“Chúng tôi cũng là khách ở đây, dựa vào đâu mà đòi đuổi chúng tôi đi”.
Dương Lệ nghe thấy lời nói của quản lý thì kích động nói.
“Lý do còn chưa rõ ràng sao? Các người không đủ tư cách ăn ở đây”, bà Hoa khinh thường nói.
Mã Quốc Lương đắc ý: “Các người cũng không nhìn lại xem mình là ai, chỉ là một tên bảo vệ quèn, là đám người hạ đẳng, nhà hàng cao cấp này không đón tiếp mấy người”.
Nghe bà Hoa và Mã Quốc Lương nói vậy, đám người xung quanh cười một cách chế nhạo.
Họ nhìn Trần Thanh đang mặc bộ đồ đồng phục thì tỏ ra khinh thường.
Đồng thời họ cũng đồng ý với cách nói của bà Hoa, Trần Thanh ăn cơm tại đây chính là hạ thấp đẳng cấp của họ.
Đặc biệt là lúc nãy khi Trần Thanh yêu cầu lấy đũa, họ thực sự thấy rằng người như Trần Thanh không phù hợp với một nhà hàng cao cấp sang trọng thế này.
Quản lý cây ngay không sợ chết đứng: “Theo quy định của nhà hàng chúng tôi, khách đến ăn phải mặc trang phục trang trọng, vị khách nam này chưa đạt yêu cầu cho nên phiền hai vị ra ngoài”.
“Anh ta thì sao? Anh ta cũng không mặc trang phục trang trọng!”
Dương Lệ chỉ vào Mã Quốc Lương.
“Tôi có thể giống được hay sao?”, gã cười.
“Anh ấy là khách VIP của nhà hàng chúng tôi nên không phải tuân theo quy định này”.
Quản lý nói.
Dương Lệ nghe được lời nói này thì hừ lạnh: “Các người đúng là không coi người khác ra gì”.
“Haha”.
Nghe Dương Lệ nói như vậy thì cả đám đều cười ồ cả lên.
Xem ra họ đúng là những người như thế.
“Nếu chúng tôi không đi thì sao?”
Trần Thanh hỏi lại một cách lạnh lùng.
“Quản lý Lý...”
Đúng lúc này mấy tên bảo vệ chạy nhanh đến.
“Nếu các người không đi, thì đừng trách tôi không khách sáo”, quản lý nói một cách cười cợt.
“Mau cút đi, đừng đợi đến lúc bị đuổi ra”, bà Hoa đắc ý nói.
Mã Quốc Lương cười càng đắc ý: “Lệ Lệ, cô xem, ở bên cạnh người như thế này, đi đến nhà hàng cao cấp thì chỉ có thể bị đuổi ra, thật là mất mặt mà”.
Dương Lệ lúng túng.
Cô không thể nào ngờ được lại xảy ra chuyện như vậy.
“Các người ỷ nhà hàng cao cấp mà ức hiếp khách hàng, đến lúc đó tôi sẽ lên mạng bóc phốt hành vi xấu xa này của các người”.
Dương Lệ cắn răng mắng.
Quản lý không cho là đúng: “Nếu cô muốn thì cứ nói đi, nhà hàng này của chúng tôi nằm dưới trướng tập đoàn nhà họ Giang, chúng tôi không quan tâm đến những khách hạ đẳng như các người, tôi cho hai người một cơ hội nữa để hai người cút khỏi đây!”
Dương Lệ nhìn bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi của đối phương thì tức giận bừng bừng.
Nhưng mà cô lại không biết phải làm sao.
Cô cũng chỉ là một người bình thường, không thể nào so được với một người quyền quý như bà Hoa.
Hơn nữa, nghe đến tập đoàn nhà họ Giang thì khí thế của cô cũng giảm đi mấy phần.
“Trần Thanh, chúng ta đi thôi”.
Dương Lệ nói một cách yếu ớt.
“Chúng ta không đi”.
Trần Thanh nói một cách kiên định.
Trần Thanh nhìn chằm chằm người quản lý: “Ông không có tư cách đuổi chúng tôi đi”.
“Ai yo, mày nghĩ mình là ai? Người ta lại không có tư cách đuổi mày đi chắc”.
Mã Quốc Lương nói một cách khinh thường.
Quản lý không còn kiên nhẫn nữa, ông quay sang nói với đám bảo vệ đứng cạnh: “Ra tay!”
Nhưng người quản lý vừa nói xong thì Trần Thanh đã lập tức rút ra một chiếc thẻ đen.
“Chiếc thẻ này, chắc là ông nhận ra chứ?”
Trần Thanh hỏi quản lý.
“Đợi chút!”
Quản lý nhìn thấy chiếc thẻ đen Trần Thanh vừa đưa ra thì kêu lên một cách gấp gáp.
Đám bảo vệ đều ngừng lại, quản lý chạy nhanh về phía chiếc bàn rồi cầm chiếc thẻ đen lên quan sát.
Người quản lý vừa quan sát chiếc thẻ đen trên tay vừa đánh giá Trần Thanh.
Vẻ mặt ông ta lúc này vô cùng ngạc nhiên và nghi ngờ.
Ông ta không tin Trần Thanh có thể có được thẻ kim cương đen, thế nhưng chiếc thẻ kim cương đen hiếm thấy này lại ở trong tay Trần Thanh.
“Lý Hoài Sơn, sao thế? Còn không mau đuổi họ đi?”
Bà Hoa mất kiên nhẫn nói.
Mã Quốc Lương khinh thường: “Chiếc thẻ đen này thì có gì đặc biệt chứ?”
Lý Hoài Sơn nói một cách run rẩy: “Đây là thẻ kim cương đen của tập đoàn nhà họ Giang chúng tôi, chỉ cần hội viên sử dụng nó ở những cơ sở thương mại thuộc tập đoàn thì đều được miễn phí, hơn nữa còn được hưởng chế độ VVIP cao cấp nhất”.
Hả!
Lý Hoài Sơn vừa nói xong thì đám người xung quanh đều giật mình.
Họ đều lộ ra biểu cảm không dám tin.
Nhất là Dương Lệ, cô nhìn Trần Thanh với một vẻ mặt không thể nào tin được, cô thấy chuyện này có chút bất thường.
Trần Thanh chỉ là một tên bảo vệ quèn của công ty cô, sao lại có thể có được thẻ kim cương đen của tập đoàn nhà họ Giang chứ?
“Không thể nào!”
Bà Hoa nói một cách lạnh lùng: “Người như tôi đây còn chưa có được thẻ kim cương đen thì sao cậu ta lại có được?”
“Nói đúng lắm, hắn ta chỉ là một tên bảo vệ quèn mà thôi, sao mà có thể có được thẻ kim cương đen chứ, tôi nghĩ là giả, nhất định là giả đó!”
Mã Quốc Lương khẳng định.
Khi họ đang nói thì đám người xung quanh đều thi nhau gật đầu, họ cũng không dám tin một tên bảo vệ quèn thì làm sao lại có được thẻ kim cương đen cơ chứ.
Thật là không đáng tin!
Lý Hoài Sơn biết chiếc thẻ này, không thể nào là giả được.
Thứ duy nhất có thể giả, chính là Trần Thanh không phải là người sở hữu chiếc thẻ.
“Cái đó, chiếc thẻ này là ai cho cậu?”
Lý Hoài Sơn cẩn thận xác minh lại với Trần Thanh.
“Giang Tử Phong bắt tôi cầm”.
Trần Thanh nói một cách bất đắc dĩ: “Vốn tôi còn không muốn lấy”.
Hả!
Nghe được lời này của Trần Thanh, mọi người đều nghĩ đây chỉ là lời nói bậy.
“Cậu nói là cậu chủ Giang bắt cậu cầm?”, Lý Hoài Sơn không dám tin mà hỏi lại.
“Ừ, có vấn đề gì sao?”
Trần Thanh hỏi.
“Tôi nghĩ là không thể nào, sao cậu chủ Giang lại đưa chiếc thẻ cho một người như hắn chứ?”, Mã Quốc Lương lập tức nói.
“Tôi nghĩ là do cậu trộm được đúng không?”, bà Hoa cắn răng nói một cách khẳng định: “Giang Tử Phong không thể nào làm bạn với người hạ đẳng như thế này được”.
Nghe bà Hoa nói vậy, Lý Hoài Sơn cảm thấy cách nói của họ là có khả năng là đúng cao nhất.
Giang Tử Phong không thể nào kết bạn với một người như vậy, lại càng không có khả năng bắt một tên bảo vệ quèn nhận chiếc thẻ kim cương đen được.
Lý Hoài Sơn cảm thấy chuyện này không đáng tin.
“Có phải thật hay không thì ông gọi hỏi Giang Tử Phong là biết”.
Trần Thanh lạnh nhạt nói.
Lý Hoài Sơn vốn còn muốn trực tiếp đuổi người đi, nhưng ông vẫn cảm thấy nên chứng thực chuyện này mới là tốt nhất.
“Cậu nói cậu biết cậu chủ Giang, vậy cậu gọi điện cho cậu ấy hỏi đi”, Lý Hoài Sơn nói.
“Tôi không có số điện thoại của cậu ấy”.
Trần Thanh nói.
“Haha, lại còn bảo không phải là giả!”, Mã Quốc Lương bật cười.
“Lý Hoài Sơn, người như vậy mà vẫn cần hỏi nữa sao, 100% là giả rồi”, bà Hoa đắc ý.
Dương Lệ nhìn Trần Thanh một cách lo lắng, cô biết rằng nếu là giả thì kết cục sẽ như thế nào, chắc chắc là còn mất mặt hơn chuyện bị đuổi ra ngoài nữa.
Lý Hoài Sơn cũng nghĩ là giả, nhưng ông nhìn thấy bộ dạng kiên định như vậy của Trần Thanh thì nói: “Để tôi gọi hỏi cậu chủ”.
Lý Hoài Sơn nói xong liền cầm điện thoại lên bấm một dãy số.
Lý Hoài Sơn không có số của Giang Tử Phong nên chỉ có thể gọi điện cho trợ lý của cậu ấy.
“Còn phải hỏi nữa sao, chắc chắn là giả rồi!”, Mã Quốc Lương nói.
Bà Hoa cười một cách khinh thường: “Để cậu ta giả bộ một chút đi, không lâu nữa sẽ bị vạch mặt mà thôi”.
“Cũng đúng!”, Mã Quốc Lương cười haha.
Chương 42: Bị đuổi ra ngoài!
Lý Hoài Sơn đi sang một bên, điện thoại nhanh chóng được kết nối.
Người nghe là thư ký của Giang Tử Phong.
Lý Hoài Sơn kể lại tình hình bên này cho thư ký của Giang Tử Phong. Sau khi nghe xong, thư ký nói không biết gì về chuyện này.
Nhưng cô ta phải báo cáo lại với Giang Tử Phong mới được.
Lý Hoài Sơn tắt máy. Nhìn Trần Thanh, trong mắt ông ta dâng lên cơn thịnh nộ.
Hiện tại ông ta có thể khẳng định rằng thẻ kim cương đen mà Trần Thanh đưa ra là đồ ăn trộm, ngay cả thư ký của Giang Tử Phong cũng chưa nghe nói tới người này bao giờ.
"Trần Thanh, có phải thẻ của cậu là đồ ăn trộm không?"
Trên mặt Dương Lệ hiện lên nét lo lắng, cô ấy trầm giọng hỏi.
"Đương nhiên là không rồi", Trần Thanh nói.
"Người ta cứ nhét cho cậu thật hả?"
"Ừm!", Trần Thanh bất đắc dĩ nói: "Tôi không muốn lấy thật mà".
"Vì sao cậu ta lại cứ đòi nhét cho cậu?"
"Cậu ta muốn làm đàn em của tôi, tôi không đồng ý, cậu ta muốn nịnh bợ tôi!"
Trần Thanh nói.
Nghe vậy, Dương Lệ cũng cảm thấy Trần Thanh đang chém gió.
Giang Tử Phong là một trong tứ thiếu gia Nam Hải, người như vậy sao lại cam tâm tình nguyện làm đàn em của người khác được cơ chứ?
Tuyệt đối không thể có chuyện đó được!
Lúc này Lý Hoài Sơn quay trở lại với vẻ mặt âm trầm.
"Quản lý Lý, sao rồi?"
Mã Quốc Lương quan tâm hỏi.
"Tống cổ hai người họ ra ngoài".
Lý Hoài Sơn chỉ vào Trần Thanh và Dương Lệ rồi nói.
Thấy Lý Hoài Sơn nói vậy, Trần Thanh nhìn chằm chằm vào ông ta, nói: "Ông muốn đuổi tôi ra ngoài thật hả? Hỏi kỹ rồi chứ?"
"Đương nhiên là hỏi kỹ rồi", Lý Hoài Sơn nói nói một cách chắc chắn: "Thẻ của cậu là đồ ăn trộm được, mang đến nơi này lừa ăn lừa uống".
"Ha, tôi đã nói là thẻ ăn trộm mà", bà Hoa vênh váo nói.
"Lệ Lệ, không ngờ bạn trai cô lại là một thằng ăn trộm, loại đàn ông như vậy không yêu được đâu", Mã Quốc Lương đắc ý cười.
Dương Lệ thì thở dài, cô ấy không cảm thấy ngạc nhiên chút nào.
Những người xung quanh cũng nhìn Trần Thanh với vẻ mặt thương hại, bọn họ cảm thấy kết cục của Trần Thanh sẽ rất thảm.
"Quản lý Lý, tôi sợ ông đụng vào tôi là sẽ phải hối hận".
Trần Thanh nói.
"Hối hận?", Lý Hoài Sơn cười lạnh nói: "Tôi không cho cậu một bài học thì mới phải hối hận. Lên, bắt bọn họ lại, gô cổ tới cục cảnh sát".
Lý Hoài Sơn nói vậy, bảo vệ đứng cạnh ông ta lập tức tới gần Trần Thanh và Dương Lệ.
"Dám tới nơi này lừa ăn lừa uống, tống vào cục cảnh sát vài năm cũng chẳng có gì là sai", Mã Quốc Lương cười ha ha.
"Loại ti tiện, đây là kết cục khi ném tiền vào bà".
Bà Hoa cũng huênh hoang nói.
Nhưng ngay khi bảo vệ sắp tới gần Trần Thanh, một bóng người đột nhiên lao ra.
Vừa xông tới là cậu ấy lập tức mắng bảo vệ té tát: "Mẹ kiếp, ai dám động vào anh tôi, tôi sẽ không để kẻ đó sống yên".
Thấy có người lao ra ngăn cản bảo vệ, Lý Hoài Sơn lập tức quát lên: "Nơi này là địa bàn của tôi, tôi muốn động vào ai... Hơ... Cậu Giang..."
Còn chưa dứt lời thì Lý Hoài Sơn đã nhìn thấy người lao ra là Giang Tử Phong, ông ta ngây ra như phỗng.
"Cậu Giang, sao cậu lại tới đây?"
Nhìn thấy Giang Tử Phong, Lý Hoài Sơn lập tức bước tới nói: "Cậu Giang, cậu tới thật đúng lúc, có một tên ăn trộm tới chỗ chúng ta, không biết cậu ta đã lấy trộm thẻ kim cương đen ở đâu ra, định tới đây ăn chùa uống chùa".
Lý Hoài Sơn còn đang nói thì Giang Tử Phong đã vỗ vào đầu Lý Hoài Sơn mắng: "Ông là cái thá gì? Tên ông là gì? Lý Hoài Sơn đúng không? Tôi thấy ông chán sống rồi, dám nói anh tôi là kẻ trộm. Thẻ của anh tôi là do chính tôi tặng, mẹ kiếp, có phải ông muốn chết rồi không?"
Hả?
Bị tát cho hai cái, Lý Hoài Sơn hoàn hồn lại.
Rốt cuộc thì lần này ông ta cũng nghe rõ, mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống.
"Cậu, cậu Giang, cậu nói cậu ta là anh của cậu á?"
Lý Hoài Sơn hỏi nhỏ.
"Tôi không phải anh của cậu ta", Trần Thanh nói.
"Ha ha, sắp rồi", Giang Tử Phong nói bằng giọng điệu nịnh nọt: "Anh, anh cứ để em xử lý vụ này, nhất định em sẽ cho anh một lời giải thích".
Nhìn thấy thái độ của Giang Tử Phong với Trần Thanh, những người có mặt ở đây ngạc nhiên đến mức rớt cả mắt kính.
Bọn họ nhìn ra được rằng Giang Tử Phong đang lấy lòng tên bảo vệ quèn này.
Giờ phút này, trong lòng bọn họ đều rất giật mình.
Ai nấy đều nghĩ, rốt cuộc tên bảo vệ này có thân phận thế nào mà Giang Tử Phong lại ra sức lấy lòng như thế.
Nhưng Giang Tử Phong càng như vậy thì Lý Hoài Sơn càng cảm thấy khó chịu.
Ông ta thật sự không ngờ rằng thân phận của Trần Thanh lại đặc biệt như thế.
"Cậu Giang, chuyện này không liên quan gì đến tôi, tất cả là do bọn họ mà ra".
Lúc này Lý Hoài Sơn vội vàng nhận sai, ông ta kể lại đầu đuôi chuyện của đám Mã Quốc Lương cho Giang Tử Phong nghe.
Nghe xong, Giang Tử Phong lập tức mắng: "Chết tiệt, dám đuổi anh tôi đi, còn mắng anh tôi là loại ti tiện! Mấy người các anh tống cổ hai người đó ra ngoài cho tôi! Còn nữa, sau này cho bọn họ vào danh sách đen, nơi này vĩnh viễn không chào đón bọn họ".
"Giang Tử Phong, cậu có ý gì vậy?", nghe thấy lời nói của Giang Tử Phong, bà Hoa kích động quát lên: "Cậu dám đuổi tôi ra ngoài, cậu có biết tôi là ai không?"
"Tôi cóc cần biết bà là ai, đắc tội với anh tôi thì đều bị đuổi cổ hết".
Giang Tử Phong khinh thường nói: "Tống mụ già thối này ra ngoài ngay".
"Dám mắng tôi là mụ già thối, tôi liều..."
Bà Hoa vô cùng kích động, nhưng bà ta còn chưa mắng xong thì bảo vệ đã hành động rồi, họ cứ thế mà khiêng bà ta ra ngoài.
Bị lôi ra ngoài, bà Hoa phẫn nộ mắng mỏ: "Giang Tử Phong, cậu nhớ lấy cho tôi, tôi sẽ không để yên cho cậu... Lũ bảo vệ hạ đẳng, bỏ bà ra, các người không xứng đụng vào bà".
Nhưng dù bà Hoa có mắng thế nào thì vẫn bị khiêng ra ngoài.
Sau vụ này, có thể nói là thể diện của bà ta mất sạch rồi.
Bà Hoa bị đuổi ra ngoài, lúc này Giang Tử Phong mới nói: "Mụ già thối, dám bắt nạt anh thôi, đây chính là kết cục".
"Còn cả ông nữa", Giang Tử Phong chỉ vào Lý Hoài Sơn nói: "Mắt chó coi thường người khác, sau này ông đứng ở cửa tiếp khách cho tôi, nếu ông dám từ chức, tôi sẽ làm ông không sống nổi ở cái đất Nam Hải này nữa".
Nghe vậy, Lý Hoài Sơn sợ đến mức phát run.
Ông ta biết lần này ông ta đã đắc tội với người mà mình không thể đắc tội được rồi, hơn nữa ông ta biết Giang Tử Phong là người nói được làm được, chỉ có thể nói với vẻ mặt như đưa đám: "Vâng, cậu Giang".
"Anh có hài lòng với cách xử lý của em không?", Giang Tử Phong tươi cười hỏi: "May mà em tới khu này giám sát cửa hàng, biết tin anh gặp chuyện là em chạy tới ngay, hên là không sao cả".
"Tạm chấp nhận được".
Trần Thanh gật đầu nói.
"Anh còn điều gì chưa hài lòng thì cứ việc nói ra, anh bảo em đuổi hết những người ở đây đi cũng được", Giang Tử Phong lập tức nói.
Nhìn thấy thái độ của Giang Tử Phong với Trần Thanh, ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm, nhất là cô thư ký theo Giang Tử Phong tới đây.
Cô ta thầm nghĩ, bên cạnh Giang Tử Phong xuất hiện người này từ bao giờ vậy nhỉ?
"À ừm, cậu Trần, tôi xin lỗi, tại tôi có mắt như mù, xin cậu độ lượng tha thứ cho tôi".
Lý Hoài Sơn sợ Trần Thanh kiếm chuyện với mình, bèn chủ động vả mặt xin tha.
Dứt lời, ông ta tự tát mình mấy cái thật mạnh.
Chương 43: Cô nàng ngang ngược
"Đủ rồi".
Thấy Lý Hoài Sơn tự tát mình đến mức sưng vù mặt mũi lên, Trần Thanh hô to.
"Không cám ơn anh tôi đi mau lên", Giang Tử Phong trợn mắt lườm Lý Hoài Sơn.
"Cám ơn cậu Trần, cám ơn...", Lý Hoài Sơn nói liên thanh.
Dương Lệ líu lưỡi nhìn cảnh tượng này, đến bây giờ cô ấy vẫn không thể tin được rằng đây là sự thực.
"Nhà hàng kiểu Pháp này là của cậu hả?"
Lúc này Trần Thanh mới hỏi Giang Tử Phong.
"Đúng thế, cũng khá ok đúng không? Em từng đi du học Pháp mấy năm, trùng hợp thích ăn nên em đã mở theo đúng khuôn mẫu của nó", nhắc đến chuyện này, Giang Tử Phong đắc ý nói: "Những người từng tới đây ăn đều nói đây là nhà hàng kiểu Pháp chính thống nhất".
"Vẫn thiếu một thứ".
Trần Thanh nói.
"Thiếu thứ gì?"
"Ở Hoa Hạ mà cậu không chuẩn bị đũa thì có phải là một thiếu sót không?" Trần Thanh hỏi.
Lúc Trần Thanh nói ra câu này, không ít người dè bỉu anh.
Cầm đũa ăn cơm Tây thì mất hết thể diện.
Nhất là với những người hiểu rõ về Giang Tử Phong, bọn họ cảm thấy đề nghị này của Trần Thanh nhất định sẽ làm cậu ấy nổi giận.
Từ trước tới nay Giang Tử Phong luôn chạy theo ẩm thực chính thống của Pháp, nhất định sẽ không cho thứ đồ nửa nạc nửa mỡ đó vào.
Dương Lệ cũng không nhịn được kéo Trần Thanh lại nhắc nhở.
"Anh nói đúng lắm".
Nhưng nằm ngoài dự liệu của mọi người, Giang Tử Phong không hề tức giận, ngược lại còn cười nói: "Em sẽ bảo người ta sửa lại ngay".
Hả?
Nghe thấy câu nói này của Giang Tử Phong, những người bên cạnh ngạc nhiên đến há hốc miệng.
Bọn họ thực sự không ngờ rằng người thích ẩm thực Pháp chính thống như Giang Tử Phong lại thay đổi vì một câu nói của Trần Thanh.
Giờ khắc này, bọn họ không thể không đánh giá lại tên bảo vệ quèn này. Ai nấy đều nghĩ, từ bao giờ mà Nam Hải lại xuất hiện một nhân vật khiến Giang Tử Phong phải ngoan ngoãn nghe lời như thế.
Chuyện của Mã Quốc Lương chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ, không hề ảnh hưởng tới khẩu vị của Trần Thanh.
Tiếp đó anh vẫn ăn rất vui vẻ.
Giang Tử Phong tiếp đón anh suốt cả bữa ăn.
Dương Lệ thì hơi mất tự nhiên, dù sao cô ấy cũng không quen với việc một cậu ấm như Giang Tử Phong rót rượu cho mình, trong lòng cứ cảm thấy bồn chồn.
Reng!
Lúc Trần Thanh ăn gần xong, chuông điện thoại của anh vang lên.
Trần Thanh lấy điện thoại ra xem, là một dãy số lạ.
"A lô..."
Trần Thanh ấn nút bắt máy.
"Là Trần Thanh phải không?"
"Đúng thế", Trần Thanh đáp.
"Tôi là A Hổ", người bên kia nói.
"A Hổ, anh tìm tôi có chuyện gì?", Trần Thanh cười hỏi.
"Trần Thanh, là thế này, có thể tối qua ông cụ Cố ngủ không ngon nên hôm nay cứ ho liên tục, hình như khó chịu lắm. Không biết bây giờ anh có rảnh không, tôi muốn làm phiền anh tới khám cho ông cụ Cố", A Hổ hỏi Trần Thanh.
Trần Thanh nhìn Dương Lệ rồi nói: "Tôi rảnh".
Trần Thanh nghĩ anh có thể lấy lý do này để khỏi phải đi mua sắm với Dương Lệ.
Hơn nữa bởi vì chuyện của anh nên tối qua ông cụ Cố không được ngon giấc, anh có trách nhiệm khám bệnh cho ông ấy.
"Vậy được, anh ở đâu để tôi đi đón anh", A Hổ kích động nói.
"A Hổ, không cần làm phiền anh, anh gửi địa chỉ cho tôi, lát nữa tôi sẽ tự tới đó", Trần Thanh nói.
"Được, được".
Trần Thanh ghi lại địa chỉ nhà ông cụ Cố rồi tắt máy.
"Đội trưởng Dương, lát nữa tôi có việc không thể đi mua sắm với cô được nữa".
Trần Thanh nói với Dương Lệ bằng giọng áy náy.
"Có việc thì cậu cứ đi đi, không cần đi cùng tôi", Dương Lệ nói.
"Giang Tử Phong này, cậu sắp xếp một chiếc xe giúp tôi", Trần Thanh nói với Giang Tử Phong.
"Không cần sắp xếp đâu anh. Anh muốn đi đâu? Để em đưa anh đi là được".
"Không làm phiền cậu chứ?"
"Anh nói gì vậy?", Giang Tử Phong kích động nói: "Được làm tài xế cho anh là niềm vinh hạnh của em".
Tối qua sau khi được chứng kiến sự lợi hại của Trần Thanh, nhất là khi thấy Tất Văn Bách ngậm bồ hòn, Giang Tử Phong đã quyết tâm làm đàn em của Trần Thanh. Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu nhất là bởi vì Giang Tử Phong thích chơi bài, cậu ấy muốn học kỹ năng chơi bài của Trần Thanh.
Những người bên cạnh vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật này.
Giang Tử Phong - một trong tứ thiếu gia Nam Hải cứ nằng nặc đòi làm đàn em của một tên bảo vệ quèn, đây quả thực là tin sốt dẻo ở Nam Hải.
"Vậy chúng ta đi thôi".
Trần Thanh đứng lên nói.
"Vâng", Giang Tử Phong lập tức đi theo anh.
Sau khi lên xe, Trần Thanh đọc địa chỉ cho Giang Tử Phong.
Nghe thấy địa chỉ này, Giang Tử Phong tỏ vẻ ngạc nhiên, nói: "Anh à, chúng ta tới nhà của ông cụ Cố à?"
"Ừm", Trần Thanh gật đầu.
"Anh tới nhà ông cụ Cố làm gì?"
Giang Tử Phong tò mò hỏi.
"Khám bệnh cho ông ấy".
"Anh còn biết khám bệnh sao?", Giang Tử Phong tỏ vẻ không dám tin: "Hơn nữa ông cụ Cố còn mời anh tới khám bệnh?"
"Lạ lắm à?", Trần Thanh hỏi ngược lại.
"Không lạ, không lạ", Giang Tử Phong cười nói hưng phấn: "Em biết ngay là em không nhìn lầm người mà. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã biết là anh không đơn giản rồi, sau này em nhất định phải làm đàn em của anh".
"Lái xe đi".
Trần Thanh nhìn Giang Tử Phong rồi nói.
"Vâng", Giang Tử Phong cười rồi khởi động xe.
Lúc Giang Tử Phong lái xe tới nơi.
Trần Thanh thấy A Hổ đã chờ sẵn ở cổng. Sau khi nhìn thấy A Hổ, trên mặt Giang Tử Phong hiện lên nét ngạc nhiên. Cậu ấy biết thân phận của A Hổ, với thân phận của A Hổ, cho dù bố cậu ấy đến thì cũng không có chuyện anh ta đích thân ra đón vậy mà bây giờ anh ta lại ra đón Trần Thanh.
"A Hổ... Anh đâu cần phải đích thân ra đón tôi".
Trần Thanh xuống xe, anh bước tới cười nói.
"Trần Thanh, anh là khách quý của nhà họ Cố chúng tôi, không ra đón anh thì ông cụ Cố sẽ quở trách tôi mất", A Hổ vừa cười vừa nói: "Vốn dĩ ông cụ Cố cũng muốn ra đón anh, nhưng ông ấy ho kịch liệt quá, chúng tôi khuyên mãi ông ấy mới nghe".
Nghe thấy A Hổ nói vậy, Giang Tử Phong cũng ngầm giật mình, đồng thời trong lòng cũng vô cùng hưng phấn, lần này anh ta không nhìn nhầm thật rồi.
Trần Thanh quả nhiên không phải người bình thường.
"Tình hình của ông cụ Cố thế nào rồi? Anh dẫn tôi đi xem một chút".
Trần Thanh lo lắng cho tình trạng của ông cụ Cố.
"Anh đi theo tôi đi".
A Hổ dẫn đường, đưa Trần Thanh đi qua một căn biệt thự lớn, sau đó tới một nơi trông như cái sân.
Chỉ có điều Trần Thanh vừa đi tới cửa sân thì bất chợt một bóng người lao ra chặn đường anh.
Trần Thanh tập trung nhìn vào, thấy người chặn đường mình là một thiếu nữ xinh đẹp với dáng người cao gầy.
Nhìn thấy ánh mắt của anh, cô gái đó hừ lạnh hỏi: "Anh chính là Trần Thanh?"
"Đúng thế", Trần Thanh đáp.
"Được, anh chết đi".
Nghe Trần Thanh nói vậy, cô gái đó trực tiếp ra tay đánh anh.
Thấy cô ta đột nhiên công kích mình, Trần Thanh ngạc nhiên, anh không ngờ rằng mình mới chỉ nói có một câu mà cô ta đã lập tức ra tay.
Chương 44: Hàng phục cô nàng ngang ngược
Cô gái đó đột nhiên công kích bằng tốc độ khá nhanh. Với khoảng cách này, nếu là người bình thường thì rất có thể sẽ không kịp phản ứng.
Vậy mà trong tình huống ấy Trần Thanh lại giơ tay ra đỡ, đồng thời còn đẩy cô gái kia lùi lại mấy bước.
"A Hổ, cô ấy là?"
Trần Thanh hỏi.
"Cô cả nhà họ Cố, Cố Lăng Nhi", Giang Tử Phong đứng sau Trần Thanh nói nhỏ: "Anh Thanh, đàn ông không chấp phụ nữ, anh tuyệt đối đừng chọc vào ma nữ này".
Giang Tử Phong chỉ tốt bụng nhắc nhở Trần Thanh mà thôi.
"Giang Tử Phong, anh nói ai là ma nữ?"
Cố Lăng Nhi nhìn chằm chằm vào Giang Tử Phong, cô ta hừ nhẹ hỏi.
Giang Tử Phong sợ đến mức không dám nói gì nữa, cậu ấy còn vội vàng lùi sang một bên.
"Cô cả, Trần Thanh là người mà ông cụ mời tới khám bệnh", A Hổ vội vàng nói với Cố Lăng Nhi.
"Tôi không cần biết".
Cố Lăng Nhi hừ nhẹ một tiếng, cô ta nhìn chằm chằm Trần Thanh hỏi: "Tôi hỏi anh, chính anh đã nói là công pháp của nhà họ Cố chúng tôi có vấn đề đúng không?"
"Đúng!"
Trần Thanh đáp.
"Hừ, anh cho rằng mình là ai? Có tư cách gì để đánh giá công pháp của nhà họ Cố chúng tôi? Tôi phải cho anh thấy sự lợi hại của công pháp nhà họ Cố!"
Dứt lời, Cố Lăng Nhi lại đánh về phía Trần Thanh.
Trần Thanh nhìn ra được chiêu thức của Cố Lăng Nhi cũng khá bài bản, học được cái tinh hoa của ông cụ Cố.
Thế nhưng nó chẳng có chút độ khó nào với Trần Thanh.
Anh chỉ giơ tay ra chặn một cách hời hợt, đẩy Cố Lăng Nhi lùi về rồi nói: "Bỏ đi thì hơn, tôi không muốn đánh nhau với con gái, vả lại cô yếu như thế, đánh với cô cũng chẳng thú vị chút nào".
"Anh nói ai yếu hả?"
Dường như bị kích thích, Cố Lăng Nhi nghiến răng nghiến lợi nói: "Hôm nay tôi phải quyết đấu sinh tử với anh".
Nghe thấy Cố Lăng Nhi nói vậy, A Hổ lau mồ hôi lạnh rồi nhắc nhở: "Cô cả, ông cụ đang chờ Trần Thanh tới khám bệnh".
"Tôi không cần biết, hôm nay tôi nhất định phải phân định thắng thua với anh ta".
Cố Lăng Nhi chẳng nghĩ nhiều như thế, cô ta lại lao về phía Trần Thanh.
Rầm!
Cố Lăng Nhi đánh tới.
Trần Thanh vẫn chặn lại được.
"Vậy là đủ rồi đấy".
Trần Thanh nhìn Cố Lăng Nhi và nói.
"Không đủ".
Cố Lăng Nhi vẫn khăng khăng nói: "Hôm nay chúng ta nhất định phải phân thắng thua. Hừ, dám nói công pháp của nhà họ Cố chúng tôi không ra gì, tôi nhất định phải cho anh một bài học".
"Cô cả..."
A Hổ hô lên: "Cô không đánh thắng anh ấy được đâu".
Dù A Hổ khuyên thế nào thì Cố Lăng Nhi cũng không nghe.
Hiển nhiên là cô ta nhất quyết đòi đánh với Trần Thanh.
Cô ta đứng vững lại, rồi lại tiếp tục công kích Trần Thanh.
Trần Thanh giơ tay ra đỡ.
"Cô mà còn đánh nữa thì đừng trách tôi không khách khí".
"Tôi cũng muốn xem thử anh sẽ không khách khí với tôi thế nào".
Cố Lăng Nhi tiếp tục phi về phía trước.
Thấy Cố Lăng Nhi ngang ngược như thế, Trần Thanh thật sự không còn cách nào khác, anh biết nếu cứ thế này thì Cố Lăng Nhi sẽ không chịu để yên.
Đang nghĩ thì Cố Lăng Nhi lại đánh tới, anh không lùi bước mà còn tiến lên phía trước một bước.
Trần Thanh vừa bước lên thì nắm đấm của Cố Lăng Nhi đã ập tới.
Trần Thanh nghiêng đầu đi, dễ dàng né tránh được.
Nhìn thấy tốc độ né tránh này của Trần Thanh, trong lòng Cố Lăng Nhi không khỏi cảm thấy kinh ngạc, đồng thời cô ta còn định thay đổi chiêu thức.
Nhưng cô ta phát hiện ra là đã muộn rồi.
Lúc này Trần Thanh đã dùng một tay bắt lấy nắm đấm của cô ta, một tay thì ôm eo cô ta, ngay sau đó anh còn kéo cô ta vào lòng.
Vừa đụng vào nhau là Cố Lăng Nhi đã bị Trần Thanh khống chế.
Thấy vậy, vẻ mặt của A Hổ không có gì là bất ngờ. Với thực lực của Trần Thanh, anh mà muốn kiềm chế Cố Lăng Nhi thì thật sự là quá đơn giản.
Giang Tử Phong nhìn cảnh tượng này, cậu ấy ngầm dựng ngón cái lên với Trần Thanh vì dám ôm cả ma nữ.
"Anh buông tôi ra".
Bị Trần Thanh ôm chặt lấy như vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Cố Lăng Nhi hơi ửng đỏ, cô ta sẵng giọng lên.
"Cô nhận thua thì tôi sẽ buông cô ra".
Trần Thanh thản nhiên cười nói.
"Còn lâu tôi mới nhận thua, tôi chưa thua!", Cố Lăng Nhi hừ lạnh.
"Chưa thua thì chúng ta tiếp tục".
Trần Thanh cười, tay anh dùng sức hơn một chút.
Lúc này anh ôm Cố Lăng Nhi chặt hơn nữa.
Cố Lăng Nhi nhanh chóng cảm nhận được nhiệt độ trên người Trần Thanh, dần dần cô ta cũng cảm thấy nóng ran khắp người.
"Buông tôi ra".
Cố Lăng Nhi nghiến răng nghiến lợi nói.
"Nếu cô nhận thua và không gây sự nữa thì tôi sẽ buông cô ra", Trần Thanh nói.
"Còn lâu", Cố Lăng Nhi bướng bỉnh nói.
Thấy Cố Lăng Nhi vẫn không chịu khuất phục, Trần Thanh quyết định dạy cho cô ta một bài học.
"Không nhận thua đúng không? Vậy được, hôm nay tôi sẽ dạy bảo lại cô".
Trần Thanh nói rồi giơ bàn tay lên, sau đó vỗ mạnh vào mông Cố Lăng Nhi.
Bốp!
Tiếng vang rất kêu!
A Hổ nhìn mà thẫn thờ.
Giang Tử Phong cũng há to miệng.
Bọn họ không ngờ là Trần Thanh dám đánh Cố Lăng Nhi.
Mới đầu Cố Lăng Nhi hơi sửng sốt, sau đó cô ta gào nhặng lên: "Kẻ xấu, tên thối tha, anh dám đánh tôi, anh dám đánh tôi! Tôi phải giết anh!"
Cố Lăng Nhi thật sự không ngờ rằng Trần Thanh lại dám đánh cô ta như thế, đời này cô ta chưa bị ai đánh như vậy bao giờ.
"Muốn giết tôi đúng không? Ok, tôi cứ đánh huề vốn trước đã".
Trần Thanh lại vươn tay ra vỗ.
Bốp! Bốp!
Vài tiếng bôm bốp vang lên.
Chỉ nghe thôi là Giang Tử Phong và A Hổ cũng biết anh dùng lực khá mạnh.
Đánh với một lực như vậy thì chắc chắn là sẽ đau.
"Tôi hỏi cô, đã phục chưa? Có nhận thua không?"
Trần Thanh lại hỏi.
"Không phục! Kẻ xấu, anh dám đánh tôi, tôi muốn giết anh!"
Cố Lăng Nhi hô to.
Bốp! Bốp!
"Vậy tôi sẽ đánh đến khi nào cô chịu thua thì thôi".
Trần Thanh tiếp tục đánh.
Bị đánh đến mức đau rát, Cố Lăng Nhi vừa khóc vừa gào lên: "Hu hu, đồ xấu xa, anh dám dám đánh mông tôi, hu hu... Tôi nhận thua, tôi phục rồi, được chưa? Hu hu, đừng đánh nữa... Tôi xin anh..."
Cố Lăng Nhi vừa khóc vừa xin tha.
A Hổ và Giang Tử Phong ngạc nhiên đến sững sờ.
Bọn họ chưa bao giờ nghĩ rằng Cố Lăng Nhi sẽ cầu xin người khác, cô ta là ma nữ nổi tiếng ở Nam Hải, vậy mà lại bị Trần Thanh hàng phục.
Đỉnh!
Thật sự quá đỉnh!
Giang Tử Phong thầm hô to trong lòng.
A Hổ thì thầm nghĩ, lần này cô cả gặp phải khắc tinh rồi.
Bốp!
Trần Thanh chẳng thèm để ý tới, anh còn vỗ mạnh thêm một cái nữa.
"Phục thật chưa?"
"Hu hu, phục rồi. Đồ xấu xa, người ta đã xin tha rồi mà anh còn đánh, hu hu... kẻ xấu... kẻ xấu..."
Nước mắt của Cố Lăng Nhi lại tuôn ra.
"Sau này có nghe lời không?"
Trần Thanh lại hỏi.
"Nghe lời, nghe lời... Đừng đánh nữa... Tôi xin anh..."
Lần này Cố Lăng Nhi không dám phản kháng gì nữa, cô ta vừa khóc vừa nói.
Nghe thấy câu trả lời của Cố Lăng Nhi, Giang Tử Phong và A Hổ phục sát đất.
"Khụ... Khụ... Trần Thanh, nể mặt tôi, thả Lăng Nhi ra đi".
Lúc này, giọng nói của ông cụ Cố vang lên bên cạnh.
Trần Thanh nhìn sang, thấy ông cụ Cố bước tới, anh mới buông Cố Lăng Nhi ra.
Cố Lăng Nhi thoát ra khỏi lồng ngực Trần Thanh, cô ta đi cà nhắc tới cạnh ông cụ Cố, khóc lóc kể lể: "Ông nội, tên xấu xa đó đánh cháu, ông phải trả thù cho cháu. Hu hu..."
Chương 45: Cuồng Y
Cố Lăng Nhi khóc lóc kể lể với ông cụ Cố, trông biểu cảm rất ấm ức.
Vẻ mặt của cô ta như thể đã phải chịu bao nỗi nhục nhã vậy.
Cố Lăng Nhi khóc lóc kể lể xong còn lén lườm Trần Thanh một cái.
Cô ta biết bình thường ông nội thương yêu cô ta nhất, bây giờ biết cô ta bị Trần Thanh đánh như vậy, chắc chắn ông sẽ đuổi Trần Thanh ra ngoài.
"Khụ... Khụ... Lăng Nhi, chuyện này là lỗi của cháu".
Lúc này ông cụ Cố nói: "Cháu sai trước, bị Trần Thanh dạy bảo cũng là đáng đời".
Hả?
Nghe thấy câu trả lời này, Cố Lăng Nhi hơi nghệt mặt ra.
Cô ta còn nghĩ ông nội sẽ bênh mình, nào ngờ lại nhận được hai chữ đáng đời.
"Ông nội..."
Cố Lăng Nhi tủi thân gọi: "Cháu bị đánh mà ông mặc kệ vậy sao?"
Vừa nói, Cố Lăng Nhi vừa tủi thân chảy nước mắt.
Cô ta đang dùng thế công bằng nước mắt, bởi vì cô ta biết chỉ cần cô ta khóc là ông nội sẽ đứng về phía cô ta.
Thế nhưng cô ta không hề nghĩ rằng kế hoạch của mình lại thất bại một lần nữa.
Cố Kiến Trung đi về phía Trần Thanh, ông ấy nói với vẻ áy náy: "Trần Thanh, bởi vì bình thường tôi chiều nó quá nên bây giờ tính nó mới ngang ngược bướng bỉnh và bất chấp lý lẽ như thế. Nó làm gì sai thì tôi thay nó xin lỗi cậu".
"Ha ha, không sao", Trần Thanh sờ mũi cười nói: "Chỉ cần ông không trách tôi quá nặng tay là được".
"Không nặng, không nặng, đúng là phải dạy cho con bé một bài học", ông cụ Cố nói: "Sau này nó làm gì không đúng thì cậu cứ việc dạy bảo".
"Ông nội..."
Nghe vậy, Cố Lăng Nhi sắp khóc thật rồi.
Vốn cô ta muốn tìm chỗ dựa, cuối cùng kết quả lại thế này.
Cố Lăng Nhi nhìn Trần Thanh, cô ta nghiến răng nghiến lợi đầy căm hận, nhưng lại không dám tỏ thái độ gì cả. Cô biết bây giờ ai kia đang có quyền hành đặc biệt, có thể ra tay dạy dỗ cô ta.
Nghĩ tới đây, nơi nào đó của Cố Lăng Nhi vẫn đau rát.
Giang Tử Phong và A Hổ đứng bên cạnh cũng phục sát đất, bọn họ thật sự không ngờ rằng Cố Lăng Nhi lại có ngày hôm nay.
Nhưng chỉ từ chuyện này là có thể nhìn ra sức nặng của Trần Thanh trong lòng ông cụ Cố.
"Khụ... Khụ..."
Đúng lúc này, Cố Kiến Trung lại ho sặc sụa.
"Ông cụ Cố, ông ho quá, chúng ta tìm một nơi nào đó để tôi bắt mạch cho ông, sau đó sẽ tiến hành điều trị", Trần Thanh nói với ông cụ Cố.
"Được, vậy thì phải làm phiền cậu rồi".
Cố Kiến Trung gật đầu nói.
"Anh còn biết chữa bệnh à?", lúc này Cố Lăng Nhi mới phát hiện ra, cô ta lập tức hừ nhẹ rồi nói: "Ông nội, tầm tuổi anh ta thì làm sao chữa khỏi bệnh cho ông được, cháu thấy anh ta là kẻ lừa đảo đấy".
"Ai nói tôi không biết chữa bệnh?"
Trần Thanh nhìn Cố Lăng Nhi, anh cười nói: "Chẳng phải tôi chữa khỏi bệnh công chúa cho cô rồi đấy sao? Nếu cô không tin thì tôi có thể chữa tiếp".
Nghe thấy câu nói này của Trần Thanh, Cố Lăng Nhi không dám nói tiếp nữa, đồng thời còn vô thức che nơi nào đó. Thế nhưng cô ta vẫn trợn mắt lườm ai kia vài lần.
Cố Kiến Trung nhìn thấy, ông ấy để lộ ra ý cười mà người ngoài khó có thể phát hiện ra được.
Rốt cuộc cháu gái cưng của mình cũng gặp được khắc tinh, có người trị được con bé cũng coi như chuyện tốt.
Trong sân có một cái đình nhỏ.
Cố Kiến Trung không muốn về phòng, bèn bảo Trần Thanh khám bệnh ở ngay trong đình.
Cố Kiến Trung ngồi xuống, Trần Thanh lập tức bắt mạch cho ông ấy.
Trần Thanh bắt mạch khá lâu.
Cố Lăng Nhi mất kiên nhẫn nói: "Rốt cuộc anh có biết khám bệnh không?"
Cô ta vừa dứt lời, ông cụ Cố lườm cô ta một cái.
Cố Lăng Nhi chu môi lên nói: "Lát nữa không chữa được thì anh sẽ biết tay tôi."
Lần này Cố Lăng Nhi nói hết câu là Trần Thanh cũng rút tay về.
"Trần Thanh, thế nào rồi?
A Hổ hỏi.
"Trước kia bị thương quá nhiều, cộng thêm việc tối qua không ngon giấc nên mới như vậy", Trần Thanh trầm ngâm nói: "Nhưng không có gì đáng lo, chỉ cần tôi châm cứu cho ông Cố, sau đó kê đơn thuốc để điều dưỡng là sẽ không sao hết".
"Ý anh là bệnh của ông nội tôi có thể khỏi hẳn?"
Cố Lăng Nhi tỏ vẻ ngạc nhiên.
"Ừm, có thể nói là như thế", Trần Thanh gật đầu nói.
"Vớ vẩn, rõ là nói bừa".
Chỉ có điều Trần Thanh vừa dứt lời thì một giọng nói chứa đầy sự khinh miệt vang lên bên cạnh.
Câu nói ấy vừa dứt, Trần Thanh quay đầu lại nhìn, thấy người vừa lên tiếng là một người đàn ông trung niên với khuôn mặt vuông vắn, đằng sau người đàn ông trung niên đó còn có một học trò đeo hòm thuốc.
Không khó để nhận ra người đó là bác sĩ.
"Không biết bác sĩ có ý kiến gì hay hơn nhỉ?"
Trần Thanh hỏi người kia.
"Ý kiến hay thì không, nhưng tôi biết cậu là một kẻ lừa đảo, câu nói vừa rồi rõ ràng là nói linh tinh".
Người đàn ông trung niên nói thẳng.
"Ông cụ Cố, những ai nói có thể chữa khỏi bệnh cho ông đều là kẻ lừa đảo cả, ông tuyệt đối đừng tin cậu ta".
Lúc này người đàn ông trung niên lại nói với Cố Kiến Trung.
"Chú Tôn, rốt cuộc chú cũng tới rồi".
Nhìn thấy người kia, Cố Lăng Nhi bước tới cười nói: "May mà chú tới kịp, nếu không ông nội cháu sẽ bị anh ta lừa mất".
Người đàn ông trung niên nhìn Trần Thanh, ông ta khẽ hừ một tiếng rồi nói: "Tầm tuổi này mà dám hành nghề y, còn nói là có thể chữa khỏi bệnh cho ông cụ Cố, không phải lừa đảo thì chính là loại bác sĩ rởm, chuyện này không cần nghĩ nhiều. Hơn nữa tôi còn không chữa khỏi được bệnh này mà cậu ta đòi chữa khỏi ấy hả?"
Thấy người đàn ông trung niên ngông cuồng như thế, Trần Thanh hỏi Giang Tử Phong: "Cậu có biết ông ta không? Gốc gác thế nào?"
"Cuồng Y của Nam Hải, Tôn Vĩnh An", Giang Tử Phong nói khẽ với Trần Thanh: "Ông ta là người được kế thừa khả năng châm cứu của Tôn thần y, đồng thời cũng có tiếng là thần y ở vùng Giang Nam, thế nhưng mọi người thích gọi ông ta là Cuồng Y hơn".
"Ồ", Trần Thanh gật đầu.
Nghe Tôn Vĩnh An nói vậy, trên mặt Cố Kiến Trung hiện lên nét khó xử.
"Lăng Nhi, cháu mời ông ấy tới hả?", Cố Kiến Trung hỏi.
"Đúng thế, cháu thấy ông cứ ho mãi nên đã mời chú Tôn tới", Cố Lăng Nhi cười nói: "May mà chú Tôn tới kịp, vạch mặt tên lừa đảo này".
"Trần Thanh không phải kẻ lừa đảo", ông cụ Cố giải thích.
"Ông nội, chú Tôn cũng nói anh ta là lừa đảo rồi", Cố Lăng Nhi khẽ hừ nói: "Ông đừng bị anh ta lừa".
Lúc này trên mặt Tôn Vĩnh An hiện lên nét tự tin: "Ông cụ Cố, tôi có thể nói cho ông biết, ngay cả thầy tôi cũng không chữa khỏi bệnh của ông được. Thằng nhóc này nói là có thể chữa khỏi, ông cảm thấy có đáng tin không? Tôi thấy cậu ta chính là một tên lừa đảo!"
Tôn Vĩnh An lại nói thế lần nữa, Trần Thanh khó chịu nói: "Ông không chữa khỏi, thầy ông cũng không chữa khỏi, vậy chỉ có thể nói lên rằng y thuật của các người chưa đến nơi đến chốn mà thôi. Các người không chữa khỏi được không có nghĩa là tôi cũng thế".
Tôn Vĩnh An ngông cuồng đã đành, lại còn luôn miệng nói anh là lừa đảo, khiến Trần Thanh rất khó chịu với ông ta, vậy nên anh cũng phản bác ngay không chút khách khí.
Hả?
Chỉ có điều câu nói này của Trần Thanh cũng khiến mọi người ngạc nhiên.
Tôn Vĩnh An nổi cơn thịnh nộ, nói: "Cậu nói cái gì? Cậu nói y thuật của tôi và thầy tôi không đến nơi đến chốn? Cậu có biết thầy tôi là ai không?”