“Anh Thanh, em không nghĩ chuyện này hôm nay lại thành ra thế này, anh đừng để bụng”.
Trên đường trở về, Trần Thanh chẳng nói chẳng rằng, cứ thế cho đến công ty. Lúc xuống xe, Giang Tử Phong mới không nhịn được nói: “Nhưng chuyện mà anh nói lì kì quá”.
Trần Thanh nhìn Giang Tử Phong một cái, anh thản nhiên nói: “Cậu không biết nên tôi không trách cậu, nhưng sau này có những chuyện như vậy thì đừng tìm tôi nữa. Tôi tuyệt đối sẽ không giúp đâu!”
Rầm!
Dứt lời, Trần Thanh đóng cửa lại cái rầm, sau đó đi vào trong công ty. Tâm trạng của anh không được tốt cho lắm, tốt bụng giúp đỡ mà lại phải hứng chịu cục tức này. Nếu không nể mặt Giang Tử Phong thì anh đã dóc xương tên quản gia Chu đó ra rồi.
Giang Tử Phong chỉ biết lắc đầu nhìn Trần Thanh đi xa. Cậu ấy vẫn cảm thấy Trần Thanh nói lung tung, cho dù không chữa được thì cũng đâu thể nói là trúng tà gì đó được? Nhỡ đâu có người trách tội thì cậu ấy muốn nói đỡ cho anh cũng khó.
Reng!
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Giang Tử Phong vang lên.
Cậu ấy cầm điện thoại lên nhìn vào màn hình, sau đó lập tức sửng sốt.
Người gọi là Giang Sơn.
Chẳng lẽ bác trai biết chuyện này nên gọi điện tới trách mắng cậu ấy?
Trong lòng Giang Tử Phong hơi căng thẳng, nhưng cậu ấy vẫn dè dặt bắt máy rồi nói: “Bác trai…”
“Tử Phong, bác hỏi cháu, cậu bảo vệ kia có còn bên cạnh cháu không?”
Giang Sơn vào thẳng vấn đề.
“Bác đang nói tới anh Thanh ạ?”, Giang Tử Phong vội vàng nói: “Bác à, là thế này, có thể anh ấy nói lung tung thôi, bác tuyệt đối đừng để bụng. Lần này cháu lỗ mãng quá, chưa suy xét kĩ càng mà đã dẫn anh ấy tới rồi”.
Giang Tử Phong còn giải vây cho Trần Thanh.
“Tử Phong, bác hỏi cháu, bây giờ cậu ta có còn bên cạnh cháu không?”
Giang Sơn lặp lại.
“Không ạ”, Giang Tử Phong đáp: “Anh ấy đi rồi”.
“Tử Phong, bây giờ dù thế nào cháu cũng phải dẫn cậu ấy tới đây khám bệnh cho Uyển Quân, ngay lập tức!”, Giang Sơn nói bằng giọng kiên quyết.
Nghe thấy câu này của Giang Sơn, trong lòng Giang Tử Phong không khỏi giật mình. Cậu ấy lập tức hỏi ông ta: “Bác à, chẳng lẽ chuyện anh Thanh nói là thật sao?”
“Ừm”, Giang Sơn nói: “Bây giờ cháu dẫn cậu ấy tới đây ngay, điều kiện gì cũng được”.
Nghe thấy Giang Sơn nói vậy, Giang Tử Phong nói nhỏ giọng: “Cháu không mời được anh ấy đâu bác, e là điều kiện gì cũng không mời được”.
“Vì sao?”, Giang Sơn cảm thấy khó hiểu.
“Khó khăn lắm cháu mới mời được anh ấy tới giúp, nhưng vừa tới nơi thì đã bị quản gia Chu và những người khác trào phúng khinh thường. Bác nói xem, người bình thường có ai chịu nổi không?”, nghĩ tới thái độ của quản gia Chu, trong lòng Giang Tử Phong cảm thấy khó chịu. Nếu không có ông ta thì có khi Trần Thanh đã chữa khỏi bệnh cho Uyển Quân rồi.
Nghe vậy, Giang Sơn trầm giọng nói: “Thể diện của nhà họ Giang không đủ để mời cậu ấy tới sao?”
“E là không được đâu. Bác à, cháu nói luôn với bác vậy, anh Thanh quen biết với ông cụ Cố, chính anh ấy đã chữa khỏi bệnh cho ông cụ Cố. Cháu nào dám ép buộc người như vậy”, Giang Tử Phong nói chắc nịch: “Nếu bác muốn mời anh ấy thì đưa ra chút thành ý đi, cháu chẳng còn mặt mũi nào mời anh ấy nữa. Cháu có thể nói cho bác biết anh ấy đang ở đâu, sau đó mọi người tự quyết định xem phải làm thế nào”.
“Tử Phong, cháu không giúp bác chuyện này sao?”, Giang Sơn nói.
“Cháu không giúp được thật mà bác. Khó khăn lắm cháu mới mời được anh ấy tới thì người nhà các bác lại mắng anh ấy là thầy bói rởm, còn lấy tiền ra nhục mạ anh ấy, khiến anh ấy nổi giận bỏ đi. Cháu cũng hết cách rồi, chỉ có thể cho bác địa chỉ công ty anh ấy thôi”.
Tiếp đó, Giang Tử Phong đọc địa chỉ của Trần Thanh ra rồi tắt máy.
Sau khi tắt máy, tâm trạng của Giang Tử Phong tốt hơn nhiều. Cậu ấy cảm thấy mình không nhìn nhầm người chút nào, Trần Thanh quả là người có tài.
Đồng thời cậu ấy còn nghĩ, lần này đám người đó coi thường người khác, phải cho bọn họ nếm mùi đau khổ.
“Lúc đầu thì hắt hủi người ta, bây giờ muốn mời cũng chẳng được”, Giang Tử Phong khẽ cười nói.
Giang Tử Phong cảm thấy mình không dám vác cái mặt mo này đi mời Trần Thanh lần nữa, hơn nữa cậu ấy biết, nếu cứ đi mời như thế thì chắc chắn sau này sẽ không thể thắt chặt mối quan hệ với anh, vậy nên cậu ấy dứt khoát xem Giang Sơn và những người kia sẽ làm thế nào.
Giang Sơn trầm mặt đặt điện thoại xuống.
“Giang Sơn, sao rồi? Có mời cậu ta về được không?”
Hà Mai Anh hỏi.
Bốp!
Bà ta vừa hỏi xong thì Giang Sơn lập tức giáng cho quản gia Chu một cái bạt tai.
Tát xong, Giang Sơn nổi giận mắng: “Bình thường lão hếch mũi lên trời đã đành, hôm nay còn gây ra chuyện này, cái loại ăn hại”.
Quản gia Chu bị tát mà chẳng dám làm gì, ông ta nói lí nhí: “Tên bảo vệ ấy không nể mặt nhà họ Giang chúng ta sao?”
Hà Mai Anh cũng gật đầu: “Chẳng lẽ ngay cả nhà họ Giang mà cậu ta cũng không coi ra gì à?”
“Hừ!”, Giang Sơn gằn giọng hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Bà tưởng thể diện của nhà họ Giang to tát lắm hả? Người ta có giao tình với ông cụ Cố, đồng thời còn là ân nhân cứu mạng ông ấy, vì sao phải nể mặt chúng ta!”
Dứt lời, Giang Sơn lại tát quản gia Chu một cái nữa: “Không coi ai ra gì! Mắt chó coi thường người khác! Nếu con gái tôi mà mệnh hệ gì thì tôi sẽ đánh chết lão”.
Thấy Giang Sơn nổi cơn thịnh nộ, quản gia Chu sợ đến mức chẳng dám thở mạnh.
Ông ta thật sự không ngờ rằng kết quả lại là thế này.
Những người bên ngoài nghe vậy cũng âm thầm giật mình.
Tôn Vĩnh An thầm than một tiếng. Ông ta cảm thấy chuyện này rất bình thường, nếu đắc tội với ông ta thì ông ta cũng chẳng nể nang ai hết. Vốn Tôn Vĩnh An còn định mượn nhà họ Giang để đả kích Trần Thanh, nhưng nào ngờ Trần Thanh lại tài giỏi như vậy, chuyện này mà cũng nhìn ra được.
Còn về Trần Thanh, anh không để tâm đến chuyện này cho lắm. Sau khi về công ty, nghĩ tới chuyện được ngắm nhìn các người đẹp trong công ty, tâm trạng của anh cũng tốt hơn nhiều.
Về đến công ty, Trần Thanh tới phòng bảo vệ trước.
Anh chuẩn bị nghỉ ngơi một lúc.
Nhưng vừa vào phòng bảo vệ thì anh đã cảm thấy kì lạ, bởi vì hôm nay trong phòng bảo vệ chẳng có ai cả.
“Mọi người đều đi đâu hết rồi?”
Trần Thanh tìm một chiếc ghế ngồi xuống rồi tò mò hỏi.
Mới ngồi nghỉ ngơi chưa được bao lâu thì có người mở cửa phòng bảo vệ ra.
Trần Thanh nhìn thấy Tiểu Mao bước vào.
“Tiểu Mao, mọi người đi đâu hết rồi?”
Nhìn thấy Tiểu Mao, Trần Thanh lại hỏi.
“Anh Thanh, công ty của chúng ta sắp bị niêm phong rồi”.
Nhìn thấy Trần Thanh, Tiểu Mao kích động nói: “Mọi người đều đang ở bên trên”.
“Chuyện gì vậy? Ai đòi niêm phong công ty chúng ta?”
Nghe thấy câu này, Trần Thanh cũng cảm thấy kì lạ.
Tập đoàn Nam Cung cũng coi như công ty lớn ở Nam Hải, ai dám tùy tiện động vào nó?
Tiểu Mao lắc đầu nói: “Em cũng không biết vì sao nữa. Lúc nãy Vạn Quế Chi dẫn người của Cục Công Thương tới, không bao lâu sau thì có người nói rằng công ty của chúng ta cần phải kiểm tra và niêm phong. Nếu niêm phong thì chúng ta sẽ thất nghiệp mất, phải làm sao đây? Anh Thanh, tất cả là tại Vạn Quế Chi…”
Tiểu Mao nói năng lộn xộn hết cả lên.
Nghe thấy tên của Vạn Quế Chi là Trần Thanh cảm thấy chuyện này là để nhắm vào anh.
“Chúng ta lên đó xem sao”, Trần Thanh trầm giọng nói.
Chương 78: Tôi muốn các người quỳ xuống xin lỗi tôi!
Trần Thanh và Tiểu Mao nhanh chóng lên tầng làm việc của các quản lý.
Lúc chạy tới nơi, Trần Thanh thấy mọi người đã vây kín từ trong ra ngoài.
Có thể mọi người biết tin công ty mình sắp bị niêm phong nên chẳng ai có tâm trạng đâu mà làm việc nữa.
“Cậu nói xem, dựa vào đâu mà bọn họ đòi niêm phong công ty của chúng ta?”
“Chuyện này muốn nói lý cũng chẳng được”.
“Chắc chắn là Vạn Quế Chi khó chịu với việc công ty đuổi việc bà ta nên mới lợi dụng các mối quan hệ, gọi người của Cục Công Thương tới”.
“Người tới đây hôm nay còn là Chu Minh Chí - cục trưởng Cục Công Thương, có thể công ty của chúng ta sẽ bị niêm phong thật rồi”.
“Công ty của chúng ta lớn thế này, đâu thể nói niêm phong là niêm phong được”.
“Công ty lớn thì đã sao? Cục trưởng đã tới đây rồi, có giỏi đến mấy thì cũng chẳng thể đấu với người như vậy được”.
“Haizz, cũng đúng”.
“Nếu công ty bị niêm phong, có phải chúng ta sẽ thất nghiệp không?”
“Có thể lắm”.
Những người đang bủa vây bên ngoài đều cảm thấy bi quan.
Nghe mọi người nói như vậy, Trần Thanh nhanh chóng chen vào bên trong.
Vào đến tận trong cùng thì thấy nhóm Hồ Đại Quân đang duy trì trật tự.
“Tình hình sao rồi?”
Nhìn thấy Hồ Đại Quân, Trần Thanh hỏi.
“Không mấy khả quan, đang bàn ở bên trong”, Hồ Đại Quân chỉ vào bên trong: “Vạn Quế Chi cực kỳ hống hách, bà ta đang vỗ bàn gào thét với tổng giám đốc Nam Cung kia kìa”.
“Nếu chủ tịch Nam Cung ở đây thì Vạn Quế Chi đã chẳng dám làm thế”.
“Cáo mượn oai hùm ấy mà”.
Các bảo vệ khó chịu nói.
“Để tôi vào xem sao”.
Trần Thanh đi vào bên trong.
Mới đi tới cửa văn phòng thì Ninh Tĩnh đã nhìn thấy anh.
Cô ta lập tức bước tới, sốt sắng nói: “Sao anh lại tới đây?”
“Sao tôi lại không được tới?”
Trần Thanh hỏi ngược lại.
“Hôm nay Vạn Quế Chi tới chính là để nhằm vào anh”, Ninh Tĩnh nói với Trần Thanh: “Anh đi trước đi, đừng để bà ta nhìn thấy, nếu không thì sẽ phiền toái hơn đấy”.
“Đây là ý của cô hay là ý của tổng giám đốc Nam Cung?”
Trần Thanh hỏi.
“Ý của tổng giám đốc Nam Cung, đồng thời cũng là ý của tôi”, Ninh Tĩnh nói: “Anh mau chóng rời khỏi đây đi”.
“Nam Cung Yến, tôi hỏi lại cô một câu nữa, cô có để tên bảo vệ chó chết ấy ra xin lỗi tôi không?”, tiếng quát tháo của Vạn Quế Chi vọng ra từ bên trong: “Cô có tin hôm nay tôi sẽ niêm phong nơi này lại không? Hừ, tôi chẳng thể hiểu nổi vì sao cô lại hạ mình như thế, nhất quyết đòi bao che một tên bảo vệ quèn. Chẳng lẽ cô và thằng đó có gì với nhau sao? Hay là cô đã ngủ với hắn rồi?!”
Nghe thấy tiếng quát tháo này của Vạn Quế Chi, Trần Thanh không để ý tới sự ngăn cản của Ninh Tĩnh nữa, anh mở cửa ra rồi sải bước vào trong.
“Vạn Quế Chi, có chuyện gì thì cứ nhằm vào thằng này, không liên quan gì đến tổng giám đốc Nam Cung”.
Vào phòng, Trần Thanh trợn mắt nhìn Vạn Quế Chi, nổi giận nói: “Còn nữa, tốt nhất là bà hãy ngậm cái miệng thối của bà lại, nếu không thì tôi không dám đảm bảo là sẽ không đánh bà!”
Nhìn thấy vẻ mặt ngang tàng của Vạn Quế Chi, Trần Thanh lại muốn đánh bà ta.
“Trần Thanh…”
Thấy Trần Thanh đột nhiên xông vào, Nam Cung Yến thay đổi sắc mặt, cô quát lên.
“Xin lỗi tổng giám đốc Nam Cung, tôi không cản được anh ta”.
Ninh Tĩnh đi theo sau Trần Thanh, cô ta áy náy nói.
Nam Cung Yến lắc đầu không nói gì.
Chỉ có điều nhìn thấy Trần Thanh đứng ra, cô cảm thấy hơi nhức đầu, cô sợ là chuyện này sẽ ngày một phức tạp.
Thấy Trần Thanh xuất hiện, Vạn Quế Chi chỉ vào anh, hỏi như một người đàn bà chanh chua: “Tên bảo vệ chó chết, tao hỏi mày, có phải mày đã đánh con trai tao không?”
“Đúng là tôi đánh”.
Trần Thanh đáp: “Thì đã sao? Nó bị đánh cũng là đáng đời”.
“Trần Thanh…”
Nghe câu này của Trần Thanh, Nam Cung Yến cắn môi nói: “Chuyện này xảy ra khi nào?”
“Tối hôm qua”, Trần Thanh đáp: “Tôi sẽ giải thích chuyện này với cô sau”.
“Anh không cần giải thích với tôi, bây giờ anh ra ngoài trước đi”.
Nam Cung Yến cảm thấy đau đầu thật rồi.
Cô không ngờ Trần Thanh mới đánh vợ chồng Vạn Quế Chi hôm qua mà đến tối lại đánh cả con trai của người ta. Thảo nào hôm nay Vạn Quế Chi lại dẫn người tới hỏi tội.
“Tôi không định ra ngoài”.
Trần Thanh đứng im nói: “Nếu hôm nay mụ già chanh chua này còn dám la lối ở đây thì tôi sẽ dạy cho bà ta một bài học”.
“Trần Thanh, anh thấy chuyện này còn chưa đủ phiền phức hay sao?”, Nam Cung Yến nổi cáu hỏi.
Vạn Quế Chi quay đầu lại, nói với Chu Minh Chí đang ngồi hút thuốc trên chiếc ghế sô pha được làm từ da thật: “Anh họ, anh thấy thằng ranh này ngông cuồng đến mức nào chưa? Nó không chỉ đánh em mà còn đánh cả Thánh Kiệt nữa. Anh nói xem, có phải chúng ta nên dạy nó một bài học không?”
Chu Minh Chí dập tắt tàn thuốc rồi gật đầu nói: “Đúng là như thế”.
Lúc này, Chu Minh Chí nhìn Nam Cung Yến nói: “Nam Cung Yến, tôi nghe nói công ty của các cô vi phạm quy định kinh doanh, chúng tôi phải tạm thời niêm phong công ty của các cô để điều tra”.
“Tôi muốn hỏi rằng công ty của chúng tôi đã làm gì vi phạm quy định?”, Trần Thanh nhìn Chu Minh Chí hỏi.
“Hừ, chuyện này cậu không cần biết, cũng không có tư cách để biết”, Chu Minh Chí hừ lạnh nói.
Sau đó ông ta ra vẻ nhà quan nói: “Nam Cung Yến, nếu cô không muốn công ty của cô bị niêm phong thì phải xem cô có chịu phối hợp hay không”.
“Cục trưởng Chu, xin hỏi chúng tôi phải phối hợp thế nào?”
Nam Cung Yến thầm kêu khổ trong lòng.
Tập đoàn Nam Cung của bọn họ là tập đoàn lớn, công ty Khuynh Thành Quốc Tế cũng không nhỏ, nhưng đối mặt với loại người như Chu Minh Chí thì thật sự là chẳng có cách nào cả. Người ta muốn niêm phong công ty anh thì đâu cần lý do. Hơn nữa, ông ta niêm phong như vậy sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới danh tiếng của công ty, cho dù sau đó không tra ra được cái gì thì bị niêm phong cũng làm ảnh hưởng tới việc kinh doanh.
Chu Minh Chí nhìn lướt qua, ông ta cười lạnh nói: “Phải xem các cô có làm hay không, nếu không thì tha hồ nếm mùi”.
Câu nói cuối cùng của Chu Minh Chí mang đậm sự uy hiếp, vẻ mặt như đang nói: “Các người xem rồi tự quyết định đi”.
Vạn Quế Chi nhìn chằm chằm vào Nam Cung Yến, nói: “Điều tôi muốn rất đơn giản, các người lập tức nói với cảnh sát để thả Lương Bình ra, sau đó khôi phục chức vị của chúng tôi, còn phải chia cổ phần cho chúng tôi và bồi thường năm triệu một người. Cuối cùng, bắt thằng đó quỳ xuống xin lỗi tôi, không đúng, ngay cả cô cũng phải quỳ xuống xin lỗi tôi”.
Nói xong, trên mặt Vạn Quế Chi hiện lên sự đắc ý.
Nghe vậy, sắc mặt của Nam Cung Yến trầm xuống.
Điều kiện mà Vạn Quế Chi đưa ra thực sự rất quá đáng.
Trong mắt Trần Thanh cũng hiện lên sát khí.
Ninh Tĩnh và những người ở cửa đều cảm thấy Vạn Quế Chi quá tởm lợm.
Ai lại đưa ra điều kiện như thế bao giờ!
Nhưng nhìn sang Chu Minh Chí đằng sau Vạn Quế Chi, mọi người đều cảm thấy chẳng có cách nào cả.
Trong lãnh địa Hoa Hạ, người như Chu Minh Chí chẳng thể dây vào được.
Cho dù anh có nhiều tiền đến mấy thì đến cuối cùng vẫn phải cúi đầu trước một tên quan nhãi nhép.
Huống chi đằng sau Vạn Quế Chi là một cục trưởng.
“Mẹ kiếp!”
Trần Thanh mắng chửi.
“Trần Thanh, anh đừng gây rối thêm nữa”.
Nam Cung Yến sợ Trần Thanh làm bừa, bèn giữ chặt anh lại.
Chương 79: Dạy dỗ mụ đanh đá!
Vạn Quế Chi nhìn thấy Trần Thanh bị giữ lại, bà ta liền phách lối kiêu ngạo nói: "Mày muốn đánh bà à? Bà cho mày một trăm lá gan, xem mày còn dám động vào bà nữa không?"
"Nam Cung Yến tao nói cho mày biết, nếu hôm nay, tao có chút xây xước nhỏ nào thì công ty của bọn mày cũng đừng hòng yên ổn", Vạn Quế Chi hống hách nói: "Cũng chả sợ nói cho mày biết, hôm nay, nếu có là Nam Cung Minh Đức đến đây, tao cũng sẽ không chừa cho ông ấy chút mặt mũi nào đâu".
Lúc này, Vạn Quế Chi liền cậy thế lên mặt.
Bởi vì bà ta đang có Chu Minh Chí là chỗ dựa.
Đến bây giờ, ngoài mặt Vạn Quế Chi và Chu Minh Chí chỉ là anh em họ không hơn không kém, nhưng thực chất hai người này đã có gian tình với nhau. Mà La Thánh Kiệt cũng chính là con ruột của Chu Minh Chí. Chính vì thế, sau khi La Thánh Kiệt bị người khác đánh, Vạn Quế Chi đã bảo Chu Minh Chí kéo người đến, bất luận thế nào, tối nay cũng phải lấy lại danh dự cho bằng được.
Chu Minh Chí nhìn thấy hành xử của Vạn Quế Chi, ông ta liền ngồi bắt chéo hai chân vẻ mặt cũng vô cùng hài lòng.
Với Chu Minh Chí mà nói, tập đoàn Nam Cung có lớn như thế nào và Nam Cung Yến có bản lãnh như ra sao nhưng chỉ cần còn ở Nam Hải, thì phải nhìn sắc mặt ông ta mà sống.
"Tổng giám đốc Nam Cung, cô tự mình chọn đi", Chu Minh Chí ra vẻ thượng đẳng lên giọng: "Nếu tôi kiểm tra và niêm phong công ty của mấy người, công ty của mấy người cũng tổn thất không ít đâu".
Nam Cung Yến giữ Trần Thanh lại, cô nhìn vẻ mặt của Vạn Quế Chi lại còn thêm bộ dạng của Chu Minh Chí, cô cũng muốn ra tay đập cho một trận, nhưng tiếc là lực bất tòng tâm.
Chơi không lại người ta đó!
"Dì Vạn, điều kiện trước mắt của dì, tôi có thể đồng ý, nhưng phần phía sau có phải quá đáng rồi không?", Nam Cung Yến nghiến răng nói: "Chúng ta có thể bàn lại cho phải lẽ hơn được không?"
"Chà, giờ thì chịu xuống giọng kêu dì rồi à?"
Vạn Quế Chi cười lạnh rồi nói: "Cơ mà tao vẫn nói cho mày biết, không có bàn bạc gì nữa hết. Đôi cẩu nam nữ bọn mày quỳ xuống xin lỗi tao đi. Còn hắn, hắn đánh chúng tao bao nhiêu lần thì tao sẽ trả cho hắn lại gấp mười. Nếu không thì tao sẽ không để yên cho bọn mày đâu! Bây giờ, tao cho bọn mày thời gian để suy nghĩ, muốn công ty bị phá sản hay là quỳ trước mặt bà đây xin lỗi thì tự mình suy nghĩ cho kỹ vào!
Dù nghe Vạn Quế Chi nói thế, Nam Cung Yến vẫn cứ nhìn Chu Minh Chí nói: "Cục trưởng Chu, chúng ta còn thể bàn bạc lại chuyện này không, như này thì hiếp người quá đáng rồi đấy, không bằng mọi người ngồi lại nói chuyện đàng hoàng được không?"
"Tôi cảm thấy không có gì phải bàn lại cả", Chu Minh Chí nhàn nhạt cười: "Hoặc là cô làm theo những gì bà ta nói, hoặc là công ty đợi bị niêm phong đi, mấy người tự suy nghĩ lại đi".
"Có bị điếc không hả?"
Vẻ mặt Vạn Quế Chi vô cùng hống hách, bà ta chỉ vào Trần Thanh nói: "Tao không tin không trị nổi tên bảo vệ khốn kiếp nhà mày".
"Thật là hiếp người quá đáng!”
"Đúng là ỷ thế hiếp người mà".
"Mẹ nó! Đúng là quá đáng mà".
Mấy người nhân viên đứng trước cửa nhìn thấy dáng vẻ phách lối của Vạn Quế Chi, không kiềm được mắng chửi.
Vạn Quế Chi nghe thấy lời của những người đó, bà ta liền hống hách nói: "Tôi hiếp người quá đáng đó thì đã làm sao? Mấy người có ý kiến gì, ngon thì bước ra đây mà nói?"
Vạn Quế Chi chống nạnh chỉ vào mặt những người đứng ở cửa: "Ai có ngon thì bước ra, bước ra quỳ chung luôn cho tôi".
Dù thấy Vạn Quế Chi càn quấy như vậy, mọi người cũng tức giận lắm mà không dám hó hé gì.
Bình thường Vạn Quế Chi vốn là hống hách ở công ty thành thói, mọi người từ lâu đã không ưa bà ta, nhưng hôm nay Vạn Quế Chi còn có thêm chỗ dựa thì là càng hống hách hơn trước. Mọi người nhìn thấy đều xúc động muốn đập hội đồng bà ta một trận.
Nhìn thấy chẳng còn ai dám hó hé gì, Vạn Quế Chi liền lộ ra vẻ mặt hài lòng.
Vạn Quế Chi quay lại nhìn Nam Cung Yến và Trần Thanh hỏi: "Hết thời gian rồi, đôi cẩu nam nữ bọn mày suy nghĩ xong chưa. Có quỳ xuống xin lỗi tao không thì bảo".
"Dì Vạn, tôi muốn chúng ta bàn bạc lại một chút đi".
Nam Cung Yến nghiến răng nói.
Dù Vạn Quế Chi có ngang ngược như thế nào, thì cô vẫn phải cố mà nhẫn nhịn.
Không còn cách nào vì chỗ dựa của Vạn Quế Chi lại chính là Chu Minh Chí. Ở đất Nam Hải này, Chu Minh Chí muốn hại chết một cái công ty thì dễ như trở bàn tay.
Nam Cung Yến không muốn tâm huyết của mình bị huỷ trong phút chốc.
"Còn gì để nói nữa", Vạn Quế Chi phách lối kiêu ngạo nói: "Nam Cung Yến không phải bình thường mày thích ra vẻ thanh cao lắm sao? Để hôm nay tao xem xem mày còn thanh cao nổi không, tao sẽ cho mày với cả tên bảo vệ khốn kiếp này đẹp mặt ra".
Vạn Quế Chi nhìn chằm chằm Trần Thanh đắc ý nói: "Không phải mày rất tài giỏi sao? Giờ có bản lãnh thì ra tay tao xem, thử đi rồi tao cho mày chết không có chỗ chôn!"
"Đệt mợ nó!"
Lúc này Trần Thanh nhìn thấy dáng vẻ lên mặt của Vạn Quế Chi thì không tài nào nhịn nổi nữa.
Nếu như Vạn Quế Chi chỉ muốn tới kiếm chuyện với anh, anh còn có thể nhẫn nhịn, đằng này rõ ràng là Vạn Quế Chi cũng muốn kéo Nam Cung Yến xuống nước.
Đối với loại người này, Trần Thanh cảm thấy chú nhịn thì nhịn đi, còn anh đây thì hết nhịn nổi rồi.
"Trần Thanh..."
Ngay lúc Nam Cung Yến cảm giác được Trần Thanh đã tuột khỏi tay mình thì cô nóng nảy hét lên.
Nhưng lúc mà cô hét lên thì cũng đã muộn rồi.
Trần Thanh ra tay nhanh như chớp.
Bốp!
Tiếng bạt tai giòn tan vang vọng khắp hiện trường.
Á!
Nghe thấy tiếng bạt tai này thì mọi người đồng loạt kêu lên.
Trong mắt Nam Cung Yến gần như là tuyệt vọng, trong lòng cô thầm kêu, toang rồi, toang rồi, lần này thì toang thật rồi! Không còn cách nào giải quyết được nữa.
Công ty phải dẹp tiệm luôn rồi!
Vạn Quế Chi ăn một bạt tai ôm mặt sững sờ nhìn Trần Thanh.
Bà ta không tài nào ngờ được Trần Thanh thật sự lại dám ra tay.
"Mày dám đánh bà! Mày có tin..."
"Hôm nay ông đây sẽ dạy dỗ con mụ đanh đá nhà bà!"
Trần Thanh nghiến răng nghiến lợi nói: "Ông đây nhìn bà méo ưa nổi!"
Bốp! Bốp!
Trần Thanh vừa nói vừa vả vào mặt Vạn Quế Chi chan chát không ngừng.
"Sướng quá!"
"Sướng cmn quá đi mất!"
Đám người đứng bên ngoài không kiềm được la lên.
"Sướng thì sướng thiệt đó, nhưng phiền phức to rồi!"
"Xem ra chúng ta đều thất nghiệp rồi".
"Những lúc thế này, nếu nhịn được thì phải nhịn chứ, ra tay làm gì không biết".
Cạnh đó cũng không ít người than thở.
Nhìn Trần Thanh dạy dỗ Vạn Quế Chi cảm thấy hả giận thật, nhưng nếu hôm nay ra tay thì phiền phức thật sự không nhỏ chút nào.
"Trần Thanh, anh dừng tay cho tôi!"
Nam Cung Yến hét lên.
Nam Cung Yến thấy Trần Thanh ra tay thì da đầu cô có chút tê dại.
"Trần Thanh, đừng đánh nữa, dừng tay lại đi".
Ninh Tĩnh cũng la lên.
Ninh Tĩnh cũng hiểu con người Trần Thanh, anh là người thấy chuyện bất bình nhất định sẽ ra tay tương trợ.
Loại người như Vạn Quế Chi anh đương nhiên sẽ không vừa mắt rồi.
Nhưng trong cái xã hội này là thế đó, dù cho không nhìn nổi khi đã gặp bọn có quyền có thế thì cũng phải nhịn thôi.
Anh cũng chỉ là một tên bảo vệ cỏn con, cũng là dân đen thôi, làm sao đấu lại bọn chúng chứ?
Chu Minh Chí nhìn thấy Trần Thanh cả gan ra tay, ông ta cũng nổi cơn tam bành nhảy cỡn lên mắng: "Mày dừng tay cho tao, có nghe không hả? Đồ khốn nạn kia, dừng tay cho tao".
"Dừng con mẹ mày".
Trần Thanh quay sang nhìn Chu Minh Chí, nhưng bàn tay vẫn không ngừng rơi trên mặt Vạn Quế Chi.
"Muốn tao quỳ xuống xin lỗi à, để tổng giám đốc Nam Cung bọn tao quỳ à, bây giờ ông đây cho mày quỳ".
Trần Thanh nghiến răng nghiến lợi mắng: "Cho mày hống hách này, hôm nay tao sẽ cho con mụ đánh đá nhà mày biết thế nào là lễ độ, để tao xem xem mày còn ngang ngược nữa được không".
Bốp! Bốp!
Trần Thanh vừa mắng mỏ, vừa tát cho mụ ta mấy bạt tai vào mặt.
Chương 80: Có chức có quyền!
Trần Thanh dứt lời thì liền ra tay.
Hùng hổ đến nỗi làm tất cả mọi người đều hoảng sợ.
Lại thêm vẻ mặt đằng đằng sát khí của Trần Thanh cũng doạ bọn họ khiếp vía.
Những người bên cạnh muốn ngăn anh lại cũng không dám ngăn.
"Mẹ nó, muốn tao quỳ cũng thôi đi, ngay cả tổng giám đốc Nam Cung mày cũng dám bảo cô ấy quỳ? Dám động vào cô ấy tao đập chết bà mày".
Trần Thanh nổi cơn tanh bành không ngừng vả liên hồi.
Nam Cung Yến nghe Trần Thanh nói thế lại cảm thấy có chút ấm lòng, nhưng hơn hết cô đang nghĩ phải nên làm gì tiếp theo.
Chu Minh Chí còn đang ở đây nhìn mà anh cũng dám phát rồ.
"Tên bảo vệ hèn hạ, mày dám đánh tao, tao liều mạng với mày".
Vạn Quế Chi nổi điên gào hét.
Bốp!
Nhưng bà ta vừa hùng hổ xông lên thì lại bị Trần Thanh vả cho một bạt tai té xuống.
"Oa, đánh chết người rồi!"
Vạn Quế Chi bưng mặt nức nở: "Anh họ, đau chết em rồi!"
"Tên bảo vệ khốn nạn kia, mau dừng tay lại! Tao ra lệnh cho mày, mau dừng tay lại!", Chu Minh Chí gào thét.
Ông ta vừa gào lên vừa muốn ngăn Trần Thanh lại.
Nhưng khi Chu Minh Chí vừa định nhào vào thì bị Trần Thanh hất ông ta văng ra.
Bịch!
Chu Minh Chí bị té bật ngửa ngồi lại trên ghế sofa.
Chu Minh Chí bị Trần Thanh xô ngã thì ông ta cảm thấy vô cùng mất mặt, ông ta nổi trận lôi đình mắng to: "Nam Cung Yến đây là nhân viên của cô sao? Đúng là cái phường du côn mà, công ty mấy người là công ty gì thế, sao lại dung túng cho loại người này xằng bậy. Niêm phong, tôi nhất định phải niêm phong đến cùng!"
Chu Minh Chí giận muốn phát điên, ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi sẽ dùng hết tất cả mối quan hệ của mình, tôi phải làm cho công ty mấy người không thể mở cửa lại được".
Chu Minh Chí càng nói thì trong lòng Nam Cung Yến càng cảm thấy mệt mỏi.
Cô cảm thấy đến giờ phút này, mọi chuyện đã không còn cứu vãn được nữa.
Lúc này, Dương Lệ bất chợt dẫn người xông vào.
"Cản anh ta lại, nhanh kéo anh ta lại".
Nam Cung Yến gào lên với những người vừa vào.
Dương Lệ quan sát rồi ra hiệu cho mấy người bảo vệ bên cạnh.
Đám người Hồ Đại Quân và Tiểu Mao lập tức nhào đến ôm chặt Trần Thanh lại.
"Anh Thanh, đủ rồi!"
"Anh Thanh, đừng đánh nữa!"
Đám Hồ Đại Quân ôm chặt Trần Thanh lại.
Sau khi Trần Thanh đánh đã rồi, anh mới dừng lại chỉ vào mặt Vạn Quế Chi nói: "Một mình tao làm một mình tao chịu, mày có muốn trả thù thì tìm tao đây. Còn mày mà đụng đến tổng giám đốc Nam Cung bọn tao thì đừng hỏi tại sao nước biển lại mặn".
Vạn Quế Chi nhìn thấy Trần Thanh đã bị giữ lại thì nhanh chân chạy về phía Chu Minh Chí gào khóc: "Anh họ, anh thấy rồi đó! Đều là phụ nữ với nhau, nhưng cô ta lại để người khác đánh em, anh phải trả thù cho em!"
Chu Minh Chí đã hừng hực lửa giận, ông ta lấy điện thoại ra gọi mộ cuộc điện thoại, đầu bên kia vừa bắt ông ta liền nói: "Mau dẫn thêm người đến đây niêm phong tập đoàn Nam Cung lại cho tôi".
"Cục trưởng Chu, có gì từ từ nói", Nam Cung Yến vội vàng nói.
"Hừ! Tôi không có gì để nói nữa".
Chu Minh Chí kích động nói: "Tôi đã cho mấy người cơ hội rồi, là mấy người không biết nắm bắt, giờ còn dám ra tay người!"
Vạn Quế Chi cũng kích động gào lên: "Tao sẽ cho bọn mày biết tay, không nhân nhượng gì với bọn mày nữa, giờ có quỳ xuống cầu xin thì cũng vô dụng, tao phải cho bọn mày dẹp tiệm".
Nam Cung Yến cũng không còn lời nào để nói nữa, vì cô biết, giờ có nói gì thì cũng vô dụng.
Ánh mắt cô có chút oán trách nhìn Trần Thanh, cô nghĩ Trần Thanh quá manh động rồi.
Sau khi Chu Minh Chí gọi điện thoại không bao lâu, thì có một đám người mặc đồng phục đi đến, bọn họ vừa xuất hiện thì nói to: "Tránh ra, toàn bộ tránh ra hết, chỗ này cần niêm phong kiểm tra".
Những người đứng bên ngoài toàn bộ đều là người của Chu Minh Chí, bọn họ cầm giấy niêm phong, không cần biết đúng sai thế nào, cứ nhìn thấy cửa thì dán giấy niêm phong.
Người của công ty chướng kiến thì đều rõ là lần này gặp phải phiền phức lớn rồi.
Chu Minh Chí hừ lạnh nói: "Tôi nói rồi, tôi phải cho mấy người trả một cái giá đắt".
"Cục trưởng Chu, cục trưởng Chu..."
Ngay lúc này, có một người chen lấn từ bên ngoài vào.
Mọi người nhìn qua thì thấy Nam Cung Minh Đức vội vã đi vào.
Nam Cung Minh Đức vừa xuất hiện, ông ta nhìn thấy Chu Minh Chí thì xoa tay cười nói: "Cục trưởng Chu, có gì từ từ nói".
Tuy Nam Cung Minh Đức là một doanh nhân có tiếng, nhưng khi gặp Chu Minh Chí này thì cũng phải khách sáo không thôi.
Chu Minh Chí khinh thường nói: "Tôi thấy chẳng còn gì phải nói nữa, tôi đã cho mấy người cơ hội rồi".
"Nam Cung Minh Đức, tôi nói cho ông biết, dù bây giờ ông có quỳ xuống trước mặt tôi, thì tôi cũng không bỏ qua cho mấy người", Vạn Quế Chi ôm mặt nghiến răng nghiến lợi nói.
Nam Cung Minh Đức nhìn vào khuôn mặt của Vạn Quế Chi thì quay sang Nam Cung Yến hỏi: "Lại đánh người ta nữa hả?"
Nam Cung Yến bất đắc dĩ gật đầu.
"Chủ tịch Nam Cung, chuyện này một mình tôi làm thì tôi tự chịu".
Trần Thanh nói.
"Cháu khoan hãy nói chuyện".
Nam Cung Minh Đức nói với Trần Thanh.
Sau đó, ông ta quay lại cười nói: "Cục trưởng Chu, chuyện này tôi cho rằng chỉ là hiểu lầm thôi, nếu không thì tối nay tôi hẹn thị trưởng Ngô chúng ta cùng nhau ngồi lại bàn chuyện nhé. Ông cảm thấy sao? Cố gắng chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không nhé".
Chu Minh Chí liếc nhìn Nam Cung Minh Đức khinh khỉnh nói: "Nam Cung Minh Đức, ông đừng tưởng ông có quan hệ tốt với thị trưởng Ngô thì tôi sẽ sợ ông. Tôi nói cho ông biết, hôm nay bất luận thế nào tôi cũng sẽ làm đến cùng. Giờ thì mấy người lập tức cút hết ra ngoài, tôi phải niêm phong cái công ty này".
"Cục trưởng Chu, nể mặt nhau chút đi".
Nam Cung Minh Đức cười khổ nói.
Chu Minh Chí xem thường nói: "Nam Cung Minh Đức, ông nghĩ ông là ai? Trong mắt tôi ông cũng chỉ là một người kinh doanh cả người nồng nặc mùi tiền thôi, tôi cần quái gì phải nể mặt ông chứ?"
"Nam Cung Minh Đức, đây chính là hậu quả của việc xúc phạm tôi đấy", Vạn Quế Chi nghiến răng nói.
Nam Cung Minh Đức cũng chỉ biết cười khổ, ông ta không ngờ lần này Chu Minh Chí kiên quyết như vậy.
"Cục trưởng Chu, tôi cũng muốn hỏi, ông lấy quyền gì mà niệm phong công ty chúng tôi? Công văn quyết định của ông đâu? Hay chỉ dựa vào luận điểm suông?
Trần Thanh nhìn thấy thái độ Chu Minh Chí thì bực bội chất vấn.
"Trần Thanh..."
Trần Thanh vừa mở miệng chất vấn Chu Minh Chí, thì Nam Cung Yến và Nam Cung Minh Đức lập tức kêu to.
Nhưng Trần Thanh cũng mặc kệ bọn họ.
"Đúng vậy, mấy người nói công ty chúng tôi vi phạm luật pháp, có công văn không?"
"Không có công văn thì sao có thể nói công ty chúng tôi phạm pháp được? Ông không thể niêm phong công ty chúng tôi".
"Cũng không phải ông nói là được".
Nghe thấy Trần Thanh chất vấn như thế thì rất nhiều người không kiềm chế được nữa, ồn ào đứng về phía Trần Thanh lên tiếng phản pháo.
Bọn họ cũng biết, công ty mình không phải cứ nói niêm phong là niêm phong dễ dàng như thế.
Phải đứng lên đòi lại quyền lợi chứ!
"Mấy người thì biết gì chứ hả?"
Vạn Quế Chi mắng to.
Chu Minh Chí đanh mặt nhìn Trần Thanh nói: "Tôi nói muốn niêm phong thì niêm phong, cần quái gì công văn quyết định chứ? Thằng nhãi, tao cũng không ngại nói cho mày biết, tao chính là pháp luật đấy! Tao nói bọn mày phạm pháp là bọn mày phạm pháp, mày không phục thì đi tố cáo đi, tao sợ mày chắc!"
Chu Minh Chí bày ra bộ dạng ngang ngược coi trời bằng vung.
Nhìn thấy dáng vẻ đó của Chu Minh Chí, rất nhiều người cũng cạn lời.
Nam Cung Minh Đức thì đang cố giữ chặt Trần Thanh lại, không để Trần Thanh khẩu chiến với ông ta nữa.
"Được!"
"Được lắm! Quả đúng là có chức có quyền ha!"
Ngay lúc này, từ phía sau đám đông vang lên một giọng nói vô cùng tức giận.