Trần Thanh lúc này đã bắt đầu chọn đá, chỉ có điều những viên đá trong cùng chất lượng quả thực không được tốt, tìm nửa ngày cũng chỉ tìm được loại tốt nhất là Phỉ Thúy Tơ Vàng, không đúng với yêu cầu của anh chút nào.
"Đại ca, sao rồi?", Giang Tử Phong chạy tới hỏi han.
"Không ra gì hết, những viên đá này chất lượng tệ quá", Trần Thanh bất lực lắc đầu, tiếp tục tìm kiếm.
"Đại ca, em tin anh nhất định sẽ chọn được", Giang Tử Phong từng được chứng kiến bản lĩnh trên sàn cược ngọc của Trần Thanh nên tự khắc đặt hết niềm tin vào anh.
"Nếu như thua thì cậu sẽ mất trắng 50 triệu đó", Trần Thanh đáp bằng vẻ bình thản.
"Đại ca, 50 triệu của em thì đã là gì so với hơn 100 tỉ của anh chứ, anh còn không lo lắng thì em cần gì phải lo", Giang Tử Phong chẳng có chút bận tâm nào.
"Được rồi, đừng có làm phiền tôi lúc chọn đá nữa", Trần Thanh nhanh chóng tiếp tục tìm kiếm giữa đống đá phía bên trong.
"Hứ!", đúng lúc này, anh nhìn trúng một viên đá trông có vẻ ngoài chẳng mấy bắt mắt.
Bên trong viên đá này chẳng phải loại Phỉ Thúy Thủy Tinh cực phẩm, nhưng chất liệu phỉ thúy trong viên đá này lại khiến Trần Thanh mở rộng tầm mắt.
Bên trong là Phí Thúy Băng, màu xanh ngọc, là một loại phỉ thúy không tồi chút nào.
Chỉ là bên trong phân bố không được đồng đều, có thể nói là tản mát vô cùng, nhưng nếu quan sát thật kĩ sẽ thấy tổng thể tạo hình của viên đá này giống như hình dáng của một cây thông vậy.
Điều kì lạ nhất chính là trên đỉnh chóp của cây thông này lại có một mảnh nhỏ phỉ thúy màu nâu.
Nếu như đem mảnh phỉ thúy màu nâu này điêu khắc thành hình một chú sóc thì đúng là vẽ hoa trên gấm, khiến cho tổng thể cây thông trở nên sống động hơn rất nhiều.
Nhìn tới đây, Trần Thanh lập tức cầm lấy viên đá này.
"Tử Phong, cầm lấy viên đá này, viên đá đầu tiên của chúng ta đã chọn được rồi", Trần Thanh đưa viên đá cho Giang Tử Phong.
"Đại ca, không phải chứ, viên đá thế này thì có thể cắt ra phỉ thúy loại gì chứ?", nhìn thấy viên đá dài mà Trần Thanh đưa tới, Giang Tử Phong suýt chút nữa muốn đập xuống đất.
Viên đá này không phải là viên đá bình thường ngoài lề đường sao, hơn nữa hình dáng còn kì quái như vậy, dù cho có cắt cả viên thì cũng chẳng cắt ra được bao nhiêu phỉ thúy.
"Bảo cậu cầm thì cứ cầm đi, đây là bảo bối đó, nếu như làm vỡ thì tôi sẽ hỏi tội cậu", Trần Thanh chừng mắt một cái rồi tiếp tục đi tìm đá.
Giang Tử Phong có chút ngây người, không ngờ đại ca lại đánh giá viên đá kì quái này cao như vậy, làm cho cậu càng thêm hiếu kì, rốt cuộc phía bên trong viên đá này trông như thế nào chứ.
Viên đá này đã đem tới linh cảm cho Trần Triệu Dượng, có thể chưa chắc cần tới viên đá có nước ngọc tốt nhất mới có thể chiến thắng.
Nhớ lại viên Phỉ Thúy Cải Trắng năm xưa có thể nói là một viên đá để đời, nếu như viên đá này của anh sau khi cắt ra, rất có thể cũng sẽ trở thành một viên đá hiếm lưu truyền mãi về sau.
Dù gì, viên đá này có hình dáng tự nhiên, dù có chạm khắc thì cũng sẽ không đòi hỏi quá nhiều kĩ năng.
Chỉ là sau đó Trần Thanh có chút thất vọng vì không tìm thêm được viên đá nào như vậy nữa.
Hứa Thiệu Phong thấy Trần Thanh tìm thấy viên đá kia liền lắc đầu chế nhạo.
Viên đá thế kia mà đòi thắng được hắn, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Hứa Thiệu Phong yên tâm tiếp tục tìm đá, vận may của hắn không tồi, rất nhanh hắn đã tìm được một viên đá ưng ý.
Bề ngoài của viên đá không tồi chút nào, nhưng chính giữa lại xuất hiện một vết nứt rất sâu.
Đây chính là lý do tuy rằng vẻ ngoài của viên đá này tốt nhưng lại chỉ có thể xếp vào khu vực giá rẻ.
Thường thì những viên có vết nứt sẽ là những viên đá cắt ra được ngọc hoặc có tinh thế jadeite tốt.
Nhưng mà có câu nói, một vết nứt hủy hoại tất cả, nếu như đã xuất hiện vết nứt thì có khả năng rất lớn sẽ làm hỏng phỉ thúy ở bên trong, dù cho có ra được nước ngọc tốt, thậm chí là Phí Thúy Thủy Tinh Đế Vương Lục thì khi cắt ra e rằng cũng chỉ là một đám bột phỉ thúy mà thôi.
Nhưng Hứa Thiệu Phong lại rất thích đặt cược, trước đây hắn từng đặt cược sẽ cắt ra được Phỉ Thúy Thủy Tinh , tuy rằng nước ngọc không quá tốt, nhưng xét với những chủng loại Phí Thúy Thủy Tinh khác thì cũng khá đáng giá rồi.
Viên đá này giúp hắn tự tin vô cùng, hắn cảm thấy vết nứt này không có làm hỏng tới phỉ thủy ở tầng trong cùng, hoặc có thể khiến hắn cắt ra được một viên đá không tồi.
Tìm được một viên đá như vậy, tâm trạng của Hứa Thiệu Phong cũng trở nên tốt hơn.
Trần Thanh tìm khắp một lượt khu vực giá rẻ cũng không thấy nổi viên đá thứ hai vừa mắt anh.
Xem ra chỉ có thể tới khu đá giá tầm trung để tìm rồi.
Nghĩ tới đây, Trần Thanh liền đi về phía khu vực giá tầm trung.
Hứa Thiệu Phong thấy Trần Thanh nhanh như vậy đã chuyển hướng sang khu vực đá tầm trung, hắn nhất thời lộ ra một nụ cười chế giễu.
Tìm đá sao có thể nhanh như vậy chứ?
Chắc chắn là cảm thấy không tìm được đá tốt nên mới phải đổi khu vực khác.
Cùng với thời gian trôi qua, Trần Thanh cũng đã quan sát được phân nửa khu vực giá tầm trung, dù cho bên trong có khá nhiều viên đá tốt, nhưng vẫn chẳng có viên nào hợp ý của anh.
Nếu như đã tới đây rồi thì anh không những muốn tìm được viên đá có thể giúp anh chiến thắng, mà anh còn muốn sàng lọc tất cả những viên đá ở đây, tìm ra những viên mà anh ưng ý.
Sau đó Trần Thanh tiếp tục tìm thêm được bốn viên đá, tuy rằng những viên đá này không phù hợp với tiêu chuẩn của buổi đánh cược lần này, nhưng những viên đá này khi cắt ra, giá trị nhất định không thấp chút nào.
Giang Tử Phong đi theo phía sau anh giờ đã ôm không nổi nữa, chỉ có thể tìm một chiếc xe đẩy và đặt hết đống đá lên đó.
"Viên này không tồi", rất nhanh chóng, Trần Thanh trong khu vực đá tầm trung lại tìm được một viên nữa, trực tiếp cầm viên đá đó trong tay.
Viên đá này không lớn, chỉ bằng khoảng hai nắm tay của người trưởng thành, nhưng lại khiến tâm trạng của Trần Thanh trở nên vui vẻ vô cùng.
Sau khi xem hết khu vực giá tầm trung, Trần Thanh chuẩn bị tới khu vực đắt giá nhất để tìm, Hứa Thiệu Phong cũng sai người đẩy xe đá đi tới.
"Cậu Trần, chọn xong rồi sao? Có cần tôi giúp một tay không?", Hứa Thiệu Phong lộ ra nụ cười đắc ý, như thể đã thắng chắc rồi.
"Anh chọn xong rồi?", thấy Hứa Thiệu Phong đi tới, Trần Thanh liền dùng mắt xuyên thấu, quan sát đống đá của hắn.
Sau khi xem xong, biểu cảm của Trần Thanh nhất thời trở nên cổ quái.
Tên Hứa Thiệu Phong này cũng có chút bản lĩnh đó, chọn được năm viên đá thì có tới bốn viên có thể sẽ ra ngọc, chỉ là nước ngọc này khiến người ta lo lắng.
Đặc biệt trong đống đó, viên đá thú vị nhất là viên có vết nứt, hy vọng lần này vận may của Hứa Thiệu Phong có thể tốt một chút.
"Đương nhiên là chưa rồi, tôi còn muốn tìm thêm, tôi thấy cậu chọn cũng không ít, có khi nào là chọn bừa không vậy?", Hứa Thiệu Phong đem theo vẻ chế nhạo, đáp.
"Có phải chọn bừa hay không đợt tới lúc cắt đá anh sẽ biết thôi", tới lúc này rồi Trần Thanh cũng lười chẳng muốn trả lời câu hỏi ngu ngốc kia của Hứa Thiệu Phong, lập tức lắc đầu đáp.
Nhìn thấy bộ dạng này của Trần Thanh, tâm trạng của Hứa Thiệu Phong có chút không tốt.
Tên nhãi này, biểu cảm có thể nào đừng gợi đòn như vậy được không.
"Hừ, còn hơn mười phút nữa, phải tăng tốc lên đó", Hứa Thiệu Phong hừ lạnh một tiếng rồi coi lại thời gian thi đấu, sau đó liền rời đi.
Chương 222: Cắt đá tìm ngọc
“Đại ca, tên này đúng là muốn bị đánh mà, nhìn khuôn mặt béo ú kia, em liền có ý muốn đập đế giầy vào mặt hắn”, Giang Tử Phong nhìn theo bóng lưng rời đi của Hứa Thiệu Phong, lập tức không vui nói.
“Yên tâm, hắn ta rất nhanh sẽ không cười được nữa đâu”, Trần Thanh lại lắc đầu, sau đó quay sang khu vực giá cao.
Chất lượng đá nơi đây thực sự càng tốt hơn, xác suất so với trong kia cao hơn rất nhiều.
Chỉ là giá thành hơi cao.
Có rất nhiều đá, cho dù bên trong có phỉ thúy, nhưng bởi vì bán với giá cao quá nên e rằng không thu được tiền gốc.
Trần Thanh đương nhiên từ bỏ việc mua lại những hòn đá như vậy, anh muốn tìm những viên đá giá rẻ mà lại có ngọc.
Cũng may, mỗi viên đá ở khu vực giá cao này đều có giá tiền kèm theo.
Ngay sau đó, Trần Thanh lại chọn ra sáu viên đá nữa, những viên đá này đều rất tiết kiệm chi phí, khó lắm mới có thể đến đây một lần, đương nhiên phải nghĩ cách kiếm tiền rồi, nếu không sẽ phải trở về tay không.
“Đại ca, anh chọn nhiều như vậy, có ngọc không đấy?”, Giang Tử Phong ánh mắt phát sáng nhìn vào chiếc xe đẩy và hỏi.
“Cậu tưởng tôi là thần tiên chắc, làm sao có khả năng đó, có điều tôi cảm thấy những viên đá này không tồi, khả năng có ngọc khá cao”, Trần Thanh đương nhiên không thể tiết lộ về đôi mắt xuyên thấu của mình nên tùy ý nói.
“Đại ca, chúng ta sẽ đặt cược vào 3 viên đá nào?”, Giang Tử Phong gật đầu, quả thật là khó, cho dù đại ca có lợi hại hơn nữa, cũng không thể bách phát bách trúng được.
“Ai nói là phải chọn 3 viên đá để cược nào? Hai viên là đã đủ thể diện cho Hứa Thiệu Phong lắm rồi, theo như tôi thấy, chỉ cần một viên thôi là có thể khiến hắn ta thua đến mất quần luôn”, tâm trạng Trần Thanh khá tốt, cười đùa mà nói.
“Đại ca, anh giỏi quá!”, nghe thấy câu này, Giang Tử Phong càng thêm tin tưởng.
...
Một tiếng nhanh chóng trôi qua, Trần Thanh cuối cùng cũng đã chọn xong đá cho mình, một vài viên giá cao cũng đã được anh lựa ra, tổng cộng 20 viên.
Mà lúc này, Hứa Thiệu Phong cũng đem theo người đẩy xe tới.
Trong xe của Hứa Thiệu Phong không có nhiều đá như vậy, chỉ có 7-8 viên, nhưng nhìn dáng vẻ đắc thắng của Hứa Thiệu Phong, hiển nhiên hắn ta cũng rất tin tưởng vào sự lựa chọn của mình.
Phố cược ngọc lúc này đã tụ tập không ít người, tin tức có người đến đánh cược được truyền đi rất nhanh, đám người đến xem náo nhiệt cũng ngày một đông.
Phương Thư Minh và hai người điêu khắc ngọc nhìn vào viên đá mà Hứa Thiệu Phong và Trần Thanh chọn, tất cả đều vô cùng sửng sốt.
Viên đá mà Hứa Thiệu Phong chọn nhìn có vẻ tốt, mặc dù có chút rủi ro nhưng ít nhất có thể đặt cược.
Điều khiến họ ngạc nhiên là đá của Trần Thanh, nhìn như những quả dưa cong queo bị nứt vỏ, mặc dù số lượng nhiều, cũng rất to nhưng lại không mấy lạc quan.
Dù gì, cược ngọc cũng không phải dựa vào kích thước to nhỏ của đá.
Sau đó, Trần Thanh và Hứa Thiệu Phong lần lượt trả tiền cho những viên đá mà họ chọn, bởi vì ngay sau đó sẽ tiến hành cắt đá. Chỉ cần đá được cắt ra, không cần biết có ngọc hay không thì những viên đá này không còn liên quan đến người bán nữa.
20 viên đá của Trần Thanh trị giá hơn 4 triệu, trong đó hơn 3 triệu là những viên giá trong khu vực giá cao, còn lại là giá trung bình và thấp.
Còn Hứa Thiệu Phong thì kém hơn Trần Thanh rất nhiều, hắn ta chọn 8 viên đá với tổng giá trị là 1,8 triệu. Chỉ có 2 viên là chọn từ khu vực giá cao.
“Thời gian đã hết, nếu xong rồi thì hai người hãy chọn ra 3 viên đá muốn đặt cược trước”, Phương Thư Minh lập tức nói.
Trần Thanh và Hứa Thiệu Phong đồng thời chọn ra đá mình muốn cược đặt lên bàn.
Nhìn thấy 3 viên đá mà Trần Thanh chọn, Phương Thư Minh trợn tròn mắt.
Cho dù những viên đá của cậu không được tốt, nhưng ít nhất cũng phải chọn ra những viên tốt nhất chứ.
Nhưng 3 viên đá mà Trần Thanh chọn thật sự rất kinh khủng, chả ai muốn nhìn vào.
Những người xung quanh nhìn thấy cảnh này thì đều bắt đầu bàn tán.
“Mẹ kiếp, người anh em này không phải chưa cược ngọc bao giờ đấy chứ? Đá như vậy mà vẫn dám lấy ra?”
“Lại còn là một viên đá dài? Đây rõ ràng là cái bàn để là quần áo mà?”
“Kết quả của vụ cược này rất rõ ràng rồi, người thanh niên này thua chắc”.
Nghe những người xung quanh nói, Trần Thanh cũng không quan tâm, nhưng Giang Tử Phong thì có chút chịu không nổi.
“Các người thì hiểu cái gì chứ? Đá vẫn chưa được cắt ra thì ai biết bên trong có thứ gì?”, Giang Tử Phong không khỏi hét lên với những người đang bàn tán.
Nghe thấy lời của Giang Tử Phong bọn họ cũng không nói gì nữa nhưng trong mắt ngập vẻ khinh thường.
“Đại ca, hay là chúng ta lên trước, vả vào mặt họ, cứ để họ coi thường thế này em không chịu được”, Giang Tử Phong có chút khó chịu nói.
“Để ý làm gì, những người hiểu chuyện thường rất ít mà”, Trần Thanh lắc đầu, ngăn cản cơn giận của Giang Tử Phong.
Nghe thấy lời nghị luận của đám người xung quanh, Hứa Thiệu Phong càng đắc ý mà đứng lên.
“Để tôi lên trước, tôi sẽ cho bọn họ xem cược ngọc thật sự là như thế nào”, Hứa Thiệu Phong không đợi được nữa, đứng lên mà nói.
“Tôi không có ý kiến”, Trần Thanh xua tay nói.
“Nếu đã không có ý kiến gì, vậy chúng ta bắt đầu cắt đá, có thể lựa chọn người cắt hoặc tự mình lầm”, Phương Thư Minh gật đầu nói với Hứa Thiệu Phong.
“Để tôi tự mình cắt, người khác làm tôi không yên tâm”, Hứa Thiệu Phong không nhờ vả người khác mà tự mình làm, cảm thấy như vậy khi tìm được ngọc sẽ kích thích hơn.
Hắn ta lập tức bước đến trước máy cắt đá, rất cẩn thận cố định viên đá, sau đó mới bật máy và bắt đầu cắt.
Nhìn thấy những đường vẽ của Hứa Thiệu Phong, Trần Thanh gật đầu, có vẻ như Hứa Thiệu Phong cũng có chút bản lĩnh, mặc dù cắt như vậy sẽ hơi ảnh hưởng tới ngọc bên trong nhưng cũng rất tốt rồi.
Khi âm thanh của máy cắt đá truyền ra, ánh mắt những người xung quanh đều mở to hết cỡ.
“Ra màu xanh, mau dừng lại”, đúng lúc này, một người quát lên.
Hứa Thiệu Phong nghe vậy, lập tức dừng lại, dùng nước đổ lên, màu xanh nhạt ánh lên đập vào mắt mọi người.
Mặc dù chỉ có một mảnh nhỏ nhưng cũng đủ thấy viên đá đó có màu xanh lá, khá cứng cáp.
Sau đó Hứa Thiệu Phong chỉnh lại những đường đã vẽ, cố định viên đá lại một lần nữa rồi tiếp tục cắt.
Khi phỉ thúy của Hứa Thiệu Phong lộ ra ngoài, mọi người đều nhìn hắn ta bằng con mắt khác.
Đây thực chất là một viên phỉ thúy màu xanh lá, vả lại kích thước không nhỏ, rất có giá trị.
Thấy vậy vẻ mặt của Hứa Thiệu Phong càng thêm đắc ý, hắn ta nhìn Hứa Thiệu Phong và Trần Thanh bằng ánh mắt khiêu khích.
Hắn ta đã chọn viên đá này từ khu vực giá cao, quả nhiên không làm hắn thất vọng.
Hắn cảm thấy vận may của mình rất tốt, hai viên đá phía sau có lẽ còn tốt hơn.
Chương 223: Ngọc mắt tím
“Đại ca, giá trị của viên đá này cũng không thấp, ít nhất phải 5 triệu, chúng ta liệu thắng được không?”, Giang Tử Phong đi đến trước mặt Trần Thanh nói.
“Vừa đủ”, Trần Thanh gật đầu, ôn nhu đáp.
“Đại ca, anh đúng là lợi hại nha”, Giang Tử Phong giơ ngón tay cái lên khen ngợi.
“Tiếp tục cắt đá”, Hứa Thiệu Phong phất tay, lập tức nhặt một viên đá khác lên, bắt đầu vạch đường.
Một số người buôn bán ngọc xung quanh ban đầu vốn dĩ muốn mua viên thủy thúy này, nhưng khi nhìn thấy bên đây bắt đầu cắt đá thì ngừng lại.
“Ồ...”
Cùng với việc bóc tách viên đá, mặt của viên phỉ thúy này đã hoàn toàn lộ ra ngoài.
Trần Thanh nhìn viên đá mà lắc đầu, viên đá này mặc dù bên trong có ngọc, nhưng Hứa Thiệu Phong có vấn đề về góc độ, dao xuống rồi căn bản không thể chạm vào viên ngọc đó.
Qủa nhiên, sau khi tạt nước lên bề mặt cắt, trên viên đá căn bản không hề có dấu tích gì của ngọc bên trong.
Sắc mặt Hứa Thiệu Phong lập tức u ám, không ngờ lại không xuất hiện màu xanh, phải biết rằng viên đá mà hắn chọn là viên có khả năng có phỉ thúy nhất.
Hứa Thiệu Phong không tin vào chuyện ma quỷ nên lập tức tìm một góc độ khác vầ bắt đầu cắt.
Nét mặt Trần Thanh có chút kỳ lạ, hôm nay vận may của Hứa Thiệu Phong không tốt lắm, cả hai bên đều không tìm chuẩn.
Bên này bị cắt ra cũng không thấy tăm hơi của màu xanh ngọc đâu.
Hứa Thiệu Phong vừa lo lắng vừa bực bội liền cắt bừa lên hòn đá đó, điều làm Trần Thanh bất lực là, khi hắn cắt loạn lên như vậy cũng không thể chạm đến viên ngọc to bằng quả trứng gà kia.
“Ha ha... Hứa béo, cho dù anh có chặt viên đá đó thành từng mảnh vụn thì cũng không tìm ra đâu, chỉ trách vận may của anh quá kém thôi”, nhìn dáng vẻ của Hứa Thiệu Phong, Giang Tử Phong không khỏi tự đắc.
“Cậu im mồm cho tôi”, Hứa Thiệu Phong đang trong cơn tức giận, đối mặt với lời chế nhạo của Hứa Thiệu Phong thì đương nhiên rất bực.
“Ôi dào, tính khí cũng khá hung hẵn đấy, có bản lĩnh thì biến viên đá đó thành ngọc thôi xem nào”, Giang Tử Phong thấy bộ dáng tuyệt vọng của Hứa Thiệu Phong thì lập tức vui vẻ nói.
“Hừ, có giỏi thì cậu biến viên đá này thành phỉ thúy cho tôi xem”, Hứa Thiệu Phong lúc này mới khôi phục bình tĩnh, lạnh lùng nói.
“Nếu tôi có thể biến được thì sẽ thế nào?”
Vốn dĩ Giang Tử Phong muốn phản bác, nhưng lúc này bên tai vang lên giọng nói của Trần Thanh, ngay lập tức thay đổi những gì cậu ấy đang định nói.
“Nếu như cậu có thể thật sự biến nó thành phỉ thúy, vậy thì tôi ăn hết đống đá này”, Hứa Thiệu Phong cực kì khó chịu khi nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của Giang Tử Phong.
“Đừng chứ, nếu anh ăn xong lăn ra đấy thì sau này ai làm việc cho đại ca tôi? Thế này đi, nếu tôi có thể biến nó thành ngọc, vậy thì hãy tặng cho chúng tôi những thứ mà anh đã chọn ngày hôm nay, còn có ngọc mà anh vừa cắt ra nữa... Nếu tôi không biến được, vậy đống đá của chúng tôi sẽ thuộc về anh, thế nào?”, Giang Tử Phong bước vào trong sân, vừa cười vừa nói.
Lời vừa nói ra, Giang Tử Phong dường như nghĩ đến điều gì đó, lại bổ sung thêm một câu: “Có điều chúng tôi phải nói trước, viên đá này là do tôi cắt, thế nên không được tính vào ván cuối cùng, nếu cắt ra được gì đó thì coi như chúng tôi lời, còn không thì chúng tôi cũng nhận!”
“Được, tôi cược với các người”, Hứa Thiệu Phong đã tức giận đến mất não, lập tức đồng ý.
Giang Tử Phong thấy Hứa Thiệu Phong đã cắn câu, quay đầu lại nói với 3 người làm chứng: “Vậy thì quyết định vậy đi, mời ba vị đứng ra làm chứng giúp”.
“Không vấn đề gì”, ba người Phương Thư Minh nhìn nhau một cái rồi gật đầu đồng ý.
“Đến đây, để tôi xem cậu biểu diễn thế nào”, Hứa Thiệu Phong cười lạnh, lập tức nhường máy cắt đá cho Giang Tử Phong.
“Ồ, đáng lẽ ra tôi không muốn tuyệt tình như vậy đâu”, Giang Tử Phong lắc lắc đầu, sau đó nhặt một viên đá dưới đất lên, chính là vật còn sót lại khi Hứa Thiệu Phong cắt đá.
“Mẹ kiếp, kiểu gì đây? Một viên đá thừa nhỏ như vậy, chả lẽ lại có ngọc phỉ thúy?”
“Chỉ to bằng lòng bàn tay, cho dù có gì đó thì e rằng cũng không đáng giá là bao”.
“Cậu thật sự mong đợi viên đá này có phỉ thúy sao, cả viên đá to như vậy cũng không có gì thì mảnh vỡ này cũng tuyệt đối không thể”.
Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh này thì lập tức bàn tán xôn xao, không ai lạc quan về Giang Tử Phong, dù sao viên đá này cũng đã bị cắt thành nhiều mảnh nhỏ, sao có thể chứ?
Giang Tử Phong căn bản không sử dụng máy cắt đá mà chỉ cầm đá mài bên cạnh lên bắt đầu mài.
“Đá đã bị cắt đến thế này rồi mà còn mài, có phải hồ đồ rồi không?”
“Theo như tôi thấy, cứ trực tiếp cắt ra là được, nhanh cho vuông!”
Nhìn thấy Giang Tử Phong dùng đá mài, mọi người bắt đầu trở nên sốt ruột.
“Im miệng, các người làm tổn hại đến ngọc của tôi thì sao, ai đền nào?”, Giang Tử Phong đột nhiên ngẩng đầu lên quát những người đang bàn tán.
Vừa rồi Trần Thanh đã nhắn tin cho Giang Tử Phong, bảo cậu ấy chọc giận Hứa Thiệu Phong, nhân cơ hội lấy ra một viên đá có ngọc này, không ngờ Giang Tử Phong lại táo bạo đến mức muốn đoạt hết những viên đá của Hứa Thiệu Phong.
Có điều, Trần Thanh không phản đối mà để Giang Tử Phong tùy ý đi mài đá.
Mài đá thật ra không cần nhiều kĩ năng, chỉ cần từ từ xoa dọc theo chiều phiến đá, thế nên, Trần Thanh không sợ Giang Tử Phong sẽ làm tổn hại đến khối ngọc bên trong.
Qúa trình mài đá rất lâu, qua đi mười mấy phút, trên trán Giang Tử Phong đã lấm tấm mồ hôi, còn dính một chút bột đá, nhìn có vẻ nhếch nhác.
“Có màu xanh rồi”.
Đúng lúc này, có người đột nhiên hét lên.
Giang Tử Phong run tay, nhanh chóng dừng lại, dùng nước rửa qua một lượt, lộ ra ngọc bên trong.
“Không phải, không phải màu xanh mà là màu tím”.
“Trời ơi, là ngọc mắt tím”.
“Tuy rằng vừa mới nhìn thấy một chút màu tím, nhưng qua ý nghĩa của màu tím này, có thể thấy được ngọc bên trong rất tốt”.
“Đúng là thần kì, biến hóa ma thuật mà”.
“Nhanh lau đi, sắp ra rồi”.
Mọi người xung quanh đều phát cuồng, phải biết rằng, ngọc mắt tím, huyết ngọc, ngọc xanh hoàng đế, ngọc xanh tổ mẫu đề là vua của các loại phỉ thúy, bình thường hiếm thấy, không ngờ lần này lại xuất hiện.
Mà những người vừa mới thúc giục Giang Tử Phong dùng dao cắt đã cũng phải hối hận, nếu như Giang Tử Phong thật sự tức giận mà cắt đá ra thì chắc sẽ hận chết bọn họ mất.
Hứa Thiệu Phong lúc này ngẩn người.
Hắn ta căn bản không ngờ rằng viên đá bị mình cắt vụn ra kia lại có ngọc bên trong, lại còn là ngọc mắt tím, đúng là áp mặt xuống đất cho người ta dùng đế giày đánh lên mà.
Hắn ta muốn đánh mình một cái thật mạnh, sao lại không bình tĩnh như vậy chứ? Đây rõ ràng là một cuộc cá cược, cho dù có phải cắt thành bột thì cũng phải tiếp tục cắt nó ra.
Bây giờ thì tốt rồi, thành toàn cho đối phương.
Đó là ngọc mắt tím đấy, không chỉ là viên đá vụn thôi đâu, tim hắn đang không ngừng rỉ máu.
Chương 224: Kỹ thuật điêu luyện
Tảng đá thô sơ trước mặt rất có khả năng là phỉ thúy Mắt Tím nên Giang Tử Phong xử lý rất cẩn thận, tuy rằng yêu cầu kỹ thuật mài đá không cao, nhưng tảng đá này vốn nhỏ, sơ xuất mài mất một chút sẽ tổn thất rất nhiều tiền.
Theo quan điểm của Giang Tử Phong, viên Mắt Tím này đã là của đại ca, đương nhiên không thể để nó có bất cứ tổn hại nào.
Một lát sau, hai vòng tròn nhỏ hơn cả quả trứng gà trên viên Mắt Tím này, cuối cùng cũng được mài ra.
Bởi vì sợ nó sẽ bị tổn hại nên Giang Tử Phong để lại một lớp đá mỏng bao phủ bên ngoài nó.
Nhưng dù vậy, dưới ánh nắng, viên Mắt Tím này cũng toát lên vẻ mê hoặc, vô cùng thu hút người khác.
“Phù...”
Thấy vậy, ai nấy cũng đều thở phào một hơi, giá trị của một thứ nhỏ như vậy có thể nói là rất khó ước lượng được, một viên phỉ thúy như vậy cũng có thể lên tới hơn 50 triệu.
Nếu nó được chế tác thành đồ trang sức thì chắc chắn sẽ trở thành châu báu lưu truyền, vì vậy càng khó định giá.
“Đại ca, cái này là của anh”, Giang Tử Phong nhanh chóng đi về phía Trần Thanh rồi giao viên Mắt Tím cho anh chẳng khác gì như đang dâng bảo vật vậy.
“Cậu giữ lấy đi, cậu làm rất tốt, càng ngày càng giống kẻ xấu rồi”, Trần Thanh rất hài lòng với biểu hiện của Giang Tử Phong.
Anh chàng này, thật tiếc khi không trở thành một diễn viên.
“Cảm ơn đại ca, em sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ”, nghe thấy lời nói của Trần Thanh, Giang Tử Phong lập tức vui mừng khôn xiết, đồng thời nhận lấy viên phỉ thúy đó.
Lúc này, hai mắt của Hứa Thiếu Phong đỏ ngầu, hắn biết mình vẫn còn có cơ hội trở mình, chỉ cần hai tảng đá phía sau có thể xuất hiện ngọc thì vẫn có khả năng chiến thắng.
Nghĩ đến đây, Hứa Thiếu Phong lập tức tìm một tảng đá khác từ những tảng đá của mình.
“Tôi đã cắt một tảng rồi. Không phải các người cũng nên cắt một tảng sao, chúng ta mỗi người một tảng coi như công bằng”, Hứa Thiếu Phong biết cảm xúc của mình có chút dao động, điều này không tốt cho cuộc cá cược.
Vì vậy, hắn cần một chút thời gian để hòa hoãn.
“Không thành vấn đề”, Trần Thanh gật đầu, lập tức tìm một viên trong đó đặt trên máy cắt đá.
“Đại ca, có cần thợ cắt đá không?”, Giang Tử Phong bước tới hỏi.
“Không cần, tôi đích thân cắt”, Trần Thanh lắc đầu, rồi lập tức cố định viên đá ngay ngắn lại để chuẩn bị cắt.
“Mẹ ơi!, anh ta không cần đánh dấu sao?”
“Thực sự là ngông cuồng đến mất trí rồi”.
“Theo tôi thấy thì không phải mất trí mà là hoàn toàn không có não”.
Những người xung quanh vô cùng sửng sốt khi thấy chàng trai trẻ này vừa lên đã lập tức cắt đá, ánh mắt bọn họ nhìn anh như thể đang nhìn một tên ngốc.
Thấy mọi người bàn tán như vậy, vẻ mặt Giang Tử Phong đầy sự khinh thường, đại ca mình cắt đá còn cần phải đánh dấu sao?
Tuy nhiên, cậu ấy không hề phản bác lại những người này, mà nhìn bọn họ với vẻ mặt kiêu ngạo, đợi đến khi tảng đá của đại ca được cắt ra, xem từng người trong bọn họ còn có thể nói được gì.
Với sự vận hành của máy cắt đá, miếng đá đầu tiên đã được cắt ra, một chút màu xanh lục tinh tế đập vào mắt của mọi người.
“Có ngọc rồi, thật đẹp mắt, cảm giác như là giả vậy”.
“Thật ngu xuẩn. Đó là Đế Vương Lục. Độ trong suốt có thể đạt tới chủng Băng, đúng là cực phẩm mà”.
“Tôi nghĩ ông mới là tên ngu xuẩn. Đó hoàn toàn không phải là Đế Vương Lục. Đây là Tổ Mẫu Lục, đồng thời cũng là loại tốt nhất trên thế giới”.
Khi những người xung quanh nhìn thấy viên ngọc này, đều lập tức trở nên hưng phấn, còn kích động hơn cả viên Mắt Tím vừa rồi.
Phải biết là ở Hoa Hạ, màu xanh lục mới là màu phổ biến nhất, Đế Vương Lục và Tổ Mẫu Lục này chắc chắn là được yêu thích nhất rồi.
Các màu khác có giá trị cao là chỉ vì chúng khan hiếm mà thôi.
Nhưng xét về mức độ yêu thích thì màu xanh lục càng được chào đón nhiều hơn.
Sau đó khi mọi người nhìn thấy miếng đá tiếp theo được cắt ra, không có một chút màu xanh nào trên đó ngoại trừ một lớp màng đá trắng.
Nói cách khác, nhát dao vừa rồi chỉ cần cắt nhiều hơn một phân sẽ làm hỏng đến ngọc.
Ít hơn một phân sẽ làm cho đá dính vào nó.
Kỹ thuật cắt này quá kinh khủng rồi.
Đúng là bậc thầy mà!
Mọi người đều thay đổi cái nhìn với Trần Thanh.
Lúc này, Giang Tử Phong vui mừng không thôi, bây giờ xem các người còn nói xấu người khác nữa không?
“Hừ! Vừa mới cắt được một bên. Đá còn chưa cắt hết, nói không chừng bên trong đã vỡ rồi”, lúc này Hứa Thiếu Phong đã mất bình tĩnh, hắn vốn muốn ổn định lại cảm xúc, nhưng lại phản tác dụng rồi.
“Có người không ăn được nho lại chê nho xanh, ây da, chắc ai đó sắp rụng hết răng vì “chua” rồi nhỉ”, Giang Tử Phong cười không nhặt được mồm rồi nhìn Hứa Thiếu Phong với vẻ mặt đắc ý nói.
Trần Thanh không hề bận tâm, lại bắt đầu cắt đá.
Tiếp theo đó mọi người coi như được mở mang tầm mắt, mỗi nhát dao của anh cắt xuống đều vô cùng chính xác, nhiều thêm một phân sẽ thiệt hại, thiếu đi một phân sẽ dôi ra.
Lúc này, Hứa Thiếu Phong mới hiểu rằng Trần Thanh có lẽ không phải là một tay cá cược mới vào nghề, mà là bậc thầy trong làng cược ngọc.
Nghĩ đến đây, sắc mặt của hắn chợt tái mét.
Liên kết lại tất cả những gì đã xảy ra sau khi nhìn thấy Trần Thanh và Giang Tử Phong ở cổng sàn cược ngọc, xem ra những biểu hiện đó của bọn họ đều là để mình lơ là cảnh giác mà tham gia vào cuộc cá cược này. Mình đúng là một thằng ngu mà.
Có điều hắn thắc mắc là tại sao Trần Thanh còn trẻ tuổi như thế mà lại có kỹ thuật cược ngọc cao như vậy, nhất là kỹ thuật cắt đá này đúng là điêu luyện mà.
Trình độ cược ngọc như vậy, ngay cả những bậc thầy đã ngâm cứu hàng chục năm, chưa chắc đã đạt được.
Lúc này, Phương Thư Minh và hai ông lão khác cũng kinh ngạc mắt chữ A mồm chữ O nhìn về phía Trần Thanh.
Phải biết là trong ngành cược ngọc nói chung càng lớn tuổi thì càng có kinh nghiệm phong phú.
Nhưng Trần Thanh mới hai mươi mấy tuổi đời đã có được tài năng này cũng quá đáng sợ rồi.
Chọn một viên đá thì gặp ngay một viên đá tốt chẳng khác gì mèo mù vớ phải cá rán.
Nhưng kỹ thuật cắt thì không thể nào là giả được.
Trần Thanh không có thêm bất kỳ hành động nào, vì vậy chỉ mất chưa đầy năm phút đã lấy ra được viên phỉ thúy này.
Đây là một viên to bằng hai nắm tay người lớn, cả viên phỉ thúy toát lên một màu xanh mướt quyến rũ thật mê hoặc lòng người.
Nhưng Trần Thanh có chút đáng tiếc, đây chỉ là một viên Tổ Mẫu Lục, suýt chút thì có thể đạt tới Đế Vương Lục rồi, hơn nữa độ trong suốt cũng có chút kém, chỉ có thể là Phỉ Thúy Băng, nếu có thể đạt tới Phỉ Thúy Thủy Tinh vậy giá trị sẽ cao hơn rồi.
Cũng may Trần Thanh không để cho người khác biết suy nghĩ của mình, nếu không người khác nhất định sẽ phỉ nhổ vào mặt anh: Không biết xấu hổ à, có thể tém lại một chút được không?
Lúc này, trên mặt Tiết Nhân đầy vẻ nuối tiếc, ông ta biết rất rõ, viên Tổ Mẫu Lục này là vừa được cắt ra từ loại đá thô sơ tầm trung, nếu biết được có một viên phỉ thúy lớn như vậy trong đó, thậm chí ông ta có phải cắt hết tất cả những tảng đá này ra cũng đáng.
Có điều, mặc dù Tiết Nhân vô cùng tiếc nuối nhưng trong lòng ông ta cũng hiểu rất rõ.
Những người kinh doanh đá thô sơ không thể đi cược ngọc, nếu không sẽ tán gia bại sản.
“Chàng trai trẻ này, cậu có muốn bán viên phỉ thúy này không?”, trong khi mọi người đang đắm chìm trước ánh hào quang của viên Tổ Mẫu Lục thì một giọng nói đột nhiên vang lên cắt ngang mọi người.
“Tôi trả một trăm triệu để mua viên Tổ Mẫu Lục này”, người đó không đợi mọi người phản ứng lại liền trực tiếp ra giá.
Chương 225: Đế Vương Lục chủng Băng
"Hừ, ông Triệu này, một trăm triệu mà muốn mua được một miếng Tổ Mẫu Lục lớn như vậy, ông đang mơ tưởng hão huyền đấy à", ngay sau đó có người đứng lên giễu cợt.
"Người anh em này, tôi trả một trăm năm mươi triệu", người này lập tức đưa ra một cái giá khiến ai cũng ngạc nhiên.
Đám người vây xung quanh đều như hóa đá, miếng Phỉ Thúy Mắt Tím khi nãy đã đủ giá trị rồi, miếng Tổ Mẫu Lục này có cùng phẩm cấp với miếng Phỉ Thúy Mắt Tím, nhưng hơn ở chỗ miếng này to hơn.
"Thật ngại quá, miếng này không bán, tôi muốn giữ lại để chơi", Trần Thanh lắc đầu, từ chối mức giá bọn họ đưa ra.
Sao anh có thể bán nó chứ! Công ty vợ anh làm về châu báu, đá quý, sao anh có thể bán miếng Tổ Mẫu Lục cao cấp này cho người khác được.
Nếu như để vợ anh biết được, chẳng phải cô sẽ oán trách anh sao.
Nghe thấy Trần Thanh nói như vậy, tất cả những người ra giá lập tức ngừng lại, có thể thấy được chủ nhân của tảng đá này là người không thiếu tiền.
"Đến anh rồi đấy, Hứa mập, tôi lại muốn xem xem anh sẽ dùng cái gì để thắng được chúng tôi”, lúc này, Giang Tử Phong tỉnh táo lại sau nỗi mừng vui khôn xiết, nhìn Hứa Thiệu Phong và nói.
"Các người đừng có đắc ý, đợi đến khi tôi cắt hai tảng đá này ra, các người muốn khóc thì cũng không có chỗ để khóc đâu", Hứa Thiệu Phong nghiến răng, đích thân cố định, vẽ một đường lên đó rồi bắt đầu cắt.
Hắn cảm thấy mình sắp xong đời rồi, khi miếng Tổ Mẫu Lục này xuất hiện, trừ Đế Vương Lục ra thì còn thứ gì có thể đấu lại được nữa?
Trần Thanh cảm thấy Hứa Thiệu Phong có chút đáng thương, tảng đá này thật đúng là tảng đá oan gia, hy vọng vận may của hắn sẽ tốt hơn một chút.
Đúng vậy, tảng đá này chính là một tảng đá cược ngọc có nhiều vết nứt mà Hứa Thiệu Phong đã chọn, tuy rằng nó được đặt ở khu giá thấp nhưng giá trị của nó lại không hề thấp, bởi vì vẫn có thể đặt cược vào vết vỡ này của nó.
Đầu tiên, Hứa Thiệu Phong xử lý mấy cái vết nứt của nó, có điều hắn xử lý vô cùng cẩn thận.
Quả nhiên, sau khi xử lý hết vết nứt, ngọc thạch bên trong lộ ra nhưng tất cả đều vỡ vụn hết.
"Đây không phải là Đế Vương Lục đấy chứ!"
Sau khi mọi người nhìn thấy những mảnh vụn màu xanh biếc này thì tất cả đều kinh ngạc.
Chỉ xét riêng về chủng loại, miếng ngọc này chắc chắn thuộc loại Đế Vương Lục, đáng tiếc là đã bị vết nứt phá hỏng.
Nếu không, giá trị của miếng Đế Vương Lục này chắc chắn sẽ cao hơn rất nhiều so với miếng Phỉ Thúy Mắt Tím và Tổ Mẫu Lục kia.
Lúc này, hai mắt Hứa Thiệu Phong đỏ ngầu, hắn đã cược đúng, tảng đá này chính là Đế Vương Lục, nhưng lại bị vỡ mất rồi.
Vết nứt đáng chết!
Có điều Hứa Thiệu Phong lại không giống như trước đây, chưa mài hết đã vứt đi.
Mà hắn vẫn tiếp tục mài tảng đá này, nhưng, điều khiến hắn thất vọng chính là càng mài vào trong vẫn chỉ là vết nứt, hơn nữa nhìn màu sắc của mảnh vụn kia cũng sắp đạt đến chủng Thủy Tinh rồi.
Mọi người xung quanh nhìn Hứa Thiệu Phong với ánh mắt thương hại, tên này thật đúng là quá đáng thương.
Mài hai tảng đá, miếng nào cũng là đá oan gia thế này.
"Tôi không tin, nhất định sẽ có viên ngọc thạch không bị vết nứt phá hủy!", lúc này Hứa Thiệu Phong như kẻ điên phát cuồng, khởi động máy cắt đá tiếp tục cắt.
Cuối cùng, khi độ tinh khiết của mảnh vỡ bắt đầu chuyển Thủy Tinh chủng băng thì ảnh hưởng của vết nứt cũng kết thúc.
Tuy rằng vẫn còn một vài vết nứt, nhưng có thể nhìn thấy một miếng Phỉ Thúy hoàn chỉnh, không còn là những mảnh vụn nữa.
"Ha ha ... biết ngay mà, nhất định vẫn còn!", Hứa Thiệu Phong cười phá lên, quả nhiên, trời không phụ người có lòng, cuối cùng cũng đến lúc hắn có thể nở mày nở mặt rồi.
Trần Thanh thở dài một hơi, vốn dĩ còn đang hi vọng lại có thể lừa được Hứa Thiệu Phong thêm một lần nữa chứ, thật không ngờ, gã này lại không chịu thua, mài ra được một miếng Đế Vương Lục chủng băng này.
Miếng Đế Vương Lục chủng băng và Tổ Mẫu Lục chủng băng chính là thuộc về đá oan gia, không ngờ thật sự có thể gặp được.
"Đại ca, miếng Đế Vương Lục này giá bao nhiêu?", Giang Tử Phong nuốt một miếng nước bọt, hỏi.
"Còn phải xem độ lớn phần sau nó nữa, nhưng tảng đá này có vết nứt, giá trị của nó sẽ bị giảm đi. Có điều cho dù là bị giảm giá thì đó cũng là một miếng Đế Vương Lục, giá trị chắc chắn sẽ vô cùng cao".
Trần Thanh nói với vẻ chắc nịch.
Tuy rằng anh đã biết phần sau của tảng đá này trông như thế nào rồi nhưng cũng không thể nói ra được.
"Hứa mập, mau mài tiếp đi, để mọi người thấy được miếng Đế Vương Lục này trông như thế nào", Giang Tử Phong không tin tên Hứa Thiệu Phong này có thể vượt qua đại ca của mình, lại khiêu khích Hứa Thiệu Phong thêm lần nữa.
"Oắt con, cứ khiêu khích tiếp đi, lát nữa tôi xem các người còn có thể vênh váo như thế nào được nữa”, tâm trạng lúc này của Hứa Thiệu Phong vô cùng tốt, cũng chẳng thèm so đo với Giang Tử Phong.
Rất nhanh, hắn lại mang tảng đá kia ra mài tiếp.
"Đẹp thật đấy, không hổ là Đế Vương Lục!"
"Hôm nay thật đúng là được mở mang tầm mắt, chẳng những được nhìn thấy Tổ Mẫu Lục, còn được nhìn thấy Phỉ Thúy Mắt Tím và Đế Vương Lục quý hiếm nữa".
"Đáng tiếc quá, trên bề mặt miếng Đế Vương Lục có mấy đường nứt, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến giá trị của nó".
"Dù là như vậy, thì nó cũng chính là Đế Vương Lục đó".
Đây là một viên Phỉ Thúy to chừng bằng nắm tay trẻ sơ sinh, nhưng vẻ xanh biếc kia của nó lại khiến người ta cảm thấy tràn đầy nhiệt huyết.
"Đắc ý cái gì chứ? Lẽ nào anh quên mất mấy tảng đá này đều là của chúng tôi sao", Giang Tử Phong tạt cho hắn một gáo nước lạnh.
Hứa Thiệu Phong nghe mấy lời của Giang Tử Phong thì tức đến mức răng nghiến chặt lại.
Sao mình lại đồng ý đánh cuộc với bọn chúng chứ?
Đánh cuộc thế này hắn sắp thua thảm rồi.
Đám người vây quanh mới nhớ đến vụ đánh cuộc khi nãy, khiến cho ánh mắt mọi người nhìn Hứa Thiệu Phong giống như đang nhìn một tên ngốc vậy.
Thậm chí đến Hứa Thiệu Phong cũng cảm thấy bản thân mình như một tên ngốc.
"Đến lượt các người đấy, tôi đang muốn xem xem các người có thể cắt ra được viên đá như thế nào đây", Hứa Thiệu Phong nghiến răng nghiến lợi nói.
"Được, không thành vấn đề!", Trần Thanh gật đầu, sau đó mang tảng đá thứ hai ra.
Tảng đá này cũng chẳng phải là thứ gì khiến người khác kinh ngạc, thế nên, Trần Thanh cũng chẳng muốn đích thân đi cắt.
Anh vẽ ra mấy đường rồi đưa cho Giang Tử Phong cắt
Dù gì thì Giang Tử Phong cũng lăn lộn trong giới cược đá lâu như vậy, huống hồ cũng đã có đường vẽ phác họa rồi, thế nên đối với cậu ấy mà nói, việc này chẳng đáng là gì.
Sau khi tảng đá này được mài đẽo ra, mọi người xung quanh có phần thất vọng.
Vốn dĩ bọn họ còn tưởng sẽ ra được viên đá càng đẹp hơn chứ, kết quả chỉ là một miếng Phỉ Thúy tương tự như miếng đầu tiên của Hứa Thiệu Phong.
Nhưng, ngay sau đó bọn họ chợt phản ứng lại, nếu như ngày thường, có được tảng đá thế này cũng đủ để đốt pháo ăn mừng rồi.
Nhưng vì hôm nay bọn họ liên tiếp được nhìn thấy nhiều miếng Phỉ Thúy cực phẩm như vậy, đã có phần mẫn cảm với cái đẹp, một viên Phỉ Thúy Dương Lục hệ băng không thể nào khiến bọn họ kinh ngạc.
"Ha ha... tiếp theo nhìn tao đây này", Hứa Thiệu Phong nhìn thấy thứ mà Trần Thanh cắt ra không còn là Phỉ Thúy cực phẩm nữa, thì lập tức thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Hắn cũng có phần sợ hãi, liên tiếp mài ra ba miếng Phỉ Thúy cực phẩm, thật sự là khiến người ta hết hi vọng.
Trần Thanh đã nhìn thấy hết mặt sau khối đá này của Hứa Thiệu Phong, cũng có thể coi là một viên Phỉ Thúy khá tốt, tuy rằng độ trong của đá và chủng loại đều không được tính là cực phẩm, nhưng miếng này khá to, trọng lượng chừng khoảng gần 30 kg, có thể đào được không ít Phỉ Thúy, tổng giá trị chắc chắn không hề nhỏ.
Chương 226: Tảng đá bên vệ đường?
Quả nhiên, tảng đá mà Hứa Thiệu Phong cắt ra đúng như dự đoán của Trần Thanh.
Tuy rằng Hứa Thiệu Phong biết rằng khả năng cắt ra được Phỉ Thúy xịn không cao, nhưng hắn vẫn ôm hi vọng, không ngờ lại chỉ cắt ra được một loại Phỉ Thúy bình thường.
May là viên Phỉ Thúy này có kích thước lớn, đủ để bù lại vấn đề chất ngọc không tốt.
"Ha ha... Cục diện thay đổi, rốt cuộc cũng đến phiên tôi", nhìn viên Phỉ Thúy này của mình, Hứa Thiệu Phong lập tức cười to.
"Ít nhất viên Phỉ Thúy này cũng phải tám mươi triệu đó, nếu mang đi gia công thành trang sức thì e là phải lên đến hàng trăm triệu, đúng là xoay chuyển tình thế".
"Lần này khó đoán rồi, chỉ xem tảng cuối cùng nữa thôi".
"Cậu thanh niên này là một nhân tài đó, chắc là sẽ không làm chúng ta thất vọng đâu nhỉ?"
"Ra ba viên Phỉ Thúy xịn liền nhau, nếu mà còn ra hàng cao cấp nữa thì quái thật".
"Khó nói lắm, ngộ nhỡ ra thì sao".
Người xung quanh mỗi người một ý, thảo luận rất sôi nổi.
"Mong là tảng này của cậu có Phỉ Thúy, nếu không thì tôi sẽ thắng vụ cá cược này đấy", nhìn tảng Phỉ Thúy lớn ấy, Hứa Thiệu Phong vô cùng thỏa mãn.
Thực ra cả ba tảng đá đều có Phỉ Thúy, hơn nữa hai tảng còn là Phỉ Thúy cao cấp, cộng thêm một viên Phỉ Thúy bình thường nhưng lại có kích thước lớn.
Nếu là cược ngọc bình thường thì hắn đã kiếm chác được một mẻ lớn rồi, chỉ có điều lần này hắn quá lỗ mãng, vậy nên những viên đá này đều không thuộc về hắn.
Nhưng chỉ cần vụ cá cược lần này thắng thì hắn sẽ chẳng để ý tới những chuyện khác.
"Đại ca, làm sao bây giờ?"
Giang Tử Phong hơi luống cuống, dù sao chỉ một tảng đá này thôi cũng đủ đuổi kịp rồi, thậm chí còn vượt qua không ít nữa.
Nếu tảng đá này của bọn họ quá bình thường, hoặc là không có gì cả, vậy thì sẽ tiêu thật đấy.
Giang Tử Phong không hi vọng gì nhiều về tảng đá bằng phẳng này.
Tất cả mọi người đổ dồn ánh mắt vào tảng đá cuối cùng của Trần Thanh, nhưng nhìn thấy tảng đá bằng phẳng ấy, ai nấy đều trợn tròn mắt.
Má chứ, thế này cũng gọi là cược ngọc á?
Đây chẳng phải là một tảng đá kê chân sao? Sao lại thành cược ngọc thế hả?
Lúc này vẻ mặt của Tiết Nhân vô cùng ngạc nhiên, tảng đá đó đã được cho vào kho của ông ta từ lâu rồi, nhưng đến giờ vẫn chưa có ai mua.
Ông ta nhớ đó chỉ là một tảng đá dùng để kê cho một tảng đá lớn khác mà ông ta tùy tiện nhặt bên vệ đường, vậy mà bây giờ lại bán được, đã thế người kia còn mang nó ra làm hi vọng cuối cùng nữa chứ.
"Đây là một tảng đá kê chân mà tôi nhặt được bên vệ đường Miến Quốc, cậu có chắc là định dùng nó để cược ngọc không?", Tiết Nhân là bạn tốt của Hứa Thiệu Phong, đương nhiên là phải hợp lực đả kích nhóm Trần Thanh rồi.
Nghe thấy câu nói của Tiết Nhân, mọi người xung quanh lập tức ồ lên.
"Ông làm thế chẳng phải là chơi khăm người khác sao? Đây không phải đá để cược ngọc mà ông lại bán nó cho chúng tôi như đá cược ngọc, như thế là không công bằng. Chúng tôi yêu cầu đổi đá", nghe vậy, Giang Tử Phong lập tức bùng nổ, cậu ấy nổi giận hét lên.
Mấy người Phương Thư Minh cũng bất mãn nhìn Tiết Nhân, nhưng đã có một người được ăn thì phải một người chịu thiệt, thị trường cược ngọc là thế. Cho dù là một tảng đá ven đường, anh có tài bán nó với giá của đá cược ngọc thì cũng là điều hợp lý.
Hứa Thiệu Phong muốn cười thật to, thì ra tảng đá tức cười này lại có nguồn gốc như thế.
Lúc này, Tiết Nhân liếc mắt ra dấu với Hứa Thiệu Phong, Hứa Thiệu Phong càng thêm đắc ý, rõ ràng Tiết Nhân rất có tình nghĩa với hắn mà.
"Đổi đá cược ngọc? Tuyệt đối không được, đã quyết định rồi thì sao lại tùy tiện thay đổi được? Huống chi đá cược ngọc bên tôi đã cắt ra hết rồi, nếu thế thì tôi cũng có thể cắt thêm tảng nữa để thay cho tảng có giá thấp à!"
Hứa Thiệu Phong lên tiếng phản bác.
Thế nhưng hắn nói thế cũng có lý, tình huống này lại tại mình mà ra, chẳng trách được ai cả, chỉ có thể trách mình không đủ tinh mắt mà thôi.
"Không sao, cứ để thế đi", Trần Thanh ngăn cản không để Giang Tử Phong nổi khùng lên, anh thản nhiên nhìn vẻ mặt đắc ý của Hứa Thiệu Phong và Tiết Nhân.
"Tới đây cắt đá đi, bọn này đang sốt ruột muốn biết trong tảng đá then chốt này của cậu sẽ có báu vật hiếm có gì đây", Hứa Thiệu Phong vênh váo nhìn Trần Thanh rồi nói.
"Vậy thì cám ơn lời hay của anh, tôi sẽ cắt ra một báu vật làm lóa mắt người đời", Trần Thanh nở nụ cười rồi bước lên sàn, cầm bánh nhám lên bắt đầu mài đá.
"Vãi chưởng, tảng đá phẳng lì như thế mà còn cần mài sao? Cắt luôn ra là được mà".
"Đừng có nói thế, quên vụ Phỉ Thúy Mắt Tím ban nãy rồi à?"
"Nhưng tảng đá ấy dày có ba ngón tay, trong đó có thứ gì được chứ?"
"Mài đá ít nhất cũng có thể kéo dài thời gian, đỡ phải nhận thua chứ sao".
Thấy Trần Thanh bắt đầu mài đá, mọi người xung quanh đều bất mãn, thậm chí còn trào phúng đủ kiểu, hiển nhiên chẳng có ai tin tưởng anh hết.
Trần Thanh không rảnh bận tâm tới người khác, anh chỉ chuyên tâm mài đá.
Bởi vì tảng đá ấy thực sự rất đặc biệt, nếu bất cẩn một chút, làm hỏng một cành cây hoặc cái lá thì đều sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tác phẩm này, anh nhất định phải tập trung hết mức.
Chỉ có điều Trần Thanh không biết mắt xuyên thấu của mình có thể trụ được đến lúc anh mài hết tảng đá này ra không, đây là một thử thách lớn với anh.
Theo thời gian trôi qua, ngọn cây thông đã bắt đầu lộ ra một chút.
"Thấy màu xanh rồi, nhưng thế này thì nhỏ quá".
Có người tinh mắt nhìn thấy màu xanh trên đỉnh đá, lập tức hô lên thật to.
Nhưng màu xanh ấy thực sự quá nhỏ, nếu không nhìn kỹ thì chẳng thấy được ấy chứ.
"Hình như là Phỉ Thúy Băng, chắc không phải là có Phỉ Thúy thật đấy chứ?"
"Đá rải đường mà cũng có Phỉ Thúy, lạ đời thật".
"Cho dù cả tảng đá này là Phỉ Thúy thì cũng phải là Đế Vương Lục dòng Thủy Tinh cao cấp, nếu không thì vẫn thua thôi".
Sau khi nhìn thấy màu xanh, mọi người bàn tán xôn xao, chỉ có điều vẫn không có ai đánh giá cao tảng đá cược ngọc này. Đọc thêm chương mới nhất tại nhóm zalo : https://zalo.me/g/zivpdz264
Tiết Nhân thì khá ngạc nhiên, tảng đá vứt ở vệ đường này cũng có Phỉ Thúy á? Thật hay giả vậy?
Hứa Thiệu Phong bắt đầu cảm thấy thấp thỏm, nhỡ trong đó có Phỉ Thúy thật thì vụ đánh cược lần này lại không chắc kèo rồi.
Trần Thanh chẳng hề để ý tới, anh chăm chú làm sạch bụi đá trên ngọn cây thông.
Rốt cuộc, một chút màu xanh cũng xuất hiện trên đỉnh tảng đá, và thực sự là nó rất nhỏ.
"Xì... Nhỏ bằng cái mắt muỗi thế này á? Vậy thì được bao nhiêu tiền đây?"
"Tôi thấy dùng để làm đũa cho trẻ con đấy".
"Ha ha... Lần đầu tiên tôi gặp Phỉ Thúy nhỏ thế này luôn".
Thấy Trần Thanh mài ra được một chút xíu, mọi người lập tức đua nhau chế giễu.
Hứa Thiệu Phong là người cười to nhất. Với chiều hướng này thì lượng Phỉ Thúy trong đó rất nhỏ, mặc dù với màu sắc ấy thì hẳn là Phỉ Thúy Băng, nhưng kích cỡ quá nhỏ thì chẳng có giá trị gì hết.
Thế nhưng Phương Thư Minh và hai thợ chạm ngọc kia lại tỏ vẻ trầm tư. Tuy rằng màu xanh mới lộ ra một chút, nhưng là người đã theo ngành này mấy chục năm, đương nhiên là bọn họ có suy nghĩ của riêng mình.