• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 411: Mở rộng tầm mắt

"Được rồi, nghe theo anh", sau khi nghe Trần Thanh nói xong, Nam Cung Yến cũng không phản bác, dù sao thì về chuyện tu luyện Trần Thanh mới có quyền lên tiếng.

"Anh qua xem Tuyên Hoàng đã, xem thử cô ấy thế nào rồi", Trần Thanh chợt nghĩ đến Tuyên Hoàng vẫn đang tu luyện, anh liền đứng lên bước đến phòng của Tuyên Hoàng.

Trần Thanh dùng khả năng nhìn xuyên thấu quét một lượt, nhìn thấy Tuyên Hoàng vẫn miệt mài tu luyện, anh cảm thấy vô cùng hài lòng, không ngờ con bé Tuyên Hoàng nhí nha nhí nhố này lại nhẫn nại tu luyện đến vậy, xem ra quả đúng là người có thiên phú rồi.

Nếu Tuyên Hoàng đã không có gì đáng lo, Trần Thanh cũng yên tâm đi xuống lầu, bắt tay vào nấu bữa sáng.

Lúc Trần Thanh vừa nấu xong bữa sáng, ngoài cửa liền vang lên hồi chuông cửa, anh nhìn xuyên qua cửa thì thấy hai người hôm qua vừa đến là Phạm Thanh Thanh và Vu Hòa Vĩ.

"Có người đến à, để em ra mở cửa", ngay lúc Trần Thanh định bước ra mở cửa, Tuyên Hoàng giống như một con bướm vụt từ trên lầu xuống, chạy ra ngoài cửa.

Đối với chuyện này, Trần Thanh cũng không ngăn cản.

Với dáng vẻ vụt chạy vừa rồi của Tuyên Hoàng, xem ra cô ấy đã có bước đầu nhập môn, nhưng chỉ cần một đêm đã có thể nhập môn thì quả thật có thiên phú hơn nhiều so với đám Giang Tử Phong rồi.

Sau đó, Trần Thanh cũng không xen vào nữa, lúc này Nam Cung Yến cũng đã xuống lầu, tu luyện cả đêm chẳng những cô không có chút mệt mỏi nào, trái lại tinh thần lại càng thêm sảng khoái.

"Vợ ơi, lát nữa anh phải đi ra ngoài một chút, là người hôm qua tìm anh khám bệnh", Trần Thanh dặn dò Nam Cung Yến trước khi hai người Phạm Thanh Thanh bước vào.

"Nhanh không?", nghe Trần Thanh nói thế, Nam Cung Yến ngập ngừng nói, mấy ngày qua ngày nào cũng đều ở cạnh Trần Thanh, đột nhiên anh bảo muốn đi ra ngoài nên cô cảm thấy có chút hụt hẫng.

"Nhanh lắm, chỉ khám cho một bệnh nhân mà thôi, anh khám xong sẽ về nhà ngay", Trần Thanh nhìn thấy bộ dạng không nỡ của Nam Cung Yến thì trong lòng vui vẻ không thôi.

"Được rồi, đi sớm về sớm đấy", Nam Cung Yến gật đầu, dù sao chuyện trị bệnh cứu người cũng không thể chậm trễ.

"Chào anh Trần, mới sáng sớm đã quấy rầy anh, thật sự không hay lắm, xin anh thứ lỗi", Phạm Thanh Thanh nhìn thấy Trần Thanh và Nam Cung Yến đang ăn sáng, nhất thời có chút ngại ngùng nói.

"Không có gì đâu, có muốn ăn sáng cùng không?", Trần Thanh xua tay, anh không ngờ sau một đêm mà hai người này đã suy nghĩ kỹ rồi? Nếu họ nhờ mình trị bệnh cho bệnh nhân kia, thì nhất định phải giúp mình điều tra manh mối rồi.

"Được chứ", điều làm Trần Thanh không ngờ là Phạm Thanh Thanh này lại chẳng thèm khách sáo mà gật đầu đồng ý ngay, hơn thế nữa còn thẳng thừng ngồi xuống ăn ngon lành.

"Anh không ngồi xuống ăn sao?", Trần Thanh chỉ hơi bất ngờ nhưng sau đó cũng không có để ý nữa, quay sang hỏi Vu Hòa Vĩ vẫn đang đứng ngây ra đó.

"Không...không cần đâu anh Trần, tôi không thấy đói", Vu Hòa Vĩ liên tục xua tay, ánh mắt của Trần Thanh nhìn anh ta ngày hôm qua, đã làm anh ta tối về đi ngủ còn gặp ác mộng nữa, lúc này anh ta vẫn đang cực kỳ sợ Trần Thanh, anh ta cũng không dám ngồi cùng bàn ăn cơm với Trần Thanh đâu.

"Tùy anh vậy", Trần Thanh không màng tới nữa, tiếp tục ăn.

Tuyên Hoàng đứng nhìn một màng này rồi vội vã gia nhập lực lượng giành đồ ăn.

"Ừm...ngon quá", lúc Phạm Thanh Thanh ăn miếng đầu tiên thì hai mắt liền sáng lên, mở miệng cảm thán không thôi.

"Món này ngon quá, còn món này nữa, tôi chưa từng ăn món nào ngon như vậy đâu, đây đúng là món ngon nhất trên đời mà", sau khi Phạm Thanh Thanh bỏ vào miệng muỗng đầu tiên, thì ăn liên tục không dừng, ăn một miếng lại khen một câu.

"Ngon lắm phải không, đây chính bữa ăn sáng tự tay anh rể em làm đó, hôm nay chị có lộc ăn rồi, những người khác có muốn cũng không được đâu", nghe Phạm Thanh Thanh không ngớt lời khen ngợi, mặt mày Tuyên Hoàng cũng vô cùng vui vẻ, cô ấy nói.

"Bữa...bữa sáng này là do anh Trần nấu sao?", nghe Tuyên Hoàng nói thế, Phạm Thanh Thanh nhất thời ngẩn ra, cô ta hoàn toàn không ngờ đến, một người mạnh mẽ như Trần Thanh lại có thể nấu được một bàn đồ ăn ngon như vậy, đúng là làm cô ta mở rộng tầm mắt.

Mà Vu Hòa Vĩ vốn sợ Trần Thanh như sợ cọp, nhưng khi nghe được bàn đồ ăn này đều do Trần Thanh nấu cũng trợn mắt há mồm, hoàn toàn không dám tin vào mắt mình.

"Chuyện tôi biết nấu nướng làm mấy người giật mình đến vậy à?", nhìn thấy điệu bộ của hai người kia, Trần Thanh cũng muốn cạn lời.

"Không...không phải thế, chỉ hơi bất ngờ thôi", Phạm Thanh Thanh và Vu Hòa Vĩ lắc đầu nguầy nguậy, bọn họ nào dám đắc tội với ông thần này.

Vốn là hôm qua khi biết Trần Thanh cũng biết y thuật, hai người bọn họ vẫn còn ngờ ngợ, nhưng khi trở về điều tra kỹ càng tư liệu của Trần Thanh, bọn họ mới biết chiến tích của Trần Thanh kinh khủng đến mức nào.

Đây cũng là một trong những nguyên do vì sao bọn họ lại kinh ngạc trước tài nấu nướng của Trần Thanh, không phải mọi thiên tài điều dành hết thời gian và công sức cho việc tu luyện sao?

"Thôi được rồi, ăn no chưa? Nếu no rồi thì đi thôi, đi sớm còn về sớm", Trần Thanh lau miệng rồi đứng lên nói tạm biệt với Nam Cung Yến, sau đó anh bước một mạch ra khỏi cửa.

"Vâng", nghe Trần Thanh nói thế, Phạm Thanh Thanh vội vã nhét hết đồ ăn vào trong miệng, nhanh chóng nối bước Trần Thanh ra ngoài.

Ra đến bên ngoài, nhìn thấy Trần Thanh đã mở cửa ngồi vào xe từ lúc nào, hai người Phạm Thanh Thanh và Vu Hòa Vĩ nhất thời có chút buồn bực, ông tướng này đúng là trời ơi đất hỡi, nhưng vì phải cầu cạnh người ta nên đành chịu đựng vậy.

"Thưa anh Trần, đây là tư liệu của bệnh nhân, anh xem trước đi", lúc này Phạm Thanh Thanh lấy tư liệu của Trương Hàng từ trong túi xách ra đưa cho Trần Thanh.

"Không cần đâu, chỉ cần đưa tôi đến trước mặt bệnh nhân là được rồi", Trần Thanh không mảy may để ý đến những thứ này, mấy xấp tài liệu này làm sao chính xác bằng việc đích thân kiểm tra sức khỏe chứ, anh còn tin tưởng vào y thuật và thị lực của bản thân hơn nhiều.

Dù sao thì tình hình bệnh nhân bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra thay đổi, mấy xấp tài liệu này chỉ để tham khảo mà thôi.

Nghe Trần Thanh nói thế, Phạm Thanh Thanh có hơi lúng túng cất tư liệu vào.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong xe trở nên yên ắng, Trần Thanh cũng vui vẻ thoải mái.

Chiếc xe chạy vòng vèo không biết đã qua bao nhiêu con đường, cuối cùng lái vào một tòa nhà dân cư vô cùng cũ kỹ.

Trần Thanh có hơi ngạc nhiên, ở đây chẳng phù hợp chút nào với thân phận của bọn họ cả.

Thực lực của hai người này cũng không yếu, với độ tuổi này của bọn họ, sau này có thể đạt đến đại thành là chuyện vẫn có thể xảy ra.

Lại nói, bọn họ còn có thân phận là người của chính phủ, sao lại cư trú tại một nơi cũ nát như này.

"Thành thật không dám giấu giếm gì anh Trần, đây là căn cứ Long Tổ của chúng tôi ở thành phố Long Hải, có hơi đơn sơ, mong anh bỏ qua cho", đương nhiên Phạm Thanh Thanh cũng nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của Trần Thanh, nhất thời xấu hổ giải thích.

"Không ngờ mấy người nghèo như vậy luôn đấy, bộ nhà nước đối đãi với mấy người tệ bạc lắm à?", Trần Thanh không nhịn được trêu chọc.

