• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 396: Buổi tiệc đấu giá từ thiện

Trần Thanh tất nhiên không thể biết những thứ này, trải qua trận quyết đấu trước đó, những người ở tầng lớp cao nhất của thành phố Long Hải hầu như đều biết chuyện này cũng như biết đến anh.

Cho nên, không ít người muốn tìm anh để trị bệnh cũng như lôi kéo mối quan hệ với anh.

Trong một thời gian ngắn, tất cả mọi người trong các gia tộc lớn đều bắt đầu hành động, kể cả những nhà không nằm trong top đầu cũng rất tích cực, biết đâu người ta sẽ nhìn trúng nhà họ thì sao.

Còn những thế lực ngầm thì đều co đầu rút cổ, họ không dám có hành động gì nữa, bởi vì họ cũng không thể nào hiểu được rốt cuộc thành phố Long Hải đang xảy ra chuyện gì.

Ngay khi Nam Cung Yến và Trần Thanh vừa chuyển đồ vào trong căn biệt thự số 01 thì chuông điện thoại của anh đột nhiên vang lên.

“Anh Trần, tôi là Tăng Kim Lai, tối nay có một buổi tiệc, không biết anh Trần có thời gian tham dự không?”, Tăng Kim Lai hỏi Trần Thanh một cách vô cùng dè dặt.

Trên thực tế, những gia tộc đó không dám đến tìm Trần Thanh nên khi biết được mối quan hệ của Tăng Kim Lai với anh không tồi mới tổ chức ra buổi tiệc này.

“Không đi, không có hứng”, Trần Thanh không nghĩ ngợi gì mà từ chối luôn.

Nghe thấy lời này của anh thì Tăng Kim Lai lập tức cười khổ một tiếng, hiển nhiên là anh ta quá hiểu Trần Thanh rồi, bị từ chối là chuyện đương nhiên.

“Anh Trần, thực ra ngoài tiệc rượu ra thì buổi tiệc này vẫn còn có một phần đấu giá từ thiện nữa, tôi nghe người khác nói là trong buổi đấu giá này có rất nhiều thứ anh cần”, Tăng Kim Lai sợ Trần Thanh cúp điện thoại nên nói luôn.

“Ồ, là cái gì?”, Trần Thanh tò mò, phải biết là những thứ có ích với anh rất khó tìm được.

Nhưng mà, Tăng Kim Lai vừa nói là thứ anh cần.

Anh ta biết anh là một võ giả, nên nếu đã nói như thế chứng tỏ trong buổi đấu giá từ thiện đó chắc chắn có thứ mà anh cần.

“Anh Trần, thực ra tôi cũng không biết chính xác là gì, chỉ là lúc tôi vào nhà vệ sinh thì nghe được đám nhân viên ở đó tán dóc với nhau rồi nhắc đến mà thôi, nếu chỉ là một bữa tiệc thông thường thì tôi chắc chắc không để anh phải đích thân đến rồi”, Tăng Kim Lai giải thích.

“Được, thế anh gửi thư mời qua đây cho tôi, tối nay tôi sẽ đến đúng giờ”, Trần Thanh gật đầu, không biết có phải hay không nhưng cứ đi xem thử xem, dù gì cũng đang rảnh rỗi mà.

“Được thôi, anh Trần”, nghe được Trần Thanh đồng ý thì Tăng Kim Lai thở phào nhẹ nhõm.

Nếu anh mà không đồng ý thì anh ta cũng không biết phải giải thích thế nào với những người đã giao phó cho anh ta đi thương lượng với anh nữa.

“Trần Thanh, sao thế? Có chuyện gì à?”, Nam Cung Yến nghe được Trần Thanh gọi điện thoại thì hỏi.

“Tối nay có một buổi tiệc đấu giá từ thiện, trong đó hình như có đồ mà anh cần”, Trần Thanh không giấu giếm mà nói cho cô hết.

“Đấu giá từ thiện, tốt quá rồi, tôi thích những nơi như thế, tôi cũng đi cùng”, Tuyên Hoàng đứng bên cạnh không cam lòng bị bơ nên lao nhanh đến, nói một cách hưng phấn.

Nghe thấy lời của cô ấy thì Trần Thanh lập tức vỗ vào đầu một cái.

Sao mà anh lại quên cô nhóc này được chứ.

Trước đây gặp được Tuyên Hoàng chính là ở buổi tiệc rượu, cô nhóc này thích nhất là được ăn thùng uống vại ở mấy buổi tiệc kiểu như thế.

“Được, mình chị đi cũng chán lắm”, không đợi Trần Thanh trả lời lại thì Nam Cung Yến đã quyết định luôn.

“Tốt quá đi mất, chị, chị đúng là chị gái ruột của em mà”, Tuyên Hoàng nghe thấy thế thì vui không kiềm được, cô ấy lập tức thơm một cái vào mặt Nam Cung Yến rồi lườm Trần Thanh: “Không giống ai đó, chả có tý tích cực nào, tôi thấy là không muốn cho tôi đi đúng không”.

“Lười quan tâm đến cô”, thấy bộ dạng đó của Tuyên Hoàng thì Trần Thanh bất đắc dĩ búng tay vào đầu cô ấy một cái, sau khi nhắc Nam Cung Yến đừng để ai lên tầng làm phiền mình thì Trần Thanh lập tức quay người đi lên.

Nếu đã là tham gia buổi đấu giá từ thiện thì tất nhiên phải có đồ để đấu giá, không thể chỉ đến đó hét giá rồi mua được, nếu như người ta yêu cầu mình phải có đồ mang đến đấu giá thì đúng là mất thể diện.

Cho nên, anh chuẩn bị luyện một ít đan dược, còn luyện loại nào thì anh cũng đã nghĩ xong hết cả rồi.

Trần Thanh lôi cái lò luyện đan mà anh lấy được ở Kỳ Môn Sơn ra, không ngờ lần đầu tiên mình dùng cái lò luyện đan này lại là để tham gia buổi đấu giá từ thiện.

Đợi đến khi trời tối đen rồi thì anh mới từ tầng hai đi xuống.

“Lão Tăng gửi thiệp mời đến chưa?”, sau khi xuống tầng dưới thì anh hỏi.

“Đưa đến rồi, còn cử một tài xế đứng đợi bên ngoài kìa, sợ chúng ta không tìm được chỗ”, Nam Cung Yến trả lời.

Sau đó ba người ngồi lên xe, đi về phía buổi đấu giá từ thiện.

Buổi tiệc lần này không xảy ra chuyện gì như lần trước nữa cả vì dù gì Tăng Kim Lai cũng cử người đến đây để phòng ngừa có chuyện xảy ra rồi.

Sau khi đến buổi tiệc thì Trần Thanh không muốn làm quen ai cả nên tìm một vị trí trong góc để ngồi.

Còn Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng thì đã tách khỏi anh từ khi bước vào bên trong rồi.

Nam Cung Yến gặp được vài người có mối quan hệ hợp tác với mình, còn Tuyên Hoàng thì chạy đông chạy tây tìm đồ ăn, lần này còn tốt, không phải là trốn vào mà cô ấy được đi vào một cách đường đường chính chính.

Trước khi buổi đấu giá từ thiện diễn ra thì còn có một tiệc rượu, trong buổi tiệc này có rất nhiều người không quen biết nhưng bình thường chỉ cần nhận được giấy mời thì rất ít người sẽ từ chối tham dự.

Dù gì, bữa tiệc như thế này vô cùng coi trọng thể diện, nếu mà thực sự từ chối người khác thì chính là không nể mặt người ta, điều này sợ là ai cũng không thể vui nổi.

“Con đĩ này, ông đây mời cô nhảy là cơ hội hiếm có khó tìm của cô, thế mà còn không biết điều”, ngay khi mọi người đang tìm bạn cặp cho mình thì có một giọng nói chói tai truyền đến.

Vốn Trần Thanh không định để ý đến nhưng ngay khi anh liếc qua và biết được người bị gây rối là ai thì sắc mặt lập tức âm trầm, bước nhanh đến đó.

“Cô nhóc, hôm nay nếu để cô chạy thoát thì tôi sẽ không phải Chu Đại Hải nữa”, tiếng nói kiêu ngạo đó lại vang lên một lần nữa.

Đây là một người thanh niên khá đẹp trai, sáng sủa, nhưng lúc này hắn ta đang nhìn chằm chằm vào Tuyên Hoàng, trên mặt Tuyên Hoàng hằn rõ dấu vết 5 ngón tay, khóe miệng còn chảy máu.

“Xong rồi, cô gái này xong đời rồi”.

“Haiz, bị Chu Đại Hải nhắm trúng, thật là thảm quá đi mất”.

“Chỉ là nhảy một điệu thôi mà, còn không phải là ăn thịt cô ấy, cần gì phải làm thế?”

Đám người bên cạnh tất nhiên đều nhìn thấy cảnh tượng này, nhưng khi họ nhìn thấy người gây chuyện thì không ai dám to tiếng bàn luận mà chỉ khe khẽ nói với nhau.

“Tối nay đi với ông đây, sáng mai tôi sẽ thả cô về, thì chuyện hôm nay coi như bỏ qua, còn nếu không, haha...”, Chu Đại Hải cười một tiếng rồi bước từng bước về phía Tuyên Hoàng.

“Mày... mày đừng có qua đây, tao nói cho mày biết, nếu mày dám đối xử với tao như thế thì anh tao chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mày”, Tuyên Hoàng sợ hãi, hét lớn.

Chương 397: Trần gia chống lưng

“Ồ, thế sao, thế thì tốt quá, bảo hắn ta đến đây, ông đây lại muốn xem thử, ai có thể cứu được cô”, Chu Đại Hải nhìn Tuyên Hoàng vừa bị mình tát một bạt tai một cách thèm thuồng.

Người khác có lẽ không biết nhưng Chu Đại Hải có một sở thích đặc biệt không giống bất kì ai, đó là chỉ hứng thú với người nhỏ hơn hắn ta.

Trước đây đã có không ít người bị hắn ta chơi đùa, thậm chí còn có người tự tử.

Nhưng hắn ta dựa vào thế lực nhà họ Chu nên vẫn luôn bình an vô sự.

Hắn ta vốn chỉ muốn đến bữa tiệc đấu giá từ thiện này cho có rồi về, ai ngờ sau khi nhìn thấy Tuyên Hoàng thì đã bị cô ấy hấp dẫn.

Tuyên Hoàng vốn đã rất xinh, lại thêm khí chất đặc biệt không ai có nên mới bị Chu Đại Hải nhắm trúng.

Cho nên mọi thứ được sắp đặt như vậy chỉ là để có một cái cớ đối phó với Tuyên Hoàng mà thôi.

“Mày… mày đúng là không biết xấu hổ, chắc chắn sẽ bị quả báo”, sắc mặt Tuyên Hoàng lúc này vô cùng khó coi, cơn tức giận như sắp bùng phát lên rồi.

“Haha, thế sao?”, Chu Đại Hải không coi ai ra gì mà cười ngạo mạn một tiếng, sau đó đi về phía Tuyên Hoàng.

“Bịch...”

Ngay khi hắn ta đang đi về phía Tuyên Hoàng thì đột nhiên có người đá thẳng vào eo hắn ta, Chu Đại Hải không phản ứng kịp lập tức bị đá bay ra ngoài, rơi mạnh xuống đất, quan trọng là tiếp đất bằng mặt.

Nghe thấy âm thanh này thì tất cả mọi người có mặt ở đây đều cảm thấy đau, sợ là mặt hắn ta cũng bị đập cho biến hình rồi.

“Anh Thanh”, nhìn thấy Trần Thanh xuất hiện thì Tuyên Hoàng lập tức thấy yên tâm, chuyện vừa xảy ra khiến cô ấy quá sợ hãi rồi.

Dù trước đây cô ấy luôn ăn thùng uống vại ở những buổi tiệc như thế này nhưng chưa bao giờ gặp phải tên nào thô lỗ như thế, cho nên kế sách của cô ấy đều không có tác dụng cả.

“Hắn vừa đánh cô thế nào, trả lại gấp 10 lần”, Trần Thanh đi về phía Tuyên Hoàng, nói.

“Được”, bị đánh một bạt tai trước mặt nhiều người như thế, Tuyên Hoàng tất nhiên vô cùng tức giận, bây giờ có Trần Thanh chống lưng cho nên cô ấy không còn sợ gì nữa.

“Muốn chết sao, mày là ai mà lại dám đánh tao, mày có biết tao là ai không? Mày chết chắc rồi”, Chu Đại Hải sắp điên rồi, một bên mặt của hắn ta đã bị tê không có tý cảm giác nào nữa.

Trước mặt bao nhiêu người trong tầng lớp thượng lưu của thành phố Long Hải mà hắn ta lại bị đánh thành thế này, sau này hắn ta biết giấu mặt mũi ở đâu được, làm sao còn có thể có tiếng nói trong xã hội thượng lưu này nữa, hắn ta chỉ có thể là một câu chuyện cười của thành phố Long Hải mà thôi.

Trần Thanh căn bản không thèm quan tâm đến mấy câu chất vấn của hắn ta.

Sự đả kích nhất đối với một người, có lẽ chính là việc không thèm để ý đến người đó.

“Cô đứng sau lưng tôi trước, đợi tôi xử lý hắn ta”, Trần Thanh bảo vệ Tuyên Hoàng ở đằng sau mình rồi lạnh nhạt nói.

“Được”, nghe thấy lời này của anh thì Tuyên Hoàng ngoan ngoãn gật đầu.

“Anh Trần, có chuyện gì thế?”, ngay khi anh chuẩn bị ra tay xử lý Chu Đại Hải, đòi lại cái bạt tai vừa rồi cho Tuyên Hoàng thì có một giọng nói vô cùng gấp gáp truyền đến.

“Buổi đấu giá này của anh đúng là vàng thau lẫn lộn, chó mèo gì cũng đều vào được cả”, Trần Thanh quay lại nhìn Tăng Kim Lai đang hớt hải chạy vào, nói.

“Tổng giám đốc Tăng, anh đến đúng lúc lắm, tên súc sinh này dám đánh tôi, lại còn bắt nạt tôi nữa, còn cả con nhóc này, ông đây đã nhắm trúng rồi, mau xử lý tên súc sinh này cho tôi, rồi đưa cô ta đến phòng tôi”, Chu Đại Hải vốn còn hơi sợ sệt, muốn rút lui nhưng thấy Tăng Kim Lai đến thì hắn ta lại kiêu căng nói.

“Ồ, cậu muốn xử lý anh ấy thế nào?”, Tăng Kim Lai nghe thấy lời của hắn ta thì nheo mắt lại, trước đây khi anh ta còn quá béo thì khi nheo mắt sẽ trông vô cùng tốt bụng, nhưng sau khi giảm cân, đôi mắt ấy của anh ta lại hiện lên một tia nguy hiểm.

“Hừ, đơn giản, đánh gãy tứ chi tên súc sinh đó rồi ném ra ngoài cho đi ăn xin, sống chết mặc hắn”, Chu Đại Hải không nhận ra tia nguy hiểm trong ánh mắt Tăng Kim Lai khi anh ta nói mà hắn ta vẫn đáp lại một cách không biết xấu hổ.

Đám người xung quanh nghe thấy lời của Chu Đại Hải thì đều lắc đầu một cách bất đắc dĩ, hầu như đều có thể đoán được kết cục của người thanh niên này.

Sợ là kết cục của cô gái xinh đẹp này còn thảm hại hơn.

Dù gì ở thành phố Long Hải, không có mấy người dám dây vào nhà họ Chu, Tăng Kim Lai chắc cũng không vì người thanh niên này mà đắc tội với nhà họ đâu.

“Nhà họ Chu không cần thiết phải tồn tại nữa rồi”, sắc mặt Trần Thanh vô cùng bình tĩnh, như không cảm giác được mình sắp gặp nguy hiểm vậy.

“Haha... mày nghĩ mày là ai? Chết đến nơi rồi mà vẫn còn mạnh mồm, chắc là mày bị điên rồi đúng không?”, Chu Đại Vĩ cười lớn rồi châm biếm.

“Haiz, một người như thế mà lại bị ép đến điên, đúng là đáng tiếc”.

“Không có cách nào, ai bảo dám động đến nhà họ Chu, đó chính là nhà họ Chu của Hạ Thương Chu đấy”.

Nghe thấy lời nói lạnh nhạt đó của Trần Thanh thì đám người xung quanh đều ngạc nhiên, rồi bắt đầu bàn tán xôn xao và nhìn anh với ánh mắt đồng tình, thương hại.

“Được, anh Trần, tôi nhất định sẽ giải quyết êm đẹp chuyện này, từ hôm nay trở đi nhà họ Chu chính thức được liệt vào danh sách đối tượng mục tiêu của Hội thương mại Hạo Minh chúng ta. Trước khi mặt trời lặn vào ngày mai, nhà họ Chu, sẽ phải chết!”

Ngay lúc mọi người đang sôi nổi bàn tán thì Tăng Kim Lai lập tức quay sang cung kính nói với Trần Thanh.

Anh ta nói chuyện không hề che giấu, dường như không chỉ đảm bảo với Trần Thanh mà còn muốn thông báo với toàn thế giới rằng nhà họ Chu sẽ bị tiêu diệt.

Nghe thấy lời nói này của Tăng Kim Lai thì tất cả mọi người đều sững sờ.

Kịch bản hình như không phải thế này mà?

Không phải là Tăng Kim Lai sẽ bắt người thanh niên đó lại sao? Sao bây giờ...

“Tổng giám đốc Tăng, anh điên rồi sao? Anh có biết mình vừa nói gì không? Bây giờ anh rút lại lời nói còn kịp, tôi sẽ coi như chưa nghe thấy gì”, Chu Đại Hải tái mặt, âm trầm nói.

“Người đâu, bắt cậu ta lại”, Tăng Kim Lai cười gằn, rồi hô lên, lập tức có mấy người đàn ông vạm vỡ chạy đến, bao vây xung quanh Chu Đại Hải rồi đè hắn xuống.

“Tên họ Tăng kia, anh có ý gì? Anh dám đối xử với tôi như thế thì anh xong rồi, dù anh có Trần gia chống lưng thì nhà họ Chu chúng tôi cũng sẽ xử lý anh, anh chạy không thoát đâu”, Chu Đại Vĩ như phát điên vậy, hắn ta hét lớn.

“Cậu bị ngu rồi sao, đến bây giờ vẫn chưa nhìn ra, vị này chính là Trần gia trong miệng cậu đấy, đúng là một tên ngu mà”, Tăng Kim Lai cười một cách chế nhạo, nói.

Nghe thấy lời này của anh ta thì tất cả mọi người ở đây mới nhớ ra, vừa nãy Tăng Kim Lai có gọi anh Trần hai lần, vốn họ chỉ nghĩ là người tên là Trần Diệp hoặc Trần Hiệp nhưng không ngờ lại là Trần gia.

Nghĩ đến đây thì đám người này đều như tỉnh ngộ cả, thảo nào người thanh niên này như được chống lưng nên không có chút sợ hãi nào, hóa ra anh chính là chỗ dựa lớn nhất rồi.

Chương 398: Nghĩ lại còn thấy rùng mình

Chu Đại Hải nghe Tăng Kim Lai nói xong thì đột nhiên sắc mặt trắng bệch như tờ giấy trắng, dáng đi lảo đảo, xém chút cắm đầu xuống đất.

“Không thể nào, sao có thể như vậy? Sao hắn ta có thể là Trần gia chứ?”, lúc này Chu Đại Hải hoàn toàn suy sụp, hét lên một cách điên cuồng.

“Nếu không phải là Trần gia, thì sao tôi có thể cung kính với anh ta như thế chứ? Cậu đúng là ngu xuẩn mà”, Tăng Kim Lai cười nhạt một tiếng.

Anh ta biết rất rõ về những chuyện của Chu Đại Hải này, nhưng trước giờ hắn ta chưa từng gặp phải rắc rối gì, bây giờ thì hay rồi trực tiếp bị dạy cho một bài học nhớ đời.

“Cho dù hắn ta là Trần gia thì đã sao? Nhà họ Chu tôi sợ hắn ta chắc? Các người tốt nhất nên khách sáo với tôi một chút, nếu không, nhà họ Chu báo thù thì các người không gánh nổi đâu”, Chu Đại Hải biết mềm dẻo không được nên định dùng danh tiếng của nhà họ Chu ra đe doạ Tăng Kim Lai và Trần Thanh.

“Đúng là một tên đần độn, đừng nói là cậu, cho dù nhà họ Chu ở đây thì e là cũng không dám nói như vậy đâu. Bất hạnh lớn nhất của nhà họ Chu chính là sinh ra một tên ngốc như cậu đó”, Tăng Kim Lai chế nhạo nói.

Lúc này, những người xung quanh cũng ngơ ngác nhìn sang Chu Đại Hải. Cái tên công tử bột này vốn không biết hai chữ Trần gia là có ý nghĩa gì ư?

Đừng nói nhà họ Chu của họ, cho dù là nhà họ Hạ thì e là cũng không dám xem một cường giả giết chết võ đạo tông sư là kẻ thù.

“Được rồi, dẫn đi đi”, Tăng Kim Lai cũng lười phải để ý tới Chu Đại Hải. Trước sự đe dọa của Chu Đại Hải, anh ta vốn không hề để tâm tới.

“Khoan đã”, chính lúc này, Trần Thanh đột nhiên lên tiếng ngăn Chu Đại Hải đang chuẩn bị được đưa đi lại.

“Trả lại lại gấp 10 lần”, Trần Thanh vẫn không quên lời hứa với Tuyên Hoàng, anh bèn trực tiếp nói với Tuyên Hoàng.

“Được thôi”, Tuyên Hoàng không hề có chút đồng cảm nào với cảnh ngộ của Chu Đại Hải.

Nếu lần này chỉ có mình cô ấy, không có sự giúp đỡ của Trần Thanh thì e là hôm nay cô ấy cũng khó thoát được rồi.

Mà nếu thật sự tới lúc đó, ai sẽ thông cảm cho cô ấy chứ?

Tuyên Hoàng lập tức đi tới trước mặt của Chu Đại Hải. Cô ấy đưa tay lên vừa định đánh thì bỗng dừng lại.

Những người khác đều háo hức nhìn cảnh tượng trước mắt, họ muốn xem thử, cô gái này có dám ra tay với Chu Đại Hải hay không.

“Nếu dùng tay đánh thì tay tao sẽ đau. Cho nên tao quyết định dùng cái này để đánh mày”, Tuyên Hoàng nhanh chóng chạy như bay tới bàn ăn bên cạnh tìm một tấm khăn trải bàn, dùng khăn trải bàn này bao lấy con dao ăn.

“Bốp…”, Tuyên Hoàng vốn không hề khách sáo, trực tiếp tát lên mặt của Chu Đại Hải.

Chu Đại Hải vốn dĩ đã bơ phờ rồi, nay bị ăn cái tát này nữa khiến hắn ta hoàn toàn bị choáng váng, nhưng ngay khi hắn ta ngẩng đầu lên thì thấy ánh mắt của Tuyên Hoàng nhìn mình đầy rẫy sự oán hận.

“Sao vậy? Cảm thấy không sướng mấy sao? Vậy để tao khiến mày lại sướng hơn nha”, Tuyên Hoàng vốn dĩ chính là một người không dễ dàng chịu thiệt, lúc trước bị tát ở nơi công cộng, dĩ nhiên cô ấy vẫn mang hận trong lòng. Bây giờ đã bắt lấy cơ hội thì chắc chắn sẽ không từ bỏ.

Nói xong, Tuyên Hoàng trực tiếp tát liên tục lên mặt của Chu Đại Hải, vốn dĩ nửa mặt đã hơi bị sưng, lần này thì sưng hết lên, mà còn là cả gương mặt sưng phù lên luôn.

Chu Đại Hải còn đang gào khóc ồn ào thì lúc này hoàn toàn im bặt, không phải hắn ta không muốn gào thét lên mà là không còn sức nữa, mặt sưng như cái đầu heo rồi.

“Được rồi, đánh đủ rồi, cút đi”, Tuyên Hoàng vứt con dao quấn trong khăn trải bàn trên tay xuống, sau đó trực tiếp chạy lại chỗ Trần Thanh.

“Mọi người, thật là ngại quá, khiến mọi người chê cười rồi. Buổi đấu giá của chúng ta sắp bắt đầu rồi, mời mọi người ổn định chỗ ngồi”, Tăng Kim Lai lấy thân phận là chủ nhân bữa tiệc, lập tức đứng ra, lúc này anh ta có chút ngượng ngịu nói với những người tham dự.

“Anh Trần, tôi là Từ Mặc của nhà họ Từ…”

“Anh Trần, còn tôi nữa, tôi là…”

“Con gái tôi năm nay 20 tuổi, vẻ ngoài xinh đẹp như hoa…”

Lúc Tăng Kim Lai vừa nói xong, người của đám gia tộc xung quanh đều nhanh nhẹn, lập tức điên cuồng xông lên, bắt đầu tự giới thiệu, hơn nữa còn tự giới thiệu con gái mình cho Trần Thanh.

Trần Thanh vừa thấy cảnh này thì bị doạ một phen, anh vội đưa Tuyên Hoàng lách mình tránh sang một bên.

Tăng Kim Lai cũng bị doạ không kém, nhanh chóng đưa mấy người Trần Thanh tới hội trường đấu giá bên trong.

“Mọi người, mọi người tốt nhất nên lý trí một chút, nếu chọc anh Trần không vui thì e là mọi người cũng không vui đâu”, Tăng Kim Lai trực tiếp cản những người muốn đuổi theo, lập tức nói với vẻ nghiêm nghị.

Nghe Tăng Kim Lai nói xong, những người muốn đuổi theo liền đột ngột dừng bước, vẻ mặt lộ ra sự sợ hãi. Hiển nhiên họ cũng ý thức hành vi lúc nãy của họ không ổn thoả.

“Mọi người cũng đừng lo lắng. Chờ sau buổi đấu giá thì tôi sẽ nói với anh Trần một tiếng, dành thời gian cho mọi người. Cho nên mọi người hãy để buổi đấu giá tiến hành thuận lợi trước cái đã”, thấy mọi người bình tĩnh lại, giọng điệu của Tăng Kim Lai lập tức nhẹ nhàng lên tiếng.

“Nếu vậy thì cảm ơn giám đốc Tăng rồi”, có người thông minh lập tức cảm ơn Tăng Kim Lai. Dù gì họ cũng nhìn ra, anh Trần chính là một người phi thường không hỏi chuyện đời, còn Tăng Kim Lai coi như là người đại diện của mình, có quan hệ với anh cực tốt.

“Woa… quá doạ người rồi, đám người này sao lại nhiệt tình với anh vậy?”, Tuyên Hoàng hơi nghi ngờ nhìn Trần Thanh, vẻ mặt lộ ra đang cười vào nỗi đau của người khác.

“Cô còn nói nữa. Đúng rồi, chị Tiểu Yến của cô đâu?”, Trần Thanh trợn mắt, sau đó thấy lạ nên hỏi lại.

“Anh yên tâm. Chị Tiểu Yến đang ở trong phòng VIP bàn vài vụ hợp đồng, là Tăng Kim Lai giới thiệu nên rất đáng tin”, thấy ánh mắt lo lắng của Trần Thanh, Tuyên Hoàng không mấy vui vẻ nói.

Nghe Tuyên Hoàng nói xong, Trần Thanh thở phào nhẹ nhõm, là Tăng Kim Lai giới thiệu thì yên tâm. Nhưng anh vẫn dùng mắt xuyên thấu quét tìm Nam Cung Yến khắp phòng VIP, thấy cô đang bàn chuyện hợp đồng, anh cũng thấy yên tâm.

Qua một lúc, mọi người đi vào phòng đấu giá, Trần Thanh ngồi ở vị trí phía trước, Tăng Kim Lai cũng đi theo.

Tuy những người kia cũng rất muốn tạo mối quan hệ tốt với Trần Thanh, nhưng nhớ tới chuyện lúc nãy, họ cũng không dám tiến lên trước.

Điều này khiến Trần Thanh thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ tới chuyện lúc nãy thì anh vẫn còn rùng mình.

Nếu để anh đánh đám người này, anh tuyệt đối sẽ không sợ. Nhưng đám người này chỉ đeo bám thì anh cũng không thể trực tiếp đánh người ta được.

Lúc này, Nam Cung Yến cũng đi ra khỏi phòng VIP, vẻ mặt tươi sáng mang theo vẻ háo hức, dễ thấy là chuyện bàn hợp đồng lúc nãy rất thuận lợi.

Nhìn thấy Nam Cung Yến đi ra, Trần Thanh lập tức đưa tay ra, ý muốn cô đi qua.

Nam Cung Yến bèn nhẹ giọng nói vài câu với mấy người bàn hợp đồng lúc nãy. Sau khi họ nghe cô nói xong thì vẻ mặt đột nhiên tỏ ra vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, cảm ơn cô ríu rít. Sau đó, Nam Cung Yến liền rời khỏi đó rồi đi tới trước mặt Trần Thanh.

Chương 399: Nữ doanh nhân

“Vợ à, nhìn em vui như vậy chắc chắn là cuộc đàm phán diễn ra suôn sẻ rồi”, khi Nam Cung Yến đến bên cạnh, Trần Thanh lập tức nhẹ giọng hỏi.

“Đương nhiên rồi, anh còn không biết em là ai sao, nữ doanh nhân số một ở Nam Hải đấy”, Nam Cung Yến nghe anh nói vậy thì trong lòng vô cùng đắc ý nói.

Dù gì cô vẫn rất tự tin trong vấn đề kinh doanh.

Kể từ khi biết được sự tài giỏi của Trần Thanh, cô có cảm giác như mình rất thất bại, dường như ở bên cạnh anh, cô thấy mình không hề có ưu điểm gì nổi bật cả.

“Đúng vậy, đương nhiên là vợ anh lợi hại nhất rồi. Nói cho anh nghe thử đi, bọn em sẽ hợp tác như thế nào? Hơn nữa vừa rồi em đã nói những gì với mấy người đó vậy? Sao bọn họ lại phấn khích đến thế?”, Trần Thanh nhanh chóng khen ngợi vài câu, sau đó liền hỏi.

“Kỳ thực cũng không có gì cả. Chỉ là sẽ hợp tác chiến lược với những người này, mà em lại là người thu về lợi nhuận cao nhất”, Nam Cung Yến thấy có chút kỳ lạ, dù sao công ty cô cũng chỉ là một công ty ngoài thành mới đến thành phố Long Hải. Sao các công ty này lại có thể tranh giành hợp tác?

“Vừa rồi em đã nói với họ rằng… anh là chồng của em. Đợi buổi đấu giá kết thúc, em sẽ giới thiệu anh với họ”, Nam Cung Yến bình chân như vại nói.

Trần Thanh đột nhiên cảm thấy bất lực khi nghe những lời này của Nam Cung Yến, xem ra anh thoát không khỏi tình huống này rồi.

Có điều vợ đã mở lời như vậy rồi nên anh càng không thể không nể mặt vợ mình.

Tăng Kim Lai ở bên cạnh thầm thở dài, quả nhiên là tiếng tăm của Trần gia không hề đơn giản, nếu không thì làm sao những kẻ ăn tươi nuốt sống kia lại chia lợi nhuận lớn như vậy cho Khuynh Thành Quốc Tế.

Mặc dù việc phân chia lợi nhuận là tốt, nhưng điều này có là gì so với việc kết thân với Nam Cung Yến là vợ của Trần Thanh chứ?

Tuy nhiên, nhìn dáng vẻ của Trần gia lại không thể nói được gì, đây điển hình là “Ma Vương sủng thê” mà.

Ngay sau đó, một nam đấu giá viên trung niên ăn mặc chỉnh tề bước lên sân khấu.

“Chào mừng mọi người đến với buổi đấu giá từ thiện này. Toàn bộ số tiền thu được từ buổi đấu giá này sẽ được quyên góp cho các vùng núi hẻo lánh để làm quỹ xây dựng. Mọi quy định sử dụng sẽ được công bố trên trang web. Mọi thắc mắc các bạn có thể đăng nhập vào trang trang web để được giải đáp”, người đấu giá viên ngay lập tức thông báo.

Sau khi nghe những lời của đấu giá viên, tất cả người có mặt tại hiện trường đều gật đầu, nhưng họ không hề quan tâm tiền này sẽ đi về đâu, mà chỉ là danh tiếng có được sau khi làm từ thiện mà thôi.

Suy cho cùng, bây giờ bất cứ ai mở công ty hay xí nghiệp hễ có được những danh tiếng xã hội này thì sẽ ít gặp rắc rối hơn, đồng thời địa vị xã hội của bản thân cũng sẽ được nâng cao, đó là lý do tại sao những công ty và xí nghiệp lớn này luôn nhiệt tình với các hoạt động từ thiện.

“Không làm mất thời gian của các vị nữa, chúng ta hãy đến với tác phẩm đầu tiên. Đây là một bức thư pháp. Về phần tác giả, ông ấy là một vị hiệu trưởng lớn tuổi, hiện tại đã ngoài bảy mươi nhưng vẫn còn đang lăn lộn trong công tác giáo dục tuyến đầu ở miền núi xa xôi. Giá khởi điểm của tác phẩm này là năm ngàn tệ và mỗi lần đấu giá không được nhỏ hơn một ngàn tệ. Xin mời các vị ra giá”.

Đấu giá viên đã nhanh chóng tuyên bố buổi đấu giá chính thức bắt đầu, tác phẩm đầu tiên có thể nói là rất rẻ, một số người ở đây chẳng qua chỉ muốn đấu giá một thứ gì đó cho có trong buổi đấu giá này để kiếm được danh tiếng tốt mà thôi.

Mà tác phẩm trước mắt chính là thích hợp nhất, nguồn gốc của tác phẩm này lại vô cùng tốt và ý nghĩa của nó không hề tầm thường.

Và hơn hết là nó rẻ!

“Sáu ngàn tệ”.

Vào lúc này, có người đã nóng lòng ra giá.

“Haha... Chỉ có sáu ngàn thôi à, chi bằng đừng ra giá thì hơn”.

“Đúng thế, ông ta đến đây để mua vui à?”

“Tôi và tác phẩm này rất có duyên với nhau, hy vọng mọi người đừng tranh giành nó với tôi, cảm ơn nhiều”.

Có người tỏ ra khinh thường với cái giá vừa ra và tiếp tục đấu giá lên, đồng thời nói với những người có mặt tại đó.

“Tôi cũng rất thích bức thư pháp này, ai trả giá cao hơn thì lấy thôi”.

Cũng có người tất nhiên là không đồng ý, đây là tác phẩm đầu tiên, cho dù được bán với giá hàng chục ngàn tệ, thì cũng là rẻ rồi, cho nên không ai muốn bỏ.

“Mọi người đều rất tích cực với việc làm từ thiện à”, nhìn thấy cảnh này, Nam Cung Yến không khỏi xúc động nói.

“Chị Tiểu Yến, là chị đã quá ngây thơ rồi. Tại sao những người này lại tích cự đấu giá lấy bức thư pháp này như vậy? Không phải là vì nó rẻ sao? Tham gia buổi đấu giá từ thiện như vậy, nếu chị không đấu giá được một tác phẩm nào thì há chẳng phải bị người cười chê sao, vì vậy một tác phẩm như thế này vừa hay lại thích hợp nhất”.

Tuyên Hoàng ở bên cạnh vạch trần sự thật này một cách không thương tiếc, dù gì thì cô ấy thường xuyên trà trộn vào những buổi tiệc rượu và đấu giá như vậy, nên thấy quen rồi.

“Hả...”, nghe Tuyên Hoàng nói vậy, Nam Cung Yến chợt kinh ngạc khẽ kêu lên, trong mắt hiện lên vẻ khó tin.

“Những gì cô ấy nói là đúng đấy”, Trần Thanh bèn lên tiếng khi nhìn thấy ánh mắt khó tin của Nam Cung Yến.

“Ừm, em hiểu rồi”, lúc này Nam Cung Yến có chút bất lực, trong mắt mấy người doanh nhân này chỉ biết có tiền, mấy ai mà muốn làm những việc không mang lại lợi ích chứ?

“Hay là chúng ta chen vào phá rối bọn họ đi?”, Tuyên Hoàng đảo mắt, lập tức nhìn về phía Trần Thanh cười híp mắt nói.

“Cô muốn làm gì thì cứ làm đi, tôi sẽ chịu trách nhiệm cho”, nhìn thấy ánh mắt tinh ranh của Tuyên Hoàng, Trần Thanh chợt cảm thấy buồn cười, lập tức gật đầu nói.

“Vậy thì tôi sẽ không khách sáo đâu”, Tuyên Hoàng cười híp mắt, Trần Thanh đã nói sẽ lo hết, cô ấy đương nhiên không sợ gì rồi.

“Em thật là”, nghe thấy cuộc đối thoại giữa Trần Thanh và Tuyên Hoàng, Nam Cung Yến biết hai người họ đang nghĩ gì, nhưng lại không hề ngăn cản.

Suy cho cùng, những người này chỉ muốn có được danh tiếng chứ không muốn tiêu tiền, thật là mơ tưởng hão huyền.

“Hai trăm ngàn tệ”.

Ngay khi tất cả mọi người chỉ đấu giá thêm lên một hai ngàn tệ thì bỗng có một giọng nói trong trẻo và vô cùng êm tai vang lên.

Sau đó mọi người nhìn về phía người ra giá, mới biết đó là Tuyên Hoàng, rất nhiều người có mặt đều biết cô ấy vì vậy khi thấy Tuyên Hoàng ra tay thì ai nấy cũng đều dừng lại và không tăng giá nữa.

Chưa kể việc bỏ ra hai trăm ngàn tệ để mua một tác phẩm thư pháp như vậy là quá đắt rồi, họ cũng không muốn tiêu tiều một cách uổng phí như vậy.

“Cô gái này ra giá hai trăm ngàn tệ, còn có ai muốn ra giá lên nữa không?”, đấu giá viên vội hô lên khi thấy hiện trường có chút yên lặng.

Chỉ là lời nói của đấu giá viên không hề có tác dụng gì, tất cả đều cố tình giả câm giả điếc hết.

“Sao có thể chứ?”, Tuyên Hoàng lúc này mới có chút hoảng hốt, vốn là muốn chọc gậy bánh xe, nhưng ai ngờ không có lấy một người tiếp tục hô giá lên, há chẳng phải bị cô ấy làm hỏng rồi sao.

“Không sao, hai trăm ngàn tệ không nhiều”, Trần Thanh vội vàng an ủi, dù sao anh cũng không phải là doanh nhân, nên mọi chuyện đều làm theo sở thích của mình. Tuyên Hoàng làm rất đúng với ý của mình, cho nên anh cảm thấy hai trăm ngàn tệ không hề nhiều.

“Ừm”, mặc dù Trần Thanh không nói gì, nhưng trong lòng cô ấy vẫn có chút thất vọng.

“Không sao đâu, nhóc con, anh ấy không có gì ngoài tiền cả, em đừng lo lắng, hai trăm ngàn tệ không khác gì một hai tệ đối với anh ấy mà thôi”, Nam Cung Yến nhẹ nhàng vỗ vỗ tay cô ấy rồi nói.

Chương 400: Nhất định phải có được

Trần Thanh nghe Nam Cung Yến nói vậy thì lập tức cạn lời, làm sao người phụ nữ này biết mình có rất nhiều tiền?

Nhưng cô nói không sai, bây giờ anh có bao nhiêu tiền đến bản thân anh cũng không biết nữa là, nhưng dù sao đó cũng là một con số rất lớn.

“Đúng vậy, hơn nữa, bỏ ra hai trăm ngàn tệ để mua lấy một phần quà từ thiện như vậy là rất rẻ rồi”, Trần Thanh gật đầu, sau đó cũng lên tiếng an ủi.

Nghe Trần Thanh và Nam Cung Yến đều nói vậy thì Tuyên Hoàng cuối cùng cũng yên tâm.

“Được rồi, chúng ta hãy chúc mừng cô gái này đã có được bức thư pháp”, đấu giá viên hô lên hai lần và có vẻ như sẽ không có ai thực hiện một động thái khác, ngay cả khi chiếc búa rơi xuống.

Tuyên Hoàng lại bĩu môi, chúc mừng gì chứ? Vốn dĩ chỉ muốn tăng giá để gài bẫy người ta, nhưng cuối cùng lại bị gậy ông đập lưng ông.

Sau đó, những thứ khác được đem ra đấu giá đều là một số đồ trang sức hoặc tương tự. Trần Thanh hoàn toàn không thấy hứng thú.

Hơn nữa, chất lượng cũng không quá tốt, ngay cả Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng cũng thấy mất hứng.

“Món đồ được đem ra đấu giá tiếp theo, không biết nó là món gì đây? Cũng không có ai biết công hiệu của món này, chỉ biết đây là một miếng ngọc thạch ấm, mọi người có thể nhìn thử”, lúc Trần Thanh sắp ngủ tới nơi thì giọng của đấu giá viên vang lên.

Trần Thanh đột nhiên mở mắt, vì anh cảm nhận được một luồng linh khí dao động dày đặc ập đến.

Luồng linh khí dao động này khiến Trần Thanh không khỏi chau mày lại, vì anh cảm thấy nó không đơn giản chỉ là linh khí mà còn có dấu hiệu của sự sống, tuy không nhiều nhưng cảm giác rất ngoan cường.

Lúc vật này được đưa ra đấu giá, Trần Thanh đột nhiên ngơ ngác.

Vì đây chính là linh thạch thuộc tính lửa, mà còn là linh thạch cao cấp.

Nhưng điều khiến Trần Thanh khó hiểu là linh khí của linh thạch này đã sắp tiêu hao gần hết.

Nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được một luồng linh khí dày đặc từ trong nó, đây chính là điểm kỳ lạ.

Thấy vậy, Trần Thanh bèn dùng mắt xuyên thấu, nhìn về phía linh thạch thuộc tính lửa này.

“Hả?”, lúc Trần Thanh nhìn rõ tình hình bên trong linh thạch thì bỗng dưng giật mình.

Vì bên trong của linh thạch thuộc tính lửa này lại có một côn trùng vô cùng nhỏ, chỉ dài 2-3cm, toàn thân đỏ rực. Nếu không phải vì linh khí trong linh thạch đã sắp cạn kiệt mà vẫn dày đặc như cũ thì e là Trần Thanh cũng sẽ không xem xét kỹ linh thạch này như vậy rồi.

Mà nếu không xem kỹ thì cũng không phát hiện ra côn trùng trong linh thạch này.

Linh khí dày đặc mà Trần Thanh cảm nhận được chính là từ trong cơ thể của con côn trùng đó truyền tới. Đây cũng là lý do linh thạch không còn linh khí nữa mà vẫn có linh khí truyền ra như cũ.

Thật đáng tiếc, dấu hiệu sinh tồn của con côn trùng nhỏ này quá yếu như thể đèn sắp cạn dầu.

Nhưng cho dù là vậy, Trần Thanh cũng định mua ngọc thạch này, sau đó sẽ mở ra, xem có thể nào cứu sống con côn trùng nhỏ này không.

“Anh Tăng, món đồ mà anh nói có lẽ nào là món này?”, Trần Thanh thấy lạ nên nhìn sang Tăng Kim Lai và hỏi.

Nếu mọi người đều biết đây là vật kỳ lạ thì e là cũng không tới lượt mình nhìn thấy.

“Anh Trần, không phải vậy đâu, tôi cũng không biết tình hình của viên đá này là gì? Anh Trần có hứng thú với viên đá này hả?”, Tăng Kim Lai lắc đầu, sau đó anh ta thấy lạ nên hỏi lại.

Dù gì lúc nãy Trần Thanh cũng sắp ngủ tới nơi, nhưng khi viên đá này vừa xuất hiện, anh lại tỉnh táo trở lại, mà còn hỏi han, rõ ràng viên đá này không đơn giản.

“Ừm”, Trần Thanh gật đầu, dĩ nhiên anh biết suy nghĩ của Tăng Kim Lai. Nhưng anh cũng không che giấu ý muốn của mình đối với món này.

“Được rồi anh Trần”, nghe Trần Thanh nói vậy, Tăng Kim Lai hiểu rõ, nhưng anh ta lại thấy lo. Anh ta biết anh Trần là một cao nhân. Vật mà cao nhân có thể nhắm trúng thì chắc chắn là đồ tốt, tới lúc đó e là có người ngăn cản, giá tiền e là cũng tăng lên.

“Viên đá này rất kỳ lạ, cầm trong tay thì cảm giác ấm nóng, nhưng cũng không giấu mọi người, viên đá này hơi bất thường. Ba người chủ nhân trước của viên đá này đều xảy ra chuyện. Chủ nhân cuối cùng của viên đá muốn cắt nó ra, kết quả còn chưa cắt được nó ra thì anh ta đã chết một cách đột ngột”.

Đấu giá viên do dự một lúc, sau đó mới lên tiếng.

Sau khi đấu giá viên nói xong, những người vốn dĩ rất có hứng thú với viên đá này đột nhiên bị doạ một phen, nhất là còn có hai người muốn cầm lên tay xem thử, kết quả nghe đấu giá viên nói vậy thì liền kinh hãi, tay run cầm cập, xém chút ném hẳn viên đá này đi.

Trần Thanh thầm gật đầu, sinh mệnh trong viên đá này chắc là tự bảo vệ mình, những người lúc trước xảy ra chuyện là do con côn trùng nhỏ này hấp thu sinh lực của mấy người đó.

Còn về người cuối cùng, e là con côn trùng nhỏ này cảm nhận được sự đe doạ cho nên mới ra tay, làm cho người đó chết.

Chỉ là có vẻ như sinh mệnh của con côn trùng nhỏ này trở nên yếu ớt như vậy là vì đã ra tay với người chủ cuối cùng.

Đấu giá viên nhìn thấy cảnh này thì chợt thấy bất lực.

Ông ta không định nói ra những lời này, nhưng chủ nhân của viên đá này muốn nói ra trước mặt mọi người, ông ta cũng không còn cách nào khác.

Đã nói ra trước mặt mọi người rồi thì ai còn dám ra giá chứ.

“Tiếp theo, giá khởi điểm của viên đá kỳ lạ này là ba triệu tệ, mỗi lần tăng giá không thấp quá một trăm ngàn tệ, mời ra giá”, Đấu giá viên lại đành phải nói tiếp.

Giá cả như vậy, cộng theo cách tăng giá nữa thì ai dám ra giá chứ?

“Viên đá khác thường như vậy, ai sở hữu thì gặp xui xẻo, có người đấu giá mới lạ”.

“Tôi thấy, có ai bị điên mới mua đấu giá viên đá xui xẻo này”.

“Cũng may đấu giá viên nói ra, nếu không tôi cũng muốn đấu giá chơi thử rồi”.

“Còn dám ra giá ba triệu tệ, còn mỗi lần tăng giá không thấp quá một trăm ngàn, cho không tôi cũng không thèm”.

Nghe đấu giá viên nói vậy, người bên dưới đột nhiên bàn tán xôn xao, rõ ràng không ai ra giá cả.

“Tuyên Hoàng, cô ra giá đi”, Trần Thanh bỗng dưng quay đầu nhìn sang Tuyên Hoàng và lên tiếng.

“Hả?”, Tuyên Hoàng vốn đang suy nghĩ, ai sẽ đấu giá, kết quả không ngờ Trần Thanh lại kêu cô ấy đấu giá viên đá này.

“Tôi không thèm đâu. Đầu óc tôi vẫn còn tỉnh táo lắm ”, Tuyên Hoàng nhanh chóng lắc đầu, sau đó trực tiếp từ chối.

“Nếu cô không đấu giá, vậy chút nữa tự mình trả tiền tác phẩm thư pháp lúc nãy đi vậy”, Trần Thanh như thể sớm đoán được Tuyên Hoàng sẽ như vậy, anh lập tức mỉm cười và nói.

“Anh…”, nghe Trần Thanh nói vậy, Tuyên Hoàng liền giận dữ, cô ấy lập tức nhìn sang Nam Cung Yến, làm nũng: “Chị Tiểu Yến, sao chị cũng không quản anh ấy vậy, chỉ biết ức hiếp một cô gái bé bỏng như em thôi”.

“Viên đá này rất quan trọng với anh sao?”, Nam Cung Yến nhận ra được, cô luôn quan sát Trần Thanh thì phát hiện anh ngắm trúng viên đá này nên lập tức hỏi.

“Ừm, nhất định phải có”, Trần Thanh gật đầu, anh cũng không phản đối.

“Được, em giúp anh đấu giá”, Nam Cung Yến mỉm cười và lên tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK