• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 476: Sát khí rợn người

Nhưng mà, vừa rồi khi Trần Thanh nói như vậy, đầu óc ông ta đột nhiên trở nên tỉnh táo hơn.

Phải biết rằng Vân Hạn Lâm là chủ của một môn phái, tuy Kỳ Môn Sơn chỉ là một môn phái nhỏ nhưng nó cũng là một môn phái hẳn hoi.

Hơn nữa, Vân Hạn Lâm không phải là một võ đạo tông sư mới đột phá, vì vậy hiểu biết về võ đạo tông sư chắc chắn sẽ sâu sắc hơn ông ta.

Nhưng cho dù như vậy, Vân Hạn Lâm vẫn bị Trần Thanh đánh bại một cách thảm khốc, cuối cùng dưới sự quấy nhiễu của đám người đó, anh đã dùng sức chém chết Vân Hạn Lâm, thực lực này chắc chắn mạnh hơn ông ta rất nhiều.

Trong lòng vô cùng bồn chồn, nhưng bây giờ đã chống đối đến mức này rồi, nếu mà thừa nhận sợ hãi rồi ủ rũ bỏ đi như vậy thì sau này làm sao có thể nhìn mặt ai chứ?

“Trần Thanh, mặc dù thực lực của cậu rất mạnh, nhưng làm chuyện gì cũng cần nói lý lẽ, cậu đã tùng xẻo Hồng Thịnh, học trò của tôi. Chắc cậu sẽ không phủ nhận chuyện này chứ?”

Suy nghĩ của Lữ Đại Vĩ đột ngột quay ngoắt sang vấn đề khác, sau đó ông ta nói với giọng điệu nhẹ nhàng hơn, nhưng vẫn đầy khí thế.

“Đúng vậy, chính tôi đã ra tay với Hồng Thịnh, vậy ông muốn như thế nào?”, đương nhiên là Trần Thanh nhận thấy Lữ Đại Vĩ lúc này có chút chột dạ, lập tức lạnh lùng hỏi.

“Tôi…”, Lữ Đại Vĩ đang rối bời, không ngờ Trần Thanh lại thú nhận mà không cần biện minh, lại còn hành động kiểu ‘ông cứ việc nói ra, bố đây tiếp hết’. Điều này khiến Lữ Đại Vĩ cứng họng, không biết nói gì tiếp theo.

“Thầy à, thầy cứ hẹn quyết đấu với cậu ta đi. Đường đường chính chính đánh cậu ta một trận lấy lại danh dự của mình”, lúc này, Trương Sơn vốn khá sợ sệt, lại đột nhiên lên tiếng.

Vốn dĩ Lữ Đại Vĩ còn không biết nên trả lời như thế nào, kết quả bị tên Trương Sơn này nói xen vào, trong lòng ông ta không khỏi nguyền rủa, tên ngu này, lẽ nào không nhận ra là đang làm khó thầy mình sao?

Trừng mắt liếc Trương Sơn một cái, ông ta quyết định rồi, chuyện này mà xong xuôi, nhất định sẽ tống cổ tên đần Trương Sơn này ra khỏi sư môn mới được.

“Tên học trò này của ông nói rất đúng, đây là cách giải quyết dễ dàng nhất”, Trần Thanh nhìn Lữ Đại Vĩ đang vô cùng lúng túng thì lạnh lùng lên tiếng.

“Có điều tôi không có nhiều thời gian để chơi đùa với ông. Tôi cho ông một cơ hội, tự chặt gãy tay mình đi. Tôi sẽ không truy cứu việc ông đã xâm nhập vào biệt thự và vứt hết đồ đạc của tôi ra ngoài”.

Trước đó một giây, dáng vẻ Trần Thanh vô cùng lãnh đạm, nhưng từ câu thứ hai trở đi, anh mang theo một tia sát khí vô cùng rợn người.

Trong lời nói toát ra sự tự tin và ngông cuồng.

“Ôi trời!”

Tôi vốn tưởng rằng cậu thanh niên này nhất định sẽ sợ hãi khi đối mặt với khí thế mạnh mẽ của Lữ Đại Vĩ chứ, nhưng không ngờ cậu thanh niên này lại ăn nói tự tin như vậy, trực tiếp chống đối với ông ta.

Lúc này, tất cả mọi người đều mong chờ Lữ Đại Vĩ sẽ trả lời như thế nào.

“Cậu…”

Nghe thấy những lời nói hổ báo như vậy của Trần Thanh, trong lòng Lữ Đại Vĩ đột nhiên trở nên rối rắm, ông ta thực sự không muốn đối đầu với anh.

Tuy nhiên, chứng kiến những điều mình đã làm, nếu đổi ngược lại bản thân cũng không thể tha thứ được nữa là.

“Thầy à, cậu ta đang phỉ báng đến thầy đấy, tông sư không thể bị xúc phạm, xử đẹp cậu ta đi”, lúc này Trương Sơn không có gì chờ đợi hơn là việc thầy mình đánh nhau với Trần Thanh một trận.

Dù gì, đây đã là lần thứ hai ông ta bị Trần Thanh bôi nhọ rồi, hận ý đối với anh càng ngày càng tích tụ nhiều hơn.

“Trong ba giây cân nhắc, ba giây sau, tôi sẽ coi như ông không đồng ý”, Trần Thanh nhìn Lữ Đại Vĩ đang vô cùng xoắn xuýt, lãnh đạm nói.

“Mẹ ơi, tính khí của cậu thanh niên này cũng quá táo bạo rồi, cơ mà tôi rất thích”, có người vô cùng phấn khích nhìn Trần Thanh, trong lòng lộ ra vẻ ngưỡng mộ cùng tán thưởng.

“Quả là can đảm, nhưng e là chỉ có được lần này thôi, tên nhóc này tiêu đời rồi”.

“Haiz, chàng trai này đẹp trai như vậy, tại sao não anh ta lại có vấn đề chứ?”

“Chỉ là không biết có sống được không”.

Khi một số người đang thảo luận, chủ đề bắt đầu trở nên lệch lạc, suy cho cùng ở đâu cũng sẽ có đủ loại phụ nữ, ai nấy cũng đều nhìn Trần Thanh với đôi mắt sáng ngời.

Nam Cung Yến đang ở trong đám đông tất nhiên nghe thấy cuộc nói chuyện của những người phụ nữ trang điểm lòe loẹt này, trong lòng cô như muốn bốc hỏa.

“Ba, hai, một”, Trần Thanh hời hợt đếm, càng về cuối giọng điệu càng thêm lãnh đạm.

