Trần Thanh trực tiếp đẩy cửa phòng ra và nhìn vào trong.
Điều khiến anh ngạc nhiên là gian nhà này quá đỗi ngăn nắp và sạch sẽ, giống như thường xuyên có người tới quét dọn vậy.
Nhưng anh chắc chắn rằng tay nắm cửa của gian nhà này vẫn còn dính đầy bụi, thì biết lâu rồi không có người vào.
Trần Thanh lập tức đi vào.
“Cọt kẹt…”
Anh không ngờ chính là lúc anh vừa bước vào thì cánh cửa vốn đang mở rộng lại đóng ngay tức khắc.
Anh không quay lại mở cửa, vì biết rằng cánh cửa này nếu đã đóng thì không dễ dàng mở ra được.
Trần Thanh bèn nhấc chân lên đi về phía trước một bước.
Dưới mắt nhìn xuyên thấu, bước này chắc chắn là không có vấn đề gì.
Trần Thanh tiến tới ba bước, vẫn chưa có bất cứ động tĩnh gì. Điều này khiến anh cảm giác có gì đó không đúng.
Theo lý mà nói, cơ quan của nhà họ Mặc không thể xuất hiện tình trạng mắc kẹt, trừ phi là…
“Vù…”
Trong lòng anh chợt rung lên tiếng chuông cảnh báo, một tiếng xé gió vô cùng nhỏ truyền tới, theo bản năng, anh né sang một bên.
“Răng rắc…”
Tránh được sự công kích của mấy ám khí này, chân của anh vừa tiếp đất, vốn dĩ mặt đất rất rắn chắc lại biến thành cái bẫy thú lớn, hung hăng kẹp chặt mắt cá chân của anh lại.
Trần Thanh đột nhiên thở gấp, lập tức triển khai Tiêu Dao Bộ, vốn dĩ chân sắp tiếp đất thì nhanh chóng nhấc lên và nhích sang một bên.
“Rầm…”
Lúc anh né bẫy săn thú, kết quả lại đụng phải chiếc ghế bên cạnh. Chiếc ghế đó bị xê dịch một chút thì sàn nhà bắt đầu rung chuyển, ngay lập tức xuất hiện một mũi tên phóng về phía anh.
“Chết tiệt, không ngờ lại là một chuỗi các thuật cơ quan, hơn nữa chúng còn được cài đặt dựa theo tâm lý của con người, đúng là lợi hại”, Trần Thanh nhanh chóng lui về sau, đề phòng cơ quan lại mở tới mức lớn nhất.
Anh biết, nếu không phải thực lực bản thân đủ mạnh, thì dựa theo tính toán của mấy cơ quan này, anh chỉ có thể tránh được vài lần trước, e rằng phía sau khó mà tránh khỏi.
Thuật cơ quan này không đơn giản là thuật cơ quan, mà nó còn bao quát cả phỏng đoán tâm lý của con người, những hướng mình có thể tránh né hoặc phá giải đều bị phong kín.
Trần Thanh không ngừng né tránh, đồng thời mắt xuyên thấu cũng mở rộng hết mức. Cho dù như vậy cũng khó mà đề phòng được.
Thuật cơ quan này không đơn giản chỉ phỏng đoán tâm lý người, còn bao hàm huyền cơ Cửu Cung Bát Quái, quả nhiên vô cùng phức tạp.
Lúc này, Mặc Uyên ở bên ngoài lại hối hận rồi, anh ta chỉ nhất thời manh động khiến Trần Thanh đi vào nhà tổ, nhưng anh ta rất rõ, thuật cơ quan trong nhà tổ không đơn giản chỉ là trò đùa quái đản, mà vô cùng nguy hiểm.
Nghĩ tới đây, Mặc Uyên đột nhiên trở nên lo lắng.
Nam Cung Yến ở bên cạnh rất nhạy cảm, nhìn thấy dáng vẻ của Mặc Uyên thì cô biết, e là chuyện này có gì đó không ổn.
“Có phải xảy ra vấn đề gì không vậy?”, Nam Cung Yến nghiêm mặt nhìn sang Mặc Uyên, hỏi.
“Tôi sai rồi. Tôi không nên để cậu ấy đi vào. Thuật cơ quan nhà tổ của chúng tôi tới giờ tôi vẫn chưa nắm rõ. Cậu ấy rất có khả năng sẽ gặp nguy hiểm”, Mặc Uyên nghe Nam Cung Yến hỏi thì có chút khó xử nói.
“Vậy… vậy phải làm sao?”, Nam Cung Yến nhất thời nóng ruột, cô vốn tưởng rằng thuật cơ quan của ngôi nhà này vẫn giống như trước, đều là những trò đùa quái đản, vốn không có nguy hiểm gì.
Nhưng nghe Mặc Uyên nói như vậy, hình như nhà tổ của anh ta rất nguy hiểm.
“Ngôi nhà tổ này là nơi truyền lại những tác phẩm đỉnh cao của mỗi thế hệ nhà họ Mặc. Có thể nói, từ xưa đến nay ẩn chứa vô số các cơ quan, vốn không ai có thể phá giải được. Đều tại tôi, tôi không nên manh động kêu cậu ấy đi vào”, lúc này Mặc Uyên vô cùng tự trách.
“Đừng nói nhảm nữa, anh mau nói đi, nên làm sao đây? Phải làm sao mới dừng được các cơ quan bên trong?”, Nam Cung Yến vô cùng nóng nảy, cắt ngang lời Mặc Uyên, phẫn nộ nói.
“Cơ quan này một khi đã kích hoạt, thì vốn không thể dừng lại được, trừ phi được phá giải hoàn toàn”, Mặc Uyên lắc đầu, mặt ủ mày chau lên tiếng.
Tuy anh ta là truyền nhân của nhà họ Mặc, nhưng ở xã hội ngày nay, anh ta cũng là một chàng thanh niên nghiêm túc tuân thủ pháp luật mà thôi.
Nếu Trần Thanh thật sự chết trong đó, e là nhà họ Mặc của anh ta cũng không có người thừa kế mất.
Sắc mặt của Nam Cung Yến vô cùng khó coi, nhìn chằm chằm vào căn phòng đó, hận không để đập cửa xông vào trong.
“Anh có chắc chắn là cơ quan này không cách nào dừng lại?”, Nam Cung Yến hít sâu một hơi, ánh mắt mang theo vẻ lạnh lùng nhìn sang Mặc Uyên rồi hỏi.
“Đúng vậy, không cách nào dừng lại”, Mặc Uyên lắc đầu, vẻ mặt chán nản nói.
“Được”, Nam Cung Yến lấy điện thoại trong túi ra, trực tiếp gọi cho Tăng Kim Lai.
“Tăng Kim Lai, tôi mặc kệ anh dùng cách gì, hãy điều động một đội tháo dỡ tới Thành Nam với tốc độ nhanh nhất. Nhớ là, tốc độ nhanh nhất!”, Nam Cung Yến cũng chỉ biết có mình Tăng Kim Lai, chỉ có thể gọi điện cho anh ta.
Lúc này Tăng Kim Lai đang ở thành phố Nam Hải, vốn không có ở thành phố Long Hải, nhưng khi nhận được cuộc gọi từ Nam Cung Yến, anh ta biết chắc chắn đã xảy ra chuyện gì gấp, nên lập tức đồng ý.
Vẻ mặt của Mặc Uyên ở bên cạnh rất khó coi, anh ta không cách nào ngăn Nam Cung Yến điều động đội tháo dỡ tới, dù gì thì mạng người mới là quan trọng nhất.
Nhưng nếu như vậy thì nhà tổ của nhà họ Mặc được truyền lại có lẽ sẽ bị phá huỷ hoàn toàn.
Mọi chuyện đều tại mình, nếu không phải mình nhất quyết cá cược, cũng sẽ không xảy ra chuyện này.
Nếu không phải mình kêu Trần Thanh vào nhà tổ thì cũng sẽ không xảy ra chuyện này.
Quả nhiên, lúc Nam Cung Yến cúp máy, chưa tới năm phút, một tiếng động ầm ầm truyền tới. Sau đó, Mặc Uyên và Nam Cung Yến liền nhìn thấy một đội tháo dỡ chuyên nghiệp đang đi về phía này.
“Cô có từng nghĩ, nếu dùng đội tháo dỡ thì chắc chắn có thể huỷ đi cả nhà tổ, nhưng người bên trong e là cũng khó thoát nạn”, Mặc Uyên hơi khó xử nhìn sang Nam Cung Yến và nói.
“Tôi đều hiểu những gì anh nói. Nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy, thì chỉ trách mạng anh ấy không tốt thôi”, Nam Cung Yến lắc đầu, bèn chỉ hướng cho đội tháo dỡ chạy về phía nhà tổ.
“Mau tiến hành đi”, thấy nhà tổ đóng kín, Nam Cung Yến cắn răng và ra lệnh.
Tài xế nghe theo sự dặn dò của Tăng Kim Lai, sau khi tới nơi thì nghe lệnh của Nam Cung Yến.
Cho nên, trước mệnh lệnh bất hợp pháp của cô, anh ta không do dự mà chọn cách tiến hành.
Điều khiển chiếc xe phá hủy cực lớn, tới trước mặt nhà tổ, sau đó quả cầu sắt lớn rút về sau, bắt đầu lấy đà.
“Phá…”, Nam Cung Yến cắn răng, lập tức vẫy tay.
Nghe theo lệnh của Nam Cung Yến, quả cầu sắt to lớn lao vút ra, mang theo sức mạnh vô tận, lao thẳng vào nhà tổ.
Mặc Uyên nhìn cảnh tượng trước mắt, mặc dù có ý muốn ngăn cản nhưng không có cách nào mở miệng được, chỉ có thể nhìn quả cầu sắt to lớn đập vào nhà tổ của mình.
Chương 432: Nhặt được báu vật sao?
“Tiêu rồi, thuật cơ quan nhà họ Mặc sắp tiêu rồi”, Mặc Uyên biết, nếu nhà tổ bị phá huỷ, vậy thì việc kế thừa thuật cơ quan nhà họ Mặc cũng không còn hoàn chỉnh.
Phải biết là nhà tổ này là nơi mọi thế hệ truyền nhân thuật cơ quan của nhà họ Mặc đều cần phải vào để lĩnh hội. Nếu chỉ còn thuật cơ quan được truyền lại mà nhà tổ không còn, vậy sau này truyền nhân của nhà họ Mặc cũng không còn nơi để lĩnh hội nữa.
“Dừng tay”.
Lúc quả cầu sắt sắp va vào nhà tổ, một bóng người phóng ra như tia chớp từ nhà tổ, hung hăng đánh vào quả cầu sắt.
“Binh…”
Quả cầu sắt với sức mạnh vô biên, bị cái bóng kia đập trúng, bắt đầu từ từ ngừng di chuyển về phía trước, cuối cùng dừng lại một cách kỳ tích, dừng ở nơi cách nhà tổ chưa đầy nửa mét.
Người của đội tháo dỡ đều ngơ ngác.
Họ chưa bao giờ thấy qua cảnh tượng này.
Một người ngăn quả cầu sắt đang di chuyển này bằng sức lực của mình, đúng là khiến họ mở mang tầm mắt.
Làm sao mà sức mạnh của một người có thể mạnh tới mức đó?
Đây… đây là con người sao?
Nhìn thấy bóng dáng này, đôi mắt của Nam Cung Yến bỗng dưng ươn ướt, cả người thở phào nhẹ nhõm.
Còn Mặc Uyên thì há hốc mồm, tuy trước đó biết Trần Thanh không hề tầm thường, nhưng anh ta hoàn toàn không ngờ, thân hình nhìn có vẻ gầy gò này lại ẩn chứa sức mạnh to lớn như thế.
“Được rồi, mọi người mau về đi. Nơi này không còn chuyện gì nữa”, Trần Thanh thở phào, sau đó nói với đội tháo dỡ.
Lúc này ánh mắt của đội tháo dỡ nhìn Trần Thanh giống như nhìn thấy quái vật vậy, nghe anh nói vậy thì họ nhanh chóng lên xe, sau đó đi khỏi.
Họ không dám hỏi nhiều, lỡ như xảy ra chuyện gì đó mà họ không gánh nổi trách nhiệm thì sao.
Sau đó Trần Thanh gọi điện cho Tăng Kim Lai, kêu anh ta xử lý tốt chuyện này, cũng không thể để những người bình thường truyền tới truyền lui, tới lúc đó chắc chắn sẽ gặp chuyện phiền phức.
“Cậu… cậu thành công rồi sao?”, Mặc Uyên chần chừ một hồi. Lúc này anh ta đi tới trước mặt của Trần Thanh, hỏi với vẻ mặt không dám tin.
“Ý cậu muốn nói món đồ này hả?”, Trần Thanh đưa ra một thứ giống như miếng ngọc bài, phía trên có khắc chữ “Mặc”, nhìn có vẻ rất đơn giản.
“Đây…”, nhìn miếng ngọc bài này, Mặc Uyên đột nhiên ngơ ngác. Làm sao anh ta không biết được chứ, miếng ngọc bài gia chủ này được đặt giữa trận cơ quan trong nhà tổ của nhà họ Mặc, chỉ có gia chủ đương thời mới có thể dựa vào thuật cơ quan được kế thừa mà đi vào khu vực trung tâm lấy miếng ngọc bài gia chủ.
Nhưng anh ta không ngờ, người lạ như Trần Thanh lại có thể vào khu vực trung tâm của nhà tổ, chuyện này đúng là khiến mọi người mở mang tầm mắt.
Tuy nhiên, có thể vào khu vực trung tâm không có nghĩa là nắm chắc được thuật cơ quan, nhưng cũng chứng minh một vấn đề, thuật cơ quan nhà họ Mặc hoàn toàn vô dụng đối với người này.
“Sao vậy? Muốn quỵt nợ hả?”, Trần Thanh thấy dáng vẻ ngơ ngác của Mặc Uyên thì bèn giả bộ tức giận nói.
“Không… không phải vậy, tôi muốn biết, làm sao cậu phá giải được thuật cơ quan nhiều tầng như vậy? Cho dù tôi là truyền nhân của thuật cơ quan nhà họ Mặc, trong vòng hai tiếng đồng hồ cũng không thể phá giải được”, sắc mặt của Mặc Uyên uể oải hỏi anh.
“Không đúng, có phải cậu đã phá hỏng cơ quan bên trong nhà tổ của nhà họ Mặc tôi rồi không?”, sắc mặt của Mặc Uyên đột nhiên thay đổi, sau đó anh ta xông thẳng vào nhà tổ.
“Cậu có phải điên rồi không?”, thấy bộ dạng của tên này, Trần Thanh tỏ ra bực bội, cũng vì là truyền nhân của nhà họ Mặc, nếu không thì anh cũng không muốn để ý tới cái tên ngốc có EQ bằng 0 này.
“Xem ra, đây là một đả kích khá lớn với anh ta”, tuy Nam Cung Yến không biết vụ cá cược giữa Trần Thanh và Mặc Uyên, nhưng xem ra Mặc Uyên thật sự phát điên rồi.
Một lúc sau, Mặc Uyên hồn bay phách lạc bước từ nhà tổ ra, ánh mắt nhìn sang Trần Thanh với vẻ phức tạp.
“Có gan cược có gan nhận thua. Tôi thua rồi, sau này tôi chính là em trai của cậu”, Mặc Uyên tỏ ra chán nản và không cam tâm nhìn sang Trần Thanh, anh ta cúi đầu nói.
“Đừng bày bộ mặt ủ rũ như vậy, người khác không biết còn tưởng tôi ăn hiếp cậu nữa. Cậu yên tâm đi, làm em trai tôi chỉ có lợi, tuyệt đối không có hại đâu”, Trần Thanh nhìn Mặc Uyên vô cùng tự hào nói.
Mặc Uyên ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra vẻ “chắc là tôi tin á”.
“Cậu đừng bày bộ mặt ủ rũ đó nữa, tôi nói cậu biết, rất nhiều người muốn tôi thu nhận họ làm em trai mình, nhưng tôi không thèm để ý đấy. Cậu được làm em trai tôi, mà còn thấy ấm ức nữa sao?”, thấy vẻ mặt của Mặc Uyên, Trần Thanh đột nhiên khó chịu lên tiếng.
“Thật hay giả vậy? Nhìn là biết trêu tôi thôi”, nghe Trần Thanh nói vậy, Mặc Uyên lại tỏ ra không tin.
“Đừng tưởng tôi không biết, lúc nãy thật ra cậu luôn tính kế với tôi, chẳng qua tôi không nghĩ mình sẽ thua, cho nên tôi mới đồng ý điều kiện của cậu. Nếu không thì ai lại đồng ý vụ cá cược không có não đó”, Mặc Uyên sớm đã nhìn thấu mọi chuyện.
“Lợi hại”, Trần Thanh giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ khâm phục.
“Chờ tôi thu dọn một chút, đóng cửa tiệm rồi sẽ đi theo cậu”, Mặc Uyên hít một hơi và nói.
“Không cần vội, đuổi theo tôi cũng không cần phải vội như vậy. Cậu đi lo chuyện của mình đi. Lúc tôi có chuyện cần tìm cậu thì cậu có mặt là được”, Trần Thanh lắc đầu. Anh cũng không mấy để ý việc Mặc Uyên đi theo mình.
Điều anh thật sự quan tâm chính là, sau này lại gặp hộp cơ quan theo thuật cơ quan nhà họ Mặc chế tạo, bản thân không cần phí công suy nghĩ mà cũng phá giải được.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất chính là anh muốn hồ Lộc Minh tồn tại giống chiếc thùng sắt, còn thuật cơ quan của Mặc Uyên đúng lúc có thể có ích cho chuyện này.
“À…”, Mặc Uyên vốn dĩ tưởng đối phương còn khiến mình thêm khó xử, không ngờ anh lại không để tâm tới.
Sau đó Trần Thanh và Mặc Uyên trao đổi cách thức liên lạc, rồi anh và Nam Cung Yến rời khỏi.
Chờ sau khi lên xe, vẻ mặt của Trần Thanh đột nhiên lộ ra sự vui sướng.
“Sao vậy? Nhặt được báu vật hả?”, thấy biểu cảm thay đổi của Trần Thanh, Nam Cung Yến không nhịn được lên tiếng hỏi.
“Ha ha… còn vui hơn so với việc nhặt được báu vật”, Trần Thanh cười lớn, thu hoạch hôm nay đúng là quá nhiều.
Trần Thanh không ngờ nhà tổ của nhà họ Mặc lại có nhiều sách cổ như vậy, để anh tích luỹ xong, còn miếng ngọc bài gia chủ nhà họ Mặc cuối cùng lại giúp cho mắt xuyên thấu của anh tiến hoá thành màu xanh lục.
Sau khi hoàn thành quá trình tiến hoá của mắt xuyên thấu, anh bèn thử nghiệm một chút, mắt xuyên thấu đã quét được phạm vi khá rộng, tuy vẫn chưa thử nghiệm năng lực phục hồi, nhưng anh có dự cảm rằng khi màu sắc mắt xuyên thấu của anh chuyển sang màu xanh lục, e là năng lực phục hồi sẽ có bước thăng cấp đáng kể.
Thu hoạch lần này có thể nói là cực kỳ lớn, xem ra, món đồ có niên đại lâu đời có thể khiến mắt xuyên thấu của mình tiến hoá.
Nhưng không biết sau khi lần tiến hoá này kết thúc, còn có thể dùng loại sách cổ này để thăng cấp nữa hay không.
Chương 433: Thẩm định viên
“Mặc Uyên là truyền nhân thuật cơ quan của nhà họ Mặc, vì vậy hồ Lộc Minh của chúng ta có thể để cậu ta bố trí. Đến lúc đó hồ Lộc Minh nhất định sẽ trở thành nơi kiên cố nhất”, đương nhiên là Trần Thanh không thể nói với Nam Cung Yến rằng mình có khả năng nhìn xuyên thấu được.
“Đúng vậy, không ngờ truyền nhân của nhà họ Mặc lại lăn lộn thành bộ dạng như vậy”, Nam Cung Yến có chút thương xót nói.
“Thực ra không phải vậy. Với tài nghệ của Mặc Uyên, nếu thật sự muốn kiếm tiền thì vẫn rất đơn giản. Tuy nhiên, cậu ta vẫn đang trên tinh thần đi sâu vào nghiên cứu thuật cơ quan. Đây là một nghệ nhân thực sự”, Trần Thanh lắc đầu, nói với một cái nhìn ngưỡng mộ.
“Đúng là như vậy. Nếu không phải có tư chất và sự nhiệt huyết này, e rằng anh ta cũng không thể trở thành người thừa kế thuật cơ quan”, Nam Cung Yến gật đầu, cũng vô cùng tán thành nói.
“Được rồi, những việc cần phải làm đều xong cả rồi, chúng ta quay về đi”, anh thật ra rất muốn hỏi Nam Cung Yến mua sách gì, nhưng người ta không muốn nói, cho nên anh cũng không tiện hỏi.
Nghe thấy những lời của anh, trong lòng của cô chợt run lên, liếc nhìn qua những cuốn sách đã mua và thấy chúng vẫn được gói rất kỹ, điều này khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi trở về biệt thự, Nam Cung Yến liền tự nhốt trong phòng một mình, còn Trần Thanh thì bị đuổi ra khỏi phòng.
Đúng lúc Trần Thanh đang buồn chán thì điện thoại đột nhiên vang lên.
“Tuyên Hoàng, có chuyện gì vậy?”, Trần Thanh đột nhiên cảm thấy có chút kỳ lạ khi nhìn thấy cuộc gọi của Tuyên Hoàng, mới sớm ra cô ấy đã rời đi rồi, giờ mới gọi điện đến.
“Anh rể, cứu mạng, em gặp phải rắc rối rồi”, giọng điệu của Tuyên Hoàng trên điện thoại có chút áy náy.
“Hả? Em đang ở đâu?”, Trần Thanh vội hỏi khi nghe thấy lời của Tuyên Hoàng.
“Anh rể, anh nhớ mang thêm chút tiền, hình như em gặp rắc rối rồi”, Tuyên Hoàng có chút khó khăn nói với Trần Thanh.
“Trước tiên đừng lo lắng, chỉ cần là chuyện dùng tiền có thể giải quyết được thì không thành vấn đề. Em gửi vị trí đi, anh sẽ đi tìm em”, Trần Thanh thở phào nhẹ nhõm khi Tuyên Hoàng nói rằng là bởi vì chuyện tiền nong.
Sau đó Tuyên Hoàng gửi vị trí của mình cho anh, Trần Thanh thầm nghĩ cũng không thể để Nam Cung Yến ở lại biệt thự như vậy, nên bèn lên lầu và giải thích lý do cho Nam Cung Yến.
Biết rằng Tuyên Hoàng đang gặp rắc rối, Nam Cung Yến không thể đọc sách nữa, ngay lập tức cùng anh đi ra ngoài và lái xe đến địa chỉ mà Tuyên Hoàng đã đưa.
Trên con phố đồ cổ ở thành phố Long Hải này, Trần Thanh và Nam Cung Yến đã tìm thấy cửa hàng Tuyên Hoàng cho biết.
Lúc này lối vào cửa hàng đã có rất nhiều người vây quanh, Tuyên Hoàng đang ở trong cửa hàng với vẻ mặt lo lắng, lúc này ngoài cô ấy còn có mấy người đàn ông cường tráng chặn trước cửa.
Sau khi trò chuyện với những người xung quanh, Trần Thanh và Nam Cung Yến cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Hóa ra là Tuyên Hoàng đang đi dạo trong cửa hàng này, nhưng vô tình làm vỡ một miếng ngọc Như Ý, và ngọc Như Ý này được cho là món đồ yêu thích của lão phật gia năm xưa, báu vật trấn giữ của cửa hàng, có tên là Thông Bảo Cư.
Cửa hàng yêu cầu Tuyên Hoàng trả 10 triệu tệ, nhưng cô ấy làm gì có nhiều tiền như vậy, nên đành gọi điện cho Trần Thanh và nhờ anh đến giúp đỡ.
“Cô gái này thật sự rất đáng thương, 10 triệu tệ, có đập nồi bán sắt cũng không gom đủ ấy chứ”.
“Hừ! Hiện tại Lục Lão Lục càng ngày càng quá đáng rồi, ngay cả đứa trẻ như vậy cũng không buông tha nữa”.
“Trong từ điển của Lục Lão Lục không có từ “nhân từ”. Có vẻ như nhìn thấy quần áo của cô gái ấy mặc trên người có giá trị, vì vậy Lục Lão Lục mới mạnh tay như vậy”.
Ánh mắt của những người xung quanh nhìn Tuyên Hoàng đều tỏ ra thương xót và đồng cảm, nhưng không một ai bằng lòng ra mặt nói giúp.
Xem ra, Lục Lão Lục này chắc chắn cũng có chút quyền lực.
Biết là Tuyên Hoàng có khả năng bị vu cáo, sắc mặt của Trần Thanh và Nam Cung Yến đều vô cùng khó coi.
“Đi, vào xem thử xem sao”, lúc này, sắc mặt của Nam Cung Yến rất ảm đạm, tuy cô và Tuyên Hoàng không phải chị em ruột nhưng cô rất thân thiết với Tuyên Hoàng, bây giờ cô ấy chịu phải ấm ức, trong lòng cô tất nhiên rất khó chịu.
“Ừm”, Trần Thanh gật đầu, lập tức cùng Nam Cung Yến bước vào cửa hàng.
“Chị, anh rể, mọi người đến rồi, cứu em với, em không hề cố ý”, sau khi Tuyên Hoàng nhìn thấy Trần Thanh và Nam Cung Yến đi vào, cô ấy lập tức vui mừng chạy nhanh tới bên họ.
Mấy tên cao to trong cửa hàng muốn ngăn lại nhưng được tên chủ tiệm xua tay ra hiệu dừng lại.
“Không sao, đừng lo lắng, bọn chị đến rồi”, Nam Cung Yến kéo Tuyên Hoàng đến bên mình, nhẹ giọng an ủi.
Ông chủ Lục Lão Lục cũng không vội mà chỉ cười tủm tỉm quan sát, theo như lão ta nhìn thấy thì cách ăn mặc và khí chất của cặp nam nữ mới đến này không giống người thường. Họ chắc chắn là những người giàu có.
Vì vậy, Lục Lão Lục rất hài lòng, có vẻ như lần này lão ta có thể kiếm được rất nhiều tiền rồi.
Lúc này Trần Thanh cũng đang nhìn đến miếng ngọc Như Ý đã bị vỡ, anh quét mắt thì phát hiện một số manh mối, khiến mắt anh chợt nhíu lại.
Anh lập tức nhìn về phía Lục Lão Lục, dáng người gầy guộc, hai mắt hướng ra ngoài mang theo vẻ cay nghiệt, môi cũng rất mỏng, thoạt nhìn không phải người thiện lương.
“Hai vị, vì đây là em gái của các người, vậy thì đền tiền cho tôi đi, mười triệu, rất công bằng”, Lục Lão Lục thấy thời gian cũng đủ rồi thì lập tức bước tới nói với Trần Thanh.
“Vậy sao? Ông có chắc là ngọc Như Ý này trị giá 10 triệu tệ không?”, Trần Thanh hỏi Lục Lão Lục với vẻ mặt vô cùng lãnh đạm.
“Đương nhiên, đây là miếng ngọc được yêu thích nhất của lão phật gia năm xưa, vật chính cống của cung đình. Mười triệu tệ chỉ là giá cả ở đây, nhưng nếu đem ra đấu giá mà gặp được người thích nó, e rằng không chỉ có giá này đâu”, dáng vẻ Lục Lão Lục vô cùng tự tin, dõng dạc nói.
“Không phải là tôi đã làm vỡ nó. Tôi chỉ vừa động vào là nó đã vỡ rồi. Thực sự không phải do tôi làm”, nghe thấy lời nói của Lục Lão Lục, Tuyên Hoàng vô cùng oan ức lên tiếng giải thích.
“Là như vậy sao? Được, nếu ông đã khẳng định, vậy thì tôi sẽ tìm người thẩm định đến xem miếng ngọc Như Ý này có đúng như lời ông nói hay không. Nếu giá trị của miếng ngọc này quả thực như vậy, cứ yên tâm, tôi sẽ đền cho ông không thiếu một đồng”.
Trần Thanh xua tay ngắt lời của Tuyên Hoàng, anh không hề tức giận về việc lão ta hét giá lên cao, mà là dựa theo lý mà nói.
“Tất nhiên là không thành vấn đề. Cậu có thể tìm người thẩm định nó. À, đúng rồi, ngọc Như Ý của tôi phải được thầy Từ Minh Dương của thành phố Long Hải chúng ta đích thân thẩm định mới được. Tôi nghĩ không ai có thể nghi ngờ khả năng thẩm định của thấy ấy được”, Lục Lão Lục đồng ý để Trần Thanh làm thẩm định, nhưng lời nói tiếp theo của lão ta thật khiến người ta cảm thấy khó chịu.
“Được thôi, để Từ Minh Dương đến thẩm định”, Trần Thanh cười nhạt một cái, nếu đã không ngay thẳng, vậy đợi xem thử ai chơi bẩn hơn ai.
“Không sao”, Lục Lão Lục nghe Trần Thanh nói xong liền mừng rỡ, tên này thật đúng là ngốc.
Nếu tùy ý tìm một người thẩm định, mặc dù có thể mạo danh Từ Minh Dương, hầu hết bọn họ đều không dám nói gì, nhưng nếu vô tình gặp phải kẻ lỗ mãng thì sao.
Tuy nhiên, nếu thật sự Từ Minh Dương thẩm định, vậy chẳng khác gì tự đào hố chôn mình.
Tốt xấu gì Từ Minh Dương cũng là một thẩm định viên nổi tiếng, sao có thể đánh tráo kết quả thẩm định của bản thân được, nếu không, ba chữ của Từ Minh Dương có thể trở thành một trò cười.
Chương 434: Đừng trách người khác đấy nhé!
"Nếu như giám định xong, không phải là lỗi của em gái tôi thì giải quyết sao đây?", Trần Thanh nheo mắt lại, rồi lạnh nhạt nói.
"Nếu như không phải lỗi của em gái cậu, tôi sẽ bỏ qua chuyện cũ, để mấy người bình an rời khỏi đây", Lục Lão Lục nghe thấy liền khịt mũi coi thường, khinh khỉnh nói.
"Thì ra lý lẽ của ông là thế à. Vậy tôi tẩn ông một trận rồi tôi nói tôi đánh lầm người, sau đó chúng ta xem như là chưa có chuyện gì xảy ra, ông có chấp nhận như vậy không?", Trần Thanh lạnh nhạt nhìn Lục Lão Lục nói.
"Nhãi ranh, cậu muốn kiếm chuyện à? Sao không nhìn lại ở đây là địa bàn của ai, nếu như mấy người đàng hoàng thì còn dễ nói chuyện, còn nếu mấy người gây sự, thì ngại quá, mấy người đừng hòng bước chân ra khỏi đây", Lục Lão Lục ngang ngược nói.
"Xem ra là ông muốn dùng nắm đấm giải quyết vấn đề rồi? Tốt nhất là ông nên nghĩ cho kỹ, mũi tên đã bắn ra thì không thu lại được nữa đâu", Trần Thanh vừa nghe nhất thời vui vẻ, lão già này không dùng bạo lực để giải quyết thì không được mà.
Vốn anh còn định nói phải trái, giờ thì đúng là phải động tay động chân rồi.
"Bớt nói nhảm đi, chịu đền tiền thì chuyện gì cũng dễ nói, nếu không mấy người không bước được nửa bước ra khỏi tiệm này đâu", Lục Lão Lục nhìn đám Trần Thanh với ánh mắt rét lạnh.
"Lên đi, để tôi xem mấy người có tài cán gì", Trần Thanh ngoắc ngoắc ngón tay khiêu khích bọn họ.
"Chán sống!", Lục Lão Lục cười lạnh, kế tiếp lão ta phất tay để mấy gã vạm vỡ xông vào đám người Trần Thanh.
"Hai người đứng ở phía sau anh, đúng rồi, nhớ quay video lại, đừng quay trúng mặt anh là được", tuy rằng những người này không làm Nam Cung Yến bị thương được, nhưng vào những lúc này anh cũng không thể để cho phụ nữ ra tay.
Nghe Trần Thanh nói thế, Tuyên Hoàng và Nam Cung Yến nấp sau lưng Trần Thanh, ngước nhìn bờ vai rộng của anh, bọn họ cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Mà Tuyên Hoàng lại là một kiểu người phá phách, nghe Trần Thanh bảo bọn họ quay video lại, cô ấy vội lấy điện thoại ra chuẩn bị quay.
"Đây là do ông tự chọn, đừng trách người khác đấy nhé", Trần Thanh cười lạnh, đạp thẳng một đạp vào bụng của gã đang đứng mũi chịu sào.
Gã ta bị Trần Thanh đạp cho một cước vào bụng, thì lùi lại mấy bước đập vào trên kệ hàng, kệ hàng lắc lư nên tất cả đồ vật trên kệ rơi xuống bể lốp bốp.
"Hả...", Lục Lão Lục thấy thế suýt nữa bị chọc tức đến phát điên.
"Đám ngu ngốc bọn mày còn không nhanh đè bọn chúng lại, mấy thứ này đều phải đền tiền hết, tao phải tính lại xem chỗ này bao nhiêu tiền", Lục Lão Lục điên cuồng rống giận, mặc dù những món đồ trên kệ phần lớn đều là hàng giả nhưng cũng có một vài món là hàng thật, thế nên làm lão ta đau lòng không thôi.
Những gã còn lại vừa nhìn thấy liền đùng đùng nổi giận xông lên.
Chỉ có điều tốc độ bọn họ bị đá văng về còn nhanh hơn cả lúc bọn họ xông lên, 5 gã vạm vỡ bị đá bay về sau, mỗi gã đập vào một cái kệ hàng, làm cho những món đồ làm bằng sứ và ngọc rơi xuống đất bể tan nát, vung vãi đầy đất.
Chứng kiến một màn này, Lục Lão Lục như sắp phát điên, tiếc của không thôi.
Sớm biết thế đã không ra tay, bây giờ tiệm của mình xem như toang rồi.
"Được rồi, yên tĩnh rồi đó, giờ thì chúng ta cùng xác định lại vấn đề nào", Trần Thanh phủi tay chậm rãi đi về phía Lục Lão Lục.
"Cậu...cậu đừng qua đây, nếu cậu bước lại đây tôi sẽ báo cảnh sát đó", nhìn thấy Trần Thanh đang bước gần về phía mình, Lục Lão Lục liền bị dọa sợ, đầu óc vốn đang tức điên chớp mắt đã tỉnh táo lại.
Sáu gã tay sai của lão ta đều là tay đánh đấm, nhưng còn chưa đụng đến được mà đã bị người ta đánh te tua, tên này không phải dạng vừa rồi.
Lão ta sợ Trần Thanh sẽ đánh lão ta phù mỏ mất.
"Tôi cũng không làm khó ông, nếu như Từ Minh Dương kia giám định xong món đồ này là giả, hơn nữa cũng không phải do em gái tôi làm hỏng, vậy thì mấy người phải bồi thường thiệt hại cho em gái tôi, tôi và cả vợ tôi nữa, tôi cũng không cần nhiều, đền cho chúng tôi 20 triệu thì hết thảy dễ nói chuyện rồi".
Trên mặt Trần Thanh mang một nụ cười nhàn nhạt, nhìn Lục Lão Lục nói.
"Được, tôi đồng ý với cậu", Lục Lão Lục đồng ý răm rắp, lão ta cũng không muốn bị ăn đòn.
Vả lại, lão ta chắc chắn Từ Minh Dương không thể nào phủ định kết quả giám định của chính ông ta, cho nên chuyện này không thể đuối lý được, vì thế lão ta liền đồng ý ngay.
"Được rồi", Trần Thanh cười lạnh, sau đó quay sang hỏi Tuyên Hoàng: "Quay lại rồi chứ?"
"Anh rể yên tâm, quay lại hết rồi, vô cùng rõ ràng luôn", lúc này Tuyên Hoàng mới cất điện thoại vào, cười híp mắt nói.
"Tốt lắm", Trần Thanh gật đầu, kế tiếp anh liền gọi điện thoại cho Tăng Kim Lai, mặc dù lúc này anh ta vẫn còn ở thành phố Nam Hải, nhưng với thực lực của Tăng Kim Lai, bảo Từ Minh Dương làm chút chuyện cũng không phải quá khó.
"Có cần tôi cho cậu số điện thoại của thầy Từ không? Mà tiếc ghê, dù có cho cậu thì mấy người cũng không mời được thầy Từ đâu, thầy Từ cũng không phải người bình thường, sao để cho cậu gọi tới gọi về được chứ?", Lục Lão Lục thấy Trần Thanh gọi điện thoại thì ngứa mồm châm chọc.
"Trong vòng 10 phút nữa, Từ Minh Dương sẽ tới", Trần Thanh cất điện thoại vào, nhìn Lục Lão Lục nói.
"Haha... Nói như đúng rồi ấy, được rồi, để tôi thử chờ 10 phút xem", Lục Lão Lục vừa nghe thì bật cười.
Lão ta được biết, sau khi Từ Minh Dương có tiếng tăm, ông ta có một thói quen là mỗi ngày chỉ giám định một món đồ thôi.
Vừa khéo hồi sáng hôm nay, Từ Minh Dương vừa đích thân giám định một món ở phố đồ cổ, nói cách khác, hôm nay dù có thế nào Từ Minh Dương cũng không giám định thêm nữa.
Thế nên lần này lão ta thắng chắc rồi.
"Anh rể, chắc chắn không?", Tuyên Hoàng đương nhiên từng nghe nói ngọc Như Ý của chủ tiệm này là do Từ Minh Dương giám định, đột nhiên cảm thấy hơi sốt ruột.
"Tốt hơn hết là em nên bỏ cái chữ 'không' đi, em không tin anh à?", Trần Thanh lườm Tuyên Hoàng nói.
"Em chỉ lo lắng chút thôi, em vẫn tin tưởng anh rể mà", nghĩ đến thực lực của Trần Thanh, lão chủ tiệm này dám cư xử với anh như thế, đúng là chán sống.
"Chuyện này có gì to tát đâu, yên tâm đi, có anh ở đây thì đâu cũng vào đấy thôi", Trần Thanh khẳng định, những chuyện này với anh mà nói thật sự không đáng để lãng phí thời gian chút nào.
Nếu không vì sợ Nam Cung Yến không chịu để ý anh, anh cũng không thèm đích thân đến đây đâu, cứ bảo Tăng Kim Lai tìm người giải quyết là được.
Hiển nhiên Nam Cung Yến cũng không biết suy nghĩ này của Trần Thanh, không thì trở mặt ngay và luôn rồi!
Thời gian trôi qua, mấy người đứng ở cửa đã bắt đầu sốt ruột, giữa trời hè mà không có drama để hóng thà chạy về nhà hít máy điều hòa còn sướng hơn.
"Gần 10 phút rồi, hình như không có ai đến thì phải", Lục Lão Lục xem thời gian rồi lạnh giọng nói.
Lão ta cũng dần mất kiên nhẫn, có điều đồ trong tiệm đều đã bị đập nát, nếu còn không đòi lại được số tiền này, há chẳng phải là tổn thất nghiêm trọng sao? Vì thế lão ta phải dằn lại tính tình, lấy lại cho bằng được số tiền này.
Chương 435: Đáng giá 10 triệu
"Có phải đồng hồ của ông bị hư rồi không? Còn 2 phút nữa đó", lúc này Tuyên Hoàng đã ổn định lại, nghe thấy lời châm chọc của Lục Lão Lục, cô ấy mới bật lại.
"Được rồi, vậy chờ thêm 2 phút nữa", Lục Lão Lục nghe Tuyên Hoàng nói thế thì cười lạnh, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà, dù cho có đợi thêm 2 phút thì đã sao, lão ta cũng không tin ba người này có thể mời được Từ Minh Dương đến.
Ngay lúc sắp hết 10 phút đồng hồ, một bóng người màu xanh vội vã rẽ đám đông ra xông vào.
Vốn dĩ đám đông sắp mất hứng vây xem thì người vừa đến đã vực dậy tinh thần hóng hớt của bọn họ.
Bởi vì kịch hay còn dài, người vừa đến chính là Từ Minh Dương.
"Chào thầy Từ, tôi là Lục Lão Lục của Thông Bảo Cư, ông có thể gọi tôi là Lão Lục", Lục Lão Lục vừa nhìn thấy Từ Minh Dương tới, trong lòng nhất thời run lên, nhưng giữa lão ta với Từ Minh Dương cũng có chút qua lại.
Theo bản năng lão ta cảm thấy Từ Minh Dương tới tìm lão ta, vì thế lão ta nhanh chóng bước lên chào hỏi trước.
"Chào ông chủ Lục, tôi đang có chút chuyện", sắc mặt Từ Minh Dương lúc này vội vã, ánh mắt không ngừng tìm kiếm.
Khi ông ta nhìn thấy Trần Thanh, hai mắt liền sáng lên, thẳng tay gạt Lục Lão Lục qua một bên bước nhanh đến trước mặt Trần Thanh chào hỏi.
"Xin ra mắt cậu Trần, tôi là Từ Minh Dương", Từ Minh Dương vừa nhận ra Trần Thanh liền cung kính chào hỏi anh.
Vừa rồi, lúc nhận được điện thoại của Tăng Kim Lai, suýt nữa thì ông ta đã bị hù chết, còn tưởng bản thân đã đắc tội chỗ nào với ông thần này nữa.
Đến khi hiểu rõ mục đích Tăng Kim Lai gọi đến, ông ta lại trở nên phấn khởi.
Chuyện này quả đúng là một cơ hội tốt, chỉ cần mình làm tốt chuyện này, đồng nghĩa với việc mình đã gia nhập vào phe của Tăng Kim Lai, con đường phát triển sau này của ông ta có thể nói là rộng mở rồi.
Thế nên chỉ trong 10 phút, ông ta bán mạng chạy đến đây, may là chỗ ông ta cách đây không xa nên cũng vừa kịp lúc.
Lúc Từ Minh Dương cung kính với một người trẻ tuổi, ông ta cũng chẳng thấy có gì lạ, nhưng đám đông vây xem bên cạnh và đám người Lục Lão Lục đều trợn tròn cả mắt.
Ai cũng biết Từ Minh Dương nổi tiếng là khó gần, tính tình cũng vô cùng kỳ lạ, vài người có tiền muốn nhờ Từ Minh Dương giám định bảo vật, Từ Minh Dương đều đối đãi sòng phẳng, nếu tâm trạng tốt thì có lẽ sẽ giúp nhìn thử xem, một khi tâm trạng đã xấu thì chỉ tay thẳng mặt đuổi người ta đi.
Chính vì trình độ thẩm định của Từ Minh Dương khá cao, bằng không chắc chắn ông ta không làm nên cơm cháo gì rồi.
"Nào, đi xem thử ngọc Như Ý kia có phải do ông giám định không", Trần Thanh gật đầu rồi chỉ vào ngọc Như Ý đang bị gảy đôi kia nói.
"Vâng, cậu Trần", nhất thời Từ Minh Dương thở phào nhẹ nhõm, việc này hoàn toàn nằm trong phạm vị năng lực của mình, ông ta chỉ sợ được giao cho việc không rành, đến khi đó chẳng những không thể kết thân với Tăng Kim Lai và cậu Trần, mà còn đắc tội luôn hai vị này thì khổ.
"Thưa cậu Trần, món đồ rác rưởi này tôi chưa từng giám định qua bao giờ cả, nếu quả thật do tôi giám định, thì tôi sẽ phán đây là rác", Từ Minh Dương nhìn liếc qua ngọc Như Ý rồi bình tĩnh đáp.
Mặc dù ông ta muốn nịnh nọt cậu Trần và Tăng Kim Lai, nhưng nếu bắt ông ta lừa gạt người ta hoặc làm giả ngay trong chính lĩnh vực chuyên môn của mình, có đánh chết ông ta cũng không làm.
"Không thể nào đâu thầy Từ, ngọc Như Ý này chính ông tự mình ký tên vào giấy chứng nhận đã giám định mà, cái này không làm giả được đâu", nghe thấy lời của Từ Minh Dương, Lục Lão Lục bên cạnh đang thấp thỏm không thôi lập tức xù lông.
"Hử? Ông đang hoài nghi trình độ chuyên môn và đạo đức nghề nghiệp của tôi sao?", nghe Lục Lão Lục nói, sắc mặt Từ Minh Dương lạnh đi, trầm giọng nói.
"Tôi nào dám hoài nghi trình độ và đạo đức nghề nghiệp của thầy Từ, chỉ là tôi cảm thấy năng lực giám định của ông hôm nay nhầm lẫn một chút thôi, đây là giấy chứng nhận giám định ngọc Như Ý ban đầu của ông, mời ông xem thử".
Nhìn thấy Từ Minh Dương nổi bão, nhất thời Lục Lão Lục cũng bị dọa sợ, sao lão ta dám đắc tội với Từ Minh Dương được, chỉ cần Từ Minh Dương phán một câu, sau này lão ta đừng hòng làm ăn trong cái giới này nữa.
Mặc dù Từ Minh Dương không mấy thân thiện, nhưng trình độ chuyên môn mà ông ta ngày đêm rèn giũa là vô cùng cao.
Từ Minh Dương vốn còn định nổi bão, vừa nhìn thấy chữ ký của mình trên giấy chứng nhận giám định thì ngây ra, ngay sau đó sắc mặt vô cùng khó coi.
Nhìn thấy sắc mặt Từ Minh Dương đã thay đổi, trong lòng Lục Lão Lục mới bình tĩnh lại, lão ta không tin Từ Minh Dương này dám tự phá hủy uy tín của mình.
"Không sai, chữ ký trên giấy là chính tay tôi ký", sắc mặt Từ Minh Dương vô cùng khó coi, lúc này gian nan mở miệng.
Nghe Từ Minh Dương nói thế, Lục Lão Lục nhất thời thở phào nhẹ nhõm, sau đó vênh váo nhìn đám người Trần Thanh.
"Nhưng mà món đồ này tôi chưa từng giám định, vả lại nó cũng không đủ tư cách để tôi giám định, mà chính là do đứa học trò bất tài bị tôi đuổi cổ ra khỏi sư môn kia giám định", sắc mặt Từ Minh Dương cực kỳ khó coi, lạnh lùng nói.
Nghe Từ Minh Dương giải thích xong, tất cả mọi người đều ngẩn ra.
Mọi người đều biết Từ Minh Dương có một người học trò tên là Giả Chính, nhưng Từ Minh Dương đã cắt đứt quan hệ thầy trò với Giả Chính từ mấy năm trước. Không thể ngờ được, bây giờ lại còn nhìn thấy tên Giả Chính này mạo danh thầy của gã ta mà làm ra những chuyện trời ơi đất hỡi như này.
"Thầy Từ, ông đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu Giả Chính cũng có chút không đúng lắm. Giấy chứng nhận giám định này có chữ ký của ông dù sao cũng không nhầm được, chúng tôi chỉ nhận chữ ký, còn những chuyện ông vừa nói chúng tôi không quan tâm", Lục Lão Lục đanh giọng.
Đến lúc này thì lão ta đã nhận ra Từ Minh Dương này đứng về phe bên kia, dù cho lão ta có cố lấy lòng thì cũng vô ích, đã như vậy rồi thì không cần nịnh nọt nữa, dứt khoát cạch mặt luôn đi.
"Ông...", Từ Minh Dương nghe thấy những lời lẽ bất thiện của Lục Lão Lục, tức giận đến xanh mặt, chỉ có điều Lục Lão Lục nói không sai, người ta chỉ nhìn giấy chứng nhận giám định chứ ai lại quan tâm câu chuyện đằng sau tờ giấy đó.
"Hai vị có thể cho tôi chen vào một câu không?", lúc này, Trần Thanh đột nhiên mở miệng.
"Hình như mấy người có hiểu lầm chỗ nào rồi, tôi mời thầy Từ đến không phải để đôi co giấy chứng nhận giám định này là của ai, điều tôi muốn biết là món đồ này có đáng giá 10 triệu hay không, vả lại dấu vết bị gãy của món đồ này là mới hay cũ".
Trần Thanh nhìn thấy sự chú ý của bọn họ đã đặt vào anh thì mở miệng nói thẳng.
Nghe xong lời của Trần Thanh, sắc mặt Lục Lão Lục tái đi, ông ta quên mất, dù cho cái này do thầy Từ viết thì đã sao, cũng chẳng liên quan gì đến giá trị thật của món đồ cả.
Từ Minh Dương thì lại thở phào nhẹ nhõm, vốn dĩ ông ta không biết ăn nói nên cũng tự biết đã đắc tội không ít người, bây giờ còn đi tranh luận với một người làm ăn như Lục Lão Lục, thì lại càng không phải là đối thủ của lão ta.
May mà Trần Thanh đã giúp ông ta giải vây, mặc dù cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến tiếng tăm của ông ta, nhưng đó cũng là do ông ta không có mắt nhìn người.
Lúc này đây, ít nhất đã cho ông ta thêm một cơ hội.