"Không phải vậy đâu, là do chúng tôi không muốn hơn thua, quốc gia đối xử với mỗi căn cứ đều rất công bằng. Cái gì cũng lấy thực lực làm quy chuẩn, thực lực mạnh thì lấy được nhiều tài nguyên, còn thực lực yếu thì hớp canh thừa cơm cặn", Phạm Thanh Thanh còn chưa mở miệng, Vu Hòa Vĩ đứng bên cạnh đã lên tiếng với giọng điệu đầy mỉa mai.

Hiển nhiên, ngoài mặt thì nói công bằng, nhưng những lời này vẫn nồng nặc mùi uất ức.

Chương 412: Cậu ấy hết thuốc cứu chữa rồi?

"Theo công việc và năng lực làm việc mà phân chia, thì cũng hợp tình hợp lý mà, không có gì là bất công cả", Trần Thanh cũng không cảm thấy sai ở chỗ nào, ở thế giới võ giả vốn chính là người mạnh là vua, đối mặt với cạnh tranh khốc liệt này mà không chịu đựng nổi thì làm sao có thể trở thành kẻ mạnh chân chính được?

Nghe xong lời Trần Thanh thốt ra, Vu Hòa Vĩ mở miệng nhưng cũng không nói ra được câu nào.

"Anh Trần nói đúng lắm, mời đi bên này", mặc dù Phạm Thanh Thanh cũng có chút bất mãn với quy định này, nhưng những chuyện này có nói với Trần Thanh thì cũng vô ích.

Đi theo hai người Phạm Thanh Thanh vào trong, Trần Thanh cuốc bộ lên tầng cao nhất của tòa nhà, anh dùng khả năng nhìn xuyên thấu quét một vòng, nhận ra nơi này quả thật rất cũ nát.

Trần Thanh vốn còn tưởng rằng người của Long Tổ chọn nơi này làm căn cứ nhằm che giấu thân phận, ở trong ắt hẳn sẽ cất giấu bí mật to lớn mới phải.

Không ngờ đến là bên trong lại trước sau như một, thật sự không hiểu nổi những người này làm việc kiểu gì luôn đấy.

"Chú Vinh, đã mời được anh Trần đến rồi", khi bước nào trong hành lang, Phạm Thanh Thanh gõ cửa kêu.

Không lâu sau, cửa được mở ra, một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi xuất hiện.

"Thật sự là phiền cậu Trần quá, mời cậu vào", sau khi chú Vinh nhìn thấy Trần Thanh thì có chút kích động, nhanh chóng mở miệng mời đám người Trần Thanh vào trong.

"Mời cậu Trần uống trà, nơi này có chút đơn sơ, mong cậu thứ lỗi", vẻ mặt chú Vinh tươi cười rót trà bưng lên mời.

"Không cần khách sáo đâu, dẫn tôi đến gặp bệnh nhân trước đi", Trần Thanh xua tay nói.

"Được rồi, mời cậu đi với tôi", chú Vinh liền gật đầu, cũng không tỏ vẻ bất mãn gì với lời nói của Trần Thanh, trái lại còn rất vui vẻ.

Sau khi Trần Thanh đi đến phòng của Trương Hàng, anh nhìn thấy một nam thanh niên mặt mũi thanh tú nhưng vóc dáng lại hơi gầy guộc, đang nằm trên giường được cho thở bằng máy, nhìn sơ qua thì tình hình không mấy lạc quan.

Lúc này, Trần Thanh đi đến bên cạnh, đầu tiên anh chỉ quan sát thông thường, sau đó anh dùng khả năng nhìn xuyên thấu quét qua một lượt.

Quan sát thêm vài lượt, Trần Thanh đã nắm được kha khá bệnh tình của Trương Hàng.

"Được rồi, ra ngoài trước đã", Trần Thanh vẫn đứng cách giường của Trương Hàng vài mét, nhưng sau đó lại xoay người ra ngoài.

Nghe Trần Thanh nói thế, đám người Phạm Thanh Thanh đều trợn mắt há mồm.

Vừa rồi Trần Thanh đi vào phòng rồi đi ra còn chưa tới một phút, sao anh ấy lại lập tức quay người đi ra rồi.

Lẽ nào...

Nghĩ đến đây, ba người bọn họ nhìn nhau đều thấy được vẻ lo âu trong mắt người đối diện.

"Sao thế cậu Trần? Có phải Trương Hàng cậu ấy... cậu ấy hết thuốc cứu chữa rồi?", giọng nói chú Vinh run rẩy, nhỏ giọng hỏi.

"Hở?", nghe chú Vinh nói thế, Trần Thanh bỗng dưng hơi sửng sốt, nhìn ông ấy với ánh mắt kỳ lạ.

"Tôi có nói cậu ta hết cách chữa đâu? Tôi sẽ viết ra cho ông một vài thứ, ông đi chuẩn bị đầy đủ rồi đến tìm tôi", Trần Thanh thẳng tay kéo tờ giấy trên bàn ra, viết vào đó một số thứ cần rồi đưa cho chú Vinh.

"Vậy...vậy Trương Hàng thế nào rồi?", Phạm Thanh Thanh không kiềm được lên tiếng hỏi.

"Không phải cô đã thấy rồi sao? Toàn thân nằm yên bất động, nếu không chữa trị kịp thời thì khả năng cao sẽ bị liệt nửa người", Trần Thanh lườm quýt Phạm Thanh Thanh, mình còn chưa chữa nữa đấy, còn sao nữa chứ? Có khác gì ban đầu đâu?

Nghe xong lời của Trần Thanh, Phạm Thanh Thanh mới nhận ra mình vừa hỏi một câu vô cùng ngu xuẩn.

"Ý của cậu Trần là Trương Hàng vẫn còn cứu được à?", chú Vinh ngập ngừng hỏi với vẻ mặt dè dặt.

"Nếu hết cách cứu chữa tôi còn bảo mấy người đi mua đồ làm gì? Còn không chuẩn bị nhanh đi, tôi sẽ bắt tay vào bước đầu chữa trị cho cậu ta, sau khi tôi chữa xong rồi, mấy người mang đồ đã mua về thì tôi sẽ hướng dẫn mấy người cách sử dụng", Trần Thanh quay lại trong phòng Trương Hàng.

Vu Hòa Vĩ tự chạy đi mua đồ, chỉ còn lại hai người Phạm Thanh Thanh và chú Vinh nhìn Trần Thanh không ngừng vỗ tới vỗ lui trên người Trương Hàng, mặc dù bọn họ cũng không hiểu chuyện gì nhưng vẫn không dám làm phiền Trần Thanh.

"Chú Vinh, chú nhìn kìa", ngay lúc này, Phạm Thanh Thanh đột nhiên chỉ tay vào máy điện tâm đồ bên cạnh máy hô hấp, với vẻ mặt kinh ngạc mừng rỡ rồi nhỏ giọng.

Chú Vinh nhìn sang thì thấy sơ đồ nhịp tim của Trương Hàng bắt đầu có gợn sóng, không còn yên ắng như ban đầu nữa mà nhấp nhô lên xuống không ngừng. Đây chắc chắn là kết quả chữa trị của Trần Thanh.

"Tốt quá rồi, quả nhiên mời cậu Trần đến không sai mà", sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, chú Vinh mới thở phào nhẹ nhõm, càng thêm khâm phục với y thuật của Trần Thanh, đồng thời trong lòng ông ta cũng dấy lên hy vọng không nguôi.

Việc Trần Thanh đã làm cũng khá đơn giản, đó chính là vỗ vào người nhằm lưu thông máu và kích hoạt lại cơ bắp, nếu không các cơ quan trên cơ thể cậu ta sẽ bị hoại tử vì đã nằm một chỗ trong thời gian dài.

Trần Thanh cũng không chỉ vỗ lung tung, mà đều nhắm vào các vị trí huyệt đạo trên người cậu ta, hơn nữa anh lại còn chậm rãi truyền vào cơ thể cậu ta thêm vài luồng chân khí.

Sau một hồi cố gắng, Trần Thanh cũng đã thu hồi lại chân khí bước ra ngoài.

Lúc này Vu Hòa Vĩ đi mua đồ cũng đã về, điều này cũng làm Trần Thanh có chút ngạc nhiên, xem ra tổ chức Long Tổ của thành phố Long Hải cũng không vô dụng như anh nghĩ.

Nên biết một điều, những loại thuốc Trần Thanh bảo bọn họ đi mua đa phần không thể đến đại một nơi trong thành phố là có thể mua được.

Thế mà Vu Hòa Vĩ lại giải quyết êm xuôi trong thời gian chưa đầy 10 phút.

"Đổ hết số thuốc này vào bồn tắm, sau đó đặt Trương Hàng nằm vào ngâm, nhớ là chỉ chừa lại một bộ đồ lót còn lại thì lột ra hết", Trần Thanh lựa ra một số loại thuốc, những thứ còn lại đều đưa cho chú Vinh và Vu Hòa Vĩ.

"Vậy thôi...tôi ra ngoài trước nhé", nghe Trần Thanh muốn lột sạch quần áo của Trương Hàng, Phạm Thanh Thanh có chút lúng túng quay người chạy ra khỏi phòng.

Trần Thanh cũng không để ý đến, tiếp tục xử lý đống thuốc còn dư lại.

Không phải loại thuốc nào cũng thích hợp để ngâm vào nước.

Sau khi chuẩn bị ổn thỏa, lúc này Trần Thanh mới chỉ huy hai người họ nâng Trương Hàng bỏ vào trong bồn tắm.

"Được rồi, mấy người ra ngoài đi", sau khi làm xong mọi chuyện, Trần Thanh bảo hai người họ đều đi ra ngoài.

"Chú Vinh, chú cảm thấy người này đáng tin không? Đây chắc là phương pháp ngâm thuốc rồi, ngâm thuốc có thể làm người thực vật tỉnh dậy sao?", sau khi ra khỏi phòng, Vu Hòa Vĩ ngập ngừng hỏi.

"Tôi cũng không rõ nữa, nhưng dù sao cũng nên thử, căn cứ ở thành phố Long Hải của chúng ta vốn đã rất thưa thớt người tài rồi, huống chi Trương Hàng lại là chiến hữu của chúng ta, cậu ta xảy ra chuyện chúng ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, chỉ biết dốc hết sức thôi", chú Vinh lắc đầu, hiển nhiên cũng không đặt toàn bộ niềm tin vào Trần Thanh.

Trần Thanh cũng không quan tâm những người bên ngoài đang nghĩ gì, bây giờ anh chỉ muốn cứu sống Trương Hàng, như thế thì anh có thể biết ai là người đứng sau đang nhằm vào Nam Cung Yến.

Dù sao thì nhiệm vụ quan trọng ban đầu của anh cũng là đến thành phố Nam Hải để bảo vệ Nam Cung Yến.

Lúc đầu anh còn khá hời hợt vì cho rằng chỉ là đám nhãi nhép, nhưng chuyện lần này đã đánh cho anh một hồi chuông cảnh tỉnh, người có mưu đồ với Nam Cung Yến đang ẩn núp trong bóng tối kia vẫn một mực yên ắng, và nếu như anh không vừa khéo ở trong biệt thự, e rằng Nam Cung Yến đã gặp chuyện vô cùng nguy hiểm rồi.

Chương 413: Vượt ngoài mong đợi

Thật ra việc tắm thuốc rất đơn giản, chỉ cần cho người bệnh ngâm mình trong bồn tắm đã được pha sẵn dược liệu thuốc là được.

Nhưng điều không đơn giản chính là muốn phát huy hết tác dụng của thuốc và người bệnh được hấp thụ hoàn toàn thì chỉ có một cách, đó là có người sử dụng chân khí giúp người bệnh hấp thu hiệu quả thuốc.

Trần Thanh không có nhiều thời gian để lãng phí cho người bệnh này, cho nên anh không ngại tiêu hao chân khí trong cơ thể giúp Trương Hàng nhanh chóng hồi phục.

Cuối cùng Trần Thanh cũng đổ dược liệu vào trong bồn tắm lớn. Vốn dĩ mặt nước vô cùng yên tĩnh thì bỗng chốc sôi cuồn cuộn lên, giống như nước đang được đun sôi vậy.

Nằm trong bồn tắm lớn, da dẻ của Trương Hàng nhanh chóng chuyển sang đỏ ửng, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn.

Tuy cậu ta hôn mê bất tỉnh, nhưng vẫn có thể cảm nhận được, cũng biết bây giờ mình đang chịu đau đớn. Nhưng cơ thể đang bị tổn thương nên căn bản cũng không làm được gì nhiều.

“Hai người vào đi!”, lúc hai người họ nóng ruột chờ bên ngoài thì giọng của Trần Thanh đột nhiên truyền đến.

Hai người họ nghe giọng nói này thì nhanh chóng đẩy cửa bước vào.

Lúc họ thấy Trương Hàng nằm trong bồn tắm lớn với vẻ mặt khổ sở thì lập tức kinh ngạc.

Dù gì Trương Hàng đã thành người thực vật một khoảng thời gian rồi. Trong suốt thời gian này, cậu ta vốn không hề có chút cảm giác gì. Nhưng ngâm mình trong bồn tắm thuốc lại có vẻ mặt đau đớn, há chẳng phải việc tắm thuốc này có tác dụng đối với Trương Hàng sao?

“Hai người đem mấy dược liệu khác trên bàn để vào đây đi”, Trần Thanh coi như không thấy vẻ mặt kinh hoàng của hai người họ, anh trực tiếp ra lệnh.

Nghe Trần Thanh nói vậy, hai người họ không dám chậm trễ, nhanh chóng đem hết đống dược liệu này vào trong bồn tắm lớn”.

Vốn dĩ màu sắc của chất lỏng đã hơi nhạt, sau đó bổ sung thêm vài loại dược liệu vào thì lại toả ra màu xanh biếc và còn trở nên cuộn trào mãnh liệt hơn.

“Chuyện này…”, thấy nước thuốc giống như nước đun sôi, hai người họ nhất thời ngơ ngác, việc tắm trong nước sôi cũng quá kinh khủng rồi.

Nhưng nhìn dáng vẻ của Trương Hàng, trừ da dẻ trở nên đỏ ửng, vẻ mặt đau đớn thì không còn phản ứng nào khác, thiết nghĩ chắc là sự va chạm giữa các đặc tính của thuốc khiến cậu ta bình yên vô sự trong nước thuốc sôi sục.

Trần Thanh tiếp tục thúc chân khí trong người, không ngừng đả thông kinh mạch đã bị tổn thương trong cơ thể của Trương Hàng và cũng như một số kinh mạch xung quanh.

Vốn dĩ Trương Hàng vẫn cứ hôn mê bất tỉnh, tương tự như trạng thái người thực vật, chính là vì kinh mạch của cột sống bị tổn thương và tắc nghẽn.

Chỉ cần được hồi phục, đả thông, vậy thì cậu ta tất nhiên sẽ có thể tỉnh lại thôi.

Không phải ai cũng biết thủ thuật này. Nếu không phải Trần Thanh dùng mắt xuyên thấu, e là cũng không dám nhận làm.

Thời gian dần trôi qua, nước thuốc trong bồn tắm lớn trở nên càng ngày càng nhạt đi, mà mặt nước sôi cuồn cuộn cuối cùng cũng trở lại yên tĩnh, sắc mặt của Trương Hàng cũng không còn đau đớn như lúc nãy.

“Được rồi. Cách chữa trị này làm thêm vài lần nữa là được”, Trần Thanh rút tay về, sau đó anh lau mồ hôi trên trán và lên tiếng.

Cách chữa trị lúc nãy không chỉ là truyền chân khí vào, còn phải kiểm soát chân khí và ánh sáng xanh trong mắt xuyên thấu để tiến hành hồi phục những kinh mạch nhỏ xíu này, một khi kiểm soát không tốt thì e là sẽ khiến cậu ta bị liệt hoàn toàn.

Cho nên, Trần Thanh mới tỏ ra mệt mỏi như vậy.

Chú Vinh và Vu Hoà Vĩ dĩ nhiên thấy vẻ mặt mệt mỏi của Trần Thanh. Họ liền tỏ vẻ cảm kích.

“Được rồi, tôi đi trước đây. Trước đó tôi có đưa đơn thuốc để cậu ta bồi bổ cơ thể, các người giúp cậu ta uống mỗi ngày một lần”, Trần Thanh xua xua tay, ngăn hai người họ nói ra lời cảm ơn, rồi trực tiếp căn dặn.

“Được, để tôi tiễn cậu Trần”, chú Vinh gật đầu, bèn kêu Vu Hoà Vĩ mặc đồ cho Trương Hàng, rồi đích thân tiễn Trần Thanh ra ngoài.

Đi tới cửa, đúng lúc thấy Phạm Thanh Thanh đang sốt ruột chờ ngoài cửa.

“Anh Trần, Trương Hàng thế nào rồi?”, thấy Trần Thanh đi ra, Phạm Thanh Thanh nhanh chóng lên tiếng hỏi han.

“Cô hỏi họ đi”, Trần Thanh không nói chi tiết, mà trực tiếp đi lướt qua Phạm Thanh Thanh rồi đi xuống lầu.

“Cô để Vu Hoà Vĩ nói với cô đi, tôi đi tiễn cậu Trần”, chú Vinh dĩ nhiên biết Trần Thanh chữa trị quá mệt, không muốn nói nhiều, cho nên không hề bận tâm gì.

Phạm Thanh Thanh bĩu môi, sau đó vẻ mặt bức bối trừng mắt nhìn Trần Thanh, lúc này cô ta mới quay người đi vào phòng.

“Ông vào trong đi. Ba ngày sau tới đón tôi. Tôi lại chữa trị cho cậu ta lần nữa, chuẩn bị đầy đủ dược liệu là được”, Trần Thanh không để chú Vinh tiễn anh, mà định gọi xe về.

“Cậu Trần, hay là tôi tiễn cậu về nhà. Nếu không, để cậu một mình gọi xe về thì chúng tôi quá không biết phép tắc rồi”, chú Vinh lại lắc đầu, sau đó kiên trì đòi đưa Trần Thanh về.

Sau khi lên xe, Trần Thanh nhắm mắt lại, bắt đầu hồi phục chân khí trong cơ thể. Tuy tiêu hao không nhiều nhưng tinh thần rất mệt mỏi.

Thấy Trần Thanh nhắm mắt tĩnh dưỡng, chú Vinh cũng không quấy rầy anh mà điều khiển xe vô cùng êm.

Phải biết là vì cứu Trương Hàng, họ đã mời không biết bao nhiêu bác sĩ, cũng khám biết bao nhiêu chuyên gia. Của cải trong nhà họ đều trống không, nhưng bệnh của Trương Hàng vẫn không có khởi sắc, cũng không có bác sĩ nào dám bảo đảm, nói chắc chắn có thể chữa khỏi cho cậu ta.

Nhưng Trần Thanh lại dám bảo đảm, chỉ cần ba lần thì có thể làm cho Trương Hàng hồi phục.

Cho nên, đối với họ mà nói, họ cơ bản không muốn nghi ngờ lời Trần Thanh nói, vì đây là hy vọng cuối cùng của họ. Nếu lần này chữa không khỏi thì e là họ cũng không còn năng lực kinh tế để tiếp tục chữa trị nữa.

Sau khi tới Thiên Sướng Viện, Trần Thanh vốn không vội xuống xe, mà anh ngẩng đầu lên nhìn sang chú Vinh ở ghế lái.

“Cho tôi số điện thoại của ông”, Trần Thanh đột nhiên lên tiếng.

“À… ồ, điện thoại của tôi là…”, chú Vinh đơ ra, sau đó nhanh chóng đọc số điện thoại của mình.

“Tôi kê một đơn thuốc, ông theo đó mà bốc thuốc. Trong một tháng thì bệnh cũ của ông sẽ khỏi”, Trần Thanh nói, soạn một tin nhắn rồi gửi vào số điện thoại mà chú Vinh nói lúc nãy.

“Ông đừng quên, ba ngày sau tới đón tôi”, Trần Thanh không chờ chú Vinh nói, anh trực tiếp xuống xe, sau đó quay đầu nói với chú Vinh.

“Tôi biết rồi, cậu Trần”, nghe Trần Thanh nói vậy, chú Vinh đang chìm trong suy nghĩ không dám tin vào mắt mình. Ông ấy đột nhiên tỉnh táo rồi nhanh chóng đáp lại.

Vốn đang suy nghĩ phải cảm ơn Trần Thanh, nhưng lúc này anh đã đi vào biệt thự mất rồi.