“Còn trẻ thì không nên có tính khí nóng nảy như vậy chứ, chúng ta thương lượng một chút đi?”, trong lòng Lữ Đại Vĩ xấu hổ vô cùng, ông ta là một người thông minh, làm sao có thể đưa mình vào tình huống nguy hiểm được.

Tuy nhiên, ông ta lại không muốn đánh mất danh dự võ đạo tông sư của mình, nếu mà thừa nhận sợ một cách công khai như vậy thì sau này làm sao lăn lộn được chứ?

Vậy há chẳng phải ông ta là một võ đạo tông sư kém cõi nhất sao?

“Hết thời gian rồi, nếu ông đã không trả lời, tức là không đồng ý rồi”, Trần Thanh vốn không bận tâm Lữ Đại Vĩ đang lãi nhải điều gì, trực tiếp đưa ra quyết định.

“Không, không, không, đợi một chút, tôi không hề muốn xúc phạm đến cậu, tất cả đều là do tên khốn kiếp này, hắn đã chạy đến tìm tôi, khăng khăng muốn tôi đến gặp cậu để tính sổ”, trong lòng Lữ Đại Vĩ dấy lên cảm giác hối hận.

Sớm đã biết Trần Thanh là một con người độc đoán, còn trẻ như vậy chắc chắn cơn phẫn nộ sẽ rất mãnh liệt, nếu không sẽ không đồng ý giao đấu với Vân Hạn Lâm.

Nói đến đây, Lữ Đại Vĩ trừng mắt nhìn Trương Sơn đang đứng bên cạnh, cay nghiệt nói.

“Thầy...”, Trương Sơn dựng tóc gáy khi nghe thầy mình lại đem mình ra làm kẻ chết thay.

Nhưng với tính khí của ông ta thì làm mấy loại chuyện này cũng quá đỗi bình thường.

“Cái tên khốn nạn, mày có tư cách nói chuyện ở đây sao? Nếu không phải tại mày, người làm thầy như tao có thể đến đây sao? Có thể đắc tội đến cậu Trần như vậy không?”, vẻ mặt của Lữ Đại Vĩ giận dữ nói, tỏ vẻ trách móc đã làm liên lụy đến mình.

Trần Thanh chỉ lạnh lùng nhìn hai thầy trò họ tự biên tự diễn, anh lại muốn xem thử bọn họ có thể diễn ra được cảnh bất ngờ gì.

Những người xem xung quanh đều há hốc mồm, đặc biệt là những người đã từng nhìn thấy uy phong của võ đạo tông sư Lữ Đại Vĩ, sức mạnh đáng sợ như vậy không phải con người có thể có được, đã khiến họ phải kinh ngạc một phen.

Nhưng không ngờ khi đối mặt với cậu thanh niên chỉ khoảng hai mươi tuổi, vị cao nhân này lại chọn cách cúi đầu, điều này đã hoàn toàn lật đổ định nghĩa của bọn họ về một bậc cao nhân.

“Chẳng lẽ cậu thanh niên kia lai lịch kinh khủng hơn, lớn đến mức ngay cả võ đạo tông sư cũng không dám ra tay, ngược lại còn cực kỳ kiêng dè”, có người lập tức bắt đầu đoán già đoán non.

“A... Tôi nhớ ra, tôi nhớ ra, cậu ấy... cậu ấy là...”, đột nhiên, có người hét lên đầy phấn khích.

Những người khác đều bị dọa một phen, tất cả đều đổ dồn sự chú ý vào người đã la hét lên đó, ai nấy đều rất tò mò, tự hỏi anh ta đã nhớ ra điều gì?

“Cậu ấy là Trần gia, là Trần gia đấy”, chàng trai trẻ này cực kỳ hưng phấn, trên mặt lộ ra vẻ cuồng nhiệt.

Chỉ là anh ta càng thêm gấp gáp hơn khi thấy mọi người xung quanh đều không hiểu chuyện gì.

“Lẽ nào các người quên rằng một thời gian trước đây, một cuộc quyết đấu trên đỉnh núi Long Đài đã gây chấn động cả thành phố Long Hải, một người với thực lực thiên tiên đại thành đã vượt bậc giết chết Vân Hạn Lâm, sơn chủ của Kỳ Môn Sơn, người có thực lực là võ đạo tông sư. Người đó chính là Trần gia”, khi chàng trai trẻ này thấy thần tượng của mình lại không được ai nhận ra, anh ta liền vô cùng nóng lòng, nhanh chóng giải thích.

Chương 477: Kiêng nể như vậy

Khi mọi người nghe xong lời giải thích của người này thì họ bỗng nhiên tỉnh ngộ, hiển nhiên là đều nhớ đến chuyện này.

Dù sao thì chuyện của núi Long Đài cũng từng gây ra một chấn động rất lớn, nhưng mọi người đều chỉ nghe nói đến danh tiếng của Trần gia, chứ chưa thực sự gặp qua Trần Thanh nên không nhận ra cũng là chuyện bình thường.

Khi mọi người biết rằng Trần Thanh là tuyệt thế thiên tài đã giết chết võ đạo tông sư Vân Hạn Lâm, mọi người đều nhìn anh bằng con mắt khác.

Hơn nữa, lúc này mọi người đã hiểu ra tại sao Lữ Đại Vĩ lại kiêng nể với Trần Thanh như thế.

Chỉ là bọn họ không hiểu, nếu bọn họ đã sợ anh đến như vậy, tại sao còn muốn đắc tội đến người ta chứ?

Há chẳng phải là tự đào huyệt chôn mình sao?

Vốn dĩ đám người Nam Cung Yến vẫn đang vô cùng lo lắng, nhưng sau khi nghe thấy những gì mọi người bàn tán thì ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhõm cả người.

Đây là lần đầu tiên đám người Tật Phong biết về những việc mà Trần Thanh đã làm, họ không ngờ rằng thực lực của anh đã trải qua một sự biến đổi lớn như vậy sau khi trở về Hoa Hạ.

Mà Cẩu Tử vốn có tham vọng là muốn đánh bại Trần Thanh, lúc này trong mắt ông ta lại có chút chua xót.

Lý tưởng của ông ta trước giờ là muốn đánh bại được Trần Thanh, luôn coi anh là mục tiêu của mình.

Tuy nhiên, ông ta vẫn chưa phải là một võ giả thực sự, còn Trần Thanh đã ở vị trí cao như vậy rồi.

Trong sân biệt thự, Trần Thanh lạnh lùng nhìn Lữ Đại Vĩ, vốn không hề cảm thấy hứng thú với màn kịch của Lữ Đại Vĩ và Trương Sơn.

“Đã nói xong chưa?”, Trần Thanh nhìn Lữ Đại Vĩ lạnh lùng nói.

“Nói… nói xong rồi”, lúc này Lữ Đại Vĩ toát mồ hôi hột, trước khí thế hào hùng của Trần Thanh, tất cả sự kiêu ngạo và dũng khí mà ông ta tích lũy mấy ngày nay đều tan biến, hoàn toàn trở về lại tâm lý khủng hoảng khi đối mặt với Trần Thanh lúc đầu.

“Nếu đã nói xong rồi thì chịu chết đi!”, Trần Thanh lạnh lùng nói, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.

“Tên họ Trần kia, tao gọi mày là cậu Trần, không phải vì tao sợ mày, tao cũng là võ đạo tông sư, đừng tưởng rằng tao sẽ sợ, nếu mày cứ ép người quá đáng như vậy, thì tao cũng sẽ khiến mày khó mà sống yên ổn được đấy”, thấy Trần Thanh nhìn về phía mình với vẻ mặt đầy sát khí, Lữ Đại Vĩ nhất thời nóng nảy, rống lên.

“Được thôi, tôi chờ ông khiến tôi khó sống đây”, Trần Thanh không chút dao động, chế giễu nói, rồi bước từng bước chậm rãi đi về phía Lữ Đại Vĩ.

Trong quá trình bước qua, mỗi tiếng bước chân của Trần Thanh là mỗi lần giẫm đạp lên nhịp tim của Lữ Đại Vĩ.

Cách này mang lại áp lực rất lớn cho ông ta, cảm nhận được áp lực do anh mang lại, Lữ Đại Vĩ cảm thấy trái tim mình như sắp bị bóp nát.

“Chờ một chút, mày không thể ra tay với tao, chí ít cũng không thể ở đây!”, Lữ Đại Vĩ đột nhiên hét lên khi cảm thấy mình không chịu đựng được nổi.

“Những gì tao nói là sự thật. Võ đạo Hoa Hạ đều có những quy tắc của nó, võ giả có bậc võ đạo tông sư trở lên không được tùy ý ra tay, cần phải được mời quyết đấu ở những nơi rộng rãi. Nếu không, sẽ bị tất cả võ giả trong võ đạo chống cự và truy lùng, ngay cả chính phủ cũng sẽ không nói gì”, Lữ Đại Vĩ thấy Trần Thanh có vẻ không tin, nhất thời kinh hãi, liền cấp tốc tăng tốc độ nói nhanh hơn.

Trần Thanh nhíu mày, không ngờ lại có quy tắc như vậy, nhưng anh chưa từng nghe nói qua, cho nên cũng không hề để ý tới.

“Chờ một chút, tao nói đều là thật, khi võ đạo tông sư ra tay rất dễ dàng đả thương người vô tội. Ba ngày sau vẫn là núi Long Đài, quyết một trận sống chết, thế nào?”, Lữ Đại Vĩ nói đến đây, giọng vô cùng điềm đạm nói với dáng vẻ rất tự tin.

“Được thôi, ba ngày sau ở núi Long Đài sẽ quyết đấu sinh tử”, Trần Thanh suy nghĩ một hồi, đây thật sự không phải nơi để đánh nhau, cho nên anh bèn đồng ý.

“Vậy hẹn ba ngày nữa chúng ta sẽ gặp lại, tạm biệt”, Lữ Đại Vĩ chỉ muốn rời đi càng sớm càng tốt, nói lời tạm biệt rồi bước nhanh ra ngoài.

“Chờ một chút, quyết đấu là quyết đấu, nhưng chuyện ông xông vào nhà của tôi, vứt hết đồ đạc của tôi ra ngoài, dù sao cũng phải cho tôi một lời giải thích chứ nhỉ, ông tính cứ như vậy mà rời đi sao?”, Trần Thanh lạnh lùng nói.

“Trần Thanh, mày đừng có ức hiếp người quá đáng, mày đã đánh đám học trò của tao ra nông nổi này rồi, còn muốn gì nữa?”, nghe thấy lời nói của Trần Thanh, Lữ Đại Vĩ lập tức xoay người lại, phẫn nộ nói.

“Ông kéo đến tận cửa nhà tôi gây sự mà nói tôi ức hiếp người quá đáng, được thôi, vậy để tôi cho ông biết thế nào là ức hiếp người quá đáng”, Trần Thanh cười lạnh một cái, bóng người lóe lên, trực tiếp lao vào đám học trò của Lữ Đại Vĩ, giống như xe ủi đất, san bằng tất cả, hễ ai đứng trước mặt anh thì đều bị đánh văng ra ngoài. Gãy xương chỉ là chuyện nhỏ, gãy chân hay gãy tay đều có cả.

“Trần Thanh, mày chán sống rồi”, Lữ Đại Vĩ nổi cơn tam bành, bóng hình lóe lên một cái, lao về phía Trần Thanh.

“Chính là đang đợi ông đấy”, sau khi Trần Thanh ra tay giải quyết đám học trò này, trước sự công kích của Lữ Đại Vĩ, anh không hề nhượng bộ mà tiếp một chưởng của ông ta.

“Bùm...”

Hai người chưởng vào nhau, Trần Thanh lui về phía sau năm sáu bước, nhưng vẻ mặt của Lữ Đại Vĩ thay đổi rõ rệt, hai chân hãm sâu xuống nền đất, chỉ lùi về một bước.

“Ba chưởng, kết thúc chuyện của ngày hôm nay”, Trần Thanh cười lạnh một cái, tuy rằng anh nóng vội liều mạng chống lại một chưởng này, nhìn thì có vẻ anh yếu thế hơn, nhưng anh đã lùi lại mấy bước, thay vào đó hóa giải được đòn tấn công của Lữ Đại Vĩ.

Còn Lữ Đại Vĩ, vì để giữ vững hình tượng cao thủ của mình, mà ông ta chỉ lùi một bước, nên đòn tấn công của Trần Thanh đều bị ông ta hứng hết rồi.

Nói xong, cả người Trần Thanh giống như đại bàng bay lên không trung, từ trên xuống dưới, hai lòng bàn tay đều hung hăng chưởng về phía Lữ Đại Vĩ.

Lữ Đại Vĩ trợn trắng mắt, chân khí trong cơ thể anh tuôn ra một cách điên cuồng, cuộc tấn công như vậy hoàn toàn không thể né tránh được, chỉ có thể tiếp lấy.

“Bùm...”

Cuộc tấn công của Trần Thanh và Lữ Đại Vĩ giống như một quả bom. Trong quá trình đối đầu của hai người họ, sân vườn xung quanh đã trực tiếp bị nổ thành từng mảnh bởi hậu quả của trận chiến. Gạch đá vỡ vụn khắp nơi, một số cây cối và hoa lá cũng bị ảnh hưởng, toàn bộ sân vườn hoàn toàn biến dạng không thể nhận ra.

“Ôi trời, đây là con người sao? Quá khủng bố rồi”.

“Không ngờ Trần gia lại hùng mãnh đến như vậy, quả là một thần tượng tuyệt vời”.

“Đừng quên, Lữ Đại Vĩ là một võ đạo tông sư, cho dù Trần Thanh có từng giết chết được võ đạo tông sư, nhưng thực lực của cậu ta cũng chưa đạt tới cấp bậc võ đạo tông sư”.

“Này tên nhóc kia, ngứa người rồi đúng không, dám nói xấu thần tượng của tôi, nào, chúng ta ra ngoài đối tay đôi đi”.

Đám người xem bên ngoài không ngừng kinh ngạc mà kêu lên, hiển nhiên là bị trận chiến giữa hai người họ làm cho khiếp sợ một phen, bọn họ chưa từng nghĩ tới sức mạnh của con người lại có thể đạt tới trình độ đáng sợ như vậy.

Cho đến khi bụi xung quanh tan hết đi thì Trần Thanh và Lữ Đại Vĩ mới hiện ra.

Chỉ nhìn thấy Trần Thanh đứng sau màng bụi, toàn thân rất sạch sẽ, một trận bụi lớn như vậy cũng không khiến anh bị dấy bẩn.

Mặt khác, Lữ Đại Vĩ thì quần áo xộc xệch, bụi phủ đầy mặt, hai chân hãm sâu xuống đất, trông rất thảm hại.

“Ba chưởng đã kết thúc, tạm biệt”, Lữ Đại Vĩ hít sâu một hơi, cố nén sự giận dữ trong lòng, sau đó nói một câu như vậy với Trần Thanh rồi bước nhanh ra ngoài.

Chương 478: Vừa khiếp sợ vừa sùng bái

Lúc này đám học trò kia đành cố vùng vẫy bò dậy, mặt đen như đáy nồi mà co giò bỏ chạy.

Còn những tên bị gãy chân thì được người bị thương nhẹ hơn khiêng mang đi.

Lúc này những người quan sát xung quanh đều ngơ ngác. Kết quả như vậy quả thật là vượt xa dự đoán của họ.

Mặc dù Trần Thanh rất mạnh, nhưng dù sao khi đối đầu với võ đạo tông sư như Lữ Đại Vĩ cũng phải do dự một lúc mới đúng.

Đằng này anh lại vô cùng bá đạo, thẳng tay đập cho đối phương một trận tơi bời.

Đợi những người này rời khỏi, người xung quanh cuối cùng cũng tỉnh lại, ánh mắt nhìn sang Trần Thanh vừa khiếp sợ vừa sùng bái.

Phải biết là Trần Thanh chỉ mới có 20 tuổi đầu mà đã đạt được thành tựu này, đây đúng là đả kích lớn cho các cao thủ.

Lúc này đám người Nam Cung Yến cũng đi vào, giống như những người ngoài kia, đây là lần đầu tiên thấy được sức phá hoại của võ đạo tông sư.

Tuy họ cũng đã bắt đầu tu luyện, nhưng thời gian tu luyện ngắn, hiểu biết còn nông cạn, cũng chưa từng thấy qua cuộc chiến như vậy bao giờ, cho nên không tránh khỏi kinh ngạc.

“Được rồi, mọi người đều giải tán hết đi. Nếu muốn xem náo nhiệt thì ba ngày sau tới đỉnh núi Long Đài”, Trần Thanh nhìn sang đám người vẫn còn há hốc mồm như vậy thì lập tức lên tiếng.

“Trần gia, nhất định phải cố lên”.

“Đúng đó, Trần gia, chúng tôi đều là fan của anh, nhớ đánh cho lão già kia một trận tơi bời”.

“Đúng vậy, lão già kia quả là khó ưa”.

Những người xung quanh nghe Trần Thanh nói vậy thì đều đồng thanh lên tiếng.

“Cảm ơn mọi người, giờ thì giải tán được rồi”, Trần Thanh chắp tay, chờ đám đông giải tán thì mới quay đầu nhìn mấy người Nam Cung Yến.

“Vợ à, xin lỗi, đồ của em bị ném hết ra ngoài rồi. Đây là lỗi của anh, trách anh cả, nếu lúc đầu anh xử lý tốt chuyện này thì sẽ không xảy ra tình trạng như hiện giờ”, thấy Nam Cung Yến đi vào, Trần Thanh lập tức áy náy lên tiếng.

“Không trách anh được. Anh đã rất lợi hại rồi”, Nam Cung Yến nở nụ cười và lắc đầu rồi nói.

“Anh rể, chuyện này không phải lỗi của anh. Nếu muốn trách thì trách cái lão già kia, già rồi còn không nên nết, lại chạy tới nhà của người ta càn quấy”, Tuyên Hoàng cũng lên tiếng. Tuy cô ấy rất xót những món đồ của mình, nhưng cũng không hề trách cứ gì Trần Thanh.

“Đại ca, anh ngầu quá đi mất! Tôi giờ mới biết thì ra võ giả có thể lợi hại như vậy”, Hắc Kiện nói với vẻ mặt sùng bái.

Trước đây, cậu ta chỉ giao thiệp trên bàn phím. Cho dù là học những kiến thức quân sự đó cũng chỉ vì tự vệ, về thực lực thật sự thì cậu ta là người kém nhất trong đám bọn họ.

Nhưng hôm nay, cuộc chiến giữa Trần Thanh và đám người này giống như mở ra một cánh cổng của thế giới mới cho Hắc Kiện, khiến cậu ta có thêm nhiều ý chí chiến đấu.

“Đừng nôn nóng. Các cậu từ từ tu luyện cũng có thể đạt được trình độ như tôi thôi”, Trần Thanh mỉm cười. Thật ra người mà anh không yên tâm nhất chính là Hắc Kiện.

Tên nhóc này cả ngày cứ chơi máy tính hoài, kỹ năng chiến đấu cũng đều là do anh ép mới chịu học, hiếm khi thấy Hắc Kiện tích cực như vậy.

“Tốt quá rồi. Tôi nhất định sẽ chăm chỉ tu luyện”, Hắc Kiện nói với vẻ mặt rất hăng hái, trong lòng sớm đã hạ quyết tâm, phải đạt được trình độ như Trần Thanh. Kỹ thuật hacker có thể chơi rành rọt như vậy, nếu là tu luyện thì chắc chắn không thành vấn đề.

“Anh Trần, tôi thấy nơi này cũng không thể ở được. Chi bằng tới chỗ của tôi, tôi còn một căn biệt thự đã trang hoàng xong, trước giờ vẫn chưa ở qua bao giờ”, Tăng Kim Lai là người rất biết chuyện. Nhìn thấy tình hình như vậy, anh ta lập tức lên tiếng.

“Cũng được, cứ tới chỗ của anh vậy”, Trần Thanh gật đầu. Anh cũng không cần phải khách sáo với Tăng Kim Lai làm gì.

Hơn nữa, căn biệt thự này đã bị đám người dơ bẩn kia vào rồi, có trời mới biết họ ở trong biệt thự này làm gì. Nếu tiếp tục ở thì không chỉ là anh, e là vợ của anh cũng thấy rùng mình.

Nghe Trần Thanh đồng ý, Tăng Kim Lai vui như mở cờ trong bụng.

Càng hiểu Trần Thanh, anh ta càng thêm kính trọng anh, có thể có mối quan hệ thân thiết với anh dĩ nhiên là chuyện tốt rồi.

Sau đó, mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc, còn những món đã bị ném đi, trừ một số thứ cần thiết, những thứ khác thì mấy người Nam Cung Yến cũng không cần.

Dù gì, con gái đều mắc bệnh ưa sạch sẽ. Tuy chỉ bị ném ra ngoài nhưng đã bị người khác chạm qua thì trong lòng họ cũng khó mà chịu được.

Trần Thanh dĩ nhiên không có ý kiến gì về chuyện này. Dù sao thì anh cũng không thiếu tiền, không có thì đi mua mới lại là được.

Tuyên Hoàng vốn thấy rất xót, nhưng nghe Trần Thanh nói chắc như vậy thì cô ấy cũng không thấy xót nữa, ngược lại rất vui vẻ.

Sau đó, mọi người đi về hướng biệt thự của Tăng Kim Lai. Còn Julia, Nam Cung Yến đã thông báo cho cô ta. Julia rất tức giận khi biết đồ của mình bị vứt hết ra ngoài, nhưng cũng hết cách thôi, cuối cùng cô ta kêu trợ lý đi thu dọn đồ đạc, sau khi tan ca thì sẽ đi thẳng đến địa chỉ mới.

Vốn dĩ Trần Thanh tưởng rằng biệt thự này của Tăng Kim Lai cũng giống như ở Thiên Sướng Viên, thuộc một khu biệt thự tập thể. Không ngờ sau khi tới nơi thì phát hiện, đó là một căn biệt thự riêng biệt.

Một căn biệt thự mà mười mấy mẫu đất xung quanh đều là sân vườn của biệt thự, đúng là giàu nứt vách mà.

Phải biết là nơi này tuy không phải trung tâm của thành phố Long Hải, nhưng cũng không phải nơi hẻo lánh gì, cách khu biệt thự vài dãy nhà là khu văn phòng CBD.

Có thể xây được một căn biệt thự độc đáo ở nơi này vốn không phải điều có tiền thì có thể làm được.

“Woa, nơi này đẹp quá đi mất”, sau khi đi vào trong khu biệt thự, Tuyên Hoàng mừng rỡ như muốn bay lên, cô ấy không ngồi xe nữa, trực tiếp xuống xe, chạy bon bon trên đường.

Thấy Tuyên Hoàng xuống xe, ai nấy cũng xuống theo, còn Tăng Kim Lai phụ trách giải thích chức năng của mọi ngóc ngách trong biệt thự này.

Tất cả hệ thống của căn biệt thự này đều độc lập với nhau, hệ thống điện, hệ thống nước, còn có hệ thống mạng đều riêng biệt. Cho dù nơi khác cúp điện cúp nước cũng sẽ không ảnh hưởng tới nơi này.

Trừ những điều này ra, đất đai quanh biệt thự đều tìm người có chuyên môn thiết kế, có khu rừng rậm, khu đất ẩm, hồ nhân tạo, còn có một ngọn đồi nhỏ, đúng là một phiên bản thu nhỏ của trang viên.

“Lão Tăng, anh đúng là biết cách hưởng thụ. Nơi này chắc không phải anh chuẩn bị làm nơi dưỡng già chứ?”, Trần Thanh nhìn thấy biệt thự đẹp như vậy thì đột nhiên lên tiếng trêu chọc.

“Anh Trần, nếu là dưỡng già thì chưa tới mức đó, chỉ là cơ duyên trùng hợp mới mua được nơi này. Nhưng nơi này vừa mới xây xong, vẫn chưa có người ở”, Tăng Kim Lai rất tự tin về căn biệt thự này.

Nhưng nghĩ tới trước kia anh ta tới hồ Lộc Minh ở thành phố Nam Hải, Tăng Kim Lai lại dấy lên một cảm giác thất bại.

Hồ Lộc Minh của Trần Thanh không chỉ là trang viên mà còn là một lãnh địa tư nhân.

Tăng Kim Lai không phải thán phục ở những điểm này, mà điều khiến anh ta bất ngờ chính là khu biệt thự trong hồ Lộc Minh lại khiến người ta có cảm giác vui vẻ thoải mái, cho dù là mệt mỏi rã rời cũng nhanh chóng tan biến, rất là thần kỳ.

Tăng Kim Lai ngưỡng mộ không ngừng, anh ta cũng chuẩn bị mặt dày tìm Trần Thanh vòi một căn biệt thự ở hồ Lộc Minh.

Chương 479: Thập Vạn Đại Sơn

Tất nhiên, tâm trạng của Trần Thanh và Nam Cung Yến cũng không có nhiều thay đổi, dù sao thì cũng đã có Hồ Lộc Minh, nên cho dù căn biệt thự có được xây dựng sang trọng đến đâu thì họ cũng sẽ không quá mảy may.

Chỉ có Tuyên Hoàng là vui vẻ hơn cả, về phần Tật Phong và những người khác, trong những năm ở nước ngoài chưa nơi nào là họ chưa đặt chân qua, nên cho dù là một tòa lâu đài lớn của phương Tây thì họ cũng sẽ không quá kinh ngạc.

Sau khi sắp xếp chỗ ở cho mọi người xong, mọi người cùng đến sảnh chính của biệt thự.

“Cậu Trần, mặc dù thực lực của anh rất siêu phàm, nhưng Lữ Đại Vĩ này không đơn giản, không chỉ là một người tu luyện bình thường”, sau khi mọi người tập hợp, nhận được sự đồng ý của Trần Thanh, Tăng Kim Lai đã lên tiếng trước.

“Ồ, Lữ Đại Vĩ này có lai lịch lớn lắm sao?”, Trần Thanh hơi ngạc nhiên khi nghe Tăng Kim Lai nói.

Tuy nhiên, suy nghĩ một chút thì điều đó cũng hợp lý.

Một người tu luyện bình thường, không có tài nguyên, không có mối liên hệ, nếu tu luyện được đến cấp bậc cao thủ thì quả là một nhân tài.

Dù có tài năng xuất chúng nhưng Lữ Đại Vĩ chắc chắn không phải loại thiên tài có thể tự mình luyện võ.

"Chuyện là thế này, Lữ Đại Vĩ đã từng bái sư ở Thiết Quyền Tông. Dù chỉ học ba năm ở Thiết Quyền Tông, ông ta vẫn thường xuyên liên lạc với Thiết Quyền Tông. Tất nhiên, phần lớn thời gian là do ông ta mang lễ vật đến cho Thiết Quyền Tông, hoặc là thu thập một số thứ mà Thiết Quyền Tông cần".

"Hơn nữa, để ông ta có thể phát triển thuận lợi như vậy, không thể không có sự hỗ trợ của Thiết Quyền Tông. Với bối cảnh như vậy, những thế lực bình thường không dám khiêu khích Lữ Đại Vĩ một chút nào. Ngay cả những thế lực hàng đầu cũng phải cân nhắc thiệt hơn".

"Đây cũng là nguyên nhân chính khiến Lữ Đại Vĩ bao năm nay luôn kiêu ngạo, độc đoán, nhưng không có ai trừng phạt ông ta".

Tăng Kim Lai mô tả lại thông tin mà anh ta đã thu thập được.

“Thiết Quyền Tông, lại là một môn phái võ thuật khác sao?”, Trần Thanh cau mày khi nghe Tăng Kim Lai mô tả.

Anh không ngờ rằng mình vừa diệt được một Kỳ Môn Sơn, bây giờ lại có thêm một Thiết Quyền Tông, nghe đến cái tên này cũng chẳng hình dung ra được gì.

“Nói cho tôi biết, tình hình ở Thiết Quyền Tông này ra sao?”, Trần Thanh ra hiệu cho Tăng Kim Lai tiếp tục nói những gì anh ta biết.

"Cậu Trần, Kỳ Môn Sơn không thể so sánh với Thiết Quyền Tông. Thiết Quyền Tông rất nổi tiếng khắp vùng Giang Bắc, có thể nói đây là môn phái đầu tiên ở vùng Giang Bắc".

"Chẳng qua là Thiết Quyền Tông từ trước đến giờ làm việc luôn khiêm tốn, nên có ít người biết đến, mà Lữ Đại Vĩ lại chính là một đồ đệ tiêu biểu của Thiết Quyền Tông".

"Về thực lực của Thiết Quyền Tông, thành thật mà nói, tôi vẫn chưa điều tra ra, không có một chút dấu vết nào".

"Tuy nhiên, có một điều chắc chắn, đó là mười Kỳ Môn Sơn cũng không thể sánh được với một Thiết Quyền Tông".

Tăng Kim Lai nở một nụ cười gượng gạo, bất lực nói.

Nói đến câu cuối cùng, trên mặt anh ta lộ ra vẻ nghiêm trọng.

"Ý của anh là, trong trận quyết đấu ba ngày sau, tốt hơn là không nên giết Lữ Đại Vĩ ngay tại chỗ? Nếu không thì sẽ sinh sự với Thiết Quyền Tông?"

Khi nghe Tăng Kim Lai nói như vậy, Trần Thanh nhàn nhạt hỏi.

"Không, cậu Trần, làm sao tôi dám đề nghị anh như thế? Tôi chỉ nói cho anh biết những gì tôi biết, và anh có thể xem xét khi thấy phù hợp", nghe Trần Thanh nói, Tăng Kim Lai đã bị dọa một phen.

Anh ta là một người tinh tường, tất nhiên có thể nghe ra được ý tứ trong câu nói của Trần Thanh, nên đã nhanh chóng mở miệng tự bào chữa.

"Anh không cần sợ, Thiết Quyền Tông này nghe có vẻ rất mạnh mẽ. Tuy nhiên, cuộc đấu này là một cuộc đấu công bằng. Dù Thiết Quyền Tông có mạnh đến đâu, cũng không thể phá bỏ các quy tắc", Trần Thanh xua tay, trong lòng đã có quyết định.

"Trần Thanh, nếu thật sự nguy hiểm như vậy, tốt hơn là không nên đi, nếu như thua sẽ mất mạng, cho dù thắng cũng không tốt cho anh, ngược lại càng thêm bất lợi", Nam Cung Yến nhìn thấy biểu hiện của mọi người, biết rằng mọi người đang nghĩ gì, ngay lập tức lên tiếng thuyết phục.

“Bà xã, đừng lo lắng, anh sẽ không làm gì mà mình không chắc chắn, ba ngày nữa anh sẽ đi quyết đấu”, Trần Thanh nói chắc nịch.

Chuyện này không liên quan gì đến những người khác, đây là đạo tâm của anh.

Nếu như anh không đi, thì anh sẽ mất đi cái khí thế như từ trước đến nay, như vậy sau này gặp phải bất cứ chuyện gì thì điều đầu tiên anh nghĩ đến sẽ không phải là đối phó với nó như thế nào, mà là tìm cách để trốn tránh nó.

Nếu thực sự đi đến bước đường đó thì con đường luyện võ của anh sẽ khó mà tiến bộ.

Nhìn thấy sự kiên trì của Trần Thanh, mọi người tuy có chút lo lắng nhưng cũng không thuyết phục anh nữa, dù sao thì Trần Thanh cũng là người biết phân nặng nhẹ, sẽ không làm những chuyện mà mình không chắc chắn.

Trần Thanh đã không mang theo tất cả tiên dược thu thập được từ các thế lực khác nhau, mà tất cả đều để lại ở Hồ Lộc Minh. Đã quá muộn để anh sử dụng tiên dược cải thiện khả năng.

Hiện tại anh chỉ có một cây Ngọc Linh Chi, nhưng Ngọc Linh Chi này làm tăng tuổi thọ, không tăng tu vi.

“Lão Tăng, gần đây có hội đấu giá nào không? Hay là ở thành phố Long Hải có một chợ dược liệu lớn nào không?”, Trần Thanh còn định tự luyện thêm một lần nữa, anh biết lợi ích của một thân thể cường tráng vào lúc này.

Sau khi cơ thể của anh đạt đến mức cao nhất của sức mạnh bẩm sinh, anh vẫn chưa luyện được thêm tầng nào nữa.

Nếu có tiên dược để luyện hóa da thịt, tất nhiên là tốt rồi, nhưng Trần Thanh cũng không có hy vọng nhiều, dù sao tiên dược cũng khó kiếm, chưa nói đến hội đấu giá hay là chợ dược liệu.

"Cậu Trần, hội đấu giá gần nhất cũng phải là nửa tháng sau. Có một chợ dược liệu lớn ở đây, rất nhiều người hái dược liệu thu thập dược liệu từ Thập Vạn Đại Sơn, sau đó sẽ gửi đến chợ dược liệu của chúng ta. Nếu cậu Trần muốn tìm dược liệu thì phải đến chợ dược liệu”, Tăng Kim Lai nói ngay lập tức.

“Được rồi, đi ra chợ dược liệu xem một chút. Đúng rồi, lão Tăng, tôi sẽ bố trí lại biệt thự này. Lần sau đến nhất định phải bảo bọn họ dẫn anh vào”, Trần Thanh gật đầu, sau đó nói.

Trần Thanh tổng kết bài học lần này, sau này nơi ở của bọn họ không được thiếu phòng bị như vậy.

Anh muốn gọi Mặc Uyên tới, để anh ta sắp xếp lại một chút, sau đó gọi Tật Phong và những người khác bố trí thêm một số cạm bẫy vũ khí nóng. Anh không tin đã bố trí những thứ này mà còn có người có thể trực tiếp xông thẳng vào đây nhưng không phải trả giá.

“Vâng, cậu Trần”, Tăng Kim Lai đương nhiên có thể hiểu được những gì mà Trần Thanh muốn làm. Anh ta không có ý kiến gì về việc đó, bởi vì Trần Thanh và những người khác cũng sẽ không sống ở đây suốt. Đến lúc nơi này chỉ còn lại mình anh ta, thì mớ phòng bị đó cũng sẽ khiến anh ta an tâm hơn.

“Được rồi, bây giờ chúng ta xuất phát đi”, Trần Thanh gật đầu, hai người lập tức lái xe đi về phía chợ dược liệu.

Sau khi đến chợ dược liệu, Trần Thanh vừa xuống xe liền ngửi thấy một mùi thuốc rất nồng, mùi của những loại thuốc vừa nồng vừa trộn lẫn vào nhau, nhưng nếu như ngửi kỹ thì Trần Thanh cũng có thể biết được đó là những loại dược liệu nào.

Trần Thanh không ngờ ở thành phố Long Hải này lại có một nơi như vậy, chỉ có điều anh không biết liệu nơi đây có thuốc mà anh cần hay không.

Chương 480: Chu Lão Tam

"Cậu Trần, những hiệu thuốc lớn này hầu như đều có một nhóm hái dược liệu riêng của mình, mỗi lần vào núi đều có thể mang về rất nhiều dược liệu tốt. Những hiệu thuốc lớn này cũng không chỉ tự mình thu thập dược liệu, mà còn thu gom dược liệu của những người hái dược liệu rải rác xung quanh".

"Chỉ có điều, mức chiết khấu ở các hiệu thuốc lớn này quá cao, có không ít người hái dược liệu đã tự lập quầy hàng để bán. Mặc dù có thể mất thời gian nhưng họ kiếm được rất nhiều tiền".

Vừa bước đi, Tăng Kim Lai vừa giới thiệu với Trần Thanh.

“Thế giới này là như vậy, chẳng sao cả”, anh cũng thông cảm cho sự vất vả của những người hái dược liệu rải rác, chỉ có điều, tình trạng như thế này vẫn luôn tồn tại và sẽ còn tồn tại trong tương lai.

Nếu gặp được loại dược liệu tốt, trả thêm một chút tiền cũng không sao.

Với ý nghĩ này, Trần Thanh lướt qua các quầy hàng dọc theo con phố, nhưng anh có chút thất vọng, dược liệu ở đây cũng chỉ là loại bình thường, chưa nói đến linh dược, ngay cả dược liệu tăng tu vi một trăm năm cũng không nhìn thấy.

“Cậu Trần, hay là tôi dẫn anh vào xem bên trong. Mấy loại dược liệu ở quầy hàng bên ngoài thực sự không tốt lắm”, Tăng Kim Lai ở bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Trần Trần Thanh, lúc này liền lên tiếng đề nghị.

“Cũng được, đi thôi, vào mấy cửa hàng bên trong xem thử”, Trần Thanh gật gật đầu, anh cũng chẳng có hứng thú gì mà tiếp tục xem xét ở mấy quầy hàng bên ngoài này, nên cùng với Tăng Kim Lai đi vào trong.

Dược Hợp Cư

Nhìn thấy ba chữ này, Trần Thanh cười lạnh một tiếng, khẩu khí thật là lớn, nơi tập trung dược liệu ở trong thiên hạ, chẳng qua là không biết danh có xứng với thực hay không.

Sau khi đi vào, Trần Thanh phát hiện ở đây người qua lại không nhiều lắm, sau khi xem xét dược liệu và giá cả, Trần Thanh mới hiểu ra.

Mặc dù dược liệu ở đây tốt hơn dược liệu ở các quầy hàng bên ngoài, nhưng so với các hiệu thuốc cao cấp thì cũng chưa bằng, giá cả lại rất cao, nên nơi đây ít người qua lại cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

"Đi đi đi, đem mấy cái thứ vô dụng đó tới đây làm gì? Ở đây chúng tôi không nhận, đi chỗ khác đi", lúc này, bên trong lại đột nhiên truyền tới một tràng ồn ào, sau đó một người đẩy một người khác đi ra.

"Ông chủ đừng như vậy mà, lời tôi nói là sự thật. Loại được liệu tôi hái chắc chắn là thần dược. Lúc đó có rắn và báo đang tranh giành nó, nhưng thật đáng tiếc là cả hai đều rơi xuống vách núi, vậy nên tôi mới có thể hái được", người vừa bị chủ tiệm đẩy ra vẫn tiếp tục tranh luận.

"Mau cút đi. Mấy người hái dược liệu đến chỗ này bán lại đều bịa chuyện, các người không thấy phiền thì tôi cũng thấy phiền lắm rồi. Cây mà cậu hái còn không phải là dược liệu, đây là cây dâu dại, chẳng qua là chưa kết quả mà thôi!”, ông chủ cửa hàng sốt ruột, vội vàng muốn đẩy người ra ngoài.

“Đừng mà, dù sao cũng phải trả cho tôi một ít tiền, dù sao tôi cũng đã vất vả đi một chuyến lên núi, hái được một cây dược liệu như vậy. Tôi nghèo đói đến mức chẳng còn gì để ăn nữa rồi ông chủ à", người đàn ông nọ đảo mắt, rồi tỏ vẻ vô cùng đáng thương.

"Chu Lão Tam, đừng tưởng tôi không biết, mấy lần trước hái thuốc đến bán cậu đều cố tình giở trò, may mắn bán được ít tiền thì liền cầm đi vui chơi hết, còn nói gì mà nghèo đói đến mức không có gì để ăn chứ”, ông chủ tiệm đương nhiên biết rõ con người của Chu Lão Tam này, nên tức giận nói.

“Hừ, ông không biết xem hàng tốt, tôi đến nơi khác, chắc chắn sẽ có người biết xem hàng tốt”, nghe mấy lời ông chủ tiệm nói, Chu Lão Tam biết chắc chắn không thể kiếm chác được gì ở đây nữa, nên ngay lập tức giận dữ xoay người bước ra ngoài.

“Lão Tăng, anh ở đây nói chuyện với chủ tiệm, tôi đi một lúc rồi sẽ trở lại”, Trần Thanh nhìn theo hướng Chu Lão Tam rời đi, rồi nói với Tăng Kim Lai.

“Vâng, cậu Trần”, mặc dù có chút bối rối không hiểu vì sao Trần Thanh lại đột ngột rời đi, nhưng anh ta cũng không hỏi nhiều.

"Thật là không biết xem hàng, mình mang đến một dược liệu tốt như vậy, lại chẳng có ai muốn mua", Trần Thanh theo đuôi Chu Lão Tam đi qua mấy hiệu thuốc, kết quả là những ông chủ khác cũng đều thẳng thừng đuổi Chu Lão Tam ra ngoài.

“Người anh em này, anh có thể cho tôi xem cây thuốc của anh không?”, khi thấy Chu Lão Tam lại từ trong một cửa hàng khác đi ra, Trần Thanh lập tức chào hỏi.

“Ồ, cuối cùng cũng có người biết xem hàng tốt. Đến đây, tôi cho anh xem”, Chu Lão Tam còn đang trầm mặc, nghe được câu mà Trần Thanh vừa nói, ánh mắt chợt sáng lên, nhìn quần áo của Trần Thanh liền biết anh là người có tiền, nên ngay lập tức đưa cái hộp trong tay cho Trần Thanh xem.

"Vừa rồi tôi cũng có mặt ở hiệu thuốc đằng kia, nghe anh nói cây thuốc này khó hái lắm phải không. Không biết anh có thể kể lại cho tôi nghe được không? Muốn mua cái gì thì cũng phải nghe qua câu chuyện của nó. Nếu như câu chuyện của anh nghe hay thì tôi nhất định sẽ mua nó”, Trần Thanh nói thẳng vào vấn đề.

"Người anh em, anh hỏi đúng người rồi đó. Tôi chẳng có bản lĩnh gì khác ngoài khả năng bịa chuyện đỉnh cao, à không, đỉnh cao chính là nguồn gốc cây thuốc này của tôi, câu chuyện đằng sau nó vô cùng đặc sắc", Chu Lão Tam nhanh chóng thuật lại.

“Nói nghe thử”, Trần Thanh lập tức mở hộp, cẩn thận quan sát cây dâu dại.

Đây quả thật là cây dâu dại, nhưng Trần Thanh lại tinh ý ngửi thấy mùi của một loại dược liệu khác từ cây dâu dại này, tuy rằng rất nhẹ nhưng Trần Thanh rất chắc chắn đó là loại dược liệu mà mình đang tìm.

Đây cũng là lý do vì sao Trần Thanh đi theo Chu Lão Tam, anh muốn hỏi Chu Lão Tam rằng anh ta đã hái cây dây dại này từ đâu.

Sau đó, Chu Lão Tam kể lại cho Trần Thanh nghe một cách sống động về việc anh ta đã tìm thấy cây dâu dại này như thế nào trên núi, và cách anh ta hái cây dâu dại này khôn ngoan và can đảm như thế nào.

Nghe Chu Lão Tam nói, Trần Thanh càng thêm chắc chắn, nhưng Chu Lão Tam chắc là đã bị lóa mắt, con rắn và con báo vốn không phải là muốn tranh giành cây dâu dại này, mà là tranh giành một thứ khác.

"Thật lợi hại, anh Chu quả nhiên vừa khôn ngoan vừa dũng cảm. Không biết anh tìm được dược liệu này ở đâu? Tôi muốn đi xem thử còn sót thứ gì không", Trần Thanh khen ngợi Chu Lão Tam, sau đó hỏi những gì muốn hỏi.

“Đương nhiên tôi có thể nói cho anh biết, nhưng anh định mua dược liệu này của tôi với giá bao nhiêu?”, Chu Lão Tam thì sao cũng được, chỉ quan tâm nhiều nhất đến giá cả.

“Như vậy đi, anh đưa ra một mức giá, nếu như chuyện anh kể là thật, thì tôi sẽ mua nó”, Trần Thanh biết rằng đối với một người như vậy thì tiền chình là giải pháp tốt nhất, và tất nhiên điều cuối cùng mà anh thiếu trên đời này chính là tiền.

“Ừm, một ngàn tệ cho cây dược liệu này thì sao?”, Chu Lão Tam tự đấu tranh tư tưởng hồi lâu, cuối cùng vẫn báo giá như vậy.

Vốn dĩ anh ta muốn hai ngàn, nhưng nghĩ tới chuyện nãy giờ đi qua biết bao nhiêu hiệu thuốc cũng không bán được, vất vả lắm mới gặp được một người muốn mua, nếu báo giá cao quá thì lại sợ người ta chạy mất.

“Năm trăm”, Trần Thanh tuy rằng cảm thấy một ngàn tệ cũng không nhiều, nhưng anh không thể để cho đối phương thật sự cho rằng đây là dược liệu tốt, cho nên lập tức trả giá.

“Được rồi, bán luôn”, Chu Lão Tam cũng không đôi co thêm, chấp nhận ngay lập tức.

“Tốt lắm, đây là năm trăm tệ. Nói cho tôi biết anh hái cây thuốc này ở đâu?”, Trần Thanh lập tức từ trong túi móc ra năm trăm tệ, đưa cho anh ta, sau đó hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK