"Cô chủ, mau nhìn, ở đây có mấy cây thuốc cổ”, ngay lúc này, người vệ sĩ kia đột nhiên chỉ vào bãi đất trống bên cạnh Trần Thanh, ngạc nhiên kêu lên.
Nghe thấy vệ sĩ nói vậy, Chu Yên Toa lập tức vô cùng vui vẻ, bởi vì cô ta phát hiện ra đây là cây thuốc cổ mà mình muốn, cũng là mục đích chuyến đi này của cô ta.
Không nghĩ tới, lúc này vừa mới lên núi mà đã gặp được, hơn nữa còn thu hoạch vô cùng tốt.
"Cô chủ, những cây thuốc này là do người ta đào được, chúng ta cầm đi như vậy, có phải không tốt lắm hay không?”, người vệ sĩ kia nhìn thấy Chu Yên Toa ôm lấy những cây thuốc cổ kia, sau đó để vào trong hộp mà cô ta mang tới, lập tức nhíu mày rồi chần chờ nói.
"Sợ cái gì? Ở đây có ai không? Tại sao tôi lại không nhìn thấy? Thứ này ở trên ngọn núi lớn, đó chính là của mọi người, ai lấy được thì là của người đó”, Chu Yên Toa lại nhếch miệng, làm ra vẻ đáng yêu nói.
Nghe thấy Chu Yên Toa nói vậy, mặc dù người vệ sĩ kia có chút không quá yên tâm, nhưng nếu cô chủ đã nói như vậy rồi, anh ta chỉ là một vệ sĩ, cũng không có cách nào.
"Yên Toa, làm vậy thật sự được sao? Dù sao đây cũng là cây thuốc mà người ta vất vả lắm mới đào được, chúng ta cũng không thể cứ cầm đi như vậy chứ?”, Hàn Quân Quân đi lên trước, kéo áo Chu Yên Toa, khẽ nói.
"Quân Quân, đây là ông trời ban cho tớ, nếu như tớ không lấy, vậy thì đã phụ lòng tốt của ông trời rồi”, Chu Yên Toa bĩu môi, vẻ mặt kiêu ngạo nói, cứ như tất cả mọi thứ trên đời này đều được chuẩn bị cho cô ta vậy.
"Không sai, mấy cây thuốc này vốn được để ở đây, cũng không có ai, sao có thể nói chúng ta cầm của người khác được”, Lí Hạ có thể là người duy nhất trong đám người đứng về phía Chu Yên Toa.
Nghe thấy Chu Yên Toa kiên trì như vậy, bọn họ cũng không có cách nào khuyên nữa.
"Anh chụp cho tôi một bức ảnh đi”, sau đó Chu Yên Toa đưa điện thoại của mình cho người vệ sĩ kia, dáng vẻ như không có việc gì.
"Vâng, cô chủ”, vệ sĩ nhận lấy điện thoại, chờ đến khi Chu Yên Toa tạo dáng xong, anh ta bắt đầu chụp ảnh.
Đúng lúc này, bàn tay cầm điện thoại của người vệ sĩ kia run rẩy kịch liệt, hai mắt trừng lớn, giống như thấy được một việc gì đó không thể tưởng tượng nổi vậy.
"Anh sao thế? Chụp được chưa?", Chu Yên Toa nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ của vệ sĩ của mình thì lập tức bất mãn nói.
"Cô… cô chủ, cô nhanh đi ra đây, nhanh lên”, giọng nói của vệ sĩ kia run rẩy, vô cùng hoảng sợ.
Chu Yên Toa nghe thấy vệ sĩ nói vậy, lập tức bất mãn, một tên vệ sĩ, thế mà chỉ có ngần ấy lá gan, xem ra sau khi trở về, cô ta phải sa thải anh ta mới được.
"Yên Toa, mau trở lại đi, bức tượng kia là lạ”, lúc này Hàn Quân Quân cũng có vẻ hoảng sợ, liều mạng hét lên với Chu Yên Toa.
"Cậu chủ, mau lui lại”, vệ sĩ của Lí Hạ cũng kéo Lí Hạ lại, nhanh chóng lùi về phía sau.
Chu Yên Toa vốn còn có chút trách móc vệ sĩ của mình nhát gan, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của bọn họ, Chu Yên Toa mới ý thức được, chắc chắn phía sau mình đã xảy ra chuyện gì đáng sợ, lúc này liền liều mạng chạy về phía trước.
Lúc này vệ sĩ kia cắn răng một cái, vọt tới thật nhanh, kéo Chu Yên Toa lại, đuổi theo phía sau mấy người Lí Hạ.
Đợi đến khi bọn họ chạy ra một khoảng cách tự nhận là an toàn, lúc này mới dừng lại, sau đó mấy người cẩn thận nhìn về bức tượng phía trước.
Trong tầm mắt của bọn họ, bức tượng bên bờ vực kia bắt đầu chấn động, từng miếng bùn từ trên người không ngừng rơi xuống.
"Rốt cuộc đây là quái vật gì? Không phải là đang sống lại đấy chứ?”, Lí Hạ thấy cảnh này, lập tức có chút sợ hãi suy đoán.
Ngay lúc bọn họ còn đang nghĩ, những miếng bùn kia đã rất nhanh rơi xuống hết, để lộ ra một người ở bên trong.
"Trời ơi!”, Chu Yên Toa và Hàn Quân Quân nhìn đến đây, khuôn mặt lập tức đỏ lên, nhanh chóng che kín hai mắt của mình lại.
Chỉ là, các cô vẫn cực kì tò mò, rốt cuộc đây là thứ gì? Vì sao lại kì lạ như thế?
"A!”, Trần Thanh vừa tỉnh lại trong quá trình tu luyện, chậm rãi đứng dậy, chân khí trong cơ thể chấn động, tất cả bùn đất bên ngoài cơ thể anh đều rơi hết xuống.
Trần Thanh cực kì hài lòng với lần tôi luyện thân thể này.
Sau lần tôi luyện thân thể này, cơ thể của anh đã trở nên càng mạnh mẽ hơn, e rằng cho dù là võ đạo tông sư đại thành, cũng không thể mạnh hơn anh được.
Đương nhiên, Trần Thanh không chỉ mạnh về cơ thể bên ngoài, còn có nội tạng và kinh mạch cũng đã trở nên càng cứng cỏi, cho dù có người dùng chân khí xâm nhập vào trong cơ thể của anh, muốn gây tổn thương bên trong, chỉ sợ cũng không dễ dàng.
Sức mạnh bùng nổ ẩn chứa bên trong cơ thể, Trần Thanh không có chỗ để xả ra, đành phải thét dài.
"Chói tai quá”, tiếng hét dài của Trần Thanh khiến năm người Chu Yên Toa phải bịt kín tai lại, trên mặt là vẻ đau đớn.
"Rốt cuộc đây là quái vật gì?”, mấy người Chu Yên Toa đều vô cùng đau đớn, ai nấy cũng hoảng sợ kêu lên.
Một tiếng thét dài này của Trần Thanh kéo dài đến hai phút, cuối cùng mới xả hết được sức mạnh dao động ở trong cơ thể ra ngoài.
"Trời ạ, không mang theo quần áo rồi”, Trần Thanh đột nhiên cảm giác trên người có một trận gió thổi tới, liền cúi đầu nhìn mới phát hiện sau khi tôi luyện thân thể xong, quần áo trên người anh đã nát vụn hết rồi.
Trần Thanh lập tức luống cuống, nhanh chóng ngồi xổm xuống, kéo một ít cành cây từ bên cạnh tới, miễn cưỡng che kín vị trí quan trọng của mình.
Đúng là quá lúng túng, không có người mà vẫn thấy thẹn thùng, vừa rồi lúc sắp hoàn thành tôi luyện thân thể, Trần Thanh cảm nhận được có người đến gần, lúc vừa mới thét dài, anh cũng đồng thời phát hiện năm người kia.
Thế mà mình lại hét trước mặt nhiều người như vậy, thật sự là quá mất mặt, quá lúng túng.
"Chúng ta mau chạy đi, người kia không mặc quần áo, quá kì quái”, Chu Yên Toa thấy Trần Thanh cởi truồng đứng bên vách núi hét qua kẽ ngón tay, có ai lại làm ra chuyện kì lạ như thế chứ.
"Cô chủ, chỉ sợ người này là võ giả, chúng ta nhanh chóng rời đi thôi, tốt nhất là đừng chạm mặt với anh ta”, vệ sĩ cảm nhận được hơi thở lúc Trần Thanh thét lên, người bình thường căn bản không làm được đến mức này, vậy cũng chỉ có võ giả mới có thể làm được thôi.
Dưới tình huống không biết đối phương có thân thiện hay không, tốt nhất vẫn nên nhanh chóng rời đi.
Mấy người Lí Hạ cũng không phản bác, lúc này đi xuống dưới núi.
"Các vị, xin dừng lại một chút”, lúc bọn họ vừa mới xê dịch bước chân, giọng nói của Trần Thanh đột nhiên truyền đến.
"Vị này, không biết anh có gì muốn nói? Chúng tôi chỉ đi ngang qua, không hề có ác ý gì cả”, vệ sĩ của Chu Yên Toa kiên trì đứng dậy, mở miệng nói.
"Mấy người có thừa quần áo nào không? Cho tôi một bộ”, trong giọng nói của Trần Thanh mang theo một vẻ bất đắc dĩ, sớm biết vậy thì nên chuẩn bị thêm một bộ quần áo nữa, cũng không cần phải xấu hổ như bây giờ.
Nghe thấy người này chỉ muốn một bộ quần áo, bọn họ lập tức thở phào một hơi.
"Ở chỗ tôi có một ít quần áo”, lúc này vệ sĩ của Chu Yên Toa lấy ra một bộ quần áo mới từ trong ba lô đeo lưng mình, đi đến chỗ Trần Thanh.
Chương 487: Quá không có đạo lý
"Ném qua đây đi", lúc tên vệ sĩ kia sắp đi đến trước mặt Trần Thanh, giọng anh bỗng nhiên truyền đến.
Lúc này vệ sĩ ra sức ném một phát, quần áo bay thẳng về phía Trần Thanh, nhưng mà nhìn sức mạnh đó thì hoàn toàn không thể đến được chỗ Trần Thanh đang đứng, còn cách một khoảng rất xa.
Cùng lúc đó, từ chỗ của Trần Thanh bỗng nhiên có một sợi dây leo mỏng manh ló ra, trực tiếp cuốn lấy bộ quần áo đó rồi kéo đến bên người anh.
Nhìn thấy động tác này, con ngươi của vệ sĩ nhất thời co rút mạnh, thật là kì diệu quá sức tưởng tượng.
Rất nhanh sau đó Trần Thanh đã mặc xong quần áo. Lần rèn luyện thân thể này đã khiến tóc anh dài ra lần nữa, vốn đang để đầu cua giờ đã trở thành tóc dài ngang vai, bất đắc dĩ anh không thể làm gì khác ngoài việc dùng một sợi dây leo nhỏ như dây cột tóc cột lại.
Chưa kể, lúc này Trần Thanh mặc quần áo bình thường, tùy tiện cột mái tóc dài lên, hơn nữa với khuôn mặt đã trải qua mấy lần rèn luyện nên càng ngày càng tinh xảo đó của anh, thật sự giống "thần tiên" lạc xuống nhân gian.
Hai cô gái là Hàn Quân Quân và Chu Yên Toa nhìn đến mức ngẩn ngơ, thế gian này sao lại có một người con trai tuấn tú đến như vậy?
Ngay cả bọn Lý Hạ bên cạnh cũng không nhịn được mà ghen tỵ, bởi vì... cái này căn bản là không thể nào so sánh được, khoan nói đến vẻ ngoài, riêng về khí chất cũng đều không cùng một trình độ với bọn họ.
"Cảm ơn đã cho tôi bộ quần áo, chờ một lát", Trần Thanh chắp tay về phía vệ sĩ nói, sau đó cẩn thận quan sát anh ta, xoay người một cái, lập tức ngã mình xuống dưới vách núi.
"A...".
Đám người Chu Yên Toa vẫn luôn chú ý mọi chuyện bên này, thấy Trần Thanh lại nhảy xuống vực thì nhất thời vô cùng kinh ngạc mà hét lên, nhanh chóng vọt tới.
"Xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên anh ta lại nhảy xuống vực thế?", đợi khi cả bọn đã chạy tới, Chu Yên Toa mới vội vàng hỏi.
"Tôi cũng không biết, anh ta nói cảm ơn tôi đã đưa quần áo cho anh ta, sau đó bảo tôi chờ một lát rồi nhảy xuống", vệ sĩ hơi bối rối, đây là tình tiết gì đây? Thật sự quá nằm ngoài dự đoán của anh ta.
"Đúng rồi, cô chủ, những loại thuốc cô hái lúc trước sợ là của người ưu tú vừa nãy, chi bằng trả lại đi", vệ sĩ lại khuyên bảo lần nữa, bởi vì anh ta mơ hồ cảm thấy chuyện này cô chủ nhà mình làm không sáng suốt cho lắm.
"Tôi bảo này, anh có bị ngốc không? Tôi vất vả lắm mới tìm được nó, là thuốc thần dùng để cứu mạng ông tôi đấy, sao có thể dễ dàng buông tay như vậy? Hơn nữa, tên kia trông đẹp thế, đầu óc lại không tốt cho lắm, vách núi cao vậy ngã xuống còn không thành một đống thịt nát à?", sắc mặt Chu Yên Toa lạnh nhạt, sau đó nói.
"Vách núi cao như vậy, cứ thế nhảy xuống, không phải tên ngốc thì là bệnh tâm thần", Lý Hạ cũng hơi ghen ghét lên tiếng.
Anh ta tự nhận bản thân lớn lên cũng vô cùng khôi ngô, nhưng sau khi nhìn thấy Trần Thanh, anh ta lại hoài nghi chính mình thật sự đẹp trai ư?
Giờ đây thấy đối thủ của mình tự nhảy xuống vách núi, đương nhiên anh ta cực kì vui vẻ.
Vì thế lúc này khó tránh khỏi muốn bỏ đá xuống giếng.
"Cô chủ, người kia chưa chắc chắn là sẽ chết, nếu anh ta trở về thì phải làm sao bây giờ?", lúc này vệ sĩ đã thấy hơi lo lắng.
Bởi vì vừa nãy đã nhìn thấy Trần Thanh chỉ dùng một chiếc dây leo mỏng đã lấy được quần áo, như vậy thì nhảy xuống vách núi có lẽ sẽ không chết.
"Nếu anh ta thật sự quay lại, tôi sẽ trả những cây thuốc khác lại cho anh ta, nhưng cây dùng để cứu ông nội tôi thì tuyệt đối không thể", Chu Yên Toa bỗng nghĩ thầm, nếu đối phương thật sự quay về, đó chắc chắn là nhân vật mà mình không thể trêu vào.
Nhưng bắt cô ta cam tâm tình nguyện trả lại cây thuốc cổ mà mình vừa tìm được, cô ta quả quyết không thể đồng ý, dù sao nó cũng liên quan đến tình mạng của ông nội mình, còn có cả vận mệnh của nhà họ Chu.
Ngay khi họ đang nói chuyện, một bóng người đột nhiên nhảy lên từ đáy vực, sau đó vững vàng đứng trên vách đá cheo leo.
Thấy Trần Thanh bỗng dưng xuất hiện, tất cả mọi người đều bị dọa sợ giật nảy mình.
Họ nghĩ rằng đối phương sẽ không chết dễ dàng như vậy, nhưng không ngờ anh lại dùng cách thức hung hăng đấy để leo lên lại vách núi cheo leo.
"Đây là thù lao cho anh, ngồi xếp bằng đi, tôi giúp anh luyện hóa hiệu lực thuốc", Trần Thanh đi đến trước mặt vệ sĩ kia, sau đó đưa cho anh ta một thứ gì đó màu vàng đất, cất tiếng nói.
"Tôi...", nghe thấy tiếng Trần Thanh, tên vệ sĩ trong phút chốc ngây ngẩn cả người, chỉ là anh ta biết đây có thể là cơ hội của mình, cho nên lập tức ngồi xuống.
Trần Thanh thẳng tay nhét thứ màu vàng đó vào trong miệng anh ta, ở trên còn dính ít bùn đất.
"Không được nói", Trần Thanh thấy vẻ mặt cay đắng đó của tên vệ sĩ bèn nói, sờ cắm anh ta, sau đó vỗ vào lưng, thứ vàng đất kia cứ thể đi thẳng vào trong bụng.
"Đừng phân tâm, chú ý tập trung", Lúc này Trần Thanh vận chuyển chân khí, bắt đầu giúp anh ta luyện hóa bụi thuốc cổ.
Bụi thuốc này cũng đã có hơn 300 năm, chỉ là mọc ở dưới chân vách núi, hoàn toàn không có ai biết, cho dù biết thì hái nó cũng cực kì khó khăn, chẳng lời tí nào, cho nên nó mới mọc lớn như vậy.
Tác dùng của bụi thuốc cổ này thật ra là để tăng cường chân khí cho người luyện võ, vệ sĩ này chỉ là một người mới bắt đầu luyện, thuốc cổ như thế đối với anh ta thì một trăm phần trăm chính là thứ tốt.
Chỉ là nếu không có động tác đặc biệt luyện chế bụi thuốc đó thành thuốc, ăn sống thì hiệu quả của thuốc chẳng được hấp thu bao nhiêu.
Nhờ có Trần Thanh giúp luyện hóa, anh bảo đảm hiệu quả của thuốc sẽ không bị lãng phí dù chỉ một chút.
Quan trọng nhất là bên trong cây thuốc cổ đó chứa đựng hiệu lực quá mức khủng bố, nếu không phải có anh ở đây canh giữ, sợ là đã trực tiếp căng nứt kinh mạch và đan điền.
"Kiên nhẫn tí đi, quá trình này sẽ hơi đau đấy", thấy cả người vệ sĩ nổi đầy gân xanh, sắc mặt đỏ lên, còn liều mạng cắn răng, Trần Thanh cất lời an ủi.
Vệ sĩ đương nhiên nghe thấy lời Trần Thanh nói, anh ta biết phải chịu chút khổ đau mới là người đứng trên vạn người, cơ hội như thế này có khi cả đời cũng không thể gặp lại lần nữa, cho dù có đau hơn, khổ hơn, nhịn một tí cũng sẽ qua thôi.
Những người khác đều rất tò mò nhìn Trần Thanh cùng vệ sĩ, bộ dạng vô cùng thắc mắc khó hiểu.
Chỉ có vệ sĩ của Lý Hạ là đầy vẻ ước ao nhìn vệ sĩ của Chu Yên Toa, trong túi của anh ta cũng có quần áo, sao lúc đó không lấy ra cơ chứ?
Nếu không thì người được cơ hội đó chính là anh ta.
Hiệu lực của thuốc chậm rãi được hấp thu, khí thế trên người vệ sĩ cũng theo đó mà trở nên mạnh mẽ.
Tên vệ sĩ kia trợn to hai mắt, bời chỉ mới ở đây chưa đầy một phút mà thực lựa của người này đã đạt tới Hậu Thiên đại hành, hơn nữa theo cái đà này thì nó vẫn còn đang tăng lên.
Anh ta như thế cũng mới chỉ luyện tới Hậu Thiên đại thành, không ngờ người ta nhanh như vậy đã đuổi kịp chính mình.
Hơi thở đột phá của kẻ luyện võ ngày càng lớn mạnh khiến những người khác nhanh chóng lùi về sau, từng người ai nấy đều trợn to mắt nhìn cảnh tượng trước mặt.
"Võ… Võ giả Thiên Tiên rồi", vừa lúc ấy, một luồng hơi thở khủng khiếp đột ngột kéo đến, khiến những người khác không tự chủ mà lùi về sau vài bước, tên vệ sĩ còn lại cũng khiếp sợ tột cùng.
Đây cũng quá không có đạo lý rồi, rốt cuộc tên đó đã được ăn thứ gì? Sao có thể làm cho một võ giả Hậu Thiên tiểu thành đột phá lên đến võ giả Thiên Tiên?
Chương 488: Công ơn của anh, không gì có thể báo đáp
Nghe thấy lời của tên vệ sĩ đó, mọi người đều đơ ra, cuối cùng đành cất tiếng hỏi nhỏ.
Lúc này, tên vệ sĩ đó vừa ngưỡng mộ, vừa đố kỵ lại vừa oán hận. Anh ta ngưỡng mộ người khác, đố kỵ người khác, cón oán hận là oán hận chính bản thân mình
Ngay lập tức, anh ta kể về độ đáng sợ của võ giải thiên tiên bằng giọng điệu chua chát. Nghe đến đây, mọi người đều đơ ra.
Nội tâm Chu Yên Toa vô cùng phức tạp. Theo lý mà nói, năng lực của vệ sĩ của mình tăng lên, cô ta nên vui vẻ mới phải.
Nhưng mà nghĩ đến việc bản thân đang giữ đồ của người ta, nếu mà không trả lại, liệu anh có tha cho mình không?
Người này tùy ý cũng có thể tạo ra một cao thủ võ giả thiên tiên, vậy bản thân anh phải mạnh đến mức độ nào?
Sau khi biết được thực lực hơn người của người trước mặt, bốn bề xung quanh lặng ngắt như tờ.
Qua một lúc, sau khi thực lực của tên vệ sĩ đó tăng đến thiên tiên tiểu thành thì dừng lại.
“Được rồi đó”, Trần Thanh thu tay lại, sau đó anh đứng dậy nói với tên vệ sĩ.
“Đây...”, lúc này tên vệ sĩ hoảng hốt tột cùng, anh ta không ngờ mình lại nhận được cơ hội hiếm có này.
Phải biết rằng, năm nay anh ta sắp bốn mươi tuổi rồi, đã qua cái tuổi đẹp nhất để học võ, vỗn dĩ cả đời này chỉ có thể làm một hậu thiên võ giả, ngay cả trở thành hậu thiên đại thành cũng chỉ là giấc mộng viển vông.
Nhưng không ngờ rằng, hôm nay chỉ vì một bộ quần áo, anh ta đã trở thành thiên tiên võ giả, trở thành mơ ước của hàng vạn võ giả cấp dưới.
Anh ta còn đang nghi ngờ bản thân đang nằm mơ, đợi đến khi tỉnh lại, tất cả đều trở về như cũ.
“Chát! Chát!”, tên vệ sĩ tát mạnh vào mặt mình mấy cái, trong phút chốc, hai má truyền đến cảm giác đau đớn, đầu óc cũng như ù đi.
“Anh bị ngốc à? Vừa mới lên võ giả thiên tiên không khống chế được sức mạnh của mình đâu. Chỉ cần dùng lực một chút, có khi anh còn tự đánh vỡ đầu mình đấy. Và đây sẽ là cái chết oan ức nhất trong các võ giả thiên tiên đó”.
Nhìn thấy hành động của tên vệ sĩ, Trần Thanh cạn lời luôn, tên này đúng là ngớ ngẩn, trong phút chốc anh không nhịn được mà bật cười chế giễu.
“Cảm ơn anh, chân thành cảm ơn anh!”, tuy tên vệ sĩ đó nghe được lời của Trần Thanh nhưng anh ta vẫn không thể giấu được sự kích động của mình, ngay lấp tức liền quỳ xuống cảm ơn anh.
“Dưới đầu gối đàn ông có dát vàng, đừng tiện đâu là quỳ đó như vậy”, Trần Thanh tùy ý giơ tay một cái, tên vệ sĩ liền được một lực kéo dậy.
“Đây là... võ đạo tông sư”, mắt thấy Trần Thanh không hề động vào mình mà bản thân cứ thế được nâng lên, tên vệ sĩ trợn tròn hai mắt. Truyền thuyết kể rằng, chỉ có võ đạo tông sư mới có thể đạt đến chân khí ngoại phóng.
“Cái gì cơ?”
Nghe được câu nói của tên vệ sĩ kia, tất cả mọi người lại một lần nữa chết lặng.
Vừa rồi bọn họ đã được phổ cập kiến thức đầy đủ, biết được võ đạo tông sư là người đứng đầu kim tự tháp. Nhưng mà nghe nói, võ đạo tông sư trẻ nhất cũng phải hơn bốn mươi tuổi rồi.
Mà người trước mặt này, nhìn đi nhìn lại cũng chỉ tầm khoảng hai mươi tuổi thôi, không ngờ đã đạt đến võ đạo tông sư, đạp đổ luôn cả tầm hiểu biết của bọn họ.
Thật ra chân khí của Trần Thanh vẫn luôn là thiên tiên đại thành, ngay cả thiên tiên đỉnh cũng chưa từng với tới.
Nhưng mà vừa rồi sau khi thân thể đột phá, anh phát hiện ra chân khí của mình đã đạt đến ngoại phóng, cũng bởi vì thực lực tăng mạnh, nên sức khống chế ngày càng chuẩn xác, đạt đến chân khí ngoại phóng cũng chẳng phải điều gì khó khăn.
Sở dĩ võ đạo tông sư đạt đến chân khí ngoại phóng là do sự lĩnh ngộ của võ đạo tông sư đối với võ đạo, thêm vào đó là sự khống chế tuyệt vời.
Tuy rằng chân khí của Trần Thanh không hề đột phá, nhưng điều kiện để đạt đến chân khí ngoại phóng anh đều có sẵn rồi.
Còn về hiều lầm của những người ở đây, Trần Thanh lười giải thích với họ.
“Anh không cần cảm ơn tôi, tôi không được sự cho phép của anh đã làm thực lực của anh tăng lên. Nói ra thì tôi mới là người quá phận”, Trần Thanh nói với vẻ mặt kì lạ.
“Đương nhiên là đồng ý, sao tôi lại không đồng ý cơ chứ. Tôi đồng ý một trăm lần, đồng ý một vạn lần”, nghe Trần Thanh nói vậy, tên vệ sĩ ra sức gật đầu.
“Vậy thì tôi cũng nói thật với anh luôn. Thật ra anh đã ăn phải một loại thuốc cổ có khả năng làm bộc phát tiềm lực, vì vậy thực lực của anh mới đạt tới trình độ này. Như vậy có nghĩa là đợi đến khi thuốc hết tác dụng, thực lực lớn nhất của anh cũng chỉ đạt đến thiên tiên đại thành thôi, muốn tăng thêm e là cả đời cũng không làm được”.
“Dù có như vậy, anh có đồng ý không?”
Trần Thanh lắc đầu, cuối cùng vẫn thành thật với hắn.
“Công ơn của anh, Tào Bác này không có gì để báo đáp. Nếu không phải may mắn gặp được anh, thì đừng nói đến cảnh giới thiên tiên, e là ngay cả hậu thiên đại thành tôi cũng chẳng đạt nổi. Có được như ngày hôm nay tất cả đều nhờ anh. Hơn nữa anh cũng nói, thực lực bây giờ của tôi là nhờ nội lực của thuốc cổ, muốn đạt đến thiên tiên đại thành, đối với tôi mà nói, rõ ràng là một giấc mộng viển vông”.
Lúc này, Tào Bác vô cùng kích động, sự thẳng thắn vô tư của người có ơn với mình khiến anh ta vô cùng khâm phục, đồng thời trong thâm tâm lại càng biết ơn gấp bội.
Phải biết rằng, đãi ngộ giữa võ giả thiên tiên và hậu thiên võ giả là một trời một vực, đợi đến khi anh ta đạt được thiên tiên đại thành thì cả đời này cũng không phải lo nghĩ gì nữa rồi.
“Anh không oán hận tôi là tốt rồi, hai ta coi như hết nợ nhé’”, Trần Thanh gật đầu, anh biết rõ, nếu mà người này chỉ dựa vào bản thân thì cả đời này cũng đừng mong đạt được thiên tiên.
Vậy cũng coi như là, anh cho anh ta một bộ quần áo, giúp anh ta không phải xấu mặt, hơn nữa, dưới vách đá này còn có thuốc cổ phù hợp với hắn, anh chỉ là thuận tay thôi.
Dù sao thì loại thuốc cổ có thể bộc phát tiềm lực như này, anh cũng không dám tự mình dùng đâu.
“Nếu đã xong xuôi rồi thì giờ chúng ta lại tính đến mấy món nợ chưa xong nhé”, Trần Thanh quét ánh mắt đến đám người Chu Yên Toa, hờ hững nói một câu.
“Cô gì ơi, có phải cô cầm nhầm thuốc của tôi không nhỉ? Mong cô trả lại cho tôi nhé”, Trần Thanh không hề ép uổng ai cả, chỉ bình tĩnh nói.
“Ừng ực...”
Biết được người thanh niên trước mặt cũng chẳng hơn kém mình bao nhiêu tuổi mà đã có sức mạnh kinh người như vậy, những tính toán trong lòng của Chu Yên Toa đều bay hết. Cô ta hiểu rằng, nếu bản thân còn làm xằng làm bậy, chỉ e là anh sẽ trực tiếp đến cướp lại đồ luôn, hơn nữa kết cục của cô ta cũng không hề tốt đẹp.
“Xin lỗi, tôi không hề biết vật này đã có chủ, thành thật xin lỗi anh”, trong lòng Chu Yên Toa đã có quyết định, cô ta vội vàng lấy hộp gỗ trong balo ra, để lại trên đất, nói với gương mặt sợ hãi.
“Ừ”, Trần Thanh lười không thèm tính toán với người trước mặt, vẫy tay một cái, chân khí liền vây quanh hộp gỗ, sau đó được kéo đến trước mặt anh.
“Xin anh, cầu xin anh cứu ông nội tôi, tôi chỉ cần một gốc trong đó thôi, điều kiện gì cũng được hết”, Chu Yên Toa là một cô gái vô cùng thông minh, khi thuốc cổ vẫn chưa được thu lại, cô ta liền quỳ xuống, sau đó giả vờ đáng thương nói.
Chương 489: Giống như mây trôi
Nghe Chu Yên Toa nói như vậy, Trần Thanh lập tức nhíu mày.
Anh cũng không phải là người lương thiện, anh muốn lấy loại thuốc đó, vô cùng đơn giản, nhưng anh không muốn cho một người không có chút quan hệ gì với mình.
“Tại sao tôi phải giúp cô? Tôi không thiếu tiền, vợ tôi đẹp hơn cô rất nhiều, cô nói thử xem, cô có lí do gì đáng để tôi ra tay giúp cô?”, vẻ mặt Trần Thanh lạnh nhạt, giống như một người qua đường hờ hững.
“Tôi…”, nghe Trần Thanh nói như vậy, ánh mắt Chu Yên Toa lập tức lộ ra vẻ khuất nhục.
Phải biết rằng, từ nhỏ tới lớn, cô ta luôn được người khác nịnh nọt. Cô ta vẫn cho rằng mình rất xinh đẹp, nghiêng nước nghiêng thành, bất kì người đàn ông nào thấy mình, đều sẽ cam tâm quỳ gối dưới váy mình.
Nhưng mà hôm nay, người đàn ông trong truyền thuyết này lại khiến cô ta lần đầu tiên cảm giác được cái gọi là thất bại.
Hoàn cảnh gia đình, vẻ đẹp, những thứ mà cô ta lấy làm kiêu ngạo, ở trong mắt người đàn ông này lại giống như mây trôi.
Đúng vậy, cô ta còn có gì để thuyết phục đối phương chứ?
“Này, sao anh có thể làm vậy chứ? Vừa rồi anh có thể vì một bộ quần áo mà khiến một người xa lạ, không hề quen biết trở thành cao thủ. Bây giờ tuỳ anh đưa ra điều kiện, sao anh lại thấy chết không cứu như vậy chứ?”, Hàn Quân Quân thấy chị em của mình bị nói như vậy, lập tức có chút tức giận
“Tôi tự nguyện”, Trần Thanh tuỳ ý nhìn Hàn Quân Quân, sau đó lạnh nhạt phun ra ba chữ ấy.
Đương nhiên anh thấy được, Hàn Quân Quân này vô cùng ngây thơ, nhưng Chu Yên Toa lại không như thế.
Mặc dù vừa rồi anh còn đang tu luyện, nhưng lại nhìn rõ từng hành động của Chu Yên Toa, đây cũng là lý do vì sao anh không muốn cứu người.
“Anh…”, Hàn Quân Quân bị chọc tức, khuôn mặt đỏ bừng lên, nhưng lại không tìm được lý do gì để phản bác, chỉ có thể trừng mắt nhìn Trần Thanh.
“Nơi này rất nguy hiểm, mau rời khỏi đây đi”, Trần Thanh thu lại thuốc của mình rồi đi xuống núi.
“Anh… Anh đứng lại đó, anh không được đi”, Hàn Quân Quân là bạn thân của Chu Yên Toa, đương nhiên không thể trơ mắt nhìn hy vọng của nhà họ Chu tan biến được, cô ấy chắn trước mặt Trần Thanh, tức giận nói.
“Tránh ra”, mặc dù Trần Thanh không ghét Hàn Quân Quân, nhưng mà, điệu bộ này của đối phương lại khiến anh hơi phản cảm, lạnh lùng nói.
“Thế này đi, anh muốn gì, có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ cố gắng hết sức để làm”, dù Chu Yên Toa hơi sợ Trần Thanh, nhưng nhìn thấy chị em tốt của mình cũng đã thay mình tiến lên, đương nhiên cô ta không thể nấp phía sau được.
“Được thôi, chỉ cần các người có thể tìm được thông tin về một món đồ, tôi sẽ giao bụi thảo dược này cho các người”, đột nhiên Trần Thanh nghĩ đến mình vẫn luôn đi tìm hộp cơ quan, bên trong đó có thể có đồ tốt, có thể dùng được. Đương nhiên, quan trọng nhất chính là bản đồ kho báu trong đó.
“Là thứ gì?”, nghe Trần Thanh nói, Chu Yên Toa lập tức lên tinh thần, vội vàng hỏi.
“Tôi cũng không biết miêu tả thế nào, thế này đi, sau khi xuống núi, tôi sẽ gửi ảnh cho cô, cô tìm giúp tôi, nếu tìm được, chúng ta có thể dễ dàng nói chuyện”, Trần Thanh suy nghĩ chốc lát rồi nói.
Bởi vì trên núi không có tín hiệu nên Trần Thanh căn bản không mang theo điện thoại, mà đặt ở trong xe.
“Được, không thành vấn đề”, nghe những lời cuối cùng của Trần Thanh, Chu Yên Toa lập tức vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, gật đầu liên tục.
“Đừng đồng ý nhanh thế, mặc dù thứ đó không hiếm, nhưng lại khó tìm”, Trần Thanh cũng không coi trọng cô ta, dù sao thì mới có mấy ngày, anh cũng đã tìm được hai hộp cơ quan rồi.
Mà tác dụng của hai hộp cơ quan này đối với anh là không thể nghi ngờ. Hai lần anh hoàn thành kỳ tôi luyện thân thể là nhờ có linh dược bên trong hai hộp cơ quan này, nếu như không có hai lần tôi luyện này, chỉ e anh không thể nào đạt đến trình độ bây giờ.
Mà chủ yếu nhất là không có cơ thể mạnh mẽ thì trong trận đấu với Vân Hạn Lâm, có lẽ anh đã thất bại thảm hại rồi.
Vậy nên, anh sẽ huy động tất cả thế lực có liên quan tới mình để đi tìm tung tích nó.
Bởi vì thực lực của Trần Thanh rất mạnh nên năm người bọn họ cũng chỉ yên lặng đi theo sau Trần Thanh, không ai dám tuỳ tiện nói chuyện.
Có Trần Thanh đi trước mở đường, bọn họ rất nhanh tiến về phía trước, đến khi mặt trời sắp lặn thì đã đến chân núi.
Đến nơi Trần Thanh giấu xe, phát hiện xe vẫn còn ở đây, anh thở phào nhẹ nhõm.
Lúc giấu xe, anh cảm thấy việc mình lái một chiếc xe tốt đến đây chính là một lựa chọn sai lầm, thật may không ai phát hiện, nếu không đã có chuyện rồi.
Lên xe lấy điện thoại ra, Trần Thanh đưa bức ảnh về hộp cơ quan cho Chu Yên Toa xem.
“Tôi… tôi từng thấy thứ này, ở trong phòng ông nội tôi!”, điều khiến Trần Thanh kích động là khi anh đưa ảnh cho Chu Yên Toa xem, đột nhiên cô ta chỉ vào bức ảnh, sợ hãi kêu lên.
“Cô chắc chắn là từng thấy chứ?”, mặt Trần Thanh vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, anh không ngờ mình chỉ làm bừa mà lại có được thu hoạch như vậy.
“Hình như thế, tôi nhớ lúc nhỏ tôi từng thấy thứ này, nhưng sau đó không thấy lại nữa, nên tôi cũng không chắc lắm”, Chu Yên Toa nhớ mang máng nói.
“Nếu anh tin tưởng tôi thì hãy đưa thuốc cho tôi trước, sau khi cứu ông nội tôi, tôi hỏi ông thì sẽ biết”, Chu Yên Toa nghĩ ngợi rồi mở miệng đề nghị.
“Nói cho tôi biết tình trạng của ông nội cô đi”, Trần Thanh từ chối cho ý kiến, nói sang chuyện khác.
Sau đó, Chu Yên Toa nói về tình trạng của ông nội mình một lần, ánh mắt nhìn Trần Thanh đầy mong đợi.
Không ngờ thân phận của Chu Yên Toa cũng lớn như vậy, là con cháu nhà họ Chu ở Hương Giang. Ở nơi này, nhà họ Chu này có thể nói là dòng họ lớn hiển hách một thời.
Tổ tiên nhà họ Chu có hai người từng đạt Thái Bình thân sĩ, lại được thụ phong Anh Luân tước sĩ, nhà bọn họ chính là một trong bốn gia tộc lớn ở Hương Giang.
“Nếu vậy thì bụi thảo dược này không giúp ích được nhiều trong việc chữa bệnh cho ông nội cô. Cô đưa cho tôi một bình ngọc đi”, sau khi nghe xong, Trần Thanh lắc đầu, nói.
“Ý của anh là?”, nghe Trần Thanh nói vậy, Chu Yên Toa vừa ra hiệu cho vệ sĩ bên cạnh lấy một bình ngọc mang tới, vừa nghi ngờ hỏi anh.
“Chờ đi”, Trần Thanh nhận bình ngọc, sau đó đi tới phía sau xe, dùng xe ngăn tầm mắt của bọn họ.
Chưa tới mười phút, Trần Thanh đã quay trở lại, đưa bình ngọc trong tay cho Chu Yên Toa.
“Uống loại thuốc này vào, bệnh của ông nội cô sẽ dần khỏi”, Trần Thanh bình tĩnh nói.
Nghe Trần Thanh nói thế, nhất thời Chu Yên Toa ngây ngẩn, cô ta không ngờ Trần Thanh muốn bình ngọc lại vì điều này. Mười phút, không biết từ đâu mang ra một chai thuốc, đổi lại là người khác, e rằng không thể tin được.
“Sao thế? Không tin à?”, thấy vẻ do dự của Chu Yên Toa, Trần Thanh lập tức nhíu mày, nếu không phải vì tìm hộp cơ quan, anh cũng lười quan tâm cô ta.
“Tin chứ, tin chứ, tôi bằng lòng tin tưởng anh”, thấy Trần Thanh như vậy, Chu Yên Toa vội vàng nhận lấy bình ngọc, không ngừng gật đầu.
Chương 490: Quá phách lối
“Nhớ kỹ, đợi khi nào cụ ông nhà các người khỏe hơn rồi thì hãy đưa hộp cơ quan đến chỗ tôi. Nếu như không tìm thấy tôi thì hãy đưa đến hồ Lộc Minh ở thành phố Nam Hải, tên tôi là Trần Thanh”, Trần Thanh gật đầu một cái, sau đó chui vào trong khởi động xe, chạy ra khỏi núi.
Sau khi Trần Thanh đã rời đi, năm người còn lại ở đây đều thở phào nhẹ nhõm, nhất là Chu Yên Toa vừa bị dọa cho sợ mất mật.
“Yên Toa, ở nhà cậu thật sự có thứ đồ mà anh Trần Thanh kia cần sao?”, Hàn Quân Quân không nhịn được mà mở miệng hỏi.
“Tớ chỉ thuận miệng nói một câu như thế mà thôi, dù sao thì bây giờ thuốc cũng đã ở trong tay tớ rồi, chẳng lẽ anh ta thật sự muốn chạy đến Hương Giang để tìm tớ gây sự sao? Tớ muốn xem thử anh ta có dám hay không đấy”, Chu Yên Toa nghe Hàn Quân Quân nói vậy thì lập tức nhếch miệng, ngang ngược nói.
“Yên Toa, sao cậu có thể làm như vậy được chứ? Cậu làm thế là lừa gạt người khác đấy”, Hàn Quân Quân nghe bạn thân của mình nói vậy thì lập tức lo lắng.
Tào Bác cũng có vẻ không được vui cho lắm, mặc dù Chu Yên Toa từng là chủ cũ của mình, nhưng mà Trần Thanh lại có ơn tái sinh, anh đã hoàn toàn thay đổi nửa cuộc đời còn lại của anh ta.
Cho nên, đối với hành vi lừa gạt người khác như vậy của Chu Yên Toa, anh ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Quân Quân à, cậu lo cái gì thế? Đợi đến khi anh ta đến Hương Giang tìm tớ thì tớ cứ tùy tiện làm cho anh ta một cái hộp nào đấy không khác cái hộp kia lắm là được rồi, dù sao thì tớ cũng đâu biết rốt cuộc thứ anh ta nói là cái gì? Tớ chỉ nói là tớ từng nhìn thấy thứ như vậy mà thôi, tớ cũng không nói đó nhất định là thứ anh ta muốn tìm”, Chu Yên Toa ngang ngược không thèm nói lý đáp.
“Yên Toa, cậu nghĩ một chút đi, thực lực của anh chàng Trần Thanh này sâu không lường được, mà anh ta còn có thể tiện tay gọi ra một cao thủ như thế, vậy chắc chắn người dưới trướng anh ta cũng có sức mạnh rất phi thường, tớ cảm thấy lừa gạt anh ta là một việc không hề thông minh chút nào”, Hàn Quân Quân lo lắng nói.
“Hừ, cho dù anh ta có mạnh hơn nữa thì thế nào? Chẳng lẽ nhà họ Chu tớ lại không có võ đạo tông sư nào sao? Nếu như anh ta dám đến Hương Giang gây sự thì tớ nhất định sẽ cho anh ta biết thế nào là nhà họ Chu ở Hương Giang”, Chu Yên Toa cực kì ngạo nghễ nói.
“Đúng vậy, anh ta chỉ là một tên nhà quê ở trong nước, nếu như đến Hương Giang chẳng phải sẽ sợ đến mức choáng váng sao”, Lí Hạ đứng ở bên cạnh chính là một con chó chuyên vẫy đuôi đi theo sau Chu Yên Toa, nghe Chu Yên Toa nói vậy thì vội vàng đồng ý, nịnh nọt cô ta.
“Thế, nhưng mà…”, Hàn Quân Quân còn định nói gì đó, nhưng lại bị Chu Yên Toa cắt ngang.
“Thôi, Quân Quân à, cậu đừng nói nữa, tớ không thể về trễ thêm nữa được đâu, ông nội tớ vẫn còn đang chờ tớ cầm thuốc này về cứu ông. Mặc dù không biết thứ thuốc mà Trần Thanh đưa cho tớ có tác dụng hay không, nhưng vì thực lực mạnh đến đáng sợ đó của anh ta, tớ sẽ tin anh ta một lần”, Chu Yên Toa cắt lời Hàn Quân Quân, trên mặt lộ ra vẻ mong chờ.
Đối với hành động này của cô bạn thân, mặc dù Hàn Quân Quân không đồng ý nhưng mà cô ấy cũng không thể can thiệp vào được.
Trên sân này ngoại trừ ba người bọn họ, còn lại hai vệ sĩ khác cũng khịt mũi coi thường hành động này của Chu Yên Toa.
Chu Yên Toa này đang chơi đùa với lửa rồi.
Thêm vào đó, bọn họ cũng có dự cảm, chỉ sợ là cả nhà họ Chu sẽ bị cô gái ngu xuẩn Chu Yên Toa này liên lụy.
Dù sao thì tông sư cũng không thể bị sỉ nhục được.
Nhất là người trẻ tuổi như Trần Thanh, thanh niên dễ nóng tính, chắc chắn sẽ không chỉ nói mấy câu thôi là xong chuyện.
Có lẽ để đến khi Trần tông sư tự mình tìm đến cửa, Chu Yên Toa mới biết được hành động này của cô ta sai lầm tới mức nào.
Chỉ có điều, bây giờ có thuyết phục cô ta cũng vô dụng, với tính cách đỏng đảnh, bảo thủ và nóng như lửa đó của cô ta, chắc chắn sẽ không chịu nghe ý kiến của bọn họ.
Trần Thanh rời khỏi nơi đó cũng không lo lắng gì nhiều, loại thuốc đó là do chính tay anh điều chế ra, đối với anh mà nói chuyện đó không có gì khó khăn cả.
Nếu như có thể lấy được một cái hộp cơ quan từ nhà họ Chu thì chắc chắn là có lời.
Mặc dù anh không thèm để ý đến mấy thứ như vậy, nhưng mà không phải ai cũng có tư cách để dựa dẫm vào anh.
Đến khi tới một nơi có tín hiệu, điện thoại của Trần Thanh lập tức điên cuồng vang lên, một đống tin nhắn được gửi tới, cùng với cả những cuộc gọi nhỡ.
Trần Thanh kiểm tra một lát, đại đa số đều là của Nam Cung Yến, có một số cái của Tằng Kim Lai và Tật Phong. Lúc này, Trần Thanh mới gọi điện thoại về cho Nam Cung Yến, nói rõ tình hình hiện tại của mình, rồi lái xe về thẳng biệt thự.
Khi Trần Thanh về đến nơi thì trời đã tối, còn đám người Nam Cung Yến đã đợi anh ở biệt thự từ lâu.
Lúc bước chân qua cổng lớn, Trần Thanh lập tức nở nụ cười.
Mấy tên này đang muốn để mình thử khả năng phòng thủ của biệt thự này sao?
Chỉ mới mất thời gian một ngày thôi mà phòng ngự của nơi này đã trở nên vô cùng kiên cố, bên trong còn được kết hợp với thuật cơ quan của Mặc Uyên, cùng với các loại bẫy rập phòng ngự hiện đại do nhóm Tật Phong bố trí. Nếu như có người lạ xông vào, cho dù người đó có là võ giả thiên tiên mà cơ thể không có sức chống đỡ đủ để vượt qua chỗ này, thì sợ là cũng khó mà vào được bên trong.
Trần Thanh dùng mắt xuyên thấu của mình để quét qua một lượt, lập tức tìm ra được một con đường tắt để vào trong biệt thự.
“Oa, đại ca bị điên à, lại còn đi thẳng vào chứ”, xe của Trần Thanh vừa mới tới, đám người bên trong đã nhìn thấy được qua camera giám sát. Khi bọn họ thấy Trần Thanh cứ như vậy mà đi thẳng vào trong, ai nấy đều sợ hãi nói.
“Mấy người các cậu, nếu các cậu khiến anh ấy bị thương thì cứ chờ xem tôi xử lý các cậu thế nào đi”, mặc dù Nam Cung Yến rất tin tưởng vào năng lực của Trần Thanh, nhưng mà cô cũng tận mắt thấy được bọn họ bố trí căn biệt thự này như thế nào.
Sau khi quan sát phương pháp bố trí phòng ngự của bọn họ, cô còn âm thầm nghĩ, phòng ngự như thế này thì ai xông vào được nữa chứ?
Cho nên khi thấy Trần Thanh cứ như vậy mà đi vào, cô lập tức cảm thấy lo lắng.
“Chị yên tâm đi, đại ca như thế nào em biết mà, nếu như không chắc chắn thì đại ca sẽ không ngang nhiên đi vào như thế đâu”, Tật Phong lập tức mở miệng nói trước.
Những người khác không nói gì, nhưng đều đồng ý với Tật Phong.
Quả nhiên, dưới cái nhìn chăm chú của bọn họ, Trần Thanh bước từng bước đi vào trong biệt thự, tốc độ rất nhanh, giống như anh đang dạo phố vậy.
Có những lúc, chỉ lệch một chút xíu thôi là động đến cơ quan rồi, nhưng Trần Thanh lại có thể né tránh được, khiến cho tinh thần của những người trong phòng đều căng như dây đàn.
Nhìn đến cuối cùng, bọn họ thậm chí còn có một ý nghĩ mãnh liệt, đó chính là Trần Thanh sẽ khởi động phải một cơ quan nào đó, ít nhất điều đó cũng có nghĩa là cơ quan của bọn họ không được nhanh nhạy hoặc đã thất bại.
“Tôi tới rồi”, khi bọn họ còn đang nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát, Trần Thanh vẫy tay với cái cây, cười nói.
“Quá phách lối, thế này là đang sỉ nhục chúng ta đấy”, Hắc Kiện nhìn thấy vậy thì tức giận.
“Hầy, chúng ta nên nghĩ đến kết quả này từ lâu rồi mới phải. Kinh nghiệm chiến đấu của chúng ta là học được từ đại ca, nếu như có thể dễ dàng tính kế đại ca được như vậy thì anh ấy cũng chẳng phải là đại ca của chúng ta rồi”, Tật Phong ở bên cạnh cũng có vẻ nản lòng, nhưng lại tỏ vẻ lẽ ra là như thế.
Sau khi Trần Thanh nói với bọn họ câu đó xong, đột nhiên tăng tốc, chỉ trong giây lát đã tới trước cửa căn biệt thự.
“Tới đây rồi còn muốn bẫy tôi à”, lúc đầu Trần Thanh còn định đưa tay đẩy cửa luôn, nhưng sau đó anh rụt tay lại, cười tủm tỉm ngẩng đầu, nhìn lên trên cánh cửa chỗ đỉnh đầu của mình, nói.