“Đúng là cao nhân mà. Chuyện này đúng là vượt ngoài mong đợi”, thấy Trần Thanh đi khỏi, chú Vinh đột nhiên xúc động.

Sau đó, mắt ông ấy nhìn sang đơn thuốc mà Trần Thanh kê cho mình lúc nãy, trong mắt lộ vẻ vui mừng.

Phải biết là những năm đầu ông ấy chấp hành nhiệm vụ, cơ thể bị thương nặng. Tuy sau đó đã chữa khỏi nhưng vẫn để lại di chứng. Mỗi năm khi trời mưa, thì vết thương của ông ấy đau thấu tim, hơn nữa theo thời gian trôi qua, sự đau đớn của ông ấy lại càng kéo dài hơn.

Ông ấy cũng tìm vài người bác sĩ, nhưng đều không có tác dụng gì, sau đó ông ấy cũng từ bỏ.

Không ngờ, lần này chữa bệnh cho Trương Hàng, tiện thể chữa khỏi bệnh cũ của mình luôn.

Chương 414: Chuyên môn nghiệp vụ

Trần Thanh dĩ nhiên không biết chú Vinh đang nghĩ gì. Cho dù anh biết thì cũng không để tâm. Dù sao, đó cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt đối với anh mà thôi.

“Cũng may, đi về cũng chỉ mất hai tiếng”, Trần Thanh nhìn thời gian rồi mỉm cười vui vẻ.

“Hả? Sao không có ở đây?”, Trần Thanh mở cửa biệt thự, phát hiện không có ai. Anh nhanh chóng dùng mắt xuyên thấu quét một lượt, cả biệt thự không một bóng người. Hai người họ cũng không biết đã đi đâu rồi.

Tuy Nam Cung Yến có thực lực, nhưng cũng không có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện.

Trần Thanh lập tức gọi cho Nam Cung Yến, may là điện thoại đã đổ chuông báo hiệu kết nối được.

“Được, mọi người ở đó chờ anh. Anh đến tìm bọn em”, Trần Thanh biết hai người họ đi mua sắm thì thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng vì để bảo đảm an toàn, bản thân ở bên cạnh họ thì càng yên tâm hơn.

Sau đó, Trần Thanh bèn vào gara lái một chiếc xe ra ngoài. Cũng may lúc đầu Lữ Đại Vĩ để lại vài chiếc xe trong biệt thự, nếu không thì đúng là không đủ dùng.

Tới con đường phồn hoa nhất của thành phố Long Hải, Trần Thanh không mất nhiều thời gian tìm kiếm thì biết hai người họ đang ở đâu.

Vì hễ hai người đi tới đâu thì nhất định sẽ trở thành tiêu điểm trong mắt nhiều người, nên chỉ cần nhìn thấy nơi nào mọi người đều nhìn về cùng một hướng thì anh biết là họ đang ở đó.

Quả nhiên, Trần Thanh đi dọc con phố này, đi tới nửa đường thì trực tiếp rẽ vào cửa hàng đồng hồ, đúng lúc nhìn thấy Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng ở trong đó.

“Em cảm thấy Trần Thanh đeo chiếc đồng hồ này thì như thế nào? Có chói mắt quá không?”, Nam Cung Yến chỉ vào chiếc đồng hồ được đính một vòng kim cương vỡ rồi hỏi Tuyên Hoàng.

“Chị, người như anh rể thì tốt nhất đeo kiểu đồng hồ có khí chất một chút, mẫu này phô trương quá”, Tuyên Hoàng lại lắc đầu.

“Chị cũng cảm thấy vậy, phiền cô lấy chiếc đồng hồ kia ra cho chúng tôi xem thử”, Nam Cung Yến đột nhiên chỉ vào mẫu đồng hồ vô cùng đơn giản mang phong cách cổ xưa và nói.

“Quý cô thật có mắt nhìn. Chiếc đồng hồ này là đồng hồ phiên bản giới hạn toàn cầu của chúng tôi, tổng cộng sản xuất 100 chiếc thôi. Chiếc này vừa mới tới cửa hàng chúng tôi ngày hôm nay”, nhân viên bán hàng thấy Nam Cung Yến chỉ vào chiếc đồng hồ này thì đột nhiên mắt cô ta sáng lên, bèn nhiệt tình giải thích.

Phải biết là nhân viên bán hàng bọn họ đều đã được đào tạo cách nhìn khách rất tốt, Nam Cung Yến vừa vào thì họ biết ngay khách xịn đã đến. Tuyệt đối là người không thiếu tiền, nhất định phải chăm sóc cho tốt.

Tuy người phụ nữ xinh đẹp này vừa vào thì luôn kén chọn, nhưng họ vẫn không hề tỏ ra mất kiên nhẫn, hơn nữa chuyên môn nghiệp vụ của họ hiển nhiên rất chuyên nghiệp.

“Mẫu này không tệ, rất hợp với anh rể. Người nhàm chán như anh ấy chắc chắn thích kiểu đồng hồ này”, Tuyên Hoàng không hề khách sáo nói.

Mà Trần Thanh vừa vào cửa, nghe thấy lời Tuyên Hoàng nói thì xém chút đã nổi giận.

Cô gái nhỏ này, lại dám nói xấu sau lưng mình, lá gan quả thật không nhỏ.

“Được, lấy mẫu này đi, phiền cô gói lại”, Nam Cung Yến rất thích kiểu này. Tuy nhìn thì không lấp lánh gì nhưng lại mang sự sang trọng khiêm tốn, tin là Trần Thanh nhất định sẽ thích.

Thấy Nam Cung Yến mua cho mình chiếc đồng hồ như vậy, trong lòng Trần Thanh hơi hổ thẹn. Xem ra chuyện đó phải đề cập lên chương trình hàng ngày mới được, nếu không sẽ có lỗi với lòng tốt của vợ dành cho mình.

“Vâng, thưa cô, phiền cô chờ một lúc ạ”, nhân viên bán hàng nghe vậy thì vẻ mặt bỗng dưng vui vẻ hẳn. Tư vấn cả nửa ngày trời cũng coi như không phụ lại sự phục vụ của họ, cô đã mua đồng hồ mắc nhất trong cửa hàng.

“Không cần đâu”, chính ngay lúc này, một giọng ở đâu đó bỗng dưng vang lên.

Đột nhiên sắc mặt của cô nhân viên bán hàng kia thay đổi, cô ta ngẩng đầu lên.

Còn Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng thì rất ngạc nhiên khi thấy Trần Thanh xuất hiện tại cửa hàng đồng hồ.

Bọn họ cũng không ngờ Trần Thanh đến nhanh như vậy, hơn nữa còn đúng lúc tìm được hai người họ.

“Cô à, cái này…”, cô nhân viên bán hàng thấy đối phương chắc có quen biết, cô ta hơi nghi ngờ hỏi lại.

“Mặc kệ anh ấy, cô cứ gói nó lại đi. Tôi thanh toán ngay”, nghe nhân viên bán hàng nói vậy, cô không thèm chào hỏi Trần Thanh mà trực tiếp nói với cô ta.

Cô còn tưởng Trần Thanh sợ bị mất mặt khi mình mua đồng hồ tặng anh ở nơi công cộng.

“Không cần đâu, anh sẽ đeo luôn”, Trần Thanh đột nhiên đi vào rồi lại lên tiếng lần nữa.

Vốn dĩ cô nhân viên bán hàng hơi khó chịu, nhưng sau khi nghe Trần Thanh nói xong thì đột nhiên thở phào.

Thì ra là cô ta hiểu lầm.

Cô ta còn tưởng người đàn ông này không muốn để người phụ nữ này trả tiền, không ngờ, cuối cùng vẫn là người phụ nữ này trả tiền, xem ra là một trai bao dựa hơi phụ nữ rồi.

Nhưng vì được đào tạo rất chuyên nghiệp nên cô ta nhanh chóng lấy chiếc đồng hồ trưng trong tủ ra đưa cho Trần Thanh.

“Vợ à, anh rất thích, cảm ơn em”, Trần Thanh đi lên, nhìn chằm chằm vào Nam Cung Yến và nói.

“Sao anh tới đây nhanh vậy? Em còn muốn đem lại bất ngờ cho anh”, thấy Trần Thanh tới thì Nam Cung Yến trách cứ anh.

“Ha ha, hay là anh giả bộ không biết, em mua trước đi, sau đó hãy tặng lại anh”, Trần Thanh cười một tràng rồi nói đùa.

“Đúng là trẻ con, không thèm để ý tới anh. Mau đi thử đi, xem có hợp với anh không”, Nam Cung Yến trợn mắt rồi cũng bất lực nói với anh.

“Nhất định rất hợp rồi, vợ anh chọn là tuyệt vời nhất mà”, Trần Thanh tỏ ra chắc chắn, anh lập tức đi tới trước tủ trưng bày.

“Để em đeo cho anh”, Tuyên Hoàng bên cạnh đẩy Nam Cung Tuyết một cái. Cô hốt hoảng bước nhanh lên trước, nhận lấy đồng hồ từ tay của cô nhân viên bán hàng và đeo lên giúp Trần Thanh.

“Rất hợp, chính là nó rồi”, thấy Trần Thanh đeo đồng hồ mình mua, trong lòng Nam Cung Yến rất vui mừng. Sự vui vẻ này không hề như lúc trước, dường như trang điểm cho Trần Thanh xong cũng có thể mang lại cảm giác thành tựu cho cô vậy.

Giống như đây là giác ngộ của một người vợ.

Trần Thanh dĩ nhiên biết tâm trạng lúc này của Nam Cung Yến, chuyện đồng hồ đại loại vậy, anh cũng không đam mê, ngay cả điện thoại anh cũng đổi sang hợp kim. Dù gì anh cứ đi đánh đấm với người khác, đánh qua đánh lại nên cũng đổi biết bao nhiêu cái điện thoại rồi.

Chiếc đồng hồ này xem ra có vẻ chắc hơn điện thoại nhưng e là cũng chịu không nổi một đòn của cường giả cấp bậc hậu thiên, chứ đừng nói người có cấp bậc như anh.

Sau đó, Nam Cung Yến trả tiền xong, vốn dĩ Trần Thanh còn tưởng vài chục ngàn tệ đã là mắc rồi, không ngờ đồng hồ này có giá hơn một triệu tệ. Nhưng Trần Thanh không có khái niệm về tiền bạc, tuy anh hơi bất ngờ nhưng cũng không phải không thể tiếp nhận.

