"Mộ Dung Lâm, Mộ Dung Thanh, hai ông đúng là quá vô sỉ, dừng được rồi đấy", thấy hai người này đi lên, Trần Thanh nở nụ cười tàn khốc.
"Giao thứ đó ra đây, tôi sẽ tha cho cậu một mạng", sắc mặt Mộ Dung Thanh thay đổi, nhưng dù sao đó cũng là người trong dòng họ mình, ông ta lạnh lùng nhìn Trần Thanh, nói.
"Bớt nói linh tinh lại đi, chạy qua đây, nếu tôi nhíu mày thì phải bò từ đây xuống!", Trần Thanh đột nhiên giơ cây giáo trong tay lên, chỉ vào ba người, quát.
"Đi chết đi!", ba người kia nghe thấy Trần Thanh nói vậy thì nhìn nhau, sau đó tung người nhảy lên, bao vây anh lại.
"Quá vô sỉ, Trần Thanh, tôi tới giúp cậu", Bạch Hùng thấy cảnh tượng này thì tức sôi máu, đứng bật dậy, đi lên võ đài.
"Bạch Hùng, ông cứ ở dưới đi, dám lên đó, có tin chúng tôi bao vây nhà họ Bạch các ông không?", lúc này, đám người nhà họ Tiền cản Bạch Hùng lại, không cho ông ấy đi lên.
Nói cho cùng, khó khăn lắm nhà Mộ Dung mới chịu ra tay, hơn nữa nhìn tình hình thì có lẽ khó mà tránh khỏi một trận chiến gay go, thế thì tỷ lệ sống sót của nhà họ Tiền bọn họ sẽ cao hơn rất nhiều, đương nhiên không muốn để Bạch Hùng đi ra quấy phá rồi.
"Chỉ là ba lão già thôi, ông đừng lo, không làm khó được tôi đâu", nhìn thấy dáng vẻ ấy của Bạch Hùng, Trần Thanh lập tức mở miệng khuyên can.
"Nhưng mà...", nghe được lời của anh, hiển nhiên Bạch Hùng cũng biết dù mình có lên đó cũng không thể làm gì được, lúc đó có khi nhà Mộ Dung còn nhân cơ hội giết cả ông ấy cũng không chừng.
"Vậy thì cậu nhớ cẩn thận một chút", trên khuôn mặt Bạch Hùng thoáng qua vẻ áy náy, bất lực nói với Trần Thanh.
Anh không trả lời mà chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn ba người kia. Anh phải giết chết họ bằng một đòn, nếu không võ đạo tông sư mà muốn chạy trốn thì không ai có thể ngăn cản được, kể cả anh.
Bất kể đám đông dưới võ đài đang nói gì, ba ông lão họ Mộ Dung bên trên và Trần Thanh đấu với nhau, đánh vô cùng kịch liệt.
Khi vừa lên, Trần Thanh không tỏ ra mình dũng mãnh ngay, anh phải làm ra vẻ mình không trụ nổi nữa. Dĩ nhiên, với thực lực hiện tại, anh vẫn thấy khá khó khăn để cản lại những đòn công kích của ba người, buộc phải cố gắng không để ba ông lão đối diện phát hiện ra cường độ cơ thể đáng sợ của mình.
Đúng như kế hoạch, theo thời gian của trận đấu dần trôi, Trần Thanh bắt đầu xuất hiện tình trạng kiệt sức vô cùng nguy cấp, nhiều lần suýt bị ba người kia đánh trúng chỗ hiểm. Lần nào anh cũng tránh thoát giữa ngàn cân treo sợi tóc.
Bạch Thấm và Tăng Kim Lai phía dưới đều giật thót, nhìn chằm chằm vào võ đài, chỉ thiếu điều xông lên.
Các đệ tử trong nhà họ Bạch đương nhiên hy vọng Trần Thanh sẽ chiến thắng, nhà họ Tiền thì ngược lại. Hôm nay bọn họ thất bại thảm hại, khó khăn lắm nhà Mộ Dung mới ra mặt cho họ, nếu lại thất bại lần nữa thì mạng của nhà họ Tiền chỉ còn có thế thôi.
Trần Thanh luôn kiên nhẫn, không bộc phát sức mạnh chính là vì để chờ thời cơ ba người kia tụ tập lại với nhau. Ba người kia đánh đã được một lúc, không còn nhẫn nại được nữa, cùng nhau ra tay nhằm một kích giết chết Trần Thanh.
"Chính là lúc này", Trần Thanh chờ thời cơ này muốn mệt, rõ ràng có tý đòn công kích thôi, nhưng những người này đến phòng ngự của anh cũng không phá được, đã thế anh còn phải giả bộ khó khăn lắm mới tránh thoát, không dám vận dụng Tiêu Dao Bộ, thật sự là quá uất ức.
Vì vậy, cuối cùng cũng thấy ba lão này đứng chung một chỗ, Trần Thanh không nhịn được nữa.
Anh bật người lên, bộc phát tốc độ, cây giáo trong tay hóa thành vô số cái bóng mạnh mẽ đâm tới ba người kia.
Mà đòn công kích của họ cũng đã đến trước mặt Trần Thanh, anh không hề có ý định ngăn cản nó, nhìn anh như đang tự sát vậy.
"Chết tiệt, cậu ta muốn cá chết lưới rách với chúng ta", trong suy nghĩ của họ, Trần Thanh chắc chắn sẽ tự vệ trước rồi mới tìm kiếm cơ hội, họ hoàn toàn không nghĩ rằng anh không hề cản lại chỉ vì muốn giết họ.
Sau khi phát hiện điều này, ba người lập tức nổi điên. Họ mặc dù sống lâu rồi nhưng còn chưa đủ đâu, họ không muốn chết ở đây!
Ba người lập tức thi triển đòn đánh của riêng mình, muốn ngăn cản sự công kích của Trần Thanh.
Nhưng công kích của anh sao có thể bị cản lại dễ dàng được? Khi bóng cây giáo của Trần Thanh lao tới trước mặt, họ chỉ cản được trong nháy mắt, ngay sau đó, cả ba người đều bị đánh trúng chỗ hiểm.
"Phụt..."
Ba người bị đòn tấn công của Trần Thanh đánh trúng, hộc ra máu tươi, khuôn mặt sụp xuống, lộ ra vẻ đau đớn.
Nhìn lại Trần Thanh, mặc dù anh đánh sau nhưng lại tới trước ba người, trong lúc cả ba bị đánh bay ra ngoài, Trần Thanh thong thả ném cây giáo trong tay đi, hai tay đột nhiên vòng thành một vòng tròn ở trước ngực.
Đòn công kích của ba ông lão kia rơi vào vòng tròn của Trần Thanh, anh lập tức bị luồng sức mạnh ấy đẩy lùi ra ngoài.
Chẳng qua, đòn công kích cũng vì vậy mà bị ngăn cản, theo Trần Thanh lui về phía sau mấy bước, lực công kích cũng yếu đi.
Anh nhân cơ hội triệt tiêu toàn bộ lực lượng của nó.
Làm xong mấy việc này, Trần Thanh nhìn về phía ba người kia, có điều lúc này đã biến thành năm người, vì hai kẻ họ Mộ Dung ở dưới võ đài kia cũng đi lên theo.
Hiển nhiên, chiêu giả heo ăn cọp vừa rồi của Trần Thanh đã làm cho nhà Mộ Dung trở thành trò cười cho người khác, vì vậy mặc dù hai tên kia rất khinh thường việc ức hiếp vãn bối, nhà Mộ Dung cũng tuyệt đối không thể bị mất mặt nữa.
Cho nên, hôm nay họ phải chém chết Trần Thanh ngay tại đây để lập uy, nếu không sau này làm sao bọn họ có thể đi lại trên giang hồ được?
"Sao vậy? Nhà Mộ Dung quen lấy nhiều khi ít rồi phải không? Xem ra cái nhà này cũng chỉ như vậy thôi, toàn là một lũ chuột nhắt nhát gan, vô sỉ. Làm chuyện này cũng thật thuận buồm xuôi gió, cũng có tâm đắc gì rồi đây", Trần Thanh giễu cợt, những lời này bị anh dùng chân khí khuếch đại, người xung quanh đều hoàn toàn nghe thấy rõ.
"Mày..."
Nghe Trần Thanh nói vậy, hai ông lão Mộ Dung tức khắc nổi cơn tam bành, nhưng họ không dám hành động thiếu suy nghĩ, dù sao thì Trần Thanh cũng quá mạnh.
"Đã lên hết rồi thì khoan hãy đi, đánh một trận rồi đi cũng không muộn", Trần Thanh không quan tâm những người này đang nghĩ gì, lên rồi xuống lại thì còn làm ăn được gì nữa?
Anh phóng tới hai người họ với tốc độ nhanh như chớp, hiển nhiên anh không định để cả năm người này được đi, suy cho cùng, anh đã thành kẻ thù của nhà Mộ Dung, tất nhiên phải dùng hết sức để tiêu hao sức mạnh của họ rồi.
Đằng này cả năm còn đều là võ đạo tông sư, anh tin rằng, dù nhà họ Mộ Dung đáng sợ như thế cũng phải chịu đả kích nặng nề khi một lần mất đi cả năm vị võ đạo tông sư, đây cũng là nguyên nhân tại sao anh muốn năm ông già này hoàn toàn ở lại võ đài.
"Giờ thì, các ông có thể đi chết rồi", Trần Thanh lạnh lẽo cười, tiến về phía hai người họ.
Chương 557: Hóa thành một tia chớp
"Dừng, chúng tôi nhận thua", hai người nhà Mộ Dung vốn còn định chém giết Trần Thanh, nhưng khi hai người bọn họ thấy sức mạnh của Trần Thanh bùng lên thì lập tức mở miệng ra nói.
"Nhận thua? Sao có thể chứ? Trừ phi là gia chủ của nhà họ Tiền nói. Huống hồ, là các người tự phá hỏng quy tắc trước, tôi chỉ học tập theo mà thôi", Trần Thanh nở một nụ cười đáng sợ, đi thẳng đến trước mặt bọn họ.
Hai người kia rơi vào đường cùng đành phải ra tay ngăn cản.
Trần Thanh trực tiếp ép hai người bọn họ ra, cùng lúc đó, cây thương dài trong tay Trần Thanh đột nhiên vạch một đường, một người trong đó nằm ngay trong tầm tấn công của Trần Thanh, muốn chạy trốn cũng không có khả năng.
Một người khác thấy tình hình không ổn, bất chấp những người khác điên cuồng lao ra ngoài. Hiển nhiên ông ta cũng thấy được mạng sống quan trọng hơn nhiều.
Trần Thanh không vội đuổi theo mà cầm cây thương dài, phát ra sức lực mạnh mẽ, đâm xuyên thẳng vào người xui xẻo kia.
"Mày... Nhà Mộ Dung nhất định sẽ không bỏ qua cho mày, mày nhất định phải chết", trong đôi mắt kia lộ ra vẻ không thể tin nổi, sau đó người kia hung tợn quát lên.
"Tao có chết hay không thì không biết, chỉ có điều, bây giờ chắc chắn mày sẽ phải chết", Trần Thanh đột nhiên co lại, ném người đó xuống dưới. Cây thương dài trong tay bị anh coi như phi tiêu, hung hăng phi về phía một tên Mộ Dung khác đang chạy trốn.
"Ai cũng đừng hòng trốn thoát", Trần Thanh lạnh lùng nhìn theo cây thường dài đã bay xa, nói.
Người kia hoàn toàn không nghĩ đến việc Trần Thanh sẽ dùng một chiêu này, muốn trốn tránh nhưng đã không còn kịp nữa rồi, ông ta rơi vào đường cùng, chỉ có thể vội vàng dùng hai tay khoanh lại, chắn trước người.
Ông ta thấy, tấn công như vậy hoàn toàn không thể phá vỡ được lớp phòng thủ, cộng thêm việc khoảng cách này cũng khá dài, chắc chắn là sức mạnh sau đó sẽ không đủ.
“Xùy…”
Ngay lúc còn đang ảo tưởng, cây thương dài đã đâm xuyên thẳng qua hai tay của người đó, đồng thời đâm một phát vào ngực, chỉ có điều, nhờ có hai tay cản lại cho nên không đến mức bị một nhát phi đó đâm trúng, xem như vớt được một mạng.
Người này vô cùng đau đớn, cả hai tay đều bị xuyên qua, tuyệt nhiên không dám động đậy, bởi vì chỉ cần hơi cử động thôi là đã đau muốn chết rồi
Nhưng sự kích thích từ việc chạy trối chết lại khiến cho bộ não của ông ta tỉnh táo một cách lạ thường, hai chân đột nhiên đạp một cái, cả người điên cuồng phóng về phía trước, tốc độ nhanh chóng, so với lúc trước khi bị thương thì còn kinh khủng hơn nhiều.
"Mày không trốn được đâu", Trần Thanh cười lạnh, triển khai kỹ năng, cả người như hóa thành một tia chớp, đi thẳng tới trước con đường chạy trốn của người đó, chặn trước mặt.
"Cút ngay cho tao, tao không muốn chết...", người kia bị Trần Thanh dọa cho sợ hãi, không ngờ rằng tốc độ của Trần Thanh lại nhanh như vậy.
Nói cách khách, vừa nãy khi Trần Thanh đang đánh nhau với đám người Tiền Hải và Mộ Dung Thanh, anh đều chưa từng dốc hết sức lực, vẫn luôn diễn kịch mà thôi.
"Rốt cuộc mày là ai? Có thù hận gì với nhà Mộ Dung bọn tao?", lúc này cuối cùng người kia cũng hiểu được rằng, tên Trần Thanh này chắc chắn có thù với nhà Mộ Dung bọn họ, nếu không thì cho dù là bất cứ người nào cũng sẽ không làm những hành động điên cuồng như vậy.
"Muốn biết à? Đợi đến khi nhà Mộ Dung bị diệt sạch rồi, đến lúc đó tao sẽ nói cho biết. Đợi đến khi bọn chúng xuống dưới rồi thì sẽ nói cho mày nghe nhé. Bây giờ mày đi trước một bước đi", Trần Thanh tà ác cười, sau đó đánh một chưởng, hung hăng đâm thẳng cây thương dài lên ngực ông ta.
"Mày...", cảm nhận được sinh mạng của mình dần dần biến mất đi, người kia há to miệng, nhưng cũng không thể nói được gì nữa.
Mục đích Trần Thanh tới nơi này đúng là để thăm dò rõ ràng thực lực của nhà Mộ Dung, lần này có thể giết sạch năm vị tông sư võ đạo của nhà Mộ Dung cùng một lúc, cũng có thể nói là sức mạnh của họ đã giảm đi rất nhiều.
Chỉ là, Trần Thanh hơi nghi ngờ, thực lực của mấy tên tông sư võ đạo này đều giống nhau, không phải là vô cùng mạnh. Nếu như tông sư võ đạo mà chỉ có khả năng như thế thì đúng là quá kì lạ.
Phải biết là, lúc trước hai lần quyết đấu của anh đều vô cùng nguy hiểm, hai người kia không có một ai là dễ đối phó, thế nhưng lần này tông sư võ đạo của nhà Mộ Dung và nhà họ Tiền đều quá yếu.
"Tốt quá rồi, lần này cuối cùng cũng bảo vệ được nhà họ Bạch", khi thấy Trần Thanh đã giết gần hết người nhà Mộ Dung, Bạch Hùng thở phào một hơi, sau đó đặt mông ngồi trên đất, không thèm để ý đến hình tượng của bản thân mình một chút nào.
Lúc này tinh thần người nhà họ Tiền lại vô cùng sa sút. Trước khi đến đây bọn họ hoàn toàn không nghĩ đến kết quả này. Phải biết rằng bọn họ vẫn luôn bàn nhau việc nên xử lý nhà họ Bạch thế nào, chỉ là bọn họ xưa nay chưa từng nghĩ đến việc, nếu như bọn họ thua thì nhà họ Bạch sẽ xử lý bọn họ thế nào.
Trần Thanh quay về phía xa, hiện trường lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Trần Thanh xuất hiện khiến bọn họ có định nghĩa mới về kẻ mạnh, thì ra tông sư võ đạo lại có thể giống rau dưa như thế.
Cảm giác sùng bái tông sư võ đạo đã giảm đi rất nhiều, chỉ có điều, mọi người cũng biết, không phải tông sư võ đạo không đủ mạnh, mà là Trần Thanh quá mạnh.
Trần Thanh không ở lại nơi này lâu, nói một tiếng với Bạch Thấm xong thì dẫn Tăng Kim Lai đi luôn.
Lúc đầu nhà họ Bạch còn muốn mời Trần Thanh ở lại tham gia tiệc ăn mừng, chẳng qua là không ngờ Trần Thanh lại vội vàng rời đi như thế, điều này khiến họ vô cùng thất vọng, không chỉ thế hệ trẻ sùng bái Trần Thanh mà ngay cả các bậc cha chú cũng phải kính nể.
"Thấm, con thành thật khai báo đi, con và Trần Thanh có quan hệ như thế nào?", Bạch Hùng vốn không muốn hỏi trực tiếp như thế, nhưng Trần Thanh đột nhiên rời đi lại khiến ông ấy không dám chắc.
"Bố, con với Trần Thanh thì có quan hệ gì được? Chỉ có bạn bè mà thôi", nghe bố mình nói vậy, Bạch Thấm sững người, sau đó vô cùng bình tĩnh nói.
"Vậy... Các con không có quan hệ gì thân thiết hơn một chút sao?", Bạch Hùng nghe xong cảm thấy vô cùng thất vọng, truy hỏi.
"Cái gì ạ? Bố, bố đừng nói lung tung, con với anh ấy sao lại có thể có quan hệ gì khác được?", nghe thấy bố mình nói như thế, Bạch Thấm lập tức đỏ bừng mặt, hờn dỗi nói.
"Ôi chao, con bé ngốc của bố, coi như là không có quan hệ thân thiết gì hơn thì cũng phải tạo ra nó chứ. Cậu ta là một thanh niên trẻ tuổi ưu tú như thế, nếu như con không giữ chặt, sau này cậu ta không thuộc về con nữa, đến lúc đó con sẽ hối hận cả đời", Bạch Hùng nói với con gái mình với giọng điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Bố, bố nói mò cái gì thế, Trần Thanh đã kết hôn rồi. Con và anh ấy tuyệt đối không có quan hệ như vậy đâu", đối với logic của bố mình, Bạch Thấm cũng phải phục, bất đắc dĩ, cô ấy đành phải nói ra tình hình thực tế.
"Cái gì? Cậu ta đã kết hôn rồi mà còn tới trêu chọc con gái của bố à? Cái thằng cặn bã này, không được, bố phải đi tìm cậu ta, để cậu ta nói cho rõ ràng", Bạch Hùng nghe xong lập tức trợn mắt một cái, tức tối nói.
"Trời ạ, nếu như hôm nay anh ấy không đến thì nhà họ Bạch chúng ta đã không còn tồn tại nữa rồi, logic này của bố đúng là đáng sợ", Bạch Thấm lườm ông ấy một cái, buồn bực nói.
Chương 558: Gần như sụp đổ
Tất nhiên, Trần Thanh không hề hay biết những điều này, sau khi rời khỏi đây, anh nói Tăng Kim Lai lái xe đến vùng ngoại ô thành phố.
Trận chiến vừa rồi trông có vẻ nhẹ nhàng, nhưng sự thật là anh đã phải bộc lộ một trăm phần trăm sức mạnh, ngay cả chiêu thức mạnh nhất cũng được tung ra, ngoại trừ một số chiêu thức cấm kỵ, anh gần như đã dùng hết bản lĩnh của mình, cuối cùng mới có thể làm được đến bước này.
Dùng toàn lực chiến đấu cũng có một ưu điểm, qua trận chiến vừa rồi anh đã nhận ra, dường như bản thân anh sắp đột phá, vậy nên anh mới vội vàng rời đi.
Nếu không, đột phá trong hoàn cảnh hỗn loạn như thế, không may bị người khác quấy rầy, đến lúc đó nhẹ nhất là tẩu hoả nhập ma, anh không thể mạo hiểm như vậy.
Thật ra, chân khí của anh đã tích lũy đến mức độ cao nhất, chẳng qua là Trần Thanh không đột phá mà đem chân khí dồn nén lại.
Có điều, dồn nén thì cũng có cực hạn, sau trận chiến đấu kịch liệt vừa rồi, màng ngăn đột phá trong cơ thể anh đã xuất hiện vết nứt, nói cách khác, cho dù anh có tiếp tục áp chế cũng vô dụng, việc đột phá nhất định phải diễn ra.
Nếu suy nghĩ này của Trần Thanh bị những người cả đời kẹt ở cảnh giới Thiên Tiên, đến chết cũng không thể đột phá nghe thấy, sợ rằng chỉ muốn lập tức bắn chết anh.
“Lão Tăng, lái xe nhanh một chút, mau chóng đến nơi không người đi”, Trần Thanh cố gắng áp chế chân khí đang rục rịch trong cơ thể mình, cắn răng quát lớn với Tăng Kim Lai.
Tăng Kim Lai chưa bao giờ thấy Trần Thanh cư xử như vậy, nhất thời sợ hãi, anh ta còn tưởng rằng trong trận chiến vừa rồi Trần Thanh gặp phải vấn đề gì đó nên cũng không nói thêm lời dư thừa, trực tiếp lái xe phi như điên về phía khe núi hẻo lánh.
Phải biết rằng, chiếc xe mà Tăng Kim Lai đang lái không phải xe việt dã, xe đi càng nhanh, sàn xe càng bị mài mòn nhanh chóng, có lẽ chẳng bao lâu nữa, chiếc xe này sẽ bị hỏng hoàn toàn.
Chỉ là, hiện tại Tăng Kim Lai không quan tâm được nhiều như thế, đưa Trần Thanh đến một nơi hẻo lánh đã rồi nói sau, chuyện tu luyện này anh ta cũng không hiểu rõ, Trần Thanh nói cái gì thì anh ta làm theo cái đó.
Tốc độ của chiếc xe vô cùng nhanh, Tăng Kim Lai thề, cả đời này anh ta chưa bao giờ lái xe nhanh như vậy, lái xe kiểu này quả thật rất điên cuồng.
“Ở đây chờ tôi, không cần đi theo”, hiện tại Trần Thanh cảm thầy vùng bụng của mình giống như một cái lò nung, hơn nữa, lò nung này còn sắp nổ tung, nếu như anh không áp dụng một số phương pháp, cơ thể anh nhất định sẽ nổ tan xác.
Cho nên, Trần Thanh không đợi được Tăng Kim Lai đưa anh tới nơi hẻo lánh, xe còn chưa dừng lại, anh đã trực tiếp đá văng cửa xe, điên cuồng lao về phía khe núi.
Tăng Kim Lai nhìn tốc độ khủng bố của Trần Thanh liền biết được sự việc vô cùng khẩn cấp, tuy rằng Trần Thanh nói anh ta không cần đi theo, nhưng anh ta không thể trơ mắt nhìn anh lâm vào nguy hiểm.
Tăng Kim Lai cũng xuống xe, sau đó vòng ra phía sau, từ một nơi tương đối bí mật lấy ra một chiếc hộp, bên trong là một khẩu súng và hai viên đạn, anh ta thuần thục nạp đạn rồi nhét khẩu súng vào đai lưng của mình.
Tiếp đó, Tăng Kim Lai đi về hướng mà Trần Thanh rời đi, đuổi theo anh.
Tốc độ của Trần Thanh cực kỳ nhanh, chân khí bên trong cơ thể gần như sụp đổ, Trần Thanh không dám chậm trễ, anh tìm được một hốc cây rồi nhanh chóng chui vào.
Trần Thanh vừa chui vào hốc cây, chân khí bên trong cơ thể đã điên cuồng phóng tới cánh cửa võ đạo tông sư, giống như một cơn lũ lớn cuộn trào lao tới đập nước, rồi tiến thẳng ra sông lớn.
Khi Trần Thanh bắt đầu tu luyện ở bên trong thì bên ngoài cũng phát sinh những biến hoá mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
Xuất hiện biến hoá đầu tiên chính là cây cối xung quanh anh, chúng vốn đang tươi tốt đón ánh sáng mặt trời, nhưng khi Trần Thanh bắt đầu đột phá thì linh khí xung quanh bị anh hấp thụ hết, kết quả, những cây cối đó trở nên héo rũ, giống như gặp phải một trận hạn hán trong thời gian dài.
Ngoài ra, thời tiết hôm nay cũng bắt đầu thay đổi, bầu trời vốn trong xanh dần dần trở nên u ám, áp suất không khí dường như hạ thấp hơn rất nhiều, khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Sẽ không phải là anh Trần đang gây ra thảm họa thiên nhiên chứ?”, cuối cùng, Tăng Kim Lai cũng đuổi tới chỗ Trần Thanh, mới đến gần vị trí ấy, anh ta đã cảm nhận được một luồng áp suất không khí, không nhịn được nói đùa một câu.
Lúc này, Trần Thanh đang điên cuồng hấp thụ linh khí xung quanh, dần dần, linh khí trong phạm vị hai kilomet bị Trần Thanh hấp thụ hết, hơn nữa, phạm vi này còn có dấu hiệu tăng lên.
Thời điểm Trần Thanh chuẩn bị đột phá, ở một biệt thự trong nội thành thủ đô, một ông cụ đột nhiên mở to hai mắt, trở mình đứng dậy nhìn về phía Tây Bắc thủ đô.
Sau đó, trong bộ áo dài, ông ta lập tức biến mất ngay tại chỗ.
Ở trong một ngôi nhà cực kỳ rách nát, một ông cụ nằm trên chiếc ghế dưới bóng cây hoè, vốn đang lim dim ngủ, bỗng nhiên, ông ta cũng chậm rãi mở to hai mắt, trong đôi mắt mờ đục tỏa ra ánh sáng mãnh liệt.
Tiếp đó, dưới bóng cây hoè chỉ còn lại chiếc ghế đang lắc lư, ông cụ đã không thấy đâu nữa.
Tình huống tương tự cũng xuất hiện ở nhiều nơi trong thủ đô, không ngoại lệ, những người đó đều là những ông cụ tám, chín mươi tuổi, nếu có người nhìn thấy mấy ông cụ này, chỉ sợ cũng chấn động không thôi, bởi đó toàn là những người nổi tiếng một thời.
Trần Thanh tất nhiên là không biết chuyện này, hiện tại, anh đang cực kỳ đau đớn.
Phải biết rằng, so với võ giả Tiên Thiên, võ đạo tông sư mạnh hơn rất nhiều, ngoại trừ chân khí xảy ra biến hoá, còn có một điều cực kỳ quan trọng.
Thời điểm võ đạo tông sư thăng cấp, phải trải qua một lần tẩy rửa xương cốt, nói cách khác, chẳng những phải đem chất bẩn trong cơ thể bài trừ ra ngoài mà còn phải rèn luyện thân thể của mình, làm cho cường độ thân thể và sức mạnh tăng lên nhanh chóng.
Cho nên, thực lực của võ đạo tông sư có thể thoải mái nghiền ép võ giả Tiên Thiên.
Chẳng qua, vì thân thể của Trần Thanh quá mức cường đại, thế nên, lần thăng cấp lên võ đạo tông sư này, quá trình tẩy rửa xương cốt của anh cũng đau đớn gấp bội.
Anh đã rèn luyện thân thể bốn lần, mỗi lần đều mang lại cho anh những bước nhảy vọt về thể chất.
Mỗi lần rèn luyện cơ thể đối với võ đạo tông sư là một cơ hội, Trần Thanh rèn luyện bốn lần, cường độ thân thể của anh đã đạt đến trình độ vô cùng khủng bố.
Mà đối với một thân thể khủng bố như vậy, nếu nó được rèn luyện, tức là đem thân thể đã được rèn luyện tốt rèn luyện thêm nhiều lần nữa, giống như dùng lưỡi cày, xới lên một vùng đất cực kỳ cứng rắn.
Bởi vậy, có thể tưởng tượng được, quá trình rèn luyện này đau đớn đến mức nào.
Thời gian trôi qua, hốc cây cổ thụ mà Trần Thanh chui vào lúc trước đã bị hơi thở cường đại trên người anh làm cho vỡ nát, áp suất không khí ngày càng khủng bố.
Vốn Tăng Kim Lai đứng cách chỗ Trần Thanh không xa, nhưng dường như luồng áp suất này ngày càng mạnh mẽ, là một người bình thường, Tăng Kim Lai đành phải lùi về phía sau hơn một trăm mét, lúc này, thân thể mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Chương 559: Người trong võ đạo
Ngay lúc Tằng Kim Lai cảm giác Trần Thanh gây ra động tĩnh có chút lớn, một bóng người bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh anh ta, điều này khiến Tằng Kim Lai lập tức mở to hai mắt nhìn.
Phải biết, vừa rồi anh ta còn không phát hiện ra bên cạnh có người, nhưng trong nháy mắt, một ông lão đã xuất hiện ở bên cạnh mình, cứ như gặp ma giữa ban ngày.
Tằng Kim Lai dùng sức dụi dụi mắt, khi anh ta mở mắt ra, lại phát hiện thế mà không phải một ông lão, mà là hai người, điều này đã khiến anh ta bị dọa sợ.
"Đừng dụi mắt nữa, dụi nữa là mù đấy, chúng tôi không phải ma”, ngay lúc Tằng Kim Lai lại muốn dụi mắt, lúc ông lão biến thành ba người, ông lão thứ ba vừa đến kia cười nói với Tằng Kim Lai.
Nghe thấy ông lão này nói vậy, lúc này Tằng Kim Lai mới hơi thở dài một hơi, sau đó nhìn ba người bọn họ với vẻ mặt cực kì kính trọng.
Có thể xuất hiện trước mặt anh ta như ma quỷ thế này, chỉ sợ ba ông lão này cũng là người trong võ đạo, hơn nữa còn là cao thủ.
Chỉ là, anh ta căn bản không biết rốt cuộc ba ông lão này là địch hay là bạn?
Tằng Kim Lai không phát hiện ra vẻ thù địch ở trên người họ, nhưng mấy ông lão có thực lực mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện như vậy, hơn nữa, chắc chắn đến vì Trần Thanh.
Thế nhưng lấy năng lực của anh ta, căn bản không có cách nào để ngăn cản, chỉ có thể chờ đợi người kia có thể kịp thời tỉnh lại.
Khí áp xung quanh càng ngày càng mạnh, Tằng Kim Lai lại lùi ra một trăm mét, mà mấy ông lão kia vẫn bình tĩnh đứng ở đó, căn bản không hề di chuyển.
"Người trẻ tuổi này, các ông thấy thế nào?", một ông lão mặt đỏ trong đó mở miệng hỏi.
"Chưa gặp bao giờ, chắc hẳn cậu ta mới lên cấp, thế nhưng động tĩnh lên cấp này có chút quá lớn”, ông lão với bộ râu bạc phơ, sắc mặt lạnh lùng nhìn Trần Thanh, nghiêm túc nói.
"Tôi nói này lão Tạ, lúc ông nói chuyện không thể làm ra vẻ đó được không? Có chút dọa người rồi, nếu người ta không biết còn tưởng rằng ông là người xấu đấy”, ông lão mặt đỏ ban đầu nói chuyện tức giận nói.
"Hừ, động tĩnh này của cậu ta, sợ rằng sẽ thu hút không ít người đến, đến lúc đó chỉ sợ thật sự sẽ có người có mục đích khó lường, tất cả đều phải xem số phận của cậu ta”, lão già râu bạc trắng hừ lạnh, sau đó nhìn Trần Thanh phía trước, nói.
"Giả nhân giả nghĩa, nếu tên nhóc này có thể gây ra động tĩnh lớn như thế, chắc chắn không đơn giản, nếu quả thật có người ra tay, chỉ sợ sau này sẽ vô cùng phiền phức”, ông lão cuối cùng lắc đầu, sau đó thận trọng nói.
Nghe thấy ông ta nói vậy, hai ông lão khác đều tán đồng gật đầu, ông lão này có thể nghĩ tới, đương nhiên bọn họ cũng có thể nghĩ đến.
Trong lúc ba người bọn họ đang nói chuyện, một số người khác lại tới, những người này thuộc về các thế lực khác nhau, xem khí thế trên người bọn họ thì đều là võ giả, hơn nữa thực lực cũng đều không kém.
Ngoại trừ bọn họ ra, còn có một số người chính là đám võ giả đến xem chiến ở núi Thiên Khánh trước đó, đương nhiên họ cũng cảm nhận được động tĩnh bên này.
"Lại là anh Trần, anh ta làm sao vậy?", khi bọn họ nhìn thấy Trần Thanh ngồi ngay ngắn ở chính giữa, đã có rất nhiều người vây quanh, chỉ là không có người nào ra mặt.
"Tạ Đồ, Điền Đại Hà, Thẩm Tu, trời ạ, lại là ba vị này, cho dù có chỗ tốt, chúng ta cũng không đùa được đâu”, rất nhanh, đã có người phát hiện ra ba ông lão ở vị trí cao nhất kia, kinh ngạc kêu lên.
"Trời ạ, đây đều là đại thành tông sư, không ngờ rằng thế mà còn ảnh hưởng đến cả ba người này”.
"Lần này có trò hay để xem rồi, chỉ cần nơi nào có ba người này, nhất định sẽ không thể thiếu người kia”.
"Người kia là ai?”
"Đương nhiên là Dương Tông Anh, đây chính là tông sư thành danh sớm hơn ba người bọn họ, chắc hẳn tất cả mọi người đều đã nghe nói qua về ân oán giữa bọn họ, xem ra lần này lại có náo nhiệt để xem rồi”.
Lúc này có người chỉ ra thân phận của ba người này, đương nhiên còn có một số tin tức hóng hớt, chỉ là vừa mới nói xong, đã cảm giác được một hơi thở kinh khủng đánh tới, lúc này tất cả mọi người đều ngậm miệng lại.
Nhất là khi bọn họ nhìn thấy ba người này đột nhiên quay đầu, ánh mắt quét về phía bọn họ, tất cả bọn họ đều bị dọa sợ, nếu ba người này nổi giận, chỉ sợ đúng là sẽ không ai có thể gánh vác được.
"Đã nhiều năm như vậy rồi mà ba lão già các ông vẫn còn dáng vẻ quỷ quái này, không chấp nhận được người khác thì nói, nếu có bản lĩnh thì ba lão già các ông cứ giết hết người ở đây đi, không có can đảm này mà chỉ có thể hù dọa một vài người, đúng là không thú vị”.
Ngay lúc này, xung quanh lúc đầu đang vô cùng yên tĩnh, đột nhiên có một giọng nói vang lên như thế, trực tiếp dọa mọi người ở đây phải nhảy dựng lên một cái.
"Viên Vô Nhai, cút ra đây cho ông”, mọi người không hề nhận ra giọng nói này, thế nhưng ba người Điền Đại Hà lại quá quen thuộc, lúc này, ba người đều biến sắc, sau đó khuôn mặt vốn đã đỏ của Điền Đại Hà lại càng thêm đỏ, tức giận quát.
Ánh mắt của lão già râu bạc trắng là Tạ Đồ vô cùng âm trầm, ánh mắt khóa chặt về hướng tây nam, trong đôi mắt lúc đầu không có chút rung động nào lộ ra vẻ căm giận.
Thẩm Tu lạnh lùng nhất, giờ đây sắc mặt cũng âm trầm, nhìn chằm chằm vào người tới.
Lúc này Viên Vô Nhai mặc trường bào màu đỏ chót chậm rãi đi tới, mặc dù có vẻ như anh ta đi rất chậm, nhưng rất nhanh đã đi tới trước mặt bọn họ.
Mặc dù mọi người đều biết ân oán khúc mắc của Viên Vô Nhai với ba ông lão này, nhưng cũng có rất ít người từng nhìn thấy Viên Vô Nhai, lúc này sau khi nhìn thấy, tất cả mọi người đều hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bởi vì dáng dấp của Viên Vô Nhai thật sự quá đẹp!
Không sai, khuôn mặt của Viên Vô Nhai căn bản không thể dùng mấy từ đẹp trai khí thế để hình dung, chỉ có thể dùng xinh đẹp để hình dung.
Khuôn mặt Viên Vô Nhai vô cùng đẹp đẽ, làn da có thể nói là thổi một cái là rách, chiều cao khoảng chừng một mét tám mấy, dáng người tiêu chuẩn, tuyệt đối là một người đẹp trai.
Lại thêm trường bào màu đỏ như lửa này nữa, đúng là làm cho người ta quá kinh ngạc.
"Sao thế? Lão Điền, còn muốn dạy dỗ tôi sao? Chỉ sợ ông không dạy dỗ được thôi”, Viên Vô Nhai lạnh lùng nhìn lướt qua Điền Đại Hà đang tức sùi bọt mép, cười khinh bỉ, nói.
"Cậu…” nghe thấy Viên Vô Nhai nói vậy, Điền Đại Hà bị chọc giận ngay lập tức, hận không thể xông lên, trực tiếp đập chết Viên Vô Nhai này.
Thế nhưng ông ta biết rất rõ, nếu như mình tùy tiện xông lên, chỉ sợ người bị đánh chết sẽ là mình.
"Viên Vô Nhai, cho dù giữa chúng ta có ân oán gì, tôi chỉ hy vọng cậu không nên bị cố chấp trong lòng che đậy, làm ra chuyện để cho mình hối hận cả đời”, trên mặt Tạ Đồ có vẻ buồn bã nhàn nhạt, khuyên bảo Viên Vô Nhai.
"Lão già, ông câm miệng cho tôi. Đừng ra vẻ với tôi, hừ, tôi đã sớm không phải là đồ đệ của các ông rồi, các ông cũng không có tư cách dạy dỗ tôi, cho nên, tôi khuyên tốt nhất là các ông đừng nói nhảm những điều đó nữa, chọc giận ông đây, có tin tôi sẽ khiến cuộc sống sau này của ba ông không được bình yên không?”
Viên Vô Nhai nghe thấy Tạ Đồ dạy dỗ, lập tức cực kì tức giận, gào lên.
Chương 560: Có ơn dạy dỗ
Lúc này, mấy người không hiểu rõ lắm ân oán giữa bọn họ cũng biết đại khái.
Hoa Hạ là nơi đặc biệt coi trọng việc tôn sư trọng đạo, nghe có vẻ ba ông già này đều có ơn dạy dỗ Viên Vô Nhai, nhưng Viên Vô Nhai lại phản bội sư môn. Điều này khiến mọi người theo bản năng cảm thấy không thích Viên Vô Nhai.
“Đừng nói nhiều với cậu ta, tiết kiệm chút sức lực đi”, Điền Đại Hà lắc đầu. Ban nãy ông ta rất tức giận, nhưng bây giờ đã kiềm chế được, không mất khống chế nữa.
“Thiên phú của cậu trai trẻ này có chút đáng sợ, chỉ mới đột phá đến võ đạo tông sư đã như vậy rồi”, Thẩm Tu tàn bạo nhìn Trần Thanh, nói.
“Hừ, mấy đứa thiên phú tốt đều là đồ vô ơn”, Điền Đại Hà hừ lạnh, hung hăng nhìn Viên Vô Nhai.
“Lão Điền, đừng như vậy, đều qua cả rồi. Nhưng mà, cậu thanh niên này đúng thật là có chút đáng sợ, xem ra thiên phú còn mạnh hơn Viên Vô Nhai nữa”, Tạ Đồ vỗ vai Điền Đại Hà, an ủi.
“Đúng vậy, năm xưa, lúc Viên Vô Nhai đột phá đến võ đạo tông sư cũng không kinh khủng như vậy”, Thẩm Tu gật đầu, liếc qua Viên Vô Nhai, lại liếc qua Trần Thanh, ánh mắt lộ ra vẻ lo âu.
“Đừng nói nữa”, sắc mặt Tạ Đồ đột nhiên thay đổi, ông ta nhẹ giọng nói.
Ba người họ đều không cố ý đè giọng xuống, đương nhiên Viên Vô Nhai nghe được lời họ nói. Mặc dù cuối cùng bọn họ ngừng thảo luận, nhưng vẻ mặt đã bán đứng họ.
“Hừ, sợ tôi ghen tỵ hả? Chỉ là một người xa lạ mà thôi, tôi muốn xem xem các ông bảo vệ cậu ta thế nào”, Viên Vô Nhai cười gằn, nhìn về phía Trần Thanh đang ở trong sân, vẻ mặt trở nên độc ác.
“Ba lão già kia, trông các ông thật lo lắng cho thằng khốn này, cậu ta không phải học trò các ông mới nhận đó chứ? Học trò có thiên phú như vậy, sao không tìm chỗ nào an toàn mà đột phá? Ba lão già các ông không yên tâm đúng không?”, đột nhiên Viên Vô Nhai nhìn ba người họ, khoé miệng lộ ra nụ cười hờ hững.
“Viên Vô Nhai, cậu thanh niên này không có quan hệ gì với chúng tôi cả, rốt cuộc cậu muốn thế nào?”, nghe Viên Vô Nhai nói vậy, sắc mặt ba người họ đều trở nên vô cùng khó coi, mở miệng chất vấn anh ta.
“Quả nhiên, các người rất sốt ruột. Nhưng mà không biết, nếu cậu ta tăng cấp thất bại thì sẽ thế nào đây? Mà ba lão già các ông sẽ có biểu hiện gì?”, nhìn bộ dạng sốt sắng này của ba người họ, trong lòng Viên Vô Nhai có chút ghen tị.
“Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”, nghe Viên Vô Nhai âm u nói vậy, trong lòng ba người họ cũng có suy đoán.
Điều này khiến ba người họ vô cùng áy náy. Dù sao thì lý do ban nãy ba người nói vậy cũng là vì bọn họ muốn Viên Vô Nhai biết, trên đời này không chỉ có mình anh ta là thiên tài trời ban.
Nhưng mà, bọn họ lại không ngờ được, Viên Vô Nhai nhỏ nhen đến thế, muốn phá rối lúc người ta tăng cấp.
Võ giả tăng cấp tuyệt đối không được phép quấy rầy, nếu giữa chừng bị gián đoạn, sợ là sẽ tẩu hỏa nhập ma, nhẹ thì mất hết công lực, mà nặng thì mất cả mạng.
Vậy nên, lúc võ giả tăng cấp sẽ chọn một nơi tuyệt đối không bị người khác quấy rầy, tránh thất bại vì những tác động bên ngoài.
Bình thường mà nói, nơi này là núi rừng hoang dã, ngày thường căn bản không có ai đến cả, dùng để tăng cấp cũng không có vấn đề gì.
Nhưng vấn đề là lúc cậu thanh niên này tăng cấp, động tĩnh quá lớn, có thể nói là quấy rầy đến những võ giả có năng lực cảm giác ở thủ đô.
“Tôi muốn làm gì hả? Thật ra các ông biết mà, như các ông nghĩ thôi”, trong mắt Viên Vô Nhai lộ ra vẻ hài hước, sau đó rút ra một thanh nhuyễn kiếm ở bên hông. Kiếm rung lên, nhuyễn kiếm vốn dẻo lập tức thẳng ra. Sau đó, anh ta tung người lên, hung hăng đâm về phía Trần Thanh đang tăng cấp.
“Dừng tay”, thấy hành động của Viên Vô Nhai, Điền Đại Hà lập tức quát lớn, bóng người vụt biến, trực tiếp ngăn cản phía trước Viên Vô Nhai, đánh ra một chưởng đẩy lùi anh ta.
“Quả nhiên, đây là học trò cưng của các người. Đã vậy, phải xem các người có ngăn được tôi hay không”, Viên Vô Nhai cười tà, nhuyễn kiếm trong tay nhanh như chớp đâm về phía Điền Đại Hà. Tốc độ nhanh vô cùng, nháy mắt đã tới trước mặt ông ta.
Điền Đại Hà không dám đỡ, vội vàng xoay người tránh đi.
Nhưng mà, ông ta trốn, Viên Vô Nhai lại bắt được kẽ hở, trực tiếp xông ra ngoài, đánh về phía Trần Thanh.
“Thằng nhãi này, cậu dám”, Tạ Đồ và Thẩm Tu đã tới, trực tiếp ngăn Viên Vô Nhai lại, đồng thời tấn công Viên Vô Nhai.
Ngay lập tức, ba người đánh nhau. Điền Đại Hà không ra tay, mà đứng bên cạnh quan sát. Ông ta biết, dựa vào thực lực của Viên Vô Nhai, rất có thể sẽ lao ra. Ông ta muốn đảm bảo Viên Vô Nhai sẽ không quấy rối cậu thanh niên kia đột phá. Dù sao, chuyện lần này cũng do bọn họ tính sai, nếu không thì cậu thanh niên đó sẽ không bị Viên Vô Nhai nhắm vào.
“Hai lão già các ông vẫn khó dây dưa như vậy. Nhưng mà, các ông cho rằng làm vậy thì có thể cản tôi sao? Mơ đi!”, Viên Vô Nhai hừ lạnh, vô cùng khó chịu với sự cản trở của Tạ Đồ và Thẩm Tu, anh ta bắt đầu tấn công nhanh hơn.
“Võ đạo tông sư đánh nhau quá kích thích”.
“Ban nãy cậu Trần đánh với võ đạo tông sư của nhà Mộ Dung, tôi cảm thấy những võ đạo tông sư đó quá kém, đây mới là võ đạo tông sư thật sự”.
“Đương nhiên, ba người họ đều có tiếng một thời, mà Viên Vô Nhai, mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng lại là thiên tài tuyệt thế, thực lực còn kinh khủng hơn rất nhiều võ đạo tông sư cao tuổi”.
“Tôi thấy lão Tạ và lão Thẩm cũng không bắt được Viên Vô Nhai, thực lực của anh ta mạnh đến mức nào vậy? Chẳng lẽ đã là điền phong võ tông rồi sao?”
Người xung quanh nhìn thấy cảnh này, tất cả đều hoảng sợ, lại càng khiếp sợ hơn với thực lực của Viên Vô Nhai.
Sau khi tấn công nhanh, Viên Vô Nhai cũng không đột phá được vòng vây của hai người họ, trái lại còn bị hai người ép lùi lại mấy bước. Chuyện này khiến anh ta thẹn quá hoá giận.
“Hai lão già này, đây là các ông ép tôi đấy. Vốn dĩ không muốn hai người đổ máu ở đây, nhưng đã vậy thì các ông chỉ có thể chết thôi”, Viên Vô Nhai tấn công hồi lâu không có kết quả, bắt đầu tức giận.
Anh ta hừ lạnh, thu lại nhuyễn kiếm trong tay, hai tay toả ra hai luồng khí mạnh kinh khủng. Hai luồng khí này khiến người khác vô cùng không thoải mái, âm u lạnh lẽo đến đáng sợ, khiến cho người khác khí huyết sôi trào.
“Thằng khốn, quả nhiên cậu đã luyện loại tà công này, hôm nay không thể tha cho cậu được”, cảm nhận được hai luồng khí trên người Viên Vô Nhai, sắc mặt ba người lập tức thay đổi, lộ ra vẻ tức giận.
“Không tha cho tôi hả? Trái lại tôi muốn xem thử các ông có bản lĩnh gì! Hôm nay sẽ để các người làm đá lót đường cho thần công của tôi”, hai mắt Viên Vô Nhai đỏ như máu, luồng khí tà ác trên người anh ta càng trở nên kinh khủng. Anh ta lạnh lẽo cười, tốc độ nhanh hơn gấp đôi, nháy mắt đã tới trước mặt Điền Đại Hà, hung hăng vỗ một chưởng vào ngực ông ta.
Chương 561: Như điên cuồng
Mặc dù Điền Đại Hà đã đề phòng từ trước nhưng tốc độ của Viên Vô Nhai quá nhanh, tuy cảm giác được nhưng không tài nào chống lại nổi, cũng không thể thoát ra, ông ta lập tức bị vỗ trúng.
"Phụt..."
Điền Đại Hà phun ra một ngụm máu, cả người ông ta văng ra ngoài, đập vào một ngọn đá lớn rồi mới dừng lại.
"Lão Điền..."
Thấy cảnh tượng này, Thẩm Tu và Tạ Đồ đều la lên, mạnh mẽ tấn công Viên Vô Nhai.
"Không cần hét đâu, đến lượt hai ông ngay thôi, hôm nay đừng hòng ai chạy thoát", anh ta liếm môi, vẻ mặt tàn khốc, lại biến mất, lúc xuất hiện đã đến trước mặt Tạ Đồ và Thẩm Tu.
Sắc mặt của hai người chùng xuống, lập tức tấn công về phía Viên Vô Nhai, nhưng thực lực của họ thấp hơn anh ta một chút, không hề đụng được anh ta dù chỉ một lần.
"Cậu ta đã tới đỉnh phong võ tông rồi...", hai người phải đồng thời ra tay mới miễn cưỡng cản lại được thế công của Viên Vô Nhai, điều này làm cho nét mặt của họ trở nên nặng nề, bởi vì thực lực của anh ta đã đạt tới đỉnh phong võ tông.
"Không đúng, cậu ta không phải đỉnh phong võ tông thật sự mà là cưỡng chế tăng thực lực, thời gian có hạn thôi", Điền Đại Hà vùng vẫy ngồi dậy, chợt hét lên.
"Hừ, cho dù cưỡng chế tăng thực lực tạm thời cũng đủ để giết ba lão già các ông", Viên Vô Nhai không hề chối mà thừa nhận ngay tắp lự, tuy nhiên, vẻ mặt của anh ta càng ngạo mạn hơn.
"Huyết Sát Cuồng Khiếu!"
Viên Vô Nhai hét lên, sau đó một luồng khí đỏ thẫm bộc phát ra từ cơ thể anh ta, đồng thời, một mùi máu gay mũi tỏa ra xung quanh khiến người ta buồn nôn.
"Chết tiệt, cậu ta đã dùng bao nhiêu máu mới tu luyện ra được thứ đó vậy? Hôm nay dù có chết, tôi cũng phải giết cái thằng khốn nạn này!", cảm nhận được khí huyết sát tanh mùi máu trên người Viên Vô Nhai, cả ba người đều biến sắc.
Điền Đại Hà vốn đang bị thương cũng chạy đến, vì chỉ có hai người thôi thì không thể chống chọi được với tà công của anh ta.
Trong lúc nhất thời, ba người và Viên Vô Nhai lao đầu vào đấu với nhau, toàn bộ khung cảnh cực kỳ hỗn loạn. Điền Đại Hà và hai người còn lại đều dốc sức dồn Viên Vô Nhai sang một hướng, còn anh ta thì vô cùng cường thế, cho dù đối đầu với ba người họ thì anh ta cũng không hề sợ hãi.
"Chết đi!", mặc dù Viên Vô Nhai thi triển tà công nhưng đầu óc của anh ta vẫn rất minh mẫn, không lâu sau, anh ta bắt được một sơ hở trong khi ba người phối hợp, đó chính là Điền Đại Hà.
Vừa rồi ông ta không kịp đề phòng nên đã bị anh ta bất ngờ làm cho bị thương, mặc dù với thực lực của Điền Đại Hà thì đó không phải vết thương nặng, nhưng cao thủ đấu với nhau đều chú trọng tiểu tiết.
Khi phối hợp, Điền Đại Hà có hơi không theo kịp tiết tấu của hai người kia nên đã bị Viên Vô Nhai bắt lấy cơ hội.
Anh ta đột nhiên nhảy vào giữa ba người, đánh một chưởng làm Điền Đại Hà văng ra ngoài, sau đó anh ta giơ chân tàn nhẫn đá vào lưng Thẩm Tu.
"Khụ khụ..."
Thẩm Tu không ngờ mình lại hở phần lưng, vì vừa rồi sau lưng ông ta được Điền Đại Hà bảo vệ. Nhưng sau khi thấy Điền Đại Hà bị đánh bay ra ngoài, ông ta mới hiểu ra.
Viên Vô Nhai không dừng lại, thế bao vây của ba người đã bị anh ta cưỡng chế tạo ra lỗ hổng, cuối cùng chỉ còn lại một mình Tạ Đồ.
Nhưng sao Tạ Đồ là đối thủ của anh ta được? Mặc dù đỉnh phong võ tông và đại thành võ tông chênh lệch nhau chỉ một cấp nhưng lại là một khoảng trời cách biệt, nhất là khi Viên Vô Nhai còn tu luyện công pháp của tà tu, nó quá bá đạo.
Ông ta bị Viên Vô Nhai nện xuống đất làm cho cả mặt đất lún xuống thành một cái hố lớn, tuy nhiên, anh ta không giết ba người họ.
"Đừng lo, giờ tôi chưa giết các ông đâu, tôi muốn các ông phải bất lực nhìn tên học trò mà các ông vất vả bồi dưỡng sẽ bị tôi giết chết, thiên tài trẻ tuổi như thế quả là khá hiếm thấy".
"Có điều cảm giác bóp chết được thiên tài ấy đúng là sướng lắm, tiếc là các ông không trải nghiệm được. Nhưng các ông có thể thưởng thức nỗi đau đớn khi mất đi học trò".
Viên Vô Nhai điên cuồng cười, trông anh ta như đã phát điên, hơi thở liên tục mạnh lên.
"Cái này..."
Nhận thấy trạng thái của Viên Vô Nhai, ba người đều cười khổ, không ngờ vừa rồi anh ta lại không dùng hết sức, nhưng họ đều đã nhận ra trạng thái của Viên Vô Nhai khá kỳ lạ.
Lẽ ra Viên Vô Nhai đã đến thời hạn thi triển tà công rồi mới đúng, nhưng bây giờ tà công chẳng những không mất đi mà còn mạnh hơn là đằng khác.
"Máu, máu...Tôi muốn máu", sự tỉnh táo trong mắt Viên Vô Nhai đã mất đi, thay vào đó là tàn khốc và điên cuồng.
Giữa lúc đó, Trần Thanh đã kết thúc quá trình đột phá, việc luyện thể của anh đã đến giai đoạn cuối cùng, toàn thân ngập chìm trong máu tươi, cả người đầy máu, tỏa ra luồng khí máu đậm đặc.
Lúc này, Trần Thanh như một chiếc đèn chiếu sáng, màu đỏ trong mắt Viên Vô Nhai càng đậm hơn, anh ta thấp giọng gào lên, sau đó điên cuồng phóng tới chỗ anh như một con báo săn mồi.
Trong mắt anh ta, Trần Thanh hấp dẫn như một chiếc bánh ngọt, thôi thúc anh ta phải giành lấy cho bằng được.
Mặc dù luôn trong quá trình đột phá và rèn luyện thân xác, Trần Thanh vẫn không đóng ngũ thức nên vẫn biết những gì đang diễn ra bên ngoài.
"Chết tiệt, còn một chút nữa", Trần Thanh hơi sốt ruột trong lòng, anh không biết cường độ cơ thể bây giờ của mình có chống lại được đòn công kích của đối phương hay không, nhưng nhìn vào thực lực của Viên Vô Nhai, có lẽ là sẽ quá sức rồi.
"Đoàng!"
Vừa lúc đó, một tiếng súng vang lên, Viên Vô Nhai đang phát cuồng xông về phía Trần Thanh đột nhiên bừng tỉnh, tránh phát đạn đó đi.
"Ai?", Viên Vô Nhai sắp tức điên rồi, vừa rồi có hơi mơ màng nhưng bây giờ anh ta đã lấy lại lý trí. Phát đạn vừa rồi bắn không phải nơi nào khác, chính là vào hạ bộ của anh ta, cho dù anh ta có mạnh đến đâu thì phát súng ấy cũng đủ để tước quyền làm đàn ông của anh ta.
Thế nên bây giờ anh ta không quan tâm đến Trần Thanh nữa mà hung tợn nhìn Tăng Kim Lai, người đang chĩa súng lục vào anh ta.
"Thưa anh, anh Trần chúng tôi không có thù oán gì với anh, vì sao anh lại ra tay với anh ấy?", đối mặt với dáng vẻ đáng sợ của Viên Vô Nhai, Tăng Kim Lai giữ bình tĩnh, chất vấn.
"Tôi không quan tâm anh ta là ai, nhưng nếu anh muốn ra mặt cho anh ta thì tôi sẽ bẻ đầu anh trước", Viên Vô Nhai nở nụ cười tà ác, đe dọa Tăng Kim Lai.
"Tôi là người bình thường, anh là võ giả, anh không được ra tay với tôi", giọng Tăng Kim Lai hơi run.
Anh ta biết mình không thể ngăn cản nổi một đầu ngón tay của đối phương, điều anh ta có thể làm chính là cố gắng giúp Trần Thanh kéo dài thời gian, chỉ mong anh có thể nhanh hơn một chút, nếu không anh ta sẽ tiêu đời mất.
Chương 562: Viên Vô Nhai, không giết được!
"Quy tắc? Đó là thứ lập ra để dành cho kẻ yếu, mà người tạo ra quy tắc đều là kẻ mạnh, bởi vì tôi mạnh hơn anh, cho nên, quy tắc là do tôi quyết định, hiểu không?”, đương nhiên Viên Vô Nhai nhìn ra được, người trước mắt này chỉ là một người bình thường, anh ta cũng không vội vàng ra tay, mà kiêu ngạo dạy dỗ.
"Anh hãy nhanh chóng rút lui đi, nếu không tôi sẽ nổ súng”, trong lòng Tăng Kim Lai vô cùng sợ hãi, dù sao thì làm gì có ai lại không sợ chết chứ? Thế nhưng phía sau mình chính là Trần Thanh, lúc này anh ta tuyệt đối không có khả năng rút lui được.
Mặc dù anh ta vẫn luôn đi theo Trần Thanh, nhưng anh ta cũng chỉ là một người bình thường, anh ta cũng muốn trở thành võ giả cao thượng, mà quan trọng ở chỗ Trần Thanh, nếu như Trần Thanh có thể truyền thụ phương pháp để tự mình tu luyện, vậy mình sẽ có thể thực hiện ước mơ trong lòng rồi.
Thế nhưng quan hệ của anh ta và Trần Thanh chỉ là quan hệ phụ thuộc, nếu như muốn tiến thêm một bước, nhất định phải làm được một số chuyện.
Mà trước mắt, không phải là một cơ hội rất tốt sao?
Cầu phú quý trong nguy hiểm, thành công sẽ được một bước lên mây.
Về phần thất bại…Anh ta không suy nghĩ đến.
"Đúng là một tên ngu xuẩn, loại người như anh sống trên đời chính là lãng phí không khí, cho nên, anh có thể chết rồi”, Viên Vô Nhai không muốn đùa giỡn anh ta nữa, lúc này một luồng chấn khí trong tay đánh mạnh về phía Tăng Kim Lai.
"A...”
Tăng Kim Lai không ngờ rằng tên này lại trực tiếp ra tay, lúc này anh ta nhắm mắt lại, khẩu súng trong tay phun ra vô số ngọn lửa.
"Giao cho tôi đi”.
Ngay lúc Tăng Kim Lai trút tất cả viên đạn ra ngoài, nhắm mắt chuẩn bị chờ chết, một giọng nói nhẹ nhàng mang theo sát ý truyền đến.
Trong lòng Tăng Kim Lai rất vui mừng, không ngờ rằng Trần Thanh lại tỉnh vào lúc quan trọng thế này.
"Anh Trần, anh không sao chứ?”, trên mặt Tăng Kim Lai đầy vẻ vui mừng, mở miệng hỏi.
"Tôi không sao, anh sang bên cạnh nghỉ ngơi trước đi”, Trần Thanh khẽ gật đầu, sau đó liền nhìn về phía Viên Vô Nhai.
Lúc này cả người Trần Thanh đều là máu, giống như bị nhúng vào trong máu vậy, vô cùng đáng sợ.
"Mùi máu đậm quá, chắc hẳn là sẽ rất ngon lành đây”, Viên Vô Nhai không thèm để ý tới ánh mắt của Trần Thanh, mà liếm môi của mình, trong mắt mang theo ánh sáng khát máu, hưng phấn nói.
"Anh đáng chết”, trong mắt Trần Thanh có sát ý đáng sợ, nhìn Viên Vô Nhai, cơ thể đột nhiên lóe lên, lập tức biến mất.
"Thật nhanh!”, Viên Vô Nhai không ngờ rằng Trần Thanh lại trực tiếp ra tay, không nhìn thấy bóng người của anh, Viên Vô Nhai giật nảy mình, vội lùi về sau.
Mà đúng lúc này, Trần Thanh lại xuất hiện trên đường lui của anh ta giống như ma quỷ, tát mạnh một cái lên trên mặt Viên Vô Nhai.
"Chát...”
Một tiếng bạt tai cực kì vang dội truyền đến, cả người Viên Vô Nhai bị đánh bay ra ngoài, lộn mấy vòng trên không trung, sau đó mới rơi xuống mặt đất.
Tất cả mọi người xung quanh đều trợn tròn mắt, không ngờ rằng thế mà Trần Thanh chỉ cần dùng một cái tát đã có thể đánh bay Viên Vô Nhai ra ngoài, phải biết, bây giờ anh ta đang ở đỉnh phong võ tông, thực lực như vậy, thế mà lại bị một cái tát của Trần Thanh đánh bay đi, vậy thực lực của anh phải mạnh đến mức nào?
"Vừa rồi lúc tôi đang tu luyện, hình như nghe thấy anh gọi tôi là gì? Tôi không nghe rõ lắm, anh nhắc lại lần nữa đi”, sắc mặt Trần Thanh lạnh lùng nhìn Viên Vô Nhai, nói.
"Tôi...”, lúc này sao Viên Vô Nhai có thể không biết, thực lực của người trước mắt không phải là thứ mà anh ta có thể chống lại được.
Thế nhưng có một điều anh ta không biết rõ, vừa rồi lúc tên này đột phá, mặc dù động tĩnh hơi lớn, nhưng hơi thở dao động kia tuyệt đối là từ võ giả tiên thiên đột phá đến võ đạo tông sư.
Chỉ là một võ giả mới vào võ đạo tông sư, thế mà lại có thể đánh mình thành như vậy? Thật là quái quỷ.
"Rốt cuộc anh đã dùng cách gì? Chỉ bằng anh vừa mới tiến vào võ đạo tông sư, còn muốn đánh bại tôi, nằm mơ đi”, lúc này mặt Viên Vô Nhai đã sưng phù đến mức sắp biến dạng, khuôn mặt đẹp trai ban đầu, bây giờ hoàn toàn không thể nhìn nổi.
"Anh không cần quan tâm tôi đã dùng cách gì, chỉ cần có thể đánh anh rơi răng đầy đất, đó chính là cách tốt”, Trần Thanh hừ lạnh một tiếng, sau đó biến mất lần nữa.
"Chát...”
Lại một cái tát, má trái của Viên Vô Nhai cũng bị Trần Thanh vả cho một cái.
"Lần này cân xứng, đẹp hơn nhiều”, nhìn mặt bên trái của Viên Vô Nhai sưng lên với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, Trần Thanh vô cùng hài lòng gật đầu, sau đó khẽ nói.
"Thằng chó, anh muốn chết à?”, Viên Vô Nhai bị vả hai cái trước mặt mọi người, hơn nữa cả hai bên mặt đều bị tát, lập tức giận điên lên, lúc này liền muốn ra tay.
Thế nhưng thời gian sử dụng tà công của anh ta đã hết, chân khí trong cơ thể rút đi giống như thủy triều.
Cơ thể ban đầu chống đỡ chân khí của anh ta bây giờ lại hoàn toàn không nghe sai khiến, một cảm giác vô cùng đau đớn truyền đến, Viên Vô Nhai lảo đảo một cái, quỳ trên mặt đất.
"Cho dù có muốn nhận lỗi, thật ra cũng không cần quỳ đâu, huống chi, cho dù anh có quỳ xuống, tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh”, Trần Thanh trêu chọc nhìn Viên Vô Nhai quỳ xuống, giễu cợt nói.
"Tên khốn nạn này, anh đã dùng mánh khoé gì? Tôi nói cho anh biết, tôi là đệ tử thân truyền của tông chủ Thiên Diễn Tông, nếu tôi xảy ra chuyện gì, anh sẽ xong đời, chẳng những là anh, mà ngay cả những người có quan hệ với anh đều sẽ xong đời”, lúc này Viên Vô Nhai rất sợ hãi, anh ta không nghĩ rằng mình sử dụng cả tà công rồi, mà vẫn rơi vào kết cục như bây giờ.
Bây giờ anh ta còn yếu hơn cả người bình thường, toàn thân bủn rủn, chỉ sợ một người tay trói gà không chặt cũng có thể giết được anh ta.
"Cái gì?”
Ba ông lão vốn còn muốn để Trần Thanh giết Viên Vô Nhai, nghe thấy anh ta nói vậy, sắc mặt lập tức biến đổi, sau đó đầy vẻ lo lắng nhìn Trần Thanh, sợ anh xúc động một cái sẽ làm thịt Viên Vô Nhai.
"Thiên Diễn Tông? Chưa từng nghe nói đến, anh muốn làm gì với tôi, vậy tôi sẽ lấy cách đó của anh để trả lại anh, rất công bằng”, Trần Thanh lộ ra một nụ cười lạnh lùng tàn nhẫn, nói.
"Chàng trai này, không thể giết Viên Vô Nhai được”, Điền Đại Hà thở dài một hơi, sau đó đi tới, bất đắc dĩ nói.
"Ồ? Vì sao?”, Trần Thanh lập tức có chút hiếu kỳ, xem ra Thiên Diễn Tông này có thực lực rất mạnh, anh cũng muốn nghe một chút.
"Thiên Diễn Tông là một tông môn võ đạo, thực lực cực kì mạnh, hơn nữa Thiên Diễn Tông này có tiếng là bao che khuyết điểm, nếu như cậu thật sự giết Viên Vô Nhai, chỉ sợ ông ta sẽ dốc toàn bộ lực lượng, đến lúc đó cậu sẽ gặp phiền toái”, Điền Đại Hà giảng giải cho Trần Thanh.
Ông ta cũng hận không thể giết Viên Vô Nhai, thế nhưng ông ta không thể bởi vì như thế mà khiến người trẻ tuổi này rơi vào tình cảnh đuổi giết không ngừng nghỉ được.
"Hừ, lần này thì biết chưa, anh không trêu chọc Thiên Diễn Tông bọn tôi được đâu, cho nên, tốt nhất bây giờ anh hãy thả tôi ra”, lúc này Viên Vô Nhai lại trở nên kiêu căng, anh ta cực kì tự tin, chỉ cần mình lôi sư môn của mình ra, căn bản sẽ không có vấn đề gì không giải quyết được.
Chương 563: Trong đầu trống rỗng
Nghe thấy Viên Vô Nhai nói vậy, Trần Thanh không nói gì, chỉ hơi híp mắt lại.
Ba người Điền Đại Hà gừng càng già càng cay, sao có thể nhìn không ra cảm xúc của Trần Thanh đang thay đổi được, bọn họ thầm nói không tốt.
Thiên tài tu luyện giống Trần Thanh đều có sự kiêu ngạo, sao có thể chấp nhận bị người khác uy hiếp được?
Nếu như Viên Vô Nhai không nói như vậy, có lẽ sẽ không lớn chuyện lắm, nhưng anh ta vừa nói lời uy hiếp xong, chỉ sợ sẽ biến khéo thành vụng.
"Thiên Diễn Tông, rất lợi hại phải không? Nhưng mà vốn dĩ tôi cũng không định lấy mạng anh”, Trần Thanh ung dung cười một tiếng, sau đó giang tay ra nói.
"Người trẻ tuổi, cậu lựa chọn như vậy là đúng”, nghe thấy Trần Thanh nói vậy, ba người bọn họ thở dài một hơi, nhưng mà ngay sau đó, bọn họ liền cảm thấy thất vọng.
Thiếu niên thiên tài như vậy vẫn bị chèn ép dưới cường quyền, cuối cùng lựa chọn nhượng bộ, thật là khiến người ta phải thổn thức.
"Ba vị tiền bối gọi tôi là Trần Thanh là được”, anh chắp tay nói với ba người bọn họ.
Bây giờ không phải là lúc nói chuyện với ba người kia, chờ xử lý xong chuyện này, mới đến lúc cảm ơn người ta tử tế.
"Ha ha, sớm nói như vậy chẳng phải là xong sao, người trẻ tuổi không tệ, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, thông minh! Còn không mau đến đỡ ông đây lên?”, Viên Vô Nhai trào phúng cười một tiếng, sau đó quát lên với Trần Thanh.
Thật ra anh ta có chút hối hận vì đã trêu chọc Trần Thanh, thông qua cuộc nói chuyện vừa rồi của anh với ba lão già này, anh ta đã biết Trần Thanh không có một chút quan hệ nào với ba lão già đó.
Chỉ là ngay sau đó sự đố kị trong lòng anh ta càng tăng lên, ba lão già này liều chết cũng muốn bảo vệ một người xa lạ như thế, dựa vào cái gì?
Đương nhiên, quan trọng nhất là tên Trần Thanh này có thiên phú quá mạnh, mình đã là kẻ thù của anh ta, xem ra cần phải mau chóng về sư môn một chuyến, để sư môn phái người đến đây, bóp chết thiên tài như Trần Thanh từ trong trứng nước mới được.
Trần Thanh lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, sau đó đi tới trước mặt Viên Vô Nhai.
Sao anh có thể không nhìn ra được sát ý trong mắt Viên Vô Nhai chứ, mặc dù chỉ là thoáng qua, nhưng lấy trình độ mẫn cảm với sát khí của Trần Thanh, đương nhiên cảm giác được rất rõ ràng.
Lúc này, trong lòng của anh cũng có tính toán.
Viên Vô Nhai lạnh lùng nhìn Trần Thanh, trong lòng lại không ngừng suy nghĩ, lát nữa mình phải làm nhục anh ta như thế nào, dù sao tên này cũng không dám làm gì mình.
"Vù...”
Ngay lúc này, Trần Thanh đột nhiên nâng chân của mình lên, đá mạnh vào đan điền của Viên Vô Nhai, một âm thanh khí cầu xì hơi truyền đến.
Nhìn thấy động tác của Trần Thanh, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào.
"Anh…Anh phế đan điền của tôi?”, trong mắt Viên Vô Nhai lộ ra vẻ không dám tin, lắp bắp hỏi Trần Thanh.
"Không sai, về sau anh có thể làm một người bình thường vô cùng đơn giản, vô cùng bình thường, tốt biết bao nhiêu, bình thản hạnh phúc cả đời”, Trần Thanh mỉm cười, sau đó lui lại hai bước, mở miệng nói.
"Cái gì? Thế mà anh Trần lại phế đan điền của Viên Vô Nhai, chẳng phải là anh ta đã thành kẻ tàn phế rồi sao?”
"Trời ạ, từ một người ngồi tít trên cao lại rơi xuống thành một người bình thường, chỉ sợ không ai có thể chịu đựng nổi đả kích như vậy”.
"Ay da, xong rồi, Trần Thanh này cũng xong rồi, Thiên Diễn Tông tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh ta”.
"Nhưng mà như vậy đúng là rất hả giận, tên này khiến người ta quá chán ghét”.
Người xung quanh nghe được cuộc đối thoại của Trần Thanh và Viên Vô Nhai, tất cả đều sôi trào lên ngay lập tức, ánh mắt tất cả mọi người nhìn về phía Trần Thanh chứa đủ loại cảm xúc, có tiếc hận, có cười trên nỗi đau của người khác, có tán thưởng...
"Trần Thanh, cậu làm bừa rồi. Cậu làm như vậy là đã mang đến cho mình thêm một kẻ địch mạnh đấy”, thấy cảnh này, Điền Đại Hà đau lòng nhức óc nói.
Hai ông lão khác cũng đều có vẻ cực kì thương tiếc, hiển nhiên bọn họ không cho rằng sẽ có người trốn được sự đuổi giết của Thiên Diễn Tông.
"Không phải là tôi đã buông tha cho anh ta rồi sao, không lấy mạng anh ta đã là tốt lắm rồi”, Trần Thanh nhún vai, có chút nuối tiếc nói.
"Thế nhưng việc này còn đáng sợ hơn cả lấy mạng cậu ta”, nghe thấy giọng điệu có vẻ còn nuối tiếc của Trần Thanh, ba người Điền Đại Hà lập tức cảm thấy bất đắc dĩ, tên này chọc phải mầm tai hoạ lớn như vậy, thế mà còn không biết.
"Hoá ra là như thế, vậy tôi sẽ tiễn anh ta một đoạn đường, xem như làm người tốt việc tốt”, Trần Thanh khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía Viên Vô Nhai.
Ban đầu đầu óc của Viên Vô Nhai còn đang trống rỗng, cuối cùng lúc này đã tỉnh táo lại, nổi giận chỉ vào Trần Thanh, giận dữ hét lên: "Anh phế tôi... thế mà anh lại phế tôi, anh có tin không, tôi sẽ bảo sư phụ xuất quan giết chết anh? Chẳng những là anh, còn cả người nhà anh, bạn bè của anh, tất cả những người có liên quan đến anh đều sẽ không được bỏ qua, bọn họ đều sẽ chết cực kì thê thảm”.
"À, đúng rồi, tôi sẽ cho anh chết cuối cùng, để anh phải trơ mắt nhìn tất cả người thân bạn bè của anh chết thảm ở trước mặt anh! Ha ha...”
Nói xong lời cuối cùng, Viên Vô Nhai điên cuồng cười ha hả, giống như đã thấy được cảnh tượng thê thảm của Trần Thanh bị mình tra tấn mà chết.
Khuôn mặt vốn còn bình tĩnh của Trần Thanh lạnh xuống trong nháy mắt, sát ý trong mắt căn bản không ngăn được, điên cuồng phun trào ra.
"Rất tốt, nếu đã như vậy...”, lúc này Trần Thanh nhẹ nhàng búng tay, mấy cây ngân châm đâm vào trên người Viên Vô Nhai nhanh như chớp.
Anh ta căn bản không có một chút hành vi khác thường nào, vẫn điên cuồng ngồi đó cười, cười khoảng chừng năm sáu phút, cuối cùng mới dừng lại, sau đó, nét mặt của anh ta liền hoàn toàn thay đổi.
Trên khuôn mặt sưng đỏ là ánh mắt đờ đẫn, dáng vẻ đó giống như một tên ngốc, chảy cả nước miếng ra ngoài, đúng là dáng vẻ thiểu năng trí tuệ.
Nhìn đến đây, Trần Thanh lộ ra một nụ cười lạnh lùng, không giết anh ta đã là sự nhân từ lớn nhất đối với anh ta rồi, trừng phạt như vậy cũng đã đủ.
Tất cả mọi người nhìn thấy Viên Vô Nhai biến thành dáng vẻ như quỷ này thì đều ngây người, sau đó bọn họ cũng hiểu, chỉ sợ Viên Vô Nhai làm người tài giỏi đã quen, căn bản không chấp nhận được sự thật mình bị phế đi, cho nên mới trở nên điên khùng thế này.
Rất nhanh, anh ta liền bò dậy, mang theo nụ cười ngây ngô trên mặt, khóe miệng chảy nước miếng, điên điên khùng khùng chạy về nơi xa.
Đối với việc này, không có ai lên ngăn cản cả.
Những người mà mọi người có thể nhớ tới thường đều là người thành công, người thất bại sẽ không được một ai nhớ đến.
Lúc này tất cả mọi người đều vỗ tay với Trần Thanh, hiển nhiên, kết quả như vậy vô cùng phù hợp với tâm lý chờ mong của mọi người, dù sao Viên Vô Nhai này khiến người ta rất chán ghét.
"Ba vị tiền bối, vừa rồi thật sự rất cảm ơn các ông, nếu như không nhờ có các ông giúp đỡ ngăn cản, chỉ sợ tôi sẽ không lên cấp nhẹ nhõm như thế”, Trần Thanh thu mắt về, sau đó nhìn về phía ba người Điền Đại Hà, trên mặt tràn đầy vẻ biết ơn chân thành, nói.
"Thật ra chúng tôi phải nói xin lỗi với cậu, dù sao Viên Vô Nhai ra tay, đa phần là bởi vì chúng tôi, cũng may không có tình huống bết bát nhất xuất hiện”, Tạ Đồ khoát tay, sau đó thở dài nói.
Chương 564: Đạt lợi ích không nhỏ
“Ba vị tiền bối bị thương rồi, lát nữa trở về chỗ tôi, tôi đưa ít thuốc trị thương cho ba vị, đặc biệt trị nội thương. Nhưng mà, dường như ba vị tiền bối bị thương giống nhau”, Trần Thanh liếc qua ba người họ, trong lòng có điều suy nghĩ.
Bởi vì tình trạng cơ thể của ba người họ giống nhau.
“Cậu phát hiện sao? Đây không phải chỗ nói chuyện, chúng ta đổi nơi khác đi!”, nghe Trần Thanh nói vậy, ba người Điền Đại Hà nhìn nhau, rồi ra hiệu cho anh đừng lên tiếng.
Sau đó, Trần Thanh và Tăng Kim Lai theo ba người Điền Đại Hà rời khỏi đó.
Bọn họ rời đi, nhưng truyền thuyết liên quan tới Trần Thanh lại chưa dừng, những người vây xem đều đang thảo luận chuyện này.
Chủ yếu là do Trần Thanh quả thực quá đáng sợ, bỏ qua trận chiến lôi đài lúc trước, mặc dù Trần Thanh chỉ đấu với Viên Vô Nhai hai chiêu, nhưng mỗi chiêu đều áp chế anh ta.
Thực lực của Viên Vô Nhai đến mức nào chứ? Anh ta đã đạt đến trình độ đỉnh phong võ tông, mặc dù chỉ là tạm thời, nhưng vẫn là đỉnh phong võ tông.
Một người trẻ tuổi chỉ vừa lên cấp võ đạo tông sư, lại trực tiếp giết chết Viên Vô Nhai có thực lực đỉnh phong võ tông, thật sự quá ưu tú.
Các thế lực lớn bắt đầu có hành động, bởi vì tất cả mọi người đều biết Trần Thanh chỉ là một người tự do không có thế lực nào cả. Thiên tài trời ban như vậy, nếu có thể lôi kéo vào thế lực của mình thì chính là cách tốt nhất để tăng cường thực lực của bản thân. Không có một thế lực nào muốn từ bỏ cơ hội này.
Trần Thanh cứ nghĩ rằng ba vị tiền bối này dùng thực lực của mình chạy tới đây, nhưng sau khi ra đường lớn, anh mới phát hiện, bên ngoài đậu rất nhiều xe.
“Cậu bạn nhỏ Trần Thanh, chúng ta có duyên nhất, đi cùng xe với tôi đi, được dịp chúng ta ở trên đường đi có thể tham khảo bí ẩn võ đạo của nhau”, ra đường lớn, Tạ Đồ kéo Trần Thanh đi về phía xe mình.
“Lão Tạ, ông nói sai rồi, tôi cảm thấy con đường võ đạo của cậu bạn nhỏ Trần Thanh rất giống tôi, cậu ấy ngồi cùng xe với tôi mới đúng”, Điền Đại Hà lập tức phản ứng. Đừng nhìn ông ta hay tuỳ tiện, nhưng tuyệt đối là một người thận trọng. Ông ta kéo cánh tay còn lại của Trần Thanh, nói.
“Hừ, hai lão già có thế lực kia, còn không phải do nhìn thấy người ta có thiên phú cao, muốn lôi kéo người ta sao? Cũng phải xem người ta có đồng ý hay không chứ?”, trái lại, Thẩm Tu không gấp gáp như vậy. Thế nhưng, câu trước nói hai người họ, câu sau lại làm lộ suy nghĩ thực sự trong lòng ông ta.
“Trần Thanh, đừng để ý bọn họ, thực lực của tôi mạnh nhất, tăng cấp võ đạo tông sư sớm nhất. Tôi có thể truyền cho cậu rất nhiều kinh nghiệm, không cần cậu phải đi đường vòng”, Thẩm Tu lạnh nhạt nói với Trần Thanh.
“Phụt…”
Hai người Điền Đại Hà và Tạ Đồ nghe xong thì vui vẻ, Thẩm Tu này ngày nào cũng giả bộ lạnh nhạt, bây giờ lại không lạnh nhạt nữa rồi, còn muốn tranh thủ, đúng là không còn gì để nói.
“Lên xe tôi đi, nhất định sẽ khiến cậu hài lòng, không thấy chuyến này uổng công”.
“Cái gì mà lên xe ông chứ, phải lên xe tôi mới đúng”.
“Hai lão già các ông thật không ngại mất mặt, mau im miệng cho tôi. Lên xe tôi là tốt nhất, dù sao cũng không cần đối mặt với hai tên dông dài các ông”.
Ba người ông một câu, tôi một câu, cứ thế cãi nhau, ai cũng gân cổ đỏ mặt, không ai nhường ai, khí thế rất hăng hái.
Nhìn ba người họ như vậy, Trần Thanh hơi nhức đầu, đồng thời cũng cảm thấy có chút buồn cười. Ba vị này đều có tiếng một thời, lại vì lôi kéo mình mà cãi vã như vậy, cảm giác như là già rồi sẽ biến thành đứa trẻ, hơn nữa anh cũng có chút cảm động.
“Ba vị tiền bối, có thể nghe tôi nói không?”, nhìn ba người họ gân cổ cãi nhau, Trần Thanh vội mở miệng khuyên can.
Lần này ba người họ không cãi nhau nữa, đều nhìn về phía Trần Thanh, muốn xem anh nói gì.
“Chúng ta tìm một cái xe có không gian lớn, cùng lên xe không phải tốt hơn sao?”, lúc này, Trần Thanh đưa ra biện pháp giải quyết, rồi nhìn ba người họ, muốn xem ý bọn họ thế nào.
“Ý này hay lắm, đi nào, lên xe tôi đi, đủ rộng”, nghe Trần Thanh nói vậy, Tạ Đồ lập tức vui vẻ, trực tiếp đón mọi người lên chiếc xe phía trước.
Thẩm Tu và Điền Đại Hà bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đi theo.
“Hai người không có xe sao? Ngồi xe của mình đi!”, Tạ Đồ thấy hai người họ đi theo, lập tức cười híp mắt nói.
“Ngồi xe ông thì sao chứ? Hôm nay tôi nhất định phải ngồi”, Điền Đại Hà nói xong liền kéo cửa xe ra, nói với Trần Thanh: “Cậu bạn nhỏ Trần Thanh, lên xe đi”.
“Ông lên trước đi”, Trần Thanh vội vàng khoát tay, anh vô cùng kính trọng mấy ông lão này nên từ chối.
“Được, vậy tôi lên trước”, Điền Đại Hà cũng không phải người hay ngượng ngùng, lên xe không chút khách khí.
Thẩm Tu cũng không nói gì, theo sát lên.
“Lão Tạ, tôi lên trước nhé”, Trần Thanh nhìn Tạ Đồ rồi mới lên xe.
Tạ Đồ bất đắc dĩ, hai lão lưu manh này, thật chẳng còn chút liêm sỉ nào cả.
Sau đó ông ta cũng lên theo. Tăng Kim Lai không theo lên, mà đi tới ghế phó lái, anh ta cũng không muốn dính vào chuyện này.
Dọc đường đi, bốn người Trần Thanh bắt đầu không ngừng thảo luận về sự hiểu biết liên quan đến cảnh giới võ đạo tông sư.
Mặc dù Trần Thanh mới là võ đạo tông sư, nhưng lại có một vài cảm nhận vô cùng độc đáo, khiến ba người còn lại đều cảm thấy thông suốt.
Sự hiểu biết của ba người họ cũng cho Trần Thanh nhiều lợi ích, dù sao anh cũng mới tiến vào võ đạo tông sư, có vài thứ liên quan đến cảnh giới tông sư, anh không hiểu lắm.
Cứ như vậy, dọc theo đường đi, bốn người không ngừng thảo luận sự hiểu biết của mình liên quan đến võ đạo tông sư, cả bốn đều được rất nhiều lợi ích.
Không qua bao lâu, xe đã tới ngoại ô thủ đô, dừng lại trước một biệt uyển vô cùng yên tĩnh.
Mới tới đây, Trần Thanh đã cảm nhận được một luồng linh khí vô cùng nồng nặc, điều này khiến Trần Thanh ngạc nhiên. Không ngờ thủ đô lại có một nơi tốt như vậy, tu luyện ở nơi như thế này đúng là làm chơi ăn thật.
“Trong số ba chúng tôi, lão Tạ biết hưởng thụ nhất. Nơi này mạnh hơn cái biệt thự cũ của tôi nhiều. Đáng tiếc lão Tạ quá keo kiệt, không cho tôi tới ở mấy ngày”, thấy Tạ Đồ lái xe tới đây, Điền Đại Hà oán trách nói.
“Đúng vậy, keo kiệt”, mặc dù Thẩm Tu không nói nhiều, nhưng cũng khẳng định.
“Hừ, linh khí ở đây tôi dùng còn không đủ, nếu hai người các ông tới, chẳng bao lâu linh khí ở đây đều bị hai lão già các ông hút hết rồi”, nghe hai người nói vậy, Tạ Đồ không vui nói.
“Được rồi, đừng nói nữa, khiến cậu bạn nhỏ Trần Thanh chê cười rồi”, Điền Đại Hà hừ nhẹ, khoát tay nói.
Trần Thanh không nói gì, chỉ cười híp mắt nhìn ba người họ.
Chương 565: Thật phí của trời!
Có thể nhìn ra, quan hệ giữa ba vị này vô cùng tốt. Đừng nhìn bọn họ không ngừng chế giễu nhau, nhưng nếu người khác dám mắng bọn họ như vậy, chỉ sợ sẽ bị bọn họ hợp sức tấn công.
Sau đó, bọn họ đi vào biệt uyển, bên trong trang trí cũng không quá sang trọng, nhưng lại cho người ta cảm giác yên tĩnh tự nhiên.
Trần Thanh vừa nhìn đã phát hiện biệt uyển này có dấu vết của trận pháp. Dùng mắt nhìn xuyên thấu đảo qua, anh phát hiện, trận pháp của biệt uyển này không phải mới được dựng mà đã tồn tại rất nhiều năm rồi.
Trần Thanh lấy làm lạ, lúc đó ở Kỳ Môn Sơn đã từng thấy dấu vết của trận pháp, không ngờ tới đây cũng gặp được, điều này khiến Trần Thanh càng chắc chắn suy đoán trong lòng mình hơn.
Tuy nhiên, mức độ nguyên vẹn của trận pháp này tốt hơn trận pháp ở Kỳ Môn Sơn nhiều. Nhưng mà sợ rằng nó cũng không tồn tại được bao lâu nữa.
“Nào, uống trà”, Tạ Đồ tự mình pha một bình trà. Mặc dù là mùa hè, nhưng trong khoảng sân này vô cùng mát mẻ, nên mọi người cùng ngồi bên bàn đá dưới tán cây bạch quả trong sân.
“Trà này rất ngon, cậu bạn nhỏ Trần Thanh, cậu nếm thử đi”, Điền Đại Hà mời Trần Thanh uống trà, mà ông ta cũng cầm một ly lên, uống một hơi cạn sạch.
“Ai da, đúng là phí của trời! Ông uống như trâu thế? Không biết thưởng thức trà gì cả. Tôi không nên rót trà cho ông uống mới đúng, quá lãng phí!”, thấy Điền Đại Hà uống một ngụm đã cạn sạch, Tạ Đồ vỗ đùi, chán nản nói.
“Thưởng thức trà gì chứ? Lão Điền tôi chỉ là người thô kệch, không biết thưởng thức trà. Không phải uống trà để giải khát sao? Đúng là phiền toái”, Điền Đại Hà nghe xong, nói to.
Nghe Điền Đại Hà nói vậy, Tạ Đồ bất đắc dĩ, hiển nhiên ông ta rất hiểu tính Điền Đại Hà, cũng chỉ oán trách một câu rồi không nói gì nữa.
"Cái này là lấy từ cây Chu Mẫu xuống sao?", Trần Thanh nâng ly trà lên, nhìn nước trà, lại đặt trước mũi ngửi, nhẹ nhàng uống một ngụm, ngậm trong miệng thưởng thức rồi mới nuốt xuống. Sau đó, đột nhiên anh mở mắt ra nói.
“A…Cậu cũng biết trà này sao? Trước kia từng uống rồi?”, nghe Trần Thanh nói, Tạ Đồ lập tức mở to mắt, có chút tò mò nhìn anh.
“Từng uống trong một thời ngắn, có ấn tượng rất sâu với hương vị của loại trà này, không ngờ hôm nay lại có thể uống lần nữa”, Trần Thanh lau miệng, vừa nhớ lại hương vị vừa trả lời.
“Cậu từng uống loại trà này thì cũng biết trà này hằng năm chỉ cho sản lượng mười mấy cân thôi, căn bản không có nhiều hàng dự trữ, tôi chỉ có hai lạng thôi. Cậu lại từng uống một thời gian, cậu uống ở đâu chứ?”, Tạ Đồ mở mắt thật to, ông ta không ngờ Trần Thanh lại nói như vậy.
“Quý vậy sao? Tôi thường uống ở chỗ lão già, mỗi năm ông ấy đều có một hũ lớn”, nghe Tạ Đồ nói vậy, Trần Thanh hơi sửng sốt. Nhưng nhìn bộ dạng của ông ta, anh không dám nói mình từng mang loại trà này làm trứng luộc nước trà. Nếu nói ra, sợ là sẽ bị đánh chết.
“Cái gì? Một hũ lớn?”, nghe vậy, Tạ Đồ vừa uống vào một hớp trà đã phun ra ngoài, cũng may anh phản ứng nhanh, nghiêng đầu tránh qua một bên.
“Ha ha…Lão Tạ ơi lão Tạ, ông còn phí của trời hơn tôi đấy! Mặc dù tôi uống như trâu nhưng ông lại phun ra, vậy chẳng phải lãng phí hơn sao?”, nhưng Điền Đại Hà bên cạnh lại vô cùng vui vẻ, rốt cuộc cũng tìm được lỗi để phản kích ông ta.
“Ông đừng có nói leo”, Tạ Đồ trừng mắt nhìn Điền Đại Hà rồi quay lại nhìn Trần Thanh: “Lão già mà cậu nói là ai?”
“Lão già chính là lão già, à, ông ấy từng dạy tôi võ đạo, y đạo, sát đạo, còn rất nhiều thứ nữa, cũng coi như là thầy tôi. Nhưng mà trước nay tôi chưa từng gọi ông ấy là thầy, ông ấy cũng chưa từng cho tôi gọi ông ấy là thầy”, Trần Thanh nghĩ ngợi, thuận miệng nói.
Nghe Trần Thanh nói xong, ba người bọn họ đều nhìn nhau. Một người toàn năng như vậy, quả nhiên, có thể dạy được một thiên tài như Trần Thanh, nhất định không phải người phàm.
Hơn nữa, có thể lấy được một hũ lớn trà trên cây Chu Mẫu, càng không thể là người bình thường, không có tên tuổi gì được.
“Xin hỏi tên của thầy cậu là…”, Tạ Đồ hơi thận trọng, Thẩm Tu và Điền Đại Hà đều vểnh tai lên, nghiêm túc lắng nghe.
“À...Cái này tôi cũng không biết, luôn gọi là lão già, không hỏi ông ấy tên gì”, nghe Tạ Đồ hỏi, Trần Thanh cảm thấy hơi lúng túng.
Sống với lão già đó nhiều năm như vậy, lại chưa từng hỏi ông ấy tên gì, thật sự là quá thất bại, có chút mất mặt.
Nghe vậy, ba người họ cảm thấy thật thất bại, lại không biết thầy mình tên gì, học trò như vậy thật không xứng đáng.
“Ba vị tiền bối, đừng nói về tôi nữa, nói về ba người đi. Cơ thể ba người gặp vấn đề gì sao? Có người đồng thời hạ độc ba người? Ai lại có bản lĩnh như vậy?”, tránh cho càng thêm xấu hổ, Trần Thanh vội vàng đổi chủ đề, dẫn vào chủ đề ba người họ đều cảm thấy hứng thú.
Quả nhiên, Trần Thanh nói xong, ba người họ đều sầm mặt lại, cùng nhau im lặng.
Trần Thanh cũng không làm phiền họ, không sốt ruột hỏi tiếp, dù sao đây cũng là chuyện riêng của họ, có nói hay không chính là tự do của họ.
“Thật ra chuyện này cũng không có gì không thể nói được. Hôm nay cậu cũng gặp Viên Vô Nhai rồi đấy, cậu ta từng là đồ đệ của ba chúng tôi, nhưng sau đó lại phản bội sư môn. Trước khi đi, cậu ta đã hạ độc ba chúng tôi, nên bây giờ chúng tôi mới thành như vậy”.
“Ba chúng tôi mất rất nhiều sức mới ép độc trong người xuống, nghĩ nhiều cách rồi, nhưng đều không giải hết độc, chỉ có thể ép xuống, không thể loại bỏ”.
Tạ Đồ thở dài, nói lại đầu đuôi sự việc. Nhưng mà lý do vì sao Viên Vô Nhai phản bội, chuyển qua làm môn hạ của Thiên Diễn Tông thì Tạ Đồ không nói. Đương nhiên Trần Thanh cũng không hỏi câu khiến người ta không thích.
“Ba vị tiền bối, quả thực tôi biết làm sao giải độc trên người ba vị, nhưng mà, trong tay tôi không có lò luyện đan thích hợp và thảo dược cần dùng, vậy nên, không bột đố gột nên hồ”.
Trần Thanh nói rất chắc chắn, sau đó lại bất đắc dĩ.
“Hả? Cần lò luyện đan thế nào? Còn nữa, về thảo dược thì cần thảo dược gì?”, nghe Trần Thanh nói vậy, mắt ba người đều sáng lên, chỉ cần có hy vọng giải được độc là được.
“Vậy đi, tôi đưa toa thuốc cho ba người, ba người xem có thể tìm được những thứ này không. Nếu có thể tìm được, tôi sẽ luyện thuốc giải độc miễn phí cho ba vị tiền bối, đảm bảo giải hết toàn bộ độc trong người ba vị”, Trần Thanh nói với ba người bằng vẻ mặt đầy tự tin.
“Được, cậu chờ tôi, tôi đi lấy giấy bút”, ba người vô cùng mừng rỡ, Tạ Đồ chạy như bay vào phòng tìm giấy bút.