“Ba người ăn cái gì rồi?”, Trần Thanh cảm nhận được trong cơ thể ba người có một nguồn năng lượng vô cùng đáng sợ, luồng năng lượng này nếu được hấp thu hết, e rằng sẽ đột phá lên hậu thiên đại thành luôn mất.
“Không ăn gì cả, chúng em chạy bộ trong núi, kết quả là không cẩn thận mà rơi vào trong một cái hố, sau đó chúng em không còn biết gì nữa, đợi đến khi tỉnh lại thì đã đột phá lên rồi”, Giang Tử Phong nói với bộ dạng đắc ý.
“Trần Thanh, không phải là chúng tôi xảy ra vấn đề gì đấy chứ”, vốn họ còn rất vui nhưng nhìn thấy bộ dạng nghiêm trọng của Trần Thanh như thế thì bắt đầu thấy lo lắng.
“Tạm thời không có vấn đề nhưng cảnh giới của mọi người tốt nhất không nên đột phá nhanh như thế, nếu quá nhanh thì cũng không phải là chuyện tốt gì”, Trần Thanh nói.
“Đúng rồi, sau khi ba người tỉnh lại thì có phát hiện ra cái gì khác thường không?”, Trần Thanh đột nhiên nghĩ ra, ba người gặp phải chuyện kì lạ như thế thì có điềm báo gì không?
Nghe được lời nói của Trần Thanh thì họ đều lộ ra sắc mặt kì quái: “Sau khi bọn em tỉnh lại thì không phát hiện ra cái gì kì lạ cả, hố cũng là một cái hố bình thường, bên trong không có cái gì”.
“Thật là kì lạ, đợi sau này cùng nhau đi xem thử”, Trần Thanh gật đầu, chuyện kì lạ thường không có gì do gì như thế, anh cũng không nghi ngờ gì cả.
“Được rồi, nếu mọi người đã lên được hậu thiên đại thành rồi thì bây giờ về củng cố lại cảnh giới của mình đi”, Trần Thanh nhìn giờ, sắp đến lúc Nam Cung Yến tan làm rồi, anh không muốn để họ ở đây nữa.
“Đại ca, chúng em có phải có thể tu luyện võ thuật rồi không? Nếu không có một thân sức mạnh rồi mà cũng không biết đánh như thế nào”, Giang Tử Phong nhìn Trần Thanh một cách mong đợi, hỏi.
“Gấp cái gì, nếu mọi người thực sự muốn tăng kinh nghiệm chiến đấu và nâng cao kỹ năng của mình, thì có thể đến tìm Hứa Nghị. Anh ta là một cựu chiến binh trong quân đội nên có thể dạy cho mọi người. Khi nào có thời gian, tôi sẽ dạy ba người một cách bài bản sau”, Trần Thanh suy nghĩ một chút rồi nói liên thanh.
“Được thôi”, nghe được Trần Thanh không đích thân dạy bọn họ thì ba người lập tức cảm thấy thất vọng.
“Các người đừng thất vọng, dù gì cũng phải có một chút kiến thức về chiến đấu thì mới có thể huấn luyện, được rồi, mau đi đi”, Trần Thanh giải thích một câu rồi lập tức đuổi người, dù gì cũng sắp 5 giờ rồi, anh còn phải về công ty luôn.
Đúng lúc này thì điện thoại của anh đột nhiên rung lên, nhìn thấy là cuộc gọi của chị em nhà họ Cận thì anh đột nhiên cảm thấy bất an.
“Sao thế?”, khi bắt máy, anh áp chế sự bất an đó của mình mà hỏi.
“Tôi... chúng tôi bị phục kích, có người bắt cóc Nam Cung Yến đi rồi”, trong điện thoại truyền đến giọng nói yếu ớt của họ.
“Bây giờ các người ở đâu?”, sát khí trên người Trần Hạo tăng cao, anh đột nhiên đứng lên, lạnh lùng nói.
“Chúng tôi đang ở chỗ đỗ xe dưới tầng hầm công ty...”, Cận Băng nói xong thì không thấy động tĩnh gì nữa.
“Đại ca, xảy ra chuyện gì rồi?”, nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của Trần Thanh thì Giang Tử Phong hỏi một cách lo lắng.
“Chị dâu cậu xảy ra chuyện rồi, bây giờ cậu lái xe đến chỗ đỗ xe dưới tầng hầm công ty với tôi”, Trần Thanh nói xong thì thân ảnh lóe lên, lập tức lao về phía trước xe của mình rồi khởi động xe lao nhanh ra ngoài.
“Chúng tôi phải làm sao đây?”, nhìn thấy bộ dạng đó của Trần Thanh thì Từ Tịnh Nhã hỏi.
“Lên xe đi, mau lên”, Giang Tử Phong biết chuyện này vô cùng cấp bách nên lập tức nói.
“Chị Tịnh Nhã, Trần Thanh kết hôn rồi sao?”, sự chú ý của Dương Lệ không giống người khác, cô không nghĩ rằng Trần Thanh đã kết hôn rồi, điều này làm cô vô cùng thất vọng.
“Đúng thế, hơn nữa còn là chị em tốt của tôi, Nam Cung Yến”, Từ Tịnh Nhã gật đầu, trước giờ đều không nói vì cứ nghĩ là Dương Lệ biết rồi, không ngờ là cô lại không hề biết chuyện này.
“Cái gì cơ?”, nghe được lời nói của Từ Tịnh Nhã thì Dương Lệ lập tức ngây người như phỗng.
Quan hệ của cô với Nam Cung Yến không tệ nhưng trước giờ cũng chưa từng nghe được tin tức hai người kết hôn, không ngờ Nam Cung Yến và Trần Thanh lại kết hôn một cách âm thầm như thế.
“Nắm chắc vào, chú ý an toàn”, Giang Tử Phong nắm chặt vô lăng rồi khởi động xe lao về hướng công ty.
Tốc độ xe của Trần Thanh vô cùng nhanh, đồng thời cũng gọi cho Hứa Thiệu Phong một cuộc điện thoại, anh muốn biết rốt cuộc mấy người đó là ai.
Tại sao lại muốn bắt cóc Nam Cung Yến.
Đến là vì Nam Cung Yến hay là vì anh.
“Lão Hứa, em dâu anh bị bắt cóc rồi, giúp tôi điều tra xem là ai làm?”, sau khi điện thoại được nối máy thì Trần Thanh lập tức nói ra mục đích cho Hứa Thiệu Phong.
“Được, để tôi tra”, nghe được lời nói của Trần Thanh thì Hứa Thiệu Phong lập tức lo lắng.
Mới hai hôm trước bị người ta ám sát, hôm nay lại có người bắt cóc Nam Cung Yến, đây đúng là chơi với lửa, Trần Thanh chắc chắn sắp phát điên rồi.
Trần Thanh chỉ mất 5 phút đã lao đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm của công ty, xem ra chuyện này nhân viên trong công ty đã biết cả rồi vì đám bảo vệ đã phong tỏa chỗ này lại.
“Tránh hết ra”, Trần Thanh đi đến chỗ đám bảo vệ đang phong tỏa rồi lập tức đẩy họ ra, lao đến chỗ Cận Băng, Cận Liệt.
Hai chị em lúc này trông rất thảm, mặt mày tái mét, trên người mỗi người có ít nhất chục vết thương, tuy đã được băng bó nhưng vẫn khiến người ta không khỏi run sợ.
“Anh Thanh, trách chúng tôi bất tài, không bảo vệ tốt cho tổng giám đốc Nam Cung”, nhìn thấy Trần Thanh đến thì Tiểu Mao dẫn theo mấy tên bảo vệ đi đến, vẻ mặt hổ thẹn nói.
“Lấy camera lại đây, tôi muốn xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì”, Trần Thanh gật đầu rồi bắt đầu cầm máu, chữa trị cho chị em bọn họ.
“Anh Thanh, chiếc camera theo dõi này bị phá hỏng rồi, không nhìn thấy cái gì cả”, Tiểu Mao nói một cách bất đắc dĩ.
“Camera chỗ này không có thì tìm chỗ khác, lẽ nào họ bay ra ngoài được sao?”, sắc mặt Trần Thanh vô cùng khó nhìn, anh cao giọng rồi tức giận hét lên.
“Vâng, anh Thanh”, nghe được lời nói của Trần Thanh thì Tiểu Mao lập tức đáp ứng, dẫn người chạy đi.
Ngay lúc này thì ba người Giang Tử Phong cũng đến nơi, nhìn thấy hiện trường thảm hại như thế thì đều hít sâu một hơi, vì ở đây không nhìn thấy Nam Cung Yến, có nghĩa là cô thực sự bị bắt cóc rồi.
“Các người đưa hai người họ vào bệnh viện đi, tôi đã sơ cứu rồi, họ sẽ không gặp nguy hiểm đâu”, Trần Thanh đã chữa trị qua cho họ, phát hiện trên người họ trừ vết thương bên ngoài do dao gây ra thì không bị thương chỗ nào nữa.
“Vâng, đại ca”, nghe được lời nói của Trần Thanh thì ba người lập tức đưa hai chị em lên xe, vốn còn muốn gọi xe cứu thương, nhưng tốc độ xe cứu thương đến được đây cũng quá chậm.
Chương 326: Thế lực Tông Môn
Đợi đến khi họ đi rồi thì điện thoại của Trần Thanh cuối cùng cũng reo lên.
“Cậu Trần, điều tra được rồi, đám người đó đi vào đường Cảnh Sơn, là một chiếc xe việt dã, biển số xe là BA0135, rất có thể là biển ảo. Nếu bên này có tin gì mới thì tôi sẽ báo ngay cho cậu”, Hứa Thiệu Phong không dài dòng mà trực tiếp nói thẳng vào vấn đề.
“Được”, Trần Thanh cúp điện thoại rồi lao nhanh lên xe, nếu đã tìm được chiếc xe đó rồi thì tin rằng với khả năng của Hứa Thiệu Phong, đối phương chắc chắn không thoát khỏi sự giám sát của anh ta.
Sau khi Trần Thanh khởi động xe rời đi thì đám Tiểu Mao bên này cũng gửi ảnh đến, xem ra là từ liệu về đám người đó được trích ra từ CCTV.
Xe lao nhanh trên đường, hơn nữa Hứa Thiệu Phong cũng gửi thông tin định vị của chiếc xe đó qua cho anh rồi, Trần Thanh chỉ cần đi theo chỉ dẫn, thì có thể tìm được chiếc xe đó.
“Cậu Trần, chiếc xe này hình như đổi người lái rồi”, ngay khi Trần Thanh sắp đến nơi thì Hứa Thiệu Phong nói.
“Cho tôi một mục tiêu chính xác đi”, Trần Thanh không quan tâm Hứa Thiệu Phong nói gì mà chỉ muốn biết kết quả.
“Cho tôi 1 phút”, Hứa Thiệu Phong không cúp điện thoại mà lập tức bắt tay vào điều tra.
“Cậu Trần, phía trước có hai chiếc xe vô cùng khả nghi, một cái cách cậu chưa đến 2km, một cái cách cậu 5km”, Hứa Thiệu Phong không cho Trần Thanh một đáp án mơ hồ mà trực tiếp cho anh hai lựa chọn.
“Hiểu rồi”, Trần Thanh lập tức giẫm lên chân ga, tốc độ chiếc xe gần như lên đến cực hạn, không biết đã vượt bao nhiêu cái đèn đỏ rồi.
Khi anh tìm được chiếc xe mà Hứa Thiệu Phong nói thì dùng khả năng xuyên thấu nhìn qua một cái, phát hiện ra Nam Cung Yến không có ở bên trong mà đây chỉ là một cách che mắt của mấy người này thôi.
Trần Thanh lập tức quay đầu xe đuổi theo chiếc xe còn lại.
Trong quá trình mà anh đuổi theo thì điện thoại đột nhiên vang lên, nhìn tên hiển thị ở phía trên thì anh lập tức híp mắt lại bởi vì số điện thoại thật ra là mã bị cắt xén, chỉ có một khả năng, điện thoại đã bị mã hóa.
“Trần Thanh, hi vọng mày vẫn khỏe”, nghe thấy giọng nói âm trầm truyền đến thì Trần Thanh nhăn mày lại.
Bởi vì anh thực sự chưa từng nghe qua giọng nói này bao giờ, vì giọng này nghe qua thì giống giọng con gái nhưng nghe kĩ cũng có chút giống giọng đàn ông.
“Mày là ai? Có chuyện gì?”, Trần Thanh không muốn nhiều lời với họ mà hỏi thẳng.
“Tao là ai không quan trọng, quan trọng là vợ mày đang trong tay tao, nếu muốn cô ta không xảy ra chuyện gì thì nghe theo sự chỉ huy của tao”, giọng nói đó vô cùng đáng sợ, nói một cách độc đoán.
“Làm sao tao biết được mày có nói thật hay không? Trừ khi mày cho tao nghe giọng của vợ tao”, Trần Thanh cảm thấy lo lắng, rồi lạnh nhạt nói.
“Được, cho mày nghe giọng vợ mày”, giọng nói bên đầu kia điện thoại truyền đến tiếng cười nhạo.
“Các người là ai? Thả tôi ra, huhu...”, trong điện thoại truyền đến giọng nói hoảng sợ của Nam Cung Yến, Trần Thanh lập tức cảm thấy đau lòng.
“Vợ à, anh đây, đừng sợ, yên tâm đi anh sẽ cứu em ra mà”, Trần Thanh nghe thấy thì nói một cách gấp gáp.
“Ôi, thật là cảm động, đừng lo, chỉ cần mày làm theo lời tao nói, thì tao sẽ cho hai người đoàn tụ”, giọng nói bên kia hét lên một âm thanh kỳ lạ, rồi hứa hẹn.
“Hừ, nói đi, mày muốn thế nào”, Trần Thanh hít sâu một hơi rồi hỏi.
“Đừng có vội, bây giờ chúng ta cùng chơi một trò chơi đi, trong vòng 5 phút hãy lên tầng cao nhất của tòa cao ốc Kim Đỉnh rồi lấy cho tao một thứ. Nhớ leo cầu thang, tuyệt đối không được đi thang máy”, người bên kia nói xong liền cúp điện thoại.
Sắc mặt Trần Thanh tái nhợt vì tức giận, đối mặt với tình huống này, anh không có cách nào cả.
Thành phố Nam Hải là địa bàn của mình, nhưng không ngờ lại để xảy ra chuyện này, xem ra sự khống chế và kinh doanh của mình với Nam Hải còn chưa tới.
Anh lập tức gọi cho Hứa Thiệu Phong một cuộc điện thoại để anh ta đi điều tra, còn anh thì phải đi đến tòa cao ốc Kim Đỉnh.
Anh không dám đi thang máy, mà chỉ leo thang bộ, anh biết, đối phương muốn bòn rút sức lực của anh, nhưng họ không ngờ đến là chân khí của anh có thể giúp anh khôi phục thể lực, ánh sáng vàng trong mắt cũng vậy.
Trần Thanh dùng tốc độ nhanh nhất leo lên đỉnh tòa cao ốc, tốc độ này còn nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Tòa cao ốc Kim Đỉnh này có 59 tầng, nếu thực sự đi thang bộ lên thì kể cả là vận động viên cũng sẽ hết sức.
Cho nên đến tầng thứ 39, anh giảm tốc độ đi rồi đồng thời dùng chân khí ép hết mồ hôi ra ngoài, khiến cho bản thân trông toàn mồ hôi và kiệt sức.
Quả nhiên khi anh leo lên đến tầng 59 thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
“Không tồi, quả nhiên mày rất yêu vợ, không đi thang máy. Mày bây giờ sắp không còn sức lực gì nữa rồi, đợi chút nữa chúng ta lại chơi tiếp nhé? Bây giờ thì đi thang máy xuống, đến chợ Vinh Hoa, quỳ xuống tự tát mình 10 bạt tai”, lời nói của người bên đầu kia điện thoại đầy tính khống chế.
“Mày rốt cuộc là ai? Muốn làm gì? Đừng có vòng vo nữa, không có tý lợi ích nào với mày đâu, chúng ta gặp mặt nói chuyện đi”, Trần Thanh nghe thấy thì vô cùng tức giận, tên khốn khiếp này càng ngày càng quá đáng.
“Tao không muốn nói chuyện với mày, mau đi làm đi, nếu không thì mày biết hậu quả rồi đấy”, người bên đầu kia điện thoại nói: “Mày nên biết, vợ mày thực sự quá quyến rũ rồi, cho nên...”
“Mày dám động một ngón tay vào người cô ấy thì tao sẽ khiến mày phải hối hận vì đã làm người”, Trần Thanh nghe thấy thế thì lập tức tràn ngập sát khí, cắn răng nói.