“Còn đồ đạc mà hai người mua đâu? Đừng nói cả buổi sáng mà chỉ mua mỗi chiếc đồng hồ này thôi chứ?”, sau khi ra khỏi cửa hàng, Trần Thanh đột nhiên thở phào, sau đó hỏi Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng.

“Anh đoán xem?”, nghe Trần Thanh có vẻ nghi hoặc, Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng nhìn nhau rồi lộ ra nụ cười tinh nghịch.

Chương 415: Thỏa thuận bảo mật

Thấy nụ cười kì quái của hai người, Trần Thanh hơi do dự hỏi: “Không chỉ một cái đồng hồ mà còn có thứ khác nữa phải không?”

“Trong xe ở bãi đỗ!”, thấy Trần Thanh đã đoán ra, hai cô vui vẻ bật cười.

“Các em mua bao nhiêu thứ vậy?”, thấy hai người cười vui vẻ như vậy, Trần Thanh hơi nghi hoặc.

“Ha ha… thấy rồi anh sẽ biết. Được rồi, chúng ta đi ăn trước, cơm nước xong lại dạo thêm một vòng nữa”, Nam Cung Yến không nói thêm gì mà kéo Trần Thanh đến nhà hàng.

Hai ngày nay, cả thành phố Long Hải luôn trong tình trạng sợ bóng sợ gió, bởi vì....

Nhà họ Chu trong ba thế gia kinh doanh nổi tiếng đột ngột bán đổ bán tháo gia sản. Cả nhà họ Chu di cư sang Đông Nam Á, nguyên nhân thì không rõ, có rất nhiều ý kiến trái chiều.

Nhiều người thông minh đã nhận ra được có gì đó không ổn.

Nhà họ Thương bị diệt, nhà họ Chu phải trốn đến Đông Nam Á xa xôi, mấy chuyện này đều xảy ra sau khi cậu Trần đến thành phố Long Hải, cộng thêm chuyện hai nhà này từng gây mâu thuẫn với Trần Thanh.

Nếu nói đến người có thể khiến hai gia tộc kinh doanh lớn là nhà họ Thương và nhà họ Chu xảy ra tình trạng như vậy ở thành phố Long Hải thì e là chỉ có Trần Thanh. Suy cho cùng, dù có là nhà họ Hạ, họ cũng không có dễ dàng đối phó với hai nhà này như vậy.

Sau khi nhà họ Chu xảy ra chuyện, bầu không khí cả thành phố Long Hải đều trở nên căng thẳng. Dù là thế giới ngầm hay các gia tộc khác, ai cũng ra lệnh giới nghiêm. Ảnh của Trần Thanh và những người cạnh anh đều được các gia tộc lớn phát cho con cháu, nếu bất kỳ ai đắc tội với Trần Thanh và người cạnh anh thì sẽ bị đuổi ra khỏi gia tộc.

Ngày thứ ba, người đến đón Trần Thanh là Vu Hòa Vĩ.

“Anh Trần…”, thấy Trần Thanh đi ra, Vu Hòa Vĩ lập tức kính cẩn mở cửa cho anh.

“Đi thôi”, Trần Thanh lên xe, hai người lái thẳng đến căn cứ của họ.

“Long Tổ của các anh chỉ có bốn người à?”, Trần Thanh cảm thấy hơi kỳ lạ nên hỏi.

“Không phải, thật ra người của Long Tổ ở thành phố Long Hải còn vài thành viên nữa nhưng họ đã đi làm nhiệm vụ, bây giờ chỉ còn bốn người bọn tôi ở lại”, Vu Hòa Vĩ giải thích.

“Đường đường là Long Tổ mà thực lực của các anh kém thế”, Trần Thanh chê bai chẳng hề nể nang ai.

“Bọn tôi cũng hết cách rồi, lúc đầu khi gia nhập, Long Tổ ở thành phố Long Hải đã như vậy rồi. Bọn tôi không thể hoàn thành được bao nhiêu nhiệm vụ cả, cuối cùng là người nhận được tài nguyên ít nhất, lâu dần thực lực của Long Tổ ở thành phố Long Hải cũng dần tụt xuống áp chót”.

Vu Hòa Vĩ thở dài, vốn dĩ anh ta còn tưởng rằng khi mình trở thành thành viên của Long Tổ thì sẽ tạo ra thành tích to lớn nhưng không ngờ lại như vậy.

“Long Tổ của các anh không một ai có năng lực mạnh cả sao?”, Trần Thanh nhướng mày, anh không tin Long Tổ chỉ có một đám người yếu tới vậy. Dù đây chỉ là một chi nhánh ở thành phố Long Hải nhưng cũng không nên có tình trạng thảm hại như thế.

“Có thì có nhưng…”, nghe nói vậy, Vu Hòa Vĩ hơi kích động nhưng sau đó sắc mặt trở nên u ám, không nói tiếp nữa.

“Tôi xin lỗi, vì thỏa thuận bảo mật nên tôi không thể nói chuyện ra này được”, dường như Vu Hòa Vĩ cảm thấy như vậy không lịch sự nên vội vã nói xin lỗi.

“Không sao, đó là chuyện của các anh!”, Trần Thanh không để tâm, chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến anh.

Lần thứ hai trị liệu thuận lợi hơn lần thứ nhất nhiều, sắc mặt Trương Hàng tốt hơn lần trước, hô hấp nhịp tim đều mạnh mẽ, lưu loát hơn trước, hiển nhiên cách trị bệnh của Trần Thanh rất có hiệu quả.

“Thêm một lần chữa trị cũng là ổn, khi các chức năng cơ thể của cậu ta hồi phục ổn định thì có thể tiến hành trị liệu lần ba”, sau khi kết thúc đợt trị liệu lần hai, Trần Thanh cho họ một tin tức giúp họ yên tâm hẳn.

“Tốt quá rồi, thật sự cảm ơn anh!”, nghe Trần Thanh nói vậy, ba người lập tức lộ ra vẻ vui mừng.

“Không cần cảm ơn tôi, đây chỉ là giao dịch. Bây giờ tôi đã trị liệu lần thứ hai xong rồi, có phải nên nói cho tôi biết vài thứ rồi không?”, Trần Thanh nhướng mày hỏi.

“Giao dịch gì?”, chú Vinh sửng sốt hỏi.

Phạm Thanh Thanh bên cạnh biến sắc, không dám nhìn chú Vinh.

“Nói cho tôi biết những gì tôi muốn biết, giao dịch đã đến bước này rồi, nếu các người không nói cho tôi thì tôi sẽ không chữa trị nữa, cậu ta sẽ không chỉ dừng lại ở trạng thái thực vật thôi đâu”, Trần Thanh cười mỉa, vẫn không ai dám thất hứa với anh đâu

“Khụ khụ… cái đó, vừa rồi tai tôi hơi ù nên tôi phải đi ngoáy tai chút, sao tự dưng lại không nghe được gì thế nhỉ?”, chú Vinh bỗng tỏ vẻ khó hiểu, sau đó lắc đầu đi ra ngoài.

Thấy bộ dạng của ông ta, Trần Thanh cũng không khỏi thầm nghĩ cái cớ này cũng qua loa lắm đấy.

Phạm Thanh Thanh và Vu Hòa Vĩ thở phào, phải biết đây là làm trái với quy tắc. Cũng may chú Vinh không truy cứu, hiển nhiên ngầm cho phép hành động của họ.

“Tôi đã điều tra được một ít, đó là thế lực đến từ thủ đô”, không còn lo lắng băn khoăn nên Phạm Thanh Thanh nói.

“Tôi biết điều này, nói những cái tôi không biết ấy, cậu ấm kia là ai?”, Trần Thanh lạnh lùng hừ một tiếng đầy bất mãn. Lúc thẩm vấn những người đó, anh đã biết tin tức này rồi.

Nhưng Phạm Thanh Thanh lại lấy tin tức này để lừa gạt anh, cô ta cho rằng anh dễ tính lắm sao?

“Anh… anh biết?”, nghe Trần Thanh nói, sắc mặt Phạm Thanh Thanh hơi thay đổi. Cô ta không ngờ Trần Thanh đã biết chuyện này, hơn nữa còn biết trong đó có một cậu ấm nữa.

“Hừ, đây là lần đầu tiên nhưng tôi cũng mong sẽ là lần cuối cùng! Đừng lừa gạt tôi, nếu không cô biết hậu quả rồi đấy”, Trần Thanh lại hừ một tiếng, không hề khách sáo cảnh cáo.

“Anh Trần yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng điều tra, đảm bảo không khiến anh thất vọng”, Phạm Thanh Thanh biết những gì mình điều tra được không khác với những gì Trần Thanh đã biết là mấy nên không cần nói ra nữa.

“Tốt nhất là vậy!”, Trần Thanh gật đầu, sau đó đi ra ngoài.

Trị liệu xong cho Trương Hàng, Trần Thanh không vội trở về mà anh tìm đến Tăng Kim Lai. Sáng nay, Tăng Kim Lai gọi đến bảo là đã làm xong chuyện trước đây anh nhờ anh ta

“Anh Trần, anh có hài lòng với hai viên kim cương tím này không?”, Tăng Kim lai lấy ra một cái hộp kim loại từ trong két sắt tại phòng làm việc, mở hộp thì lộ ra vật được đựng bên trong.

Nhìn thấy hai viên kim cương tím này, Trần Thanh tỏ vẻ rất hài lòng.

Hai viên kim cương tím, viên lớn chắc khoảng năm cara, được cắt gọt rất tinh xảo thành hình trái tim, vừa nhìn đã khiến người ta có cảm giác vừa sang trọng vừa bí ẩn.

Một viên khác nhỏ hơn, cũng khoảng một cara. Tuy nhỏ nhưng khá phù hợp với yêu cầu của Trần Thanh, anh không muốn ngày nào cũng đeo một chiếc nhẫn kim cương lớn.

“Tốt lắm, làm rất đẹp. Bao nhiêu tiền vậy, tôi chuyển cho anh!”, Trần Thanh gật đầu, anh vô cùng hài lòng với hiệu suất làm việc của Tăng Kim Lai.

Chương 416: Kinh doanh trang sức

“Đừng từ chối, đây là nhẫn cưới của vợ chồng tôi, chắc chắn phải trả tiền”, Trần Thanh nhìn thấy Tăng Kim Lai muốn từ chối liền nói thẳng.

“Vậy thì... 300 triệu, cái to thì 250 triệu, cái nhỏ thì 50 triệu, bởi vì kim cương tím rất hiếm, kim cương tím mà có thể tính bằng carat lại càng hiếm hơn. Hơn nữa hai viên này còn được đào từ cùng một mỏ kim cương, dù là độ tinh khiết, màu sắc hoặc thở thủ công, mọi yếu đều là tốt nhất, cho nên mới đắt như vậy”.

Tăng Kim Lai do dự một hồi, sau đó mới báo giá, có thể là vì anh ta sợ Trần Thanh thấy đắt nên mới vội giải thích.

“Không sao, anh đưa tài khoản ngân hàng cho tôi đi!”, Trần Thanh gật đầu, mặc dù anh không có khái niệm gì về tiền bạc, nhưng anh cũng biết, dùng ba trăm triệu để mua hai cái nhẫn đã là cái giá rất chát rồi.

“Cậu Trần, anh có muốn tôi tìm người thiết kế cho anh một cái nhẫn, rồi khảm hai viên này vào luôn không”, Tăng Kim Lai cẩn thận hỏi.

“Không cần, tôi đã chọn mẫu thiết kế của hai chiếc nhẫn này rồi.” Nhưng Trần Thanh lắc đầu, anh nghĩ đến người kia, mặc dù anh không muốn liên lạc với đối phương, thế nhưng, chuyện này, giao cho cô ta chắc chắn là sự lựa chọn tốt nhất.

“Vâng, thưa cậu Trần!”, nghe thấy Trần Thanh nói vậy, Tăng Kim Lai gật đầu, mặc dù anh ta cũng có thể tìm những nhà thiết kế khác, nhưng về chuyện này, anh ta sợ mẫu thiết kế của mình sẽ không phù hợp, đến lúc đó cậu Trần không hài lòng thì hậu quả sẽ càng tệ hơn.

Sau đó, Trần Thanh chuyển tiền cho Tăng Kim Lai, hiện giờ có chiếc thẻ này của anh, may là định mức chuyển khoản không hạn chế, nếu không thì việc chuyển số tiền 300 triệu hoàn toàn là chuyện không thể.

Trần Thanh đi ra khỏi văn phòng làm việc của Tăng Kim Lai, lấy điện thoại ra, bấm dãy số quen thuộc, anh do dự một chút, sau đó mới gọi.

“Tút tút...”

Điện thoại vang lên hai tiếng, rồi kết nối.

“Hello, who are you? (Xin chào, ai thế?)”, trong điện thoại vang lên một giọng nói trong veo dễ nghe, tạo cho người khác thoải mái khi nghe, nhưng giọng nói này lại là người nước ngoài.

“Là tôi!”, Trần Thanh im lặng một hồi rồi mới nói chuyện.

“A...”, đầu dây bên kia im lặng trong chốc lát, sau đó lại vang lên tiếng hét chói tai.

Trần Thanh vội vàng đưa điện thoại ra xa một chút, sức xuyên thấu của âm thanh này vẫn đáng sợ như vậy.

“Là... là anh sao? Thật sự là anh sao?”, giọng nói của đầu dây bên kia cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhưng vẫn có chút kích động.

Hơn nữa, cô ấy cũng đổi ngữ khí thành giọng tiếng Hoa Hạ, nói rất lưu loát.

“Là tôi, giọng của cô có thể to hơn không? Lâu không gặp như vậy, cô vẫn không thay đổi. Nhưng mà, tiếng Hoa Hạ của cô đã tiến bộ lên rất nhiều đó”, Trần Thanh cười nói.

“Thanh, cái đồ không có lương tâm này, anh biến mất lâu như vậy mà cũng không thèm liên lạc với tôi! Tôi còn tưởng anh xảy ra chuyện gì rồi, nếu như không liên lạc với bọn Tật Phong, tôi đã định khắc bia mộ cho anh đó”, trong giọng nói của người bên kia có chút oán giận, nặng nề nói.

“Tôi có nhiệm vụ đặc biệt, không còn cách nào khác, bây giờ tôi mới trở về, không thể liên lạc với mọi người được”, Trần Thanh chỉ có thể nói dối.

“Tôi còn chưa chúc mừng anh đó, nghe nói anh kết hôn rồi, đúng là đáng ăn mừng”, trong giọng nói của người kia có chút chua xót, nói là chúc mừng nhưng Trần Thanh lại nghe được tiếng hàm răng nghiến răng.

“Xem ra không thể giấu được cô rồi, nếu cô đã biết tôi kết hôn rồi, chắc chắn sẽ biết cách liên lạc với tôi, vậy tại sao...”, Trần Thanh bất đắc dĩ cười khổ.

“Hừ, tôi không thèm liên lạc với anh, cái đồ vô lương tâm nhà anh! Được rồi, anh gọi điện đến chắc chắn không phải muốn ôn chuyện với tôi, nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”, giọng nói ở đầu dây bên kia đã bình tĩnh lại, nhưng anh vẫn có thể nghe ra trong giọng nói có chút gì đó cô đơn và thất vọng.

“Tôi muốn cô giúp tôi thiết kế hai chiếc nhẫn...”, Trần Thanh không muốn giấu, anh nói thẳng.

“Ha ha, anh đúng là dũng cảm thật đó, anh muốn tôi giúp anh thiết kế hai chiếc nhẫn, vậy anh không sợ tôi thiết kế lung tung à? Để chơi anh một vố?”, người đầu dây bên kia thản nhiên nói.

“Cô sẽ không làm vậy đâu, những chuyện khác cô có thể giở trò nhưng việc thiết kế trang sức, chính là tính mạng của cô, cô sẽ không làm những việc như vậy trong khi thực hiện nó đâu”, Trần Thanh lại bật cười.

“Được rồi, coi như anh bắt được mạch sống của tôi, nhưng mà, bây giờ tôi không ở châu Âu, hiện giờ tôi đang ở Hoa Hạ. Anh có thể gửi bức ảnh của bản thiết kế anh chọn cho tôi”, đầu dây bên kia nói với tia tiếc nuối.

“Cô đang ở Hoa Hạ? Bây giờ tôi cũng đang ở Hoa Hạ, có phải cô điều tra tôi không hả? Chẳng lẽ cô không biết hiện giờ tôi đã trở lại Hoa Hạ sao?”, sau khi nghe thấy người đối diện nói, Trần Thanh liền bật cười.

“Đúng thế, anh trở lại Hoa Hạ rồi. Ha ha, anh cứ đợi đó, tôi đến tìm anh!”, người đối diện cười lớn, dường như đang tự cười nhạo sự ngu ngốc của mình, sau đó, không đợi Trần Thanh nói gì, bên kia đã cúp điện thoại.

“Vẫn nóng nảy như vậy!”, Trần Thanh cất điện thoại, bất lực lắc đầu.

“Nhưng mà, chính nhờ tính cách này mà cô ấy mới đạt đến đỉnh cao trong ngành thiết kế mà”, Trần Thanh thở dài một tiếng, sau đó lái xe về nhà.

Trần Thanh vừa về đến biệt thự, nhìn thấy Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng vội vàng lái xe ra ngoài.

“Hai người định đi đâu thế?”, Trần Thanh hơi tò mò nhìn hai người họ, anh không nghe nói hôm nay hai người có công việc mà.

“Em phải đến công ty, có một cuộc họp rất quan trọng, cực kỳ cực kỳ quan trọng!”, Nam Cung Yến cố đè nén sự phấn khích và vui vẻ trong lòng để nói với chồng.

“Xem ra là chuyện tốt rồi, đi nào, anh lái xe đưa hai người đi nhé!”, Trần Thanh nhìn thấy niềm vui giữa trán Nam Cung Yến, anh biết chắc chắn xảy ra chuyện tốt rồi.

“Vâng!”, hai người Nam Cung Yến Tuyên Hoàng lập tức lên xe, dừng xe ngay trong sân biệt thự rồi đi lên xe của Trần Thanh.

“Chuyện gì thế? Đáng mừng đến vậy sao?”, Trần Thanh không nhịn được hỏi.

“Có một nhân vật lớn sắp đến thành phố Long Hải, em phải thay mặt công ty giành lấy cơ hội này”, Nam Cung Yến cười nói.

“Anh còn tưởng hai người lại đi mua một xe đồ khác chứ!”, nghĩ đến ngày hôm đó đi dạo phố, hai người Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng mua cả một xe đồ, Trần Thanh không nhịn được nghẹn họng

Hôm đó, vừa đến bãi đỗ xe, Trần Thanh nhìn thấy cốp xe và ghế sau chất đầy đồ đạc, anh suýt nữa đã ngã quỵ.

Cuối cùng, vì quá nhiều đồ nên anh phải nhờ Tăng Kim Lai tìm thêm một chiếc xe dùng để chở đồ về biệt thự, nếu không thì không biết đi về kiểu gì nữa.

“Anh còn nói à, không phải vì lâu rồi em không đi dạo phố sao. Còn nữa, rốt cuộc anh định chế nhạo bọn em vì chuyện này đến bao giờ hả?”, nghe thấy Trần Thanh nói, Nam Cung Yến liền bất mãn nói.

Thế nhưng, rõ ràng tâm trạng của cô rất tốt, thế nên, cũng không trách Trần Thanh quá nhiều.

“Rốt cuộc là nhân vật lớn nào sắp đến thành phố Long Hải vậy? Liên quan đến cả công việc kinh doanh của công ty sao?”. Trần Thanh thấy dáng vẻ này của Nam Cung Yến, không nhịn được hỏi.

“Anh có lẽ sẽ biết, một trong những lĩnh vực kinh doanh lớn nhất của tập đoàn Khuynh Thành Quốc tế chúng ta chính là kinh doanh trang sức, mà việc thiết kế trang sức lại chính là khâu quan trọng nhất. Lần này người đến thành phố Long Hải chính là một nhà thiết kế trang sức nổi tiếng thế giới, em nghe nói lần này cô ấy đến đây, là vì muốn tìm kiếm một công ty để hợp tác ở thành phố Long Hải”, Nam Cung Yến nói với vẻ mong đợi và khao khát.

Chương 417: Tòa nhà công ty

Trần Thanh vốn dĩ còn nghĩ là nhân vật lớn nào, nghe thấy Nam Cung Yến nói vậy, khóe miệng anh giật giật, nếu như anh đoán không nhầm, nhân vật lớn mà Nam Cung Yến nói có lẽ chính là người mà anh vừa gọi điện thoại.

“Vậy sao? Lợi hại thế à? Vậy thì công ty của chúng ta cũng muốn hợp tác với cô ấy sao?”, Trần Thanh tỉnh bơ hỏi thăm

“Đương nhiên rồi, nếu là người kinh doanh trang sức, thì ai không muốn hợp tác với Julia chứ? Đó là nhà thiết kế nổi tiếng thế giới đó, cô ấy còn dành được giải đặc biệt trong cuộc thi thiết kế quốc tế lần này đó, có lẽ đây là năm thứ ba cô ấy nhận được giải thưởng đó, đây được coi là chuỗi thành tích vô địch đó”.

Nghe câu hỏi của Trần Thanh, Nam Cung Yến nói với vẻ ngưỡng mộ.

Rõ ràng là cô cực kỳ ngưỡng mộ Julia.

Nghe thấy ba chữ “Julia” này, Trần Thanh suýt nữa thì vỗ trán, anh không ngờ Julia lại có sự nghiệp thành công như vậy, hơn nữa, anh cũng có thể cảm giác được, chắc chắn cô nàng Julia này tới là vì Nam Cung Yến.

Trước đây Julia đã từng điều tra anh nên chắc chắn sẽ biết Nam Cung Yến, nếu như không phải vì anh muốn dành cho Nam Cung Yến chiếc nhẫn đẹp đẽ nhất, chắc chắn anh sẽ không đụng tới Julia.

Hiện giờ, Julia khua chiêng gõ trống đến đây, chắc chắn là để gây chuyện rồi.

Trần Thanh đột nhiên đau đầu, sớm biết vậy, anh sẽ không đi tìm cô ta, đây chắc chắn là một cô gái phiền phức.

Phụ nữ đẹp thì không sao, vừa đẹp vừa thông minh cũng không có việc gì, thế nhưng, vừa đẹp vừa thông minh nhưng lại cố chấp thì rất đáng sợ!

Nếu như chỉ là một cô gái đẹp, Trần Thanh sẽ không quá quan tâm.

Nhưng Julia đã từng cứu anh ba lần, nếu như không nhờ Julia, e rằng anh đã không còn tồn tại trên cõi đời này rồi.

Hơn nữa, thân phận của Julia không đơn giản, anh không muốn rước thêm phiền phức.

Thế nhưng, xem ra hiện giờ, rắc rối đã tìm đến rồi.

“Cái gì ấy nhỉ, anh nhớ ra rồi, hình như anh có chút chuyện phải đi xử lý gấp, chút nữa anh sẽ đưa hai người đến dưới công ty rồi anh sẽ đi ngay”, Trần Thanh nghĩ Julia cũng sắp đến rồi thì đầu đau vô cùng, suy nghĩ đầu tiên chính là tránh đi trước rồi nói sau.

Đợi sau khi Julia thiết kế xong nhẫn cưới, anh cầm đồ rồi đi, không dính dáng gì với Julia.

“Hửm? Không đúng, vừa rồi hình như anh nói mình không có việc gì mà, sao đột nhiên lại có chuyện rồi?”, Tuyên Hoàng đột nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt không có chút ý tốt nhìn Trần Thanh ở ghế tài xế.

Nhìn thấy dáng vẻ của Tuyên Hoàng, trong lòng Trần Thanh thầm mắng không ổn, con bé này muốn kiếm chuyện.

“Chị Cung Yến, gần đây em luôn cảm thấy có người muốn ám sát chúng ta, hay là để anh rể bảo vệ chúng ta đi, em sợ lắm!”, Tuyên Hoàng ôm lấy cánh tay Nam Cung Yến, nhõng nhẽo nói.

“Vậy sao?”, có chuyện lần trước xảy ra, Nam Cung Yến biết thế giới này không bình yên như mình tưởng tượng, hơn nữa cô cũng từng trải nghiệm rồi.

Trực giác của phụ nữ rất đáng sợ, nếu như thật sự xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn cô muốn Trần Thanh ở bên cạnh mình.

“Anh sẽ hoãn chuyện kia rồi đi cùng hai người”, Trần Thanh không đợi Nam Cung Yến nói, lập tức mở miệng đồng ý.

“Không sao, nếu như anh thật sự có chuyện cần làm thì cứ đi đi! Bọn em sẽ không sao đâu”. Trong lòng Nam Cung Yến rất vui, nhưng ngoài miệng cô lại rất rộng lượng.

“Không sao đâu, chuyện có quan trọng ra sao cũng không quan trọng bằng vợ”, Trần Thanh nở nụ cười vui vẻ, cực kỳ khí phách nói.

“Ừ!”, Nam Cung Yến không từ chối, liền gật đầu đồng ý.

Trần Thanh đột nhiên hơi đau đầu, rốt cuộc nên làm gì đây? Nhỡ đâu chạm mặt, Julia và Nam Cung Yến sẽ không đánh nhau đâu nhỉ!

Trần Thanh lái xe đến công ty Khuynh Thành Quốc Tế chi nhánh thành phố Long Hải trong cơn đau đầu, lần trước tự nhiên lại mua được tầng lầu với giá cao, nhưng mà sau đó tiền lại được hoàn lại gấp đôi.

“Bà xã, hay là anh đợi hai người ở dưới tầng, không đi lên nữa!”, Trần Thanh lưỡng lự một chút, sau đó mới nói.

“Tuyên Hoàng, em lên trước đi, chị có vài chuyện cần nói với Trần Thanh”. Nam Cung Yến không trả lời mà nói với Tuyên Hoàng.

“Vâng ạ”, nghe thấy Nam Cung Yến nói vậy, Tuyên Hoàng biết hai người muốn nói chuyện riêng nên đi thẳng lên tầng.

“Anh không sao chứ? Hôm nay anh cứ có gì đó lạ lắm, hay là anh đã làm chuyện gì trái với lương tâm rồi? Thành thật khai báo đi!”, khuôn mặt Nam Cung Yến vẫn mang theo ý cười, cô nói với ý tứ sâu xa.

“Ha ha... anh thì có thể làm chuyện gì trái với lương tâm được chứ? Chẳng qua là anh không thích cảm giác quá trang trọng của công ty thôi”, Trần Thanh vội lắc đầu, trộm lau mồ hôi.

Đã nói trực giác của phụ nữ rất chính xác rồi mà, mà trực giác của Nam Cung Yến lại cực kỳ chính xác.

Thật sự đáng sợ quá!

“Thật sao? Nếu như là thật, vậy thì được, anh phải đi cùng em để giành lấy cơ hội hợp tác với Julia”. Nam Cung Yến nở nụ cười, sau đó chơi Trần Thanh một vố.

“Khụ khụ... được thôi, không thành vấn đề!”, Trần Thanh ho nhẹ một tiếng, che giấu sự chột dạ trong lòng, ngoài miệng đồng ý rất dứt khoát

“Vậy chúng ta lên thôi!”, Nam Cung Yến liền xuống xe, đợi Trần Thanh xuống thì cô đi thẳng lên phía trước, khoác lên cánh tay của anh.

“Đi thôi!”, Nam Cung Yến nở nụ cười xinh đẹp, kéo Trần Thanh vào công ty.

Trong lòng Trần Thanh vui vẻ, đây là lần đầu tiên ở trước mặt mọi người Nam Cung Yến ôm mình thân mật như vậy, đúng là đáng để kỷ niệm.

Trần Thanh cũng không còn chột dạ nữa, hai người cùng vào công ty.

Quả nhiên, Trần Thanh và Nam Cung Yến thân mật cùng nhau đi vào công ty như vậy thì lập tức đã thu hút sự chú ý của người trong công ty, ai cũng mở to mắt, nhìn hai người với vẻ mặt không dám tin.

Nam Cung Yến nổi tiếng là một mỹ nhân lạnh lùng, bọn họ chưa từng nghe qua scandal nào của cô với người đàn ông.

Thế nhưng, bây giờ, tổng giám đốc lạnh lùng của bọn họ lại nép vào lòng một người đàn ông, dáng vẻ hạnh phúc, quả thật muốn đánh nát nhận thức của bọn họ.

Vốn dĩ Nam Cung Yến cũng không muốn khoe khoang như vậy nhưng cô là một cô gái dám yêu dám hận.

Bây giờ quan hệ giữa cô với Trần Thanh đã thân thiết hơn nhiều, vậy thì cô cũng không muốn giấu giếm nữa, cô muốn để tất cả mọi người biết, chồng của cô là Trần Thanh.

“Hừ hừ...”, đến văn phòng, Nam Cung Yến gần như ngã quỵ trên ghế sofa.

Đây là lần đầu tiên cô diễn khoe khoang như vậy, đương nhiên sẽ rất hồi hộp rồi.

“Chị Cung Yến, chị sao thế? Sao thở hổn hển vậy?”, Tuyên Hoàng ở trong văn phòng nhìn Nam Cung Yến với vẻ kỳ lạ, nhìn bộ dạng của cô lúc này như thể đang bị người khác đuổi theo vậy!

“Không sao, rót cho chị cốc nước, chị khát quá!”, Nam Cung Yến nói gì được nữa chứ, chỉ có thể đánh lạc hướng Tuyên Hoàng.

“Mười phút sau, các giám đốc công ty đến phòng họp để họp”, sau khi đánh lạc hướng Tuyên Hoàng, Nam Cung Yến liền gọi trợ lý ở bên ngoài, yêu cầu cô ấy thông báo cho mọi người về cuộc họp.

Trong lòng Trần Thanh cực kỳ kích động vì hành động của Nam Cung Yến, cô làm vậy nghĩa là đã hoàn toàn chấp nhận anh.

Xem ra, mối quan hệ của hai người lại có thể tiến thêm một bước rồi.

Thế nhưng, nghĩ đến công pháp mà mình tu luyện, anh lại có chút nản lòng.

Chương 418: Lẩm bẩm

Võ anh tu luyện là Thuần Dương Vô Cực Công, mà nếu đã có hai chữ "Thuần Dương" nghĩa là không thể nào đánh bại Đồng Tử Công được.

