• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 521: Thực sự quá kinh khủng!

Sau khi tiếng súng biến mất, chiến trường ở nơi này nhanh chóng có người đến quét dọn, một số thi thể đã đồng loạt được chở đi, vết tích giao chiến ở hiện trường cũng đã được xử lý. Chỉ trong vòng chưa tới nửa tiếng đồng hồ, nơi này đã lại một lần nữa khôi phục sự yên tĩnh vốn có, nếu như không phải có người tận mắt nhìn thấy, sợ rằng cũng không thể biết rằng trước đó không lâu ở nơi này đã xảy ra một trận chiến.

Một chiếc xe minibus lái thẳng đến biệt thự của Trần Thanh, còn anh thì đã chờ ở biệt thự từ trước.

“Đại ca, mười tên chết, bắt sống được ba tên”, Tật Phong báo cáo đơn giản về kết quả chiến đấu cho Trần Thanh.

“Các cậu không sao chứ?”, Trần Thanh quét mắt nhìn bọn họ một lượt, sau đó ân cần hỏi han.

“Đại ca, bọn em đều không có việc gì”, đám người Tật Phong lắc đầu. Mặc dù lần này có mạo hiểm, nhưng cũng may mà bọn họ đã tu luyện võ đạo, cho nên cũng không phải chịu tổn thương quá lớn, chỉ có một số vết thương ngoài da do bị va đập mà thôi.

“Nói về quá trình chiến đấu một chút đi”, Trần Thanh ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống rồi mới bảo bọn họ báo cáo lại tình hình cuộc chiến vừa rồi.

“Đại ca, tám tên bị chết kia đều không phải do bọn em giết. Chỉ có hai tay súng bắn tỉa là bị Ưng Chuẩn và Cẩu Tử giết, còn tám tên kia thì…”, Tật Phong nuốt một ngụm nước bọt, hơi khó khăn nói.

Lúc nói những lời này, đám người Tật Phong đều đưa mắt nhìn về phía Mặc Uyên có vẻ vô hại nhất trong cả bọn, ánh mắt ai nấy đều lộ ra vẻ sợ hãi.

Nghe Tật Phong giải thích, Trần Thanh mới nắm rõ được tình hình của lần chiến đấu này.

Đúng là bọn họ đã vô cùng thành công khi dẫn dụ được người của Lưỡi Săn vào cạm bẫy mà bọn họ đã chuẩn bị xong từ lâu, chỉ có điều, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy sức sát thương khủng bố như thế từ thuật cơ quan.

Lúc đầu, Trần Thanh bảo bọn họ dẫn Mặc Uyên theo, gia nhập vào trận chiến lần này, bọn họ còn có hơi không hài lòng, dù sao thì Mặc Uyên chưa từng tham gia chiến đấu bao giờ, nếu như đánh nhau, bọn họ còn phải phân tâm để ý bảo vệ cả Mặc Uyên nữa.

Thế nhưng, có ai biết rằng, sau khi đám người kia đi vào bẫy không bao lâu, tất cả đều xong đời, những thứ cơ quan nhìn có vẻ vô cùng đơn giản kia, đều có lực sát thương kinh khủng đến đáng sợ.

Nhìn thấy đám người đó bị các loại cơ quan mà bọn họ không thể tưởng tượng nổi giết sạch, nhóm của Tật Phong lập tức cảm thấy không rét mà run, thực sự là quá khủng bố.

Sau đó chính là cuộc chiến giữa tay bắn tỉa và người đột kích Cẩu Tử, hai tay bắn tỉa bị giết, còn ba tên khác thì bị đánh ngất xỉu, rơi vào tay bọn họ.

Trận chiến này, nếu như không nhờ thuật cơ quan của Mặc Uyên lập công, sợ là bọn họ cũng không thể chiến thắng được một cách nhẹ nhõm như thế, hơn nữa còn không bị thương tổn gì.

Cho nên, sau khi trận chiến kết thúc, định kiến của nhóm người Tật Phong đối với Mặc Uyên đã hoàn toàn bị lật đổ. Một người nhìn có vẻ mập mạp vô hại như vậy mà có thể lừa giết được nhiều người của tổ chức Lưỡi Săn xếp hạng thứ hai mươi lăm trên thế giới đến thế, thật sự là quá đáng sợ.

“Những người này, thật ra nghiêm túc mà nói thì cũng không phải là người của tổ chức Lưỡi Săn, bên Lưỡi Săn đã phát sinh biến cố rồi”, lúc này, Trần Thanh mới nói ra tin tức mình có được.

“Vừa nãy trên đường về em cũng xem tin tức, Lưỡi Săn đã đổi một thủ lĩnh mới, trận chiến lần này chỉ sợ chính là kiệt tác của thủ lĩnh mới đó. Chẳng qua người đó sẽ không ngờ được rằng toàn bộ người của mình đã bị tiêu diệt”, Hắc Kiện đẩy kính mắt trên sống mũi lên, mở miệng nói.

“Cho nên, những người tới lần này chắc chắn là có thực lực mạnh hơn, nếu như đổi lại là bọn em xông vào trận pháp cơ quan của Mặc Uyên, sợ là cũng chẳng có cách nào giữ được toàn thây để ra ngoài”, Cẩu Tử ấn tượng nói.

“Đúng là rất lợi hại, chỉ có điều tố chất tâm lý của anh đây vẫn cần được rèn luyện một chút”, Tật Phong giơ ngón tay cái lên với Mặc Uyên, sau đó nói một câu quái dị.

“Tôi…”, nghe Tật Phong nói như vậy, Mặc Uyên ban đầu đã khôi phục sự bình tĩnh đột nhiên đỏ hết cả mặt lên, sau đó nhanh chóng chạy vào trong, bắt đầu điên cuồng nôn ra.

“Ha ha…”

Nhìn thấy dáng vẻ đó của Mặc Uyên, tất cả mọi người đều lập tức phá lên cười.

Chuyện này cũng chẳng tạo ra được ảnh hưởng gì ở Long Hải, một số người biết chuyện đều bị bịt miệng, còn đám người Long Tổ cũng tìm tới chỗ Trần Thanh, hàn huyên với anh một lúc lâu rồi mới rời đi.

