“Trương Hàng, thật xin lỗi, chúng tôi không thể cứu được cậu”. Thấy Trương Hàng bị kề dao vào cổ, Phạm Thanh Thanh và Vu Hòa Vĩ thấy đau lòng vô cùng, chỉ hận không thể chịu nhát dao đó cho cậu ta.
“Hừ, rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt, tôi thành toàn cho các người đó”, Akutagawa Naoya hừ lạnh một tiếng, sau đó đột nhiên giơ con dao trong tay lên, đâm thẳng vào cổ Trương Hàng.
“Ai dám động đến bệnh nhân của tôi?”, đúng lúc này, một giọng nói vang lên, còn tay cầm dao của Akutagawa Naoya bị một viên đá đập trúng, con dao trong tay lập tức rơi xuống đất.
“Là ai?”, đám người Fujiwara Yuma bỗng thấy ngạc nhiên, lập tức hét lên, khẩu súng trong tay cũng nhắm về phía cửa ra vào.
Đúng lúc này, cả đống đá từ trên trời ào ào rơi xuống.
Đám người được trang bị vũ khí còn chưa kịp phản ứng đã bị những viên đá này đập trúng, kêu lên một tiếng đau đớn, ngã trên mặt đất.
Chỉ còn lại hai người Akutagawa Naoya và Fujiwara Yuma, những viên đá được ném tới đều bị bọn họ chặn lại.
Với sự cảnh giác cao độ, những viên đá này không thể làm Akutagawa Naoya bị thương, dù sao thì vừa rồi gã ta bị đánh trúng vào cổ tay cũng vì bất ngờ không đề phòng.
“Hừ, mấy con côn trùng Tịch Quốc dám đến Hoa Hạ làm mưa làm gió, đúng thật là không biết chữ “chết” viết như thế nào”, bóng dáng của Trần Thanh chậm rãi đi vào.
“Anh là ai? Võ giả của Hoa Hạ?”, Akutagawa Naoya cũng cử động cổ tay sưng đỏ vừa bị Trần Thanh đánh trúng của mình, lạnh lùng nói.
“Anh cần gì phải quan tâm tôi là ai? Bây giờ tôi cho anh một cơ hội, giơ tay chịu trói, rồi tôi sẽ tha cho các người một mạng”, Trần Thanh hoàn toàn không hứng thú với hai tên võ sĩ người Tịch Quốc này, vì hai tên này quá yếu.
“Hừ, cậu quá kiêu căng ngạo mạn, để tôi lĩnh giáo sức mạnh của cậu chút xem nào, xem nó có lợi hại như cái miệng của cậu không”, Fujiwara Yuma đương nhiên cũng biết cổ tay của Akutagawa Naoya đã bị thương, thế nên, ông ta sẵn sàng thử sức với sức mạnh của đối phương.
“Tốt nhất hai người cùng lên đi, nếu không thì các người sẽ không có cơ hội nào khác đâu!”, Trần Thanh lười nhác nhìn hai người bọn họ, không hề để ý tới bọn họ.
“Muốn chết à?”, hai người bọn họ vô cùng tức giận. Fujiwara Yuma hừ lạnh một tiếng, xông về phía Trần Thanh, khi xông lên, tay phải của ông ta đỡ bên hông đột nhiên rút ra một thanh kiếm sáng đâm về phía Trần Thanh một cách hung dữ.
“Fuji-kun, tốt, rất lợi hại!”, thấy động tác của Fujiwara Yuma, Akutagawa Naoya lập tức hét lên, đôi mắt hiện lên vẻ mừng rỡ.
“Bạt Đao Thuật, thú vị đấy!”, Trần Thanh cảm nhận được sức mạnh của đối phương tập trung vào thanh kiếm, lập tức cười lạnh, khẽ nhích người sang một bên.
“Xoạch...”
Thanh kiếm chém thẳng xuống trước mặt Trần Thanh nhưng lại không động đến được một cọng lông của anh, Fujiwara Yuma cực kỳ ngạc nhiên.
“Đáng chết, lại một lần nữa!”, Fujiwara Yuma tức giận mắng, sau đó cực kỳ phẫn nộ, nắm chặt thanh kiếm trong tay một lần nữa chém về phía Trần Thanh.
“Thật đúng là ngu ngốc, trọng điểm của Bạt Đao Thuật nằm ở chiêu đầu tiên, lúc rút đao không thành công, ông nghĩ những chiêu sau còn có thể thành công không?”, thấy dáng vẻ của Fujiwara Yuma, Trần Thanh lắc đầu, ánh mắt lộ vẻ khinh thường.
Anh cũng từng được lĩnh giáo Bạt Đao Thuật, so với đối phương, Bạt Đao Thuật của Fujiwara Yuma giống như một trò đùa, không có chút uy lực nào.
“Không thể nào, Bạt Đao Thuật của Tịch Quốc sao có thể yếu ớt như vậy được? Tôi không tin!”, Akutagawa Naoya cũng lộ ra ánh mắt khó tin, sau đó tức giận nói.
“Thật sự khiến tôi thất vọng quá đó, các người quá yếu!”, Trần Thanh lại lắc đầu, bất lực nói.
Đồng thời, anh từng bước hướng về hai người họ.
Phạm Thanh Thanh và Vu Hòa Vĩ ở bên cạnh tràn đầy phấn khích, rõ ràng họ không ngờ rằng Trần Thanh sẽ xuất hiện ở đây, anh đúng là vị cứu tinh của họ.
Đôi mắt của Phạm Thanh Thanh tràn đầy tia sáng lấp lánh, vừa rồi cô ta còn nhắc tới Trần Thanh, không ngờ anh lại xuất hiện, quá thần kỳ!
“Tôi sẽ ngăn cản hắn, anh kèm ba bọn họ!”, Fujiwara Yuma biết chuyện lần này trở nên khó giải quyết rồi, tên này có sức mạnh rất kinh khủng, ông ta không phải đối thủ, phải nghĩ cách khác.
“Ông muốn ngăn cản tôi sao? Ông định lấy gì ngăn cản tôi đây? Có ngăn nổi tôi không?”, Trần Thanh cười lạnh, bình tĩnh nói.
Hai người bọn họ không ngờ nói nhỏ như vậy mà đối phương cũng nghe thấy.
“Ra tay đi!”, Fujiwara Yuma hừ lạnh một tiếng, sau đó lao về phía Trần Thanh, cùng lúc đó, Akutagawa Naoya cũng lao về phía Phạm Thanh Thanh cách gã ta gần nhất.
“Đã nói rồi, ông không cản nổi tôi đâu!”, Trần Thanh lắc đầu, cơ thể tránh được đòn tấn công của Fujiwara Yuma trong chớp mắt. ngay sau đó đến trước mặt Akutagawa Naoya, đá gã ta ra ngoài bằng một cước.
“Đáng chết, kẻ mạnh như thế này từ đâu ra vậy? Long Tổ của thành phố Long Hải không có lấy một người như thế đâu!”, thấy sức mạnh của Trần Thanh mạnh mẽ như vậy, sắc mặt của hai bọn họ trở nên khó coi, nhìn chằm chằm vào Trần Thanh.
“Vừa rồi tôi đã cho các người một cơ hội rồi, nhưng đáng tiếc, các người lại không nắm bắt”. Trần Thanh lười giả vờ với bọn họ, lập tức đột nhiên xông đến phía hai người.
“Liều mạng thôi!”, hai người bọn họ biết, nếu không liều một phen, e rằng sẽ mất mạng.
“Liều mạng, cũng phải có vốn để liều mạng, hai người thật sự quá ngây thơ!”. Thấy hai người bọn họ tỏ ra liều mạng, Trần Thanh lại khinh thường chế nhạo, sau đó dùng sức đập về phía hai người bọn họ.
“Vù...”, đúng lúc đó, Akutagawa Naoya đạp vào lưng Fujiwara Yuma, còn bản thân gã ta thì điên cuồng lao ra ngoài.
“Khốn nạn!”, Fujiwara Yuma bị người kia đá, lập tức tức giận nhưng lửa giận của ông ta không kéo dài được bao lâu là đã bị một bàn tay của Trần Thanh đập vào đầu, còn chưa kịp kêu lên đã ngã xuống đất, không một tiếng động.
“Anh Trần, tha cho ông một mạng đi”. Thấy động tác của Trần Thanh, Phạm Thanh Thanh bỗng chốc kêu lên.
“Hừ!”, Trần Thanh hừ một tiếng, không trả lời, sau đó anh đuổi theo Akutagawa Naoya.
Ngay khi hai người Phạm Thanh Thanh nghĩ Akutagawa Naoya đã trốn thoát, một vật nặng rơi xuống sàn.
“Lần này hắn không chết”, Trần Thanh bình tĩnh nhìn Phạm Thanh Thanh rồi nói.
Anh nghĩ, đám sói xa lạ này bị giết chết thì tốt, cần gì phải nhân đạo với chúng?
“Được rồi, bảo chú Vinh đến đây!”, Trần Thanh cởi trói cho hai bọn họ, sau đó kiểm tra vết thương của hai người, nhận ra bọn họ không có quá nhiều thương tích, cũng không cần anh ra tay chữa trị.
“Gì cơ? Anh bảo là chú Vinh cũng tới á? Không phải chú Vinh đã bị thương chết rồi sao?”, nghe thấy Trần Thanh nói vậy, hai người bọn họ vừa mừng rỡ vừa ngạc nhiên hỏi.
“Có tôi ở đây, dù ông ấy còn một hơi thở cuối cùng, cũng không thể chết được”, Trần Thanh hừ lạnh một tiếng, vẫn còn canh cánh về câu nói kia của Phạm Thanh Thanh.
Chương 472: Phế đan điền
Rất nhanh chóng, ngay sau khi nhận được tín hiệu của Phạm Thanh Thanh, chú Vinh đã đến được căn hầm.
“Chuyện này...”, nhìn thấy mấy người nằm trong căn hầm, chú Vinh lập tức hít vào một hơi.
Đám người này lúc trước đã đánh và quét sạch cả đội của ông ấy, nhưng bây giờ lại bị một mình Trần Thanh tiêu diệt.
“Được rồi, chuyện tiếp theo thì mọi người tự xử lý đi, tôi đến chữa trị cho Trương Hàng một lần cuối cùng!”, Trần Thanh nói xong, lập tức bước đến trước mặt Trương Hàng, rút kim châm ra, bắt đầu chữa trị.
Chú Vinh nhìn thấy cảnh tượng này, cũng không dám phản bác rằng môi trường ở đây không tốt, ông ấy cực kỳ tin tưởng vào y thuật và thực lực của Trần Thanh, nếu anh đã nói là không sao thì chắc chắn sẽ không sao.
Sau đó chú Vinh bắt đầu liên lạc, chỉ trong một thời gian ngắn, những người thi hành công vụ cũng đến, đưa đám người này lên xe, áp giải đi.
Vì sợ đám người này gây ra hỗn loạn, chú Vinh thẳng tay phế bỏ đi đan điền của họ, dù sao thì những người đến áp giải đều là những người bình thường, không có tác dụng gì nếu đối mặt với võ giả.
Phạm Thanh Thanh rất ấm ức, cô ta chỉ muốn Trần Thanh hạ thủ lưu tình, không giết hết bọn họ, kết quả thái độ của Trần Thanh với cô ta lại tệ hại như vậy.
“Khụ khụ...”, đúng lúc này Trương Hàng vốn đang hôn mê đột nhiên ho khan, khiến ba người bọn họ trở nên kích động.
“Tôi... tôi đang ở đâu?”, Trương Hàng mở mắt, giọng nói khàn khàn, khi nói chuyện vẫn còn chút khó khăn.
“Ha ha, cuối cùng cũng tỉnh rồi, tốt quá rồi!”, ba người Phạm Thanh Thanh rất phấn khích, bọn họ vốn dự đoán rằng Trương Hàng sẽ sống thực vật cả đời, không ngờ lại gặp được bước ngoặt, được Trần Thanh cứu tỉnh lại, thật sự khiến bọn họ rất ngạc nhiên.
“Được rồi, cậu ấy tỉnh lại rồi, tốt nhất không nên tốn nhiều sức, nghỉ ngơi một thời gian, sau đó luyện tập một chút!”, Trần Thanh nhắc nhở.
“Cậu Trần, thật sự rất cảm ơn cậu, nếu như không nhờ cậu, tôi sợ rằng thằng bé Trương Hàng này sẽ hôn mê cả đời mất!”, chú Vinh hiện giờ rất kích động, cảm kích nói.
“Không cần đâu, ông hãy nói cho tôi biết những thông tin trong lần giao dịch trước của chúng ta đi, còn nữa, hôm nay tôi cứu ba người họ, là vì tôi muốn điều tra một tin tức khác”. Trần Thanh lắc đầu, rất hờ hững nói.
Với thói quen tính cách của Trần Thanh, bọn họ cũng khá hiểu, đương nhiên không hề để tâm.
“Cậu Trần, tôi sẽ nói với cậu trên đường về, chúng ta rời khỏi nơi này trước đã”, chú Vinh nói.
“Được!”, Trần Thanh gật đầu, họ lập tức đi ra ngoài.
Khi ra ngoài, chiếc xe của Trần Thanh khá lớn, đủ cho bốn người bọn họ ngồi.
“Cậu Trần, đây là dữ liệu cậu cần, tôi đã gửi đến điện thoại của cậu rồi”, chú Vinh nói.
Đúng lúc đó, điện thoại của Trần Thanh vang lên âm báo, hiển nhiên những dữ liệu mà Trần Thanh cần đã được gửi đến.
“Không biết liệu cậu Trần còn cần điều tra thông tin gì không?”. Đương nhiên chú Vinh cũng biết, lần này bọn họ lại nợ Trần Thanh một ân tình khác, bèn chủ động hỏi.
“Ông hãy giúp tôi điều tra một giải thưởng trên darkweb”. Trần Thanh nhìn chú Vinh, sau đó bình tĩnh nói.
“Cái gì? Darkweb? Chúng tôi không có thẩm quyền điều tra trang web này”, chú Vinh lắc đầu, bất lực nói.
“Vậy thì ai có thẩm quyền?”, Trần Thanh tinh ý nhận ra sơ hở trong lời nói của chú Vinh, lập tức hỏi ngay.
“Tổ trưởng của Long Tổ thành phố Long Hải chúng tôi, cô ấy có thẩm quyền”, chú Vinh có chút sửng sốt nhưng ông ấy không giấu giếm.
“Được, tôi muốn gặp cô ấy!”, Trần Thanh gật đầu, chỉ cần có thông tin là được.
“Nhưng mà...”, nghe thấy Trần Thanh nói vậy, chú Vinh bỗng chốc trở nên khó xử, đám người Phạm Thanh Thanh ở bên cạnh cũng hơi sững sờ, sau đó lộ ra vẻ bất lực.
“Sao thế? Biểu cảm của mọi người sao vậy?”, thấy dáng vẻ của mọi người, trong lòng Trần Thanh có cảm giác không ổn nên nhanh chóng hỏi.
“Thực ra, tổ trưởng của chúng tôi… cô ấy đã mất tích rồi!”, chú Vinh có chút khó khăn khi nói ra, dù sao thì đây cũng chẳng phải chuyện gì quang vinh.
Với tư cách là tổ trưởng của Long Tổ, vậy mà cô ấy lại biến mất, đúng là khiến cho người khác ngạc nhiên.
“Thực ra chuyện là như thế này, tổ trưởng của chúng tôi tên là Bạch Thấm, tổ trưởng Bạch Thấm mất tích vào lần Trương Hàng bị thương. Khi đó chúng tôi đang truy tìm một thứ xuất hiện ở thành phố Long Hải, kết quả gặp phải phục kích, Trương Hàng bị thương nặng rồi hôn mê, Bạch Thấm mất tích, chúng tôi ở vòng ngoài, nên may mắn thoát được”.
“Ngoại trừ Bạch Thấm và Trương Hàng, còn có năm đồng chí nữa cũng bị thiệt mạng, cũng vì chuyện đó, bộ phận Long Tổ của thành phố Long Hải chúng tôi bị thiệt hại nặng”.
Nói đến đây, tâm trạng của đám chú Vinh có chút sa sút, rõ ràng chuyện này là một sự đả kích rất lớn với họ.
“Tổ trưởng của mọi người là nữ?”, nghe đến đây, Trần Thanh hơi ngạc nhiên.
“Ừm, tổ trưởng Bạch Thấm của chúng tôi mặc dù mới ngoài hai mươi tuổi nhưng đã là võ giả thiên tiên tiểu thành, thật ra cô ấy là người được tổng bộ phái đến, chúng tôi cũng không rõ lai lịch cụ thể lắm”, chú Vinh gật đầu, trả lời.
“Vậy thì có lẽ mọi người nên điều tra rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi chứ?”, Trần Thanh không tin họ không hề làm gì khi chuyện này xảy ra.
“Chúng tôi đã điều tra rồi, thế nhưng, cuộc điều tra cho thấy...”. Nói đến đây, đám người chú Vinh lại trông có chút mất tự nhiên.
“Để tôi nói cho, sau khi xảy ra chuyện đó, chúng tôi đã điều tra các camera lân cận, kết quả điều tra cho thấy tổ trưởng Bạch Thấm của chúng tôi đã ra tay bắn chết năm đồng chí kia, Trương Hàng cũng bị cô ấy đánh thành người thực vật”. Vu Hòa Vĩ không thể giấu giếm, đến lúc này rồi, anh ta cứ nói thẳng ra vậy.
Nghe thấy Vu Hòa Vĩ nói vậy, Trần Thanh lập tức ngây ra, chuyện này thật sự ngày càng hấp dẫn đó, không ngờ lại có câu chuyện phức tạp như vậy.
“Trương Hàng, cậu có thể kể cho tôi nghe về quá trình cậu bị tổ trưởng của các cậu đánh đến hôn mê như thế nào không? Trọng điểm chính là, tổ trưởng của các cậu có chỗ nào không ổn không?”. Trần Thanh lại nhạy bén cảm giác được, nhất định có câu chuyện gì trong đó.
Tổ trưởng của Long Tổ đã là người rất quyền lực rồi, hơn nữa mới ngoài hai mươi tuổi, có thể nói là tương lai đầy hứa hẹn, Trần Thanh không tin có người sẽ ngu ngốc đến mức đó, coi tương lai của mình như một trò đùa.
“Tôi thật sự bị tổ trưởng Bạch Thấm đánh, nhưng mà tình hình khi đó rất hỗn loạn. Tôi chỉ nhớ, tổ trưởng đưa mấy người chúng tôi đến nhà máy rồi tổ trưởng đột nhiên quay lại, nhanh chóng ra tay chém giết các đồng chí khác của chúng tôi”.
“Khi đó tôi như chết lặng nhưng cũng do chuẩn bị sẵn tâm lý, thế nên mặc dù đòn đánh của tổ trưởng rất lợi hại nhưng lại không giết được tôi!”
Thật ra sau khi Trương Hàng tỉnh lại, rất muốn nói chuyện này, không ngờ đám chú Vinh đã điều tra rõ rồi.
“Cậu nghĩ tiếp xem, ánh mắt, biểu cảm và động tác của tổ trưởng các cậu, có gì không đúng không?”, Trần Thanh không muốn nghe Trương Hàng kể khổ, lập tức hỏi thêm.
“Chỗ nào không đúng sao?”, nghe thấy Trần Thanh nói vậy, Trương Hàng trở nên im lặng, một lúc lâu sao, mới ngẩng đầu dậy, liếc nhìn đám người chú Vinh, sau đó nói: “Quả thật là không đúng lắm!”
Chương 473: Muôn vàn lý do
“Hôm đó, ánh mắt của đội trưởng hơi dại ra, trên mặt chẳng có cảm xúc gì. Lúc giết thành viên trong đội thì chẳng khác nào đang làm gà, chẳng có cảm xúc gì cả. Nhưng hình như động tác của cô ấy không đúng lắm, không quá linh hoạt nhưng sức lực vẫn như như trước”.
Trương Hàng nhớ lại rồi chậm rãi kể ra.
“Vậy thì chứng minh cái gì? Làm cũng đã làm rồi, dù có đưa ra muôn vàn lý do thì cũng không thể phản bội tổ chức, cũng không thể ra tay với đồng đội của mình, đó là kẻ phản bội rồi”, Vu Hòa Vĩ lại không đồng ý, tức giận phản bác.
“Tiểu Vĩ, đừng thêm cảm xúc cá nhân vào trong lúc phát biểu ý kiến. Nghe xem ý của cậu Trần thế nào!”, xét cho cùng chú Vinh là người từng trải nên hung dữ trợn mắt với Vu Hòa Vĩ, sau đó lại nhìn Trần Thanh.
“Bình thường đội trưởng các người có tính cách thế nào?”, Trần Thanh không vội đưa ra ý kiến mà lại hỏi.
“Đội trưởng rất khiêm tốn, đối xử với chúng tôi cực kỳ tốt, chưa bao giờ quở trách chúng tôi quá nặng nề!”. Phạm Thanh Thanh đáp, trong lòng cô ta, đội trưởng không phải là người như vậy.
“Được rồi, tôi đã hiểu rõ chuyện này. Tôi có một suy đoán, có lẽ đội trưởng của các người bị người khác khống chế, nếu không ánh mắt cũng không dại ra, mặt không cảm xúc như vậy”.
“Tôi là một bác sĩ, cũng biết một số cách có thể làm mê hoặc lòng người. Nhưng nếu đội trưởng của các người thật sự bị ai đó thôi miên để làm ra chuyện như vậy, e là thủ đoạn này khá lợi hại”.
Trần Thanh trầm tư một lát, sau đó nói ra suy đoán của mình.
“Đúng đó, tôi đã nói mà, đội trưởng không thể phản bội chúng ta! Chắc chắn đội trưởng bị ai đó kiểm soát tâm trí, nếu không cô ấy tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy”.
Trần Thanh vừa dứt lời, Phạm Thanh Thanh là người đầu tiên lên tiếng tỏ vẻ tán thành.
Những người khác hơi sửng sốt, họ không hề nghĩ đến khả năng này, dù sao một người sống như vậy thì sao có thể bị khống chế dễ dàng như vậy?
Nhưng Trần Thanh là bác sĩ, nếu anh đã nói tình huống này có thể dùng thuốc để tiến hành, vậy họ cũng không loại trừ khả năng Bạch Thấm bị ai đó dùng thuốc khống chế nên mới làm ra chuyện như vậy.
“Thế này đi, nếu sau đó các người có phát hiện gì mới thì cứ nói với tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức giúp các người cứu Bạch Thấm”, Trần Thanh lại không muốn nghe họ bàn về chuyện này nữa nên lập tức nói.
“Được, cậu Trần, hôm nay cảm ơn cậu nhiều! Nếu không có cậu, e là Long Tổ thành phố Long Hải chúng tôi bị diệt mất rồi”. Tất nhiên chú Vinh nhận ra Trần Thanh không còn kiên nhẫn nữa nên nói cảm ơn lần nữa.
Sau đó, Trần Thanh lái xe chở bốn người đến một căn cứ khác của họ, không ở lâu, Trần Thanh lái xe lập tức rời đi ngay.
Đợi lúc đến dưới chân núi nhà họ Hạ, Trần Thanh dừng xe lại, đọc kĩ tài liệu chú Vinh gửi cho anh.
“Nhà họ Mộ Dung!”, thấy tên gia tộc này, Trần Thanh nhíu mày, gia tộc họ kép kiểu đều là những gia tộc có truyền thừa lâu đời, e là không đơn giản.
Quả nhiên, khi lướt xuống dưới, Trần Thanh mới phát hiện, cho đến nay, gia tộc Mộ Dung này đã tồn tại mấy trăm năm, là gia tộc có vị trí khá cao ở thủ đô.
Gia tộc Mộ Dung là gia tộc võ thuật, sức mạnh sâu không lường được. Nghe nói gia tộc Mộ Dung có mấy vị võ đạo tông sư, nhưng còn ai mạnh hơn không thì tư liệu không ghi rõ.
Lúc đầu, người ra tay với Nam Cung Yến là Mộ Dung Phong – hậu duệ dòng chính của gia tộc Mộ Dung. Mặc dù không biết tại sao Mộ Dung Phong lại ra tay với Nam Cung Yến,nhưng dám ra tay với vợ anh thì kết cục đã định sẵn người đó phải chết.
“Xem ra, nếu muốn tìm nhà họ Mộ Dung báo thù thì vẫn cần từ từ lên kế hoạch mới được!”, đọc xong phần tài liệu này, ánh mắt Trần Thanh hơi ngưng trọng, sau đó xóa hết tài liệu đó.
Làm xong, Trần Thanh mới lái xe đến nhà họ Hạ.
Đến nhà họ Hạ, khi nhìn thấy xe của Trần Thanh, bảo vệ gác cổng không hỏi gì mà mở cổng cho anh vào trong.
Trần Thanh không ở lại nhà họ Hạ lâu, dù sao nơi này cũng là nhà của người ta, dù người ta hiếu khách cỡ nào, mình ở lại cũng không thoải mái, huống chi bọn anh lại có nhiều người như vậy.
Thế nên sau khi nói một tiếng với Hạ Thanh Minh xong, Trần Thanh dẫn họ rời đi.
Còn chuyện nhà họ Quý lại không tốt hơn nhờ việc Quý Vân Hải tỉnh lại, Quý Chiêm Quân và mấy người bị bắt đó đều được cứu nhưng nhà họ Quý vẫn bị tổn thất nặng nề. Một số quản lý cấp cao của nhà họ Quý bị đầu độc nên mất mạng, Quý Hiểu Hiểu và Quý Thanh cũng trúng độc. Dù không mất mạng nhưng lại làm cho ngoại hình của hai người thay đổi rất nhiều, trở nên cực kỳ xấu.
Mặc dù Trần Thanh rất đồng cảm với lần gặp nạn này của nhà họ Quý nhưng anh chẳng thể thay đổi được gì. Còn về chuyện mà Quý Thanh và Quý Hiểu Hiểu gặp phải, Trần Thanh chỉ kê cho họ một lọ thuốc giải, còn ngoại hình, anh không nói có thể thay đổi.
“Bốn người các cậu thấy thế nào?”. Trên xe, Trần Thanh lái một chiếc xe thương vụ, bảy người họ đều ngồi trên xe, dù sao hai người Nam Cung Yến cũng là người tu luyện, không gì không thể nói.
Nghe Trần Thanh hỏi như vậy, bốn người Tật Phong cảm thấy xấu hổ.
Nghĩ đến lời lẽ đầy khí phách của mình trước đây, còn nói muốn đạt tới võ sĩ thiên tiên trong vòng nửa năm, đúng là người vô tri thì không sợ mà!
“Đại ca, trong bốn người thì em xem như là có tiến triển nhanh hơn một chút, nhưng chân khí chỉ tăng lên có một chút xíu”, Cẩu Tử nói.
“Bọn em đều bị đứt quãng, không hề có sự liên kết”, ba người họ nhìn nhau, sau đó bực bội nói.
“Ồ, bốn người các anh lại ngốc vậy à! Tôi cũng mới luyện mấy ngày thôi nhưng lại mạnh hơn các anh nhiều, đúng là kém cỏi!”, Tuyên Hoàng ở một bên nói, thẳng thừng chê bai bọn họ.
“Được rồi, em không nói cũng chẳng ai nói em câm đâu!”, Nam Cung Yến bên cạnh kéo Tuyên Hoàng một cái, xua tay nói.
“Đúng vậy, chỉ trong một thời gian ngắn mà đã đạt tới trình độ này là khá tốt rồi”, Trần Thanh không ngờ bốn anh em này lại có thiên phú như vậy, nhất là Cẩu Tử. Cậu ta vốn thích đánh lộn, lúc biết được rằng có võ sĩ tồn tại thì lại càng si mê hơn, cho nên mình là người có tiến triển nhanh nhất.
“Anh rể, anh như vậy là không đúng rồi, thực lực của em mạnh hơn họ nhiều, sao anh chưa từng khen em vậy?”, nghe anh nói vậy, Tuyên Hoàng có cảm giác không cân bằng, bày ra bộ dáng muốn được khen.
“Anh khen em, em cũng chẳng được thêm miếng thịt nào, cần gì phải vậy!”, Trần Thanh hết cách nói.
“Em không cần thịt đâu, em muốn một vóc dáng thon thả”, Tuyên Hoàng tức giận nói.
Lúc Trần Thanh đang lái xe được nửa đường thì điện thoại bỗng vang tiếng chuông.
“Alo, tôi là Trần Thanh”, Trần Thanh liếc nhìn màn hình, là số từ thành phố Long Hải, anh lập tức bắt máy.
“Cậu nói là đại sư Lữ tìm tôi à? Đại sư Lữ, được, nói ông ta ở đó chờ tôi!”, sau khi bắt máy, nghe đối phương nói, Trần Thanh cười mỉa nói.
Chương 474: Võ công cao cường
“Trần Thanh, sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”, Nam Cung Yến cũng rất hiểu Trần Thanh. Nhìn dáng vẻ đó của anh, cô có cảm giác không lành, chắc chắn lại có người xui xẻo rồi.
“Không có gì, chỉ là một con tép riu mà thôi. Anh đi xem tình hình, mọi người tạm thời đừng qua đó, cứ ở trong xe đợi, anh giải quyết xong rồi mọi người hẵng qua”, Trần Thanh lại lắc đầu, tỏ ra không sao nói.
Nghe Trần Thanh nói, Nam Cung Yến thở phào. Anh nói như vậy chắc chắn là không có chuyện gì lớn.
“Đại ca, là vì bọn em sao?”, trong bốn người Tật Phong có EQ cao nhất. Cậu ta cảm giác được chắc chắn chuyện này có liên quan đến họ.
“Nói nhảm gì đấy, chúng ta là anh em, nếu nói vậy thì còn là anh em gì nữa!”, Trần Thanh đanh mặt lại, sau đó nghiêm nghị nói.
“Hê hê, bọn em không định xen vào, bọn em chỉ muốn xem thực lực hiện giờ của đại ca đã đến cấp độ nào rồi. Có ai khiến đại ca phải dùng hết toàn bộ thực lực của mình để chiến không?”, nghe vậy, Tật Phong vội cười ha ha, sau đó đùa nói.
“Sao nào? Còn muốn bị hành à? Yên tâm đi, khi nào về lại thành phố Nam Hải, có rất nhiều thời gian để hành các cậu. Nếu trong nửa năm mà các cậu không thể đạt đến mức mà các cậu đã nói thì cũng đừng mơ rời khỏi đó, tôi sẽ đánh gãy chân từng người để các cậu phải ở bên cạnh tôi cho bằng được”, Trần Thanh trợn mắt, sau đó nghiêm mặt nói.
“Đại ca, bọn em sai rồi, đều tại Tật Phong, tự dưng lại nói linh tinh làm như mình thông minh lắm”, nghe Trần Thanh nói vậy, Hắc Kiện và Ưng Chuẩn biến sắc, cao giọng xin tha.
“Đại ca, anh yên tâm đi, không lâu nữa đâu, em sẽ gửi lời thách đấu tới anh để lấy lại danh hiệu người có sức chiến đấu mạnh nhất Huyết Lang”, Cẩu Tử bên cạnh lạnh lùng, cao ngạo nói.
“Người anh em này hết thuốc chữa rồi!”, nghe Cẩu Tử nói vậy, bọn Tật Phong vỗ trán một cái, sau đó bất lực nói.
Trần Thanh nở nụ cười chân thành từ tận đáy lòng, đã lâu anh không có cảm giác này rồi. Anh không mong các anh em xa cách mình. Dù anh có mạnh thế nào, anh cũng không mong các anh em ngày càng xa cách mình.
Bây giờ, xem ra mấy tên này không có ý nghĩ đó, ngược lại làm anh thở phào nhẹ nhõm.
Chẳng mấy chốc đã đến Thiên Sướng Viên, Trần Thanh không lái xe vào trong mà để mấy người họ đợi trong xe.
Vì anh cũng không biết sau khi Lữ Đại Vĩ đột phá đến võ đạo tông sư thì thực lực đã thay đổi thế nào. Ngộ nhỡ mình tính toán sai một bước, một mình anh cũng có thể tự bảo vệ được mình.
Nhưng nếu mấy người Nam Cung Yến vào cùng, anh sợ không thể bảo vệ được họ.
Đợi lúc Trần Thanh mở cửa xuống xe, bầu không khí trong xe lại trở nên nặng nề, bởi vì họ không biết Trần Thanh sẽ gặp phải chuyện gì? Gặp người thế nào? Nhưng người có thể Trần Thanh phải thận trọng, e dè như vậy chắc không phải là kẻ đơn giản.
“Không được, tôi phải đi xem xem!”, mặc dù Cẩu Tử lạnh lùng nhất trong đám nhưng cũng là người có chủ kiến nhất nên cậu ta đẩy cửa ra bước xuống xe.
“Bọn tôi cũng đi, nhưng mọi người đừng gây phiền phức cho đại ca, mang khẩu trang vào ít nhất sẽ không để người khác nhận ra chúng ta đi cùng nhau”, Tật Phong suy xét đến toàn diện lên tiếng đề nghị.
Nghe Tật Phong nói vậy, mấy người khác cũng thấy có lý nên lập tức đeo khẩu trang vào, ai không có khẩu trang thì cũng lấy khăn lụa che mũi và miệng lại.
Sau đó họ cũng đi vào trong. Lúc đi đến cổng, bảo vệ đứng trước cổng biết Nam Cung Yến, mặc dù hơi khó hiểu nhưng cũng cho mấy người bọn cô vào.
Tất nhiên Trần Thanh cũng không biết được là mấy người Nam Cung Yến lại chịu không nghe lời của mình mà lẳng lặng đi theo vào trong.
Anh đi vào Thiên Sướng Viên rồi đến biệt thự số một.
Đến biệt thự số một, ánh mắt Trần Thanh lóe lên tia sáng lạnh.
Vì anh phát hiện cổng lớn của biệt thự đã bị ai đó đánh vỡ, trong biệt thự và trong vườn cũng chỉ có vài người.
Ngoài những thứ này ra, anh còn phát hiện đồ đạc của họ bị vứt đầy trong sân.
Đồ của Trần Thanh, vật dụng cá nhân của Nam Cung Yến, Tuyên Hoàng và Julia đều được vứt trong sân.
Điều này khiến sát khí của Trần Thanh cuồn cuộn dâng lên.
“Anh Trần, thật sự xin lỗi! Mấy người này đều là người có võ công cao cường. Bảo vệ chúng tôi không phải là đối thủ của họ, không thể bảo vệ nhà của anh, là sơ suất của chúng tôi”.
Ngay lúc Trần Thanh cực kỳ tức giận, chỉ muốn lao vào giết chết tất cả thì vài bảo vệ xuất hiện trước cổng biệt thự của Trần Thanh, áy náy nói.
“Các anh không cần phải vậy, những người này không phải là người các anh có thể đối phó. Chuyện này cứ để tôi giải quyết, các anh cứ mặc kệ đi”, Trần Thanh hơi nhíu mày, sau đó nói.
“Hả? Vậy có được không? Anh Trần, anh không thể vào trong, ngộ nhỡ xảy ra chuyện, chúng tôi sẽ mất đi công việc này”, bảo vệ bị đánh bị thương, chân đi hơi khập khiễng khuyên anh.
“Yên tâm đi, tôi có chừng mực! Tôi sẽ nói với Hạ Hiểu Vũ một tiếng, nhắc cô ta quan tâm đến các anh nhiều hơn”, Trần Thanh nhìn mấy bảo vệ đó, anh nhận ta họ chỉ bị thương nhẹ, qua hai ngày sẽ khỏi.
Nhưng lòng trách nhiệm với công việc của những người này khiến Trần Thanh ngưỡng mộ. Dù sao ban đầu, anh cũng là một bảo vệ nhỏ nhoi nên dĩ nhiên anh càng muốn để ý đến những người làm cùng nghề này.
“Chuyện này…”, nghe Trần Thanh nói vậy, mấy bảo vệ đó hơi sửng sốt, sau đó lộ ra vẻ mặt mừng rỡ.
Suy cho cùng, họ cũng biết Hạ Hiểu Vũ là người nắm quyền của nhà họ Hạ hiện tại. Các dự án của nhà họ Hạ đều do Hạ Hiểu Vũ quyết, họ chỉ biết cô ta, bây giờ có thể được người như vậy quan tâm thì tất nhiên là chuyện cực tốt.
“Cảm ơn anh!”, mấy bảo vệ đó cảm kích nói.
“Được rồi, vậy tôi sẽ làm theo ý của anh, nhưng anh Trần… anh nhất định phải cẩn thận đó”, bảo vệ hơi lo lắng nói.
“Anh yên tâm đi, chỉ là mấy cọng cỏ dại mà thôi!”, Trần Thanh gật đầu, nhỏ giọng nói.
Lúc này tình hình bên này dĩ nhiên thu hút sự chú ý của mấy biệt thự xung quanh khác. Vừa thấy chủ biệt thự đi đến, tức khắc có người chạy đến muốn xem thử đã xảy ra chuyện gì.
Trần Thanh cười lạnh một cái, sau đó đi vào trong biệt thự.
“Cậu là ai? Nơi này có chuyện cần giải quyết, người không liên quan mau rời khỏi đây!”, thấy Trần Thanh đẩy cửa đi vào, người trong sân hung hăng quát lớn, vẻ mặt khá nóng nảy.
“Gọi Lữ Đại Vĩ ra đây!”, Trần Thanh lạnh lùng nhìn mấy kẻ đó.
“Ranh con, cậu là ai? Tên của sư phụ là để cậu tùy tiện gọi vậy sao? Tôi thấy cậu chán sống rồi đấy”. vừa nghe Trần Thanh nói vậy, mấy người đó nổi giận, lập tức có một người lao đến, nhảy lên cao, một người quét chân đá mạnh vào đầu Trần Thanh.
Chương 475: Tông sư không thể xúc phạm
Cảm nhận được sự công kích của người này, đột nhiên trong mắt của Trần Thanh loé lên một tia man rợ. Nếu đây là một người bình thường, bị đá trúng như vậy, không chết cũng thành kẻ đần độn.
“Anh Nhạc, thật lợi hại. Cú đá này chắc chắn sẽ làm tên ngốc này thành kẻ đần độn luôn quá”.
“Không sai. Tốc độ và góc độ của cú đá này đều rất chuẩn”.
“Ai bảo tên nhãi này dám gọi tên của thầy chúng ta một cách bài bãi như vậy chứ. Thầy của chúng ta đường đường là một võ đạo tông sư, tông sư không được xúc phạm, lẽ nào hắn chưa từng nghe qua sao?”
Mấy tên nhãi nhép kia nhìn thấy sự công kích của Nhạc Trung lợi hại như thế thì lập tức bắt đầu khoe khoang.
“Cút”, Trần Thanh thét lên một tiếng, trước khi một cước này chạm tới người mình thì anh đã nhấc chân lên, hung hăng đá vào đối phương.
Nhạc Trung trong không trung vốn không có chỗ mượn sức, muốn né cũng không có cách, hắn ta trực tiếp bị Trần Thanh tung một cước đá văng ra ngoài, rơi ngay vào những người đang khoe khoang kia.
“Ôi trời”.
Họ cảm nhận được một bóng người lao về phía mình, còn chưa kịp né tránh thì bị cả người của Nhạc Trung đập trúng mà ngã lăn ra đất.
Đòn tấn công của Trần Thanh vô cùng mạnh, đến mức đám người bị đập trúng kia không cách nào đứng dậy nổi, ai nấy cùng nằm dài dưới đất và kêu gào đau đớn.
Động tĩnh bên ngoài khiến người bên trong kinh động một phen, sau đó một nhóm người từ phía trong lao ra.
“Là ai vậy? Còn dám tới đây gây chuyện, muốn chết phải không?”, lập tức có một người xông ra trước mặt của Trần Thanh, miệng hét lên với vẻ hống hách vô cùng.
“Cậu…”, vốn dĩ Trương Sơn còn đang rất hống hách nhưng khi nhìn thấy người này thì đột nhiên lại đơ ra, sắc mặt tái mét.
“Tên nhãi kia, mày cũng to gan lắm, lại dám chạy tới địa bàn của bọn tao gây chuyện, muốn chết phải không?”, người phía sau vốn không nhìn thấy dáng vẻ của Trương Sơn lúc này, lập tức lại có thêm vài người nữa cũng gào lên.
Trần Thanh nhìn sang Trương Sơn cười nhạt một cái, còn đám người ồn ào kia, ngoại trừ Trương Sơn thì có vài người thật sự đã thấy thực lực kinh khủng của Trần Thanh, họ nhanh chóng kéo giữ mấy tên đang la ó ầm ĩ kia lại, vẻ mặt của ai nấy đều xám như tro tàn.
“Lữ Đại Vĩ đâu? Kêu ông ta ra đây”, lúc này Trần Thanh kiềm nén cơn giận trong lòng, nhà bị người ta chiếm giữ, đồ đạc cũng bị vứt hết ra ngoài. Anh tuyệt đối không thể chấp nhận chuyện này.
“Trần… Trần gia, phiền cậu chờ một chút. Tôi đi mời thầy tôi ra ngay đây”, Trương Sơn cuối cùng phản ứng nhanh nhất, lập tức chạy như bay vào trong biệt thự.
Anh ta sắp bị doạ chết khiếp rồi, lại dám mắng mỏ trước mặt tên sát tinh này, đúng là không cần mạng nữa rồi. Cũng may anh ta nhìn ra sớm, nếu không thì tên sát tinh này sẽ lôi anh ta ra lau sàn nhà mất.
Mấy tên la lối kia vốn còn chưa phục lắm, nhưng khi thấy Trương Sơn lại thu mình như vậy thì họ bỗng dưng hiểu ra vị trí của mình, không ai dám hống hách nữa.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất là, thực lực của đám học trò bên ngoài kia vốn không hề yếu, nhưng lại bị cậu thanh niên còn nhỏ tuổi hơn cả họ đánh ra bộ dạng như vậy, đúng là khiến họ mở mang tầm mắt, đây chắc chắn là vấn đề nan giải rồi.
Nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của đám người này, Trần Thanh không thấy thú vị chút nào. Anh phải chờ Lữ Đại Vĩ ra nhưng cũng không muốn phá đi biệt thự của mình.
Lúc này rất nhiều người đã vây kín tại lối vào của biệt thự số 01 tại Thiên Sướng Viên, trong đó có Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng cũng rất tức giận.
“Chị, quần áo của em, còn có đồ trang điểm, sao đám ác ôn này không đi chết đi?”, Tuyên Hoàng thấy đồ của mình bị vứt đi thì nhất thời giận run người.
Nam Cung Yến cũng vô cùng tức giận. Nhưng cô lo lắng nhiều hơn, đám người này lại dám trực tiếp tìm tới tận nhà, vậy thì chắc chắn đã biết thực lực của Trần Thanh.
Nếu biết thực lực của anh, còn dám tìm tới tận đây, chỉ có một khả năng, đó là thực lực ngang ngược, mạnh tới mức không còn sợ Trần Thanh nữa.
“Mấy món này chỉ là vật bên ngoài, đừng để lộ thân phận, trước tiên hãy xem như thế nào đã”, Nam Cung Yến ngăn Tuyên Hoàng lại, sau đó nói nhỏ.
Bốn người Tật Phong nhìn thấy vậy, ai nấy cũng xắn tay áo lên, hận không thể xông ra đánh một trận.
Nhưng họ cũng biết, nếu Trần Thanh không để họ đi cùng, vậy thì chứng minh đối phương chắc chắn là người mà họ không cách nào đối phó. Họ không thể làm liên luỵ Trần Thanh.
“Là thù hận lớn cỡ nào kia chứ? Nợ tiền bạc ư? Còn đem vứt nhiều đồ ra ngoài như vậy”.
“Tôi thấy tình hình này không đơn giản đâu”.
“Tôi biết người bên trong. Những người này đều là học trò của thầy Lữ. Chắc không phải người của biệt thự số 01 này đã đắc tội với Lữ Đại Vĩ rồi chứ?”
“Gì mà thầy Lữ chứ? Bây giờ phải gọi là Lữ tông sư rồi. Nghe nói thầy Lữ đã đột phá thành võ đạo tông sư rồi”.
“Cái gì? Võ đạo tông sư! Trời ơi! Tôi thấy thương cho chủ nhân của biệt thự số 01 này quá, tông sư thì không thể xúc phạm, cậu ta tiêu rồi”.
Đám người xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao. Đám người này giàu có sang chảnh, dĩ nhiên cũng kết bạn với một số võ giả có thực lực dũng mãnh, chắc chắn biết qua danh tiếng của Lữ Đại Vĩ.
Vẻ mặt của Nam Cung Yến bỗng dưng thay đổi. Cô không phải là người không hiểu chuyện. Cô đã bắt đầu tu luyện, dĩ nhiên biết ý nghĩa của võ đạo tông sư là gì.
Nếu đối phương thật sự là võ đạo tông sư, không biết Trần Thanh có thể ứng phó được không?
Trần Thanh chờ ở bên ngoài, còn Lữ Đại Vĩ bên trong sau khi nhận được thông báo của Trương Sơn thì cũng chậm rãi đi ra.
Sau khi ra khỏi cửa biệt thự, trên người Lữ Đại Vĩ mang theo một luồng khí thế đi về phía Trần Thanh.
Lữ Đại Vĩ mặc áo choàng màu xanh, cùng với ánh mắt khí thế lúc này đúng thật là có khí chất của mấy vị võ đạo tông sư.
“Đây chính là Lữ tông sư, khí thế quá lợi hại rồi”.
Người xem bên ngoài sau khi nhìn thấy ông ta thì đột nhiên ai nấy cũng đều trừng to mắt, nhìn sang ông ta bằng ánh mắt sùng bái.
Phải biết là đám phú thương bọn họ muốn dựa thế nhất dĩ nhiên là võ giả có thực lực mạnh nhất, mà Lữ Đại Vĩ là võ đạo tông sư đầu tiên của thành phố Long Hải bọn họ, ai mà không muốn bám lấy mối quan hệ này chứ.
Chẳng qua lúc này rõ ràng không phải thời cơ tốt, họ đành nhẫn nại chờ đợi trước đã.
“Trần Thanh, tới biệt thự của tôi, đánh bị thương học trò của tôi, có phải nên giải thích với tông sư tôi đây không?”, Lữ Đại Vĩ nhìn về phía Trần Thanh, ra vẻ ta đây nói với anh, như thể mình đây rất oai phong lẫm liệt.
“Tông sư? Giải thích? Bá Vương Lư, tôi nghĩ chắc là ông đã quên cách mà tôi đánh bại Vân Hạn Lâm rồi thì phải”, Trần Thanh cười khẩy, sau đó anh nghiêm nghị nói.
Nghe Trần Thanh nói vậy, Lữ Đại Vĩ vốn khí thế tràn đầy lập tức biến sắc, uy phong liền tụt xuống, trong lòng dâng lên một dự cảm không hay.
Dĩ nhiên ông ta biết thực lực của Trần Thanh, nhưng lúc nãy đột phá thành võ đạo tông sư, được nhân sĩ các giới nịnh bợ, lại được chính học trò của mình tâng bốc, ông ta tưởng thực lực của mình đã vượt hơn võ đạo tông sư bình thường. Dĩ nhiên điều này chẳng là gì đối với Trần Thanh rồi.