“Ôi chao, hù bé hết cả hồn à, mau đi đi, muộn một giây thì tao sẽ lột một món đồ trên người vợ mày”, người bên cạnh hét lên một tiếng kì lạ rồi cúp điện thoại.
Cả người Trần Thanh bây giờ tràn ngập sát khí, cái cảm giác không thể nắm giữ cục diện này thực sự quá khó chịu.
Nhưng anh lập tức bình tĩnh lại, rồi khởi động xe đi về hướng chợ Vinh Hoa.
Ngay lúc anh sắp đến nơi thì điện thoại vang lên cuộc gọi của ông cụ Cố.
“Ông cụ Cố, sao ông lại có thời gian rảnh gọi điện cho tôi thế?”, Trần Thanh giả vờ không có chuyện gì xảy ra mà nhận điện thoại.
“Được rồi, không nói nhảm nữa, có phải cậu đắc tội với người Tông Môn rồi không?”, ông cụ Cố không tiếp chuyện Trần Thanh mà hỏi ngay.
“Đúng là có chút chuyện”, Trần Thanh không biết tại sao ông cụ Cố lại biết, nhưng cái này không có gì mà không nhận được cả, nên anh lập tức thừa nhận.
“Haiz, cậu hồ đồ hả, người Tông Môn không dễ dây vào như thế đâu”, ông cụ Cố nói với giọng điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Ông cụ Cố, có phải là có người Tông Môn đến Nam Hải rồi không?”, Trần Thanh nheo mắt lại hỏi.
“Ừ, hôm qua có người của Tông Môn bước vào biên giới của Nam Hải, mượn danh nghĩa muốn tìm người trả thù, cho nên ngay cả hiệp hội võ lâm cũng không thể kiểm soát được những chuyện này”, ông cụ Cố thở dài nói.
Chương 327: Xoay chuyển tình thế
"Ông cụ Cố, ông có biết vị trí của những người đó không?", Trần Thanh nghĩ một lát là hiểu ra ngay. Xem ra cậu chủ của Kỳ Môn Sơn định tới tìm anh báo thù, nhưng bọn họ tuyệt đối không nên dùng vợ anh để uy hiếp anh.
"Trần Thanh, cậu định làm gì?", nghe thấy câu ấy của Trần Thanh, ông cụ Cố hơi ngạc nhiên, bèn hỏi anh một câu.
"Ông cụ Cố, thực sự không dám giấu dếm, vừa rồi có kẻ đã bắt vợ tôi đi, kết hợp với những gì ông nói thì có lẽ là người của Kỳ Môn Sơn làm. Chẳng lẽ người của tông môn có thể tùy ý làm hại người bình thường sao?", Trần Thanh không giấu diếm gì ông cụ Cố cả.
"Cái gì? Những kẻ đó khốn nạn quá rồi. Bọn họ đang ở khách sạn Hải Hoa, cậu tới đó thì đừng hành động lỗ mãng, tôi sẽ tới nhanh thôi", nghe Trần Thanh nói vậy, trong lòng ông cụ Cố lập tức dâng lên cơn phẫn nộ, lập tức tắt máy luôn.
Nghe vậy, Trần Thanh chuyển hướng, chạy thẳng tới khách sạn Hải Hoa.
Thảo nào anh nghe tiếng của tên đã nói chuyện kỳ lạ như thế, lúc đầu anh còn tưởng là dùng máy biến đổi giọng nói, nhưng biết là người của Kỳ Môn Sơn thì anh cũng hiểu ra rồi.
Lúc trước anh đã dùng kim bạc để "niêm phong" nơi nào đó của Vân Phụng Thiên, áng chừng thời gian thì có lẽ hắn đang có xu hướng trở thành thái giám rồi, làm như vậy cũng không có gì là lạ.
Trong lúc Trần Thanh lái xe tới khách sạn Hải Hoa thì Vân Phụng Thiên gọi điện thoại tới, anh ấn nút bắt máy.
"Trần Thanh, lâu như thế rồi, sao mày vẫn chưa tới chợ Vinh Hoa?", Vân Phụng Thiên tưởng Trần Thanh không biết là mình, lập tức gầm gừ quát tháo.
"Đang giờ cao điểm, kẹt xe", Trần Thanh chẳng muốn nói chuyện với hắn, vì thế lập tức chặn họng.
"Ái chà, còn kẹt xe nữa, nếu mười phút nữa mà mày không tới thì mày sẽ hối hận cả đời", Vân Phụng Thiên lại lên tiếng.
Trần Thanh không trả lời, nhưng anh sắp cắn nát hàm răng luôn rồi.
"Tôi sẽ nhanh chóng tới đó", Trần Thanh không thể để đối phương biết mình sắp tới, anh nhất định phải xác nhận sự an toàn của Nam Cung Yến trước đã.
Sau khi tắt máy, Trần Thanh phát hiện ra trên đường đang kẹt xe thật. Tính toán thử quãng đường, anh không chờ nữa, mà bỏ lại xe rồi chạy tới khách sạn Hải Hoa.
Tốc độ của Trần Thanh quá nhanh, nhiều người chỉ cảm thấy có một cơn gió thổi qua, kèm theo đó là một bóng đen, chứ không hề nhìn thấy Trần Thanh, còn tưởng là mình gặp ma nữa.
Năm phút sau, Trần Thanh tới trước khách sạn Hải Hoa, anh lập tức sử dụng mắt xuyên thấu.
Rốt cuộc anh cũng nhìn thấy Nam Cung Yến ở trên tầng hai mươi. Thấy tình hình của cô khá ổn, anh không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Trong căn phòng của Nam Cung Yến có bốn ông lão và một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, ngoài ra còn có cả Vân Phụng Thiên.
Nhưng khi anh vừa dùng mắt xuyên thấu nhìn vào đó, người đàn ông hơn năm mươi tuổi bỗng mở choàng mắt nhìn xuống bên dưới, nhưng với thị lực của ông ta thì không thể nhìn thấy anh được.
Nhưng dù là thế thì Trần Thanh cũng âm thầm đề cao cảnh giác, người đó thật nhạy cảm, anh dùng mắt xuyên thấu mà vẫn phát hiện ra.
Trần Thanh cóc cần biết thực lực của đối phương như thế, hôm nay anh nhất định phải cứu được Nam Cung Yến ra ngoài.
Đợi đến khi lên đến tầng hai mươi, vốn dĩ Trần Thanh còn định chờ ông cụ Cố tới, nhưng anh đi đến cửa và nhìn xuyên thấu thì lại phát hiện ra Vân Phụng Thiên đang chậm rãi bước tới gần Nam Cung Yến, Nam Cung Yến thì hoảng sợ tột độ.
"Chồng mày biến tao thành kẻ bất nam bất nữ, tao nhất định phải để nó nếm mùi tra tấn, cuối cùng chết đi trong nhục nhã", Vân Phụng Thiên dùng ánh mắt độc địa nhìn chòng chọc vào Nam Cung Yến.
"Trần Thanh thật có phúc, cưới được người phụ nữ xinh đẹp như mày, trưởng lão Phong nói mày vẫn còn trinh, đúng là khó tin thật".
Vừa nói, Vân Phụng Thiên vừa định túm áo của Nam Cung Yến.
Nhìn đến đây, Trần Thanh không thể chờ đợi được nữa, anh không muốn vợ mình bị tổn thương dù chỉ một chút.
Vì vậy, anh chẳng kịp nghĩ xem thực lực của năm người kia như thế nào, trực tiếp đá tung cửa ra, sau đó xông vào phòng của Vân Phụng Thiên với tốc độ chớp giật.
Chỉ cần cứu được Nam Cung Yến trước khi những người đó ra tay, sau đó khống chế Vân Phụng Thiên thì mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng.
Chỉ có điều nghĩ thì hay, nhưng hiện thực lại không được như ý muốn.
Đúng là Trần Thanh đã giành lại được Nam Cung Yến, nhưng khi anh định khống chế Vân Phụng Thiên, người đàn ông hơn năm mươi tuổi kia bỗng xẹt tới bên cạnh và bảo vệ hắn. Trần Thanh đụng độ một chiêu với ông ta, kết quả là chẳng ai thắng thế.
"Trần Thanh, sao mày lại biết nơi này?", thời khắc nhìn thấy Trần Thanh, Vân Phụng Thiên trợn mắt nhìn anh, mang theo hận thù điên cuồng.
"Vợ à, anh xin lỗi vì đã tới muộn, em sao rồi", Trần Thanh không đoái hoài gì tới Vân Phụng Thiên, chỉ cúi đầu nhìn Nam Cung Yến trong lòng mình.
"Em không sao?", ngay khi nhìn thấy Trần Thanh, Nam Cung Yến biết là cô đã an toàn rồi.
Chỉ cần có người đàn ông này ở đây, cho dù trời sập xuống thì cô cũng không cảm thấy bất an.
"Vậy là tốt rồi, lát nữa em nhắm mắt lại nhé", Trần Thanh gật đầu, anh biết Nam Cung Yến chỉ sợ chứ không bị thương gì cả.
"Không, em muốn xem".
Thế nhưng Nam Cung Yến lại lắc đầu. Sau một khoảng thời gian tiếp xúc, cô biết Trần Thanh không phải người bình thường, muốn theo kịp bước chân anh thì không thể núp sau lưng anh mãi được.
Nghe thấy câu nói kiên định của Nam Cung Yến, Trần Thanh vui mừng không thôi, anh biết mình đang dần rút ngắn khoảng cách với cô rồi.
"Thằng kia, mày chính là Trần Thanh hả? Thật to gan, dám xuất hiện trước mặt tao!", bốn người còn lại cũng vào theo, nhìn Trần Thanh với vẻ mặt đề phòng. Người vừa lên tiếng chính là người đàn ông đã cứu Vân Phụng Thiên.
"Hừ, giỡn mặt với tao như thế, chắc là vui lắm nhỉ?", Trần Thanh lạnh lùng nhìn Vân Phụng Thiên, sát ý trong lòng điên cuồng trào dâng.
"Thằng súc sinh, mày chán sống rồi!", thấy Trần Thanh ngó lơ mình, người đàn ông kia cảm thấy như vừa bị sỉ nhục, bèn quát lên một tiếng.
"Trưởng lão Phong, thằng đó luôn kiêu ngạo thế đấy, mau bắt hắn lại để tôi ép hắn chữa cho tôi, tôi không muốn làm thái giám", Vân Phụng Thiên nói với vẻ căm hận tột độ.
Chương 328: Có dám ứng chiến không?
"Vân Phụng Thiên, tay chân mày khỏi rồi à? Không ngờ y thuật của Kỳ Môn Sơn chúng mày cũng được đó, nhanh thế mà đã chữa khỏi tay chân cho mày rồi", Trần Thanh nhìn Vân Phụng Thiên với vẻ mặt ngạc nhiên, lúc trước anh đã đánh gãy tay chân của Vân Phụng Thiên, không ngờ nhanh như thế mà hắn đã chạy nhảy được rồi.
"Chết tiệt, mày chết chắc rồi. Yên tâm đi, đợi đến khi mày chết, tao sẽ chữa khỏi bệnh, sau đó hầu hạ con vợ xinh đẹp của mày thật tử tế", nghe thấy Trần Thanh nhắc tới chuyện mình bị đánh tàn phế, Vân Phụng Thiên lập tức cảm thấy tay chân như dâng lên cơn đau quằn quại, khiến hắn hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
"Nhờ câu nói này của mày nên tạm thời tao sẽ không giết mày...", Trần Thanh nói với vẻ mặt hờ hững.
Câu ấy của anh khiến tất cả những người ở đây đều sửng sốt, Trần Thanh luôn to gan lớn mật, ấy vậy mà lại không dám giết Vân Phụng Thiên.
Trái tim của Nam Cung Yến run lên, muốn rời khỏi cái ôm của Trần Thanh nhưng lại bị anh ôm chặt hơn.
"Tao sẽ giữ lại cái mạng chó của mày lại, để mày tận mắt nhìn thấy Kỳ Môn Sơn sụp đổ, biến mất khỏi thế giới này. Tao muốn cho mày biết rằng, rồng có vảy ngược, mày đắc tội tao thì không sao, nhưng đụng đến người của tao thì tuyệt đối không được!", Trần Thanh thản nhiên nói.
"Đã thế này rồi thì dùng cả Kỳ Môn Sơn để chuộc tội đi!", anh tuyên bố một cách độc đoán.
"Thằng ranh, câm miệng lại cho tao, dám ăn nói ngông cuồng như thế, hôm nay tao không thể tha cho mày được!", người đàn ông quát ầm lên, sau đó tiến lên một bước, chân khí trong cơ thể trào ra, tung một quyền về phía Trần Thanh.
"Cút!", Trần Thanh giơ tay giáng một cái bạt tai vào mặt của người đàn ông đó. Ông ta tới cũng nhanh mà lùi lại cũng nhanh, cứ thế bị Trần Thanh đánh bay đi.
"Chuyện này...", nhìn thấy cảnh ấy, tất cả mọi người trố mắt ra. Mặc dù trưởng lão Phong không phải võ đạo tông sư, nhưng thực lực lại còn đáng sợ hơn cả bậc cao nhất của thiên tiên, không ngờ vừa đụng độ đã bị đánh bay đi, thực sự khiến người ta cảm thấy khó tin.
"Mày...", bị Trần Thanh giáng cho một cái tát, khuôn mặt của trưởng lão Phong đỏ bừng lên. Ông ta lớn tuổi rồi mà còn bị một thằng trẻ ranh tát, còn đâu là thể diện nữa!
"Mày cái gì mà mày? Già đầu mà còn vẽ đường cho hươu chạy, chẳng lẽ ông không đáng ăn đòn sao?", Trần Thanh lạnh lùng nói, nếu không vì sợ Nam Cung Yến bị thương thì anh đã ra tay hành lũ người này ra cám rồi.
"Trần Thanh, mày tưởng mày vô địch thật sao? Tao nói cho mày biết, trưởng lão Phong của bọn tao chỉ chủ quan thôi! Lát nữa ông ấy thi triển tuyệt chiêu, chỉ dùng một chiêu là có thể đánh mày to đầu, có tin không hả?", thấy chỗ dựa của mình bị đánh bay đi, sắc mặt của Vân Phụng Thiên trở nên khó coi, hắn giận dữ nói.
"Đừng sốt ruột, lát nữa sẽ tới lượt mày. Không biết lần này đánh gãy tay chân của mày tiếp thì Kỳ Môn Sơn có cứu được nữa không nhỉ?", Trần Thanh nhìn Vân Phụng Thiên với vẻ mặt cợt nhả.
"Mày...", nghe xong câu ấy, Vân Phụng Thiên run rẩy khắp người. Hắn vội vàng núp ra sau trưởng lão Phong, sợ sệt nhìn Trần Thanh.
"Chết nhát mà còn tới báo thù, đúng là không biết trời cao đất dày là gì", nhìn thấy dáng vẻ ấy của Vân Phụng Thiên, Trần Thanh lập tức cụt hứng, nếu tên đần này không chọc vào anh thì anh còn chẳng thèm liếc nhìn hắn nữa.
"Cậu Trần, thực ra lần này chúng tôi tới là để thay mặt sơn chủ gửi chiến thư cho cậu. Ngày mùng tám tháng này, trên đỉnh núi Long Đài của thành phố Long Hải, quyết chiến sống còn!", trưởng lão Phong biết thực lực của Trần Thanh mạnh hơn ông ta, nếu đánh thật thì e rằng mấy người bọn họ đều không đi nổi.
Nếu biết thực lực của Trần Thanh mạnh như thế thì ông ta đã chẳng nhận cái nhiệm vụ đưa tên phế vật Vân Phụng Thiên này tới trả thù. Bây giờ thù không trả được, không cẩn thận là còn toi mạng ở đây nữa.
"Ồ? Bắt cóc vợ tôi chỉ là vì muốn gửi chiến thư? nếu thế thì tôi cũng có một bản chiến thư để đáp lại các người", nghe thấy lão già này nói dễ nghe như thế, cơn thịnh nộ trong lòng Trần Thanh càng bùng lên dữ dội hơn.
"Đó chỉ là hiểu lầm thôi, chúng tôi không định làm hại cô Trần, vả lại bây giờ cô Trần vẫn còn nguyên vẹn, chuyện này có thể bỏ qua được mà", nghe thấy câu nói ngập tràn sát ý của Trần Thanh, trưởng lão Phong lập tức yếu thế.
Đánh mà thắng thế thì ai chẳng thích, nhưng bây giờ đang yếu thế hơn, ông ta sẽ không cố thể hiện làm gì.
"Trưởng lão Phong, ông sợ hắn làm gì? Hắn chỉ là một thằng phế vật thôi, giết hắn cho tôi mau lên, nếu không tôi sẽ bảo bố tôi phạt ông theo quy định", thấy trưởng lão Phong có ý định xuống nước với Trần Thanh, Vân Phụng Thiên lập tức cuống lên.
Nghe thấy câu ấy của Vân Phụng Thiên, trưởng lão Phong tái hết mặt mày. Chẳng lẽ thằng ngu này không nhìn thấy tình thế hiện tại sao? Muốn những người mà ông ta dẫn tới tiêu hết ở đây thì mới chịu hả?
"Xem ra cậu chủ Vân vẫn mang thù lắm, nếu thế thì tôi phải nhổ cỏ tận gốc để tránh hậu họa về sau", nghe thấy câu ấy của Vân Phụng Thiên, Trần Thanh thầm mắng hắn ngu, sau đó lại tiếp lời.
"Cậu câm miệng vào cho tôi! Bịt miệng cậu chủ lại!", trưởng lão Phong nổi giận đùng đùng, ông ta vung tay lên, bảo mấy người đằng sau bịt miệng Vân Phụng Thiên.
"Phong Lạc, ông dám! Tôi nhất định sẽ bảo bố tôi... Ư ưm...", nghe thấy trưởng lão Phong nói vậy, Vân Phụng Thiên nổi khùng lên, hắn lập tức gào thét, nhưng rồi nhanh chóng bị bịt miệng, đồng thời còn bị trói lại.
Vân Phụng Thiên không động đậy hay nói được gì nữa, chỉ có thể nhìn trưởng lão Phong bằng ánh mắt phẫn nộ, như muốn nhào lên xé xác ông ta.
"Cậu Trần, đây là chiến thư của sơn chủ chúng tôi, không biết cậu có dám ứng chiến không?", Phong Lạc lấy một tấm thiệp mời màu vàng ra, quăng về phía Trần Thanh.
Đôi mắt của Trần Thanh ngưng tụ lại, chân khí trong người tuôn ra, phủ kín người mình và Nam Cung Yến, đồng thời thò ra hai ngón tay kẹp lấy chiến thư.
Ngay khi anh kẹp trúng, chiến ý khủng khiếp bộc phát ra từ chiến thư, khiến nó nổ vụn ra, tạo thành chữ "chiến" trên không trung.
Chứng kiến cách gửi chiến thư ấy của sơn chủ, đám người của Kỳ Môn Sơn lập tức trở nên hưng phấn.
"Thực lực của sơn chủ kinh khủng quá, cả chiến ý và kiếm ý đều ngưng tụ trên chiến thư nhỏ xíu ấy".
"Nếu Trần Thanh không đỡ nổi chiến thư của sơn chủ chúng ta thì không xứng làm đối thủ của ông ấy".
"Đỡ? Ông nói đùa à? Đó là thực lực của võ đạo tông sư đó, thằng ranh này mà đòi đỡ được sao?"
Ngay sau đó, chữ "chiến" ấy bủa vây về phía Trần Thanh, chiến ý rùng rợn bao phủ xung quanh anh, còn mang theo kiếm ý vô tận.
"Ông muốn đánh, vậy thì đánh thôi!", nhìn thấy sự thay đổi của bức chiến thư ấy, đôi mắt của Trần Thanh co rụt lại, đồng thời vung hai tay ra, kiếm ý và chiến ý đáng sợ ấy lập tức tiêu tan sau khi đụng độ với chân khí của Trần Thanh.
"Chuyện này...", thấy Trần Thanh dễ dàng đánh tan kiếm ý và chiến ý mà sơn chủ rót vào chiến thư, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Đỡ được chiến thư của sơn chủ một cách đơn giản như thế, thực lực của Trần Thanh phải mạnh đến mức nào đây?
Chắc không phải cũng là võ đạo tông sư đấy chứ?
Chương 329: Quy tắc giang hồ
Vốn dĩ bọn họ đợi Trần Thanh bị thương hoặc bị giết bởi chiến thư của sơn chủ, nhưng không ngờ lại ra nông nỗi này.
Nếu như bọn họ sớm biết sẽ xảy ra chuyện này thì vừa rồi đã chạy đi rồi, làm sao mà đứng yên đợi được.
“Đến mà không trả lễ thì không hay, nếu sơn chủ của các người đã tặng tôi món quà lớn như vậy, tôi mà không tặng lại thì có khác gì nói tôi không hiểu lễ nghĩa không!”, nhìn Trần Thanh có vẻ rất thoải mái, nhưng chỉ có anh mới biết, vừa rồi anh đã dùng 80% sức mạnh của mình mới có thể đánh bại kiếm ý và chiến ý trên bức chiến thư này.
Nếu như thực lực của anh không đột phá thành thiên tiên đại thành thì e rằng vừa nãy, sẽ bị thương nặng, đến lúc đó không chỉ bản thân anh, mà sợ là vợ của anh cũng không thể nào thoát được.
Cho nên, sự tức giận của Trần Thanh thế nào thì có thể tưởng tượng được.
“Mau đưa cậu chủ chạy đi, để tôi ngăn hắn ta lại”, Phong Lạc nghe thấy những lời của Trần Thanh, mí mắt giật điên cuồng, lập tức đẩy Vân Phụng Thiên đi, những người khác của Kỳ Môn Sơn cũng kích động, nhanh chóng ôm Vân Phụng Thiên chạy ra ngoài.
“Chỉ có mình ông mà muốn ngăn cản tôi, nằm mơ đi!”, Trần Thanh hừ lạnh một tiếng, đập một chưởng về phía Phong Lạc.
Một chưởng này đập tới, Phong Lạc hoàn toàn không có sức chống lại, trực tiếp bị Trần Thanh đánh gãy tay, đồng thời còn gãy luôn cả xương sườn.
Sau đó Trần Thanh không quan tâm đến Phong Lạc nữa, ôm lấy Nam Cung Yến, lao về phía Vân Phụng Thiên.
“Cút về!”, đúng lúc này, Trần Thanh nghe thấy một giọng nói già dặn, tiếp theo, đám người Vân Phụng Thiên bay ngược trở lại, rơi mạnh xuống đất.
“Ông cụ Cố, cảm ơn đã ra tay!”, Trần Thanh vội vàng chạy tới, đúng lúc nhìn thấy ông cụ Cố đi vào, hiển nhiên là ông cụ Cố chạy đến, vừa đúng lúc chặn đứng đám người Vân Phụng Thiên.
“Không cần khách sáo!”, ông cụ Cố khoát tay, hoàn toàn không quan tâm.
“Ông họ Cố kia, ông có ý gì? Chẳng lẽ ông muốn trở thành kẻ thù với Kỳ Môn Sơn sao?”, Vân Phụng Thiên bị ông cụ Cố đánh bay trở lại, mảnh vải trong miệng rơi ra, nhìn thấy ông cụ Cố xuất hiện, hắn liền giận dữ hét lên.
Ngày hôm qua bọn họ đến thành phố Nam Hải là liền đến bái kiến Cố Kiến Trung trước, nhưng không ngờ hôm nay lại bị Cố Kiến Trung chặn đường chạy trốn của bọn họ, Vân Phụng Thiên có thể không tức giận sao.
“Hừ, Kỳ Môn Sơn là cái gì? Dù võ đạo tông sư có đến thì ở thành phố Nam Hải này, cũng phải tuân theo quy tắc, các người là người của tông môn, tùy tiện ra tay với người thường, đã vi phạm quy tắc rồi, tôi không giết chết các người ngay tại đây đã là tốt lắm rồi”, ông cụ Cố vừa nghe thấy lời của Vân Phụng Thiên, liền trừng mắt, hừng hực khí thế quát.
Đây là lần đầu tiên Trần Thanh thấy ông cụ Cố khí phách như vậy, bình thường, ông cụ Cố mặt mày hiền hậu, chưa từng tức giận bao giờ, nhưng hôm nay đúng là nổi giận thật rồi.
“Ông...”, nghe thấy lời của ông cụ Cố, Vân Phụng Thiên đột nhiên nhớ đến lời của bố hắn nói khi xuống núi, có thể đắc tội với bất kỳ ai, nhưng không thể đắc tội với Cố Kiến Trung.
Mặc dù hắn không biết Cố Kiến Trung đáng sợ ở chỗ nào nhưng người có thể khiến bố hắn kiêng kỵ như vậy, hắn cũng không dám mạnh miệng nữa.
“Cố lão, xin lỗi, vừa rồi là do tôi nhất thời kích động, không nên cãi vã với ông”, Vân Phụng Thiên hít sâu một hơi, đè nén lửa giận trong lòng, cúi đầu xin lỗi.
“Hừ, sở dĩ tha cho các người một mạng, là vì người các người đắc tội không phải tôi, mà là Trần Thanh, muốn giải quyết mọi chuyện như thế nào, thì còn tùy vào cậu ấy!”, ông cụ Cố không hề có ý định tha thứ chút nào, liền giao mọi chuyện cho Trần Thanh.
“Bố của tôi đã ra chiến thư rồi, mọi chuyện đều phải giải quyết theo quy tắc giang hồ, trước khi quyết đấu, không được động đến người nhà”, Vân Phụng Thiên nghe thấy lời của ông cụ Cố, đột nhiên hoảng sợ, liền lôi quy tắc giang hồ ra để nói.
“Bây giờ cậu cũng biết quy tắc giang hồ cơ à? Ban đầu khi các người đến thành phố Nam Hải, tôi đã nói rồi, nếu như các người làm việc theo quy tắc, tôi sẽ không ngăn cản, nhưng, là do các người đã phá vỡ quy tắc trước...”, nghe thấy lời của Vân Phụng Thiên, ông cụ Cố hừ lạnh một tiếng, sau đó nói: “Vậy thì cứ phá vỡ quy tắc mà làm.”
“Ông Cố, ông không thể như vậy, cậu chủ Vân là con trai duy nhất của sơn chủ chúng tôi, nhất định không thể để cậu ấy xảy ra chuyện gì!”, lúc này Phong Lạc cũng vội vàng chạy tới, cơ thể bị thương nặng, yếu ớt nói.
“Ồ? Cậu chủ Vân nhà các người quý giá, còn người khác thì đáng chết sao?”, ông cụ Cố lại hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm để ý tới hắn ta.
“Được rồi, đừng phí lời nữa, tao cũng không giết mày, mày sợ cái gì? Nhưng nhờ mày chuyển lời tới bố mày!”, Trần Thanh cười lạnh một tiếng, buông Nam Cung Yến ra, đi về phía Vân Phụng Thiên.
“Mày... mày muốn làm gì?”, Vân Phụng Thiên nhìn thấy Trần Thanh đi về phía mình, đột nhiên hoảng sợ, nhưng bây giờ hắn đang bị trói, không thể nào nhúc nhích được.
“Mượn cơ thể của mày một chút, chuyển lời cho bố mày, chiến thư bố mày gửi cho tao không tệ, tao cũng sẽ trả lại cho ông ta một món quà”, Trần Thanh tóm lấy Vân Phụng Thiên, sau đó vẽ lên lưng của Vân Phụng Thiên.
“Về phần các người, thuộc hạ của tôi đã bị các người đánh trọng thương, vậy thì các người cũng phải trả giá”, ánh mắt của Trần Thanh nhìn về phía mấy người còn lại của Kỳ Môn Sơn, sau đó khi bọn họ còn chưa kịp phản ứng, Trần Thanh đã lao về phía bọn họ nhanh như chớp, ai cũng bị phế một cánh tay.
Vì không muốn để bọn họ hồi phục nhanh như Vân Phụng Thiên, Trần Thanh dùng chân khí của mình chặt tay bọn họ, thì dù có dùng thiên tài địa bảo, sợ rằng cũng không dễ hồi phục lại.
“Được rồi, biến đi, giữ lại cái mạng chó của mày, để xem Kỳ Môn Sơn chúng mày diệt vong thế nào!”, Trần Thanh làm xong mọi việc, liền đá Vân Phụng Thiên ra khỏi cửa phòng.
Đám người Phong Lạc nhìn thấy, không dám ở lại nữa, rời khỏi ngay lập tức, khiêng Vân Phụng Thiên đã ngất xỉu rời đi.
“Ông cụ Cố, lần này thật sự rất cảm ơn ông!”, khuôn mặt Trần Thanh tràn đầy vẻ cảm kích nói.
Nếu như lần này không phải nhờ ông cụ Cố thông báo kịp thời cho Trần Thanh, e rằng anh sẽ không biết Nam Cung Yến đang ở đâu.
“Thật ra, ngày hôm qua tôi nên gọi cho cậu, nhưng tôi không ngờ bọn họ lại vô liêm sỉ như vậy, may mà không sai một li đi một dặm”, ông cụ Cố có chút hổ thẹn nói.
“Cảm ơn Cố lão!”, lúc này Nam Cung Yến mới đi tới, cảm ơn ông cụ Cố.
“Không cần khách sáo, chúng ta rời khỏi đây trước đã!”, ông cụ Cố xua tay, sau đó ba người cùng bước ra ngoài.
“Cái gì? Cậu đồng ý quyết đấu với Vân Hạn Lâm?”, trên xe, nghe thấy lời nói của Trần Thanh, ông cụ Cố liền ngạc nhiên, vừa rồi khi Trần Thanh ra tay với Vân Phụng Thiên, mặc dù có nhắc đến chiến thư nhưng cũng không nói rõ, ông không ngờ đây là ý của Vân Hạn Lâm, đúng là không biết xấu hổ.
“Cậu liều lĩnh rồi, ôi trời!”, ông cụ Cố bất đắc dĩ lắc đầu, một khi chấp nhận chiến thư này, thì không thể nào kết thúc tùy ý được. Một khi có một bên đổi ý, thì bên kia sẽ tự động thắng, bên thắng sẽ có quyền trừng phạt bên thua.
“Không phải chỉ là võ đạo tông sư thôi sao, không thành vấn đề!”, Trần Thanh lại thờ ơ cười.
“Chẳng lẽ cậu lại đột phá rồi à?”, ông cụ Cố nghe thấy lời nói của Trần Thanh, liền mở to mắt, lần đầu tiên khi gặp Trần Thanh, Trần Thanh đã là võ giả thiên tiên rồi.
Chương 330: Đại gia ẩn mình
Ông cụ Cố cũng có mạng lưới thông tin của riêng mình, ông biết rõ chiến tích của Trần Thanh, ông cụ Diệp thì không cần nói, nhà họ Ngụy, nhà họ Phòng ở thành phố Vân Hải, hai người này đều là cường giả thiên tiên đỉnh phong.
Vốn dĩ ông cụ Cố còn tưởng rằng Trần Thanh đã đạt đến cảnh giới võ đạo tông sư rồi, lần gặp mặt này, ông mới phát hiện ra Trần Thanh đúng là đã đột phá nhưng chưa đạt đến cảnh giới tông sư.
“Ông cụ Cố, tôi vừa mới đột phá đến cảnh giới thiên tiên đại thành, nếu muốn đột phá tiếp, e là phải chờ thêm một thời gian nữa. Nhưng ông cứ yên tâm đi, tôi sẽ không làm chuyện mình không nắm chắc đâu”, Trần Thanh mỉm cười, tự tin nói.
“Thế này đi, đến khi đó tôi sẽ mời mấy người bạn của tôi tới, nếu như khi đó cậu thật sự gặp nguy hiểm, tôi sẽ bảo bạn tôi ra mặt cứu mạng cậu”, ông cụ Cố biết, chuyện này không thể ngăn cản được, chỉ có thể nghĩ cách khác.
“Ông cụ Cố, ông có quen biết võ đạo tông sư sao?”, Trần Thanh nghe thấy ông cụ Cố nói, hơi ngạc nhiên, anh không ngờ ông cụ Cố lại quen biết võ đạo tông sư.
“Cậu thật sự nghĩ ông già tôi đây chỉ là một lão già xấu xí thôi sao, được rồi, hôm nay Cung Yến bị dọa sợ rồi, hai người mau về đi, cho tôi xuống đây, xe của tôi ở đằng sau” ,ông cụ Cố dường như không muốn làm bóng đèn.
“Ông cụ Cố, hay ông đến nhà chúng tôi đi, tôi nấu vài món, chúng ta uống một ly, để tôi bày tỏ lòng biết ơn với ông”, Trần Thanh thấy ông cụ Cố muốn xuống xe, đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ.
“Được rồi, cũng có phải là không gặp được nữa đâu, nhà ông già này còn có chuyện, tôi đi trước đây”. Đợi đến khi xe dừng lại, ông cụ Cố liền xuống xe, lên xe của mình, nghênh ngang rời đi.
“Bà xã, thật sự xin lỗi em, đều tại anh, nếu như không vì anh, em cũng sẽ không chịu khổ như vậy”, đợi sau khi ông cụ Cố rời đi, Trần Thanh liền nói với Nam Cung Yến.
“Trần Thanh, rốt cuộc anh là ai? Xem ra, em vẫn chưa hiểu rõ anh!”, Nam Cung Yến trải qua chuyện này, sau khi nghe cuộc nói chuyện giữa Trần Thanh và ông cụ Cố, cô cũng biết thêm một vài điều, có lẽ Trần Thanh và ông cụ Cố đều là người thuộc giới võ đạo.
“Hôm nay em mệt lắm rồi, anh đưa em về nghỉ ngơi trước, khi nào em nghỉ ngơi xong, anh sẽ từ từ kể cho em nghe”, Trần Thanh nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Nam Cung Yến, có chút không đành lòng, đau lòng nói.
“Ừm!”, Nam Cung Yến gật đầu.
Chiếc xe nhanh chóng đến biệt thự, trên đường đi Trần Thanh đã thông báo với Giang Tử Phong, bảo họ đợi ở Hồ Lộc Minh, nhân tiện đưa chị em nhà họ Cận tới, với y thuật của anh, nếu để họ ở bệnh viện thà để anh chữa còn hơn.
“Bà xã, để bảo vệ em, chị em nhà họ Cận đã bị thương khá nghiêm trọng, anh phải chữa trị cho họ, tiện thể đưa em đi xem căn cứ bí mật của anh”, Trần Thanh nói với Nam Cung Yến.
“Đúng rồi, chị em nhà họ sao rồi? Sẽ không xảy ra chuyện gì đúng không?”, nghe thấy Trần Thanh nói vậy, Nam Cung Yến mới nhớ ra, vì bảo vệ mình, chị em nhà họ Cận bị đám người đó đánh bị thương khá nghiêm trọng.
“Yên tâm đi, có anh ở đây, họ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, y thuật của anh rất tốt, được rồi, em đi thu dọn vài bộ quần áo, đến ở với anh, sau này đi làm tan làm anh đều sẽ đón em”, Trần Thanh cười nói.
“Được!”, Nam Cung Yến nghe Trần Thanh nói xong thì gật đầu, sau đó đi lên thu dọn đồ đạc.
Thật ra Nam Cung Yến cũng rất muốn hòa nhập vào thế giới của Trần Thanh, nghe thấy Trần Thanh nói căn cứ bí mật của anh, Nam Cung Yến tất nhiên có cảm giác muốn đi.
“Làm thế nào bây giờ? Cung Yến sắp đến rồi, tôi phải giải thích thế nào bây giờ?”, hiện giờ, trong biệt thự Hồ Lộc Minh, Từ Tịnh Nhã đã mất đi sự bình tĩnh và sáng suốt từng có, trở nên cực kỳ lo lắng.
Bởi vì vừa rồi Trần Thanh gọi điện thoại, nói sẽ đưa bạn thân của cô ta là Nam Cung Yến đến, cô ta là người có tật giật mình, tự nhiên đứng ngồi không yên.
“Trời ạ, chị sợ cái gì, chúng ta không có gì với Trần Thanh, chỉ là đi theo cậu ấy tu luyện thôi mà”, Dương Lệ lại không nghĩ vậy, khi thấy Từ Tịnh Nhã sắc mặt tái nhợt gọi mình lên phòng, cô ấy còn tưởng là có chuyện gì, không ngờ lại là chuyện này.
“Nhưng mà, chị chưa nói với Cung Yến là tôi đến Nam Hải, hơn nữa, bây giờ còn ở trong biệt thự Hồ Lộc Minh, đến lúc đó cậu ấy chắc chắn sẽ suy nghĩ lung tung. Nhỡ đâu cậu ấy lại nghi ngờ chị thích Trần Thanh thì phải làm sao?”, nói đến đây, Từ Tịnh Nhã lại càng lo lắng hơn.
“Ôi, chị tự dọa mình rồi, chuyện cũng chẳng có gì, chị cứ nghĩ vớ vẩn làm gì? Được rồi, đi bước nào chắc bước đấy, dù sao thì sớm muộn gì cũng phải đối mặt với chuyện này, chẳng lẽ chị muốn giấu diếm cả đời sao?”, với nỗi lo của Từ Tịnh Nhã, Dương Lệ lại cực kỳ bình tĩnh.
Thế nhưng thật ra trong lòng cô ấy cũng hơi bất an, nhưng có người hay lo lắng như Từ Tịnh Nhã ở đây, thay vào đó cô ấy phải trở nên bình tĩnh.
Khi Trần Thanh trên đường đi, đã nói những chuyện liên quan đến Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ, dù sao thì đến nước này rồi, anh cũng không có gì phải giấu diếm cả.
“Trần Thanh, mặc dù em không hiểu thế giới của anh cho lắm, thế nhưng, em hy vọng sau này anh làm chuyện gì, cũng nên đặt sự an toàn của mình lên hàng đầu, nếu nguy hiểm, thì đừng có mạo hiểm”, đối với chuyện này, Nam Cung Yến không nói gì, nhưng cô lại hơi lo lắng cho Trần Thanh.
“Bà xã, em đang lo lắng cho anh sao? Anh thật là cảm động quá đi!”, nghe thấy Nam Cung Yến nói vậy, Trần Thanh trở nên cực kỳ cảm động, nở nụ cười ngay lập tức.
“Ai lo lắng cho anh chứ, chỉ là em không muốn anh mạo hiểm thôi, hừ!”, Nam Cung Yến lại hừ lạnh một tiếng, dường như trở lại dáng vẻ trước đây.
“Khai mau, có phải anh thích hai cô ấy? Nếu không thì sao lại đưa hai người ấy về? Còn âm thầm giấu diếm, không muốn cho em biết sao?”, Nam Cung Yến thay đổi sắc mặt ngay lập tức, hung hãn nói.
“Bà xã, thật sự không thể trách anh được, anh cũng không muốn thu nhận họ, nhưng họ cứ muốn theo anh tu luyện, còn đòi chết để ép anh. Hai người này, một người là bạn thân của em, một người là giám đốc ở công ty em, anh đồng ý là vì nể mặt của em đó”.
Thấy bà xã tính sổ xong xuôi, Trần Thanh liền âm thầm kêu khổ, chỉ có thể biện hộ cho bản thân.
Nhưng trong lòng anh lại cảm thấy trống rỗng, tâm tư của Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ dành cho mình, sao anh lại không biết được, nhưng với chuyện này, có đánh chết anh cũng không thể đồng ý.
Đến biệt thự Hồ Lộc Minh, Trần Thanh mới giải thích nói: “Bà xã, Hồ Lộc Minh này là do anh đấu giá có được, sau này đây chính là nhà của chúng ta”.
“Là nhà của anh hay là nhà của chúng ta, thì còn tùy thuộc vào biểu hiện của anh!”, đối với chuyện này, Nam Cung Yến rất ngạc nhiên, cô không ngờ Trần Thanh lại có tiền như vậy.
Ban đầu, khi mảnh đất này được đấu giá, nghe nói nó được bán với giá cao ngất ngưởng 20 tỷ tệ, nhưng sau này lại không biết tại sao, về sau giá giao dịch là 15 tỷ, dù là vậy, 15 tỷ cũng là số tiền mà không phải ai cũng có được.
Tên này có nhiều tiền như vậy, chắc không phải là đại gia ẩn mình hoặc là cậu ấm cực kỳ có tiền chứ?
Chương 331: Thúc đẩy sự sinh trưởng thực vật
Khi Trần Thanh và Nam Cung Yến xuất hiện trước cửa biệt thự số 1, Giang Tử Phong bước ra cùng Hứa Tịnh Nhã và Dương Lệ.
“Hai người thế mà lại không nói cho mình biết, có còn coi mình là chị em tốt nữa không vậy?”, Trần Thanh không ngờ là sau khi nhìn thấy Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ, Nam Cung Yến lại vội chạy đến, giận dỗi nói.
“Tiểu Yến, mình...”, Từ Tịnh Nhã cảm thấy có lỗi khi nghe cô bạn thân của mình nói vậy.
Dương Lệ nhất thời không biết nên nói cái gì, chỉ có thể lén lút ngẩng đầu nhìn Nam Cung Yến.
“Được rồi, chúng ta vào rồi nói tiếp”, khi Nam Cung Yến nhìn thấy bộ dạng của họ, trong lòng cô chợt vỡ òa, nhưng không để lộ ra ngoài, lập tức kéo hai người bước lên lầu.
“Trần Thanh, anh nhớ chữa khỏi cho hai chị em nhà họ Cận, nếu không chữa được, anh sẽ biết tay em”, sau đó, Nam Cung Yến trực tiếp đưa hai người họ lên lầu.
Giang Tử Phong chợt rụt cổ lại khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Có bạn gái là một chuyện tốt, nhưng nếu có quá nhiều bạn gái thì không phải chuyện tốt đẹp gì.
“Ánh mắt đó của cậu là có ý gì vậy? Còn không mau đưa tôi đi gặp chị em họ”, Trần Thanh đột nhiên cảm thấy chán nản khi nhìn thấy ánh mắt của Giang Tử Phong, không ngờ hình tượng anh minh thần võ của mình lại hoàn toàn sụp đổ như thế này.
“Vâng, đại ca”, bị anh mắng như vậy, Giang Tử Phong vội vàng dẫn đường, cả nụ cười và ánh mắt hả hê cũng mất luôn, nếu không, tới lúc đó không chỉ có ăn mắng mà còn bị ăn đấm nữa.
Khi bọn họ đến phòng của hai chị em nhà họ Cận, Trần Thanh chau mày khi thấy vết thương trên cơ thể hai người họ đã được băng bó.
Vết thương như thế này có lẽ là cơn ác mộng đối với các cô gái, nhất là đối với một cô gái xinh đẹp như vậy thì lại càng không thể chấp nhận được.
“Tôi sẽ đưa đơn thuốc cho cậu. Cậu đi mua thuốc cho tôi càng sớm càng tốt”, Trần Thanh suy nghĩ một hồi, mặc dù trong tay anh có rất nhiều dược liệu, nhưng lại không có loại như thế này... Phải nghĩ cách mua một lô dược liệu mới được.
“Đại ca, yên tâm, em sẽ quay lại ngay”, cầm lấy đơn thuốc do Trần Thanh kê, Giang Tử Phong biết đây là thuốc trị bệnh cho chị em nhà họ Cận nên không dám trì hoãn mà nhanh chóng rời đi.
Sau khi cậu ấy rời đi, Trần Thanh lập tức huy động ánh sáng vàng trong mắt bắt đầu khôi phục vết thương trên người chị em họ, tuy rằng đều là vết thương bên ngoài, nhưng cũng cắt đứt một ít mạch máu và kinh mạch, đây chính là những nơi hồi phục chậm nhất.
May mắn thay, sau lần cược ngọc lần trước, mắt xuyên thấu của anh lại được thăng cấp nên việc chữa trị càng nhanh hơn trước.
Nhưng ngay cả như vậy, khi Trần Thanh chữa trị xong những vết thương trên người hai chị em của họ thì cũng mệt đến mức hai mắt trở nên choáng váng và gần như sắp ngã xuống đất.
“Cậu Trần, anh không sao chứ?”, hai chị em họ thực ra đã tỉnh, nhưng cơ thể vẫn còn quá yếu vì chảy máu quá nhiều, sau khi Trần Thanh điều trị xong, hai người họ đều cảm thấy mình đã hồi phục lên rất nhiều. Nhìn thấy anh suýt chút ngã quỵ, hai người họ nhanh chóng đỡ Trần Thanh lên.
“Tôi không sao, cứ để tôi ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi”, Trần Thanh cảm thấy mắt mình vẫn còn hơi nhức, nhưng so với lúc cứu Hồ Đaị Quân thì vẫn tốt hơn rất nhiều, lần trước suýt chút nữa thì mắt hỏng luôn rồi, lần này hiệu suất sử dụng cũng ít hơn nhiều, đồng thời mắt xuyên thấu cũng đã được thăng cấp.
Có vẻ như có rất nhiều cách để thăng cấp mắt xuyên thấu, vì vậy phải thử nhiều lên mới được.
Hai chị em họ Cận nhìn thấy Trần Thanh vì cứu mình mà kiệt sức đến mức sắp ngất đi, trong lòng rất cảm động, đặc biệt là bọn họ thấy vết thương của mình đã gần như hồi phục hẳn, khiến bọn họ càng kinh ngạc hơn trước tài năng của anh.
Phải biết là với vết thương của hai người họ, phải nghỉ dưỡng ít nhất ba tháng trở lên còn chưa chắc sẽ hoạt động nhanh nhẹn như trước, nhưng bây giờ, bọn họ ngoài việc cảm thấy có chút đau và cơ thể suy yếu ra thì không còn vấn đề gì.
Quả nhiên là lần này bọn họ đã đặt cược đúng và theo đúng người rồi.
Khi Trần Thanh đang tu dưỡng, Nam Cung Yến đã đưa Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ đến bên này.
“Trần Thanh, anh ấy làm sao vậy?”, ban đầu Nam Cung Yến có nói vài lời chỉ trích Trần Thanh, nhưng khi nhìn thấy anh ngồi xếp bằng trên giường của chị em họ Cận, vẻ mặt bọn họ lại vô cùng lo lắng khi nhìn anh thì cô chợt trở nên lo lắng.
“Cậu Trần ra nông nỗi như thế này là vì chữa trị cho bọn em. Vừa rồi, cậu Trần nói: Mệt quá rồi, tôi muốn nghỉ ngơi một chút”, Cận Băng nghe thấy câu hỏi của Nam Cung Yến thì lập tức trả lời.
Còn Cận Liệt thì không nói gì, bởi vì cô ta đã biết Trần Thanh và Nam Cung Yến là quan hệ vợ chồng, nên tâm trạng đang rất tệ, mặc dù sau lời khuyên răn của chị gái, tâm trạng cô ta đã chuyển biến tốt một chút, nhưng lại không mấy thiện cảm đối với Nam Cung Yến.
Nam Cung Yến thở phào nhẹ nhõm khi nghe những lời này của Cận Băng.
Lúc này, cả ba người họ cuối cùng cũng nhìn thấy vết thương trên cơ thể của Cận Băng đã được chữa lành một cách thần kỳ, mặc dù có vẻ không được lành lặn như trước nhưng đó cũng là một kì tích rồi.
Nam Cung Yến nhìn Trần Thanh đang nằm nghỉ ngơi trên giường, bèn nghĩ người đàn ông này rốt cuộc còn có bao nhiêu bí mật nữa?
“Chúng ta đi ra ngoài trước đi”, nhìn thấy anh có thể sẽ không tỉnh lại ngay, cô sợ anh sẽ bị quấy rầy nên lập tức dẫn mọi người ra khỏi phòng.
Trong phòng, Trần Thanh nhận ra ánh sáng vàng trong mắt xuyên thấu của mình đã có chút thay đổi, ánh sáng ban đầu là màu vàng, nhưng bây giờ lại chuyển thành xanh ngọc, anh không biết sự thay đổi này là tốt hay xấu, nhưng ít ra anh không phát hiện ra chỗ nào vấn đề gì.
Tuy nhiên, để kiểm soát tốt hơn mắt xuyên thấu của mình, anh lập tức dùng ánh sáng xanh trong mắt mình chiếu về phía một cây xanh bên cạnh.
Điều khiến Trần Thanh ngạc nhiên là cây xanh này thực sự đã bắt đầu ra những chồi mới, cả chậu cây trở nên xanh mơn mởn trông vô cùng thu hút.
Chỉ là, lượng tiêu hao này thật kinh người, chỉ là để cây xanh mọc chồi mới, liền tiêu hao một phần ba ánh sáng xanh trong mắt anh.
Xem ra mắt xuyên thấu của mình đã được thăng cấp rồi, nhưng mình không biết liệu có còn công hiệu gì khác hay không.
Nếu ánh sáng xanh của mình thực sự có thể thúc đẩy sự sinh trưởng thực vật, vậy mình có thể trồng một số linh dược không? Khi đó dùng nó để thúc đẩy sự sinh trưởng của dược liệu, biết đâu lại nhận được những lợi ích bất ngờ.
Nghĩ đến đây, Trần Thanh lập tức đứng dậy đi ra khỏi phòng.
“Trần Thanh, anh tỉnh rồi, anh có sao không?”, nhìn thấy Trần Thanh đi ra, đám người Nam Cung Yến vội vàng chạy đến, lo lắng hỏi thăm.
“Cảm ơn cậu Trần đã cứu giúp”, nhìn thấy Trần Thanh bước ra, chị em họ Cận lập tức tiến về trước, kính cẩn nói với anh.