Lúc Tăng Kim Lai chạy ra khỏi khách sạn, tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Họ biết được, cái người thân hình mập mạp này là người giàu nhất trong buổi tiệc rượu lần này. Nhưng rốt cuộc người nào khiến anh ta phải há hốc mồm mà vội vàng bỏ chạy ra ngoài thế kia?
“Anh Tăng, tôi là Vương Diệu Phi, bố tôi là…”, Vương Diệu Phi nhìn thấy Tăng Kim Lai chạy tới thì chợt ngây người ra. Hắn ta vội tiến lên trước rồi tự giới thiệu.
“Được rồi, biết rồi, đừng có cản đường tôi”, Tăng Kim Lai xua xua tay đẩy Vương Diệu Phi sang một bên, đi tới trước mặt của Trần Thanh.
Trần Thanh nghe Tăng Kim Lai nói vậy thì lập tức dừng lại. Anh cũng muốn xem thử Tăng Kim Lai giải thích như thế nào.
“Anh Trần, thật là xin lỗi, đều là lỗi của tôi. Tôi quên mất, tên phục vụ ở cửa này chưa từng thấy thiệp mời SVIP nên mới không dám cho anh vào”, Tăng Kim Lai thở hổn hển, một lâu sau mới lấy lại được hơi mà lập tức cung kính giải thích.
Những người xung quanh bao gồm cả Vương Diệu Phi đều sửng sốt. Họ không ngờ Tăng Kim Lai lại cung kính đối với Trần Thanh như vậy, thật không thể tin được.
“Hóa ra vậy. Vậy thì thật sự không nên trách anh”, Trần Thanh nhàn nhạt nói, sau đó kéo lấy Nam Cung Yến, quay người đi về hướng xe của mình.
“Anh Trần, trăm sai ngàn sai đều là lỗi của tôi. Tôi nên cầm điện thoại mọi lúc, nếu không cũng sẽ không bỏ lỡ tin nhắn anh gửi cho tôi. Tôi nên đích thân đi đón anh”, Tăng Kim Lai cúi thấp mình, vẻ mặt áy náy và nói.
Vốn dĩ tất cả mọi người đều vô cùng ngạc nhiên, khi nghe thấy Tăng Kim Lai nói với Trần Thanh một cách cung kính như vậy, nhưng lúc này anh ta lại trong tư thế cúi thấp mình, hoàn toàn không giống những gì một người ở vị trí của anh ta nên nói hoặc làm.
“Chuyện này sao có thể? Tên khốn nạn này sao lại thân với Tăng Kim Lai như thế?”, Vương Diệu Phi hoàn toàn không thể hiểu được mối quan hệ giữa Tăng Kim Lai và Trần Thanh, hắn ta tức đến mức sắp nghiến mẻ cả răng.
“Cậu chủ Vương, tên mập này là ai vậy? Sao anh lại đối với anh ta như thế?”, Triệu Diễm Linh bên cạnh nhìn thấy cảnh này không khỏi kinh ngạc, vội hỏi.
“Cô im miệng cho tôi. Người như cô có thể tuỳ tiện nói anh Tăng được sao? Nếu truyền tới tai anh Tăng thì cô chết chắc. Lo mà giữ mồm giữ miệng của cô lại, đừng liên luỵ tới tôi”, Vương Diệu Phi vừa nghe Triệu Diễm Linh nói vậy thì bỗng dưng trừng mắt rồi hạ giọng mắng mỏ.
“Sao có thể? Trần Thanh này là một tên phế vật. Lương mỗi tháng chỉ có ba bốn ngàn tệ. Hơn nữa là dựa hơi phụ nữ mới được vậy. Cậu ta có gì đáng để người ta tôn kính chứ?”, Triệu Diễm Linh hoàn toàn không thể chấp nhận một nhân vật lớn như vậy lại hạ giọng với Trần Thanh như thế.
“Cô chắc chắn Trần Thanh này chỉ là tên phế vật?”, nghe Triệu Diễm Linh nói vậy, Vương Diệu Phi lấy làm lạ thì vội hỏi.
“Tôi rất chắc chắn. Hiện tại Trần Thanh chỉ là một tên nhân viên quèn trong bộ phận quan hệ xã hội của công ty em họ tôi. Chả có bản lĩnh gì, nếu không phải dựa hơi vào Nam Cung Yến thì cậu ta chẳng khác gì một tên phế vật”, Triệu Diễm Linh liền nói chắc như đinh đóng cột.
“Được, vậy thì không phải lo”, tuy Vương Diệu Phi là công tử bột, nhưng hắn ta cũng không phải kẻ ngốc. Lúc này đương nhiên không cần thiết phải đối đầu với Tăng Kim Lai làm gì, như vậy cũng không có ích gì.
“Đi, chúng ta vào trước đi”, Vương Diệu Phi nói xong, trực tiếp quay người đi vào trong khách sạn.
Triệu Diễm Linh thấy vậy, nào dám tiếp tục ngây ra tại đây, cô ta nhanh chóng đi vào trong cùng với Vương Diệu Phi.
Còn lúc này người phục vụ đã há hốc mồm, gã ta không ngờ người thanh niên này lại quen biết với Tăng Kim Lai, càng không ngờ bữa tiệc rượu này thật sự có thiệp mời SVIP. Nếu sớm biết đối phương là khách SVIP, gã có bị điên mới không cho anh ta vào.
“Được rồi, anh đường đường là một ông chủ, đừng có nói như vậy, mau vào đi”, Trần Thanh không hề tức giận mà vẫn cho Tăng Kim Lai một cơ hội.
Dù gì, chuyện trên thương trường mình cũng không biết. Tăng Kim Lai này xem ra là một người vô cùng thông minh. Người này chỉ cần đủ trung thành, vậy thì bản thân sẽ báo đáp cho anh ta những lợi ích mà anh ta không ngờ tới.
“Cảm ơn anh Trần, mời đi bên này”, nghe thấy Trần Thanh nói vậy, Tăng Kim Lai liền thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng dẫn đường phía trước.
Còn người phục vụ này, Trần Thanh vốn không làm khó gã ta. Dù gì người ta cũng là vì công việc thôi.
“Vợ à, chúng ta vào trong đi”, Trần Thanh bèn nắm lấy tay của Nam Cung Yến và nhẹ nhàng nói.
“Được”, trong lòng của Nam Cung Yến thở phào nhẹ nhõm, lúc nãy bị nhiều người thấy như vậy, ngay cả cửa cũng không vào được. Dĩ nhiên cô cảm giác rất chán nản. Bây giờ Trần Thanh thật sự đưa cô đi vào, hơn nữa còn là thiệp mời SVIP, điều này rất là quan trọng đối với cô.
Tiếp sau đó, Nam Cung Yến trực tiếp khoác tay Trần Thanh. Điều này chứng tỏ tình cảm của cô dành cho anh tiến thêm một bước.
Anh không ngờ còn có phúc lợi như vậy, cảm nhận được sự mềm mại từ cánh tay của cô khoác lên tay mình, Trần Thanh đột nhiên thấy lúng túng.
Cũng may, không có ai chú ý đến tâm trạng này của anh, anh nhanh chóng điều chỉnh lại.
Đi theo Tăng Kim Lai vào khách sạn, Trần Thanh không khỏi bùi ngùi, người có tiền đúng là xa xỉ.
Trong này có vô số món ăn hảo hạng, nhưng lại không có ai ăn, ai cũng bưng ly rượu, chạy tới chạy lui, đúng là lãng phí thật.
“Vợ ơi, anh không thích những nơi như thế này. Em đi theo giám đốc Tăng đi, để anh ta giới thiệu một số mối quan hệ ở thành phố Long Hải cho em”, Trần Thanh bèn nói thẳng với Nam Cung Yến.
Tăng Kim Lai sau khi nghe vậy thì tỏ ra vui mừng.
Lúc nãy, tất nhiên là anh ta nghe Trần Thanh gọi người phụ nữ rất xinh đẹp này là vợ, xem ra người phụ nữ này có quan hệ khá tốt với Trần Thanh.
Xã giao với Trần Thanh khiến anh ta rất căng thẳng. Nếu có thể làm cho vợ của anh Trần vui vẻ, vậy thì quan hệ giữa mình và anh ta nhất định sẽ tiến thêm một bước.
“Được”, Nam Cung Yến gật đầu. Cô dĩ nhiên biết Trần Thanh không thích những nơi như vậy. Còn Tăng Kim Lai lại kính trọng anh như vậy, chắc sẽ giới thiệu tử tế cho mình.
Chờ khi Nam Cung Yến và Tăng Kim Lai đi khỏi, Trần Thanh liền tản ra, trực tiếp đi tới bàn buffet rồi bắt đầu ăn.
Chạy xe một thời gian dài như vậy, anh đúng là đói đến chết mất.
Còn sự dè dặt và giả tạo của đám người thương nhân này, anh không hề muốn để ý chút nào, chỉ cần nội tâm thư thái là được, lo nhiều làm gì.
Lúc Trần Thanh đang ăn thì có một cô gái ăn mặc vô cùng lộng lẫy đi tới nhưng thoạt nhìn thì thấy bộ quần áo của cô gái này hoàn toàn không hợp với dáng cô ta.
“Ôi trời, đại ca, anh còn lợi hại hơn tôi nữa, ăn một lúc nhiều món như vậy mà được à. Người trong ngành chúng ta không phải nên cẩn thận từng li từng tí hay sao?”, cô gái có vẻ ngoài thanh tú, đôi mắt to tròn, cảm giác đáng yêu xen lẫn một chút kỳ quặc, nhưng nói ra thì miệng lưỡi khá giống giang hồ.
Chương 349: Bị gọi là chú
Trần Thanh bỗng kinh ngạc, sao cô gái này nói chuyện tự nhiên đến như vậy, anh thậm chí còn không biết đối phương.
“Đại ca, đừng giả bộ nữa. Anh nhìn mình kìa, vốn không có chút khí chất của thương nhân gì cả, sao có thể được mời tới đây, chắc là lén vào rồi. Yên tâm đi, tôi sẽ không vạch trần anh đâu”, thấy Trần Thanh không hề phản ứng, cô gái lập tức vỗ lên vai của anh rồi nói.
“Ồ, vậy cảm ơn cô nhiều, làm sao cô lén vào đây được?”, Trần Thanh mỉm cười rồi gật đầu hỏi lại.
“Đại ca, chúng ta để lại thông tin liên lạc đi. Sau này có chuyện tốt thế này thì tôi sẽ thông báo anh. Yên tâm, tin tức của tôi rất nhanh chóng. Nếu anh cũng có thì hãy thông báo cho tôi một tiếng nhé. Chúng ta hợp thành một nhóm ăn uống”, cô gái lập tức lấy điện thoại ra rồi nói với Trần Thanh.
“Được thôi”, Trần Thanh cảm thấy cô gái này rất thú vị. Anh bèn lấy điện thoại ra rồi đưa cho cô ta.
“Tự cô thêm vào đi”, Trần Thanh mỉm cười và nói.
“Ok, chú à, điện thoại của chú không tồi đâu nha. Xong rồi, chúng ta đã add WeChat, tôi gửi số điện thoại cho chú rồi. Chú nhất định phải lưu lại đấy, hợp tác với tôi tuyệt đối không thiệt thòi, tôi sẽ che chở cho chú”, cô gái trả điện thoại lại cho Trần Thanh, vẻ mặt đầy nghĩa khí rồi nói.
“Ha ha… Sao mới có một lúc thôi mà tôi từ đại ca thăng cấp lên chú rồi?”, Trần Thanh cười lớn, bất lực hỏi.
Anh cũng mới hai mươi mấy tuổi đầu, sao bị người ta gọi là chú rồi.
“Đừng thấy chú trạc tuổi tôi, nhưng điệu bộ của chú rất giống ông của tôi, không gọi chú là ông thì coi như nể mặt chú lắm rồi đấy”, cô gái vừa nói, vừa lấy một miếng bánh kem trong tay đưa vào miệng một cách rất tự nhiên.
“Được rồi, cháu gái ngoan”, Trần Thanh bất lực lắc đầu thu nhận lấy đứa cháu gái này.
“Ôi trời, chú ơi, chú cũng biết cách mượn gió bẻ măng quá rồi. Tôi gọi chú là chú, nhưng chú cũng không thể nhân cơ hội gọi tôi vậy được. Tôi tên là Tuyên Hoàng, chữ Tuyên có chữ Vương bên cạnh, chữ Hoàng trong Phượng Hoàng, chú có thể gọi tôi là Tuyên Tuyên”, Tuyên Hoàng nhướng mắt lên, tức giận nói.
“Tuyên Hoàng! Họ Tuyên này rất ít thấy. Đừng nói nhà cô là con cháu của nhà họ Cơ chứ?”, Trần Thanh thấy lạ nên hỏi lại.
“Chú à, tai của chú đúng là không tốt nha. Tôi họ Tuyên, không phải họ Cơ”, Tuyên Hoàng trợn mắt, tỏ vẻ khó chịu nói.
Nghe Tuyên Hoàng nói vậy, Trần Thanh đột nhiên mỉm cười nhìn cô ta. Lúc anh nói câu này thì vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mắt của Tuyên Hoàng. Tuy cô ta che giấu rất tốt, nhưng sự cảnh giác đó vẫn bị Trần Thanh phát hiện.
“Vậy à”, Trần Thanh cũng không hơn thua. Người ta đã không muốn nói, anh cũng lười đi hỏi. Mỗi người đều có nỗi khổ của mình.
Sau đó Trần Thanh và Tuyên Hoàng trò chuyện rất vui vẻ.
“Chát…”
Chính ngay lúc này, một tiếng bạt tai vang lên, tất cả mọi người đều nhìn sang.
“Con đàn bà này, cô dám đánh tôi, có tin tôi lột sạch đồ rồi ném cô ra đường không?”, sau đó, một giọng nói phẫn nộ truyền đến.
“Tôi đánh anh vậy là còn nhẹ đấy. Anh dám động tay động chân với tôi, tôi sẽ khiến anh phải hối hận”.
Trần Thanh vốn không muốn quan tâm, nhưng sau khi anh nghe thấy giọng nói này, đồng tử đột nhiên giãn ra, đáy mắt hiện lên một tia sát khí.
Anh nghe ra, giọng nữ đang phẫn nộ này là của vợ Nam Cung Yến của mình.
“Mau lột sạch đồ của cô ta, tôi muốn xem thử, ở cái đất Long Hải này còn có người nào dám động tay với nhà họ Thương tôi không”, người đàn ông bị đánh tức giận nói.
Sau đó, ba bốn người có thân hình vạm vỡ chen vào đám đông và đi về phía Nam Cung Yến.
“Tôi sẽ tự làm”, Nam Cung Yến đương nhiên là nhìn thấy Trần Thanh sắp đi tới nhưng lại bị cô ngăn lại.
“Tới đi”, Nam Cung Yến cũng muốn xem thực lực hiện tại của mình có hiệu quả trong thực chiến hay không. Mà đám người trước mặt đúng là là cơ hội thử nghiệm không thể bỏ qua.
Nhìn thấy khẩu hình miệng của Nam Cung Yến, Trần Thanh lập tức dừng lại, anh cũng rất muốn đứng trước mặt người phụ nữ của mình, thay cô che gió che mưa nhưng anh biết tính cách của Nam Cung Yến, nếu đã không để mình giúp, vậy thì đành xem tình hình trước đã.
“Cậu chủ họ Thương này đúng là tàn nhẫn, người phụ nữ xinh đẹp như vậy cũng nỡ ra tay”.
“Hừ, mấy đời của nhà họ Thương giàu có, e sẽ huỷ trong thế hệ này rồi”.
“Xì, đừng nói lung tung, cẩn thận tai vách mạch rừng”.
“Sợ cái gì chứ, ông cụ Thương không còn sống được mấy ngày, nhà họ Thương e cũng sắp tan rã rồi”.
“Xem ra mọi người đều chờ tới lúc nhà họ Thương sụp đổ, nhưng không biết ai có thể nhận được lợi ích lớn nhất trong cuộc chiến phân chia này đây”.
Những người xung quanh nhìn thấy cậu chủ nhà họ Thương tỏ ra ta đây thì đột nhiên có tiếng bàn tán xôn xao.
Đối mặt với ba người đàn ông vạm vỡ, Nam Cung Yến không hề hoảng sợ, ngược lại có cảm giác hứng thú và nóng lòng muốn thử.
Lúc đầu đánh với Hứa Nghị, Hứa Nghị cứ sợ trước sợ sau, vốn không đánh hết mình, cô đánh cũng không đã, hy vọng đám người này sẽ biết đánh.
Nam Cung Yến ra tay trước. Một tay túm lấy góc váy của mình, chân sải ra, toàn thân lao tới tên đàn ông to lớn phía bên trái với tốc độ cực nhanh, tay còn lại nắm chặt lấy nắm đấm đang vươn ra của đối phương, rồi đột ngột kéo xuống, sau đó hung hăng đá thẳng vào tên đó khiến hắn ngã xuống đất.
Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều há hốc mồm, thầm thán phục.
“Đúng là lũ đần độn, ngay cả con đàn bà cũng giải quyết không xong thì cần các người có ích gì?”, Thương Dịch Tây nhìn thấy đám vệ sĩ mình thuê tới lại bị đo ván ngay chiêu đầu tiên thì sắc mặt gã ta liền tái mét, nhất là trước mặt nhiều người như vậy, thể diện của gã ta đúng là mất hết rồi.
Hai tên vệ sĩ còn lại nhìn thấy cảnh này thì gương mặt lộ ra vẻ nghiêm túc. Hai tên đó liền lao thẳng về phía Nam Cung Yến.
Đối mặt với sự bao vây của hai tên này, chân của Nam Cung Yến không ngừng né tránh. Cô vẫn chưa thử qua việc đối mặt với sự tấn công của hai người cùng một lúc, vừa mới lên thì quả thực có hơi lúng túng.
Nhìn thấy người đẹp trên sàn đấu sắp gặp bất lợi, mọi người đều đổ mồ hôi lạnh thay Nam Cung Yến. Ai cũng đồng cảm với người yếu thế, nhất là cô gái xinh đẹp.
Trần Thanh lại không hề lo lắng chút nào. Thực lực của ba tên này so với Hứa Nghị còn kém xa. Dựa vào bọn họ thì vốn không thể động vào cọng lông của Nam Cung Yến.
Quả nhiên, thời gian trôi qua, Nam Cung Yến rất nhanh chóng thích ứng được với đòn công kích này.
“Hai người đã tấn công lâu như vậy rồi, nên tới lượt tôi rồi”, Nam Cung Yến bước dạo trong sàn, nhẹ nhàng nói, sau đó cô vung chân quét ngang qua, một tên trong đó không kịp né nên bị giày cao gót của cô đá trúng.
Không chờ hắn ta đứng vững, Nam Cung Yến vụt qua phía sau, đá mạnh vào lưng một cái, hắn ta bay thẳng vào gầm bàn.
Còn tên kia cũng sắp tấn công tới, chỉ là đối mặt với sự tấn công như vậy, Nam Cung Yến siết chặt tay mình lại rồi đấm mạnh vào đối phương.
Chương 350: Tiệc rượu cao cấp
“Rắc rắc…”
Tiếng gãy xương vang lên, một nhân viên đang lùi về phía sau mấy bước, sau đó ngồi bệt hẳn xuống mặt đất.
Tất cả mọi người đều nhìn lại, khi phát hiện ra đó là một người đàn ông lực lưỡng thì ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.
Một người con gái xinh đẹp trông khá mỏng manh yếu đuối lại có thể đánh ngã ba người đàn ông to xác ngã xuống đất, chuyện vô cùng khó tin rồi, bây giờ người con gái này lại còn có thể chống lại được cú đấm của người đàn ông to lớn hơn mình những mấy lần mà người thua lại là gã đàn ông kia, đây đúng là chuyện khiến ai nấy đều kinh hồn bạt vía.
Kết quả này cũng không nằm ngoài dự đoán của Trần Thanh, nếu như Nam Cung Yến thua thì đây mới là điều làm người khác phải bất ngờ.
“Nếu như anh đã để người khác lột trần và ném tôi trên đường, vậy thì có phải tôi cũng nên làm chút gì đó, nếu không sẽ rất có lỗi với “ý tốt” này của anh?”, Nam Cung Yến làm xong mọi chuyện, cô rất hài lòng với thực lực của mình, thực ra thì chưa đánh thỏa thích lắm nhưng cô vẫn quay sang nhìn vào Thương Dịch Tây bên cạnh.
Thấy dáng vẻ vô cùng dũng mãnh của Nam Cung Yến, Thương Dịch Tây vốn có có mưu đồ với Nam Cung Yến giờ cũng phải trợn tròn mắt, nghe thấy những lời Nam Cung Yến nói, Thương Dịch Tây hoảng sợ lùi về phía sau mấy bước, cuối cùng ngồi bệt xuống đất。
Nam Cung Yến đi tới gần Thương Dịch Tây từng bước một, tiếng giày cao gót nện trên nền đất vô cùng chói tai, ánh mắt của tất cả mọi người đều đang đổ dồn vào để hóng hớt
“Này, tốt nhất là cô nên lùi lại đi, người nhà họ Thương không phải là người mà cô có thể đắc tội được đâu!”, đúng vào lúc này, một ông già bước ra từ trong đám người, những người theo sau cũng bắt đầu bảo vệ cho Thương Dịch Tây.
“Sao vậy? Ông muốn bảo vệ anh ta?”, Nam Cung Yến nhướn mày, lập tức tiến thêm một bước, ép về phía ông lão.
“Đây là chỗ tiệc rượu cao cấp, không phải là nơi để cho đám côn đồ đầu đường xó chợ đánh nhau, mong cô hãy tự trọng, nếu không ban tổ chức tiệc rượu có quyền đuổi cô ra ngoài”, đối diện với áp bức của Nam Cung Yến, ông già vừa rồi lạnh lùng hét lớn.
Thấy tình hình này, tất cả mọi người đều thở dài, dù cho võ công của người phụ nữ này có cao cường đến mức nào, nhưng đối đầu với chủ tiệc rượu thì chẳng là gì cả.
Vốn dĩ Trần Thanh cũng không định ra tay, nhưng khi nhìn thấy người phụ nữ của mình bị bắt nạt, anh lập tức nổi cơn giận dữ.
“Ý của ông là tên ngốc này có thể sai người động thủ với người phụ nữ của tôi nhưng người của tôi cũng không được đánh trả sao?”, Trần Thanh đi từng bước lại gần, lạnh lùng nhìn ông già kia và hỏi.
Nam Cung Yến nhìn thấy Trần Thanh đi ra thì lập tức cười khúc khích, nụ cười vô cùng quyến rũ, làm cho tất cả những người đàn ông có mặt ở đây đều bị mê hoặc, ngay cả đến những người phụ nữ, so với vẻ đẹp của Nam Cung Yến họ cũng phải chịu thua mà không dám ghen tị nào.
“Cậu là ai?”, ông già kia không ngờ vẫn có người dám đứng ra trong tình huống này, điều đó làm tim ông ta càng đập nhanh hơn.
“Ông là cái thá gì? Tôi là ai, ông không có tư cách để biết!”, Trần Thanh hừ một tiếng, lạnh lùng nói, dáng vẻ vô cùng cao ngạo.
“Tên nhóc này, người nhà họ Thương không phải là người mà cậu đắc tội được đâu, trước khi mọi chuyện quá căng thẳng, mau chóng xin lỗi cậu Thương đi, nếu không mấy người đừng mong bước ra khỏi khách sạn này nửa bước”, đối diện với sức mạnh của Trần Thanh, ông già kia càng mạnh miệng nói lớn.
“Vậy sao? Vậy để tôi xem thử, mấy người có thể làm gì họ Trần này?”, Trần Thanh lập tức đi nhanh, trực tiếp đi đến trước mặt ông già kia, giáng một cái tát thật mạnh lên mặt ông ta.
Lão già kia không thể phản ứng kịp, lập tức bị cái tát của Trần Thanh đánh bay ra xa, đụng bể mấy cái bàn, trên người dính đầy thức ăn.
“Vợ à, muốn làm gì thì cứ làm đi, không ai có thể bắt em chịu ấm ức đâu, nếu như bị bắt nạt, chồng sẽ thay em báo thù”, Trần Thanh nhìn Nam Cung Yến đầy cưng chiều, cất giọng đầy dịu dàng.
“Vâng, thưa chồng!”,nghe được giọng nói đầy dịu dàng của Trần Thanh, trong lòng Nam Cung Yến cảm thấy rất ngọt ngào, cô lập tức đi đến trước mặt mấy người kia, học theo tư thế của Trần Thanh, đánh cho mấy người đó bay ra ngoài.
“Cô…cô không được phép làm gì tôi, tôi chính là cậu chủ nhà họ Thương, nếu như cô dám làm gì tôi, nhà họ Thương chắc chắn sẽ không tha cho cô đâu!”, Thương Dịch Tây thấy dáng vẻ hùng hổ của Nam Cung Yến xuất hiện trước mặt mình, gã ta bị dọa đến phát khiếp, lập tức run rẩy nói.
“Vậy à? Tôi đợi nhà họ Thương mấy người báo thù đấy”, Nam Cung Yến biết, mọi chuyện đi đến bước này, sẽ không thể quay đầu lại, cho dù là không cần thị trường thành phố Long Hải nữa, cô cũng không muốn chịu đựng sự uất ức này.
Vậy nên Nam Cung Yến lập tức đi về phía trước, dỡ một tấm gỗ ra từ cái ghế, đập thẳng vào mặt của Thương Dịch Tây.
“Bộp…”
Ngay khi tấm gỗ đập xuống, miệng của Thương Dịch Tây đã chảy máu, nửa khuôn mặt sưng tấy.
“Tôi chỉ đánh anh mười lần, nếu như anh dám trốn, tôi sẽ đánh thêm mười lần nữa”, Nam Cung Yến lạnh lùng nói, rồi tiện tay đánh thêm lần nữa, bên mặt còn lại của Thương Dịch Tây tiếp tục sưng tấy.
Trần Thanh không ngờ rằng Nam Cung Yến lại tàn nhẫn như vậy, có điều anh rất vui, người phụ nữ của anh muốn làm gì thì cứ làm, còn việc mà anh muốn chính là để người phụ nữ của mình làm mọi chuyện mà không cần phải lo lắng gì cả.
Đối diện với tấm ván gỗ của Nam Cung Yến, Thương Dịch Tây vốn dĩ muốn dùng tay để đỡ nhưng Nam Cung Yến lại càng tăng thêm sức lực, đánh mạnh đến mức hai tay của gã ta không thể nào nhúc nhích nổi.
“Bụp…”
Tiếng ván gỗ đập vào mặt nhanh chóng truyền tới.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, sắc mặt của mọi người đều thay đổi, người phụ nữ này giống như tiên nữ nhưng thủ đoạn thì vô cùng tàn nhẫn, bọn họ chỉ là người đứng ngoài xem cũng có thể cảm nhận được đau đớn khi bị ván gỗ này đánh vào mặt.
“Thì ra anh ta không phải là trà trộn mọi người để vào, không hổ danh là một ông chú, cách làm việc vô cùng kiểu ngạo, người phụ nữ của anh ta cũng vô cùng tàn nhẫn”, Tuyên Hoàng trong đám người nhìn thấy cảnh tượng này cũng cả kinh, không ngớt lời cảm thán.
“Được rồi, mau đưa chủ nhân của mấy người cút đi!”, Nam Cung Yến đánh xong mười lần, sự tức giận trong lòng cũng vơi đi phần nào, lạnh lùng nhìn ba tên vệ sĩ nói.
“Hức hức…”, sau khi bị Nam Cung Yến đánh bằng ván gỗ, mặt của Thương Dịch Tây sưng tấy, nhìn không ra hồn người, gã ta lập tức khóc lên làm cho mọi người ở đây đều phải lắc đầu, xem ra số mệnh của nhà họ Thương quả nhiên là đã tận rồi.
Ba tên vệ sĩ cũng biết mình chẳng thể nào đánh lại người ta, không dám nói điều gì, lúc này chỉ đến đỡ lấy Thương Dịch Tây rồi mau chóng rời đi.
Ông già bị Trần Thanh đánh khi nãy nhìn thấy cảnh tượng này, biết rằng nếu như mình không làm gì đó chỉ e là không chống lại được với sự tức giận của nhà họ Thương.
“Người đâu, mau đến bắt lấy đôi nam nữ chó má này cho ta”, ông già đứng dậy khỏi mặt đất, tức giận quát lớn.
Vừa dứt lời, một đám vệ sĩ mặc áo đen đã xuất hiện trong tiệc rượu, mọi người trong buổi tiệc thấy cảnh tượng này thì mau chóng trốn hết, tất cả chỉ đứng từ xa để xem.
Ngay sau đó, trong sảnh chỉ còn lại có hai người Trần Thanh và Nam Cung Yến.
Chương 351: Hồn bay phách lạc
“Ông vừa nói gì?”, ánh mắt Trần Thanh lạnh như băng, anh lập tức xuất hiện trước mặt lão già, một tay bóp lấy cổ rồi nhấc cả người lão ta lên.
“Mau dừng tay cho tôi, anh là ai? Tại sao lại muốn làm loạn trong bữa tiệc của tôi?”, ngay khi Trần Thanh muốn vặn cổ lão già ăn nói thô tục này thì có một giọng nói vô cùng phẫn nộ truyền đến.
Sau đó là một đám người từ phía sau đi tới, người đứng đầu là một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ thời Đường, lúc này sắc mặt ông ta tái nhợt, bước nhanh tới.
“Anh Trần, anh có sao không?”, lúc này, một bóng người mập mạp chạy nhanh tới trước mặt Trần Thanh, vẻ mặt lo lắng hỏi han.
Tăng Kim Lai vốn muốn giới thiệu một vài doanh nhân tại thành phố Vân Hải cho Nam Cung Yến, nhưng vì có chuyện phải rời đi một chút, không ngờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy. Điều này khiến sắc mặt của anh ta vô cùng khó coi.
“Hừ, nếu tôi biết bữa tiệc này của anh là thứ rác rưởi như vậy thì tôi đã không đến rồi, Tăng Kim Lai, anh cũng là người thông minh, hy vọng anh tự giải quyết cho ổn thoả”, Trần Thanh lạnh lùng nhìn anh ta nói, đồng thời lão già đang nằm trong tay anh cũng không hề được buông ra, lúc này khuôn mặt lão ta đã đỏ phừng lên vì bị bóp chặt.
“Cậu Tăng, vị này là?”, vốn đang vô cùng tức giận, muốn xử lý ngay cái tên gây sự này nhưng khi nhìn thấy thái độ của Kim Tăng Lai đối với người này như vậy, Uông Thúc Dư có chút sửng sốt, bèn thay đổi thái độ mình hỏi.
“Ông Uông, vị này là…”, Tăng Kim Lai hừ lạnh một tiếng, định nói ra thân phận của Trần Thanh, nhưng sau đó lại ngậm miệng lại khi nhận thấy ánh mắt của anh.
“Ông Uông, vị này và cô gái này là khách quý mà tôi mời tới. Các người đối đãi với khách quý của tôi như vậy sao? Xem ra là ông Uông không hài lòng với tôi rồi. Nếu đã như vậy, chuyện hợp tác lần này coi như bỏ đi. Sau này bất kỳ doanh nghiệp nào của thành phố Long Hải các người đừng hòng bước vào thành phố Vân Hải của tôi nửa bước”.
Tăng Kim Lai cũng bất chấp mọi thứ. Anh ta không dễ gì mới móc nối được với Trần Thanh, nhưng thật không ngờ lại có nhiều tên đần độn đến như vậy, khiến mọi chuyện trở nên không thể cứu vãn được.
Anh ta biết, tuy nhìn Trần Thanh vô cùng bá đạo, nhưng trước giờ không hề cậy thế hiếp người. Cho nên bản thân anh ta tin tưởng Trần Thanh, vốn không cần hỏi đến nguyên nhân vụ việc.
Vốn dĩ Trần Thanh còn khá tức giận với Tăng Kim Lai, nhưng nghe anh ta nói vậy thì trong lòng lại thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Tên Tăng Kim Lai này tuyệt đối là người có bản lĩnh. Trong tình huống này lại dám đặt cược vào mình, phải biết rằng nếu từ chối những thương nhân của thành phố Long Hải vào thành phố Vân Hải thì không chỉ là tổn thất của thành phố Long Hải, mà ngay cả thành phố Vân Hải cũng sẽ bị tổn thất nặng nề.
Nhưng Tăng Kim Lai lại không hề do dự lựa chọn đứng về phía mình. Hơn nữa còn đem cả thành phố Vân Hải ra nói, xem ra địa vị của anh ta ở thành phố Vân Hải không hề đơn giản.
“Cậu Tăng, xin cậu bớt giận”, nghe Tăng Kim Lai nói vậy, Uông Thúc Dư không tránh khỏi há hốc mồm, lập tức biến sắc.
Vốn dĩ bữa tiệc rượu này được tổ chức cho các doanh nhân lớn ở thành phố Vân Hải, có thể nói, sau bữa tiệc rượu lần này, mối quan hệ hợp tác giữa thành phố Long Hải và thành phố Vân Hải sẽ lên một tầm cao hơn.
Nhưng chính vì một đôi nam nữ, lại khiến lần hợp tác lớn này bị chôn vùi. Chuyện này tuyệt đối không phải chuyện ông ta muốn nhìn thấy.
Còn lúc này sắc mặt của những người có mặt đều thay đổi, nhất là ánh mắt của người ở thành phố Long Hải nhìn Uông Thúc Dư trở nên tức giận.
Đám doanh nhân lớn ở thành phố Vân Hải kia cũng vô cùng quả quyết, một lòng đứng về phía Trần Thanh, thái độ rất đoàn kết.
Cũng không phải vì Tăng Kim Lai tới, mà là họ cũng nhận ra, người thanh niên đang tức giận trước mắt này là ai, điều này khiến họ đều thầm mắng Tăng Kim Lai về việc quen biết với Trần gia mà không hề nói một tiếng.
Nhưng điều phấn khích hơn là không ngờ lần này lại có thể gặp Trần gia ở khoảng cách gần như thế. Hơn nữa, nếu hôm nay họ ủng hộ anh, thì sau này nhất định sẽ có được sự thân cận của Trần Thanh.
“Hừ, các người không phải đắc tội với tôi, mà là anh Trần. Nếu chuyện hôm nay khiến anh Trần không hài lòng, vậy tôi sẽ khiến cho cả thành phố Long Hải của các người đều bất mãn theo. Đừng bao giờ xem thường những gì tôi đã nói. Tuy Tăng Kim Lai tôi là một người thô lỗ nhưng lời nói của tôi ở cái đất Vân Hải vẫn có trọng lượng lắm đấy”.
Tăng Kim Lai hừ lạnh một cái, nói với giọng điệu vô cùng gay gắt.
Lúc này, Nam Cung Yến tò mò nhìn người đàn ông của mình. Cô thật không ngờ người đàn ông mà lúc đầu cô thấy rất chướng mắt này lại là người có bản lĩnh lớn như vậy.
“Cậu Tăng, trước hết xin cậu hãy bình tĩnh. Để tôi hỏi rõ ràng mọi chuyện như thế nào trước đã?”, Uông Thúc Dư nghe Tăng Kim Lai nói thế thì sắc mặt lại khó coi hơn, tỏ vẻ mỉa mai nói.
“Hỏi cho rõ ràng sao? Được thôi, vậy ông cứ việc hỏi”, nghe Uông Thúc Dư vẫn tỏ rõ thái độ đó, Tăng Kim Lai vô cùng giận dữ, lập tức lấy trong túi ra một chiếc điện thoại cổ điển, rồi gọi vào một số điện thoại.
“Chấm dứt tất cả các dự án hợp tác với thành phố Long Hải cho tôi. Toàn lực tấn công các doanh nghiệp ở thành phố Long Hải. Đúng vậy, tất cả. Hãy nói với những người đó rằng Trần gia đang ở bên cạnh tôi”, Tăng Kim Lai tức giận nói với người trong điện thoại.
Nghe Tăng Kim Lai nói vậy, sắc mặt của Uông Thúc Dư bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo. Ông ta muốn thử xem tên Tăng Kim Lai này có năng lực gì mà đại diện cả thành phố Vân Hải, còn vọng tưởng tấn công thành phố Long Hải của bọn họ. Chẳng lẽ bọn họ không biết sao? Chuyện khác thì không nói nhưng nói về phương diện kinh doanh thì thành phố Long Hải mới là lợi hại nhất.
“Cậu Tăng, uy phong của cậu thật lớn à. Được thôi, tôi lại muốn xem thử, bằng cách nào cậu có thể khiến cả thành phố Long Hải bọn tôi phải trả giá đây”, Uông Thúc Dư không những không hạ thấp mình, mà còn trong tư thế ngẩn cao đầu, lạnh giọng nói.
“Yên tâm. Ông sẽ được mở mang tầm mắt thôi. Nhưng tới lúc đó, không phải qua loa vài câu là có thể giải quyết vấn đề đâu”, nhìn thấy dáng vẻ của Uông Thúc Dư, Tăng Kim Lai hừ lạnh một tiếng nói.
Sau đó, bầu không khí trong toàn bộ sảnh khách sạn đều trở nên vô cùng nghiêm trọng.
“Trần Thanh, anh mau thả người xuống đi. Đừng gây án mạng”, Nam Cung Yến thấy mọi chuyện đã tới nước này, trong lòng bỗng dưng có chút hoảng sợ. Cô lập tức bước đến bên cạnh anh rồi nói.
“Được”, Trần Thanh gật đầu, sau đó dang tay ném lão già kia sang một bên, anh nhàn nhạt nói: “Coi như ông may mắn”.
Đúng lúc này, bất ngờ một tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên, chủ nhân của điện thoại cảm thấy vô cùng ngượng ngịu, nhưng chiếc điện thoại thường ngày không dùng đến, nay lại đột nhiên reo lên, chắc chắn là có chuyện quan trọng xảy ra. Ông ta không dám lơ là mà nhanh chóng nghe máy.
“Cái gì? Cậu nói lại tôi nghe lần nữa”, ông ta vốn nghĩ nghe máy xong thì sẽ cúp ngay. Nhưng sau khi nghe xong nội dung cuộc điện thoại, ông ta không thể không thất lễ, cao giọng hét vào điện thoại.
Sau đó, ông ta như hồn bay phách lạc.
Vào lúc này, điện thoại của các doanh nhân trong thành phố Long Hải có mặt đều lần lượt vang lên. Cả sảnh tiệc trở nên vô cùng hỗn loạn, bao nhiêu tiếng chửi mắng, tiếng ồn ào lập tức tràn lan khắp đại sảnh.
Hơn nữa, điện thoại của Uông Thúc Dư cũng vang lên. Sau khi ông ta nghe máy thì sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch, nhìn sang Tăng Kim Lai với vẻ mặt không dám tin.
Chương 352: Giết địch 1000, tự tổn 800
“Ông Uông, ông phải cho chúng tôi một lời giải thích về chuyện này, không thể để toàn bộ thành phố Long Hải đều chịu tổn thất chỉ vì một câu nói của ông. Hầu hết khách hàng của công ty tôi đều đến từ thành phố Vân Hải. Bây giờ tất cả khách hàng đều từ chối hợp tác với công ty chúng tôi, tôi sắp phá sản rồi”.
Uông Thúc Dư còn chưa kịp nói thì đã có một người đàn ông đột nhiên xông ra từ trong đám đông gào lên với ông ta.
“Còn có công ty của tôi. Không những khách hàng mất hết, còn bị những thế lực vô danh trên thị trường chứng khoán tấn công, bây giờ nó đã giảm tới đáy rồi”.
“Các người thì có là gì? Bây giờ công ty của tôi đã phá sản rồi, không dễ gì mới gầy dựng được, nay lại bị người khác làm cho toang hết rồi”.
“Đáng chết, đều tại ông, Uông Thúc Dư, nếu không phải ông đắc tội với cậu Tăng thì sao chúng tôi phải chịu tội như vậy”.
“Cậu Tăng, công ty chúng tôi với họ không hề chung đường, mong hãy chừa cho chúng tôi con đường sống”.
Có một người đứng ra, sau đó là cả một đám người đều đứng ra, tức giận gào lên với Uông Thúc Dư.
Có nhiều người rất thông minh, trực tiếp đi cầu xin Tăng Kim Lai.
Trần Thanh nhìn Tăng Kim Lai, anh không ngờ cái tên này lại lợi hại như vậy, chỉ một cú điện thoại đã khiến cả thành phố Vân Hải náo loạn cả lên.
Tuy anh biết, cái tên mập Tăng Kim Lai nghi ngờ chiêu bài của mình, nhưng anh vẫn vô cùng tán thưởng tính quyết đoán của Tăng Kim Lai. Đây là một người làm chuyện lớn.
Nam Cung Yến sững sờ nhìn cảnh tượng trước mặt. Cô hoàn toàn không ngờ, cái tên mập có bộ dáng khá xấu này lại có năng lực như thế. Cô đương nhiên cũng nghe thấy câu nói cuối cùng của Tăng Kim Lai nói trong điện thoại, Trần gia đang ở bên cạnh tôi.
Trần gia này là ai?
Ngoại trừ Trần Thanh, e không thể có người khác.
Nghĩ tới đây, đôi mắt xinh đẹp của Nam Cung Yến nhìn sang Trần Thanh, thấy dáng vẻ thản nhiên của anh, trong lòng cô lại thấy ngọt ngào. Đây có lẽ là trút giận vì người phụ nữ của mình.
Trong lòng anh, mình quan trọng như vậy sao?
“Ôi trời, sự lợi hại của chú vượt ngoài sức tưởng tượng của tôi à. Không ngờ chú đây lại ngầu như vậy”, Tuyên Hoàng nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn này thì lập tức kinh ngạc. Chỉ một câu nói của một người mà lại quyết định vận mệnh kinh tế của cả một thành phố. Cho dù là tỉnh thành số một, e cũng không làm được.
“Cậu Tăng, giết một ngàn kẻ địch thì tốn tám trăm binh. Chuyện này có hơi quá đáng rồi?”, sắc mặt của Uông Thúc Dư tái nhợt, trong mắt dấy lên tia tức giận nhìn sang Tăng Kim Lai, ông ta nghiến răng nói.
“Quá đáng? Có sao? Điều quá đáng hơn vẫn còn ở phía sau kia. Nói thật với ông vậy, cho dù lão Tăng tôi đây có tổn thất tới nỗi phải khuynh gia bại sản thì cũng phải khiến các ông trả giá”, ánh mắt của Tăng Kim Lai vô cùng sắc bén, giọng ảm đạm nói.
Anh ta cũng không màng đến tất cả, chuyện thành công hay không chỉ xem lần này. Được ăn cả ngã về không, cơ hội không đến nhiều lần trong cuộc sống, đã xuất hiện thì nhất định phải nắm bắt, nếu bỏ lỡ sẽ hối hận cả đời.
“Cậu…”, nghe Tăng Kim Lai nói vậy, đồng tử của Uông Thúc Dư bỗng co lại.
Ông ta rất rõ Tăng Kim Lai là người như thế nào. Đó là người chưa thấy mục tiêu sẽ không vội hành động. Nếu không có ích thì tên mập chết tiệt này tuyệt đối không thể manh động như vậy.
Phải biết là vốn liếng lớn nhất của người kinh doanh chính là tiền, thứ tham lam nhất chính là lợi ích.
Nhưng bây giờ một doanh nhân lại đem bỏ hết mọi lợi ích của mình, thì chỉ có một khả năng, đó là có một thứ còn có ích và quan trọng hơn cả tiền.
“Cậu Tăng, tôi xin cậu. Cho dù cậu tức giận cũng đừng trút giận lên cả thành phố Long Hải. Cậu có thể trả thù tôi, tha cho họ con đường sống đi”, Uông Thúc Dư tỏ ra bình thản và dõng dạc lên tiếng.
Nghe Uông Thúc Dư nói vậy, sắc mặt của các doanh nhân của thành phố Long Hải có mặt tại đó đều khẽ động, những người vốn muốn gào thét tìm Uông Thúc Dư tính sổ, giờ thì ai nấy cũng đều tỏ ra áy náy.
Nhưng sau khi Trần Thanh và Tăng Kim Lai nghe Uông Thúc Dư nói vậy, tất cả đều cười mỉa mai.
“Ông Uông quả nhiên là người có chí khí. Nếu đã như vậy, vậy chính là nhà họ Uông các người khai chiến với cả thành phố Vân Hải của chúng tôi rồi. Tôi đành đón tiếp vậy. Trong thời gian năm phút, cho tôi thời gian năm phút thôi, tôi sẽ khiến nhà họ Uông các ông đi vào lịch sử”, Tăng Kim Lai giơ ngón cái lên với Uông Thúc Dư, sau đó lấy điện thoại ra.
Vốn còn tưởng đây là chính nghĩa, chỉ cần vượt qua ải khó trước mắt, chí ít sau này doanh nhân của thành phố Long Hải sẽ tôn trọng ông ta. Cho dù ông ta thua, sau này cũng có thể đứng lên lại.
Nhưng ông ta không ngờ Tăng Kim Lai lại gắt đến vậy, nhắm thẳng một mình ông ta. Nếu nhà họ Uông thua triệt để, coi như là đã giành được sự tôn kính của cả thành phố Long Hải thì đã sao, chẳng khác gì trăng dưới nước, có tiếng mà không có miếng.
Nhưng trong hoàn cảnh này ai còn quan tâm đến danh vọng cao hay không, mà chỉ màng lợi ích có cao hay không mà thôi, tới lúc đó nhà họ Uông thật sự sẽ suy sụp mất.
“Cậu Tăng, xin đừng, tôi sai rồi, xin cậu tha cho tôi đi. Tôi xin lỗi”, Uông Thúc Dư nhìn thấy Tăng Kim Lai thật sự lấy điện thoại ra, ông ta hoàn toàn tuyệt vọng, bèn quỳ xuống và cầu xin.
“Vẫn là câu nói đó. Các ông cầu xin sai người rồi. Nếu các ông đắc tội với tôi, nói thật tôi cũng không quan tâm mấy, da mặt tôi dày lắm. Nhưng người các ông đắc tội là người không thể dây vào, càng là người không nên đắc tội, chuyện đó vượt qua tầm kiểm soát của tôi”, lúc này Tăng Kim Lai rất biết hưởng thụ cảm giác sát thương qua lời nói.
Nhưng đầu óc anh ta rất tỉnh táo, bản thân có thể có được ngày này đều là nhờ người đàn ông trước mặt cho. Nếu bản thân không biết tự lượng sức mà xúc phạm đến Trần gia thì chẳng khác nào tự đào huyệt chôn mình.
“Anh Trần, xin lỗi, tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, nói ra lời không nên nói, mong anh đại nhân đại lượng, xin anh tha cho chúng tôi đi”, lúc này Uông Thúc Dư mới nhớ ra, tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn từ chàng thanh niên trẻ này mà ra.
Nếu cho bản thân thêm cơ hội, ông ta tuyệt đối sẽ không chọc giận ai đó một cách bừa bãi, cũng sẽ không cố gắng giữ thể diện.
“Tôi chỉ có một yêu cầu, lúc nào nhà họ Thương không còn nữa thì các ông đều có thể khôi phục như trước đây”, Trần Thanh lập tức kéo lấy một chiếc ghế để Nam Cung Yến ngồi xuống, sau đó anh cũng ngồi xuống rồi chậm rãi nói.
Nghe Trần Thanh nói vậy, vẻ mặt mọi người đều hiện ra các sắc thái khác nhau.
“Được, anh cho tôi thời gian ba ngày. Ba ngày sau, tôi sẽ khiến cả nhà họ Thương biến mất hoàn toàn”, Uông Thúc Dư nghe Trần Thanh nói vậy liền cảm thấy nhẹ nhõm. Tuy nhà họ Thương cũng rất khó đối phó nhưng chí ít không phải không lay chuyển được.
Vì lợi ích của bản thân, bọn họ nhất định phải liều một phen.
Trong tình huống này, chỉ đành sống chết mặc bay tiền thầy bỏ túi mà thôi, có mấy ai mà không sống vì chính mình chứ.
“Được thôi. Hy vọng công ty các ông có thể trụ được ba ngày”, Trần Thanh gật đầu, không do dự mà đồng ý.
Vốn dĩ bọn họ rất vui mừng khi nghe Trần Thanh đồng ý, nhưng nghe đến nửa câu sau của anh thì sắc mặt của mọi người đều thay đổi rõ rệt.
Đừng nói là ba ngày, nếu nhóm doanh nhân của thành phố Vân Hải vẫn tiếp tục tấn công như vậy, có thể trụ qua được một ngày đã không tệ rồi.
Liệu ba ngày sau, bọn họ còn khả năng và sức lực đối phó với nhà họ Thương ư?
Chương 353: Vui vẻ
“Trần Thanh, tôi sẽ bảo người đi làm, phiền anh đợi một chút”, Uông Thúc Dư biết mình không không có quyền mặc cả, một người mà có thể khiến cho đám người thương nhân như Tăng Kim Lai không đếm xỉa đến lợi ích, dù có khuynh gia bại sản cũng phải bám gót theo thì Uông Thúc Dư không thể nào đắc tội được.
“Được thôi, tôi đợi, vừa hay cũng không có việc gì làm”, Trần Thanh gật đầu rồi không nói năng gì nữa mà chỉ ra hiệu cho Tăng Kim Lai ngồi xuống bên cạnh.
“Cảm ơn anh Trần”, Tăng Kim Lai ngồi xuống bên cạnh Trần Thanh thì kích động không thôi, xem ra lần này anh ta cược đúng rồi.
Sau đó, Trần Thanh và Tăng Kim Lai nói chuyện với nhau, còn một bên là Uông Thúc Dư và đám người thành phố Long Hải bắt đầu thảo luận về cách đối phó với nhà họ Thương.
Vốn đám bọn họ đang đợi ông cụ họ Thương rời đi rồi mới dám phân chia nhà họ Thương nhưng bây giờ, họ không còn chút suy nghĩ nào như thế nữa, họ chỉ nghĩ làm sao khiến cho nhà họ Thương sụp đổ còn đối với lợi ích thì không dám dây máu ăn phần.
“Anh Tăng, thực sự cảm ơn anh”, mặc dù biết rằng Tăng Kim Lai bỏ vốn lớn như vậy là vì Trần Thanh, nhưng dù sao thì anh ta cũng đã bỏ ra, cô đương nhiên phải cảm ơn rồi.
Làm một người kinh doanh, Nam Cung Yến hiểu rất rõ, để có được quyết định như vừa rồi thì mình sẽ phải tổn thất lớn như thế nào, có thể nói, thương nhân của thành phố Long Hải tổn thất bao nhiêu thì thương nhân của thành phố Vân Hải cũng tổn thất bấy nhiêu, thậm chí lại còn hơn.
Nhưng mà chỉ một câu nói của Tăng Kim Lai, đám thương nhân của thành phố Vân Hải đều ra sức đầu tư, thực sự là sự trợ giúp quá lớn rồi.
“Cô Trần, cô đừng có khách sáo với tôi, đó chính là không nể mặt tôi đấy, sau này cô cứ gọi tôi là Tiểu Tăng là được, có thể giúp anh Trần làm những chuyện nhỏ như thế này đối với tôi mà nói chính là món quà trời ban”, Tăng Kim Lai khiêm tốn, nói chuyện như rót mật vào tai.
“Tiểu Tăng...”, nghe thấy lời của Tăng Kim Lai, Nam Cung Yến lập tức cạn lời, người đàn ông này ít nhất cũng phải 37-38 tuổi rồi còn muốn cô gọi là Tiểu Tăng, đúng là quá khiêm tốn.
Nhưng khi cô nghĩ lại cảnh anh ta tự gọi cái biệt danh của mình lúc nãy lại thấy kì lạ, đây là lần đầu tiên có người tự gọi mình như vậy.
“Cô Trần!”
Nhưng cách gọi này vẫn khá thuận tai.
Trần Thanh ở bên cạnh nghe thấy Tăng Kim Lai gọi Nam Cung Yến như vậy thì vô cùng vui vẻ, lão Tăng này thật vui tính, tuy rằng gọi Nam Cung Yến như thế nhưng cô cũng không có phản ứng gì, xem ra cô cũng thừa nhận cách gọi này rồi.
“Lão Tăng, anh bao nhiêu tuổi rồi, nếu vợ tôi mà gọi anh là Tiểu Tăng thì chả phải là tự làm cho mình già đi hay sao, sau này gọi anh là lão Tăng là được”, Trần Thanh nhìn Tăng Kim Lai với ánh mắt khác lạ rồi nói.
“Vậy... được thôi”, nghe được lời nói của Trần Thanh thì Tăng Kim Lai vô cùng kích động.
Nghe cái cách gọi thôi là có thể biết được, mối quan hệ của anh ta với Trần Thanh đã gần lại thêm một chút, dù gì cái cách gọi lão Tăng này cũng chỉ có những người có mối quan hệ tốt với nhau mới gọi thôi.
“Lão Tăng, cách gọi này hay lắm, đúng rồi, lão Tăng này, sao thái độ của mọi người với Trần Thanh lại như thế, nói cho tôi biết đi”, Nam Cung Yến cảm thấy vô cùng tò mò với chuyện của Trần Thanh.
Tuy rằng trước đây anh đã nói cho cô biết một vài chuyện ở thành phố Vân Hải nhưng cô chắc chắn vẫn còn nhiều chuyện anh không nói cho cô biết.
Nếu mà Trần Thanh biết được suy nghĩ của Nam Cung Yến thì chắc chắn sẽ kêu oan.
Anh vốn không quan tâm đến chuyện liên minh thương mại mà anh nhờ Từ Hồng Nho đứng lên vì theo suy nghĩ của anh, dù có nhiều tiền hơn nữa cũng không có cách khiến bản thân tăng thêm thực lực, đây cũng chỉ là chuyện tiện tay mà thôi.
“Anh Trần, tôi... tôi có thể nói không?”, Tăng Kim Lai ngập ngừng rồi quay sang nhìn Trần Thanh.
“Anh hỏi tôi làm gì? Nếu vợ tôi muốn nghe thì anh cứ nói”, Trần Thanh đảo mắt một cái, xem ra tên Tăng Kim Lai này nhìn thì có vẻ thông minh nhưng cũng có chút ngốc nghếch, chuyện này mà còn hỏi anh.
Anh dám không đồng ý hay sao? Vì người muốn nghe là vợ của anh.
“Được thôi, cô Trần, tôi nói với cô một vài câu chuyện về anh Trần...”, nghe đến Trần Thanh thì Tăng Kim Lai lập tức thấy hưng phấn, rồi bắt đầu thao thao bất tuyệt.
Bên chỗ Trần Thanh nói chuyện rôm rả nhưng bên phía đám người Uông Thúc Dư thì như gặp phải đại địch.
Chỉ là dù thế lực của nhà họ Thương có lớn như thế nào nhưng nếu những người thương nhân ở đây liên minh với nhau thì nhà họ căn bản không thể chống đỡ được.
Quả nhiên không đến 10 phút thì Uông Thúc Dư đã bước đến với vẻ mệt mỏi.
“Anh Trần, theo như những gì anh phân phó thì tôi đã đánh sập nhà họ Thương, anh xem...”, Uông Thúc Dư nhìn Trần Thanh một cách sợ hãi, nói.
“Lão Tăng, tôi còn có chút chuyện, chuyện còn lại giao cho anh xử lý”, Trần Thanh không nhìn Uông Thúc Dư cái nào mà lập tức đứng lên nói với Tăng Kim Lai.
“Anh Trần, anh cứ yên tâm, tôi sẽ xử lý mọi chuyện một cách ổn thỏa”, nghe được lời nói của Trần Thanh thì Tăng Kim Lai vô cùng kích động, anh ta không ngờ khi nãy mình bày tỏ sự trung thành thì sẽ được giao cho nhiệm vụ quan trọng như vậy.
Anh ta thầm quyết tâm nhất định phải làm thật tốt chuyện này.
“Được, anh làm thì tôi yên tâm rồi. Đúng rồi, bao giờ anh làm xong thì đến tìm tôi, địa chỉ của tôi anh biết rồi đấy”, Trần Thanh vỗ vai anh ta nói.
“Được, anh Trần”, nghe được lời này của Trần Thanh thì tim anh ta như muốn ngừng đập rồi đột nhiên đập lại một cách điên cuồng, khuôn mặt mập mạp của anh ta cũng vì kích động mà đỏ bừng cả lên.
“Vợ à, chỗ này không có gì vui nữa đâu, chúng ta về thôi”, Trần Thanh đứng lên rồi nói với Nam Cung Yến.
“Được thôi, em đói rồi, đến đây lâu vậy mà không có gì ăn cả, đói chết mất thôi”, Nam Cung Yến gật đầu, không đợi được mà làm nũng với Trần Thanh.
“Aiya, thật sự xin lỗi, vợ à, là lỗi của anh, anh không nên để em đói, về nhà anh nấu cơm cho em ăn nhé, đảm bảo em ăn no rồi vẫn muốn ăn tiếp”, nghe thấy lời nói của Nam Cung Yến thì Trần Thanh vỗ trán một cái.
Sau khi ăn xong bữa trưa thì đến giờ vẫn chưa có gì ăn cả, nên đói là đúng rồi.
Lúc nãy anh ăn được không ít đồ trên bàn nhưng Nam Cung Yến luôn phải đi giao tiếp với đám thương nhân đó nên làm gì có thời gian mà ăn, bây giờ chắc là đói muốn chết rồi.
Nhưng đột nhiên anh lại nhớ ra, vợ anh lúc nãy làm nũng với anh phải không?
Xem ra, thái độ của vợ với anh lại tốt hơn rồi, mình phải cố gắng nữa, tranh thủ thời gian ở thành phố Long Hải này đạt được kỹ năng cuối cùng.
“Ôi, anh Trần tốt với vợ quá, người giỏi như thế mà còn tự mình xuống bếp nấu ăn, cô Trần đúng là có phúc mà”, nhìn thấy Trần Thanh và Nam Cung Yến rời đi cùng nhau thì Tăng Kim Lai cảm thán.
Đám người ở đây nhìn thấy hai người đi rồi thì đều thở phào nhẹ nhõm.
Khi Trần Thanh ở đây thì thực sự quá áp lực, họ còn không dám thở mạnh.
Chương 354: Mở miệng là nói
Đợi đến khi Trần Thanh lên xe, chuẩn bị cùng Nam Cung Yến rời đi thì có người kéo cửa sau xe anh ra rồi chui tọt vào.
“Cô là ai?”, Nam Cung Yến nhìn thấy người vừa chui vào thì ngẩn ra, hỏi.
“Ôi,... chú ơi, mau lái xe đi, có người đuổi theo tôi”, người vừa chui vào chính là Tuyên Hoàng, cô ta có tật giật mình ra dấu im lặng với Nam Cung Yến rồi giục Trần Thanh lái xe đi.
“Vợ à, đợi chút nữa anh giải thích với em”, đối diện với ánh mắt dò hỏi của Nam Cung Yến thì Trần Thanh chỉ có thể bất đắc dĩ mà lắc đầu rồi khởi động xe ra khỏi khách sạn.
Ngay khi xe của Trần Thanh vừa rời đi thì một đám người đuổi đến, họ nhìn xung quanh một vòng nhưng không thấy người đâu thì mới bỏ đi.
“Được rồi, những người đó đều đi cả rồi, cô muốn đi đâu?”, Trần Thanh quay đầu lại nhìn Tuyên Hoàng rồi hỏi.
“Tôi... tôi cũng không biết mình muốn đi đâu, tôi là một cô nhi, từ nhỏ đến giờ đều chưa từng nhìn thấy bố mẹ, nếu bây tôi đi thì sẽ bị đám người đó bắt lại, họ nói... muốn bắt tôi đem bán”, Tuyên Hoàng đáng thương nói.
Nghe được lời này của cô ta thì Trần Thanh trợn mắt lên, cô gái này nói dối không chớp mắt, chỉ cần mở miệng là nói được, lúc nãy vừa bảo anh giống bố cô ta, sao bây giờ lại bảo không có gia đình rồi?
Nam Cung Yến nghe thấy lời này thì động lòng thương, cô giơ tay ra nắm lấy tay cô ta rồi nhẹ giọng nói: “Cô đã không có chỗ nào để đi thì tạm thời cứ về nhà cùng chúng tôi đã, nếu không bị đám người kia bắt thì không hay”.
“Thật sao? Chị à, thật là cảm ơn chị quá, chị đúng là người tốt mà”, Tuyên Hoàng nghe thấy lời nói của Nam Cung Yến thì kích động ngẩng phắt đầu dậy, nói một cách cảm kích.
Trần Thanh bĩu môi, cô nhóc này không phải là muốn lánh nạn ở chỗ anh sao, lúc nãy chắc chắn là nhìn thấy anh tức giận nên mới tìm cách ứng phó.
Nhưng mà anh lại không thấy phản cảm chút nào, nên trong lòng anh cũng cảm thấy kì lạ.
Nếu mà Tuyên Hoàng này không phải người nhà họ Cơ thì có thể là người nhà họ Ngọc. Nhưng khả năng là người nhà họ Cơ cao hơn, nên anh cũng muốn xem thử xem cô nhóc này muốn làm gì.
Anh thực sự cảm thấy kì lạ, Triệu Diễm Linh và Vương Diệu Phi đi đâu rồi? Trong cả buổi tiệc cũng không thấy họ, anh tin nếu họ nhìn thấy tình cảnh ngày hôm nay thì sẽ không đến làm phiền anh nữa.
Xe rất nhanh đã về đến biệt thự, sau khi dừng xe thì Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng đã rất thân rồi, hai người vừa nói vừa cười, cả đường không đoái hoài đến Trần Thanh.
“Hai người đi về trước đi, anh đi mua chút đồ ăn, tối nay chúng ta sẽ ăn cơm ở nhà nhé”, Trần Thanh đợi hai người xuống xe thì anh không xuống mà chuẩn bị đi chợ.
“Được, anh đi nhanh về nhanh nhé, em đói lắm rồi”, Nam Cung Yến gật đầu rồi dắt tay Tuyên Hoàng đi lên tầng.
Trần Thanh khởi động xe rồi đi theo hướng dẫn của điều hướng, tìm được một cái siêu thị, mua một ít đồ ăn rồi mới lái xe đi về.
Sau khi về đến nhà thì anh phát hiện hai người vô cùng có duyên với nhau, nói chuyện lâu thế rồi mà vẫn chưa ngừng.
Trần Thanh biết Nam Cung Yến đói lắm rồi nên lập tức lao vào sơ chế đồ ăn.
Đến khi anh làm xong bốn món mặn một món canh thì cửa bị mở ra, Triệu Diễm Linh từ ngoài đi vào.
“Aiya, ăn cơm sao, tốt quá, vừa hay tôi còn chưa ăn”, Triệu Diễm Linh nhìn thấy đám Trần Thanh chuẩn bị ăn cơm thì không khách sáo chút nào, cô ta ngồi thẳng xuống bàn luôn, tay cũng chưa rửa mà bắt đầu ăn luôn.
Trần Thanh cầm món ăn ra thì nhìn thấy cảnh này, anh cau mày nhưng không nói gì cả, dù gì cũng là chị họ của Nam Cung Yến, cũng không thể không cho người ta ăn cơm được.
“Mọi người ăn trước đi, tôi đi làm thêm hai món nữa”, vốn anh nghĩ ngần này món đủ ăn rồi nhưng bây giờ thêm Triệu Diễm Linh thì chắc chắn không đủ được, chỉ mới qua một lúc mà bốn món mặn một món canh đã vơi mất 1/3 rồi.
“Vất vả cho anh rồi”, Nam Cung Yến nhìn Trần Thanh một cách xấu hổ.
Trần Thanh cười với cô một cái rồi lại về phòng bếp làm thêm hai món nữa.
“Làm nhiều thế làm gì? Chị ăn no rồi, không phải nói với em rồi sao, đây dù có là cơm nhà nhưng để lãng phí cũng không hay”, Triệu Diễm Linh nhìn Trần Thanh lại mang thêm hai món lên thì quở mắng.
“Đủ gì mà đủ, chị ăn hết đồ rồi, chúng tôi còn chưa ăn đâu”, Trần Thanh lạnh giọng nói, anh chưa từng gặp qua người phụ nữ nào không biết xấu hổ như vậy, đúng là khiến người ta tức giận mà.
“Được rồi, tôi ăn no rồi, về ngủ trước đây, đừng có làm ồn, tôi thính ngủ lắm đấy nên đừng làm tôi tỉnh giấc”, Triệu Diễm Linh lạnh lùng bỏ lại một câu rồi không quan tâm đến lời của Trần Thanh mà quay người đi về phòng cô ta.
“Cái đệt, chú à, bà cô này là ai thế? Chả khác gì một con lợn cả, lại còn dám ăn nói như thế”, Tuyên Hoàng mắt chữ A mồm chữ O nhìn cảnh tượng trước mặt, cô ta không khống chế âm lượng mà hét lớn.
Triệu Diễm Linh vừa về đến phòng thì nghe thấy lời này của Tuyên Hoàng, cô ta lập tức đi ra nhìn Tuyên Hoàng chằm chằm nói: “Con nhóc kia, cô vừa nói gì? Cô nói ai là lợn?”
“Quao,... hóa ra cô nghe thấy sao, tôi còn tưởng cô bị điếc, hóa ra không phải, lại còn mạnh miệng như thế, người ta nợ cô sao? Vì sao lại phải làm cơm cho cô ăn? Cô thì là cái thá gì chứ?”, Tuyên Hoàng nói như súng liên thanh, nói đến mức Triệu Diễm Linh á khẩu không nói lại được.
“Con nhóc kia, có tin tôi cắt bỏ lưỡi của cô hay không?”, Triệu Diễm Linh tức đến mức run bần bật, cô ta lập tức đi ra khỏi phòng rồi lao thẳng về phía Tuyên Hoàng.
“Chị làm gì thế? Đừng có càn rỡ”, Trần Thanh chắn phía trước mặt Tuyên Hoàng rồi lạnh giọng nói.
“Cậu... cậu không phải người nhà chúng ta sao? Thế mà lại dám giúp người ngoài đối phó với tôi, tôi không muốn sống nữa, công lý ở đâu...”, Triệu Diễm Linh chỉ cần nhìn thấy Trần Thanh thì lại tức giận, cô ta ngồi bệt xuống đất gào khóc.
“Chị họ, nếu chị còn làm loạn như thế nữa thì về đi, chỗ này của em không cần chị”, Nam Cung Yến không nhịn được nữa, nói thẳng.
“Tiểu Yến, em thế mà lại giúp người ngoài mà nói với chị như vậy. Chị là chị họ em đấy, chị họ đấy”, nghe được lời này của Nam Cung Yến thì Triệu Diễm Linh dừng lại rồi nói một cách tủi thân.
“Em còn không hiểu chị sao chị họ? Những chuyện chị làm từ khi chị lên thành phố Long Hải đến nay đừng tưởng em không biết, nếu còn để em biết chị giới thiệu mấy người linh tinh cho em thì sau này chuyện của nhà họ Triệu em sẽ không nhúng tay vào, tiền cũng không cho một đồng nào nữa”, Nam Cung Yến hừ lạnh một tiếng rồi hạ đòn sát thủ.
Chương 355: Nếm trải hết đau đớn trên đời
“Tiểu Yến, chuyện không giống như em nghĩ đâu, chị... chị không làm loạn nữa, chị về phòng ngủ trước đây”, Triệu Diễm Linh nghe được lời nói của Nam Cung Yến thì bị dọa sợ, cô ta không muốn trở thành tội nhân của nhà họ Triệu.
Nếu người nhà họ Triệu biết Nam Cung Yến vì cô ta mà không qua lại với nhà họ nữa thì cô ta sợ sẽ bị những người đó “nuốt sống” mất.
Nói xong thì cô ta lườm Trần Thanh và Tuyên Hoàng một cái rồi lao thẳng về phòng.
“Trần Thanh, thực sự xin lỗi, em cũng không nghĩ đến chị họ em...”, đợi đến khi Triệu Diễm Linh về phòng thì Nam Cung Yến mới áy náy nói.
“Được rồi, vợ à, anh không trách em mà, cô ta là cô ta, em là em, chỉ là em cần cẩn thận một chút, cô ta và Vương Diệu Phi chắc chắn không chịu để yên đâu”, Trần Thanh lắc đầu, anh không để ý chuyện này mà vẫn nhắc nhở Nam Cung Yến.
“Chị à, người đàn bà độc ác đó tuy là chị họ của chị nhưng không giống chút nào cả, đúng là một người đàn bà chanh chua”, Tuyên Hoàng nói với vẻ kì lạ.
“Đi thôi, đứa nhóc như cô thì biết gì chứ, mau đi ăn cơm, ăn trước hai món này đi”, Trần Thanh đập một phát lên đầu Tuyên Hoàng rồi nói.
“Không cho đánh, anh trai tôi nói, đánh vào đầu sẽ bị ngu đấy. Còn nữa, tôi nhỏ chỗ nào, dù gì cũng đã 19 tuổi, người lớn rồi”,Tuyên Hoàng hừ lạnh một tiếng rồi hất tay Trần Thanh xuống, sao đó mới đập ngực nói một cách khó chịu.
“Cô có anh? Không phải bảo là cô nhi sao?”, Nam Cung Yến nghe thấy lỗ hổng trong lời nói của Tuyên Hoàng thì nghi ngờ hỏi lại.
“Không phải ruột thịt”, Tuyên Hoàng run lên một cái rồi cười nói.
“Ồ, được rồi, chúng ta ăn thôi”, Nam Cung Yến không so đo nữa, kể cả cô ta có phải là cô nhi hay không thì mình cũng chỉ nói chuyện hợp với cô ta mà thôi, cứ coi như là có thêm một người bạn mới.
May mà số lượng đồ ăn Trần Thanh làm vừa đủ ăn, Nam Cung Yến ăn đến thỏa thích, còn Trần Thanh thì cũng ăn được kha khá trong bữa tiệc rượu rồi nên bây giờ cũng chỉ ăn lót dạ mà thôi.
“Chú à, không ngờ chú nấu ăn ngon thế, haiz, nếu chú lúc nào cũng làm đồ ăn cho tôi thì tốt rồi, ngon muốn nuốt lưỡi luôn”, ăn cơm xong, Tuyên Hoàng vỗ vỗ bụng rồi đứng dậy, vẻ mặt thỏa mãn không nói nên lời.
“Cô cũng không sợ no căng bụng hay sao, trong bữa tiệc đã ăn nhiều thế rồi mà bây vẫn còn ăn được nhiều như vậy”, Trần Thanh chỉ có thể lắc đầu đối với bộ dạng bây giờ của Tuyên Hoàng.
“Ai bảo chú làm đồ ăn ngon thế chứ, vốn tôi chỉ muốn nếm thử một chút sau đó không nhịn được mới thành thế này. Tôi nói cho chú biết, nếu mà tôi béo lên thì đều là do lỗi của chú”, Tuyên Hoàng bất đắc dĩ vỗ vỗ cái bụng của mình, rồi lại còn trách ngược Trần Thanh.
“Tôi cũng lười quan tâm cô”, Trần Thanh bắt đầu dọn bát đũa.
Đơi đến khi anh dọn xong thì Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng đã về phòng ngủ rồi, chỉ còn lại mỗi Trần Thanh ở bên ngoài.
“Bịch bịch...”, khi anh đang nghỉ ngơi thì nghe thấy một loạt tiếng động, nó khiến anh phải chau mày.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng từ trong phòng đi ra, nhưng Triệu Diễm Linh thì không có chút động tĩnh nào.
Trần Thanh dùng khả năng nhìn xuyên thấu nhìn một lượt, thì thấy hơn chục tên côn đồ cầm gậy gộc đứng ở ngoài cửa, trông vô cùng hung dữ.
“Hai người đi vào trong phòng đi, tôi không bảo hai người ra thì đừng ra”, Trần Thanh tuy có đủ năng lực bảo vệ bọn họ nhưng cũng không muốn họ xảy ra chút chuyện sơ sót nào.
“Được, anh cẩn thận”, Nam Cung Yến nghe thấy Trần Thanh nói vậy thì cô cũng biết chắc là người đến không có ý tốt gì.
Trần Thanh đi mở cửa thì thấy một người đang định lao vào bên trong, anh vừa mở cửa ra thì hắn lao thẳng vào.
“Cút ra”, Trần Thanh đá thẳng hắn ra ngoài.
Sau đó anh đi ra bên ngoài rồi đóng cửa lại.
“Các người là ai?”, Trần Thanh nhìn thấy bộ dạng hung dữ kia của bọn họ thì hỏi.
“Mày là Trần Thanh đúng không, nghe nói mày lấy được một cô vợ xinh đẹp lắm, cho mượn chơi chút nào”, tên cầm đầu béo nục nịch cầm trong tay một cây gậy sắt, bộ dạng vô cùng hung hãn.
Nghe thấy tên du côn anh chưa từng gặp bao giờ lại có thể gọi được chính xác tên của anh, còn biết cả việc anh đã kết hôn nữa.
Vậy thì chắc chắn những người này đã nắm được một vài thông tin cá nhân của anh, nhưng điều quan trọng hơn cả là, đám người này hoàn toàn không biết chuyện anh làm ở khách sạn Phượng Lan.
Nếu không thì người phía sau chắc chắn không thể nào chỉ tìm mấy tên du côn như thế này đến gây sự với anh được.
“Yên tâm, bọn mày sẽ không chết một cách dễ dàng như thế đâu, tao sẽ khiến cho bọn mày nếm đủ đau đớn, cuối cùng phải sống trong hối hận và tuyệt vọng”, Trần Thanh lạnh nhạt nói.
Vốn mấy người này tìm anh để gây chuyện, chỉ cần đuổi họ đi là được rồi.
Nhưng mà, họ nói gì không nói lại lôi chuyện vợ anh ra để nói, điều này thực sự đã chạm đến giới hạn của anh rồi.
“Tên nhóc, người thì không lớn nhưng khẩu khí thì lớn đấy, thật sự không biết ông đây đến làm gì sao? Nói thật cho mày biết, ông đây không thiếu cách để lấy mạng người, mày tốt nhất nên thức thời đi”, tên béo cầm đầu nghe thấy lời nói của Trần Thanh thì tức muốn chết, hắn ta nói một cách tức giận.
Trần Thanh không nói nhiều mà lập tức ra tay, chỉ là mấy tên côn đồ này dưới tay anh thì không có chút khả năng phản kháng nào, tất cả đều bị anh đánh ngã rạp ra đất.
“Bây giờ chúng ta nói chuyện một chút”, Trần Thanh cầm lấy gậy sắt của tên mập đó rồi bẻ tay một cái, thanh sắt dài như thế lập tức bị bẻ cong.
Tên mập biết lần này chọc không đúng người rồi, nhưng không ngờ được là Trần Thanh lại có thể bẻ cong vũ khí của hắn ta, đây là một gậy sắt đặc chứ không phải loại rỗng giữa.
“Nói đi, là ai sai bọn mày đến?”, Trần Thanh tiện tay vứt gậy sắt đã bị bẻ cong đó đi rồi hỏi.
“Không có ai sai cả, là chúng tao tự đến”, nghe Trần Thanh nói thì tên mập úp mở nói.
“Được, tốt lắm, hiểu rồi”, Trần Thanh gật đầu, rồi không hỏi thêm nữa.
Nhìn thấy bộ dạng này của Trần Thanh thì tên mập thở dài nhẹ nhõm, tên nhóc này giỏi thế nhưng vẫn rất dễ lừa.
Ngay khi hắn ta nghĩ Trần Thanh sẽ bỏ qua cho mình thì anh đã duỗi tay sờ soạng một chút rồi sau đó lôi từ trong người ra một chiếc châm bạc, nhanh như chớp châm vào người hắn ta.
“Hả?”, tên mập ngây người một chút, một cái châm nhỏ như thế mà muốn hắn ta khuất phục sao, đúng là trẻ con mà.
Nhưng mà, suy nghĩ này của hắn ta chỉ duy trì được mấy phút rồi lập tức một cơn đau đáng sợ ập đến, cơn đau này bắt nguồn từ chiếc xương sườn vừa bị Trần Thanh đánh gãy.
Vốn dĩ mức độ đau đớn này đối với hắn ta thì không đáng là gì, nhưng lần này hắn ta cảm nhận được rất rõ ràng, loại đau đớn này có thể nói là đau đến tận xương tủy.
Từ trước đến nay hắn ta chưa từng chịu qua cơn đau nào như thế này, hắn ta lập tức muốn hét lên để giảm bớt đau đớn.
Chỉ là điều khiến hắn ta tuyệt vọng chính là hắn há miệng ra nhưng không phát ra được âm thanh nào cả, chỉ có thể đứng im chịu đau đớn.