Sau khi đám người Vinh Dương đi rồi, Trần Thanh mới gọi bọn Tật Phong tới, bàn giao với bọn họ một số chuyện, rồi để bọn họ rời đi.

Còn anh thì đi một chuyến tới chợ buôn bán thuốc, mua một đống dược liệu. Bởi vì cái hộp cơ quan mà Mặc Uyên mở ra cho Trần Thanh có chứa một cây Bích Căn Thảo, cây Bích Căn Thảo này có một nửa nhìn như một cây cỏ khô, chỉ có phần gốc rễ là màu xanh biếc, cho nên mới có cái tên là Bích Căn Thảo.

Tác dụng lớn nhất của Bích Căn Thảo là được dùng để luyện chế ra Tẩy Tủy Đan, Tẩy Tủy Đan có thể làm tăng phẩm chất của từng loại đan dược lên, đương nhiên cũng là thứ hiếm có nhất. Mặc dù hẳn là bản thân anh không cần dùng, nhưng đám người Nam Cung Yến đều chỉ mới bắt đầu tu luyện, vừa vặn có thể dùng được.

Mấy ngày nay không có chuyện gì, anh muốn luyện chế ra nhiều đan dược một chút, chuẩn bị sẵn cho bất kì tình huống nào.

Trải qua lần liên hệ trước, Trần Thanh và nhóm ông chủ kia đều đã biết nhau hơn, trước khi đến anh đã bảo bọn họ chuẩn bị kĩ dược liệu, sau khi anh tới thì trực tiếp đưa tiền, rồi cầm dược liệu rời đi.

Chỉ có điều, từ trong miệng những người này, anh đã biết được một việc, đó là ba ngày nữa Thiết Quyền Tông sẽ phái người tới lấy dược liệu, mà những ông chủ đó đã nói chuyện của Trần Thanh với người của Thiết Quyền tông, sợ là ba ngày nữa người của Thiết Quyền Tông sẽ đi tìm Trần Thanh luôn.

Như thế cũng để cho Trần Thanh có sự chuẩn bị. Sau khi nói lời cảm ơn xong, Trần Thanh cầm thẳng dược liệu về nhà.

Nhóm Nam Cung Yến đều đã đến công ty hết, trong biệt thự chỉ còn lại một mình anh, lúc này, Trần Thanh bắt đầu luyện chế đan dược.

Đầu tiên cần phải luyện chế một số đan dược phổ thông. Dù sao thì trước khi điều chế những đan dược kia thì cần luyện tay một chút, làm nóng lò. Nếu không, vừa mới bắt đầu mà đã luyện chế những đan dược quý giá như Tẩy Tủy đan và Diên Thọ Đan ngay lập tức thì thật sự là quá mạo hiểm.

Việc luyện chế những đan dược phổ thông này đối với Trần Thanh mà nói là dễ như ăn kẹo. Chẳng mấy chốc anh đã luyện chế ra được mấy lò đan dược đó.

Đợi đến khi cảm giác xuất hiện, Trần Thanh bắt đầu chuẩn bị luyện chế Tẩy Tủy đan và Diên Thọ đan. Lần trước anh có được một cây Thúy Linh Chi, vừa lúc lần này có thể lấy ra luyện chế Diên Thọ đan luôn.

Lần này, vì luyện chế những đan dược có phẩm chất cao như Tẩy Tủy đan nên Trần Thanh vô cùng tập trung, bởi vì những linh dược này là độc nhất vô nhị, muốn tìm thêm một thứ giống như vậy nữa cũng khó khăn.

Việc luyện chế Tẩy Tủy đan không tốn quá nhiều công sức, anh làm rất thành công. Trần Thanh luyện ra được tròn mười bảy viên. Lúc đầu Trần Thanh cho rằng có thể luyện chế ra được mười viên cũng đã không tệ rồi, không ngờ rằng cuối cùng anh lại có thể làm ra được nhiều như vậy.

Thế nhưng Diên Thọ đan thì lại lấy đi một lượng lớn sức lực của anh, bởi vì Diên Thọ đan này dù sao cũng là loại đan dược đi ngược lại với trời đất.

“Cuối cùng cũng xong”, khi đan dược trong lò luyện đan bắt đầu ngưng tụ lại, Trần Thanh lập tức thở dài một hơi, luyện chế đến lúc này rồi, cũng không có vấn đề gì lớn.

Chỉ là, những việc ngoài ý muốn thường xảy ra vào lúc người ta lơ đãng.

Ngay khi Trần Thanh hơi thả lỏng bản thân, một âm thanh vỡ vụn vô cùng nhỏ bé truyền ra, khiến trái tim Trần Thanh nhảy vọt lên cổ họng.

“Rắc rắc…”

Ngay lúc này, cái lò luyện đan vốn đang êm đẹp kia đã nứt ra một khe hở nhỏ. Khe hở đó ban đầu chỉ có một chút xíu, nhưng theo nhiệt độ tăng cao, cái khe hở đó dần mở rộng ra.

Chương 522: Đạo đức nghề nghiệp

"Không ổn, lò luyện đan sắp vỡ rồi", Trần Thanh không ngờ giờ phút này còn có thể xảy ra chuyện xui xẻo như vậy.

Nhưng điều này cũng coi như hợp tình hợp lý, dù sao lò luyện đan này cũng chỉ là lò luyện bình thường, không có khả năng chịu được nhiều lần luyện chế như thế.

"Vỡ thì vỡ, chỉ là lò thuốc này tuyệt đối không được hỏng, nhất định phải tăng tốc lên", Trần Thanh cảm nhận được mức độ hư tổn của lò luyện đan đã chậm rãi tăng, cho nên nhanh chóng dùng chân khí trong cơ thể mình bọc một vòng quanh lò, tránh cho nó nát vụn trước khi luyện thành đan dược.

Theo thời gian từng chút trôi qua, vết nứt bên ngoài mặt lò càng lúc càng lớn, nhưng thuốc bên trong lại càng lúc càng mềm mại, mắt thấy chỉ còn chút nữa là luyện thành đan.

Ngay vào lúc này, lò luyện đan vốn đã hư hao vô cùng lại bắt đầu run rẩy, khí tức bên trong cũng dần hỗn loạn.

"Chết tiệt, sao cứ phải là lúc này cơ chứ?", Trần Thanh biến sắc, chân khí trong cơ thể mạnh mẽ tuôn ra, cố hết sức điều chỉnh lại khí tức hỗn loạn đang không ngừng tăng lên.

Dưới sự áp chế của Trần Thanh, Diên Thọ đan cuối cùng cũng được luyện thành.

Chỉ có điều lò luyện đan kia cũng đã hoàn toàn chịu không nổi nữa, ngay khoảnh khắc luyện thành đan nó đã trực tiếp vỡ nát, cũng may ngay khi lò luyện đan nổ tung, Trần Thanh đã dùng chân khí bọc đan dược lại, nếu không sợ là dược cũng bị nổ hư.

"Haiz, lại phải tìm lò luyện đan thêm một lần nữa", nhìn lò luyện đã hoàn toàn vỡ nát, không thể dùng được nữa, Trần Thanh bỗng cảm thấy hơi đau lòng, mới luyện chế đan dược được có hai lần mà đã hỏng rồi.

Ngay sau khi Trần Thanh luyện chế ra đan dược thật sự đã cảm giác có người tiến vào biệt thự, điều này làm anh thấy hơi ngạc nhiên.

Phải biết rằng vòng quanh biệt thự này được đặt rất nhiều cơ quan bẫy rập, người đến có thể lặng yên không chút tiếng động vượt qua hết thảy cơ quan, lẻn vào được tới đây chắc chắn cũng là một cao thủ.

Lúc này Trần Thanh dùng đôi mắt xuyên thấu đảo quanh một vòng, đúng lúc nhìn thấy một cô gái vóc người uyển chuyển đeo khăn che mặt lặng lẽ nhảy lên lầu hai, đi thằng đến phòng của Julia.

"Hả?", Trần Thanh thấy cảnh này, phút chốc lại càng thêm ngờ vực, dù gì thì những động tác của cô gái này đều có mục đích rõ ràng, chẳng lẽ là kẻ thù của Julia?

Nghĩ đến đây, Trần Thanh lại yên lặng theo sau cô gái kia, anh muốn xem xem cô ấy đến đây là để làm gì?

Cô gái che mặt đó không ngừng tìm kiếm thử gì ở trong phòng Julia, tìm cả buổi trời cũng không thấy thứ mà cô muốn.

"Tức chết tôi, rốt cuộc người phụ nữ này để đồ ở đâu vậy?", mãi không tìm được đồ, cô gái che mặt vô cùng bực bội, lầm bầm nói một câu.

Nghe tiếng cô gái nói chuyện, Trần Thanh thoáng sửng sốt, không ngờ cô ta lại nói chuyện bằng tiếng Anh, Trần Thanh lặp tức dùng mắt xuyên thấu quét qua.

Không tưởng được là cô gái có vóc người uyển chuyển đó lại là một cô nàng người Mỹ, bộ dạng mới ngoài hai mươi tuổi, nhìn dáng vẻ này cũng không giống người xấu gì cho cam.

"Cô muốn tìm thứ gì? Có cần tôi giúp một tay không?", Trần Thanh đột nhiên cất tiếng nói.

"Được đấy...", cô gái nghe Trần Thanh nói xong thì vô cùng tự nhiên đáp lời, bỗng cô ấy đột ngột nhớ ra hiện giờ bản thân đang là một kẻ trộm, thế này là bị phát hiện rồi.

Cô gái nọ hét lớn một tiếng, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài.

"Đừng vội, chúng ta tâm sự tí xem nào", Trần Thanh chắn trước mặt cô ấy, cười hì hì nói.

"Tránh ra", cô gái không ngờ tốc độ của Trần Thanh lại nhanh như vậy, cô ấy đã dùng tốc độ nhanh nhất của bản thân rồi mà vẫn hoàn toàn không có chút tác dụng nào.

Cô lại đột ngột chuyển hướng, nhưng mỗi lần Trần Thanh đều có cách chặn cô ấy lại, làm cô ấy hoàn toàn không còn cách nào khác.

"Rốt cuộc là anh muốn thế nào?", cô ấy trực tiếp dùng tiếng Trung vô cùng lưu loát quát hỏi Trần Thanh.

"Cô chạy không thoát đâu, đến đây, chúng ta ngồi xuống tâm sự", vẻ mặt Trần Thanh vẫn vô cùng bình thản, giằng co lại gần cô ấy khiến anh phát hiện cô gái này lại không tu luyện chân khí, trong cơ thể cô ấy thế mà lại toát ra một luồng khí tức đáng sợ, lúc chiến đấu không chừng là có thể đạt đến Thiên Tiên đỉnh.

Thực lực như vậy đối với một người trẻ tuổi chỉ mới chừng hai mươi mà nói đã là cực kỳ lợi hại, cũng được gọi là tài năng vượt bậc.

Nhưng mà một thiên tài như thế, lẽ ra không nên đến đây làm ra chuyện này, quá không hợp với lẽ thường.

"Được rồi, nói đi, anh muốn trò chuyện thế nào?", cô gái đương nhiên biết Trần Thanh đang nói thật, cũng không định bỏ chạy nữa, thay vào đó là đặt mông ngồi thẳng xuống bậc thang ở cầu thang lầu hai.

"Trò chuyện mà che mặt, có phải là hơi bất lịch sự hay không", Trần Thanh nhìn cô ấy nói.

"Nhìn thấy khuôn mặt thật của tôi rồi, anh không sợ tôi giết anh diệt khẩu à?", cô gái bỗng thấy hơi buồn bực nhìn Trần Thanh, mấy ngày nay còn có thể nói chuyện như thế à?

"Cô thấy tôi sợ sao? Nói xem cô rốt cuộc là ai, tới đây làm gì?", Trần Thanh thật sự phục cô gái này, đã là lúc nào rồi còn định giết người diệt khẩu, trong lòng không biết tự lượng sức à?

"Cái này không thể nói cho anh biết, tôi là một người có đạo đức nghề nghiệp", cô gái bỗng chốc nhíu mày, rất có cốt khí nói.

"Được thôi, nếu như cô đã không muốn nói thì chờ Julia về, để cô ta tâm sự với cô vậy", Trần Thanh bất đắc dĩ vẫy tay.

"Anh... Anh không được làm vậy", nghe Trần Thanh nói vậy, cô gái đột nhiên luống cuống, đứng dậy định trốn chạy lần nữa.

"Nhìn lại cô xem, chạy thì chạy không thoát, đánh nhau cô cũng không thể đánh thắng tôi, lại còn liều chết như vậy, có ích gì cho cô không?", Trần Thanh vô cùng bất mãn nhìn cô ấy rồi nói.

"Huống hồ gì, cô nói cho tôi, cùng lắm thì tôi nghe như nghe kể chuyện cười, cũng sẽ không nói cho ai biết. Vì thế nên nói cho tôi chắc chắn là một lựa chọn thông minh, không chừng tôi nghe xong vui vẻ lại thả cô đi".

Không đợi cô mở miệng, Trần Thanh lại nói tiếp, lý do được xem là khiến lòng người rung động.

Quả nhiên nghe Trần Thanh nói xong, cô gái lộ vẻ suy tư, hiển nhiên là đang thật sự muốn nói cho anh.

"Anh nói cũng có lý", cô gái gật gù, lần nữa ngồi xuống bậc thang, mặt hiện lên vẻ giãy dụa.

"Được rồi, tên tôi là Iris, tới đây để tìm một thứ, thứ đó tôi cũng không biết là gì. Anh đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi, những lời này đều là thật", Iris nói, thấy ánh mắt nghi ngờ của Trần Thanh, cô ấy phút chốc hoảng loạn.

"Thật lòng thì tôi là chị em cùng cha khác mẹ với Julia, chỉ là đi theo sống cùng mẹ, mãi đến tận bây giờ mới đến tìm cô ta. Về thứ đồ trong tay Julia, tôi chỉ thỉnh thoảng nghe mẹ nhắc đến, vì thế cũng không biết nó là cái gì", Iris giải thích.

"Mẹ ơi, không phải chứ!", nghe thấy Iris nói vậy, Trần Thanh đột nhiên hét lên một tiếng kì quái, ánh mắt lộ vẻ không dám tin.

Chương 523: Điểm lợi hại

Lúc này, Trần Thanh cũng đã biết, vừa rồi khi nhìn thấy khuôn mặt của Iris, anh cảm thấy rất quen thuộc, dường như đã từng gặp qua ở nơi nào đó, bây giờ cuối cùng anh cũng đã nhớ ra là đã nhìn thấy ở đâu.

Phát hiện ra ánh mắt của Trần Thanh, Iris nhất thời bất đắc dĩ, quả nhiên là vậy.

“Được rồi, có phải là anh đang cảm thấy rất máu chó không, tôi cũng thấy vậy”, Iris bất lực nói.

“Không máu chó, tôi rất thích loại cốt truyện này, mau, nói cho tôi biết một chút chuyện về cha mẹ các cô đi”, Trần Thanh có chút hưng phấn nói.

Tuy rằng Iris nói như vậy nhưng tất nhiên là Trần Thanh vẫn không hoàn toàn tin tưởng, vậy nên, anh âm thầm nhắn tin thông báo cho Julia và Nam Cung Yến, nói các cô mau chóng trở về.

Về phần bản thân, nhiệm vụ lớn nhất hiện tại là phải giữ chân Iris ở đây, nếu Iris thực sự là em gái cùng cha khác mẹ với Julia thì việc cả hai nhận nhau cũng là một điều tốt.

Tuy nhiên, trong tin nhắn, Trần Thanh không nói cho Julia về chuyện của Iris, rốt cuộc thì anh vẫn chưa biết tình hình thật sự là như thế nào.

“Hừ, tôi sẽ không nói cho anh biết đâu. Được rồi, tôi cũng đã nói cho anh biết tên tôi và mục đích đến đây để làm gì, anh để tôi rời đi đi”, Iris nói xong, trực tiếp đứng dậy, đi về phía cửa chính.

“Gấp cái gì? Ở lại nói chuyện cùng tôi một chút, biệt thự lớn như thế này mà có mỗi mình tôi thì thật nhàm chán”, Trần Thanh ngăn cô ấy lại nói.

“Anh…anh nói không giữ lời”, bị Trần Thanh ngăn lại, Iris đột nhiên có chút bực bội, tung một chưởng về phía lồng ngực anh.

“Tôi nói sẽ để cô đi khi nào? Tôi chỉ nói là có thể sẽ thả cô đi chứ có nói là nhất định sẽ thả cô đi đâu, là cô không hiểu rõ mà thôi”, Trần Thanh hơi nghiêng sang một bên, né tránh một chưởng của cô ấy, sau đó mở miệng biện giải.

“Anh…anh chính là một kẻ lừa đảo, tôi không bao giờ…tin tưởng anh nữa, các người đều bắt nạt tôi, huhu…Sao số tôi lại khổ thế này”, Iris nói xong, bỗng nhiên tủi thân rơi nước mắt.

Khi khóc, cô ấy trực tiếp cởi bỏ khăn che mặt, đồng thời kéo luôn bộ quần áo bó sát xuống, thế là trang phục để hành động lúc nửa đêm bỗng chốc biến thành một bộ váy đáng yêu.

Nhìn bộ dạng này của Iris, Trần Thanh lập tức trợn tròn mắt, hành động gì đây? Thật là làm cho người khác không thể hiểu được.

“Được rồi, cô đừng khóc nữa, tôi có bắt nạt cô đâu, tôi chỉ ăn ngay nói thật mà thôi”, nhìn Iris thật sự rơi nước mắt, Trần Thanh bất đắc dĩ nói.

“Người ta khổ cực đi đến Hoa Hạ, vốn chỉ muốn tìm chút đồ vật, anh lại còn bắt nạt tôi, anh là người xấu”, vẻ mặt Iris tràn đầy tủi thân, hờn dỗi nói với Trần Thanh.

Một cô gái vô cùng xinh đẹp dùng điệu bộ này nói chuyện với một người đàn ông, đừng nói là anh, chỉ sợ tất cả đàn ông trên thế giới này đều chịu không nổi.

Trần Thanh hít sâu một hơi, nhanh chóng đem một tia rung động trong lòng ép ra ngoài.

“Cô đã không muốn nói về cha mẹ vậy thì nói cho tôi biết những kỹ năng này của cô là học được từ đâu đi”, Trần Thanh tò mò hỏi.

Anh thật sự tò mò, dù sao thì biệt thự này của anh, đừng nói là Tiên Thiên võ giả, cho dù là võ đạo tông sư một khi đã đi vào thì cũng rất khó nguyên vẹn trở ra.

Thế mà khi đi vào, Iris không hề đụng đến một cơ quan bẫy rập nào, đây mới là điểm mà Trần Thanh nhìn trúng.

“Kỹ năng của tôi đều là do mẹ dạy”, Iris không chút giấu diếm, nói thẳng ra.

Trần Thanh đen mặt, lời này nói cũng như không nói, có trời mới biết mẹ của cô là ai?

“Được rồi, vậy để tôi đổi cách nói một chút, mẹ cô là ai? Theo những gì cô nói, mẹ cô chắc hẳn không phải là một người bình thường, mà một khi đã vậy, sao lại có thể coi trọng bố của Julia?”, Trần Thanh đành phải đổi cách nói, hỏi lại.

“Bố tôi cũng không phải là người bình thường, ông ta là trưởng lão của Hội đồng hắc ám, tuy rằng cuối cùng chết oan uổng nhưng thực lực của ông ta thì không thể nghi ngờ”, Iris nghe Trần Thanh nói vậy, trên mặt lập tức lộ ra hận ý, sau đó nói với anh.

Sau khi nói xong, cô ấy liền hối hận, sao mình lại nói ra điều này?

“Hội đồng hắc ám?”, nghe cái tên này, Trần Thanh nhíu mày, cái tên giống như ở trong tiểu thuyết thế này không ngờ lại thực sự tồn tại, hơn nữa còn là tên của một tổ chức.

“Ồ? Hội đồng hắc ám? Tôi chưa từng nghe qua, có phải là rất lợi hại không?”, Trần Thanh lần đầu nghe được cái tên này ngoài đời thực, nhất thời hưng phấn.

“Anh chết tâm đi, tôi sẽ không nói thêm bất cứ điều gì đâu”, Iris bị làm cho tức giận, cô ấy bĩu môi, hung ác nói.

Rõ ràng là vừa rồi trong tình thế cấp bách đã buột miệng nói bậy, bây giờ muốn thu lại cũng khó.

“Cô không nói thì thôi, tiếp tục chờ ở đây đi”, Trần Thanh buông tay, sau đó ngồi ngay ở cửa, ngăn chặn đường chạy thoát của cô.

“Tôi cầu xin anh, đừng để tôi gặp mặt Julia, cảm xúc của tôi có thể bị mất kiểm soát, đến lúc đó một số sự việc đáng sợ sẽ xảy ra mất”, Iris nhìn Trần Thanh vẫn bất động, dầu muối đều không ăn, nhất thời bị chọc giận, nhưng rồi vẫn không có cách nào để lay động anh.

“Anh là một tên khốn nạn, đồ lưu manh…” Iris bị Trần Thanh làm cho tức giận, chỉ có thể oán trách nói.

Nhìn thấy sự đau khổ trong đôi mắt của Iris, Trần Thanh có chút không đành lòng.

Nếu Iris thực sự là em gái cùng cha khác mẹ của Julia, để hai người gặp mặt mà chưa có sự đồng ý của cả hai bên, e rằng có thể gây ra những tổn thương không thể bù đắp lại cho cả hai.

“Được rồi, cô đi đi, nếu cô thật sự muốn đồ vật gì đó trong tay Julia, vậy thì miêu tả lại hình dáng của nó cho tôi đi, tôi tìm giúp cô”, Trần Thanh suy nghĩ một chút rồi đưa ra quyết định.

“Vì sao lại giúp tôi? Anh có mục đích gì?”, nghe Trần Thanh nói như vậy, Iris vốn đang tủi thân lập tức mở to mắt nhìn anh.

“Mục đích đương nhiên là muốn biết các người đang tìm kiếm thứ gì rồi? Không lẽ là bản đồ kho báu sao?”, Trần Thanh không nhịn được suy đoán.

“Không phải, đó hình như là một chiếc chìa khoá, nhưng chiếc chìa khoá này lại không giống như những chiếc chìa khoá bình thường, còn cụ thể là như thế nào thì tôi thực sự không biết”, Iris có chút buồn bực nói.

Hiển nhiên, đối với việc tìm kiếm thứ mà không biết rõ này thật sự là rất đau đầu.

“Được, cô ghi lại số điện thoại của tôi đi, có gì lại gọi cho tôi sau”, Trần Thanh đưa số điện thoại của mình cho Iris rồi sau đó làm một động tác ra hiệu.

“Anh thật sự thả tôi đi?”, Iris cảm thấy có chút khó tin, cô được buông tha dễ dàng như vậy sao? Sẽ không phải là một cú lừa chứ?

“Nhanh đi đi, các cô ấy có thể quay về bất cứ lúc nào, đến lúc đó, cô có muốn chạy cũng không được”, nhìn Iris vẫn đang còn hoài nghi, Trần Thanh đen mặt nhắc nhở.

“Được rồi, đi thì đi”, Iris bĩu môi, hậm hực đi ra khỏi biệt thự, cô vẫn rất sợ phải chạm mặt với Julia, cô ấy còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Chương 524: Năng lực đặc biệt

Iris tức giận rời khỏi nơi này, Trần Thanh đi theo ngay phía sau, anh phát hiện Iris dường như biết được nơi nào có bố trí cơ quan bẫy rập, khi sắp đến gần vị trí của bẫy, cô lại nhanh chóng chuyển sang hướng khác, cuối cùng, thoải mái đi ra khỏi biệt thự.

Nhìn bóng dáng Iris dần đi xa, Trần Thanh có chút buồn bực, sẽ không phải là Iris cũng có đôi mắt xuyên thấu chứ?

Nếu không, làm sao cô ấy có thể vừa đến gần bẫy rập đã lập tức đổi hướng?

Sau này phải kiểm tra cô ấy một chút, đối với những người có năng lực đặc biệt, Trần Thanh vẫn luôn tò mò, có lẽ cũng không phải là Iris có đôi mắt xuyên thấu mà cô ấy có được một năng lực đặc biệt nào đó.

Sau khi Iris rời đi không được bao lâu, nhóm người Nam Cung Yến cũng trở lại, nhìn Trần Thanh đang đứng ở cửa biệt thự, các cô đều cảm thấy kỳ quái.

“Trần Thanh, anh bảo bọn em nhanh chóng trở về là có chuyện gì sao?”, những người khác khó mở lời, nhưng Nam Cung Yến không băn khoăn nhiều như vậy, trực tiếp mở miệng hỏi.

“Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là tôi có chút chuyện muốn hỏi Julia thôi”, vốn dĩ Trần Thanh còn muốn giấu diếm, nhưng nghĩ lại thì chuyện này liên quan đến Julia, cô ta có quyền được biết, anh có tư cách gì mà giấu diếm?

“A, vậy chúng ta tránh mặt đi một chút”, Nam Cung Yến gật đầu, trực tiếp lôi kéo Tuyên Hoàng vẫn đang tò mò chuyện Trần Thanh muốn hỏi Julia là gì lên lầu.

“Làm sao vậy? Không phải là anh hối hận rồi chứ, bây giờ muốn theo đuổi tôi sao?”, hai mắt Julia sáng rực, ném cái nhìn quyến rũ về phía Trần Thanh rồi nói.

“Nghiêm túc đi, hôm nay có kẻ trộm đột nhập, lúc tôi phát hiện ra thì thấy người đó đi từ phòng em ra, nên tôi muốn hỏi em một chút, xem em có biết người đó là ai hay không?”, Trần Thanh nhìn thấy Julia, mở miệng hỏi.

“Cái gì? Có trộm vào phòng tôi? Có lấy được thứ gì không?”, Julia vừa nghe xong liền mở to hai mắt, ánh mắt còn có chút thất vọng, thì ra cái Trần Thanh muốn hỏi là điều này.

“Không lấy được gì cả, trong phòng em có đồ vật nào quý giá không?”, Trần Thanh thử hỏi.

“Trong phòng tôi chỉ có một chút hành lý và quần áo, căn bản không có thứ gì quý giá cả. Nếu nói có thứ gì đó được coi là quý giá thì chắc có lẽ là mấy bản thảo thiết kế của tôi. Sẽ không phải là có người ghen tị với tài năng của tôi nên muốn đánh cắp thành quả thiết kế chứ?”, Julia kỳ quái hỏi, trong lời nói còn tự khen mình vài câu.

Nói đến đây, Trần Thanh trong thời gian ngắn không biết nên hỏi tiếp thế nào, dù sao, loại chuyện này đối với Julia cũng là một loại tổn thương, nếu như trực tiếp hỏi, chỉ sợ cô ta sẽ không thể tiếp nhận được.

“Có phải còn chuyện gì muốn hỏi tôi hay không? Chuyện liên quan đến tôi, anh cứ hỏi đi, tôi không thích người khác lừa gạt tôi”, Julia biết Trần Thanh là một tên háo sắc, nhưng cũng không phải một tên ngốc, xem bộ dáng này của anh, hơn nữa lại còn tìm mình nói chuyện riêng, chỉ sợ sự việc không đơn giản như vậy.

“Vì sao em lại chắc chắn như vậy?”, Trần Thanh sửng sốt, sau đó kỳ quái hỏi.

“Nói đi”, Julia không đùa giỡn nữa, nghiêm túc nhìn Trần Thanh nói.

“Em có hiểu biết nhiều về bố của em không?”, Trần Thanh không nói thẳng ra mà chỉ vu vơ hỏi một câu.

“Tôi thật sự không hiểu biết quá nhiều về ông ấy, bình thường ông ấy thường xuyên vắng nhà, cho dù là ở nhà thì cũng là trong thời gian rất ngắn, thẳng cho tới khi ông ấy chết, thời gian tôi ở bên cạnh ông ấy tính ra cũng không quá một tháng”, Julia không ngờ tới vấn đề Trần Thanh hỏi lại là cái này, thế nhưng, đối với Trần Thanh, cô ta cũng không có ý muốn giấu diếm gì.

“Vậy bố của em đối xử với em có tốt hay không?”, Trần Thanh không nghĩ đến Julia còn trải qua chuyện như vậy, ánh mắt cũng trở nên ôn hoà hơn rất nhiều.

“Thật ra ông ấy đối xử với tôi rất tốt, tuy rằng thời gian ở chung không dài, nhưng mỗi lần ông ấy về nhà đều toàn tâm toàn ý ở bên cạnh tôi, còn mang cho tôi rất nhiều quà, cho nên, đối với ông ấy, mặc dù etôi vẫn có chút bất mãn, nhưng chưa từng oán hận”, Julia gật đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười hạnh phúc.

“Vì sao anh lại đột nhiên hỏi chuyện này?”, lúc sau Julia mới có phản ứng lại, tò mò hỏi.

“Em có anh chị em nào khác không?”, Trần Thanh không trả lời, tiếp tục hỏi.

“Cô ấy đã đến đây sao?”, nghe Trần Thanh nói như vậy, sắc mặt Julia lập tức thay đổi, cô ta vội vàng bắt lấy tay Trần Thanh hỏi.

“Ai? Em bình tĩnh một chút đi? Em đang nói đến ai vậy?”, Trần Thanh nhìn thấy phản ứng của Julia liền hiểu được, Julia biết được sự tồn tại của Iris, nếu không cũng sẽ không có phản ứng như vậy.

“Anh đã hỏi như vậy rồi thì tôi dám khẳng định người đến phòng tôi tìm đồ chính là Iris, em gái cùng cha khác mẹ của tôi”, nhìn biểu hiện Trần Thanh, Julia biết, anh đã biết được một số chuyện, nếu không cũng không hỏi cô ta như vậy, cho nên, cô ta cũng không muốn giấu diếm anh nữa.

“Không ngờ em lại thông minh như vậy, đúng vậy, người vào phòng em tìm đồ chính là Iris, em gái cùng cha khác mẹ của em, có thể nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không? Biết đâu tôi lại có thể giúp em!”, nhìn thấy Julia có chút vội vàng, thêm bộ dáng bồn chồn không yên, Trần Thanh không nhịn được hỏi.

“Kỳ thật, tôi không nghĩ là Iris có thể tìm được đến tận đây, thậm chí còn nói với anh một số chuyện như thế, cô ấy không phải là người dễ dàng tin tưởng người khác, xem ra hai người thật sự rất hợp nhau”, Julia hâm mộ nhìn Trần Thanh.

Nghe được lời nói của Julia, sắc mặt của Trần Thanh có chút kỳ quái, hợp nhau cái gì, nếu không phải là anh uy hiếp Iris, chỉ sợ cô gái nhỏ kia đã khiến cho anh mệt chết.

“Dường như em không oán hận cô ấy, vì sao?”, Trần Thanh nhanh chóng chuyển đề tài, khó hiểu hỏi.

“Đã từng oán hận, thế nhưng sau đó tôi biết, không thể chuyện gì cũng đeo lên lưng cô ấy được, cô ấy vô tội. Huống chi, trên đời này tôi chỉ còn một người thân duy nhất là cô ấy, tôi làm sao có thể hận được?”, tâm trạng của Julia đã khôi phục không ít, cô ta cười khổ một tiếng nói.

Nghe vậy, Trần Thanh cũng có thể hiểu được cảm xúc của cô ta, nếu như trên đời này chỉ còn lại một người thân duy nhất, nếu như không phải là cừu hận không thể nào hoá giải thì chắc chắn anh cũng sẽ cố gắng hết sức để khôi phục mối quan hệ này.

“Cô ấy…trông như thế nào?”, Julia ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trần Thanh.

“Rất xinh đẹp, trông có mấy phần giống em, chỉ là cô ấy giống như một đứa nhỏ ngây thơ chưa hiểu sự đời, nhìn có vẻ chín chắn nhưng thực tế là rất dễ lừa”, Trần Thanh kết luận về Iris theo quan sát của anh.

“Thật ra tôi chưa từng gặp cô ấy, tôi chỉ biết cô ấy có tồn tại, khi ở Châu u, cô ấy cũng đã từng lẻn vào phòng tôi như muốn tìm kiếm thứ gì đó. Mỗi lần tôi muốn đi tìm cô ấy, cô ấy lại biến mất không thấy tăm hơi, cho dù là tìm kiếm ở nhiều nơi nhưng vẫn không tìm thấy”, Julia bất đắc dĩ lắc đầu, nhẹ giọng nói.

Chương 525: Quán cà phê

Nghe Julia nói xong, Trần Thanh thầm cười khổ. Có thể bắt cô ấy mới là lạ, cô gái này nhanh nhẹn hoạt bát như thế, nếu không phải đang ở trong biệt thự, hơn nữa mình còn giỏi võ hơn cô ấy, sợ rằng sẽ không bắt được.

“Đúng rồi, em có biết Iris muốn tìm thứ gì không?”, Trần Thanh hơi tò mò hỏi.

“Thật ra, em đang giữ thứ con bé muốn tìm. Nếu con bé chịu gặp em, em nhất định sẽ đưa cho nó. Chỉ tiếc, tới giờ nó vẫn không chịu ra gặp em”, nghe Trần Thanh nói như vậy, Julia kéo một mặt dây chuyền trên cổ mình ra cho anh xem.

“Đây là thứ em gái em muốn tìm sao? Nhìn qua cũng không có gì đặc biệt cả”, Trần Thanh nhận lấy mặt dây chuyền đó. Đây chỉ là một mặt dây chuyền thông thường thôi, hình thiên nga, nhưng con thiên nga này lại màu đen.

“Thứ này do bố em để lại cho em. Nếu như Iris muốn tìm thứ gì, em nghĩ, hẳn nó muốn tìm mặt dây chuyền này”, Julia nói, vẻ mặt hơi đau lòng.

“Có chút thú vị đấy”, vốn dĩ Trần Thanh còn muốn nhìn xuyên thấu, xem bên trong mặt dây chuyền này có gì đặc biệt không. Sau khi anh nhìn xuyên thấu, phát hiện ra, mặt dây chuyền thiên nga trông như vô cùng bình thường này, thực tế lại có các mạch điện phân bố dày đặc, có lẽ đây chính là chìa khoá.

Chẳng trách Iris lại nói, cô ấy không biết hình dạng của chiếc chìa khoá đó thế nào. Nếu không nói sợ rằng không ai biết được chiếc mặt dây chuyền thiên nga đen này chính là một cái chìa khoá.

Nhưng mà, Trần Thanh cũng thật tò mò, chiếc chìa khóa thiên nga đen này có thể mở được khoá gì?

Một chiếc chìa khóa đặc biệt như vậy thì ổ khoá lại càng đặc biệt. Anh thật muốn biết thứ ổ khoá đó.

Hơn nữa, vậy này do bố của Julia để lại cho cô ấy. Ông ấy là trưởng lão của hội đồng hắc ám, thứ ông ấy để lại cũng không hề đơn giản, có lẽ vật này cất giấu bí mật gì đó.

“Julia nếu đây là vật bố em để lại cho em thì em cứ cất kĩ đi, sau này không nên tuỳ tiện lấy ra cho người khác xem”, Trần Thanh trả lại mặt dây chuyền cho Julia, hơn nữa còn dặn dò cô ta.

“Anh cũng không phải người khác. Được, em nghe lời anh, sau này không cho ai xem cả”, nhận lấy mặt dây chuyền Trần Thanh đưa tới, Julia tự mình đeo lên.

Trần Thanh hơi phiền muộn, mình đã kết hôn rồi mà còn trêu chọc mình.

Ngay lúc Trần Thanh đang chuẩn bị đi nấu cơm, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

“Chú Vinh, sao vậy?”, thấy Vinh Dương gọi tới, Trần Thanh hỏi.

“Cậu Trần, tổ trưởng của chúng ta tỉnh rồi, bây giờ cô ấy không thể rời khỏi thủ đô. Cô ấy nói, nếu cậu muốn biết chuyện gì thì đến thủ đô tìm cô ấy, cô ấy nhất định sẽ nói đúng sự thật”, Vinh Dương nói lại nguyên văn lời của Bạch Thấm cho Trần Thanh nghe.

“À, đúng rồi, lát nữa tôi sẽ gửi số điện thoại của tổ trưởng cho cậu, nếu cậu đến, có thể gọi cho cô ấy”, sau khi nói xong, Vinh Dương cúp điện thoại.

“Thủ đô!”

Sau khi Vinh Dương cúp điện thoại, ánh mắt Trần Thanh hơi lóe lên.

Nói thật, anh đã muốn đến thủ đô lâu rồi, nhưng tới giờ vẫn chưa có cơ hội. Lần này anh muốn biết rất nhiều chuyện, nên không tránh được phải tới thủ đô một chuyến.

“Cái gì? Anh phải tới thủ đô? Có chuyện gì sao?”, sau khi Trần Thanh nói chuyện mình phải đến thủ đô với Nam Cung Yến, cô lập tức sửng sốt, lo lắng hỏi anh.

Sống chung với nhau lâu như vậy, cô đã quen với sự tồn tại của Trần Thanh rồi. Bây giờ đột nhiên Trần Thanh nói muốn đến thủ đô, nhất thời cô không biết phải làm thế nào.

Cô không thể nào tưởng tượng ra cuộc sống của mình không có Trần Thanh thì sẽ thế nào.

“Không có chuyện gì cả, ở thủ đô có một bệnh nhân cần anh chữa bệnh, anh phải đến thủ đô khám cho người đó”, Trần Thanh lắc đầu, nói.

Anh không muốn Nam Cung Yến biết anh đến thủ đô làm gì. Dù sao đi nữa, lần này đến thủ đô cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, anh không muốn Nam Cung Yến lo lắng cho mình.

“Vậy sao? Vậy anh đi bao lâu? Khi nào anh về?”, Nam Cung Yến nhất thời có chút bất đắc dĩ, cô không có cách nào ngăn Trần Thanh đi chữa bệnh.

“Chuyện này anh cũng không rõ nữa, nhưng mà em yên tâm, anh sẽ cố gắng quay về sớm nhất có thể. Nếu như không khó chữa lắm thì sẽ về nhanh thôi, còn nếu khó chữa thì anh cũng sẽ về sớm, để bọn họ đưa bệnh nhân đến đây”, đương nhiên Trần Thanh biết Nam Cung Yến lo lắng cho mình, anh đảm bảo với cô.

Lần này Trần Thanh không mang Nam Cung Yến đến thủ đô. Dù sao, ở thủ đô còn có gia tộc Mộ Dung, chỗ đó là đất của người ta, cho dù thực lực của anh có mạnh hơn nữa, thì cũng khó tránh khỏi những khúc sơ sót.

Còn về mấy người Nam Cung Yến, bọn họ nên ở lại thành phố Nam Hải. Dù thế nào thì đây cũng là địa bàn của anh. Huống hồ, còn có đám người Tật Phong ở đây nữa. Chỉ cần bọn họ không ra khỏi võ đạo tông sư, thì không cần lo lắng quá nhiều về vấn đề an toàn.

Lần này tới thủ đô, Trần Thanh không mang ai khác theo ngoài Tăng Kim Lai. Mặc dù Tăng Kim Lai là người thành phố Vân Hải, nhưng lại hay đi đây đi đó, có anh ta bên cạnh, anh cũng được thuận lợi.

Khi máy bay đáp xuống sân bay thủ đô, Trần Thanh mở mắt ra, nhìn thủ đô sầm uất bên ngoài cửa sổ, ánh mắt anh xẹt qua chút ý lạnh.

Mục đích lần này anh tới đây không đơn giản chỉ để tìm Bạch Thấm, anh muốn đi tới gia tộc Mộ Dung một chuyến để tìm kết quả.

Mặc dù qua tài liệu cũng biết được chút ít, nhưng những tài liệu này đều là thứ nhà họ Mộ Dung muốn để người ngoài biết. Còn những chuyện bọn họ không muốn người ngoài biết, sợ rằng khó mà điều tra ra được.

“Anh Trần, chúng ta tới khách sạn trước nhé, đã có người tới đón chúng ta rồi”, đi tới cửa đón khách, đã có người tới đón bọn họ, là người mà Tăng Kim Lai sắp xếp từ trước.

“Anh Tăng, anh về khách sạn trước đi, để tài xế này đưa tôi đi cũng được”, Trần Thanh không muốn kéo dài nên trực tiếp nói với Tăng Kim Lai.

Anh muốn đi tìm Bạch Thấm, xem xem có thể lấy được chút tài liệu có tác dụng nào không.

“Anh Trần, có cần tôi cùng anh đi qua đó không? Dẫu sao, vùng đất thủ đô này có dùng câu “hang hùm miệng cọp” để hình dung thì cũng không quá đáng”, nghe thấy Trần Thanh vừa xuống máy bay đã muốn đi làm việc, Tăng Kim Lai vội vàng hỏi.

“Không cần đâu, anh về trước đi, tôi đi gặp bệnh nhân, gặp xong tôi sẽ tới khách sạn tìm anh. Được rồi, cứ vậy đi”, Trần Thanh khoát tay. Nếu như Tăng Kim Lai không gọi xe tới đón, Trần Thanh cũng muốn đón xe đi.

Trần Thanh không chạy thẳng tới chỗ Bạch Thấm đang ở, mà tìm một quán cà phê gần đó, ngồi ở chỗ gần cửa sổ, nhìn về phía căn nhà nhỏ màu đen kia.

Vị trí Trần Thanh ngồi rất đẹp, có thể thấy rõ ràng mọi động tĩnh từ toà nhà đối diện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK