• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 481: Năm cây thuốc lâu năm

“Chính là núi Song Chỉ, ở sườn núi có một cây thông rất cao”, Chu Lão Tam nhìn thấy Trần Thanh lấy tiền ra, đột nhiên hai mắt sáng lên, vội vàng nói, còn tay kia thì chụp lấy số tiền đó.

“Chúc người anh em có thể tìm thấy được đồ tốt”, Chu Lão Tam cầm được tiền trong tay thì mừng đến nỗi cười híp cả hai mắt, nói xong rồi thì chạy mất hút.

“Đúng là tên ngốc dư tiền, mặt hàng như vậy cũng có người tin”, cuộc đối thoại của Chu Lão Tam và Trần Thanh không có che giấu gì, dĩ nhiên là chủ tiệm bên cạnh cũng nghe thấy, thấy Trần Thanh thật sự đã mua cây dâu rừng đó, ông ta đột nhiên không nói nên lời.

“Haha!”, Trần Thanh bật cười, sau đó ném cái hộp dâu rừng kia vào thùng rác rồi xoay người rời đi.

Người chủ tiệm kia liền ngớ người ra, đây là ý gì?

Tốn tiền mua rồi lại vứt nó đi.

Đúng là không thể hiểu nổi, những người có tiền thật sự tùy hứng như vậy à.

Trần Thanh có được tin tức mình muốn thì lập tức xoay người đi về phía tiệm thuốc.

Ngay khi Trần Thanh vừa tới cửa tiệm thuốc, thấy Tăng Kim Lai và chủ tiệm đều nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu.

“Sao vậy?”, anh nhìn ánh mắt của họ có gì đó không đúng lắm thì liền hỏi.

“Anh Trần, lúc nãy có phải anh đã mua dược liệu của Chu Lão Tam không vậy?”, Tăng Kim Lai thấy Trần Thanh đi tới thì ngập ngừng mãi mới dám hỏi.

“Đúng vậy, sao vậy? Tin này truyền ra nhanh vậy sao?”, nghe Tăng Kim Lai nói vậy, Trần Thanh khá ngạc nhiên. Chẳng qua anh chỉ vừa bước tới từ góc phố, ai ngờ nơi này đã biết tin hết rồi.

“Ha ha, cậu em này có điều không biết đó thôi. Chỗ chúng tôi đây hễ có bất cứ chuyện kỳ lạ gì cũng sẽ lan đi rất nhanh. Vừa rồi một đồng nghiệp trong nhóm nói, miêu tả giống hệt cậu em đây”, chủ tiệm lập tức giải thích.

“Haiz, đúng là thất sách”, Trần Thanh không ngờ những người này lại còn có bè phái, còn trực tiếp nói cho nhau nghe chuyện này.

Cũng may, ở đây không có nhiều người biết đến anh.

“Cậu em này, tôi đây có điều muốn hỏi…”, chủ tiệm lên tiếng.

“Có phải muốn hỏi tôi, tại sao mua rồi lại vứt đi phải không?”, Trần Thanh cắt ngang, sau đó anh bất đắc dĩ lên tiếng: “Cũng không phải dược liệu thì tôi cần thứ đó làm gì?”

“Nếu cậu đã biết đó là dược liệu, tại sao còn mua?”, nghe Trần Thanh nói rõ ràng như vậy, người chủ tiệm kia càng không hiểu.

“Chủ tiệm, tiệm các ông không có dược liệu loại tốt không? Loại mà tính bằng năm ấy”, Trần Thanh không trả lời, ngược lại chuyển sang chủ đề khác.

“Đương nhiên có, mời hai người đi theo tôi”, chủ tiệm kia là người thông minh, dĩ nhiên biết Trần Thanh không muốn trả lời vấn đề này, nên ông ta cũng không hỏi nữa.

Sau khi đi theo chủ tiệm tới sân sau, Trần Thanh phát hiện, sân sau này có nhiều khí tức, đôi mắt của anh chợt sáng bừng lên.

Tuy số khí tức này vẫn chưa đạt tới mức độ của linh dược, nhưng cũng có tuổi đời ba bốn trăm năm rồi.

Không ngờ cửa tiệm này lại thật sự có thuốc tốt. Vốn dĩ Trần Thanh tưởng cửa tiệm này chỉ có tiếng mà không có miếng. Dù sao thì khi nhìn số thuốc trưng bày bên ngoài tiệm đều chả ra làm sao cả.

“Không biết cậu em muốn loại dược liệu gì?”, chủ tiệm lập tức lên tiếng.

“Loại hơn một trăm năm ấy”, Trần Thanh thốt lên vài chữ.

“Cái này...”, nghe Trần Thanh nói vậy, người chủ tiệm kia chợt đứng hình vài giây. Khẩu khí của cậu thanh niên này thật lớn, mở miệng là muốn loại thuốc hơn một trăm năm.

“Sao vậy? Chủ tiệm, đừng nói với tôi là cửa tiệm của ông lớn như vậy, mà ngay cả loại thuốc hơn một trăm năm cũng không có nha”, Trần Thanh cười nửa vời và nhìn sang chủ tiệm hỏi lại.

“Nếu nói là thuốc lâu năm thì chắc chắn là có, chẳng qua giá cả thì…”, chủ tiệm nở nụ cười.

“Chủ tiệm, ông cảm thấy tôi là người không có tiền sao? Mau lên đi, đem thuốc ở chỗ ông ra đi. Nếu giá cả hợp lý, tôi sẽ mua ngay”, Trần Thanh hời hợt nói.

“Cậu em, không phải tôi không đưa cho cậu, loại thuốc hơn một trăm năm, động chút là trên một triệu. Hơn nữa còn có loại mấy chục triệu, cho nên…”, chủ tiệm cười híp mắt nhìn Trần Thanh và nói, ý là có loại thuốc lâu năm này nhưng giá hơi chát.

“Lấy đi”, ánh mắt của Trần Thanh vô cùng nghiêm nghị, giọng khá lạnh lùng nói.

“Được”, nghe Trần Thanh nói vậy, người chủ tiệm giật bắn người, ông ta lập tức gật đầu đồng ý.

Tăng Kim Lai bật cười, tên chủ tiệm này đúng là không thấy quan tài không đổ lệ, nhất định phải để anh Trần nổi giận lên mới chịu đi lấy thuốc.

Không lâu sau, chủ tiệm xách năm cái hộp đi ra.

“Thưa cậu, đây là năm cây thuốc lâu năm của cửa tiệm chúng tôi. Cậu nhìn xem, có hài lòng không?”, lúc nãy chủ tiệm khá hoảng hốt, ngay cả hơi thở cũng thay đổi. Lúc nãy còn gọi người ta là cậu em, giờ lại cung kính thưa cậu rồi.

“Chủ tiệm, ông không thành thật rồi. Đây chẳng qua là hơn một trăm năm thôi. Cái tôi muốn không chỉ là một trăm năm, tuổi đời càng lâu càng tốt”, Trần Thanh quét mắt qua đống thuốc này, sau đó anh lên tiếng.

“Chuyện này… Chỗ tôi thật sự không có”, chủ tiệm bất chợt run rẩy, ông ta vội nói.

“Được. Nếu ông nói không có, vậy tôi cũng đành chịu thôi. Chủ tiệm, ông nói xem, đống thuốc này cần bao nhiêu tiền?”, Trần Thanh cười nhìn sang chủ tiệm và hỏi.

“Một cây hai triệu, tổng cộng mười triệu”, trong lòng chủ tiệm chợt thở phào nhẹ nhõm, sau đó báo giá cả.

“Ừm, tuy giá có đắt hơn trên thị trường một chút, nhưng số dược liệu này là thật. Quẹt thẻ đi”, Trần Thanh gật đầu, sau đó móc ra một tấm thẻ đưa cho chủ tiệm.

Chủ tiệm vừa nhìn thấy tấm thẻ thì đột nhiên thấy hoảng, vì ông ta nhận ra, đây là thẻ đen giới hạn toàn cầu. Loại thẻ này không phải có tiền là có thể có được. Điều này khiến chủ tiệm hơi lo lắng về lai lịch của Trần Thanh.

“Được rồi, loại thuốc lâu năm này đã mua xong. Những dược liệu khác tôi cũng mua ở chỗ ông luôn. Nơi này nếu không có thuốc lâu năm khác vậy tôi tuỳ tiện chọn đại, sau đó tính hết vào đó cho tôi”, Trần Thanh nói xong thì trực tiếp đẩy cửa đi vào, bắt đầu chọn lựa.

Chủ tiệm vừa nghe xong thì trong lòng cảm thấy vô cùng khổ tâm. Cậu thanh niên này vừa nhìn thì biết không dễ chọc vào, lại hiểu biết về dược lý, hy vọng đừng tìm thấy những thứ mà ông ta đã cất đi.

“Chủ tiệm, cây thuốc này xem ra cũng không tệ. Tôi mua nó”, Trần Thanh tìm quanh trong căn phòng, cuối cùng cũng lấy một cây từ trong dàn hộp ra ngửi một lúc thì nói với chủ tiệm.

“Không … không được. Cây thuốc này không thể bán cho cậu được”, chủ tiệm lại bị doạ cho một phen hú día, ông ta không ngờ mắt của tên này lại tinh ranh như vậy. Vừa vào chưa bao lâu thì tìm ra cây thuốc lâu năm rồi.

“Tại sao chứ? Mở cửa làm ăn không phải để khách đến chọn mua hàng sao. Ông nói không bán ư?”, Trần Thanh mỉm cười. Anh sớm đã đoán chủ tiệm sẽ làm như vậy.

“Thưa cậu, cây thuốc này tôi giữ lại cho người khác rồi. Thật lòng không thể bán cho cậu được”, chủ tiệm bất đắc dĩ trả lời.

Chương 482: Thật tinh mắt

“Còn cây này thì sao?”, Trần Thanh cười nhạt một cái. Quả nhiên, người chủ tiệm này không phải là không muốn kiếm tiền, ông ta giữ lại số thuốc này không đơn giản chỉ vì đã bán cho người khác rồi.

“Cây này cũng vậy”, chủ tiệm toát cả mồ hôi hột, vội lau mồ hôi trên trán nói.

“Được rồi, vậy tôi sẽ không hỏi nữa. E là mấy cây này cũng vậy đúng không?”, sau đó Trần Thanh chọn ra vài cây thuốc có khoản ba bốn trăm năm tuổi hỏi.

“Vâng, thưa cậu, cậu thật là tinh mắt. Những loại thuốc lâu năm này đều đã có khách hàng đặt trước hết cả rồi”, chủ tiệm cảm thấy bất lực, chỉ có thể nói như vậy.

“Nếu được, có thể cho tôi biết là ai đã mua những thứ này không?”, Trần Thanh rất là tò mò, người này rốt cuộc là ai? Sao lại muốn mua nhiều loại thuốc lâu năm này như vậy.

“Thực ra đây không phải là bí mật gì to tát. Không phải chỉ có cửa tiệm của tôi mới có mà những chủ tiệm trên phố này đều đã được dặn dò qua. Nếu có dược liệu hơn 300 năm tuổi, thì phải báo cáo cho người đó biết, đã từng có người cất giấu thuốc lâu năm hơn 300 năm tuổi mà không dâng ra, cuối cùng biến mất một cách kỳ lạ”, chủ tiệm cười chua chát nói.

Trần Thanh nhất thời sửng sốt, không ngờ trên đời này lại có chuyện như vậy.

“Thưa cậu, cậu không cần phải hỏi người này là ai, bởi vì chúng tôi cũng không hề hay biết, hàng tháng cứ đến giữa tháng thì sẽ có người cầm theo một con dấu đến lấy thuốc. Mỗi lần trả tiền thuốc đều trả rất nhiều tiền, chúng tôi đều là thương nhân, chỉ cần không thua lỗ thìcũng không quan tâm người này là ai, dù sao chúng tôi bán cho ai mà chẳng được”, người chủ tiệm lắc đầu nói.

“Giữa tháng, nghĩa là ngày mai sẽ có người đến lấy thuốc. Được rồi, tôi muốn xem, ai có lại có túi tiền to đến như vậy?”, Trần Thanh nghe xong lời nói của chủ tiệm liền bật cười, sau đó chắp tay tạm biệt rồi đi.

Đi dạo trên phố, Trần Thanh không đi đến những cửa tiệm khác nữa, bởi vì anh tin rằng cho dù những cửa tiệm này có những loại thuốc lâu năm mà họ cần, e là họ cũng sẽ không bán cho mình đâu, chỉ việc lãng phí thời gian.

“Lão Tăng, anh trở về trước đi. Tôi sẽ dùng đến xe, ngày mai tôi sẽ tới tiệm thuốc xem sao”, Trần Thanh nghĩ đến cây thuốc ở núi Song Chỉ, trong lòng chợt đứng ngồi không yên, vội vàng đứng dậy.

“Vâng, anh Trần. Còn về tổng giám đốc Nam Cung Yến thì...”, Tăng Kim Lai đáp lại một tiếng, sau đó hỏi.

“Tôi sẽ nói cho cô ấy biết một tiếng”, Trần Thanh nói xong liền lên xe, nhanh chóng phóng đi mất hút.

Theo điều hướng, Trần Thanh đến nơi vào núi Thập Vạn Đại Sơn, ở đây chính là nơi có núi Song Chỉ, được gọi chung chung là Thập Vạn Đại Sơn, một ngọn núi lớn trải dài hàng trăm km, và núi Song Chỉ này chỉ là một đỉnh núi ở bên ngoài.

Khi đến đây, Trần Thanh gọi điện cho Nam Cung Yến nói rằng tối nay anh có việc, sẽ trở về vào ngày hôm sau, nếu không khi đến vùng núi, điện thoại sẽ không có tín hiệu.

Sau cuộc điện thoại, Trần Thanh tiếp tục lái xe về phía ngọn núi, nhưng vừa lái chưa được bao lâu thì không còn đường lưu thông nữa, nên đành đi bộ.

Anh lập tức tắt máy xuống xe, tìm chỗ giấu xe, sau đó dùng cành cây che lại, không muốn đến lúc xuống núi, xe không còn lại phải cuốc bộ thì khổ đắng mất.

Sau khi làm xong, Trần Thanh hành trang gọn nhẹ, phóng như bay về phía núi Song Chỉ.

Xung quanh bên ngoài núi Song Chỉ, quanh năm đều có người đến thu hái thảo dược, vì vậy có không ít đường eo hẹp, tuy rằng khó đi nhưng vẫn chứa được một người.

Trần Thanh đi dọc theo những con đường hẹp này vào sâu trong núi Song Chỉ, ngọn núi này giống như hai ngón tay, ngoài ra còn có một câu ‘Vọng Sơn Bào Tử Mã’ nhìn rất gần, nhưng anh đã đi đúng nửa tiếng đồng hồ mới đến được dưới chân núi.

Trần Thanh đã đến chân núi của một trong những ngọn núi đó trước, anh dùng mắt xuyên thấu quét qua một lượt.

Quả nhiên nhìn thấy một số loại thuốc đã được một trăm năm tuổi, nhưng anh không hề hái chúng. Loại thuốc này không có tác dụng gì với anh, vì vậy để lại cho những người đi hái thuốc đó.

Chỉ là những nơi mọc những loại thuốc có tuổi đời một trăm năm này rất xa xôi và hiểm hóc, nếu không thì có lẽ chúng đã được hái sạch từ lâu rồi, nếu Trần Thanh không có khả năng xuyên thấu thì cũng không thể tìm được những loại thuốc lâu năm này.

Anh nhanh chóng đi thẳng lên đỉnh núi, nếu là vách núi có cây thông già như Chu Lão Tam đã nói thì anh cũng không cần ở lại đây lâu.

“Không có”, Trần Thanh đi loanh quanh trên đỉnh núi, phát hiện từ dưới chân núi lên trên đỉnh núi không hề có chỗ nào giống như những gì Chu Lão Tam đã nói, hình như đó phải là một đỉnh núi khác.

Ngay lập tức, Trần Thanh không lãng phí thời gian, nhanh chóng xuống núi và phóng như bay đến một đỉnh núi khác.

Chỉ là nhìn từ xa hai ngọn núi rất gần, nhưng khoảng cách thực tế lại rất xa, ở giữa có rất nhiều chướng ngại vật như khe núi và dây leo, may mà Trần Thanh từ lâu đã quen với việc hành quân trong rừng rậm, trong một môi trường như vậy, không có trở ngại lớn gì đến anh.

Lúc Trần Thanh vội vàng xuống chân núi thì trời cũng đã tối. Anh không muốn để lỡ mất thời gian, không dừng lại mà tranh thủ trời tối đi lên núi luôn.

“Hả”

Trần Thanh vừa đến sườn núi, lúc quay đầu lại liền thấy trước mặt có ngọn lửa, dường như có người đã dừng chân ở đây, suy cho cùng thì không phải ai cũng có được thể chất và tầm nhìn như anh.

Trần Thanh không muốn bận tâm, vì vậy đi thẳng lên núi, vừa mới đi cách ngọn lửa hai trăm mét, liền cảm nhận được một tia lạnh lẽo truyền đến, không có ý dừng lại, anh lập tức bật người lên, một tia lửa phóng đến ngay chỗ anh vừa mới đứng.

Ánh mắt Trần Thanh lập tức chùng xuống, không ngờ vừa lên đến liền bị ám sát, nếu như lúc nãy bị bắn trúng, e rằng sẽ xuyên qua tim anh rồi, nghe được tiếng súng, không phải súng bắn tỉa, trong bóng tối, không dễ gì ai có được thuật bắn súng chính xác như vậy, xem ra người này lai lịch không hề đơn giản.

“Bùm...”

Đúng lúc Trần Thanh đang nghĩ thì một phát súng khác ập đến, anh giống như một con khỉ, liên tục di chuyển giữa những tán cây và tảng đá để tránh những viên đạn đó.

Tuy nhiên, những viên đạn đó giống như giòi trong xương thực sự rất khó chịu.

Trần Thanh lập tức hướng ra xa không ngừng né tránh, càng tăng tốc độ hơn về phía tay bắn súng.

“Là kẻ nào? Mau rút khỏi đây, nếu không, giết không cần lý do”, ngay khi Trần Thanh sắp tới chỗ đốt lửa, người đối diện đột nhiên hét lên.

“Tao là ông nội của mày đây”, trong lòng Trần Thanh như bốc hỏa, anh bị bắn bằng súng lâu như vậy mà không rõ lý do, cho dù là ai thì cũng cảm thấy khó chịu.

Anh quét mắt thì nhìn thấy đối phương có năm người, ba người bên đống lửa, một người trên cây và một người núp sau tảng đá. Cả hai đều cầm súng, người bắn là tên ở trên cây. Tay súng đằng sau tảng đá là một tay súng bắn tỉa, người này vẫn chưa bắn phát nào cho đến giờ.

Trần Thanh biết rằng tay bắn tỉa này không phải không muốn bắn mà là không có cơ hội để bắn, tuy nhiên, vì vậy, anh sẽ cảnh giác hơn với tay bắn tỉa này.

Nói chung, những tay bắn điêu luyện sẽ được chọn làm tay súng bắn tỉa, mà người sử dụng súng trường trên cây vốn không hề thua kém, nhưng lại không được sử dụng súng bắn tỉa thì chỉ có một khả năng, đó là người đứng sau tảng đá chắc chắn sử dụng súng tốt hơn những người khác.

Chương 483: Vô cùng kinh ngạc

“Giết!”, ba người đứng trước đống lửa, một người đàn ông gầy gò trong đó lạnh lùng lên tiếng.

“Rõ”, nghe người này nói xong, hai người còn lại đứng lên, tốc độ nhanh như bay hướng về phía Trần Thanh.

Chỉ còn lại người ra lệnh, rõ ràng là gã ta rất có lòng tin vào bốn người kia.

Hai người này rất nhanh đã tới trước mặt của Trần Thanh và chặn đường lui của anh.

“Cho bọn mày một cơ hội, nói ra lai lịch của mình, rồi mỗi người tự chặt đứt một cánh tay đi, tao sẽ tha cho bọn mày”, Trần Thanh lạnh lùng nhìn đám người này và nói.

Vừa xuất hiện liền có ý muốn giết mình, tuyệt đối không phải dạng hiền lành gì, nhưng anh muốn biết, đám người này đang làm gì ở đây vào lúc nửa đêm chứ?

“Giết!”, hai người kia hừ lạnh một tiếng, sau đó đồng loạt ra tay.

Hai người đều chọn đánh giáp lá cà, quả đấm thép vung lên kín không một kẽ hở, tốc độ và sức mạnh đều vừa đủ. Hơn nữa cả hai đều là thực lực thiên tiên tiểu thành, liên thủ lại với nhau, e rằng ngay cả thiên tiên đại thành cũng không thể làm gì được.

Thời cơ hai người ra tay rất tốt, phối hợp vô cùng ăn ý. Hơn nữa chiêu thức của cả hai đều xuất phát từ chung một môn phái, chắc chắn không phải một đội tạm thời.

“Đã cho các người cơ hội nhưng các người lại không nắm bắt, vậy thì đừng trách tao”, Trần Thanh vừa né tránh vừa gào lên.

Hai người kia vốn không đáp lại, tốc độ nhanh như vũ bão.

Trước sự tấn công của hai người kia, Trần Thanh không ngừng lui về sau.

Chẳng mấy chốc, khu vực giao chiến của ba người họ đã tiến đến vị trí của đám người kia đứng trước đó, Trần Thanh giả bộ như mình không chống đỡ nổi, bị một người trong số họ đạp văng ra, bay trúng ngay chỗ tảng đá của tay bắn tỉa đứng trước đó.

“Một tên rác rưởi, còn dám lên tiếng ngông cuồng, đúng là chán sống mà”, hai người ra đòn thành công thì chợt cười khẩy, trong ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường, sau đó đuổi theo tới.

Dĩ nhiên là Trần Thanh cố tình để bị đá văng ra, tay bắn tỉa kia vẫn không có ý định ra tay, trong lòng anh cảm thấy hơi khó chịu, cho nên mới cố tình giả bộ không đánh lại đối phương, bị đối phương ép tới chỗ này.

“Bắt được mày rồi”, sau khi Trần Thanh rơi xuống, anh nhanh chóng lao về phía sau tảng đá.

Tay bắn tỉa kia vốn không ngờ Trần Thanh lại đột nhiên ra chiêu này, đợi gã ta quan sát được hành động của Trần Thanh có ý gì thì anh đã tới trước mặt gã ta.

“Cút”, tay bắn tỉa kia ném súng bắn tỉa xuống, lập tức lui ra sau, đồng thời rút một khẩu súng lục trong tay ra, nhanh chóng bắn liên hoàn về phía anh. Vài viên đạn chặn hết đường đi và đường lui của Trần Thanh, tốc độ phản ứng như thế không thể nói là chậm được.

“Chậm rồi”, Trần Thanh còn tưởng tay bắn tỉa này là đối thủ mạnh, không ngờ người này ngoài phản ứng nhanh, cách bắn cũng không lợi hại như anh đã nghĩ.

Nói xong câu này, Trần Thanh bỗng chốc đã tới trước mặt của gã này, thậm chí gã ta bắn ra vài phát đạn vốn cũng không động tới được cọng lông của anh.

“Pằng…”

Trần Thanh đá văng khẩu súng lục trong tay của gã này. Đồng thời, chân kia của anh giẫm mạnh xuống đất lấy lực, tiếp tục dùng lại chân cũ đổi hướng, đá thẳng vào lồng ngực của gã ta.

“Đáng chết”, hai tên còn lại cuối cùng cũng đuổi kịp, lúc họ thấy Trần Thanh đã loại bỏ được tay súng bắn tỉa của mình thì vô cùng kinh ngạc, không do dự mà xông thẳng lên.

Vẻ mặt của hai người mang theo vẻ nhục nhã. Tuy thực lực cả hai mạnh hơn so với hai tay súng này, nhưng cũng không mạnh hơn bao nhiêu, đối phương đã giải quyết tay súng bắn tỉa chỉ bằng một đòn công kích, không giống như bị ép thành bộ dạng đó lúc đối mặt với họ vừa rồi.

Trừ phi, đối phương chơi xỏ họ, coi họ như lá chắn, mục đích là muốn giải quyết tay súng bắn tỉa.

“Được rồi, hai người đã hết tác dụng, có thể nằm xuống được rồi”, Trần Thanh giải quyết xong tay bắn tỉa, sau đó thẳng tay chặt đứt tay chân của hai người này một cách mang rợ.

“Pằng…”, lúc Trần Thanh giải quyết xong hai tên này thì có một tiếng súng truyền tới, anh liền chụp lấy một tên trong đó chặn trước mặt mình.

“Phù…”

Viên đạn trực tiếp xuyên vào bụng dưới của người đàn ông đó, hơn nữa tinh lực dồi dào đó cũng bị Trần Thanh làm cho chấn động mà tiêu tan rồi.

“Tiếp tục đi, trình độ không tệ, lần sau nhớ ngắm vào đầu, ý tôi nói là đầu của hắn ấy”, Trần Thanh nhắc người kia mà cũng không thèm né tránh. Anh đứng ngang nhiên lên tiếng châm biếm.

“Được lắm”, chính ngay lúc này, người đàn ông bên đống lửa cuối cùng lên tiếng, sau đó đứng lên và đi từng bước về hướng Trần Thanh.

“Cuối cùng chịu đứng lên rồi à. Tao còn tưởng phải chờ tao giết sạch đám vô dụng này đi thì mày mới chịu đứng ra chứ”, thấy người này đứng dậy, Trần Thanh nói với vẻ mặt khinh thường.

Nếu đang ở chiến trường, Trần Thanh tuyệt đối sẽ không làm ra vẻ cao ngạo, nhưng tình hình thực tế đã ép anh phải như vậy.

Chiến trường là chiến trường, ai quản ai có kiêu ngạo hay không, chết rồi thì đều trở thành một bộ xương khô mà thôi.

Cho nên, tung hoành ngang dọc trên chiến trường quanh năm, Trần Thanh sớm đã hình thành thói quen không càm ràm, một đòn chí mạng. Dù gì, rất nhiều kẻ phản diện đã bị thất bại chỉ vì nói những lời vô nghĩa.

“Dám hỏi anh đây là ai? Tại sao lại đối xử tàn nhẫn với thuộc hạ của tôi như vậy?”, người kia từ từ đi tới, sau khi đi gần thì mới lộ ra diện mạo thật của gã ta.

Gương mặt rất dài, còn để tóc dài, cộng thêm trên người mặc đồ của người Hoa Hạ thời xưa, người không biết còn tưởng là đang đóng phim, đúng là kịch tính.

“Nghe tao nói đây, đầu của mày có phải bị vấn đề gì không? Tao đang yên đang lành đi trên đường, các người đột nhiên bắn súng, vừa bắn ra thì đã muốn đoạt mạng của người khác. Các người không hề biết tao là ai thì đã tuỳ tiện bóp cò, không phải đầu óc có vấn đề thì là gì?”, Trần Thanh vừa nghe lời người này nói xong thì nổi trận lôi đình.

Những tên khốn này, nói rõ ra là mặc kệ đối phương là ai? Chỉ cần ai dám tới gần, thì sẽ lập tức giết không tha, không cần nói đạo lý gì cả.

“Mày…”, nghe Trần Thanh nói vậy, người kia giận tím người.

“Xem ra, bọn mày xuất hiện ở đây là có chuyện cần làm”, Trần Thanh tiếp tục đoán, lúc anh nói ra câu này thì đối phương lập tức thay đổi sắc mặt, tuy chỉ là trong tích tắc nhưng cũng đủ chứng minh anh đã nói đúng.

“Trước tiên đừng vội, để tao đoán thử. Nơi này ngoài núi hoang cằn cỗi ra thì thứ quý giá nhất chính là dược liệu. Các người đến hái dược liệu sao?”, Trần Thanh cười híp mắt nhìn người kia rồi thản nhiên nói.

“Đoán đi, cho dù mày đoán ra, vậy thì đã sao chứ? Dù gì hôm nay mày cũng sẽ chết ở nơi này”, lúc này sắc mặt của tên đó đã trở lại bình thường, gã ta lạnh lùng nói.

“Nhìn cách ra tay của hai người này vừa rồi, chắc chắn là có sở trường dùng nắm đấm, hơn nữa nắm đấm của hai người họ có bốc ra mùi thuốc, chắc chắn là dùng dược liệu để luyện song quyền, các người đến đây hái dược liệu là dùng để luyện quyền”.

Trần Thanh không để ý tới sự đe doạ của người này rồi lại suy đoán lần nữa.

Nhưng người này lập tức biến sắc, biểu cảm của tay súng nằm dưới đất và trên cây đều thay đổi rất rõ rệt.

Chương 484: Mấy tên phế thải

“Nào, nói tao nghe thử, các người muốn hái loại thuốc gì? Tao thấy chắc không phải cũng có chung mục tiêu với tao chứ? Nếu đã chung, vậy việc các người bóp cò với tao thì có thể tha thứ được”, Trần Thanh cười nheo mắt nhìn sang bọn họ.

“Đừng có nhiều lời, mau chết đi”, mỗi câu nói của Trần Thanh đều trúng vào tim đen của bọn họ. Tuy không khớp hoàn toàn với sự thật, nhưng vốn không hề khác biết mấy, điều này khiến họ càng nghe càng lo sợ.

Thật là một tên đáng sợ.

Gã ta cũng không dám nghe nữa, lập tức vung nắm đấm tấn công Trần Thanh.

Cú đấm gió của người này rất dũng mãnh, còn khủng khiếp hơn hai người lúc nãy, nếu bị đập trúng, cho dù là thân xác của Trần Thanh thì cũng khó tránh có chút tổn thương. Dù gì, thực lực của người này đã là thiên tiên đại thành, sắp có thể đột phá thành thiên tiên đỉnh.

Trần Thanh không vội ra tay, mà muốn đọ sức với gã ta.

Hai người giống như hai chiếc xe vậy, điên cuồng đối đầu, mỗi cú đấm va vào nhau thì bầu không khí xung quanh đều không ngừng chấn động.

“Quả nhiên là khổ luyện quả đấm thép”, Trần Thanh đấm vài đấm với gã ta, phát hiện nắm đấm của người này rất cứng rắn, tuy không bằng cường độ xác thịt của anh, nhưng gặp phải võ giả bình thường e là rất khó chống lại.

Cú đấm của mấy người này vô cùng cứng, hơn nữa lại rất mạnh mẽ, quyền pháp cũng rất tinh diệu, cùng đẳng cấp thì e là khó tìm đối thủ.

Đáng tiếc, những người này lại đụng phải mình.

Họ chỉ khổ luyện song quyền, nhưng anh lại tôi luyện cả xác thịt, ai mạnh ai yếu, vừa nhìn đã biết.

“Không thú vị gì cả, quay đi quay lại có mấy chiêu này, mày cũng nhận thua đi”, Trần Thanh thăm dò xong, cảm thấy không có gì mới mẻ, anh lập tức quay người, tung một cước vào khủy tay của đối phương.

“Răng rắc…”

Chỉ nghe một tiếng lanh lảnh vang lên, cánh tay của người đó trực tiếp bị Trần Thanh đá gãy xương.

“A…”

Cơn đau đột ngột xảy ra, bỗng chốc khiến gã ta gào lên thảm thiết.

“Gào thật khó nghe, mau im miệng cho tao”, Trần Thanh lại đá một cước nữa, đá trúng đầu của gã ta. Tiếng gào thét của người đó đột ngột dừng lại.

“Muốn chạy ư? Có mà chạy đằng trời!”, sau đó Trần Thanh nhìn về phía tay súng ở trên cây, lúc này đã nhảy xuống đất, gã ta điên cuồng chạy xuống núi, anh không thèm đuổi theo mà dùng súng bắn tỉa của tên kia, lên đạn, trực tiếp bắn một phát vào tên đó.

Tên đó gào lên thảm thiết rồi ngã nhào ra đất, một chân của gã đã bị trúng đạn.

“Nếu còn dám chạy, phát đạn tiếp theo sẽ nằm ngay đầu của mày đó”, bắn xong, anh thả súng bắn tỉa xuống rồi nhìn sang người đàn ông cuối cùng.

“Này, tỉnh lại đi”, Trần Thanh đá vào cánh tay đã bị gãy của gã này, lúc này gã ta mới tỉnh lại vì cơn đau.

“Tên nhãi, tao mặc kệ mày là ai? Nhưng mày chọc vào bọn tao, thì mày chết chắc. Tao nói mày biết, bọn tao là người của phái Thiết Quyền, kẻ nào dám đối đầu với phái Thiết Quyền đều sẽ không có kết cục tốt đẹp”, tên đó bị Trần Thanh đá tỉnh lại, gã ta cố nén lại cơn đau, nghiến răng nghiến lời buông lời đe doạ.

Sau khi nghe người này nói vậy, Trần Thanh đột nhiên chau mày.

Dường như anh đã từng nghe thấy cái tên này ở đâu rồi thì phải?

“Mày nói đi, bọn mày muốn hái là loại thuốc gì? Ở chỗ nào?”, Trần Thanh lười phải suy nghĩ, anh lập tức lên tiếng hỏi.

“Mày hãy từ bỏ ý định này đi. Tao sẽ không nói cho mày biết đâu. Phái Thiết Quyền bọn tao…”, tên đó nhìn Trần Thanh bằng ánh mắt mang rợ, sau đó hét lên, nhưng lời gã ta còn chưa nói xong thì đã bị Trần Thanh đá một cước vào bụng dưới, khiến gã ta vốn đang nói chuyện bình thường trở nên im bặt.

“Nếu mày đã không nói, vậy thì câm miệng lại. Tao sẽ hỏi người khác”, dứt lời, Trần Thanh thô bạo kéo tay súng bắn tỉa kia qua.

“Đừng giả bộ ngất nữa, lúc nãy chuyện tao hỏi chắc mày cũng đã nghe thấy. Giờ thì nói đi, xem thử mày có cách nhìn gì khác hay không?”, Trần Thanh ném tên đó qua một bên, rồi lạnh lùng hỏi.

“Còn giả bộ ngất ư? Nếu mày còn giả bộ, vậy thì vĩnh viễn đừng có tỉnh lại nữa”, Trần Thanh thấy tay bắn tỉa này vẫn giả bộ ngất như cũ thì lập tức hài hước nói.

“Xin đừng. Tôi vẫn còn chưa kịp tỉnh táo lại”, tay bắn tỉa mở mắt ra, có chút lúng túng nói.

“Hừm…”, tên kia đang nằm giãy giụa dưới đất bỗng dưng ngẩng đầu lên, hung hăng trừng mắt nhìn tay bắn tỉa.

“Không sao. Nói đi, nếu mày nói tốt, có lẽ tao sẽ tha cho mày một mạng. Nếu không thì đây sẽ kết cục của mày”, Trần Thanh xua xua tay, đồng thời giẫm một chân lên ống chân của gã kia, chỉ nghe một tiếng vang lên giòn tan, xương chân của gã đã bị giẫm nát ra rồi, đồng thời, đầu lệch qua một bên rồi ngất lịm đi.

Tay bắn tỉa thấy động tác của Trần Thanh như vậy thì bị doạ cho một phen hú día, không dám nhìn nữa.

“Tôi nói, đó là một cây linh dược, gọi là Long Khê Thảo, chính là ở trên vách núi này, có điều nghe nói có một con rắn rất to đang canh giữ. Cho nên chúng tôi mới chuẩn bị dụ rắn ra khỏi hang, kế điệu hổ ly sơn rồi hái nó”, tay bắn tỉa kia bị thương nhẹ nhất, tuy khá sợ nhưng vì mạng sống của mình nên vuột miệng nói hết ra những cơ mật này.

“Rất tốt, quả nhiên rất biết phối hợp. Nếu đã như vậy, thì tao tạm thời tha cho mày vậy”, Trần Thanh bật cười, quả nhiên có chung mục đích với mình.

“Vậy… vậy bọn họ thì sao?”, sau khi nghe Trần Thanh nói vậy thì tay bắn tỉa mừng hết lớn. Sau đó gã ta ngập ngừng hỏi.

“Mấy người này đều trở thành đám phế thải rồi. Cho dù tha cho chúng thì chúng cũng có thể làm được gì chứ? Mày đưa hết đi đi”, Trần Thanh không muốn ra tay giết mấy người này. Ngay cả khi vết thương họ có được chữa khỏi thì e là cả đời cũng sẽ thành người tàn tật mà thôi.

Còn tay bắn tỉa này, vốn dĩ Trần Thanh còn tưởng sẽ là tên có thực lực mạnh, không ngờ là một tên đần, hù một cái thì cái gì cũng nói, chẳng trách làm tay bắn tỉa.

Cuộc chiến cũng kết thúc rồi, mới tới lượt tay bắn tỉa. Tới lúc đó, cơ mật cũng không có ích gì, dù gì cả đội đều bị tổn thất.

Nghe Trần Thanh nói vậy, tay bắn tỉa kia đột nhiên xụ mặt, phải rồi, thực lực của người ta mạnh, vốn không sợ bọn họ.

Sau đó anh cũng không thèm để ý tới mấy người này nữa. Anh đi thẳng lên núi, trên đường đi, Trần Thanh kê sẵn một đơn thuốc trong đầu, trực tiếp tìm các loại thuốc hiện có trong núi Song Chỉ. Chẳng mấy chốc anh đã thu thập được hết mấy loại thuốc phụ, chỉ còn mỗi Long Khê Thảo.

“Không đúng, phái Thiết Quyền, con mẹ nó, chắc không phải là phái Thiết Quyền của Lữ Đại Vĩ chứ?”, đột nhiên Trần Thanh nghĩ tới một chuyện. Lúc trước có bàn về lai lịch của Lữ Đại Vĩ với Tăng Kim Lai, lúc đó anh ta từng nói Lữ Đại Vĩ đến từ phái Thiết Quyền.

Thật không ngờ, còn chưa quyết đấu với Lữ Đại Vĩ thì đã chạm trán với phái Thiết Quyền. Đúng thật là oan gia ngõ hẹp, xem ra sớm muộn cũng phải đối đầu với phái Thiết Quyền rồi.

“Mặc xác ông ta. Dám khiêu khích mình thì đều phải chết”, Trần Thanh toát lên vẻ lạnh lùng. Tối nay anh đã ban phát lòng từ bi, không lấy mạng của những người này rồi.

Nhưng nếu những người này không biết tốt xấu, còn tới gây chuyện với mình, vậy thì e là sẽ không được tha bổng như hôm nay đâu.

Chương 485: Cỏ Long Khê

Trần Thanh cũng không dừng lại lâu, nhanh chóng xuất phát về phía đỉnh núi. Ngọn núi này so với ngọn núi trước đó rõ ràng lớn hơn rất nhiều.

Trần Thanh cẩn thận tìm kiếm, sau một giờ, cuối cùng cũng tìm được nơi mà Chu Lão Tam nhắc đến trước đó.

Đó là cây tùng già sinh trưởng ở rìa vách núi đen, Trần Thanh lập tức liếc mắt qua, quả nhiên phát hiện ra cỏ Long Khê.

Công dụng chủ yếu của cỏ Long Khê là rèn luyện thân thể, có lẽ, lý do Thiết Quyền Tông phải tìm kiếm loại cỏ Long Khê này chính là để rèn luyện nắm đấm như thép của bọn họ.

Tuy nhiên, Thiết Quyền Tông chỉ rèn luyện cho hai nắm đấm của mình mà không rèn luyện thân thể. Vì vậy, trong chiến đấu, nắm đấm của bọn họ có sức mạnh vô cùng lớn nhưng những bộ phận khác lại là nhược điểm.

Trần Thanh cẩn thận đảo mắt nhìn xung quanh, cũng không phát hiện ra con rắn lớn như lời của người Thiết Quyền Tông nói. Chẳng lẽ những lời Chu lão tam kia nói là thật, con rắn đó cùng với một con báo xảy ra tranh đấu, cuối cùng cả hai đều rơi xuống vách núi đen?

Chẳng qua, không có sự cản trở, Trần Thanh nhanh chóng đi đến bên cạnh cỏ Long Khê.

Anh cũng không vội vàng ngắt lấy, bởi thời gian hái của cỏ Long Khê rất khắt khe. Chỉ khi hái vào đúng lúc mặt trời mọc cỏ Long Khê mới có tác dụng rèn luyện thân thể, nếu không cỏ Long Khê cùng cỏ bình thường không có gì khác nhau.

Trần Thanh lúc này ngồi xuống phía trước cỏ Long Khê, bắt đầu tu luyện.

Thời gian trôi qua, màn đêm dần rút đi, sắc trời dần sáng, Trần Thanh đột nhiên mở mắt, chậm rãi đứng dậy, rũ bỏ những giọt sương trên người.

Từ góc độ này, vừa lúc có thể nhìn thấy hướng đông xuất hiện một vầng lửa đỏ, sau đó màu đỏ từ từ lan ra, nhuộm hồng cả một vùng trời phía Đông.

Ngay lúc mặt trời đỏ rực mọc lên, những tia nắng đầu tiên chiếu rọi, cỏ Long Khê vốn đang bình thường bỗng chốc quấn quanh vươn lên, cuối cùng hình thành một thân cây to bằng cánh tay người trưởng thành.

Theo ánh mặt trời xuất hiện, thân cây bắt đầu xuất hiện một số vảy nhỏ. Đợi cho đến khi mặt trời sắp lộ ra hết, cỏ Long Khê đã phát triển thành hình con rồng nhỏ ước chừng hai mươi centimet, hình dáng sống động, thứ duy nhất vẫn chưa xuất hiện chính là mắt rồng.

Trần Thanh biết, khi mặt trời mọc hoàn toàn, mắt rồng kia sẽ mở, mà đó cũng chính là thời điểm tốt nhất để hái cỏ Long Khê.

"Chính là lúc này", ngay lúc mặt trời hoàn toàn nhô lên, chỉ trong nháy mắt mắt rồng đột nhiên mở ra. Cỏ Long Khê vốn đang yên tĩnh bắt đầu lay động, giống như một con rồng đang đạp mây mà đi.

Trần Thanh trực tiếp vùi tay xuống chỗ đất cạnh cỏ Long Khê, toàn bộ cỏ Long Khê lập tức bị Trần Thanh đào lên.

Ngay lúc bị nhấc ra, cỏ Long Khê vốn đang trong hình dáng một con rồng lập tức biến thành một dòng nước màu xanh biếc, lao thẳng xuống mặt đất.

Trần Thanh không chút do dự cúi đầu mở miệng, dòng nước xanh biếc trực tiếp rơi vào trong miệng Trần Thanh.

Một cảm giác nóng bỏng khủng khiếp ở trong miệng bộc phát, Trần Thanh cắn răng nuốt xuống, đồng thời lấy ra số cây thuốc đã thu tập trước đó nhét vào trong miệng.

Khi khí nóng muốn trào ra khỏi cổ họng thì đã bị cây thuốc chặn lại. Cây thuốc gặp khí nóng nhanh chóng hoà tan, biến thành một dòng nước ấm áp chui vào trong bụng Trần Thanh.

Nhiệt độ hừng hực của cỏ Long Khê dưới sự dung hợp của các loại thuốc cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh, rồi bị Trần Thanh áp chế vào trong cơ thể.

Trần Thanh điên cuồng lưu chuyển năng lượng trong cơ thể, mà lúc này, một đám mây tím từ phía đông cũng bay đến.

Cỏ Long Khê ở trong cơ thể, mây tím bao phủ bên ngoài cơ thể, dưới hai tầng luyện hoá, thân thể Trần Thanh giống như một khối thép cứng rắn, không ngừng tôi luyện, đánh nát. Cuối cùng, một tia tạp chất màu đen theo làn da của Trần Thanh chảy ra bên ngoài.

Giống như quá trình luyện thép, phải chịu không ít thống khổ, cơ thể Trần Thanh bị nhấn chìm trong nước sôi lửa bỏng. Toàn thân như muốn bốc cháy, loại đau đớn này, Trần Thanh chưa từng gặp qua, đau đớn vô hạn khiến cho toàn thân anh như muốn vỡ nát.

Trần Thanh dựa vào ý chí cuối cùng khống chế luồng khí trong cơ thể, dẫn dắt nó không ngừng lưu chuyển.

Thời gian trôi qua, quần áo trên người Trần Thanh đã bị máu tươi thẩm thấu hoà lẫn cùng tạp chất màu đen.

Sức nóng từ bề mặt cơ thể Trần Thanh làm hơi ẩm trên quần áo bốc hơi, giờ đây, quần áo bên ngoài của anh giống như bị bao phủ bởi một lớp bùn màu máu. Khi nhiệt độ cơ thể ngày càng tăng cao, lớp bùn này bắt đầu đông lại.

Thời gian lại chậm rãi trôi qua, rất nhanh đã đến giữa trưa, cách địa điểm Trần Thanh tu luyện không xa xuất hiện một đám người, xem bộ dạng này có lẽ là người tới leo núi.

"Yên Toa, nơi này thì có cái gì đẹp, chúng ta không nên tới đây", trong đám người, một thanh niên cao lớn, dáng vẻ anh tuấn khẽ hỏi cô gái xinh đẹp nhất trong hai cô gái.

"Thực ra tôi đến nơi này là để tìm một loại thảo dược. Sức khoẻ của ông nội tôi vốn không tốt, tôi lại nghe nói ngọn núi này có một số thảo dược thích hợp cho người già cho nên mới tới đây", người con gái tên Yên Toa mở miệng giải thích.

"Thì ra là lý do này, vừa hay người đàn ông mà tôi dẫn theo có chút kiến thức về thảo dược, nói không chừng còn có thể giúp ích cho cô ít nhiều", người đàn ông hai mắt sáng ngời, lấy lòng nói.

"Được, cảm ơn", nghe được lời nói của anh ta, Yên Toa khẽ mỉm cười, tiếp nhận ý tốt.

"Lí Hạ, Yên Toa, bên kia phong cảnh thật đẹp, chúng ta qua đó xem một chút đi", đúng lúc này, một cô gái chỉ về hướng của Trần Thanh nói.

"Đi", sau đó, một nhóm năm người đi về phía vách đá.

"Mọi người nhìn xem, tại sao nơi này lại có một bức tượng? Nó còn dính bùn đất", khi nhóm người đi đến vách núi chỗ Trần Thanh, một cô gái bỗng nhiên vui vẻ chỉ về phía trước kêu lên, rồi sau đó nhanh chóng chạy tới.

"Quân Quân, đừng chạy lung tung, sẽ rất nguy hiểm", Chu Yên Toa nhìn bạn tốt của mình đi trước, nhanh chóng chạy theo nhắc nhở rồi cũng đi theo cô ấy.

Vệ sĩ của Chu Yên Toa vội vàng đuổi kịp, Lí Hạ và vệ sĩ của anh ta cũng theo sau.

"Thật đúng là một bức tượng, kỳ quái, ai lại làm một bức tượng ở nơi không người như thế này?", khi nhìn thấy bức tượng, mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

"Mấu chốt chính là bức tượng này được làm rất chân thực, còn là hình dáng của một người hiện đại nữa", Chu Yên Toa trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ, chậm rãi tiến lại gần.

"Cô chủ, cẩn thận", vệ sĩ nhanh chóng đứng chắn trước mặt Chu Yên Toa, bảo vệ cô ta ở phía sau.

"Yên tâm, đó chỉ là một bức tượng, còn có thể xảy ra chuyện gì chứ", Chu Yên Toa lãnh đạm nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK