“Anh Thanh, thư ký Ninh nổi tiếng là người đẹp lạnh lùng, chưa bao giờ kết bạn Wechat với người khác đâu. Bây giờ cô ấy lại chủ động kết bạn với anh!”, Đường Võ đi đến bên cạnh Trần Thanh, ngưỡng mộ nói: “Lẽ nào cô ấy thích anh rồi?”
“Anh Thanh, anh đúng là có phúc mà!”
“Lại thêm một người đẹp nhìn trúng anh, hê hê, đúng là đỉnh!”
“Anh Thanh, không biết chừng anh lại có thêm cô bồ!”
“Anh mau hốt luôn thư ký Ninh đi thôi, tận hưởng cảm giác mỗi tay một cô!”
Đám vệ sĩ để lộ ra nụ cười mà chỉ có đàn ông với nhau mới hiểu.
“Vớ vẩn!”
Trần Thanh đanh mặt lại, nói nghiêm túc: “Anh đây là người đàn ông rất truyền thống đó”.
Nhìn thấy vẻ mặt này của Trần Thanh, đám người Đường Võ có chút kính nể anh.
Bây giờ rất hiếm người đàn ông chung thủy.
Sau đó, Trần Thanh lại nghiêm túc nói: “Tôi vẫn thích truyền thống tam thê tứ thiếp ngày xưa của ông cha ta. Haiz, tiếc là truyền thống bị mất rồi, đúng là khiến người khác đau lòng mà!”
Hả!
Nghe thấy lời này, đám người Đường Võ đồng loạt nhìn nhau.
Trong khoảnh khắc này, bọn họ càng thêm nể Trần Thanh hơn.
Dứt lời, Trần Thanh bèn đi ra ngoài.
“Anh Thanh, vào làm rồi mà anh còn định đi đâu đấy?”
Đường Võ lại hỏi.
“Đi làm đúng giờ không phù hợp với tôi, tôi phải đi ăn sáng cái đã”.
Nói rồi, Trần Thanh sải bước rời đi.
Rời khỏi công ty, Trần Thanh đến một cửa hàng Starbucks ở gần đó để ăn sáng.
Anh chọn ăn sáng ở Starbucks là vì có rất nhiều người đẹp mặc đồ công sở, đi giày cao gót đến đây mua cafe và dùng bữa sáng.
Trần Thanh cảm thấy đây cũng coi như là bữa ăn đầy thẩm mỹ.
Đương nhiên có rất nhiều người đẹp công sở chau mày nhìn một tên mặc đồng phục bảo vệ, đa số bọn họ đều tỏ ra vô cùng khinh thường anh.
Thậm chí hầu hết đều cảm thấy loại người như Trần Thanh không xứng đến Starbucks.
Trần Thanh vô cùng binh thản đối mặt với những ánh nhìn kỳ thị của mọi người.
“Anh Thanh...”
Ngay lúc Trần Thanh sắp ăn xong bữa sáng, một cô gái mặc đồ công sở, trông rất mảnh mai, có cảm giác giống em gái nhà bên đi đến chỗ anh.
Trần Thanh ngẩng đầu nhìn cô gái xinh đẹp giống em gái nhà bên, anh tỏ ra mơ hồ: “Chúng ta quen nhau sao?”
Người đẹp nở một nụ cười ngọt ngào: “Anh Thanh, em biết anh nhưng chắc là anh không biết em đâu!”
“Ồ, vậy hả. Xem ra tôi có khiêm tốn mấy cũng không che lấp được hào quang của mình nhỉ. Tôi đã tã như này rồi mà người đẹp vẫn nhận ra tôi!”, Trần Thanh cười trừ nói: “Người đẹp, cô biết tên tôi, có lẽ để ý tôi lâu lắm rồi. Chắc cô cũng biết tôi chưa kết hôn?”
Thật lòng mà nói, nụ cười của cô gái này đúng là rất ngọt ngào.
Nhất là khi cười lên, hai lúm đồng tiền của cô ta có thể khiến cả đám đàn ông say ngất ngây.
“Hì hì...”
Người đẹp cười e thẹn: “Xem ra anh trai em nói không sai, anh Thanh là một tên háo sắc, nhất định không được tới gần!”
“Anh trai cô là ai? Chắc chắn anh ta ghen tỵ nên mới bôi nhọ danh dự của tôi”, Trần Thanh lập tức phản bác: “Chắc chắn anh ta đố kỵ với vẻ đẹp trai của tôi nên cô tuyệt đối đừng tin lời anh trai cô nói”.
“Có điều anh trai em cũng nói anh là một người đàn ông đích thực, cái này cũng không nên tin đúng không? Lẽ nào anh không phải đàn ông đích thực?”
Người đẹp che miệng cười.
Hả?
Trần Thanh ngây người.
Sau đó anh nghiêm túc nói: “Lời tốt thì cô tin, lời xấu thì đừng nghe là được rồi!”
“Ha ha, anh Thanh, anh thú vị thật đấy”.
Người đẹp ngồi xuống: “Anh Thanh, em tên Hồ Tiểu Nhạc, Hồ Đại Quân là anh trai em!”
“Hồ Đại Quân là anh trai cô?”
Trần Thanh nhìn Hồ Tiểu Nhạc một lượt từ trên xuống dưới: “Không thể nào!”
“Có gì mà không thể chứ?”, Hồ Tiểu Nhạc khó hiểu.
“Trông cô như tiên nữ, Hồ Đại Quân sao có thể xứng làm anh cô chứ!”, Trần Thanh cười nói.
Nghe thấy lời này của Trần Thanh, hai má Hồ Tiểu Nhạc ửng hồng: “Anh Thanh, anh đúng là biết chọc người ta vui mà. Xem ra anh em nói không sai, kiểu người dẻo miệng như anh rất nguy hiểm!”
“Tôi nói toàn là sự thật, sao lại thành dẻo miệng được. Không tin thì cô tìm người khác hỏi xem”, Trần Thanh cười nói: “Cô đúng là rất giống tiên nữ!”
“Được rồi, không nói chuyện với anh nữa”, Hồ Tiểu Nhạc bị Trần Thanh khen đến phát ngại, lúc này, cô ta cầm một chiếc hộp đưa cho anh: “Anh Thanh, sáng nay anh em đi làm nhưng chưa ăn sáng, phiền anh giúp em đưa đồ ăn cho anh ấy với. Còn cốc cafe này em mời anh uống”.
“Ừ, không thành vấn đề...”, Trần Thanh cười nói: “Có được người em gái như cô đúng là rất hạnh phúc. Tôi hận là mình không có được cô em gái như vậy, hay là cô cũng làm em gái tôi đi?”
“Nói sau đi, em phải vào làm rồi, em đi trước đây....”
Nói rồi, Hồ Tiểu Nhạc vẫy tay với Trần Thanh, sau đó nhanh chân rời khỏi Starbucks.
Trần Thanh nhìn theo bóng người của Hồ Tiểu Nhạc: “Đúng là không ngờ, trông Hồ Đại Quân như thế mà lại có một cô em gái xinh đẹp và chu đáo đến vậy”.
Ăn xong bữa sáng, Trần Thanh cầm cốc cafe Hồ Tiểu Nhạc tặng mình rồi xách bữa sáng của Hồ Đại Quân, chậm rãi đi về phía công ty.
Khi đến phòng bảo vệ, Trần Thanh nhìn thấy Hồ Đại Quân đang thay đồ, chuẩn bị vào làm.
Trần Thanh đưa đồ cho anh ta.
“Đại Quân, của cậu này!”
Nhìn món đồ Trần Thanh đưa cho mình, Hồ Đại Quân ngơ ngác.
Sau đó anh ta nói: “Anh Thanh, chắc không phải anh được phú bà bao dưỡng đấy chứ? Mời tôi ăn bữa sáng Starbucks như này, tôi không nhận được đâu. Đấy là tiền anh ngủ với người ta mà có, tôi không nhận nổi!”
“Là em cậu nhờ tôi đưa cho cậu, cô ấy nói cậu chưa ăn sáng”, Trần Thanh đáp.
Nghe Trần Thanh nói vậy, vẻ mặt của anh ta bỗng nhăn nhó lại, thấp thỏm nói: “Em gái tôi nhờ anh mang cho tôi hả?”
“Ừ!”
“Anh Thanh, anh nói thật cho tôi biết, anh có chọc ghẹo gì em gái tôi không đấy?”
Hồ Đại Quân căng thẳng nói.
“Cậu coi tôi là loại người gì vậy?”, Trần Thanh vỗ vào người anh ta: “Tôi giống loại người cứ gặp con gái là trêu chọc sao?”
“Cái này thì ai biết được, đến đội trưởng Dương anh còn trêu ghẹo, huống hồ em gái tôi xinh đẹp vậy!”, Hồ Đại Quân lẩm bẩm.
“Anh Thanh, tôi coi anh là anh em, anh tuyệt đối đừng có ý đồ gì với em gái nhà tôi đấy!”, Hồ Đại Quân nói nghiêm túc.
“Được rồi, tôi đảm bảo với cậu!”, Trần Thanh bất lực nói: “Tôi chẳng biết cậu căng thẳng vậy làm gì”.
“Anh Thanh, anh không biết rồi, em gái của Đại Quân là bảo bối trong nhà, chắc chắn cậu ấy phải sốt sắng rồi!”
“Bình thường khi em gái cậu ấy tới đây, bọn em chỉ nhìn có mấy cái thôi mà cậu ấy đã lo lắng chúng em lừa mất em gái!”
“Quý giá lắm, cậu ấy còn sợ bọn em tán mất em gái kìa!”
Mấy người bảo vệ đứng cạnh lần lượt lên tiếng.
Hồ Đại Quân vừa ăn bữa sáng đầy tình yêu vừa nghiêm túc nói: “Cái đám bảo vệ nghèo kiết xác nhà các cậu không tự soi gương xem, các cậu cảm thấy mình với được tới em gái tôi sao? Em gái tôi là sinh viên trường đại học nổi tiếng, là niềm kiêu hãnh của cả nhà. Với năng lực của con bé, sau này có thể trở thành lãnh đạo cấp cao trong công ty. Còn các cậu thì cả đời làm bảo vệ thôi!”
“Anh Thanh, anh xem, người nào đó có được cô em gái tốt là bắt đầu đắc ý rồi”.
“Đúng thế, tôi có cô em gái tốt đấy, các cậu có không?”, Hồ Đại Quân hạnh phúc cười nói.
“Không chịu nổi, không chịu nổi. Chúng ta đi tuần thôi”.
“Anh Thanh, có cơ hội, anh tán em gái của cậu ấy đi để cô ấy yêu một chàng bảo vệ nghèo”.
Mấy người bảo vệ cười đùa.
“Cút!”
Hồ Đại Quân quát.
Mấy người bảo vệ thấy Hồ Đại Quân nổi giận, cả đám cười đùa rồi rời khỏi. Bọn họ thích dùng cách này trêu Hồ Đại Quân.
Chương 57: Lòng dạ Tư Mã Chiêu
Một chiếc bánh gato nhỏ bé của Starbucks mà Hồ Đại Quân ăn như kiểu món gì ngon lắm vậy
Trần Thanh nằm một bên nghỉ ngơi cũng chẳng chịu nổi nữa.
“Ngon đến vậy sao? Cho tôi nếm thử miếng đi!”
Nghe thấy vậy, Hồ Đại Quân lập tức nhét nốt miếng bánh cuối cùng vào miệng.
“Anh Thanh, hết rồi!”, Hồ Đại Quân giơ chiếc hộp rỗng lên, cười nói.
“Cậu đúng chả ra gì”.
“Anh Thanh, thế là anh không biết rồi, đồ mà em gái tôi đưa tới đều là thứ ngon”.
Hồ Đại Quân tỏ ra hài lòng.
“Tình cảm hai anh em nhà cậu tốt thật đấy!”
“Đương nhiên rồi”.
Dường như chỉ cần nhắc đến em gái, Hồ Đại Quân có thể nói mãi không hết chuyện.
Trần Thanh nằm một chỗ, nghe Hồ Đại Quân thao thao bất tuyệt.
Theo cái miệng của Hồ Đại Quân, Hồ Tiểu Nhạc từ là niềm kiêu hãnh của cả nhà bỗng trở thành niềm kiêu hãnh của cả thôn.
“Anh Thanh, tôi cảnh cáo anh, anh nhất định không được có ý đồ với em gái tôi đâu đấy, nếu không chúng ta không có anh em gì hết!”, Hồ Đại Quân nói xong cũng không quên cảnh cáo Trần Thanh.
“Được rồi!”, Trần Thanh bất lực nói: “Cậu nói nhiều lần lắm rồi!”
“Ha ha!”, Hồ Đại Quân cười nói: ‘Anh Thanh, không phải tôi coi thường anh mà anh là người của đội trưởng Dương, anh phải giữ mình, nếu không đội trưởng Dương thiến anh mất, đúng chứ!’
“Cút! Đừng ảnh hưởng tôi nghỉ ngơi!”
Trần Thanh đạp Hồ Đại Quân ra khỏi phòng.
“Anh phải đảm bảo với tôi!”
“Được rồi, tôi đảm bảo với cậu!”. Trần Thanh bực mình nói.
Hồ Đại Quân nghe thấy Trần Thanh đảm bảo xong mới chịu đi ra ngoài.
Sau khi Hồ Đại Quân đi khỏi, Trần Thanh nằm ra ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhìn bề ngoài thì là Trần Thanh nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng thật ra anh đang lén luyện Thuần Dương Vô Cực Công.
Chỉ có điều, Trần Thanh vừa mới luyện được một lúc, anh bỗng cảm thấy có người đá vào chân mình.
“Trần Thanh, Trần Thanh... sao ngủ như chết vậy?”
Trần Thanh mở mắt, trông thấy Ninh Tĩnh đang đá chân mình, mắng.
“Thư ký Ninh, cô tìm tôi có chuyện gì không?”
Trần Thanh mỉm cười nhìn Ninh Tĩnh.
“Tổng giám đốc có nhiệm vụ mới cho anh”, Ninh Tĩnh nói: “Anh đi theo tôi”.
“Có nhiệm vụ gì mới?”
Trần Thanh đứng dậy hỏi.
“Anh theo tôi là biết!”
Ninh Tĩnh nói rồi đi ra ngoài.
…
Trần Thanh nhanh bước đi theo sau Ninh Tĩnh.
“Tổng giám đốc bảo tôi đưa anh tới các bộ phận khác học hỏi!”, Ninh Tĩnh nhìn Trần Thanh rồi nói.
“Đến bộ phận khác học hỏi? Tại sao?”, Trần Thanh không hiểu gì, hỏi.
“Trần Thanh, chẳng lẽ anh muốn làm việc ở phòng bảo vệ cả đời sao? Tổng giám đốc làm vậy là muốn tốt cho anh, chị ấy chuẩn bị bồi dưỡng anh, hiểu chứ?”, Ninh Tĩnh nhìn Trần Thanh và nói.
“Không hiểu!”, Trần Thanh lắc đầu nói: “Tôi cảm thấy phòng bảo vệ tốt lắm. Ai ai cũng nói chuyện dễ nghe, lại còn học được nhiều thứ hay ho. Những thứ học được ở phòng bảo vệ có thể đủ để tôi dùng cả đời rồi!”
Ninh Tĩnh thực sự phục sát đất cái tên đầu đất, không có chí tiến thủ này.
“Dù sao đây cũng là sắp xếp của tổng giám đốc, anh không muốn cũng phải nhận”.
Ninh Tĩnh nghiến răng nói.
Ninh Tĩnh nghĩ, nếu là thằng đàn ông khác, cô ta sớm mặc kệ luôn rồi.
“Được thôi!’, Trần Thanh thở dài một hơi: “Cô ấy muốn xếp tôi vào bộ phận nào?”
“Bộ phận quan hệ công chúng!”, Ninh Tĩnh đáp.
“Ha ha, tôi biết ngay mà”, Trần Thanh cười một tiếng: “Lòng dạ Tư Mã Chiêu, thâm hiểm thật đấy!”
“Sao mà thâm hiểm?”, Ninh Tĩnh không hiểu gì.
Trần Thanh hừ nhẹ một tiếng: “Cô nghĩ xem, tôi sắp thành vệ sĩ thân cận của cô ấy rồi. Bây giờ cô ấy đưa tôi tới bộ phận quan hệ công chúng tức là muốn tôi trở thành một nhân viên quan hệ công chúng, sau này phải phục vụ cho cô ấy tử tế, phải ngủ với cô ấy. Cô nói xem, pha sắp xếp này có thâm hiểm không?”
Hả?
Nghe thấy thế, Ninh Tĩnh bỗng cảm thấy câm nín.
Cô ta không ngờ rằng Trần Thanh lại nghĩ theo hướng này.
Hình như anh ta nói cũng không sai.
“Thư ký Ninh, hay là tôi đi theo cô học hỏi ”, Trần Thanh cười nói: “Đi theo cô học hỏi, tôi còn có thể thi thoảng làm “tay lái lụa”, “lái xe” với cô!”
Ninh Tĩnh lườm Trần Thanh một cái: “Đây là sắp xếp của tổng giám đốc Nam Cung, anh không muốn cũng phải làm theo!”
Nói rồi, Ninh Tĩnh bước nhanh về phía trước.
Ninh Tĩnh nhanh chóng đưa Trần Thanh đến bộ phận quan hệ công chúng.
Trước khi Trần Thanh tới, chắc cấp trên đã đánh tiếng rồi.
Khi Trần Thanh và Ninh Tĩnh tới, trưởng bộ phận là La Lương Bình đích thân đón tiếp hai người.
Ninh Tĩnh dặn dò La Lương Bình vài câu rồi rời khỏi.
“Trường phòng La, tôi ngồi ở đâu vậy? Hôm nay có gì cho tôi học không?”
Ninh Tĩnh vừa đi khỏi, Trần Thanh bèn hỏi La Lương Bình.
Thấy Ninh Tĩnh rời đi rồi, La Lương Bình bỗng thay đổi thái độ: “Chỗ đó mát mẻ, cậu ngồi đó đi. Một thằng bảo vệ quèn thì học cái gì chứ? Cậu xem có công việc dọn dẹp lặt vặt gì không thì làm là được rồi!”
La Lương Bình thực sự rất coi thường một tên bảo vệ nhỏ nhoi như Trần Thanh. Ninh Tĩnh vừa rời đi, ông ta lập tức trở mặt.
“Còn nữa, sau này có chuyện gì cũng đừng tới làm phiền tôi. Học vài ngày xong thì mau cút cho tôi. Một tên bảo vệ quèn còn học đòi leo cao. Xì...”
La Lương Bình nhìn Trần Thanh đầy khinh rẻ, sau đó đi vào trong phòng làm việc.
Người trong phòng quan hệ công chúng nhìn Trần Thanh, ai nấy đều tỏ vẻ hóng chuyện.
Hầu hết bọn họ đều khinh thường một tay bảo vệ quèn như Trần Thanh.
Hơn nữa, bọn họ cũng chẳng rõ, tại sao cấp trên lại sắp xếp như này.
Có điều người trong phòng làm việc cũng cảm thấy Trần Thanh thảm lắm rồi. Nếu như đưa anh tới bộ phận khác, có thể các bộ phận khác sẽ xem xét đến sự sắp xếp của cấp trên mà nể mặt anh chút.
Nhưng La Lương Bình thì khác, ông ta làm việc ở đây từ lâu, hơn nữa vợ ông ta là phó giám đốc của công ty, vậy nên ông ta có thể hoàn toàn chẳng coi sắp xếp của cấp trên ra gì.
Trần Thanh đứng nguyên một chỗ, anh cười nhạt một cái, đột nhiên hiểu ra ý đồ của Nam Cung Yến. Cô sắp xếp như vậy là muốn anh trở thành trò cười mà.
“Anh Thanh... anh Thanh...”
Ngay lúc này, anh nghe thấy có người đang nhỏ tiếng gọi mình.
Anh ghé qua nhìn, thấy ngay Hồ Tiểu Nhạc đang ngồi trên bàn làm việc, cẩn thận vẫy tay với anh.
Thấy Hồ Tiểu Nhạc vẫy tay với mình, Trần Thanh bèn đi về phía cô ta.
“Tiểu Nhạc, không ngờ cô lại làm việc ở phòng quan hệ công chúng đấy”, Trần Thanh cười nói.
Hồ Tiểu Nhạc kéo kéo tay Trần Thanh, nói: “Anh Thanh, đừng lớn tiếng như vậy. Bên cạnh em còn chỗ trống, anh ngồi ở đó đi!”
Hồ Tiểu Nhạc chỉ chỗ trống bên cạnh mình.
“Được!”
Trần Thanh ngồi xuống cạnh Hồ Tiểu Nhạc.
Sau khi an vị, Trần Thanh nhìn nét mặt những người xung quanh.
Anh nhỏ giọng nói: “Tiểu Nhạc, tôi ngồi ở đây chắc không gây rắc rối cho cô chứ?”
Trần Thanh biết người trong phòng làm việc này đều thuộc dạng nịnh hót. Bọn họ trông thấy La Lương Bình đối xử với Trần Thanh như vậy, chắc chắc sẽ tránh anh như tránh tà.
Hồ Tiểu Nhạc nhỏ tiếng đáp: “Anh Thanh, anh là bạn của anh trai em, anh ấy nói thường ngày anh giúp đỡ anh ấy rất nhiều, vậy đương nhiên em phải giúp anh rồi. Không phải lo, anh cứ ngồi đây đi”.
“Ừ, cảm ơn cô!”
Trần Thanh cười nói.
Trần Thanh cảm thấy Hồ Tiểu Nhạc thực sự rất lương thiện.
Bề ngoài trông xinh đẹp, bên trong lại tốt bụng, người như cô đúng là rất hiếm.
Chương 58: Hồ Đại Quân muốn giết người
Trần Thanh đợi trong phòng quan hệ xã hội cả một buổi sáng, ngoại trừ Hồ Tiểu Nhạc nói với anh mấy câu, rồi làm hộ cô ấy mấy việc đơn giản, những người khác ngay cả nhìn Trần Thanh cũng không thèm nhìn.
Họ nghĩ mình là thành phần tri thức còn Trần Thanh chỉ là một tên bảo vệ quèn, không thể nào hoà hợp với bọn họ được.
Thậm chí vì Hồ Tiểu Nhạc thân thiết với Trần Thanh mà họ còn có cả suy nghĩ muốn tẩy chay cô.
Cuối cùng cũng đến được đến giờ nghỉ buổi trưa.
Trần Thanh duỗi cái eo mỏi nhừ vừa cười vừa nói với Hồ Tiểu Nhạc: “Tiểu Nhạc, chúng ta đi ăn cơm thôi, trưa nay để tôi mời, ăn gì cũng được”.
“Anh Trần, em mang theo cơm hộp rồi, anh tự đi ăn đi. Hơn nữa em vẫn chưa làm xong việc”, Hồ Tiểu Nhạc nói với Trần Thanh.
“Vậy được, thế tôi không lo cho cô nữa, tôi đi ăn trước đây”.
“Ừ!”
Trần Thanh nhìn thấy Hồ Tiểu Nhạc còn bận thì một mình rời khỏi phòng làm việc đi về phía nhà ăn.
Sau khi Trần Thanh rời đi thì đám người trong phòng làm việc liền thảo luận sôi nổi.
“Tên bảo vệ quèn này sao lại vào làm trong phòng quan hệ xã hội của chúng ta thế này”.
“Anh ta không phải chính là người đánh cậu chủ Tất sao? Tôi nghĩ chủ tịch thực sự coi trọng và muốn bồi dưỡng anh ta đấy”.
“Tôi nghĩ không phải là muốn bồi dưỡng đâu. Chủ tịch chỉ muốn cử người xuống giám sát trưởng phòng La”.
“Thảo nào trưởng phòng La không ưa anh ta”.
“Tiểu Nhạc, cô nhớ để ý một chút đấy, đừng thân thiết với Trần Thanh quá nếu không sau này cô cũng bị liên lụy đấy”.
Đám đồng nghiệp nói nhỏ.
Hồ Tiểu Nhạc cười nhạt: “Tôi biết rồi, nhưng mà anh Trần là người tốt”.
Đám người ở đây trông thấy dáng vẻ như vậy của Hồ Tiểu Nhạc thì đều không nói thêm nữa mà lập tức lũ lượt rời khỏi phòng làm việc đi ăn cơm.
Hồ Tiểu Nhạc đợi đến khi họ đi cả rồi thì lại vùi đầu cặm cụi làm việc.
“Hồ Tiểu Nhạc, cô vào văn phòng tôi một chút”.
Đúng lúc này La Lương Bình mở cửa phòng làm việc ra và gọi to.
“Được”, Hồ Tiểu Nhạc ngẩng đầu lên đáp.
Trần Thanh đến căn tin ăn cơm xong rồi lại quay lại thăm phòng bảo vệ.
Đến phòng bảo vệ, Trần Thanh vẫn cảm thấy ở đây thoải mái hơn. Anh tìm lại ví trí cũ của mình rồi nằm ở đó hút một điếu thuốc, chợp mắt ngủ một giấc.
Khi Trần Thanh đang chìm trong giấc ngủ thì cửa phòng bảo vệ bị người ta mở ra.
Ngay sau đó, Trần Thanh nghe được một giọng nói gấp gáp.
“Anh Trần Thanh, giúp tôi với, Đại Quân sắp giết người đến nơi rồi, anh mau giúp tôi ngăn anh ta lại.
Một người bảo vệ vội vã nói với Trần Thanh.
“Đại Quân muốn giết người?”
Trần Thanh bật dậy luôn: “Tại sao lại muốn giết người?”
Theo hiểu biết của Trần Thanh với Hồ Đại Quân, anh ta bình thường là dạng người chỉ sợ phiền phức, kể cả có lúc bị người khác mắng cũng sẽ cố gắng bấm bụng chịu đựng.
Anh thật không ngờ tới, Hồ Đại Quân sẽ giết người.
“Hình như là sau khi anh ta nghe được em gái anh ta bị cấp trên quấy rối liền lập tức xông thẳng lên phòng quan hệ xã hội nói muốn liều mạng với người ta, các anh em khác đã lên theo rồi, họ bảo tôi quay lại báo với anh”, người bảo vệ này nói với Trần Thanh.
Sau khi Trần Thanh nghe được lời này thì trong đầu ngay lập tức nghĩ đến La Lương Bình, chính cái tên đầu hói đấy đã ra tay với Hồ Tiểu Nhạc.
Hơn nữa Trần Thanh cũng biết rằng, chỉ cần Hồ Tiểu Nhạc xảy ra chuyện gì thì Hồ Đại Quân chắc chắn sẽ xúc động gây ra án mạng.
“Chúng ta mau đi xem sao”.
Trần Thanh nói một cách gấp gáp.
Nói xong anh liền dẫn đầu chạy thẳng lên tầng.
Phòng quan hệ xã hội ở tầng 8, Trần Thanh không muốn phí thời gian chờ đợi thang máy nên trực tiếp leo thang bộ lên.
Trần Thanh đi thẳng lên đến trước cửa phòng quan hệ xã hội, ngay lập tức đã nghe thấy giọng nói phẫn nộ của Hồ Đại Quân vọng ra từ bên trong: “La Lương Bình, ông đây muốn giết chết mày, mày dám động tay động chân vào em gái tao, tao muốn giết chết này”.
“Anh, đừng làm bậy, anh,...”
Ngay tiếp đó là giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở của Hồ Tiểu Nhạc.
“Đại Quân, đừng kích động”.
“Có gì từ từ nói”.
Những người còn lại đều khuyên nhủ.
“Tình hình bây giờ thế nào?”
Trần Thanh gấp gáp hỏi.
“Anh Trần, anh đến thật đúng lúc. Anh mau giữ Đại Quân lại, tôi sợ chúng tôi không giữ nổi”.
“Lão già họ La kia đúng là không phải người, suýt chút nữa thôi là gây ra chuyện rồi, quần áo của Tiểu Nhạc đều bị lão ta xé rách cả rồi”.
“Loại cấp trên như thế này đúng là cầm thú”.
Đám bảo vệ bên ngoài đều nói một cách bất bình.
Trần Thanh lập tức đi về phía đám đông.
Rất nhanh sau anh đã nhìn được tình hình bên trong.
Anh thấy Hồ Đại Quân đang cầm một con dao gọt hoa quả, khuôn mặt căm phẫn muốn liều mạng mà tiến về phía trước.
Có người giữ chặt anh ta nhưng hình như không giữ chắc được.
Hồ Tiểu Nhạc thì bị xé nát quần áo, áo nịt ngực cũng lộ hết cả ra ngoài, hơn nữa trên má cô còn có dấu bàn tay rõ rệt, trên mặt thì nước mắt giàn giụa.
Còn La Lương Bình lúc này lại hét lên một cách tức giận: “Đám bảo vệ các người nhìn gì ở đây? Mau giữ chặt tên chó điên này lại, đừng để hắn cắn loạn”.
“La Lương Bình, tên súc vật, tao muốn giết chết mày”.
Hồ Đại Quân kích động mà hét rống lên.
“Anh...”, Hồ Tiểu Nhạc vừa khóc vừa nói: “Anh đừng kích động nếu không sẽ gây ra án mạng đó”.
Trần Thanh bước nhanh về phía trước rồi cướp lấy con dao gọt hoa quả trong tay Hồ Đại Quân, sau đó giữ chặt lấy anh ta và nói: “Đại Quân, đừng kích động, giết tên súc vật này không đáng”.
“Anh Trần, lão ta muốn cưỡng hiếp em gái tôi”, Hồ Đại Quân đỏ mắt: “Mặc kệ thế nào tôi cũng phải giết chết lão ta”.
“Tên bảo vệ quèn này, mau giữ chặt lấy hắn, đừng cho hắn làm loạn”, La Lương Bình hét lên.
Rồi hắn lại lẩm bẩm: “Không phải là vẫn chưa làm được gì sao? Mày kích động cái gì?”
“Chó má!”
Hồ Đại Quân nghe được lời này thì lại càng phẫn nộ mà hét lên.
“Đại Quân...”
Trần Thanh cố gắng kìm chặt lấy Hồ Đại Quân.
“Cậu đừng kích động, cậu phải tin tôi, chuyện này tôi sẽ giải quyết giúp cậu”.
Trần Thanh nói với Hồ Đại Quân.
“Đúng thế, Đại Quân, giao cho anh Trần xử lý đi”.
“Đại Quân, cậu không được kích động”.
Đám bảo vệ bên cạnh nhao nhao khuyên nhủ.
Hồ Tiểu Nhạc liên thanh hét: “Anh, anh không được giết người, giết người sẽ bị phán tử hình, sau này nhà chúng ta phải làm sao đây”.
Hồ Tiểu Nhạc vừa nói vừa khóc.
“Anh Trần, anh giúp tôi xử lý thật sao?”, Hồ Đại Quân hỏi.
“Đúng thế”.
Trần Thanh nói chắc nịch.
“Tôi tin anh, anh nhất định phải lấy lại công bằng cho em gái tôi. Tên súc vật này không những muốn cưỡng hiếp em gái tôi mà còn đánh nó”.
Hồ Đại Quân cắn chặt răng thốt ra.
Lúc anh ta nói thì Trần Thanh đã quay sang nhìn vào khuôn mặt của Hồ Tiểu Nhạc rồi trầm giọng nói: “Ông ta đánh cô?”
“Vâng”, Hồ Tiểu Nhạc uất ức đến bật khóc: “Lão ta ép em nhưng em không đồng ý cho nên đã đánh em, may mà em vẫn còn sức thoát ra nếu không thì đã bị lão ta...”
“Đủ rồi, tên chó má!”
Hồ Đại Quân mắng.
“Chó má còn không bằng”.
“Súc vật cũng không bằng”.
Đám bảo vệ cũng tức giận mắng.
La Lương Bình thấy vậy thì khinh thường, trong mắt lão ta đám bảo vệ quèn này liệu làm gì được hắn?
Hơn nữa lão ta cũng thấy không có gì to tát cả, Hồ Tiểu Nhạc không muốn ngủ với lão ta thì vẫn còn rất nhiều người khác tình nguyện.
Lão ta nhìn trúng Hồ Tiểu Nhạc thì chính là vinh hạnh của cô ta ấy chứ.
Khi La Lương Bình đang nghĩ thì Trần Thanh đã bước về phía hắn: “Là ông làm sao?”
“Tôi làm cái gì?”, La Lương Bình khinh thường: “Tôi không biết cậu đang nói gì, đám bảo vệ quèn các người lên chỗ tôi càn quấy, nếu không muốn bị đuổi thì mau cút đi”.
La Lương Bình phách lối như vậy khiến cho mọi người đều cảm thấy tức giận.
Chương 59: Đổi trắng thay đen
“Ông có còn là người không? Dám làm mà không dám nhận!”
“Ông hống hách cái đéo gì chứ?”
“Con mẹ nó!”
Mấy bảo vệ thấy La Lương Bình như vậy, không nhịn được mà mắng chửi.
Hồ Đại Quân bị kích động, suýt nữa đã xông ra.
Trần Thanh đè Hồ Đại Quân lại.
Sau đó anh bình tĩnh đi tới chỗ La Lương Bình, túm lấy cổ áo lão ta.
“Các người túm tụm ở đây làm gì? Hò hét ầm ĩ, tránh hết ra cho tôi! Tụm năm tụm bảy ở đây còn ra cái thể thống gì nữa!”
Đúng lúc này bên ngoài vang lên một giọng phụ nữ chói tai.
Nghe thấy giọng nói này, vẻ mặt bọn họ đều vô cùng căng thẳng.
Sau đó nhao nhao tránh sang một bên.
Lúc này Trần Thanh nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đi tới với vẻ mặt hình sự. Bà ta nhuộm tóc đỏ, đeo mắt kính và trang điểm đậm.
Bà ta vừa đi vừa chửi: “Một lũ bảo vệ ngu xuẩn ở đây làm cái gì? Muốn bị đuổi có đúng không? Nếu không muốn bị đuổi thì mau cút hết đi!”
Thấy người phụ nữa này, trong đầu Trần Thanh cũng có chút ấn tượng, hình như là một trong những phó tổng giám đốc của công ty, tên là Vạn Quế Chi. Bà ta cũng chính là đối tượng bình thường hay bị đám bảo vệ đem ra nói xấu nhất, bọn họ không ưa bà ta chỉ đơn giản là vì bà ta hay xem thường người khác.
“Vợ ơi...”
La Lương Bình thấy người phụ nữ này xuất hiện liền đẩy Trần Thanh ra, bước nhanh tới chỗ bà ta.
Trần Thanh không ngờ, vợ của La Lương Bình lại là Vạn Quế Chi.
Vạn Quế Chi lườm La Lương Bình một cái, bà ta nghiến răng nói: “Chuyện của ông, trở về tôi sẽ tính sổ sau”.
“Haha”, La Lương Bình nở một nụ cười lấy lòng.
Vạn Quế Chi vừa xuất hiện đã cực kì vênh váo tự đắc nói: “Cái lũ bảo vệ ngu xuẩn các người còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau cút đi!”
“Giám đốc Vạn đúng không, chồng của bà làm phiền cấp dưới, có ý đồ quấy rối, chuyện này bà định xử lý thế nào đây?”
Trần Thanh đi tới trước mặt Vạn Quế Chi nói.
“Đúng vậy, giám đốc Vạn, chuyện này xử lý thế nào đây?”
“Không thể thế này là xong đâu”.
Mấy bảo vệ thấy Trần Thanh ra mặt, liền vô cùng tự tin.
Vạn Quế Chi chống nạnh lạnh lùng hừ một tiếng: “Cậu nói chồng tôi quấy rối cấp dưới đúng không? Có ai nhìn thấy không? Ai nhìn thấy thì có thể đứng ra đây”.
Vạn Quế Chi nói như vậy, người của bộ phận quan hệ công chúng đều im thin thít. Với những loại chuyện thế này, cho dù bọn họ có nhìn thấy cũng không dám lên tiếng.
Vạn Quế Chi không thấy ai lên tiếng, liền khinh thường nói: “Các người nói chồng tôi quấy rối cấp dưới, tôi thì lại nghĩ là cô ta không biết liêm sỉ, vì muốn thăng chức mà quyến rũ chồng tôi”.
La Lương Bình thấy Vạn Quế Chi nói như vậy, cũng tán thành nói: “Đúng vậy, cô ta vì muốn thăng chức mà chạy đến phòng làm việc của tôi, quyến rũ tôi. Tôi không đồng ý thì cô ta bắt đầu cởi quần áo của mình ra, còn tự tát mặt mình đe dọa tôi nữa!”
“Không phải như vậy”, Hồ Tiểu Nhạc nghe xong những lời này của La Lương Bình liền kích động òa khóc.
“Hừ, tưởng mình có chút nhan sắc là bắt đầu muốn bán thân để thăng chức”.
Vạn Quế Chi khinh thường nói.
“May mà tôi không bị lừa”, La Lương Bình cũng đắc ý lên tiếng.
Hồ Tiểu Nhạc oan ức khóc: “Không phải như vậy, không phải như vậy, rõ ràng là ông ta cưỡng ép tôi. Tôi không đồng ý thì ông ta liền đánh tôi”.
“Con mẹ nó, tao liều mạng với chúng mày!”
Hồ Đại Quân gào thét chửi bới.
Mấy bảo vệ ở đó cũng vô cùng tức giận
Bọn họ biết Vạn Quế Chi đang đổi trắng thay đen, nhưng bọn họ cũng đâu thể làm gì. Đối phương đều là cấp trên, còn bọn họ chỉ là một đám bảo vệ quèn, không dây vào nổi.
Suy cho cùng bọn họ còn rất nhiều người phải nghĩ cho bát cơm của mình.
“Giữ Đại Quân lại cho tôi”.
Trần Thanh nói với người phía sau: “Chuyện này để tôi giải quyết là được rồi, mấy người đừng xen vào”.
Trần Thanh lúc này vô cùng tức giận.
Anh chưa từng thấy người nào mặt dày tới như vậy.
Vạn Quế Chi quan sát Trần Thanh, bà ta khinh thường hừ một tiếng: “Cậu nghĩ cậu là ai? Cậu có thể giải quyết? Ha...”
“Hừ!”, La Lương Bình cũng tỏ vẻ khinh thường.
La Lương Bình có thể trắng trợn làm ra loại chuyện này trong công ty là vì có chỗ dựa là Vạn Quế Chi. Hiện giờ Vạn Quế Chi tới rồi lão ta đương nhiên sẽ càng đắc ý.
“Bảo con đĩ này xin lỗi bọn tôi, ngay và luôn, sau đó các người cút hết đi, có thể tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Còn không thì tôi sẽ sa thải hết các người”, Vạn Quế Chi nhìn một vòng, khinh thường nói: “Công ty muốn đuổi mấy bảo vệ quèn như các người cũng chỉ đơn giản như giết chết một con kiến”.
“Đã nghe thấy chưa, mau xin lỗi rồi cút đi...”, La Lương Bình nhắc lại lời Vạn Quế Chi.
Hồ Tiểu Nhạc thấy vậy không kìm được nước mắt nữa. Cô ấy vừa kéo Hồ Đại Quân lại vừa khóc lóc không thôi.
Cô biết cho dù đối phương có muốn đổi trắng thay đen, bọn bọ cũng chẳng thể làm gì.
Bốp!
Nhưng lúc này, một tiếng tát chói tai vang lên.
Mọi người đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
Cái tát vừa nãy là Trần Thanh đánh lên mặt La Lương Bình.
La Lương Bình bị đánh tới nỗi kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất.
Vạn Quế Chi thấy vậy, liền kích động chửi bới: “Thằng bảo vệ quèn này, mày dám đánh cả chồng tao à? Tao tuyệt đối sẽ không tha cho mày”.
“Bà không tha cho tôi? Là tôi không tha cho bà mới đúng đấy”.
Trần Thanh lạnh lùng nói.
Bốp!
Trần Thanh nói xong lại hung hăng tát mạnh vào mặt Vạn Quế Chi.
Á!
Vạn Quế Chi cũng hét lên rồi ngã xuống đất.
Wow!
Chứng kiến một màn này những người xung quanh cũng bắt đầu xôn xao.
Bọn họ không ngờ Trần Thanh lại dũng cảm như vậy, trực tiếp ra tay đánh hai vợ chồng Vạn Quế Chi.
Vạn Quế Chi là cấp trên đấy! Loại người này không dây vào được đâu.
Mấy bảo vệ thấy Trần Thanh ra tay như vậy cũng tỏ ra vô cùng kinh ngạc. Họ thấy rất “đã”, nhưng cũng toát mồ hôi hột thay Trần Thanh.
“Mẹ kiếp! mày dám ra tay với ông, ông phải giết chết mày!”
Bị Trần Thanh đánh, La Lương Bình cảm thấy vô cùng nhục nhã, lão ta kích động chửi bới.
Trần Thanh lại xông lên, cho lão ta một cái bạt tai nữa.
“Ông muốn giết tôi hay là tôi muốn giết ông đây?”, Trần Thanh cho La Lương Bình mấy bạt tai: “Bây giờ tôi cho ông một cơ hội, giải thích mọi chuyện với mọi người. Nếu không rõ ràng hôm nay tôi sẽ đánh chết ông”.
Trần Thanh không nể nang gì La Lương bình.
Anh cảm thấy nếu không đánh loại người như La Lương Bình nghĩa là đã có lỗi với bản thân.
Ngoài việc suýt nữa đã hủy hoại thanh danh của một cô gái, bây giờ lão ta còn định bôi nhọ danh dự của người ta.
Loại người này đúng là không bằng cả cặn bã.
Vạn Quế Chi thấy chồng mình bị đánh như vậy liền xông tới chỗ Trần Thanh hét lên: “Thằng điên này, thả chồng bà ra”.
Bộp!
Trần Thanh đẩy Vạn Quế Chi sang một bên.
Sau đó anh kéo La Lương Bình ra: “Tôi hỏi ông, ông có chịu giải thích rõ chuyện này không?”
Vạn Quế Chi ngã xuống đất, bà ta gào với bảo vệ ở bên cạnh: “Lũ bảo vệ các người đang làm cái gì vậy? Mau ngăn cậu ta lại! Mau ngăn cậu ta lại!”
Mấy bảo vệ nghe thấy nhưng giả vờ điếc. Không một ai quan tâm đến bà ta.
Chương 60: Dạy dỗ súc sinh
Nhóm bảo vệ đứng im, vậy nên những người xung quanh cũng chẳng dám làm gì cả.
Nhưng lúc này bọn họ đều ngạc nhiên không thôi, chẳng ai có thể ngờ rằng một tên bảo vệ quèn lại hung hăng như thế.
Thấy gai mắt là xông vào đánh tới tấp, chẳng buồn nói lý gì hết.
Hơn nữa bọn họ biết kiểu người như Vạn Quế Chi sẽ chẳng chịu nói lý với anh đâu.
Thấy không ai giúp đỡ, Vạn Quế Chi kích động hô lên: "Thằng chó, dám đánh bọn tao, tao liều mạng với mày!"
Dứt lời, Vạn Quế Chi định ngăn cản không cho Trần Thanh đánh nữa.
Bốp!
Trần Thanh tát Vạn Quế Chi ngã lăn ra đất.
"Bà câm miệng lại cho tôi!"
Trần Thanh lạnh lùng lườm Trần Thanh: "Bà dám nói thêm câu nào nữa là tôi đánh cả bà đấy!"
Nhìn thấy ánh mắt đằng đằng sát khí của Trần Thanh, Vạn Quế Chi sợ đến mức run như cầy sấy.
Bà ta đứng im không dám làm gì cả.
Nhưng rồi bà ta nhanh chóng hô lên: "Giết người, có kẻ giết người".
Trông động tác thô bạo của Trần Thanh thì đúng là giống đang giết người thật.
La Lương Bình bị tát xây xẩm mặt mày.
Trần Thanh tát La Lương Bình hai cái nữa rồi lạnh lùng nói: "Bây giờ ông nói ra sự thật được chưa?"
"Nói, tôi nói... Xin cậu đừng đánh nữa..."
La Lương Bình nói trong đau đớn, lão ta sợ Trần Thanh đánh tiếp thì lão ta sẽ bị đánh chết thật mất.
Cả đời này chắc La Lương Bình cũng chưa bao giờ nghĩ đến rằng lão ta lại bị một tên bảo vệ quèn đánh sấp mặt ở công ty.
"Đại Quân, chuẩn bị điện thoại để quay lại", Trần Thanh nói.
"Được", Hồ Đại Quân lập tức lấy điện thoại ra.
Không chỉ có một mình Hồ Đại Quân mà còn rất nhiều người lấy điện thoại ra quay video.
"Chúng mày không..."
Vạn Quế Chi định ngăn cản không cho mọi người quay video thì Trần Thanh lại trợn mắt lườm bà ta một cái, khiến bà ta không dám nói tiếp nữa.
"Nói!"
Trần Thanh túm lấy La Lương Bình nói.
La Lương Bình bị đánh rụt vòi thật rồi.
Lúc này lão ta lập tức khóc lóc mà kể: "Mọi chuyện... đều là lỗi của tôi... Tôi đã tia Hồ Tiểu Nhạc lâu rồi... đồng thời cũng đã ám chỉ cô ta rất nhiều lần, nhưng cô ta không phối hợp... Hôm... hôm nay tôi thấy trong văn phòng chỉ có một mình tôi, bèn gọi cô ta vào, định bụng nói thẳng với cô ta... Nào ngờ cô ta không chịu..."
Bốp!
"Người ta không chịu là ông ép người ta hả?"
Trần Thanh vung ra một cái tát, anh nói trong sự phẫn nộ: "Cặn bã!"
"Tôi... tôi nói với cô ta là chỉ cần cô ta theo tôi thì tôi sẽ thăng chức cho cô ta. Hu hu... Cô ta vẫn không chịu, nhưng cô ta đẹp quá, tôi không khống chế được bản thân... chỉ có thể ép... Cô ta muốn phản kháng, thế là tôi mới tát cô ta, định cưỡng bức..."
Bốp! Bốp!
Trần Thanh tát thật mạnh.
"Không bằng cả cặn bã! Ngoài việc ép buộc ra thì ông còn làm gì nữa?"
"Tôi, tôi còn lấy anh cô ta ra để uy hiếp, nói rằng nếu cô ta không ngủ với tôi thì tôi sẽ đuổi việc anh trai cô ta..."
La Lương Bình nói với vẻ mặt cầu xin: "Nhưng cuối cùng cô ta vẫn chạy thoát, tôi chưa làm gì thật mà... Thật đấy... Tôi chưa làm gì cả. Tôi biết chỉ cần Hồ Tiểu Nhạc ở đây thì sau này tôi vẫn có cơ hội..."
Bốp!
"Loại súc sinh".
Trần Thanh tức giận mắng.
Những người đang vây xem cũng mắng mỏ.
"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, tôi hứa với cậu là sau này tôi không làm bậy nữa. Còn chuyện đổi trắng thay đen là do bà ta nghĩ ra, không liên quan gì đến tôi. Đừng đánh tôi nữa..."
La Lương Bình nhìn Vạn Quế Chi rồi van xin.
"Ngoài Hồ Tiểu Nhạc ra thì trước kia ông có từng làm chuyện gì tương tự như hôm nay không?"
Trần Thanh lại nhìn La Lương Bình hỏi.
La Lương Bình bắt đầu do dự.
Bốp!
Trần Thanh lại giáng cho lão ta một cái bạt tai.
"Nói!", Trần Thanh lạnh giọng nói.
"Có... có, tôi nói, tôi nói hết, cậu đừng đánh nữa."
La Lương Bình không dám cãi lại, lão ta lập tức nói lia lịa.
"Chị Nam Cung, xảy ra chuyện rồi".
Lúc này, Ninh Tĩnh vội vã mở cửa phòng làm việc của Nam Cung Yến ra và nói.
"Xảy ra chuyện gì?"
Nam Cung Yến ngẩng đầu hỏi.
"Tôi nghe nói Trần Thanh vừa đánh La Lương Bình và Vạn Quế Chi", Ninh Tĩnh nói.
"Cái gì?"
Nam Cung Yến đứng bật dậy nói: "Sao lại có chuyện ấy?"
"Cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm, hình như anh ta bênh vực một cô gái rồi đánh hai người kia. Tôi nhận được tin là tới báo cho chị luôn".
Ninh Tĩnh nói.
"Anh ta không thể an phận một chút được sao? Bảo anh ta tới bộ phận quan hệ xã hội, ngay ngày đầu tiên đã đánh người ta rồi. Anh ta đang ở đâu?", Nam Cung Yến nghiến răng nói.
Cô cảm thấy hơi nhức đầu. Thân phận của Vạn Quế Chi không hề đơn giản, Trần Thanh đánh bà ta như thế thì khó giải quyết lắm đây.
"Chắc là vẫn còn ở bộ phận quan hệ xã hội".
Ninh Tĩnh nói.
"Chúng ta tới đó luôn xem sao".
Nam Cung Yến sầm mặt lại, cô vội vã đi ra ngoài: "Cái tên này! Tôi chỉ muốn đá bay anh ta đi thôi, chuyên rước phiền phức về cho tôi".
Ninh Tĩnh cũng sải bước đi theo Nam Cung Yến.
Cô ta cũng cảm thấy Trần Thanh rất hay gây chuyện.
Mới đánh Tất Văn Bách cách đây không lâu, bây giờ lại đánh Vạn Quế Chi và La Lương Bình ngay ở công ty.
Hai người này có tiếng là khó chơi trong công ty, Nam Cung Yến cũng không dám đắc tội bọn họ.
Bây giờ Trần Thanh lại đánh bọn họ, nghe nói còn là vì một cô gái.
Trong bộ phận quan hệ xã hội, La Lương Bình kể ra một loạt các tội lỗi của lão ta.
Vạn Quế Chi đứng bên cạnh nghe, sắc mặt bà ta vô cùng âm trầm, bởi vì bà ta không ngờ chồng mình lại giấu giếm bà ta làm nhiều chuyện mờ ám như thế.
Những người xung quanh nghe La Lương Bình nói vậy cũng cảm thấy phẫn nộ, bọn họ chỉ muốn mắng La Lương Bình là loại súc vật.
Bốp!
Trần Thanh tát La Lương Bình một cái, mắng: "Mắng ông là loại súc vật còn là sỉ nhục súc vật nữa".
"Đúng thế, không ngờ ông ta lại là loại người như vậy".
"Loại này phải giao ngay cho cục cảnh sát mới được".
"Bị đánh là đáng đời".
"Đánh hay lắm!"
Những người xung quanh nhao nhao nói.
Lúc này Trần Thanh túm lấy La Lương Bình hỏi: "Còn gì nữa không?"
"Hết rồi, hết thật rồi", La Lương Bình gào khóc: "Xin cậu đừng đánh tôi nữa".
"Hết rồi chứ gì? Ông xin lỗi Hồ Tiểu Nhạc ngay cho tôi".
Trần Thanh nói với La Lương Bình.
"Tiểu Nhạc, tôi, tôi xin lỗi. Tôi sai rồi, sau này tôi không dám nữa, tôi xin lỗi..."
La Lương Bình khóc nói.
"Còn cả bà nữa".
Trần Thanh đá Vạn Quế Chi một cái.
Vạn Quế Chi nói lí nhí: "Tôi, tôi xin lỗi vì đã hiểu lầm cô. Tất cả đều là lỗi của tôi".
"Tiểu Nhạc, sao rồi? Cô đã nguôi giận chưa? Nếu chưa thì anh Thanh đây sẽ tiếp tục dạy dỗ tên cặn bã này".
Trần Thanh nói với Hồ Tiểu Nhạc.
Hồ Tiểu Nhạc gật đầu, nói với đôi mắt đỏ hoe: "Vậy là được rồi".
Thấy Trần Thanh đánh La Lương Bình tới tấp như thế, Hồ Tiểu Nhạc chẳng còn bực tức gì nữa, hơn nữa khi cô nhìn sang Trần Thanh thì còn lộ ra sự sùng bái rõ rệt.
"Tiểu Nhạc tha thứ cho ông rồi, nhưng tôi vẫn không thể tha thứ cho cái loại súc vật như ông".
Trần Thanh nghiến răng mắng: "Nhìn xem loại cặn bã như ông đã hủy hoại sự trong sạch của bao nhiêu người! Tôi phải dạy dỗ ông thay bọn họ".
Nói rồi Trần Thanh lại giơ tay lên.
"Trần Thanh, anh dừng tay lại cho tôi".
Nhưng lần này Trần Thanh còn chưa hạ tay xuống thì giọng nói của Nam Cung Yến đã vọng tới.
"Tổng giám đốc Nam Cung tới rồi..."
"Tổng giám đốc Nam Cung..."
Những người xung quanh rối rít tách ra thành một lối đi.
Thấy Nam Cung Yến tới, Vạn Quế Chi lập tức bò dậy, chạy tới chỗ cô rồi nói: "Nam Cung Yến, dù thế nào cô cũng phải cho chúng tôi một lời giải thích, phải trừng phạt tên ác ôn đó thật nặng. Cậu ta dám đánh bọn tôi, phải tống cậu ta tới cục cảnh sát".