi đến.
"Anh Tăng, có chuyện gì sao?”, Trần Thanh có chút hiếu kì hỏi.
“Anh Trần, những tên cướp hôm nay trong lúc áp giải đến đồn cảnh sát đã bị người ta cứu thoát rồi", Tăng Kim Lai không hề dấu giếm, vội vàng nói.
Nghe thấy những gì Tăng Kim Lai nói, Trần Thanh chỉ nhíu mày, bọn họ chỉ là những nhân vật nhỏ mà thôi, anh cũng không quá để tâm.
"Chạy cũng chạy rồi, không cần quan tâm", Trần Thanh thản nhiên nói.
"Anh Trần, còn một chuyện nữa. Khi vụ án vừa kết thúc, có hai người nam nữ đến đồn cảnh sát thẩm vấn chúng tôi. Bọn họ biết sự tồn tại của anh, e rằng sẽ đến tìm anh", Tăng Kim Lai tiếp tục nói.
“Ồ, bọn họ không nói bọn họ là ai sao?”, Trần Thanh nhíu mày, nghĩ đến hai người anh từng gặp.
“Tôi cũng không biết thân phận của họ là gì, nhưng nhìn vào thái độ của cảnh sát đối với họ, có lẽ là có thân phận cao hơn cả cảnh sát", Tăng Kim Lai do dự đáp.
"Được rồi, đừng lo về bọn họ nữa, chỉ cần họ không tới quấy rầy tôi là được rồi", Trần Thanh gật đầu, anh không thèm quan tâm đối phương là ai.
"Vâng thưa anh Trần", Tăng Kim Lai đáp, rồi cúp điện thoại.
"Không phải chứ, sắp ăn sạch rồi”, Trần Thanh gọi điện thoại xong, nhìn vào bàn ăn, vừa hay nhìn thấy Tuyên Hoàng đang ăn như hổ đói, trên bàn chỉ còn một chút đồ ăn, ngay cả canh cũng chỉ sót lại phần đáy.
Trần Thanh biết dạ dày Nam Cung Yến lớn, nhưng không ngờ Tuyên Hoàng còn lợi hại hơn cả cô.
"Ợ...", Tuyên Hoàng hài lòng ợ lên, sau đó dựa vào ghế, vẻ mặt đầy thõa mãn.
Nam Cung Yến ngồi bên cạnh cũng hài lòng với bữa ăn của mình, chỉ đến khi hai người thấy Trần Thanh quay lại, mới nhận ra trên bàn không còn bao nhiêu đồ ăn, điều này khiến hai cô gái đột nhiên có chút ngượng ngùng.
Bất lực, Trần Thanh chỉ đành dọn đồ ăn thừa.
Sau lần này, anh đã biết rõ được dạ dày của hai cô nàng to cỡ nào, sau này nấu cơm cần phải nấu nhiều hơn nữa.
"Hôm nay anh sẽ dạy em tu luyện như thế nào. Vốn dĩ không được truyền ra ngoài nhưng vì anh đã hứa sẽ dạy cho em, sau này ta mong em sẽ khắc cốt ghi tâm, đừng làm những việc trái lương tâm. Nếu không, dù em có đi đến tận cùng thế giới thì anh cũng sẽ thu lại hết tu vi của em", Trần Thanh nghiêm nghị nói
"Vâng”, Nghe thấy lời Trần Thanh nói, Tuyên Hoàng cũng trở nên nghiêm túc.
Sau đó, Trần Thanh bắt đầu dạy cô tu luyện.
Điều mà Trần Thanh không ngờ là Tuyên Hoàng rất nhanh đã bắt đầu vòng châu thiên đầu tiên, các linh khí xung quanh bắt đầu chạy vào cơ thể Tuyên Hoàng.
"Thiên phú của cô nhóc này cũng thật là tốt”, cảm nhận được trạng thái tu luyện của Tuyên Hoàng, Trần Thanh rất hài lòng.
Xem ra không hề dạy sai, có điều Trần Thanh vẫn có chút nghi ngờ về lai lịch của Tuyên Hoàng.
Tuy rằng cô nhóc Tuyên Hoàng này không nói sự thật, nhưng Trần Thanh đại khái biết được thân phận của Tuyên Hoàng, nếu thật sự như anh đoán thì tâm tính nhất định sẽ không tồi.
Trần Thanh cả đêm không ngủ, cũng không đi luyện tập, anh sợ rằng Tuyên Hoàng lần đầu tiên luyện tập sẽ xảy ra vấn đề.
May mắn thay, trong đêm này, Tuyên Hoàng luyện tập rất thuận lợi, và không có gì sai sót.
Sau nữa đêm, Trần Thanh cũng không ở lại phòng Tuyên Hoàng mà rón rén trở về phòng của Nam Cung Yến.
Điều làm Trần Thanh ngạc nhiên là, Nam Cung Yến chưa ngủ mà đang ngồi trên giường tu luyện.
Trần Thanh cũng không lãng phí thời gian, ngay lập tức bắt chéo chân và bắt đầu tu luyện bên cạnh Nam Cung Yến.
Tu luyện bên cạnh Nam Cung Yến, Trần Thanh vô cùng ngạc nhiên bởi sự dày đặc của linh khí, vốn dĩ khi Nam Cung Yến ở trên giường, anh ở dưới sàn thì anh đã cảm thấy linh khí đã rất mạnh rồi, không ngờ lại gần, sức mạnh lại càng tăng thêm.
Đè lại kích động trong lòng, Trần Thanh lập tức bắt đầu tu luyện.
Khi Trần Thanh tỉnh dậy vào sáng hôm sau, anh cảm thấy buổi tu luyện đêm qua bằng cả mười đêm tu luyện trước đây, quả thật là quá hiệu quả.
Anh có linh cảm, chân khí trong cơ thể anh đã tới biên giới đột phá, nhưng anh không có cảm giác đột phá, vì không thể đột phá nên chỉ có thể tiếp tục nén chân khí lại trong người.
"Vợ ơi, buổi sáng tốt lành”, Trần Thanh nhìn Nam Cung Yến lông mi khẽ nhúc nhích, cười nói.
Nghe thấy những lời của Trần Thanh, Nam Cung Yến mới thu hồi công lực và mở mắt ra.
"Buổi sáng tốt lành, em có cảm giác như sắp đột phá rồi", Nam Cung Yến ngẩng đầu, nhìn Trần Thanh, cười nói.
“Đừng nóng lòng muốn đột phá, đợi anh luyện khí lại cho em lần nữa, sau đó mới tính đến chuyện đột phá", Trần Thanh không ngờ Nam Cung Yến lại đột phá sớm như vậy, nhưng anh muốn Nam Cung Yến tích lũy đến một trình độ nhất định như anh, rồi mới đột phá.
Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến việc bắt Nam Cung Yến phải nén chân khí, dù sao chuyện như vậy quá đau đớn, anh không đành lòng để vợ phải chịu tội như vậy.