Chỉ khi đạt đến trình độ võ đạo tông sư mới không cần phải kiêng kị gì nữa.

"Lão già kia chắc chắn là cố ý mà!", nghĩ lại tình hình ban đầu lúc lão già kia bảo anh đến thành phố Nam Hải, Trần Thanh không nhịn được liền cắn răng nghiến lợi.

"Anh rể, anh đang lẩm bẩm gì thế? Lúc thì cười y như thằng ngu, lúc thì mặt mày rầu rĩ", Tuyên Hoàng nhìn thấy dáng vẻ của Trần Thanh không nhịn được trêu chọc.

"Em mới bị ngu đấy, còn không nhanh giúp Tiểu Yến chuẩn bị cuộc họp", Trần Thanh trừng mắt, tức giận rống.

"Xì, chẳng thèm để ý anh nữa", Tuyên Hoàng lườm Trần Thanh rồi đi theo Nam Cung Yến vào phòng họp.

Về phần cuộc họp, Trần Thanh hoàn toàn không có hứng thú, nên ngồi chờ trong phòng làm việc.

"Reng, reng, reng..."

Ngay lúc Trần Thanh còn đang suy ngẫm nên điều chế Thúy Linh Chi như thế nào thì điện thoại lại đột nhiên đổ chuông.

"Sao thế Thiệu Phong? Bên Nam Hải xảy ra chuyện gì sao?", từ trước tới giờ Hứa Thiệu Phong có khi nào gọi điện thoại cho anh đâu, Trần Thanh bỗng thấy trong lòng giật thót.

"Nam Hải bên này tạm thời không có chuyện gì đâu cậu Trần, nhưng theo tình báo tôi nhận được, những công ty hồi trước xâm nhập vào Nam Hải đều do Giang Môn cài vào, dạo gần đây dường như bọn họ đã bắt đầu hành động", Hứa Thiệu Phong nói với giọng điệu rất nghiêm túc.

"Ồ, Giang Môn à, suýt nữa thì tôi cũng quên mất, sao thế? Bọn họ muốn đối đầu với chúng ta sao?", nghe xong lời của Hứa Thiệu Phong, Trần Thanh mới nhớ đến thế lực Giang Môn này.

Trước đây đã đắc tội với Giang Môn ở đại hội Nam Hải, sau đó người của Giang Môn cũng không cam lòng, cử người đến Nam Hải gây rối, kết quả thì bị chị em nhà họ Cận đuổi chạy mất.

Trước kia, Hứa Thiệu Phong từng nói với anh mấy công ty kia có gì đó là lạ, chẳng qua sau đó bận bịu quá nhiều chuyện nên cũng quên béng đi.

Không nghĩ tới, qua lâu như vậy rồi, Hứa Thiệu Phong vẫn luôn điều tra chuyện này, lại còn tra ra từ đầu đến đuôi, xem ra Hứa Thiệu Phong quả nhiên là người được việc.

"Giang Môn sao? Anh điều tra rõ ràng tất cả tình báo đi, còn những chuyện khác anh tạm thời gác lại", Trần Thanh cân nhắc trong bụng, Giang Môn này cầm tinh con cóc mà, không cắn được người ta nhưng cũng làm người ta kinh tởm.

Nếu như lần này Giang Môn còn gây chuyện, vậy anh không ngại xóa sổ hoàn toàn Giang Môn luôn.

"Vâng, cậu Trần!", Hứa Thiệu Phong đáp.

Sau khi cúp điện thoại, Trần Thanh ngẫm nghĩ một hồi, chuyện trên thương trường vẫn nên tìm người trong nghề làm thôi.

Nghĩ đến đây, Trần Thanh liền tìm số gọi điện thoại cho Từ Hồng Nho.

Từ khi rời khỏi thành phố Vân Hải, anh cũng chưa từng liên lạc với Từ Hồng Nho, nên biết một điều, trước đó Từ Hồng Nho hợp tác được với những thế lực ở thành phố Vân Hải kia đều là dưới danh nghĩa của anh, đến lúc để ông ta góp sức rồi.

"Trần Thanh, lâu rồi sao cậu không liên lạc với tôi chứ, nghe Tịnh Nhã nói, cậu đến thành phố Long Hải rồi à?", đầu dây bên kia vừa bắt máy thì giọng nói Từ Hồng Nho liền vang lên.

"Ông Từ là người bận rộn, làm sao tôi dám quấy rầy ông chứ. Nhưng nghe giọng của ông Từ, có vẻ đang vô cùng vui vẻ nhỉ", Trần Thanh hỏi han Từ Hồng Nho vài câu.

Dù sao thì người ta cũng là bố của Từ Tịnh Nhã, anh cũng không thể đối đãi với ông ta giống như những người khác được.

"Còn không phải nhờ có cậu sao, dưới danh tiếng của cậu Trần, bầu không khí ở thành phố Vân Hải lúc nào cũng hài hòa vô cùng", nghe Trần Thanh hỏi, Từ Hồng Nho cười ha hả đáp.

Lần này được trở thành người đại diện cho Trần Thanh, có thể nói ông ta đã kiếm đủ danh tiếng cùng lợi ích, dĩ nhiên là vui vẻ không thôi rồi.

"Phát triển tốt là được rồi, vài ngày nữa có lẽ sẽ có chuyện lớn cần làm, ông chuẩn bị trước nhá", Trần Thanh không có nói rõ nhưng vẫn nhắc nhở Từ Hồng Nho một câu.

Sau khi cúp máy, anh lại gọi cho Tăng Kim Lai.

Với Từ Hồng Nho này, Trần Thanh vẫn cảm thấy không nên để cho ông ta nắm quá nhiều quyền lực, nên có một người cầm chừng ông ta, mà người thích hợp nhất chính là Tăng Kim Lai.

Khoảng thời gian này, cũng xem như trung thành tận tụy với anh, thế nên liên quan đến chuyện thương trường, cứ giao cho hai người Tăng Kim Lai và Từ Hồng Nho vậy, tin chắc với thực lực của hai người bọn họ thì cũng đã đủ để đám người Giang Môn chỉ có tới chứ không có về.

Dưới sự ra lệnh của Trần Thanh, dĩ nhiên Tăng Kim Lai sẽ dốc hết sức lực, hơn nữa đây cũng là cơ hội tốt để bày tỏ sự trung thành đối với Trần Thanh.

Chỉ cần anh ta làm tốt chuyện này, với tính cách của Trần Thanh thì chắc chắn sẽ không bạc đãi anh ta.

Sau khi sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, trong mắt Trần Thanh toát lên vẻ rét buốt, xem ra đã đến lúc nhổ tận gốc Giang Môn rồi, nếu không thì ai biết được sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào nữa.

Ngay lúc Trần Thanh đưa ra quyết định, có 4 người đàn ông vẻ ngoài bình thường bước xuống sân bay thành phố Tam Hà.

"Tật Phong, không phải chúng ta đi tìm Huyết Lang sao? Đến thành phố Tam Hà làm gì vậy?", một người đàn ông thô kệch, mặt mày ngăm đen ồn ào hỏi.

"Ông đi mà hỏi Hắc Tử", người được gọi là Tật Phong vóc dáng mảnh khảnh giống như một sinh viên đại học.

"Đừng có gọi tôi là Hắc Tử, tôi tên là Hắc Kiện", chàng trai gọi là Hắc Tử kia đeo một cặp kính, cậu ta mặc một cái quần ngắn với chiếc áo tay rộng thùng thình, giống như một trạch nam vậy.

"Nếu chúng ta cứ chạy đến tìm đại ca như vậy, chắc chắn đại ca sẽ đá chúng ta về, nên tôi đã bàn bạc với Ưng Chuẩn rồi, chúng ta sẽ giúp đại ca giải quyết vài chuyện rồi mới đến tìm đại ca, đến lúc đó đại ca cũng ngại đuổi cổ chúng ta", Hắc Kiện đẩy mắt kính lên mũi rồi vui vẻ nói.

"Cách này cũng không tồi, vẫn là đầu óc mấy cậu sáng suốt", Tật Phong vừa nghe liền vỗ tay một cái bốp, hăng hái nói.

"Nhưng với bản lĩnh của đại ca thì có chuyện gì mà không giải quyết được chứ? Nếu ngay cả đại ca còn bó tay, thì 4 người chúng làm ăn được gì", dứt lời, biểu tình hưng phấn của cậu ta lại dần ảm đạm.

"Cậu có bị ngu không hả?", Ưng Chuẩn đứng cạnh lườm Tật Phong một cái, cả giận nói: "Không phải đại ca không đối phó được, mà đại ca lười phản ứng với bọn chúng thôi".

"Hơn nữa, Hắc Tử cũng đã điều tra rồi, bọn chúng cũng chỉ là một phần thế lực ngầm thôi, chúng ta mà sợ bọn chúng sao?", Ưng Chuẩn lạnh giọng.

"Tôi đã nói rồi, đừng có gọi tôi là Hắc Tử, tôi là Hắc Kiện", Hắc Kiện đen mặt, bực bội nhìn Ưng Chuẩn nói.

"Được rồi, biết rồi mà", nghe Hắc Kiện phản pháo, Ưng Chuẩn cười hì hì nói, chẳng thèm để ý tới cơn thịnh nộ của Hắc Kiện.

"Khà khà, nếu cậu có thể thuyết phục được đại ca không gọi cậu là Hắc Tử nữa, thì sau này bọn tôi cũng sẽ không gọi cậu là Hắc Tử", người đàn ông vạm vỡ đen đúa kia cười phá lên.

"Hình như ông cũng không khá hơn là bao đâu Cẩu Tử", Hắc Kiện nghe Cẩu Tử nói thế, liền cắn răng nghiến lợi bật lại.

"Cẩu Tử cũng hay mà, vẫn mạnh hơn nhiều so với Cẩu Thặng", Cẩu Tử nhún vai tỏ vẻ sao cũng được.

"Được rồi, đi thôi, tối hôm nay bắt đầu hành động luôn, mọi thứ cũng đã chuẩn bị xong rồi, nếu đã ra tay thì phải làm cho triệt để, không được để lại mối lo ngại về sau cho đại ca", vẻ mặt Tật Phong nghiêm nghị nói.

"Ừ!", ba người kia đáp lại lời Tật Phong, trên mỗi khuôn mặt đều lộ ra tia khát máu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK